1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 71
      Edit: Ngân Nhi

      Mọi người đón nhận rất nhanh chuyện Kỳ Trạch và Nhan Họa trở thành cặp đôi, song ai nấy đều có phần thể tin được. khó tin này xuất phát từ việc họ quen với việc những người bạn bên cạnh mình đều độc thân, nhưng bỗng nhiên lại có hai người đương rồi, nhất thời vẫn dám tin.

      “A Họa, cậu nghiêm túc đấy chứ?” Đàn Tử Quỳnh thừa dịp lúc mọi người ầm ĩ chuyện mà quay sang hỏi Nhan Họa.

      Nhan Họa gật đầu, “Đương nhiên rồi, nếu sao mình lại đồng ý làm bạn cậu ấy chứ?” Hơn nữa nếu có chuyện gì ngoài ý muốn trong tương lai hai người còn kết hôn rồi sinh ra cậu nhóc tên là Kỳ Duệ nữa cơ… biết và Kỳ Trạch có thể có tương lai giống vậy hay nữa?

      Nghĩ tới đây, Nhan Họa vẫn có chút chắc chắn được.Kỳ Trạch tương lai luôn muốn và Kỳ Trạch tại có thể ở bên nhau như bọn họ, nhưng quỹ đạo của việc thay đổi, hai thời khác biệt, khiến cho hoài nghi biết liệu rằng nếu và Kỳ Trạch đương sớm như thế này có thể thuận lợi đến cuối cùng hay .Nhỡ đâu sau này tình cảm phai nhạt, cảm thấy hợp ở bên nhau, cuối cùng kết hôn nữa phải làm sao đây?

      nên có lòng tin vào kiên định của hai người chứ? Nhan Họa cấu tay mình để tăng thêm tin tưởng của bản thân.

      “Trong hai cậu ai là người tỏ tình trước vậy?” Đàn Tử Quỳnh hứng thú hỏi: “Hay là chẳng tỏ tình gì hết mà cứ thế luôn?”

      đến đây, Nhan Họa có phần xấu hổ, nhưng vẫn tỏ ra tự nhiên với bạn thân, “Là cậu ấy tỏ tình trước.”

      “Trời ơi, ngờ đó! Cậu ấy thế mà lại thích cậu…Ý của mình phải là cậu tốt, mà nhìn cậu ấy mình thể đoán được là cậu ấy cũng thích ai đó.Nghe nam sinh luôn có tính trẻ con hơn nữ sinh, có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nên mối tình đầu thường có kết quả tốt đẹp.”

      Nhan Họa cười gật đầu, hiểu ý của Đàn Tử Quỳnh, “Mình cũng ngờ là đồng ý cùng cậu ấy gặp gỡ.Cậu biết tính mình mà, từ trước đến giờ luôn giữ khoảng cách nhất định với con trai.” xong bèn đưa tay lên xoa mặt, cảm thấy Kỳ Trạch phá vỡ nguyên tắc của rồi.

      “Đúng thế …” Đàn Tử Quỳnh thở dài, “Bởi vì chuyện năm lớp mười mà cậu luôn cố gắng gần gũi với con trai trong lớp, cho nên mình cũng lo lắng cậu mắc bệnh sợ con trai, sau này còn nghĩ nếu tương lai cậu có cách nào chung đụng với con trai mình giới thiệu trai mình cho cậu. mặc dù đẹp trai bằng Kỳ Trạch, nhưng tuyệt đối là người biết thương và có trách nhiệm, với lại nếu cậu cưới mình ở bên cạnh canh chừng được, nếu dám làm chuyện có lỗi với cậu mình chém …”

      “Này!” Nhan Họa mặt đầy vạch đen, ngờ là Đàn Tử Quỳnh lại có suy nghĩ này, tuy nhiên cũng chứng tỏ là ấy rất quan tâm đến .

      Đàn Tử Quỳnh nhún vai , “Nhưng mà bây giờ được nữa rồi.” đưa tay nắm vai Nhan Họa, cười : “Chỉ cần cậu cảm thấy vui là được.Trước đây mình chưa từng nghĩ cậu và Kỳ Trạch có khả năng này, cảm giác như hai người thuộc về hai thế giới khác nhau vậy, còn nghĩ mẫu nam sinh vừa sáng sủa vừa đáng như Liêu Vinh thích hợp với cậu hơn.Ai biết người cậu thích lại là Kỳ Trạch chứ!”

      Nhan Họa kìm được mà bật cười, có số việc thể trước được.Ngày tựu trường, vô tình nhặt được thẻ học sinh của Kỳ Trạch, nhưng biết là sau này mình và Kỳ Trạch lại có thể đến bước này.

      Tuy vậy, tới Liêu Vinh, Nhan Họa bèn quay sang nhìn, thấy Trình Dương và Âu Dương Cảnh rót bia cho cậu ấy, khóe miệng cậu vẫn mỉm cười nhưng có phần nhạt hơn mọi ngày.Dường như cảm nhận được ánh mắt của nên cậu cũng hướng về phía này, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn .

      Nhan Họa thấy vậy lập tức quay mặt ra chỗ khác, và Kỳ Trạch thành cặp rồi, cho nên muốn làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm.Dù sao chuyện Liêu Vinh thích cũng chỉ là do Đàn Tử Quỳnh thế thôi, căn bản là chưa chắc chắn, cứ làm như biết là được.

      Đúng lúc ấy Chu Dịch cầm cốc bia tới : “Này, hai cậu chuyện gì đó? Đàn Tử, cùng bọn mình uống chút .”

      Bởi vì vẫn còn tuổi vị thành niên nên bọn họ chỉ uống bia thôi, mà còn là bia có nồng độ thấp.Là con trai rất khó tuân thủ được điều lệ nếu chưa đủ tuổi được uống rượu bia, ngày lễ ngày tết đều bị người lớn rót cho ít để uống chúc mừng.

      Đàn Tử Quỳnh bĩu môi : “Con chuyện, con trai đừng xen vào!” xong, liếc nhìn lượt, thấy Tô Trọng Tuấn uống với Kỳ Trạch đột nhiên : “Vừa rồi mình có với A Họa là mình cảm thấy rất kỳ lạ khi cậu ấy lại bỗng dưng trở thành bạn của Kỳ soái ca, hề báo trước, cũng biết là ai tỏ tình trước.Với lại trước đây mình vẫn muốn để A Họa cưới trai mình, như vậy chúng mình trở thành người nhà rồi, thân càng thêm thân, nhưng ai mà biết…Ai, mình quá thất vọng! A Họa, nếu sau này cậu ấy đối xử với cậu tốt hãy nhớ rằng vẫn còn có cái lốp dự phòng là tên trai của mình nhé.”

      “Phì…!” Chu Dịch cười phụt cả bia, chỉ vào Đàn Tử Quỳnh : “Nào có ai lại trai mình là lốp dự phòng hả? Cậu đúng là đứa em bất hiếu, cẩn thận mình mách trai cậu để ấy đánh cậu trận.”

      Đàn Tử Quỳnh làm bộ heo chết sợ nước nóng, muốn lại thấy Kỳ Trạch tới rồi kéo Nhan Họa tới ngồi cạnh mình, còn nghiêm mặt với Đàn Tử Quỳnh: “Cảm ơn ý tốt của cậu, mình nghĩ Nhan Họa cần đến lốp dự phòng đâu.”

      Đàn Tử Quỳnh sững sờ nhìn, Âu Dương Cảnh cười đến phát điên, “Ôi chao, ý của Kỳ Trạch là sau này hai người có thể còn phát thiệp hồng cho mọi người đấy, cho nên Đàn Tử cậu đừng có ý định xen vào tình cảm của người ta nữa.Nghe ai mà phá hoại hạnh phúc của người ta là bị heo đuổi đấy.”

      “Phi phi phi, tên Âu Dương chết giẫm kia, cậu vừa gì đó?”

      Đàn Tử Quỳnh lại chạy uống bia đùa giỡn với đám con trai rồi, Kỳ Trạch và Nhan Họa ngồi cách bọn họ đoạn, vừa vặn cách chỗ ngồi với Đàm Minh Thiên. nhìn chằm chằm hai người, Kỳ Trạch chỉ tùy ý liếc ấy cái, thần sắc lãnh đạm.

      Đàm Minh Thiên lần nữa cúi đầu, che giấu đôi mắt đỏ hoe của mình.

      “Cậu ngồi đây , uống chút canh, nhà hàng này nấu khá ngon đó, lại bổ dưỡng.” Kỳ Trạch cầm bát canh đưa cho .

      Nhan Họa mỉm cười với cậu, sau khi Kỳ Trạch bị Trình Dương kéo vẫn yên tĩnh ngồi chỗ uống canh.Uống được nửa bát, quay sang nhìn Đàm Minh Thiên mất hồn mất vía ngồi thổi mạnh bát súp, muốn mở lời mà lại biết phải gì.

      Có cái gì để đây? Đàm Minh Thiên thích Kỳ Trạch, nhưng ấy chẳng bao giờ thể ra, cũng chưa từng chủ động theo đuổi. giờ, và Kỳ Trạch tuyên bố trở thành cặp rồi, Đàm Minh Thiên nên duy trì im lặng là tốt nhất.

      Sau buổi liên hoan náo nhiệt, mọi người lại đề xuất hát karaoke, tuy nhiên do ý kiến thống nhất nên bọn họ quyết định dạo vòng khu Giang Nam để bay bớt mùi bia rượu.

      Kỳ Trạch vẫn nắm tay bên cạnh Nhan Họa, như thể muốn cho người ta thấy hai người là cặp, bên cạnh đó cũng mang theo ý tuyên bố quyền sở hữu.Mặc dù bị đám bạn trêu chọc nhưng vẫn buông tay.

      Đàm Minh Thiên phía sau, chân đá vào những thứ tồn tại mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người bị vây ở giữa đám đông, thần sắc lại có phần ảm đạm. nhớ hồi tháng chín, Kỳ Trạch và Nhan Họa vẫn chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, lúc ra ngoài, Nhan Họa chỉ yên lặng bên cạnh , hề tiếp xúc đùa giỡn với đám con trai.

      Bây giờ nghĩ lại lúc đó, thừa nhận là mình cũng đoán ra được là Kỳ Trạch thích Nhan Họa, nhưng cứ làm như biết, cho rằng sau này mình có thể quên được chuyện Kỳ Trạch thích mình, hơn nữa còn thầm chú ý đến Nhan Họa, cứ nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội.

      Nhưng mà…

      “Minh Thiên, tặng cậu.”

      bó hoa sơn trà màu đỏ được bọc trong giấy bóng bạc được đưa tới trước mặt , Đàm Minh Thiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Cảnh, theo bản năng từ chối, “Cảm ơn cậu, nhưng mình…”

      “Thôi nào, nhận mà! Nhan Họa người ta có Kỳ Trạch tặng, Đàn Tử cũng có Chu Dịch tặng hoa rồi, cậu cũng nên có chứ.Bó hoa tươi này xin dành tặng mỹ nhân!” Cậu thiếu niên cao to cường tráng nhét hoa vào tay , thấy cầm chắc rồi bèn lui về sau mấy bước rồi vội vàng chạy biến.

      Căn bản hề cho có cơ hội cự tuyệt.

      Đàm Minh Thiên vừa buồn bực vừa đau đầu, cảm giác tính cách của mình tốt, trong chuyện tình cảm rụt rè, muốn vứt bỏ tự tôn của mình để theo đuổi người ta thôi , lại còn chẳng thể từ chối ý tốt của người khác… đúng, phải có cách nào từ chối theo đuổi dai dẳng mạnh mẽ của người khác, khiến trong lòng lúc nào cũng thấy bức bối.Nếu hoa là của người có tình cảm mập mờ với còn có thể tự nhiên tiếp nhận, nhưng đây lại là Âu Dương Cảnh, luôn theo thói quen muốn từ chối, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cậu ta cứng rắn buộc phải đón nhận.

      Mãi đến khi tối muộn mọi người mới ra về.

      Trước khi , Đàn Tử Quỳnh hỏi: “A Họa, chắc thứ hai cậu quay về trường học đúng ?”

      Nhan Họa gật đầu, “Chân mình lại bình thường được rồi, chỉ là thể vận động mạnh thôi, tới trường học thành vấn đề.”

      Kỳ Trạch ở bên cạnh : “Mình đưa đón cậu ấy, để chân cậu ấy phải dùng sức đâu.”

      Mấy người khác nghe vậy lại ồn ào kêu lên, bọn họ ân ân ái ái làm người ta phát điên lên được…, khiến cho Nhan Họa biết chui mặt vào đâu để trốn.

      *

      Sáng thứ hai, Kỳ Trạch đúng giờ tới nhà đón Nhan Họa.

      Nhan mẹ thấy cậu liền áy náy : “Lại để cháu phải tới đây chuyến rồi.Hôm nay bác có việc nên đưa nó học được, sau này buổi sáng nếu có chuyện gì bác lái xe đưa nó học, chỉ phiền cháu lúc tan học thuận tiện đưa nó về nhà luôn hộ bác, như thế mất công cháu phải dậy sớm nữa.”

      sao đâu bác , nhà cháu cũng ở gần đây thôi, cùng lắm là mất thêm chút thời gian thôi mà.” Kỳ Trạch ôn hòa , dáng vẻ tỏ ra mình hề cảm thấy cực khổ chút nào, khiến mẹ Nhan vô cùng cảm động.

      Nhan Lãng đeo balo, lấy cùi chỏ huých Nhan Họa, giọng : “Chị, ấy thành công thu phục mẹ rồi, cứ tiếp tục như vậy, nếu ấy mà muốn cưới chị, sợ rằng mẹ cũng chả cần sính lễ gì hết, cứ thế đóng gói chị rồi đưa miễn phí cho ấy luôn mất.”

      linh tinh cái gì đó, cẩn thận mẹ nghe thấy lại đánh em.”

      Nhan Họa ngáp cái, rốt cục cũng khôi phục lại thời gian tới trường học như bình thường, ngày đầu tiên sau khi nghỉ dài nên vẫn chưa thích ứng được.May là giờ là tháng mười hai, thời gian trường làm việc và nghỉ ngơi cũng thay đổi chút, buổi sáng có thể đến muộn hơn bình thường 20 phút, quả hôm nay khó mà dậy sớm nổi.

      Sau khi ra khỏi nhà, tới chỗ đỗ xe của khu, Kỳ Trạch liền tới dắt xe của mình ra.Xe của cậu nhìn rất cá tính, là kiểu mà các nam sinh rất thích, giống với cái xe vừa vừa của Nhan Họa.

      Nhan Lãng thấy vậy suýt nữa chảy nước miếng, ước gì mình nhanh đến mười sáu tuổi, đến lúc đấy cũng có thể mua được cái xe như thế.

      “Được rồi, đừng có ra vẻ như dân hai lúa thế, lau nước miếng rồi còn bắt xe buýt đến trường nữa.” Nhan Họa chờ Kỳ Trạch ngồi lên xe, sau đó mình cũng tới ngồi ra đằng sau cậu.

      Xe tính năng tốt nên tốc độ cũng nhanh, bình thường Nhan Họa phải mất 30 phút để tới trường, còn xe Kỳ Trạch chỉ mất 20 phút thôi.

      Đến nhà gửi xe của trường, Nhan Họa xuống cởi mũ bảo hiểm ra, chờ Kỳ Trạch gửi xe.Mà giờ này cũng là giờ học sinh đến trường đông, trước cửa nhà gửi xe ngừng có xe đạp, xe điện tới, người quen cũng nhiều.Lúc bỏ mũ xuống liền nghe thấy có người .

      “Kỳ Trạch, chào buổi sáng, hôm nay cậu đèo mỹ nữ tới trường đấy à, cảnh tượng khó thấy đó.”

      nam sinh tới vỗ vai Kỳ Trạch, mập mờ nhìn Nhan Họa, nở nụ cười ranh mãnh.

      Kỳ Trạch cười đánh trả quyền, tùy ý đáp: “Chân của cậu ấy chưa tốt hẳn, mình có trách nhiệm đưa cậu ấy tới trường, có làm sao ? Thích ý kiến gì?”

      Mấy chữ “thích ý kiến gì?” của Kỳ Trạch có chút nhấn mạnh, khiến nam sinh kia sợ đến mức vội vàng lắc đầu.

      Mấy người ở nhà gửi xe cũng rối rít nhìn sang, thấy vậy da mặt của Nhan Họa có phần cứng ngắc.

      Có lẽ, từ nay về sau thể yên lặng trốn tránh lẩn trong đám nữ sinh như trước nữa rồi, mà tiến vào cuộc sống bị người khác chú ý vây quanh mất thôi!
      Last edited: 4/11/16

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Dễ thương qua :yoyo14::yoyo14: làm bà c già fa như mình gato quá hà :062::062:
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 72
      Edit: Ngân Nhi

      Ngày thứ nhất sau khi Nhan Họa quay trở lại trường, chỉ bị những học sinh lớp khác vây xem, mà còn bị chính những bạn học cùng lớp chú ý.

      Đương nhiên, nguyên nhân mà lớp 12/15 vây quanh Nhan Họa chính là vì lâu tới trường rồi, mọi người ai cũng nhớ, rối rít tới thăm hỏi, hầu như đều là các bạn nữ.Đến giờ giải lao, chỗ ngồi của Nhan Họa bị các nữ sinh vây quanh đến mức còn nhìn thấy ở đâu luôn.

      đám con tụ lại chỗ, chủ đề chuyện cũng phong phú vô cùng, bởi vì nhiều người nên thể có duy nhất chủ đề được, cứ chuyện này kéo sang chuyện khác, chả liên quan đến nhau.Ngoài việc hỏi thăm về chân Nhan Họa, các còn muốn tìm hiểu về chuyện giữa và Kỳ Trạch…, Nhan Họa hầu như chỉ cười mà .

      lúc các nữ sinh vây quanh Nhan Họa chuyện phiếm đột nhiên có người kêu lên: “Nhan Họa, có người tìm này!”

      Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, thấy bạn nam đứng ngoài, tay cầm quyển sách giơ lên với Nhan Họa.

      “A, là Kỳ Trạch ban khoa học tự nhiên.” Có người kêu lên.

      Trong nháy mắt, mọi người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn Nhan Họa.

      Nhan Họa khống chế được nóng bừng cả mặt, tuy vậy vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh trước mặt người khác, cười xin lỗi các bạn rồi đứng dậy ra cửa.

      Lúc Nhan Họa ra đến cửa, Kỳ Trạch liền cầm sách gõ lên đầu , : “Sách tham khảo của cậu này, hôm qua lúc về nhà hiểu thế nào mà lại chui vào trong cặp mình.”

      Nhan Họa nhận lấy rồi cảm ơn, lại : “Đợi lúc tan học cậu đưa cho mình cũng được mà…”

      “Mình muốn đưa lúc này được sao?” Kỳ Trạch lại muốn gõ đầu rồi, híp mắt nguy hiểm nhìn , “Chẳng lẽ cậu ghét mình? muốn mình sang đây?”

      Nhan Họa: =.=! đúng là muốn cậu ấy sang bên này , show ân ái kiểu này rất khiến người ta khó chịu đó!

      Tuy vậy nhìn dáng vẻ đáng sợ kia, biết là cậu ấy có phải chỉ đơn thuần muốn sang đây đưa sách hay còn có mục đích gì khác, trong lúc nhất thời thể nhìn ra được.

      “Vậy…nếu còn chuyện gì nữa cậu về lớp , chuông reo lại vào lớp muộn đấy.” Khoa Văn cách khoa cậu ấy khá xa, khó mà chạy tới chạy lui trong thời gian giải lao mười phút ngắn ngủi.

      Kỳ Trạch nhàn nhạt đáp tiếng, ánh mắt liếc nhìn vào lớp , phát các học sinh trong lớp đều tò mò nhìn bọn họ, trong lòng hài lòng gật đầu, với mấy câu rồi rời , để lại Nhan Họa xoay người đối mặt với đủ loại ánh mắt của bạn học, cảm thấy cực kỳ bế tắc.

      Quả nhiên, đợi trở về chỗ ngồi, Trần Minh Hà ngồi ở tổ bên cạnh chuyển ghế của tới gần Nhan Họa rồi hỏi: “Nhan Họa, phải hai cậu đương đấy chứ? Kỳ Trạch kia nghe còn chưa bao giờ thân cận với nữ sinh đâu.”

      Nhan Họa: “Ừm…chuyện này…”

      Đàn Tử Quỳnh ghé vào nháy mắt với Trần Minh Hà, : “Cũng giống cậu và Tần Nghi đó.” xong bèn liếc nhìn Tần Nghi ngồi cách đó xa, thấy cậu ấy chuyện với Liêu Vinh.

      Trần Minh Hà lập tức ngạc nhiên mở to mắt.

      Thành trường học chính xã xã hội đơn giản nhất, thứ mà học sinh ganh đua với nhau phải là gia thế tiền tài như những người trưởng thành, mà là thành tích học tập.Cho nên, những học sinh giỏi thường được xếp vào top mười của trường, có thể chưa từng gặp qua, nhưng tên chắc chắn biết.Vì thế, ai là biết đến cái tên “Kỳ Trạch”.

      Đối với đa số học sinh Kỳ Trạch là người rất xa vời, xa đến mức ai nghĩ là cậu ấy có liên quan đến mình.Nhưng bỗng ngày, cái người ở tít cao kia lại trở thành bạn trai của bạn mình, cự ly thoáng chốc gần vô cùng.Điều này cũng giống như những ca sĩ diễn viên màn ảnh vậy, vốn hề có liên quan đến mình, nhưng đột nhiên có ngày người ta lại xuất trước mặt mình, tâm trạng lúc đó phải thể tin nổi.

      Trần Minh Hà tâm tình rất phức tạp, lời khó hết, sau đó lại giọng với Nhan Họa: “Nếu đúng là vậy chúc mừng hai cậu.”

      “Cảm ơn, cậu cũng vậy nhé.”

      Nghe thấy lời Nhan Họa, Trần Minh Hà ho tiếng, ngượng ngùng : “Cậu… sợ vào ảnh hưởng đến việc học sao?” nhún vai tiếp, “Gần đây rất nhiều người bảo mình là nên , để tốt nghiệp xong rồi quen với Tần Nghi cũng chưa muộn.Nhưng chuyện này làm sao khống chế được cơ chứ? Mình thích là được rồi.”

      Nhan Họa im lặng lát, bởi vì trước đây cũng nghĩ như vậy, cứ thi tốt nghiệp xong rồi vẫn hơn, bây giờ nên lấy việc học làm chủ.Nhưng mà, có số việc đúng là thể tự điều khiển được.

      “Cậu đúng, có cách nào để khống chế nó.Nhưng mà mình cảm thấy chúng ta vẫn nên lấy bài vở làm trọng , sang năm phải thi tốt nghiệp rồi.” Nhan Họa .

      Trần Minh Hà bật cười, gương mặt hơi đen nhưng rất đáng , “Đương nhiên rồi, nhưng mà sau khi quen nhau, hai người có thể có nhiều thời gian để cùng nhau học tập rồi, chỉ cần tin tưởng vào chính mình là được.”

      Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người lại vội vàng trở về chỗ của mình.

      Thừa dịp trước khi tiếng chuông thứ hai vang lên, Đàn Tử Quỳnh giọng với Nhan Họa: “Nghe hai cậu chuyện mà mình thấy hối hận quá, sớm biết vậy mình tìm người để đương rồi.”

      Nhan Họa mặt đầy vạch đen, “Thôi , khả năng kiềm chế của cậu kém như vậy, chuyện này đừng nên miễn cưỡng mình, mà e rằng nếu cậu muốn tìm cũng hơi khó đấy, sợ đến cuối cùng lại thành em tốt thôi.” cảm thấy chẳng nam sinh nào coi Đàn Tử Quỳnh là con cả, vậy sao mà đương được chứ?

      Đàn Tử Quỳnh cũng nghĩ đến việc hiểu sao mà lại cứ chơi với các nam sinh như là em với nhau vậy, chỉ đành thở dài tiếc nuối.

      ngày trôi qua rất nhanh, đến chiều tan học, vì là thứ hai nên mọi người cùng nhau tới thư việc học.

      đường, Liêu Vinh cùng sánh bước bên cạnh Nhan Họa.

      “Hôm nay học thế nào? giờ trời lạnh, ngồi nhiều máu lưu thông, chân có đau ?” Liêu Vinh quan tâm hỏi.

      Nhan Họa lịch cười đáp: “Ngồi cả ngày đúng là thấy hơi nhức, nhưng vấn đề gì, thời gian nữa quen thôi.”

      Liêu Vinh gật đầu, thở ra hơi, làn khói trắng từ miệng tỏa ra rồi biến mất, lại : “Miền Nam của chúng ta đúng là tốt trong việc này, ở miền Bắc trong phòng đều được lắp đặt máy sưởi, trường học cũng keo kiệt, nỡ lắp điều hòa, trời mùa đông lạnh như thế, ngồi cả ngày cũng muốn đông cứng luôn.” Cậu suy nghĩ chút rồi tiếp: “Nhưng hình như con các cậu rất thích mang túi sưởi đến trường phải, tháng mười hai tuy chưa thể coi là lạnh, nhưng cậu vẫn nên dùng vì chân còn chưa khỏe hẳn mà.”

      Nghe thấy cậu nhắc nhở, Nhan Họa mới nhớ đến túi sưởi, cười : “Cảm ơn cậu nhắc nhở, ngày mai mình đem túi sưởi theo.”

      Liêu Vinh thấy cười khẽ giật mình, sau đó lại nghĩ đến việc và Kỳ Trạch quen nhau rồi, nhất thời lại cảm thấy vô vị buồn chán.

      Lúc đến thư viện thấy ngay các nam sinh ban khoa học tự nhiên ở đó trước rồi, hơn nữa hôm nay còn có thêm thành viên gia nhập là Đường Ngọc Giác và bạn trai của , tụ lại chỗ càng thêm náo nhiệt.Kỳ Trạch để ý Nhan Họa sánh vai cùng Liêu Vinh, ánh mắt hơi trầm xuống, chờ hai người tới liền tự nhiên gọi Nhan Họa tới bên cạnh mình.

      Ngồi đối diện Nhan Họa là Đường Ngọc Giác, đây là rất thẳng thắn, vẻ ngoài tuy quá xuất sắc nhưng rất ưa nhìn. chống tay lên bàn, tò mò nhìn Nhan Họa và Kỳ Trạch, cười hỏi: “Hai người các cậu thành đôi rồi đấy à?”

      Câu này hôm nay có rất nhiều người hỏi Kỳ Trạch và Nhan Họa, Kỳ Trạch nghe thấy thế trả lời rất tự nhiên: “Ai có mắt cũng đều nhìn ra được.”

      Đường Ngọc Giác quen với cách chuyện này của cậu nên mấy để ý, ngược lại còn trêu chọc : “Đúng là hiếm thấy đó, người như cậu mà cũng biết cơ à, mình còn tưởng là cậu độc đến già cơ.”

      Kỳ Trạch lười để ý đến , với tay lấy vở ghi của Nhan Họa với thái độ rất tự nhiên, động tác lật xem cũng rất thành thục, khiến ai cũng phải nhìn chăm chăm.

      Đúng là ngang nhiên thể tình cảm nơi công cộng mà.

      Đường Ngọc Giác thấy vậy cam lòng, bèn kéo tay bạn trai ngồi bên cạnh, hậm hừ : “Cậu xem, Kỳ soái nhà người ta đối xử với bạn tốt chưa kìa, còn giảng bài tập cho người ta nữa, cậu sao hả?”

      Bạn trai của Đường Ngọc Giác tên là Chu Lễ Giám, nghe bạn cười khổ đáp: “Cậu cũng phải biết là thành tích của Kỳ Trạch luôn đứng hạng nhất, mình chỉ ở mức trung bình thôi, muốn dạy cho cậu lắm mà được, mà mình còn phải nhờ đến cậu dạy tiếng cho mình nữa cơ mà.”

      Đường Ngọc Giác bị bạn trai phá vỡ ý định phô diễn tình cảm, tức giận đến trợn mắt.Mọi người nhìn vào đều buồn cười chịu được, trong phút chốc bầu khí bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, may là thư viện tầng có các phòng tự học riêng nên có làm ầm chút quản lý thư viện cũng tới đây đuổi người, nếu lên tầng hai chắc chắn là bọn họ bị mời ra ngoài ngay lập tức.

      Kỳ Trạch vẫn giống như khoảng thời gian nửa tháng trước, trước tiên giảng cho Nhan Họa những dạng bài mà hiểu, sau đó để tự làm bài tập, còn cậu cũng làm việc của mình, có người tới hỏi lười biếng quay ra giảng cho đối phương.Nếu đối phương hiểu? Được rồi, người đó chắc chắn phải chịu chế giễu trở thành kỹ năng của Kỳ Trạch, khiến người ta vừa tức lại vừa có cách nào trả thù, bực mình chịu được.

      Đàn Tử Quỳnh buồn bực với Tô Trọng Tuấn: “ ngờ cậu ta cướp bạn thân của mình rồi, tính tình vẫn xấu xa như vậy, chút mặt mũi cũng để lại cho người ta, cẩn thận mình xúi A Họa bỏ cậu ta, xem cậu ta có cuống lên hay !”

      Tô Trọng Tuấn cười : “Thôi, tính cậu ấy vẫn thế mà, sau này bước ra xã hội chắc thay đổi thôi.”

      Đàn Tử Quỳnh liếc nhìn Bàn Tử, thở dài : “Bàn Tử, cậu đúng là người tốt, hi vọng sau khi cậu bước ra xã hội, còn phúc hậu như bây giờ nữa.”

      Tô Trọng Tuấn hiểu ý của , chỉ cười mà đáp.

      Đến bảy giờ hơn, mọi người mới thu dọn đồ đạc để về nhà.

      Kỳ Trạch trong ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ của mọi người, trừ bạn của Chu Lễ Giám, ung dung đèo bạn về nhà.

      Đương nhiên, lúc đó cậu rất bất mãn vì Nhan Họa chỉ nắm lấy yên xe mà ôm lấy eo cậu, bèn nghiêm túc tự kéo tay ra rồi vòng lên bụng mình.

      Nhan Họa: =.=! Cậu có cần phải để ý từng tí như vậy hả…
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you31 others thích bài này.

    4. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      tềnh của hai bạn trẻ làm mình nhớ tuổi học trò, cơ mà hồi học lại ko có tình học sinh :3
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 73
      Edit: Ngân Nhi

      Ngày thứ tư trong tuần đầu tiên Nhan Họa quay trở về trường, đại hội thể dục thể thao mùa đông của trường Nhị Trung cũng chính thức được bắt đầu.

      Đại hội diễn ra trong ba ngày, từ thứ năm đến thứ bảy, vì trong ba ngày này phải học nên khí sân trường lúc này vô cùng náo nhiệt.

      Tuy nhiên đại hội này có ảnh hưởng gì đến Nhan Họa, vì chân của thể vận động mạnh, được đứng quá lâu hay để bị nhiễm lạnh, cho nên giáo viên chủ nhiệm miễn cho phải tham gia hoạt động nào.Buổi sáng là bắt đầu lễ khai mạc đại hội, nhưng Nhan Họa được phép ngồi trong lớp ôm túi sưởi nghe tiếng từ sân trường phát ra.

      Ngồi mình trong lớp cũng thấy hơi đơn, Nhan Họa ngây ngốc lúc rồi đứng dậy cầm bình nước lấy nước, sau đó lại trở về chỗ làm bài tập số học.

      Sau khi lễ khai mạc kết thúc là bắt đầu ngày tranh tài đầu tiên, cả sân trường càng trở nên sôi động.Tuy vậy, cũng có những học sinh tham gia thi đấu, hay trong buổi sáng có lịch thi đấu nên lười biếng trở về lớp ngồi.

      Nhan Họa nghe tiếng cửa bị mở ra, ngẩng đầu nhìn lên thấy Liêu Vinh mặc đồ thể thao mùa đông vào.Thấy Nhan Họa ngồi trong lớp, cậu có phần ngạc nhiên, sau đó rất tự nhiên lên tiếng chào hỏi: “Ngồi mình trong lớp cảm giác thế nào? Có phải rất đơn ?”

      Nhan Họa bị giọng điệu của cậu làm cho sững sờ, sau đó cười : “ đâu, mình ngồi chép lại vở ghi, bù cho những hôm đến lớp.Sao cậu lại về lớp vậy?”

      Nghe thấy hai chữ vở ghi, Liêu Vinh suy nghĩ chút rồi : “Cậu cần mượn vở ghi Địa với Sử ? À, chiều mình mới có lịch thi đấu, cho nên lén chuồn lên đây.”

      “Có thể mượn ?” Nhan Họa khách sáo hỏi.

      Liêu Vinh rất hào phòng đồng ý, Nhan Họa nhìn cậu rồi tiếng cảm ơn.Liêu Vinh học rất giỏi hai môn đó, thành tích luôn đứng đầu, vở ghi chép cũng rất đầy đủ, nếu xem vở của cậu hiểu thêm được rất nhiều điều.

      Nhan Họa mở ra xem chút rồi : “Mình tận dụng hai ngày này để chép xong, sau đó trả lại cậu được chứ?”

      sao, cậu cứ từ từ chép, tại mình cũng chưa cần đến.” Cậu thoải mái , “Cậu cũng biết, mình giỏi Văn với lắm, dạo này phải tập trung học hai môn đó.”

      Hai người thoải mái trò chuyện, bầu khí rất hài hòa vui vẻ, giống như hai người bạn bình thường chuyện với nhau.

      lại có nhóm nữ sinh lười biếng trở về lớp, hầu như những người về lớp đều là con , trừ những bạn ở trong đội tuyển, ban cán bộ cần có mặt ở dưới để sắp xếp chỗ ngồi cho cả lớp, hoặc ở trong nhóm cổ vũ cho những người tham gia thi đấu.Các trở về thấy hai người ngồi chuyện khỏi có phần kinh ngạc, tuy vậy vẫn rất nhanh khôi phục như bình thường, lên tiếng chào hỏi hai người.

      Liêu Vinh mấy để ý chuyện có người trở lại lớp, vẫn tiếp tục ngồi chuyện phiếm với Nhan Họa, từ chuyện học đến chuyện thường ngày, cũng bận tâm việc Nhan Họa đáp lại mình bằng những lời ngắn gọn khách khí.

      lát sau, cửa phòng học lại bị đẩy ra.Nhan Họa vừa chép bài vừa chuyện với Liêu Vinh nên để ý, mãi tới khi người kia đứng bên cạnh mình mới kịp có phản ứng, ngẩng đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Liêu Vinh, quay đầu nhìn sang thấy Kỳ Trạch mặc đồ thể thao đứng bên cạnh mình.

      “Ơ, sao cậu lại tới đây?” Nhan Họa thoạt nhìn có phần cao hứng.

      Kỳ Trạch liếc nhìn Liêu Vinh, cười với Nhan Họa: “Chiều ngày mai mình mới thi đấu, chạy cự li 3000m.”

      Cho nên, có thể là vị Kỳ soái này cũng lén chuồn lên lớp rồi.Nhưng ngờ là cậu ấy lại chạy lên tìm , hành động này cũng quá thẳng thắn .Nhan Họa da mặt lại bắt đầu nóng lên, : “Nếu cậu rảnh rỗi ngồi xuống .”

      Kỳ Trạch nghe vậy liền vòng qua Nhan Họa, ngồi xuống chỗ của Đàn Tử Quỳnh.

      Trong phòng học còn có những người khác, ai thấy cảnh này cũng chắc chắn là hai người kia đương rồi.Ở trường có nhiều đôi còn tận dụng thời gian rảnh, người này chạy đến lớp của người kia chơi, sau đó ở đó tình chàng ý thiếp…

      Tuy nhiên Kỳ Trạch lại có được đãi ngộ này, bởi vì Nhan Họa bận rộn chép bài, rảnh mà cùng cậu tình tình tứ tứ.

      Liêu Vinh thấy Kỳ Trạch tới liền thức thời đứng dậy, với Nhan Họa tiếng rồi trở về chỗ của mình.

      Lúc này lại chuyển thành Nhan Họa vừa chép bài vừa chuyện phiếm với Kỳ Trạch rồi, so với Liêu Vinh Nhan Họa với Kỳ Trạch nhiều hơn chút, cũng tỏ ra khách khí, đây là đãi ngộ ràng nhất giữa bạn học và bạn trai.Kỳ Trạch trong lòng dễ chịu hơn chút, chẳng qua vẫn rất để ý chuyện Nhan Họa và Liêu Vinh học cùng lớp, ngày nào cũng có nhiều thời gian để ở cạnh nhau.

      Hừm, cậu phải mau chóng ra tay trước mới được, nếu lấy tâm thái của Liêu Vinh, cậu ta để lại dấu vết mà đến gần Nhan Họa, đến khi nào Nhan Họa buông lỏng trái tim mà quay sang gặp gỡ với cậu ta mới thôi.

      Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa ngồi sửa sang lại bài vở, nét mặt nghiêm túc ngồi chép bài, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, phải sắc đẹp khiến người ta kinh ngạc, nhưng càng nhìn lại càng thấy đáng .Ừ , ít nhất ở trong lòng cậu nhìn mãi cũng chán, tin chắc là có ngắm cả đời cũng vẫn thích.

      “Sau này…cậu cách xa các nam sinh khác chút !”

      Nhan Họa nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cậu, : “Gì cơ?”

      Kỳ Trạch ho cái, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất có thể, : “Mình , sau này cậu hãy cách xa những tên con trai có ý đồ với cậu xa chút, cậu có bạn trai rồi mà.”

      Nhan Họa há miệng cứng lưỡi nhìn cậu, như thể nhận ra cậu vậy, “Sao cậu lại vậy?” Chẳng lẽ cậu ấy cũng nghĩ là Liêu Vinh thích ư? Sao có thể chứ, Liêu Vinh cũng đâu tỏ vẻ gì, tất cả đều là người xung quanh nghĩ lung tung thôi.Hơn nữa công khai việc trở thành bạn của Kỳ Trạch rồi, Liêu Vinh chắc đến mức làm kẻ thứ ba đâu.

      Kỳ Trạch cũng cảm giác được là giọng điệu mình có phần ổn, hai tai lại bắt đầu ửng hồng, “Cậu mau chép bài cho xong , rồi chúng ta cùng xem thi đấu.Mỗi năm chỉ có lần đại hội thể thao, nên cứ ở trong lớp ngồi học như vậy, nhỡ mệt quá sao? Phải biết cân bằng giữa việc học và chơi.”

      Nhan Họa thấy cậu muốn chủ đề kia nữa nên cũng nhịn xuống suy nghĩ muốn hỏi cho ra lẽ của mình, cúi đầu tăng nhanh tốc độ ghi chép, trong lòng để tâm lắm đến lời cậu , cái gì mà cân bằng giữa học và chơi…, chắc chắn là cậu ấy lấy cớ mà thôi, quan trọng là khi hai người cùng nhau xem thi đấu, có chút cảm giác như hẹn hò vậy.

      tiếng sau, Nhan Họa ghi chép được kha khá bài vở, liền bỏ bút xuống rồi vẫy vẫy cái tay phải tê cứng của mình, bỗng bàn tay to bắt lấy tay rồi kéo qua, xoa bóp giúp tay đỡ mỏi.

      Trước mặt mọi người mà…Nhan Họa khỏi quay đầu nhìn xung quanh, phát các bạn người xúm lại buôn chuyện, người đọc sách làm bài tập, ai chú ý đến họ mới nhàng thở phào.

      Nắm tay lúc, Kỳ Trạch liền kéo đứng dậy.

      Có người thấy bọn họ muốn ra ngoài liền kêu lên: “Nhan Họa, hai cậu muốn xem thi đấu sao? Giúp mình đưa bộ đồ thể thao này cho Từ Hải được ? Cảm ơn nhiều.”

      có gì, vậy mình đây.”

      bạn cùng lớp nhìn Kỳ Trạch chút rồi ái muội với : “Ừ, vui vẻ nhé.”

      Sau khi hai người rời , nội dung trò chuyện của mấy nữ sinh lập tức thay đổi.

      “Vừa rồi nhìn dáng vẻ của Liêu Vinh , nghe cậu ấy thích Nhan Họa, ngờ…Chậc!”

      “Đúng đó, Nhan Họa vốn rất điềm tĩnh, nghĩ là cậu ấy lại có bạn trai vào lúc này, sợ thành tích tụt dốc sao?”

      “Sợ gì chứ? Bạn trai cậu ấy lúc nào chả đứng nhất trường, các cậu cứ chờ xem, nếu như Kỳ Trạch có thể giữ vững vị trí của mình chuyện hai người đương coi như thành vấn đề, nếu Kỳ Trạch mà thất bại…Ôi! Nhất định có rất nhiều thầy muốn cầm gậy đánh uyên ương cho xem, có khi còn gọi phụ huynh tới trường ấy chứ!”

      “Nhưng mà nhìn Liêu Vinh đáng thương quá, ràng là ở cùng lớp, gần quan được ban lộc, quá là thiên thời địa lợi nhân hòa, thế mà lại bị người bên ban khoa học tự nhiên ở xa lắc xa lơ nhanh chân đến trước.Mình đoán cậu ấy chắc hối hận lắm, biết có xảy ra chuyện tình tay ba đây.”

      “…Thôi , thời gian học còn chưa đủ, ai còn có tâm tư đâu mà suy nghĩ đến chuyện này chứ?”

      “Ai bảo có? Cậu nhìn Đàm Minh Thiên , lần thi tháng này phải quá tệ ư? Nghe nguyên nhân là do Kỳ Trạch trở thành bạn trai của Nhan Họa.”

      “Chậc, lại thành tình tay bốn rồi.”

      “…”

      *

      Lúc này, đôi tình nhân trẻ trong câu chuyện tình tay bốn của mọi người nắm tay nhau cùng tới sân thể dục.

      Sân trường Nhị Trung có diện tích rất lớn, từ nhà học đến sân thể dục nhanh cũng phải mất chừng năm phút, chậm mười mấy hai mươi phút mới đến.Mà Kỳ Trạch chăm lo cho Nhan Họa chậm như rùa nên hai người rất từ từ, tuyệt đối để cho chân Nhan Họa phải dùng sức.

      Tất nhiên, hình ảnh nam nữ dắt tay nhau bộ trong sân trường cũng rất nổi bật, cho nên dọc đường có rất nhiều học sinh nhìn bọn họ.

      Nhan Họa nhăn nhó, muốn rút tay ra nhưng thành công.

      “Vừa rồi cậu và Liêu Vinh làm gì đó?”

      Nhan Họa ngẩng đầu nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ cậu ấy muốn khởi binh vấn tội, hay là bắt kẻ gian dâm, hay hoài nghi điều gì? Tuy vậy vẫn trả lời rất thành : “Mình mượn vở cậu ấy để chép bài, mấy môn Sử Địa mình học tốt lắm, vở của cậu ấy lại ghi chép rất đầy đủ, nên mình muốn tham khảo phương pháp học của cậu ấy.”

      Kỳ Trạch nghe vậy chân mày thoáng giãn ra, phải là cậu khó khăn đến mức cho chuyện với nam sinh khác, chuyện gì liên quan đến học tập cậu can thiệp, chẳng qua trong lòng vẫn hơi khó chịu, đây là chuyện thể khống chế được.

      “Nếu cậu muốn học tập phương pháp của cậu ta cũng được thôi, nhưng những chuyện khác tránh xa cậu ta ra chút.”

      Nhan Họa: “…Mình và cậu ấy có gì đâu.”

      “Mình biết.”

      “…” Biết mà còn mấy câu thừa thãi thế làm gì hả?

      Thấy vẫn nhìn mình, Kỳ Trạch có phần mất tự nhiên, bèn kéo tới nơi ít người, : “Trước đưa quần áo cho bạn cậu , nếu cậu thấy mệt phải nghỉ ngơi nhé, đừng cố quá làm gì.”

      “Biết rồi thưa quản gia!” Nhan Họa đùa.

      Cậu nghe vậy chỉ hậm hừ, có phản kích hay châm chọc lại .

      Nhan Họa kìm được mà khẽ mỉm cười, phát cậu ấy quả thực là biết khắc chế tích cách của mình trước mặt , ít nhất cũng trêu chọc người ta như trước nữa, những người khác lại được đãi ngộ như vậy.Quả nhiên giống như lời cậu ấy khi tỏ tình, nếu trở thành bạn của cậu cậu đối xử với khác với mọi người, hết lòng nhường nhịn .”

      sân tập có rất nhiều người, hạng mục buổi sáng chủ yếu là điền kinh, khí vô cùng náo nhiệt, Nhan Họa trước tìm chỗ ngồi của lớp mình, thấy lớp trưởng Tô Trọng Tuấn ngồi ở đó, cùng với vài bạn học ngồi chờ đến lượt thi của mình, cầm bảng tên rồi dán ra sau lưng.

      Tô Trọng thấy hai người tới cười : “A Trạch, phải mai cậu mới thi sao? Khả năng được hạng mấy?”

      “Mình cùng Nhan Họa ra đây xem.” Kỳ Trạch đáp, “Chắc chắn là hạng nhất.”

      Những người xung quanh nghe vậy liền rối rít quay sang nhìn, quả nhiên lại trở thành tiêu điểm của chú ý rồi.

      Cùng là học sinh cấp ba, đối thủ cạnh tranh đương nhiên là người cùng tuổi cùng khối, bỗng dưng người ở khoa khác tới khoa mình cũng bị coi là kẻ địch.Nhưng mà đây là Nhan Họa đưa tới…Mấy nam sinh chỉ còn biết nhún vai bỏ qua, quả thực là khiến cho đám cẩu độc thân ghen tỵ muốn chết mất, vội vàng quay sang chuyện với đám nữ sinh, song lại thấy mấy bạn đó cũng trộm nhìn Kỳ Trạch, nhất thời ai nấy đều rất tức giận, cảm thấy kia đúng là kẻ địch rồi, cần phải loại trừ.

      “Lớp trưởng, đây là quần áo của Từ Hải .” Nhan Họa đưa tới, cảm thấy rất áp lực với ánh mắt của mọi người, bèn hỏi Đàn Tử Quỳnh ở đâu rồi tìm .

      Ở sân thể dục gió lạnh thổi mạnh, Kỳ Trạch dắt Nhan Họa ngồi ở khán đài nhìn xuống sân, quả giống như hẹn hò vậy.

      Buổi trưa, mọi người lại cùng nhau ngồi ăn cơm trưa như ngày thường, trò chuyện trời dưới biển.

      “Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, lúc đó có ba ngày nghỉ, nên đâu chơi cho vui đây?” Chu Dịch hăng hái .

      Đàn Tử Quỳnh gắp trộm miếng thịt trong khay của Nhan Họa, nghe xong liền khinh bỉ : “Cả ngày chỉ biết đến chơi thôi, sau kì nghỉ là đến kì thi tháng lần thứ tư rồi đấy, ở nhà mà học cho tốt !”

      Chu Dịch cũng xem thường : “Đừng có mấy lời chính nghĩa nữa, mình tin là cậu lại an phận vậy đâu, đến lúc đó đừng có gọi điện rủ đây ra ngoài chơi vì thấy đơn quá nhé ~”

      “Phì, đừng có tự cao quá như thế!”

      Hai người ngồi cãi nhau, người xung quanh thỉnh thoảng chỉ xen vào mấy câu.

      “Tết Nguyên Đán coi như xong, nhưng mình thấy chúng ta nên cùng nhau đón giao thừa, mọi người thấy sao?” Trình Dương : “Đây là cái Tết cuối cùng của thời học sinh rồi, sau này biết như thế nào, cùng nhau đón năm mới tạo chút kỷ niệm .”

      Lời đề nghị này rất tuyệt, mọi người đều nhiệt tình ủng hộ.

      Đàn Tử Quỳnh quay sang với Đàm Minh Thiên lịch ngồi ăn cơm: “Minh Thiên, giờ giới nghiêm của cậu là mấy giờ? Có thể cùng nhau đón giao thừa được ?”

      Đàm Minh Thiên cười : “Nếu các cậu đến đón mình ra ngoài, ba mẹ mình biết vậy gì đâu.”

      “Các cậu” ở đây ý Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh, thế mà Âu Dương Cảnh lại nhanh miệng : “Yên tâm, lúc đấy chúng mình đến nhà đón cậu, đúng Nhan Họa, Đàn Tử?” xong còn nháy mắt ra hiệu với hai bạn.

      Nhan Họa bị vẻ mặt của cậu ta làm cho gì được, chỉ đành ho tiếng rồi gật đầu.

      Đàn Tử Quỳnh lại chút nể mặt đập vào gáy cậu ta cái: “Âu Dương, cậu buồn nôn vừa thôi, cậu ấy chúng ta là ai hả? Nếu để cho ba mẹ Minh Thiên nhìn thấy cậu chắc chắn cho cậu ấy ra ngoài đâu.Nên là hôm đó cậu đừng có tới!”

      Đùa giỡn náo loạn hồi, ai nấy đều nhịn được mà cười ầm cả lên.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :