1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      85. Chương 15: Đêm Ca (1)

      Trong chương này có nhiều lời ca, tớ để nguyên, nhưng số câu có nhắc lại tớ edit ở dưới, các nàng có chỗ nào k hiểu hỏi nhé, tớ sửa lại nếu có thắc mắc.

      Sưu sưu vài tiếng, mấy mũi tên xé gió lao đến.

      Trong đó mũi tên bắn thủng đầu con sói nhảy lên, sói rơi xuống đất, lăn đến bên đống lửa dưới chân tỳ nữ.

      Tỳ nữ phát ra tiếng thét chói tai xoay người ôm lấy Trình Kiều Nương.

      May mắn giờ đây động tác Trình Kiều Nương linh hoạt rồi, đúng lúc đem ném vật cầm trong tay ra xa, bằng tỳ nữ này bị sói cắn cũng bị bỏng rồi.

      Nàng ngẩng đầu nhìn lại, tên liên tiếp sưu sưu mà đến, mũi tên nào cũng trúng mục tiêu, thậm chí còn có mũi tên xuyên qua hai con sói.

      Rất nhanh uy hiếp bên này liền biến mất.

      Trong bóng đêm mấy thớt ngựa xuất ở gần chỗ, người cưỡi ngựa phát ra từng đợt tiếng kêu.

      ". . . lâu bắn sói chơi như vậy!"

      ". . Đại ca, giống như lại ở Tây Bắc giết sói rồi!"

      "Đều tránh ra, để giành cho ông nội con, ông nội muốn giết cho thống khoái!"

      Lại thêm con sói bị bắn thủng bụng, còn sót lại mấy con sói kêu gào chạy trốn.

      Mọi người cùng phát ra tiếng hoan hô, chúc mừng thoát khỏi nguy hiểm.

      Lửa trại lần nữa được châm lên, sau hồi chiến đấu nguy hiểm, toàn bộ ngăn cách còn, ngược lại hơn vài phần thân mật.

      Nhóm người hầu cùng nhau hợp lực tìm ngựa chạy tứ tán quay về, băng bó miệng vết thương, vừa vừa cười.

      Bên này Trần Tứ lão gia cùng Tào quản , cùng người trẻ tuổi kia bắt chuyện, đương nhiên, bọn họ ai cũng hỏi lai lịch đối phương, chỉ cho nhau lời cảm ơn.

      "Đường đêm là hung hiểm." Trần Tứ lão gia , lòng còn mang theo sợ hãi.

      " qua cũng biết, qua rồi biết, rất tốt rất tốt." Người thiếu niên .

      Sao liền. . Rất tốt rồi?

      Trần Tứ lão gia cùng Tào quản sửng sốt.

      Nhìn thiếu niên này, Chẳng qua mười lăm mười sáu tuổi, mặc nhìn như đơn giản, nhưng dấu được thân phú quý, dường như là sợ gió đêm nên mang theo mũ trùm, ánh lửa chiếu rọi thấy hình dung.

      ngồi ở bên đống lửa, cầm trong tay cây nhánh cây, chọc chọc lại trong đống lửa.

      Người thiếu niên trẻ tuổi này nào biết hung hiểm. . . . .

      Trần Tứ lão gia lắc đầu, nhìn về phía Tào quản .

      "Nếu có mấy hán tử kia qua. Chúng ta lần này là có chút nguy hiểm." .

      Tào quản bị sói cắn vào cánh tay, lúc này phải băng bó, gật gật đầu.

      đến lời này, tất cả mọi người nhìn qua, ở bên đống lửa khác, ngồi mấy hán tử đột nhiên đến vừa rồi.

      "Bọn , là tới làm gì?" Người thiếu niên cũng nhìn qua. Hỏi.

      " là, xem bệnh." Trần Tứ lão gia .

      "Xem bệnh?" Người thiếu niên kinh ngạc. Mắt lại nhìn trần Tứ lão gia, lại nhìn đám người bên kia, ánh mắt cuối cùng dừng ở người nữ tử bọc áo khoác mang theo mũ trùm giống thấy hình dung như mình.

      Trình Kiều Nương nhìn tỳ nữ băng bó cho Kim ca nhi, tiểu hài tử vừa rồi bị sói cắn bị thương chân, rốt cuộc là tuổi còn , dấu vết nước mắt nước mũi còn mặt.

      Tỳ nữ vừa băng bó, vừa khen , bên cạnh hai nam nhân cũng vỗ đầu vai khen thiếu niên hùng tương lai nhất định bất phàm vân vân.

      Kim ca nhi lớn như vậy gặp hung hiểm nhất chính là đánh với mấy con chó dữ đầu ngõ, lúc này bị bầy sói tập kích đêm, sợ hãi qua. Cũng hiểu được vô cùng kích thích, được khen nở nụ cười, qua lần ngày nhất định sau khi trở về thành binh sĩ rồi.

      "Thương thế dưỡng rất tốt." Trình Kiều Nương , lại nghiêng đầu nhìn nam nhân vừa được mấy nam nhân khiêng từ xe ngựa xuống dưới.

      Mấy ngày thấy, thương thế kia phải bộ dạng gần chết như lúc trước rồi.

      Giống như các hán tử khác. Người bị thương kia cũng cao lớn thô kệch, trước khi bị bệnh cũng có dáng người hùng tráng, lúc này râu ria xồm xàm, sắc mặt còn có chút vàng như nến, nhưng hai mắt cũng có tinh thần vô cùng.

      "Là tiểu thư thần y thánh thủ." cười , tiếng khàn khàn, đủ lực.

      "Tiểu thư, ngươi xem Tam đệ nhà ta còn phải uống thuốc gì?" Người bên cạnh vội vàng hỏi.

      " cần." Trình Kiều Nương , hề nhìn những người này, mà là nhìn chằm chằm lửa trại, "Ăn thịt uống rượu bổ là ổn rồi."

      Nam nhân cười ha ha.

      "Hay, hay, loại dưỡng thương này ta thích." cười , lại mang theo vài phần tiếc nuối, "Mấy ngày dính thịt rượu, nghẹn chết lão tử, hận thể to mồm ăn thịt uống rượu cho thống khoái hồi."

      Trình Kiều Nương nghiêng đầu sang chỗ khác liếc cái.

      "Rượu ở nơi này, Chẳng qua so với nước hơi cay hơn, bị cho là cái gì, vậy thống khoái ." Nàng , lấy tay chỉ, "Bên kia phải có thịt."

      Bên kia?

      Nhóm hán tử nhìn qua, thấy ven đường nằm con ngựa vừa mới bị sói cắn chết.

      Bên này ầm ĩ gào lên, làm tất cả mọi người nhìn qua.

      "Bọn muốn làm gì?"

      "Ăn thịt ăn thịt." Bên này hô trả lời, rất nhanh cầm đao cắt thịt ngựa chết.

      Đáng tiếc ngựa chết nhiều lắm, Chẳng qua những người khác cũng muốn ăn, coi như là niềm vui trong bất hạnh.

      "Ăn thịt ngựa?"

      "Quá khó khăn ăn ?"

      Nhóm hán tử bắt đầu nướng thịt ngựa cười ha ha.

      "Các ngươi là ngườu có cuộc sống sung sướng, nào biết đâu rằng thịt ngựa này rất ngon, nếu ở Tây Bắc, đều tới phiên chúng ta ăn."

      Trần Tứ lão gia lắc đầu thu hồi tầm mắt.

      "Những người này chắc là lính Tây Bắc đào ngũ." Tào quản thấp giọng .

      Lính đào ngũ a, Trần Tứ lão gia hơi khinh thường.

      "Làm vương cũng túng thiếu đến mức này, bị đánh bại mới là lạ." .

      Người thiếu niên bên cạnh nhìn cái, chuyện, đem tầm mắt chuyển sang bên kia.

      "Thịt ngựa?" hỏi, dường như rất tò mò, "Ăn ngon sao?"

      "Ăn ngon, công tử." tùy tùng bên người , "Thực thối."

      Người thiếu niên ừ tiếng hỏi nữa, vẫn nhìn bên này như trước.

      "Này, cho bọn họ ăn , ở cạnh tiểu thư còn thể thống gì." Trần Tứ lão gia .

      Tào quản dường như nghe đến, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

      Nếu muốn đuổi các hán tử này , còn chờ bọn thốt ra? Nữ kia nhân cái gì cũng chưa , ai dám trông coi.

      cần lo, nghe nàng, tùy nàng, kệ nàng.

      Tào quản nhớ kỹ lời Tần công tử dặn.

      Trần Tứ lão gia còn chưa tiến lên chuyện, bên kia có người chạy tới rồi.

      "Vị này lão gia, tiểu thư , ngươi có rượu, cho chúng ta mượn uống được ?" Hai cái hán tử nhếch miệng cười hỏi.

      Là tiểu thư , còn có thể cái gì.

      " dám, phải làm, nhận được tương trợ, dám mượn?" Trần Tứ lão gia mỉm cười , nâng tay ý bảo tùy tùng đem vài hũ rượu lưng ngựa vốn để giành cho ban đêm tránh rét đến đến."Đưa cho nhóm hảo hán này rượu ngon, ai cũng có phần."

      Trong doanh càng thêm náo nhiệt, thậm chí còn có người lại lấy ít thịt ngựa ăn, trong đó còn có vị thiếu niên kia.

      Đương nhiên, chỉ cắn cái liền phun mặt đất.

      "Quả nhiên khó ăn." , sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, thân mình đều run nhè . Nhìn Tào quản cùng trần Tứ lão gia bên cạnh, "Ai. Ai, lúc này nếu ta thêm câu nữa, sao ăn thịt thối, liền chơi rất vui ?"

      Cái gì mà linh tinh lộn tùng phèo. . . .

      Người này có bệnh ?

      Trần Tứ lão gia cùng Tào quản nhíu mày.

      "Tốt như vậy, các ngươi nghe hiểu?" Người thiếu niên còn có chút bất mãn, lắc đầu .

      Trần Tứ lão gia cùng Tào quản cười gượng hai tiếng.

      "Ta xem tổn thất bao nhiêu ngựa." Trần Tứ lão gia , đứng dậy ra.

      Tào quản đương nhiên chịu lưu lại, cũng tìm cái cớ ra.

      (2)

      Bên đống lửa chỉ còn lại người thiếu niên cùng với tùy tùng.

      Dưới ánh lửa, người thiếu niên nhếch khóe miệng chậm rãi hạ xuống, làm sao còn có nửa phần ý tứ vui đùa. u lóe ra khuôn mặt trầm, dường như ngăn cách tiếng động chung quanh, thẳng đến khi trận tiếng cười to truyền đến.

      "Yên lặng chút, yên lặng chút, Tam đệ ta muốn ca hát rồi!"

      Ca hát? Nhóm người uống rượu vừa vừa cười đều nhìn qua.

      Nam nhân ngồi dựa vào giá gỗ há miệng cười rộ lên. càng có vẻ náo loạn.

      "Hôm nay thống khoái! Thống khoái!" , trong tay ôm bình rượu, mặt vốn vàng như nến nhờ rượu kích thích đỏ lên, hai mắt cũng ngà ngà say, "Chúng ta là người thô tục, , chúng ta , chúng ta, ca hát!"

      Mọi người ồ cười rộ lên, chưa từng thấy qua , hán tử thô kệch ca hát, lập tức sôi nổi ồn ào.

      "Tam ca chúng ta chính là phần tử trí thức đấy!" Mấy hán tử hô, mang theo vài phần đắc ý, "Biết ngâm thơ làm câu đối!"

      Phần tử trí thức? Ngâm thơ làm câu đối? Mọi người lại cười rộ lên, phần tử trí thức như vậy đúng là hiếm thấy.

      Nam nhân lơ đễnh, cười ha ha.

      ". . . Tình huynh đệ. . ." đột nhiên há mồm hát.

      là hát, bằng rống, bởi vì ốm yếu, tiếng khàn khàn, nghe lại có hương vị khác biệt.

      Quả nhiên hát? Mọi người dần dần im lặng.

      ". . . Giúp bạn tiếc cả mạng sống. . ."

      Dường như thành làn điệu, chỉ rống lên như vậy, trong bóng đêm, nghe có chút mùi vị.

      ". . . Sinh tử quan nha. . . . Tình nghĩa cao ngất. . . ."

      Bên này người thiếu niên quay đầu.

      "Xem ra quả từng đọc sách." .

      Tùy tùng chuyện, cũng nhìn qua.

      Thấy nam kia nhân dường như có chút bí từ, gãi đầu, đột nhiên nhìn về phía ngồi bên đống lửa.

      ". . Kiều Tiểu thư , chớ cười. . ."

      Tỳ nữ trừng mắt, lập tức đứng lên.

      Người thiếu niên cười ha ha.

      "Vẫn là phần tử trí thức phong lưu, gặp phải Tiểu tiểu thư thích khóc này, hay, hay." .

      Nếu ở thời điểm khác, loại lời có chứa trêu chọc này, khẳng định nhận được phản đối từ người khác.

      Nhưng quỷ dị chính là, trường mảnh im lặng, thế cho nên nhóm hán tử muốn nhếch miệng chuẩn bị cười ra tiếng đều tự giác chỉ dám nhếch miệng ra tiếng.

      Tuy rằng Trần Tứ lão gia cùng Tào quản cũng chưa , nhưng ngàn dậm xa xôi hộ tống tiểu thư này, trọng yếu cần cũng biết.

      Làm cho nhóm chủ tử mình đều nhờ vả, bọn họ, sao dám cười đùa.

      "Bất kính với ân nhân rồi." Đại ca nhíu mày .

      Tiểu thư này nhất định là nữ tử khuê các phú quý, người bình thường liếc mắt cái đều phải tránh , đừng dùng ngôn ngữ khiêu khích như vậy, tuy rằng biết huynh đệ cũng có ý gây xích mích, nhưng người vô tình, người nghe có tâm.

      Nam nhân cũng biết là câu nên , hát xong câu này cũng ngậm miệng rồi.

      "lấy cho ta vò rượu." Trình Kiều Nương .

      Trong im lặng trung tất cả mọi người đều nghe được.

      "Muốn dùng bình rượu đập đầu của ." Tào quản vui sướng khi người gặp họa với tùy tùng, "Tiểu thư này chính là làm được."

      Tỳ nữ vâng tiếng đưa qua vò rượu, Trình Kiều Nương vươn tay.

      ". . ." Đại ca đứng dậy bồi tội, mới há mồm, Trình Kiều Nương tiếp.

      "Cho ta cây đao." Nàng .

      Vị đại ca vừa đứng lên, nghe vậy chút do dự đưa đao của mình qua.

      "Tiểu thư, huynh đệ nhà ta . . ." lại thấp giọng muốn .

      Trình Kiều Nương nâng đao lên , dùng sống đao đập vào vò rượu, phát ra tiếng vang.

      Lời đại ca liền dừng.

      Trình Kiều Nương lại liên tiếp gõ sống dao vào vị trí khác, dần dần phát ra thanh cao thấp khác nhau, bên trong đêm đen nghe có chút quái dị.

      Người thiếu niên ồ tiếng, hơi hơi nhấc mũ trùm lên nhìn qua bên này.

      "Đánh nhịp?" .

      "Ngàn. . Cổ. . Phong. . Lưu. . Nhất. . Kiên. . . Chọn. . ." Trình Kiều Nương thong thả hát.

      là hát, bằng là . Giọng nàng đờ đẫn bằng phẳng, trừ bỏ kéo dài điệu, còn phập phồng.

      trường mảnh im lặng, điều này làm cho giọng Trình Kiều Nương vốn có thể truyền ra.

      "Vì. . Tri kỷ. . . Hết thảy khả phao. . ."

      Sống dao đánh vò rượu, tiết tấu cũng giống như giọng của nàng, bình thường thong thả.

      Nghe giọng của chính mình, trong lòng Trình Kiều Nương gợn sóng.

      Tri kỷ, nàng dường như cũng có tri kỷ. Dường như cũng vì tri kỷ dốc cả tấm lòng.

      Nhưng nàng nghĩ ra rồi, nàng quên. quên tất cả, mặc kệ chuyện làm cho người ta khóc hay chuyện để cho người cười, hết thảy. . .

      "Hướng. . Quan giận dữ. . . Phạm thiên điều. . ."

      Nàng cúi đầu, ngồi xếp bằng mặt đất, mũ trùm che khuất diện mạo, cứ từng từ, từng từ hát lên như vậy.

      Có trí nhớ, có trải qua, đương nhiên có buồn có giận.

      Nàng nổi giận như thế sao?

      Gợn sóng khuấy động đập vào trong ngực, chính là cuối cùng sắc mặt bình thản, thể nhận ra được.

      Nàng giống như cái bị nhốt ở trong lồng dã thú, , còn bằng dã thú. Muốn hét lên cũng thể.

      Tiếng gõ trầm thấp, chữ chút ca từ, mọi người lại chậm rãi đắm chìm trong đó.

      Nhất là những người đào ngũ này, theo thanh khàn khàn nhàng, nghe ra kích động.

      Có người nhấc tay.

      "Tình huynh đệ. Giúp bạn tiếc cả mạng sống, sinh tử quan nha, tình nghĩa cao ngất, Kiều Tiểu thư nha, cho ta cười. . ."

      Hán tử kia bỗng nhiên phản ứng lại, lập tức xướng theo, lặp lại lời mình mới hát.

      ". . . Ngàn Cổ Phong lưu nhất kiên chọn, vì tri kỷ dốc hết tâm tư, hướng quan giận dữ phạm thiên điều." Sau đó hát theo Trình Kiều Nương.

      Giọng nam hát đến tang thương.

      Trong lòng người ở chỗ này đều kinh ngạc tiếng, dĩ nhiên là đồng cảm.

      Tiểu thư này, thế nhưng nâng tay há mồm lại hát cùng với nam nhân này!

      Tay Trình Kiều Nương chưa dừng, phối hợp, đón ý hùa theo làn điệu của .

      Người có mặt rốt cục tỉnh ngộ, tiểu thư này những tức giận, ngược lại còn cùng ca hát.

      Nhưng ai dám phát ra tiếng khen ngợi, chỉ sợ bỏ lỡ tiếng ca của tiểu thư kia.

      "Hồng nhan. . . Sinh đầu bạc. . . . Cuồng dại cũng già. . . ."

      Trình Kiều Nương chậm rãi hát, vẫn đờ đẫn bình thàn như trước, chỉ có tiếng gõ vào bình rượu tương trợ, có vẻ có phen phong vị khác.

      Giọng nữ, đơn điệu đánh nhịp, nghe truyền vào tai, thế nhưng mang theo thiên cổ tang thương.

      Là người hát tang thương, là khí tang thương, hay là ca từ tang thương?

      "Hỏi hùng. . . Chuyện gì. . . Khó khăn. . . ."

      Hỏi hùng chuyện gì khó khăn?

      Khi nào khó khăn! Chuyện gì khó khăn!

      Câu này từ từ truyền tai người ở đây, trong lòng nhất thời vài phần lạnh.

      Chuyện gì khó khăn? Chuyện gì khó khăn?

      Trong nhà cha mẹ chờ nổi danh xây dựng nghiệp. . .

      Cách vách trúc mã (trúc mã trong thanh mai trúc mã – tớ để nguyên nhé) trông mong. . . .

      Rượu phố đông còn chưa lấy. . .

      Phía tây công lao nghiệp chưa xong. . . .

      Ân tình cha mẹ, tình cảm nữ nhân, trung hiếu nhân nghĩa . . . .

      Giã tiếng, Tam ca vốn ngẩng đầu lên suy nghĩ xuất thần.

      "Cười nhìn nhân sinh trôi qua như mây khói, có vẫn là !" cao giọng quát.

      ". Thương Hải nháy mắt, khuyên Quân Mạc Ưu. . ." Trình Kiều Nương tiếp, ". . . Thiên kim túng tán . . . . Mộng vô hưu. . . . ."

      Cuộc đời thay đổi nháy mắt, khuyên người đừng ưu sầu, ngàn vàng mất , trong mộng giữ lại được.

      Người ở chỗ này lại suy nghĩ xuất thần.

      vấn đề gì, cho dù biết mình là ai, cho dù cái gì đều lưu được, cái gì đều làm được.

      vấn đề gì, nàng vẫn cho tới bây giờ, cho dù gập ghềnh.

      vấn đề gì, cần ưu sầu, nàng có thể rồi, năng động rồi, có thể suy nghĩ, nghĩ được cái gì mất cái gì, đến đến , mọi việc chỉ trong nháy mắt mà thôi, chỉ cần nàng còn sống, hết thảy đều vô nghĩa.

      Trình Kiều Nương giơ đao trong tay, ba tiếng đánh vào vò rượu, rượu trong vò văng ra, bốc cháy thành trận hoa lửa.

      Khúc ca hết.

      "Thống khoái." Trình Kiều Nương bình thản phun ra hai chữ, đưa tay ném đao xuống phía dưới, sau đó ra ngoài.

      "Thống khoái!" Nam nhân kêu Tam ca lấy lại tinh thần ha ha tiếng, nắm lên vò rượu ngửa đầu uống.

      Thống khoái! Trần Tứ lão gia khó nén sắc mặt kích động, cầm lấy bầu rượu của mình ngửa đầu.

      Thống khoái! Tào quản tham dự uống rượu, lúc này kích động khó nhịn, lấy bên hông nắm lá trà bỏ vào trong miệng, lấy trà thay rượu.

      Thống khoái! Trong lòng những người khác cũng sôi nổi hô, đều tự nắm lên bát rượu uống hơi cạn sạch, ba ba ngã mặt đất.

      Bên tai còn vang lên tiếng đánh nhịp, giọng nam giọng nữ khàn khàn đờ đẫn quanh quẩn, trong bóng đêm lửa trại cây đuốc xoát xoát rung động, lại có loại bi tráng sinh tử sa trường thoáng qua.

      "Chẳng qua là, giết mấy con sói mà thôi, sao làm như gió đìu hiu sông dịch lạnh lùng ghê*. . ." Người thiếu niên ngồi ở bên đống lửa, chậm rãi , như cùng mọi người, lại giống như tự chính mình.

      * Bài thơ về Kinh Kha, ai chưa seach GG ạ.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      86. Chương 16: Khó hiểu

      Rượu uống hết, thịt ăn xong rồi, lửa trại cháy phát ra tiếng lách tách, hết thảy dường như như trước.

      Nhưng nhìn nữ tử ngồi ở bên kia đống lửa im lặng giống như tượng đá , mỗi người đều cảm thấy được có chút bất đồng.

      Thanh tao lịch điềm đạm nho nhã, nhưng lại có thể cùng hán tử thô kệch bực này gõ nhịp mà hát, thả ràng động tác có chút lỗ mãng, nhưng khi nàng giơ tay nhấc chân lại có loại phóng khoáng trời sinh.

      Nhìn như hoa xuân mảnh mai, lại giống như đầu bạc tang thương.

      "Có cái gì hãy nhìn." Mấy hán tử trừng mắt , nhìn về phía người thiếu niên đối diện lửa trại vừa tới nhìn xung quanh bên này.

      Cách ăn mặc người thiếu niên cũng như Trình Kiều Nương bên này, mũ trùm rộng, áo bào rung động trong gió đêm.

      đến, người ở chỗ này đều mang theo vài phần đề phòng hỏi.

      "Đây là Tiểu tiểu thư, hay là đại tiểu thư?" hỏi, mang theo tò mò, "Thoạt nhìn là Tiểu tiểu thư, sao. . . Giống như lão phụ?"

      Nơi nào giống như lão phụ?

      "Ngươi, tiểu tử này sao vâyh?" Nhóm hán tử mất hứng .

      " phải sao?" Người thiếu niên lại đến gần vài bước, tạm dừng chút, "Giọng sao khó nghe như vậy?"

      Rất vô lễ rồi!

      Mấy hán tử đều đứng phắt lên, bên kia người hầu của thiếu niên cũng lập tức như hổ rình mồi.

      khí có chút khẩn trương.

      " sao, thân ta bệnh lâu mà thôi." Trình Kiều Nương mở miệng .

      " khó nghe, tiểu thư có bệnh đâu!" hán tử hô to.

      Người thiếu niên nhịn được cười hì hì.

      "Tiểu thư có bệnh, ngươi cười cái gì mà cười!" Hán tử kia càng tức, trừng mắt hô.

      Nam nhân bên cạnh nâng tay cho cái tát.

      "Đầu đất! ngươi mới có bệnh! Mắng tiểu thư làm chi!" quát.

      Hán tử có chút ngơ ngác.

      "A? Ta mắng tiểu thư a." ngơ ngơ ngẩn ngẩn .

      Người thiếu niên cười ha ha, đến gần liền ngồi xuống bên.

      "Ai, uy . Ngươi, ngươi, thể ngồi chỗ này." Liền có hán tử , nghẹn ra câu, "Nam. . . Nam nữ thụ thụ bất thân, phải có kiêng kỵ chứ."

      Người thiếu niên lại vui vẻ, tay hơi hơi nhấc lên mũ trùm nhìn hán tử.

      "Hóa ra ngươi phải là nam nhân a?" hỏi.

      Hán tử nhất thời trừng mắt.

      "Ngươi mắng ai. . ." đưa tay chỉ vào tiểu tử này muốn mắng.

      "Lục tử." Nam nhân vẫn tựa vào giá gỗ bản quát bảo ngưng lại. " ít vài lời."

      Mấy hán tử liền , căm giận trừng mắt nhìn người thiếu niên kia , đều ngồi phịch xuống, trái phải đều có. Ngăn cách người thiếu niên kia cùng Trình Kiều Nương.

      Bên kia Trần Tứ lão gia cũng thấy được, nhíu mày.

      "Hoặc là, mời tiểu thư lên xe nghỉ tạm?" , nhìn Tào quản .

      Tào quản trước sau như .

      "Tốt, tốt." , dưới chân cũng cất bước. bộ ngươi muốn tự mình .

      phải là chịu khát lần, lá gan liền bị dọa hỏng rồi, còn đâu uy phong của Chu gia. hơn kẻ vô dụng.

      Trong lòng Trần Tứ lão gia phỉ nhổ câu, tự mình ngồi xuống bên đống lửa .

      Bên lửa trại này trận trầm mặc.

      "Nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, thất tình lục dục. Ai cũng đều có thể bệnh, phân biệt tuổi tác." Trình Kiều Nương chợt , dưới mũ trùm có thể thấy được cái cằm nho .

      Có ý gì?

      Nhóm hán tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

      Người thiếu niên cúi đầu nhìn lửa trại, nghe vậy làm như nở nụ cười, có thể thấy được lộ ra khóe miệng nhếch lên.

      ra là thế sao?

      "Tiểu thư." nam nhân mở miệng, "Hóa ra tiểu thư cũng là người bệnh, lại còn có thể trợ giúp chúng ta. Chữa bệnh cứu mạng, đây là tâm địa Bồ Tát, nhất định có phúc báo."

      Trình Kiều Nương ừ tiếng, hơi hơi quay đầu nhìn .

      "Ngươi từng được đọc sách?" Nàng hỏi.

      Lời này làm đề tài được chuyển rất nhanh. . .

      Nam nhân ngạc nhiên chút.

      " dám từng đọc sách, chỉ nhận biết vài chữ thôi." cười .

      "Vì sao đọc?" Trình Kiều Nương hỏi.

      "Cùng đường a, đọc nổi nữa, kiếm mấy đồng quân lương nuôi gia đình sống tạm a." Nam nhân cười .

      Trình Kiều Nương ừ tiếng, quay lại nhìn đống lửa.

      "Vậy ngươi, vì cái gì ngươi lại ra tay tương trợ?" Bên kia người thiếu niên chợt .

      Người ở chỗ này đều nhíu mày.

      Lời này lại vòng vo đến cái gì?

      Cũng phải, thiếu niên này lung tung cái gì?

      Có hán tử nhịn được đưa tay gãi gãi đầu, cảm thấy được đầu óc có chút loạn.

      Vị nam nhân kia hơi chút phản ứng, nhíu mày nhìn về phía người thiếu niên.

      "Ta lúc ấy bệnh nặng trị chết, bên người chỉ có mấy huynh đệ này, ngay cả trạm dịch cũng cho ở mà đuổi ra, cùng đường, người đồng nào, cũng phải tôi tớ, công tử, ngươi tiểu thư này vì sao lại ra tay tương trợ?" dựng thẳng mi , gân xanh mặt nổi lên, mang theo tức giận.

      "Có lẽ là vừa ý mỹ mạo của huynh đài?" Khóe miệng người thiếu niên nhếch lên .

      "Ngươi!" Các hán tử khác tức giận, có mấy người nhảy dựng lên.

      Lưu manh, ngôn ngữ sinh , chỉ bất kính đối với ân nhân bọn , giờ còn dám cười nhạo ân tình của đại ân nhân.

      Đồ công tử bột biết đến khó khăn, giận!

      "Vị công tử này, chân thực nhiệt tình có lẽ ngươi thấy nhiều lắm, nhưng đời này phải là có." Vẻ mặt nam nhân bị bệnh nghiêm túc , "Chớ lấy để vui đùa."

      Người thiếu niên đối địch ý tức giận bên này thèm để ý chút nào, buông tay.

      "Cũng phải ta ." , "Là chính nàng ."

      Nhóm hán tử thấp giọng mắng.

      "Tiểu thư, huynh đệ chúng ta, đều là đồng hương, đến từ núi Mậu Nguyên, tiện danh – cần tiểu thư phải nhớ, chỉ xin hỏi danh tính ân nhân, nhớ kỹ ân tình." Nam nhân bị bệnh hề xen vào lời thiếu niên kia, nhìn về phía Trình Kiều Nương khẩn thiết .

      "Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư cứu huynh đệ của ta, lại cho tiền bạc."

      " thể nghi ngờ là ân nhân cứu mạng. . ."

      "Lập bài vị Trường Sinh cho tiểu thư . . ."

      thanh bàn tán ầm ĩ lại vang lên.

      Khóe miệng Trình Kiều Nương nhếch lên, nhưng cuối cùng cũng danh tính của mình, để tỳ nữ đỡ nghỉ tạm.

      Biết các nàng chạy vất vả, các huynh đệ núi Mậu Nguyên dám quấy rầy, đành truy hỏi nữa.

      "Tiểu thư quả nhiên nhân từ, thi ân cần phải nhớ, thản nhiên a." Nam nhân bị bệnh giả cảm thán .

      "Cho dù từng đọc sách, cũng đừng luôn ra vẻ nho nhã." người thiếu niên tử tế im lặng khắc lại , "Gỗ mục cũng phải cái gì tốt."

      Mặc kệ nhóm hán tử trợn mắt nhìn, người thiếu niên cứ thế mà .

      "Tiểu tử này, vẻ ngoài phú quý, trong là lưu manh." cái hán tử căm giận mắng.

      Nam nhân bị bệnh cười cười.

      " đời này, người nào phú quý mà lưu manh?" , như hỏi lại, lại như tự mình lầm bầm.

      Nơi đóng quân tiếng động lớn, gấp rút chạy đường, lại ác chiến bầy sói, uống rượu, mệt mỏi nặng trĩu khiến những người khác đều bọc áo khoác cừu nằm xuống ngủ.

      Lúc trời sáng, nơi đóng quân lại khôi phục tiếng động lớn rầm rĩ, nhân mã đều chuẩn bị đứng dậy.

      Tiếng lái xe, tiếng mắng, tiếng chuyện hỗn cùng chỗ, quện vào nhau giống như sương mù sáng sớm.

      "Các ngươi, cần tiếp tục theo ta." Trình Kiều Nương nhìn các huynh đệ núi Mậu Nguyên, , "Thương tích của , còn đáng ngại, an tâm nghỉ ngơi thời gian ổn, cùng thích hợp, lúc này lặn lội đường xa, ta rồi, bệnh có thể trị, mệnh thể trị, chính ngươi muốn sống, cho dù ta ở bên cạnh ngươi, cũng thể cứu."

      Bảy huynh đệ núi Mậu Nguyên Sơn mang theo vài phần hổ thẹn lại vài phần cảm kích cảm ơn.

      "Nhưng mà, nếu các ngươi đến, ta nếu mất mạng, các ngươi chắc chắn cũng mất mạng." Trình Kiều Nương , sáng sớm lạnh, cả người nàng đều bọc trong áo choàng, ngay cả khóe miệng cằm đều nhìn thấy, "Đây phải là, đạo trời công bằng?"

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      87. Chương 17: Vô lễ

      xong, Trình Kiều Nương lại ngoắc kêu Tào quản .

      Lần này Tào quản thông minh hơn ất nhiều, lại đây chờ đợi, hỏi .

      "Lấy tiền cho bọn ." Trình Kiều Nương .

      Tào quản hỏi cũng hỏi đưa tay lấy túi tiền đưa cho mấy người kia.

      Nhìn Tào quản đưa túi tiền, các huynh đệ núi Mậu Nguyên sôi nổi lui về phía sau xua tay.

      "Có thể nào lại tiếp tục nhận tiền của tiểu thư? Xấu hổ chết, xấu hổ chết mất." Bọn họ cùng kêu lên .

      "Tiền, chính là để dùng sao." Trình Kiều Nương , "Nếu là nam nhi hảo hán, chớ nên để ý như vậy."

      Vẻ mặt nam nhân bị bệnh - nghiêm túc, thi lễ.

      "Đại ân lời nào cảm tạ hết được." , đưa tay tiếp nhận túi tiền.

      Trình Kiều Nương hơi gật đầu, cùng tỳ nữ đến xe ngựa.

      Mấy nam nhân cầm túi tiền nhìn theo, mang theo vài phần đành lòng.

      "Tiểu thư này, người tốt."

      Trăm ngàn lời biết sao, cuối cùng hóa thành những lời này.

      "Thương Hải tang điền, ngàn vàng hết còn kiếm được, làm việc cùng cứng rắn tự tu thân, huynh đệ chúng ta phải báo đáp ân tình ân nhân, vẫn nên tự lập ." Bệnh giả nam nhân cười .

      "Đúng, ân nhân Kinh Thành, sau này chúng ta cũng tìm nàng." Đại ca , "Ta mới nghe lén được, đây là người hai nhà, nhà họ Trần, nhà họ Chu, tiểu thư này tuy rằng , chúng ta chỉ cần có tâm, vẫn có thể tìm được ân nhân."

      Mọi người ầm ầm tiếng kêu hay, dùng giá gỗ nâng nam nhân đến xe ngựa.

      Giống như lúc đêm qua bọn đến, trao đổi ầm ĩ lát xa rồi.

      Giữa sơn cốc lập tức quạnh quẽ rất nhiều.

      Tỳ nữ thu hồi tầm mắt, đỡ Trình Kiều Nương lên xe.

      "Ân cứu mạng, biết tính danh ngại. Nhưng phải biết tướng mạo, bằng chẳng phải là vong ân bội nghĩa?" Giọng người thiếu niên vang lên ở phía sau .

      Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy thiếu niên kia nhanh đến, dung mạo phía dưới mũ như như , trong nắng sớm có chút rạng rỡ.

      Lưu manh!

      ngờ thô lỗ muốn xem tướng mạo nữ tử nhà người ta!

      Người hầu bốn phía trợn mắt nhìn nhau.

      "Vốn cũng có ân nghĩa gì, sao có thể vong ân bội nghĩa." Trình Kiều Nương , vịn tay tỳ nữ xoay người.

      " có ân nghĩa? Vậy vì sao ngươi cứu chữa bọn ?" Người thiếu niên đến gần giọng cao hỏi.

      Trình Kiều Nương dừng lại chân quay đầu.

      "Lúc ấy. Người này bệnh nặng trị chết, bên người chỉ có, mấy huynh đệ này, trạm dịch nhận mà xua đuổi, trời dưới đất cùng đường. Đường đường nam nhi bảy thuớc đành phải đau khổ hỏi trời xanh, ngươi , tại sao ta lại tương trợ để giải nguy nan này?" Nàng hỏi.

      "Vì sao?" Người thiếu niên nhìn nàng hỏi.

      "Ngươi biết là, như vậy, thực thích sao?" Trình Kiều Nương chậm rãi .

      Thích. Thích ý, ngẩn ra.

      Cái chữ này, người thiếu niên nghe qua viết qua qua vô số lần. chữ tưởng ràng như vậy, nghĩ tới giờ này được đến, thế nhưng làm cảm thấy được mười phần. . . Mùi vị phức tạp.

      Điểm chết người chính là, nghe hiểu. giống những người khác, giống mấy hán tử thôn dã mờ mịt.

      Người nếu quá thông minh cũng tốt.

      Người thiếu niên nâng đầu, nhìn nữ tử bước lên xe, hơi hơi quay đầu.

      Mũ trùm của thiếu niên rớt xuống mà biết, khuôn mặt lộ ra ngoài.

      Hai tròng mắt trong trẻo, mũi cao thẳng, mi dài. Khuôn mặt ngạc nhiên có ý cười cùng lạnh lẽo càng thêm hợp tuổi.

      Bộ dáng tiểu công tử này cũng tệ lắm, trong lòng người ở chỗ này khỏi tự nhủ.

      Thiếu niên lấy lại tinh thần, dương tay lần nữa đội mũ trùm, dường như muốn cho người ta thấy tướng mạo.

      Trình Kiều Nương quay đầu nhấc váy lên xe.

      "Tiểu thư chậm ." Người thiếu niên ra tiếng kêu, "Tiểu thư, cũng cứu ta."

      Trình Kiều Nương dừng chân, lại quay đầu.

      Người thiếu niên thấy Trình Kiều Nương nhìn mình, liền đưa tay chỉ về phía sau.

      "Xe ngựa của ta. . ." .

      Xe ngựa làm sao vậy?

      Tất cả mọi người nhìn lại, thấy bên kia người hầu của thiếu niên đem bỏ chiếc xe ngựa, tối hôm qua trong bầy sói ngựa hoảng sợ mang xe chạy, ban đêm nhìn kỹ, lúc này mới thấy bánh xe ngựa bị phá hư nửa.

      "Nếu phải tiểu thư nhắc nhở, ta có thể bị bầy sói vây cắn bị thương." Người thiếu niên .

      Sắc mặt người hầu bên người Trình Kiều Nương hơi hơi kinh ngạc, khỏi đưa mắt nhìn Trình Kiều Nương lại nhìn nhìn tỳ nữ.

      Bọn còn nhớ chắc chắc nghe nhắc nhở qua, nhưng, phải tỳ nữ nhắc nhở sao?

      Trình Kiều Nương nhìn , khóe miệng nhếch lên.

      "Như thế, cũng đúng." Nàng .

      tới đó, liền thấy thiếu niên kia bước lên từng bước, đưa tay nhấc mũ trùm của Trình Kiều Nương lên.

      Khuôn mặt nữ tử liền ra ở trước mắt .

      Ánh mắt thiếu niên ngừng trong lát, nhìn khuôn mặt trước mắt này.

      cũng có gì đặc biệt. . .

      Quả màu da trắng nõn hơn ít so với người thường. . .

      Mặt mày thanh tú hơn ít. . .

      Chính là cặp mắt kia có vẻ phá lệ đột ngột, lại cùng với vẻ mặt đờ đẫn, nhìn qua có chút quái dị.

      Giống như phải người bình thường, ngơ ngác vô thần.

      Quả nhiên là. . . Bị bệnh?

      Chuyện xảy ra nhanh như chớp, động tác quá nhanh, tất cả mọi người phản ứng kịp, cũng dự đoán được thiếu niên này có động tác càn rỡ như thế.

      Sau khi ngẩn ra lúc, tỳ nữ hét lên tiếng, ngay sau đó nhóm người hầu lại rộn lên.

      "Đăng đồ tử vô lễ!"

      Người hầu sớm bảo vệ bên cạnh thiếu niên.

      "Ta mặc kệ người khác, dù sao phải nhớ kỹ mặt ân nhân ." Người thiếu niên lui ra phía sau từng bước, mỉm cười .

      So với việc người chung quanh kinh ngạc tức giận, vẻ mặt Trình Kiều Nương vẫn bình thản, vừa tức lại vừa sợ, tỳ nữ run rẩy đem mũ trùm trùm cho nàng lần nữa.

      Bên này Trần Tứ lão gia thể ra mặt, mang theo vài phần hờn giận ý bảo người thiếu niên kia rời .

      "Tiểu thư, ngươi cũng cứu ta, ngươi cũng thực thích a?" Người thiếu niên mỉm cười rút lui, lại hơi hơi nâng tay .

      Trình Kiều Nương lại dừng chân, xoay người.

      "Chậm ." Nàng .

      "Công tử dừng bước." Tuy rằng tình nguyện, nhưng tỳ nữ vẫn la lớn.

      Người thiếu niên dừng bước nhìn qua.

      Trình Kiều Nương ngoắc .

      Tiểu nương này đối mặt hành động thất lễ như thế cũng hề kinh ngạc xấu hổ, ngược lại lại ngoắc đăng đồ tử tiến lên?

      Nhưng, người ngay cả bầy sói còn sợ, chuyện này sao có thể dọa được nàng.

      Người thiếu niên cười nhanh mà đến, coi thường ánh mắt mọi người chung quanh, đứng ở gần Trình Kiều Nương.

      Tuy rằng đầu so với này cao hơn, nhưng nữ nhân này đứng ghế để lên xe ngựa, có vẻ nàng kia cao hơn ít, khiến cho có vài phần cao nhìn xuống.

      "Việc cứu ngươi kia, còn tính là thích." Trình Kiều Nương nhìn , tay hơi hơi nhấc mũ trùm, lộ ra khuôn mặt, "Lần thứ hai cứu ngươi, mới gọi là thống khoái."

      Người thiếu niên ừ tiếng, nhìn trước mắt.

      Đêm qua còn ở hai bên đối đầu, hôm nay mới gặp, trao đổi chỉ khoảng ba bốn câu, chả trách cũng xa lạ.

      "Sao có thể?" hỏi, tay cũng hơi hơi nhấc mũ trùm, có thể thấy được khóe miệng khẽ cười.

      Trình Kiều Nương hạ người xuống chút.

      "Đêm qua, bầy sói, là ngươi, đưa tới." Nàng thấp giọng .

      Sắc mặt Thiếu niên tức trầm xuống.

      "Như thế, ngươi cảm thấy được, sao?" Trình Kiều Nương lui người đứng thẳng, nhìn .

      ***********************

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Xin lỗi cả nhà, hôm qua k có chương mới, nhưng chương này dài hơn rất nhiều nhé.
      Các nàng vào đây like và share giúp mình với nhé, cảm ơn.
      https://www.facebook.com/truyenddlqd/ph ... =3&theater

      88. Chương 18: Tùy ngộ

      Lại đội người người rầm rầm mà , đường chỉ còn lại đám người của thiếu niên, hơi quạnh quẽ.

      "Quận Vương, chúng ta cũng lên đường ." Người hầu bên người thấp giọng hỏi, người thiếu niên dường như còn thất thần.

      Người thiếu niên ừ tiếng, đưa tay xốc mũ trùm lên, nhìn về phía phương hướng khia, mơ hồ quanh quẩn tiếng vó ngựa, đến cuối cùng, vắng lặng tiếng động.

      "Quận Vương, tiểu thư này gì với người? Sao Quận Vương thất thần như thế ?" người bộ dáng quản tới cười , so với những người khác cung kính, mang theo vài phần tùy ý.

      Mới vừa rồi người thiếu niên cùng Trình Kiều Nương , trừ bỏ hai người bọn họ, mấy câu cuối người khác cũng nghe được.

      Người thiếu niên xoay người, nhìn nam nhân này, cũng lộ ra tươi cười.

      Quận Vương cười, tính khí lại tốt, có lẽ là do sống ở trong cung phải sầu lo.

      "Nàng hỏi nhà ta ở đâu, có hôn phối chưa." cười .

      Mọi người lao xao cười.

      "Quận Vương tuấn tú, nữ nhân người nào thấy mà say lòng." nam nhân Quản lớn tiếng cười.

      "Chỉ tiếc, phụ vương đợi đến lúc ta thành thân." Người thiếu niên , vẻ mặt trầm thấp.

      Tiếng cười biến mất, người xung quanh đều thay bằng vẻ mặt bi thương.

      "Quận Vương nén bi thương." Quản , hai giọt nước mắt, "Ngài hiếu tâm, Vương gia linh thiêng biết, chúng ta nhanh chóng chạy ."

      Người thiếu niên gật gật đầu, mang theo vài phần bi thương cầm cương ngựa người hầu đưa tới.

      "Xe ngựa hỏng rồi, Quận Vương đường thay đổi, hay đến phía trước chúng ta đổi đường thủy?" Quản nghĩ đến cái gì .

      "Nên đổi sang đường thủy, đỡ phải phiền nhiễu." Có người .

      "Dục tốc bất đạt a, thân thể Quận Vương quan trọng hơn, chưa bao giờ đường xa như vậy, nếu bị kinh hách làm sao được, Hoàng Đế Thái hậu đều phải lo lắng." Quản bất an .

      "Làm theo lời quản ." Người thiếu niên , mang theo vài phần tùy ý, "Bình an quan trọng hơn."

      Quản cao hứng vâng tiếng, tiến đến an bài, nhìn bóng lưng của . Khóe miệng người thiếu niên lên tia cười lạnh.

      Ngược lại muốn xem, là người nào, muốn tính mạng của mình.

      Ngư giả vì ngư giả, ngư giả còn biết, loại cảm giác này cũng thực thích.
      (Câu này tớ hiểu là thế này : là người đánh cá hay cá còn chưa biết trước được, ý là ai là con mồi con chưa biết, tớ để nguyên vì k chắc lắm, các nàng ai hiểu chỉ giùm nhé).

      Người thiếu niên thu hồi ý cười, mắt lại nhìn phương hướng kia.

      nhà họ Trần, nhà họ Chu, này này họ Chu hay là họ Trần?

      tự tay đội mũ trùm, thúc vào bụng ngựa, .

      ngày đêm ngừng. Đại lộ đường bôn ba. Gần Kinh Thành hơn ngày.

      "Tào gia. Đồ vật mua đến đây."

      Mấy tùy tùng bao lớn bao rảo bước tiến lên cửa khách điếm.

      Bên trong phòng khách đám người Tào quản dùng cơm.

      "Đưa đưa , sau đó ăn nhanh còn phải chạy ." Tào quản .

      Các tùy tòng vâng vào.

      "Tiểu thư muốn ăn cái gì?" Có người tò mò hỏi, nhìn thức ăn bàn trước mắt , "Cái đó cũng có thể ăn sao?"

      Dọc theo đường phong trần mệt mỏi ngày đêm. Ăn uống đều là đối phó, nhìn đường đến Kinh Thành còn có năm ba ngày, tâm tình của mọi người cũng thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng hận thể hơi vào kinh, nhưng Trần Tứ lão gia vẫn là có tính nhẫn nại để cho mọi người ở trong này đặt chân nghỉ tạm, ăn đồ ăn phong phú.

      Nơi này là địa bàn mọi người quen thuộc rồi, chọn lựa khách điến có danh tiếng là tốt, gọi đồ ăn sở trường của tiệm , nhưng cái tiểu thư này lại thử miếng rồi thôi.

      " ngon." Nàng .

      Sau đó liền chuỗi cổ quái. Muốn mua, nàng tự làm.

      Sao tốt? Như vậy đồ tốt. . .

      Tiểu thư này, cũng quá xoi xét rồi.

      Trần Tứ lão gia uyển chuyển biểu đạt đường bất đắc dĩ.

      "Là các ngươi phải nghỉ tạm." Trình Kiều Nương nhìn .

      Nàng chuyện đơn giản, chỉ tỳ nữ đành giải thích.

      "Dọc theo đường , tiểu thư nhà ta chẳng lẽ tạm sao?" Tỳ nữ mất hứng ."Lúc tất cả mọi người vất vả người đường, tiểu thư nhà ta chính là tiếng cũng ."

      Chuyện này cũng đúng.

      này dọc theo đường im lặng, im lặng đến đám người Trần Tứ lão gia cơ hồ đều nhớ nổi nàng là nữ tử, như đêm đó gặp được bầy sói, nếu đổi lại nữ tử khác, sớm dọa khóc lớn hét to, nàng lại im lặng, nên ngồi liền ngồi, nên liền . . .

      Có thể chịu khổ, nhưng cẩn thận xoi xét, là quá vất vả.

      Tùy tùng đưa đồ vật sau đó trở về báo với Tào quản .

      "Tiền này cũng nhiều." .

      "Hai nữ tử các nàng có thể ăn bao nhiêu?" Trần Tứ lão gia cười , mặt ngoắc tùy tùng, "Để ta trả, để ta trả ."

      Này thể được, Tào quản vội ngăn cản.

      " nhiều lắm, nhiều lắm." cười .

      "Tiểu thư dùng nhiều lắm, tiền này là đưa cho các huynh đệ núi Mậu Nguyên." Tùy tùng cũng giải thích.

      "Cũng có cách nào, tiểu thư quá thiện tâm." Tào quản còn thêm.

      sợ tiểu thư này làm tiêu tiền của chính mình, nghĩ tới dễ dàng như vậy, để cho bọn họ tiêu tiền, chứng minh là người nhà, cái này hay cái này hay.

      Lúc đến lão gia công tử cũng đều , muốn cấp cái gì cấp, phải là tiền thôi, chỉ cần người ở, tiền tính cái gì.

      Tỳ nữ đưa đồ ăn qua, nhìn Trình Kiều Nương để vào trong nồi.

      Miếng bánh nho thả vào nước sôi ùng ục.

      "Tiểu thư, người thiện tâm, cho mấy người kia nhiều tiền." Tỳ nữ .

      Trình Kiều Nương dời sang bên cạnh, dùng thìa thêm dầu vừng, nước tương vào trong chén canh, sau đó lấy mấy cọng hành xanh đưa cho tỳ nữ.

      Tỳ nữ có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn tiếp nhận, còn biết ăn thế nào.

      "Đợi nấu xong, rắc lên thịt thỏ." Trình Kiều Nương .

      Tỳ nữ giật mình, nhìn bếp lò trước mặt, bàn bàn đĩa đĩa thịt trắng, rau xanh tươi, lại ngửi hương thơm của rượu, ngón trỏ muốn động đậy.

      "Cũng phải tiền của ta, lấy để làm việc thiện, có gì thể." Trình Kiều Nương , tự mình cũng xới chén, xoay người lại ngồi.

      Tỳ nữ cười hì hì, nhìn Trình Kiều Nương gắp thịt thỏ bỏ trong nồi, liền cũng học theo.

      Bên trong nhã gian hương thơm nức mũi, thỉnh thoảng vang lên tiếng tỳ nữ hô cùng với tiếng Trình Kiều Nương chuyện.

      "Đừng vội, để chấm thêm ít tương ."

      "Ôi ôi, ăn ngon ăn ngon."

      " được ngon lắm, rượu ngon."

      "Tiểu thư, cách ăn này gọi là gì?"

      Sau chút trầm mặc.

      "Lẩu thập cẩm." Trình Kiều Nương nhìn đồ ăn, chậm rãi phun ra ba chữ.

      ly rượu cạn sạch, Trần Tứ lão gia mang theo vài phần nuối tiếc, Chẳng qua vẫn là chạy quan trọng hơn, chờ phụ thân bình phục, huynh đệ bọn họ mới có thể thực chè chén.

      Các tùy tòng bắt đầu chuẩn bị xe ngựa.

      "Nào là đồ ăn lại đặt mua thịt rồi rượu, biết khi nào mới có thể ăn xong." Tùy tùng khẽ với Trần Tứ lão gia.

      phải chỉ mang bếp lò theo thôi sao. mình có thể nấu sao, chính là phí công phu.

      Trần Tứ lão gia lắc đầu, vừa định chuyện, thấy bên kia cửa vang lên tiếng động, Trình Kiều Nương cùng tỳ nữ tới rồi.

      "Tiểu thư, ăn xong rồi?" Trần Tứ lão gia hỏi, có chút kinh ngạc.

      "Ngươi muốn ta ăn được, hay là ăn ngon?" Trình Kiều Nương tay đội mũ trùm, vừa liếc cái, đờ đẫn hỏi.

      gì thế này! này, chuyện cũng muốn nghẹn chết người . .

      Trần Tứ lão gia ngượng ngùng. Tào quản bên cạnh nhịn được hắc hắc cười.

      Ngươi phải quan tâm người ta ăn được hay là . Quan tâm chính là có thể hay . Còn nên hỏi lời này, tự làm mất mặt.

      Tần công tử quả nhiên rất đúng, đối với này nhất định phải tùy ý làm việc, thể nhiều lời.

      Nhìn nàng kia cùng tỳ nữ lên xe rồi. Trần Tứ lão gia lắc đầu tự giễu cười.

      "Chắc là ngon cho nên phát cáu với ta." , nhịn được đến nhã gian đưa tay đẩy cửa ra, "Nhìn xem rốt cuộc thừa bao nhiêu đồ ăn, bằng đóng gói mang ăn . . . . ."

      Thanh của dừng ở phía sau cửa.

      Bên trong, bàn bốn phía còn gì, ở giữa cái nồi đồng, hai bên bày bốn năm cái đĩa, phía bên ngoài có bình rượu, lúc này lửa chưa tắt. Nước trong nồi còn sôi, nhưng bát bàn đều trống trơn.

      Bên trong hương thơm còn lưu lại đập vào mặt.

      Trần Tứ lão gia khỏi hít sâu hơi.

      Thơm quá thơm quá.

      Nhiều như vậy đều ăn xong rồi?

      Sắc mặt lại kinh ngạc, sao ăn xong?

      phải chỉ mua thịt còn mua nhiều đồ ăn, thế nhưng ngay cả làm mang ăn cũng mà ăn hết?

      "Các ngươi làm cái gì cho nàng?" Trần Tứ lão gia hỏi. Nhìn tiểu nhị tới chuẩn bị dọn dẹp.

      "Chúng ta làm, tiểu thư giao cho chúng ta làm thịt thỏ sạch , đưa tới muối tương dấm dao thớt, dọn nồi cùng bàn bát." Tiểu nhị khom người , cũng mang theo tò mò nhìn xem.

      Chẳng lẽ tiểu thư này ăn được hết?

      Trần Tứ lão gia còn muốn hỏi nữa, tùy tùng bên ngoài cung kính lại đây ám chỉ người ngựa đều chuẩn bị tốt rồi, chờ hạ lệnh lên đường.

      Còn phải đợi người ta, kết quả tất cả mọi người ở chờ mình.

      Trần Tứ lão gia lắc đầu hề hỏi nhận áo choàng phủ thêm nhanh ra ngoài.

      Đoàn xe ầm ầm mà .

      lâu sau, bên trong nhã gian, vang lên trận tiếng kêu, làm cho bọn tiểu nhị thu thập bàn bát ở gian ngoài hoảng sợ.

      "Ăn quá ngon rồi! Loại phương pháp nấu ăn này rất tinh diệu rồi!"

      Ăn đồ ăn thừa , còn ăn được như vậy, điên khùng rồi, người nầy đúng là biết nghĩ.

      Bọn tiểu nhị nhìn chưởng quầy từ sau quầy vài bước liền vào.

      "Ngươi tiểu tử này. . . . . Sao? ngươi , đều bỏ cả vào trong nấu? . . . Đây chẳng phải là tạp vị hỗn loạn làm sao có thể ăn ngon? . . ."

      "Chưởng quầy ngươi nếm thử ngươi nếm thử. . ."

      ". . . . Ăn quá ngon rồi. . . . hay a. . . hay a. . . Mời đầu bếp lại đây, đến xem rốt cuộc là làm sao, sao nấu được. . . ."

      Lúc thấy cổng Kinh Thành, gần đến chạng vạng, đường đám đông hùng dũng như trước.

      "Tới, rốt cục tới."

      Cửa thành sớm có người Trần gia nhân nghênh đón.

      "Tứ đệ!"

      "Nhị ca, các ngươi cũng đến đây?"

      Trần Tứ lão gia nhảy xuống ngựa, nhìn đường huynh tới, nếu phải gã sai vặt chạy qua lại báo tình hình phụ thân, dám gặp huynh trưởng rồi.

      "Cha ta . . ." Nhưng Trần Tứ lão gia vẫn là cầm tay huynh trưởng, run giọng hỏi.

      "Nhanh , nhanh a." Trần Nhị lão gia cũng run giọng , " phải lúc chuyện phiếm."

      Trần Tứ lão gia chịu đựng kích động vội lên ngựa, người hầu thét to mở đường.

      Mà cùng lúc đó, ven đường còn có đoàn người nhìn qua.

      Thiếu niên mặc áo bào đen oai hùng ôm cánh tay mà đứng, thiếu niên áo xanh ngồi kiệu, ở trong đám người ầm ĩ thập phần bắt mắt.

      "Công tử!"

      Tào quản ghìm ngựa hô, muốn xuống ngựa.

      Chu Lục Lang mang theo vài phần nghiêm túc khoát tay chặn lại.

      Tào quản lập tức ổn định ở ngựa .

      "Nhanh , phụ thân mẫu thân ở Trần phủ rồi." Chu Lục Lang .

      Tào quản vâng tiếng, phía trước người Trần gia chạy nhanh, dám thờ ơ, che chở xe ngựa Trình Kiều Nương nhanh theo sau.

      Từ đầu đến cuối, xe ngựa lộ ra chút khe hở, càng có người vén rèm hỏi thăm.

      " là cao giá." Chu Lục Lang vừa hừ vừa .

      "Hẳn là thực trầm ổn." Tần công tử , bên miệng lên tia cười, "Ta thực là có chút kinh hoàng."

      Ánh mắt của đuổi theo xe ngựa, tuy rằng vẻ mặt trước sau như hờ hững, nhưng nhìn kỹ trong mắt vẫn hơn vài phần sáng láng.

      Là, cái dạng nữ tử gì đây?

      Xe ngựa rất nhanh vào cửa thành, xa bị che khuất thấy rồi.
      Tuyết Liên, thuytB.Cat thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 19: An bài

      Xe ngựa lập tức vào trong cổng nội viện Trần gia, nhóm bà tử dọn xong ghế, bốn phía nín thở im lặng nhìn xe ngựa.

      "Kiều Kiều nhi. . ."

      Tỳ nữ mới nhấc màn xe lên, chỉ thấy phụ nhân đầu đầy trâm vàng rưng rưng lại, run giọng hô.

      Tiểu thư nhũ danh Kiều Nương, loại xưng hô kiểm Kiều Kiều nhi này, chỉ có thân nhân mới có thể gọi.

      Thân nhân trong kinh thành, chỉ có Chu gia rồi.

      Đó là Chu gia phu nhân sao?

      Tỳ nữ đánh giá phụ nhân này chút, xoay người với phía sau.

      "Tiểu thư, ngài chậm chút." Nàng .

      Đây phải a, phụ nhân thu hồi tay để lau lệ, lại nhìn về phía bên trong xe.

      Tỳ nữ trước xuống dưới, vươn tay, người khoác áo choàng lớn từ bên trong ra, vươn tay từ trong áo choàng, vịn tỳ nữ, nhấc chân xuống xe.

      Mũ trùm che diện mạo, dưới ánh chiều tà càng mơ màng .

      "Kiều Kiều nhi của ta." Phụ nhân khóc ròng , đẩy tỳ nữ ra, đứng lên , ôm lấy.

      "Phu nhân, tại phải lúc khóc." Tỳ nữ .

      " trước xem bệnh cho Trần thái gia quan trọng hơn, có cái gì , nhà chúng ta sau." bên nam nhân trung niên .

      Phụ nhân lúc này mới lau lệ, vừa nhìn Trình Kiều Nương, vừa nắm tay nàng.

      "Hài tử ngoan, mau qua đó ." Nàng , lôi kéo Trình Kiều Nương vào phía trong.

      Bên trong Trần Thiệu cùng với mấy huynh đệ cũng chờ sau cửa nghênh đón, cửa phòng đứng ít nữ quyến cũng nhìn xung quanh.

      Mỗi người đều vẻ mặt phức tạp.

      Cũng biết là có chuyện này ư, hay là thần trí phụ thân khuếch đại lời , hoặc là lúc ấy bệnh có thể trị, lúc này bệnh nặng ngay cả thái y đều biện pháp, nữ tử này có thể cứu chữa?

      Hoài nghi kỳ vọng đủ loại đan vào nhau, nhưng bọn họ còn biện pháp khác rồi.

      "Đến đây."

      Mấy vú già tiến lên .

      Trần Thiệu đột nhiên cảm thấy được cước bộ có chút nặng trĩu, hay là dám bước.

      Ngàn chờ vạn đợi hi vọng, khi đến đó có phải là , vạn nhất. . .

      Chu phu nhân dắt Trình Kiều Nương rảo bước tiến lên trong viện.

      "Trình Tiểu thư." Trần Thiệu dường như là có chút đờ đẫn tiến lên, thi lễ, "Cha ta. . ."

      "Lặn lội vất vả." Trình Kiều Nương mở miệng đánh gãy . , "Để cho ta nghỉ tạm lát ."

      Người ở chỗ này đều sửng sốt.

      "Kiều Nương. ." Chu lão gia giọng khụ tiếng.

      "Tiểu thư nhà ta, tinh thần ổn định, sao có thể xem bệnh?" Tỳ nữ ngắt lời , nhìn Trần Thiệu , "Vị lão gia này, đợi lâu như vậy. Ngại gì đợi lát nữa?"

      Ở cửa phòng, vợ chồng Chu gia xoay người nhìn về phía người Trần gia.

      "Đứa này, ngươi xem, là. . ." Chu phu nhân mang theo xin lỗi .

      " ngại ngại. Cũng là nên như thế, đường dài mệt nhọc. chỉ ngươi, ta cũng chịu nổi đâu." phu nhân Trần Thiệu vội , vừa mời vợ chồng bọn , "Đến gian ngoài ngồi nghỉ tạm ."

      Phòng khách nhà Trần đại nhân, trước kia hẳn là bọn hề nghĩ có thể vào.

      Chu lão gia phu nhân tự nhiên là vui vẻ đồng ý.

      Vú già nha đầu đều tự lưu lại ở trong này chờ đợi sai sử, mọi người rời , đợi nóng lòng. Liền nghe Trần Tứ lão gia cùng Tào quản chuyện đường, coi như là đối với nữ tử này có cái hiểu biết.

      Đầu mùa đông trời tối sớm, bên trong phòng khách Trần gia đèn thắp sáng trưng, than cũng nồng, bên trong đầy lo lắng, lúc này mười mấy người ngồi chỗ, đám nín thở im lặng nghe Trần Tứ lão gia chuyện.

      ". . . lúc ấy Ta đến gần, liền thấy tiểu thư này rút đao cắt thịt. . ."

      nữ tử nghe đến đó mang theo vài phần kinh hách, vội đưa tay che hai tai bé ngồi bên người.

      "Đan Nương chớ nghe. buổi tối dám ngủ." Nàng thấp giọng .

      ", ta sợ đâu." Đan Nương vội tránh ra. về phía trước ngồi , trừng mắt to nhìn thúc phụ mình, dường như như vậy có thể thấy ngay tình cảnh lúc đó.

      ". . . . . Sau đó lại dùng mấy loại cây cỏ băng bó vầ vết thương. . ."

      "trọng thương như thế , lại dùng đao cắt làm chảy máu, làm như vậy chẳng phải tăng thêm bệnh?" Chu lão gia chen vào hỏi.

      xuất thân binh nghiệp, đối với loại thương thế do đao thương kiếm khí rất là quen thuộc.

      "." Trần Tứ lão gia lắc đầu, uống hớp nước.

      "Thúc phụ khoan hãy , người nọ trị được ?" Đan Nương thúc giục .

      Trần Thiệu ừ tiếng.

      "Đan Nương được vô lễ, thúc phụ ngươi bôn ba vất vả." trừng mắt cho .

      Tiểu hài tử hiểu, nhưng đám người lớn đều thấy vẻ mặt Trần Tứ lão gia, hiểu tất nhiên là trị được.

      "Thúc phụ vất vả." Đan Nương vội giống khuông giống dạng thi lễ.

      Trần Tứ lão gia mỉm cười gật đầu.

      "Đa tạ Đan Nương." , sau đó tiếp, "Sau đó, lại kê đơn thuốc cổ quái hơn, tới sáng sớm hôm sau, người bệnh liền tỉnh."

      " là lợi hại." Đan Nương cao hứng .

      Người ở chỗ này cũng đều hơi chút thở phào.

      "Hơn nữa, mười ngày sau, còn tự mình đuổi theo chúng ta." Trần Tứ lão gia tiếp, "Có thể ăn thịt còn có thể uống rượu, có thể đỡ , có thể ngồi dựa, có thể chuyện có thể ca hát, dĩ nhiên khỏi hẳn, còn giúp chúng ta đánh lui bầy sói."

      Từ khi sắp chết đến lúc khỏi hẳn, từ được cứu đến khi cứu người, ngắn ngủn mười ngày, là biến ảo thần kỳ, người ở chỗ này cũng nhịn được nhìn nhau cười, có mấy tiểu thư trẻ tuổi còn nắm tay nhau.

      "Quả nhiên thần y, quả nhiên thần y." Trần Thiệu luôn miệng , nhìn về phía vợ chồng Chu gia, thi lễ.

      Vợ chồng Chu gia liếc nhau, tuy rằng lúc ban đầu biết việc này liền nghi ngờ tin, nhưng hôm nay lại nghe kể lại, chỉ hóa giải nghi hoặc, ngược lại lại càng thể lý giải rồi.

      Ngốc nhi này, sao liền Thành thần y rồi?

      Hay là thế gian thực có thần tiên?

      "Lúc trước, đạo trưởng kia Kiều Nương nhà chúng ta tương lai có đại cát, cả nhà ai tin, lại càng muốn đưa đạo quán đâu." Tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng ảnh hưởng Chu phu nhân chuyện lúc trước, xong liền nhịn được nâng tay lau lệ, " nghĩ tới quả nhiên ứng nghiệm rồi, chính là đáng thương cho muội muội ta, nếu hôm nay còn sống, biết bao nhiêu vui mừng."

      Tuy rằng ngay từ đầu biết chuyện Trình tiểu thư này, nhưng trong khoảng thời gian này cũng đủ để cho người Trần gia hỏi thăm ràng đến thể ràng hơn, thậm chí còn ý đặc biệt phái người Tịnh Châu.

      ra cũng nghe được cái gì kỳ lạ, đến đứa ngu dại có thể khỏi liền đủ kinh người rồi, thế nhưng còn có thể chữa bệnh.

      "Ta cảm thấy được, chắc là có tiên dược." đường huynh khẽ với Trần Thiệu ngồi bên cạnh.

      Trần Thiệu gật gật đầu, coi như đồng ý.

      Chỉ mong tiên dược này có thể cứu mệnh phụ thân, về phần này sao lại tốt, có quan hệ gì.

      "Được rồi, đừng nữa, vẫn là mau cứu chữa Trần lão thái gia mới phải." Chu lão gia .

      tới đó, ngoài cửa tiếng vú già vang lên.

      "Lão gia, Trình Tiểu thư tới."

      Người trong phòng nhịn được đứng lên, cửa bị đẩy ra, nữ tử rảo bước tiến lên.

      Bỏ áo choàng mũ trùm, hé ra khuôn mặt tinh xảo ở trước mắt mọi người, tóc đen nhãnh thả rời rạc bên hông, áo khoác xanh, phía trong mặc bộ váy lua, đơn giản lưu loát đến tận cùng, nhưng ở trong ánh đèn lại làm cho người ta cảm thấy thể nhìn thẳng.

      Tướng mạo đẹp. . .

      Đây là ý niệm trong đầu tất cả mọi người ở đây .

      trẻ tuổi. . .

      Đây là ý niệm thứ hai trong đầu chư vị lão gia Trần gia .

      Thầy thuốc, tuổi trẻ như vậy sao có kinh nghiệm? Nếu phải cùng đường, lại vừa mới nghe xong cứu chữa thần kỳ, chỉ cái nhìn này đủ để cho bọn buông hi vọng rồi.

      "Người bệnh, ở nơi nào?" Trình Kiều Nương đứng ở cửa, hỏi.

      Lúc này mọi người trong phòng mới hoàn hồn, vội vàng đứng dậy.

      "Tiểu thư, mời theo ta."

      90. Chương 20: Chẩn bệnh

      Đan Nương giãy khỏi nữ tử cầm tay mình, theo kịp.

      "Tỷ tỷ. ." Nàng hô, nhìn Trình Kiều Nương ở bên cạnh người cha mẹ.

      Phu nhân Trần Thiệu vội vàng kéo nàng.

      "Đan Nương, mau trở về." Nàng thấp giọng .

      "Tỷ tỷ, ngươi còn nhận được ta " Đan Nương hỏi.

      Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng cái.

      " nhận biết." Nàng .

      nhận biết?

      Ở Bình thủy gặp mặt lần, lại là tiểu hài tử, làm sao nhớ .

      Trần Thiệu ý bảo phu nhân kéo Đan Nương.

      Lúc này chạy tới phòng Trần lão thái gia ở, nhóm vú già vội mở cửa ra.

      Trần lão thái gia bệnh hai tháng rồi, tuy rằng đứa con tận tâm, nha đầu chu đáo, trong phòng vẫn là khó giấu mùi khó chịu.

      "quả nhiên Tiểu thư đúng." Trần Thiệu , cởi guốc gỗ, dẫn Trình Kiều Nương đến bên giường, "Chỉ là phụ thân của ta phải hai tháng trước phát bệnh, là nửa tháng trước ngã mới phát bệnh."

      " phải." Trình Kiều Nương , "Hai tháng trước, đêm chảy máu mũi."

      Đêm chảy máu mũi?

      Vợ chồng Trần Thiệu kinh ngạc liếc nhau, vú già đứng bên a tiếng.

      "Đúng vậy, đúng vậy." Nàng kinh ngạc gật đầu hô, "Hai tháng trước có mấy ngày, ban đêm thái gia chảy máu mũi."

      "Sao cho ta biết?" Trần Thiệu vội la lên.

      "Là thái gia việc gì, cũng việc gì, chảy lúc hết, cũng hai ba ngày." Vú già kinh hoàng .

      Y lời tiểu thư này , khi đó chính là lão thái gia phát bệnh rồi, nàng càng nghĩ càng sợ, nếu lão thái gia trị được đều đổ lên đầu mình lúc trước báo, có thể thảm rồi.

      Vú già rưng rưng quỳ xuống nhận sai.

      " cho ngươi, ngươi có năng lực sao?" Trình Kiều Nương hỏi.

      Trần Thiệu túng túng.

      Đúng vậy, cho mình sao? Chảy máu mũi mà thôi, lúc người nóng, khó tránh chuyện chảy máu, ai nghĩ tới đây là phát bệnh rồi.

      "Đứng lên ." Trần Thiệu , "Phụ thân lớn tuổi, mọi muốn chúng ta lo, đau lòng chúng ta chịu . Các ngươi thể cũng theo giấu diếm."

      Vú già cảm kích vâng tiếng.

      Trình Kiều Nương chạy tới bên giường, hai bên đèn cung đình mơ màng, người giường ngủ mơ màng.

      Vợ chồng Trần Thiệu theo kịp, có chút khẩn trương nhìn Trình Kiều Nương, thấy nàng nhìn, khỏi câu cũng dám , chỉ sợ quấy nhiễu nàng chẩn bệnh.

      Trong phòng trầm mặc. Đến mọi người tưởng như đều ngạt thở.

      "Nghĩ ra." Trình Kiều Nương chợt .

      Vợ chồng Trần Thiệu sửng sốt.

      "Tiểu thư, nghĩ ra cái gì ?" Trần Thiệu có chút khẩn trương hỏi.

      Nhớ nổi tiên dược rồi sao?

      "Ta nhận ra được bộ dáng của ông ấy." Trình Kiều Nương , nhìn lão giả, lại quay đầu nhìn Đan Nương bị vú già lôi kéo đứng ở bên ngoài màn .

      Bán Cần rồi, nàng nhớ chuyện ngày đó phát sinh, nhớ tên người tên địa điểm. Nhưng là, lại thể nhớ bộ dáng những người đó, cho nên nghiêm khắc lại tiếp, chuyện trước khi Bán Cần , nàng nhớ chính là những chữ viết giấy.

      Vợ chồng Trần Thiệu ngạc nhiên liếc nhau.

      Náo loạn nửa ngày, phải chẩn bệnh a.

      "Tiểu thư . Ngươi xem cha ta . ." Trần Thiệu vội hỏi , tới đây thở dài, "Nửa tháng này, thời điểm tỉnh càng ngày càng ít rồi, mỗi ngày chính là dựa vào bát súp duy trì hơi."

      Trình Kiều Nương vươn tay, Trần Thiệu vội giúp đỡ đem tay phụ thân từ trong chăn nhấc ra, nhìn nàng bắt mạch.

      Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.

      Qua khắc, Trình Kiều Nương lấy tay ra, đám người Trần Thiệu thở ra. Lại mang theo khẩn trương nhìn nàng.

      Ngay cả ra sao cũng đều dám hỏi ra tiếng rồi.

      "Làm cho ta bộ kim châm." Trình Kiều Nương , "Ta thi châm trước. Làm cho cụ tỉnh lại."

      Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, làm như quá nhanh, ngay cả guốc gỗ cũng chưa bỏ ra, đát đát rảo bước tiến lên phòng ở.

      " cần làm, cần làm, chỗ này của ta có."

      lão giả run rẩy .

      Phía sau tiểu đồng chạy chậm cùng vào, ôm cái cái hòm thuốc.

      "Thần y ở đâu?" híp mắt nhìn lung tung mọi nơi hỏi.

      Vợ chồng Trần Thiệu vội lại đây nghênh đón.

      "Lý thái y, sao muộn như vậy ngài còn đến đây?"

      "Ta phải , mời thần y tới mặc kệ sớm muộn gì đều phải gọi ta, chuyện này để cho ta bỏ qua, chẳng phải là thương tiếc cả đời?" Lý thái y , vẫn là nhìn lung tung ở bên trong phòng , "Thần y đâu?"

      Bên kia Trình Kiều Nương cũng đứng dậy, thậm chí ngay cả đầu đều quay lại chút, Trần Thiệu đành phải dẫn Lý thái y qua.

      Đan Nương nhân cơ hội chạy đến bên giường quỳ ngồi xuống.

      "Tỷ tỷ, ngươi có thể trị cho ông nội sao?" Nàng kéo góc áo Trình Kiều Nương, mang theo vài phần kỳ vọng, "Ông nội mười lăm tháng tám mang ta xem đèn, kết quả , biểu tỷ , mười lăm tháng giêng liền nhất định có thể rồi, tỷ tỷ, ta nghe bọn lén , ông nội chết, mười lăm tháng giêng này còn có thể mang ta xem đèn sao?"

      Đứa bốn năm tuổi còn biết sinh tử.

      Trình Kiều Nương nghiêng đầu nhìn nàng.

      "Có thể." Nàng , "Qua vài ngày tốt rồi, mười lăm tháng giêng, có thể xem đèn."

      Miệng Đan Nương nhất thời tràn đầy ý cười, nhào vào bên giường, lắc cánh tay lão giả.

      "Ông nội, ông nội, tỷ tỷ ngươi tốt lên, chúng ta xem đèn." Nàng cao hứng hô.

      Phu nhân Trần Thiệu bước lên phía trước giữ chặt Đan Nương.

      "Vị này đó là, Trình gia tiểu thư." Trần Thiệu giới thiệu với Lý thái y, lại với Trình Kiều Nương, "Vị này chính là Thái Y Viện Lý thái y."

      Trình Kiều Nương lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại, Lý thái y cũng nhìn qua.

      "Nàng?" thất thanh kinh ngạc , "Chính là người các ngươi phải mời về ? Trình tiểu thư?"

      vào cửa tự nhiên thấy nữ tử này rồi, nhưng là tuổi trẻ như thế, cứ tưởng cháu Trần lão thái gia, làm sao nghĩ đến chính là người được Trần gia coi là hi vọng cứu mạng cuối cùng đường gặp.

      Trình Kiều Nương gì kinh ngạc.

      "Ngươi có kim châm? Ta mượn dùng."N àng , vươn tay.

      Vợ chồng Chu gia ngồi ở trong sảnh đường có chút an ổn, những người khác ngồi tiếp cũng an ổn, mọi người trong lòng đều nghĩ đến chuyện bên này khám và chữa bệnh, rồi lại dám thúc giục, đành phải nghe Trần Tứ lão gia tiếp chuyện đường.

      Người nghe lòng dạ nào, người cũng tâm, linh tinh hết cả cũng biết cái gì đó.

      ". . . . vài người bị sói cắn ở đùi. . ."

      nữ tử tuổi còn trẻ nhịn được cười hì hì ra tiếng, mọi người mới lấy lại tinh thần, lúc này Trần Tứ lão gia mới phát mình thất thần, có chút ngượng ngùng.

      " biết khám và chữa bệnh sao." hỏi chuyển đề tài.

      "Dù sao tuổi còn . . . ." Chu lão gia thở dài , mặc kệ có thể hay , khiêm tốn chút tốt hơn.

      Ngoài cửa có vú già vội vàng tiến vào.

      " thi châm rồi, Trình Tiểu thư , sáng mai có thể thanh tỉnh." Nàng run giọng .

      Có người trong nhà kích động đứng dậy, cùng nhau ra phía ngoài.

      Vợ chồng Trần Thiệu cùng Trình Kiều Nương tới.

      "Kiều Kiều, sao?" Chu phu nhân bước lên phía trước khẩn cấp hỏi, "Có thể trị?"

      "Đương nhiên có thể." Trình Kiều Nương .

      " thi châm rồi, cũng kê đơn, lý thái y cầm." Trần Thiệu với các huynh đệ.

      "Tiếp theo làm cái gì?" Trần Tứ lão gia hỏi, nhìn Trình Kiều Nương.

      "Chờ." Trình Kiều Nương .

      Trần Tứ lão gia sờ sờ cái mũi, này. . . Luôn lời .

      " còn sớm rồi, chúng ta về trước ." Chu phu nhân , mặt cầm tay Trình Kiều Nương, "Cũng cảm thấy mệt rồi."

      "Ta còn muốn chờ, chờ tỉnh lại, xem thuốc." Trình Kiều Nương .

      Chu phu nhân lúng túng.

      "Tiểu thư ở nơi này , đều thu thập xong rồi." Trần phu nhân vội , vốn muốn này , Chẳng qua là ngượng ngùng giữ lại, nếu người ta đợi muốn xem thuốc, vậy thể tốt hơn rồi.

      "Đúng vậy, vẫn là ở tại chỗ này , mọi người cũng yên tâm." Trần Thiệu cũng , thi lễ với vợ chồng Chu lão gia.

      "Tự nhiên là được, tự nhiên là được." vợ chồng Chu lão gia vội gật đầu .

      " còn sớm rồi, các ngươi mau trở về nghỉ tạm ." Trần Thiệu .

      Bọn ở tại chỗ này cũng tốt, người nhà người ta có bệnh lòng người rối loạn, vợ chồng Chu gia lưu lại bốn vú già hầu hạ rồi cáo từ .

      Vợ chồng Chu gia vừa rời , Trình Kiều Nương muốn nghỉ ngơi, phu nhân Trần Thiệu vội cho người đưa .

      "À, đúng rồi." Trình Kiều Nương nghĩ đến cái gì, quay đầu lại , "Như thế nửa đêm tỉnh, uống thuốc là được, đừng đánh thức ta."

      Mọi người Trần gia ngạc nhiên, nhưng dường như lại hiểu được điều gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :