1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: em chuyện

      Edit: qinghu

      Beta: Devil

      Trận chiến gây rối loạn trật tự tại bệnh viện này đến tận khi bảo vệ bệnh viện tới xử lý mới kết thúc.

      em Vương Tĩnh Kỳ tuy rằng đều bị thương nhưng xét về tổng thể cũng tính là đánh nhau thua. Vương Tĩnh Kỳ vốn muốn đánh nhau, nhưng vốn chán ghét người Trương gia, cơn tức vốn đẫ đến cực hạn, chỉ là vừa vặn phát tiết ra, giống như là hổ dữ xuống núi, liều mạng mà đánh.

      Mà Trương Dương chính là người xui xẻo nhất, vốn muốn đánh nhau, nhưng cuối cùng lại bị Vương Tĩnh Kỳ đánh nhiều nhất. Vương Tĩnh Kỳ như là liều mạng mà đánh, đem thù mới hận cũ đều phát tiết hết ra, đánh Trương Dương càng lúc càng mạnh, càng đánh càng hăng.

      Trương Dương vốn là dân chuyên ngồi trong văn phòng, thân thể cũng có cường tráng, Vương Tĩnh Kỳ lại như dùng hết sức mà đánh, đúng là đánh lại . Những người khác của Trương gia khẳng định cũng trơ mắt đứng nhìn con trai độc nhất hay trai của mình bị đánh, đều xông lên cứu , nhưng tất cả đều bị Vương Tuấn Kỳ ngăn lại. Vương Tuấn Kỳ vốn đánh đàn bà, con , nhưng là phải bảo vệ em mình, đành phải ra tay, lôi kéo ba mẹ con Trương gia.

      Mấy năm nay Vương Tuấn Kỳ đều làm công cho người ta, đều là công việc dùng thể lực kiếm sống, thể chất của vốn tệ, chính là lấy đánh ba cũng thành vấn đề. Mẹ con Triệu Giang muốn lên giúp con trai mình bị ngăn cản, tiến lên được, bèn đem toàn bộ oán khí phát tiết hết người Vương Tuấn Kỳ. Cho nên lúc kết thúc trận đánh, vết thương người phụ nữ cũng có nhiều lắm, cơ bản là có vấn đề gì, nhưng người hai người đàn ông, lại vô cùng nhiều, mặt bị đánh thê thảm.

      Bảo vệ bệnh viện thấy tình trạng của hai người đàn ông đều thấy đau thay họ, với tinh thần nhân đạo, hỏi họ có cần bào cảnh sát để xử lý , thấy hai người họ lắc đầu, cảm thán chút, sau đó liền đem họ đuổi ra khỏi bệnh viện.

      Đoàn người ở của bệnh viện lại nhìn chằm chằm thêm lúc, thấy hai người đàn ông hoàn toàn khỏi, mới chính thức tản ra.

      Vương Tĩnh Kỳ cũng vội vã về nhà, mà lôi kéo trai vòng , sau đó quay trở lại bệnh viện.

      “Tĩnh Kỳ, chúng ta còn quay lại đây làm gì, nhanh về thôi.” mặt, người Vương Tuấn Kỳ đều đau, bây giờ chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi chút.

      “Bây giờ cả người đều bị thương, đặc biệt là mặt, nếu xử lý, sau này để lại sẹo phải làm sao?” Vương Tĩnh Kỳ mặc kệ trai gì, cũng lôi kéo trai vào phòng khám trong bệnh viện.

      sao đâu, là đàn ông, lại kết hôn, cũng chỉ là mấy vết sẹo, để lại để lại thôi.” Vương Tuấn Kỳ muốn tới bệnh viện, tới đây nhất định phải gặp bác sĩ, bác sĩ nhất định kê cho đống thuốc, nghĩ tới số tiền thuốc phải trả, mày liền nhíu lại.

      “Vậy cũng được, như vậy trở về, chị dâu nhất định oán trách em.” Vương Tĩnh Kỳ nghe , với bác sĩ chút, để bác sĩ kê đơn.

      “Kỳ , chị dâu em là cũng là người tốt.” Vương Tuấn Kỳ thấy ngăn cản được, cũng biết ý tốt của em mình, thấy em muốn tới *** trả tiền, liền chạy tới giành lại, : “ trả, để trả.”

      Vương Tĩnh Kỳ làm sao có thể để mình trả số tiến này, lại càng phải gấp rút trả tiền, ngăn trai lại.

      trả làm gì, em có thẻ bảo hiểm, quên rồi sao, chỉ là chút tiền, còn tranh trả với em làm gì.” trừng mắt với trai chút, đem lý do mình có thẻ bảo hiểm ra.

      Bác sĩ cũng phải kê cho bọn họ loại thuốc đắt tiền gì, chỉ là chút thuốc giảm đau, chai i-ôt.

      Lấy thuốc xong, hai em tới ghế hành lang ngồi.

      “Có đau hay ?” Vương Tĩnh Kỳ vừa dùng i-ôt giúp trai xử lý vết thương mặt, vừa đau lòng hỏi.

      “A,…. đau, a……” Vương Tuấn Kỳ vừa mở miệng trả lời vừa kêu “a”, muốn tránh miếng bông trong tay em mình, lại biết vết thương mặt nếu xử lý cũng được.

      “Đau, biết đau là được rồi, người đàn ông, tại sao lại đứng yên để cho ba người kia đánh thành như vậy chứ, là đáng đời mà.” Vương Tĩnh Kỳ thấy trai mình như vậy là vừa tức giận vừa cảm động.

      chút, tay chút.” Vương Tuấn Kỳ đau đến co hết cơ mặt lại, muốn trốn tránh, nhưng cũng có vì lời của em mình mà tức giận: “ từng thề, đánh trẻ con và phụ nữ.” Cuối cùng rầu rĩ câu.
      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong, đọng tác dừng lại chút, sau đó lại giúp trai bôi thuốc, nước mặt lại tí tách rơi xuống.

      Trong lòng hiểu được ý câu của mình, hai người có người ba như vậy, từ thấy ba mình đánh mẹ và đánh chính bọn họ thường xuyên, trong lòng đều thầm thề, sau này mình lớn lên, tuyệt đối làm người giống như ba. tri vẫn kiên trì giữ lời thề của chính mình, nên vừa rồi mới bị đánh thành như vậy, cũng có đánh lại.

      “Tĩnh Kỳ, sao lại khóc, làm sao vậy, có đau mà.” Vương Tuấn Kỳ thấy em khóc, nước mắt như mưa, cũng biết phải làm sao, biết phải làm gì mới tốt.

      Vương Tĩnh Kỳ liền bỏ thuốc xuống chỗ ngồi, nhào vào trong lòng trai khóc rống lên. tới bây gờ vẫn biết, trai là người tốt, đời trước như vậy là bị cuộc sống bức bách. Chính là dù có khó khăn thế nào nữa, cũng chưa từng quên mình có em .

      Vương Tuấn Kỳ bị em ôm làm cho tay chân có chút luống cuống, cả người đều cứng ngắc lúc, mất lúc sau mới dang hai tay ra, ôm em trong lòng, an ủi: “ trở thành người lớn rồi, còn khóc nhè như vậy. Tĩnh Kỳ, đùng sợ, vẫn có ở đây mà. Em muốn làm gì cứ làm, muốn li hôn tì li hôn, cần lo láng gì hết, nếu ba cho em vào nhà, em cứ tới nhà , nuôi em.” chỉ có em này, từ tự thề với chính bản thân, đời này em người ba như vậy là rất đáng thương rồi, sau này mình lớn lên, nhất định phải đối xử tốt với em , để cho ai bắt nạt em mình. Nhưng là từ khi kết hôn, lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm, nghĩ tới tình cảm của mình và em khi mình còn ở nhà, lại nhìn tới bây giờ em giống như đứa bé khóc ở trong lòng mình, như vậy tin tưởng mình, như vậy ỷ lại vào mình, cảm thấy trước kia mình phải là người tốt, xứng đáng làm trai.

      “Em biết, em biết, em biết vĩnh viễn cũng mặc kệ em.”

      Vương Tĩnh Kỳ ở trong lòng trai mình vừa khóc vừa suy nghĩ thông suốt, sau đó lau khô nước mắt, tiếp tục giúp trai bôi thuốc, nhưng oán khí trong lòng với trai cũng tiêu tan.

      Đời trước, tuy trai giúp đỡ gì nhiều lắm cho , nhưng cũng thường xuyên quan tâm tới , lúc trước, khi nằm viện, dưới áp lực của chị dâu, vẫn nhiều lần đem cháu tới gặp . Tuy rằng cũng phải nhiều lần lắm, mỗi lần cũng mang gì nhiều, nhưng biết, đó là trai cố gắng hết sức. Đó chính là toàn bộ khả năng của .

      Nghĩ lại chính mình lúc đó, sau khi cử hành hôn lễ với Trương Dương, cơ hồ là cùng nhà mẹ để đoạn tuyệt lui tới, cũng có cùng trai gặp mặt qua mấy lần.

      Chình mình đều có làm tốt, làm sao có thể cầu trai mình được.

      , Trương Dương ở bên ngoài lại quen với người bạn ……” Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu liên miên, cằn nhằn đem chuyện của mình với Trương Dương lại cho trai biết.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Động hồi ?

      Edit: PMN

      Beta: Devil

      Vương Tuấn Kì sau khi đưa em về nhà, lết thân mỏi mệt của mình về nhà, nhìn thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn vô cùng chán nản.

      " đâu vậy?" Triệu Bình nghe được tiếng bước chân, biết là Vương Tuấn Kì về liền vén chăn dép chạy ra xem.

      Vương Tuấn Kì đổi giày, nghe được câu của Triệu Bình hàm ý tức giận, bất đắc dĩ đứng thẳng người : " phải chiều nay gọi điện cho em rồi sao, ba phải nhập viện, vào viện thăm ba."

      Triệu Bình sao có thể biết đâu, hỏi như vậy chỉ là tìm cớ để cãi nhau, nhưng tới khi Vương Tuấn Kì ngẩng đầu lên thấy cổ có vết thương vô cùng hoảng sợ.

      " bị sao vậy, tới bệnh viện thăm ba mà để chính mình bị thương nữa sao." Triệu Bình sốt ruột, chạy nhanh tới hỏi thăm.

      Triệu Bình và Vương Tuấn Kì trước giờ chưa bao giờ cãi nhau (Vương Tuấn Kì nghe lời Triệu Bình chính là ngư vậy). Bởi vì chuyện của Vương gia, hai người mới như vậy, nhìn thấy bị thương rất lo.

      Vương Tuấn Kì có chút ngượng ngùng hướng bên cạnh né tránh " có việc gì, chỉ bị thương ngoài da thôi."

      dám vì sao bị thương, Triệu Bình đối với gia đình mình vốn còn có rất nhiều thành kiến, đối với em mình cũng có chút bất đồng quan điểm. Nếu biết mình bị nhà chồng của em đánh nhất định làm ồn. Hơn nữa Triệu Bình đối với đối với việc em mình ly hôn cũng có chút đồng tình. Nếu biết chuyện này nhất định đỏ hết lỗi lên đầu em .

      Triệu Bình vừa thấy ánh mắt chồng mình lóe lên, biết chắc là chuyện này có vấn đề. người ra ngoài cả đêm, sau đó về nhà bị thương như vậy có việc gì thể tin được.

      "Đừng nhúc nhích. Đứng yên." Triệu Bình vỗ vai Vương Tuấn Kì, sau đó cẩn thận xem xét.

      càng xem càng bực mình. Chắc chắn vết thương này là do đánh nhau với phụ nữ.
      " đánh nhau, với phụ nữ?"

      Vương Tuấn Kì nghĩ xem ra giấu được, cũng né tránh nữa, nhưng cũng lên tiếng.

      Triệu Bình nhìn trông như con gấu, trong lòng càng tức giận.

      "Là mẹ đánh , bởi vì chúng ta chưa đưa tiền?" Triệu Bình chỉ có thể nghĩ ra lý do này .

      Lúc chiều, nhận được điện thoại của biết ba chồng nhập viện, trong lòng ý nghĩ đầu tiên là hết giận, ông già đó bình thường có việc gì kiếm việc gây , chỉ cần ông ta thoải mái ép người khác cùng ốm với mình. Vậy nên nếu ông ta ốm có thể yên tĩnh thời gian rồi.

      Bất quá khi nghe chồng mình muốn đưa tiền cho nhà chồng liền tức điên lên. Hai người đều có công việc ổn định, làm thuê cho người ta. Cả hai cũng ba mươi tuổi nên muốn kiếm thêm để dành tiền để sinh con. nghĩ tới bây giờ số tiền ấy đưa hết cho nhà chồng rồi.

      "Em đừng đoán mò, phải như vậy đâu." Vương Tuấn Kì nhìn Triệu Bình liếc mắt cái . tuy rằng giữ tiền, nhưng trong nhà có bao nhiêu tiền vẫn biết. Cho nên lúc buổi chiều nghe Triệu Bình trong nhà có tiền, trong lòng phải oán hận. Triệu Bình làm như vậy khiến có chút vừa lòng.

      "Vậy tại sao. bị em đánh" Triệu Bình nghi ngờ nhìn , khả năng chính còn cảm thấy có chút tin, em chồng dù sao cũng là giáo, hơn nữa tính tình cũng tốt nhìn thế nào cũng giống người hay đánh nhau.

      " phải, em phải người như vậy." Vương Tuấn Kì nghe Triệu Bình hoài nghi đến em mình liền cãi lại.

      Sau đó kể lại chuyện cùng Trương gia đánh nhau kể cho nghe.

      "Hừ, bình thường em chuyện của nhà mình còn muốn nghe, tại xem làm gì vậy." Tất cả những điều này đều là trong lòng ra. biết Vương Tấn Kì là người rất thương em , nhưng chuyện hôm nay thể giấu trong lòng nữa.

      "Em đừng nữa, chuyện này phải do Tĩnh Kì cố ý." Vương Tuấn Kì nghe vậy chịu được.

      "Hừ, em là lá ngọc cành vàng hay sao mà được nhắc tới. xem, tới tâm tư của người đàn ong còn hiểu làm được gì." Triệu Bình cũng gân cổ cãi lại.

      "Câm miệng, chuyện của em tôi cần quan tâm." Vương Tuấn Kì nghiêm mặt .

      "Hừ, có muốn tôi cũng thèm quan tâm."

      Vương Tuấn Kì trừng mắt nhìn Triệu Bình hồi lâu rồi mới hít hơi sâu, áp chế cơn tức trong lòng.

      Ngẫm lại trong nhà ít chuyện, nếu mình cùng Triệu Bình đánh nhau, đúng là ra sao, cho nên chịu đựng, : "Thôi , ba nằm viện, Tĩnh Kì cũng ly hôn, trong nhà nhiều chuyện lắm rồi. Em dọn căn phòng , nếu Tĩnh Kì ly hôn có chỗ để đâu, nên trước hết cứ để nó ở tạm đó ." vẻ mệt mỏi.

      Triệu Bình định tiếp, nhưng thấy Vương Tuấn Kì mệt mỏi như vậy, cũng có chút đau lòng.

      sớm nghĩ kỹ thể để Vương gia làm ảnh hưởng tới hai người. cũng kiên trì thời gian dài như vậy, tại sao có thể kiếm củi ba năm thiêu giờ đâu, nghĩ vậy cũng dịu "Đây là ý của . Vậy hỏi ý Tĩnh Kì chưa?" Em của chồng bình thường vẫn là rất ít khi gặp, cho tới bây giờ Tĩnh Kì tới đây cũng chỉ là đưa đồ các thứ. Vậy đây chắc phải ý của ấy.

      "Ý tứ của , nếu nó và Trương Dương ly hôn, ba chắc chắn sợ bị điều tiếng, cho nó ở nhà, nó cũng là nữ, tới đây còn đâu nữa."

      Triệu Bình vừa nghe chỉ biết lại là ý của chồng mình, cái này dễ làm, chỉ cần dọa chút khẳng định ta dám đến ở.

      "Được, dù sao em cũng là chị dâu sao lại giúp. Đợi cuối tuần em dọn phòng."Triệu Bình suy nghĩ cẩn thận rồi .

      Nghĩ kỹ này đó, có gì phiền toái, Triệu Bình tâm tình cũng tốt , đột nhiên lại nghĩ tới đến vấn đề quan trọng.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: ngày hôm đó em thể qua được.

      Beta: Devil

      “Tiền viện phí của ba nộp rồi sao?” Triệu Bình nhớ tới vấn đề quan trọng nhất, vấn đề này làm suy nghĩ suốt buổi chiều, thêm cả buổi tối nữa.
      “Nộp rồi.” Vương Tuấn Kỳ cũng để ý, chỉ thuận miệng trả lời. Bây giờ cảm thấy vết thương mặt hơi đau, tới tủ TV kiếm xem có thuốc mỡ gì có thể tiêu viêm, giảm đau .

      Triệu Bình nghe nộp viện phí, lập tức nghĩ đến chuyện trong điện thoại lúc chiều, muốn mượn tiền.

      tính làm cái gì vậy hả? muộn tiền người ta nộp viện phí phải ? Tình hình của chúng ta phải biết, tại sao còn làm như vậy, như vậy à nghĩ tới em phải ? Em bình thường ăn dám ăn, mặc dám mặc, chỉ muốn tiết kiệm chút tiền để sinh con, kết quả là sao? Ba phải nhập viện, muốn lấy mây ngàn , số tiền đó em cách nào mang qua được.” xong liền ô ô khóc lên.

      “Tiểu Bình, Tiểu Bình, hãy nghe , phải như em nghĩ đâu.” Vương Tuấn Kỳ nghĩ tới Triệu Bình vừa liền khóc như vậy, nhưng lại hiểu sai, vốn phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, lại thấy bộ dạng này của Triệu Bình, lại càng biết phải giải thích như thế nào cho tốt.

      “Ô ô, ……ba mẹ đều có điều kiện, việc này từ lúc còn ở trong nhà phải ràng nhất hay sao chứ? Bọn họ già nhưng đều là công nhân viên chức, dù tại về hưu nhưng tiền lương hưu của mỗi người đều nhiều hơn tiền lương của hai chúng ta, bọn họ công tác nhiều năm như vậy, nếu trong tay chút tiền, đánh chết em cũng tin. Bây giờ cần tiền, bọn họ sao tự bỏ ra, còn muốn chúng ta chi ra, như vậy coi được sao? Em gả đến nhà nhiều năm như vậy, ngay ngày hưởng phúc cũng có, vất vả mới đối phó sống qua ngày được nhưng lần này lại làm cho chúng ta càng khó khăn hơn, hôm đó em cách nào mang tiền qua được.” Bây giờ Triệu Bình quan tâm tới gì cả, chỉ nghĩ tới số tiền này mặc dù là chồng mượn, nhưng khi trả, phải là hai người bọn họ cùng trả sao?

      Vương Tuấn Kỳ bị Triệu Bình khóc lóc trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng lời Triệu Bình , cũng phản bác lại được, bởi vì lời Triệu Bình hoàn toàn là .

      biết diều kiện kinh tế nhà mình, cũng biết trong tay ba mẹ có tiền, nhưng những lúc như vậy, làm con trai dù có khó khăn hơn nữa cũng muốn gánh vánh vác trách nhiệm làm con này.

      “Vợ à, có mượn tiền người ta, tiền viện phí cũng phải là nộp, em đừng khóc nữa.”

      Nhưng Triệu Bình căn bản là nghe thấy gì, cứ tiếp tục khóc.
      “Ba là người như thế nào, em là con dâu đánh giá đúng , chỉ cần ra ngoài hỏi hàng xóm láng giềng xem, chỉ người ông tốt đâu. Bình thường có việc gì cũng kiếm chuyện được, chỉ là ở trong nhà mình, ngay cả hàng xóm cũng tha. Hơn nữa, từ lúc gả vào nhà đến giờ, cho dù em có làm tốt cỡ nào, ba cũng qua câu dễ nghe sao? phải lúc nào cũng bới móc thiếu sót của em sao, nhưng em có , tất cả em đều nhịn xuống, cũng bởi vì em là con dâu, cũng bởi vì là con trai ông.” Triệu Bình thương tâm , ngồi sô pha lau mắt, tiếp tục kể lể.

      vốn có công việc cố định , tiền kiếm được cũng nhiều, em cũng tiếng nào, vốn nghĩ chỉ cần hai chúng ta trong lòng có nhau, cho dù vất vả cỡ nào em cũng nhịn được. Bình thường em keo kiệt, nhưng điều kiện chúng ta như vậy, em muốn hào phóng cũng hào phóng nổi, nếu có tiền, em cũng muốn keo kiệt đâu. Bây giờ chúng ta vất vả lắm mới lo nổi cuộc sống của chúng ta, em bình thường đều tiết kiệm cái ăn, cái mặc, muốn dành dụm chút tiền, vốn muốn thời gian nữa sinh con, gia đình chúng ta coi như đầy đủ. Nhưng là, nhưng là, ba lại tới nữa, ô ô… Ngày hôm đó đúng là em có cách nào mang qua được.” Triệu Bình lần này thương tâm, đối với gia đình này trả giá rất nhiều.

      Vương Tuấn Kỳ nghe Triệu Bình phen khóc lóc kể lể, trong lòng cũng ê ẩm. Chuyện này là do có bản lãnh, có khả năng kiếm tiền, để cho vợ mình chịu khổ.

      “Tiểu Bình, em đùng khóc nữa, là có lỗi, xin lỗi em, những khổ sở của em cũng biết.” Vương Tuấn Kỳ cảm động đem vợ mình ôm vào trong ngực. xin lỗi vợ, chỉ có thể đối tốt gấp bội mới có thể bù lại cho .

      cần xin lỗi em, khi gả cho , em hề nghĩ tới muốn cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng em muốn có gia đình đầy đủ, muốn có con cái của mình, điều này quá đáng lắm sao?”Triệu Bình rấm rứt khóc, trong lòng cũng ủy khuất.

      quá đáng, là có khả năng. Em yên tâm, sau này nhất định cố gắng làm việc, kiếm nhiêu tiền, cho em cuộc sống tốt.” Vương Tuấn Kỳ cam đoan , cũng biết phải gì cho đúng.

      Triệu Bình vẫn thút thít khóc, biết những lời này chỉ là lời suông, người là công, có tay nghề, kiếm tiền như thế nào, bán máu sao?
      “Còn có, vừa nãy muốn cho em biết, có vay tiền người ta, viện phí của ba là tiền của Tĩnh Kỳ.” Vương Tuấn Kỳ bình ổn cảm xúc, . vốn muốn vè nhà chuyện với vợ, vợ đem tiền viện phí trả lại cho em . Ba nằm viện, là con trai đương nhiên phải gánh trách nhiệm này, làm sao có thể để cho em bỏ ra số tiền này được, hơn nữa sau này em muốn li hôn, thế nào trong tay cũng phải có chút tiền phòng thân. Nhưng với tình hình tại, vợ cũng khó xử, tiền này…… Trong lòng lo lắng a.

      , bỏ tiền?” Triệu Bình lần này nghe ràng, kích động ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Kỳ, muốn xác nhận lại.

      “Đúng vậy, có chi tiền, tiền viện phí là Tĩnh Kỳ trả.” đương nhiên thể mượn được tiền.

      Tình huống thay đổi, tâm tình Triệu Bình cũng thay đổi theo, khắc trước còn cảm thấy cách nào vượt qua được, giờ lại thấy trời quang mây tạnh, tâm tình tốt hơn nhiều. lau mước mắt mặt, đứng lên.

      Nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ mang vẻ mặt hổ thện, sợ lại làm ra chuyện hồ đồ gì, liền : “ ấy trả cũng tốt, nhiều năm như vậy, nhà cũng lo cho học, chỉ lo cho em học, bây giờ ấy có việc làm, hàng tháng có thu nhập cố định, trả viện phí cho ba cũng đúng. Lại , ba vẫn là công nhân viên chức, có thẻ bảo hiểm, chờ sau này trả lại cho ấy, cũng mất bao nhiêu tiền.” lại nghĩ tới tiền viện phí đóng cũng chỉ là tạm thời.

      rồi. nhà phải cho học, là muốn, cho nên mới ra ngoài làm, chuyện này liên quan gì đến Tĩnh Kỳ cả.” Vương Tuấn Kỳ nhíu mày . thích vợ như vậy, lúc trước cũng giải thích rất nhiều lần, nhưng vợ vẫn luôn cho rằng em đoạt cơ hội đến trường của . Hơn nữa còn biết xấu hổ , tiền này chỉ là thế chấp, có khả năng chính là bánh bao thịt vào miệng chó, trở lại, tiền vào tay ba , muốn ông trả lại rất khó khăn.

      “Được rồi, chúng ta đừng chuyện này nữa, nếu bên kia giải quyết ổn thỏa rồi, chúng ta cũng cần quan tâm. Mau, mặt bị thương, để em bôi thuốc cho.” Triệu Bình biết mình phải bỏ tiền ra nên tâm tình rất tốt, chính là kiên nhân nghe chuyện nhà chồng. lại nhìn mặt chồng thấy nhiều vết thương, đúng là đau lòng, đồng thời với em chồng lại dâng lên cỗ oán khí, đều bởi vì em chồng, chồng mình mới bị đánh thành như vậy.
      huyenlaw68, Phong Vũ Yên, song ngư4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Tìm người giúp đỡ

      Edit: Rùa Tuki

      Beta: Devil

      Về phần Trương gia, vừa về đến nhà, Triệu Giang liền phân việc.

      "Tiểu Phượng, con mau mau nấu cơm ." Đánh nhau cũng là việc tốn thể lực, ầm ĩ suốt từ buổi trưa đến giờ, cũng đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi.

      "Tiểu Mẫn con đem hộp thuốc ra đây, mẹ bôi thuốc cho con chút. Con cũng chải lại tóc , lớn như vậy rồi, đầu tóc bù xù y như kẻ điên." Triệu Giang xong liền ngồi xuống ghế sopha.

      Dù sao cũng gần 60, ban đầu vẫn còn thấy rất khỏe, giống như lúc nãy đánh nhau chẳng có cảm giác gì, về nhà thả lỏng mới bắt đầu cảm thấy đau.

      Trương Mẫn mất hứng, trong lòng oán trách trai thôi, sao lại đưa người chị dâu như vậy vào cửa, tại quản được chị ta, còn khiến cho mình bị tội theo.

      Nhưng mà mẹ phải nghe, trừng mắt cúi đầu liếc trai, cào cào mái tóc quăn rối, đứng dậy vào phòng lấy hộp thuốc.

      "A... đau... Mẹ mẹ tay chút ." Trương Dương ngồi ghế sopha, đưa mặt cho mẹ bôi thuốc, đâu chịu được hít sâu kêu lên hai cái.

      Triệu Giang thấy con như vậy đương nhiên đau lòng, nghe con kêu đau, bà vừa thổi vừa bôi thuốc.

      Triệu Mẫn vừa từ cầm cái lược từ trong phòng bước ra liền chứng kiến cảnh mẹ hiền con hiếu này.

      "Hừ, bản thân còn biết xấu hổ ở đây la đau, vừa nãy hùng hổ như thế nào mà lại để người phụ nữ kia cưỡi lên đầu lên cổ đánh." Tính cách Trương Mẫn vừa hiếu chiến vừa chịu thua.

      Vương Tĩnh Kỳ đắc tội Trương gia, rất ghét, vậy mà trận chiến hôm nay lại đại thắng, trong lòng càng bực mình.

      "Tiểu Mẫn, sao dám chuyện với trai con như vậy hả, biết lớn ." Trương Dương còn chưa mở miệng, Triệu Giang mắng.

      Con trai là báu vật của bà, còn con cũng chỉ là bát nước đổ thôi.

      "Hừ, lời con đều là , sao lại thể ." Trương Mẫn giọng lầm bầm trong miệng, sau đó nghĩ đến chuyện hôm nay còn chưa có giải quyết xong, lớn tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ thử xem chuyện này tính sao bây giờ, cha con vẫn còn bị cảnh sát giam giữ kìa." ta đối với việc này cũng chỉ có tức giận, hề có chút đau lòng.

      Triệu Giang dừng tay chút, nhìn con mình thở dài, "Xem tình hình hôm này, muốn Vương gia nhả ra cũng đừng nghĩ nữa, xem ra chỉ có thể dựa vào cục cảnh sát mà ra tay."

      Giờ cũng chẳng còn cách nào, vốn cho là khiến cho ông Vương nhập viện mọi chuyện dễ xử lí hơn, lại thêm gia đình bà náo loạn trận nữa, nhà bọn họ nhất định chịu nổi, lão chồng mình còn có thể được thả, ai ngờ đâu, người Vương gia chớp mắt lợi hại như vậy, ràng dám động thủ đánh lại gia đình bà.
      Trương Mẫn nghe mẹ vậy, cũng hỏi nữa, miễn sao mẹ của có cách là được. Nghe thấy bụng mình kêu rột rột, cũng mặc kệ hai mẹ con trong phòng khách, trực tiếp vào phòng bếp kiếm đồ ăn.

      Triệu Giang mặc dù nhờ cục cảnh sát ra tay, nhưng trong lòng lại mưu kế nào cả. Hàng xóm đều cũng chỉ là nhân viên công chức bình thường, chẳng có tí quyền lực gì cả, tìm mòn mắt cũng chẳng có ai có thể nhờ vả, vậy cũng chỉ còn cách xem lại họ hàng trong nhà có ai có khả năng ...

      "Ai... Mẹ tay chút." Triệu Giang suy nghĩ chú ý lực tay, Trương Dương chịu nổi kêu lên.

      Triệu Giang lúc này mới hoàn hồn, "Sao rồi, để mẹ thổi cho con."

      " cần, tự con làm được rồi." Trương Dương lấy chai thuốc trong tay mẹ, soi gương tự mình bôi thuốc.

      chỉ có bộ mặt này để dựa vào, thể hủy hoại dưới tay mẹ mình được.
      Triệu Giang nhìn con mình, đột nhiên nghĩ, công ti con mình tệ, có thể quen biết ít người, hơn nữa mối quan hệ đồng nghiệp cũng rất tốt, có lẽ nên để con trai tìm người nhờ vả vậy.

      "Con trai, chỗ công ty con có ai có quan hệ với cảnh sát , xem có thể đưa con ra ngoài ?" Triệu Giang tràn đầy hi vọng hỏi.

      Trương Dương bị hỏi nhíu mày, trong lòng tính toán, lão Trương được, lão chỉ là cái thùng cơm, tìm lão ăn cơm còn được, chứ nhờ lão lo liệu chỉ tổ rách việc, lão Lý cũng được, bình thường hay khoác lác hư cấu, nhưng ai cũng đều biết, lão chỉ là cái chày gổ, đến lúc quan trọng chẳng được việc gì, lão Tôn còn có chút năng lực, nghe nhà mẹ đẻ của vợ rất có quyền lực, nhưng lão chỉ nhận tiền nhận người, nhờ lão có nước bị lão rút sạch tiền chỉ còn bộ da...

      Triệu Giang thấy con trai suy nghĩ, tưởng rằng có hy vọng, đợi lúc vẫn thấy có chút động tĩnh gì, sốt ruột hỏi: "Con trai, thế nào, có nghĩ ra ai ?"

      " có, công ty con chẳng có ai có quan hệ với cảnh sát, cũng chẳng ai giao thiệp với cảnh sát bao giờ, tìm đau đầu cũng thấy người nào có thể giúp!" Trương Dương tiện mình có bổn phận phải tìm người hỗ trợ, tùy tiện tìm đại lý do cho qua.

      Triệu Giang nghe xong mặt mũi tràn đầy thất vọng, "Chẳng lẽ chút quan hệ cũng có, con suy nghĩ kỹ lại xem, công ti con nhiều người như vậy, chắc chắn phải có ai đó quen biết cảnh sát chứ." Trong suy nghĩ của bà, chỉ cần có quen biết cảnh sát, có thể chuyện, lão chồng mình mới có thể được thả ra.

      "Quen biết cảnh sát làm được cái gì, hừ, con thèm nghe mẹ nữa, mẹ cũng hiểu." Trương Dương kiên nhẫn cầm hộp thuốc về phòng, muốn bàn luận gì với mẹ nữa.

      "Này, con xem con đấy, mẹ mới hỏi con hai câu, con liền mặt nhăn mày nhó, mẹ vì cái gì vì cái gì hả, phải là vì lão cha chết tiệt của con sao." Triệu Giang nhìn thái độ của con mình, trong lòng cũng bực bội, chuyện này là sao, con gây chuyện, cuối cùng chính nó lại có kiên nhẫn.

      "Hừ, mẹ cũng đừng làm gì hết, con phiền muốn chết rồi. Con còn phải nghĩ lấy cớ xin công ty cho nghỉ, muốn gì mai , con của mẹ cũng chỉ có cái đầu, mẹ đừng gây thêm chuyện rước thêm phiền phức cho con nữa." Trương Dương xem suy nghĩ mẹ mình, biết tốt, nhanh chóng .

      Cái bản mặt đầy vết thương này của ngày mai nhất định thể đến công ty, nếu để cho đồng nghiệp nhìn thấy, chắc chắn chê cười đến chết, may để cho Từ Mai nhìn thấy, lúc đó biết giải thích ra sao, cho nên vẫn nghĩ cái cớ, nghỉ ở nhà trốn tránh vài ngày.

      Triệu Giang nghe , có tức giận ngược lại mắt còn sáng lên, "Này con, phải nhà Từ Mai có quyền lực lắm ư, ba của nó phải là cái gì gì cục trưởng đấy ư, nếu con nhờ nó, nhất định nó có thể giúp đỡ con."

      Trương Dương nghe xong sắc mặt liền thay đổi, "Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ ra được cái chủ ý điên rồ như vậy, nếu để cho Tiểu Mai giúp, mẹ nghĩ đến chuyện con phải giải thích tại sao ba lại bị bắt giữ, còn Vương gia nữa, chuyện này con mất bao công sức để giấu, mẹ muốn hại chết con à." Việc này nếu để cho Từ Mai biết, chắc chắn ta hỏi tại sao nhà lại đánh nhau với Vương gia, cho dù tạm thời qua mặt được, lúc đến cục cảnh sát làm sao giấu được nữa, chẳng phải chuyện này bị đổ sông đổ biển hết sao.

      Triệu Giang bị con mắng cho ngẩn người, sau đó nước mắt nước mũi theo dòng rơi xuống bắt đầu khóc lóc kể lể.

      "Sao số tôi khổ như thế này hả trời, mười tháng mang thai sinh ra các người, tốn bao công sức hầu hạ nuôi cách người lớn khôn, giờ già rồi muốn nhờ cậy muốn chút cũng chẳng được, cái mạng già này còn sống làm gì nữa..."

      Trương Dương bị tiếng than khóc kể lể của mẹ làm cho phát cáu, liền trở về phòng mình, nhắm mắt làm ngơ.

      Hai chị em Trương Phượng, Trương Mẫn ở trong bếp vừa làm cơm xong, ra phòng khách chỉ thấy còn lại mẹ mình ngồi khóc lóc nỉ non đằng kia, Trương Phượng mau mau chóng chóng lánh mặt sang chỗ khác, Trương Mẫn mím môi vẻ mặt đầy hận ý đứng bên cạnh.

      Trong nhà rối ren thành như bây giờ đều là vì con tiện nhân Vương Tĩnh Kỳ kia, hừ, ta khiến cho cuộc sống của mình đảo lộn, mình cũng thể để ta sống thoải mái được.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: bị thương thế nào?

      Beta=Devil

      Sáng ngày thứ hai, Vương Tĩnh Kỳ sớm rời giường, làm cho ba mẹ chút điểm tâm, có cháo nóng với hai cái bánh bao, bỏ trong bình giữ nhiệt, mang theo về từ tối hôm trước, thu thập xong đồ đạc, liền mở cửa xuống dưới lầu.

      muốn bắt chuyến xe bus sớm nhất tới bệnh viện, sau đó còn phải xe bus tới trường học.

      mang theo nhiều đồ đạc này nọ, vừa vất vả tới vừa phải chào hỏi, giải thích tình hình với hàng xóm, rốt cục cũng tới cổng lớn của khu nhà, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe có chút quen thuộc đậu phía trước.

      nhìn vài lần, đó là chiếc Land Rover, cái biển số xe kia cũng rất giống. theo bản năng nhìn xung quanh, xác định có người, trong xe cũng có động tĩnh, liền chạy tới trạm chờ xe bus, trong lòng thầm nhủ, chắc là tới nơi này để làm việc thôi.

      Đây ràng là an ủi mình, nhà thuộc tiểu khu thuộc loại cũ trong nội thành, phía trước cũng có tiến hành cải tạo, di dời, nơi này chỉ có cái tòa nhà cũ, các cơ quan đơn vị gì đó đều có.

      Vương Tĩnh Kỳ vừa vừa nghĩ, cũng có kiên định là tới đây để làm việc nữa, nhịn được quay đầu lại xem, kết quả giật mình khi thấy chiếc Land Rover có tiếng động nào theo phía sau .

      Ngay từ đầu Chu Cẩn Du thấy Vương Tĩnh Kỳ nhìn dáo dác xung quanh rồi, cố tình xem muốn làm gì, cho nên cũng lên tiếng, liền lái xe phía sau , xem khi nào mới phát ra .

      Khi thấy quay đầu, cũng chơi nữa, phụng phịu, mở kính cửa tay bên ghế tay lái phụ xuống, với mang theo bao lớn bao : “Lên xe.”( này đáng quá ^_^)

      Bước chân Vương Tĩnh Kỳ cũng có dừng chút nào, quay đầu liền trực tiếp trả lời: “ làm phiền ngài, phía trước là trạm dừng, tôi xe bus được rồi.”

      Chu Cẩn Du thấy thái độ này của , liền nghiêm túc : “Em muốn dừng xe lại, bắt em lên xe hay em tự mình lên xe đây, em tự chọn .”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy vậy thể dừng lại, đây phải là cho lựa chọn, đây là ép phải lên xe. Chiếc xe này mà đứng lâu ở cửa tiểu khu, sợ bị người khác nhìn thấy, nếu ra dây dưa với mình, cẩn thận bị nhìn thấy, đúng là gặp phải phiền toái lớn rồi.

      Xem xét thiệt hơn chút, lại nhìn tới mình mang theo túi lớn, túi bé, cuối cùng suy nghĩ nữa, mở cửa tay lái phụ, ngồi lên.

      “Tôi muốn tới bệnh viện thứ hai, cám ơn.”

      Vương Tĩnh Kỳ lên xe cũng nhìn sang phía Chu Cẩn Du .

      Chu Cẩn Du cũng so đo thái độ của , trực tiếp lái xe. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, ai chuyện, cho đến khi Chu Cẩn Du dừng xe ở chỗ hẻo lánh bên đường Vương Tĩnh Kỳ mới mở miệng .

      “Tại sao dừng xe ở đây?” thấy xe dừng, nhưng phải nơi muốn tới, mới quay đầu sang nhìn Chu Cẩn Du, thấy người nọ nhíu mày gắt gao nhìn mình chằm chằm, có cốt khí, liền giọng : “ sao. Chỗ này cũng rất gần bệnh viện rồi, tôi xuống bắt xe thêm chút nữa là được rồi, hôm nay cám ơn .” xong, liền mang balo lên lưng, cầm theo hộp giữ ấm, mở của xe ra.

      Nhưng có đẩy thế nào, cửa xe cũng mở ra được.

      “Đừng phí sức nữa, mở cửa xe, em cũng đừng nghĩ xuống xe.” Chu Cẩn Du lạnh lùng .

      Vương Tĩnh Kỳ cũng có tiết khí, cũng có ý đồ chạy trốn, thành ngồi ở bên ghế tay lái phụ, giống như làm sai chờ lãnh đạo phê bình vậy. cũng biết tại sao mình lại như vậy, bây giờ khi nhìn Chu Cẩn Du có chút cảm giác chột dạ.

      “Sao lại đánh nhau?” Chu Cẩn Du thấy bộ dáng của , đột nhiên có chút cảm giác vô lực.

      “A?” Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, nhất thời phản ứng kịp cái gì.
      “Sao lại thất thần như vậy, đêm qua phải rất dũng mãnh, phi thường sao? Đem người đàn ông đánh thành như vậy. Sao vậy, ngủ đêm, lá gan biến thành gan chuột rồi sao?” Chu Cẩn Du nhắc tới chuyện ngày hôm qua, thoải mái trong tròng cũng phát ra, làm thanh cũng cao lên.

      Đêm qua, khi họp tỉnh, chợt nghe thư ký Lý với chuyện này, làm họp xong, liền vội vã lái xe trở về, trong lòng luôn lo lắng cho , sợ chịu thiệt, sợ bị thương.

      lo lắng cho như vậy, mà thấy còn làm như phát ra, lương tâm của có phải bị cún ăn rồi ?

      “Sao biết?” Vương Tĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn Chu Cẩn Du, chuyện này truyền nhanh như vậy ư, ngay cả thị trưởng đại nhân cũng biết, như vậy lãnh đạo trường học cũng biết , có khi nào hôm nay tìm mình chuyện đay.

      giáo viên, mặc kệ ở chỗ nào, đều phải làm gương tốt , phải làm gương cho học trò của mình. ở bên ngoài đánh nhau với người ta, mặc kệ là ai đúng ai sai, nếu lãnh đạo trường học biết được, nhất định tìm chuyện.

      “Hừ, chuyện tốt này của em còn muốn giấu , lại đây, xem chút, bị thương thế nào?” tuy rằng thông qua thư ký biết là đánh người ta, cơ bản bị thương. Nhưng là thể có chuyện hoàn toàn bị thương được, vẫn phải có chỗ bị thương chút , cho tận mắt thấy, trong lòng cũng yên tâm.

      “Tôi có bị thương.” Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng dựa vào phía cửa, sợ Chu Cẩn Du đột nhiên nhào qua.

      Chu Cẩn Du thấy bộ dạng né tránh như tránh rắn rết cũng để tùy ý, liền đưa tay, kéo vào ngồi trong lòng mình.

      gian trong xe vốn có hạn, cho nên khi Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở đùi , cả người liền cứng ngắc, dám có chút của động nào.

      Chu Cẩn Du cũng có ý gì khác, sau khi kéo vào ngồi trong lòng mình, bắt đầu kiểm tra xem có bị thương . “Bị thương thế nào?”

      Mới đầu Vương Tĩnh Kỳ còn dám cử động, nhưng là khi tay bắt đầu đụng đến ngực , muốn vói vào trong áo kiểm tra, liền lấy tay đè ên trước ngực mình, : “ có, trong này có bị thương, bị thương ở đây.”

      Hôm qua Vương Tĩnh Kỳ cũng có bị đánh nhiều lắm. Hôm qua, sau khi về nhà kiểm tra nghiêm túc xem mình có bị thương , tìm thấy nơi gáy của mình có chỗ nhô lên, mu bàn tay cũng có mấy vết cào. người cũng chỉ có hai chỗ này bị thương, chính là sáng nay khi thức dậy, cả người liên đau nhức, phỏng chừng là do ngày hôm qua vận động quá nhiều.

      Chu Cẩn Du thấy vết thương sau gáy Vương Tĩnh Kỳ, mày liền nhíu lại, tưởng chừng như có thể kẹp được cả ruồi.

      “Em có phải bị ngốc , lại cùng người ta đánh nhau làm cái gì, chính mình dù có tức giận thế nào nữa trước cũng phải nhịn xuống, sau đó quay lại thu thập người ta sao, tại sao cứ phải động tay động chân đánh nhau với người ta, cánh tay em , lực cũng có bao nhiêu, có thể đánh lại mấy người họ sao chứ? Bây giờ mới bị thương như vậy nè, đây coi như là bài học, để xem sau này em có coi mình như làm bằng sắt nữa ?” Tuy miệng khó nghe như vậy nhưng tay khi bôi thuốc cho lại hết sức dịu dàng.

      Hai chỗ bị thương ngày hôm qua vốn có cảm giác gì lắm, nhưng đến sáng hôm nay, cảm giác miệng vết thương sưng lên, có chút sưng. Sau khi Chu Cẩn Du bôi thuốc cho xong, cảm thấy miệng vết thương lành lạnh, thực thoải mái.
      “Tôi phải khó chịu sao chứ, người ta chạy tới giương oai giễu võ, tôi có thể chịu được cũng phải người, lại , cũng là do bọn họ ra tay trước, túm lấy tóc tôi, làm rụng mất rất nhiều tóc của tôi, tôi còn giật trở về, phải là tự chịu thiệt. lại, cũng đừng xem thường tôi, tại biết, hôm qua Trương Dương bị tôi đánh…… A, tay chút.” Vương Tĩnh Kỳ chuyện giọng điệu tự giác như có chút làm nũng.

      Chu Cẩn Du nguy hiểm nheo mắt lại, sờ sờ tóc của , “Mấy người đó còn túm tóc của em?” có chút nghiến răng nghiến lợi .

      “Đương nhiên, thấy được em của Trương Dương kiêu ngạo như thế nào đâu, nếu phải có tôi bảo vệ, đoán chừng ta có thể ăn tôi luôn rồi.” Nghĩ tới bộ dạng của trai mình, trong lòng liền hận, nếu lúc đó mình có phép giống như Tôn Ngộ , có thể phân thân tốt rồi, có thể đem toàn bộ người Trương gia đều thu thập hết.

      “Được rồi, việc này biết, xử lý.”
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :