1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 28

      Edit: Hà
      Sau khi cơm nước xong trời cũng tối, mờ mờ ảo ảo , nếu đổi lại bây giờ là mùa đông, chỉ sợ lúc này trời tối đen thành mảnh.

      A Đào buồn ngủ nhìn về phía huynh trưởng ngồi tán gẫu với Từ Thủ Lương và Từ Hòeở trong sân, "Đại ca, chúng ta vẫn chưa về nhà sao?"

      nàng nàng rất muốn làm ổ trong chăn mà ngủ, tuy người nhà của Từ tỷ tỷ đều rất tốt, nhưng dù sao cũng phải là nhà mình, được tự tại giống ở nhà.

      Tiểu nương dụi mắt đứng ở cửa phòng bếp, có chút đáng thương .

      Lục Thành chỉ mới làm việc nửa ngày, lại bởi vì có Ngưng Hương cho nên mới cảm thấy chút mệt mỏi, nhưng cũng hiểu cha con Từ gia nhất định là mệt rồi, nếu như có thể, cũng muốn lập tức trở về , để mọi người trong nhà Từ gia có thể nghỉ ngơi tốt.

      " xem A Nam ngủ hay chưa." Lục Thành dặn dò muội muội, tiểu nương nghe vậy liền , cũng từ băng ghế đứng lên, khuyên giải với cha con Từ gia: "Bá phụ và mọi người cũng nên ngủ , cần bồi cháu nữa đâu, chúng cháu cũng nên về thôi."

      Vừa dứt lời, trong phòng Tây truyền đến tiếng thét chói tai ương bướng của A Nam.

      Lục Thành cực kỳ lúng túng, xấu hổ : "Cháu xem chút, đều tại chúng cháu làm hư A Nam."

      Vừa dứt lời vào phòng bếp, bước nhanh về phía tây phòng, liền gặp ngày Lý thị, Từ Thu Nhi và A Mộc ngồi ở đầu giường phía tây, nét mặt cũng thấy có gì khác thường, ở phía đông bên kia Ngưng Hương ngồi xổm , khuôn mặt nhắn của A Nam căng thẳng trốn sau lưng Ngưng Hương, đôi mắt to màu đen giống như quả nho tức giận trừng mắt nhìn đứng.

      A Đào mới bảy tuổi, cũng là đứa trẻ cần người dỗ dành, thấy cháu trai lại đuổi nàng như vậy trước mặt nhiều người, tiểu nương cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt về phía huynh trưởng lặng lẽ lau nước mắt, giọng : "Đại ca, muội gọi A Nam về nhà nhưng nó , lại còn hung dữ với muội..."

      Lục Thành sờ đầu muội muội, nhìn A Nam ở sau lưng Ngưng Hương.

      Đệ đệ cùng muội muội đến nay đều là do tay nuôi dưỡng, đối với chuyện dạy bảo trẻ con này Lục Thành tự biện pháp, nhưng đối với A Nam lại như vậy, A Nam là do ân nhân trước khi chết nắm tay dặn dò phải chăm sóc đứa trẻ này, là đứa trẻ cha mẹ, ngay cả ông ngoại cũng thèm nhận bé để bé phải trở thành nhi, phần lớn thời gian Lục Thành đều nguyện ý nuông chiều bé. Hơn nữa trước khi gặp được Ngưng Hương, tuy còn nhưng A Nam quả rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến tức giận.

      Bây giờ mọi người Từ gia cần phải ngủ, A Nam cứ dính lấy Ngưng Hương làm gì?

      Chưa tới với Ngưng Hương vẫn chưa có quan hệ gì, cho dù là thích nhau nữa cũng thể đem A Nam để cho hoàng hoa khuê nữ như nàng chăm sóc được, ngủ ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau.

      Vừa tức nhi tử hiểu chuyện, vừa cảm thấy thẹn với mọi người Từ gia, kể cả Ngưng Hương, sắc mặt Lục Thành được tốt, nghẹn xuống bực bội về phía A Nam đưa tay ra: "A Nam nghe lời, về nhà cùng với phụ thân, tìm nhị thúc và tam thúc của con nào."

      A Nam nhìn chằm chằm phụ thân, nhận ra phụ thân vui, tuy vẫn ngoan cố lắc đầu nhưng lại dám hét lên với phụ thân như được, tiểu tử từ từ ngồi xuống bên cạnh Ngưng Hương, đầu kề sát vào eo Ngưng Hương. Lục Thành đứng nên nhìn thấy, nhưng mọi người và Lý thị có thể trông thấy ràng tiểu tử này chớp mắt lo lắng.

      Ngưng Hương cũng nhìn thấy, vỗ vỗ vai của A Nam, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, giọng thương lượng với Lục Thành: "Lục đại ca, hay là huynh lại chờ lát, chờ... rồi về được ?" Sợ A Nam nghe thấy lại lo lắng cho nên nàng giảm bớt câu "chờ A Nam ngủ lại ôm về", sau đó lại nhìn A Đào cười cười, "A Đào lên giường trước , để Thu Nhi tỷ tỷ dạy muội thắt bím tóc."

      Từ Thu Nhi cũng phối hợp ngoắc tay với A Đào.

      "A Đào ." Lục Thành cúi đầu khích lệ muội muội, lại nhìn vạt áo của nhi tử lộ ra ở sau lưng Ngưng Hương, nhìn Ngưng Hương gật đầu.

      Lục Thành lại ra ngoài , Lý thị nhìn thấy A Nam vẫn còn rất tỉnh, gọi Từ Thu Nhi mang A Đào sang đông phòng chơi, sau đó bà giúp A Mộc trải chăn mền, để cháu trai ngủ trước. Trong phòng yên tĩnh trở lại, A Nam mới dễ dàng ngủ, nếu trong phòng càng nhiều người tiểu tử kia lại càng muốn ngủ.

      Quay về phía Ngưng Hương làm động tác ngủ, Lý thị cũng rời phòng.

      Ngưng Hương thở dài, đem A Nam bĩu môi ôm nằm đùi, nhàng đung đưa, cúi đầu hôn bé cái, "A Nam ngủ nhé, để dỗ con ngủ."

      A Nam tủi thân lùi vào trong nàng ngực, cái trán đụng phải bộ ngực mềm mại của Ngưng Hương, tiểu tử tò mò sờ sờ.

      Ngưng Hương lập tức đưa mắt nhìn về phía đệ đệ nằm trong ổ chăn bên cạnh.

      A Mộc nằm nghiêng về hướng bên nàng, mí mắt dưới bắt đầu đánh nhau, cũng kịp nhìn thấy tỷ tỷ bị A Nam chiếm tiện nghi.

      có người nhìn thấy, Ngưng Hương bình tĩnh bắt lấy cánh tay bé xấu xa của A Nam, ánh mắt dịu dàng nhìn nhìn bé, lời nào chỉ vỗ vỗ ru bé ngủ. Thế nhưng trong đầu A Nam lại rất tò mò, càng tò mò càng muốn ngủ, khách khí mà ấn ấn vào ngực của , Ngưng Hương thấy nàng càng cố gắng cản A Nam lại càng có tinh thần hơn, còn biện pháp nào khác nàng đành đỏ mặt để bé sờ.

      Bàn tay nho của bé nhích tới nhích lui, giống như là có được món đồ chơi tốt, Ngưng Hương chỉ cảm thấy nhột nhột, trong lòng tĩnh lặng .

      Thấy nàng ngăn cản, hứng thú của A Nam dần dần mất , ngáp cái, nhích lại gần trong lòng Ngưng Hương, cuối cùng cũng muốn ngủ.

      Ngưng Hương kìm lòng được nở nụ cười, ôm chắc tiểu tử.

      Lục Thành vào nhà lần nữa muốn nhìn chút xem A Nam ngủ hay chưa, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Ngưng Hương tươi cười dịu dàng với A Nam.

      rất muốn nhìn nàng nhiều thêm, lại biết chuyện này là thể nào, đành lặng lẽ kéo rèm cửa xuống, ra cửa dắt xe lừa, để A Đào ngồi xe chờ trước, rồi đến tây phòng đón nhi tử. Cả nhà Từ Thủ Lương cũng biết A Nam ngủ nên chưa có ở xe, đành đứng ở bên cạnh xe lừa chờ tiễn khách.

      Ngưng Hương nghe được động tĩnh bọn họ thu dọn đồ đạc, cho nên lần này Lục Thành vừa tiến vào nàng biết.

      Trong phòng yên tĩnh, dưới ngọn đèn mờ ảo hai đứa bé đều ngủ thiếp , đối diện với ánh mắt của Lục Thành, Ngưng Hương có chút khẩn trương.

      "Vất vả cho muội rồi, để bé cho ta." Lục Thành đứng trước mép giường, trong lúc chuyện lặng lẽ quét mắt nhìn đôi chân mang tất của nàng.

      A Nam ngủ vẫn chưa sâu, đây cũng là nguyên nhân Ngưng Hương vẫn chưa thể đưa bé ra ngoài. Lúc này lại thấy Lục Thành sốt ruột vào, nàng có biện pháp đành cẩn thận di chuyển đến trước mép giường, mới vừa định đưa A Nam sang, đột nhiên có cảm giác vạt áo bị kéo xuống, Ngưng Hương cúi đầu, kinh ngạc phát tay trái A Nam chẳng biết từ lúc nào lại bắt được vạt áo của nàng.

      Lục Thành cũng chú ý tới bàn tay xấu xa của nhi tử, thừa dịp Ngưng Hương ngẩng đầu kịp thời di dời ánh mắt.

      Ngưng Hương thấy cười nhìn đệ đệ ngủ, liền thở phào nhõm, lần nữa cầm lấy cánh tay béo ú nóng hổi của A Nam ra, vừa hơi dùng sức vừa căng thẳng quan sát A Nam, thấy tiểu tử nhếch miệng, lông mày cũng nhíu lại, nàng đột nhiên cảm thấy nỡ.

      "Lục đại ca, A Nam còn , có chuyện gì huynh cứ nhàng khuyên bảo bé, bé nghe lời thôi."

      Đừng động chút là vẻ mặt lại khó chịu với bé.

      Ngưng Hương rũ mắt, yên lặng nhìn vạt áo của nam nhân bổ sung câu.

      Là do ánh nến mờ ảo hay bởi vì ngực chạm vào chạm vào nhảy lên tâm nhiều vài phần ái muội, Lục Thành đứng ở cao nhìn nàng ngồi xổm trước mép giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng, hô hấp nặng nề, lá gan cũng lớn lên.

      "Hương nhi quan tâm tới A Nam như vậy, trách được bé lại thích muội như vậy."

      Vẫn chưa ẵm lấy nhi tử, nhìn chằm chằm lông mi nàng, lấy hết dũng khí gọi nhũ danh của nàng.

      Lông mi Ngưng Hương run lên.

      lớn hơn nàng tám tuổi, còn lớn hơn đường huynh Từ Hòe vài tuổi, lấy mức độ quen thuộc của bọn họ, gọi nhũ danh của nàng là chuyện hết sức bình thường. Trong sách có nhũ danh của trong khuê phòng người ngoài thể tùy tiện gọi, kỳ đó là những nữ tử của những gia đình lớn, trong thôn cha mẹ kêu nữ nhi ăn cơm hay dặn dò nữ nhi làm việc, đều gọi nhũ danh của các nàng, mọi nhà đều như vậy, khi những người trong thôn nhìn thấy khuê nữ nhà khác, kêu nhũ danh chẳng lẽ lại kêu đại nương, nhị nương?

      Như vậy ngược lại lại càng quái dị.

      Nhưng Lục Thành ngay từ đầu kêu nàng là nương, bây giờ đột nhiên lại đổi giọng, toàn thân Ngưng Hương cảm thấy được tự nhiên, so với lúc Lục Ngôn kêu muội muội nàng còn ngại ngùng hơn.

      Coi như là nghe thấy, Ngưng Hương cười cười, nâng tay lên, lần nữa đem A Nam đưa tới cho .

      Nhưng Lục Thành nhìn hàng lông mi run run của nàng đoán trong lòng nàng cũng bình tĩnh được như ngoài mặt.

      Nàng chú ý tới cách xưng hô thay đổi, tựa hồ cũng quen, nhưng vì sao lại phải giả vờ hai cách xưng hô này đối với nàng đều như nhau?

      Lục Thành có tính toán, nếu quyết định trước tháng sáu giành được tình cảm của nàng, lại chỉ còn hai lần cuối tháng gặp mặt nhau, quyết định lần này làm cho nàng hiểu được tâm ý của .

      "Vì sao hiếu kỳ vì sao ta lại đổi giọng gọi muội là Hương nhi?" Lục Thành vẫn nhận lấy A Nam, lui về phía sau bước, cúi người nhặt chiếc giày đầu con hổ lên cho nhi tử, bên giúp nhi tử xỏ giày bên giọng hỏi, giọng vừa trầm thấp vừa có thêm vài phần hài hước. Từ lúc phát nàng thầm căng thẳng, trong lòng Lục Thành có chút khẩn trương, tim đập bình thường nhưng vì nàng mà tăng tốc nhanh hơn, cũng còn sợ hãi mà mở miệng hỏi.

      dễ nghe chính là gan lớn, khó nghe chính là da mặt dày, thèm đếm xỉa đến ai .

      Nam nhân da mặt dày, khuôn mặt nhắn của Ngưng Hương lại cực kỳ mỏng, nghe thấy gọi nhũ danh của nàng càng ngày càng thuận miệng, càng ngày càng thân mật, mà cái loại thân mật đó lại giống với khi đại bá phụ và đại bá mẫu gọi nàng, nàng càng xấu hổ dám nhìn , nửa người của nàng lặng lẽ lui về phía sau, cúi đầu xuống cách chút, sau đó nghiêng đầu nhìn đệ đệ ngủ say sưa, tùy ý suy đoán: "Sợ Thu Nhi nghe được vui đúng ."

      "Đoán thêm nào." Lục Thành hề báo trước ngẩng lên đầu, nhìn nàng .

      Ngưng Hương mặc dù nghiêng đầu, nhưng dư quang trong mắt vẫn nhìn thấy được động tác của Lục Thành, khuôn mặt tuấn mỹ kia cần nhìn đối diện mà chỉ cần bên mặt mơ mơ hồ cũng làm cho nàng cảm nhận được loại áp lực.

      Loại áp lực này, còn có ngữ khí của khi trêu đùa, đều làm cho Ngưng Hương nghĩ tới người.

      Bùi Cảnh Hàn.

      Bùi Cảnh Hàn chính là thích như vậy, ném ra món đồ khiến nàng hiếu kỳ, nhưng lại cố ý ra đáp án.

      Ngưng Hương hiểu người nam nhân lòng thích nương cùng đối phương chung sống thế nào, nhưng nàng biết thế nào là giọng điệu đùa bỡn. Đùa giỡn ư, nàng quen thuộc ánh mắt sâu kín ấy, quen thuộc giọng trầm thấp ấy.

      Nếu là Bùi Cảnh Hàn, nàng chỉ biết sợ trốn .

      Thế nhưng bây giờ Lục Thành lại dám dùng giọng điệu đó. Đùa giỡn nàng...

      Ngưng Hương muốn hiểu lầm người từng giúp nàng rất nhiều lần, cho nên nàng quay mặt sang, nhìn thẳng vào mắt Lục Thành.

      Lục Thành ngờ được nương dịu dàng đáng lại hay xấu hổ đột nhiên to gan như vậy, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, dũng cảm cùng nàng đối mặt, hy vọng nàng có thể hiểu được tâm ý của .

      Ngưng Hương nhìn thấy, nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào kia đều là ôn nhu câu dẫn người, lại chỉ cảm thấy phản cảm cùng thất vọng.

      Phùng nương vì làm trái ý phụ thân, tiếc phá hoại thanh danh cũng muốn gả cho , Lục Thành lại như để ý mà nhanh chóng vừa lòng người khác? Còn thừa lúc nàng giúp đỡ chăm sóc cốt nhục duy nhất của phùng nương lưu đời này lại muốn trêu ghẹo nàng?

      Thu hồi ánh mắt, Ngưng Hương vừa khách khí vừa xa cách mà : "Lục đại ca vẫn nên gọi là ta là Từ nương , ta có quen khi người nam nhân khác gọi nhũ danh của ta."

      vui vẻ tận lực giúp người, Ngưng Hương cũng hết sức bằng lòng coi giống như người trong thôn mà đối đãi, phải bởi vì bạc tình mà phủ nhận những cái khác tốt, nhưng nàng tuyệt hy vọng Lục Thành thích mình, nàng muốn gả cho người nam nhân bạc tình, càng muốn làm mẹ kế của A Nam, muốn tương lai sau khi A Nam hiểu chuyện lại oán trách nàng đoạt nam nhân của nương bé.

      Thấy thần sắc nàng lạnh lùng, giống như ánh sáng vốn mờ nhạt nhu hòa giờ chỉ còn lại sắc tối.

      Lấy hết dũng khí lắm mới dám thử dò xét nhưng lại ngờ bị cự tuyệt chút lưu tình, dù da mặt Lục Thành cũng dày, nhưng cũng có chút chịu nổi.

      mấp máy miệng, còn chưa phát ra thanh bị Ngưng Hương thấp giọng thúc giục: "Nhanh lên , đừng để cho mọi người đại bá mẫu chờ."
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n45 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      tem ah:yoyo69::yoyo69::yoyo69::yoyo69:, con dg kiếm vợ của a còn dài lắm ah:yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      banlamynam thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @Hằng Lê: ta nàng quá , xem liền mấy chương thiệt

    4. Conluanho

      Conluanho New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Tội nghiệp Thành quá cứ bị Ngưng Hương hiểu lầm hoài, nên tình ra để mang tiếng bạc tình chứ kiểu này khó mà rước nàng về dinh lắm.
      Chúc các editor cuối tuần vui vẻ !

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 29
      Edit: Hà

      Gió đêm mát lạnh, mang theo hơi thở bùn đất bay ngang qua.

      con đường yên tĩnh, con lừa cần cù chăm chỉ kéo xe, bốn vó đạp xuống đường phát ra tiếng vang lộc cộc đều đặn. Phía trước xe lừa treo chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng mơ hồ, ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng soi sáng sau vó con lừa, may mắn đường đất bằng phẳng, con lừa cũng quen, cho nên mới lắc lư nhiều.

      ngồi ở càng xe, mặt Lục Thành trầm như nước, đôi mắt hoa đào vừa mới ban ngày còn ôn nhu thậm chí có vẻ phong lưu, bây giờ dưới ngọn đèn thảm đạm chiếu vào lại lộ ra mảnh u ám.

      Trong đầu vẫn còn lẩn quẩn bộ dáng cúi đầu cự tuyệt của nàng.

      Nàng thích gọi nàng là Hương nhi.

      Cũng chính là thích , lạnh lùng đuổi .

      Lục Thành siết chặt roi.

      Cha mẹ mất sớm, hoàn cảnh của cũng xem như đáng thương, nhưng lớn như vậy, nghèo có khổ có, nhưng vẫn chưa gặp được chuyện thất bại đến như vậy. Khi mười bảy mười tám tuổi, có người bằng hữu bên cạnh theo đuổi người thất bại, còn cực kì bình thản khuyên nhủ đối phương tiếp tục cố gắng hoặc là dứt khoát ràng, bây giờ lại đến lượt mình, rốt cuộc Lục Thành cũng hiểu được mùi vị đó là như thế nào.

      Mặt mũi nam nhân mất hết, nhưng càng làm cho lòng buồn bực là nàng vẫn để ý đến mình.

      "Đại ca, tại sao thấy huynh chuyện vậy?"

      A Đào ở ngồi phía sau, nhìn sang hai bên bờ ruộng tối đen, tiểu nương có chút sợ hãi, nàng liền tới bên cạnh huynh trưởng, giọng hỏi.

      Nghe thấy giọng sợ hãi của muội muội kéo suy nghĩ oán giận trong đầu Lục Thành trở lại, quay đầu lại nhìn chút, với muội muội: "Ta sợ đánh thức A Nam, bé phải tỉnh rồi chứ?"

      " có, bé ngủ rất ngon." Mặc dù vẫn còn khó chịu vì chuyện cãi nhau với cháu trai, nhưng A Đào vẫn thương bé như cũ, cúi đầu nhìn chút, cười . Thấy huynh trưởng lại xoay sang chỗ khác , tiểu nương sợ hãi chủ động tìm lời chuyện cùng huynh trưởng, "Đại ca, Từ tỷ tỷ là đẹp, lúc bọn huynh ở bên ngoài chuyện, muội ở trong phòng cùng Từ tỷ tỷ dụ dỗ A Nam, Từ tỷ tỷ mặt đỏ hồng, lúc cười rộ lên là đẹp nhất, trách được A Nam cứ bám dính lấy Từ tỷ tỷ."

      Lục Thành mấp máy môi,thấy đầu lừa đẹp nên mở miệng khen ngựa: "A Đào lớn lên nhất định cũng rất đẹp."

      A Đào thích nghe người khác khen mình, cười vui vẻ, nhờ vậy mà còn sợ hãi nữa.

      Sau hơn hai dặm đường, rất nhanh xe lừa tới trước cửa Lục gia. Lão tam Lục Định cả ngày mệt mỏi ngủ trước, Lục Ngôn cũng mệt nhưng vẫn mạnh mẽ áp chế tinh thần chờ huynh trưởng cùng muội muội trở về, xa xa nghe được thanh của xe lừa, đánh ngáp cái xuống giường, nhấc theo chiếc đèn lồng giấy ra mở cửa, nho giọng thầm: "Sao mọi người lại về muộn như vậy?"

      "Chờ A Nam ngủ ." Lục Thành mặn nhạt .

      Lục Ngôn nghe thấy đúng, liền nhìn huynh trưởng cái, đưa đèn lồng trong tay giao cho muội muội, trước tiên ôm cháu trai cái .

      Lục Thành còn phải dỡ hàng khóa chốt xe lừa, A Đào nhanh chóng khóa cổng lớn rồi bỏ chạy về tây phòng ngủ. Lục Ngôn ôm cháu trai đứng ở bên nhìn huynh trưởng bận rộn, thấp giọng hỏi thăm: "Sao rồi, tẩu tử có nhìn huynh bằng cặp mắt khác chưa?"

      Nếu như hôm nay việc thành có lẽ Lục Thành khoe khoang với đệ đệ, bây giờ lại bị cự tuyệt khiến có tâm trạng mà tán gẫu với đệ đệ là bị nương người ta lạnh nhạt đuổi như thế nào sao, thèm để ý tới câu hỏi của Nhị đệ, sau khi buộc lừa xong xoay người ôm nhi tử, đồng thời lạnh giọng : "Về sau gặp lại mà vẫn gọi nàng bậy bạ như vậy thử xem ta có chặt cánh tay đệ ."

      Lục Ngôn có chút thức thời, cười hắc hắc : "Ha ha ha, chỉ có đại ca mới có thể gọi, đệ nhớ kỹ rồi."

      Lục Thành nhìn nhị đệ đứng phía trước, cuối cùng vẫn kiềm chế được mà đạp bay .

      Hai huynh đệ trước sau vào phòng.

      đường bị gió tạt vào người, lúc Lục Thành vào nhà mặt nhìn ra dạng gì,sau khi đặt con trai vào trong ổ chăn giường gần lò sưởi, lúc này mới ra ngoài rửa chân. Rửa chưa được nửa, nghe thấy nhị đệ gì đó ở bên trong, Lục Thành nhíu mày, ngay sau đó liền nghe từ trong phòng truyền ra tiếng khóc rung trời của A Nam, tiếng khóc kia vừa cất lên, chẳng những chấn động đến , mà cũng làm chó mấy chú chó nhà hàng xóm ở thông Đông này cũng giật mình sủa inh ỏi, dẫn theo tiếng chó sủa liên tiếp trong thôn.

      "Nương..."

      Tiếng khóc của bé càng lúc càng lớn, vô cùng chói tai.

      Bên trái nhà Lục gia có người ở, nhưng trong nhà tối thui của Đặng gia ở bên phải truyền đến giọng mơ hồ của phụ nhân thầm oán trách, nhưng có điều những nhà có con mới đẻ đều như vậy, mà Đặng gia cũng thành thói quen nửa đêm thỉnh thoảng A Nam lại khóc rống lên, cho nên cũng có chửi to tiếng.

      Lục Thành vừa phiền muộn nóng nảy lại vừa đau lòng nhi tử, vội vã rửa sạch chân rồi chạy vào phòng.

      Ở phía đầu giường gần lò sưởi, A Nam đánh nhị thúc của bé, nước mắt to bằng hạt đậu liên tục ngừng chảy xuống, nghe thấy có người tiến vào, tiểu tử ngừng khóc, sau khi thấy là phụ thân, biết là phụ thân ôm bévề , A Nam khóc lại càng hăng say hơn, bàn tay bé cào lung tung người Lục Ngôn. Mùa hè ít mặc áo, cho nên cánh tay Lục Ngôn lập tức xuất hai vết đỏ dài.

      "Nên cắt móng tay rồi." Lục Ngôn bế cháu traikhông thân nhận đưa cho huynh trưởng, oán giận .

      Lục Thành nhìn thoáng qua cánh tay , kêu cứ ngủ trước , còn mình ôm A Nam ra phía sau nhà, vừa nhàng lắc lư vừa xoa xoa cái đầu của bé, "A Nam nhớ Hương phải ? Con đừng khóc nữa, cho phụ thân nghe có phải con nhớ hay ."

      Trong sân tối đen như mực, nam nhân cao lớn cũng cần duy trì uy nghiêm huynh trưởng nữa, thành thạo dỗ dành nhi tử.

      Tiếng khócA Nam dần, nằm ở vai phụ thân , "Nương..."

      Lục Thành giúp con lau nước mắt, hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, cái trán nhàng chạm vào đầu của nhi tử, lâu mới hứa hẹn : "A Nam đừng khóc nữa nào, ngày mai A Nam có thể gặp nương của con rồi , phụ thân ôm con thăm nương nhé, nhưng A Nam phải nghe lời của phụ thân."

      Nghe được có thể tìm nương, cũng cần biết từ 'nương' đó có nghĩa là gì, A Nam lập tức ngừng khóc, nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "..."

      Bây giờ bé muốn phụ thân ôm bé ngay.

      "Buổi tối được, nương của con vẫn còn ngủ, muốn người khác cướp chăn của nàng, ban ngày nương mới có thể chơi đùa với A Nam." Tay trái Lục Thành ôm nhi tử, tay phải lại xoa xoa đôi mắt của bé, "A Nam nghe lời, đừng khóc."

      A Nam biết thế nào là cướp chăn, phụ thân với bé từng nghịch qua, tiểu tử nháy mắt mấy cái, hiểu chuyện nhìn sang phụ thân, đặc biệt nghiêm túc : "!" Vừa vừa lắc đầu.

      Lục Thành hiểu ý nhi tử, cười : "A Nam ngoan lắm, cướp chăn của mẫu thân, vậy tối nay phụ thân ôm con ngủ nhé?"

      A Nam ngoan ngoãn gật đầu.

      Cơ bản dụ dỗ xong tiểu tử này, Lục Thành ôm về phòng, nghiêm túc : "A Nam cũng được cướp chăn của phụ thân."

      A Nam nhếch miệng cười xấu xa, ngón chân bé hơi xòe ra đạp vào ngực phụ thân.

      Lục Thành xoa xoa chân mập ú của bé, sau khi trở về Đông phòng liền nhét tiểu gia hỏa này vào trong chăn, giặt khăn giúp con lau mặt. Vừa trở về liền thấy nhị thúc nhấc nách của bé, còn bé nghịch ngợm tới lui ở lưng tam thúc, khuôn mặt nhắn giống như trời tháng sáu, khắc trước còn mưa như trút nước, bây giờ mặt trời lên cao tỏa nắng rực rỡ.

      "Ngủ thôi." Lục Thành đứng trước mép giường trước, cười .

      A Nam nhìn chiếc khăn trong tay phụ thân, nghiêng đầu muốn trốn vào bên trong, lại bị phản đồ nhị thúc dễ dàng ôm đến trong tayLục Thành.

      Sau khi lau mặt xong, tam lớn tắt đèn ngủ.

      A Nam thoát được chỉ còn vướng cái bụng, lăn qua lăn lại trong chăn như con lươn, Lục Thành vỗ vỗ cái mông nhi tử, "Ngủ."

      A Nam lập tức quay lại, bàn tay bé sờ ngực phụ thân.

      Lục Thành cảm thấy ngứa, đè tay bé lại.

      A Nam kiên quyết muốn sờ, sờ đến điểm gồ lên da, tiểu tử đột nhiên nắm chặt lấy.

      Lục Thành đau đến hít thở thông, đập mạnh vào cái mông bé, "Ngủ!"

      A Nam rốt cuộc cũng ngoan, đàng hoàng làm ổ trong lòng phụ thân, lúc gần sắp ngủ, bàn tay bé lại sờ ngực phụ thân, lẩm bẩm gọi nương.

      Lục Thành nghe thấy, trong lòng lập tức lại nhớ tới Ngưng Hương.

      phải chỉ mới bị cự tuyệt lần sao?

      lại phải là người da mặt mỏng chịu nổi vài câu đả kích của nương, lần bị cự tuyệt liền đuổi theo mấy lần, đều hảo nữ sợ lang triền, chờ cho có cơ hội phải quấn lấy nàng, nghĩ mọi cách đối tốt với nàng, tin nàng động tâm. Ít nhất tại bây giờ, nàng chỉ là thích , cũng phải là chán ghét , Lục đại ca Lục đại ca, tiếng gọi nghe hết sức êm tai.

      Lúc nàng sơ ý gọi "Lục nhị ca" cũng là dễ nghe , Lục Thành lật người, đối mặt với nóc nhà đen như mực hạ quyết tâm.

      nhất định cưới nàng.

      ~

      Đêm nay Ngưng Hương ngủ cũng an giấc.

      Trong đầu lúc nào cũng thoảng qua hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thành trước khi , bình thường người rất cởi mở, đột nhiên nghiêm túc vừa làm cho nàng sợ hãi, vừa khiến trong lòng nàng cảm thấy hơi áy náy, giống như mình làm tổn thương lòng tốt của .

      Người trước sau vẫn an phận như Ngưng Hương có thói quen làm "tổn thương" ai.

      Nhưng nàng cũng còn lựa chọn nào khác, cũng thể vì đành lòng mà đáp ứng người nam nhân mà mình thích.

      Xoayngười, Ngưng Hương nhàng hôn lên trán đệ đệ.

      Đời trước nàng có suy nghĩ kết hôn, đời này lại càng muốn, chỉ muốn thuận lợi chuộc thân, chăm sóc đệ đệ trưởng thành. Về phần nàng, gặp được người cũng được, gặp được cũng sao, dù sao trước khi thành công giúp đệ đệ né qua kiếp nạn cuối năm, nàng cũng có lòng dạ nào nghĩ đến tình .

      Ôm đệ đệ vào lòng, tâm trạng Ngưng Hương yên tĩnh trở lại, thỏa mãn ngủ.

      Có lẽ lâu làm việc, đêm nay Ngưng Hương ngủ rất ngon giấc, ngày tiếp theo lại ngủ nướng lát, lúc tỉnh dậy Lý thị hầm cháo xong. Tối hôm qua cơm còn dư lại ít, vừa vặn đủ nấu cháo, với lại buổi trưahôm qua trong nhà vẫn chưa ăn hết bánh nướng áp chảo.

      Ăn xong điểm tâm, hai cha con Từ Thủ Lương muốn tới ruộng tiếp tục kéo trục lăn, Lý thị suy nghĩ chút, dặn dò chất nữ: "Lục Thành nhà bọn họ hôm nay cũng trồng trọt, ta cũng muốn theo nhìn chút, nếu cần gì có thể giúp đỡ họ, Hương nhi và Thu Nhi ở nhà đợi ."

      Ngưng Hương gật đầu, níu kéo. Tối hôm qua nàng và Lục Thành tuy là ràng, nhưng hai bên đều biết ý của đối phương, về sau có thể gặp tốt nhất là gặp, đỡ phải lúng túng.

      Tỷ tỷ , A Mộc đương nhiên cũng , ở nhà chơi với tỷ tỷ, buổi chiều tỷ tỷ phải rồi, bé rất nỡ.

      Lý thị vừa , Ngưng Hương dẫn đệ đệ và muội muội tới nhà của nàng và A Mộc ở phía tây.

      Sắp vào hè, buổi tối cần đốt lửa sưởi giường nữa, Lý thị sớm dọn dẹp xong ba gian phòng cách vách bên này, để Từ Hòe ngủ ở chỗ này, tránh cho trước lúc ngủ lại mắc cỡ nhìn thấy cánh tay trần của muội muội lắc lư ở trước mặt, mình ngủ ở bên này, ban đêm cởi đồ ngủ cũng có ai quản.

      Đại bá mẫu là người chịu khó, Ngưng Hương vòng phát còn chuyện gì để làm, mang ba cái ghế ngồi dưới gốc cây hồng trong sân. A Mộc năm tuổi có thể đem Tam tự kinh lắp bắp đọc ra, chữ viết được nhiều lắm, mỗi lần Ngưng Hương trở về lại chỉ bé năm chữ, từ từ học. Còn Từ Thu Nhi, bản thân Ngưng Hương chỉ biết Tam tự kinh, dạy xong rồi có cách nào dạy thêm những bài tập khác trường nữa, nên chỉ dạy nàng thêu hoa.

      Bầu khí yên tĩnh mà hài hòa.

      Cho đến khi ngoài cửa truyền đến giọng của Lý thị dịu dàng hơn so với bình thường, "A Nam đừng vội, tức khắc tới nhà bác thôi mà."

      Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa nhà mình đóng chặt, ánh mắt nhìn theo tiếng bước chân củaLý thị bước qua cửa đông, sau khắc, liền thấy Lý thị ôm bé trai đến, bên cạnh còn có A Đào thân đào váy đỏ xinh đẹp theo sau.

      "Nương!" A Nam tinh mắt, nhìn thấy "mẫu thân" đứng dưới tàng cây hồng, lập tức cất tiếng gọi trong vắt.

      "Tiểu tử thúi được gọi bậy, phải gọi là !" Lý thị lần đầu tiên nghe A Nam gọi cháu chưa lập gia đình của mình là nương, nhàng đánh bàn tay bé của bé, vẻ mặt biết làm sao tới bên cạnh cháu giải thích: "A Nam đứng ở ruộng bên cạnh nhìn thấy ta, nhất quyết đòi ta tìm con, ai khuyên cũng đều nghe, còn biện pháp nào khác, Hương nhi dỗ bé chơi chút , ta còn phải quay lại làm việc ."

      Dù sao A Nam và A Đào ở lại trong ruộng cũng giúp được gì.

      Nhìn thấy bé trai hưng phấn hướng về phía mình dang tay muốn ôm, Ngưng Hương cắn môi, tâm trạng phức tạp ôm lấy tiểu tử.

      A Nam thích nàng, nàng cũng muốn chăm sóc cho bé, nhưng nàng lại muốn có qua lại gì với Lục Thành.

      Phía tây trong ruộng, Lục Thành nhấc ấm nước bằng đồng lên, ngước cổ há miệng ùng ục hai tiếng, yết hầu liên tục lăn.

      Uống xong, vừa đậy nắp vừa nhìn về phía nhà Từ gia ở thôn Liễu Khê.

      Giống như là thấy được vẻ mặt phức tạp của Ngưng Hương, nở nụ cười đầy ngụ ý.

      Trừ phi nàng tàn nhẫn quyết tâm cự tuyệt A Nam, nếu sợ theo đuổi được người vợ này.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n45 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :