[Xuyên Không] Làm ơn! Để nàng yên - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 24: KÝ ỨC

      Ánh mắt vẫn lưu chuyển nhìn lên bầu trời SÁt_phụ thân của Tuyết Tư bắt đầu hồi tưởng về những tháng ngày đẹp đẽ kia trước khi bước chân vào ma đạo, người con dung mạo chỉ có ánh mắt sáng lấp lánh như sao đêm nhìn làm lòng yên bình. bầu trời sao đẹp, to tròn khi nhìn vào mắt nàng rồi phút chốc lại ngập trong nước mắt cùng đau thương khi nhìn người nàng phải con đường lối thoát

      _đêm đó là đêm trăng, gió rất lạnh. Lúc ta làm nhiệm vụ, chắc con cũng biết_giết người. thiếu nữ vì phải dùng tiền mua thuốc cho phụ thân lâm bệnh khiến nàng vất vả cả tuổi thanh xuân, ngay cả ban đêm cũng phải đến phiên chợ đêm để hầu bàn chưng trà (chạng vạng: ở đây có nghĩ những phiên chợ nô lệ, người muốn làm việc chỉ có việc duy nhất là hầu nước cho các tay lái buôn, nếu là phụ nữ muốn giữ thân phận bắt buộc phải hoá trang xấu xí. Tuy nhiên ở những khu chợ đó tiền lương công rất nhiều)

      _ngươi gặp nương trong khu chợ sao?

      _ân lúc nàng bị tên sở khanh phá lớp trang điểm giở trò đòi bại. trùng hợp khi gã kia là mục tiêu ta cần, rảnh rỗi nên cứu nàng. ngờ….._khoé môi nhếch lên nụ cười chua chát, lão lợi dụng nàng, lợi dụng người con kia, sau lại biết trao trái tim cho nàng khi nào

      _....._đứng bên nhìn ánh mắt lão, tại qua bao nhiêu năm biết nổi lòng trong thâm tâm lão. còn nhớ người phụ nữ mà gọi là nương luôn nở nụ cười, luôn dùng đôi mắt sáng ngời chỉ cho biết mọi vật hữu thế gian, ngay từ lúc mới tập ….

      Tuyết Tư nhớ, câu rất nhàng, nhớ những lời hát ru, nhớ bàn tay ấm áp,…và nhớ cả tiếng khóc thầm của bà trong những đêm mưa, hay những đêm trăng..Tất cả là vì ai? Vì người người bà trao trọn trái tim của mình, chỉ thế thôi chỉ có người. Mà bao nhiêu năm bà rời , bà ôm nỗi buồn kia rời , bà bỏ mặc quá khứ mà biến mất nhanh trong cuộc đời của nam tử cùng đứa trẻ mới bập bẹ lên 5. tại bà ở đâu, sống hay chết? Bà có hạnh phúc khi rời bỏ nỗi đau kia? Dù hạnh phúc hay buồn phiền bà có hay biết nơi này cũng có người hối lỗi mà trong bao nhiêu năm chờ đợi bà tìm kiếm bà, hy vọng dù đó là hy vọng nhoi….

      _Tuyết Tư…._ngập ngừng lát ông cũng nói_ ngươi để nàng trong lòng?

      _ngươi ….._giật mình khi hiểu ra câu , phải gì? Khi nàng biết cùng dòng máu, chỉ sợ…. đủ tư cách

      _hãy giữ chặc nàng

      _.....

      _hãy làm cho người đó hạnh phú… như ta….

      _.......ta biết…._im lặng hồi lâu lại nhìn sang lão nhân trước mặt_từ lâu ta muốn hỏi……

      _...._mỉm cười đưa ánh mắt thương nhìn đứa con nhanh chóng lớn khôn của mình_tiếp tục nào!!!

      _tại sao ngươi để ta bên cạnh nàng? Ngươi vì bù đắp sao?

      _vì muốn ngươi thành người…

      _.....

      _ta muốn ngươi rơi vào con đường hắc đạo, ta cũng nợ phụ mẫu nàng ta quá nhiều….

      _nợ????nợ sao????

      _kẻ phản bội_ngừng lát đứng dậy thở dài_ta là kẻ phản bội, chỉ có nương ngươi ngay cả phụ mẫu nàng….ta đem cái chết cho huynh đệ mình….đó là cạm bẫy….

      _ngươi biết về thân phận của phụ mẫu ta sao?_giọng lanh lãnh trong veo như tiếng tính tách giọt nước xuống chén sứ_ngươi biết quá khứ của họ sao?

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 25: HÃY TA NGHE!!!

      Sau thân cây, bóng đen dần dần xuất , giọng trong veo, lanh lảnh vang lên rồi lại vụt tắt để lại trong gian yên lặng bầu khí hư vô, nhưng nó lại để lại cho lòng người nghe cảm giác rét lạnh.

      Ánh trăng yếu ớt lập loè qua tản cây xanh bị bóng tối bao trùm cơ bản là thể soi rọi chỉ có thể tăng thêm cái bóng bé độc lạnh lẻo ở nơi xa kia, soạt soạt, những chiếc lá khô bị bàn chân giẫm phải liền nát ra nhàng như là ý tình nguyện, đường đất tiếng sỏi ăn mòn vào chân nghe như tiếng tổn thương lặng trong tâm hồn

      _ta hỏi lại lần nữa, ngươi biết về phụ mẫu ta?

      _Tiểu Tình…._Hàn Tuyết Tư có thể nhận ra giọng quen thuộc này, ở với nàng tự tay chăm sóc nàng chừng ấy năm có thể nhân ra được, nhưng sao hôm nay thấy nghe nó nhưng lại cảm giác xa vời_muội….

      _đúng_Âm Sát cắt lời , quay sang nhìn bóng nương ra kia, con trai nàng biết võ, vậy ai đưa nàng tới đây?

      _ngươi là người giết họ?_bước dần ra khoảng đất trống, rồi dừng bước ánh mắt nương theo ánh trăng đầy giểu cợt

      _ân, là ta

      _vậy ngươi có muốn chuộc lỗi???

      _...._Âm Sát bất ngờ, nếu người thường là tiểu oa tới nuôi hận thù để giết , nhưng với bé này chỉ dùng giọng lạnh hơn băng hỏi , tuy nhiên vẫn đủ sức để uy áp người như hắn_nếu muốn ta phải trả như thế nào?

      _rất dễ….chỉ cần lấy mạng đổi mạng là được…..tuy nhiên ta muốn ông giết mình mà là giết người ông luôn quý nhất

      _....._giết người ông luôn quý nhất, là ai? Chẳng phải là Cúc nhi(mẹ của Tư ca ca), nhưng nàng ấy đâu? Lão biết, nhưng nếu có lựa chọn lão luôn xem hài tử là mạng sống của mình, lẽ……

      _......._đứng chờ đợi, “Hàn Tuyết Tình” xem xem hôm nay “nàng” có thể biết ai giết cha nương rồi, xem như đây là trả thù, sau chuyện này mỗi ân oán của ngươi thế gian này còn nữa rồi, sau chuyện này thân thể này chính thức là của ta, “ngươi” nhanh nhanh siêu thoát thôi!!!


      Đứng kiên nhẫn chờ đợi, ban đêm nàng ngủ, mà là giấc mơ kiếp trước, kiếp trước có người thân kiếp trước đồng tiền học phải tự vận động bản thân, việc nào cũng làm chỉ cần ảnh hưởng đến danh tiếng hay gọi là “hư thân mất nết” nàng đều làm, đều nhào đầu vào làm việc nào có tiền đều ra sức làm….ngay cả việc dọn xác người*


      Đêm khi Tuyết Tử đẩy cửa vào Tuyết Tình nghe thấy, định ngồi dậy nhưng nhận ra giọng của có gì đó khác với mọi khi. Nàng lựa chọn phương án bất động để đoán tình hình tại, nhưng thât bất ngờ khi những hành động quá đổi dịu dàng lại kèm theo ý tứ đau thương của lại khiến tim nàng nhảy lên nhịp. giấu nàng chuyện gì? Tuyết Tư rời nhà là lúc Tuyết TÌnh mở mắt chạy theo, thân thể yếu ớt cũng đến nỗi chạy theo bóng dáng ca ca nàng là khó………….

      Sau gốc cây nàng nghe hết mọi chuyện, phải ca ca ruột nàng chỉ là người “rơm” trưng lên cho thiên hạ, thế cũng đúng nhỉ, tình cảm huynh muội là nhưng thân xác là giả, thế này đúng hơn. Điều quan trong phụ thân là người huynh đệ chí cốt của cha nàng mà là chính lão lại gián tiếp để giết phụ mẫu nàng, nên hận hay nên giải đây?

      _không làm được sao? xem ra ngươi có lỗi rồi.._xoay lưng rời

      _ta muốn…….

      _...._dừng chân, chờ đợi, muốn xoay người là cũng thể quay lại

      _cha…_Tuyết Tư găn SÁt lại, rồi nhìn về bóng lưng kia, tim rỉ máu, có lẽ chỉ có đa tình…….._ta thay cha ta mang tội, nếu muội muốn giết ta chỉ có để cho ta ra tay thôi, cần…..

      _ta muốn lão giết ngươi.!!!

      _....

      _được_bắt ngọn lấy tay lão _phập….

      _Tuyết Tư!!!!!!_Âm Sát mang chút phẫn nộ hét lên, khi nhìn mũi dao đâm thẳng vào ngục của con trai. Nhưng rồi lão có gì mà phẫn nộ khi mọi chuyện là lão làm ra, lão gây ra tai hoạ này. tại lão có thể khóc, chỉ biết khóc và chỉ muốn khóc

      Ngã sập xuống đất, máu trong miệng phun ra, tim đau, mũi dao lạnh nhưng có lời nào cho mọi chuyện này. trách cha , trách con người biết hối lỗi sao? trách Tiểu Tình trách tiểu muội muội mà giữ trong tâm chừng ấy năm? , nên trách sao lại sinh ra với thân phận này, trách sao để cùng Tiểu Tình là huynh muội thậ, hạnh phúc đơn giản chỉ là thấy nụ cười kia lại lần nữa thôi. Nhưng là…….. đủ tư cách

      _cha…_cố gắng lấy sức để lại trong hơi thể_hài nhi trách ai, chỉ trách số phận thôi……………….Tiểu…..Tình…..ta…..xin…..lỗi……

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 26: TRÁCH NGƯƠI NGHE LỜI!!!

      Gió phất tà áo, sương rơi, từ phía đằng đông mặt trời bắt đầu ló dạng, lạnh đêm rất lạnh nền cát kia trong rừng còn mang chút máu của người đó. Tuyết Tình đứng cửa sổ nhìn khung cảnh đón bình minh, nàng biết bình minh nơi thôn dã này thất đẹp đến thế, chắc lúc trước có người che khung cảnh ấm áp này. Xoay người. Nhìn thức ăn bàn vẫn là những món ăn đó vẫn là mùi vị đó, sao hôm nay lại buồn nhỉ? ba ngày trôi qua rồi đúng ? Sao nàng chờ lâu thế nhỉ, mùa đông sắp sang rồi, sức nàng yếu làm sao khiên củi về đây? Thức ăn đủ đâu, nếu người kia có nàng làm thịt bọn thỏ đói ngoài chuồng mất

      _Khụ khụ…._trong phòng truyền ra tiếng ho khan, cùng chiếc cửa cọt kẹt mở ra

      _ ngươi tỉnh?_xoay người đem cốc nước đưa cho người kia_ngươi ngủ ba ngày ba đêm rồi đây!!!!

      _Tiểu Tình…muội…._Tuyết Tư mơ hồ nhìn khuôn mặt nhắn, mơ sao? muội muội của

      _lại ngồi xuống bàn, ta có đem cháo đến rồi ăn nhanh_bưng bát cháo đặt trước mặt , rồi cũng ngồi xuống gắp đồ ăn. Trong thâm tâm lại như nhảy múa, thuốc nàng có tác dụng, có thể trị được rồi. biết nuốt công sức của nàng thế nào đâu!!!!

      _..._đưa muỗng cháo vào miệng hương vị đắng chát từ đầu lưỡi, cháo ngon nhưng là mắt nhoà

      _ngươi khóc sao?_đem tay áo lau mặt hắn_đã bao lâu rồi ngươi khóc?

      _tiểu…..

      _gọi như thường ngày !

      _Tiểu Tình muội….. phải…..

      _tại ngươi nghe lời!

      _.....

      _ta bảo để phụ thân ngươi đâm ngươi, ai bảo ngươi tự đâm mình? Giờ hay rồi vết thương may trúng tim, tim xây xát , tại khó lành. Mùa đông này chết đói

      _muội……ta…..

      _chỉ là cái kế thôi

      _ta….. hiểu..

      _đêm đó ta nghe hết rồi…..sau ngươi ngất cha ngươi cũng cho biết về . Đúng là ông ấy có lỗi, nhưng trong thời gian qua ông ấy day giứt như thế là hình phạt của lão ta. tại lão cần đền tội với người khác chứ phải ta. Nếu lão đền tội với ta ta có lựa chọn khác…..

      _....là ta sao?

      _ân, vì thế từ nay cố gắng thay cha mình nhận tội , cho ngươi chết thế quá dễ dãi rồi. Hiểu chưa?

      _ân_Tuyết Tư có chút ngở ngàng sau lại kéo nàng ôm vào lòng_đa tạ_đền mặt nàng vùi vào ngực mình chính mình lại tham lam hít sâu mùi thơm người nàng, rất thơm, rất lạnh, nhưng lại có chút ngọt ngào lại có chút mùi của con mưa rào

      _....._đển mặt cho Tuyết Tư ôm, chính nàng cũng biết mình lưu luyến cái mùi vị này từ bao giờ, cái ôm ôn nhu này, hiền hoà này, nàng muốn nó ở bên cạnh mãi, “chỉ trách ngươi nghe lời”. biết cái này là với người khác hay chính mình nữa rồi……

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 27: NGƯƠI PHẢI KIẾM CỦI !!!!

      Mùa đông cũng đến, gió lạnh lại phất vào nhà, cánh cửa cọt kẹt phát ra tiếng kêu rùng mình, căn nhà vắng lặng, ánh mặt trời từ khi nào bị lấp sau những cơn mưa tuyết trắng xoá.

      Mùa đông đến rồi, đến rất nhanh, lại là năm nữa trôi qua, hơn năm khi nàng đến thế giới này. Bên khung cửa gỗ, bóng dáng nhắn, chăm chú nhìn ngoài trời, áo lụa cũ kĩ, cùng dây nơ buộc tóc sau gáy, mặt tròn trắng nõn mịn màng, mắt vàng lấp lánh ý cười, tỵ đầu bàn tay nhìn ra ngoài trời tuyết. Sắp tới rồi, cả hai huynh muội nàng cần phải rời nhanh, tranh xa nơi thôn dã này, tránh xa những mối nguy cơ rình rập, tránh xa cái chết đáng có của ngôi làng. Những người dân nơi này đều là người vô tội, Tuyết Tình nàng nở nhìn thấy nơi này trở thành địa ngục trần gian. Còn bao nhiêu năm nữa nhỉ?? Nếu hết mùa đông này nàng được 8 tuổi, vậy có nghĩa chỉ còn đúng hai năm, cái ngôi làng này cần sinh tồn chứ phải chết mà ai biết.

      BỌn người thánh điện rất nhanh “ngửi” thấy mùi, cách tốt nhất cần làm bây giờ là giấu mình. Nhưng giấu ở đâu bây giờ? biết có đúng hay nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đến học viện thánh điện ngao du chuyến . sống thế gian này nên náo loạn chút, cứ mình như thế “vui” xíu nào.

      _muội nghĩ gì sao?_Tuyết Tư nhìn nàng thẩn thờ ở đó, đăm chiêu suy nghĩ, xung quanh lại toả ra loại khí tức lạnh lẽo. Bất tri bất giác lại thấy khó chịu, nàng có thể chuyện với , tại sao chỉ ngồi mình…………. đơn đến thế??????

      _ngươi khoẻ sao?_nghe giọng Tuyết Tình xoay người, đặt tay lên ngực dò xét_ngươi uống thuốc sao?

      _Tiểu Tình….

      Tuyết Tư bắt lấy tay nàng dùng lực kéo nàng vào lòng. Vì bất ngờ kịp lấy đà cứ thế nàng bị Tuyết Tư ôm trọn vào lòng, được rồi nàng muốn giảy đâu, tại nàng thích cái ôm ấm áp này lắm luôn rồi. Trong khi nàng lo hưởng thụ biết người nào kia lại nổi lên cảm giác muốn bóp chết nàng trong lòng , định gì đó nhưng lại thôi, ngập ngừng chuyển chù đề khác:

      _....Tiểu Tình….mùa đông lạnh như thế này ấm hơn….._đúng rồi mùa đông lạnh, ấm hơn….rồi rồi dụ con nít được chưa, thích mùi hương người tiểu nha đầu này, thích chết mất. muốn kìm nàng thế này mãi a~

      _....._ngước mặt nhìn lên, cảm thấy lực đạo cánh tay người kia càng tăng, tại nàng biết hai người cùng dòng màu rồi. Còn nghe cha thích nàng a~, này ngươi định xiết chết ta sao?

      _....xin lỗi, xin lỗi_vội nới lỏng tay ra, mặt bắt đầu có cảm giác nóng rát, nhìn xung quanh xem có chủ đề gì

      _ nhà sắp hết củi rồi mau tìm củi thôi!!_bảo bỏ lại chỉ nới lỏng, cứ dính nhau thế này đến khi về đêm chết rét

      _ a…

      Tuyết Tình vội buông tay ra, chạy vào phòng lấy trang phục ra ngoài. Nhìn hành động của như tiểu thư nhà lành bị công tử đào hoa trêu nghẹo đấy.

      _ca ca…_vội khoác thêm mình chiếc áo ấm, đội thêm nón rồi chạy theo hắn_ ngươi như thế bỏ ta ở nhà mình sao?

      _ta.._chẳng phải thường ngày nàng vẫn ở nhà mình sao? tại có đứa ngốc mới hiểu ý nàng, này tâm trạng giờ nên vui hay buồn đây?

      _sao hả?_đùa à, vết thương mới khỏi để nhặt củi, vậy bảo chết còn hơn. Còn nữa chết, nàng lo rất nhiều, nào là quan tài, ma chay,…. chung là khổ cho nàng thôi. với tốt hơn (chạng vạng: hình như có ai đó ngượng ngùng nha~/ Tuyết Tình: nhiều chuyện *đỏ mặt, quay sang nơi khác*/ Tuyết Tư *đứng góc cười tinh ranh*)

      _ân, cùng nào, trời lạnh thế này sắp có tuyết rơi đây nhanh thôi!!!

      _ ân_ chạy đến ôm cánh tay kéo

      _...._Tuyết Tư lại nhìn hành động này tim lại nhảy lên nhịp, muốn thế này mãi a~

      Trời tuyết trắng xoá, con đường đất, màu trắng trong khí, màu trắng cả mái nhà và những ống khói của ngôi nhà xa xa. Dấu chân in tuyết kéo dài vào rừng , đường vắng hai chiếc bóng bên nhau cười vui vẻ, khung cảnh dù lạnh nhưng cũng đủ ấm cho khoảng xung quang những tiếng cười kia………..

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 28: MẸ NUÔI…..PHU THÊ????
      Đêm lại nắng, lạnh rồi ấm.

      Ngày mà làng trong vùng quê hẻo lảnh bắt đầu sang xuân là lúc hai huynh muội Tuyết Tình rời . Cả làng biết chuyện, vì quý hai huynh muội, họ lại tổ chức tiếc đưa. Họ chúc cả hai thượng lộ, an bình con đường họ chọn.

      Người trong làng ai cũng rất thích hai huynh muội này, họ biết về dòng màu của hai người, khi họ nhìn thấy hai người ở đây cũng là nhiều năm trước khi có hai phu thê đến nơi này, còn bao năm họ quen với hai đứa này hình như họ thể tính được. ĐÚng thời gian chờ người, cũng chỉ có thời gian mới hữu hạn, như lời tiểu nha đầu Tuyết Tình . Họ phải rời , hai đứa bé trong làng cũng nên rời tìm con đường riêng cho mình rồi. Người trong làng chỉ mong còn chút đồ đạc tiễn biệt hai đứa này….

      _Tuyết Tư, Tuyết Tình hai huynh muội các ngươi có nhà ?

      _nơi này_Tuyết Tư rời nhà ra mở cửa_ Bùi đến chơi

      _thằng tiểu tử này tiếp đón ta sao? vậy ta về_hập hực quay lưng bỏ

      _Bùi bà đến chơi sao? Lâu ngày bà vẫn đẹp như thế

      _...con tiểu nha đầu này…._tới lại vờ giận bẹo má nàng_ngươi quá lẻo mép
      _cô đau….

      _cô

      _rồi rồi hai huynh muội các ngươi đúng là…..hazi…đùa thôi nghe Bùi nhi các ngươi sắp sửa lên đường rời làng ta đem chút thức ăn cùng trang phục cho các ngươi

      _đa tạ cô_Tuyết Tư nhận lấy kéo nàng(Tuyết Tình) về sau, gì chứ mà bẹo má nàng nữa đau lòng….

      _ được rồi được rồi, ta ăn hiếp các ngươi nữa_Bùi thị thấy hành động của tiểu tử kia như gà mái bảo vợ con mình lại phì cười ra cửa

      _cô đa tạ người_giọng Tuyết TÌnh lanh lãnh trong veo từ đằng sau lưng ca ca trồi lên_đa tạ người chăm sóc lo lắng bọn cháu bao năm qua_nói đoạn lại đến ôm bà

      _...._Bùi thị khẽ lau giọt nước khoé mắt, vỗ lưng nha đầu nhỏ_không cần, mọi chuyện do ta cam tâm tình nguyện, đến ngày ngươi trưởng thành đừng quên ta là được rồi.

      _ân con quên người

      _cô …_Tuyết Tư bước gần đến bên bà, quỳ xuống, dập đầu_một lạy này xin cảm tạ công ơn của người quan tâm bọn con như con ruột

      _đứng lên đứng lên_kéo đứng dậy Bùi thị phủ vội tuyết người hắn_mặt đất lạnh cảm ngay, lẫn sau cấm lạy nếu làm ta tổn thọ ta giết ngươi tiểu tử thôi!!

      _là….

      _ngươi rồi các ngươi nhớ chăm sóc cho nhau, còn ai lo lắng cho các ngươi nữa phải tự giữ sức khoẻ. Nhớ là huynh muội phải nương tựa nhau mà sống, được tách rời. Này nếu trưởng thành muốn cưới vợ gã chồng nên suy nghĩ cho huynh muội của mình chút, về sau yên ấm hơn

      _......ân con biết rồi cô_Khoé miệng giật giật, bà này của nàng hình như có lo xa quá , tại nàng chỉ mới 8 tuổi, ca ca nàng mới 16 tuổi chuyện phu thê là chuyện rất rất lâu sau này mà….

      _nha đầu ngươi có biết thục nữ a~

      _..._cười hì hì, cho qua chuyện
      (chạng vạng: thục nữ cái gì…còn ai nhớ câu châm ngôn về thục nữ của tỷ ấy ?....hiểu rồi a~)

      _..._Tuyết Tư quay mặt sang nơi khác, phu thê??? có thể nghĩ tới rồi…..


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :