Chương 23: Bầu trời cao xa Editor: Diệp Dã "Tham kiến Tuyết phi nương nương, tham kiến cửu công chúa " Ngay lúc mặt trời chiều le lói những tia cuối cùng, cung nữ đến, phá vỡ bầu khí yên tĩnh quỷ dị này. "Có chuyện gì?" "Hoàng thượng muốn triệu kiến cửu công chúa, đặc biệt phái Lý công công tới đón cửu công chúa." "Ah?" cuối của Tuyết phi kéo rất dài. Thiên Chỉ Diên lập tức nhảy xuống, hưng phấn : "Phụ hoàng nhớ ta có phải hay ?" Tuyết phi nhàn nhạt liếc cung nữ kia, sau đó với Thiên Chỉ Diên: "Đúng vậy, hoàng thượng tới đón con. Ai sau khi Ân hoàng hậu qua đời, hoàng thượng chẳng quan tâm cửu công chúa chứ? Theo ta thấy, trái lại đặt lên đầu quả tim còn sợ đau, đúng ? Cửu công chúa." Thiên Chỉ Diên gật đầu, nàng : "Phụ hoàng rất thương Chỉ Diên nha. . ." "Vậy mau , đừng làm cho hoàng thượng chờ sốt ruột ." "Vâng " Cung nữ kia đứng dậy dắt Thiên Chỉ Diên ra ngoài, ra tẩm cung, Thiên Chỉ Diên liền nhìn thấy thái giám bên cạnh Thiên Tinh Hàn - Lý công công chờ ở cửa. Bị Lý công công mang , bước ra khỏi cung Mộ Tuyết, Thiên Chỉ Diên thở phào nhõm. phải nàng sợ hãi, lúc trước ám sát rất nhiều người, cũng bị rất nhiều người ám sát, nàng xem như lúc nào cũng giao tiếp với Diêm Vương, cho nên nàng đâu có biết cái gì gọi là sợ. Nhưng mà mới vừa ở trong cung Mộ Tuyết, người Tuyết phi tỏa ra khí tức, làm cho nàng cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó chế trụ, ép tới mức nàng có cách nào nhúc nhích. "Cửu công chúa, sau này người đừng chạy lung tung , hoàng thượng tìm người cả ngày đâý! Mỗi chỗ đều tìm lần, nếu tìm được người, người có biết hoàng thượng lo lắng như thế nào !" Lý công công dắt Thiên Chỉ Diên, tận tình khuyên nhủ: "Trong hoàng cung có rất nhiều nơi an toàn, hoàng thượng nhất định mỗi lần đều có thể tìm thấy người a." "Ta biết" Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, trong lòng tự suy nghĩ mấy lời của Lý công công.. Thiên Tinh Hàn là hoàng đế, toàn bộ hoàng cung hẳn là nắm như trong lòng bàn tay, thế nhưng tìm nàng ngày, thẳng đến lúc mặt trời chiều lặn xuống mới tìm được nàng, điều này cung Mộ Tuyết thực bất thường. Lý công công , Thiên Tinh Hàn nhất định mỗi lần đều tìm được nàng, lời này lại có ý gì? Nàng nghĩ tới đêm hôm đó, Thiên Tinh Hàn cùng Thiên Hoài Hạo tranh chấp nhau, Thiên Hoài Hạo : Thiên Tinh Hàn thể đúng mực ứng phó tất cả tình huống, chiếu cố được mọi người. Rất nhanh, Thiên Chỉ Diên bị dẫn tới Thừa Càn cung, nàng đem mấy mối băn khoăn trong đầu thu vào, thay vào đó là nụ cười ngây thơ. "Tham kiến phụ hoàng " "Qua đây" thanh Thiên Tinh Hàn có chút trầm. Thiên Chỉ Diên tới bên người Thiên Tinh Hàn, ôm Thiên Chỉ Diên, đặt nàng nằm bò đùi, nâng tay lên, chuẩn bị hung hăng đánh cái mông của nàng. Theo bản năng, Thiên Chỉ Diên muốn tránh ra, nhưng cuối cùng vẫn đổi lại bộ dáng tội nghiệp, cái miệng nhắn cắn chặt, nước mắt vòng quanh trong hốc mắt. Thiên Tinh Hàn thấy vậy, nâng tay lên cứng ngắc ở đó, thế nào cũng đánh xuống được. dùng lực thở ra hơi, đem Thiên Chỉ Diên quay người lại, ôm ở đùi. "Phụ hoàng. . ." hai tay bé của Thiên Chỉ Diên quấn lấy nhau, ủy khuất nhìn Thiên Tinh Hàn. Thiên Tinh Hàn thở dài hơi, đau lòng lau nước mắt khóe mắt của Thiên Chỉ Diên : "Có chịu ủy khuất ?" Thiên Chỉ Diên lắc đầu. Nàng dám tiếp nữa, nàng biết lần này náo lớn. Nàng có thể cảm giác được Thiên Tinh Hàn tức giận và lo lắng cuối cùng chỉ hóa thành hơi thở dài bất đắc dĩ. Đây là lo lắng của phụ thân đối với nữ nhi sao? Cảm giác này khiến Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất xa lạ, nhưng cũng ấm áp. "Phụ hoàng, Chỉ Diên trở về , người đừng quở trách muội ấy." Nghe thấy thanh Thiên Hoài Hạo, Thiên Chỉ Diên quay đầu, nhìn thấy Thiên Hoài Hạo bước nhanh từ bên ngoài vào, dung nhan tuấn mỹ bị nhiễm tầng lo lắng. Lại là người tìm nàng vất vả —— ca ca ruột của nàng. Lúc này,Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất áy náy, đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có . Bởi vì trước đây nàng luôn chỉ có mình, nàng cần đối với bất kỳ người nào phụ trách, cần bất luận kẻ nào đối xử công bằng, càng cần đối với bất kỳ người nào áy náy. Thế nhưng bây giờ, nàng rất áy náy, bởi vì thói quen độc lai độc vãng, đếm xỉa đến người khác của nàng khiến người thân của nàng vì nàng lo lắng. Đúng vậy, giống nhau, nàng có người thân thân vì nàng lo lắng. Rất nhanh, Thẩm Vân Tương cũng từ ngoài cửa vào, cùng Thiên Tinh Hàn và Thiên Hoài Hạo bất đồng chính là, Thẩm Vân Tương rất bình thản. Thiên Chỉ Diên bĩu môi, dù sao cũng phải người thân . . . A, lời này thế nào có vẻ kỳ quái? "Chỉ Diên, còn mau cảm ơn Thẩm công tử, nếu phải được nhắc nhở, trẫm sợ rằng đến bây giờ còn chưa tìm thấy con đâu!" Thiên Tinh Hàn . Thiên Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, từ đùi Thiên Tinh Hàn nhảy xuống, tới trước mặt Thẩm Vân Tương, ngoan ngoãn : "Cảm ơn mỹ nhân. . ." "Chỉ Diên, được vô lễ!" " sao, công chúa đây phải là khen ngợi thảo dân sao?" "Công tử có tấm lòng nhân hậu, trẫm rất bội phục." Trong lúc bọn họ còn bận ta ca tụng ngươi, ngươi ca tụng ta cái đầu của Thiên Chỉ Diên suy nghĩ vòng. Nguyên lai Tương mỹ nhân phải lo lắng cho nàng! Xem ra Tương mỹ nhân cũng có cảm giác với nàng đây. . . Thiên Chỉ Diên tự kỷ sau đó lập tức khôi phục bình thường, nàng nghĩ, Tương mỹ nhân sao có thể biết nàng ở cung Mộ Tuyết? Thiên Chỉ Diên chợt nhớ tới, buổi tối mấy ngày hôm trước, người của cung Mộ Tuyết đến bắt nàng, Tương mỹ nhân xuất quỷ nhập thần ở gian phòng của nàng. Tương mỹ nhân bất quá là lần đầu tiên đến hoàng cung a, sao có thể biết, biết cái gì? "Hoàng thượng, công chúa trở về, có thể cho thảo dân câu trả lời?" Thẩm Vân Tương hỏi. Thiên Tinh Hàn thở dài hơi, : "Trẫm vốn đồng ý , nhưng bây giờ trẫm dao động. Hoài Hạo, con thấy thế nào?" "Phụ hoàng, nhi thần đồng ý, Chỉ Diên quá , bên ngoài chưa chắc an toàn." "Chỉ Diên" Thiên Tinh Hàn điểm danh tới Thiên Chỉ Diên, nàng ngẩng đầu nhìn hướng Thiên Tinh Hàn. "Chỉ Diên, con thích công tử sao?" Thiên Chỉ Diên mạnh mẽ gật đầu, thích, thích đến mức hận thể hạ gục ngay tại chỗ, ăn sạch ! "Nếu để cho con cùng công tử, con nguyện ý sao?" Thiên Chỉ Diên gật đầu như giã tỏi, nguyện ý, nguyện ý chết được hận thể lập tức cùng song túc song phi! A, đúng. . . "Phụ hoàng, con cùng mỹ nhân ạ?" “ Đúng vậy, công tử muốn mang con . Trẫm mặc dù rất muốn, nhưng là vì con, vì con sau này phải chịu đau đớn, trẫm đồng ý để mang con ." Thiên Tinh Hàn . hề đau đớn, cách khác, hề bị huyền mạc thương tổn? Thiên Chỉ Diên nghĩ tới hôm qua Thẩm Vân Tương bắt mạch cho nàng, với Thiên Tinh Hàn, suy nghĩ đêm rồi trả lời. Như vậy mang nàng , đây là câu trả lời? " đâu chứ?" " ra bên ngoài, phía ngoài hoàng cung." Thẩm Vân Tương . "Phụ hoàng, nhưng người suy nghĩ kỹ càng ? Nhi thần cho là thỏa đáng, bên ngoài chưa chắc so với hoàng cung an toàn hơn!" Thiên Hoài Hạo . "Vậy công chúa nghĩ muốn đâu? Nguyện ý theo ta sao?" Thẩm Vân Tương ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Thiên Chỉ Diên, chăm chú hỏi: " theo ta, xem thế giới bên ngoài, nhìn bầu trời cao, bãi đất xa, ngắm non sông vạn dặm."
@Diệp Dã ta cũng ko muốn thế đâu..lần này tung chương mới nhanh thế nàng, có phải muốn níu kéo ta hem.. Chưa kịp đọc, comt trc )