Cô nàng biến thái - Đào Đào Nhất Luân

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      [​IMG]

      NÀNG BIẾN THÁI.

      Nguồn : Tấn Giang

      Tác giả: Đào Đào Nhất Luân

      Thể loại: Hài.

      Số chương : 2

      Editor : Mẹ Chíp ( Cá )​

      Nàng xuyên thành công chúa, nhưng là công chúa điên.

      cũng xuyên, tuy điên, nhưng lại là thái giám.


      No1: Quả dưa chuột

      Ngày hôm đó, nắng tươi hồng trang điểm dải mây xanh, ríu rít chim non đậu cành, vịt con lạch bạch đạp dưới nước... Đỗ Lôi Tư* lần thứ trăm cầu cha mẹ đổi tên bị thất bại, thất thểu bỏ nhà ra .

      Đừng hỏi tác giả vì sao muốn đổi tên cho này, xin mời đọc lại tên của ấy thêm lần nữa , tự nhiên có thể hiểu được, nếu vẫn hiểu, xin mời chư vị quay bước, Đào mỗ tuyệt dám vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của thiếu nữ đâu, ha!



      Nước mắt lưng tròng, Đỗ Lôi Tư bước chân buồn bã con đường quê quanh co khúc khuỷu, cẩn thận vấp vào mô đất bên sườn núi, cứ thế lăn lông lốc vài vòng xuống mương , hoa hoa lệ lệ mà xuyên qua.

      Hóa ra xuyên còn dễ hơn cả chuyện sinh em bé!

      Lúc tỉnh lại, Đỗ Lôi Tư phát mình nằm chiếc giường cực kỳ sang trọng, người đắp tấm chăn, còn có hai người mặc quần áo cương thi đứng cách tấm rèm cố mò mò tay của nàng. Chao ôi! Khó khăn lắm mới được chuyển kiếp, cư nhiên lại xuyên tới kỹ viện ư?! Đỗ Lôi Tư muốn rống to lại phát hai người kia phải là sờ tay nàng, mà hình như là…bắt mạch?!

      Đỗ Lôi Tư hài lòng gật gật đầu, sảng khoái vặn thắt lưng, hóa ra chỉ bắt mạch chẩn bệnh mà thôi. Với kinh nghiệm dày dặn tích luỹ từ nhiều năm đọc tiểu thuyết , nàng đối với việc bản thân chuyển kiếp cũng có quá nhiều ngạc nhiên, khoan… con bà nó, đừng là xuyên tới triều Thanh nhé, xuyên đến đấy làm mợ gì? Trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh gã đàn ông đầu cạo bóng loáng nửa , Đỗ Lôi Tư lắc lắc đầu, có cái gì hay mà cùng phát sinh tình cảm lưu lưu luyến luyến chứ?

      Mà tới nơi này cũng tốt, ở đây chẳng có ai biết tên của nàng đọc đồng với nhãn hiệu nổi tiếng nào đó…

      ….

      ” Bệnh tình công chúa thế nào rồi?” Lão thái y đứng ngoài hỏi



      Chao ôi, ta thế mà lại là công chúa đấy~~ Đỗ Lôi Tư trong lòng ngất ngây, lén vén góc rèm trộm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy lão thái y A đáp lời: ” Công chúa cành vàng lá ngọc, tự có vạn linh hộ thể, nhất định gặp dữ hóa lành.” lại thấy lão thái y B tiếp lời: ” Công chúa hồng phúc tề thiên, thọ ngang trời đất .”

      Mấy lão già tung hê hồi rồi rời , trong phòng chỉ chừa tên thái giám lưu lại, chỉ nghe thấy tiếng gã lạnh tựa như băng: ” Nhảm nhí, mụ già sắp bán muối đến nơi rồi, còn cái gì mà hồng phúc tề thiên, thọ ngang trời đất….”

      Đỗ Lôi Tư vốn định nhảy xồn xồn lên, sau lại nhớ đến đẳng cấp thấp trong xã hội phong kiến trung cổ bị đàn áp khổ sở, khó tránh khỏi việc con giun xéo lắm quằn quèo, trong lòng khỏi nảy ra thương xót. Thôi thôi , người ta là thái giám khổ tâm lắm rồi, buông lời mắng chủ tử mấy câu cũng có thể thông cảm được, í… nhưng sao ngôn ngữ của lại đại quá mức bình thường như vậy?!!

      Tên thái giám xoay người, vén tấm màn lụa móc sang hai bên, lúc này Đỗ Lôi Tư mới nhìn thấy khuôn mặt , tiểu tử này dáng dấp tệ, biết có phải nguyên nhân là do mất đống thịt thừa kia hay ,mà khuôn mặt lại xinh đẹp bất thường, ” Ta nghe này, tiểu thái giám à.. ” Đỗ Lôi Tư vừa mới được câu bị cắt lời: ” Mau chết cho khỏi nhiều lời !”

      Mợ nó, nhẫn nại của con người ta cũng đến mức giới hạn thôi chứ! Đỗ Lôi Tư đầu bù tóc rối, nộ khí xung thiên, nhảy đong đỏng như cá giẫy chết chỉ thẳng tay vào mặt , nghiến răng ken két: ” Hay cho tên thái giám chết bầm nhà ngươi, bà đây khó khăn lắm mới xuyên được đến đây, thế mà mi dám rủa bà chết!” Nàng khoa chân múa tay, phẫn nộ hét lớn: ” Người đâu, kéo tên này ra ngoài, chém!”

      phút, hai phút,… hồi lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng kẻ nào vào: ” Đệch mợ, đây là đãi ngộ dành cho công chúa đấy hả?” Đỗ Lôi Tư bất mãn kích động đến mức văng bậy ầm ĩ.

      ” Hét , có gào rách cổ họng cũng chẳng có ai tới đâu.” Tên thái giám chết bầm làm bộ tiểu nhân đắc chí giọng mỉa mai.

      ” Hừ… kẻ chim, nhân sinh lệch lạc.” Đỗ Lôi Tư căm hận giương cặp mắt cá chết gườm gườm , hết cách rồi..hổ xuống đồng bằng bị chó khinh khi,đến thái giám còn dám bắt nạt công chúa, có thể thấy được, vị công chúa này hoàn toàn được sủng ái…

      ” Mi tưởng ta muốn thế chắc? Vừa xuyên làm thái giám….”

      Đỗ Lôi Tư định an ủi mấy câu, nàng kể cho nghe về chế độ phong kiến hà khắc đàn áp bản chất con người, chỉ mấy trăm năm sau, dưới lãnh đạo của Tôn Trung Sơn, Trung Quốc phát triển theo con đường dân chủ tư sản chấm dứt hoàn toàn chế độ phong kiến quân chủ, nhưng … dường như nàng vừa nghe thấy cái gì đúng phải…

      Ngươi mới cái gì?”

      ” Ta cũng xuyên tới.” Thái giám trưng ra bộ mặt ủ rũ.

      ” Chao ôi, đồng chí ơi….” Đỗ Lôi Tư nhảy tới, lôi kéo tay của , nước mắt rưng rưng, ” Chúng ta đồng cảnh ngộ, chẳng qua số ta may mắn hơn mi chút, tốt xấu sao người ta cũng tròn vẹn hoàn toàn! Ta đọc nhiều tiểu thuyết xuyên , nhân vật của mi chính là vai xui xẻo nhất đấy, đàn ông chân chính bỗng dưng lại biến thành thái giám, có thể đây chính là ‘ gà bay trứng vỡ’ , ‘ củ cải đứt đầu….”

      cái quái gì vậy?” Kẻ đáng thương khẽ nhíu mày, hiểu tình huống gì xảy ra…

      ” Chao ôi…đàn ông có mỗi dục vọng nguyên thủy nhất lại bị ‘ đoạn’ ..” Đỗ Lôi Tư chấm chấm nước mắt đồng cảm, vỗ vỗ đầu vai người nọ hóa đá,buông tiếng thở dài ” Hỏi quân biết bao nhiêu sầu, tuyển nhà vừa vào Uân Cụp* lại rút lui về ~~!”

      [* World Cup]

      ” Lại gì nữa đây?” Người nọ cứng ngắc mở miệng..

      Đỗ Lôi Tư chìa ngón cái huơ huơ, bỗng nhiên gập đầu ngón tay xuống, trịnh trọng : ” có khả năng sút !”

      Người nọ choáng váng ngã xuống đất, run rẩy giơ tay phải lên, ” Xin hỏi tiểu thư họ là gì?”

      ” Nữ tử Hán đại thê tử, đầu đội trời chân đạp đất, đổi tên ngồi đổi họ, họ Đỗ tên Lôi Tư!”

      ” Tên hay!” Người nọ lập cập từ dưới đất bò dậy, kìm lòng đặng mà vỗ tay bốp bốp, ” Đỗ Lôi Tư———- có thể khiến cho người đàn ông từ bình thường trở nên bất thường, lại tăng thêm nguy cơ rủi ro ngang ngửa thái giám—– tên hay!”

      ” Còn mi?”

      ” Mẫn Quân Dương, bác sĩ bệnh viện Hiệp Hòa thành phố N, bị tai nạn xe xuyên tới.”

      ” Chao ôi, hóa ra chúng ta những đồng hương mà còn đồng quê….”Xuyên đến nơi xa lạ lại gặp được đồng quê, còn gì quí hóa hơn nữa… Nước mắt tuôn xối xả, Đỗ Lôi Tư chỉ hận thể lập tức cùng kết nghĩa em cắt máu ăn thề, ” Chúng ta cùng xuyên, mi xuyên qua thành thái giám, còn ta xuyên tới thành công chúa, người so với người … là tức chết nhau mà! Nhưng cũng đừng có vì thế mà bị bóng ma tâm lý, mi chỉ kém đàn ông bình thường mỗi việc ‘ truyền giống ‘ thôi! Nghĩ mà xem, Tư Mã Thiên* người ta cũng như mi mà lại mạnh mẽ kiên cường biết bao.”



      Tư Mã Thiên khóc, hét lớn: ” Các người cần phải lấy phương diện này của ta làm ví dụ có được hay hả?”

      —-

      Mẫn Quân Dương nhún nhún vai, ” hãy giữ lấy tư tưởng đó để mà xài.”

      ” Làm sao hả?” Đỗ Lôi Tư rất hài lòng với thái độ muốn lại thôi của , quyết truy đến cùng..

      ” Bởi vì là công chúa Kiến Ninh.”

      Hai mắt Đỗ Lôi Tư sáng như đèn ne-on, bắt đầu xoắn mông nhảy múa trong phòng, sau khi đem vũ đạo của năm mươi sáu dân tộc Trung Hoa phá hủy lần triệt để, mới quay lại hỏi Mẫn Quân Dương hóa đá: ” Là công chúa Kiến Ninh gả cho Vi Tiểu Bảo trong < Lộc Đỉnh Ký> đó sao?”

      ” Chính ả.”

      Đỗ Lôi Tư tiếp tục nhón chân múa điệu hồ thiên nga cho đến khi linh hồn Tchaikovsky* quỳ gối khóc lóc cầu nàng đừng nhảy nữa, Đỗ Lôi Tư mới đưa ra tư thế rất ‘cool’ kết thúc, lại hỏi: ” Thế Vi Tiểu Bảo của ta đâu?”

      Mẫn Quân Dương rất hoài nghi trước khi đến đây Đỗ Lôi Tư chắc gì được gọi là Đỗ Lôi Tư mà có khi kêu Phù Dung tỷ tỷ* mới đúng.

      ” Ở thời đại này, Kiến Ninh bị Khang Hi gả cho con trai của Ngô Tam Quế, được năm điên điên dại dại, sau đó bị tống đến nơi này để chữa bệnh…. này, lại giở trò gì đó?”

      Vạn niệm thành tro… Đỗ Lôi Tư ngã ngồi đất, cắn cắn chiếc khăn tay, nâng đôi mắt cá chết ầng ậng nước bắt đầu phối nhạc hòa vang lên khúc nhạc dạo ‘ Chàng là gió, thiếp là bụi ‘ hướng về phía Mẫn Quân Dương mà hát: ” Ta là người điên ~~ mi là thái giám ~~ người bại não ~~ kẻ chim ~~ ”

      HẾt đoạn, khi khuôn mặt Mẫn Quân Dương đen thể đen hơn, Đỗ Lôi Tư mới lồm cồm bò dậy, phảng phất như thấu hiểu hồng trần sinh tử, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp tục: ” Cùng lứa bên trời lận đận, gặp nhau lọ phải quen nhau? Cuộc sống sau này sao vội qua mau, chỉ còn đôi ta tựa vai sát cánh, thời gian ngừng lại, huy hoàng rồi cũng mất , tại ta chẳng cầu chi, chỉ hi vọng….”

      Nom cặp mắt ai oán nhìn mình, Mẫn Quân Dương nghĩ thầm, dù sao ở nơi này mình cũng quen biết người nào, làm thái giám rồi lại còn bị phái đến chiếu cố công chúa thần kinh…đời này đoán chừng khốn đốn trong cung này đến chết, nếu Đỗ Lôi Tư xuyên vào thân thể công chúa điên, mình cùng ta ở đây cũng đỡ tịch liêu biết mấy… Nghĩ được vậy, dịu dàng hỏi: ” hi vọng điều chi?”

      ” Hi vọng mi giống như Vi Tiểu Bảo, chỉ là thái giám giả ~~~ Hức hức ~~~ ” Dứt lời, Đỗ Lôi Tư che mặt khóc lớn.

      trán Mẫn Quân Dương gân xanh giật giật, chỉ hận được bóp chết biết tốt xấu này. nhìn Đỗ Lôi Tư rất lâu, chẳng rằng cứ thế xoay người ra ngoài.

      Đỗ Lôi Tư khóc xong, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận số mệnh của mình, chẳng nửa lời, tìm tìm bới bới lục tung cả phòng, cố gắng vớt vát nốt số trang sức có giá trị đeo người cho đỡ tủi. trước khi nàng kịp nảy thêm ý tưởng mới thấy Mẫn Quân Dương vào, tay trái cầm dưa chuột, tay phải cầm cà rốt.

      ” Á———– Đỗ Lôi Tư mặt hoa biến sắc, sợ hãi chạy loạn cố tìm chỗ trốn, đoạn nấp sau cây cột, thò đầu ra nhìn đồ chơi tay . Quả dưa chuột vừa to vừa dài, cà rốt kia nom còn tạm tạm, nếu bị tên biến thái ép quá, ta đành chọn cà rốt vậy. Đỗ Lôi Tư lẩm bẩm tự an ủi, thất thân quan trọng, chỉ cần có chủ trương, thái giám tờ-rim, cà rốt cũng thành ‘hàng’!

      Mẫn Quân Dương đặt dưa chuột và cà rốt xuống, móc từ trong tay áo ra con dao .

      Đỗ Lôi Tư gai hết sống lưng, sợ ‘lái’ ra quần, bò từ sau cây cột bò ra, hai chân mềm nhũn lê đến bên cạnh Mẫn Quân Dương, ôm chặt đùi mếu máo: ” Đại ca, ta biết ngài bệnh hoạn, nhưng chúng ta có thể nhàng chút có được ?”

      Mẫn Quân Dương vẫn lời, cầm lấy trái dưa leo xanh mơn mởn, Đỗ Lôi Tư thấy vậy bèn quát to tiếng, giữ chặt tay , ” Đại ca à ~~~ ngài nghe ta , ngài đem theo trái dưa chuột to như vậy, có thể dùng trái bé hơn được ?”

      hiệu quả.” Mẫn Quân Dương thấp giọng trả lời câu…

      ” Hóa ra là ngài có khẩu vị nặng…..” Đỗ Lôi Tư lần nữa mất hết hi vọng, tê liệt ngã xuống đất, oán trời oán đất oán cha oán mẹ, oán chính mình tự nhiên dở chứng bỏ nhà làm mợ gì… Durex cũng được, Đỗ Lôi Tư cũng xong, tốt xấu chi cũng là thương hiệu đẳng cấp quốc tế, oanh oanh liệt liệt vang vang dội dội! Nhìn xem, tại này, gặp phải kẻ lưỡng tính cùng đường dứt giậu, tay cầm dưa chuột kia là muốn thay thế cái gì chứ…. Dứt khoát nhắm mắt, Đỗ Lôi Tư nằm bệt ra đất dạng chân nằm tư thế chữ Đại Chữ Đại (大) —— Chao ôi, cuộc đời như bị hấp diêm ,chống cự ngả nghiêng chi bằng nằm yên mà tận hưởng!

      Xuyên dạng luân hồi ‘ Rếp’*, thái giám ‘hàng ‘ dùng dưa leo lên đỉnh!

      Rape: cưỡng dâm.



      Bỗng nhiên, có đồ gì đó lành lạnh dán lên mặt mình, Đỗ Lôi Tư thảng thốt, phát mặt có lát dưa chuột mỏng. lát, lát, lại lát…. Hóa ra Mẫn Quân Dương dùng dao thái mỏng dưa chuột đắp mặt cho nàng, chớ phải là…
      ” Trong cung có người nào coi trọng , có son phấn nhìn da thô ráp sần xì, dùng dưa chuột khả năng là có tác dụng.” Mẫn Quân Dương đỡ nàng dậy, phủi bụi bẩn bám quần áo cho nàng, Đỗ Lôi Tư cảm động nhưng quên hỏi: ” Thế còn cà rốt kia?”

      ” Ta nuôi mấy con thỏ dưới gầm giường của .” Mẫn Quân Dương nhìn nàng khinh bỉ, bổ sung thêm: ” Nếu cần để ta tìm củ to hơn đem tới.”

      Đỗ Lôi Tư đời này chưa từng mất mặt đến thế, cuối cùng đành nhắm mắt giả chết…

      ----------------

      • Đỗ Lôi Tư = Durex :))
      • Phù Dung tỷ tỷ : Ngôi sao mạng Phù Dung tỷ tỷ vốn chỉ nổi tiếng nhờ phô trương và những điệu nhảy "khó đỡ" trong làng giải trí Hoa ngữ. Thuộc hàng nổi tiếng nhưng bị chê thậm tệ vì ngoại hình béo và xấu. Cách đây năm, đột nhiên xuất trở lại và cực kỳ xinh đẹp.
        giải thích đẹp lên là nhờ giảm cân. Nhưng thực tế cư dân mạng cho rằng, thay đổi nhiều thứ nữa mặt để có gương mặt hoàn hảo hơn.

        Đứng đầu danh sách này, trang Cri cho rằng Phù Dung tỷ tỷ luôn có cách riêng để gây sốc trước ống kính. phủ nhận năm vừa qua là năm may mắn với Phù Dung.


      Last edited: 21/4/16

    2. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      No.2 : Phản Thanh phục Minh!

      Chuyện kể rằng Đỗ Lôi Tư sống trong cung vô cùng buồn chán, mỗi lần định ra ngoài dạo lại bị Mẫn Quân Dương chặn ngay câu " Người điên được phép lung tung " lôi trở về. Láo, tiểu thuyết đều là gạt người ... Cùng là công chúa Kiến Ninh, công chúa còn bằng diễn viên người ta đóng công chúa màn ảnh... cùng là kẻ điên, cớ sao lại phân biệt đối xử thế người ới~~~

      Cho tới ngày nọ, bỗng xuất gã thái giám vội vã chạy tới báo với Mẫn Quân Dương rằng hoàng thượng muốn tới thăm Kiến Ninh công chúa, Đỗ Lôi Tư nghe gã kia gọi Mẫn Quân Dương là ' Tiểu Quế Tử ' lập tức dở khóc dở cười, cảm xúc muôn vàn lẫn lộn. Thế giới to to, tưởng như tựa chân trời mà lại gần trong bể tấc.

      ---

      Mẫn Quân Dương gật đầu rồi đưa Đỗ Lôi Tư thay bộ y phục cực kỳ chỉnh tề long trọng. Đỗ Lôi Tư vừa lười vừa ngại phiền phức, bất mãn : " Dù sao ta cũng bị điên, ăn mặc chỉnh tề thực chẳng hợp lý chút nào, cẩn thận lại mắc thêm tội khi quân toi!"

      " Phong kiến vương triều còn có loại tội gọi là thất lễ trước mặt vua." Mẫn Quân Dương lạnh lùng phun ra câu.

      " Chao ôi ~~~ kẻ có học đúng thực hơn người nha ~~ " Hai mắt Đỗ Lôi Tư sáng lấp lánh, cái vẻ mặt sùng bái kính phục càng khiến cho Mẫn Quân Dương có cảm giác chỉ muốn nôn hết cả cơm ngày hôm qua ra ngoài..

      Mẫn Quân Dương đứng ở ngoài cửa chờ Đỗ Lôi Tư thay y phục, chưa đến phút nghe thấy tiếng eo éo réo từ bên trong: " Tiểu ~ Quế ~ Tử ~ " Cả người co quắp, dạ dày kích động lại biểu tình thêm lần nữa, cáu kỉnh gắt : " Làm sao?"

      " Mau mau vào thôi ~~!" Cái giọng vịt chết tiệt...đừng người, dù là con hổ, nếu phải nghe lâu ngày e rằng cũng vẫn phải lạc. Mẫn Quân Dương lắc lắc đầu, bước chân vào phòng liền thấy ả mặc nguyên cái yếm với quần đùi ngồi đầu giường, khẽ nhếch môi nhìn cười dâm đãng kèm theo là mấy cái đá lông nheo...

      " Mi lại diễn vở tuồng nào đấy hả?" Mẫn Quân Dương đứng tựa vào khung cửa, hề mảy may xúc động.

      Đỗ Lôi Tư cau có, gầm lên: " Ngươi xứng đáng với cái tên ' Tiểu Quế Tử ' này sao? Tiểu Quế Tử người ta là thái giám giả cơ mà!"

      " Chấp nhận số phận !" Mẫn Quân Dương hả hê cười nỗi đau của người khác...

      Đỗ Lôi Tư ăn vạ, tay đập bàn tay lật ghế, miệng ngừng kêu la ầm ĩ : " Bắt đền ngươi! Bắt đền ta! Làm thái giám có cái gì sung sướng cơ chứ! Cả đời này đều phải sống chung với ngươi, trong lòng lên kế hoạch đôi ta cùng nhau dâm loạn cung đình~~~ giờ hỏng bét! chịu! Ta nhất định phải nhìn tận mắt xem ngươi đến cùng có phải thái giám mới được!"

      " Này, này, muốn làm gì hả?" Mắt thấy nàng nhe răng nhào tới, Mẫn Quân Dương kìm lòng đậu thụt lùi vài bước, nghĩ tới bị móng vuốt của nàng tóm được, chưa đầy phút Đỗ Lôi Tư leo lên ngồi người sờ sờ soạng soạng, tay ngừng lột áo túm quần, trông chẳng khác gì heo nái đến thời kỳ động đực, vẻ mặt y như tội phạm giết người bị truy nã ti vi vậy.

      " Hoàng thượng giá lâm!" Thanh eo éo chói tai từa tựa như tiếng thìa gõ vào chén đá đưa hai kẻ vần nhau trở lại với thực tại kinh hoàng...

      " Mẹ kiếp! đến là đến ngay đấy à! " Đỗ Lôi Tư bò dậy cuống quýt tìm quần áo mặc vào người, thế còn lấy quần buộc ngang thắt lưng, nhìn chẳng khác gì con điên chính cống..

      " Kiến Ninh." Khang Hi trẻ tuổi, khí thế vạn phần oai phong đứng trước cửa, hai tay chắp sau lưng, long bào lấp lánh ánh vàng soi sáng cả gian phòng u tăm tối.

      " Đây chính là Khang Hi!" Đỗ Lôi Tư lệ nóng chảy vòng quanh, " Hóa ra Khanh Hi trưởng thành nom như thế này!"

      Người bên cạnh Khang Hi thở dài : " Hoàng thượng, xem ra bệnh tình công chúa vẫn chưa hề thuyên giảm."

      " Này! Ngươi, ngươi đấy! cái gì hả! Ngươi mới có bệnh í!" Đỗ Lôi Tư chỉ vào kẻ đó : " Ngươi nhìn lại mình , đây mới chuẩn bộ dáng tiểu nhân bỉ ổi!"

      " Nàng... Nàng sao lại có thể ta như vậy?" Kẻ đó tỏ ra hết sức kinh ngạc, hỏi: " Nàng... nàng có biết ta là ai ?"

      " Ta là kẻ điên còn cần biết ngươi là ai để làm gì." Làm người điên cũng tốt, nghĩ sao vậy chẳng ai thèm chấp.

      " là chồng của đấy!" Mẫn Quân Dương giọng nhắc nhở.

      " Chồng ta?" Đỗ Lôi Tư dùng ánh mắt khinh khỉnh đánh giá " lão chồng " Ngô Ứng Hùng, muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn thân hình chẳng có thân hình, nom còn chẳng bằng gã thái giám. Đây chính là bi kịch của hôn nhân thể tự mình quyết định, thoáng chốc nàng có thể thấu hiểu được tại sao công chúa Kiến Ninh lại điên điên dại dại thế này... Cả ngày đối mặt với quả trứng luộc xấu xí, điên mới là lạ.

      " Hoàng đế ca ca~~ " Đỗ Lôi Tư bước lên mấy bước,chỉ tay vào mặt Ngô Ứng Hùng lu loa: " phải người tốt, cha Ngô Tam Quế càng phải người tốt, bọn họ muốn mưu phản, muốn phản Thanh phục Minh! Muội cho huynh biết bí mật, bọn họ chỉ thông đồng với đám người Thần Long giáo mà còn cấu kết với đám quỷ Tây Dương nhằm đoạt ngôi vị hoàng đế! Nhưng muội cũng với huynh, huynh vẫn làm hoàng đế, hơn nữa còn là hoàng đế tốt!"

      Khang Hi kinh ngạc, trong tích tắc biết phải sao..

      " Hoàng thượng, vi thần nhớ trước kia công chúa đâu có triệu chứng như thế này, lúc đó cả ngày nàng chỉ biết khóc lóc, hôm nay lại mấy lời kỳ lạ, vi thần cho rằng bệnh của nàng dường như càng nặng thêm phải ạ." Ngô Ứng Hùng vội vàng khom lưng...

      "Tên phản tặc nhà ngươi!" Đỗ Lôi Tư ba máu sáu cơn vén tay áo định xông vào bị mấy tên thị vệ ngăn cản.

      " Hoàng muội nghỉ ngơi , lần sau trẫm lại tới thăm muội." Khang Hi gật gật đầu, mặt mũi nặng nề rời .

      Đỗ Lôi Tư cảm giác trước lúc Ngô Ưng Hùng rời còn tranh thủ gườm mình cái phải.

      ------------------------

      Đêm hôm ấy, trời gió, mây, trăng vàng trôi nổi, Đỗ Lôi Tư trong phòng vẫn cảm thấy luồng gió lạnh u từ đâu thổi đến khiến cho da gà toàn thân nàng bạo động, lông tơ co giật từng cơn. Vật vạ đấu tranh tư tưởng mãi mới quyết định ôm gối đến trước phòng Mẫn Quân Dương gõ cửa ------- " Tiểu Quế Tử~~ còn thức hông ~~."

      Chốc lát sau mới thấy gương mặt thanh tú mệt mỏi của Mẫn Quân Dương ra mở cửa, đèn đồng mờ ảo càng khiến cho làn da thêm tinh tế trắng nõn, trong lòng Đỗ Lôi Tư càng thêm u ám ----- đây, đây chính là minh chứng nhất rồi còn gì, hức hức....

      Mẫn Quân Dương cau mày hỏi: " Lại chuyện gì nữa?"

      " Tiểu Quế Tử ~~ " Đỗ Lôi Tư buồn bã ngẩng mặt, cố hết sức ra dáng thiếu nữ nhu mì đáng , mũi chân ngừng di di nền gạch, chun mũi điệu bộ, " Người ta sợ tối ~ "

      " Trong ngăn tủ rất nhiều nến, tự mình châm ."

      " Sao ngươi có thể đối xử với người ta như vậy?" Đỗ Lôi Tư lôi ở đâu ra chiếc khăn tay, chấm chấm khóe mắt khô khốc, " Ta..."

      Bỗng Mẫn Quân Dương kéo Đỗ Lôi Tư lại, xoay người cái chắn trước mặt nàng. Chớp mắt, Đỗ Lôi Tư cảm thấy hạnh phúc dâng lên ồ ạt, bắt đầu tơ tưởng bậy bạ... giống như có đàn ngựa chạy lộc cộc kéo những bức xuân cung đồ với những những hình ảnh nóng bỏng chạy xoay vòng vòng trong đầu, miệng còn học theo diễn viên AV Nhật Bản yếu ớt kêu lên: " Á ~~ Hông muốn ~~ Đừng đến đây~~ đừng ~~ "

      Lẩm bẩm hồi lâu vẫn thấy Mẫn Quân Dương người ta chân tay động đậy, khỏi tò mò hí mắt nhìn. Vừa nhìn xém tí nữa 'lái' ra quần, hai tên sát thủ mặc đồ đen đứng ngược gió chắn trước mắt bọn họ, đại đao trong tay sáng loáng như đèn cầy...

      " Các ngươi là ai?" Mẫn Quân Dương nhất định chán sống rồi, nghĩ gì mà dám mở miệng chất vấn bọn chúng hả trời? Đỗ Lôi Tư rón rén từ sau lưng bước ra, dùng tay bịt miệng lại, bộ dạng phục tùng cười hề hề thương lượng: " Hai vị đại ca này, các huynh đừng giết ta nha~~~ ta là người điên á."

      " Người điên giỏi lắm à?" tên sát thủ khinh thường.

      Đỗ Lôi Tư bị đả kích gấp bội, " Dạo này, uy tín của người điên đột nhiên tụt dốc vậy à...." Trầm ngâm thê lương giây lát, nàng ưỡn ngực, lớn tiếng : " Ta biết kẻ đứng sau các ngươi là người nào!"

      Hai sát thủ giật mình nhìn nhau, " Ha? Công chúa thử nghe xem nào."

      " Nếu như ta đoán nhầm ...." Đỗ Lôi Tư học theo Conan đẩy đẩy kính mắt, khi ngón tay chạm đến sống mũi mới phát mình đeo kính bèn nhân tiện chỉ tay vào mặt hai gã sát thủ, nghiêm mặt : " Là Thiên Địa Hội* phái các người tới phải !"

      " Sai bét! Chúng ta được Bình Tây vương phái tới!" tên đắc ý trả lời, tên còn lại lấy tay đập bốp vào đầu gã: "Đồ ngu! Ai mướn ngươi kể ra hả?! Hừ! Con mẹ nó, hôm nay ông nhất định phải giết được các ngươi! "

      " Á---------- giết người------- " Đỗ Lôi Tư luống cuống chạy loạn bốn phía tìm chỗ để trốn, chạy chạy lại vẫn thấy mình đứng ở vị trí cũ...Loáng thoáng nghe tiếng " ngốc ngếch " thấy Mẫn Quân Dương kéo tay nàng chạy về phía cửa sổ, " Mau nhảy!" Đỗ Lôi Tư ra sức lắc đầu, Mẫn Quân Dương cau mày, đẩy cái....

      Ngay trong lúc Đỗ Lôi Tư của chúng ta cho rằng bản thân lần này phải gãy cổ cũng trẹo chân bỗng phát cả người nằm bãi cỏ, ngoài việc quần áo lấm tấm bùn còn lại mọi thứ vẫn dùng được, chưa hề đứt mất sợi lông nào. Cũng may.... Đỗ Lôi Tư đứng dậy, quẹt quẹt mồ hôi lạnh trán. Í, Mẫn Quân Dương đâu? Vừa ngẩng đầu liền phát Mẫn Quân Dương nhảy từ cửa sổ ra, chỉ khác là sau lưng cắm thanh đao, máu tươi nhuộm đỏ lòm quần áo...

      " Tiểu Quế Tử--- " Đỗ Lôi Tư ôm Mẫn Quân Dương rống lên, thấy hơi hơi mở mắt nàng cuống quýt hỏi: " Ngươi sao rồi? Rất đau phải ?"Sắc mặt Mẫn Quân Dương trắng bệch, mặt cắt còn giọt máu. Đỗ Lôi Tư nhìn thanh đao cắm sau lưng cảm thấy rất chướng mắt bèn nhắm mắt nhắm mũi rút cây đao... Sau chỉ nghe thấy Mẫn Quân Dương 'hự ' cái ,phun ra cả búng máu, Đỗ Lôi Tư khóc lớn liên tục lắc lắc bờ vai kẻ bất tỉnh, " Ngươi sắp chết rồi phải ? Ngươi sắp chết rồi phải ?"

      " Ừ...." Vốn có thể sống thêm được mấy phút, mấy lời trăng chối, kết quả lại bị lay cho muốn chết luôn.

      " Các ngươi là lũ khốn kiếp!" Đỗ Lôi Tư nhảy bổ vào bọn chúng vừa túm vừa cào, tay đấm chân đá loạn xạ, " Trả lại Tiểu Quế Tử cho ta ----- xem tuyệt kỹ ' bóp zú Long Trảo Thủ' của bà đây!" Hai tay bắt đầu cong cong tạo tư thế ưng vàng vồ gà nhép, làm bộ như sắp lao vào ngực người ta đến nơi.. Hai tên sát thủ chưa từng thấy qua chiêu thức nào kì lạ đến thế, ngơ ngẩn đứng tại chỗ bị nàng giựt khăn che mặt xuống.

      "Á á!" Đỗ Lôi Tư bàng hoàng lùi ra sau ba bước, " Hai vị tiểu ca nom vừa mắt nha~~ ".

      Mẫn Quân Dương thoi thóp lại phun thêm búng máu...

      " Đừng nhiều lời với ả, giết!" Sát thủ có vẻ già hơn ra lệnh.

      Đỗ Lôi Tư sửa sang vuốt ve lại mái tóc rối, hiêng ngang mà : "Dọc chết, ngang cũng chết, ta chỉ có cầu ."

      " Con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai. Con người sắp chết, lời tốt lành. Ngươi !" Gã cầm chặt chuôi đao chỉ trực chặt đầu 'dưa hấu'!

      Đỗ Lôi Tư ngồi dưới đất chậm rãi cởi bỏ mấy chiếc khuy ngực, đôi mắt hoa đào chớp chớp, " Trước khi giết hãy 'chịch' ta trước! Hiếp xong rồi giết,hãy cho ta biết thế nào là cảnh giới lên đỉnh!"

      Mẫn Quân Dương nhịn nổi phun hết máu trong người rồi tắt thở...

      " Ngươi...." Hai tên sát thủ hơi hơi động lòng, liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu chí chóe ngươi tranh ta đoạt, ai cũng muốn là kẻ hưởng trước. Trong giây để ý, đao của tên đâm thẳng vào bụng của Đỗ Lôi Tư..

      Đỗ Lôi Tư sững sờ lúc lâu mới lên tiếng hỏi: " Kìa? Sao đánh nữa?"

      tên chỉ chỉ vào bụng nàng.

      Đỗ Lôi Tư cúi đầu nhìn, ngã lăn ra đất té xỉu, sau lại nhổm đầu lắc lắc cách nặng nề , chỉ tay vào bọn chúng : " Các ngươi độc ác...." Mắt thấy tên sát thủ định rút đao, Đỗ Lôi Tư dùng tay ra hiệu " Dừng ", chật vật bò đến cạnh bên thi thể Mẫn Quân Dương, nhoài lên người ..

      " Tình cảm chủ tớ cảm động". tên mở miệng mỉa mai.

      Đỗ Lôi Tư dùng bàn tay máu me be bét run rẩy đưa tới đoạn giữa hai chân Mẫn Quân Dương, ấn thử ,bóp mạnh cái, sau bỗng ngồi bật dậy, dùng hơi tàn cuối đời hét tiếng giận dữ: " Con mẹ nó! Thái giám, là thái giám !" Dứt lời, đại đao vung lên " Xoẹt ", ném trả lại tên sát thủ, gào khóc: " Lần này thực là gà bay trứng vỡ, mất cả chì lẫn chài mà!" Dứt lời duỗi thân thẳng cẳng , tạm biệt thế gian...

      Hai tên sát thủ run rẩy, thầm hạ quyết tâm từ nay trở rửa tay gác kiếm, nhất định hành nghề giết người nữa. Nhiệm vụ lần này như bóng ma tâm lý ám ảnh tư tưởng non nớt thuở mới chập chững vào nghề của chúng...

      -------------------------------------

      " ! ! Tỉnh lại !"

      " A?" Đỗ Lôi Tư tỉnh lại giường bệnh, mở mắt ra thấy y tá tươi cười thân thiện. Tốt rồi, xuyên trở lại, nếu biết sau khi chết có thể quay về tự sát sớm hơn.

      " Vẫn còn nhớ ' củ cải đứt đầu' của đấy sao?" Tiếng lạnh lùng châm biếm, Đỗ Lôi Tư nghe mà như uống phải thuốc kích thích. lấy tay gạt y tá ra, chỉ thấy bác sĩ đẹp trai khoác chiếc áo blouse trắng tinh ngồi ghế lật bệnh án, bệnh án ghi tên củaminhf..

      " là ai nhỉ?" Đỗ Lôi Tư tò mò hỏi.

      "Mẫn Quân Dương." Trai đẹp cười .

      Đỗ Lôi Tư nghĩ bụng, ừ, rất đẹp trai, so với tiểu thái giám còn đẹp hơn rất nhiều, nhưng mà.... lồm cồm bò dậy, cà nhắc về phía . Mẫn Quân Dương cũng ngây thơ khi dang hai tay chờ đến ôm, chẳng nghĩ được khi ả vừa lao tới lại chộp ngay phía dưới quần mình tựa như hổ đói vồ mồi....

      Trong phòng bệnh bỗng vang vọng tiếng hét chói tai của các y tá...

      Đỗ Lôi Tư hài lòng gật gật đầu, nhìn quang cảnh hoang tàn trong phòng bệnh, thỏa mãn: " Ừm, lần này mới là hàng chính hãng nguyên đai nguyên kiện."
      Last edited: 6/4/16
      Jin292, DingDingDong, N.M.Thảo8 others thích bài này.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      truyen nay co 2 chuong thui ha ban???

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Đây là đoản nàng ạ

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Lạy thánh. Tác giả của nghịch thần. Độ bựa ko biên giới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :