1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 49. Cầu hoan

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên
      Xuân hàn se lạnh. Lãnh nguyệt như sương.

      Diệp Trăn Trăn đứng trong khu đình viện rộng lớn, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ treo bầu trời sâu thăm thẳm. Dưới ánh trăng chiếu rọi, hào quang của ngàn vạn vì sao đều bị lu mờ. Dải Ngân Hà giống như dải lụa bạc mỏng manh, trong suốt vắt ngang bầu trời, tựa hồ đoạn tơ lụa xanh sẫm khảm bạc được ngọc trâm vạch lên vệt mờ mờ.

      Đột nhiên có người từ phía sau ôm nàng vào lòng, Diệp Trăn Trăn giãy dụa cũng chẳng hề quay đầu lại, mà thản nhiên gọi tiếng, “Hoàng thượng.”

      “Ừm.” Mặt Kỷ Vô Cữu kề sát vào mái tóc Diệp Trăn Trăn, trầm thấp đáp tiếng. nhắm mắt, hít sâu hơi. Cảm thụ mùi hương của Diệp Trăn Trăn, cánh tay ở eo nàng tự chủ ôm chặt hơn.

      Diệp Trăn Trăn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, liền biết đêm nay Kỷ Vô Cữu lại uống rượu. Ngày mai tiễn đưa ba quân lên đường, tối nay thể thiếu cùng tướng sĩ say sưa. Diệp Trăn Trăn hỏi, “Hoàng thượng, ngài say?”

      có.”

      “Ta muốn giải thích với ngài việc, mặc kệ ngài có tin hay .”

      “Hoàng hậu cứ .”

      Diệp Trăn Trăn thở dài, “Ta và Lục Ly chưa bao giờ có bất cứ tư tình nào.”

      Kỷ Vô Cữu chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mảnh thanh tỉnh.

      “Ta vốn cho rằng có những việc cần thiết phải giải thích, thanh giả tự thanh. Nhưng Hoàng thượng, ngài dường như nghĩ quá nhiều. Ta và Lục Ly quả từ lớn lên bên nhau, cũng thường xuyên cùng nhau chơi đùa. Tình cảm huynh muội tự nhiên so với người khác thân thiết hơn, nhưng … điều này thể chứng minh điều gì. Hoàng thượng, ngài có tin tưởng ta ?”

      Kỷ Vô Cữu nhàng cọ vào gương mặt nàng, thân mật , “Chỉ cần nàng nguyện ý , Trẫm tin.”

      “Còn có chuyện ngày hôm nay, ta là vì cữu mẫu nhờ cậy. Nhi tử ra ngàn dặm, mẫu thân tất lo lắng, huống chi lại là đáng giặc, cho nên …”

      “Trăn Trăn, hôm nay lời Trẫm chỉ là nhất thời giận dỗi. Thân thủ Lục Ly rất cao cường, nhất định có việc gì. Huống chi, còn có Diệp Lôi Đình, chắc chắn cho phép con trai độc nhất của Lục Tướng quân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

      Diệp Trăn Trăn biết tâm ý Kỷ Vô Cữu quyết, ai có thể thay đổi nên cũng tiếp tục khuyên nhủ. Huống hồ, những lời Kỷ Vô Cữu cũng có đạo lý. Nàng chỉ cầu mong chiến sớm chấm dứt, đại gia bình an vô là tốt nhất.

      “Trăn Trăn, vào thôi, bên ngoài rất lạnh.” Kỷ Vô Cữu , lôi kéo tay Diệp Trăn Trăn vào Khôn Ninh cung.

      Bước vào Khôn Ninh cung, hơi ấm từ lò sưởi phả vào mặt. Diệp Trăn Trăn chà xát hai bên má, khuôn mặt bị đông cứng vì lạnh lẽo cũng dần dần ấm lên, tan vẻ tái nhợt, nhàn nhạt hồng lên.

      Nàng tùy ý để Tố Nguyệt cất áo choàng, chỉ mặc thân y phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng, y phục tuy có chút dày nhưng cũng che được dáng người thướt tha của nàng. Nàng tiếp nhận chén trà Tố Phong bưng tới, uống ngụm, ngẩng đầu nhìn lên, phát Kỷ Vô Cữu đàng hoàng nhìn chằm chằm nàng. cung nữ sớm đem trà dâng lên trước mặt , lại chậm chạp nhận.

      Diệp Trăn Trăn nghĩ quả uống hơi nhiều, có chút ngốc nghếch. Nàng nâng chén trà của mình, cười với Kỷ Vô Cữu, “Hoàng thượng, thỉnh dùng trà.”

      Kỷ Vô Cữu nghe thấy những lời này, nhưng vẫn như cũ đón nhận ly trà từ cung nữ kia, mà đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, nâng tay nàng lên, cúi đầu, liền uống ngụm nước trà trong chén của nàng. Nước trà xanh nhạt thấm ướt bờ môi hồng hồng của , quả là cảnh đẹp ý vui.

      Tuy rằng uống trà, nhưng từ đầu đến cuối, mắt giống như chỉ nhìn thấy nàng, ánh mắt rực sáng, có chút nóng bỏng, giống như giấu u hỏa.

      ngẩng đầu, nuốt nước trà, chỗ yết hầu phát ra thanh, Diệp Trăn Trăn nghe rành mạch.

      Kỷ Vô Cữu phát , ràng uống trà nhưng lại có cảm giác miệng lưỡi khát khô.

      Bầu khí có chút quỷ dị, Diệp Trăn Trăn có cảm giác Kỷ Vô Cữu giống bình thường. Nàng tỉnh táo lại, định sai người giúp nghỉ ngơi, lại phát bên trong phòng sớm chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Kỷ Vô Cữu cầm chén trà trong tay nàng đặt lên bàn, sau đó cầm tay nàng áp lên khuôn mặt mình, nhàng vuốt ve, ánh mắt lưu luyến mà mê ly, môi khẽ nhếch, khóe mắt treo nụ cười thản nhiên.

      Diệp Trăn Trăn đối với loại tình huống này từ trước đến nay luôn khuyết thiếu giác ngộ, nàng cảm thấy Kỷ Vô Cữu chính là uống say muốn mượn rượu làm càn, liền kêu lên, “Người tới, hầu hạ Hoàng thượng thay đổi y phục.”

      ai tiến đến. Tố Nguyệt sớm buông mành đóng cửa. Nàng ấy canh giữ ngay cửa, khí thế người đủ giữ quan ải, vạn người thể khai thông.

      Kỷ Vô Cữu lôi kéo Diệp Trăn Trăn ngồi xuống giường, ôm bả vai Diệp Trăn Trăn, nhàng ôm nàng vào lòng, nghiêng đầu, đến gần bên tai nàng, hạ giọng, “Trăn Trăn, nàng giúp ta .” Thanh khàn khàn, mang theo ý cầu xin mềm mại.

      Khi chuyện, bờ môi như có như chạm vào vành tai nàng, ngưa ngứa khiến nàng nâng tay cọ . Diệp Trăn Trăn chưa từng nghe thấy Kỷ Vô Cữu như vậy, quả giống như dã thú thập phần sát khí của mọi ngày đột nhiên thu hồi toàn bộ móng vuốt lại, rồi giở trò làm nũng.

      Cái này …

      Đối với con ma men, Diệp Trăn Trăn cũng có chút bất đắc dĩ. Hơn nữa, điểm chết người là nghe thấy mềm giọng cầu xin, nàng thậm chí có ít mềm lòng. Vì thế nàng hỏi , “Ngươi muốn ta giúp người như thế nào?”

      Kỷ Vô Cữu liền nắm lấy tay nàng, đặt ở giữa hai chân, chỗ đó có đồ vật an phận thức tỉnh.

      Mặt Diệp Trăn Trăn tối sầm lại, vội vàng rút tay về. Kỷ Vô Cữu lại giữ chặt tay nàng lại, càng thêm dùng sức. thở dốc vì vậy mà giọng điệu có chút dồn dập, “Trăn Trăn, ta chạm vào nàng, chạm vào nàng. Nhưng nàng có thể sờ sờ nó hay ? Được ?” Câu cuối cùng cơ hồ là dùng mũi phát ra, trong thanh ngắn ngủi bao hàm vui mừng và vội vàng.

      Diệp Trăn Trăn xoay mặt nhìn . Đôi mắt giống như hắc diệu thạch được nước suối thanh tuyền gột rửa qua, đen bóng sạch , phía ngoài bao vây bởi tầng hơi nước mù sương, chỗ sâu trong con ngươi tựa như toát ra ngọn lửa, nước lửa giao hòa, hết sức hài hòa.

      Đột nhiên nàng có chút áy náy. Dù sao hai người cũng là phu thê, để chạm vào nàng, như vậy … liền để nàng chạm vào cái .

      Vì thế Diệp Trăn Trăn quả sờ soạng vật cứng kia cái.

      Kỷ Vô Cữu thở hổn hển, khẩn cấp cởi áo tháo thắt lưng, đem tiểu huynh đệ của phóng thích ra ngoài.

      Diệp Trăn Trăn: “…”

      “Trăn Trăn …” lại dùng thanh nhuyễn ngấy kia gọi nàng.

      Lúc này y phục người Kỷ Vô Cữu vẫn chưa thoát hết, y phục mới chỉ cởi nửa, lộ ra đồ vật nên lộ. khẽ nghiêng người, để mỗ vật giữa hai chân mình đối diện với Diệp Trăn Trăn, thuận tiện cho nàng thao tác. Tiểu huynh đệ đứng thẳng vì hành động này của mà gật lên gật xuống, giống như gật đầu chào hỏi với Diệp Trăn Trăn.

      tay Kỷ Vô Cữu hướng về phía sau chống đỡ thân thể, tay kia ôm bả vai Diệp Trăn Trăn, ôn nhu , “Trăn Trăn giúp ta tay.” Thanh triền miên trấm thấp tràn đầy dụ hoặc.

      Diệp Trăn Trăn sờ cằm theo dõi vật giữa hai chân . , tuy rằng trước đó hai người động phòng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ kia của nam nhân. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, lúc này cũng tốt ngượng ngùng. Vì thế, Diệp Trăn Trăn vẻ mặt thản nhiên, mở to hai mắt, tràn ngập tò mò, cẩn thận đánh giá tiểu huynh đệ lần đầu gặp mặt này.

      Bị ánh mắt trắng trợn của nàng nhìn chằm chằm chỗ đó, Kỷ Vô Cữu chỉ cảm thấy vật ở dưới thân càng thêm cứng rắn.

      xấu.” Diệp Trăn Trăn đột nhiên đưa ra đánh giá khách quan.

      “…” Kỷ Vô Cữu bị hai chữ này đập đến thân thể run lên, run lên làm tiểu huynh đệ gật gật đầu, tựa hồ thập phần đồng ý với đánh giá của Diệp Trăn Trăn. đầy đầu hắc tuyến, gặp phải nữ nhân như vậy, quả thực biết phải làm thế nào cho đúng.

      Diệp Trăn Trăn đột nhiên giơ tay, nhàng nắm lấy tiểu huynh đệ làm nó bắn ra.

      Kỷ Vô Cữu thoải mái thét lớn tiếng, thở hổn hển, khóe miệng đầy ý cười, “Tiếp tục.”

      “Hả, nó phun nước.” Diệp Trăn Trăn .

      “Trăn Trăn, nàng sờ nó, nó phun nhiều hơn.” Kỷ Vô Cữu sớm biết tiết tháo là thứ gì.

      Diệp Trăn Trăn lại sờ cằm rơi vào trầm tư. Thứ trước mắt này khiến nàng nhớ đến cá vàng. Hai con mắt to, cái đuôi dài, đúng … phải là cái miệng dài.

      Cá vàng cũng phun nước, cá vàng còn có thể phun bong bóng nữa.

      “Trăn Trăn?” Kỷ Vô Cữu gọi nàng.

      “Nếu có thể phun bong bóng tốt.” Ánh mắt Diệp Trăn Trăn lần nữa quay xuống nhìn con cá vàng kia, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

      “…”

      Má _ ơi _ J _ J _ phun _ bong _ bóng!!!

      Kỷ Vô Cữu sắp hỏng mất rồi. Đòi mạng chính là trong đầu thế nhưng xuất hình ảnh tiểu JJ phun bong bóng nước mũi, quả là điên rồi.

      Thần kỳ là trong tình trạng tâm tình bị phá vỡ như vậy, tiểu huynh đệ của vẫn có thể kim thương ngã, vẫn đứng vững vàng, cho nên người nào dám bảo được, là bất khả tư nghị, chính là nam nhân trong nam nhân!

      Kỷ Vô Cữu dứt khoát trực tiếp cầm tay Diệp Trăn Trăn, cưỡng ép chạm vào tiểu huynh đệ cố chấp mà kiên cường kia, trượt lên trượt xuống. Diệp Trăn Trăn thấy biểu tình muốn khóc được muốn cười xong, lại đầy ủy khuất của nên cũng cự tuyệt, thuận theo động tác của . Tuy rằng nàng vẫn như cũ có chút chán ghét, nhưng cảm giác chán ghét cũng rệt.

      Chẳng qua rất nhanh, Diệp Trăn Trăn cảm giác có điều đúng, vì vậy nghi ngờ nhìn chằm chằm tay mình.

      Kỷ Vô Cữu rất muốn hỏi nàng làm sao vậy, nhưng dám, sợ nàng ra điều gì kinh thiên động địa, đến lúc đó muốn cứng cũng được.

      “Ta giống như …” Diệp Trăn Trăn do dự mở miệng.

      “Đừng !!!”

      Diệp Trăn Trăn biết vì sao Kỷ Vô Cữu lại phản ứng mạnh như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, trong lòng như cũ thập phần buồn bực, cảm giác này tại sao lại quen thuộc như vậy, giống như nàng thường xuyên trải qua.

      Kỷ Vô Cữu phát Diệp Trăn Trăn phương diện chuyện phòng the chính là đầu gỗ, cho nên cũng trông mong nàng có thể tự giác biết làm thế nào để thoải mái. Vì thế dứt khoát giả vờ ngượng ngùng, thở hổn hển chỉ huy Diệp Trăn Trăn nên sờ nơi nào, niết nơi nào … Tuy hành động của nàng rất ngây ngô, còn chưa học tốt, nhưng vẫn có thể đem đến cho khoái cảm mãnh liệt. Hơn nữa, cứ nghĩ đến Diệp Trăn Trăn giờ thanh tỉnh nhìn , cam tâm tình nguyện làm những điều này vì liền kích động thôi.

      Cảm xúc này chưa bao giờ có đối với những nữ nhân khác.

      Diệp Trăn Trăn lúc đầu còn ngoan ngoãn thuận theo lời Kỷ Vô Cữu, càng về sau càng kiên nhẫn, nàng ngáp cái, máy móc lặp lại động tác.

      Kỷ Vô Cữu đột nhiên thở dốc tăng thêm, “Trăn Trăn, nhanh chút!”

      Diệp Trăn Trăn bản năng nghe theo cầu của , tay tăng nhanh tốc độ, lát sau, thân thể Kỷ Vô Cữu căng thẳng, run rẩy phun ra. Bởi vì lâu ngày chưa từng được thoải mái như vậy, cho nên phun ra có chút nhiều, rơi xuống mảng trắng đục thảm.

      Mắt Diệp Trăn Trăn xẹt qua vài đường trắng đục trước mặt, cười , “Cũng có chút thú vị.”

      Kỷ Vô Cữu quen với những lời kỳ quái của nàng, bên thở dốc, vừa cưới tiếp lời, “ vậy Trẫm thường xuyên cho người chơi.”

      Diệp Trăn Trăn lắc lắc đôi tay có chút mỏi, “Ngươi lần sau cần nhanh hơn.”

      Kỷ Vô Cữu lôi kéo tay nàng, đột nhiên kéo nàng vào trong ngực. Hơi thở của vẫn như cũ bất ổn, tầng ửng hồng mặt vẫn chưa hết, trán vẫn còn dính mồ hôi. cúi đầu, trán kề trán nàng, chop mũi chạm nhau, ánh mắt nhìn tận sâu vào đáy mắt nàng. nghiêm túc , “Trăn Trăn, về sau ta chỉ đối tốt với mình nàng được ?”

      Diệp Trăn Trăn từ trong ngực đứng lên, ngồi bên cạnh , nghiêng đầu hỏi, “Ngươi là Hoàng đế, ngươi câu đều là thánh chỉ đúng ?”

      Kỷ Vô Cữu bắt lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen nhau, cười , “Quân vô hí ngôn*.”

      *Quân vô hí ngôn: vua chơi.

      Diệp Trăn Trăn cúi đầu nhìn hai tay nắm chặt chẽ cùng chỗ của hai người, , “Kỳ , ta vẫn cho rằng ngươi chán ghét ta.”

      “Ta cũng nghĩ rằng nàng chán ghét ta.”

      “Ta vốn là …”

      Lời Diệp Trăn Trăn chưa xong, Kỷ Vô Cữu đột nhiên nhào qua đem nàng đè ở giường, ngăn chặn miệng nàng. ngậm lấy môi nàng, dùng sức mút trong chốc lát, sau đó nụ hôn chậm rãi giống như mưa xuân dịu dàng.

      Kỷ Vô Cữu ôm lấy khuôn mặt nàng, đôi môi nhàng ma sát khóe môi nàng, mềm giọng , “Trăn Trăn, đừng chán ghét ta.”

      “… Vâng."
      garubi29498, cá cơm, nhoklovely9252 others thích bài này.

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lâu lắm rồi ms gặp lại chị này
      Cứ tưởng là bạn dừng truyện rồi
      Bạn cố gắng cho gặp thường xuyên nhé
      Ủng hộ bạn nhìu
      Bách Tử Liên thích bài này.

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 50. Trốn chạy

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Buổi sáng ngày hôm đó, Kỷ Vô Cữu Đức Thắng Môn tiễn đưa ba quân tướng sĩ, sau hồi diễn thuyết cổ vũ hùng hồn mười vạn đại quân khí thế bừng bừng, hò hét ầm trời, thanh vang động mãi dứt.

      Sau đó trở về hoàng cung, làm việc cả ngày ở Dưỡng Tâm Điện, đến tận bữa tối thấy nhớ Diệp Trăn Trăn, Kỷ Vô Cữu quyết định bãi giá Khôn Ninh Cung ăn chực.

      Nghĩ tới cảnh hai người nhu tình mật ý tối hôm qua, trong lòng Kỷ Vô Cữu như có dòng suối nước nóng chảy qua, lại giống như tắm trong mật ngọt, tóm lại đó là ấm áp thoải mái thể miêu tả được thành lời. Bởi vậy có chút khẩn cấp muốn gặp Diệp Trăn Trăn, dưới chân tự chủ cất bước nhanh hơn.

      Nhưng khi đến Khôn Ninh Cung, Kỷ Vô Cữu phát Diệp Trăn Trăn còn chưa có ăn cơm, điều này quả bình thường. Trong lòng kinh ngạc, vén mành trực tiếp bước vào Noãn các.

      Trong Noãn các có ai, Tố Nguyệt, Tố Phong, Vương Hữu Tài đều có mặt. Lúc này màn hạ xuống, bên trong văng vẳng tiếng hừ hừ, tai nghe thấy thập phần quỷ dị.

      Kỷ Vô Cữu nghĩ Diệp Trăn Trăn bị bệnh, vội tiến vào đem màn vén lên, liền bị cảnh tượng trước mắt làm chấn kinh.

      Diệp Trăn Trăn giường, chỉ có Tố Phong và Tố Nguyệt, hai người bị trói chặt, miệng bị bịt kín, thanh quái dị vừa nãy là do hai người bị bịt miệng mà cố phát ra. Hai người họ nhìn thấy Kỷ Vô Cữu, hai đôi mắt cùng tỏa sáng, ánh mắt cố truyền đạt thiên ngôn vạn ngữ.

      Kỷ Vô Cữu chợt cảm thấy ổn, trong nháy mắt rất nhiều suy đoán ồ ạt tràn vào trí não của , cái này so với cái trước càng ổn. kéo miếng vải nhét trong miệng các nàng xuống, hỏi, “Hoàng hậu đâu? Có phải nàng bị Vương Hữu Tài cướp hay ?”

      “Hồi Hoàng thượng, là Vương Hữu Tài bị Hoàng hậu cướp !”

      Nghe thấy Diệp Trăn Trăn tựa hồ cũng có nguy hiểm, tinh thần Kỷ Vô Cữu cũng thả lỏng xuống, tháo dây cởi trói cho hai nàng, “ , mọi chuyện rốt cuộc là sao?”

      “Sáng nay nô tỳ hầu hại nương nương dùng điểm tâm, nương nương và Vương Hữu Tài đột nhiên đem nô tỳ trói lại, đặt ở giường. Tiếp đến, nương nương gọi Tố Phong tiến vào, cũng trói lại chỗ cùng với nô tỳ. Sau đó, nương nương và Vương Hữu Tài ra ngoài. Khi đó, Vương Hữu Tài vẫn cố khuyên nương nương, lúc rời cũng tình nguyện. Nhưng nương nương uy hiếp nếu muốn cũng đem trói lại ném Thái Dịch trì cho rùa ăn. Chuyện sau đó nô tỳ cũng biết.”

      “Nàng vẫn chưa quay trở lại?”

      “Dạ.”

      Kỷ Vô Cữu có chút khó hiểu, Diệp Trăn Trăn thân là Hoàng hậu, muốn làm cái gì làm đó, cần gì phải trói người? Nàng trói hai cung nữ lại hiển nhiên là lo sợ lâu sau nếu nàng vẫn chưa trở về, hai đại cung nữ tìm nàng, nếu như tìm thấy, tất nhiên kinh động cả hoàng cung.

      Sợ tìm nàng?

      Chẳng lẽ nàng trốn ra cung?!

      Suy đoán này làm Kỷ Vô Cữu hoảng sợ. Nữ tử hậu cung chuồn ra cung, lá gan khỏi quá lớn , nhưng nghĩ đến người này là Diệp Trăn Trăn, lại càng khẳng định suy đoán này.

      Hơn nữa, nàng cố ý đem theo Vương Hữu Tài, đại khái là vì Vương Hữu Tài có bài tử ra cung, mà nàng thân là Hoàng hậu lại thể dễ dàng kiếm được.

      Kỷ Vô Cữu lập tức tuyên gọi thị vệ và thái giám canh cửa, hỏi bọn họ có nhìn thấy Hoàng hậu, hay người nào lạ mặt hay lo lắng Diệp Trăn Trăn giả trang thành thái giám trốn ra cung.

      Trong đám người này quả thiếu người nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, nàng hề cải trang. Căn cứ vào câu trả lời của bọn họ, Kỷ Vô Cữu liên kết lại thời gian và địa điểm Diệp Trăn Trăn xuất , phát nàng trốn ra theo Thần Võ môn.

      Vì thế Kỷ Vô Cữu đích thân tới Thần Võ môn, đem toàn bộ thái giám trực ban cả ngày hôm nay đều truyền đến, hỏi bọn họ có nhìn thấy Hoàng hậu hay .

      Vài thái giám trực ban sáng liền đáp: “Hồi Hoàng thượng, vào giờ thân sáu khắc Hoàng hậu nương nương phụng chỉ ra cung.”

      “Phụng chỉ ra cung?” Kỷ Vô Cữu nguy hiểm nheo mắt, “Ý chỉ nàng phụng mệnh là cái gì?”

      “Nương nương , người phụng mệnh khẩu dụ của Hoàng thượng.”

      Kỷ Vô Cữu hít sâu hơi, hỏi, “Nàng có mang theo ai ?”

      “Hồi Hoàng thượng, nương nương chỉ dẫn theo mình Vương Tổng quản.”

      “Chỉ dẫn theo người mà các ngươi dám lặng yên tiếng động để nàng ra cung.” Lúc Kỷ Vô Cữu câu này, sắc mặt trầm rất đáng sợ.

      Đám thái giám thấy đại tốt, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin tha tội.

      “Người tới, đem đám ngốc nghếch này kéo xuống, mỗi người đáng 40 đại bản. Đầu trước hết giữ lại, Hoàng hậu nương nương nếu bị tổn thương dù chỉ là cọng tóc, Trẫm tính sổ với các ngươi. Ngươi đem nhiều người ra cung tìm kiếm hành tung của Hoàng hậu, trước được để lộ tin tức. Chuyện ngày hôm nay, nếu ai dám tiết lộ nửa chữ, toàn bộ đều chém đầu!”

      Dứt lời, để ý tới đám người bị kéo xuống gào khóc xin tha kia, Kỷ Vô Cữu xoay người rời , sắc mặt hề có dấu hiệu chuyển tốt. Phùng Hữu Đức thậm chí còn có thể nghe được tiếng nghiến răng của .

      Giả truyền thánh chỉ! Tự ý ra cung! Lá gan của nữ nhân này càng lúc càng lớn!

      Kỷ Vô Cữu càng nghĩ càng giận, đường trở về Càn Thanh cung đều sát khí ầm ầm, dọa đám cung nữ thái giám ngang qua sợ hãi quỳ đất, đến thở mạnh cũng dám, đưa mắt nhìn Kỷ Vô Cữu xa, mới dám nghĩ biết ai có thể đem Hoàng thượng tức thành như vậy, rất có bản lĩnh.

      ngang qua Khôn Ninh cung, Kỷ Vô Cữu đột nhiên dừng bước.

      Phụng chỉ ra cung? Khẩu dụ của Hoàng thượng?

      đem toàn bộ những lời ngày hôm qua cẩn thận ngẫm lại, lựa ra được đoạn đối thoại.

      “Ra ngoài, Trẫm muốn nhìn thấy nàng.”

      “Tuân chỉ.”

      “Ngươi là Hoàng đế, ngươi câu đều là thánh chỉ đúng ?”

      “Quân vô hí ngôn.”

      A a a … Hóa ra khẩu dụ là như vậy, hóa ra phụng chỉ ra cung là thế! Diệp Trăn Trăn, nàng giỏi lắm!

      Kỷ Vô Cữu cảm thấy chính mình quả muốn tức điên lên rồi, mắt lộ ra hung quang, ngực kịch liệt phập phồng, khí huyết dâng lên, cổ họng đột nhiên dâng lên cỗ ngòn ngọt, hình như có dòng chất lỏng chịu khống chế từ trong miệng chảy ra.

      Phùng Hữu Đức nhìn thấy Kỷ Vô Cữu bị hộc máu, cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đỡ , hướng đến thái giám đứng cách đó xa hô to, “Nhanh, mau truyền Thái y!”

      ***​

      Thiết Thái y chẩn bệnh cho Kỷ Vô Cữu, bị nộ hỏa công tâm. Đối với điều này, Thái Thái y rất kinh ngạc, Hoàng thượng phải người dễ dàng nổi giận, lần này làm thế nào mà có thể tức giận đến hộc máu.

      Kỷ Vô Cữu cho mọi người lui xuống, mình ngồi ở giường trầm tư.

      Tình trạng tối hôm qua, nhất thời động tình, liền lời ngon tiếng ngọt. Diệp Trăn Trăn hỏi , chỉ nghĩ là nàng muốn hứa hẹn, nhưng lại nghĩ tới, nàng chỉ nhân cơ hội lừa ra điều nàng muốn.

      suy nghĩ ngàn vạn lần mới đưa ra được quyết định, cứ nghĩ ít nhất nàng cũng cảm động, lại đoán được, người ta căn bản thèm để ý!

      lôi ra trái tim mình đưa cho nàng, nàng vẫn như cũ vứt bỏ. chỉ ném xuống đất, mà còn muốn đạp lên giày xéo vài phát.

      Diệp Trăn Trăn, nàng thực ác độc.

      Khóe miệng Kỷ Vô Cữu nhếch ra nụ cười khổ. Đều đế vương bạc tình, nhưng mà loại đầu đá vĩnh viễn nóng lên nổi này mới làm người ta thống khổ, sống bằng chết.

      Trái tim giống như bị ngàn vạn sợi tơ gắt gao xiết chặt, quả giống như muốn bị cắt ra làm nghìn mảnh vạn mảnh, từng đợt từng đợt đau đến thấu tim, khó có thể hô hấp. Kỷ Vô Cữu dùng sức ôm ngực, thào gọi tên Diệp Trăn Trăn, lần lại lần, ánh mắt dần dần từ nóng bỏng si mê chuyển thành lạnh lẽo và ác tuyệt.

      Nàng cho rằng quang minh chính đại rời hoàng cung là có thể bình an vô ? Diệp Trăn Trăn, Trẫm nhất định buông tha cho nàng.

      ***​

      Kỷ Vô Cữu đêm ngủ. nghĩ nghĩ lại đoạn đối thoại giữa mình và Diệp Trăn Trăn, ngĩ đến đêm qua hai người mềm giọng ôn tồn. Vốn là vui thích ngọt ngào, tại nhìn lại, chỉ thấy đều là châm chọc, trào phúng.

      Mỉa mai nhất là bắt đầu cảm thấy lo lắng cho nàng.

      nữ nhi gia rời cung, chỉ dẫn theo tên thái giám vô dụng, tuổi tác cách nàng bao nhiêu, nhân tình, tục chốn dân gian cả hai đều hiểu, nếu có người lừa gạt, hãm hại nàng làm thế nào?

      Nếu gặp phải kẻ xấu làm thế nào?

      Nếu tin tức này để lộ ra ngoài, có kẻ dụng tâm kín đáo trước bước tìm được nàng làm thế nào?

      Bên ngoài thể so sánh được với hoàng cung. Ở trong hoàng cung nàng có ngang cũng ai dám gì, nhưng ra phố phường bên ngoài, ai biết nàng là Hoàng hậu? Lại có ai có thể chịu đựng nàng, nhường nhịn nàng, che chở cho nàng?

      nữ nhân như hoa như ngọc, tính tình cương trực, lời lẽ thẳng thắn, nếu rơi vào tay kẻ xấu …

      Kỷ Vô Cữu dám nghĩ tiếp nữa. bỗng nhiên đứng dậy, hướng phía ngoài hô, “Triệu Trí Thành!”

      vừa dứt lời, liền có người nhanh chóng xuất , quỳ chân trước long sàng, “Vi thần có mặt, Hoàng thượng có gì phân phó?”

      “Mang theo toàn bộ ám vệ và mật thám, ra cung tìm kiếm Hoàng hậu, từng canh giờ đều phải phái người về bẩm báo lần.”

      “Tuân chỉ.”

      Triệu Trí Thành nghiêng người rời khỏi. Kỷ Vô Cữu nằm trở lại giường, mắt mở to suy nghĩ lung tung nửa ngày, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, cũng cảm thấy mệt mỏi. Thời điểm Phùng Hữu Đức tiến vào, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của , liền khuyên nhủ, “Hoàng thượng, nếu Người cảm thấy mệt mỏi miễn lâm triều hôm nay , long thể của Bệ hạ vẫn quan trọng hơn.”

      Kỷ Vô Cữu cũng có tâm tư lâm triều, nhưng vẫn Hoàng Cực điện lúc, các đại thần bên dưới cũng biết là vì nghe ngóng được tin tức ngày hôm qua hay hiểu được ánh mắt của Phùng Hữu Đức, tóm lại đều phi thường ăn ý bẩm tấu vụ nào, cho nên rất nhanh buổi lâm triều kết thúc.

      Sau khi tan triều, Kỷ Vô Cữu nhận được bẩm báo từ ám vệ, Diệp Trăn Trăn sau khi ra khỏi Thần Vũ môn liền theo hướng bắc rời , cũng chưa hề quay về Diệp gia. Sau khi nàng cải trang cũng mất tung tích. Triệu Trí Thành cho người vẽ lại bức họa của nàng nghiêm tra ở các cổng thành.

      đường hướng bắc? Chưa trở về Diệp gia? Kỷ Vô Cữu cứ suy tư mãi về hai câu này đường tới Từ Ninh cung. cho Thái hậu biết Diệp Trăn Trăn đột nhiên nhiễm bệnh, thể hàng ngày thỉnh an, mặt khác, các phi tần cũng Khôn Ninh cung thỉnh an.

      “Ngươi còn muốn lừa dối ai gia, nàng ràng trốn ra khỏi hoàng cung!”

      Kỷ Vô Cữu tạm thời có tinh lực để ý xem rốt cuộc là ai truyền tin tức này, chỉ đáp, “Nàng phải trốn , mà là phụng mệnh khẩu dụ của Trẫm.”

      Thái hậu tức giận, “Nàng dám làm như thế, Hoàng thượng trị tội nàng mà còn giải vây cho nàng?”

      “Mẫu hậu, hôm nay tâm tình Trẫm tốt, cũng muốn cùng ngài vòng vo. Trẫm chỉ câu, nếu có người nhân cơ hội này bày trò bất lợi cho Hoàng hậu, Trẫm tuyệt đối khinh tha.”

      ***​

      Theo tin tức Triệu Trí Thành hồi báo, ở các cổng thành hề thấy bóng dáng Hoàng hậu ra khỏi thành, Kỷ Vô Cữu lúc này hoàn toàn tỉnh táo, suy nghĩ cũng ràng. chỉ lo phẫn nộ vì Diệp Trăn Trăn lừa dối và tuyệt tình với , lại tính tới điểm mấu chốt:

      Vì cái gì Diệp Trăn Trăn muốn mạo hiểm lớn như vậy để rời cung? Có chuyện gì mà nàng thập phần muốn làm, nhưng lại chỉ rời cung mới có thể làm được?

      Đánh trận.

      Cho nên khẳng định là nàng ra khỏi thành. Nhân thủ trông coi cửa thành sở dĩ phát ra nàng, có thể là bởi vì nàng cải trang quá giỏi.

      cần tiếp tục tìm nữa, nàng chắc chắn theo quân đội tiến về phía bắc.” Kỷ Vô Cữu với Triệu Trí Thành. giờ, vô cùng hối hận lúc trước nhất thời nổi hứng ban cho nàng hổ lệnh, nhưng mà ai có thể đoán được lá gan của nàng lại lớn đến thế.

      Triệu Trí Thành vẫn quỳ mặt đất, cúi đầu, “Hoàng thượng, có cần vi thần dẫn theo người quân doanh nghênh đón Hoàng hậu nương nương hồi cung ?”

      cần. Lần này, Trẫm muốn đích thân bắt nàng về.”
      garubi29498, cá cơm, inbeibe53 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Lần đầu thấy quả hoàng hậu ntn

    5. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      Trùi ui, đầu óc ta lại đen thêm một mảng. Đọc qua truyện của chị Tửu cũng hai ba bộ, biết tài năng của bà chị cũng tồi, nhưng mà, huhu:018:, chắc mình còn non nớt lắm nên mới cảm thấy rất ngượng ngùng. Chẳng biết bên tq xuất bản mấy cảnh này sẽ ra sao đây? Dù thích tp lắm nhưng ko dám đề cử mấy nxb, :062:.
      Dù sao cũng cám ơn ss nha, ́ gắng nha ss
      firephoenixNguyên Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :