1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 26
      Edit: Hà​

      Ăn xong quả trứng gà, tâm trạng của A Nam cũng tốt hơn, vừa lúc Từ Hòe dắt lừa tới gần đầu bờ ruộng, tiểu tử nhìn chằm chằm đám lông lừa nhà mình, ngước nhìn Ngưng Hương cười, "Lông!"

      Thấy bé trai gọi lừa mà gọi lông, A Mộc cười ha ha.

      Từ Hòe cũng cười, cúi đầu trêu chọc đường đệ, "Đừng cười A Nam, lúc đệ tuổi ngay cả lông cũng biết gọi."

      Mà gọi nương.

      Nghĩ đến lâu sau khi đường đệ tuổi nhị thẩm mất, đường muội bán mình làm nô, nụ cười vui vẻ mặt Từ Hòe lập tức biến mất.

      A Mộc sớm còn nhớ chuyện khi đó, đứng ở bên cạnh con lừa nhìn A Nam ngoắc tay, "A Nam đến đây , chúng ta cùng nhau chơi đùa."

      A Nam muốn , vừa nghiêng đầu thấy phụ thân ở sau con lừa đẩy cày, miệng tiểu tử nhếch lên cao, lại dựa vào trong lòng Ngưng Hương.

      Tuy nhi tử tức giận với , nhưng Lục Thành thể bỏ mặc nhi tử, với Ngưng Hương đạ: "Bên trong xe có quả trứng gà, phiền đại nương giúp ta đút cho A Nam ăn."

      Có cả gia đình Từ gia ở ruộng này, đành phải gọi nàng là đại nương.

      Ngưng Hương vừa muốn chuyện, đột nhiên A Nam cất giọng giòn tan: "!"

      Rồi thở phì phì trừng mắt với Lục Thành, giống như muốn thà rằng bị đói cũng thèm ăn trứng gà của phụ thân.

      Ngưng Hương ngạc nhiên.

      Lục Thành quan sát mặt nàng cảm thấy có gì đó đúng, lại nhìn chút xe lừa bên cạnh, rất nhanh liền phát vỏ trứng gà.

      Thấy nhi tử sắp thành tinh, Lục Thành dở khóc dở cười nhìn Ngưng Hương.

      Thời tiết vào cuối tháng ba, sau giờ ngọ mặt trời rất nóng, đẩy cày chút mà cái trán đổ đầy mồ hôi, đôi mắt hoa đào nhìn nàng cười cười, so với cảnh xuân còn đẹp mắt hơn. Ngưng Hương cũng cười, lúc cúi đầu ánh mắt xẹt qua người , chỉ thấy hai cánh tay áo đều kéo đến tận khuỷu tay, lộ ra đôi tay rắn chắc.

      Cánh tay màu lúa mạch của nam nhân, cơ bắp săn chắc kéo căng, giống như chứa sức mạnh vô cùng lớn.

      Rất ít khi nhìn thấy thân thể của nam nhân bên ngoài, hai gò má Ngưng Hương có chút nóng, lại dám nhìn nhiều.

      Nàng ra đây để trồng trọt, nên thân mặc chiếc váy xanh nhạt hơi cũ, bế A Nam ngồi xổm ở đàng kia, thanh tú động lòng người, như đóa hoa bìm bìm thường hay gặp trong thôn, rất đẹp rất tươi ngon mọng nước, nhưng vẻ đẹp đó lại gần như hòa quyện với hình ảnh đồng ruộng này

      (http://cayhoacanh.com/cach-trong-va-cham-soc-hoa-bim-bim/)

      Dù sao Lục Thành nhìn nàng thấy thế nào cũng đều thoải mái.

      "A Nam, vậy là ai ăn trứng gà?" tiện trực tiếp đáp lời cùng nàng, Lục Thành chống đầu lên cái cày, mặt nhăn nhó hỏi nhi tử.

      A Nam nhìn theo ánh mắt phụ thân lướt qua, thấy được vỏ trứng gà mình ăn còn dư lại vẫn còn nằm ở đó.

      Chút tính toán mọn bị phụ thân vạch trần, A Nam nhìn sang phụ thân lại thấy cười, cười càng lúc càng vui, bé nghiêng đầu nhào vào trong lòng Ngưng Hương, y y nha nha chỉ có mới hiểu được.

      Hai cha con này cũng coi như là hòa hợp.

      Lục Thành đưa mắt nhìn Ngưng Hương bị nhi tử chọc cười, tiếp tục làm việc.

      nhà lớn đều có chuyện để làm, Ngưng Hương cảm thấy áy náy, hôn A Nam hỏi: " gọi A Mộc ca ca..." Suy nghĩ chút liền sửa miệng thành, " gọi A Mộc thúc thúc đến chơi với A Nam được ? phải trồng trọt, phải trồng hết giống mùa thu mới có bắp cho A Nam ăn nha."

      A Nam hiểu nhìn nàng.

      Thấy tiểu tử nghe hiểu, Ngưng Hương nhìn về phía trong đất, lớn tiếng kêu đệ đệ.

      A Mộc giống như nghé con vui vẻ chạy tới, lúc chạy đến gần đầu bờ ruộng bởi vì đất ở dưới chân bằng phẳng mà thiếu chút nữa ngã cú rất đau.

      "Chậm lại chút." Ngưng Hương thấy vậy cũng run theo, nhìn đệ đệ : "Tỷ gieogiống, A Mộc giúp tỷ dỗ A Nam chơi , hai đệ ngồi yên ở chỗ này, đệ chỉ cần nhìn A Nam đừng để cho bé ăn thứ gì bậy bạ là được."

      A Mộc hết sức nghe lời tỷ tỷ, ngoan ngoãn gật đầu, nhấc mông ngồi xuống đất, phủi phủi bên cạnh để A Nam ngồi.

      Hứng thú của A Nam trôi qua rất nhanh, chỉ là cánh tay mập mạp vẫn còn nắm tay Ngưng Hương, dù chỉ trong chốc lát cũng muốn xa Hương .

      Ngưng Hương dụ dỗ mãi, chỉ vào trong đất bảo đảm mình rời khỏi đó, lúc này A Nam mới miễn cưỡng thả người, ngồi ở bên cạnh A Mộc, dùng đôi mắt to chăm chú nhìn Ngưng Hương, giống như chỉ cần nhắm lại cái là Hương bay đâu mất. Ngưng Hương hai bước quay đầu lại, nhìn thấy bé trai căng thẳng như thế vì mình, dám chớp mắt dù chỉ cái, bỗng nhiên nàng có cảm giác A Nam chính là người thân của nàng.

      đến bên cạnh A Đào, Ngưng Hương lại lần nữa quay đầu, nhìn thấy hai cậu bé bắt đầu quay lại chơi chung với nhau, nàng thở phào nhõm, cầm lấy chén lớn trong tay A Đào : "A Đào chơi với các bé , để đây tỷ tỷ gieo cho."

      A Đào vốn cũng thích làm việc, nhiệt tình với mới mẻ hết, nàng cười đem chén trả lại cho Ngưng Hương, vui vẻ tới bên kia bờ ruộng.

      Ngưng Hương nhìn hai bên bờ ruộng vừa mới được cày, từ nửa đường bắt đầu trực tiếp vung giống. Cách mỗi thước lại ném hai ba hạt mầm giống, vừa rắc vừa giẫm lên để ép vào sâu trong đất,lúc Ngưng Hương bốn năm tuổi giúp đỡ mọi người làm việc, lúc mười mấy tuổi làm thành thạo, giống như là dạo. Bây giờ lâu làm công việc này, vừa mới bắt đầu nàng ném hạt giống xuống cũng được chuẩn xác lắm, cũng chậm, nhưng rất nhanh tìm lại được cảm giác khi xưa, tay cầm chén đỡ ở bên hông, tay liên tục bóp hạt giống, đôi mắt hạnh chăm chú nhìn bờ ruộng.

      Lục Thành đẩy cày ở bên đầu đối diện tới, liền thấy nàng chẳng biết vào đây từ lúc nào, thành thạo ở đàng kia gieo giống. nhìn Lý thị cùng Từ Thu Nhi đứng cách đó xa, thậm chí còn quét vòng nhìn các nương hay tức phụ nhà khác ở xung quanh trong đất làm việc, chẳng biết tại sao, cảm thấy tư thế Ngưng Hương rải hạt giống vẫn thanh tú nhất, dáng người cũng thon thả đẹp mắt nhất.

      Từ chậm rãi tới gần rồi chậm rãi xa, Lục Thành làm bộ cúi đầu nhìn dưới đất nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn chưa hề rời khỏi nàng.

      "Lục Thành, tối nay tới nhà chúng ta ăn cơm ." Lý thị gieo giống mới lần nữa vừa vặn nhìn thấy , thân thiết với Lục Thành, "Vừa khéo hôm qua trong thôn chúng ta có người làm thịt heo, thịt vẫn còn chưa bán xong, đến lúc đó ta mua ít, buổi tối làm đồ nhắm cho các cháu."

      Đây là quy củ của nhà nông, gieo trồng vào mùa xuân để thu hoạch vụ thu ai tới giúp đỡ làm việc cũng phải mời người ta tới nhà ăn cơm, chẳng qua bình thường đều là người nhà giúp đỡ nhau, dù sao nhà ở nông thôn cũng nhiều lắm, kêu hai hộ thân quen, gấp rút làm hai ngày là xong, cần phải gọi tới người ngoài giúp đỡ.

      Có cơ hội quang minh chính đại ở cùng với nàng lúc lâu, trong lòng Lục Thành hồi hộp, vừa lau mồ hôi trán vừa : " cần đâu, bá mẫu khách khí quá, cứ đẩy như vậy chút nữa là xong rồi."

      "Vậy được, có cháu tới giúp, nhà chúng tôi chắc còn phải bận rộn đến tối mai mới xong." Lý thị kiên nhẫn , sợ Lục Thành lại cự tuyệt, bà bèn nghiêng đầu hỏi A Nam, "A Nam, buổi tối tới nhà Hương ăn cơm nhé, cháu có muốn ?"

      A Nam mới từ cầm viên đá tròn tròn từ trong tay của A Mộc, nghe thấy người khác kêu tên mình, bé quay cái đầu qua nhìn Lý thị.

      Lý thị chỉ về hướng nhà mình, cười hỏi: "A Nam có muốn tới nhà của Hương ?"

      A Nam lập tức gật đầu, thân thể lắc lư nhìn Ngưng Hương ở trong đất.

      Lý thị nhìn về phía Lục Thành lần nữa, "Được rồi, A Nam đồng ý rồi, cứ quyết định như vậy ."

      Lục Thành biết thời thế liền đáp ứng, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Bá mẫu chỉ cần làm hai món ăn gia đình là được, đừng tốn tiền mua thịt, làm như vậy cháu ngại lắm."

      Lý thị cười cười, tiếp tục những lời khách khí với nữa, tiếp tục gieo giống, lúc chạm trán với Ngưng Hương, bà cười lại chuyện vừa nãy.

      Đây là điều nên làm, Ngưng Hương cũng suy nghĩ nhiều.

      Sau hơi trồng hết mẫu đất, bây giờ quá buổi chiều, thắt lưng Lý thị có chút đau nhức, liền kêu Lục Thành để nghỉ ngơi chút. Lục Thành ngó ngó Ngưng Hương ở đằng kia ôm A Nam xuỵt xuỵt, toàn thân đều tràn trề sức lực, chút cũng mệt mỏi, chỉcùng Từ Hòe đổi lại cho nhau, để Từ Hòe đẩy cày còn kéo lừa.

      Nhờ có mọi người đồng tâm hiệp lực, lúc mặt trời sắp lặn cuối cùng hai mẫu đất đều được cày xong, sáng mai Từ Thủ Lương và Từ Hòe lại đến kéo thêm lần trục lăn nữa là hoàn hảo.

      Lục Thành cột lừa vào xe, trược tiên muốn về nhà tắm rửa thay y phục.

      Đàn ông làm việc là tốn sức nhiều nhất, lúc này nhìn thấy ai cũng có chút luộm thuộm, Lý thị khuyên nhủ: "Thay y phục làm gì, , trực tiếp đến nhà bá mẫu rửa mặt, ngồi giường gạch chờ ăn cơm là được, cứ chạy chạy lại như vậy rất tốn sức."

      Lục Thành thầm lén liếc nhìn Ngưng Hương, vẫn muốn về nhà dọn dẹp sạch rồi mới , "Cháu cũng muốn về nhà thông báo cho các đệ tiếng..."

      "Đại ca!"

      Sau lưng đột nhiên có người lớn tiếng gọi .

      Lông mi Lục Thành rũ xuống, từ từ xoay người lại.

      Lục Ngôn đến, vừa tới bên cạnh xe lừa vừa nghi ngờ quan sát mọi người của Từ gia, ánh mắt rơi xuống người nương xinh đẹp ôm cháu trai, mắt sáng rực lên, lúc xoay người khẽ đá mắt trêu ghẹo với huynh trưởng cười : "Đây là..."

      Ánh mắt Lục Thành cảnh cáo trừng cái, sau đó sắc mặt như thường quay về phía Từ gia giới thiệu với mọi người nhị đệ của mình.

      " ra là lão nhị sao, vóc dáng là cao." Thiếu niên tuấn tú như thế này luôn được các phụ nhân thích, Lý thị nhìn thấy Lục Ngôn môi hồng răng trắng, cười rộ lên còn sáng lạn hơn cả Lục Thành, lập tức liền thu xếp : "Lão Nhị cũng đến nhà chúng tôi ăn cơm , càng nhiều người càng náo nhiệt."

      Lục Thành muốn, khẽ nhíu mày.

      Lục Ngôn đến đây chỉ là muốn nhìn xem thử đại tẩu tương lai có hình dạng gì, bây giờ nhìn đến thỏa mãn, cũng dám ở lại làm hỏng chuyện tốt của huynh trưởng, vội từ chối: " được, nhà chúng cháu cũng nấu xong cơm rồi ạ, hơn nữa nếu cháu cũng khi tam đệ đến tìm lại thấy người đâu làm thế nào bây giờ? Ngày khác có cơ hội lại đến nếm thử tay nghề của bá mẫu vậy."

      xong liền tới chỗ Ngưng Hương, bỏ qua ánh mắt muốn ăn thịt người của huynh trưởng ở phía sau lưng mà vươn tay về phía cháu trai, "A Nam cùng nhị thúc về nhà nào?"

      "!" A Nam nhào vào tới vai Ngưng Hương, ai kêu cũng chịu .

      Ngưng Hương vỗ vỗ tiểu tử, bất đắc dĩ nhìn Lục Ngôn cười cười.

      Lục Ngôn liền phát , càng đến gần nhìn, đại tẩu lại càng đẹp hơn .

      "A Nam rất bám người, đành phải làm phiền Hương nhi muội muội chăm sóc giùm chúng tôi rồi." Lục Ngôn hết sức quen thuộc kêu lên.

      Ngưng Hương bị tiếng xưng hô này làm cho kinh ngạc .

      Ngoại trừ những người quen biết trong thôn trước đây, cho tới nay chưa từng có người nam nhân nào khác gọi nàng là Hương Nhi, lại càng đừng đến là Hương Nhi muội muội .

      Nhìn vào đôi mắt cũng đào hoa của Lục Ngôn, Ngưng Hương kiềm chế được mà giật mình,lúng túng : "A Nam, A Nam rất ngoan."

      Lục Ngôn còn muốn tiếp hai câu, từ lúc kêu lên bốn chữ "Hương nhi muội muội" Lục Thành cười nắm lấy cánh tay , thúc giục: "Nếu Tam đệ ở nhà chờ, đệ cũng mau chóng về ."

      Giong cực kì bình tĩnh, chỉ có Lục Ngôn biết , bàn tay siết chặt lấy tay là dùng sức đến mức nào.

      bị đau đành cố nén nhe răng suýt xoa, nhanh chóng về phía trước hai bước, "Được rồi, đại ca nhớ về sớm chút, đệ để cửa chờ huynh."

      Lục Thành khẽ ừ tiếng, mặt lạnh lùng buông lỏng tay ra.

      Hương nhi muội muội, muốn gọi mà còn dám, tiểu tử thúi này biết nàng là đại tẩu mà vẫn xưng hô bậy bạ như vậy sao?

      Đêm nay trở về chuyện gì cũng cần làm, trước tiên phải tặng cho Nhị đệ này hai cước mới được!

      Đưa mắt nhìn nhị đệ biết điều xa, Lục Thành nhàng thở ra, lúc xoay qua lại khôi phục dáng vẻ cười hiền lành, "Vậy chúng ta cùng nhau lên xe thôi."

      Từ Thủ Lương và Từ Hòe phụ trách hai đầu đem cái cuốc cày chuyển lên xe lừa, còn Lý thị dẫn đôi bé ở bên cạnh chờ .

      Lục Thành về phía Ngưng Hương, nhìn nhi tử : "A Nam đến đây phụ thân ôm nào, để Hương lên xe rồi lại ôm con."

      Liên tiếp hai lần ăn thiệt thòi, cho dù lần đầu tiên quên, nhưng A Nam cũng hiểu được sắp có nguy hiểm, liền ôm cái cổ Ngưng Hương chịu buông tay.

      Lục Thành nhíu mày.

      Ngưng Hương vội vàng khuyên nhủ: " sao đâu, đợi lát nữa muội để A Nam lên xe trước là được."

      Ánh mắt Lục Thành nhìn qua khuôn mặt nàng, mím môi muốn để người khác nghe thấy: "Nhị đệ của ta biết lớn , muội chớ để ở trong lòng."

      Giọng của khàn khàn, gần như là thầm, giống như chuyện bọn họ là bí mật thể để cho người khác biết.

      Ngưng Hương sững sờ lát mới hiểu được Lục Thành xin lỗi chuyện gì, nàng thoải mái cười : " sao đâu, muội vốn là hơn so với Lục nhị ca, với lại lâu có ai gọi như vậy, mới nghe có chút quen."

      Nàng vậy mà lại gọi nhị đệ là "Lục Nhị ca"!

      Cách gọi này so với "Hương nhi muội muội" trong miệng nhị đệ càng làm cho Lục Thành khó có thể tiếp nhận!

      trực tiếp nhìn thẳng Ngưng Hương, ", muội..."

      Ngưng Hương hiểu nhìn , A Nam cũng cảm thấy kỳ quái ngước đầu lên nhìn phụ thân.

      Lục Thành vẫn thể nên lời, chỉ thầm nắm chặt quyền, chuẩn bị đánh xe .

      Trong lòng có quyết định, buổi tối về nhà phải cho nhị đệ thêm cước mới được!
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n52 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Chưa cưới ng ta về nhà mà nghĩ gọi 2 mẹ con rùi. A Lục Thành ảo tưởng quá

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      A Nam siêu cấp đáng ý.. hihi.. thanks Hà edit. thanks c Hằng beta nhé.

    4. Lạc Duyên

      Lạc Duyên New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      13
      Tuần này ra đủ 3c rồi hả mấy bạn? hóng quá, hiu hiu :-(((
      Chris thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 27

      Edit: Hà
      Sau khi trở về Từ gia, Lý thị dặn dò hai tỷ muội Ngưng Hương xuống bếp nấu cơm trước, còn bà mua thịt.

      tại A Nam chơi với A Mộc rất thích thú, bởi vì Ngưng Hương ở trước mắt của bé cho nên tiểu tử cần để Ngưng Hương phải ôm mình, ngoan ngoãn cùng và A Mộc chơi đùa ở trước sân. Ngưng Hương nghe Đại bá mẫu muốn mua thịt thả A Nam xuống rồi lập tức chạy vào Tây phòng, lấy ra xâu tiền từ trong bọc quần áo, chạy nhanh tới cửa cản Lý thị lại.

      "Đại bá mẫu, cháu muốn góp tiền chuộc thân, năm nay chắc thể gửi tiền cho bác, nhưng hôm nay mọi người giúp chúng cháu trồng trọt, nên tiền mua thịt nhất định phải để cháu trả." Ngưng Hương khăng khăng muốn Lý thị nhận lấy. Nàng biết ngày mùa sắp tới, nên trước lúc về nhà cố ý xâu hai chuỗi đồng tiền, mỗi chuỗi trăm văn, để phòng bị khi Lý thị đủ tiền dùng.

      " vậy nếu mùa thu nhà các cháu thu hoạch bắp cho chúng ta ăn hả?" Lý thị trừng mắt nhìn cháu , đẩy tay nàng lại rồi : "Bớt xuất tiền mua những thứ cần thiết , cất tiền vào, cân thịt chỉ có hai mươi văn tiền, Đại bá mẫu vẫn có thể xuất ra được, coi như là ta mua hạt dẻ cho các cháu ăn."

      Ngưng Hương muốn, nhưng lại có cách nào chống đỡ được sức lực cực khỏe của người làm nông như Lý thị, chưa được vài bước bà đẩy Ngưng Hương ra, nhanh chân về phía nhà hôm qua mới vừa làm thịt heo.

      Ngưng Hương đứng ở cửa nhìn bóng lưng vội vã của Đại bá mẫu, quyết định trước khi gửi tiền cho đệ đệ, để bé đưa lại cho Lý thị.

      Còn phải nấu cơm cho mọi người nên Ngưng Hương chậm trễ nữa, xoay người vào trong, nhưng vừa quay đầu lại chứng khiến tình cảnh trong sân, đột nhiên nàng trở nên ngây ngốc.

      Nàng nhìn thấy Lục Thành đứng ở trong sân.

      Dưới mái hiên ở phía đông có đặt băng ghế gỗ, Từ Hòe bưng chậu nước rửa mặt tới, nhường cho Lục Thành rửa mặt trước tiên.

      Lục Thành cười gì đó, sau đó kéo ống tay áo hai bên lên cao nhất có thể, rồi cúi đầu vốc nước rửa mặt.

      đứng rất gần với nàng, lúc cánh tay trái đầy cơ bắp căng cứng nâng lên, bọt nước chạm vào như đụng phải tảng đá cứng rắn, vài giọt nước bắn ra xa chút, còn lại dọc theo cánh tay chảy xuống dưới. có màu da nâu bóng rất đặc biệt, rất giống như màu nắng sớm của lúa mạch được phơi dưới ánh nắng chói chang, nhưng lại khác với vẻ tráng kiện nhưng thô kệch của người làm ruộng mấy chục năm như Từ Thủ Lương, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thêm ba phần nhã nhặn, nhanh chậm, tùy ý dùng hai tay chà xát khuôn mặt. Lúc rửa tới cái cổ nghe thấy A Nam ở phía trước gọi phụ thân, Lục Thành ngẩng đầu nhìn qua, nở nụ cười sáng lạn với bé như ánh tà dương buổi chiều, bọt nước tụ lại ở dưới cằm từ từ giọt, ánh lên màu sắc rực rỡ.

      "Đại tỷ, đãi bao nhiêu gạo đây?"

      Phía trong phòng bếp, đột nhiên vang lên tiếng của Từ Thu Nhi đứng giữa phòng, trong tay còn cầm cái chậu lớn hỏi Ngưng Hương.

      Lục Thành nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn.

      Thấy nhìn mình, hiểu sao Ngưng Hương đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm phòng bếp, cố gắng nhìn vào , cất giọng trả lời: "Bốn chén !"

      Sức ăn cơm của nam nhân rất lớn, lại còn làm việc cả nửa ngày như vậy nhất định là đói bụng, nếu như còn dư lại sáng mai vẫn có thể làm cháo để ăn.

      Từ Thu Nhi dạ tiếng, lại lần nữa tới chỗ bao gạo xẹp lép, có chút lo lắng sợ đủ gạo, nàng dè dặt múc, sau khi múc được hai chén mới phát may mắn bên trong còn có thể gom đủ bốn chén, lúc đó mới thở phào nhõm.

      Ngưng Hương cũng vào theo, nghĩ tới A Nam mới tuổi ở bên ngoài, nàng nhìn về phía ba cái bao to ở trước mặt. Cái bao to nhất y như cái trống là đựng bắp, đó là thức ăn chính của người trong thôn, gạo lức hiếm có hơn so với nó, chỉ khi trong nhà có hỉ mới lấy ra ăn, nhưng hiếm có nhất vẫn chính là gạo trắng, chỉ sợ ngay cả gia đình trưởng làng tháng cũng chỉ ăn được khoảng hai ba lần.

      Từ gia có gạo trắng là do lúc tết Ngưng Hương và Tố Nguyệt ngoại trừ được tiền thưởng mỗi người còn được phát thêm hai cân gạo trắng, Tố Nguyệt đều ăn cơm ở trong vương phủ cho nên cần dùng tới, liền đem phần gạo của mình đưa cho Ngưng Hương.

      Vào cuối tháng giêng nàng mới mang bốn cân gạo trắng về nhà, bây giờ ba tháng trôi qua, cái bao to đó dường như vẫn chưa dùng tới, có thể thấy được Lý thị tiết kiệm tới cỡ nào.

      Thậm chí Ngưng Hương vẫn nghĩ ra phải gặp trường hợp nào Đại bá mẫu mới tiếc mà lấy gạo trắng ra ăn.

      "Lấy thêm hai chén gạo trắng nữa ." Ngưng Hương tươi cười cầm chén đong gạo trong tay đường muội, mở túi gạo trắng to ra muốn múc thêm.

      Từ Thu Nhi khẩn trương khuyên nàng, "Đại tỷ, nương chờ ngày tỷ chuộc thân mới được ăn nữa!"

      Nàng nghe mẫu thân giúp Đường tỷ tính toán sổ sách, là có thể sang năm Đường tỷ có thể chuộc thân ra khỏi phủ .

      Trong mắt Ngưng Hương đột nhiên cay xè, sau khi ổn định lại mới dịu dàng : "Chờ ngày mà tỷ có thể ra được khỏi phủ, lúc đó tỷ mua thêm gạo trở về, những thứ này nếu bây giờ ăn, lỡ như sang năm bị mốc phải làm sao bây giờ?" Vừa vừa múc tràn đầy hai chén gạo trắng.

      Từ Thu Nhi nhìn gạo lức và gạo trắng trộn lẫn ở trong chậu, lại nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Đường tỷ, nàng cũng cười, nếu mẫu thân biết được nhất định mắng các nàng là ném não ra ngoài, đành múc nước vo gạo.

      Ngưng Hương xoát xoát tây nồi, ngồi xỗm trước bếp nhóm lửa.

      "Nương!"

      Mới vừa chẻ được cây củi, bên cạnh đột nhiên có tiếng trẻ con trong vắt lại có chút lén lén lút lút gọi nàng.

      Ngưng Hương vừa xoay đầu liền thấy A Nam đến đây từ lúc nào, tay vịn tường, tay với về phía nàng, đôi mắt phượng đen lúng liếng chăm chú nhìn nàng.

      "A Nam làm sao vậy?" Ngưng Hương kinh ngạc nhìn xem tiểu tử muốn làm cái gì, tạm thời quên mất phải chỉnh sửa cách xưng hô của bé.

      A Nam kéo tay của nàng, sờ sờ chú chim bên trong chiếc quần yếm, nghiêm túc : "Thối!"

      Ngưng Hương nào biết tiểu tử này bất ngờ làm động tác như vậy, mắt theo bản năng nhìn theo tay bé, đợi tới khi nàng hối hận kịp nữa rồi. Mặc dù A Nam chỉ là đứa trẻ tuổi, Ngưng Hương để bụng mà dẫn bé xuỵt xuỵt, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy tay bé cầm ngay chỗ đó, tiểu nương mười bốn tuổi vẫn phải đỏ mặt.

      Bên dưới mái hiên phía đông, trong góc khuất mà Ngưng Hương nhìn tới, Lục Thành nhìn chằm chằm cánh tay mập mạp của nhi tử, ánh mắt trợn ngược .

      đương nhiên biết nhi tử hướng về ai mà làm động tác như vậy!

      Nhanh chóng liếc mắt nhìn về hướng A Nam cùng muội muội mình biết thầm to gì bên kia cho nên phát ra A Nam tự mình vịn tường trốn tới bên cạnh nàng ấy, Lục Thành giả bộ trấn định đem khăn lau mặt treo dây phơi quần áo qua, cúi đầu hỏi nhi tử, "Hương nấu cơm A Nam ăn, A Nam được phép làm phiền."



      "Thối!" A Nam nhìn phụ thân, giống như sợ phụ thân nghe nên bé vừa xong vịn tường ngồi xổm xuống.

      Bé còn chưa kịp ngồi xuống bị bàn tay to khỏe của Lục Thành bắt lấy, bế nhanh chạy về hướng nhà xí bên cạnh chuồng heo.

      Ngưng Hương trợn mắt há mồm, mãi lâu sau mới hoàn hồn.

      Dù sao A Nam cũng chỉ là đứa trẻ, quay đầu ngẫm lại, Ngưng Hương nhịn được bật cười thành tiếng.

      Lúc Lý thị mua thịt trở về hai cha con Lục Thành cũng từ nhà xí ra.

      Ngưng Hương trước tiên chuyện với Lý thị, bên nàng bận việc bên nhắc tới chuyện buổi tối nên làm món gì, rồi phân phó Từ Thu Nhi giúp đỡ chuẩn bị đồ vật cho từng người, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nước chảy, Ngưng Hương hiếu kỳ nhìn sang, thấy Lục Thành ôm A Nam ngồi ở khúc gỗ, vắt khô khăn lau mặt cho A Nam. A Nam thích, nhích tới nhích lui muốn trốn, Lục Thành cười cười giữ chặt, vẻ mặt dịu dàng mềm mại như nước giúp bé lau mặt.

      Lau mặt xong lại lau tay cho A Nam, lúc này A Nam cũng nghịch ngợm nữa, vô cùng nhu thuận nhìn phụ thân.

      Hình ảnh hai cha con họ ngồi dưới nắng chiều cực kỳ ấm áp.

      Sau cùng Ngưng Hương nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn lãng của Lục Thành rồi xoay đầu thêm củi vào trong bếp.

      Có lẽ tính tình của Lục Thành trời sinh cởi mở, nhưng thực ra trong lòng vẫn để ý tới vong thê phải ? Cho nên mới thương A Nam như vậy.

      giống như phụ thân của Bùi Cảnh Hàn, Trấn Viễn hầu Bùi Chính, bởi vì sủng ái Liễu di nương, cho nên đối với hai người con trai trưởng là Bùi Cảnh Hàn và Bùi Cảnh Nhuận đều quan tâm. Coi trọng chỉ là coi trọng, dù sao nữa cũng đều là con trai ruột, nhưng lại thiếu tình cảm phụ tử, lúc Bùi Cảnh Hàn nhắc tới mẫu thân trong mắt lên dịu dàng nên lời, còn khi nhắc tới phụ thân hoàn toàn tĩnh lặng.

      Trong lòng vang nỗi buồn bất chợt, cũng may trong nhà náo nhiệt, lại nghe thấy trong nồi thịt vang lên tiếng sôi, Ngưng Hương rất nhanh liền nghĩ sang chuyện khác.

      Lý thị chuẩn bị năm món ăn, dĩa thịt sườn kho tàu, dĩa là đậu phộng rang, dĩa thịt hầm đậu phụ, dĩa trứng chiên và cuối cùng là dĩa thịt xào cải thìa. Đầu tháng mới vừa gieo cải thìa mà bây giờ ló đầu ra, tuy xanh mơn mởn nhưng lại quá , cho nên Lý thị liền đem cải thìa năm ngoái được phơi khô rửa sạch mang xào, đây cũng là “món rau” duy nhất trong năm món ăn...

      Trứng gà chiên cuối cùng để ăn với cơm là tuyệt vời, Ngưng Hương sợ A Nam ăn cơm khó tiêu cho nên đặc biệt đem nửa bát cơm nấu nhừ thành cháo, cơm làm thành cháo hơi nhiều, nhưng người ăn cũng nhiều cho nên cần lo lắng còn thừa.

      Thức ăn đều chuẩn bị xong, dựa theo thông lệ mời khách của người nông dân, Lý thị để ba cha con Từ Thủ Lương bồi Lục Thành ăn trước.

      "Bá mẫu, nếu bác còn khách khí như vậy cháu ôm A Nam về ngay." Lục Thành đẩy Từ Hòe ra, chịu ngồi vào bàn trước, nhìn mẹ con Lý thị vài lần rồi , "Trời cũng tối rồi, bá mẫu và mọi người cùng nhau ăn , ăn xong ngủ sớm chút, cả ngày nay đều mệt mỏi cả rồi ."

      Lý thị còn muốn khuyên bọn họ dùng cơm trước, Lục Thành thấy vậy liền trực tiếp về phía Ngưng Hương.

      A Nam biết phụ thân tới bắt mình, liền ôm bắp đùi Ngưng Hương rồi trốn sau lưng nàng, cái miệng nhắn cứ .

      Ngưng Hương bảo hộ A Nam sau lưng, tận lực khuyên nhủ: "Lục đại ca cứ ăn trước , chúng tôi vẫn chưa đói..."

      Lục Thành nhìn nàng, cũng tức giận, nhưng nét mặt vẫn kiên trì muốn kéo A Nam về, nhìn sao cũng là cảm thấy mất hứng.

      Lý thị còn cách nào khác, đành kéo Lục Thành qua : "Được rồi được rồi, cùng nhau ăn, nhìn xem cháu dọa A Nam sợ đến mức nào rồi kìa!"

      Lục Thành nhìn con trai được Ngưng Hương ôm vào trong lòng, chợt nở nụ cười, với Lý thị: "Còn phải là do bá mẫu quá khách khí sao."

      Lại còn đổ lỗi cho bà nữa chứ, Lý thị liếc cái, mắt thấy Lục Thành ngồi vào bàn ăn, bà cũng dẫn Ngưng Hương và Từ Thu Nhi tới.

      Xung quanh bốn chỗ bên bàn đều chật ém, bình thường bốn người Từ gia cùng tỷ đệ Ngưng Hương ngồi chung cũng coi như rộng rãi, tại có thêm Lục Thành to lớn lập tức chỗ ngồi có chút chật chội. Ngưng Hương muốn đút A Nam ăn cơm, Lý thị muốn thử tiếp cận A Nam nhưng đành thất bại, bà đành xoa bóp khuôn mặt nhắn ghét bỏ bà của A Nam, sau đó lại xê dịch tới chỗ Từ Thu Nhi, hơi chút chen lấn ngồi vào, đỡ cho Ngưng Hương gặp khó khăn khi đút bé ăn, vừa ngồi đối diện với Ngưng Hương vừa với cháu trai: "A Mộc ăn cơm đàng hoàng nhé, đừng đụng đến tỷ tỷ của cháu."

      A Mộc sảng khoái gật đầu, vui sướng khi được thưởng thức đồ ăn ngon bàn mà mọi khi chỉ có lễ tết mới được dùng.

      Lý thị cười ha ha gắp cho cháu trai miếng sườn, sau lại dặn dò mọi người: "Ăn , mọi người cũng đừng khách sáo với nhau làm gì!"

      Lục Thành cười cười, bưng chén ăn cơm lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngưng Hương.

      Nhi tử ở trong lòng Ngưng Hương, càng có lý do quang minh chính đại để nhìn nàng.

      Ngưng Hương dùng chiếc thìa duy nhất trong nhà múc phần đậu hũ non, thổi nguội rồi đút cho A Nam.

      A Nam sớm đói bụng, đôi mắt to mong đợi nhìn chằm chằm miếng đậu hũ cái muỗng, miệng mân mê .

      Ngưng Hương sợ đậu hũ nóng làm phỏng lưỡi bé, cho nên sau khi thổi hai cái lại dùng đầu lưỡi chạm cái, xác định nóng mới đút A Nam ăn.

      A Nam vui vẻ há to mồm, ăn vô cùng hăng say.

      Lục Thành miệng khô lưỡi đắng cúi đầu, nhét miếng cơm lớn vào miệng.

      Trước mắt là thức ăn đầy bàn, nhưng trong đầu tất cả đều là hình ảnh nàng há mồm dùng lưỡi thăm dò.

      Đôi môi đỏ mọng đầy đặn khẽ mở, đầu lưỡi đinh hương xinh đẹp nhanh chóng thò ra, thử thăm dò đụng cái vào miếng đậu hũ trắng nõn, đậu hũ run run, Lục Thành là đậu hũ hay là lưỡi của nàng mềm mại trơn trượt hơn, chỉ cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, máu nóng tuôn trào, hận thể nhào tới chặn nàng lại mạnh mẽ hôn lên đó.


      Truyện này có thời gian update nha, tùy thời gian Hằng beta nữa, chứ editor 1 ngày 1-2c đó
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n40 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :