Chương 21: Đại chiến mỹ nhân Editor: Diệp Dã Thiên Chỉ Diên chậm rãi đến gần, cẩn thận từng li từng tí, cố gắng gây ra tiếng vang. tới phía sau bình phong, nàng nghe thấy tiếng nước chảy. Thiên Chỉ Diên lấy tay bưng kín mũi, mặc dù phải chưa từng thấy nam nhân mặc quần áo nhưng vừa nghĩ tới người mình sắp được gặp chính là người nàng dùng trăm phương ngàn kế nuốt trọn - Tương mỹ nhân, nàng liền kiềm chế được vui sướng. Tương mỹ nhân, ta phụ trách , Thiên Chỉ Diên cười thầm. Từ phía sau bình phong lộ ra cái đầu, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy hơi nước lượn lờ quanh thùng tắm, nàng mở to hai mắt nhìn. Mắt nàng ngừng tìm kiếm Tương mỹ nhânẩn giấu sau màn hơi nước, Tương mỹ nhân ở đâu? "Ngươi tìm cái gì?" giọng vang lên ngay bên tai Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên giật mình, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn phía sau, chính là Thẩm Vân Tương với khuôn mặt ôn hòa, tươi cười. "Mỹ nhân, ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" "Chờ ngươi a " Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, nhìn Thẩm Vân Tương vừa mới tắm xong còn lưu lại cố mùi hương, cổ áo của còn mở rộng , có thể nhìn thấy mơ hồ những giọt nước chảy xuống ngực . Thiên Chỉ Diên nuốt từng ngụm nước bọt hỏi: "Gì, chờ ta?" "Đúng vậy, nô nghịch ngày rồi, ngươi nên tắm." "Tắm. . ." Trong óc Thiên Chỉ Diên thoáng qua vô số hình ảnh tắm uyên ương, thế nhưng tỉ lệ thân thể của nàng cùng Thẩm Vân Tương là.... . . "Đúng, nước chuẩn bị xong, ngươi vừa vặn tới rồi." Thẩm Vân Tương lập tức đem Thiên Chỉ Diên ôm lấy đặt ở trong thùng tắm bên cạnh, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, cung nữ đến. "Nô tỳ tham kiến Thẩm công tử, cửu công chúa " "Đứng lên , ngươi có thể giúp công chúa tắm." "Vâng " Thẩm Vân Tương sau khi thông báo xong liền ra ngoài, còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại. Nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại, Thiên Chỉ Diên nhìn cung nữ chờ hầu hạ nàng tắm, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần. đúng a, nàng là đến xem Tương mỹ nhân tắm , tại sao cuối cùng rình coi chưa thành, ngược lại biến thành nàng tắm? Thiên Chỉ Diên cảm thấy có chút hợp lý, nhưng chỗ nào hợp lý đây? Thiên Chỉ Diên còn chưa kịp nghĩ thông suốt, bên cung nữ liền bắt đầu giúp nàng thoát y, chà xát,tẩy rửa. Lăn qua lăn lại phen, Thiên Chỉ Diên tắm rửa sạch , lau khô tóc, mặc chiếc váy xanh, nàng cảm thấy có chút đói. Nàng nhớ tới, vì vừa rình coi, nàng chỉ ăn khối cá rồi len lén chạy qua đây. Rình coi tắm, trận đầu thất bại, Thiên Chỉ Diên cũng nhụt chí, tròng mắt linh lợi vừa chuyển, lại bắt đầu lên kế hoạch mới. như thế nào cũng là lần đầu tiên Tương mỹ nhân ở đây, nếu như chút đậu hủ cũng ăn được, cũng quá xứng với danh hiệu của nàng rồi. Thiên Chỉ Diên vuốt cái bụng trở về phòng khách, chuẩn bị ăn no tiếp tục tác chiến. vào phòng khách, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy Thẩm Vân Tương buông đôi đũa trong tay, sau đó ưu nhã lau miệng. Thiên Chỉ Diên dâng lên cỗ dự cảm xấu, nàng lập tức bò lên đùi Thẩm Vân Tương, nhìn toàn bộ bàn ăn, dự cảm của nàng liền ứng nghiệm. Nàng nhìn thấy bàn ăn toàn canh rau lãng nhách—— bây giờ nàng cũng muốn trở lại bộ dáng xanh xao như ngày trước đâu. "Tắm xong chưa?" Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nước mắt ở trong hốc mắt trực trào. "Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?" Thẩm Vân Tương ôn nhu hỏi. Ai khi dễ nàng? Muốn nàng như thế nào? nàng còn chưa có ăn cơm vội vã chạy rình coi tắm? Nếu nàng giải thích chỗ nào ăn lại chạy đến phòng của ? "Oa. . ." Thiên Chỉ Diên chu cái miệng , khóc lớn lên. Thẩm Vân Tương thấy vậy có chút biết phải làm sao, vội vã vươn tay lau nước mắt mặt Thiên Chỉ Diên. "Làm sao vậy? cho ta nghe, có được ?" Thiên Chỉ Diên nhíu chặt khuôn mặt nhắn, nàng thút tha thút thít đáp: "Ta, ta đói. . ." "Vẫn còn đói ư?" "Chính là, chính là đói. . ." Thiên Chỉ Diên nghĩ, dù sao nàng là tiểu hài tử, ràng sao chứ? Dù sao nàng chính là đói! "Vậy ngươi còn muốn ăn cái gì nữa?" Thiên Chỉ Diên thầm tính toán, lại nhìn bàn ăn phong phú, tại chuẩn bị cũng còn kịp rồi, gọi tạm món ? "Yến, cháo tổ yến . . ." “ Được, ăn cháo tổ yến " Thẩm Vân Tương phân phó cung nữ bên cạnh: " làm chén cháo tổ yến mang đến đây, nhanh chút." Cung nữ lĩnh mệnh xuống, rất nhanh liền bưng lên chén cháo tổ yến. Thiên Chỉ Diên ngồi ở đùi Thẩm Vân Tương tìm vị trí thoải mái nhất dựa vào. Thẩm Vân Tương nhận lấy cháo tổ yến, từng miếng từng miếng đút Thiên Chỉ Diên. Mặc dù nhìn được Tương mỹ nhân tắm rửa, ăn được đại tiệc, thế nhưng tốt xấu gì tại nàng được hưởng thụ Tương mỹ nhân hầu hạ phải sao? Cuối cùng trong lòng nàng cũng thoải mái . Ăn uống no đủ, Thiên Chỉ Diên sờ sờ cái bụng tròn vo, ánh mắt của nàng linh lợi, đại chiến mỹ nhân kế hiệp hai, bắt đầu thực hành. "Mỹ nhân, ngươi kể chuyện cho ta nghe ?" "Ta chưa từng kể cho ai nghe." "Vậy ta là người đầu tiên của ngươi " ". . ." "Ta là , lần đầu tiên. . . kể chuyện " "Ý tứ ca của công chúa phải là lần đầu tiên kể chuyện còn có thể là cái gì?" ". . ." Thiên Chỉ Diên quên mất chính mình chỉ là tiểu hài tử năm tu, lời của đứa trẻ năm tuổi sao có thể có nội hàm, cho nên nàng căn bản cần thiết giải thích a! "Mỹ nhân, cái kia là cái gì?" Thiên Chỉ Diên từ đùi Thẩm Vân Tương nhảy xuống, với tay lên ngăn tủ lấy ra cái bình. "Cái này là rượu hoa lê, trong lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng ta chưng cất rượu." Thiên Chỉ Diên sớm biết đó là rượu , nàng dời đến bên giường, lại cầm hai cái chén : "Mỹ nhân, mau tới đây, chúng ta vừa chuyện phiếm vừa uống chút rượu có được ?" Thẩm Vân Tương từ ghế tới bên giường, ngồi xuống. Thiên Chỉ Diên sờ sờ cằm, Thẩm Vân Tương về điểm này rất tốt, luôn luôn khiêm tốn có lễ như vậy, bao giờ cự tuyệt người khác. Thiên Chỉ Diên rót hai chén rượu, cho Thẩm Vân Tương chén, cho chính nàng chén. "Mỹ nhân, ngươi là người có tình tình tốt nhất mà ta từng gặp." Thiên Chỉ Diên chén rượu uống cạn. "Ngươi cũng là đứa thú vị nhất ta từng gặp." Thẩm Vân Tương cũng uống ngụm. "Mỹ nhân, ngươi có người trong lòng rồi à?" Thẩm Vân Tương sửng sốt, lập tức vừa cười vừa lắc lắc đầu. Thiên Chỉ Diên thấy vậy, mừng thầm, Tương mỹ nhân thân tâm sạch , khiến nàng nhiệt huyết sôi trào, nghĩ đến đây, Thiên Chỉ Diên đem chén rượu uống hơi cạn sạch, ngô, mỹ nhân cất rượu hoa lê quả nhiên uống rất ngon. "Mỹ nhân, ngươi thích nữ tử như thế nào?" "Rượu hoa lê này uống tốt nhất, tính tình gắt, nhưng uống rồi, lại hết sức dễ say." Thẩm Vân Tương : "Ngươi thường dùng ít là được, đừng uống nhiều quá." Thẩm Vân Tương nhìn khuôn mặt nhắn của Thiên Chỉ Diên bắt đầu có chút hồng hào, lời nàng cũng bắt đầu lộn xộn. "Ta có say " Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu, bộ dáng chuẩn bị tiến vào trạng thái say rượu. Thẩm Vân Tương thấy vậy cúi đầu lấy ra khối khăn tay. Giả trang say rượu, Tương mỹ nhân có thể thả lỏng cảnh giác. Nhân cơ hội này, Thiên Chỉ Diên lại rót chén rượu cho Thẩm Vân Tương, vào thời điểm rót rượu, ngón tay dấu vết ở trong rượu bỏ ít dược. Nàng đảo mắt nhìn, là nàng say rượu, còn Tương mỹ nhân bị say dược nha! "Mỹ nhân, đến, chúng ta lại uống chén." Thẩm Vân Tương dùng khăn tay lau khuôn mặt Thiên Chỉ Diên, còn có miệng nàng dính rượu. Thiên Chỉ Diên thấy vậy, có chút vui, nàng để cái chén trong tay xuống,giật lấy khăn tay Tương mỹ nhân, ném sang bên. Dù sao nàng khi say, thô bạo chút cũng rất hợp lý a a! "Mỹ nhân, nhanh lên chút, cạn chén này." Thiên Chỉ Diên đỏ mặt lại cầm lên cái chén đưa cho Thẩm Vân Tương. Được, được, uống xong chén này ngươi liền ngủ có được ?" Được!" Thẩm Vân Tương nhận lấy cái chén, uống hơi cạn sạch. Thiên Chỉ Diên nhìn uống cạn chén rượu, nàng cười thầm. Nàng mở to mắt, đếm ngược nhìn Tương mỹ nhân có thể trụ được bao lâu ngã xuống. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba. . . đúng a, nàng hẳn là dễ dàng say như vậy a, Thiên Chỉ Diên hai mắt tối sầm, ngã xuống giường.
Chương 22: lầm vào ổ sói Thiên Chỉ Diên trở mình, ôm cái gối mềm mại, trong miệng cứ thầm rằng ‘đến ,đến ’. khuôn mặt nhắn, phấn nộn của nàng, đôi mắt từ từ mở ra, đôi lông mi như cánh quạt nhàng chớp động mấy cái. Hả Sao trần nhà quen thuộc đến như vậy, gian phòng kia ràng. . . "Công chúa, rốt cuộc người cũng tỉnh lại rồi!" Lưu Hà dùng khăn tay lau trán cho nàng. "Đây là. . . Phòng của ta?" "Công chúa, đúng vậy, chứ công chúa tưởng ở đâu?" Lưu Hà nghĩ đến cái gì đó, nên nàng ta lại : "Tối hôm qua là công tử tự mình đưa công chúa trở về ." Lưu Hà hai chữ "Tự mình" còn thoáng cường điệu chút, xong, bên má của nàng ta lập tức ửng đỏ mảnh. "A. . . Thực ?" "Thực …thực , công tử ôm công chúa trở về, người hứng phấn như vậy sao!" Lưu Hà hưng phấn . Thiên Chỉ Diên liếc nàng ta cái, trọng điểm là phải "Tự mình đưa về" và "Tối hôm qua" có được ? cách khác, Thiên Chỉ Diên tối hôm qua bị đánh bại, bị đưa trở về và ở giường của mình ngủ đêm. Thua… thua thiệt mà, đáng chết ! Nàng tại thập phần xác định, cái chén rượu bị hạ dược là cái chén nàng uống, vì tửu lượng rượu của nàng tuyệt đối thể nào kém như thế. Như vậy, là Tương mỹ nhân đánh tráo ư ? Thiên Chỉ Diên đem chuyện ngày hôm qua suy nghĩ lại lần, nàng phát , chính mình liên tục xuất thủ hai lần đều thất bại tuyệt đối phải là trùng hợp, mà là Tương mỹ nhân ngoài mặt khiêm tốn có lễ, đối nhân xử thế rộng rãi kia, tuyệt đối phải loại người ngu ngốc. Chẳng những phải người ngu ngốc, mà còn rất thông minh! Mặc dù những nơi mà Tương mỹ nhân qua đều trêu hoa ghẹo nguyệt,ong bướm bay loạn, nhưng chút ong bướm này chỉ là bữa ăn sáng, Thiên Chỉ Diên từng chút tính kế đều bị đập chết từ trong trứng nước. Chân chính chỗ khó nhất là Tương mỹ nhân, Tương mỹ nhân lừa dối được! Nàng cẩn thận tính toán ra như thế, căn bản muốn chiếm chút tiện nghi cũng được! Thiên Chỉ Diên hậm hực. Nhưng rất nhanh, Thiên Chỉ Diên suy nghĩ thấu đáo, lần nữa khôi phục lại tinh thần, nếu quá dễ dàng lấy được thứ gì đó, là có ý nghĩa! Nàng có trí nhớ, lại thông minh, vẫn còn nhiều thời gian, thân phận còn tôn quý nữa, nàng cũng tin nhân tài như Tương mỹ nhân, nàng lại nắm được trong tay! Thiên Chỉ Diên quyết định cần phải chú ý kỹ hơn, nàng muốn điều chỉnh lại chiến lược lần nữa rồi mới hành động, chinh phục mỹ nhân! Sau khi Lưu Hà hoàn tất việc rửa mặt, chải đầu cho Thiên Chỉ Diên xong, nàng liền chạy ra ngoài. Cứ nghĩ đến việc Lưu Hà trông giữ nàng lần so với lần càng nghiêm ngặt hơn, đối với Thiên Chỉ Diên mà chỉ là chuyệntrẻ con. Thiên Chỉ Diên đường bộ, tới Trung Hạ Uyển. Dọc theo đường , nàng lại nghe nhiều tin đồn nhảm nữa. Giống như lúc này đây: "Đừng là Cửu công chúa, ở gần đây ?" " có ở đó! Lúc này chắc là công chúa còn ở giường của mình ngủ , ngươi yên tâm!" "Ngươi chắc chứ, tại ta nghe là…? Tối hôm qua hỗn thế ma nữ Cửu công chúa lại ỷ vào sủng ái của hoàng thượng, mà đến ngủ trong gian phòng của công tử Tương, như vậy là rất quá đáng!" Mặt khác có cung nữ xen vào "Ta còn nghe ! Chính nàng tự lột sạch quần áo của mình và chạy đến giường của công tử Tương! "Cái gì, còn có chuyện như vậy? Sao ta nghe , hình như là tối hôm qua chính tay nàng cường ngạnh, xé rớt y phục của công tử Tương?" "Nàng như thế, bằng loài cầm thú? Ta dự đoán nàng nhất định là tự mình lột sạch quần áo của mình rồi quay ra chỗ công tử Tương để xé rách y phục!" "Ôi, thực là bi kịch, bi kịch của muôn dân thiên hạ mà!" "Tin tức này quá quan trọng! Ta phải cho Tiểu Lý tử biết!" Thiên Chỉ Diên ở phía sau lưng bọn họ nghe chút, nàng sờ sờ cằm, bát quái này về nàng, nàng cũng có quyền tham gia phải ? Thế là nàng liền tới phía sau của đám người kia : "Này, đó cũng chỉ là chuyện trẻ con thôi? Tối hôm qua ràng nàng ta đem công tử Tương áp đảo ở phía dưới, đại chiến trăm hiệp, chỉnh cho công tử Tương phải nằm giường tháng, ngự y giám định qua là bịtàn phế!" "A? Thực như vậy?" "Nóng bỏng như vậy?" "Đây cũng quá. . ." "Cửu công chúa? !" "A. . ." Đám người kia vừa nhìn thấy Thiên Chỉ Diên liền lập tức giải tán ngay lập tức. Các nàng vội vàng chạy, rất nhanh, biến mất cách sạch , để lại , gian lặng ngắt như tờ. phải là nàng ra tay bắt nạt người khác, là họ làm việc xấu cho nên mới chạy, biến mất cách sạch như vậy phải sao! Nàng mới lười đáp trả! Thiên Chỉ Diên cười tiếng, xoay người tiếp Nàng vừa mới xoay người, trong lúc vô tình liếc mắt về góc tường thấy có mảng vạt áo, chợt lóe rồi biến mất. Có người theo dõi, giám thị nàng! Thiên Chỉ Diên xoay người, cẩn thận từng li từng tí, về hướng kia mà đuổi theo người nọ. Vừa mới đến góc tường kia, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy người nọ xa. người mặc là y phục của thị vệ, bóng lưng của tựa hồ có chút quen thuộc. Mặc dù người nọ , nhưng thân thủ của Thiên Chỉ Diên vẫn còn linh hoạt, thuật truy tìm tung tích của nàng, khi còn ở mafia cũng coi như là hàng thứ ba. Cho nên nàng xác định, nàng tuyệt đối đánh nhau với hoặc bị phát . Thiên Chỉ Diên khẽ nhấc khóe môi, đuổi theo người nọ . Người nọ đối với hoàng cung hết sức quen thuộc, cộng thêm thân y phục thị vệ kia nữa, Thiên Chỉ Diên liền đưa ra kết luận, người này nhất định là thị vệ trong cung của ai đó, hơn nữa cấp vị cũng thấp. Thiên Chỉ Diên nghĩ, người nào, lại muốn biết đến nhất cử nhất động của nàng? Nàng theo hồi lâu sau, phát tiến vào cửa cung. Lúc quẹo vào cửa cung, trong lúc vô tình Thiên Chỉ Diên nhìn thấy dưới gáy hình như có đồ án nhìn hơi giống con chim điểu! Hẳn là trong hai người kia tìm tòi cái gì đó ở tẩm cung Ân hoàng hậu cùng với ý nghĩ muốn bắt cóc nàng! Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, nhìn lên cửa cung kia đề bảng hiệu —— Cung Mộ Tuyết kia. "Cửu công chúa, sao hôm này lại đại giá quang lâm tới đây, thực là làm cho cung Mộ Tuyết cảm thấy như rồng đến nhà tôm." giọng nữ tử từ phía sau truyền đến, Thiên Chỉ Diên thu lại bước chân xoay người, bước sang chỗ khác đứng, nàng nhìn thấy nử tử ăn mặc cung trang hết sức hoa lệ, làn da mật ong, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, nhìn có rất nhiều nét của người Tây Vực. Nàng ta nhìn rất đẹp, khí chất thập phần cao quý, đoan trang. Vừa nhìn liền biết nhất định là phi tần ở trong cung, nghe như lời của nàng ta, chắc hẳn nàng ta chính là chủ nhân của Cung Mộ Tuyết. Thiên Chỉ Diên thầm kinh hãi, nữ tử này từ lúc nào đứngphía sau lưng của nàng, vậy mà nàng lại hề phát ra! Thiên Chỉ Diên cảm thấy có chút thất bại, ở đại nàng là sát thủ đứng đầu, các hạng năng lực đều là đứng đầu mà. Nhưng bây giờ nàng nhận ra, vị trí của nàng ở gian này mới thực là ‘tàng long ngọa hổ’*, đầu tiên là Thẩm Vân Tương, tại lại là nữ tử thần bí này, làm cho nàng nghĩ, sờ cũng với tới được. Thiên Chỉ Diên ở trong lòng kinh ngạc, nhưng mặt ngoài lại rất trấn định, nàng nháy nháy mắt : " Vị tỷ tỷ này, người đẹp nha." Thiên Chỉ Diên thấy nữ tử kia vươn tay nắm lấy bàn tay của nàng , bên Mộ Tuyết đưa nàng vào trong cung vừa : "Tỷ tỷ? Ta so với mẫu thân của công chúa còn nhiều tuổi hơn rất nhiều, cái miệng nhắn của công chúa là ngọt. Công chúa gọi Thục phi là di nương, như vậy công chúa liền gọi ta tiếng là Tuyết di nương ." "Tuyết di nương. . ." Thiên Chỉ Diên ngọt ngào kêu lên. "Tốt lắm! là đứa bé ngoan " Tuyết phi cười vô cùng đoan trang, dáng vẻ ung dung, nhưng trực giác của Thiên Chỉ Diên cho nàng biết rằng, nét tươi cười của Tuyết phi ở sau lưng còn có ý khác nhưng nàng lại nhìn ra. Tuyết phi dắt Thiên Chỉ Diên vào tẩm cung của nàng, lệnh cho các cung nữ mang nhiều điểm tâm cùng nước trà tới. Thiên Chỉ Diên thành ngồi ở giường ăn điểm tâm, ở trong cung của Tuyết phi điểm tâm ăn là ngon, nhưng lúc này đây nàng chút hưng phấn để thưởng thức mỹ thực cũng có, ở trong cung Tuyết phi, nàng có cảm giác bất an mãnh liệt. Nàng cảm giác được, thái độ của Tuyết phi đối với nàng có chút nào che giấu, thái độ kia nàng cũng thể ràng được, thích? Nghiền ngẫm? Tìm tòi nghiên cứu? thèm? Nhưng biểu bên ngoài thoạt nhìn, cái gì cũng có. "Cửu công chúa, điểm tâm này cho công chúa, nếu như thích ăn nhiều hơn ít, nếu ăn hết vẫn có thể đóng gói mang ." Tuyết phi đem điểm tâm bày bàn ở đưa đến trước mặt nàng. Thiên Chỉ Diên gật đầu, cúi đầu xuống ăn điểm tâm. Nàng ở trong lòng thầm tính toán, làm thế nào để rời khỏi đây. Ác ý của Tuyết phi đối với nàng quá mức ràng. Tuyết phi biết nàng gọi Thục phi là di nương, điều này…cũng làm cho ý nghĩ tối hôm đó của nàng là mọi chuyện xảy ra ở trong tẩm cung của Thục phi, nàng ta đều ‘nhất thanh, nhị sở’ biết. Nàng nghe thấy câu ‘ăn xong, có thể đóng gói’ của Tuyết phi, hiển nhiên chỉ cho nàng biết lần đầu tiên thám thínhlà lúc mười giờ, đóng gói điểm tâm hẳn là việc của ngày nọ. Tuyết phi đối với chuyện của nàng, như lòng bàn tay, hơn nữa nàng ta chút che giấu. Nàng ta là có ý gì? Nàng tận lực những thứ này là thăm dò còn có cảnh cáo? Chẳng lẽ Tuyết phi cũng tin, như những người khác xem nàng là đứa trẻ năm tuổi để đối đãi? Nàng ta biết những gì, hoặc là muốn làm cái gì? còn nghi ngờ gì nữa, hai hắc y nhân kia là người của Cung Mộ Tuyết, nếu là như vậy nàng ta phái người lục soát tẩm cung của Ân hoàng hậu, phái người bắt cóc nàng, nhưng mà vì sao chứ? Rất hiển nhiên, Tuyết phi biết nàng theo phía sau của thị vệ kia! Thiên Chỉ Diên sử dụng ám khí ở đây tốt, Tuyết phi muốn bắt nàng rất dễ dàng, bây giờ, nàng phải làm sao để thầm truyền tin và tiến vào cung Mộ Tuyết, vì có bất kỳ người nào biết nàng ở đây, nếu như Tuyết phi muốn động thủ, nàng chết như thế nào cũng ai biết! Nàng tự chui đầu vào lưới ! "Tuyết di nương, con muốn trở về. . ." "Cần gì phải gấp gáp như vậy, vất vả mới tới lần, vậy bồi Tuyết di nương lúc nữa . "Vâng. . ." Thời gian từng chút trôi quá, Tuyết phi cũng cùng nàng chuyện phiếm, cũng hỏi nàng tại sao lại xuất ở cung Mộ Tuyết. Nụ cười mặt nàng ta vẫn như cũ đoan trang ôn hòa, tầm mắt của nàng tuy phải nhìn thẳng, thế nhưng tổng thể có ý hay vô ý đều rơi người của Thiên Chỉ Diên. biết qua bao lâu, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy bên ngoài hoàng hôn từ từ buông xuống, Tuyết phi chút ý tứ thả người cũng có, nhưng cũng có bất kỳ cử động tác nào.
bạn Diên chết vì tính tò mò, gặp cao thủ như bà Tuyết phi này bao kinh nghiệm sát thủ cũng chẳng thể phát huy, chỉ có thể ngoan ngoãn làm cún con