1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 86.


      “Phu nhân cẩn thận chút.” Hóa ra là con trai của mẹ chồng nàng.

      “Vâng.” Doãn Thiên Lương đáp, nhìn chút, mẹ chồng nàng cau mày lại nhìn nàng đó.

      “Lương nhi sao thế? Có phải vẫn choáng váng đầu ? Ai nha, mẹ đỡ con.” Quận Vương phi rồi đưa đôi tay ngọc thon thon tới đỡ nàng.

      Đầu choáng váng mà bị chuột rút. Rất tốt là còn có tật xấu này, xem ra thân thể của nàng Doãn Thiên Lương này cũng thể nào tốt. vất vả ở Quận Vương phi tốt bụng đỡ nàng cắn răng trở về.

      Vào phòng khách Quận Vương phi liền cho người ta gọi đại phu, Doãn Thiên Lương cần, nhưng chân đau chút. Quận Vương phi nghe miêu tả của nàng nàng có thể là khi trời mưa gặp lạnh cho nên chân mới bị chuột rút.

      Trời giá rét bị chuột rút khi ở Vân Trung làm sao cho tốt? Chẳng lẽ tính chất thuộc loại ẩm ướt lúc có lúc bị chuột rút.

      Nha hoàn đỡ nàng về phòng, theo Quận Vương phi phân phó cầm lò sưởi tay làm ấm chân cho nàng, thoải mái thoải mái Doãn Thiên Lương lại buồn ngủ, trời mưa xuống buồn ngủ a.

      Mãi cho đến buổi tối mưa vẫn có xu hướng ngừng, điều này làm cho Doãn Thiên Lương nhớ lại câu “trời mưa xuống, trời giữ khách, trời giữ người ? Ở lại.”

      Ăn cơm xong ngồi đối diện cùng Quận Vương phi uống trà nóng chuyện phiến, khi chuyện phiến tự nhiên lại hàn huyên đến tiệc chia tay, tới cái này thể đề cập tới Nghiễm vương, Quận Vương phi lại trận cảm khái, Hoắc Lũng Nguyệt từ bơ vơ, lần này cuối cùng cũng có chốn trở về, bà cũng yên tâm. Doãn Thiên Lương vội vàng gật đầu đồng ý.

      Quận Vương phi lại nhìn nàng chút: “Lương nhi, nếu như tình cảm của Quân Tắc cũng lộ ra giống như có phải tốt hơn nhiều hay ?”

      Lộ ra ngoài? Con trai của ngài chưa đủ lộ ra ngoài, ra da mặt cũng đủ dày rồi.

      “A, chưa từng thấy qua, biết là cái dạng gì.” Doãn Thiên Lương .

      Lục Quân Tắc nếu giống như Nghiễm vương ... rùng mình chết.

      Uống trà xong trở về phòng nghỉ ngơi, Lục Quân Tắc người này đêm nay phải trực thế nào vẫn chưa trở lại?

      Quên , khi nào nên trở về ta tự nhiên về, quan tâm cũng vô dụng. Bò lên giường ngủ, ngủ cảm giác chân lại đau cái, cho là lại bị chuột rút, mở mắt nhìn chút lại là Lục Quân Tắc xoa bóp chân cho nàng ... người em, tính toán học tập gương tốt của Nghiễm vương hả?

      “Khá hơn chút rồi hả?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Vốn tốt lắm, mới vừa rồi ngài xoa có chút đau.” Doãn Thiên Lương . Đây phải là càng giúp đỡ càng bận rộn sao? Hai cái bắp chân duyên dáng này của mình bị bàn tay to của ta xoa nắn đến biến dạng.

      Lực đạo này làm phụ kéo mỳ tương đối thích hợp.

      “A, sức lực hơi lớn.” Lục Quân Tắc , sức ở tay hơn chút.

      Doãn Thiên Lương nhất thời cảm thấy sấm sét vang dội trước mắt mình.

      Lỗ đen và bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện từ có điện hạt căn bản ảnh hưởng đến tầng i-on hóa trái đất, nghe có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của con người, chẳng lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết.

      “Quận vương, ngài cần xoa , sao.” Doãn Thiên Lương . Đây phải là làm tôi ngủ muộn sao?

      “Tốt, vậy ngủ trước .” Lục Quân Tắc thả tay, Doãn Thiên Lương tự động nhường ra vị trí, tình huống hình như có chút mập mờ, đùi vẫn còn giữ lại nhiệt độ ở tay ta ...

      Mặc dù Doãn Thiên Lương có chút kháng cự, nhưng Lục Quân Tắc kia vẫn đem nàng ôm vào trong lòng, lý do vẫn tương đối đầy đủ, chân nàng chính là bị lạnh mới rút gân, vì để chân nàng bị lạnh ... bọn họ ngủ thành tư thế mập mơ, bốn cái chân quấn quýt nhau.

      dưới cũng quấn chặt chẽ, Doãn Thiên Lương than thở, đây cùng bắt cóc có khác gì nhau? Dĩ nhiên, có lẽ đối với người ít chán ghét mà , đây có thể gọi là “bắt cóc ngọt ngào”.

      “Quận vương, như vậy ta thoải mái.” Doãn Thiên Lương . Nàng thích ngủ bị gò bó, ghét ngủ bị ôm như vậy.

      “Nhưng chân nàng sợ lạnh, từ từ quen là tốt rồi.” Lục Quân Tắc .

      Chân của tôi phải bị lạnh, nhưng khớp chân tôi bị lệch đến biến dạng. Bĩu môi. Doãn Thiên Lương quyết định ngày mai để cho nha hoàn làm cho nàng cái bao để bảo vệ đùi và cổ tay, nhìn ta còn ngụy biện gì, tối nay nàng nhịn.

      Nhịn đến nửa đêm, Doãn Thiên Lương đột nhiên cảm giác hơi thở cứng lại, cho là dưỡng khí trái đất đột nhiên biến mất vội mở mắt... khó trách hô hấp khó như vậy, người nào bị đè người cũng thoải mái được.

      Thấy nàng mở mắt, bàn tay đó vừa lật tới, nhân tiện Doãn Thiên Lương ngủ ở bên trái biến thành ngủ phía bên phải.

      Đơn giản là khinh người quá đáng.
      “Quận vương, ngài ở đây làm gì?” Mình tỉnh táo, mình bình tĩnh.

      “Oh a phải ngủ thoải mái sao? Đổi lại hướng.” Lục Quân Tắc .

      Nếu đổi hướng vì sao phải là dưới tôi ? A, lời này nghe có chút được tự nhiên, quên , quản được nhiều như vậy.

      Mình nhẫn, mình nhịn ta lần nữa.

      Đêm khuya tiếp tục, Doãn Thiên Lương thở đều đặn mang theo tức giận lần nữa tiến vào mộng đẹp.

      Chương 87.


      Lần nữa ở trong mộng đẹp tỉnh lại, Doãn Thiên Lương hít sâu hai cái.

      “Lục Quân Tắc, có phải ngài nhàm chán quá phải hay ?” Có thất đức như vậy sao? Đổi lại hướng cũng cần xoay nàng xung quanh thế.

      “Đổi lại hướng, sợ nàng lại thoải mái.” Lục Quân Tắc . Cánh tay vẫn buông ra.

      thoải mái so với bị đè chết tốt hơn. Ta muốn ngủ, cần dày vò ta.” Doãn Thiên Lương , vừa gạt cánh tay của ta: “Ta cảm thấy mình ta ngủ an toàn hơn.”

      Mang nổi, mang nữa, vẫn là mang nổi.

      “Oh a, vi phu sai rồi.” Lời của Lục Quân Tắc cũng để cho Doãn Thiên Lương dừng lại đông tác trong tay. thể ? Đàn ông cổ đại cũng xin lỗi với phụ nữ?

      Trận mưa này quả nhiên kì quái.

      Người ta cũng biết nhận sai rồi bạn còn có thể trách? Chẳng lẽ băt viết thư xin lỗi và phạt đứng hai giờ? Trong khoảng thời gian ngắn Doãn Thiên Lương cũng biết gì.

      Gió ở bên ngoài đúng lúc đập vào cửa sổ nhắc nhở Doãn Thiên Lương ... nàng chửi tục câu, nàng khiến trách Quận vương để cho ta yên tĩnh chút.

      Xong rồi, bại lộ, bí mật này của nàng bị bại lộ rồi.

      Bây giờ thể giả bộ quỷ nhập vào người, giả vờ bị sấm đánh có được hay ?

      suy nghĩ có nên lấy cớ ngất lần nữa, Lục Quân Tắc chợt chuyện, dọa cho Doãn Thiên Lương sợ run lên. Có lẽ nàng có thể giả vờ là bị Lục Quân Tắc người này hù chết.

      “Oh a, tính cách lớn.” Lục Quân Tắc , có chút mùi lên án.

      “Vậy cũng thể hoàn toàn trách tôi.” Doãn Thiên Lương . Bị người bắt nạt như vậy, chính là thỏ cũng nhảy dựng lên cắn người ? Huống chi nàng lại phải là thỏ.

      Lục Quân Tắc lại lâm vào trầm mặc. Hồi lâu mới lại : “Oh a, giả vờ rất cực khổ ?” Lục Quân Tắc hỏi.

      khổ cực.” Doãn Thiên Lương trực giác .

      Tôi cũng phải là diễn viên có kỹ năng đặc biệt.

      “Oh a, sau này cần giả vờ nữa có được ?” Lục Quân Tắc .

      gì vậy? Nghe thế nào được tự nhiên như vậy, giống như là khiêu khích vậy? Tôi giả vờ còn đánh tôi như thế nào?

      “Vốn tôi cũng còn giả vờ nữa.” Doãn Thiên Lương .

      “A ...” Lục Quân Tắc cười kéo dài sau đó giọng : “Nhưng vi phu chình tai nghe Oh a muốn mẹ bảo đảm cho phép vạch trần Oh a, chẳng lẽ ta nghe lầm?”

      Bị nghe được, đó chính là nàng sớm bị bại lộ, chẳng qua người này vẫn xem kịch vui chưa ... Hận a.

      như vậy trắng ra cho tốt.

      “Vậy muốn thế nào?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Ừ, muốn xem biểu của Oh a rồi.” Lục Quân Tắc .

      “Có ý tứ gì?” Doãn Thiên Lương hỏi. Biểu ? Biểu cái gì, học lão già làm tiêu khiển à?

      “Vi phu có thể giữ điều bí mật này cho nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, tránh cho bọn họ bị kinh sợ. Nhưng, Oh a, chuyện gì cũng phải trả giá lớn ...” Lục Quân Tắc cố ý kéo dài ...

      , chỉ cần phải quá phận.” Doãn Thiên Lương . Cũng biết ta là tiểu nhân, hối hận đến ruột xanh mét, sớm biết cấu kết với Triển Vọng Phi, nơi nào lại khó dây dưa như vậy.

      “Dĩ nhiên quá đáng.” Lục Quân Tắc để sát vào lỗ tai nàng thổi hơi, Doãn Thiên Lương nhất thời cả người cũng nổi lên da gà: “Oh a, sau này ở trước mặt vi phu cần giả vờ nữa có được hay ?”

      Ở trước mặt cũng cần phải giả vờ, vậy tôi còn tìm ai để giả vờ a?

      “Cứ như vậy .... Thế thôi ?” Doãn Thiên Lương hỏi. thể , người này lại có điều kiện đơn giản như vậy.

      “Vậy Oh a muốn như thế nào?” Lục Quân Tắc đưa ra cái tay sờ sờ mặt của nàng: “Chẳng lẽ Oh a muốn đợi đến Tử Quý thành hôn liền thực ước định?”

      Phốc !!!

      “Vậy cứ thế .” Doãn Thiên Lương đáp. Còn nghĩ rằng có thể giả vờ cả đời.

      An tĩnh. Vấn đề cứ giải quyết như vậy? thể tưởng tượng nổi, giống tác phong của người đàn ông phúc hắc.

      Lần này, nửa đêm ngủ Doãn Thiên Lương lo lắng đề phòng, xem xét thấy nhịp tim của Lục Quân Tắc đập vững vàng, bác sĩ cũng phải giơ ngón tay cái lên “buồng tim này còn có thể làm việc trăm năm nữa”.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 88.


      Dậy sớm, hình như mưa dần, nha hoàn hầu hạ Doãn Thiên Lương thay quần áo, Doãn Thiên Lương thỉnh thoảng liếc trộm Lục Quân Tắc cái, lại mặc quần áo trắng ... bùn lầy của trời mưa vui đùa với trai đẹp nha.

      Nha hoàn ra cửa rót nước, trong nhà còn dư lại hai người vừa thua thập xong, lúng túng.

      phải là đồng ý trước mặt vi phu cần phải giả bộ? Tại sao lại lời nào?” Lục Quân Tắc cười hỏi.

      Cười, cười quá mắc? Tôi là radio à, khi nào người mở ra đều chuyện đây? Chương trình phát thanh buổi chiều thứ ba còn được nghỉ ngơi đấy.

      “Quận vương sớm.” Doãn Thiên Lương . câu: “What is the weath-er like?” Sợ nghe hiểu.

      “Oh a, cũng thân mật như vậy, sau này trừ khi trước mặt người ngoài, đều cần gọi Quận vương, xa lạ.” Lục Quân Tắc . Còn cười. Doãn Thiên Lương rất muốn qua véo da mặt ta. Còn thân mật hơn ...

      “Vậy gọi là gì?” Doãn Thiên Lương hỏi. Gọi đá cẩm thạch? Quá dài.

      “Gọi Đới Lễ hoặc là phu quân, hoặc là ... đá cẩm thạch, tảng đá thế nào?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Vẫn gọi là Đới Lễ .” Doãn Thiên Lương . Người này lại giả say, hứ, cách thẳng thừng với nàng có khác biệt gì, đều là giả bộ chút.

      Bởi vì mưa , cho nên đội ngũ chuẩn bị lên đường. Còn có hai ngày là đến hém núi rồi.

      Lên xe ngựa, Quận Vương phi dùng loại ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn nàng: “Lương nhi, con làm sao vậy? Sao lại có vẻ mặt này?”

      có gì, hỏng việc rồi.” Doãn Thiên Lương , lui từng bước trời cao biển rộng, vì sao nàng lại nhịn được đây?

      “A? Hỏng cái gì?” Trong ánh mắt Quận Vương phi tràn ngập các loại màu sắc lấp lánh, lóe ra lục quang.

      A cái gì a, cũng phải là phá thân ... quý bà ngài CJ như vậy.

      “Chính ta tối qua con nhất thời nhịn được, dạy dỗ Quận vương đôi câu.” Doãn Thiên Lương . Mắt thấy sáng trong mắt Quận Vương phi nhạt xuống.

      “Quân Tắc chọc con tức giận.” Quận Vương phi hỏi.

      “Đúng vậy ạ, nếu như nhất thời cũng nhịn được. Ai ...” Doãn Thiên Lương .

      bắt nạt con như thế nào, cho mẹ nghe chút, mẹ giúp con dạy dỗ .” Quận Vương phi .

      Chuyện xấu xa như vậy thế nào được ... Hay là quên .

      “Cũng có việc lớn gì, mẹ, ngài đừng hỏi, tự con giải quyết xong rồi.” Doãn Thiên Lương .

      Quận Vương phi liền híp ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh sáng trong đôi mắt lại hừng hực: “Lương nhi , có phải có hừng thú hay ? Được, mẹ biết, mẹ hỏi.”

      Vừa nhìn cũng biết lại nghĩ đứng đắn.

      Lúc xế chiều mưa rốt cục cũng ngừng, trời cũng trong, chân trời lại còn có cầu vồng. Đáng tiếc, cầu vồng khó thấy như vậy cũng vực dậy nổi hăng hái của Doãn Thiên Lương.

      Tối nay đến phiên Lục Quân Tắc trực đêm, Doãn Thiên Lương rốt cục cũng có chút buông lỏng, ngâm mình ở trong thùng tắm suy nghĩ đến cuộc sống sau này, nhìn mặt vẻ cười tốt, sau này cũng nên cẩn thận.

      “Rầm” cửa sổ được mở, đống gì đó lăn lộn đất chút rồi đứng thẳng dậy.

      em chồng, ngươi tắm?” Lăng Tiễn Tuyết tị hiềm nhìn Doãn Thiên Lương ở trong nước.

      tắm chẳng lẽ ăn canh à?” Doãn Thiên Lương hỏi, nhìn cách ăn mặc của ta chút: “Lại tới xin nước?”

      em chồng hôm nay tức giận lớn.” Lăng Tiễn Tuyết ngắm nàng cái: “Có phải Lục Quân Tắc bắt nạt ngươi hay ?”

      “Lăng tiểu thư, tính toán lúc nào gả cho tôi?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Dù thế nào cũng phải từ Bắc Chu trở lại kinh thành.” Lăng Tiễn Tuyết ngược lại có phòng bị.

      “Vậy thực muốn gả cho ta hay là vì thể cãi lới Thái hậu?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Hả? Cái này ta còn có suy nghĩ ràng.” Lăng Tiễn Tuyết , lông mày công cong nhíu lại.

      Ha ... cái này cũng phải suy nghĩ mới hiểu được? Ban đầu khi đồng ý làm cái gì rồi hả?

      “Vậy từ từ suy nghĩ .” Doãn Thiên Lương nhanh chậm tiếp tục tắm.

      Lăng Tiễn Tuyết nhìn nàng cái: “ em chồng, ngươi chừng nào rửa xong?”

      “Còn lát nữa, tôi vừa mới tắm.” Doãn Thiên Lương .

      “Nhưng là ta muốn thay ca, nếu tắm kịp rồi, em chồng, ngươi để cho ta tắm trước.” Doãn Thiên Lương bất đắc dĩ, chỉ đành tắm đến nửa ra ngoài để cho bọn nha hoàn thay nước mới, sau đó mình mặc quần áo ngồi lau tóc.

      Chương 89.


      Tốc độ tắm của Lăng Tiễn Tuyết đồng nghĩa với thấm ướt người liền ra, ăn mặc cẩn thận cùng nàng tiêng theo đường cũ quay trở về, Doãn Thiên Lương vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm lau tóc.

      Cửa mở ra, bay tới bóng màu trắng, dọa Doãn Thiên Lương giật mình. Người này phải trực đêm sao? Tại sao lại chạy về rồi?

      “Lăng tiểu thư tới?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Đúng vậy, vừa mới .” Doãn Thiên Lương , xong rồi, nàng này còn cho là mình hóa trang sai đâu, ra tất cả mọi người đều biết rồi. ta cũng biết, khẳng định hoa thủy tiên cũng biết. Cùng là đồ ngốc giống nàng, khi có việc ôm chậu hoa để che chắn cho tất cả mọi người nhìn thấy. Sau đó nghĩ tới việc chính: “Quận vương, phải trực đêm sao?”

      “Đới Lễ.” Lục Quân Tắc .

      “A? Cái gì?” Tự mình gọi mình chơi khá a? Cũng phải là tự giới thiệu mình.

      “Xem ra Oh a có thói quen gọi tên chữ của vi phu, vật gọi phu quân cũng tốt.” Lục Quân Tắc .

      Bố .

      “Đới Lễ, phải trực đêm?” trái đất này có loại người cố chấp làm cho người ta muốn đánh .

      “Thừa Dục hai ngày nữa vợ chồng chúng ta phải tạm xa nhau, cần phải nghỉ ngơi chút.” Lục Quân Tắc .

      Quả nhiên đám đàn ông xúm lại chắc là có đề tài CJ gì để . Tinh trùng quả nhiên là tinh trùng.

      vớ vẩn.” Doãn Thiên Lương . đề phòng Lục Quân Tắc đến bên người nàng, cầm lên lước bản trang điểm trải tóc cho nàng.

      Trước mắt sấm sét lại vang dội lần nữa. Hậu di trứng của ảnh hướng khí trời còn để lại thời hạn rất dài.

      Nhưng ... Tóc phải chải như vậy, trừ phi trước để cho tôi làm sư .

      cần, đau.” Doãn Thiên Lương đưa tay muốn gành cây lược gỗ, lại bị Lục Quân Tắc nắm tay.

      “Oh a, tay của nàng run.” Lục Quân Tắc , buông tay.

      “Đau.” Doãn Thiên Lương rút tay về, bị ám hiệu thuần khiết như vậy vẫn là cách xa ta chút cho tốt.

      Cẩm lược lung tung cải tóc lấy, Doãn Thiên Lương suy nghĩ, nàng ngửi thấy mùi mập mờ càng ngày càng đậm đặc, trong lòng thấp thỏm.

      “Oh a, chải nữa tóc rụng hết rồi.” Lục Quân Tắc hướng về phía nàng cười: “Oh a, có phải nàng sợ vi phu làm gì với nàng?”

      “Sợ cũng phải là sợ, nhưng, tôi còn có hiểu .” Doãn Thiên Lương , nếu ta tới đây hay là ra cho tốt: “Đới Lễ, tôi cảm thấy có số việc chúng ta phải , tránh cho hiểu lầm cái gì.”

      “Tới đây , nếu bàn nữa.” Lục Quân Tắc lại chỉ vào mép giường. Trong lòng Doãn Thiên Lương thầm than thở, người này thích chuyện ở giường, thói quen gì thế.”

      Đến mép giường ngồi xuống, Doãn Thiên Lương xử lý đầu mối : “Quận vương, nghĩ muốn nhiều ...”

      “Nhiều con nhiều cháu? Cái này , muốn.” Lục Quân Tắc , liếc nàng cái: “Oh a, nàng vẫn ra sức khước từ cùng vi phu viêm phòng, ra là nàng rất ghét vi phu có phải hay ? Chẳng qua là ngại ý chỉ của hai vị lão tổ tông thể gả cho vi phu có phải ?”

      Doãn Thiên Lương vội vàng lắc đầu: “Tôi có ý đó.”

      “Đó chính là Oh a là tự nguyện gả cho vi phu, ghét vi phu có phải hay chính là thích vi phu?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Quả nhiên là trong bụng mẹ ra ngoài, phương thức suy nghĩ cũng giống nhau.

      Doãn Thiên Lương chậm rãi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Tôi cũng phải có ý đó. Nếu , Quận vương, trước tiên hãy nghe tôi hết được ?”

      Lục Quân Tắc gật đầu cái, khoanh tay lại mà ngồi.

      thực tế, Quận vương lấy tôi cũng bởi vì lời cha mẹ, tôi nhớ được, Thanh Uyển công chúa . Trước tôi đối với chính là em ngây ngô nhà bạn tốt mà thôi, chưa gì tới thích hay . Đối với tôi mà cũng giống vậy, tôi trừ biết là Quận vương, ở ngoài là bạn tốt của ca ca tôi, tôi cũng biết rốt cuộc là hạng người gì. Nhưng, nếu bị buộc ở chung chỗ, lại cũng phải ghét lẫn nhau, đoán chừng tương lai cũng bỏ tôi, vậy chúng ta vẫn có thể hòa hợp, bằng phẳng sống qua cả đời.” Doãn Thiên Lương tới chỗ này dừng lại chút nhìn Lục Quân Tắc: “Những thứ này có thể hiểu được ?”

      Lục Quân Tắc khẽ nhíu mày: “ điểm chính.”

      Tính khí lớn như vậy làm gì ... Nàng còn chưa hết đâu.

      “Trọng điểm chính là, tôi lấy ... Cái gì kia ... Nhưng tôi biết, giống như ca ca tôi, giống như Thừa Dục ca ca, người có thân phận như vậy tương lai nhất định tam thê tứ thiếp, tôi sớm qua, tôi phản đối tam thê tứ thiếp, cũng phản đối được, nhưng con người của tôi có chút khác lạ, cho nên, tôi nghĩ chúng ta phải làm cái giao ước.” Doãn Thiên Lương .

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 90.



      Chân mày nhanh chóng nổi lên nếp uốn, nhìn nàng chằm chằm: “Tại sao?”

      “Tại sao? phải mới vừa , tôi quái gở.” Doãn Thiên Lương .

      “A, Tử Qúy thế nào cho ta biết Oh a còn có tật xấu này.” Lục Quân Tắc .

      “Cũng cho biết cũng lấy tôi rồi.” Doãn Thiên Lương .

      “Ha ha ...” Lục Quân Tắc chợt đến gần nàng: “Oh a, nếu như nàng sinh đều là con mà vi phu lại muốn cưới vợ bé làm sao bây giờ?”

      “Vậy sinh con trai nữa.” Doãn Thiên Lương .

      “Nhưng vi phu lại muốn duy trì tước vị là trưởng tử làm sao bây giờ?” Lục Quân Tắc lại hỏi.

      “Vậy cũng có biện pháp ...” Doãn Thiên Lương .

      Lục Quân Tắc mò mẫm, suy nghĩ hồi lâu: “Nếu theo chủ ý của mẹ, chờ Oh a sinh hai đứa con trai vi phu mới cưới vợ bé, như thế nào?”

      “Vì sao phải là hai?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Để ngừa vạn nhất.” Lục Quân Tắc .

      Ha ... Nghĩ đến dài, suy tính chu đáo.

      “Vậy nếu sinh được hai sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. ra cũng là đứa bé ngoan, suy nghĩ mặt mũi mẹ già lại chăm sóc cụ già trước mặt con cháu, đáng quý.

      “Vậy đến lúc đó hãy .” Lục Quân Tắc xong lại liếc nàng: “Oh a, vậy nàng tính toán lúc nào sinh?”

      Nuốt nước miếng, Doãn Thiên Lương : “Cái này ... vội vã cưới vợ bé sao?”

      Lục Quân Tắc cười tiếng: “Tuy bây giờ vội, nhưng ai biết ngày nào đó lại nôn nóng ...”

      cũng hợp tình hợp lý, bất quá nghe thế nào cũng lọt tai vậy. Nếu quyết định, chuyện sớm hay muộn, sinh ra sớm sinh ra sớm , đầu năm nay mười bốn mười năm tuổi sinh con cũng kém nàng, thân thể vẫn còn chịu đựng được.

      Hít hơi trầm tĩnh cái Doãn Thiên Lương : “Vậy, xem lúc nào thuận tiện .”

      Lục Quân Tắc nghiêng đầu như muốn cười, quay lại tinh khiết như tinh thể lỏng vậy, chậm chạp từng câu từng chữ: “bây giờ vi phu cũng rất thuận tiện.”

      Ách ... thể chiếu tâm tình của tôi chút sao? thấy tôi ra bên ngoài mạnh bên trong yếu sao, thấy tôi ra có chút run run sao?

      Nhưng, mạnh miệng ra khỏi miệng, người ta cũng có cầu ... làm sao bây giờ?

      Nên làm gì làm . Thân đầu cũng là đao, lui đầu đao ki cũng chạy được.

      “Vậy, liền sinh .” Doãn Thiên Lương , tự chủ lại nuốt nước miếng. Nhìn người khác diễn là chuyện, đích thân mình ra trận lại là chuyện khác.

      “Tốt.” Lục Quân Tắc , nhích tới gần Doãn Thiên Lương chút, nhàng đẩy ngã nàng, mặt của hai người cách nhau tới mười centimet.

      Doãn Thiên Lương tiện tay bắt được chăn, nghe rất đau.

      Nhìn Lục Quân Tắc người này thân dài mảnh, ra chất lượng cũng , sức nặng toàn thân đè người nàng để cho nàng dần dần cảm thấy thiếu dưỡng khí, trước mặt hình như xuất năm dải mây ngũ sắc.

      cái giật mình chợt thanh tỉnh, tay người này để ở chỗ nào rồi hả?

      Nàng nhìn Lục Quân Tắc, Lục Quân Tắc cũng nhìn nàng, mang mặt chút vui vẻ: “Oh a, tim của nàng đập rất nhanh, sợ?”

      “Có chút khẩn trương, tôi có động phòng qua.” Doãn Thiên Lương .

      Người có kiến thức, biết đo nhịp tim có thể dùng cổ tay sao? Thế nào phải trực tiếp như vậy ... Tốt tốt, cuối cùng cầm . Nhưng lại bắt tay của nàng để ở đâu?

      A, nhịp tim cũng đập rất mạnh, đoán trừng phải là khẩn trương, là kích động ... Doãn Thiên Lương suy nghĩ.

      “Vi phu cũng có động phòng qua.” Lục Quân Tắc : “Cho nên vi phu cũng có chút khẩn trương.”

      thể nào? Chẳng lẽ nào ngài còn là người chưa có kinh nghiệm? phải ở cố đại công tử ở nhà Hào môn quý tộc mười mấy tuổi bên người đều có “vợ” đặc biệt dạy gì kia sao? Thế nào nhà có chạy theo mốt dạy kèm tại nhà ...

      “Vậy có muốn hay chờ hết khẩn trương rồi ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      Lục Quân Tắc cười: “Vi phu cũng có ý kiến gì, nhưng Oh a nàng khẩn trương như vậy hay là chờ ít ngày nữa .”

      “Tốt.” Doãn Thiên Lương thở phào nhõm, Lục Quân Tắc nằm chết dí bên cạnh nàng, tay niết bóp mặt của nàng.

      Rốt cuộc có thể đem tâm tư thả lại chỗ cũ, gọi về tần số nhảy lên lúc đầu rồi.

      “Oh a ...” tiếng gọi của Lục Quân Tắc lại để cho buồng tim trong lồng ngực của nàng nhấc mạnh lên chút.

      phải là lại đổi ý chứ?

      “Cái gì?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      “Con của chúng ta, lão nhị tên gì?” Lục Quân Tắc suy nghĩ chút lại : “Nếu gọi Lục Nhân Ất ?”

      Chương 91.


      khó nghe.

      “Đến lúc đó rồi hãy .” Doãn Thiên Lương . Đến lúc đó là trai hay còn chưa biết đâu.

      “Cũng được, dù sao ngày còn dài mà. Ngủ .” Lục Quân Tắc .

      Ngủ . đơn giản thế, trải qua trận thế như vậy nàng sao còn ngủ được?

      Gần như là nửa đêm đến trời sáng cũng chưa chợp mắt, ngược lại Lục Quân Tắc ngủ rất say sưa.

      Ngày thứ hai lên đường, Quận Vương phi hỏi nàng có phải ngủ ngon mà vành mắt đen rồi. Doãn Thiên Lương cười : “ có ạ, ngủ rất ngon, mẹ.”

      Lại đến buổi tối, Doãn Thiên Lương ở phòng của mẹ chồng vô lại đến rất khuya mới trở về, phát ... Lục Quân Tắc người kia lại có trở về.

      đêm ngủ ngon đến trời sáng, hôm nay có thể về Vân Trung trước, về trước làm chút chuẩn bị tâm lý cũng tốt.

      Đội ngũ chia làm hai tốp vẫy tay từ biệt.

      Đội ngũ trở về Vân Trung lần này so với khi đến Kinh thành phong cảnh rất nhiều, vừa có Vương kỳ chói lọi, cũng có đội ngũ thị vệ tráng lệ, đoán chừng là muốn khoe khoang chút, vốn Quận vương là có bản lĩnh thực , là có thể đánh thắng trận.

      Thời gian trở về Vân Trung là trung tuần tháng tám, thời tiết vừa vặn nóng lạnh, ngày có thể qua rất nhàn nhã.

      Quận Vương phi rất nhàn nhã, Doãn Thiên Lương dường như rất nhàn nhã... thỉnh thoảng có chút thất thần, Quận Vương phi liền cười nàng phải lo lắng Lục Quân Tắc bị người khác mê hoặc.

      Doãn Thiên Lương lắc đầu cái, phải sợ người nào mê hoặc, là sợ ta trở lại ...

      Con người, thường thường sợ cái gì gặp cái đó.

      Ở trong ấn tượng của Doãn Thiên Lương mới qua mấy ngày mà thôi, Lục Quân Tắc lại phong trần mệt mỏi trở lại. ít quần áo trắng đẹp cũng trở thành màu tro, nhưng Doãn Thiên Lương phát , cho dù người khác như vậy nhưng tảng đá vẫn rất tuấn tú.

      Nhất là buổi tối cẩn thận dùng nước nóng tắm qua, những giọt nước mái tóc dài màu đen, tùy ý khoác lên quần áo trong, nhìn lại rất hấp dẫn ... nếu là trước kia Doãn Thiên Lương nhất định tìm cơ hội để thưởng thức ta, nhưng trước khác nay khác, lúc này bộ dạng ta như vậy đại biểu cho nguy hiểm.

      “Oh a thế nào dám nhìn vi phu?” Lục Quân Tắc hỏi.

      có.” phải là nhìn à, dù sao người bị nhìn cũng là phải tôi, tôi sợ sao?

      “Oh a, mau tới lau tóc cho vi phu.” Lục Quân Tắc ngồi vào chỗ của mình ở mép giường, cầm trong tay khăn lông lớn hướng nàng phất phất.

      Có thể làm những động tác này để trọc người hay , quá quyến rũ người.

      tới cầm khăn lau tóc cho ta, thỉnh thoảng lơ đãng cúi đầu liền thấy được lồng ngực như như , biết cơ bụng sáu múi hay , biết có y phục thành cái dạng gì ....

      Tay chợt bị hai bàn tay lớn hơn cầm chặt, Doãn Thiên Lương khựng lại, cũng nên bắt đầu rồi? AC-TION rồi hả?

      “Oh a, chỗ tóc này lau rồi, cũng lau nơi khác chút.” Lục Quân Tắc , bao lấy tay của nàng cũng nhau lau tóc. Lau a lau ....

      Nhưng lau xong rồi vì sao buông tay ra? Làm cái gì vậy? Đẩy nàng làm gì?

      Mái tóc dài còn ẩm ướt của Lục Quân Tắc quét mặt của nàng, cái này phải vô ý, toàn bộ lồng ngực kia của Lục Quân Tắc bại lộ trong tầm mắt nàng, quần áo trong tùy ý khoác cũng cùng theo tuột xuống chút, thuận tiện đem bờ vai ta cũng phóng to trước mặt nàng ...

      tay của Lục Quân Tắc còn để ngang dưới cổ nàng, còn tay tháo trang sức tóc của nàng, lấy xuống trâm cài tóc, trâm hoa từng món đặt ở bên gối, sau đó lại từ từ tản ra tóc của nàng, kéo túm tay thả vào chóp mũi ngửi cái.

      Động tác này tự như pha quay chậm, chẳng lẽ lát nữa cũng là cái tốc độ này? Ông trời, giết nàng , làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào rồi.

      “Oh a, sau này đừng dùng dầu hoa quế bôi tóc, ngửi mùi tốt.” Lục Quân Tắc .

      “Tôi cũng thích dùng, bóng nhẫy.” Nhưng Hương Châu dùng chải tóc cho tôi. Doãn Thiên Lương suy nghĩ.

      “Ừ, Oh a vẫn là đơn thuần trong sáng là tốt.” Lục Quân Tắc .

      Buông tóc nàng ra tay là bò lên mặt của nàng: “Oh a giống như mượt mà chút.”

      Mặt mượt mà sờ lỗ tai tôi làm gì ... Sờ da sau tai tôi có chút buồn buồn.

      tê dại, sức nặng người trong nháy mắt biến mất, người cũng bị lật đối mặt với Lục Quân Tắc, chống lại nụ cười hé ra mặt, Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt.

      Ách, sanh con nữa hả?

      “Vi phu đường giục ngựa dong ruổi mệt chết được, ngày khác sinh hài tử.” Lục Quân Tắc .

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 92.


      “Vậy ngủ ngon .” Doãn Thiên Lương . Đây có phải là thử thăm dò nàng trước hay ? Nhìn động tác lưu loát này phải tin ta là đứa trẻ đúng là khó khăn.

      Sáng sớm ngày thứ hai Doãn Thiên Lương còn ngủ, cảm giác mặt ngứa chút, thuận tay đánh cái ... cảm nhận rất giống da lông. Mở mắt nhìn chút, OMG ... mảnh da lưng to.

      “Oh a, nàng nắm tóc vi phu làm gì?” Lục Quân Tắc quay đầu lại ngắm nàng cái: “ bỏ được vi phu để rời giường?”

      Buông lỏng tay, tảng đá chết, tại sao lại tự luyến như vậy. ràng là cố ý dùng tóc quấy rầy để cho tôi ngủ ngon, hôm nào cạo trọc đầu của xem còn tác quái.

      Nhìn Lục Quân Tắc tìm quần áo chậm dãi mặc Doãn Thiên Lương muốn trợn trắng mắt, đây chính là sáng loáng a, chẳng lẽ muốn quyến rũ nàng đến ăn ta?

      Nàng bây giờ còn đói bụng, đối với thịt gì đó còn có hứng thú.

      Nha hoàn buộc tóc cho ta, khôi phục bề ngoài cẩn thận tỉ mỉ, ta đẩy cửa ra ngoài trước Doãn Thiên Lương mới đứng dậy, Hương Châu và Tiểu Đào ở giường lật lần mới đưa đồ trang sức tìm đủ, trong đó cái trâm hoa còn rớt cái hạt châu. Hai người cầm đống trang sức nho nhìn nàng chút, mặt thay đổi thất thường.

      Hương Châu chải tóc cho nàng, mắt thấy Hương Châu đổ dầu bôi tóc ở tay Doãn Thiên Lương vội : “Sau này đừng dùng cá này cho ta, thích.”

      Tay Hương Châu dừng lại: “Nhưng Quận chúa, dùng tóc khô.”

      có sao, đem tóc bôi dầu trơn là được rồi.” Doãn Thiên Lương .

      Hương Châu cầm khăn lau dầu bôi tóc lại rửa tay mới lại chải tóc cho nàng ... quả nhiên có giống thường ngày “nước bóng loáng trơn nhẵn”.

      cho Quận Vương phi thỉnh an rồi cùng nhau đến phòng khách, Lục Quân Tắc luyện công buổi sáng xong cũng xuất , ăn cơm, Quận Vương phi lầm bẩm ngày nhàn chán, còn vừa vừa nhìn Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lương.

      Lục Quân Tắc lên tiếng, ăn cơm xong khoawoacs áo: “Ta phủ nha.”

      Có việc chính là tốt, so với các nàng nhàn rỗi ở nhà tốt hơn nhiều. Cũng có thể dạo phố, chơi trò chơi hay dạo vườn gì, ngay cả nấu cơm quét dọn cũng cần các nàng đưa tay.

      Quận Vương phi có thể bây giờ nhàm chán, hỏi Doãn Thiên Lương có thể thêu thùa hay , Doãn Thiên Lương lắc đầu, Quận Vương phi bà cũng , bằng mời người tới dạy các nàng sau này cũng có nghề nghiệp.

      Thầy dạy mời tới, tỉ mỉ đống lớn Doãn Thiên Lương cũng nhớ mấy câu, thêu cái đồ mấy ngày cảm giác chút thành tựu cũng có, còn mệt mỏi mắt, muốn học, nhưng khi nhìn Quận Vương phi hăng hái ngẩng cao đầu nghiêm chỉnh học đả kích nhiệt tình của nàng, vì vậy Doãn Thiên Lương liền cũng có khuôn có dạng theo sát học.

      Đáng tiếc, trong ngày thường đến kim cũng cầm, mẹ chồng nàng dâu hai người thỉnh thoảng lại bị kim đâm đến kêu tiếng nho , thêu đến trưa ch thầy dạy xem chút thành quả, thầy dạy chẳng qua là khẽ lắc đầu, sau này vẫn cần phải chăm chỉ luyên tập, nhìn vẻ mặt các nàng có chút lúng túng thầy dạy lại bổ sung câu: “Năng lực của hai vị Vương phi cũng tệ lắm” ... nghe chính là khích lệ bạn tốt.

      Tiễn thầy dạy, mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn chút, rất có ăn ý buông đồ thêu xuống, nhìn đầu ngón tay chút, Quận Vương phi bị đâm so với nàng lợi hai hơn, đầu ngón tay tắng nón nổi từng chấm đỏ giống như lên bệnh sởi.

      Nhớ tới bệnh sởi Doãn Thiên Lương chợt nhớ tới hai con gấu trúc của mình còn có đưa tới, hỏi Quận Vương phi, mẹ chồng hoàng thượng có lẽ hối hận muốn đưa gấu trúc cho nàng rồi. Doãn Thiên Lương suy nghĩ cũng có thể, người đó cũng là đồ kỉ niệm.

      Buổi tối rửa mặt qua, Hương Châu lấy chiếc nhẫn cho nàng, Lục Quân Tắc nhìn tay nàng chút hỏi: “Lại bị dị ứng rồi hả?”

      có, kim châm.” Doãn Thiên Lương . Ách, ra là ở trong mắt người khác nàng cũng bị tình cảnh bi thảm của dị ứng.

      “Lại cùng mẹ học thêu cái gì?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Nhàn rỗi nhàm chán.” Doãn Thiên Lương , nhưng, thử thêu qua mới phát ... nhàm chán hơn.

      “Nhàm chán?” Vừa cười vừa nhìn nàng, cười quá mức, cười đến mức nàng thấy bất ổn: “Nhàm chán cùng mẹ ra ngoài chút.”

      ra ngoài? chút? Có thể ?” Doãn Thiên Lương hỏi, khó được, lần trước còn hô to gọi để cho ra cửa đâu.

      “Vi phu thể được sao?” Lục Quân Tắc hỏi.

      qua.” Doãn Thiên Lương gật đầu.

      “Đó là trước kia , đây là bây giờ .” Lục Quân Tắc .

      Chính là ngược xuôi cũng là thôi, cũng là, ở nơi Quận vương phủ này chính là luật pháp. Lười phải cái nhau cùng .

      “A, tốt, ngày mai tôi với mẹ.” Doãn Thiên Lương . Ở chỗ này các nàng mới đến cũng biết nơi nào chơi tốt. Nhưng, giống như đến mùa thu chơi cũng tồi, ngày mai mẹ chồng nhất định rất vui.

      Mặc dù suy nghĩ chuyện vui nhưng cũng buông lỏng cảnh giác, ánh mắt liên tục liếc tình hình Lục Quân Tắc.

      “Nghe bên ngoài thành có hồ nước rất là xinh đẹp, vừa đúng bên hồ còn có rừng phong, nàng cùng mẹ có thể xem chút.” Lục Quân Tắc rất tốt bụng đến cả địa điểm chơi thu cũng xác định.

      Doãn Thiên Lương nhìn ta, chẳng những tốt bụng chấp thuận ra cửa chơi, bên ngoài thành cũng có thể , đây là tại sao? Bất quá mẹ chồng cùng mình , cũng bị ta tính toán .

      Mang theo nghi ngờ Doãn Thiên Lương nằm xuống, có chút thấp thỏm, chuyện ngày hôm qua tái diễn ?

      Kết quả, gì cũng có, tối nay Lục Quân Tắc rất quân tử, ngay cả ôm cũng ôm nàng, chẳng qua là nằm ngang ... tư thế ngủ cũng rất quân tử, tay để ở trước ngựa, tay để ở bên người, giống như tưởng niệm người nhà.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 93.


      Sáng sớm hôm sau, Doãn Thiên Lương chạy cùng mẹ chồng báo cáo tin tức tốt, mẹ chồng nàng vừa nghe cũng là vẻ mặt nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền bỏ nghi ngờ mà cao hứng chuẩn bị chơi.

      Thời tiết tốt, chim ở phía trước dẫn đường, gió thổi hướng về chúng ta, chúng ta giống như gió thu tới trong rừng rậm, tới cỏ ... Lá phong như lửa phất phơ trong gió mát, thực là lựa chọn lúc dạo chơi tốt nhất.

      Bọn nha hoàn líu ríu tốp năm tốp ba ở chung chỗ hoặc nhìn nước hoặc hái hoa hái cỏ, Doãn Thiên Lương theo bên người Quận Vương phi nghe bà ngâm thơ làm từ, rất nhiều câu bà đọc Doãn Thiên Lương cũng có nghe qua, vì vậy cũng dám tùy tiện phát biểu cảm tưởng gì. Bất quá Quận Vương phi đọc tới những câu thơ so với tình hình nhìn thấy sân khấu những thơ ca kia đọc diễn cảm hay hơn nhiều, lúc đầu để cho người ta nổi da gà.

      Bất chợt bọn nha hoàn yên tĩnh lại, Doãn Thiên Lương quay đầu nhìn lại ... Lục Quân Tắc bộ áo dài xanh càng càng gần, cùng với là phong như lửa đột nhiên xuất ra.

      Người này phải sáng sớm ra cửa phủ nha à? Tại sao lại xuất ở chỗ này thần kỳ như vậy. Chẳng lẽ lại yên tâm?

      “Ai ...” Quận Vương phi thở dài tiếng uyển chuyển, còn cầm khăn tay lau lau khóe mắt.

      Tức cảnh sinh tình.

      “Mẹ, ngài sao thế?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      có gì, nhớ lại ngày trước chơi cùng chỗ trong núi với lão già kia, ai.” Thở dài tiếng.

      Khó trách có thể như vậy, hôm nay chỉ còn mình đơn chiếc bóng.

      muốn quên , thôi Lương nhi, ta nhìn thấy hình như là Quân Tắc.” Quận Vương phi qua hướng bên kia.

      Vốn Doãn Thiên Lương cảm thấy bữa trưa ăn cơm dã ngoại cũng rất tốt cứ như vậy bị Lục Quân Tắc làm cho thành tiếng động, ăn xong rồi, theo kế hoạch là muốn du hồ, thuyền cũng dừng ở bên hồ. Quận Vương phi lại muốn cầm khăn tay lau khóe mắt, mình có chút buồn bực thoải mái muốn về phủ trước, để cho bọn họ tự mình du hồ.

      Vừa nhìn chính là cố ý chế tạo cơ hội cho hai người ở chung chỗ, Doãn Thiên Lương vội : “Nếu mẹ thoải mái cùng nhau trở về , thuận tiện mời đại phu tới xem chút.”

      cần mời đại phu gì, ta trở về nằm chút là tốt, vất vả ra ngoài chuyển, để cho Quân Tắc cùng con nhìn xung quanh.” Quận Vương phi xong đỡ tay nha hoàn bộ nhu nhược có lực: “ , lúc trở về với mẹ chút hồ có cái gì chơi vui, đúng rồi, thuận tiện Quân Tắc câu con cá trở về nấu canh cho ta uống, tầm bổ.”

      “Để cho bọn họ câu là được, chúng ta vẫn là ...” Lời của Doãn Thiên Lương bị Lục Quân Tắc cắt đứt.

      “Phu nhân, thôi. Mẹ chỉ là muốn nhớ đến có nhân, trở về nghỉ ngơi chút là tốt.” Lục Quân Tắc .

      A ... đứa con là bất hiếu, ném vào trong nước làm mồi cho cá.

      Cứ như vậy, Doãn Thiên Lương bị Quận Vương phi lệnh cưỡng chế cùng Lục Quân Tắc du hồ, chỉ mang theo hai nha hoàn ở gần đó hầu hạ.

      Lên tầng hai của thuyền gỗ phát thuyền này ra rất tinh sảo, so với thuyền ở Tây Hồ đẹp mắt hơn nhiều. Người chèo thuyền cùng nha hoàn vừa lên thuyền giống như tránh mèo biến mất thấy, còn dư lại Doãn Thiên Lương và Lục Quân Tắc boong thuyền nhìn thuyền từ từ quay đầu hướng đến giữa hồ.

      Nhìn về nơi xa, có thể nhìn thấy núi với cây và nước mênh mông vô bờ, núi này còn có đoạn đứt gãy ràng, ước chừng là thời kì mực nước khác nhau, sắc màu đỏ của cây cũng có vàng nhìn rất là rực rỡ, cảm giác rực rỡ thịnh vượng.

      “Oh a, nước hồ này nhìn được ?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Đẹp mắt.” Doãn Thiên Lương đáp. Bây giờ ta có về hay cũng phản đối?

      “Đẹp mắt như thế nào?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Nhìn thấy thế nào cũng đẹp.” Doãn Thiên Lương , vì sao đẹp như thế nào, nhìn thích chính là đẹp mắt thôi. Cùng loại người cũng phải nghiên cứu tại sao này ngắm phong cảnh thú vị ... Hay để cho ta câu cá : “Mẹ muốn uống canh cá.”

      “Chờ thuyền ngừng mới có thể câu cá, cá rất lười, chạy theo mồi câu.” Lục Quân Tắc .

      Ách ... phải là như vậy ?

      “Vậy dừng lại câu cá là được.” Doãn Thiên Lương .

      tại nước còn cạn, chờ nước sâu chút.” Lục Quân Tắc nhìn nàng chút: “Vi phu dạy nàng câu cá.” xong dọc theo thang lầu lên , Doãn Thiên Lương muốn lên lầu xem chút liền cũng theo, câu cá, phải là thả mồi câu ném vào trong nước rồi chờ là được?

      Bông thuyền lầu, có ghế dài và có cái giá ... hẳn là giá cần câu. Lục Quân Tắc từ cần câu đến lưỡi câu lại đến dây câu mồi câu ... Doãn Thiên Lương nghe được muốn ngủ gà ngủ gật, ăn con cá mà thôi, cầm lưới bắt đống thoải mái ăn, quả nhiên người có tiết thích ăn “tình thú”.

      “Oh a, nàng mệt nhọc?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Có chút.” Doãn Thiên Lương , vốn nội dung thú vị, giảng giải cũng thú vị, thú vị bình phương lên chính là ngủ gật.

      “Vậy Oh a vào ngủ trước, chờ vi phu câu cá lên lại gọi nàng.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương nghi ngờ gì, vừa đúng, cũng cần nghe bài giảng nhàm chán lại có thể thăm thú khoang thuyền, thuận tiện đến đuôi thuyền ngắm phong cảnh mỹ lệ.

      Vén rèm lên nhìn chút, trong khoang thuyền này đẹp đẽ a, mặc dù có màu sắc chói lọi nhưng từ bàn ghế đến giường mạn rèm cửa sổ mọi thứ đều là tỉ mỉ lựa chọn, quả nhiên, thuyền nhà người có tiền cũng xa hoa như vậy, cả hai miếng đồ án nho cửa sổ cũng thêu rất đẹp.

      Quả nhiên, có tiền tốt.

      Chương 94.


      Khoang thuyền này rất rộng rãi, nhưng có cánh cửa khác thông hướng đuôi thuyền, gió hồ lùa vào cửa sổ đem mành vài thổi trúng bay như sóng lớn, hoa bàn bên cửa sổ cũng bị thổi trúng cành lá khẽ rung, ngồi ở bên cạnh bàn nhìn ra phía ngoài, ngắm phong cảnh như vậy cũng tồi.

      Chống cằm ngắm phong cảnh, cảm thụ thuyền nhàng lay động giống như đưa nôi, Doãn Thiên Lương dần dần có chút mệt rã rời ... Hôm nay nàng còn có giấc ngủ trưa.

      ngủ say, nhìn như nghe thấy có người giọng gì đó rồi lại nghe thấy , sau đó cảm giác có hơi nóng đánh về phía mặt của mình, đem ánh mắt mở hí ra như đường may, ra mặt người đàn ông mơ hồ ...

      Mặt đàn ông ... Doãn Thiên Lương bận rộn bịt chặt ánh mắt giả bộ ngủ.

      “Oh a thế nào lại ngủ bên cửa sổ, nếu như bị gió thổi lệch lỗ múi cũng dễ nhìn.” Lục Quân Tắc nhàng .

      chỉ có mũi tôi lệch, mắt tôi còn chếch đấy ... Doãn Thiên Lương tiếng động giả bộ ngủ.

      Cảm giác mình đụng tới ván giường, Doãn Thiên Lương rất muốn lật người đưa lưng về phía ta. Nhưng như thế rất , cho nên nàng liền tùy ta đem chân để gọn rồi đắp chăn cho nàng.

      Haiiii .... Thở dài nhõm ... , thả ra tí xíu, còn dư lại nửa kẹt ở trong cổ họng rồi ...

      Tại sao?

      Bởi vì có cái tay sờ mặt của nàng, đem nửa sức của nàng hù dọa về.

      Lại tới ... tảng đá kia gần đây có việc gì lại thích tìm cách đùa giỡn nàng, làm hại nàng muốn đâm vào đầu đao cũng được.

      “Oh a, nàng có ngủ đúng ? muốn chuyện cùng vi phu đúng ?” Lục Quân Tắc chợt thôi ngắt véo mặt nàng, Doãn Thiên Lương đề phòng liền nhếch miệng cách tự nhiên.

      Người này đúng là ma vương chuyển thế, quả nhiên là đòi nợ.

      Mở mắt, Doãn Thiên Lương nhìn ta cũng chuyện.

      “Oh a, nàng tức giận?” Lục Quân Tắc cười tiếng.

      Cười, cười cái gì? Chơi mèo vờn chuột thích lắm có phải hay ?

      Ngồi dậy: “Cuối cùng muốn như thế nào?”

      “Cái gì như thế nào?” Lục Quân Tắc cau lông mày.

      “Rốt cuộc muốn hay muốn?” Doãn Thiên Lương hỏi. Mặc dù công trình lớn chút, cũng thể coi như chủ nhân lão luyện đào cái hố đặt nền móng cách trọng thể a, nhanh chóng cho cái ngày bắt đầu làm việc để cho tôi cũng làm chuẩn bị cho tốt.

      “Muốn.” Lục Quân Tắc đáp rất thống khoái.

      “Vậy rốt cuộc tính toán khí nào bắt đầu?” Doãn Thiên Lương hỏi. Già dặn kinh nghiệm như vậy bọn ta lo sợ hão huyền rồi.

      Nghe được nàng hỏi vẫn đề này Lục Quân Tắc vóng cánh tay trong chốc lát “Nếu , bây giờ?”

      A .... bây giờ ? Bây giờ là ban ngày ...

      “Bây giờ ? Bây giờ tiện.” Doãn Thiên Lương .

      có, vi phu rất dễ dàng, chẳng lẽ thân người phu nhân tiện?” Lục Quân Tắc hỏi.

      phải là thân thể tôi tiện, là tôi thời gian tiện.

      Nhưng, tảng đá chết này hỏi vấn đề thể hàm súc chút sao?

      Nhắm mắt lắc đầu cái, MMD, lần đầu tiên của nàng cứ như vậy khai báo ở bên ngoài chính phủ rồi ...

      thành vấn đề?” Lục Quân Tắc lại nhíu mày.

      Doãn Thiên Lương thấy thế có chút nén giận, chung quy nhíu mày nhìn rất đàng hoàng sao? biết hàm súc miễn cưỡng , nhưng là ... có thể hay cố chấp hỏi cái vấn đề đó được .

      thành vấn đề.” Doãn Thiên Lương , phù phù nằm vật xuống, đột nhiên cảm giác được mình giống như cá nằm thớt, còn kém người Lục Quân Tắc kia cho nàng thêm chút gia vị. Đao pháp hoa lệ gì dầu muối tương dấm ... Đến đây .

      nghĩ tới Oh a lại có mặt khí phách như vậy.” Lục Quân Tắc kia cười .

      Khí phách ? Phi. Tôi đây ràng là thấy chết sờn.

      rốt cục muốn hay muốn ...” Doãn Thiên Lương hỏi.

      Ách ... lời này là lạ ...

      “Oh a nàng gấp cái gì, chuyện này phải từ từ ...” Lục Quân Tắc tay tự như lại linh hoạt từ từ đưa qua vuốt ve mặt của nàng, ngón tay nhàng ở mặt nàng vẽ vòng, từng vòng tự như sóng lăn tăn ở mặt nàng phóng thích phóng thích ...

      Doãn Thiên Lương lên tiếng, chuyện như vậy với nàng cũng chính là thiếu cơ sở thực tế, thao tác cụ thể vẫn là ta, nàng chờ là tốt rồi ... Nữa ?

      Người này chẳng lẽ là tự xóa trang điểm rồi xoa bóp cho nàng? vòng lại vòng trái lại rất thoải mái, cộng thêm thuyền giống như chiếc nôi, nàng thoái mái rất nhanh muốn ngủ thiếp .

      Lục Quân Tắc lại giọng cười đồng thời dừng tay: “Oh a, đứng lên câu cá, lát cá mắc câu.”



      Chương 95.


      “Oh a à, chuyện câu cá này thể gấp, nóng nảy cũng được, phải đợi cơ hội cá dĩ nhiên mắc câu.” Lục Quân Tắc .

      Lời này nghe thế nào cũng giống như có ý khác, chẳng lẽ ở nơi này nàng chính là con cá ta chờ đợi.

      Hứ.

      Nếu như nàng là cá cũng tùy tiện cắn câu, mặc dù mồi câu nhìn rất đẹp mắt và ngon miệng, nhưng những ví dụ trong tự nhiên chứng minh, cái gì càng đẹp mắt càng có kịch độc, nàng coi như ăn cũng muốn chờ người đánh cá chính mình nếm, chứng minh cho nàng có độc.

      Nàng phải là con cá ngu ...

      Vọt đứng dậy theo Lục Quân Tắc ra khỏi khoang thuyền, hận thể đẩy ta xuống nước.

      Dây câu còn có bất cứ động tĩnh gì, hai người rón rén ngồi ghế dài, Doãn Thiên Lương đối với cần câu này có hứng thú, liền dõi mắt nhìn non sông tươi đẹp, phía xa chiếc thuyền đơn sơ của ngư dân bận rộn thu lưới, cũng có mấy chiếc du thuyền dừng lại ngắm cảnh. Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hoan hô.

      Nhìn chút người ta mới đúng là du hồ, lại nhìn bọn họ chút, hai người giống như hai pho tượng cúi đầu ở chỗ này nhìn cá mắc câu.

      Mấu chốt là cá giống như thành tinh, lâu như vậy cũng có mắc bẫy.

      “Đến đây.” Lục Quân Tắc , đồng thời chỉ huy nàng: “Oh a, nhanh chóng nhấc cần câu lên.”

      Mặc dù còn suy nghĩ vì sao để cho nàng làm cái hoạt động phí sức này bất quá tay Doãn Thiên Lương cũng nhàn rỗi, lập tức nhấc lên cầu câu, “ba” tiếng, con cá đạp ở boong thuyền còn ngừng đập thình thịch, Doãn Thiên Lương bởi vì lực đạo có nắm giữ tốt thiếu chút nữa ngã ngửa, rất may là Lục Quân Tắc kịp thời đỡ nàng.

      Xem chút con cá này quả nhiên rất to, vẻ đập thình thịch và sức lực này giống như muốn nhảy .

      Doãn Thiên Lương nhìn Lục Quân Tắc chút, phải con cá này cũng muốn tôi nhặt chứ? Quả nhiên Lục Quân Tắc hất cằm nhè chút ý bảo nàng đem con cá bỏ vào thùng.

      Lục Quân Tắc lấy lưỡi câu ra, Doãn Thiên Lương suy nghĩ phải là con cá sao, cầm cái đuôi xách lên cũng có vấn đề ... thử mấy lần, con cá cũng ra sức ngoắc ngoắc cái đuôi từ trong tay nàng chạy trốn sau đó hung hăng rớt tại boong thuyền.

      Doãn Thiên Lương quyết định đợi lát nữa bắt nó, ở bên nhìn con cá nhảy nhót rất vui.

      “Oh a, sợ?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Sợ con cá, cũng phải là cá mập để tôi phải sợ.

      “Sợ cũng phải sợ, chờ nó lát nữa đâm đầu choáng váng tôi lại bắt nó là được, dùng tương đối ít sức.” Doãn Thiên Lương , xem cái lực nó nhảy kia đoán chừng nó bị hôn mê cũng xa.

      Lục Quân Tắc ngắm nàng cái lại nhìn con cá cái, sau đó lần nữa thả mồi câu cá.

      “Làm canh cá muốn nhiều cá như vậy sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. Có câu con cá tanh nồi nước” ... cần bao nhiều nồi cá thành canh cá rồi...

      “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.” Lục Quân Tắc .

      “Muốn trở về nhà , phải là mẹ có chút thoải mái sao?” Doãn Thiên Lương . Về nhà đối mặt với mẹ chồng còn dễ chịu chút.

      “Ngày mai tốt.” Lục Quân Tắc , có chút hời hợt.

      Doãn Thiên Lương hướng về phía bóng lưng ta bĩu môi, sau đó tiếp tục quay đầu lại nhìn tiến trình hôn me của con cá.

      Rốt cục, con cá hôn mê, chẳng qua thỉnh thoảng vẫn giật giật chút, Doãn Thiên Lương nhanh chậm cầm con cá lên ném vào trong thùng, mới vừa vỗ tay cái, mặt nước lại lên con cá nhảy dù xuống boong thuyền.

      Cứ như vậy bắt câu, thời gian ngày ngả về phía tây, trong thùng gỗ to có năm con cá lớn đều, có hai con tự làm hại mình nghiêm trọng còn vào trạng thái hôn mê.

      Lục Quân Tắc thu dây và cần câu tới xem chút, tựa như còn tương đối hài lòng. Doãn Thiên Lương suy nghĩ cái gì khen ngợi chỉ thấy Lục Quân Tắc động tác nhanh chóng bắt hai con cá hôn mê ném trở về trong nước.

      Tầm mắt Doãn Thiên Lương theo con cá làm đường pa-ra-on: “Tại sao lại vứt bỏ?”

      “Quá ngu ngốc.” Lục Quân Tắc .

      Cái lý luận gì thế ... Là dùng để ăn chứ phải để bồi dưỡng nhảy cao ...

      Thuyền quay đầu trở về bên bờ, hai nha hoàn biến mất giờ xuất như kì tích, đầu thấp giống như làm chuyện gì sai lầm.

      Trở về xe ngựa, Doãn Thiên Lương và Lục Quân Tắc ngồi đối diện, ở giữa Doãn Thiên Lương kiên trì để thùng gỗ. Ba con cá vẫn còn biết tính mạng bị nguy hiểm vậy mà còn bơi lên giành vị trí.

      Như thế xem ra còn bằng hai con cá ngu ngốc kia còn có thẻ sống lâu chút, khắp nơi tự cho là thông minh quả là tự cho là thông minh. Chớt nhớ đến mình, rốt cuộc là thông minh hay là tự cho là thông minh?

      Có lẽ chẳng qua tự cho là thông minh. Nàng còn cho là mình giả vờ ngây ngô, giả vờ ngu đần thành công đâu, kết quả mẹ chồng vừa bắt đầu tin, người đối diện này giả vờ say để nghe lén cũng biết, nàng mình diễn đứa ngốc.

      So với ngày này, nàng lại làm thành đứa ngốc để cho Lục Quân Tắc xem náo nhiệt. Đoán chừng người này nghĩ tới vợ mình có thể “hào phóng” như vậy.

      “Oh a vào lúc này lại yên tĩnh như vậy, mới vừa rồi rất dễ chịu mà.” Lục Quân Tắc , biểu mặt thường thường.

      Lại nữa rồi ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :