Chương 3: Chồn đại gia khí phách uy vũ! Động tác tay của nàng hết sức thuần thục, tam hạ lưỡng hạ ( làm hai ba lần ), chồn cuối cùng cũng đem Huyết Linh thảo phun ra. Sau khi phun Huyết Linh thảo ra, rốt cục biểu tình của chồn tía cũng thoải mái lên chút ít. Nó tựa vào cánh tay của Mộc Vân La, toàn bộ thân thể mềm nhũn. Mộc Vân La nhìn con chồn, có chút bất đắc dĩ dọa dẫm "Quỷ tham ăn! lần sau còn dám cướp đoạt đồ của lão nương, ta liền lột da ngươi!" " Xèo xèo ——" Chồn chợt kêu thành tiếng lần thứ hai, cặp mắt trong veo như nước kia cẩn thận nhìn Mộc Vân La. Đột nhiên, nó cúi đầu, miệng cắn tay nàng cái. Mộc Vân La bị đau, khẽ hô tiếng! Suýt nữa đem nó hất ra. Giỏi! Vật này, lấy oán trả ơn?! Nàng định gì đó, trong đầu lại truyền đến thanh có chút trầm thấp " Ngươi cứu ta, vì vậy, từ nay trở , ngươi chính là chủ nhân của ta!" Mộc Vân La nhìn bốn phía, thấy bất kỳ bóng dáng nào. Sau cùng, tâm cam tình nguyện, tầm mắt đành phải dừng lại thân ảnh chồn tía tay nàng, trong lòng như có hàng nghìn hàng vạn lạc đà gào thét chạy qua —— Mụ nội nó, thực là ảo diệu! Vật này chuyện được?? "Lão tử là trung cấp linh thú, đương nhiên có thể được!" Thanh mười phần kiêu ngạo của chồn lại vang lên. Sau đó nó lật người, bò về phiá cổ tay Mộc Vân La, biết dò xét cái gì. Đợi sau khi nghiên cứu thân thể Mộc Vân La xong, chồn liền ai oán kêu rên “ Ta vất vả mới nhận người làm chủ nhân, kết quả lại trúng phế vật có nội lực! “ Mộc Vân La khóe mắt giật giật, trong lòng vẫn cố tiêu hóa việc con chồn này có thể tiếng người. Được rồi, ngay cả xuyên còn xảy ra được, có cái gì thể đây? ! sai, nàng, chính là xuyên tới! Nửa tháng trước, thân thể này bị hai người tỷ tỷ hãm hại xui lấy trộm bảo bối đan dược của phụ thân Mộc Kiền, sau bị xử bằng gia pháp, đánh chết tươi! Lúc đó, nàng ở thế kỷ 21 là truyền nhân của Cổ Dược thế gia, vì luyện chế đan dược thất bại mà bị nổ tung mất xác, liền xuyên đến. . . Thấy chồn bên cạnh vẫn còn đắm chìm trong đau xót, Mộc Vân La liền lập tức túm lấy nó. " có nội lực? phế vật? Ngươi sai rồi! ngày nào đó, ta nhất định trở nên cường đại hơn bất kỳ kẻ nào khác!" Thanh thanh thúy, thế nhưng trong lời lại lộ ra cỗ ngoan tuyệt. Thời điểm vừa mới xuyên đến, nàng tra xét ràng. Sở dĩ thân thể này có khả năng tu luyện, hoàn toàn là vì từ bị đầu độc, khiến cho kinh mạch trở nên cực , ngưng tụ được nội lực. Mộc Vân La lông mày nhíu lại, nghĩ đến việc thân thể này bởi vì có khả năng tu luyện, chắc hẳn trải qua nhiều năm khổ sở, thần sắc trở nên lạnh lẽo! Nàng nhất định tra ra người hạ độc! Đợi đến lúc nàng có thực lực cường đại, nàng chắc chắc đem mọi khuất nhục thân thể này từng chịu, trả lại từng cái cho từng người! Khí lạnh quanh thân tỏa ra khiến chồn thoáng cái hoảng sợ. Nó nghĩ tới, cái phế vật, lại có khí thế cường đại như vậy! Vừa lúc đó, cổ của nó lại bị túm lần thứ hai! Chồn tía ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt mỉm cười của Mộc Vân La, bên tai có thanh vang lên " Mặc kệ thế nào, sau này ta đơn nữa, ngươi theo ta! Còn có, ta gọi ngươi là Tiểu Tử" ( tử = tím ) Tiểu Tử? Chồn giãy dụa " nên. . ." Nó - chồn đại gia uy vũ khí phách, tại sao lại có cái tên đàn bà như vậy? "Ta cần cái áo khoác lông chồn nha~" Mộc Vân La thèm đếm xỉa tới biểu tình vặn vẹo của chồn , tầm mắt từ người nó xẹt qua. Nháy mắt, chồn tía rùng mình cái, ỉu xìu rũ xuống. Kháng nghị vô hiệu. . . đồ ma quỷ! Mộc Vân La đem nó ôm vào trong ngực, tâm tình vui vẻ, xoay người xuống núi " Thời gian còn sớm, Tiểu Tử, chúng ta trở về." . . . Chương 4: Làm người phải tự biết mình! Tại góc sân cũ của Mộc phủ, khí mảnh tiêu điều bao phủ khắp sân. Bên trong sân tối, là căn phòng cũ nát. "Chủ nhân, đây là chỗ ngươi ở?" Tiểu Tử dụi mắt, dám tin nhìn bốn phía. " sai" " ngờ chủ nhân chỉ là phế vật mà còn là quỷ ngèo đói nha!" Tiểu Tử kêu rên ai oán lần thứ hai. Trời ơi! Nó rốt cuộc theo dạng chủ nhân gì vậy a~! ! Tiểu Tử bẹp bẹp bẹp cái miệng, nhìn khắp bốn phía, cố tìm kiếm đồ có giá trị. Nhưng dạo qua vài vòng rồi vẫn thấy gì đáng giá, đành khốn khổ tìm chỗ sạch nhảy lên ngồi ngây người ở đấy. Mộc Vân La ở bên sắp xếp những thứ ngày hôm nay hái được, mặt nàng lộ ra chút vui mừng. Mặc dù mới chỉ là rìa ngoài rừng rậm, thế nhưng thu hoạch hôm nay ít. Vừa mới thu dọn xong chỗ thảo dược, xa xa có trận tiếng bước chân truyền đến ầm ĩ. "Ta nghe thị vệ , hôm nay nhìn thấy phế vật kia ra khỏi phủ." " hay giả vậy, phế vật kia chưa chết sao? Ta còn tưởng nhiều ngày như vậy, thi thể nàng sớm thối rữa! Thanh có chút bén nhọn của hai người từ bên ngoài truyền vào. Nghe thấy thanh , Mộc Vân La thần sắcchợt lóe lên, khóe miệng gợi lên độ cong sâu kín. . . Nàng nhớ kỹ thanh này, đây là hai tỷ tỷ “tốt” hãm hại nàng, Mộc Ninh Tuyết và Mộc Tĩnh Nhu! nghĩ các nàng vậy mà cũng tìm đến. "Tiểu Tử, chốc nữa có trò hay để xem rồi." Mộc Vân La cúi đầu với Tiểu Tử câu, ngay sau đó liền ôm nó bỏ vào góc trong rương hành lý. "Ô, đúng là chết ! Mộc Vân La, mạng của ngươi cũng lớn quá nha! Bị đánh 120 đại bản mà vẫn chết!” Cửa phòng rách nát bị đẩy ra, từ bên ngoài, Mộc Tĩnh Nhu xiêm y màu vàng nhạt nhìn vào bên trong, cười châm chọc. Nàng đảo mắt nhìn căn phòng chật hẹp, lại quay sang nữ tử quần áo hồng phấn bên cạnh " Tỷ, ta là đừng tới đây, ngươi lại nhất quyết đến nhìn. Ngươi xem, hoàn cảnh như này, chỉ có súc sinh mới ở được! " Ý tứ này chính là miệt thị Mộc Vân La là súc sinh. "Tam tỷ có ý gì vậy? Chỉ súc sinh mới ở được, các ngươi lại ở được, vậy chẳng phải các ngươi đến súc sinh cũng bằng sao?" Mộc Vân La tùy ý ngồi ngồi ở bên, giương mắt nhìn các nàng, cười nhạt. Mộc Tĩnh Nhu bất ngờ sửng sốt. Trong chốc lát, biểu tình mặt từ trắng thành đỏ, thanh bén nhọn vang vọng khắp gian nhà " Mộc Vân La, ngươi sỉ nhục ta?!" "Ta nào dám nhục mạ tam tỷ? Chính là khen ngợi ngươi tự mình biết mình đấy nha~ " Mộc Vân La tựa lưng vào ghế, ung dung nhìn các nàng. " Tiện nhân này, sẹo lành liền vội quên đau? Ta nhất định hôm nay phải hảo hảo giáo huấn ngươi mới được!" Mộc Tĩnh Nhu tính tình nóng nảy, hiển nhiên chưa từng nghĩ phế vật trước nay chỉ biết khúm núm trước mặt các nàng lại dám phản kích lại, liền giận đến giơ chân, biểu tình mặt thoáng cái vặn vẹo. Nàng ta cắn răng, giương nanh múa vuốt nhào về phía Mộc Vân Lan, dường như quyết tâm phải giáo huấn nàng cách "tốt" nhất có thể. Thấy nàng ta tấn công đến, Mộc Vân La mâu quang lóe lên, môi đỏ gợi lên đường cong quỷ dị. Tay nàng rung cái, thình lình trong tay nhiều hơn cây ngân châm. Nàng vung tay cực kỳ , ngân châm bắn ra, nhắm chân Mộc Ninh Tuyết bay tới! Vì vậy —— Mộc Vân Tuyết đứng sau lưng Mộc Tĩnh Nhu đột nhiên chân mất thăng bằng, nàng khẽ hô tiếng, cả thân thể nghiêng về phía trước . . . Bịch bịch! Thân thể Mộc Ninh Tuyết nằm úp sấp người Mộc Tĩnh Nhu, hai người song song té xuống đất, cùng nhau trình diễn tư thế chó ăn phân đầy kỳ cục! . . .
Chương 5: Mộc Vân La thay đổi! "Hai người tỷ tỷ các ngươi, yên làm, sao lại cấp cho ta cái đại lễ lớn như vậy làm gì?" Mộc Vân La đứng bên, che miệng, giả vờ kinh ngạc "Mau đứng lên, đứng lên!" cần Mộc Vân La , Mộc Ninh Tuyết và Mộc Tĩnh Nhu cũng muốn làm như vậy a. Thế nhưng, biết chuyện gì xảy ra, Mộc Ninh Tuyết chỉ cảm thấy hai chân của mình như mất hết tri giác, làm thế nào cũng bò dậy nổi. Mà Mộc Tĩnh Nhu, hoàn toàn bị Mộc Ninh Tuyết đè ở dưới thân, căn bản có cách nào thoát ra khỏi nàng. Hai người cứ như vậy giằng co tại chỗ lúc lâu. Cho đến lúc Mộc Tĩnh Nhu đẩy được Mộc Ninh Tuyết ra, người các nàng sớm dính đầy bụi đất. Mộc Tĩnh Nhu tóc tai toán loạn, khác gì phụ nữ điên, đứng tại chỗ thét chói tai. "Mộc Vân La, ngươi làm cái gì? !" Nàng dám khẳng định, chuyện vừa rồi nhất định cùng Mộc Vân La có liên quan! Bằng các nàng tốt như vậy sao lại té ngã xuống đất! Mộc Vân La ngồi bên , khóe mắt giơ cao, thờ ơ trả lời."Ta có thể làm được gì đây? Đều phải là hai vị tỷ tỷ thấy muội muội ta liền hưng phấn, liền làm đại lễ sao?" Mộc Ninh Tuyết lúc này hai chân run rẩy, cử động khó khăn, chỉ có thể hổn hển dựa vào bên. Mộc Tĩnh Nhu đứng ở trước cửa, nghe Mộc Vân La trả lời, cả người tức giận đến toàn thân run run! Cái đồ phế vật này! Từ lúc nào mà nàng ta lại học được phản kháng? ! Mộc Vân La từ trước kia cho tới bây giờ đều là các nàng đánh nhục mạ như nào cũng dám lại, thế nhưng hôm nay bỗng nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy! Đáy lòng cỗ căm tức hoàn toàn bị khơi mào, Mộc Tĩnh Nhu giận dữ xông thẳng đến lần nữa, lòng bàn tay hướng tới, ra đạo quang mang! Là võ lực cấp bốn! Mộc Tĩnh Nhu lúc này, hoàn toàn lộ bản tính! Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo sát khí! "Phế vật! Ta khiến ngươi quỳ xuống liếm đế giày ta!" Khuân mặt xinh đẹp của Mộc Tĩnh Nhu càng trở nên vặn vẹo, cả người lao thẳng tới. Nhìn động tác của Mộc Tĩnh Nhu, con ngươi Mộc Vân La co rụt lại! nghĩ tới, Mộc Tĩnh Nhu này tuổi còn mà quá ác độc như vậy! Bất quá, như vậy cũng tốt. Nàng vốn cũng dự định chung sống hòa bình cùng các nàng! Lúc Mộc Tĩnh Nhu đánh tới, Mộc Vân La chỉ đỡ chưởng, hướng Tiểu Tử ngầm ra chỉ thị. Mắt thấy đạo ánh sáng màu vàng kia muốn đánh tới đầu Mộc Vân La, từ đằng xa, thân thể Tiểu Tử hóa thành viên cầu bay nhanh về phía trước! Nó đáp xuống ổn định trước mặt Mộc Vân La, ngụm nuốt luôn ánh sáng kia vào bụng! Cũng chỉ trong chớp mắt, Tiểu Tử thân thể chút nghiêm túc, đánh về phía Mộc Tĩnh Nhu. Móng vuốt của nó xòe ra, ở mặt Mộc Tĩnh Nhu hung hăng trảo cái —— " A! ! " Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang dội khắp phòng. Cùng lúc đó, trận mùi máu tươi nồng nặc bốc lên. Mộc Ninh Tuyết đứng ở bên, nhìn thấy hết toàn bộ màn. Lúc này, sớm bị kinh trụ! Nàng kinh ngạc nhìn Mộc Vân La tràn đầy nụ cười quỷ dị, ôm ấp chồn tía đứng ở bên.Đáy mắt, mảnh sợ hãi! Người này . . . là cái phế vật kia sao? ? Cái phế vật bị các nàng khi dễ sáu bảy năm! Từ lúc nàng ta lên sáu tuổi, cũng bởi vị thể ngưng tụ nội lực liền bị nhét vào viện bỏ hoang này. Sáu năm trôi qua, kể cả là hạ nhân, ai cho nàng sắc mặt tốt. Mà nàng lại vô cùng nhát gan ,nhận hết mọi khi dễ mà cũng dám lên tiếng lần. Thế nhưng, hôm nay lại . . . Vẻ kinh hãi trong mắt Mộc Ninh Tuyết càng sâu —— Mộc Vân La, thực thay đổi! Trong khí, mùi máu tươi nhàn nhạt, Mộc Vẫn La ôm ấp chồn tía, thần sắc tự nhiên, nhìn Mộc Tĩnh Nhu té mặt đất và Mộc Ninh Tuyết. " Đây chỉ bước khởi đầu, nếu sau này các ngươi còn dám quấy nhiễu ta, ta nhất định lấy mạng các ngươi!” Mộc Tĩnh Nhu đau đớn đưa tay lên mặt, bị hai tay đầy máu dọa sợ đến gào khóc. . . . Chương 6: Kinh ngạc! Luyện dược sư! Nàng trợn to mắt nhìn Mộc Vân La, giống như thấy quỷ, la hét " Mộc Vân La, ta bỏ qua cho ngươi! Ta muốn cha biết! Chờ cha trở về, nhất định lấy mạng ngươi!" xong những câu này, chờ Mộc Vân La làm ra hành động gì tiếp, vội vàng thối lui ra bên bên ngoài. Mộc Ninh Tuyết cũng vùng vẫy, từ nơi này chạy ra ngoài . . . Đợi các nàng rồi, tất cả thần sắc trêu tức vừa rồi mặt Mộc Vân La tản , thay vào đó là lãnh huyết vô tận. Nàng lạnh lùng cười, ngồi ở cái ghế, trong tay thưởng thức cây ngân châm phản xạ ánh hàn quang sắc bén. Kỳ thực, nàng ngại giết các nàng ta ! Chỉ tiếc, thực lực bây giờ của nàng vẫn còn quá yếu, sợ đối phó được với các tình huống sau này. "Chủ nhân." Bên tai, thanh của chồn vang lên. Mộc Vân La thu hồi ngân châm, đưa tay sờ sờ đầu chồn tía " Tiểu Tử, đánh đẹp lắm!" Tiểu Tử cười như vớ được vàng " Đương nhiên, ta là trung cấp linh thú mà lại!" Nhìn vẻ mặt thối của nó, Mộc Vân La kéo kéo môi cười. " Chủ nhân, nếu như các nàng trở lại gây chuyện làm sao bây giờ? Ngài còn quá yếu" Tiểu Tử đột nhiên có chút lo lắng hỏi. "Cho nên, ta muốn trong thời gian ngắn nhất, trở nên mạnh mẽ!" Mộc Vân La thần sắc lóe lên, trán chút ngưng trọng. Muốn trở nên mạnh mẽ, biện pháp duy nhất là giải trừ hàn độc, tu luyện võ lực. Mới vừa rồi thực lực của Mộc Tĩnh Nhu nàng cũng quan sát được, bất quá mới chỉ là nhị cấp võ giai nho có lực sát thương lớn như vậy, có thể thấy, nếu tu luyện tới cấp bậc cao hơn là loại tình cảnh nào. Mộc Vân la lắc lắc đầu. Quên , trước chưa muốn thế, điều trọng yếu nhất thời chính là hảo hảo điều trị thân thể! Mộc Vân La lấy từ dưới đáy giường ra cái lò luyện cũ nát, đem thảo dược mới hái về thả vào trong đó, dùng thần lực triệu ra ngọn lửa, bắt đầu luyện chế thuốc. sai, chính là luyện chế thuốc. Tiểu Tử ở bên, nhìn việc trước mặt, cả kinh trợn to mắt. wow wow. . . Nó, nó nhìn lầm chứ? ? Chủ nhân thể tu luyện võ lực của nó, thế mà lại là luyện dược sư! ! "Chủ nhân, ngài. . . ngài là luyện dược sư?" "Luyện dược sư? nếu gọi người chế thuốc là luyện dược sư ta chính là như vậy." Mộc Vân La thuận miệng trả lời. Kiếp trước nàng là truyền nhân của Cổ Dược thế gia, là gia tộc luyện dược bí nhất Trung Quốc. Cổ Dược gia tộc này thậm chí còn có truyền thuyết vĩ đại được lưu truyền. Thế nhưng, chỉ có người bên trong gia tộc mới biết bọn họ khổ cực như nào. Từ bọn họ phải tiếp nhận những cách thức huấn luyện thần bí nhất, tàn khốc nhất. Thậm chí dựa vào phương pháp cải tạo linh hồn truyền từ viễn cổ xuống, có thể trực tiếp dùng tinh thần lực để luyện chế đan dược. Bởi vì là linh hồn xuyên qua, cho nên dù thân thể biến hóa, linh hồn của nàng vẫn cường đại như cũ, có khả năng thông qua tinh thần lực luyện chế đan dược. Thuốc dùng để đối phó với mấy người Vương Mãnh cái bang lần trước cũng là do chính tay nàng luyện chế thành. "Ha ha, nghĩ tới chủ nhân thế mà lại là luyện dược sư. Lợi hại! Rất lợi hại!" Tiểu Tử hưng phấn lăn lộn tại chỗ. Phải biết rằng, luyện dược sư chính là nghề nghiệp cao quý nhất đại lục Thánh Thiên này nha! Luyện dược xong, Mộc Vân La nhìn chỗ đan dược, hài lòng gật đầu. Lần này luyện chế đan dược tệ. lần liền luyện chế được mười lăm viên đan dược điều trị thân thể. Nàng căn bản biết, Tiểu Tử bên cạnh, thời điểm nhìn thấy mười lăm viên đan dược, tròng mắt đều muốn rớt cả ra rồi! đại lục này, trung cấp luyện dược sư, mặc kệ là điều chế loại đan dược gì, lần luyện chế tối đa cũng chỉ được ba viên a! Thế mà chỉ nhân nhà mình, lần luyện chế liền ra luôn mười lăm viên! wow wow! ! Sau này nếu ai còn dám nàng là phế vật, chồn đại gia nó liền liều mạng với ! ! . . .
Chương 7: Coi nàng là quả hồng mềm? Lúc Mộc Vân La luyện chế những đan dược này xong trời tối. Ước chừng đến giờ đưa cơm, ma ma già trong phủ tay cầm rổ, đẩy cửa vào. " Đây là phần cơm hôm nay, mau ăn nhanh , tí ta còn phải quay lại lấy đồ ." Lý ma ma tiện tay bỏ cái rổ cơm xuống. Lời vừa dứt, Mộc Vân La quả thấy bụng có chút đói. Toàn bộ nửa ngày hôm nay đều ở ngoài tìm kiếm thảo dược, tại đúng là tiêu hao nhiều thể lực. Nhưng mà đến khi nàng xốc giỏ cơm lên, nhìn thấy thứ bên trong, Mộc Vân La liền dừng lại. Trước đó vài ngày còn có hai món thức ăn, ngày hôm nay, trong cái mâm kia, chỉ có hai ba nhúm rau ! Phút chốc, lửa giận từ trong lòng bừng lên! Con mẹ nó, thực coi nàng là trái hồng mềm tùy ý ngắt nhéo sao? ! Mộc Vân La chỉ vào giỏ rau hỏi."Ngày hôm nay tại sao chỉ có những món ăn này?" Lý ma ma mắt liếc rổ, hừ " Có ăn là tốt rồi, còn muốn đòi hỏi?" "Ngươi xác định đây là cho người ăn?" "Ngươi nhìn kỹ chút, thức ăn này cũng dùng dầu mỡ chế biến đấy!" Tại Mộc phủ, ai để Mộc Vân La vào trong mắt, có thể dẫm đạp liền dẫm đạp. Trước đây vẫn vậy, hôm nay, Lý ma ma cũng làm như vậy. Lúc này, thanh của nàng bén nhọn vang trong phòng, gương mặt già nua kia tràn đầy vẻ kiên nhẫn và kiêu ngạo! Mộc Vân La híp mắt nhìn nàng, môi đỏ mọng nhàn nhạt nhếch lên, đáy mắt nhanh chóng lộ ra khí tức nguy hiểm. Nàng tiến lên bước, tiếp nhận cái mâm kia. Tay đột nhiên giơ lên, thoáng cái ụp toàn bộ đồ lên đầu Lý ma ma! "Ngươi làm cái gì vậy? !" Bị cử động bất ngờ của Mộc Vân La hù dọa, Lý ma ma thất thanh hét chói tai! Mộc Vân La nhún vai, cười " Đồ tốt như vậy, tặng lại cho ngươi ăn." "Phản rồi phản rồi! Mộc Vân La, ngươi, ngươi tưởng mình thực là tiểu thư quý phủ chúng ta sao? Ta cho ngươi biết, ngươi chỉ là cái phế vật mang danh nghĩa tiểu thư thôi!" Lý ma ma bên lau những cọng rau dính mặt, bên quát kịch liệt. "Phải ? Ta đảm đương nổi vị trí tiểu thư, vậy ngươi tới làm sao?" Mộc Vân La , tay tiếp tục nhấc bát canh thanh đạm như nước trắng mang ra ngoài, lần nữa hất lên người Lý ma ma. Nước canh từng giọt từng giọt chảy từ xuống dưới! "Tiểu tiện nhân, ta liều mạng với ngươi!" Lý ma ma giận phát điên, xoay tay, thân thủ hướng về phía trước, tựa hồ như muốn trực tiếp tát Mộc Vân La cái. Thế nhưng, tay vừa mới vung lên giữa trung, bị cánh tay hữu lực khác bắt được! Mộc Vân La tay cầm chặt tay nàng, chân khác nâng lên đạp vào bụng nàng! Mộc cước này, lực hề . Lý ma ma trúng trọn cước văng ra, đau đến mặt mày trắng bệch. Lúc này, Mộc Vân La lại tiến lên lần thứ hai, bàn tay bóp chặt ở cổ Lý ma ma " Ta cho ngươi biết, nếu lần sau ngươi còn dám đối với ta bất kính, ta liền trực tiếp rút đầu lưỡi của ngươi! Còn có, chuyện hôm nay nếu dám hé ra nửa phần, ta liền giết ngươi!" Lý ma ma sợ đến toàn thân run rẩy ngừng, cả người nằm mặt đất cầu xin tha thứ "Ai ui, dám, ta dám nữa, tứ tiểu thư, van người bỏ qua cho lão nô" Mộc Vân La lạnh nhạt híp con ngươi, liếc mắt nhìn Lý ma ma chút, rồi thả nàng ra " Lập tức trở về, thay cho ta đồ tốt rượu ngon! Bằng , ta khiến ngươi thấy được mặt trời ngày mai!" Lý ma ma cả người dừng lại. "Còn mau cút ? !" Lại tiếng quát lớn, lý ma ma run rẩy bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài . . . . . . Bữa cơm này là bữa tốt nhất trong nửa tháng vừa qua. Sau khi cơm nước xong, Mộc Vân La dùng mấy viên đan dược điều trị thân thể rồi leo lên giường bình yên ngủ. Chương 8: . . . Hẳn là phế . Sáng sớm ngày tiếp theo, Mộc Vân La bị trận tiếng bước chân dồn dập đánh thức.Tuy rằng thân thể rất yếu, nhưng các giác quan của nàng lại rất nhạy cảm. Nghe những bước chân kia ngày càng tới gần, nàng xoay người từ giường đứng dậy, mặc thêm y phục. "Mộc Vân La, ngươi ra cho ta!" Xa xa, từng tiếng gào thét truyền tới. Trong chốc lát, chỉ nghe tiếng vang lớn " Phanh ", cửa phòng cũ nát bị đẩy mạnh ra! Xuyên qua ánh sáng mặt trời tràn vào phòng là cẩm y nam tử mặt đầy tức giận đứng trước cửa. Mộc Vân La quần áo sớm chỉnh tề, đứng ở sau cánh cửa. Hai tay khoanh trước ngực, nhìn người tự dưng ập đến, nàng nhíu mi lạnh nhạt "Mới sáng sớm, có việc?" "Ngươi cái tiểu tiện nhân này! Cũng dám đả thương biểu muội của ta!" Người đến chính là Lý Đức Hải là cháu ngoại trai của Lý thị, mẫu thân Mộc Tĩnh Nhu. Mấy ngày này, Mộc Kiền cùng Lý thị ở trong quý phủ, Mộc Tĩnh Nhu có cửa cầu cứu, đành phải tìm Lý Đức Hải. Lý Đức Hải vừa nghe biểu muội của mình bị cái phế vật đả thương, nhất thời giận dữ, ầm ĩ muốn tới thay nàng đòi lại công đạo! tại, phải tới rồi sao? Nhìn Mộc Vân La đứng ở đối diện, thần sắc Lý Đức Hải đột nhiên ngừng lại. Từ trước tới nay Mộc Vân La vẫn luôn cúi đầu, dám lời nào, bộ khúm núm vâng vâng dạ dạ, cũng chưa từng để ý kỹ nàng. Hôm nay, nàng đứng trước mặt , còn chút vẻ nhát gan nào, hơn nữa mười ba tuổi, ngũ quan dần nảy nở, mới phát giác, nàng thế mà là đại mỹ nhân! Ngũ quan xinh xắn, làn da sau khi khôi phục khí sắc trở nên trắng nõan. . . Trong nháy mắt, thái độ của Lý Đức Hải thay đổi. Còn chờ Mộc Vân La mở miệng, liền lộ ra thần sắc hèn mọn " Hắc hắc, nghĩ tới tiểu phế vậy lại xinh đẹp như vậy! Thế này , tiểu phế vật, từ nay ngươi theo gia, nếu có thể hầu hạ gia tốt, ta đảm bảo để người nào khi dễ ngươi nữa!" Lời còn chưa dứt, vươn tay ra, định bụng sờ soạng. . . Mộc Vân La con ngươi hơi co lại. Ngay khi móng heo của sắp chạm đến nàng, nàng chợt lắc mình cái, tiến lên Duỗi tay, kéo người, hất! loạt động tác quẳng người ra sau sau vai cực kỳ hoàn mỹ, Lý Đức Hải thoáng cái ngã mặt đất! "Ai u!" Lực đạo tiếp đất hề chút nào. Lý Đức Hải nằm co quắp, đau đến thấp giọng kêu thành tiếng. "Đừng có mà động thủ động cước lung tung, cẩn thận ta phế ngươi !" Mộc Vân La cao cao tại tại đứng ở bên, nhìn Lý Đức Hải, lạnh lùng . Lý Đức Hải hoàn toàn bị kích thích. từ dưới dất bò dậy, sửa sang lại y phục, thở phì phì nhìn nàng " Tiểu tiện nhân, ngươi đúng là phản! Bất quá, ta chính là thích ngươi như vậy, đồ tiện nhân đanh đá!" Nếu ngay từ đầu làm vậy chỉ vì thay Mộc Tĩnh Nhu đòi cái công đạo, tại, Lý Đức Hải toàn bộ là vì mình! Lý Đức Hải vốn là người háo sắc, hơn nữa phẫn nộ, cứ như vậy lao thẳng về phía Mộc Vân La. Tuy tại có khả năng tu tập võ lực, bất quá, vẫn còn kỹ thuật vật lộn cơ bản! Lúc này, nhìn Lý Đức Hải công kích đến, Mộc Vân La lưu loát lắc mình tránh . Lần này vẫn tiếp tục nhào vào khoảng , lần thứ hai té ngã. Đột nhiên, Tiểu Tử xuất từ sau lưng , thoáng cái tung người lên mà cắn cổ ! Lý Đức Hải bị đau, lập tức hô tiếng. Cũng chính vào lúc này, Mộc Vân La chớp cơ hội, đá cho phát vào giữa hai chân! "A! !" Tiếng hét như giết lợn vang thấu trời, Lý Đức Hải té mặt đất, nhịn được mà lăn lộn. . . Nhìn bộ dạng chật vật ngã đất, Mộc Vân La cười đến cực kỳ vui sướng! Nàng biết, mới vừa rồi dùng sức dẫm như vậy, . . . Hẳn là phế ! Theo tiếng hét này, bên ngoài nguyên bản đám hạ nhân ầm ĩ chạy đến. Bởi vì đau đớn khó nhịn, Lý Đức Hải sớm hôn mê bất tỉnh. . . .
@Fuu xuyên dị giới nàng ạ, nữ cường nam cường siêu YY, đọc đến chỗ nào sướng chỗ đấy Cám ơn nàng ủng hộ