1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 13: Món điểm tâm hạnh phúc

      Tô Nhược Mộng vừa , vừa nóng lòng đứng lên, cất bước muốn ra ngoài xem xem Hắc Tử bị ném thành cái dạng gì rồi?

      Nhưng người vừa bước được bước, tay bị Lôi Ngạo Thiên kéo lại, mím môi "xì" tiếng, chỉ con thỏ hoang mặt đất, nhấn mạnh lần nữa: "Con thỏ hoang này là do ta bắt được trong núi, ta còn bắt hai con gà rừng."

      "Ngươi những thứ đó đều là ngươi bắt?" Tô Nhược Mộng nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa tay chỉ vào hai con gà rừng và con thỏ hoang đặt trước cửa phòng bếp, kinh ngạc nhìn .

      "Ách?" Lôi Ngạo Thiên nhìn theo ngón tay của nàng, thấy ba con thú hoang được đặt chung chỗ, lại cúi đầu liếc mắt nhìn con thỏ hoang dưới chân, bỗng thấy ngượng ngùng.

      Thôi rồi, nhất thời nóng lòng nên quên mất con thỏ mình bắt là màu trắng, còn con dưới chân này là màu xám tro. Đều tại nàng vừa nãy thân thiết sờ đầu con Hắc cẩu đó, nếu sao lại vì ghen tức mà quên mất điểm này được chứ.

      "Ử...." Hắc Tử vừa rên rỉ bước từ ngoài cửa vào, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên. Khi ánh mắt nó chạm đến Tô Nhược Mộng lại lập tức ngoảy đuôi, mắt long lanh, nhìn đáng thương như thể phải chịu nhiều ủy khuất lắm vậy.

      Tô Nhược Mộng vẫy tay với Hắc Tử, nó liền lập tức chạy tới, vừa cọ vừa liếm váy nàng, như ra oai mà nhìn Lôi Ngạo Thiên.

      "Hắc Tử, té có đau ? đáng thương mà, giờ ngươi nghỉ ngơi , đợi ta làm xong con thỏ hoang đó cho ngươi ít thịt bồi bổ nhé, có được ?" Tô Nhược Mộng ngồi xổm người xuống, vuốt ve đầu nó, ôn nhu an ủi nó.

      "Khanh khách..." Hắc Tử nhân cơ hội le lưỡi liếm lòng bàn tay nàng, chọc cho nàng cười lớn trận, mà hình như nó nhìn ra, chỉ cần có chủ nhân bên cạnh, Lôi Ngạo Thiên cũng dám làm gì với nó? Cho nên, người chó cứ yên lặng đấu mắt như thế.

      Hắc Tử: "Hừ, chủ nhân ở chỗ này, ngươi còn dám làm gì ta?"

      Lôi Ngạo Thiên: "Hắc Cẩu đáng chết, dám can đảm ăn đậu hủ của nữ nhân ta, còn dám để ta vào mắt, đợi xem ta thu thập ngươi thế nào? Xem xem ta làm thế nào để biến ngươi thành chó nướng?"

      Hắc Tử kêu lên tiếng, ra vẻ sợ hãi vùi đầu vào ngực Tô Nhược Mộng, giương mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên với vẻ khiêu khích, như thể : "Ta mà sợ ngươi à? Dù ngươi có lợi hại hơn nữa phải cũng sợ chủ nhân ta mất hứng hay sao?"

      Hai tay Lôi Ngạo Thiên nắm chặt thành quyền, tiếng bẻ khớp vang lên răn rắc, hận thể lập tức chặt con Hắc Cẩu to gan lớn mật này thành tám khúc. hiểu nổi sao nàng lại có thể thích cái con Hắc Cẩu này được chứ? Dáng dấp tốt, còn thích sỗ sàng.

      Tô Nhược Mộng hoàn toàn phát trận đấu thầm giữa người chó, vui vẻ vỗ đầu Hắc Tử, lại đứng lên, khẽ nhón chân hôn lên môi Lôi Ngạo Thiên, rồi xoay người, đỏ mặt vào phòng bếp.

      Xong đời, nàng lại quên trong bếp vẫn còn nấu cháo, xem ra món cháo sáng nay nhất định là hỏng rồi.

      Lôi Ngạo Thiên ngẩn người, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Tô Nhược Mộng, đưa tay khẽ vuốt cánh môi vừa được nàng hôn lên, cười ngây ngốc.

      "Ô ô..." Hắc Tử cắn vạt áo lắc lắc, muốn kéo mớ suy nghĩ viễn vông của trở lại. Lôi Ngạo Thiên vừa cười khúc khích vừa cúi đầu liếc vẻ mặt tràn đầy ủy khuất của Hắc Tử, tốt bụng cười cười, : "Muốn đấu với ta? Ngươi còn chưa đủ cấp bậc đâu, lần tới còn để ta thấy ngươi ăn đậu hủ của nữ nhân ta nữa, ta để yên cho ngươi như vậy đâu. Lần này trong lòng đại gia có chuyện vui, tạm tha cho ngươi."

      xong, lại nhàng giơ chân lên, Hắc Tử liền nằm chổng vó mặt đất, ngay sau đó nó lại giận mà dám , cắn thỏ hoang về phía phòng bếp. Chủ nhân ở bên cạnh, nó vẫn nên cẩn thận tốt hơn.

      Lôi Ngạo Thiên cầm chậu gỗ ra khỏi phòng bếp, đổ nước nóng, thuần thục làm sạch mấy con thú. Lúc bưng mấy con thú được làm sạch vào phòng bếp bàn bày sẵn đĩa cải trắng và đĩa dưa muối để ăn kèm với cháo trắng.

      "Ngươi đặt cái đó lên kệ , nhanh rửa tay rồi lên nhà ăn điểm tâm." Tô Nhược Mộng liếc cái, hai tay xoa xoa vào quần, bưng hai dĩa cải và dưa muối lướt qua ra ngoài.

      Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ tự nhiên của nàng, trong lòng ấm áp dễ chịu, cảm giác hai người giống như đôi vợ chồng già cùng nhau trải qua cuộc sống đời thường, rất bình thản, nhưng lại là bình thản mà chưa từng nếm trải.

      là giáo chủ Ma giáo, cuộc sống càng bình thản lại càng khó có được, như việc cùng nữ nhân sinh hoạt trong phòng bếp đơn sơ, thưởng thức bữa điểm tâm bình thường nhưng ấm áp thế này, lúc trước, ngay cả nghĩ cũng dám.

      Tô Nhược Mộng tay trở lại phòng bếp, nhìn Lôi Ngạo Thiên vẫn còn đứng tại chỗ ngẩn người, nhịn được lên tiếng thúc giục: "Sao ngươi vẫn còn đứng đây? Rửa tay rồi lên ăn điểm tâm."

      "Tuân lệnh, nương tử!" Lôi Ngạo Thiên hiếm khi lộ ra vẻ mặt tinh nghịch, cười đùa chắp tay thi lễ với nàng.

      Tô Nhược Mộng thưởng cái trừng mắt, nhưng trong lòng lại cười đến nở hoa, bưng tô cháo nóng vào nhà chính.

      Lúc Lôi Ngạo Thiên vào nhà chính Tô thị ngồi đó chờ , thấy vào, mặt nở nụ cười thản nhiên, đưa tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh nàng, : "Ngạo Thiên, mau ngồi xuống ăn điểm tâm , nơi thôn quê nghèo khó này, có gì ngon để chiêu đãi, ngươi ăn tạm vậy."

      Nếu định làm con rể tương lai, Tô thị cũng khách sáo làm gì nữa, gọi thẳng kỳ danh, vòng tới vòng lui gọi là Lôi công tử hay Giáo chủ đại nhân nữa. Còn Lôi Ngạo Thiên lại là người luôn câu nệ tiểu tiết, thấy Tô thị thân thiết gọi thẳng tên như vậy, lại càng vui vẻ.

      "Nhạc mẫu đại nhân đùa, bữa điểm tâm này khiến ta cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc." cầm đũa lên, bưng chén cháo, gắp đũa dưa muối cho vào miệng ăn chung với cháo, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      Tô Nhược Mộng nhìn , nghi ngời hỏi: "Dưa muối ăn với cháo trắng ngon vậy sao?"

      "Ngon, ngon lắm! Điểm tâm nương tử làm rất ngon!" Lôi Ngạo Thiên đưa chén tới trước mặt nàng, cười .

      Tô Nhược Mộng khẽ cười, nhận lấy chén múc giúp thêm chén cháo nữa. Tô thị yên lặng quan sát nữ nhi của mình, lại nhìn bộ mặt hạnh phúc của Lôi Ngạo Thiên, cúi đầu cười theo.

      Bữa điểm tâm đầu tiên của Tô gia có góp mặt của nam nhân kết thúc trong hạnh phúc.

      Đến trưa, Lôi Ngạo Thiên kêu Tô Nhược Mộng làm thêm nhiều cơm chút, là có khách đến thăm, chính cũng là lần đầu tiên từ khi chào đời đến giờ, xuống bếp làm trợ thủ. Người người đều quân tử cách xa phòng bếp, nhưng lại cảm thấy đứng trong phòng bếp Tô gia khiến cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.

      Tô Nhược Mộng mở nắp nhìn nửa vại gạo còn sót lại, bất mãn mà nhíu chặt chân mày.

      Người này bị gì thế? mình ăn chùa còn chưa tính, còn dám mời khách đến nhà nàng? Vậy phải đẩy nhanh tốc độ cạn kiệt lương thực của nhà nàng hay sao?
      Chris, Biệt Chi, PhongVy2 others thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 14: Bát đại hộ pháp

      Bận rộn hồi lâu, hai người phân công hợp tác nên làm bữa ăn cũng tốn bao nhiêu thời gian, nàng vừa bưng thức ăn ra nhà chính trong sân truyền đến những giọng đầy hưng phấn xen lẫn vẻ ngạc nhiên.

      Tô Nhược Mộng vội vàng chạy ra, nhìn hàng hoa y nam tử đứng nghiêm chỉnh trong sân, đảo mắt lượt, bắt đầu đếm: ", hai, ba... tám." Đếm xong, nàng nhìn sang nam nhân sắc mặt vui vẻ đứng cạnh người nàng, cắn răng hỏi: "Đây là cái gì?"

      chỉ có khách đến, cũng là có nhiều khách đến vậy, tám hán tử lận đó, chút gạo ít ỏi nhà nàng sao đủ cho họ ăn chứ? Nam nhân này muốn nhìn nàng phá sản hay sao?

      "Người đó! Tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của ta." Lôi Ngạo Thiên kỳ quái nhìn nàng.

      Tô Nhược Mộng nổi đóa, nhiều người như vậy nàng có thể thấy được sao? Nàng cũng có mù, nàng chỉ buồn bực vì chịu từ trước: "Ta biết, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta còn có thể xem bọn họ là sủng vậtf được hay sao?"

      "Chỉ cần nương tử thích, bọn họ có thể là vật, nhưng tuyệt đối thể sủng." Lôi Ngạo Thiên đáp vô cùng trôi chảy.

      Chúng nam tử ngổn ngang trong gió, từng cõi lòng vỡ vụn rơi đầy đất, nhìn giáo chủ bọn họ với ánh mắt chất chứa bi thương.

      Bọn họ là hộ pháp Ma giáo giết người chớp mắt, người giang hồ nghe tin sợ mất mật, tại sao ở chỗ này lại biến thành vật rồi hả?

      Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ đau buồn của bọn họ, đưa tay quàng lấy eo Tô Nhược Mộng đắc ý nhìn chúng hộ pháp trong sân, giới thiệu: "Bát đại hộ pháp, vị này là phu nhân của các ngươi, còn mau tham kiến phu nhân ."

      Chúng hoa y nam tử đồng loạt chấp tay thi lễ, khom lưng hành lễ với Tô Nhược Mộng, ăn ý cất cao giọng: "Tham kiến phu nhân! Phu nhân đẹp! Phu nhân uy vũ! Tạ ơn phu nhân!"

      Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ, hài lòng vuốt cằm.

      Tô Nhược Mộng đỏ bừng mặt, quét nhìn bọn họ cái, cải chính: "Ta còn chưa thành thân với giáo chủ của các ngươi, các ngươi đừng gọi ta là phu nhân. Ta cũng chưa làm gì hết, các ngươi cần phải cảm ơn ta."

      Nhất hộ pháp tiến lên trước, chắp tay thi lễ với Tô Nhược Mộng, vẻ thành khẩn: "Giáo chủ ngài là phu nhân, ngài chính là phu nhân của chúng ta, tạ phu nhân chịu thu nhận giáo chủ, lão giáo chủ cũng có thể an tâm rồi."

      Tứ hộ pháp phụ họa gật đầu, : "Vậy sợ giáo chủ bởi vì dương mất cân đối mà lôi chúng ta tới luyện quyền nữa rồi."

      Tam hộ pháp gãi gãi đầu, : "Chúng ta sắp có tiểu giáo chủ rồi."

      "Sao nhanh vậy được? Bọn họ còn chưa thành thân đó?" Tứ hộ pháp vội vàng biện giải giúp họ.

      Lục hộ pháp chấp tay hành lễ, xoay người về phía đông, : "Đều nhờ tổ tiên giáo chủ tích đức."

      " ràng là giáo chủ thích nữ nhân, ta còn hoài nghi bị cái kia." Thất hộ pháp thần kinh thô quên mất hoàn cảnh, hề nhìn thấy giáo chủ dũng thần võ của bọn họ đứng trước mặt .

      "Ngươi nhớ sao? Lão phu thân thả hơn mười mỹ kiều nương lõa lồ vào phòng giáo chủ, kết quả giáo chủ ..."

      Tô Nhược Mộng nghe vậy, tò mò hỏi: "Kết quả thế nào?"

      "Ta còn chưa hết mà? Sao lại nóng lòng thế?" Nhị hộ pháp thiếu não tức giận ngẩng đầu trừng mắt với người cắt ngang lời , đến khi chạm phải khỏe miệng chứa nụ cười tà mị của Lôi Ngạo Thiên và vẻ tò mò mặt Tô Nhược Mộng mới bi ai phát bệnh cũ của mình lại tái phát.

      điếng người lén nhìn Lôi Ngạo Thiên cái, ngập ngừng: "Giáo chủ, thuộc hạ chỉ thôi, thuộc hạ lập tức câm miệng. Hắc hắc..." xong, còn ngượng ngùng cười khúc khích.

      "Kết quả thế nào? Ta là phu nhân của các ngươi, sao ngay cả vấn đề của ta ngươi cũng thể trả lời?" Tô Nhược Mộng vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, tiếc mang luôn các thân phận phu nhân của mình ra. Nàng hoàn toàn quên mất vừa nãy còn có người muốn để người khác gọi mình là phu nhân.

      Lôi Ngạo Thiên nghe nàng tự xưng mình là phu nhân Ma giáo, tâm tình biến tốt, ôm nàng càng chặt hơn, liếc Nhị hộ pháp cái, : "Lời phu nhân , lão Nhị ngươi nghe thấy sao? Hay muốn ta hỏi thêm lần nữa?"

      Đối với chuyện lần đó, cũng có ý kiến gì, những người này đều là huynh đệ vào sinh ra tử, hơn nữa kiện đó cả Ma giáo từ xuống dưới đều biết, cũng cần thiết phải che giấu. Mượn miệng lão Nhị để ra cũng tốt, tiện thể giúp Mộng Nhi biết trước kia mình có nữ nhân, tránh để nàng cứ luôn hoài nghi .

      Nhị hộ pháp sửng sốt chút, hiển nhiên ngờ tới Giáo chủ chẳng những tức giận mà còn khích lệ ra chuyện này, nhíu mi nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, như muốn xác nhận ý đồ thực trong lòng Lôi Ngạo Thiên. Nhưng mà, Lôi Ngạo Thiên là ai chứ, suy nghĩ trong đầu sao lại có thể dễ dàng nhìn ra được?

      "Thế nào? Nhị hộ pháp cảm thấy dáng dấp Bổn giáo chủ mê người lắm sao? Sao lại như sắp chảy nước miếng thế kia? Ta chứ, ngươi vẫn sớm nên chết phần tâm này thôi. Tránh để sau này phu nhân lại gây phiền phức cho ngươi."

      Lôi Ngạo Thiên liếc cái, quay đầu thâm tình nhìn Tô Nhược Mộng, đưa tay vén sợi tóc bay loạn lên giúp nàng.

      Tô Nhược Mộng cũng nhìn , chỉ nhìn Nhị hộ pháp với vẻ vô cùng hứng thú, Nhị hộ pháp này quả nhiên có hai. Chỉ đó điều, giờ nàng càng muốn biết Lôi Ngạo Thiên phản ứng thế nào với mười mỹ nữ lõa lồ kia?

      Chúng hộ pháp nhìn dáng vẻ đa tình của giáo chủ bọn họ, ai nấy đều nhịn được mà trợn to mắt, chỉ sợ mình nhất thời hoa mắt mà nhìn lầm. Hôm qua bọn họ nhận được tín hiệu giáo chủ phát liền hỏa tốc chạy tới, ngờ giáo chủ lại gặp phúc trong họa, gặp được nữ tử mà bị mẫn cảm, còn nhất kiến chung tình với nữ tử đó nữa chứ.

      Nếu bọn họ báo lại chuyện này cho lão giáo chủ và lão phu nhân, chỉ sợ bọn họ lập tức thắp hương cảm tạ tổ tiên, hoặc là, ngựa ngừng vó chạy tới nơi này nhìn tiểu tức phụ tương lai của bọn họ.

      "Thưa phu nhân, đêm đó lão phu nhân canh trước khi giáo chủ trở về nhét mười mỹ nữ vào phòng của giáo chủ, bởi vì giáo chủ trời sinh mẫn cảm với mùi thơm người nữ nhân, cho nên, trước đó lão phu nhân căn dặn những nữ tử kia được sử dụng son phấn. Kết quả, sau khi giáo chủ trở về, phát hữu của các nàng, chẳng những hề thương hương tiếc ngọc, ngược lại còn dùng rèm cửa quấn chặt mười mỹ nhân yểu điệu thướt tha đó lại, sau đó ném thẳng ra khỏi phòng."

      Nhị hộ pháp xong, cẩn thận liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy có dấu hiệu tức giận, lại : "Thế vẫn chưa là gì đâu, giáo chủ còn sai người đổi hẳn cho cái phòng khác, phòng có nữ nhân tiến vào, mà vào đó bị nổi ban đỏ. Vì thế, lão phu nhân sợ bị bệnh, đành phải tuyên bố Lôi gia về sau chỉ sợ phải chặt đứt hương khói."

      "Ách?" Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, : "Ngươi mẫn cảm với nữ nhân sao? quái nhân mà."

      " mẫn cảm với nàng là được rồi. ! Chúng ta ăn trưa với nhạc mẫu đại nhân thôi." Lôi Ngạo Thiên ôm nàng, lại tranh thủ trộm hương mặt nàng, các hộ pháp lại hóa đá lần nữa, bọn họ đều khỏi hoài nghi nam nhân đa tình trước mắt này có phải giáo chủ của bọn họ ?

      "Nhưng mà, thức ăn chúng ta nấu có vẻ đủ." Tô Nhược Mộng kéo lại, nghiêng đầu nhìn sang các hộ pháp đứng như tượng đá phía sau.

      "Để bọn họ tự kiếm ăn ." Lôi Ngạo Thiên chút để ý .

      Tự kiếm ăn? Giáo chủ đùa sao? Nơi này cách trấn xa như vậy, trong thôn lại hề có khách điếm. Bọn họ cũng biết nấu cơm, đâu kiếm ăn?
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi3 others thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 15 :Giáo chủ bị sét đánh.

      Edit : Tiểu Linh (D ĐLQĐ)

      Tam Hộ Pháp sững sờ nhìn giáo chủ nhà mình ôm mỹ nhân vào ngực, phục hồi tinh thần lại, : "Có phải đây là giáo chủ vô tình vô dục của chúng ta ?"

      "Đúng là giáo chủ sai đâu, chỉ có điều, có lẽ tối hôm trước giáo chủ bị sét đánh hỏng đầu." Vẫn lên tiếng Bát hộ pháp khẳng định gật đầu cái.

      Tứ hộ pháp cũng tán thành phụ họa: " chỉ là đầu bị sét đánh, ta thấy lòng dạ của người cũng bị thay đổi luôn rồi."

      "Có phải là bị dông tố ban đêm quấn người hay ?" Trong đầu của Nhị hộ pháp thoáng qua hình ảnh quỷ dị kì quái, nửa thân dưới nhịn được mà khẽ run.

      "Nhị ca. . ."

      "Nhị đệ. . ."

      Nhị hộ pháp nhìn chúng huynh đệ cùng nhau trừng mắt về phía , gãi gãi đầu, "Ta chỉ là thuận miệng , thuận miệng , các huynh đệ đừng nóng giận." Ngoài miệng cầu xin tha thứ, trong lòng lại nhịn được nghĩ, suy nghĩ đó của mình ràng cũng rất có lý, nếu tại sao giáo chủ lại có thể khác thường như vậy ?

      "Ục ục. . ."

      "Người nào?"

      Ngũ hộ pháp đưa tay vỗ vỗ bụng, nhìn chúng huynh đệ xin lỗi, mặt mang vẻ lúng túng : "Ta đói bụng rồi."

      Bọn họ có thể đói sao? Nhận được tín hiệu của giáo chủ liền suốt đêm lên đường, đường ngủ ăn uống..., chỉ sợ lần này giáo chủ tỷ võ xuất tai họa may. Tâm tư của nữ nhân quả nhiên là kim dưới đáy biển, đến mượn danh nghĩa tỷ võ cũng vẫn thực đánh nam nhân.

      Ai. . . Điều này cũng thể trách người khác, là dáng dấp giáo chủ của bọn quá giống tiên tử mà. đám mỹ nữ tuyệt sắc mạo hiểm quyết định dù có bị nguy hiểm tới tính mạng, cũng vẫn cam tâm tình nguyện dốc sức bổ nhào tới giáo chủ của bọn .

      Ai. . . Nam nhân lớn lên mang bộ dạng xinh xắn lại có võ công cao cường quả nhiên là gieo tai họa. may, giáo chủ của bọn bị phu nhân thu phục, nếu , còn biết muốn gieo họa cho bao nhiêu mỹ nữ giang hồ.

      "Ục ục . ." Đại Hộ Pháp sờ bụng mình cái, dùng sức hít hít mùi thịt trong khí, vung tay về phía chúng huynh đệ, ", chúng ta lên núi bắt chim thú để nướng thôi."

      Bọn họ biết làm cơm, nhưng mà, hàng năm ở giang hồ phiêu bạt, có người khác có biện pháp làm bọn no bụng.

      Tô Nhược Mộng nghe bên ngoài còn thanh, lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên mới ăn được chút ít mà cứ vẫn vui mừng , " Hình như bọn họ rồi, người ta chạy tới từ xa như vậy, tại sao ngươi cho bọn họ ăn cơm?"

      " phải là nàng nàng có nấu đủ cơm sao?" Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn nàng.

      ràng là chính nàng tự mình có nấu đủ cơm, tại sao lần này lại biến thành cho bọn họ ăn cơm? Những tên kia phải người có thể bị đói, bọn họ tự có biện pháp tìm được cái ăn.

      Nếu như ngay cả no ấm của mình cũng giải quyết được, như vậy ma giáo bọn họ phải ngay đến cả kích cũng chịu nổi sao? Cho tới bây giờ ma giáo cũng thu phế vật.

      Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Mộng xẹt qua tia lúng túng, cúi đầu : "Ta có thể nấu nữa."

      " cần quá phiền toái! Bọn họ chết đói." Lôi Ngạo Thiên mỉm cười gắp miếng chân thỏ rừng bỏ vào trong bát của Tô thị: "Nhạc mẫu đại nhân, ăn nhiều chút."

      "Được, tốt!" Tô thị cười cái, nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi "Ngạo Thiên, những người vừa ở trong sân đều là thuộc hạ của ngươi?”

      "Đúng vậy!"

      "Tại sao cho bọn họ vào ăn cơm?"

      "Bọn họ quá nhiều người, Mộng nhi nấu đủ cơm."

      "Có thể nấu nữa, ngươi là người đứng đầu giáo, cần phải quan tâm nhiều hơn tới thuộc hạ của mình mới đúng."

      "Ngạo
      [​IMG]
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi2 others thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 16: Giáo chủ đào khoai lang

      "Mẹ, giờ con ra đồng đào mấy củ khoai lang, mẹ ở trong nhà nghỉ ngơi . Cơm tối lát con về làm tiếp, mẹ đừng vào phòng bếp nấu cơm, lúc thổi lửa mẹ lại ho nữa." Tô Nhược Mộng ra, vừa cởi tạp dề người xuống, vừa dặn dò Tô thị.

      Bệnh ho này của Tô thị mãi vẫn tốt lên được, chỉ cần tâm tình kích động hay hay ngửi thấy những mùi lạ là lại ho ngừng. Cho nên, Tô Nhược Mộng liệt phòng bếp vào cấm địa của nàng.

      Đầu mày khẽ chau lại, Tô thị ghé đầu nhìn ra cửa, : "Giờ mặt trời gay gắt, nếu các con chờ bớt nắng chút rồi lại . Aizz, đều do thân thể mẹ tốt, để con phải gánh cả việc trong nhà và ngoài đồng."

      Tô thị xong, đau lòng liếc nàng cái, tự trách: "Nào có nương nhà nào phải ngày ngày làm nông rồi lại lên núi đốn củi cơ chứ? Mộng nhi, là mẹ làm liên lụy đến con rồi."

      Thân thể này của nàng gánh nặng, trước kia làm phiền đến bà vú, ngay cả con ruột của mình cũng thể tự chăm sóc, giờ lại để nữ nhi mình phải khổ cực như vậy. Nhất là từ hôm qua, sau khi nghe được mấy câu của đám người kia, nàng mới biết trước giờ nữ nhi ở trong thôn luôn bị người khác khi dễ như vậy. Sao nàng có thể tự trách, đau lòng cho được?

      Tô Nhược Mộng bất lực trợn mắt, nàng nghe mãi đến tai cũng muốn chai luôn rồi. Ngày nào mẫu thân cũng những câu này, nàng cũng biết phải làm thế nào cho phải nữa.

      "Mẹ, con sao mà. Người xem thân thể con cường tráng thế này, cọp thấy con còn phải đường vòng nữa đấy. Người cứ an tâm ở nhà , con về nhanh thôi." Tô Nhược Mộng giơ tay khoe bắp thịt chắc nịch của mình với Tô thị.

      "Phốc..." Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dạng đáng đó của Tô Nhược Mộng, nhịn được mà cười "xì" tiếng, nhìn nàng với vẻ hứng thú, hỏi: "Nương tử, nàng có dám chắc cọp thấy nàng đường vòng ?"

      Tô Nhược Mộng sửng sốt chút, xoay người ra cửa, thong thả bỏ lại câu: "Ai cần ngươi lo!"

      Lôi Ngạo Thiên khẽ cười lắc đầu, lại nghiêng đầu sang nhìn Tô thị, : "Nhạc mẫu đại nhân yên tâm , ta giúp nàng." xong, cũng đứng lên theo Tô Nhược Mộng rời khỏi nhà chính.

      "Các con nhớ về sớm đó." Tô thị kêu với theo bóng lưng của họ.

      "Con biết rồi!" Hai người lần đầu tiên ăn ý mười phần trả lời y hệt nhau, xong, hai người đều kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương.

      Tô Nhược Mộng tránh tầm mắt sang bên, thảy giỏ trúc trong tay cho Lôi Ngạo Thiên, lại duỗi ngón tay chỉ hai cái cuốc dưới mái hiên, : "Mang theo cả cuốc nữa, thôi!" Còn nàng cầm theo cái sàng lấy ra từ đòn gánh để đựng khoai.

      "Cái cuốc? Ở đâu?" Lôi Ngạo Thiên cầm giỏ trúc, mờ mịt xoay người định hỏi Tô Nhược Mộng.

      Thứ cho ngu ngốc, biết tất cả vũ khí và ám khí giang hồ có hình dạng thế nào, chỉ biết cái gọi là cuốc đó có dáng dấp ra sao?

      Tô Nhược Mộng quay đầu lại, nhìn với vẻ tuyệt vọng, cau mày hỏi: "Ngay cả cái cuốc mà ngươi cũng biết là cái gì? Có phải ngươi sống quá an nhàn sung sướng rồi , chẳng lẽ giáo chủ Ma giáo lại biết lương thực từ đâu mà ra hay sao?"

      Lôi Ngạo Thiên nhịn được muốn thay mình sửa lại án sai: "Lương thực tất nhiên là từ trong đất ra rồi." Nữ nhân này giỏi đấy, đây là khiêu khích sao? cứ như thế chỉ biết ăn ngồi rồi vậy, là làm tổn thương tự ái mà.

      là người đứng đầu giáo, cũng phải nông phu, biết hình dạng cái cuốc thế nào đáng xấu hổ lắm sao?

      "Ra thế nào?" Khóe môi Tô Nhược Mộng hàm chứa ý cười chút hảo ý, nàng đoán được có lẽ vị giáo chủ biết nỗi khổ nhân gian. Người mà ngay cả cái cuốc là gì cũng biết, chẳng lẽ ngươi còn có thể trông cậy có thể được cách trồng hoa màu hay sao?

      "Ách?"

      " biết đúng ?" Tô Nhược Mộng cảm giác trong lòng dễ chịu hơn chút, cuối cùng cũng tìm được lĩnh vực mình mạnh hơn . Mặc dù chuyện này đáng để ca ngợi, nhưng ai biểu luôn vô tình gây áp lực cho nàng làm chi?

      Nàng luôn cảm thấy mình thích hợp để đứng cùng với , căn bản là cách nào sánh vai được, chỉ có thể đứng ở phía sau, ngước nhìn theo từ xa.

      "Nương tử uy vũ! Vi phu mặc cảm!" Lôi Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn nàng cái, có vẻ như nhìn ra được chút chân tướng, lặng lẽ thở dài tiếng, ngay sau đó khóe miệng lại bật ra nụ cười pha trò.

      "Hai cái cây có cán bằng gỗ tròn ở dưới mái hiên kia chính là cuốc, nhanh lại lấy , chúng ta lên đường, kịp mất." Tô Nhược Mộng vui vẻ cười tiếng, giải thích cho hiểu, lại xoay người ôm sàng trước dẫn đường.

      Ruộng khoai lang của Tô gia nằm ở giữa sườn núi phía sau, Lôi Ngạo Thiên bước nhanh lên trước sóng vai với nàng, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt đau lòng.

      "Ngươi đừng có dùng ánh mắt này mà nhìn ta, ta cảm thấy chuyện này có gì khổ cực cả. Lương thực tự mình trồng, cần lo lắng đến vấn đề hàm lượng thuốc trừ sâu vượt quá mức quy định, huống chi, ta cũng rất thích cuộc sống nông thôn thế này, mặt trời mọc làm, mặt trời lặn nghỉ."

      Tô Nhược Mộng vừa , vừa chặt đứt ánh mắt đau lòng kia, nàng quen thấy nhìn mình bằng ánh mắt này. ra , cuộc sống thế này quả tính là khổ, đúng hơn là còn rất thú vị.

      Cũng biết có phải trước kia làm nhân viên trong cục vệ sinh an toàn thực phẩm hay , mà nàng rất thích hoàn cảnh sống chút ô nhiễm như thế này, cũng thích ăn những thứ lương thực ô nhiễm hay chứa chất độc hại.

      Lôi Ngạo Thiên nghe nàng thế rất bất ngờ, thấy mặt nàng cũng có vẻ gì là giả, trong lòng lại càng thêm tán thưởng phóng khoáng của nàng. Nự nhân đối mặt với cuộc sống nghèo khổ như thế mà vẫn có thể ưỡn ngực vui, quả là hiếm có.

      Nhưng mà, lại rất hợp khẩu vị của .

      thêm gì nữa, cũng khóa chặt ánh mắt người nàng nữa, thích ý cùng nàng sóng vai con đường đất , lẳng lặng cảm thụ yên bình khó có được này.

      "Đến rồi, ngươi để đồ xuống đây ." Tô Nhược Mộng chỉ vào đám khoai lang bò đầy dưới đất lẫn với ít cỏ dại, phân phó để đổ xuống, còn nàng cầm lưỡi hái lên, lưu loát tách rời từng củ khoai lang nằm trong đất ra.

      "Ta phải làm những gì?" Lôi Ngạo Thiên cúi đầu nhìn Tô Nhược Mộng luôn tay luôn chân, mở miệng hỏi.

      cũng phải hỗ trợ chút gì đó mới được chứ, cũng thể để nữ nhân của mình làm việc, còn mình lại bắt tréo chân ngồi bên được. Nhưng mà, lại phải biết mình cần phải làm gì? Phải làm như thế nào?

      Nếu kêu giết người còn dễ, xuống đất làm việc thế này, hoàn toàn mù tịt.

      "Ngươi cầm cuốc bắt đầu đào khoai lang ." Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên, vừa vừa quơ lưỡi hái trong tay nàng.

      "À." Lôi Ngạo Thiên cầm cuốc đứng ngớ ra, nhíu mày nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, khó khăn nuốt nước miếng, hỏi: "Cái này, đào thế nào?"

      Giờ phút này, cảm thấy mình vô dụng. Giáo chủ Ma giáo có thể hô phong hoán vũ giang hồ, lại biết phải làm gì với cây cuốc này. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đoán chừng đám người ở mấy cái giáo phái hạ đẳng kia lại hô hào đòi đánh tới Tử Long lĩnh nữa mất.

      Người đứng đầu giáo đứng trong đất, tay cầm cái cuốc đào khoai lang, hình tượng này chỉ mới nghĩ thôi thấy rất quái dị rồi.

      Tô Nhược Mộng dừng tay, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên thân trường bào màu trắng, tay cầm cái cuốc, nhìn nàng với vẻ mờ mịt, nàng nhịn được thở dài tiếng, mình làm gì vậy trời? Kéo nam tử giống như thiên thần xuống ruộng đào khoai lang, đúng là phí phạm của trời mà. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đoán chừng chúng mỹ nhân giang hồ xé nàng ra thành từng mảnh mất.

      "Ngươi ngồi nghỉ , để đấy ta làm cho."

      Lôi Ngạo Thiên ngẩn người, sau đó cười : "Nàng dạy ta , ta là nam nhân sao có thể đứng nhìn nữ nhân của mình làm việc, còn mình lại ngồi chơi được."

      Chăm chú nhìn cái, Tô Nhược Mộng tới cầm lấy cái cuốc trong tay , vừa làm mẫu vừa : "Ngươi xem cho kỹ nhé."

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 17: Ngươi có nhiều kẻ thù ?

      Tô Nhược Mộng nghẹo đầu liếc mắt nhìn nam tử tuyệt sắc bê hai sàng khoai lang, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, giáo chủ y phục sang trọng, dung nhan tuyệt sắc, võ công cái thế, cao cao tại thượng như vậy, sao lại có thể làm mấy chuyện nhà nông châm lấm tay bùn với vẻ thản nhiên như vậy?

      "Ngươi cảm thấy làm những việc này làm mất thân phận của ngươi sao? Nếu để người giang hồ thấy được, ngươi bị lưu danh trăm thế đó."

      "Phụ xướng phu tùy." Lôi Ngạo Thiên chớp chớp mắt, khóe môi cong lên đầy vui vẻ.

      Nghe vậy, mặt Tô Nhược Mộng lại đỏ lên trận, người này có còn là giáo chủ Ma giáo cao ngạo cuồng vọng, lãnh huyết vô tình trong miệng dân chúng nữa vậy?

      "Hình như câu đó phải như vậy?"

      Lôi Ngạo Thiên nghiêng đầu, nhìn nàng chăm chú: "Vậy phu xướng phụ tùy, phu nhân chuẩn bị sẵn để cùng vi phu ngắm nhìn giang hồ hay chưa?"

      "Ngươi vẫn nên phụ xướng phu tùy ." Tô Nhược Mộng nghẹn họng, chưa kịp nghĩ nhiều nhanh chóng từ chối. Cái gọi là giang hồ đó phải chỗ dành cho nữ tử tay tấc sắt như nàng. Người ta động được vào Lôi Ngạo Thiên, nhưng có nghĩa là động được vào nàng.

      Nàng còn muốn sống thọ chút, thế nào đây cũng là sinh mạng thứ hai của nàng, nàng muốn mạo hiểm dù chỉ chút.

      Mặc dù nàng biết là mình đồng ý thành thân với , thể đếm xỉa tới, nhưng mà, tranh thủ thời gian để sống yên tĩnh lâu thêm chút cũng tốt.

      " vui vì rốt cuộc nương tử cũng nghĩ thông suốt." Lôi Ngạo Thiên toét miệng, hài lòng gật đầu cái.

      Tô Nhược Mộng ý tứ của cho lắm, nàng cự tuyệt cầu của , sao bộ dạng của lại như rất vui vậy? "Nghĩ thông suốt cái gì?"

      Lôi Ngạo Thiên ngoắc ngoắc khóe miệng: "Gả cho ta."

      "Xin hỏi, ta còn lựa chọn thứ hai sao?" Tô Nhược Mộng lại đỏ mặt, thẹn thùng cụp mắt, vừa đá đá mấy hòn đá dưới chân.

      "Ha ha, có! Đời này của nàng trừ ta ra, có lựa chọn thứ hai." Khẩu khí cực kỳ cuồng vọng, đây là lần đầu tiên Tô Nhược Mộng được nghe.

      Đây chính là bộ dáng lúc trước của sao? Là cuồng vọng khi có thể nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.

      "Dù ta có lựa chọn thứ hai, ta cũng gả cho ngươi." Tô Nhược Mộng khẽ thở dài hơi, phải vì tốt, mà vì nàng thích cuộc sống yên tĩnh. Nhưng mà, khi trở thành phu nhân giáo chủ Ma giáo, chỉ sợ rằng cuộc sống yên tĩnh vốn có lại trở thành thứ xa xỉ.

      Nàng rất sợ chết, cho nên, nàng rất lo lắng có ngày bị giết chết trong lúc ngủ.

      Mặc dù, Lôi Ngạo Thiên có thực lực để bảo vệ nàng chu toàn, nhưng mà, cũng đâu thể giắt nàng bên lưng quần mà mang theo cả ngày được.

      Giang hồ hiểm ác, mặc dù nàng cái giang hồ này có giống với giang hồ mà nàng thấy được tivi, tiểu thuyết hay , nhưng mà, chắc cũng khác mấy đâu nhỉ.

      Nếu là giáo chủ Ma giáo, vậy chắc hẳn là ít kẻ thù rồi, kẻ muốn lấy đầu , sợ rằng cũng phải ít.

      "Ngươi có nhiều kẻ thù ?"

      Lôi Ngạo Thiên còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ sau câu của nàng, lại thình lình nghe được nàng hỏi thêm câu như vậy. khỏi tò mò quan sát nàng, thấy lông mày nàng nhíu lại, trong lòng bỗng thấy thất vọng xen lẫn bất đắc dĩ.

      Nàng ghét bỏ thân phận của chứ gì, hay là để ý chuyện có nhiều kẻ thù? Chẳng lẽ ở cạnh khiến nàng thấy an toàn đến vậy sao?

      "Nhiều, người của triều đình và cả những danh môn chính phái giang hồ đều hận thể khiến Ma giáo biến mất trong đêm." Lôi Ngạo Thiên mặt trả lời, mặt nhìn nàng như cam lòng, trong giọng pha lẫn chút khẩn trương, hỏi: "Nàng sợ sao?"

      Tô Nhược Mộng nghiêm túc nhìn , mím môi, gật đầu cái: "Sợ! Rất sợ! Ta là nữ nhân rất sợ chết, điểm này chỉ sợ là phải khiến ngươi thất vọng rồi. Tuy nhiên...."

      "Tuy nhiên cái gì?" Tâm trạng vừa chìm xuống của Lôi Ngạo Thiên lại trồi lên, nhìn nàng với vẻ mong đợi.

      Tô Nhược Mộng cảm thấy có chút quen với vẻ mặt của , sao nàng lại cảm thấy lời của mình có ảnh hưởng rất lớn tới vậy? thế giới này có chuyện ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Bọn họ dễ nghe là vị hôn phu vị hôn thê, khó nghe chính là hai người chút quan hệ xảy ra tình đêm, thân quen mà cũng chẳng hiểu chút gì về nhau.

      Nàng nhìn dáng vẻ khẩn trương của , bỗng thấy đành lòng, còn có thêm chút cảm động: "Tuy nhiên, ta hi vọng hôn của chúng ta có thể truyền ra ngoài giang hồ. Ta biết ngươi hoàn toàn có thể bảo hộ ta chu toàn, nhưng mà, vẫn phải có lúc ngươi thể ở cạnh ta mà."

      mặt Lôi Ngạo Thiên lộ ra nụ cười nhỏm, ngừng gật đầu đáp ứng: "Chuyện này thành vấn đề, ta đáp ứng với phu nhân, chúng ta cùng nhau từ từ già , ta tuyệt nuốt lời."

      Cuộc sống của mọi người giang hồ đều là qua được hôm nay, biết còn có ngày mai hay . Trước khi gặp nàng, chưa bao giờ quá xem trọng mạng của chính mình, luôn cảm thấy còn sống ngày, cứ tận tình mà hưởng thụ ngày. Nhưng mà, giờ đây, đột nhiên lại cảm thấy tánh mạng mình còn là của mình mình, có khỏe mạnh hay còn có quan hệ đến nữ tử tên Tô Nhược Mộng kia.

      Chỉ khi còn sống mới có thể bảo hộ được cho nàng, cho nên, bắt đầu từ bây giờ, phải quý trọng tính mạng của mình.

      "Ừ." Tô Nhược Mộng đáp lời, tiếp tục khẩy khẩy mấy cục đá dưới chân, cả đoạn đường đều tiếng nào, trừ việc Lôi Ngạo Thiên thỉnh thoảng lén nhìn nàng cái, nàng chỉ nghe được tiếng tim đập mạnh của chính mình.

      Vừa tới cổng thôn trang, Chu đại thẩm đại vội vàng chạy về phía Tô Nhược Mộng.

      Tô Nhược Mộng cả kinh, Chu đại thẩm này là hảo hữu duy nhất của mẹ nàng ở trong thôn, nàng chỉ chưa từng hùa theo những thôn dân khác khi dễ các nàng, còn thường giúp đỡ nàng. Lần trước sau khi Tô Nhược Mộng bị té xuống núi, nàng lên tận trấn để mời đại phu, cả khoảng thời gian đó cũng là nàng yên lặng chiếu cố hai mẹ con nàng.

      Nhìn dáng dấp, hiển nhiên là nàng về phía mình, vội vã tìm mình như vậy, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?

      "Đại thẩm, có phải bệnh cũ của mẹ ta lại tái phát hay ? Hay là nhà ta xảy ra chuyện gì rồi?"

      Chu đại thẩm tới trước mặt Tô Nhược Mộng, sợ hãi liếc nhìn Lôi Ngạo Thiên cái, hai chân hơi run lên : "Trong nhà ngươi có bảy tám người xa lạ, bọn họ.. bọn họ...."

      "Bọn họ làm gì rồi?" Tô Nhược Mộng nghe nàng nhắc tới bảy tám người xa lạ, liền đoán được những người đó chính là hộ pháp của người nào đó.

      Nhưng mà, mấy hộ pháp đó phải tìm thức ăn rồi sao? phải là lại gây ra chuyện gì rồi đó chứ? Quả nhiên là có giáo chủ thích gây chuyện, đám hộ pháp thích gây chuyện mà.

      "Bọn họ chuyển hết gạo của nhà lão Ổ sang nhà ngươi rồi."

      "Bọn họ cướp bóc?" Tô Nhược Mộng thất kinh, con ngươi khẽ trừng Lôi Ngạo Thiên cái, như muốn : "Ma giáo các ngươi, quả phải người lương thiện."

      Lôi Ngạo Thiên lại vui vẻ nở nụ cười, đáp trả nàng bằng ánh mắt: "Bọn họ giúp nàng xả giận."

      Tô Nhược Mộng nghĩ nghĩ, đúng là thế , chính mình cũng muốn tìm lão Ổ tính sổ cho hả giận, giờ có bọn họ làm giúp, nàng cũng cần phải ý kiến thêm nữa.

      Chu đại thẩm nhìn hai người mắt qua mày lại, nét mặt già nua khỏi đỏ lên, xem gia tin đồn trong thôn cũng là tám chín phần mười rồi, Mộng nhi quả nhiên có quan hệ tầm thường với vị giáo chủ Ma giáo kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :