1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phê 2L

      Phê 2L Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      267
      CHƯƠNG 21





      Nụ hôn phớt nhàng hạ xuống mi tâm rồi chóp mũi. Trán kề trán, hơi thở của như hòa vào nhau.

      Cố Tấn Thần như có thể cảm nhận được hô hấp của mình nặng nề bao nhiêu chỉ để kìm lại cảm xúc trong lòng. Đôi mắt tràn ngập nhu tình cùng dịu dàng nhìn chớp mắt vào đôi môi căng mọng khẽ run rẩy của Hạ Nhiễm, hầu kết dao động, khoảng cách giữa hai người ngày gần hơn nữa.

      Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc thế này, trong lòng lại đột nhiên đẩy hai cơ thể ra khoảng, tay chống lên ngực vẫn cúi xuống, thuận lợi tránh được môi lưỡi quấn quít.

      Hạ Nhiễm thấy trong bụng cồn cào, lát sau thảm trải sàn sạch có thêm vài vết bẩn "xinh đẹp". khí mật mờ cũng vì thế mà tan biến, trong phòng giờ chỉ còn mùi khó ngửi. Cố Tấn Thần sững sờ hồi cũng tỉnh táo lại, lửa dâng đến đầu lại bị người ta lạnh lùng dập tắt có thể khó chịu sao, ánh mắt thẫm lại, càng thêm lực kéo cánh tay .

      Trong khoảnh khắc, bế xốc lên, mau lẹ hướng tới phòng tắm mà .

      Động tác mở cửa rồi bật đèn vô cùng liền mạch.

      Trong phòng tắm, Hạ Nhiễm bị dạ dày tra tấn nhưng vì bụng chẳng có gì ngoài nước nên chỉ có thể đáng thương nôn khan. Cố Tấn Thần tay chống lên bồn rửa mặt, ghét bỏ nhìn vật vã, nhíu mày lên tiếng: "Thích uống rượu cho lắm vào. Giờ mới thấy khổ."

      ràng câu trách vô cùng sắc bén, thế mà lời cuối thốt ra lại mang threm chút oán trách.

      Giọng trầm trầm vang lên phía sau lưng, sau khi nôn hết được ra cũng tỉnh táo được vài phần nhưng vẫn còn lâng lâng, chống tay lên đầu gối để ổn định thân mình đung đưa của bản thân, thành trả lời "Ai thế, tôi thích uống rượu bao giờ hả."

      Dưới tác dụng của cồn, đầu óc Hạ Nhiễm đặc như keo hồ lại làm có thêm sức mạnh, vừa lắc lắc đầu vừa chỉ vào , " phải là tại ép tôi uống hả? vậy thôi , lại cả cho người ta được ăn cơm, đói muốn chết đây này."

      Búi tóc của Hạ Nhiễm sau khi vận động mạnh khá lỏng lẻo, vài sợi tóc rơi bên má, theo cử động lắc lắc đầu của mà dán tại khóe môi. Bộ lễ phục dạ hội màu trắng người nhăn nhúm, khiến trông càng thêm chật vật. Cố Thấn Thần nhìn lâu mới trầm giọng câu "Xứng đáng".

      Đúng vậy, ai bảo Hạ Nhiễm cứ tùy tiện ngắm đàn ông trước mặt chứ, xứng đáng. dùng ánh mắt của phụ nữ ngắm trai đẹp khắp nơi khiến ghen tỵ đến phát điên.

      Ánh mắt giờ mông lung, lười muốn phản bác. Đầu đau đến muốn nứt ra, Hạ Nhiễm lùi về sau hai bước, dựa vào tường trong phòng tắm, nhắm mắt quyết định ngủ.

      "Lại đây."

      Cố Tấn Thần bước tới kéo lại gần, trong mơ hồ khẽ giãy dụa, hai tay bị người ta nắm chặt liền lấy chân chuẩn bị đá, thế nhưng nhanh nhẹn hơn, dễ dàng né được. lên tiếng, từ phía sau mà hành động, ép nép sát vào ngực mình, lại dùng khuỷu tay thúc vào ngực , khẽ nhíu mi rên tiếng, càng thêm cố chấp ôm chặt.

      Dù sao sức lực của phụ nữ cũng thể bằng đàn ông, Hạ Nhiễm đẩy đẩy hai cái rồi cũng dần yên tĩnh trong vòng tay của Cố Tấn Thần. vòng tay qua người , lấy nước rửa sạch khóe miệng giúp , đông tác thong thả mà ôn thu, còn bắt ngậm nước, dùng ngón tay trực tiếp đảo đảo trong khoang miệng Hạ Nhiễm, "Súc miệng, sau đó nhổ hết ra."

      Hạ Nhiễm ngậm đầy miệng nước lại khát khô cổ, hồn nhiên nuốt ực cái hết ngụm nước. Cố Tấn Thần khẽ lườm, lần nữa giúp súc miệng, còn nhéo nhéo gò má uy hiếp, "Hạ Nhiễm, em thử uống nữa xem."

      Ực ---

      lại tiếp tục uống hết.

      Hạ Nhiễm hề để ý đến Cố Tấn Thần tức giận, thỏa mãn xoa bụng vừa uống nước xong, cười toe toét. Nụ cười này ngoài ý muốn lại khiến khóe miệng Cố Tấn Thần tự chủ mà nâng lên, ngón tay thon dài nâng cằm Hạ Nhiễm, khi đầu ngón tay lướt qua môi còn có thể cảm thấy đôi môi ấy khẽ run lên.

      Dưới ánh đèn vàng vàng, tấm gương sạch trong phòng tắm phản chiếu lại hình ảnh hai người gần sát nhau khiến giật mình.

      Trong gương, tư thế của hai người thay đổi.

      Cố Tấn Thần hạ thấp mí mắt, tóc mái rủ xuống. trước ngực học theo cũng xoa xoa môi mình, ánh mắt dao động rồi hỏi câu sát phong cảnh, "Boss, môi mỏng như vậy là do dậy đầy đủ hay vì bạc tình?"

      Hạ Nhiễm vừa hỏi xong, thân hình ai đó liền cứng đờ, đối diện với gương mặt nghiêm túc học hỏi của bình tĩnh "Là bẩm sinh."

      xong liền buông tay ra, xoay người rời khỏi phòng tắm.

      Thấy rời , dường như Hạ Nhiễm rất phấn khích, nghiêng ngả vững theo , biểu cảm giống như Columbo tìm ra châu lục mới, cười rất vui vẻ, vừa nấc cục vừa : "Thế chính là dậy đầy đủ rồi còn gì, ra mấy đứa chúng nó đúng."

      ở sau lưng cứ ríu rít cười ngừng, Cố Tấn Thần được mấy bước liền dừng lại, quay đầu nhìn liền thấy tay chân múa may, nghiêm túc trả lời. " phải dậy thù đầy đủ mà là gia tộc di truyền."

      chỉ ra chỗ sai của , Hạ Nhiễm lại say khướt, nào còn nhớ đến câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vẫn buông tha, ngang ngược cãi lại: "Di truyền còn phải là dậy thù đầy đủ sao?"

      Dứt lời, cả người như sắp ngã xuống thân ái với sàn nhà, Cố Tấn Thần nhanh tay lẹ mắt mới đỡ được Hạ Nhiễm lên, nhìn đến ngủ say trong lòng mình liền nhịn được mà thở dài, hinhg như mất trí nên mới đứng đây thảo luận môi mỏng môi dày với .

      Thuận tay đặt nằm lên giường lớn, kéo chăn lên đắp kĩ rồi mới tắt đèn bàn, xoay người ra ngoài gọi điện.

      "Ngay bây giờ, chuẩn bị cốc nước ấm pha mật ong cho tôi."

      thanh trầm ổn quanh quẩn trong phòng khách, theo đêm xuống mà tan vào bóng tối.

      *****

      Đêm hôm ấy, Hạ Nhiễm ngủ siêu cấp thoải mái, trải qua kinh nghiệm mấy năm này thường say rượu, sáng hôm sau tỉnh dậy nhất định đau đầu muốn chết, đầu lưỡi tê dại, miệng khô khốc, dạ dày nóng rực, cuối cùng là chân tay rã rời. Thế mà hôm nay tỉnh dậy lại hoàn toàn trái ngược, mở mắt nhập nhèm nhìn ánh mặt trời qua cửa sổ cái rồi xoay người ngáp cái, tiếp tục ngủ.

      Nếu phải quá mót vệ sinh đến nhịn nổi nữa, nâng mí mắt lên Hạ Nhiễm cũng lười động. Mơ mơ màng màng ngồi dậy, híp mắt phóng thẳng vào nhà tắm.

      Thể xác và tinh thần đền thoải mái làm Hạ Nhiễm xem cái giường bản thân vừa nằm, cũng xem tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.

      Cách...

      Cửa phòng tắm bị người bên ngoài mở ra, Cố Tấn Thần ngừng việc cạo râu lại. xoay người nhường đường cho nào đó vừa vừa ngáp đến bên cạnh toilet ngừng lại. Sau đó đứng trước toilet, hai tay ngại ngần sờ sờ quần áo chuẩn bị kéo xuống, từ đầu đến cuối chẳng thèm mở mắt nhìn.

      "Em muốn làm gì đây?"

      Giọng có tý độ ấm vô cùng quen thuộc cất lên. Hạ Nhiễm mờ mịt mở to mắt, lại chứng kiến cảnh tượng cùng ông chủ nhà mình cùng đứng trong phòng tắm đối diện nhìn nhau, khí lại vô cùng nghiêm túc và trang trọng.

      tự chủ xoa mắt, xác định người đàn ông chỉ quấn độc có cái khăn tắm quanh hông này là đại boss. Nhiều lần ghép người trước mặt với hình tượng boss lạnh lùng hoàn toàn trung khớp, đầu chỉ còn vang lên khúc hát, "a dặm đường xa a a a..."

      Thân thể tính là gầy gò lộ ra bị nhìn sót chỗ nào, giọt nước từ mép tóc rơi xuống lồng ngực, xẹt qua cơ bụng tinh tráng, quẩn quanh tại da thịt lưu luyến mãi mới thấm vào khăn tắm.

      Hạ Nhiễm chịu nổi cảnh đẹp có sức quyến rũ chết người này, miệng môi khô khốc, chưa kịp nghĩ ra bản thân làm gì mới tốt thấy mình lấy tay che mắt kêu lên, "Sếp, sao tự dưng lại mặc quần áo?"

      hề nghĩ đến mình vì sao lại ở cùng phòng với người ta, trong đầu Hạ Nhiễm chỉ có mỗi hình ảnh phun máu của Cố Tấn Thần, mở miệng ra cũng chỉ hỏi được câu ấy mà thôi.

      che mắt nhưng lại kìm lòng đặng lén nhìn qua khe hở đầu ngón tay, gò má ửng hồng, hai tai cũng đỏ rực. Cố Tấn Thần thu hết mấy động tác ấy của vào đáy mắt, đặt dai cạo râu tùy tiện ở bồn rửa, cong môi hài hước : "Em từng gặp người để nguyên quần áo cởi mà tắm rồi à?"

      ", có." Tuyệt đối hề có. Trừ bỏ lúc bơi, đây là lần đầu tiên Hạ Nhiễm quang minh chính đại nhìn cơ thể người đàn ông mặc dù chỉ là nửa người .

      Hạ Nhiễm đứng im tại chỗ biết phải làm sao, dưới ánh mắt chăm chú của thẹn thùng cúi đầu, ánh mắt hề có tiêu điểm nhìn quanh quất bốn phía mới nhận ra mình còn kéo chân váy lộ ra cặp đùi trắng nõn. Trì độn hồi mới nhớ ra nãy định làm gì, đúng vậy, kéo váy chuẩn bị vệ sinh.

      Não bộ thông suốt, hai mắt liền lén nhìn Cố Tấn Thần. Chỉ thấy nhìn chô chớp mắt, Hạ Nhiễm giật mình thả vội làn váy xuống.

      "Sếp, cứ từ từ mà tắm rửa, tôi làm phiền nữa."

      Lấy tay che mắt, còn cố gắng mỉm cười bình tĩnh, lặng lẽ qua Cố Tấn Thần rồi chuồn êm ra ngoài.

      Cả người tản mát tỏa ra mùi sữa tắm, thần thái biến nhác, dựa lên bồn rửa mặt , hai tay khoanh lại cất lời vàng ngọc, "Lần sau muốn làm phiền ai trong phòng nhớ gõ cửa."

      Lần sau...

      Sếp à, còn muốn lộ hàng lần nữa hả?

      Đóng cửa phòng tắm lại, Hạ Nhiễm trở lại giường rồi ngồi thụp xuống tưởng như thở nổi, hai mắt trợn tròn nhìn kiến trúc trước mặt. Tv treo tường, phía sau rèm cửa bằng lụa bay bay là ban công, tủ treo quần áo ở cạnh cửa phòng, cùng với cái thứ từng bị mình chà đạp ~ giường lớn lớn.

      "A a a a a a!!!!!!"

      ở trong phòng ngủ của sếp nhà mình, còn vừa từ giường của sếp mà tỉnh dậy.

      Cho nên, có phải giống lời Lâm Khả từng , đem đại boss "ăn" rồi?

      Suy nghĩ to gan này, phá vỡ hết tam quan nguyên tắc của Hạ Nhiễm rồi.

      Sau khi tỉnh táo cúi đầu nhìn bản thân mình, ngoại trừ giày cao gót tung tích, lễ phục dạ hội hôm qua vẫn nguyêm vẹn nằm người , Hạ Nhiễm thở phào.

      "Em lại nghĩ vớ vẩn gì rồi?"

      Người lên tiếng ai khác chính là Cố Tấn Thần mới từ phòng tắm bước ra. đứng ở cửa phòng tắm nhìn tự ôm ngực giật mình, chân dài bắt đầu bước về phía Hạ Nhiễm.

      Đến cạnh tủ treo quần áo, mới thâm sâu cất tiếng "Yên tâm, hôm qua em sau rượu nên còn chưa kịp giở trò gì người cả."

      Sặc...

      Hạ Nhiễm cứ thế nhìn bóng lưng rời , trong đầu chỉ có suu nghĩ là tìm cái lỗ nẻ nào mà vùi mình xuống.

    2. hamaxink

      hamaxink Active Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      71
      Tưởng bở là có thịt :020:
      Henlun thích bài này.

    3. Phê 2L

      Phê 2L Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      267
      CHƯƠNG 22





      Sau khi Cố Tấn Thần rời phòng thay đồ, quay trở lại hình tượng lạnh lùng, giày áo nghiêm chỉnh. Lấy ví tiền tủ đầu giường, liếc qua đồng hồ cái rồi : "Lát nữa nhớ xuống dưới ăn sáng."

      Trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, nghiêm túc dặn dò, người còn lại nghiêm túc làm ngơ. Đợi mãi thấy trả lời, chỉnh lại nơ cổ, chớp mắt dặn thêm, "Em có năm phút."

      xong, đóng cúc áo vest rồi ra khỏi phòng.

      Tối hôm qua uống say...

      Tối hôm qua xảy ra những việc gì Hạ Nhiễm nhớ nổi. Ký ức của chỉ dừng lại ở lúc bản thân liều mình chăn rượu cho Cố Tấn Thần, sau đó là cảnh tượng gây ấn tượng mạnh lúc mới rời giường.

      Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hạ Nhiễm thể tiếp thu kịp, vẫn ngẩn ngơ ngồi giường mà quên cái "năm phút" nãy .

      Tại bàn ăn ngoài trời dưới khách sạn, Cố Tấn Thần an tĩnh ngồi tại vị trí của mình. bàn ăn dành cho hai người chỉ có mình tay cầm báo, đôi lúc lại liếc qua nhìn đồng hồ. Ngay lúc ấy, phục vụ tới dọn cốc sữa nguội lạnh, người khác tỉ mỉ đặt bình thủy tinh cắm hoa hồng trắng xinh đẹp lên giữa bàn :"Tiên sinh, hoa của ngài đây."

      gật đầu "Cám ơn."

      Ánh mắt nhìn qua chiếc ghế bỏ trống phía đối diện, tia hài lòng vụt qua. nhíu mày, cầm điện thoại bàn gọi cho Ninh Viễn, "Ninh Viễn, gọi Hạ Nhiễm xuống."

      đêm có gì trong bụng, Hạ Nhiễm đói đến mức ngực dán vào lưng, ngay cả đánh răng cũng rệu rạo. Vừa mới súc miệng rửa mặt, cất đồ dùng cá nhân xong bên ngoài có tiếng gõ cửa, miệng trả lời nhưng tay hề dừng động tác, "Có chuyện gì ?"

      Giọng Ninh Viễn đều đều truyền tới qua cánh cửa gỗ, "Hạ Nhiễm, sếp gọi xuống tầng dưới ăn sáng."

      Hạ Nhiễm nghe được miệng giật giật mấy cái, giọng trả lời "Tôi biết rồi, xuống ngay đây."

      Ngoài cửa im lặng bao lâu, phút sau, khi vừa cầm đồ cá nhân của mình ra khỏi phòng tắm, tiến chuông cửa ầm ĩ lại vang lên.

      Vẫn như cũ là Ninh Viễn, "Hạ Nhiễm, sếp cho năm phút để xuống dưới."

      nhìn về phía cửa, vô tâm trả lời "Ừ."

      Năm phút sau, trợ lí nghê Ninh Viễn lại lần nữa kiên nhẫn bấm chuông, vẫn là câu nọ: "Hạ Nhiễm..."

      Lúc này, dù Hạ Nhiễm có dịu dàng mấy cũng chịu đựng được nữa mà phát cáu.

      Hoàn cảnh lúc ấy thực rất giống cảnh 'bài thi làm được nửa thầy giáo kêu thu bài', thực làm Hạ Nhiễm muốn văng tục. Nhưng rồi nghĩ đến vị trợ lí Ninh Viễn có gương mặt thành đến thể thành hơn, lại tận trung theo Cố Tấn Thần qua biết bao gian khổ, mềm lòng, cắn răng hạ thấp giọng: " Ninh Viễn, xin đừng giục tôi nữa, đợi tôi thay quần áo lúc cũng được sao?"

      "Được mà, tôi chỉ muốn nhắc là nãy sếp với tôi xuống muộn phút tiền lương giảm năm mươi." Người ngoài cửa nhanh chậm , trong khi Hạ Nhiễm vẫn mịt mờ lại bồi thêm câu nữa, "Bây giờ là bảy giờ năm mươi sáu phút múi giờ nước , còn bốn phút."

      "Trời ạ..." còn có bốn phút!!!!

      Hạ Nhiễm ném áo sơ mi cầm tay, lập tức lấy chiếc váy suông có thắt eo trong vali, nhanh nhẹn mặc vào người. Tháo dây buộc tóc, tùy ý vuốt vuốt mấy cái cho tóc buông xõa vai, lấy điện thoại thành gương mà soi chỉnh lại tóc mái, vội vào chây đôi cao gót ném trong phòng từ tối hôm qua, đến túi xách ví tiền cũng kịp lấy liền theo Ninh Viễn xuống tầng dưới.

      nhanh nhất có thể, khi Hạ Nhiễm thở ra hơi xuất tại bàn ăn dưới lầu, vẫn đến muộn. biết từ bao giờ lại có thể dễ dàng tìm thấy Cố Tấn Thần trong đám đông, từng bước đến gần . Ánh mặt trời sáng sớm chiếu qua màn sương mờ, dịu dàng chiếu vào góc bàn nơi ngồi, khẽ cười đưa tạp chí trong tay cho nhân viên phục vụ bên cạnh, hơi nghiêng đầu vào tai người nhân viên dặn dò gì đó.

      Hạ Nhiễm vừa đến gần, nhân viên phục vụ đó cũng rời . Cố Tấn Thần nhìn lên tiếng, "Em đến muộn."

      rồi qua qua nhìn Ninh Viễn phía sau Hạ Nhiễm. "Muộn bao lâu?"

      Hạ Nhiễm nhìn rồi quay lại nhìn người bị hỏi, tin nổi khi thấy Ninh Viễn nghiêm túc xem đồng hồ, nghiêm túc trả lời: "Thưa sếp, hai phút. Lương tháng trừ vừa tròn trăm.

      Nãy ở phía xa nhìn ung ung dung dung ngọc thụ lâm phong ngồi dưới nắng sớm, Hạ Nhiễm vô ý thức bị bề ngoài đẹp trai đòi mạng của mê hoặc. Giờ lại gặp đôi 'phu xướng phụ tùy' này, tức muốn ói máu rồi. Lấy tay vân vê mép váy, sợ hãi trả lời: "Sếp, trong nội qui của công ty có điều lệ này."

      "À, hóa ra em còn nhớ nội qui của công ty, vậy tại sao lại nghe lời cấp ?" Trong mắt lóe lên tia ranh mãnh, lại có thể đem câu khẳng định thành câu hỏi: "Em nghe, qui tắc công ty có qui định giúp ông chủ đõe rượu đòi thêm tiền thưởng ."

      Đây ràng là trả thù, sau khi nghe xong, Hạ Nghiễm liền ràng.

      Nếu nhớ lầm, tối qua uống thay bảy li rượu, bù qua bù lại trăm hôm nay mất vẫn chưa làm lỗ vốn. Tâm trạng ngay lập tức rạng rỡ, tinh thần tăng lên vùn vụt, "Sếp, cứ trừ lương tôi cũng được."

      "Ờ." Bàn tay để bàn của Cố Tấn Thần khẽ co lại, ngón trỏ tay phải gõ gõ xuốn mặt bàn, " vừa suy nghĩ lại rồi, đúng là việc trừ lương em là đúng theo qui đinh."

      lại muốn sai đây? Hạ Nhiễm hít sâu hơi, bước về phía trước vài bước, cả người dựa vào bàn lấy tinh thần, hoảng loạn hỏi lại, "Cho nên?"

      "Cho nên trừ lương em nữa." khe khẽ mỉm cười, nụ cười ấy lại làm trái tim Hạ Nhiễm loạn nhịp, nắm chặt điện thoại trong tay, trái tim cũng lửng lơ. Giây sau, quay qua với Ninh Viễn: " với bộ phận tài vụ, vì công bằng và liêm minh của công ty, miễn luôn tiền thưởng."

      "Sếp..." Tối qua tôi liều mạng uống rượu là vì ai, hả hả hả???

      mấp máy môi, nửa ngày cũng nổi chữ, Cố Tấn Thần chờ đến bình tĩnh nổi, đuôi lông mày nhíu lại, nửa nửa đùa hỏi lại, "Sao nào, em có ý kiến à?"

      Đôi mắt hữu thần sáng ngời, nhìn chăm chú khiến thể xác lẫn tinh thần Hạ Nhiễm phát lạnh, hoàn toàn vô dụng cúi đầu trả lời: " có ý kiến. Sếp minh."

      Nghe được câu trả lời của , rất vừa lòng, Hạ Nhiễm còn có thể nhìn thấy được nụ cười kiềm chế cong cong môi .

      "Ngồi ."

      Hạ Nhiễm hồi hồn, ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống ghế phía đối diện. Quay đầu tìm Ninh Viễn, ngờ ấy rời từ bao giờ.

      Nhân viên phục vụ lục tục đưa bữa sáng lên, trong lúc bàn ăn được sắp xếp, ánh mắt Hạ Nhiễm vẫn rời ra khỏi nụ hoa sắp nở bàn. Giọt nước long lanh vẫn còn cánh hoa, mùi hoa hồng nồng nàn lan tỏa, hòa cùng mùi thức aưn ngon lành. Khẩu vị ùa tới,ngay giây phút này, chỉ có mong muốn tột cùng là lấp đầu cái dạ dày đáng thương.

      Bữa sáng thuần túy kiểu bàn, vôi vàng ăn, lễ nghi ăn uốn cũng vứt sang bên. Tương phản với Hạ Nhiễm, Cố Tấn Thần quen ăn cơm kiểu Trung chỉ ăn vài miếng liền buông dao nĩa, bưng cốc cà phê lên nhấm nháp, "Em xác định mình ăn sáng?"

      nhanh gọn giải quyết đĩa salat của mình, lại để mắt đến đĩa đồ ăn phía bên hầu như chưa được động vào. Nhai nhai nuốt nuốt miếng xúc xích cuối cùng, "Sếp, phải thông cảm cho tôi, cả đêm qua tôi chưa có ăn tối đó."

      rồi cắn cái nĩa trong tay, "Tôi này, ăn nữa sao?"

      Cố Tấn Thần vẫn nhíu mày, nghe câu hỏi của mày nhíu càng sâu, đặt li cà phê lại bàn ăn, "Ừ."

      "Ờm, boss, tôi ăn vẫn chưa no. Tôi liệu có thể lại,..." ăn thêm phần nữa?

      Lời còn chưa dứt, Hạ Nhiễm thấy người nào đó vốn dĩ vẫn lạnh tanh biểu cảm thoáng lên nét cười làm người ta mơ màng. Cố Tấn Thần nhấc chiếc đĩa gần mình, ngại ngần đưa đến trước mặt Hạ Nhiễm, "Ăn ."

      Vị trí của hai người lúc này rất may lại là ở trung tâm nhà ăn, xung quanh toàn là người với người ăn uống. Mặc dù họ chuyện bằng tiếng Trung nhưng hành động của Cố Tấn Thần cùng gương mặt ửng hồng của Hạ Nhiễm đủ làm người ngoài xác nhận quan hệ của họ. Mở to mắt nhìn Cố Tấn Thần, hoàn toàn biết phải làm gì trong hoàn cảnh này.

      vẫn nhìn , nhàng mà chập chạp lên tiếng trước,"Nhận lấy."

      Khi Hạ Nhiễm cầm chiếc đĩa đưa qua, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng cười của đôi vợ chồng bàn bên cạnh truyền tới.

      Mặt đỏ đến độ bấm ra máu, nghiêm chỉnh ngồi thẳng, cắn môi yếu ớt hỏi: "Sếp, thấy như vậy cũng được ạ?"

      hoài nghi, gật đầu.

      giọng phản kháng, "Nhưng mà, ăn qua nó rồi."

      Ánh mắt Cố Tấn Thần lướt qua đỉnh đầu Hạ Nhiễm, rơi xuống xương quai xanh hơi nhô lên của . Lúc này, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chỉ lười nhác dựa vào ghế, nghĩ ngợi mà trả lời, "Thế em tự gọi phần ăn khác ."

      Hạ Nhiễm cúi đầu nhìn chiếc váy dài màu xanh nhạt người, làm quái gì có chỗ nào có tiền. Thứ đồ có giá trị nhất có chính là cái điện thoại bàn.

      Người là sắt, cơm là thép, ăn bữa chết đói. cắn răng, dậm chân, trước mặt Cố Tấn Thần bắt đầu ăn đồ trong đĩa.

      Nửa ngày sau, nhìn uống cạn li sữa nóng bàn, ngồi thẳng người lên, "Ăn no rồi?"

      Hạ Nhiễm cúi đầu, gian nan lên tiếng: "Dạ, no rồi."

      "Đợi chút."

      câu 'Đợi chút' khiến Hạ Nhiễm thực ngoan ngoãn ngồi im, người tiến tới sát gần , bàn tay để bàn vươn tới. Suy nghĩ của lúc này chỉ còn là hình ảnh hay có trong phim, nữ chính môi có vết sữa, nam chính dùng ngón tay nhàng vì ấy lau vết sữa kia. Cuối cùng là cảnh hai nhân vật chính hôn nhau đắm đuối làm người xem ngượng ngùng.

      Nhưng quá tàn khốc, tay vươn tới cũng chỉ để đẩy đầu Hạ Nhiễm sang bên, "Đừng chắn."

      Lúc quay đầu ra nhìn, chỉnh lý Tây trang của mình thẳng thớm. "Ngồi đây đợi ."

      chỉ để lại câu, sau đó về phía sau lưng Hạ Nhiễm rồi dừng lại ở bàn bên cạnh, vị khách ngồi bàn bên đó cũng đứng dậy.

      nam nữ, đứng quay lưng về phía nên nhìn ra gương mặt. Nhưng người đàn ông kia ràng là Trần Tử Ngang.
      adamno1, Thích ăn thịt, Mai Trinh23 others thích bài này.

    4. hamaxink

      hamaxink Active Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      71
      Hu hu truyện này lại bị bỏ mặc nữa rồi ạ hình như còn mỗi em là mong ngóng thoi hay sao í
      Motsach1212Henlun thích bài này.

    5. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Hix hóng chương mới ghê.
      Henlun thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :