1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Phương Tây] The Dark Duet Series - C.J. Roberts (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 9.5

      ***​

      Trời khuya, đủ khuya để gọi là muộn tùy theo cách người nhìn nhận. an giấc ngay bên cạnh , mông ta áp sát háng của . ngạc nhiên khi ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ như thế, dù nghĩ mình ép ta chịu đựng khá nhiều chuyện. nhắm mắt và hít vào mùi hương tóc ta, bên dưới nó là hương thơm của riêng ta.

      nghĩ về những ngón tay hiếu kì của ta chôn sâu trong mái tóc vàng gợn sóng của mình. Đó là điều đầu tiên ta làm. Toàn bộ da đầu râm ran, cảm giác đó chạy thẳng xuống gáy, dọc theo xương sống và lan tỏa ra khắp tứ chi. Chỉ cái chạm tay đơn giản và lập tức hoài nghi bản thân giữ được lời hứa. Thế nhưng vẫn bất động. muốn biết liệu ta tiến xa đến đâu.

      Đồng thời, cũng tự nhủ rằng đây là phần của quá trình huấn luyện. Cho phép ta làm quen với việc chạm vào và tìm hiểu cơ thể người đàn ông. phải gã đàn ông nào cũng như . Bọn họ tìm thấy khoái cảm từ việc nhận lấy nhiều hơn là cho , mà Caleb chỉ mới dạy Mèo Con cách phục tùng trước động chạm của , chứ phải cách giành lấy khả năng kiểm soát từ những tiếp xúc cơ bản. Vào giây phút đó, tự thừa nhận với chính mình rằng tránh dạy cho ta khía cạnh cần thiết này. Ở mức độ nào đó, chuyện này khiến thấy yếu đuối, phải vì là nô lệ của đụng chạm, chẳng có gì vô vị hơn thế cả. Tất cả những nô lệ từng huấn luyện đều chạm vào , khá thường xuyên. Nhưng với họ, luôn giữ mình tách biệt, lạnh lùng, chỉ ra lệnh cái gì tốt và cái gì cần phải cải thiện trong suốt quá trình huấn luyện.

      Với ta, muốn…điều gì đó khác. Những khao khát khó giải thích chính là xao nhãng đủ sức gánh nổi. Thế nhưng ta vẫn cần học, đúng ? phải chịu đựng. còn lựa chọn nào khác cả. nghiêng người tới gần tiếp xúc đó và ta siết chặt hơn nắm tay tóc . cơn đau thoáng ra và “cậu bé” của nảy lên trước cảm giác đó.

      ta lang thang khắp gương mặt , những đầu ngón tay thanh mảnh khiêu vũ chân mày, hai gò má và quai hàm . Khi ta ấn ngón cái qua môi , thấy bồn chồn, nghĩ rằng ta hôn mình. Nhưng . Thay vào đó, ta lướt theo cổ và vai , thậm chí còn mạo hiểm chui vào trong áo thông qua phần cổ áo hở cúc. cảm thấy thân nhiệt như tăng thêm vài độ, sức nóng nơi bụng dưới ta tỏa ra trong khoảng chỉ vài phân, ngăn cách giữa ta và phần đàn ông căng cứng của . Đến cuối cùng, là người đặt dấu chấm hết cho tình trạng đó.

      Cố gắng giữ lời hứa như thế là đủ rồi.

      với ta như vậy là đủ, hãy lên giường . Giọng băng giá, dù bản thân hề thấy thế.

      buộc cổ tay trái của ta bằng sợi dây thừng vàng nhô ra từ cột giường. Nó mảnh, nhưng chắc chắn, có thể cho phép ta ngủ nghê thoải mái mà ngại nguy cơ trốn thoát. Rồi tắm và làm chuyện mà cần tới trong thời gian rất dài. Khi dòng tinh dịch lấp lánh phun lên bức tường gạch phòng tắm, lần nữa tự hỏi bản thân mình nghĩ cái quái gì vậy.

      Lúc này nằm cạnh , ôm lấy ta như người tình, hít ngửi mái tóc và ve vuốt cánh tay ta. Tệ hơn nữa là, nghĩ mình có thể dừng lại. muốn dừng lại. Quấn cánh tay quanh eo , kéo ta vào sát mình hơn. ta thở dài. Nàng điếm bé thậm chí còn ngửa đầu ra sau, má áp lên lần vải sơ mi của . ta muốn được hôn ư? cần tốn thời gian để tìm hiểu. ấn môi mình lên môi ta, dịu dàng, thăm dò. ta lại thở dài, hé môi vẻ uể oải, vẫn còn mê ngủ.

      Được tiếp thêm can đảm, trêu chọc miệng ta bằng đầu lưỡi mình. quả là tên khổ dâm. Sao phải tra tấn bản thân như thế chứ? ta có vị nồng ấm, ngọt ngào, hệt như thứ rượu mạnh. thanh rên rỉ khe khẽ phát ra từ ta tràn vào khuôn miệng . Cơ thể ta hơi xoay về phía , đôi môi lúc này tìm kiếm môi . trao cho ta điều mà cả hai đều khao khát khi lưỡi dịu dàng tiến vào miệng ta. Bỗng nhiên, ta trở nên đói khát. Vẫn ngủ mê, ta mút lấy miệng cách ướt át, thèm muốn. lùi lại và ta rên lên, điên cuồng tìm kiếm . kiềm chế để bật cười.

      “Ưmm, Caleb,” ta trong tiếng thở dài đầy đau đớn. Tim đột ngột đập nhanh gấp ba. Mạch máu nện thình thịch bên tai. ta mơ về sao? Hay là giả vời ngủ? ta có biết hôn ta , có phải ta chủ động đáp lại?

      “Sao, Mèo Con?” hỏi, cảm thấy lo lắng.

      “Ưmm,” ta đáp. nụ cười thoáng kéo cong đôi môi ta. muốn hôn ta lần nữa nhưng làm. ta cố xoay về phía , nhưng sợi dây ngăn cản việc đó. Chân mày cau lại nhưng ta thức giấc. Caleb nghiêng người tới và thả ta ra. Ngay lập tức, ta lăn người về phía rồi tựa đầu lên vai . Cánh tay trái vừa được trả tự do kéo lại gần. Chân trái ta ghim đùi xuống đệm. Nơi nữ tính bé nóng bỏng áp lên hông . Chuyện này xảy ra à? Đành chấp nhận, choàng cánh tay trái của mình quanh ta, tay còn lại đặt lên ngực, bên trái tim vẫn đập điên cuồng.

      Sau lúc, giấc ngủ cuối cùng cũng cứu vớt khỏi tra tấn ngọt ngào.
      Snow, Mi mũm mĩm, Hướng Dương5 others thích bài này.

    2. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 10.1
      Lại là giấc mơ đó, giấc mơ mà tôi luôn mơ kể từ ngày chúng tôi gặp nhau. Giấc mơ mà tôi từng háo hức mong được thấy trước khi nằm xuống gối mỗi tối. Tôi muốn có nó nhưng lại được lựa chọn. Có lẽ tiềm thức của tôi kiên quyết quay trở lại và xem xét mọi , tìm kiếm điều mà tôi bỏ lỡ từ lần đầu tiên.

      Tôi nhanh chóng bước dọc theo vỉa hè, cố gắng tránh xa người đàn ông xấu xa trong chiếc xe phía sau mình, và khi nhìn lên, tôi thấy . Có lẽ là do sải bước ung dung của hoặc do cái cách ánh mắt lướt qua tôi thay vì người tôi, song dù có là gì cũng có vẻ đáng tin. Tôi quấn hai cánh tay quanh eo thầm, “Làm ơn cứ diễn theo được chứ.”

      Phía bên kia buồng giam của giấc mơ, tôi cảm nhận được mồ hôi chảy dọc xuống cổ mình. Trong mơ hồ, tôi biết mình trở người liên tục, nhưng lại hiểu được tại sao mình lại thấy khó chịu như thế.

      làm theo và tôi thấy ngạc nhiên khi vòng hai cánh tay quanh người mình. Khoảnh khắc hiểm nguy dường như trôi qua rất nhanh chóng, nhưng vì lý do nào đó, tôi muốn buông ra. Tôi thấy rất an toàn trong vòng tay này, bởi từ trước đến giờ tôi chưa từng biết đến an toàn. Vả lại còn có mùi rất tuyệt nữa, mùi hương của là mùi mà tôi luôn mường tượng người đàn ông nên có, mùi xà phòng tinh tươm, sạch , mùi da thịt ấm áp, và mùi mồ hôi thoang thoảng. Tôi nghĩ mình mất rất lâu mới buông tay, thế nên tôi thả ra như phải bỏng. Rồi tôi nhìn lên và nhận ra chàng thiên thần ở trước mặt. Hai đầu gối tôi gần như nhũn ra.

      Bên ngoài giấc mơ, tôi có thể nghe thấy tiếng mình thút thít. phần trong tôi biết lý do tại sao bản thân muốn nhìn mãi, nhưng lại thể ngăn điều đó xảy ra. Tôi mơ ở góc nhìn thứ ba, chỉ là khán giả mà thôi.

      là thứ đẹp đẽ nhất tôi từng nhìn thấy, bao gồm cả cún con, mèo con, cầu vồng, hoàng hôn và bình minh. Thậm chí tôi thể gọi người đàn ông nữa kia – đàn ông trông tuyệt vời thế này. Làn da rám nắng cách đẹp đẽ, như thể mặt trời dành rất nhiều thời gian để hôn lên đó cho đến khi nó hoàn hảo. Hai cẳng tay cơ bắp phủ lớp lông mỏng vàng như màu tóc đầu . Và đôi mắt mang sắc lam lục của biển Caribbean, nơi tôi chỉ được nhìn thấy áp phích phim ảnh.

      mỉm cười và tôi thể ngăn mình cũng làm thế. Tôi là con rối. là người giật dây. Nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng đẹp, và cả chiếc răng nanh sắc lẻm ở bên trái. Răng của hoàn hảo, và thiếu hoàn hảo bé xíu đó dường như lại khiến đẹp hơn nữa.

      gì đó với tôi, điều gì đó về khác, nhưng tôi muốn nghe.

      Xa xôi đâu đó, tôi nghe thấy giọng quen thuộc, giọng của tôi. Bên trong giấc mơ? Bên ngoài giấc mơ? Tôi chắc nữa. Tất cả những gì tôi biết đó là tôi cầu xin giấc mơ này hãy chấm dứt. Tôi tìm ra điều mình tìm kiếm - điều mình bỏ lỡ. Tôi nên dừng lại, ngay bây giờ, trước khi phải chứng kiến phần khó chịu nhất, phần hề liên quan đến kí ức, mà là mộng tưởng, khao khát.

      Tôi nghiêng người tới và ngẩng đầu lên. Tôi muốn sử dụng đôi môi đầy đặn kia cho mục đích hay ho, tôi chấp nhận câu trả lời . Khi lưỡi lướt qua kẽ môi, và tôi cảm thấy điều gì đó chưa từng biết qua ở giữa hai chân mình. cơn đau dâng tràn và thình lình, tôi có thể cảm nhận được mạch đập chỉ trong lồng ngực mình, mà còn ở những nếp gấp bí mật kia nữa. Tôi rên rỉ dưới nụ hôn và lâu sau, cũng cất tiếng rên rỉ.

      Tôi muốn chạm vào ở mọi nơi. Chẳng quan trọng nếu có chiếm lấy tôi ở ngay vỉa hè này nữa, tôi muốn kinh khủng đến thế đấy. Tôi quan tâm mẹ gì. Vì , tôi con điếm. mừng vì tôi chờ đợi. mừng vì là người có được tôi.

      Tay tìm luồn vào tóc tôi, và vì vài lý do, tôi cảm nhận được nguy hiểm nhưng nhanh chóng xua nó .

      Nụ hôn trở nên đói khát, dữ dội – môi tôi có hơi đau. Tay siết thành nắm trong tóc tôi. Cảm giác quen thuộc nhưng xa xôi quá. Tôi muốn tiếp tục hôn.

      Tôi vừa nếm thấy vị bia à? Thình lình, mọi thứ quá quen thuộc.

      nụ hôn. cái chạm.

      ‘Đây là điều mày làm khi tao ngủ hả , Livvie? Mày khoác quần áo điếm đàng lên người rồi cố quyến rũ bố mày sao?’

      ‘Ông ta phải bố con!’ Ông ta là người có lỗi. phải tôi.

      ‘Cứ cư xử như con điếm và mày bị đối xử y như thế, Livvie ạ.’

      hề báo trước, tôi bị nhấn chìm trong cảm giác đau đớn choáng ngợp. Có gì đó sai quấy khủng khiếp lắm. Tôi dứt khỏi nụ hôn và trợn mắt kinh hãi.

      Vẫn là gương mặt trẻ trung đẹp đẽ vượt khỏi mọi định nghĩa, nhìn lại tôi với vẻ hăm dọa. Đôi mắt vẫn gợi nhắc cho tôi về biển, nhưng thay vì là bãi biển Caribbean ngập nắng, lúc này tôi lại nhìn thấy những sinh vật gớm ghiếc nơi đáy sâu nấp trong ánh nhìn hun hút của . còn là thiên thần nữa, chính là quỷ dữ tôi luôn khiếp sợ.

      Hai mắt bừng mở và tôi nhìn chăm chăm vào gian hư vô quanh mình. Tim tôi nện thình thịch, nước mắt dâng đầy, nhưng mặc cho tất cả - nơi giữa hai chân tôi vẫn ẩm ướt đến nhục nhã. Nỗi khiếp đảm xưa cũ đe doạ lôi tôi xuống địa ngục, và tôi đấu tranh rất gian khổ để giữ cho việc đó xảy ra.

      Caleb say ngủ rất bình yên bên cạnh tôi, tay quấn quanh tôi như gọng kiềm. Lẽ ra tôi nên cố gắng ngồi dậy. Nhưng lòng mà , cơ thể rắn chắc của áp lên lưng tôi mang đến cảm giác dễ chịu tôi luôn mong muốn, nhiều tuần rồi. Nhiều năm rồi. Bên cạnh đó, phòng rất mát. Chẳng bù với nóng bức rin rít tràn ngập trong phòng tôi. Phòng tôi kia đấy - buồn cười .
      Mi mũm mĩm, chau007153, myuyen3 others thích bài này.

    3. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 10.2
      Tôi nghĩ về những chuyện xảy ra trước đó, gần như thể nhận thức ràng các kiện diễn ra. Nếu chỉ xem mọi việc như xem bộ phim hay đọc quyển sách, tôi nghĩ nó hấp dẫn. Nhưng để sống trong đó, bằng xương bằng thịt…tôi nghĩ như thế đáng sợ biết bao. Hầu như là vậy. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tim tôi đập mạnh và nhanh hơn trong lồng ngực, nhưng lần này lại khác với trước kia. Hơn nữa, tôi còn có cảm giác nằng nặng, chùng chình, gần như râm ran nơi bụng. Nó gợi nhắc cho tôi về cảm giác từng có hồi còn bé, lúc chơi trò trốn tìm trong bóng tối. Tôi muốn bị bắt, nhưng chỉ cần ngồi đó, tự hỏi biết mình có bị tìm ra cũng đủ phấn khích lẫn lo sợ rồi. Lúc đó, tôi nhận ra hồi hộp chính là điều mình thích, phải trò trốn tìm.

      Ở cạnh Caleb lúc nào cũng gây ra cảm giác kia. Tôi cứ luôn nhìn thấy gương mặt , hai mắt nhắm, đầu nghiêng vào tay tôi, da thịt đàn ông mềm mại bên dưới những ngón tay. Toàn bộ mọi chuyện cứ diễn diễn lại trong trí tôi nhưng chuỗi những ánh chớp, những ánh chớp khiến tôi tỉnh như sáo trong bóng tối. Tôi cũng mơ về việc hôn , về việc xa hơn là chỉ hôn . Nơi cương cứng của áp lên mông tôi, và chống lại tất cả mọi logic, tôi rất muốn chạm vào chỗ đó. Tôi muốn thấy thứ từng ở bên trong cơ thể mình.

      Khi cầu tôi dừng lại vào tối qua, tôi thấy có chút thất vọng. Thậm chí là tổn thương nữa, cứ nghĩ là mình làm sai gì đó rồi. Giọng rất cay nghiệt, xa cách vào lúc đầu, nhưng sau đó trở nên dịu dàng hơn và bảo rằng tôi làm tốt, quá tốt. Vì lý do điên rồ nào đó, ngoài việc cảm thấy cực kì hổ thẹn ra, tôi cảm thấy, à , tôi biết liệu nhõm có phải là từ đúng hay , hay thậm chí là tự hào nữa, nhưng có thể là điều gì đó tương tự như thế.

      Caleb là kẻ kì lạ, tàn nhẫn và vô tình; con quái vật, thế nhưng, ở những thời điểm khác, dường như vẫn có thể thể quan tâm. khiến tôi khóc lóc, la hét, run rẩy vì sợ hãi, song chỉ phần giây sau, lại có thể khiến tôi gần như tin rằng chẳng phải kẻ gây ra những chuyện đó. có thể ôm ấp và khiến tôi cảm thấy an toàn. Sao có thể thế được? Chắc tôi khờ khạo hơn mình tưởng.

      Dần dần, khi nhìn vào tấm màn, tôi được chứng kiến khung cảnh rất lâu được nhìn thấy. Bình minh xuất cách hoành tráng, chuyển màu những tấm màn sang tông nhạt hơn. Tim tôi đập nhanh và nỗi trông đợi cuộn trào khắp cơ thể. Cảm giác giống như buổi sáng ngày Giáng Sinh vậy.

      Tôi chầm chậm với lên bàn tay của Caleb, nhàng dời nó khỏi ngực mình. làu bàu gì đó, và trong giây, tôi hoàn toàn bất động vì kinh hãi. khàn khàn thở dài, và rồi, trước nhõm đến choáng váng của tôi, lật người lại. Tôi thoát khỏi . Càng ngạc nhiên hơn, tôi được giải phóng khỏi sợi thừng vàng buộc quanh cổ tay. Ngăn mình nghĩ quá nhiều về chuyện đó, và có lẽ là quá nhanh chóng nữa, tôi trượt xuống giường và bò về phía ánh sáng.

      Kéo tấm màn ra, chỉ chút xíu thôi, nhưng khi ánh mắt trời dội vào mắt, nó khiến đầu tôi đau nhức. Tôi nhắm nghiền mắt lại. quá lâu rồi! Tôi chầm chậm mở mắt. Lần này, tôi nhìn thấy điều mà linh hồn mình khao khát được thấy suốt thời gian rất dài. Tôi thấy ánh sáng; thứ ánh sáng đẹp đẽ, ấm áp, an toàn. Nước mắt gần như thể kiềm lại nổi. Trong giây, tôi có cảm giác mọi chuyện xảy ra cho đến lúc này chỉ là giấc mơ, và giờ khi mặt trời mọc, tôi có thể tỉnh giấc khỏi nó. Tôi bao giờ ngủ nữa. Lũ quái vật quay trở lại. Kéo màn ra thêm chút nữa, tôi có thể nhìn thấy khoảng sân rộng. Có chiếc bàn gắn dù lớn, chậu kiểng, cây cảnh và ghế phơi nắng; chút nào. Tôi áp lòng bàn tay lên mặt kính, cảm nhận ấm áp của ánh mặt trời cùng khí lành lạnh của buổi sớm da thịt mình, nhưng tất cả quá đỗi hư ảo.

      Tôi quay nhìn lại hình dáng say ngủ của Caleb, hơi thở nặng nề. Chắc còn lâu mới thức dậy. Tim tôi đập như sấm rền trong lồng ngực. Cơ hội trốn thoát của tôi đây rồi. Tâm trí của tôi gào thét, nếu làm chuyện này mà bị bắt được chết chắc đấy! bị đần sao! Nhưng đồng thời nó cũng : Nếu thực ngay lúc này, có thể bao giờ có được cơ hội khác nữa. Tôi quyết định rồi. Tôi chạy trốn.

      Đóng lại bức màn phía sau lưng, tôi lặng lẽ nhìn quanh tìm cách mở cửa. Quan sát khung cảnh bên ngoài, tôi chẳng thấy gì nhiều nhặn cả, nhà cửa, hay đường sá, hay con người. Song tôi để điều đó ngăn cản mình. Những ngón tay tôi lần theo mặt kính, tìm đường mở cửa sổ, nhưng chẳng thấy hay cảm nhận được bất kì điều gì. Tôi làm điều tương tự với bức tường và cũng tìm được gì cả. Hồi hộp và khích động, tôi liếc nhìn trở lại căn phòng. Caleb vẫn say giấc nồng. Tôi đẩy mạnh mặt kính nhưng chẳng ích gì, CHẾT TIỆT! Tôi có thể thấy mặt kính nằm đường ray, vậy nên nó phải trượt mở được. Nghĩ ! Chỉ cần nghĩ thôi! Tôi thấy được chỗ cửa mở, nhưng nó phải mở được bằng cách này hay cách khác chứ, nên có lẽ…khóa cửa nằm ở nơi thể nhìn thấy. Tôi nhìn chăm chăm lên đỉnh cánh cửa, thất vọng khi nhận ra bản thân chắc chắn thể với tới đó.

      Cơ hội duy nhất của tôi nằm trong góc phòng, chiếc ghế da lớn. Trông nó rất nặng. Tôi gần như gào lên. Quay nhìn lại Caleb. Làm thế quái nào mình có thể di chuyển được nó mà đánh thức chứ.

      Tôi rón rén tiến về phía đối thủ vô tri khó hạ gục của mình và đẩy nó cái mạnh. Chiếc ghế gây ra thanh sột soạt nho mặt thảm và tôi lập tức nhìn về phía chiếc giường. vẫn tiếp tục ngủ. Nhưng chẳng có cách chết giẫm nào giúp tôi di chuyển chiếc ghế mà đánh thức cả.
      Last edited: 7/4/16
      Snow, Mi mũm mĩm, chau0071535 others thích bài này.

    4. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 10.3
      Tôi liếc nhìn quanh phòng và cố ngất xỉu vì lượng máu đột ngột rút cạn khỏi mặt. Treo cánh cửa chiếc tủ đứng là áo vét của Caleb, và ló ra từ bên dưới nó là bao súng đeo vai. Có thể nào ? Ôi Chúa ơi, làm ơn hãy là nó được chứ? Tôi đưa tay nhón lấy lần vải mềm rồi giở nó lên. Đó là khẩu súng to lớn ghê gớm nhất mà tôi từng thấy, đúng hơn là khẩu duy nhất – nhưng dù gì nó vẫn đáng sợ. Cảm giác buồn nôn kéo đến. phần trong tôi muốn quên hết mọi chuyện đáng chết kia và quay trở lại giường. Người ta thường bảo sao nhỉ: hèn nhát chính là phần tốt đẹp của dũng cảm? Mặc xác nó! Tôi với tay lấy khẩu súng. Cái thứ khốn kiếp này nặng cả tấn ấy.

      Chiếc tủ mở ra và trong giây, tôi vô cùng kinh ngạc trước số lượng những công cụ gây đau đớn giấu trong đó. Roi ngắn, roi da, dây xích và nhiều thứ lạ lẫm khác từ bộ phim Real Sex tôitừng xem quatrên đài HBO ở nhà Nicole. Đó là dương vật giả có gai đó à? Suýt chút nữa tôi ngất xỉu. định dùng thứ này với tôi sao? Tên khốn bệnh hoạn. Vậy mà…

      Tôi bắt gặp cặp còng tay, ra là rất nhiều cặp, có viền lông đó. Thế có nghĩa chúng là đồ đúng ? Vì nếu phải xấu hổ lắm. Tôi sẵn sàng nắm lấy cơ hội. Choàng áo khoác của Caleb lên người, tôi lập tức bị choáng bởi kích cỡ của nó. Đặt khẩu súng xuống mặt ghế, tôi bắt đầu cuộn tay áo lên.

      “Em làm cái quái gì vậy?” Giọng giận dữ của Caleb ngay tức khắc khiến tôi đông cứng tại chỗ. Mắt chúng tôi giao nhau, của tôi mở to và kinh hãi, của lạnh lùng và tàn độc. Tôi với lấy khẩu súng khi bật dậy khỏi giường. Nhưng tôi nhanh hơn. Chỉ lần.

      “Đừng có động đậy! bước cũng ,” giọng tôi the thé, gần như rất hoảng hốt. Tôi có thể bắn chỉ vì sợ và tôi nghĩ hiểu, bởi ngay sau đó tiến tới nữa. Tim tôi đập quá nhanh, tầm nhìn mờ mịt. Giữ bình tĩnh Livvie. Giữ bình tĩnh ngay .

      “Bỏ súng xuống, Mèo Con,” thầm, như thể tôi là kẻ sợ sệt nhiều hơn vậy. Chết tiệt, có lẽ tôi như thế . Đây chắc chắn phải lần đầu bị dí súng vào mặt, nhưng chắc chắn là lần đầu tôi đe dọa mạng sống của ai đó. Tôi muốn khóc. Tôi muốn phải làm vậy. Tôi muốn làm bị thương. Giờ còn lựa chọn nữa đâu Livvie. Là hoặc thôi. Chuyện này đáng ghét. Tôi có cảm giác mình giống mấy đứa con đần độn phim vậy, chỉa súng vào kẻ giết mình, tay run rẩy, còn tên sát thủ vẫn tiếp tục bước đến gần hơn, song ta lại chịu giết . Sau đó ta chết. Sau đó tôi chết.

      Tôi hít vào hơi sâu và cầm súng chắc hơn, lờ sức nặng của nó, lờ co rút nơi cẳng tay khi cố giữ nó đúng tầm. Đặc biệt là lờ mồ hôi ẩm ướt ở hai lòng bàn tay, khiến báng súng trở nên trơn trượt. “Làm ơn , Caleb,” tôi gần như cầu xin, “đừng nhúc nhích. Hãy để tôi và đừng khiến tôi giết , vì tôi làm. Thề có Chúa, tôi làm đấy.”

      rất điềm tĩnh, quá điềm tĩnh. “ có ai giết ai cả, Mèo Con. Nhưng tôi thể thả em được. Hãy đặt nó xuống và tôi hứa tôi làm gì hại đến em cả.” Tôi thể ngăn mình bật cười. Tôi giữ súng, nhưng lại là người bắt giữ tôi. Dù vậy, tiếng cười của tôi vẫn rất cuồng loạn.

      Tâm trí tôi lang thang đến nơi đặc biệt của riêng mình. Và có lẽ, được truyền cảm hứng bởi khẩu súng to lớn ghê gớm trong tay, triệu hồi được Harry Bẩn Thỉu . “Tôi biết nghĩ gì,” tôi nghèn nghẹn . “ ‘Liệu nó bắn được sáu hay chỉ năm phát?’ Chà, để cho biết, trong tình trạng phấn khích này, tôi gần như đếm được nữa. Nhưng vì đây là khẩu Magnum 44, loại súng lục mạnh nhất thế giới, bắn nát đầu , nên phải tự hỏi mình câu: có thấy may mắn ? Sao, có hả, chàng trai?” Vẻ mặt Caleb vô giá, nó ở đâu đó giữa quan tâm sâu sắc (cho tỉnh táo của tôi) và giận dữ (vì ngu ngốc của tôi).

      “Mèo Con,” bắt đầu. Tôi lên đạn, bằng cả hai tay vì thể xoay sở làm được với chỉ tay. Trong suốt quá trình đó, ngón tay tôi khẽ ấn lên cò súng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sợ hãi lướt qua gương mặt của kẻ bắt cóc mình. nuốt xuống. Tôi dời ngón tay khỏi cò súng, nhõm vì mình làm gì ngu ngốc, hoặc trong trường hợp của tôi là ngu ngốc hơn. Với lấy chiếc còng tay, tôi ném nó về phía . bắt lấy nó mà hề rời mắt . “Súng chưa được nạp đạn đâu, Mèo Con.”

      Tim tôi chấp chới. “ nhảm nhí, Caleb ạ. Đừng bắt tôi tìm ra ai trong số chúng ta bịp bợm.” mỉm cười, chỉ thoáng qua thôi. Nếu hiểu như tôi, chắc chắc bạn bỏ lỡ bản chất của việc. hiểu tại sao tôi lại nhìn xuống quần soóc của . Tên khốn tởm lợm cương cứng. “Còng tay vào giường , và đừng bắt tôi lại lần nữa.”

      Lần này, nụ cười của ra rất ràng, thậm chí là tự mãn nữa. “Mèo Con, nếu đó là điều em muốn, chỉ cần cầu thôi là được mà.” sao? để tôi còng vào giường sao? Livvie! Tập trung .

      “Im lặng và làm theo lời tôi .” Tôi tỏ ra cay độc. cau mày và trong giây, tôi quên mất ai là người thắng thế. Khối kim loại nặng trịch trơn trượt trong lòng bàn tay mướt mồ hôi nhắc nhở tôi. “Ngay bây giờ!” bước tới chiếc cột giường gần tôi nhất, nhưng vẫn cách xa vài mét, rồi còng hai cổ tay mình với nhau. “Chặt hơn nữa,” tôi mất kiên nhẫn, lo lắng. làm theo và tôi thở ra hơi dài nhõm.

      Tôi hạ súng xuống, dành phút để cho hồi hộp lắng xuống, tầm nhìn ràng hơn và chất adrenaline tan . “Thấy tốt hơn chưa, Vật Cưng?” thầm, vẫn với vẻ đùa cợt. Như bị thôi miên, tôi bước tới hai bước và tát mạnh đến độ bàn tay đau nhói. Ngay lập tức, chồm tới, hai bàn tay định tóm lấy hông tôi, còn chân chắn ngang qua cổ chân. Tôi ngã ngửa ra đất, khẩu súng văng ra phía sau. thể với tới tôi bằng đôi tay bị còng nữa, nhưng lại cố gắng lôi tôi vào giữa hai chân mình. Tôi trườn lui về sau bằng tất cả sức mạnh, muốn để bị bắt. Lúc thoát ra được, tôi va vào chiếc ghế phía sau. “Em phải trả giá cho chuyện đó, Mèo Con ạ,” Caleb hổn hển . Bên mặt phải của hằn lên dấu tay đỏ rần.

      Tôi giũ giũ tay, “Tôi trả giá rồi. Đó chỉ là chút tiền thừa thôi.”
      Snow, Mi mũm mĩm, chau0071535 others thích bài này.

    5. Dian

      Dian Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,046
      CHƯƠNG 10.4
      Vài phút sau, tôi cuối cùng cũng đẩy được chiếc ghế đến đủ gần cửa sổ. Tôi leo lên đó và dò dẫm phần gờ. Làm ơn hãy để suy nghĩ của mình là đúng. Trái tim gào thét bên tai và tôi nhắm mắt để chống lại nỗi nghi ngờ. Cuối cùng, tôi cảm nhận được chốt bật và tim tôi như ngừng đập hoàn toàn. Liếc nhìn lại Caleb. Vẻ giận dữ rời bỏ gương mặt , nhưng dấu tay vẫn còn đó. Tôi thầm lời cầu nguyện câm lặng, bước xuống và trượt mở cánh cửa. Giọng của Caleb vang lên từ phía sau, “Mèo Con,” nghe có vẻ lo lắng hoặc buồn bã gì đó, “Đừng để tôi tìm được em.” Đó là lời đe dọa sao? Tôi ở lại để tìm hiểu đâu.

      hề quay nhìn lại. Tôi chạy với tất cả mọi sức mạnh mà đôi chân tập hợp được. Hai buồng phổi như bị thiêu đốt khi bàn chân tôi nện thình thịch nền đất đầy cát bụi. Giờ vẫn còn sớm, mặt đất vẫn chưa ấm lên. Tôi muốn hét lên kêu cứu, nhưng lại chắc mình ở đủ xa để Caleb khỏi nghe thấy, thế nên tôi chỉ miệt mài chạy. Ở phía trước, tôi trông thấy người đàn ông đeo tạp dề, đẩy xe trượt đầy thùng gỗ thưa vào tòa nhà.

      “Giúp tôi với!” Người đàn ông nhìn về phía tôi, vẻ mặt bối rối và lo lắng. Khi chạy tới nơi, tôi lao vào vòng tay ta, cố đẩy cả hai vào trong.

      “Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra với ?” ta hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha.

      Tôi đẩy ta mạnh hơn nữa, cho đến khi chúng tôi suýt ngã lên chiếc xe trượt đường vào trong tòa nhà. Nhịp thở trở nên gấp gáp trong khi tôi cố bình tĩnh lại và giải thích bằng tiếng Tây Ban Nha rằng, tôi là công dân Mỹ, bị bắt cóc và giam giữ trái ý muốn. Tôi bảo với ta mình trốn thoát được, nhưng kẻ bắt cóc lại ở xa lắm và tôi cần gặp cảnh sát ngay lập tức.

      “Người đàn ông này là ai?” ta hỏi “Người đàn ông bắt là ai?” Trông ta cũng hoảng loạn hệt như tôi vậy, ta mở cửa nhìn về phía tôi đến.

      “Tránh khỏi cánh cửa !” Tôi hét lên. “Caleb! Tên ta là Caleb, làm ơn, hãy gọi cảnh sát . Tôi ở chỗ quái quỷ nào vậy?” Cuối cùng, người đàn ông kia đóng cửa và chốt khóa lại.

      “Mexico.”

      “Mexico!”

      “Phải, Mexico,” người này dễ khiến kẻ khác cáu tiết.

      Mexico chết giẫm. Tôi biết mà!

      “Em đúng mẹ nó rồi,” giọng nam lạo xạo phát ra từ trong góc. Chắc chàng mặc tạp dề là người pha chế rượu, rồi tôi nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng. Trông gã ta rất nhếch nhác; phải kiểu nhếch nhác vì nghèo khó và lười biếng, mà là kiểu nhếch nhác đến từ cách sống tởm lợm. Giờ chỉ mới sáng sớm, vậy mà gã ta ở trong quán rượu rồi, dân lái mô tô người Mỹ. Gã nhìn tôi chăm chú, nốc ngụm bia rồi liếm phần bọt dính ria mép. Đột nhiên, tôi nhớ ra cách ăn mặc của mình. Bên dưới chiếc áo khoác của Caleb, tôi gần như khỏa thân. Bắt chéo hai cánh tay, tôi bước lùi bước ra phía sau mép quầy rượu.

      làm ơn giúp tôi nhé? Tôi cần liên lạc với cảnh sát.” Gã uống thêm ngụm nữa trong khi lắc đầu.

      “Em muốn đến chỗ cảnh sát đâu cưng, tin tôi . Mấy tên Mexico bẩn thỉu đó lừa đảo như quỷ ấy. Bọn chúng chỉ bán em lại cho kẻ em vừa trốn khỏi thôi. Cách tốt nhất em có thể làm là cố vượt qua lại biên giới và để người của mình giúp em.” Tôi nhìn người pha chế rượu.

      “Es la verdad,” ta . Đó là .

      Cáu tiết, tôi hét lên, “Vậy giúp tôi đến chỗ biên giới chết giẫm đó !” Người pha chế nhảy nhổm và lật đật lui vào căn phòng phía sau. Gã lái mô tô đứng dậy, chộp lấy cốc bia và nốc cạn, trước khi dằn mạnh nó xuống bàn rồi dùng mu bàn tay chùi miệng.

      “Khỉ gió em à, em đâu cần cáu kỉnh như vậy.” Gã bước tới chỗ tôi, lướt tay dọc theo mặt quầy, cố ý quan sát tôi bằng ánh mắt xấu xa. “Tôi chắc chúng ta có thể làm gì đó mà.”

      “Mẹ kiếp ,” tôi và nhìn với vẻ kinh tởm.

      Gã bật cười khùng khục. “Tôi nghĩ đến kiểu thỏa thuận khác nàng búp bê ạ, món tiền chuộc chẳng hạn. Phí tìm kiếm sao?” lại nhìn tôi từ xuống dưới lần nữa. “Dĩ nhiên, tôi luôn sẵn sàng thỏa hiệp.”

      Ngay lúc đó, tiếng ầm lớn vang lên từ chỗ cánh cửa, và kẻ đứng phía bên kia nó vui mấy. Gã lái mô tô nhìn tôi, nhận ra ngay hoảng loạn và đẩy tôi ngồi xuống phía sau quầy rượu. “Ngồi yên ở đây và đừng có hé lời nào nếu muốn sống sót qua chuyện này!” Hành động theo bản năng là chính, tôi co tròn lại như bào thai bên dưới quầy tính tiền. Gã lái mô tô chạy vào căn phòng phía sau rồi nhanh chóng quay lại với vài kết rượu. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện, gã đặt chúng xuống đất rồi đẩy vào dưới quầy, ngay bên cạnh tôi. Trong khi đó, tiếng dộng cửa ầm ầm vẫn tiếp tục vang lên nơi cánh cửa quán rượu.

      “Đừng nhúc nhích,” gã lần cuối. Chộp lấy chiếc cốc quầy rượu, gã bắt đầu rót đầy bia vào đó khi tiếng rầm lớn phá ta cánh cửa gỗ. Tôi suýt nữa tiểu ra quần.

      “Này này!” gã lái mô tô bật cười to, . Tim tôi nện điên cuồng trong lồng ngực, hai mắt nhắm nghiền trong khi tôi cố tưởng tượng bản thân nơi khác.

      ta ở đâu rồi?” Caleb ra lệnh, điềm tĩnh và lạnh lùng.

      “Ai ở đâu hả bạn?”

      “Đừng có giả ngu lúc này đồ chó, hoặc tao thổi bay cái đầu khỉ gió của mày đấy!”

      “Chà, nghe hay ho chút nào đâu. Nghe này bạn. tôi chỉ trông quán rượu giúp Javier thôi.”

      “Và Javier đâu?”

      ta có chút vấn đề ở nhà với bà già mình, tôi đếch biết cũng đếch quan tâm. Tôi chỉ tận hưởng lượng bia miễn phí trong lúc ta vắng mặt thôi.”

      “Có chuyện gì với mấy cái thùng gỗ bị rơi bên ngoài vậy hả?”

      chưa bao giờ vội vàng rời khỏi nơi à?” im lặng điếc tai ngập tràn căn phòng. “Hơn nữa, nếu đến đây tìm ta cùng khẩu súng săn chết giẫm, ta chắc chắn có lý do để vội rời rồi.” Gã với giọng cười khùng khục đáng ghét. Im lặng hơn nữa. Tiếng bước chân Caleb tạo ra thanh chậm chậm, đều đều khi chúng tiến đến gần quầy rượu. Tôi quả tè ra quần vào thời điểm đó. phải khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời tôi đâu, đảm bảo đấy.

      “Mày bảo tên mày là gì nhỉ?” Caleb hỏi.

      “Tôi chưa ; nhưng có thể gọi tôi là Tí Hon.”

      Caleb bật cười cụt lủn, lạnh lùng.

      “Tí Hon à? Vậy , Tí Hon.” Tôi nghe thấy tiếng Caleb lên đạn khẩu súng trường rất ràng. “Tao hỏi mày , lần, nữa, và rồi tao xuyên lỗ qua ngực mày. ở đâu?”

      Tí Hon đằng hắng lớn tiếng, “Được rồi, bạn, nghe này… có vẻ như vừa đánh mất ai đó rất quan trọng với mình, và tôi thề rằng nếu tôi biết cái chốn quái quỷ người đó ở, tôi cho biết, nhưng tôi biết. Tôi chỉ ở đây uống bia, còn Javier vội vã bỏ . Nếu biết chuyện quái gì, tôi ở yên đây sao. Tôi chả biết gì về nàng chồn cái của hết. Nên chân thành mà ,” tôi nghe thấy tiếng gã rút súng ra và lên đạn. “Lấy khẩu súng chó chết của mày ra khỏi mặt tao, trước khi tao dùng súng của mày để trang trí lại quán rượu của Javier!”

      im lặng theo sau đó như đè nghiến khí quanh. Mồ hôi rỉ xuống mặt tôi, khiến đôi mắt nhắm nghiền cay xè. Móng tay tôi cắm vào phần da thịt nơi cánh tay. Chắc chắn có ai đó chết trong khi tôi trốn đằng sau mấy kết bia nồng nước tiểu này. Thình lình, Caleb bật cười sằng sặc. Tôi cắn mạnh môi để ngăn mình hét lên. Tí Hon nhanh chóng tham gia vào trò đùa đó, và tôi lo rằng gã bán đứng mình.

      “Được rồi, Ngài Tí Hon, cho biết. Tôi coi như biết tôi về cái gì, và tin rằng nếu tình cờ chạm mặt bán khỏa thân hay kể mấy câu chuyện hoang đường, tôi là người đầu tiên liên lạc. Ở tòa nhà lớn đầu đường ấy. Cứ hỏi gặp Caleb. ai khác nữa.”

      “Được rồi bạn. Chúng ta đặt mấy thứ này xuống được chưa?” Im lặng. Trong lúc lâu, tôi chẳng nghe thấy gì cả. Rồi tiếng bước chân Caleb cứ xa dần, xa dần quầy rượu. Trước khi tôi kịp thấy nhõm, giọng Caleb vang lên cách đó vài mét, “Nhưng nếu dối tôi, tôi tìm đấy. Và nếu tôi biết được làm gì đó với tài sản của tôi – tôi giết .” Và rồi mất.
      Snow, Mi mũm mĩm, chau0071535 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :