1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 183: Đoạn tuyệt

      Sở Lăng Thiên rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê cùng Tiểu Điệp giúp Gia Cát Linh đội mũ phượng, khăn choàng, ngồi trước gương trang điểm. Mộc Tê cùng Tiểu Điệp suốt đêm qua ngủ, sửa sang lại Trục Nguyệt Hiên lần, kiểm kê lại từng thứ muốn đưa . Buổi sáng, gia đinh Thất vương phủ cũng chạy tới giúp càc nàng cùng nhau thu dọn đồ đạc.

      biết Gia Cát Chiêm biết tin tức từ đâu, vội vàng chạy tới Trục Nguyệt Hiên. Nhìn thấy phòng chủ tớ vội vàng chạy lui chạy tới, còn có tiểu tử tóc trắng rất bận rộn. Gia Cát Linh muốn ? Sao ông lại biết?

      “Linh nhi, con làm cái gì vậy?” Gia Cát Chiêm biết mình chẳng hay biết gì, nén được tức giận, “Ngươi muốn xuất giá, vì sao bản tướng biết gì cả? đồng ý của bản tướng, đừng mơ tưởng bước ra cửa phủ Thừa tướng.”

      Gia Cát Linh cười lạnh tiếng: “Phụ thân đến Trục Nguyệt Hiên để ra vẻ uy phong của Thừa tướng gia làm gì? Hôn này chỉ sợ phụ thân có năng lực ngăn cản!”

      “Ngươi muốn gả cho ai?” Ông chỉ biết sáng sớm Sở Lăng Thiên hồi phủ, lại nghe Gia Cát Linh muốn xuất giá, trong lòng thầm kêu việc lớn tốt. Nếu nàng thực gả cho Sở Lăng Thiên, ông làm sao mà ăn với Sở Lăng Hiên. Với lại, Sở Lăng Thiên bị tước binh quyền, cìn quyền hành gì đâu, Sở Lăng Hiên vẫn là lựa chọn tốt nhất.

      “Đương nhiên là Thất gia, phụ thân quên Hoàng thượng từng ban hôn cho chúng con sao?” Gia Cát Linh lạnh lùng .

      thể!” Dưới cơn thịnh nộ, Gia Cát Chiêm tìm lý do ông cho rằng hợp lý nhất, “Mẹ ngươi vừa mới mất, thân là con mặc tang phục lại mặc hỉ phục xuất giá còn ra thể thống gì? Như vậy phải là để cho người trong thiên hạ đều nhạo báng nhà Gia Cát có quy củ sao?”

      “Thừa tướng quên rồi sao? Mẹ của ta mất năm năm trước rồi. Nếu người ông là nữ nhân kia, ta vì bà ta mặc tang phục chẳng phải là nhận giặc làm mẹ sao? Như vậy mẫu thân trời có linh thiêng cũng được yên lòng.”

      “Ngươi gọi ta là gì?” Gia Cát Chiêm kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh .

      “Ta gọi ông là Thừa tướng gia, có sai ?”

      “Ngươi…” Gia Cát Chiêm tức giận đến mức thân thể phát run, ông phẫn nộ chỉ vào nàng: “Bản tướng cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi bước ra khỏi phủ Thừa tướng, Gia Cát Chiêm ta có đứa con là ngươi nữa.”

      “Ta cũng có ý đó!” Gia Cát Linh đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Gia Cát Chiêm, “Hôm nay sau khi ta bước ra khỏi phủ Thừa tướng, cũng còn liên quan gì đến phủ Thừa tướng nữa !”

      “Được lắm! Có cốt khí, đúng là con tốt của ta! Gia Cát Linh , ta cũng cho ngươi biết, ngày nào đó nếu ngươi đụng chạm đến lợi ích phủ Thừa tướng, bản tướng quyết lưu tình!”

      “Ta cũng như vậy!”

      “Hừ!” Bộ ngực Gia Cát Chiêm phập phồng, tức giận đến mức câu cũng thể nên lời, thân thể run rẩy: “Uổng công bản tướng đổ vào ngươi nhiều tinh lực như vậy, kết quả lại là công dã tràng! Ngươi làm sao có thể làm… thất vọng liệt tổ liệt tông nhà Gia Cát như vậy?”

      “Lời này của Thừa tướng gia ra cũng thấy đỏ mặt sao?” Gia Cát Linh khinh thường .

      “Tiểu thư , khởi hành thôi, nếu qua giờ lành mất.” Mộc Tê nhắc nhớ.

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, cùng với Mộc Tê và Tiểu Điệp đứng dậy ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.

      Đứng ở bên ngoài Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh quay đầu lại nhìn vào mỗi cành cây ngọn cỏ trong sân, sau khi đứng nhìn lúc lâu, nàng mới xoay người kiên quyết rời khỏi.

      Gia Cát Chiêm nhìn bóng lưng dứt khoát của nàng, siết chặt nắm tay. Khớp xương ở ngón tay bị nắm chặt đến mức run lên. Nha đầu này từ lúc nào thoát khỏi khống chế của mình. Kỳ , ông cẩn thận nghĩ lại, có thể nhận ra được nàng còn nằm trong khống chế của ông nữa. Quân cờ trong tay lại thể do chính mình điều khiến, làm người chơi cờ đúng là điều muốn nhìn thấy nhất.

      Như Nguyệt cầm lò sưởi tay, đứng ở hành lang, lời nhìn Gia Cát Linh ra khỏi phủ Thừa tướng. Tỷ ấy tới Thất vương phủ? Như Nguyệt cười khổ tiếng, xoay người trở về phòng mình.

      Bên ngoài phủ Thừa tướng, kiệu đón dâu của Thất vương phủ sớm chờ ở bên ngoài, Thương Y hề nuốt lời, y quả nhiên chuẩn bị mười dặm thảm đỏ, rương chứa đồ cưới sắp dọc từ phía ngoài phủ Thừa tướng ra, liếc mắt cái nhìn thấy điểm cuối.

      “Thương Y…” Gia Cát Linh muốn lại thôi.

      Thương Y cười cười: “Linh nhi ngốc, những thứ này đều là Sở Lăng Thiên đưa bạc để ta chuẩn bị, biết ngươi nhất định là có thời gian nên ta chỉ là mua theo sắp xếp của mà thôi.”

      Gia Cát Linh hơi an lòng, “Mặc kệ thế nào, cũng cám ơn ngươi.”

      “Ta đưa ngươi đến Thất vương phủ.”

      Lúc này, chiếc xe ngựa chạy tới phủ Thừa tướng, hơn mười xe ngựa theo phía sau, bánh xe của những chiếc xe ngựa này phát ra tiếng cọt kẹt khiến cho người ta dễ dàng đoán ngay được bên trong nó chở những thứ rất nặng.

      nữ tử từ chiếc xe ngựa dẫn dầu nhảy xuống, bước nhanh tới trước mặt Gia Cát Linh .

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Nhìn thấy Trần Cẩm Phàm, Gia Cát Linh vô cùng vui sướng, “Trời lạnh như thế đừng để bị cảm.”

      “Ta cũng phải người giấy.” Trần Cẩm Phàm nhịn được cười cười, “Chuyện muội xuất giá lớn như vậy, ta đương nhiên phải đến.”

      biết Cẩm Phàm tỷ tỷ đến đây tiễn muội với thân phận gì, Quận chúa hay là tẩu tử.”

      “Muội nha, biết rồi cứ chê cười ta.” Trần Cẩm Phàm mỉm cười lắc lắc đầu, giữ chặt tay nàng, “Khi đại ca muội , từng dặn qua, bảo ta thay huynh ấy tiễn muội. Những đồ cưới này cũng là do huynh ấy sớm chuẩn bị tốt, bảo ta đưa tới.”

      Trong mắt Gia Cát Linh ngấn lệ, ở thế giới lạ lẫm này, may có bọn họ, để nàng bị đơn.

      nhanh , Thất ca chờ nổi rồi.”

      Trần Cẩm Phàm đỡ Gia Cát Linh lên kiệu. Đội ngũ trùng điệp chậm rãi đến Thất vương phủ.

      Tại Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên mặc thân hồng bào, mặt tươi cười, Sở Lăng Hàn ở bên cạnh lại càng ngừng lại lại, sơ với tân lang còn bận rộn hơn.

      biết ai mới là người thành thân nữa. Huynh là nhàn rỗi.” Sở Lăng Hàn thầm, tay lại làm hăng say.

      “Tiểu tử, ngày mà đệ cưới Mộc Tê ta nhất định cũng giúp đệ.” Sở Lăng Thiên giận dỗi .

      “Thất ca bớt giận, bớt giận, đệ chỉ là vậy mà thôi. Huynh thành thân đệ vui vẻ còn kịp nữa là. Mau mau mau, đem cái này để ở bên kia .”

      Tin tức Thất vương gia thành thân lan truyền nhanh chóng, hôm nay tin tức mới đến được chỗ nhóm triều thần, bất chấp mùng tết, khó có được ngày nghỉ vào triều, lại vội vàng mang lễ vật tới Thất vương phủ chúc mừng. Tuy rằng Sở Lăng Thiên bị mất quyền thống lĩnh cấm quân, nhưng dù sao thế lực của y ở trong cung cũng , lại có nước Đông Lan làm chỗ dựa vững chắc. Chuyện Hoàng gia thay đổi trong nháy mắt, ai có thể chính xác được chứ?

      Tiếng loa kèn vui tai truyền đến gần xa, Sở Lăng Hàn có vẻ cao hứng hơn Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh nhất định mang theo Mộc Tê cùng nhau tới Thất vương phủ, sau này y muốn gặp nàng càng thuận tiện hơn.

      Sở Lăng Thiên chỉ cảm thấy chưa từng khẩn trương cùng kích động như vậy, cũng chưa bao giờ lo lắng chờ đợi người như vậy. Người kia, là vợ y, y nguyện dùng sinh mệnh của mình che chở nàng, thương nàng.

      Kiệu đỏ thẫm rốt cuộc cũng xuất trong tầm mắt y, y kích động đến mức thân thể nhàng run rẩy, trong lúc nhất thời lại thể nên lời.

      “Điện hạ, người ngàn vạn lần thể để quận quân chạm đất. Người phải bế nàng.” bà mai lớn tuổi ở bên cạnh giọng nhắc nhở.

      “Ừ.” Sở Lăng Thiên gật gật đầu, kích động khiến sắc mặt ửng hồng.

      Kiệu vẫn chưa dừng lại, Sở Lăng Thiên khẩn trương tiến lên, kiệu phu lập tức dừng lại. Gia Cát Linh còn nghi hoặc thấy cái đầu ở ngoài kiệu thò vào.

      Nàng vui vẻ chui ra khỏi kiệu, Sở Lăng Thiên ôm lấy nàng, dùng sức mạnh đến nỗi như muốn chặt đứt xướng cốt của người trong lòng. Y cúi xuống bên tai nàng, lâu sau mới đè xuống được tâm tình kích động, nghẹn ngào câu đầy đủ: “Linh nhi, cám ơn nàng nguyện ý gả cho ta. Nàng là người quan trọng nhất trong đời ta, là người ta quan tâm nhất.” xong, nước mắt y nhịn được trào ra, từ sau khi Tĩnh quý phi qua đời, đây là lần đầu tiên y rơi lệ.

      Cảm nhận được thân thể y run rẩy, Gia Cát Linh chậm rãi đẩy y ra. Thay y lau nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt, mắt nàng ngấn lệ, cười cười: “Đồng hội đồng thuyền, đến chết rời. Nắm tay nhau đến bạc đầu giai lão.”

      “Nắm tay nhau đến bạc đầu giai lão.” Sở Lăng Thiên thào lặp lại. Sau đó bế bổng nàng vào Thất vương phủ. Y lập tức ôm nàng vào trong phòng nghỉ.

      “Điện hạ, còn chưa có bái đường, bái đường xong rồi mới vào động phòng.” Bà mai chạy theo phía sau, vội vàng nhắc nhở.

      Sở Lăng Thiên cười, im lặng . Chỉ có hai người bọn họ biết, lễ bái đường sớm làm xong, cho nên hôm nay làm khâu này. Đưa nàng vào trong phòng, y chờ nổi tới buổi tối động phòng, vội vàng giật khăn hỉ của nàng ra, vào lúc khăn hỉ rơi xuống, khiến cho hô hấp của y nháy mắt đình trệ.

      Người trước mắt vốn dung mạo vô song, hôm nay lại được trang điểm tỉ mỉ, hơn nữa nữ nhân thẹn thùng khiến Sở Lăng Thiên khỏi ngây người, như si như mê mà nhìn nàng.

      “Sốt ruột như vậy làm cái gì?” Gia Cát Linh vừa tức vừa cười.

      “Vi phu chờ nổi.” Y cúi người xuống, hôn lên đôi môi non mềm của nàng, “Linh nhi, ta muốn nàng, bây giờ.”

      “Bây giờ là ban ngày.” Gia Cát Linh đẩy y ra, “Mọi người còn chờ tân lang là chàng đó.”

      “Vậy buổi tối nàng phải bồi thường cho ta!” Sở Lăng Thiên xấu xa .

      “Được rồi, được rồi, đều nghe theo chàng!” Mặt Gia Cát Linh đỏ bừng “Mau .”

      “Ngoan ngoãn ở đây chờ ta.” Y hôn lên trán nàng, sau đó lưu luyến mà rời .

      “Điện hạ, Liên công công đến.” Thấy Sở Lăng Thiên ra, Ưng tổng quản lập tức tiến lên , “Ở ngoài cửa, là phụng chỉ hoàng thượng đến tặng lễ vật chúc mừng.”

      “Vậy thay ta đa tạ Liên công công cùng phụ hoàng.”

      “Vâng, điện hạ.”

      Sở Lăng Thiên vào đón khách trong điện. Các quan khách đều chúc mừng y, nhưng mà ngoài ý muốn của y là Sở Lăng Hiên cũng đến đây, bên cạnh còn mang theo Gia Cát Hồng Nhan.

      “Thất đệ, chúc mừng đệ hôm nay rốt cục cũng ôm được mỹ nhân về, ta kính đệ ly.” Sở Lăng Hiên chủ động giơ ly rượu lên . Trong miệng xong lời chúc phúc, sắc mặt lại vô cùng trầm, “Tam tiểu thư xinh đẹp vô song, Thất đệ cần phải coi chừng, đừng để nàng bị người ta lừa chạy mất.”

      “Đa tạ Lục ca nhắc nhở, Linh nhi giờ là em dâu của Lục ca, Lục ca còn xưng hô là Tam tiểu thư nghe có phần khách khí.” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan, “Lục ca và Lục tẩu vốn cũng rất đẹp đôi, đệ cũng chúc hai người vĩnh viễn rời, sớm sinh quý tử. À đúng, Gia Cát đại tiểu thư bây giờ vẫn phải là Lục tẩu chính thức, vẫn nên gọi ngươi là trắc phi nương nương .”

      Lời qua lại bình thường giữa huynh đệ lại là tràn ngập công kích ngấm ngầm và công khai. Sở Lăng Thiên rót tiếp ly rượu, gì nữa.

      “Thất điện hạ, người…” Bị Sở Lăng Thiên nhục nhã trước mặt mọi người, sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan lúc trắng lúc đỏ, thấy ánh mắt lạnh như băng của Sở Lăng Thiên, nàng đành phải xin giúp đỡ của Sở Lăng Hiên, “Lục điện hạ, người cho mọi người nghe thân phận của thiếp là gì?”
      duyenktn1, Chris, honglak2 others thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 184: Vi phu chờ nổi

      Sở Lăng Hiên trừng mắt liếc nàng cái, “Ồn ào cái gì! Ngươi vẫn nên tìm Thất đệ muội trò chuyện .”

      “Dạ, điện hạ.” Gia Cát Hồng Nhan lúc này mới nhớ tới mục đích Sở Lăng Hiên dẫn nàng đến Thất vương phủ, “Thất điện hạ, ngại ta tìm Tam muội tán gẫu chứ.”

      “Trắc phi nương nương, mời!”

      Nghe Mộc Tê báo lại, Gia Cát Hồng Nhan muốn gặp mình, Gia Cát Linh chút suy nghĩ, bảo cho nàng ấy vào. Sở Lăng Hiên dẫn theo Gia Cát Hồng Nhan cùng đến, điều này khiến nàng có chút bất ngờ.

      “Đại tỷ, mời ngồi.” Thấy Gia Cát Hồng Nhan vào, Gia Cát Linh đích thân châm trà, đặt vào tay nàng.

      “Tam muội xa cách, chúng ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội, sao xuất giá rồi lại có vẻ lạnh nhạt như thế. Cũng may chúng ta đều gả cho hoàng thất, sau này cơ hội gặp nhau càng nhiều hơn.”

      “Đại tỷ phải.” Gia Cát Linh mỉm cười nhìn Gia Cát Hồng Nhan, Sở Lăng Hiên mang nàng ấy đến, nàng cảm thấy kỳ lạ, giờ phút này thấy thái độ thân thiết của Gia Cát Hồng Nhan, càng khiến trong lòng nàng kinh ngạc thôi, cũng theo đó mà đề cao cảnh giác, “Đại tỷ đến Lục vương phủ cũng được thời gian rồi, sống tốt ?”

      “Đa tạ Tam muội quan tâm, ta tốt lắm, Lục điện hạ đối xử với ta cũng tốt lắm.”

      “Vậy phải chúc mừng Đại tỷ.” Trong lòng Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, cần nghĩ cũng biết nàng dối.

      giờ Tam muội cũng vào Thất vương phủ rồi, hai tỷ muội chúng ta, phải hết sức phò trợ Lục điện hạ và Thất điện hạ mới được.”

      “Đại tỷ, chuyện triều đình, là chuyện của nam nhân. Ta chẳng hiểu gì, ta chỉ biết, làm nữ nhân, hầu hạ trượng phu của mình mới là điều quan trọng nhất.”

      “Tam muội à, đời nào có thứ tình cảm bất biến chứ, nữ nhân, đem toàn bộ bản thân dâng hiến cho nam nhân, thể nghi ngờ là chuyện ngu xuẩn nhất. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện xưa nay đều có, có nam nhân nào cả đời chỉ nữ nhân. Thất điện hạ trước mắt đối xử tốt với muội, chẳng qua chỉ xem trọng dung mạo của muội mà thôi. Ngày sau muội hoa tàn ít bướm, còn thứ gì có thể hấp dẫn . Theo ta thấy, cần phải đợi cho tới lúc ấy, mà chán ghét muội, cũng nạp trắc phi thôi. Nữ nhân mà, phải tính toán cho bản thân mới phải.”

      Theo lời này của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh dự đoán được tiếp theo nàng muốn gì, xem ra nàng trúng độc của Sở Lăng Hiên rồi, những lời này nhất định là Sở Lăng Hiên bảo nàng . Bằng với tính cách của nàng, ngay cả lòng giết mình cũng có, sao lại có thể tâm bình khí hòa chuyện với mình thế này.

      Gia Cát Hồng Nhan thấy Gia Cát Linh im lặng , nghĩ rằng trong lòng nàng dao động, vì thế tiếp tục : “Trong lòng muội muội chắc đạo lý này, chỉ là vẫn chưa dám tin tưởng, lừa mình dối người mà thôi.”

      “Vậy Đại tỷ cho rằng, bây giờ ta nên làm gì?”

      Thấy nàng mắc câu, đáy mắt Gia Cát Hồng Nhan lên tia giảo hoạt: “Tam muội, chỉ có ta và phụ thân mới là chỗ dựa chân chính của muội, quan hệ huyết thống mới là thứ vĩnh viễn thể nào thay đổi. giờ, muội là chính phi của Thất điện hạ, sau này có năng lực biết được số chuyện của Thất vương phủ và chuyện của Thất điện hạ, ví dụ như mỗi ngày gặp người nào, chuyện gì, Hoàng thượng có triệu kiến mình vào cung hay , mấy tin tức này nếu Tam muội biết được, đều phải nhanh chóng cho ta biết.”

      “Vậy có lợi ích gì cho ta?”

      “Sao muội có thể hồ đồ như thế!” Gia Cát Hồng Nhan ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Trong triều, giờ Lục vương gia và Thái tử điện hạ mới là người chạm tay có thể bỏng, trước kia Hoàng thượng thương Thất điện hạ, nhưng trải qua chuyện này, Hoàng thượng còn có thể thương như trước nữa sao? Lục điện hạ giống vậy, trong tay nắm cấm quân. Hoàng thượng gần đây nhiều lần triệu kiến mình y tiến cung, ai được xem trọng hơn, chuyện này còn cần ta phải sao? Nếu Lục điện hạ thành công, ta là tỷ tỷ của muội, còn có thể bạc đãi muội? Nếu muội nhìn xa trông rộng, cũng có thể khuyên nhủ Thất điện hạ, sớm ngày nhìn tình thế trước mắt, kết minh cùng Lục vương phủ, mới có lối thoát.”

      “Tỷ tỷ có lý.” Gia Cát Linh ra vẻ như tỉnh ra, gật mạnh đầu, “Hoàng thượng gì với Lục điện hạ?”

      “Chuyện này muội cần phải biết, dù sao ý của Hoàng thượng chính là chuyện kia điều tra là do nước Đại Mạc gây ra, nhưng Thất điện hạ giám thị bất lực, mới để tặc nhân dị quốc lẩn vào, Hoàng thượng thất vọng với Thất điện hạ rồi.”

      “Hóa ra là vậy. Vậy ta thực phải suy nghĩ lại lời của Đại tỷ rồi. Đại tỷ yên tâm, nếu bên ta có tin tức gì mới, nhất định đúng lúc thông báo cho tỷ. Hy vọng tỷ được làm được.”

      “Yên tâm.” Gia Cát Hồng Nhan kéo tay Gia Cát Linh qua, nhàng vỗ vỗ, “Chúng ta là chị em ruột thịt, trước kia ta có nhiều chỗ làm đúng, xuất giá rồi mới thấy tình thân tỷ muội đáng quý biết bao. Chuyện trước kia, ta xin lỗi muội, sau này tỷ muội chúng ta đồng lòng, vì vinh quanh nhà Gia Cát mà góp sức.”

      “Tỷ tỷ vậy, ta cũng có nhiều chỗ đúng, xin tỷ tha thứ.”

      “Được rồi được rồi, chúng ta đừng vậy nữa, muội cứ dựa theo lời ta làm là được.” Gia Cát Hồng Nhan cắt ngang lời nàng, “Ta trước, nếu Lục điện hạ thấy ta rất sốt ruột.”

      “Tỷ tỷ thong thả.”

      Ra khỏi phòng, mặt Gia Cát Hồng Nhan lập tức lên nụ cười lạnh lùng, thầm nghĩ phải Gia Cát Linh thông minh lắm sao? Bị ta mấy câu liền sợ sệt, ngoan ngoãn đồng ý. Hoàn thành nhiệm vụ Sở Lăng Hiên giao cho nàng, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ, nhịp bước cũng nhàng ít. Sở Lăng Hiên đồng ý với nàng, chỉ cần nàng thuyết phục được Gia Cát Linh , đêm nay nhất định qua đêm trong viện của nàng. Nàng trở vào điện, Sở Lăng Hiên nhìn thẳng vào nàng, nàng mỉm cười gật đầu với .

      Sở Lăng Hiên đứng lên : “Thất đệ, trong phủ bản vương còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, xin cáo từ trước. Ngày khác, mong thất đệ dẫn theo đệ muội, đến làm khách ở Lục vương phủ.” Thấy thái độ hôm nay của Sở Lăng Thiên, nhất định là biết lúc trước làm chuyện gì với Gia Cát Linh . Chuyện đó, có lẽ Gia Cát Linh cho Sở Lăng Thiên biết.

      “Đa tạ Lục ca, ta tiễn.”

      cần khách sáo.” Sở Lăng Hiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan, “Hồng Nhan, thôi.”

      “Dạ, điện hạ.” Gia Cát Hồng Nhan tiến lên, khoát tay của Sở Lăng Hiên, điều khiến nàng vui vẻ chính là, lại chối từ nàng.

      Ra khỏi Thất vương phủ, sắc mặt Sở Lăng Hiên liền lạnh , gỡ tay Gia Cát Hồng Nhan khoát tay ra: “Đại tiểu thư tự được à?”

      “Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan xấu hổ buông ra.

      “Chuyện bản vương bảo ngươi làm, làm xong chưa? Thuận lợi ?”

      “Vô cùng thuận lợi.” Gia Cát Hồng Nhan mang theo nụ cười lấy lòng, “Ta phân tích thiệt hơn cho nha đầu chết tiệt kia nghe, nó lập tức đồng ý.”

      “Lập tức đồng ý?” Sở Lăng Hiên trái lại cảm thấy rất lạ, với khôn khéo của nàng, sao lại có thể dễ dàng đáp ứng, “Nàng ấy gì khác sao?”

      “Khác?” Gia Cát Hồng Nhan nghĩ nghĩ, “Nó hỏi Hoàng thượng triệu kiến Lục điện hạ gì?”

      “Ngươi trả lời thế nào?” Sở Lăng Hiên lập tức đề cao cảnh giác, hỏi.

      “Điện hạ yên tâm, ta gì cả.” Gia Cát Hồng Nhan dừng chút, sắc mặt khỏi trở nên thẹn thùng, õng a õng ẹo , “Điện hạ đêm nay đến viện của thần thiếp nghỉ ngơi…”

      “Hôm khác , hôm nay bản vương cảm thấy có hơi khỏe.”

      Dứt lời, Sở Lăng Hiên lên kiệu, Gia Cát Hồng Nhan mất mát nhìn theo bóng lưng , miệng giật giật, nhưng lại dám gì, đành phải lên cỗ kiệu phía sau. Nàng vẫn luôn kỳ vọng có thể lợi dụng đứa bé ngồi lên vị trí chính phi, nhưng cứ đà này, khi nào mới có thể mang thai?

      Các quan khách ồn ào đến trưa mới rời . Tiễn hết khách, Sở Lăng Thiên vội vội vàng vàng trở về phòng ngủ, thấy Gia Cát Linh cầm cái bánh đưa lên miệng cắn cái. Y quan tâm trong miệng nàng còn có thức ăn, liền bế xốc nàng lên giường. Bất thình lình bị hết hồn, khiến Gia Cát Linh suýt mắc nghẹn, nàng liếc Sở Lăng Thiên trắng mắt, nhịn được ho khụ khụ hai tiếng.

      “Ái phi mắc nghẹn à?” Sở Lăng Thiên cười cười, đặt tay lên trước ngực nàng, “Vi phu vuốt giúp nàng nhé.”

      Y vuốt vài cái, quả nhiên Gia Cát Linh thấy đỡ hơn, chỉ là nàng vừa mới dễ chịu chút thấy y vội vàng cởi xiêm y nàng ra.

      “Thất gia, giờ là ban ngày mà, phải buổi tối…”

      “Vi phu chờ nổi.” Y thở hồn hển, đè nàng dưới thân, ngậm lấy môi nàng, mút vào.

      Xiêm y của hai người dưới ‘nỗ lực’ của y nhanh chóng bị vứt ngổn ngang dưới đất. Y dùng chăn khóa hai người bên trong, nhàng hôn lên cơ thể nàng, cơ thể ấy tựa hồ có sức hút cực lớn, khiến y nhấm nháp thế nào cũng thấy đủ. Tay y phủ lên nơi mềm mại trước ngực nàng, nhàng xoa nắn. Nàng chỉ cảm thấy lửa nóng từ tay y, cảm giác sung sướng tê dại từ trước ngực truyền khắp toàn thân, trong đầu mất dần ý thức, để mặc y càn quấy cơ thể mình.

      Tay y trượt xuống, lướt qua vòng eo trơn láng của nàng, lại xuống thêm chút nữa. Nàng bất giác muốn ngăn cản tay y tiến vào vùng cấm địa, nhưng dưới nụ hôn của y, toàn thân nàng vô lực.

      Nhiệt tình của y khiến nàng mềm nhũn, cảm giác được giữa hai chân nàng ướt át, cơ thể y nhún xuống, thâm nhập vào giữa cơ thể nàng. Lúc này đây, nàng còn cảm giác đau đớn của tối qua, phần lớn là sung sướng khi cơ thể được lấp đầy, nàng tự chủ được, phát ra tiếng rên mê người. Y xấu xa nhếch khóe miệng, bắt đầu ra vào, mỗi chuyển động đều chạm đến nơi sâu nhất của nàng.

      Y cúi đầu tìm được đôi môi đỏ mọng của nàng, cứ thế mà hôn, quyện lấy cái lưỡi thơm mát của nàng, ra sức mút vào, bàn tay đặt lên tay nàng, mười ngón tay đan cài vào nhau. Mái tóc hai người quấn chung chỗ, như kết hợp chặt chẽ của hai cơ thể.

      Cảm giác được nàng vô cùng chặt khít, biết nàng lên đến đỉnh, y lại đẩy nhanh tốc độ, lưu lại mầm móng của chính mình trong cơ thể nàng. Chốc lát, trong phòng tràn ngập tiếng ngâm khống chế được của nàng, cùng tiếng gầm của y. Chuyển động của giường lớn từ từ ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

      Y ghé vào cơ thể nàng chưa chịu xuống, sau lát, nàng cảm giác được y lại có xu thế ‘trỗi dậy’, khỏi : “Xuống mau, chẳng lẽ chàng còn muốn…”

      “Ái phi đúng đó.” Sở Lăng Thiên nhàng hà hơi vào tai Gia Cát Linh , cười xấu xa , “Vi phu vẫn còn chưa đủ, ai bảo cơ thể nàng quá hấp dẫn làm gì.”

      “Người… được…”

      Còn còn chưa kịp gì, chỉ cảm thấy cơ thể lại bị nhét đầy, y tà mị nhìn nàng. Nhìn thấy ánh mắt y, cảm nhận được nóng bỏng của y, dục vọng của nàng cũng thức tỉnh, chủ động quấn lấy cổ y, mạng dạn hôn y.

      Giường lớn lại bắt đầu chuyển động, lúc này đây sau khi ‘hạ màn’, hai người mệt đến thở ra hơi, ôm nhau ngủ thiếp .

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 185: Sở Lăng Thiên, thể lại nữa

      Gia Cát Linh tỉnh lại, người bên cạnh còn ở đây, trong lòng nhất thời có chút vắng vẻ. Nàng vừa chuẩn bị rời giường thấy bóng dáng tới, đúng là người nàng nhớ trong lòng.

      “Linh nhi dậy rồi sao?” Sở Lăng Thiên tới vuốt vuốt tóc nàng, nheo mắt lại, cười, “Lúc nãy chắc là mệt lắm đúng ?”

      “Còn .” Gia Cát Linh trừng mắt lên, “Ta muốn tắm.”

      “Nước ấm chuẩn bị xong rồi, ta bế nàng .”

      “Ta có thể tự .”

      Gia Cát Linh chuẩn bị đứng lên, Sở Lăng Thiên bỗng dùng chăn đem nàng bọc lại, bế bổng cả nàng cả chăn đứng lên: “Bên ngoài lạnh lắm, nên để bị cảm.”

      Nàng bị chăn trói lại, động cũng động được đành phải ngoan ngoãn mặc y ôm. Ra khỏi phòng ngủ gặp Mộc Tê, Tiểu Điệp ở bên ngoài. A hoàn cùng gia đinh trong vương phủ cũng nhìn bọn họ, mặt Gia Cát Linh đỏ lên, ngượng ngùng đem đầu vùi vào trong lòng Sở Lăng Thiên, tự lừa mình dối người. Sở Lăng Thiên cúi đầu, ôm chặt nàng, bước nhanh hơn.

      Trong thùng nước đổ đầy nước ấm, Gia Cát Linh vừa mới tiến vào cả người liền khoan khoái hơn rất nhiều. Nàng nhìn Sở Lăng Thiên đứng ở bên cạnh, y những có ý rời mà còn cởi quần áo ra.

      “Thất gia… Người ra ngoài sao?”

      Sở Lăng Thiên cười cười, nữ tử này, tựa như ở mặt nào cũng hề tỏ ra yếu thế, giống như nam tử quyết đoán. Chỉ có ở trước mặt mình mới có thẹn thùng của nữ nhân: “Linh nhi, chúng là thành thân, cùng nhau tắm rửa cũng là chuyện đương nhiên.”

      “Cùng nhau tắm rửa?” Gia Cát Linh đứng dậy, che lại những bộ phận quan trọng, “ hay lắm đâu.”

      Khóe miệng Sở Lăng Thiên giơ lên, để ý đến phản đối của nàng, cở quần áo ra, vào bồn tắm, ôm nàng vào trong ngực. Thân thể mềm mại của nữ tử lại khiến y có phản ứng.

      “Sở Lăng Thiên, chàng dám ở trong này làm xằng làm bậy, ta phế chàng!” Gia Cát Linh giận dỗi , nàng thầm nghĩ phải thả lỏng, thả lỏng tốt, muốn ở trong này tiêu hao thể lực. Nàng nghe đàn ông làm chuyện này rất mệt, nhưng nhiều hơn cả là nàng đau lòng cho y.

      dám, dám! Chỉ cần là nam nhân bình thường nhìn đến nữ nhân mình thích ở trước mặt là có phản ứng, ai bảo nàng cứ mê hoặc ta như vậy chứ.” Y nhàng lau thân thể cho nàng, sợ làm nàng đau.

      Trong phòng tắm hơi nóng tràn đầy, tuy rằng bên ngoài là băng tuyết nhưng bên trong lại ấm áp như xuân. Ngâm mình trong nước, tinh lực hai người đều khôi phục ít.

      Sở Lăng Thiên bảo Mộc Tê chuẩn bị quần áo cho Gia Cát Linh . Y c mặc quần áo mình vàotrướ, sau đó lại mặc vào giúp nàng từng cái mới dắt ra khỏi phòng tắm.

      “Điện hạ.” Ưng tổng quản chờ ở cửa, thấy bọn họ ra liền , “Ngâm Hương Các thu dọn xong, tại có cần xếp đồ đạc của Vương phi vào đó ?” Lúc trước khi xây dựng Thất vương phủ, Ngâm Hương Các là xây cho Thất vương phi. Ưng tổng quan chuẩn bị tốt, ai ngờ được ngày đại hôn của Thái tử lại xảy ra biến cố, ông chưa từng nghĩ chủ tử nhanh như vậy cưới Vương phi vào phủ, nên có thời gian dọn dẹp.

      cần.” Sở Lăng Thiên liếc mắt nhìn Ưng tổng quản cái, giống như là trách cứ, “Linh nhi ở cùng với bản vương, cần ở viện riêng. Ngâm Hương Các cho Mộc Tê, Tiểu Điệp và Nguyệt Lan ở .”

      “Vâng điện hạ, nô tài biết.” Ưng tổng quản cung kính trả lời. Toàn bộ Ngâm Hương Các đều bố trí theo quy cách của chính phi, chủ tử lại tùy tiện ban thưởng cho nha đầu của Vương phi đủ thấy địa vị của Vương phi ở trong lòng chủ tử. Ông nhìn nữ nhân bên cạnh chủ tử, trong lòng khỏi cảm thấy kính nể, chỉ bởi vì thái độ của Sở Lăng Thiên mà bởi vì khí chất mạnh mẽ của nàng thể làm cho người ta cúi đầu. Nữ tử như vậy vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy.

      “Điện hạ, tiểu thư, bữa tối chuẩn bị xong, dùng bữa tối trước .” Mộc Tê tới .

      “Ừ.” Ngày hôm nay Gia Cát Linh chỉ ăn ít điểm tâm, lại bị Sở Lăng Thiên dày vò đến hai lần bụng nên đói từ lâu.

      Trong mấy món ăn ngón, Gia Cát Linh nhìn thấy bát canh bổ khí dướng huyết rất bắt mắt, nàng khỏi trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên cái. đúng là mỗi lần đều khiến cho nàng lúng túng, mấy a hoàn có thể dựa theo số lần phần phó nấu canh của Sở Lăng Thiên để phán đoán tần suất chuyện phòng the của bọn họ. Ánh mắt nàng chuyển động vòng vòng, quyết định đùa dai chút: “Mộc Tê, ngày mai dặn phòng bếp hầm ít canh ngưu tiên (bím bò) cho Thất điện hạ.”

      “Dạ?” Mộc Tê ngẩn người, mặt đỏ lên, cúi đầu, “Dạ, tiểu thư, nô tỳ biết.”

      “Linh nhi?” Sở Lăng Thiên quẫn bách thôi, hạ giọng , “Ta cần.”

      “Mộc Tê, làm theo lời ta . Người có cần hay phải do người quyết định, ta mới là người quyết định!”

      “Vâng, tiểu thư, nô tỳ ngay!” xong Mộc Tê nhanh chân chạy thoát, nàng kinh hoảng vỗ vỗ ngực, biết tiểu thư của mình khi nào trở nên ăn giữ kẽ như thế, chẳng lẽ nguyên nhân là vì xuất giá.

      Trong lúc Mộc Tê bối rối liền chú ý, trán đụng phải người.

      “Xin lỗi, xin lỗi.” Mộc Tê liên tục xin lỗi.

      “Mộc Tê, sao lại bối rối như vậy, xảy ra chuyện gì? Có phải là ai ức hiếp ngươi , ta giúp ngươi giáo huấn kẻ đó!” giọng quen thuộc vang lên đầu .

      “Cửu điện hạ?” Mộc Tê ngẩng đầu nhìn thấy là Sở Lăng Hàn mới thở phào nhõm hơi, “Sao người vẫn chưa hồi phủ? Còn muốn ở lại đây ăn cơm chiều sao? Nhưng mà chỉ sợ Thất điện hạ có thời gian tiếp đãi người đâu.”

      “Ta phải vì huynh ấy, ta muốn cùng ngươi chuyện chút! Ban ngày ngươi bận rộn như vậy, ta muốn cùng ngươi chuyện cũng có cơ hội. Ta phải với Thất tẩu, bảo tẩu ấy giao cho ngươi ít việc thôi, như vậy chúng ta mới có nhiều thời gian hơn.” xong Sở Lăng Hàn giơ tay ôm lấy Mộc Tê.

      “Cửu điện hạ, đây là Thất vương phủ!” Mộc Tê giãy dụa, nếu bị người khác nhìn thấy chắc chắn liên lụy đến tiểu thư, người khác rằng tiểu thư phép tắc nghiêm, nếu để truyền đến tai Hoàng hậu nhất định trách phạt tiểu thư. Nghĩ như vậy, nàng liền muốn đẩy Sở Lăng Hàn ra.

      “Mộc Tê, phải sợ, ta cũng là nửa chủ tử của Thất vương phủ. Nhìn thấy chúng ta như vậy, Thất ca cùng Thất tẩu vui còn kịp nữa là. Hơn nữa, nơi này có ai cả, Thất ca sớm sắp xếp cho kẻ nào tới gần đây rồi.”

      “Vậy người cũng thể như thế này được.” Nghe y vậy, Mộc Tê cũng còn giãy dụa nữa, để tùy ý y ôm. Nàng hiểu được chính mình cũng lưu luyến vòng ôm của y.

      Lát sau, Sở Lăng Hàn vẫn còn lưu luyến mà buông nàng ra, “Ngươi còn chưa vừa rồi vì sao lại lúng túng như vậy?”

      Nghĩ đến bộ dạng quẫn bách của Sở Lăng Thiên, Mộc Tê nhịn được cười : “Tiểu thư dặn ta bảo phòng bếp ngày mai hầm canh ngưu tiên cho Thất điện hạ.”

      “Ha ha!” Sở Lăng Hàn cũng nhịn được cười ha hả, “Hay là Thất ca được? Ha ha! ngờ Thất ca cũng có ngày hôm nay.”

      “Đâu có, là vì Thất điện hạ luôn dặn phòng bếp chuẩn bị canh bổ khí dưỡng huyết nên tiểu thư mới giận, mới cố ý trêu đùa Thất điện hạ. Nhưng mà nếu như tiểu thư dặn, ta phải làm cho tốt.”

      “Thất ca, Thất tẩu đúng là cặp!” Sở Lăng Hàn cười cười nhìn Mộc Tê, “Về sau ngươi bắt ta uống mấy thứ này nọ đó chứ?”

      “Cửu điện hạ, người bậy bạ gì đó?” Cười xong Mộc Tê mới ý thức được đề tài này có chút xấu hổ, “Ta còn có việc cùng người chuyện nữa.”

      “Được rồi.” Giọng điệu Sở Lăng Hàn có chút tủi thân, “Vậy ngươi trước , ta về phủ đây, hôm khác lại đến tìm ngươi.”

      “Ừ, đường cẩn thận chút.”

      “Ta biết rồi.” Sở Lăng Hàn ôn nhu , trước khi , y lại hôn mạnh lên mặt Mộc Tê cái, khiến cho Mộc Tê vừa thẹn vừa vội.

      Bên kia, Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên dùng xong bữa tối, sau khi rửa mặt xong liền lên giường. Từ lúc bắt đầu ăn cơm, Gia Cát Linh thấy Sở Lăng Thiên là lạ, luồng hơi thở nguy hiểm người y bắt đầu phát tác, bây giờ vào phòng ngủ loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

      “Ái phi, ngày mai chuẩn bị thứ gì cho ta vậy?” Sở Lăng Thiên từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hơi thở phả vào bên tai nàng, “Xem ra buổi chiều biểu của vi phu khiến cho ái phi hài lòng rồi. Đêm nay, vi phu nhất định làm cho ái phi thỏa mãn.”

      “Buổi chiều phải …” Gia Cát Linh đành phải đầu hàng “Ta sai rồi, sáng mai ta liền dặn Mộc Tê cần hầm canh nữa, nhanh ngủ .”

      “Khoan !” Sở Lăng Thiên cười , “Lúc này chỉ sợ chỉ có Thất vương phủ mà cả Ngân Đô đều biết ta phải nhờ uống canh kia mới có thể thỏa mãn ái phi.”

      “Ai bảo người cứ bắt ta uống cánh gì đó sao, người thấy mỗi lần gặp mấy người Mộc Tê đều cười ta sao? Sợ người khác biết tần suất của chúng ta hay sao?”

      “Như vậy mới có thể để cho bọn họ biết bản vương cần uống canh ngưu tiên gì gì đó.”

      Y xoay người nằm ở người nàng, hôn môi nàng. ràng thân thể mệt đến chịu nổi, nhưng bàn tay y sờ đến người dục vọng trong nháy mắt vẫn bị thức tỉnh. Y hôn môi nàng, khéo léo hôn lên vành tai, bộ ngực sừng sững, cái bụng trơn bóng của nàng.

      Sau đó, giường lớn lại lay động, cả đêm tổng cộng giường lớn lắc lư năm lần, lần cuối cùng, Gia Cát Linh sức cùng lực kiệt, còn than thở câu: Lại nữa? Trong lòng nàng khỏi kêu khổ, ngày mai nhất định phải bảo Mộc Tê cần hầm canh đó nữa, như giờ khiến nàng chỉ có cầu xin tha thứ, nếu uống thêm canh kia chính mình chẳng phải là cả đêm đều được ngủ hay sao.

      Xong lần thứ năm, Gia Cát Linh đành phải cầu xin tha thứ: “Sở Lăng Thiên, được, thể lại nữa.”

      “Xem nàng còn dám xằng bậy .” Sở Lăng Thiên xấu xa cười, “Phải cho nàng bài học sâu sắc mới được.”

      “Thất gia, chuyện cấm quân nổi loạn, kết quả cuối cùng sao rồi?” Gia Cát Linh đột nhiên đến chính , nàng vẫn chưa có cơ hội hỏi y.

      “Hình bộ điều tra , chủ mưu là gián điệp của nước Đại Mạc núp ở Lăng Nguyệt mười năm, ta mới bình yên vô .”

      “Hóa ra là như vậy, Thẩm Vân Bác quả là đa mưu túc trí. Chẳng qua chuyện này, riêng gì là chuyện nước Đại Mạc chứ?”

      “Đúng vậy, chuyện lớn như vậy nhất định là nội ứng ngoại hợp mới có thể phối hợp hoàn mỹ như thế.”

      “Chuyện này người có khả năng lớn nhất là Sở Lăng Hiên, có liên quan tới hay ?”

      “Trước mắt còn chưa xác định, dù sao người có bụng dạ như vậy chỉ mình . Linh nhi cần lo lắng, có số việc có cơ hội nhất định điều tra .”

      “Ừ.” Nàng mệt đến mí mắt dính vào nhau, chui vào trong lòng y liền ngủ luôn.

      Hết chương 185
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342

      Chương 186: Nhắc lại chuyện cũ


      Sở Lăng Thiên thấy nàng cầm hộp phấn trút giận, khỏi bật cười: “Linh nhi, còn bôi nữa, mặt sắp nát rồi!”

      “Người còn , chờ xem, Hoàng hậu nhất định lấy chuyện này ra bới móc.”

      “Vừa hay, lời đồn bản vương được có thể tự sụp đổ.”

      “Được rồi được rồi, cứ như vậy .” Thấy hiệu quả lớn lắm, Gia Cát Linh dứt khoát buông tay, dù sao nàng cũng để ý cách nhìn của người khác, chỉ là thỉnh an xuất phát từ lễ nghi mà thôi.

      thôi.” Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, ra ngoài.

      Khi Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh đến Dịch Khôn Cung, người bên trong đúng là đến ít. Ngoại trừ Sở Lăng Dực mới đến, Hà Sướng Uyển, Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan, còn có Chu quý phi, Chu Tuyết Tranh, ngay cả Hoàng thượng cũng ở đó.

      “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu, quý phi nương nương. Nhi thần và Linh nhi đến trễ, xin thứ tội.”

      “Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, quý phi nương nương.”

      “Tam nha đầu, Thiên nhi, mau đứng lên.” Sở Kim Triêu cười ha ha , “Tam nha đầu, con và Thiên nhi thành thân, phải gọi chúng ta là phụ hoàng, mẫu hậu theo Thiên nhi mới phải. Hôm qua là đại hôn của các con, hôm nay tới trễ cũng là chuyện bình thường. Xem ra, trẫm nhanh chóng có cháu bồng. Dực nhi, Hiên nhi, hai con cũng phải nhanh lên nhé.”

      Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh , : “Hoàng thượng, thần thiếp thấy sắc mặt Tam nha đầu có chút tốt, có lẽ đêm qua mất ngủ rồi. Hai con mới vừa thành thân, bản cung cũng thông cảm tâm trạng của các con, nhưng mọi việc nên có chừng mực, hơn nữa phải thương lấy thân. Bản cung còn nghe Thiên nhi định uống canh ngưu tiên gì đó? Đúng là làm càn!”

      Gia Cát Linh nghiêng mắt nhìn Sở Lăng Thiên, giống như , bị ta đoán đúng rồi, biết ngay Hoàng hậu chuyện này.

      “Mẫu hậu, đây là chuyện phòng the của nhi thần, mẫu hậu đem ra ở trước mặt mọi người như vậy, nhi thần và Linh nhi làm sao ngẩng đầu ở trước mặt đại ca và lục ca đây.” Giọng điệu Sở Lăng Thiên có hơi bực bội.

      “Hoàng hậu, tụi nó còn trẻ, lại là mới cưới, phóng túng chút cũng có thể lý giải, cần lo lắng quá đáng như vậy.”

      “Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp cũng là suy nghĩ cho sức khỏe của chúng. Cho dù thế nào, canh gì đó, Thiên nhi cũng đừng uống.” Trong lòng Hoàng hậu khẩn trương thôi, nếu chúng làm ngày đêm ngừng nghỉ như vậy, nhất định nhanh chóng có con, bà tuyệt đối để chúng sinh con trước Sở Lăng Dực và Hà Sướng Uyển được. Nghĩ vậy, bà nhìn chằm chằm vào bụng của Hà Sướng Uyển, trong mắt tràn đầy thất vọng.

      Sở Lăng Hiên và Chu Tuyết Tranh liếc nhìn họ, trong mắt hai người đều bắn ra phẫn hận nồng đậm. Đoạn đối thoại vừa rồi, mỗi câu mỗi chữ đối với họ mà , đều như gai nhọn, đâm vào trái tim họ.

      Sắc mặt Sở Lăng Hiên trầm, nhìn vẻ mệt mỏi của Gia Cát Linh , trong lòng dâng lên cảm xúc khó thành lời: là ghen tị, thù hận, cam lòng. Nàng, rốt cục vẫn thành nữ nhân của kẻ khác, tối hôm qua, nàng nhất định ở dưới thân của Sở Lăng Thiên uốn éo hầu hạ . chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, hai tay lại bấu vào tay vịn của ghế dựa, khớp xương lờ mờ kêu lên răng rắc.

      Chu Tuyết Tranh vò mạnh khăn tay, cắn môi, nụ cười của Gia Cát Linh với nàng, chính là thanh dao đâm vào lòng nàng. Tại sao? Thiên ca ca, huynh cưới người khác.

      “Ai da, tỷ tỷ à!” Chu quý phi cười cười với Hoàng hậu, “Thất điện hạ , đó là chuyện phòng the của chúng. Tỷ tỷ ngại, muội nghe cũng thấy ngại đó. Vả lại, chuyện thế này, tỷ chúng nghe sao? Trừ phi tỷ tỷ ngày đêm canh giữ trước giường chúng.”

      “Muội muội gì vậy?” Hoàng hậu liếc Chu quý phi cái, nữ nhân này đúng là ngày càng quá quắt, “Làm trò ở trước mặt các con, còn ra mấy lời xấu hổ như thế!”

      “Tỷ tỷ bớt giận, muội chỉ là thay tỷ nghĩ cách thôi. Đúng rồi, thái tử và Lục điện hạ cũng thành thân nhiều ngày rồi, công chúa Sướng Uyển và Gia Cát đại tiểu thư có khi nào có hỷ ?”

      “Quý phi, Dực nhi thành thân còn chưa đến tháng, Hiên nhi còn ngắn hơn, làm sao có nhanh như vậy.” Sở Kim Triêu , “Bất kể là con của ai, trẫm đều thương như nhau, sau này, tất cả đều được nuôi trong Vĩnh Hòa Cung của trẫm, thứ nhất là để chúng bồi trẫm, thứ hai là để chúng ta bồi dưỡng tình cảm thủ túc.”

      “Hoàng thượng, thần thiếp cũng thích trẻ con, đến lúc đó cũng phải để chúng thường xuyên đến Dịch Khôn Cung.” Hoàng hậu , bà ngạc nhiên quá đỗi, trước kia Hoàng thượng muốn nuôi con của Sở Lăng Thiên ở Vĩnh Hòa Cung, lần này lại muốn tất cả, xem ra, kiện lần trước quả làm địa vị của Sở Lăng Thiên trong lòng ông dao động, chuyện này đối với bà mà là chuyện tốt.

      “Hoàng thượng, người xem Tranh nhi cũng tới tuổi rồi, có thể xin Hoàng thượng làm chủ, ban mối hôn cho Tranh nhi ? Giải quyết mối lo nghĩ của thần thiếp. chỉ có thần thiếp, cả Chu gia đều vì chuyện của muội ấy mà lo lắng thôi.” Chu quý phi nghiêng người, dựa vào Sở Kim Triêu, nũng nịu .

      “Ái phi vậy, Tranh nhi có ý trung nhân rồi à?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Thiếp thấy Lục điện hạ và Tranh nhi rất xứng đôi, chi bằng Hoàng thượng làm chủ…”

      “Tranh nhi, ý của ngươi thế nào?” Sở Kim Triêu cắt ngang lời của Chu quý phi, hỏi Chu Tuyết Tranh.

      “Hoàng thượng, thần nữ tạm thời còn chưa muốn gả.” Chu Tuyết Tranh tức giận liếc Chu quý phi cái, biết người nàng thích là Sở Lăng Thiên, nhưng hết lần này đến lần khác, Chu quý phi lại cứ đề xướng chuyện của nàng và Sở Lăng Hiên.

      “Ái phi, chuyện thế này miễn cưỡng được đâu. Tuy trẫm là hoàng đế, cũng phải tôn trọng ý nguyện của Tranh nhi, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”

      “Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp biết tội. Lục điện hạ, Đại tiểu thư, hai người phải sớm sinh con mới đúng, thể để cho Thất điện hạ và Tam nha đầu nhanh hơn hai người được.”

      “Chuyện này nhọc quý phi nương nương lo lắng.” Sở Lăng Hiên mặt chút thay đổi, .

      Gia Cát Hồng Nhan rầu rĩ nhìn Chu quý phi, Sở Lăng Hiên ngay cả thân thể của nàng còn chạm vào, nàng có thể mang thai mới là lạ. Nàng đảo mắt, nghĩ đến cách, có lẽ có thể mượn tay của Hoàng thượng, Hoàng hậu và Chu quý phi thay đổi chuyện này. Nàng đứng lên, cúi người, : “Quý phi nương nương có điều biết, Lục điện hạ bận rộn việc nước, từ lúc thành thân đến nay, chúng ta vẫn còn chưa động phòng.”

      “Còn chưa động phòng?” Hoàng hậu nhíu màu, mặc dù bà muốn Sở Lăng Hiên có con, nhưng ngoài mặt vẫn , “Hiên nhi, việc nước bận rộn cách mấy cũng thể lạnh nhạt với Đại tiểu thư. Trong phủ của con cũng chỉ có mình nó là trắc phi, làm sao lại chưa cùng phòng. Hoàng thượng, người xem Hiên nhi bận đến nỗi chuyện trong phủ còn quan tâm được, người có thể giảm bớt ít gánh nặng cho nó .” mặt Hoàng hậu tươi cười, khen ngợi Gia Cát Hồng Nhan chuyện này quả thực là đúng lúc.

      “Trẫm thể ngờ được rằng Hiên nhi vất vả như vậy, là trẫm sơ sót. khi vậy, sau này mấy cuộc nghị vào buổi sáng, Hiên nhi cần tham gia, ở trong phủ bồi trắc phi cho tốt, tranh thủ sớm ngày sinh cháu cho trẫm.”

      “Nhi thần tuân chỉ!” Tỏng lòng Sở Lăng Hiên phẫn nộ thôi, nhưng lại tiện phát tác trước mặt mọi người, liếc cái lạnh thấu xương về phía Gia Cát Hồng Nhan, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi có biết bản vương phải cố gắng nhiều bao nhiêu để có được cơ hội này ? Nghị vào buổi sáng, chỉ có nhân tài của nội các mới có cơ hội tham dự, Sở Lăng Hiên bởi vì trong lễ cưới của Thái tử có công cứu giá, mới được đặc cách cho phép tham gia. Nghị này do đích thân Sở Kim Triêu chủ trì, thảo luận đều là đại của các nước. Đợi lâu lắm mới có được cơ hội, lại bị câu của Gia Cát Hồng Nhan hủy .

      Sở Lăng Thiên nhéo nhéo tay của Gia Cát Linh , Gia Cát Linh hiểu ý nhéo lại y cái, hai người đồng thời đoán rằng, giờ phút này, Sở Lăng Hiên nhất định rất muốn bóp chết Gia Cát Hồng Nhan. Sở Lăng Thiên cảm thấy may mắn vì mình cưới được nữ tử thông minh.

      Gia Cát Hồng Nhan hoàn toàn biết trong lòng Sở Lăng Hiên nghĩ gì, vẫn còn đắc ý, Hoàng thượng mở kim khẩu, thể lạnh nhạt với mình nữa, nếu tiếp tục làm vậy, nàng lại tiến cung bẩm báo.

      “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có ý tưởng, chi bằng cấp cho phủ Thái tử, Lục vương phủ, Thất vương phủ mỗi phủ nô tỳ, hầu hạ ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của các chủ tử. Như vậy, phải nương nương biết được tình hình sinh hoạt của các vương gia rồi à? Cũng cần ở trước mặt mọi người hỏi này hỏi nọ, để cho trắc phi, vương phi và thái tử phi đều khó xử.” Vân Nhược đề nghị.

      “Ừm.” Hoàng hậu gật gù, “Chủ ý hay đó. Ý của Hoàng thượng thế nào?” Đúng lúc có thể quang minh chính đại cài người của bà vào Thất vương phủ và Lục vương phủ.

      “Chuyện này sao có thể được?” Sở Kim Triêu tức giận , “Đây là tự do của chúng, bảo người khác giám sát cuộc sống của chúng, định làm gì?”

      “Dạ, thần thiếp lỗ mãng, thần thiếp cũng chỉ muốn chúng nó sớm ngày khai chi tán diệp vì Sở gia thôi.”

      Gia Cát Linh liếc nhìn Lâm Vân Nhược, lần trước chuyện bỏ thuốc Sở Lăng Thiên nàng còn chưa tính, lần này lại ra chủ ý, muốn cài tai mắt của Hoàng hậu vào Thất vương phủ. Nàng làm như vô ý vạch ống tay áo của Sở Lăng Thiên lên, vết thương lúc trước y cắt mạch máu nhất thời ra. Mọi người có chú ý, nhưng Sở Kim Triêu lại thấy được: “Thiên nhi, tay con sao lại thế? Có phải người của Hình bộ làm ?”

      “Phụ hoàng, phải, vết thương này của nhi thần…” Sở Lăng Thiên ra vẻ muốn lại thôi.

      “Điện hạ, để thiếp cho.” Gia Cát Linh đứng lên, , “Hồi bẩm hoàng thượng, vết thương này là trong ngày đại hôn của Thái tử để lại.”

      “Hả? Rốt cục là chuyện gì?” Sở Kim Triêu mắt thấy vết thương dữ tợn như thế, có chút đau lòng Sở Lăng Thiên.

      “Ngày ấy, Hoàng hậu nương nương truyền thần nữ và Thất điện hạ đến Dịch Khôn Cung hỏi chuyện, sau đó Vân Nhược lại thái tử phi muốn trò chuyện cùng thần nữ, nên thần nữ liền qua đó.”

      “Tam tiểu thư, làm gì có chuyện này?” Hà Sướng Uyển hoài nghi hỏi, “Hôm đó ta hề thông truyền lời này! Có phải trong đó có chuyện gì hiểu lầm ?”

      Sở Kim Triêu nghe ra kỳ lạ trong đó, thấp giọng : “Tam nha đầu, tiếp tục .”

      Hoàng hậu cùng Lâm Vân Nhược liếc nhìn nhau, ánh mắt đều có chút hoảng sợ, hai người ngờ Gia Cát Linh đột nhiên nhắc tới chuyện này. Trong lòng Hoàng hậu thấp thỏm, thầm kêu tốt, nhất định là đề nghị vừa rồi của Vân Nhược chọc giận Gia Cát Linh . Bà trừng mắt liếc Vân Nhược cái, trách Vân Nhược nhiều chuyện, nếu êm xuôi rồi!

      “Con gặp thái tử phi, nhưng nô tỳ của nàng lại , thái tử phi nghỉ ngơi.” Gia Cát Linh tiếp tục , “Nếu thái tử phi muốn gặp con, nhất định bất chợt nghỉ. Con ý thức được tình ổn, lập tức chạy về Dịch Khôn Cung, ở thiên điện gặp được Thất điện hạ, chàng bị người ta hạ mị độc, chính vì để bản thân làm ra chuyện mất lý trí, chàng cắt cổ tay của chính mình, để máu độc chảy ra ngoài, vết thương này chính là như vậy mà có.”

      “Hoàng hậu, Thiên nhi bị hạ độc ở trong cung của hậu, hậu cho trẫm lời giải thích, sao lại thế này?” Sắc mặt Sở Kim Triêu vô cùng trầm, chung quy ông vẫn thương Sở Lăng Thiên.

      Hết chương 186
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 187: Sở Lăng Thiên, người tốt

      “Hoàng thượng…” Trong lòng Hoàng hậu lo sợ thôi, “Thần thiếp biết chuyện này, ngày đó thần thiếp thấy sắc mặt nó tốt nên bảo Vân Nhược dìu nó vào trong nghỉ ngơi. Vân Nhược, ngươi xem xảy ra chuyện gì?”

      “Nương nương…” Vân Nhược thấy Hoàng hậu vứt gánh nặng cho mình nhất thời hoảng hốt, “Nô tỳ… Nô tỳ cũng !”

      “Nếu như vậy điều tra thử xem mị độc này từ đâu đến! Trong cung vậy mà có loại thuốc này, trẫm nhất định phải tra ra ràng, nếu trong cung này chẳng phải rối loạn sao?” Ánh mắt Sở Kim Triêu lãnh, “Hoàng hậu, chuyện này trẫm giao cho nàng, năm ngày sau phải cho trẫm kết quả vừa lòng! Được rồi, các người tiếp tục tán gẫu, trẫm còn có việc phải trước.”

      “Cung tiễn Hoàng thượng.” Mọi người đứng dậy, tiễn Sở Kim Triêu rời .

      Sở Kim Triêu rồi những người khác cũng lục tục đứng dậy cáo lui, cuối cùng Hoàng hậu giữ mình Hà Sướng Uyển ở lại.

      “Sướng Uyển, con có biết bản cung giữ con lại là muốn cùng con chuyện gì ?” Hoàng hậu nhìn Hà Sướng Uyển, vẻ mặt có chút trầm.

      “Sướng Uyển biết, xin mẫu hậu chỉ dạy!”

      biết?” Hoàng hậu cao giọng, “Con nhìn bộ dáng của Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh xem, hai đứa thân thiết tôn trọng nhau, nhất định lâu sau Gia Cát Linh mang thai, đến lúc đó con cùng Lăng Dực phải làm sao?”

      “Nương nương, Thất điện hạ cùng Tam tiểu thư có con là chuyện tốt mà.” Hà Sướng Uyển thản nhiên , “Mẫu hậu biết rằng, nếu Thái tử cần nhờ vào đứa con mới có thể thuận lợi kế vị, vậy có phần quá thất bại rồi. Sướng Uyển tin tưởng, dựa vào ảnh hưởng cùng với năng lực của Thái tử điện hạ hoàn toàn cần dùng thủ đoạn gì. Mẫu hậu cứ nên bình tĩnh xem mọi chuyện, tránh cho chuyện tốt thành xấu lại thêm phức tạp.”

      “Ngươi giáo huấn bản cung?” Sắc mặt Hoàng hậu càng thêm tức giận, “Dực nhi lên làm Hoàng đế ngươi chính là Hoàng hậu, chuyện này có gì tốt? Bản cung còn phải là vì tốt cho các ngươi hay sao?”

      “Mẫu hậu, Sướng Uyển cảm thấy, chuyện người để ý chính là người có thể lên làm Hoàng thái hậu.” Hà Sướng Uyển hề cố kỵ .

      “Quả là biết tốt xấu! Bản cung lệnh cho ngươi chưa hết tháng giêng nhất định phải mang thai.”

      “Mẫu hậu, chuyện này có phần miễn cưỡng thực quá khó khăn rồi. Loại chuyện này sao có thể ép buộc được. Sướng Uyển đáp ứng người nhất định tận tâm hết sức, còn về phần khi nào có thể mang thai phải xem ý trời nữa.”

      “Ngươi phải nắm chắc!” Hoàng hậu ở chỗ Hà Sướng Uyển từ trước cho tới bây giờ vẫn chiếm được ấn tượng tốt, thấy Hà Sướng Uyển như vậy giọng điệu có chút dịu xuống, “Việc này bản cung cũng là muốn tốt cho các con.”

      “Sướng Uyển hiểu được, Sướng Uyển xin cáo lui trước.”

      .”

      ngực Hoàng hậu còn phập phồng, bà gọi Vân Nhược tới: “Thuốc lần trước cho Sở Lăng Thiên uống để cho những người khác biết chứ?”

      Vân Nhược lắc đầu, tự tin , “Mọi chuyện đều qua tay nô tỳ, những người khác khẳng định là biết.”

      “Vậy là tốt rồi! Có chết chúng ta cũng được để chuyện này lộ ra, ngươi tùy tiện tìm nha đầu ra nhận tội .”

      “Vâng, nô tỳ hiểu rồi!” Vân Nhược gật đầu, “Nương nương, vì sao Tam tiểu thư đột nhiên nhắc tới chuyện này? Trước đó nó ở tẩm cung hầu hạ Hoàng thượng, phải càng tiện để chuyện này sao?”

      Hoàng hậu trừng mắt liếc nhìn bà ta cái: “Nếu bản cung đoán sai nó vốn định chuyện này, chí ít là tạm thời ! Ai bảo ngươi lắm mồm đến chuyện phái người đến vương phủ. Nhất định là việc này chọc giận nó nên mới ra. Ta muốn trừng trị ngươi chút cẩn thận, ngay cả bản cung cũng bị liên lụy. Nha đầu kia làm việc quá mức quyết đoán cùng ngoan độc, bản cung cũng phải nể trọng nó vài phần!”

      “Nương nương, vậy chuyện này…”

      “Yên tâm , có người ra nhận tội là được, mặc dù nó đơn giản nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con nhóc, đấu cùng bản cung vẫn còn quá non.” Hoàng hậu lộ ra tia cười lạnh, nếu bà chút thủ đoạn làm sao yên ổn ngồi ở vị trí hoàng hậu nhiều năm như vậy chứ, chẳng qua là những năm trước ở trong cung tương đối yên ổn, cần bà phải ra tay mà thôi.

      Lục vương phủ.

      Gia Cát Hồng Nhan xuống kiệu đuổi theo Sở Lăng Hiên, đứng ở trước mặt : “Lục điện hạ, đêm nay có phải đến viện của thiếp nghỉ ngơi ?”

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt trầm rất đáng sợ, chậm rãi giơ tay lên, khi Gia Cát Hồng Nhan còn nghĩ định ôm nàng, hung hăng giáng cho nàng cái tát.

      “Điện hạ?” Gia Cát Hồng Nhan bị tát thình thình khiến cho nàng có chút ràng, nàng mơ hồ sờ lên khóe miệng phát đau, có máu tươi dính ở tay nàng, “Thiếp làm sai cái gì? Sao điện hạ lại đối xử với thiếp như vậy?”

      “Làm sai cái gì?” Ánh mắt Sở Lăng Hiên tức giận như hổ, hận thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân trước mặt, “Bản vương vất vả lắm mới có tư cách đến tham dự nghị , ngươi cứ như vậy mà chôn vùi bản vương. Bản vương chưa từng gặp nữ nhân nào ngu xuẩn như ngươi! Nếu như ngươi có được nửa của Gia Cát Linh , bản vương bị ngươi hại thành như vậy!”

      “Gia Cát Linh ? Lại là Gia Cát Linh !” Gia Cát Hồng Nhan hoàn toàn xem trọng điểm của Sở Lăng Hiên, “Ả làm sao so được với ta? đám các người đều vì ả mà để ý đến ta, ta nhất định phải giết ả.”

      “Ngươi dám!” Ánh mắt Sở Lăng Hiên lạnh thấu xương, “Nàng ấy có chết cũng phải chết trong tay bản vương. Ngươi phải muốn bản vương lâm hạnh ngươi hay sao? Được! đêm nay bản vương đến viện của ngươi.”

      sao?” Gia Cát Hồng Nhan mừng rỡ như điên, “Cám ơn điện hạ, buổi tối thiếp ở trong viện chờ điện hạ!”

      Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh vào thư phòng. Y thay nàng cởi áo choàng đặt ở bên, cầm lấy tay nàng đặt gần bếp lò bên cạnh, dùng sức xoa xoa tay nàng, muốn cho nàng nhanh chóng ấm áp.

      nghĩ đến Chu quý phi muốn gả Chu Tuyết Tranh cho Sở Lăng Hiên.” Gia Cát Linh lạnh lùng cười, “Đáng tiếc Hoàng thượng để cho bà ta được toại nguyện.”

      “Bà ta biết nắm bắt thời cơ.” Sở Lăng Thiên , “Đại tỷ của nàng vào Lục vương phủ, Chu Tuyết Tranh lại vào Lục vương phủ, Lục vương phủ cứ vậy mà cùng có liên hệ với Gia Cát Thừa tướng và Chu Thừa tướng, phụ hoàng đồng ý.”

      “Đúng vậy, quả thực nên chuyện đó vào lúc này.” Gia Cát Linh rút tay ra, “Được rồi, người bận rộn, ta quấy rầy người nữa, ta về phòng trước.”

      được!” Sở Lăng Thiên giữ chặt tay nàng, làm nũng , “Nàng ở đây giúp ta! Nàng ở bên cạnh ta, lòng dạ của ta đều nghĩ đến nàng, làm sao còn tâm trạng xử lý những chuyện khác.”

      “Được rồi, được rồi.” Gia Cát Linh bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, kỳ nàng cũng muốn rời khỏi y dù chỉ lát.

      “Nàng chờ chút!” Sở Lăng Thiên ra ngoài, phân phó với gia đinh bên ngoài câu gì đó.

      lát sau, chỉ thấy mấy gia đinh khiêng cái sạp vào thư phòng, mặt cái đệm da hổ dày, nhìn qua thấy ấm áp, dễ chịu. Sở Lăng Thiên dẫn Gia Cát Linh ngồi xuống sạp, “Nàng ngồi đây này đọc sách, bị lạnh.”

      Gia Cát Linh cảm động cẩn thận của y, nàng vẫn luôn sợ lạnh, vừa vào đông tay chân đều lạnh như băng, may mắn buổi tối có Sở Lăng Thiên làm bếp lò sưởi ấm, nếu nàng biết làm sao để vượt qua mùa đông.

      Nàng đến bên cạnh giá sách muốn tìm quyển sách để đọc, cuối cùng cầm quyển binh thư. Sở Lăng Thiên nhìn quyển sách tay nàng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta vẫn hoài nghi có phải cưới nam nhân về hay , cả ngày xem sách đánh đánh giết giết.”

      “Nếu chỗ của người có mấy tạp chí lá cải, ai mà thèm đọc sách này.” Gia Cát Linh tức giận .

      “Tạp chí lá cải là cái gì?” Sở Lăng Thiên gãi đầu, đây lại là từ mới, “Nàng muốn bia, ta sai người tìm nhưng tìm như thế nào cũng thấy thứ ấy.”

      “Bia? Làm sao người biết bia?” Gia Cát Linh kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, sắc mặt đầy kích động, “Người làm sao mà biết được?”

      “Chính nàng mà. Còn có cái gì mà rượu vang, máy tính, mấy thứ đó là gì vậy?”

      “Trời ạ!” Gia Cát Linh há hốc miệng, “Sao ta lại những thứ đó! Ta còn gì nữa ? Sở Lăng Thiên, người nhớ kỹ, từ giờ trở đừng bao giờ để cho ta uống rượu nữa, ta biết bản thân còn có thể ra cái gì làm người sợ nữa .”

      “Yên tâm !” Sở Lăng Thiên ngẩng đầu cười, “Mặc kệ nàng cái gì ta cũng bị dọa sợ, mặc kệ là lúc nào, mặc kệ nàng là ai, ta đều nàng. Đồng hội đồng thuyền, đến chết xa.”

      Nàng ghé vào lưng y, ôm cổ y, lộ ra chút dịu dàng: “Sở Lăng Thiên, chàng tốt! Nếu sau này ta có chuyện gì gạt chàng, chàng nhất định được giận ta, chẳng qua là ta nghĩ là sau này cho chàng biết.”

      “Ta nào giám nổi giận với nàng.” Sở Lăng Thiên vỗ vỗ mặt nàng, “Lên sạp ngồi , đừng để cảm lạnh, tay nàng cùng với băng lạnh giờ giống nhau rồi.”

      “Ừ.” Nàng đứng dậy, còn thuận tay lấy cái bút lông bên cạnh y mới đến ngồi xuống sạp.

      Y ở bên cạnh xử lý công văn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nữ tử gần trong gang tấc, trong lòng cảm thấy mềm mại vô cùng. Ngẩng đầu lên có thể thấy nàng là điều y cảm thấy hạnh phúc nhất. Thấy nàng chăm chú đọc quyển sách tay, thỉnh thoảng viết cái gì đó ở . Y thích dáng vẻ nghiêm túc của nàng.

      biết qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài thư phòng có tiếng người xôn xao. Gia Cát Linh đứng dậy, buông cuốn sách cùng bút xuống ra mở cửa, người ngoài cửa lại là Tiểu Điệp.

      “Tiểu Điệp, có chuyện gì vậy?”

      “Tiểu thư, Mộc Tê tỷ tỷ mời người tới Ngâm Hương Các chút, nàng ấy có việc muốn với người.”

      “Ta biết.” Gia Cát Linh quay đầu lại với Sở Lăng Thiên, “Ta tới Ngâm Hương Các lát.”

      “Ừ, chớ quên thời gian dùng bữa trưa.”

      “Ta biết rồi. thôi.”

      Tiểu Điệp cười hì hì, “Tiểu thư, Vương gia đối với người là tốt! Nô tỳ biết khi nào mới có thể gặp được người kia.”

      “Yên tâm .” Gia Cát Linh nắ, tay nàng, “Nhất định có thể đợi đến lúc đó, nếu có duyên bất kể như thế nào, bất kể là rất xa xôi cũng ở cùng nhau.” Cho dù là gian, thời gian có thay đổi, cũng có thể ở cùng nhau.

      vào Ngâm Hương Các, Mộc Tê lập tức đưa quyển sách đến tay Gia Cát Linh : “Tiểu thư, đây là do nô tỳ trong lúc thu dọn đồ đạc, ở trong rương của Trục Nguyệt Hiên thấy được. Lúc nô tỳ rời khỏi Trục Nguyệt Hiên thấy trong rương đó toàn là đồ đạc của Tam di nương liền mang theo tới đây, tiểu thư xem xem.”

      Gia Cát Linh nhận lấy, giở ra trang, mặt là nét chữ mảnh khảnh mà nàng rất quen thuộc, đó là chữ viết của Tam di nương. Trang thứ nhất chính là viết chuyện ngày đầu tiên Tam di nương vào phủ, ghi lại bà kính trà như thế nào, bị Đại phu nhân gây khó dễ ra làm sao. Mấy trang sau này đều là ít chuyện thông thường. Giai đoạn đầu hầu như là mỗi ngày đều có ghi chép lại, sau đó thời gian ghi chép giãn cách càng ngày càng cách xa. Gia Cát Linh kết luận đây là quyển nhật kí của Tam di nương. Nàng giở từng trang từng trang, cuộc sống trước đây ở phủ Thừa tướng lần lượt ra trước mắt nàng. Cuộc sống nhiều cực khổ, rất nhiều điều nàng còn nhớ .

      Hết chương 187
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :