1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 81: Đại phu nhân bị phạt trượng

      Gia Cát Hồng Nhan chạy vội ra ngoài, nhìn thấy mấy tiểu công công khiêng tấm ván, Tiêu Ôn theo sau, tấm ván có người nằm sấp, người nọ rên rỉ ỉ ôi.

      Gia Cát Hồng Nhan đến gần, thấy người nằm tấm ván đúng là Đại phu nhân, máu tươi nhuộm đỏ y phục ngay mông Đại phu nhân, vừa nhìn thấy là biết bị đánh trượng.

      “Mẹ, mẹ sao vậy? Ai đánh mẹ ra nông nỗi này? Con báo thù cho mẹ!” Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân, trong lòng khỏi run sợ.

      “Ái chà, khẩu khí của đại tiểu thư cũng lớn đấy.” Tiêu Ôn cười lạnh, “Trượng này là Hoàng hậu đánh đó, đại tiểu thư có muốn tìm nương nương báo thù ? Chúng ta phải trở về lại với nương nương, xin nương nương cẩn thận chút mới được.”

      “Ta…” Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ nhìn Tiêu Ôn, nhất thời xì hơi, “Ta chỉ nhất thời nóng vội, mới ra lời đại bất kính thế này, xin công công thứ lỗi.”

      “Hừ! Đại tiểu thư à, ăn có thể ăn bậy nhưng thể bậy nhé!” Tiêu Ôn lạnh lùng .

      “Ta biết rồi.” Gia Cát Hồng Nhan cúi đầu, lí nhí .

      “Được rồi, chúng ta cũng đưa người về rồi, mau hồi cung thôi.” Tiêu Ôn nháy mắt ra hiệu với mấy tiểu công công, “Thả phu nhân xuống .”

      “Dạ.”

      Tay của mấy tiểu công công khiêng tấm ván ở cao đột ngột buông ra, tấm ván từ giữa trung rơi ầm xuống đất, Đại phu nhân bắn lên khỏi tấm ván lại rơi phịch xuống.

      “Ối!” Đại phu nhân bật ra tiếng kêu thảm thiết, cú ngã này đau đến bà nên lời.

      “Mấy người còn đứng đấy làm gì? Mau đỡ phu nhân về phòng!” Gia Cát Hồng Nhan tức giận quát nạt mấy gia nô ở đối diện.

      Thanh La nhanh chóng mời đại phu đến, đại phu cho ít thuốc bôi lên vết thương, bảo nha hoàn bôi giúp Đại phu nhân. Thanh La xốc xiêm y của Đại phu nhân lên cách cẩn thận, chỉ thấy phần mông Đại phu nhân bầy nhầy máu thịt, từ trong cung về phủ Thừa tướng cũng mất khoảng thời gian, lúc này thịt cũng dính vào xiêm y, mỗi lần Thanh La động chút, Đại phu nhân liền tru lên như heo bị chọc tiết. Xấp xỉ gần canh giờ, Thanh La mới bôi xong thuốc cho Đại phu nhân.

      “Hồng Nhan, cha con đâu?” Nữ nhân bị ấm ức muốn dựa dẫm vào người đàn ông của mình.

      “Con luôn ở trong phòng, làm sao biết được. Thanh La, lão gia đâu?”

      “Nô tỳ nghe Tam tiểu thư bị bệnh, tìm đại phu giỏi nhất Ngân Đô đến cũng biết nguyên nhân bệnh, nên lão gia mời Linh Giới đại sư ở đạo quán rồi.” Thanh La rất khẽ, hầu hạ Gia Cát Hồng Nhan nhiều năm, Thanh La biết tình tình của hai mẹ con này, giờ phút này nàng dám thở mạnh, chuyện cũng vô cùng thận trọng dè dặt.

      “Hừ!” Nghe Thanh La nhắc đến Gia Cát Linh , Đại phu nhân nhất thời nổi điên, “Con tiện nhân chết bầm đó, hôm nay hại ta bị lão gia tát hai cái cũng tính, còn hại ta bị Hoàng hậu nương nương đánh! Đợi ta khỏe lên, xem ta trừng phạt nó thế nào!”

      “Mẹ, rốt cục chuyện này là sao?” Gia Cát Hồng Nhan khó hiểu hỏi, “Có liên quan gì đến con nha đầu thối tha đó?”

      “Mẹ cũng là vào cung mới biết, con quỷ đó miệng lưỡi khéo léo, lại có Thái tử và Thất vương gia bênh vực, Hoàng hậu lại có thể sửa ý chỉ, để con của đường nhị thúc con (chú hai họ) gả qua đó!”

      “Cái gì?” Gia Cát Hồng Nhan thất kinh, khó tin nhìn Đại phu nhân, “Để Hoàng hậu thay đổi chủ ý, sao nó có bản lĩnh lớn thế này? Đúng là quá kinh khủng!”

      “Mẹ vốn với nương nương, con quỷ đó có qua lại với người giang hồ, còn hại Thất vương gia bị thương. ngờ Hoàng hậu lại trách mẹ lừa gạt bà ấy, còn nó có công với triều đình, nên mới đánh mẹ!” Đại phu nhân trong lòng tức giận, “Con nữ, ngày nào đó, để nó bị xem thường như Tam di nương, đến tào địa phủ !”

      “Mẹ, từ sau khi nó về phủ, con liền cảm thấy rất kỳ lạ, mẹ có cảm nhận được ? Từ khi nó về phủ, chúng ta có việc gì thuận lợi, mỗi đường nước bước đều hỏng bét, còn nó lại bước lên mây, từ thứ nữ nhanh chóng biến thành Huyền Quân. Ngay cả phụ thân giờ cũng nghiêng về phía nó, tất cả mọi chuyện giống như có người tính toán sẵn vậy.” Gia Cát Hồng Nhan .

      “Con có lý, nhưng dù sao nó cũng chỉ là đứa , có khả năng có mưu tính sâu xa thế này. Chuyện này con cần lo, giành lại lòng tin của cha con là được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho mẹ! Bất kể nó là ma quỷ quái gì, cũng trốn thoát khỏi bàn tay của mẹ.”

      “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi , con về phòng trước, nếu cha mà về thấy con trong phòng lại mắng con.”

      Đại phu nhân gật đầu, “Con về trước .”

      Gia Cát Chiêm đích thân mời Linh Giới đại sư, về đến phủ ông liền dẫn Linh Giới đại sư đến thẳng Trục Nguyệt Hiên. Linh Giới đại sư nhìn thấy Mộc Tê, thầm gật đầu với nàng, Mộc Tê cũng gật đầu lại với ông.

      “Đại sư, xin đại sư xem giúp con tôi bị sao vậy?” Mọi hy vọng của Gia Cát Chiêm đều gửi gắm người Linh Giới đại sư.

      “Thừa tướng gia đừng gấp gáp, để bần đạo xem trước .”

      Linh Giới đại sư vòng quanh Trục Nguyệt Hiên, đến chỗ này dừng lại, đến chỗ kia xem xét, thỉnh thoảng bấm tay nhẩm tính, cuối cùng dừng lại trước mặt Gia Cát Linh , cẩn thận quan sát Gia Cát Linh phen, bỗng : “ tốt!”

      “Đại sư, sao vậy?” Gia Cát Chiêm sợ tới mức biến sắc.

      “Giữa tháng bảy, hồn quấy phá, Tam tiểu thư thể chất suy nhược, đây là bị quỷ ám, bần đạo thấy nữ nhân có nốt ruồi giữa hai đầu chân mày bám sau lưng Tam tiểu thư.”

      “Là mẫu thân!” Gia Cát Linh vội .

      “Đại sư có cách gì phá giải ?” Gia Cát Chiêm nơm nớp lo sợ hỏi, “Tam di nương là mẫu thân ruột thịt của Linh nhi, sao lại hại Linh nhi?”

      “Thừa tướng gia có điều biết, ma quỷ đâu có ý thức, chúng nó chỉ dựa vào cảm giác, tìm đến người thân thiết nhất lúc còn sống.”

      “Vậy làm sao mới có thể đuổi nó ?” Gia Cát Chiêm chỉ cảm thấy xung quanh bỗng nhiên lạnh lẽo u ám, trán cũng toát mồ hôi lạnh.

      “Ma quỷ tuy rằng khó đuổi, nhưng phải có cách!” Linh Giới đại sư nghĩ nghĩ, , “Nhưng phải oan ức cho Thừa tướng cùng các phu nhân rồi.”

      “Đại sư mời , chỉ cần có thể cứu Linh nhi, lão phu có thể làm bất cứ chuyện gì.”

      Linh Giới đại sư gật đầu, lặng im suy nghĩ chốc lát, “ ra cách rất đơn giản, chỉ cần đưa linh vị của Tam di nương thờ phụng ở từ đường, đêm nay Thừa tướng gia cùng các phu nhân quỳ lạy đêm ở đó, linh hồn của Tam di nương được an nghỉ, rời khỏi thân thể của Tam tiểu thư.”

      “Chuyện này… được.” Gia Cát Linh ngăn lại, , “Cha mẹ đều là thân thể ngàn vàn, sao có thể quỳ lạy mẫu thân chứ. Huống hồ mẫu thân chỉ là di nương, sao linh vị có thể thờ phụng ở từ đường được?”

      “Tam tiểu thư, nếu làm vậy, chỉ e rằng tiểu thư chống đỡ được mấy ngày.” Linh Giới đại sư lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối .

      “Đương nhiên ta biết, nhưng sức khỏe của cha mẹ quan trọng hơn. Khụ khụ… cha, Thất điện hạ nhất định tìm người trị khỏi cho Linh nhi, khụ… đừng tin lời bậy của đạo nhân.” Gia Cát Linh vừa ho vừa .

      “Tam tiểu thư, bần đạo chỉ muốn tốt cho tiểu thư.” Linh Giới đại sư bất đắc dĩ , “Thừa tướng gia, nên làm gì bần đạo cũng rồi, có làm hay , tự thừa tướng quyết định .”

      Gia Cát Chiêm chau mày, trầm tư chốc lát, giống như hạ quyết tâm rất lớn, “Vậy theo lời Linh Giới đại sư , lão phu làm.”

      Hết chương 81
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 82: Con đường sau này, chúng ta hãy cùng nhau

      Gia Cát Chiêm vội vội vàng vàng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh lấy ra quyển sách viết tay, đưa cho Linh Giới đại sư, “Làm phiền đại sư, quyền sách này tặng cho đại sư.”

      Linh Giới đại sư nhận lấy, vội vã giở ra xem chút, trong mắt lóe sáng, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Đúng là ‘Đạo Tạng’ rồi! Đa tạ tiểu thư!”

      “Đại sư khách sáo, bản tiểu thư cũng phải đa tạ đại sư.”

      Linh Giới đại sư xem cuốn sách như trân bảo, giấu vào trong lòng, “Nếu tiểu thư còn gì căn dặn, bần đạo xin về đạo quán trước.”

      “Đại sư mời.”

      Nghĩ đến Đại phu nhân hôm nay bậy bạ bị đánh trượng, mông cũng nở hoa, Gia Cát Linh khỏi cười rộ lên, lại còn phải quỳ lạy suốt đêm ở từ đường, mùi vị ấy xem chừng rất ngất ngây đó, Đại phu nhân nhất định suốt đời khó quên.

      Gia Cát Chiêm vội vã đẩy cửa phòng Đại phu nhân ra, Đại phu nhân thấy Gia Cát Chiêm đến thăm mình, khỏi khóc lóc kể lể: “Lão gia, rốt cuộc ông cũng đến thăm Mẫn nhi, Mẫn nhi đau quá!”

      “Khóc lóc cái gì!” Gia Cát Chiêm tức giận nhìn Đại phu nhân, “Mau ngồi dậy cho ta!”

      “Lão gia, hôm nay Mẫn nhi bị Hoàng hậu phạt đánh mười đại bản, thể động đậy, lão gia có chuyện gì, dặn lão Lưu làm .” Đại phu nhân vừa thống khổ rên rỉ, vừa .

      “Hừ!” Gia Cát Chiêm lạnh lùng hừ tiếng, “Nhất định bà làm gì đó chọc giận đến nương nương, mời đại phu đến xem chưa?” Gia Cát Chiêm bởi vì chuyện lúc sáng vẫn còn buồn bực Đại phu nhân nên giọng cũng lạnh băng.

      “Ôi!” Đại phu nhân nhịn được kêu lên, “Bôi thuốc rồi, nhưng vẫn rất đau.”

      “Bôi thuốc rồi chắc đáng ngại đâu? Bà ngồi dậy, cùng ta đến từ đường bái tế Tam di nương.”

      “Lão gia, yên lành tại sao phải bái tế Tam di nương? Vả lại Tam di nương là thiếp, linh vị tuyệt đối được đặt ở từ đường, làm ô uế tổ tiên.”

      “Linh nhi bị bệnh, Linh Giới đại sư đến xem có là Tam di nương tìm Linh nhi, phải đặt bài vị của Tam di nương vào từ đường để thờ cúng, còn muốn ta, bà và Lâm Tuyết phải quỳ lạy ở từ đường đêm để giải nạn.”

      “Lão gia, có khi nào đạo sĩ đó ăn xằng xiên ? Thân thể thiếp thế này, sao có thể chịu nổi?”

      “Haiz..” Gia Cát Chiêm thở dài, “Cũng chẳng còn cách nào, vì Linh nhi, bà thân là mẹ nó, đành chịu ấm ức chút vậy.”

      “Lão gia…”

      “Đừng thêm nữa!” Sắc mặt Gia Cát Chiêm trầm xuống, “Quỳ đêm chứ có phải đòi mạng của bà đâu, Linh nhi ngày sau phú quý, còn có thể quên mất người mẹ như bà à?”

      “Dạ, lão gia.” Đại phu nhân giùng giằng ngồi dậy, được nha hoàn dìu đến từ đường.

      Sau đó, Gia Cát Chiêm lại gọi Tứ di nương đến, thỉnh bài vị của Tam di nương vào giữa từ đường.

      “Lão gia, tại sao lại đặt linh vị của Tam di nương vào từ đường? Dựa theo gia quy của tổ tiên, linh vị của di nương thể vào từ đường mà.” Tứ di nương khó hiểu hỏi, tuy rằng bà cũng là di nương, nhưng tư tưởng ăn sâu vào máu này khiến bà làm sao cũng hiểu hành động của Gia Cát Chiêm.

      “Đừng hỏi nhiều nữa, tối nay hai người phải ở đây với ta, quỳ lạy Tam di nương cho đến hừng đông!”

      “Cái gì?” Tứ di nương kinh ngạc nhìn Gia Cát Chiêm, sao tự nhiên lại bảo hai người họ đến bái lạy Tam di nương.

      “Lão phu kêu bà lạy lạy !” Gia Cát Chiêm thấp giọng , “Quỳ xuống!” xong, Gia Cát Chiêm quỳ xuống trước, hướng về linh vị của Tam di nương mà bái lạy.

      Đại phu nhân và Tứ di nương nhìn thấy hành động của Gia Cát Chiêm có hơi chần chờ chút, nhưng cũng ngoan ngoãn quỳ xuống, cầm nén hương trong tay, dập đầu với Tam di nương.

      Khổ cho Đại phu nhân, mỗi lần lạy cái cả cái mông đau đớn, nghĩ bản thân là chủ mẫu, lại có thể quỳ lại di nương, lại còn phải lạy cả buổi tối, Đại phu nhân nhất thời tức ngực khó thở, suýt chút ngất .

      Ở Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh đứng trong sân mình lặng lẽ thắp nén nhang, ánh lửa leo lét hắt vào mặt nàng. Gia Cát Linh quỳ xuống đất, lạy ba lạy, “Mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ, người hại chết mẹ giờ này ở từ đường bái tế mẹ, đây chính là hình phạt mà con dành cho họ, những người họ, con bỏ qua bất cứ ai! Mẹ, mẹ hãy yên nghỉ , con từng bước từng bước tiễn họ đến tào địa phủ!”

      “Linh nhi.” Sở Lăng Thiên biết xuất ở Trục Nguyệt Hiên khi nào, khẽ gọi Gia Cát Linh .

      “Tham kiến điện hạ.” Gia Cát Linh đứng lên, hành lễ với Sở Lăng Thiên.

      “Linh nhi cần đa lễ!” Sở Lăng Thiên đỡ lấy Gia Cát Linh , “Từ nay về sau, Linh nhi cần hành lễ với ta!”

      “Điện hạ…”

      “Những lời lúc trưa của Linh nhi vẫn tính chứ?” Sở Lăng Thiên nhàng hỏi.

      Gia Cát Linh gật đầu chút do dự, chuyện nàng quyết, bất chấp tất cả, dũng cảm tiến tới.

      “Vậy đừng gọi ta là điện hạ, có vẻ xa lạ lắm.” Nhận được đáp án của Gia Cát Linh , trong lòng Sở Lăng Thiên dâng lên niềm vui sướng, “Linh nhi bái tế mẫu thân à?”

      “Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân.”

      “Linh nhi nhất định rất nhớ mẫu thân.” Sở Lăng Thiên vươn tay, ôm Gia Cát Linh vào lòng, tì cằm lên trán nàng, tay xoa tóc của Gia Cát Linh , chiều , “Linh nhi đừng đau buồn quá, ta luôn bên nàng, bất luận bao lâu, ta vẫn bên nàng.”

      Gia Cát Linh vẫn để Sở Lăng Thiên ôm, tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực Sở Lăng Thiên khiến nàng cảm thấy an tâm ít, vòng ôm của Sở Lăng Thiên rất ấm áp, cũng làm cho người khác rất lưu luyến.

      “Người cũng nhớ mẫu thân chứ?” Gia Cát Linh khẽ hỏi. Khi Tĩnh quý phi qua đời, Sở Lăng Thiên mới mười lăm tuổi, tuy rằng mấy năm nay hoàng hậu tận tâm tâm lực chăm sóc Sở Lăng Thiên, nhưng bất luận thế nào cũng sánh bằng mẹ ruột.

      “Ừ.” Vòng ôm của Sở Lăng Thiên khỏi siết chặt, “Rất nhớ, chỉ nghĩ đến là đau lòng, nhưng nhìn thấy Linh nhi, trái tim liền đau nữa.”

      “Ta cũng vậy.”

      “Cũng vậy là thế nào?” Khóe miệng Sở Lăng Thiên lên nụ cười xấu xa, hỏi.

      Gia Cát Linh ngừng chút, “Nhìn thấy người, trái tim liền đau nữa.”

      “Tiểu thư.” Lúc này Nguyệt Lan từ trong phòng ra, nhìn thấy hai người trong sân lập tức nhắm chặt mắt lại, thầm, “Sao lại bị mộng du thế này? Tiểu thư ở đâu rồi? có trong phòng, cũng ở trong sân.”

      Gia Cát Linh ngượng ngùng tránh khỏi vòng ôm của Sở Lăng Thiên, giận dỗi trừng mắt với Nguyệt Lan, quay đầu lại với Sở Lăng Thiên: “Trong phủ nhất định còn rất nhiều chuyện bận rộn, người về mau . phải lúc trưa vừa mới sao, giờ lại đến nữa?”

      “Tại vì lo lắng, nên đến đây xem.” Sở Lăng Thiên cười cười, “Ta trước, hãy nhớ kỹ, con đường sau này, chúng ta cùng nhau .”

      “Dạ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Điện hạ mau chóng về .”

      Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh , bá đạo , “Sau này được gọi ta là vương gia hay điện hạ gì đó nữa, nếu tái phạm, cẩn thận ta phạt nàng.”

      Gia Cát Linh đỏ mặt, “Thất gia…”

      “Được rồi, từ từ thôi.” Tuy rằng Sở Lăng Thiên hài lòng cách gọi này của Gia Cát Linh , nhưng vẫn hơn trước kia, xem như có tiến bộ, đành lòng làm khó Gia Cát Linh nữa, “Ta rồi, nghỉ ngơi sớm chút.”

      Gia Cát Linh ngoan ngoãn gật đầu. Sở Lăng Thiên xoay người, rời khỏi.

      Gia Cát Linh quay đầu lại, nhìn thấy ba người Nguyệt Lan, Mộc Tê và Kinh Phong núp ở cửa, ba người vươn cái cổ dài ngóng ra ngoài, nhìn thấy Gia Cát Linh quay đầu lại, ba người nhất thời như muôn thú tan tác, chạy thoát đến chút tung tích.

      Tối đó, Gia Cát Linh mơ thấy Tam di nương. Gia Cát Linh nô đùa trong sân cùng đám nha hoàn, Tam di nương ngồi bên im lặng thêu hoa, thỉnh thoảng bà ngẩng đầu nhìn con mình, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Gia Cát Linh còn mơ thấy mẹ nàng ở thế kỷ XXI, mẹ dạy nàng hát bài hát thiếu nhi, đưa nàng nhà trẻ, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn, rất vui. Tiếng gà gáy đánh thức Gia Cát Linh dậy, sờ hai má, có dấu nước mắt ở đó. Thế giới thực đơn hơn trong mơ rất nhiều.

      Hết chương 82
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 83: Cửu điện hạ, sao lại là người

      Ở từ đường quỳ lạy suốt đêm, Đại phu nhân toàn thân rã rời, mấy gia đinh phải khiêng bà về phòng, vết thương tháng có thể khỏi, e rằng phải mất hai tháng mới lành.

      Sau khi rời khỏi từ đường, Gia Cát Chiêm liền vội vội vàng vàng chạy đến Trục Nguyệt Hiên xem bệnh tình của Gia Cát Linh . Nhìn thấy bộ dạng tràn trề sức sống của Gia Cát Linh , Gia Cát Chiêm nhất thời yên lòng, đêm này rốt cục cũng quỳ uổng công, “Linh nhi, giờ con thấy thế nào rồi?”

      “Phụ thân, phụ thân đến rồi à?” Gia Cát Linh tiếp đón, “Đa tạ phụ thân, Linh nhi còn thấy khó chịu nữa, giống như chưa từng bị bệnh vậy.”

      “Vậy là tốt rồi, tốt rồi!” Gia Cát Chiêm gật đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi, “Phụ thân vào triều trước , bệnh Linh nhi vừa khỏi, nên chú ý sức khỏe.”

      “Dạ, đa tạ phụ thân quan tâm.”

      Thấy Gia Cát Linh có gì khác thường, Gia Cát Chiêm mới yên lòng rời .

      Tứ di nương xoa hai đầu gối sưng đỏ, cà nhắc cà nhắc về phòng, trong lòng căm hận nghĩ, con nha đầu thối đó đúng là có bản lĩnh, ngay cả Gia Cát Chiêm cũng thiên vị nó, nếu phải nó có giá trị lợi dụng, Gia Cát Chiêm cũng thèm để ý đến vết thương của Đại phu nhân, bắt Đại phu nhân phải đến từ đường quỳ lạy. Nghĩ đến bản thân có hai đứa con bình thường đến độ thể bình thường hơn, trong mắt Tứ di nương chỉ có tuyệt vọng.

      “Mẹ, mẹ sao vậy?” Như Nguyệt và Như Sương nhìn thấy dáng vẻ của Tứ di nương, quan tâm hỏi han.

      Được hai con dìu đỡ, Tứ di nương bỏ ra hết sức lực mới có thể ngồi xuống, Như Nguyệt và Như Sương thấy thế, nhanh chóng giúp bà xoa đầu gối.

      “Á!” biết ai xoa mạnh quá, Tứ di nương đau đớn, kêu lên tiếng, lòng dạ vốn sốt ruột bất an giờ đây càng thêm bực bội, bà đẩy Như Nguyệt và Như Sương ra, tức giận , “Khỏi xoa nữa ! Hai đứa ngoại trừ cả ngày chọc giận ta còn có thể làm gì? Nhìn xem bản lĩnh của Tam tiểu thư người ta kìa, lại có thể khiến lão gia dẫn theo ta và Đại phu nhân bái tế mẹ nó, quỳ lạy cả đêm, lại còn để lão gia đặt linh vị của Tam di nương vào từ đường thờ cúng! Mấy đời nhà Gia Cát này, có linh vị của di nương nào được đặt ở từ đường đâu, giờ có rồi đó! Ta trông cậy hai đứa có bản lĩnh như nó, chỉ hy vọng hai đứa có thể bảo vệ giữ gìn linh vị của ta là ta an lòng rồi.”

      Như Nguyệt và Như Sương cúi đầu, dám gì, im lặng đứng trước mặt Tứ di nương, để Tứ di nương quở trách.

      Như Nguyệt siết chặt nắm tay, trong mắt mang theo căm hờn với Tứ di nương, ngày nào đó, Như Nguyệt ta xuất chúng hơn người, Gia Cát Linh có thể làm được, ta cũng có thể làm được!

      Mộc Tê đưa Gia Cát Linh đến tửu lâu tham quan, nhân công háo hức trang hoàng, Gia Cát Linh hài lòng với năng suất làm việc của Mộc Tê.

      “Tỷ tỷ, tỷ đến rồi? Thế nào, đẹp chứ?” thiếu niên ăn vận sạch chạy đến, với Gia Cát Linh .

      Thiếu niên này chính là Mộc Dương, cậu bé ăn xin ngày đó ở đường suýt bị nhục nhã, giờ đây có chút khiến Gia Cát Linh nhận ra.

      Tê sờ đầu Mộc Dương, “Mộc Dương thông minh lắm, nô tỳ bảo nó đến giúp nô tỳ trông coi chuyện trang hoàng.”

      Gia Cát Linh gật đầu, “Ừm, Mộc Dương làm rất tốt, tiền công tháng này tăng gấp đôi!”

      “Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng là nương xinh đẹp nhất đời.” Mộc Dương cúi người với Gia Cát Linh , mặt đầy vẻ tươi cười.

      “Mồm mép của ngươi đúng là ngọt mà.” Mộc Tê cười cười, “Mau làm việc , tiểu thư trả thêm tiền công cho ngươi, nên được lười biếng đâu.”

      “Mộc Tê tỷ tỷ, Mộc Dương là người rất chăm chỉ đó.” Mộc Dương nghiêm túc .

      “Biết rồi, mau .”

      Tửu lâu tổng cộng có ba tầng, dựa theo thiết kế của Gia Cát Linh , lầu hai và lầu ba đều là gian phòng cao sang, lầu tiếp khách đại trà. Theo tiến độ trước mắt, rất nhanh là có thể hoàn công. Gia Cát Linh lại lấy ra bản vẽ bàn ghế và nồi, bảo Mộc Tê tìm thợ làm.

      “Tiểu thư, sao cái bàn này ở giữa lại có lỗ hổng, vậy làm thế nào để thức ăn chứ?” Mộc Tê khó hiểu hỏi.

      “Ai muốn để thức ăn, ngươi còn nhớ ngày đó ăn lẩu thế nào ? Ở giữa này phải để đồ ăn, mà là để nồi, phía dưới đặt bếp lò, như vậy khách có thể vừa nấu vừa ăn rồi.”

      “À, hóa ra là thế.” Mộc Tê hiểu ra, “Thiết kế của tiểu thư đúng là độc đáo.”

      “Ngươi mau tìm thợ chế tạo gấp .” Gia Cát Linh dừng chút, còn thêm, “Sau khi tìm thợ làm xong, người điều tra nhà Gia Cát, Tiêu gia, Chu gia, Lục vương phủ có sản nghiệp gì, bất kể lớn đều điều tra ràng hết cho ta.”

      “Dạ, nô tỳ tuân lệnh.”

      Gia Cát Linh trở về phủ, gặp phải Diêu gia đến phủ cầu thân với Nhị tiểu thư Như Mộng, tuy rằng Diêu Khánh ngàn lần muốn, cũng dám làm trái ý chỉ của Hoàng hậu, chỉ là sính lễ rất keo kiệt: thạch[1] gạo, cân trà, năm xấp vải. Gia Cát Chiêm có dị nghị gì đối với sính lễ của Diêu gia, đứa con Như Mộng này sớm còn trong lòng ông.

      Như Mộng có thể rời khỏi phủ Gia Cát, có thể gả cho người mình thích nên rất vui vẻ.

      Đại phu nhân cần nằm giường tịnh dưỡng hai tháng, Gia Cát Chiêm lệnh bà phải giao chìa khóa phòng sổ sách và kho cho Tứ di nương, tuy rằng Đại phu nhân cam lòng, nhưng cũng đành chịu. Hôn của Như Mộng, đương nhiên giao cho Tứ di nương luôn, hai bên quyết định năm ngày sau thành hôn.

      Sở Lăng Thiên trở về vương phủ, gọi Phá Trận đến thư phòng, “ điều tra lai lịch của thích khách tối mấy hôm trước xông vào vương phủ chưa?”

      “Gia, điều tra ràng, là thế lực của Thánh Điện, người của Lục vương phủ thường hay liên lạc với họ.” Phá Trận đáp.

      “Ừ.” Sở Lăng Thiên gật đầu, trong mắt lên sát khí, “Dẫn người thanh lý sạch thế lực này, ném thi thể họ vào Lục vương phủ! Mặt khác, thông báo cho Ngụy Thành và Lâm Dạ quay về.”

      “Dạ.” Phá Trận gật đầu đáp.

      Bốn người Kinh Phong, Phá Trận, Ngụy Thành và Lâm Dạ từ theo bên cạnh Sở Lăng Thiên, tiếp nhận huấn luyện cực kỳ hà khắc, bốn người họ là những trợ thủ đắc lực của Sở Lăng Thiên, được xưng là Tứ quỷ bên cạnh , Kinh Phong còn là người đứng đầu Tứ quỷ. Tuổi tác cả bốn đều xấp xỉ mười lăm, tuy tuổi trẻ, nhưng mỗi người đều có sở trường riêng.

      Mộc Tê phụng mệnh Gia Cát Linh ra ngoài điều tra sản nghiệp của mấy gia tộc kia, từ sau cái đêm sử dụng võ công, tính cảnh giác của Mộc Tê cũng cao hơn trước. Mộc Tê luôn có cảm giác có người theo dõi mình, khỏi bước nhanh chân hơn, muốn mau chóng cắt đuôi kẻ bám theo, nàng quẹo vào ngõ , nấp vào trong, lặng lẽ nhặt cục gạch đất lên.

      loạt tiếng bước chân vụn vặt từ từ đến gần, Mộc Tê nắm chặt cục gạch, càng đến gần, bóng của người nọ càng lộ , Mộc Tê giơ gạch lên, lao ra ngoài, đập mạnh xuống.

      “Á!” Người nọ nhất thời la lên tiếng, “Kẻ nào?”

      Lúc này Mộc Tê mới nhìn người đó, nhất thời kinh ngạc thôi: “Cửu… Cửu điện hạ, sao lại là người? Người theo dõi nô tỳ làm gì?”

      “Úi da!” Sở Lăng Hàn nhếch môi, xoa xoa chỗ bị Mộc Tê đập, “ nương như sao lại có sức mạnh như thế chứ? Nếu phải ta có chút võ công, da dày thịt béo, bị đánh chết rồi.”

      “Ta… nô tỳ ngờ là Cửu điện hạ, sao Cửu điện hạ lại xuất ở đây?”

      “A!” Sở Lăng Hàn nhịn được nhếch miệng tức giận , “Đúng là chủ nào tớ nấy, ra tay độc ác như vậy. Vừa rồi ta thấy có người theo dõi nương, ai bảo nương là nha hoàn của Thất tẩu tương lai của ta chứ, nên liền theo sau, xem người nọ muốn làm gì thôi, ngờ lại cắt đuôi được , nhưng lại thoát được ta.”

      Mộc Tê xoa trán, xấu hổ : “Nô tỳ biết là Cửu vương gia, xin vương gia thứ tội.”

      “Được rồi được rồi.” Sở Lăng Hàn lại nghiến răng, “Bản vương trách nương, chỉ là mau mau tìm tiệm thuốc băng bó cho ta , máu sắp chảy sạch rồi nè.”

      Mộc Tê im lặng theo sau Sở Lăng Hàn, may mà ở góc đường còn có tiệm thuốc, sau khi đại phu giúp Sở Lăng Hàn băng bó vết thương xong, Mộc Tê lại tiếp tục xin lỗi.

      [1] Thạch: đơn vị dung tích khoảng 100 lít.

      Hết chương 83
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 84: Nữ nhân vô sỉ giết chồng bỏ con

      Ngày hôm sau, nữ nhân sắc mặt tiều tụy đến phủ Thừa tướng, nếu phải bà tự giới thiệu, ai nhận ra bà là Tứ tiểu thư đích xuất Tiêu gia, Tiêu Doanh. Tiêu Doanh ngày xưa danh tiếng lẫy lừng, lúc này trông ăn mặc khác gì phụ nữ dân thường, sắc mặt vàng vọt, làm sao còn dáng vẻ của Tứ tiểu thư Tiêu gia.

      Lưu quản gia đưa Tiêu Doanh vào phòng của Đại phu nhân, nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân, Tiêu Doanh giật mình, “Đại tỷ, sao tỷ lại ra nông nỗi này?”

      Đại phu nhân nằm sấp giường, động cũng dám động, “Tứ muội đó sao? Tại sao lại nghèo túng thành thế này?”

      “Đại tỷ…” Tiêu Doanh cầm được nước mắt, “Giúp muội , từ khi Lý gia còn, ngày tháng của muội đúng là sống bằng chết, vốn muốn về nhà mẹ đẻ nương tựa phụ thân và đại ca, ngờ bọn họ cho muội ngàn lượng bạc rồi đuổi muội ra khỏi nhà, để mặc muội tự sinh tự diệt. Gia sản của Lý gia đều bị tịch biên sung vào quốc khố, nữ nhân như muội lại dẫn theo Khoa nhi, ngay cả cơm ăn cũng trở thành vấn đề, nên mới đến cầu xin tỷ tỷ.”

      “Vậy còn Đại tiểu thư Hồ gia đâu? Sao nó còn trẻ mà giúp muội làm?” Đại phu nhân khó hiểu hỏi.

      “Haiz…” Tiêu Doanh bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu mang theo tức giận, “Tiện nhân đó biết ở đâu rồi, nếu ngày nào đó muội tìm được ả, nhất định đưa ả đến thanh lâu cho nam nhân chà đạp, báo thù cho Khoa nhi! Tỷ tỷ, muội giờ cùng đường rồi, xin tỷ tỷ thu nhận mẹ con muội, cho mẹ con muội cơm ăn .”

      “Muội xem bộ dạng giờ của tỷ, bản thân còn khó giữ, làm sao lo cho muội được!” Đại phu nhân tức giận , Lý gia tán gia bại sản, quan viên trong triều hẹn mà đồng loạt giữ khoảng cách với người nhà họ Lý, Đại phu nhân biết Gia Cát Chiêm cũng vậy, muốn dây dưa với Lý gia.

      “Đại tỷ, thế nào tỷ cũng là phu nhân thừa tướng, muội cũng cần gì hết, chỉ cần tỷ thu nhận mẹ con muội là được, hoặc tỷ cho muội mượn ít ngân lượng, để muội cần lo cơm áo cũng được.” Tiêu Doanh nghe ra ý tứ của Đại phu nhân, trong lòng khỏi cảm thấy thê lương.

      “Thu nhận mẹ con muội chắc chắn được!” Đại phu nhân chút do dự , “Như vậy làm liên lụy phủ Thừa tướng! Tỷ cho muội ít bạc, sau này đừng đến tìm tỷ nữa.”

      “Sao cả tỷ cũng trở nên vô tình thế?” Tiêu Doanh khó tin nhìn Đại phu nhân, nhưng tiếp nhận này cũng được, “Như vậy cũng được, tỷ cho muội ít bạc .”

      “Tỷ cho muội ngàn lượng bạc, cầm lấy rồi sống cho tốt. Nhưng mà trong người tỷ có nhiều bạc như vậy, muội cầm trước ít bạc vụn này , hai ngày sau lại đến lấy.”

      “Vẫn là Đại tỷ thương muội.”

      Chốc lát, mặt Đại phu nhân lại lên vẻ kỳ lạ, “Khoa nhi đáng thương, đứa khỏe mạnh lại biến thành như vậy, chuyện này tỷ cứ nghĩ mãi, chắc chắn là do Tam tiểu thư kia tác quái! Tiểu thư Hồ gia nhất định cũng bị nó tính kế.”

      “Chuyện này cả muội cũng cảm thấy rất lạ.” Tiêu Doanh , “Chắc là có người tính kế sẵn, ngờ con tiện nhân đó tuổi còn , mà lòng dạ lại độc ác thế kia.”

      “Đừng muội là mẹ ruột của Khoa nhi, ngay cả người dì như tỷ cũng nuốt trôi cơn giận này!” Giọng của Đại phu nhân mang theo vẻ cam, “Đáng tiếc giờ tỷ thế này, động cũng động đậy được. giờ nó lại là trân bảo trong lòng lão gia, tỷ cũng tiện ra tay, muội khác…”

      “Muội hiểu ý tỷ rồi.” Trong mắt Tiêu Doanh tràn đầy thù hận, “Con quỷ cái đó, muội nhất định bỏ qua cho nó, tỷ có cách gì hay ho ?”

      Đại phu nhân nghĩ nghĩ, “Con nha đầu đó quỷ kế đa đoan, thể dùng cách quang minh chính đại được. Muội đến đây tỷ cho muội…” Tiêu Doanh cúi xuống, Đại phu nhân thầm mấy câu vào tai Tiêu Doanh, mặt Tiêu Doanh nhất thời lộ ra nụ cười nham hiểm.

      Ngày hôm sau, đường lớn ngõ toàn Ngân Đô đều có người dán cáo thị, thông báo tìm người với nội dung sau: Tìm mẹ cho cháu, người mẹ này là Tam tiểu thư phủ Gia Cát thừa tướng, sinh con xong dửng dưng bỏ , biết đâu, nhìn trời mà thương xót cho cháu, mong tìm được mẫu thân. Các hương thân phụ lão ai có manh mối, mong chỉ giúp dùm. Bên dưới nội dung văn tự là bức họa của Gia Cát Linh .

      Nhất thời, toàn thành Ngân Đô như muốn nổ tung, dân chúng nhanh chóng lan truyền tin tức này khắp hang cùng ngõ hẻm, ngờ Tam tiểu thư phủ Thừa tướng lại có con riêng, hơn nữa sau khi sinh hạ liền bỏ đứa con của mình. tiểu thư danh giá lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế, quả thực là sỉ nhục của nước Lăng Nguyệt!

      phố Ngân Đô, chỗ náo nhiệt vây kín người, nữ nhân khoảng hai mươi mấy tuổi ôm đứa trẻ khoảng tuổi, khóc lóc kể lể với người đường.

      “Các vị hương thân phụ lão, tiểu nữ tên là Tam Nương, xin mọi người giúp đỡ, giúp tiểu nữ tìm em dâu, giúp cháu tiểu nữ tìm mẫu thân.” nương trẻ vừa vừa lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương.

      “Nhìn ngươi cũng chỉ là người dân bình thường thôi, Tam tiểu thư phủ Thừa tướng sao lại nhìn trúng đệ đệ ngươi chứ?” đại thẩm nghi ngờ hỏi.

      “Vị đại thẩm này có điều biết.” Tam Nương đau lòng nhìn đứa trẻ trong lòng, , “Lúc ấy Tam tiểu thư vẫn còn ở trong miếu, dậy khí thịnh, Tam tiểu thư ngẫu nhiên gặp được đệ đệ của tiểu nữ, nhìn thấy đệ ấy tướng mạo đường đường, liền dụ dỗ đệ ấy. Đệ đệ của tiểu nữ là nam nhi tràn trề tinh lực, làm sao chịu được cám dỗ, liền theo Tam tiểu thư, kể từ đó, Tam tiểu thư thường xuyên đến nhà để hò hẹn với đệ đệ. năm sau, Tam tiểu thư sinh con, ai da, chính là mấy tháng trước, Tam tiểu thư đột nhiên bỏ , đệ đệ của tiểu nữ đến tìm Tam tiểu thư, ngờ Tam tiểu thư chối bỏ quan hệ với đệ đệ, còn sai người đánh chết đệ ấy nữa. Đáng thương nhất là cháu tiểu nữ còn khóc quấy vì đói, cha mẹ, lại mang bệnh nặng, bất đắc dĩ mới đến tìm tiểu thư. Xin các hương thân giúp cháu của tiểu nữ lấy lại công bằng.” Nữ nhân khóc lóc, thương tâm .

      “Nếu là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, nhất định là ở phủ Thừa tướng rồi, ngươi đến đó tìm là được mà.” Trong đám đông có người .

      “Các hương thân nghĩ lại xem, tiểu nữ chỉ là người dân bình thường, nếu Tam tiểu thư muốn gặp tiểu nữ, tiểu nữ cũng đâu có cách nào, nàng ấy giết hại đệ đệ, chừng còn có thể cho người giết tiểu nữ, đáng thương cho cháu của tiểu nữ, nơi nương tựa, e rằng sống nổi.’ xong, bàn tay phải của Tam Nương bấu mạnh vào đứa bé, đứa bé khóc oa oa lên, trong mắt Tam Nương lên vẻ đau lòng.

      “Ngươi sợ cái gì? Các hương thân, mọi người xem đứa này đáng thương biết mấy, chi bằng chúng ta đến phủ Thừa tướng, giúp đứa lấy lại công bằng.” người đề nghị.

      “Có lý lắm, công lý ở tại lòng người, loại nữ nhân vô sỉ giết chồng bỏ con này, nên bắt nó diễu phố!”

      “Đúng! Chúng ta , bắt nữ nhân kia lại, để Hoàng thượng ban chết cho nó! nương à, thôi, chúng ta đều đứng về phía nương.”

      “Vậy cám ơn mọi người!” Tam Nương khom người với mọi người, kích động .

      Hết chương 84
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 85: Hết đường chối cãi

      Thất vương phủ, trước mặt Sở Lăng Thiên bày ra thông báo tìm người, chậm rãi vò tờ giấy kia thành cục, với Phá Trận: “ thăm dò điều tra lai lịch của nữ nhân kia.”

      thăm dò điều tra lai lịch của nữ nhân kia.” Cùng thời gian, Gia Cát Linh cũng câu đó với Kinh Phong.

      “Dạ, tiểu thư.”

      Trong phòng Đại phu nhân, Tiêu Doanh miêu tả sống động tình hình phố với Đại phu nhân. Mọi người ở Ngân Đô đều bàn luận chuyện Tam tiểu thư ở bên ngoài quyến rũ nam nhân, sinh ra con riêng, rồi sau đó giết chồng bỏ con.

      Đại phu nhân lộ ra nụ cười vừa lòng: “Tốt lắm, Tứ muội, cuối cùng muội cũng dốc chút sức lực vì Khoa nhi.”

      “Đại tỷ, vậy ngân lượng?” Tiêu Doanh ngượng ngùng cười.

      thể thiếu của muội.” Đại phu nhân cười cười: “Muội tìm Lưu quản gia, kêu ông ta lấy ngàn lượng bạc cho muội .”

      “Vẫn là tỷ tỷ đối tốt với muội.”

      lát sau, chỉ thấy Tiêu Doanh quay về với vẻ mặt đưa đám, căm giận ngồi vào bên giường.

      “Sao lại thế này?” Đại phu nhân khó hiểu nhìn Tiêu Doanh.

      Vẻ mặt Tiêu Doanh giận dữ, giống như bị ấm ức lắm: “Đại tỷ, muội mới vừa tìm Lưu quản gia, Lưu quản gia tại phòng thu chi do Tứ di nương quản lý, phải là Tứ di nương đồng ý mới được! Lưu quản gia lại tìm Tứ di nương, Tứ di nương được khoẻ, gặp ông ta.”

      là phản rồi!” Nghe xong lời của Tiêu Doanh, Đại phu nhân thở thông: “ bảo Lưu quản gia kêu Tứ di nương đến cho tỷ! Để cho ả quản gia vài ngày coi mình là chủ mẫu hay sao!”

      “Muội ngay.” Tiêu Doanh đứng dậy, vui vẻ chạy .

      Sau lát, Tứ di nương lắc mông vào phòng Đại phu nhân. Từ lúc quản lý công việc trong phủ, sắc mặt của Tứ di nương cũng có vẻ tốt hơn chút, nhưng Đại phu nhân so với trước kia tiều tuỵ ít.

      “Đại tỷ kêu muội đến có chuyện gì sao?” Tứ di nương hỏi.

      “Mấy ngày nay trong phủ có tốt ?” Nét mặt Đại phu nhân lạnh như băng.

      “Đại tỷ thu xếp trong phủ rất tốt, muội muội nhàng ít.” Tứ di nương cười cười, vỗ vỗ tay của Đại phu nhân, “Đại tỷ yên tâm dưỡng thương , mọi chuyện trong phủ có muội muội đây.”

      “Vậy vất vả ngươi rồi.” Đại phu nhân ngoài cười nhưng trong cười.

      “Giúp đỡ đại tỷ là việc muội muội phải làm.”

      “Lát nữa ngươi đến phòng thu chi lấy ngàn lượng bạc cho Tứ muội của ta.”

      “Vâng, bây giờ .” Tứ di nương chần chờ chút, bỗng nhiên hỏi: “Bạc này tính vào chi tiêu của phòng đại tỷ hay là tính Doanh tỷ tỷ mượn?”

      Sắc mặt Đại phu nhân thoáng trầm xuống, ngờ rằng Tứ di nương lại hỏi như vậy. Nếu là tính vào chi tiêu trong phòng mình, Gia Cát Chiêm nhất định lại bất mãn đối với mình. Đại phu nhân suy nghĩ chút, : “Tính vào cho Tứ muội mượn, chừng nào Tứ muội dư dả trả lại.”

      “Muội biết rồi, chuyện này thành vấn đề.” Tiêu Doanh lập tức đồng ý, trong lòng hiểu được Đại phu nhân , chẳng qua là kế hoãn binh, để cho mình lấy bạc trước, sau này hẵng tính. Tứ di nương dừng chút, : “Nếu là mượn, vậy xin Doanh tỷ viết biên lai vay bạc.”

      “Hừ!” Đại phu nhân lạnh lùng hừ tiếng, “Ngươi có ý gì? Lo Tứ muội thể trả chút bạc ấy sao?”

      “Đại tỷ đừng nóng giận.” Tứ di nương cười theo, ánh mắt mang chút khinh thường, “Hôm nay giống ngày xưa, lúc đại tỷ quản phòng thu chi, chi thu trong phủ đều rành mạch. Nếu tới tay muội lại có nợ đòi được lão gia nhìn muội ra sao chứ? chừng, lão gia còn tưởng rằng muội nuốt riêng ngân lượng này, muội có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch.”

      “Lâm Tuyết, ngươi là cái thá gì chứ!” Tiêu Doanh nhịn được, : “Là di nương mà thôi, có tư cách gì kêu bản tiểu thư viết biên lai vay bạc!”

      “À, ta quả quên, Doanh tỷ là người có thân phận, vậy cần gì phải đến phủ Thừa tướng vay tiền chứ?”

      “Lâm Tuyết, ngươi đừng có quên, trong phủ Gia Cát này, Tiêu Mẫn ta mới là chủ mẫu! Chú ý thân phận của ngươi!” Đại phu nhân nén giận, trầm giọng .

      “Tỷ tỷ, đúng là bởi vì muội muội dám quên, mới dựa theo quy củ mà làm việc. Nếu lão gia tra đến, ta cũng đảm đương nổi.” Tứ di nương mỉm cười đáp.

      “Được! Được! Được!” Đại phu nhân liên tục ba tiếng được, “Vậy ngươi theo đó mà làm .”

      “Doanh tỷ tỷ, vẫn làm phiền tỷ viết xong biên lai vay tiền trước, sau đó là có thể đến phòng thu chi lấy.” Tứ di nương đứng lên, giọng điệu rất là nhiệt tình, “Đại tỷ, còn chuyện gì muội trước, mấy ngày này là bận rộn muốn chết.”

      .” Đại phu nhân tức giận .

      Tứ di nương vừa rời khỏi, Tiêu Doanh liền nổi giận đùng đùng hô: “Cái gì vậy! Đại tỷ, nếu ta là tỷ, sớm đuổi tiện nhân này ra khỏi phủ!”

      “Muội im miệng cho ta!” Đại phu nhân trừng mắt liếc nhìn Tiêu Doanh cái, giờ phút này tức giận sôi gan, “ hay! Nếu phải bởi vì muội, ta đâu phải khách sáo chuyện với ả như vậy! Nhanh lãnh tiền !”

      “Phu nhân, xong rồi!” Tiêu Doanh chuẩn bị rời , thấy Lưu quản gia vội vàng chạy tới, “Vừa rồi có đám người đến vây quanh cửa chính, có nữ nhân trẻ tuổi ôm đứa bé, nó là con riêng của Tam tiểu thư!”

      mặt Đại phu nhân lên vẻ tươi cười, “Thân thể ta động cũng động được, giữ được Tam tiểu thư. Nên xử lý như thế nào xử như thế đấy .”

      “Dạ, nô tài hiểu .” Lưu quản gia hiểu ý, gật đầu.

      “Lần này muội tìm người coi như có năng lực.” Đại phu nhân khen Tiêu Doanh.

      “Đại tỷ yên tâm, qua chuyện này, nha đầu thối kia nhất định có tiếng xấu ở Ngân Đô, hết đường chối cãi, mặc kệ nó có trăm miệng biện bạch cũng được.” Tiêu Doanh cười nham hiểm, “Đại tỷ, tỷ nghỉ ngơi , muội ra ngoài xem náo nhiệt.”

      Bên ngoài phủ Thừa tướng có trăm người, nếu phải gia đinh trong phủ liều chết ngăn lại những người đó xông vào trong phủ. Tam Nương ôm đứa bé đứng đầu, với mọi người: “Mọi người nhìn xem, Tam tiểu thư ở phủ đệ xa hoa như thế, nhưng để ý đến đứa con thân sinh của mình. đời này nào có mẫu thân nhẫn tâm như vậy!”

      “Đúng vậy! Nữ nhân này quá nhẫn tâm, chưa kể bỏ rơi đứa bé, còn giết chết nam nhân của mình! Cần phải báo quan bắt ả chém đầu!”

      “Chém đầu cái gì chứ, người ta là nữ nhi của Thừa tướng, quan lại bao che cho nhau, ai dám bắt ả?”

      “Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân. Hôm nay bắt Thừa tướng gia ăn ràng với nương cùng đứa bé này. Nếu Thừa tướng gia bao che, chúng ta đến quỳ trước cửa hoàng cung, cầu xin Hoàng thượng phán quyết.”

      “Tam Nương đa tạ mọi người.” Tam Nương bị nhiệt tình của mọi người cảm động đến rơi nước mắt. Trong nháy mắt, khi nàng ta cúi đầu, ai nhìn thấy được mặt nàng ta lộ ra nụ cười gian trá, “Mau mời Tam tiểu thư của các ngươi ra đây .”

      “Mau gọi nữ nhân kia ra đây. Làm chuyện vô sỉ như vậy, muốn làm rùa đen rụt đầu sao?”

      “Ra mau, ra mau.”

      Mọi người rướn dài cổ, nhìn thấy Gia Cát Linh chậm rãi từ bên trong ra. Nhất thời, mọi người đều khỏi thất thần. Nữ tử vô cùng xinh đẹp này chính là nữ nhân vô sỉ kia sao? là lòng dạ rắn rết!

      “Mọi người đừng tranh cãi ầm ĩ. Đây là Tam tiểu thư, có chuyện gì .” Lưu quản gia .

      “Tam tiểu thư, Tam Nương chỉ là muốn hỏi tiểu thư tại sao phải giết chết đệ đệ? Tại sao phải vứt bỏ đứa con thân sinh của mình? giờ tiểu thư sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, an tâm ?” Tam Nương đến chỗ thương tâm, khỏi khóc lên.

      Tam Nương ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Doanh, khỏi sửng sốt chút, lập tức khôi phục lại bình thường. cái liếc mắt của Tam Nương cũng có tránh được ánh mắt của Gia Cát Linh .

      Sở Lăng Thiên vất vả dạt đám người ra, tiến vào, thấy mình Gia Cát Linh đứng ở trước mặt nhiều người như vậy lời, trong lòng khỏi đau xót.

      Hết chương 85

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :