1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 75: Nàng sao, tốt quá!

      “Vù vù!” Trong sân đột nhiên truyền đến tiếng động, Gia Cát Linh và Mộc Tê đồng thời xông ra ngoài. Chỉ thấy có người đứng ở trong sân, toàn thân đầy máu, y phục bị nhuốm đầy máu tươi, máu càng ngừng giọt xuống đất.

      “Là ai?” Mộc Tê đứng chắn trước mặt Gia Cát Linh , hỏi!

      “Là ta.” Sở Lăng Thiên ngẩng đầu, .

      “Điện hạ?” Nghe ra là giọng của Sở Lăng Thiên, giọng của Gia Cát Linh hơi run, trong mắt ánh lên vẻ hỗn loạn chưa từng có, hơi thở như bị kẹt ở cuống họng, miệng nặng nề hà hơi, cơ thể khống chế được mà run .

      Sở Lăng Thiên lên trước, vươn tay, ôm chầm lấy Gia Cát Linh , để đầu nàng ở tại ngực mình, tay phải nhàng vuốt tóc nàng, khóe miệng nhếch cao, cười : “Nha đầu ngốc, ta sao, đây đều là máu của người khác. Nàng sao, tốt quá!”

      Gia Cát Linh tựa vào lồng ngực của Sở Lăng Thiên, lẳng lặng lắng nghe nhịp đập trái tim , nhiều năm sau đó, Gia Cát Linh với Sở Lăng Thiên rằng, đó là thứ thanh ấm áp nhất, mạnh mẽ nhất mà nàng từng được nghe, nhịp đập con tim làm nàng yên tâm.

      “Gia, gia lủi cũng nhanh ghê!” Kinh Phong bay từ bên ngoài vào, bay lơ lửng chưa kịp tiếp đất, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bật người hối hận sao mình về trễ hơn chút, “Thuộc hạ ra ngoài hóng mát chút.”

      “Trán của người bị sao vậy?” Lúc này Gia Cát Linh mới nhìn thấy trán của Sở Lăng Thiên u lên cục, nhịn được hỏi.

      “Khì khì!” Nhìn đến cái trán của Sở Lăng Thiên, Kinh Phong nén nổi, cười khì, “Tiểu thư, tại gia muốn mau chóng quay về, ngờ nhanh quá nên bị đụng vào thân cây.”

      “Ngươi lắm mồm!” Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc Kinh Phong.

      Kinh Phong rụt cổ, nén cười, xoay mặt chỗ khác.

      “Thương Y bị gì chứ?” Sở Lăng Thiên hỏi.

      sao hết, mau thay y phục .” Gia Cát Linh ngượng ngùng đẩy Sở Lăng Thiên ra, .

      “Ừm, thay ngay.” Sở Lăng Thiên cười, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

      Trong phòng Đại phu nhân, Đại phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, Lưu quản gia đứng trước mặt bà, kể lại cảnh tượng mà ông nhìn thấy: “Phu nhân, nô tài quả thực trông thấy, những người đó vác theo đao, ở trong Trục Nguyệt Hiên, hình như là đến tìm người, sau đó lại bị Mộc Tê đuổi , ngờ Mộc Tê đúng là giấu giếm tài năng.”

      “Khó trách mấy ngày này Trục Nguyệt Hiên đều canh giữ cửa.” Đại phu nhân có chút đăm chiêu , “Hóa ra là bên trong có bí mật, nha đầu thối đó rốt cục làm gì, lại có thể kết oán với người giang hồ.”

      “Phu nhân, chỉ có vậy, nô tài còn thấy Thất vương gia bị thương, toàn thân đầy máu, chắc chắn là bị thương .”

      “Hả?” Đại phu nhân nhíu mày, “Nha đầu chết tiệt kia rốt cục làm cái gì? Nếu Thất vương gia xảy ra chuyện ở trong phủ Thừa tướng, nhà Gia Cát này liền tiêu tùng. Hoàng hậu xưa giờ đều thương Thất vương gia, ngày mai ta tiến cung, báo lại tất cả với Hoàng hậu, những ngày tốt đẹp của con nha đầu thối đó chỉ đến đây là cùng, để cho nó vui vẻ thêm mấy ngày nữa .”

      “Phu nhân, nếu còn chuyện gì khác, nô tài xin lui xuống trước.”

      “Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Tiếp tục chú ý động tĩnh của Trục Nguyệt Hiên, có biến động gì cũng phải lập tức bẩm báo lại với ta.”

      “Dạ, phu nhân yên tâm.”

      “Ra ngoài .”

      Đại phu nhân nhếch môi cười lạnh, Gia Cát Linh , lần này chính là do ngươi tự làm tự chịu.

      Sở Lăng Thiên thay y phục, lại tắm rửa phen, cuối cùng tẩy hết sạch mùi máu tươi người.

      “Gia, Phá Trận đến.” Kinh Phong dẫn theo Phá Trận, cùng nhau đến.

      “Gia, đêm nay trong phủ có thích khách đột nhập, hình như là nhắm vào gia, thích khách đến thẳng phòng ngủ của gia. tại bị bức lui, trong phủ có thương vong.” Phá Trận .

      “Biết rồi.” Sở Lăng Thiên nheo mắt, Sở Lăng Hiên, huynh xuống tay cũng nhanh , “Bản vương có ở trong phủ, các ngươi phải tỉnh táo chút. thăm dò lai lịch của thích khách này.”

      “Thuộc hạ .”

      Ngày mười lăm tháng bảy, ngày giỗ của Tam di nương.

      Sáng sớm, Đại phu nhân liền tiến cung.

      Nghe thấy Tiêu Ôn báo lại có Thừa tướng phu nhân cầu kiến, Hoàng hậu hơi giật mình, “Truyền!”

      Đại phu nhân tiến vào, hành lễ với Hoàng hậu: “Thần phụ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

      “Thừa tướng phu nhân cần đa lễ, mau đứng lên .” Hoàng hậu cười , “Phu nhân đến đây có chuyện gì?”

      “Hoàng hậu nương nương, thần phụ biết có nên hay .” Đại phu nhân ra vẻ muốn lại thôi.

      “Phu nhân cứ việc .” Hoàng hậu thân thiết .

      “Là chuyện về Linh nhi nhà thần.” Đại phu nhân dừng chút, “Hôm qua, thần phụ phát Linh nhi có lui tới với số người giang hồ, biết tại sao lại trêu chọc đến họ, người giang hồ thường đánh đánh giết giết, thần phụ biết được rất sợ hãi.”

      “À.” Hoàng hậu thản nhiên nhìn Đại phu nhân, : “Hình như đây là chuyện trong phủ Thừa tướng mà.”

      “Hoàng hậu phải.” Đại phu nhân mỉm cười xấu hổ, “Nhưng hôm qua thần phụ phát , Thất điện hạ cũng bị liên lụy vào, còn bị thương , trong lòng thần phụ biết việc quan trọng, nên đến bẩm riêng với Hoàng hậu nương nương.”

      “Thiên nhi bị thương?” Hoàng hậu biến sắc, “Tiêu Ôn, ngươi mau xem thương thế của Thất điện hạ thế nào, lập tức bẩm báo lại cho ta!”

      “Dạ, Hoàng hậu, nô tài ngay. Xin Hoàng hậu đừng lo lắng quá mức, nếu Thất điện hạ bị trọng thương, nhất định có tin tức.” Tiên Ôn .

      “Ừm, ngươi xem trước rồi hẳn , truyền Thất điện hạ đến gặp bản cung!”

      “Nô tài tuân lệnh.”

      “Phu nhân, bà có thể kịp thời báo với bản cung, bản cung rất vui, bà xem như cũng là người biết đạo lý cơ bản. Về nhà cần phải dạy dỗ thêm Tam tiểu thư nhà bà, nó chơi thế nào bản cung xen vào, nhưng thể liên lụy đến Thiên nhi.” Hoàng hậu sắc mặt bình tĩnh, .

      “Thần phụ , nương nương dạy bảo đúng lắm. Thần phụ quấy rầy nương nương nữa, xin cáo lui trước.”

      “Ừm, ngươi trước .”

      Đại phu nhân rồi, lát sau, Tiêu Ôn trở lại.

      “Thương thế của Thiên nhi thế nào?” Hoàng hậu vội vàng hỏi.

      Trong mắt Tiên Ôn nhanh chóng xẹt qua vẻ do dự, nhưng Hoàng hậu phát ra, Tiêu Ôn : “Hồi bẩm nương nương, trong phủ điện hạ có khách, điện hạ lát nữa đến đây.”

      “Bản cung hỏi vết thương của Thiên nhi ra sao?” Hoàng hậu lớn tiếng .

      “Cũng đáng ngại.”

      “Vậy là tốt rồi, Thiên nhi đến lập tức bẩm báo với bản cung.”

      “Nô tài .” Tiêu Ôn chần chờ lát, muốn lại thôi.

      “Ngươi muốn gì?” Hoàng hậu hỏi.

      Hết chương 75

      Chương 76: Tứ hôn

      “Nương nương, nô tài cảm thấy, Tam tiểu thư giống là người lỗ mãng như vậy, bên trong nhất định có nội tình gì đó. Theo nô tài biết, Đại phu nhân vẫn luôn tốt với Tam tiểu thư, chừng bà ấy có mưu mô gì khác.”

      “Sao ngươi biết được?”

      “Đệ đệ của nô tài lúc trước là người hầu trong phủ Thừa tướng, nên nô tài cũng biết được chút ít.”

      Hoàng hậu gật đầu, : “Bản cung cũng thích nha đầu đó, nhưng tuyệt đối thể làm hại Thiên nhi, bằng , bản cung phải ăn với Hoàng thượng thế nào, ăn với muội muội Tĩnh phi thế nào. Tiêu Ôn, lập tức truyền ý chỉ của bản cung, tứ hôn cho Bình Dương Huyền Quân cùng Đại công tử của phủ doãn Ngân Đô Lương Thế Toàn!”

      “Nương nương…” Tiêu Ôn ngẩn ra, “Nương nương, xin suy nghĩ lại!”

      “Bản cung quyết, đó là dâu trưởng của phủ doãn Ngân Đô, cũng ấm ức cho nha đầu ấy.”

      “Nương nương…”

      “Mau , theo lời bản cung mà làm!” Tiêu Ôn muốn thêm gì đó, lại bị Hoàng hậu cắt ngang.

      “Dạ, nương nương.”

      Sở Lăng Hàn từ trong cung tức tốc chạy đến Trục Nguyệt Hiên, lại bị Mộc Tê chặn ngoài cửa.

      “Mau để ta vào , bản vương có chuyện quan trọng tìm thất ca!” Sở Lăng Hàn lo lắng .

      “Cửu vương gia xin chờ chút, để nô tỳ thông báo với điện hạ.”

      Nhìn thấy Sở Lăng Thiên ra, Sở Lăng Hàn lập tức chạy đến, nhìn cục u trán của Sở Lăng Thiên, hỏi: “Thất ca, huynh sao chứ?”

      sao, tìm huynh có chuyện gì?”

      “Mẫu hậu biết huynh bị thương, triệu huynh vào cung, Tiêu công công tìm được huynh nên đến tìm đệ, để đệ báo cho huynh biết. Ông ấy ứng phó trước với mẫu hậu.”

      giờ ta theo đệ tiến cung.”

      Sở Lăng Thiên trở vào tiếng với Gia Cát Linh , liền theo Sở Lăng Hàn vào cung, có Mộc Tê ở lại, hơn nữa những người đó giữa ban ngày ban mặt chắc cũng có hành động thiếu suy nghĩ, Sở Lăng Thiên liền yên tâm tiến cung.

      Sở Lăng Thiên lâu, phủ Thừa tướng liền nhận được ý chỉ của Hoàng hậu, Đại phu nhân sai người mời Gia Cát Linh đến cùng nhau tiếp chỉ. Tiêu Ôn liếc Gia Cát Linh cách bất đắc dĩ, : “Truyền ý chỉ của Hoàng hậu, con của Thừa tướng Gia Cát Chiêm, Bình Dương Huyền Quân Gia Cát Linh hiền lương thục đức, tướng mạo xuất chúng, nên se duyên với rể tốt. Lương Nguyên Phong, con trai của phủ doãn Ngân Đô Lương Thế Toàn, con người chính trực, cũng đến lúc phải thành gia lập thất, nay bản cung đặc biệt ban Bình Dương Huyền Quân cho Lương Nguyên Phong làm thê, chọn ngày thành hôn!”

      “Thần nữ lãnh chỉ.” Gia Cát Linh tiến lên tiếp chỉ, mặt nhìn ra được biểu gì.

      “Tam tiểu thư, lát nữa nhớ tiến cung tạ ơn nhé.” Tiêu Ôn lắc lắc đầu, “Chúng ta hồi cung trước.”

      “Đạ tạ công công nhắc nhở.” Gia Cát Linh gật đầu, “Linh hiểu.”

      Gia Cát Linh trở lại Trục Nguyệt Hiên dặn dò vài việc, cầm lấy cung bài của Hoàng hậu ban, tiến cung tạ ơn.

      Thấy bóng lưng Gia Cát Linh ra khỏi phủ, Đại phu nhân khỏi cười đắc ý, hát ngâm nga vào phòng của Gia Cát Hồng Nhan. Vừa vào, liền nhìn thấy đất đều là giấy bị vo tròn.

      “Bảo con luyện chữ cho tốt, con làm gì vậy?” Đại phu nhân tức giận hỏi.

      “Luyện chữ có ích lợi gì?” Gia Cát Hồng Nhan lại cầm tờ giấy lên, vo thành cục, quăng mạnh xuống đất, “ giờ toàn bộ kinh đô Lăng Nguyệt đều biết con bằng tiện nhân đó, rầu rầu muốn chết rồi, còn luyện chữ! luyện!“

      “Ai da!” Đại phu nhân nhịn được lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Gia Cát Hồng Nhan, “Con lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như vậy, tương lai sao thành đại được? Hôm nay mẹ đến là muốn báo với con tin tốt.”

      Mắt Gia Cát Hồng Nhan sáng lên, “Tin tốt gì?”

      “Nha đầu kia hôm nay bị Hoàng hậu nương nương ban cho Lương Nguyên Phong rồi.” Đại phu nhân che miệng, cười thích chí.

      “Mẹ à?” Gia Cát Hồng Nhan vui vẻ ôm lấy Đại phu nhân nhảy cẫng lên, “Mẹ, là ư?”

      “Tiêu Ôn đến truyền chỉ còn có thể là giả sao? Lúc này, nha đầu thối đó chạy vào cung tạ ơn kìa.”

      “Mẹ, con thực vui quá!” Gia Cát Hồng Nhan mừng rỡ đến khoa tay múa chân, , “Mẹ, mẹ làm thế nào vậy?”

      “Ha ha.” Đại phu nhân cười lạnh, “Chẳng qua mẹ chỉ đến chút với Hoàng hậu về vấn đề tác phong của Tam tiểu thư mà thôi, ngờ Hoàng hậu lại hạ chỉ nhanh như vậy.”

      “Nếu Hoàng hậu hạ chỉ rồi, lần này, bất kể dùng cách gì cũng thể xoay chuyển được, Gia Cát Linh , lần này ngươi rốt cục cũng xui xẻo rồi, để xem ngươi còn dám mơ mộng gả cho Thất vương gia nữa ! Nhưng mà gả cho Lương Nguyên Phong cũng lợi cho nó quá, phải gả nó cho lão già mới đúng!”

      “Dù sao nó cũng là Huyền Quân, Hoàng hậu sao dám làm chuyện như vậy, tóm lại, đá nó ra khỏi phủ Thừa tướng là êm chuyện, cha con lại nhanh chóng thương con thôi. Nghe vợ của Lương Thế Toàn có tiếng là bà la sát, có mẹ chồng ác độc như vậy, nó mà gả qua đó, để nó hưởng thụ .”

      “Gia Cát Linh à Gia Cát Linh , ngươi đúng là tự làm tự chịu!” Gia Cát Hồng Nhan vẻ mặt đắc ý, “Muốn đấu với ta à, cũng biết tự lượng sức mình.”

      Dịch Khôn Cung, Hoàng hậu đau lòng sờ lên cục u trán Sở Lăng Thiên, : “Thiên nhi sao là tốt rồi, nghe con bị thương, mẫu hậu sợ hết hồn.”

      “Mẫu hậu, nhi thần chỉ là cẩn thận bị đụng vào thân cây chút, để mẫu hậu lo lắng rồi.” Sở Lăng Thiên mỉm cười ngượng ngùng.

      “Sau này phải cẩn thận hơn, muội muội Tĩnh phi giao hai huynh đệ con cho bản cung, bản cung đương nhiên phải hết lòng chăm sóc các con.”

      “Mẫu hậu, con và Thất ca trưởng thành rồi…” Sở Lăng Hàn .

      “Đợi sau khi các con cưới vương phi, sinh đàn cháu trắng trẻo bụ bẫm cho bản cung, mới tính là trưởng thành…

      “Mẫu hậu, ra Thất ca và Tam tiểu thư…”

      “Hàn nhi, con ra ngoài trước , bản cung có chuyện muốn với Thiên nhi.” Bỗng nhiên sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, với Sở Lăng Hàn.

      “À, vậy nhi thần xin cáo lui trước.” Sở Lăng Hàn thông cảm nhìn Sở Lăng Thiên, lui ra ngoài trước.

      Sở Lăng Hàn rồi, Hoàng hậu lại ra hiệu cho mọi người xung quanh lui xuống, vẻ mặt nghiêm túc, uy phong: “Thiên nhi, bản cung nghe quan hệ của con và Tam tiểu thư nhà Gia Cát khá thân thiết?”

      “Mẫu hậu…” Nghĩ đến Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên khỏi vui vẻ, “Nhi thần đúng là rất thích Tam tiểu thư.”

      được!” Hoàng hậu tức giận , “Con có nương con thích, bản cung lý ra nên vui mừng mới đúng, nhưng Tam tiểu thư này, bản cung có nghe nó có dính dáng đến người giang hồ, vết thương của con cũng là bởi vì nó đúng ? nữ tử chưa chồng, lại dây dưa với nam nhân, còn ra thể thống gì!”

      “Mẫu hậu, cảm giác thích này của nhi thần thực chỉ là của mình nhi thần, liên quan gì đến Tam tiểu thư, huồng hồ, vẫn đều là nhi thần đơn phương tình nguyện mà thôi, Tam tiểu thư cũng nghĩ gì đến nhi thần.” Sở Lăng Thiên giải thích.

      “Thiên nhi cần , từ hôm nay trở , bản cung muốn con thân cận với nó nữa! Lần này là u cục, lần sau lỡ như trúng đao phải làm sao?”

      “Sao mậu hậu lại có thể võ đoán như vậy?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên cũng dần lạnh , “Linh nhi là nữ tử tốt nhất mà nhi thần từng gặp.”

      “Thiên nhi, mẫu hậu muốn giấu giếm con nữa, đường con tiến cung, bản cung hạ chỉ, ban Tam tiểu thư của Gia Cát thừa tướng cho Lương Nguyên Phong làm thê rồi, giờ con gì cũng đều muộn!”

      “Mẫu hậu!” mặt Sở Lăng Thiên thoáng tức giận, “Sao mẫu hậu có thể tự quyết định?”

      “Thiên nhi là trách mẫu hậu sao?” Hoàng hậu nhắm mắt lại, vẻ mặt ánh lên khổ sở, “Mẫu hậu làm mọi chuyện đều là vì con!”

      Sở Lăng Thiên lắc đầu : “Nhi thần trách mẫu hậu, nhi thần chỉ biết lập tức hạ lệnh tra xét kỹ Lương gia, trước khi Linh nhi thành thân với Lương Nguyên Phong, tận diệt toàn bộ Lương gia!”

      Hết chương 76
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 77: Ngươi, nha đầu này, sao bướng bỉnh như vậy

      “Thiên nhi?” Hoàng hậu mở to mắt, kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên: “Con vì nữ nhân mà mất lý trí sao? Bản cung cũng thích nha đầu kia, nhưng liên quan đến an nguy của con, bản cung thể mặc kệ làm ngơ, cho nên chọn mối hôn nhân này cho nó cũng tệ lắm.”

      Lúc này, Tiêu Ôn tiến vào, bẩm báo Hoàng hậu: “Nương nương, Gia Cát tam tiểu thư bên ngoài cầu kiến.”

      Hoàng hậu gật đầu, : “Đúng là nha đầu hiểu biết ràng, vẫn còn biết tiến cung tạ ơn. Mời nàng vào .”

      “Dạ.”

      Tiêu Ôn dẫn Gia Cát Linh tiến vào. Gia Cát Linh hành lễ với hoàng hậu: “Thần nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

      “Đứng lên , Tam nha đầu tiến cung vì chuyện gì?”

      Gia Cát Linh vẫn chưa đứng dậy, ngược lại làm đại lễ với Hoàng hậu: “Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần nữ xin nương nương thu hồi ý chỉ.”

      “Càn rỡ!” Hoàng hậu phẫn nộ quát: “ là vô cùng hoang đường, từ xưa đến nay, nào có ban ý chỉ rồi còn có thể thu hồi. Ngươi bỏ ý định này !”

      Gia Cát Linh nhíu nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh gợn sóng: “Nếu Hoàng hậu nương nương như vậy, thần nữ cưỡng cầu nữa, chỉ là, tuy rằng Hoàng hậu nương nương truyền ý chỉ, nhưng mà gả hay gả là chuyện của thần nữ!”

      “Ngươi cái gì?” Cơn giận của Hoàng hậu tăng cao: “Ngươi dám cãi ý chỉ của bản cung? sợ bản cung chém đầu ngươi?”

      Gia Cát Linh ngẩng đầu, trong mắt hề sợ hãi, kiên định : “Cho dù nương nương chém đầu thần nữ, thần nữ cũng gả! Gả cho người mình , còn bằng chết tốt hơn!”

      là tức chết bản cung!” Hoàng hậu nổi giận đùng đùng, : “Thiên nhi, sao con lại coi trọng nha đầu biết tốt xấu như vậy?”

      Sở Lăng Thiên ngẩn người, : “Nhi thần chính là thích Linh nhi điểm này. Mẫu hậu, xin thu hồi ý chỉ. Con bị thương phải là vì Tam tiểu thư mà là bởi vì Thương Y môn chủ.”

      “Thương Y?” Hoàng hậu nghi hoặc nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      “Tam tiểu thư, vẫn là nàng .” Sở Lăng Thiên với Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh gật đầu: “Bẩm nương nương, bởi vì vết thương cũ của Thương Y môn chủ tái phát khiến hôn mê, dẫn tới nhiều kẻ thù đến trả thù, trong khi Thất điện hạ cùng những kẻ đó dây dưa đụng vào cây, cho nên…”

      “Sau khi Thương Y tỉnh lại hết sức cảm kích nhi thần cùng Tam tiểu thư giúp đỡ, đồng ý về sau thế lực của Thanh Ngọc Môn tuỳ nhi thần cùng Tam tiểu thư điều động. Mẫu hậu, người cam kết này có đáng giá hay ?” Để dỗ dành Hoàng hậu, Sở Lăng Thiên khỏi thêu dệt ít lời dối.

      Sắc mặt của Hoàng hậu rốt cuộc dịu xuống, nhưng trong mắt mang theo trách cứ, nhìn Sở Lăng Thiên: “Tại sao con sớm? Gia Cát phu nhân kia vậy mà lại hại bản cung ra quyết định hồ đồ như vậy.”

      “Mẫu hậu, bây giờ có thể thu hồi ý chỉ ?” Nhìn thấy phản ứng của Hoàng hậu, trong lòng Sở Lăng Thiên thở phào nhõm hơi.

      “Làm sao thu hồi? Ý chỉ đều truyền tới Lương phủ!” Hoàng hậu cau mày, trong mắt ra do dự: “Gia Cát nha đầu à, chuyện này bản cung cũng chỉ có thể uất ức ngươi.”

      “Nương nương, thần nữ tuyệt uất ức.” Gia Cát Linh chậm rãi : “Bởi vì thần nữ tuyệt đối gả!”

      “Ngươi, nha đầu này, sao bướng bỉnh như vậy!” Hoàng hậu vừa mới nguôi cơn tức giận, lại bắt đầu. Đây là để cho mình ngừng sao?

      “Mẫu hậu phải cũng ngang ngạnh sao?” Ngoài điện vang lên giọng của nam nhân, chỉ thấy Sở Lăng Dực vừa vừa tiến vào.

      “Dực nhi, sao con lại tới đây?” Nhìn thấy Sở Lăng Dực, sắc mặt Hoàng hậu dịu ít.

      “Mẫu hậu, nhi thần là tới cảm tạ Tam tiểu thư, bởi vì câu của Tam tiểu thư cứu nhi thần mạng.” Sở Lăng Dực .

      “Hả, chuyện gì xảy ra?”

      “Mấy ngày trước đây, Tam tiểu thư trông tướng mạo nhi thần cho thấy phía đông có tai ương đổ máu. Nhi thần liền tìm người tương tự mình, mang theo thị vệ thành Đông. Kết quả là trúng mai phục, toàn quân bị diệt! Nếu phải Tam tiểu thư nhắc nhở, người trúng mai phục chính là nhi thần.”

      “Là ai hạ thủ? Lại lớn mật như thế, dưới chân thiên tử mà dám động thủ?” Hoàng hậu tức giận hỏi.

      “Mẫu hậu đừng tức giận, phải bây giờ nhi thần yên lành đứng ở đây sao? May mà tất cả đều nhờ vào Tam tiểu thư.”

      “Tam tiểu thư làm sao biết được ở phía đông có tai ương đổ máu?” Hoàng hậu nghi ngờ hỏi: “Tam tiểu thư có cấu kết với những kẻ đó hay ?”

      “Bẩm Hoàng hậu, khi thần nữ ở bên ngoài theo sư phụ ở chùa học qua ít tướng thuật. Nếu thần nữ cấu kết cùng kẻ xấu cần gì phải cho Thái tử điện hạ chứ?” Gia Cát Linh trả lời.

      “À.” Hoàng hậu nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Gia Cát Linh cái: “Tam tiểu thư phải là chó ngáp phải ruồi chứ? Vậy ngươi tính quẻ cho bản cung .”

      “Thần nữ nhìn sắc mặt của Hoàng hậu nương nương, chắc chắn mấy ngày này có chuyện vui.”

      Hoàng hậu thầm giật mình trong lòng. Sau khi cách mấy tháng, tối hôm qua Hoàng thượng rốt cuộc lâm hạnh bà, hơn nữa, Hoàng thượng tới trễ sớm, ngay cả nha hoàn của Dịch Khôn cung cũng biết. Vì thế, bà có chút tin lời của Sở Lăng Dực.

      Sở Lăng Dực nhìn nhìn Gia Cát Linh , vẻ mặt tiếc hận: “Nhi thần tính lấy danh nghĩa của thiên sư[1], triệu Tam tiểu thư vào phủ, ngờ mẫu hậu tứ hôn cho Tam tiểu thư, là đáng tiếc.”

      “Tại sao Dực nhi sớm?” Hoàng hậu cau mày, liên quan tới an nguy của Sở Lăng Dực, chuyện này thể suy xét chút.

      “Mẫu hậu, tất cả chuyện này đều là vì Thừa tướng phu nhân lời gièm pha đúng mới biến thành như giờ, mẫu hậu cũng nên tự trách. Thu hồi ý chỉ thể được, mẫu hậu có thể đổi tiểu thư cùng họ Gia Cát nhưng khác chi để xuất giá, phải là vẹn cả đôi đường sao?” Sở Lăng Dực : “Tam tiểu thư xuất giá rồi, sau này nhi thần có việc tiện mời nàng ấy giúp đỡ.”

      Hoàng hậu đối với Gia Cát Linh vốn có ác ý, chỉ là bị tức đến mê muội nên mới hạ ý chỉ này. Hơn nữa, nữ tử có thể khiến cho Thương Y coi như bằng hữu, thể so sánh với người bình thường. Với lại, hai lần trong yến hội trước, biểu của Gia Cát Linh rất phi phàm, thêm nữa, nàng cứu mạng của Sở Lăng Dực, chừng sau này đúng là có thể giúp được việc lớn. Nghĩ thấy nương tốt như vậy, bởi vì mình nhất thời buồn bực mà trả giá cả cuộc đời, Hoàng hậu liền hối hận thôi: “Bản cung quả nhiên hồ đồ.”

      “Mẫu hậu đừng tự trách.” Sở Lăng Thiên thừa cơ hội an ủi Hoàng hậu: “Nhi thần cũng đồng ý với biện pháp của Thái tử, tìm chi khác của nhà Gia Các đưa qua, lẽ Lương Thế Toàn dám kiểm chứng?”

      “Được!” Hoàng hậu nặng nề gật đầu: “Liền làm như vậy .”

      Hoàng hậu vẫy vẫy tay với Gia Cát Linh : “Tam nha đầu, đến, đến bên cạnh bản cung. Bản cung dựa theo biện pháp ngươi , có uống thuốc kia nữa, mấy ngày nay tinh thần đều tốt lên ít. Cầm lấy cái này, coi như là bản cung cảm tạ ngươi.” Hoàng hậu gở xuống vòng ngọc tay mình, đưa cho Gia Cát Linh .

      “Nương nương, công thể hưởng lộc, thần nữ dám nhận.” Gia Cát Linh khiêm tốn .

      “Bản cung cho ngươi.” Hoàng hậu kéo tay của Gia Cát Linh , mang vào cho nàng.

      “Cảm ơn nương nương ưu ái, thần nữ cung kính bằng tuân lệnh. Thần nữ cả gan cầu ân huệ cho Nhị tỷ, mong rằng nương nương có thể giúp đỡ.”

      [1] Thiên sư là ông tổ của đạo giáo (do Trương Đạo Lăng thời Đông Hán lập nên), trong tiểu thuyết cổ đại, thiên sư có bản lĩnh cải tử hồi sinh, chữa bệnh cứu người, được dân chúng rất mực tôn kính- Nguồn dịch từ Baidu.

      Hết chương 77

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 78: Con quan tâm thân phận của Linh nhi

      “À, là chuyện gì? Ngươi .” Hoàng hậu cười cười, .

      “Nhị tỷ của thần nữ ngưỡng mộ Đại công tử Diêu gia lâu, thần nữ thay mặt Nhị tỷ cầu xin Hoàng hậu nương nương nhân duyên này, biết Nhị tỷ có may mắn được Hoàng hậu nương nương ban cho hay ?”

      “À.” Hoàng hậu gật gật đầu, chút do dự. “Tiêu Ôn, truyền ý chỉ của bản cung, tứ hôn cho Gia Cát Nhị tiểu thư cùng Diêu gia Đại công tử.”

      “Dạ, nương nương.” Tiêu Ôn lĩnh chỉ phủ Thừa tướng và Diêu gia truyền chỉ.

      Gia Cát Linh đứng dậy, quỳ lạy trước mặt Hoàng hậu: “Thần nữ đa tạ nương nương giúp đỡ.”

      “Đứng lên .” Hoàng hậu đỡ Gia Cát Linh đứng lên, “Hôm nay bản cung cũng mệt rồi, các ngươi đều lui xuống trước .”

      “Thần nữ quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, xin cáo lui trước.”

      “Nhi thần xin cáo lui.”

      “Thiên nhi ở lại chút.” Hoàng hậu đột nhiên .

      Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Dực lui ra trước, chỉ để lại Sở Lăng Thiên và Hoàng hậu nương nương.

      “Thiên nhi, về chuyện này, tuy rằng bản cung quyết định truy cứu Tam tiểu thư, nhưng con là Vương gia, Tam tiểu thư thế nào cũng chỉ là thứ nữ, các con vẫn nên thân thiết quá mức.” Hoàng hậu thấp giọng .

      “Chẳng lẽ mẫu hậu hối hận thay đổi chủ ý tứ hôn cho Linh nhi?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên dần dần trở nên trầm.

      phải vậy.” Hoàng hậu thở dài: “Với thông minh tài trí của Tam tiểu thư, đủ để xứng đôi với con của quan viên nhất phẩm, nhưng con là hoàng tử, thân phận giống với con của quan viên!”

      “Mẫu hậu, người lầm rồi, đối diện với tình cảm, tất cả mọi người đều ngang hàng. như vậy, mẫu hậu vẫn còn để ý đến thân phận thứ nữ của Linh nhi. Mẫu hậu hãy nhìn lại, trong nhiều nữ nhân như vậy, có ai so được với Linh nhi? Nhi thần quan tâm Linh nhi có thân phận gì!”

      “Thiên nhi, sao con lại bướng bỉnh như thế, để con cưới thứ nữ về, bảo ta làm sao giao phó với mẫu phi của con!” Trong giọng của Hoàng hậu có chút tức giận.

      “Mẫu hậu, bằng chúng ta trao đổi điều kiện.” Sở Lăng Thiên suy nghĩ chút: “Nhi thần cam đoan kiếp này tham dự vào việc tranh giành ngôi thái tử của nước Lăng Nguyệt, mẫu hậu cũng can thiệp vào chuyện giữa con cùng Linh nhi nữa.”

      “Con…” Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, nhất thời ra lời. “Dực nhi là Thái tử rồi, Thiên nhi cần lấy chuyện này ra uy hiếp bản cung.”

      Sở Lăng Thiên cười cười: “Trong lòng mẫu hậu ràng, nếu con có tâm, phần thắng của con có mấy phần?”

      “Thiên nhi!” Sắc mặt của Hoàng hậu trở nên vô cùng khó coi, im lặng trong chốc lát, Hoàng hậu chậm rãi : “Nếu giữa Đại ca con cùng Lục vương gia bất hoà, con giúp ai?”

      “Con giúp Lục ca.” Sở Lăng Thiên khéo léo trả lời.

      Hoàng hậu thở dài hơi, tựa như quyết định chuyện gì, “Bản cung đồng ý với con, sau này hề hỏi đến chuyện của con cùng Tam tiểu thư. Chuyện Thiên nhi đồng ý với bản cung nhất định cũng phải làm được!”

      “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định làm được!”

      Bên ngoài điện, Gia Cát Linh chân thành tới trước mặt Sở Lăng Dực, hành lễ, : “Cảm ơn Thái tử điện hạ tương trợ.”

      Sở Lăng Dực cười cười: “Tam tiểu thư khách sáo, bản thái tử phải cảm ơn ngươi mới đúng.” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên ra, Sở Lăng Dực cười thâm ý với Sở Lăng Thiên, xoay người rời .

      “Chúng ta mau trở về , biết tình hình của Thương Y như thế nào.” Gia Cát Linh với Sở Lăng Thiên.

      thôi.”

      Bởi vì lo lắng cho Thương Y, hai người cũng có ở lại, lập tức ra khỏi cung.

      thành lâu, Sở Lăng Hiên cười lạnh, nhìn chằm chằm hai người sóng vai rời , thầm : “Hễ là người đối nghịch với bản vương, bản vương nhất định khiến phải trả giá đắt!”

      Phủ Thừa tướng, mặt Gia Cát Chiêm đen thui. Ông trở về phủ mới biết chuyện Gia Cát Linh bị Hoàng hậu tứ hôn với Lương Nguyên Phong, liền tức giận đến được. Từ sau yến tiệc của Thái tử, ông gởi gắm kỳ vọng rất lớn vào Gia Cát Linh .

      “Lão gia, ông bớt giận .” mặt Đại phu nhân đầy vẻ lo lắng, ra mở cờ trong bụng: “Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ rồi, có đường để quay về. Thiếp cảm thấy Lương công tử cũng là lựa chọn tồi, thể kém hơn so với Thất điện hạ.”

      “Bà biết cái gì?” Gia Cát Chiêm tức giận : “Lương Nguyên Phong kia là cái thứ gì mà cũng xứng so sánh với Thất điện hạ! Tại sao Hoàng hậu nương nương đột nhiên hạ chỉ? Chẳng lẽ là Lương Thế Toàn giở trò ở bên trong? Ngày mai bản thừa tướng liền dâng sớ vạch tội !”

      “Lão gia, ông nhất định phải bình tĩnh.” Trong lòng Đại phu nhân cả kinh: “ giờ tình hình trong cung , đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”

      “Cái này còn cần bà !” Gia Cát Chiêm trừng mắt nhìn Đại phu nhân, “Lão phu chẳng qua chỉ giận thế, mặc kệ thế nào, ngày mai lão phu liền tiến cung để hỏi thẳng Hoàng hậu nương nương!”

      “Lão gia…” Đại phu nhân có tật giật mình, nếu Gia Cát Chiêm biết được chân tướng chuyện này mình xong, “Cho dù thế nào, ý chỉ của nương nương thể nghịch chuyển. Nếu lão gia chất vấn nương nương, ngược lại làm cho nương nương tức giận. Chuyện như vậy rồi, cũng chỉ có thể lấy lui mà cầu tiếp theo. Lão gia, có Linh nhi, còn có Hồng Nhan cùng Phong nhi mà.”

      Có lẽ cảm thấy lời của Đại phu nhân có vài phần lý lẽ, sắc mặt Gia Cát Chiêm dịu ít, : “Hồng Nhan bên kia, bà giám sát chặt chẽ chút cho ta, lần sau đừng để cho ta mất mặt nữa!”

      “Lão gia yên tâm, tính tình Hồng Nhan kiêu ngạo, lần này coi như là cho nó bài học kinh nghiệm. Mấy ngày nay, nó vẫn ở trong phòng chăm chỉ luyện tập. Hồng Nhan từ chịu ít cực khổ, học được nhiều tài nghệ như vậy, còn phải vì làm vẻ vang nhà Gia Cát sao.”

      “Đào tạo nó nhiều năm như vậy có lợi ích gì?” Gia Cát Chiêm tức giận : “ chỉ có lấy về nửa phần thể diện cho ta, mà còn khiến cho cái mặt già này của ta đều mất hết! Ta chỉ là phạt cấm túc nó mà thôi, tại sao nó còn ấm ức chứ?”

      Trong mắt Đại phu nhân lên chút kinh hoảng, sợ chọc giận Gia Cát Chiêm, “Lão gia bớt giận, thiếp có ý gì khác. Lão gia yên tâm, thiếp nhất định trông coi Hồng Nhan nghiêm ngặt thêm, đốc thúc nó luyện tập tài nghệ. Lão gia, thiếp còn có chuyện muốn với ông, Hoàng hậu nương nương mới vừa hạ thêm ý chỉ, ban Như Mộng cho Diêu gia Đại công tử.”

      “Ừ.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Hôn của Như Mộng, bà làm chủ là được.” Với bộ dạng nay của Như Mộng, Gia Cát Chiêm hoàn toàn vứt bỏ nàng ta.

      “Dạ, thiếp chuẩn bị ít đồ cưới cho Như Mộng, làm sao nó cũng là tiểu thư của phủ Thừa tướng.”

      “Lão gia, phu nhân, Tam tiểu thư cầu kiến.” Lưu quản gia vào thư phòng của Gia Cát Chiêm, .

      “Để cho nó vào.” Sắc mặt Gia Cát Chiêm lạnh như băng, so với nhiệt tình cùng quan tâm Gia Cát Linh lúc trước, giờ phút này hoàn toàn cách biệt trời.

      Gia Cát Linh tiến vào, làm lễ với Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân: “Linh nhi thỉnh an phụ thân và mẫu thân.”

      cần đa lễ.” Gia Cát Chiêm nhàn nhạt , mặt có biểu cảm gì: “Linh nhi có chuyện gì?”

      Gia Cát Linh cười cười: “Linh nhi là tới cảm ơn mẫu thân. Linh nhi tiến cung tạ ơn Hoàng hậu, mới biết được mối nhân duyên này là nhờ mẫu thân cầu cho Linh nhi. Khi mẹ còn sống dạy Linh nhi phải biết báo đáp ân tình. Ân tình to lớn hôm nay, cuộc đời này của Linh nhi cũng báo đáp được.”

      “Ngươi…” Nháy mắt, sắc mặt của Đại phu nhân trở nên trắng bệch. Bà ta chỉ với Hoàng hậu là Gia Cát Linh cùng người giang hồ dây dưa , cũng có cầu thân, mọi chuyện tứ hôn đều là Hoàng hậu làm chủ, “Linh nhi được bậy!”

      “Mẫu thân, sao lại thể chứ?” Gia Cát Linh ra vẻ nghi hoặc, khờ dại : “Linh nhi lòng cảm ơn mẫu thân, nghĩ đến mẫu thân vì việc hôn nhân của Linh nhi mà sáng sớm màng vất vả chạy vào cung, Linh nhi vô cùng áy náy. Nếu phải mẫu thân cầu tình, làm sao Linh nhi có thể gả cho Lương Nguyên Phong chứ? Cha, mẫu thân đối đãi Linh nhi như là nữ nhi thân sinh.”

      mẫu thân tốt mà!” Gia Cát Chiêm gật gật đầu, toàn thân toả ra lạnh lẽo, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn ra chút gợn sóng, “Bản thừa tướng cưới phu nhân tốt! Linh nhi, ngươi ra ngoài trước , ta có lời với mẫu thân của ngươi.”

      “Dạ, cha, mẫu thân, Linh nhi trở về phòng trước.”

      Gia Cát Linh mới vừa ra khỏi thư phòng, chợt nghe thấy bên trong truyền đến hai tiếng chát chát trầm đục, Đại phu nhân đau đớn hét to lên hai tiếng. mặt Gia Cát Linh lên nét tươi cười, về phía Trục Nguyệt Hiên.

      Trong thư phòng, hai mắt Gia Cát Chiêm đỏ quạch, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Đại phu nhân. Đại phu nhân nằm mặt đất, dùng tay bụm lấy hai má, khóc thút thít.

      “Ta cảm thấy việc này kỳ quặc, ta ai ở bên trong tác quái, ngờ lại là bà!” Gia Cát Chiêm ngồi xổm xuống, dùng sức nắm lấy cằm của Đại phu nhân: “! Vì sao phải làm như vậy?”

      “Thiếp…Thiếp thấy Hồng Nhan bị uất ức, nhất thời hồ đồ, xin lão gia hãy tha thứ cho thiếp .” Nước mắt Đại phu nhân tuôn rơi xuống, trong mắt đều là sợ hãi.

      “Tha thứ cho bà?” Gia Cát Chiêm thả cằm của Đại phu nhân ra, cười khẩy : “Bà cũng biết, Linh nhi là nữ nhi xuất sắc nhất trong tất cả các nữ nhi của lão phu, nó có thể tiến vào Thất vương phủ! Về sau, Thất điện hạ nhất định bất hoà với phủ Thừa tướng, bà có biết sau lưng Thất điện hạ có bao nhiêu thế lực kinh khủng !”

      Hết chương 78
      Chris, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 79: Thương Y tỉnh lại

      “Thiếp sai rồi.” Đại phu nhân quỳ xuống đất, ôm chân Gia Cát Chiêm, khóc lóc van xin , “Thiếp dám nữa đâu, lão gia xem như nể mặt Hồng Nhan và Phong nhi, tha thứ cho thiếp lần , nếu được nữa, lão gia nể mặt Tiêu gia, Tiêu gia vĩnh viễn là đồng minh của phủ Thừa tướng mà.”

      “Hừ!” Gia Cát Chiêm lạnh lùng liếc nhìn Đại phu nhân, ánh mắt rét lạnh đến đáng sợ, “Bà tốt nhất nên bồi dưỡng cho Hồng Nhan thành giỏi nhất cho ta, bằng đừng trách ta nể nang!” Mặt mũi của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Như Phong, Gia Cát Chiêm cũng thèm để ý, nhưng Tiêu gia ông thể cần, giáng cho Đại phu nhân hai bạt tai, lần này xem như là dạy dỗ bà ấy.

      “Thiếp tuân lệnh!”

      Sau khi Gia Cát Chiêm rời khỏi thư phòng, Đại phu nhân xụi lơ ngã xuống đất, càng ngừng vuốt ngực mình, thở hổn hển, hồi lâu mới đứng lên, loạng choạng đến phòng của Gia Cát Hồng Nhan.

      Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân khỏi kinh hãi, lập tức đỡ lấy Đại phu nhân, “Mẹ, mẹ sao vậy? Bị bệnh? Mặt mẹ sao lại thế này?”

      sao…” Đại phu nhân yếu ớt khua tay, “Rót cho mẹ chén nước.”

      Uống vào mấy chén nước, Đại phu nhân mới bình tĩnh lại, kể lại chuyện xảy ra trong thư phòng cho Gia Cát Hồng Nhan nghe.

      Nghe xong, Gia Cát Hồng Nhan giận tím mặt, lạnh lùng : “Có phải cha bị quỷ làm mê muội đầu óc rồi ? Vì tiện nhân đó, đánh con còn chưa tính, ngay cả mẹ cũng bị đánh, nếu đại ca ở đây, lẽ cha định đánh luôn cả đại ca? Tiện nhân Gia Cát Linh kia, giờ con phải tìm người giết nó.”

      “Ngồi xuống!” Đại phu nhân quát Gia Cát Hồng Nhan, “Con đừng gây chuyện nữa, vất vả lắm mới đuổi được nó , cần gây thêm rắc tối, đợi đến Lương gia mới là bắt đầu những ngày thống khổ của nó. Đến lúc đó con muốn đối phó nó thế nào, người khác cũng hoài nghi con. Mấy cái tát này, mẹ nhận suông thế đâu, cũng để con phải nhận suông.”

      “Vậy phải chờ bao lâu?” Gia Cát Hồng Nhan có vẻ rất kích động.

      “Có ý chỉ của nương nương, Lương gia nhanh chóng cử người đến cầu thân thôi.”

      Lúc này, Thanh La vào, Hoàng hậu nương nương truyền Đại phu nhân tiến cung.

      Đại phu nhân đắc ý cười cười, : “Cha con đánh mẹ chẳng sao hết, nhận được niềm vui của Hoàng hậu mới quan trọng, mới lát đến truyền mẹ tiến cung, nhất định là ban thưởng cho mẹ, để mẹ nhận được ban thưởng của nương nương, cha con tự nhiên nguôi giận.”

      “Ừm.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Vẫn là nương nương lợi hại, mẹ sớm về sớm, chừng khi cha vui vẻ, hạ lệnh cho con ra ngoài.”

      “Con cứ chờ , mẹ làm tất cả, còn phải vì con sao.”

      Đại phu nhân về phòng mình, dùng phấn che vết sưng đỏ mặt rồi vào cung.

      Trục Nguyệt Hiên, Thương Y vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng có gì đáng ngại. Gia Cát Linh vừa mới đút cơm cho Thương Y ăn xong, Sở Lăng Thiên bên nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , làm như sợ khi nháy mắt nàng biến mất thấy, nghĩ đến Đại phu nhân lòng dạ rắn rết kia, trong mắt Sở Lăng Thiên nổi lên vẻ rét lạnh.

      Gia Cát Linh đặt bát trong tay xuống, đoán ra được tâm tư của Sở Lăng Thiên, “Điện hạ, chuyện này thần nữ giải quyết, hy vọng điện hạ đừng nhúng tay vào.”

      Sở Lăng Thiên ngẩn người, : “Cứ theo Linh nhi .” Y tin Gia Cát Linh cũng muốn buông tha Đại phu nhân, nhưng nàng là muốn dùng biện pháp của mình để giải quyết.

      “Tiểu thư, Thanh Y về!” Bỗng nhiên, Mộc Tê ở bên ngoài hô lên, trong giọng giấu được vui mừng.

      Nghe vậy, Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên nhanh chóng chạy ra, Thanh Y bị Mộc Tê và Nguyệt Lan vây quanh, hai nha đầu kia phấn khởi hỏi này hỏi nọ.

      “Này, Tiểu Bạch!” Thanh Y vẫy tay với Kinh Phong, “Có nhớ ta hay hả?”

      “Lấy được Thánh Tuyết Đơn ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Được.” Thanh Y gật đầu.

      “Vậy mau cho Thương Y ăn .”

      tới trước giường Thương Y, Thanh Y lấy ra chiếc bình, từ bên trong đổ ra viên thuốc tròn, viên thuốc trắng như tuyết, trong suốt sáng ngời, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nó, tản ra đủ mọi màu sắc, chỉ chốc lát sau, nhiệt độ trong phòng hạ xuống mấy độ, mọi người hít khí, đều cảm thấy đầu óc sảng khoái ít, bầu khí có chút ô nhiễm, làm cho người ta vô cùng khoan khoái.

      “Mau cho ăn vào .” Gia Cát Linh .

      “Ừm.” Thanh Y vừa cạy miệng của Thương Y nhét viên thuốc vào, vừa , “Môn chủ, đây là viên thuốc có hai đời này, được phung phí của trời, người nhất định phải mau chóng tỉnh lại nhé.”

      “Ồn ào chết được!” Thương Y vốn hôn mê đột nhiên mở to mắt, nhìn Thanh Y, vẻ mặt bất mãn.

      “Môn chủ tỉnh rồi? quá tốt! Người cảm thấy thế nào?”

      Nhìn thấy Thương Y tỉnh lại, tất cả mọi người đều thở phào nhõm, khỏi cảm thán Thánh Tuyết Đơn đúng là linh đơn diệu dược.

      Thương Y ngồi dậy, thử vận khí chút, hài lòng gật đầu: “Ít nhất công lực hồi phục được tám phần, qua vài ngày nữa, là có thể hồi phục hoàn toàn.”

      Thương Y nhìn đến Gia Cát Linh , lập tức đứng lên, định nhào tới, lại bị Sở Lăng Thiên chắn giữa.

      “Thương thế của Thương Y môn chủ vừa tốt lên, đừng lộn xộn mới phải.” Sở Lăng Thiên đưa tay ôm chầm lấy Thương Y, vui vẻ , “ sao là tốt rồi!”

      “Ta chỉ muốn cảm ơn Linh nhi chỉ Thánh Tuyết Đơn cho ta, đừng keo kiệt vậy chứ.” Thương Y dừng chút, như là cảm thấy chỗ nào đúng, “Nhưng dựa vào cái gì cho ta ôm Linh nhi cái chứ, ngươi quản được à? Đừng tưởng rằng mấy ngày nay ngươi ở lại đây trông nom ta, ta tặng Linh nhi cho ngươi nhé.”

      “Môn chủ, thương thế vừa khỏi, ít chút .” Thanh Y kéo Thương Y lại, “Môn chủ, người vẫn nên mau chóng trở về Thanh Ngọc Môn chuyến , mấy ngày nay Thánh Điện ngừng quấy phá Thanh Ngọc Môn.”

      “Ừm.” Thương Y gật đầu, “Cũng nên quay về chút. Linh nhi, ta trước, giải quyết xong chuyện của Thanh Ngọc Môn, ta lại đến cảm ơn ngươi, mấy hôm nay ta cũng dẫn Thanh Y , Tiểu Thất, nơi này giao lại cho ngươi.”

      , .” Sở Lăng Thiên cao hứng vẫy tay, “Nơi này cần ngươi quan tâm đâu.”

      Sau khi Thương Y rời , Sở Lăng Thiên mượn cớ được Thương Y dặn dò, nên tiếp tục ở lại Trục Nguyệt Hiên.

      Sở Lăng Thiên vắng mặt ở vương phủ nhiều ngày như vậy, nhất định có rất nhiều chuyện cần xử lý, Gia Cát Linh với Sở Lăng Thiên: “Điện hạ cứ an tâm hồi phủ , thần nữ giờ là Huyền Quân ngũ phẩm, ở trong phủ có khó khăn gì đâu.”

      Hết chương 79
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 80: Thất vương gia vẫn luôn ở trong lòng thần nữ

      “Linh nhi là đuổi ta sao?” Trong lòng Sở Lăng Thiên khỏi cảm thấy mất mát.

      “Lúc nào Trục Nguyệt Hiên cũng hoan nghênh Thất điện hạ cả.” Gia Cát Linh .

      Nghe xong lời của Gia Cát Linh , trong lòng Sở Lăng Thiên lại có chút mừng rỡ: “Nếu Linh nhi tiện giữ ta lại, ta hồi phủ trước rồi sau đó quay lại. Kinh Phong, bảo vệ chu toàn cho Tam tiểu thư.”

      “Kinh Phong tuân lệnh!” Trải qua nhiều chuyện như vậy, Kinh Phong sớm xem Gia Cát Linh thành nửa chủ tử của mình, nếu theo Sở Lăng Thiên rời , cũng yên tâm.

      “Linh nhi tiễn ta ra ngoài được ?” Sở Lăng Thiên dùng ánh mắt chờ mong để nhìn Gia Cát Linh .

      “Điện hạ, mời.”

      Gia Cát Linh đằng trước, cùng Sở Lăng Thiên trước sau về phía cửa lớn phủ Thừa tướng.

      Sắp từ biệt, Sở Lăng Thiên mỉm cười nhìn Gia Cát Linh , “Trục Nguyệt Hiên lúc nào cũng hoan nghênh ta, lời Linh nhi ?”

      “Đương nhiên là .”

      “Lòng của Linh nhi, đến khi nào cũng hoan nghênh ta đây?” Sở Lăng Thiên nhếch khóe môi, mỉm cười xấu xa.

      “Thất vương gia vẫn luôn ở trong lòng thần nữ.” xong, Gia Cát Linh xoay người, mạch mà quay đầu lại, trời biết, hôm nay ra những lời này, Gia Cát Linh mất rất nhiều thời gian để cân nhắc. Khi Sở Lăng Thiên toàn thân đầy máu xuất ở trước mặt nàng, chỉ có mình nàng biết, nàng sợ hãi mất biết bao. Nếu , nên dũng cảm mà .

      Khi Sở Lăng Thiên lấy lại tinh thần bóng dáng của Gia Cát Linh biến mất khỏi tầm mắt của , Sở Lăng Thiên nhất thời mừng rỡ cười vang: Thất vương gia vẫn luôn ở trong lòng thần nữ. đường hồi phủ, trong đầu Sở Lăng Thiên vẫn còn quanh quẩn câu này, mặt đều giấu được ý cười.

      Phủ thừa tướng, Gia Cát Chiêm gọi Gia Cát Linh lại hỏi: “Người vừa mới là Thất vương gia?”

      “Vâng, phụ thân có chuyện gì sao?”

      “Thất vương gia cũng biết chuyện định thân của con?”

      “Biết ạ.” Gia Cát Linh cười cười, “Thái tử điện hạ cũng biết. Nhưng mà giờ Hoàng hậu thay đổi chủ ý, Linh nhi gả cho Lương Nguyên Phong nữa.”

      “Cái gì?” Gia Cát Chiêm giật mình nhìn Gia Cát Linh , để lộ vẻ mặt khó tin, “Rốt cục xảy ra chuyện gì?”

      “Thất điện hạ và thái tử cùng nhau thuyết phục nương nương, tóm lại con cần gả cho Lương Nguyên Phong.” xong, Gia Cát Linh ho khan mấy tiếng ngừng.

      “Chuyện này…” Trong lòng Gia Cát Chiêm khỏi run lên, ngờ chuyện này xoay chuyển, thể lần nữa nhìn kỹ Gia Cát Linh , “Vậy là tốt rồi, tốt rồi! Linh nhi bị ho, có phải cảm nhiễm phong hàn?”

      “Phụ thân có điều biết, mấy hôm nay tinh thần của Linh nhi được tốt lắm, uống thuốc cũng thấy công hiệu, toàn thân lạnh lẽo, chắc cảm nhiễm phong hàn thôi, Linh nhi về nghỉ ngơi trước đây.” Biểu của Gia Cát Linh rất yếu.

      “Được được, Linh nhi mau về nghỉ ngơi , phụ thân mời đại phu đến thăm bệnh cho con.” Gia Cát Chiêm xong, xoay người liền căn dặn Lưu quản gia mau chóng mời đại phu.

      Mấy người Thương Y rồi, Kinh Phong ở lại lạnh lùng thích chuyện, Trục Nguyệt Hiên yên tĩnh rất nhiều. Mộc Tê và Nguyệt Lan maiu chóng thay đệm chăn mới cho Gia Cát Linh , rồi quét tước sạch Trục Nguyệt Hiên cả trong lẫn ngoài.

      “Mộc Tê, bên Linh Giới đại sư chuẩn bị xong chưa?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Tiểu thư yên tâm, tất cả được chuẩn bị xong xuôi. Vốn Linh Giới đại sư muốn đến, nhưng nô tỳ tiểu thư nhường lại nửa bộ ‘Đạo Tạng’[1], đại sư ngược lại cầu được đến đây.”

      Gia Cát Linh mỉm cười, đêm nay có trò hay rồi.

      Gia Cát Chiêm bảo Lưu quản gia mời đại phu giỏi nhất Ngân Đô đến, đại phu tứ chẩn[2] hồi, lại tìm ra được nguyên nhân căn bệnh. Gia Cát Chiêm ngừng tới lui trong phòng, mặt đầy vẻ lo âu.

      “Đại phu, tình trạng của con ta thế nào rồi?” Gia Cát Chiêm lo lắng hỏi.

      Đại phu lắc đầu, : “Lão phu hành nghề y nhiều năm, quả chưa từng gặp qua bệnh nào kỳ lạ như vậy, mạch đập của Tam tiểu thư chút khác thường. Tháng bảy đắp chăn mà toàn thân lại lạnh như băng, ngừng ho khan. Thừa tướng gia, thứ cho thảo dân bất lực, thừa tướng gia vẫn nên tiến cung mời thái y đến xem mạch .”

      Gia Cát Linh nằm giường, yếu ớt nỏi: “ dối gì đại phu, Thất điện hạ mời thái y đến xem mạch cho ta, cũng thấy có gì khác thường.”

      Gia Cát Chiêm cau chặt mày, hôn của Gia Cát Linh khó khăn lắm mới có xoay chuyển, Thất điện hạ còn mời thái y đến bắt mạch cho nó, có thể thấy được phân lượng của Gia Cát Linh ở trong lòng Thất điện hạ, lúc này nhất định được xảy ra sơ suất gì.

      Gia Cát Chiêm thành khẩn : “Đại phu, ông nghĩ cách thử xem, nhất định phải chữa khỏi cho Linh nhi.”

      “Việc này…” Đại phu khó xử, “Thừa tướng, ngay cả thái y cũng xem được căn nguyên từ đâu, thảo dân thực bất lực.”

      “Phụ thân, Linh nhi nhớ hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân, có phải mẫu thân nhớ nữ nhi, nên đến tìm nữ nhi ? Mấy hôm trước, nữ nhi mơ thấy mẫu thân, mẫu thân giờ mẫu thân là hồn dã quỷ, có nơi nương tựa, muốn nữ nhi cầu xin cha đặt linh vị của mẫu thân vào trong từ đường của gia tộc.” Gia Cát Linh thê lương .

      “Linh nhi được bậy!” Gia Cát Chiêm vẫn chau mày, lớn tiếng với khí, “Tam di nương, khi bà còn sống bản thừa tướng cũng xem như có lỗi với bà, chết rồi còn muốn tác quái! Mau trở về tào địa phủ , nếu muốn hại Linh nhi, bản thừa tướng nhất định tìm người đánh tan hồn phách của bà! người mang thân phận di nương như bà, bài vị cũng đòi đặt vào từ đường, thân phận của bà nhận nổi sao?”

      “Á!” Gia Cát Chiêm vừa mới xong, Gia Cát Linh đột nhiên hét lên tiếng, đau đớn ôm đầu, la lên, “Cha ơi, Linh nhi đau đầu quá!”

      “Đại phu mau xem thử, con ta làm sao vậy?”

      “Có phải Tam tiểu thư đụng vào vật gì ? Thừa tướng gia chi bằng mời đại sư đến xem giúp Tam tiểu thư . Thừa tướng gia, có phải thừa tướng làm Tam di nương tức giận, ma quỷ có chừng mực đâu, bà trả thù lên người tam tiểu thư đó, người sống làm sao đấu lại người chết chứ?” Đại phu sợ hãi , “Thừa tướng gia vẫn nên mời Linh Giới đại sư đến , bệnh này của Tam tiểu thư, thảo dân trị được.” xong, đại phu như chạy trốn khỏi Trục Nguyệt Hiên.

      Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Gia Cát Linh , Gia Cát Chiêm thở dài, : “Linh nhi nghỉ ngơi , phụ thân mời Linh Giới đại sư đến xem!”

      “Đa tạ phụ thân.” Gia Cát Linh lờ mờ mở mắt, yếu ớt .

      Gia Cát Chiêm rồi, Gia Cát Linh nhanh chóng ngồi bật dậy, lấy những khối băng nhét trong người sắp tan hết ra, đệm giường đều ướt sũng đến có thể vắt chảy ra nước.

      Nguyệt Lan đem đến bộ y phục sạch , “Tiểu thư mau thay y phục , nếu bị cảm nhiễm phong hàn đó.”

      Gia Cát Linh nhanh chóng thay ra, toàn thân ngừng run lập cập.

      Trong phòng đại tiểu thư, Gia Cát Hồng Nhan rầu rĩ tới lui, thỉnh thoảng ngóng ra ngoài cửa, “Thanh La, mặt trời cũng xuống núi rồi, sao mẹ ta còn chưa về?”

      “Tiểu thư, nô tỳ vừa chạy ra ngoài phủ xem thử, phu nhân vẫn chưa về. Có lẽ là tán gẫu với Hoàng hậu nương nương vui quá, nương nương muốn hỏi Đại phu nhân thêm chuyện nhà, chừng còn muốn giữ Đại phu nhân ở lại dùng thiện.”

      “Ừm.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Nếu đúng như vậy hay quá, ngươi lại xem thử, có tin gì lập tức về báo ta biết.”

      “Dạ, tiểu thư.” Thanh La chạy ra ngoài cách tình nguyện, cả buổi chiều, nàng chạy ra xem hơn mười lần.

      lát sau, chỉ thấy Thanh La kinh hoàng chạy về, nớm nớp lo sợ : “Tiểu thư… Phu… phu nhân về, là… được người ta khiêng về, giống như bị… bị thương rất nghiêm trọng…”

      “Hả!” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan tái xanh, “Sao vậy? Mẹ ta ở đâu? Mau dẫn ta xem!”

      “Tiểu thư, người còn bị cấm túc mà…”

      “Ngươi là đầu heo à!” Gia Cát Hồng Nhan tức giận mắng, “Mẹ ta bị như vậy rồi, đương nhiên phải mau chóng xem! ! Thôi khỏi, ta tự , còn ngươi mau chóng mời đại phu đến !”

      [1] Đạo Tạng là tên gọi bộ Kinh sách của Đạo giáo Trung Quốc. Đạo nghĩa là Đạo giáo; Tạng nghĩa là chứa đựng, dung hợp. nên nhầm với Đại Tạng là bộ kinh điển Phật giáo.

      [2] Tứ chẩn: vọng (nhìn), văn (nghe), vấn (hỏi), thiết (bắt mạch).

      Hết chương 80

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :