1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 62: So chữ viết

      “Hoàng thượng, chỉ là uống rượu, dùng bữa, có nhàm chán quá hay ?” Chu quý phi cười cười, : “Các công tử, tiểu thư đều ở đây, bằng mời họ giúp vui, nhân cơ hội so tài chút?”

      “Ừm.” Sở Kim Triêu bảo: “Đề nghị của ái phi rất tốt, mấy đứa này mới là hy vọng tương lai của nước Lăng Nguyệt, cũng để cho trẫm hiểu biết bản lĩnh của các ngươi chút. Thi đấu cái gì đây?”

      “So chữ viết như thế nào?” Chu quý phi nghĩ nghĩ, . Thư pháp là sở trường thành thạo của Chu Tuyết Tranh, so sánh chữ viết khẳng định có thể để cho Chu Tuyết Tranh trổ hết tài năng với các tiểu thư khác. Tuổi tác của Chu Tuyết Tranh còn ưu thế, nếu phải vì bối cảnh của Chu gia, tiểu thư vào tuổi này còn chưa có lấy chồng chỉ có làm tiểu thiếp cho số lão quan.

      “Được! Dùng võ đoạt thiên hạ, dùng văn trị thiên hạ, văn thể lơi lỏng. Các ngươi viết ba chữ ‘Thanh Lương Điện’, hôm nay trẫm nhìn xem chữ viết của các ngươi thế nào. Đem bút mực lên!” Sở Kim Triêu sang sảng .

      “Hoàng thượng, nếu là tỉ thí, nên ban thưởng mới phải.” Hoàng hậu .

      “Ừm.” Sở Kim Triêu gật đầu, : “Đề nghị của hoàng hậu rất tốt, nhìn thanh niên tài tuấn cả sảnh đường, trong lòng trẫm rất vui. Nếu hôm nay ai đạt được vị trí đầu, công tử thăng quan, nếu làm quan thăng lên bậc, nữ tử tấn phong Huyền quân. Phàm nhi là quận chúa, nếu đạt thứ nhất ngươi muốn cái gì cứ việc mở miệng!”

      “Phàm nhi chỉ sợ phải làm cho hoàng thượng thất vọng.” Trần Cẩm Phàm có chút ngượng ngùng.

      Sở Kim Triêu tung ra phần thưởng, khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ thôi, ngay cả hoàng hậu cũng có nghĩ đến. Thăng quan tiến chức là nguyện vọng cả đời của nhiều nam nhi, mà Huyền quân, mặc dù phải là quan chức gì, nhưng cũng tương đương với quan cấp chính ngũ phẩm. Nếu cả đời nữ tử có thể được phong thưởng là chuyện vẻ vang cả nhà. Tất cả các quan viên đều lòng đầy hy vọng nhìn con cái của mình, chuyện tốt này há dễ dàng buông tha. Ánh mắt của Gia Cát Chiêm nóng rực, nhìn chằm chằm Gia Cát Hồng Nhan. Hồng Nhan, cha bỏ nhiều tâm huyết ở người ngươi như vậy, ngươi nhất định thể khiến cho ta thất vọng!

      Đón ánh mắt của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Hồng Nhan hơi gật gật đầu. tay viết chữ đẹp cuả nàng ta, nàng ta cũng cho rằng rất xuất chúng, Gia Cát Hồng Nhan thầm vui vẻ thôi. Gia Cát Linh , để cho tất cả mọi người biết được ngươi dốt đặc cán mai, chữ to hiểu được cái, càng đừng viết chữ, đừng tưởng rằng lần trước may mắn làm ra hai bài thơ là có thể lừa dối quá khứ. Trong chốc lát, Lục vương gia thấy trò hề của ngươi, khẳng định thích ngươi nữa. Nếu ta có thể được phong làm Huyền quân, sau này tuỳ tiện tìm cái cớ trừng trị ngươi tội phạm thượng, ngươi chờ xem.

      Gia Cát Linh nhớ , kiếp trước, Gia Cát Hồng Nhan tại yến hội này đạt thành tựu xuất sắc, dẫn tới phần đông công tử vương gia ái mộ nàng ta, ngay cả Sở Lăng Hiên cũng bị nàng ta câu mất hồn phách. Đúng là bởi vì lần gặp mặt này, sau đó hai người mới qua lại với nhau. Cũng là tại yến hội này, hoàng đế ban hôn cho Sở Lăng Hiên với Gia Cát Hồng Nhan, nhưng Chu quý phi bằng vào lực người, thay đổi ý tưởng của hoàng đế, ngược lại làm cho Gia Cát Linh đính hôn cùng Sở Lăng Hiên. Kiếp trước Gia Cát Linh cũng lúc ấy như thế nào, vì sao Chu quý phi lại chọn nàng, sau đó mới biết được, Chu quý phi lòng muốn giật dây cho Chu Tuyết Tranh cùng Sở Lăng Hiên. Gia Cát Hồng Nhan quá mức chói lọi, nổi bật hơn Chu Tuyết Tranh, cùng là nữ nhi nhà Gia Cát, Gia Cát Linh trở thành người được chọn. Đời này, yến hội này cũng giống nhau, nhưng là bước ngoặc của hai người.

      “Phàm nhi, ngươi đến đây trước .” Hoàng hậu với Trần Cẩm Phàm.

      “Dạ, , Phàm nhi xin bêu xấu.”

      Hoàng hậu đối với cháu này rất thích, hiền thục khéo léo, thông minh lanh lợi, đối với dưới đều có tiến thối chừng mực, tuyệt đối làm ra chuyện mất quy củ, lại đầy bụng tài hoa, ở trong yến hội đem lại ít thể diện cho Trần gia.

      Trần Cẩm Phàm ra giữa, cầm lấy bút lông, chấm chấm mực nước, điềm tĩnh viết. Trần Cẩm Phàm ung dung hạ bút, kiểu chữ gọn gàng, hàm súc nội liễm, nét dọc nét ngang thẳng thớm, chữ Khải sâu sắc, cực kỳ giống với tính cách của nàng. Viết xong, Trần Cẩm Phàm để bút xuống, hướng về mọi người chân thành hành lễ.

      “Chữ đẹp!” Diêu Khánh là người thứ nhất hét lớn. nhìn về phía ánh mắt của Trần Cẩm Phàm, tràn đầy thâm ý. Nếu có thể lọt vào mắt xanh của quận chúa Cẩm Phàm, đời này lo, vì thế vui lòng tán dương chữ viết: “Chữ viết của quận chúa chính trực như người vậy, tại hạ khâm phục khâm phục.”

      Mặt Trần Cẩm Phàm lộ vẻ mỉm cười, : “Diêu công tử quá khen.”

      Nhìn thấy quận chúa vậy mà nở nụ cười với mình, trong lòng Diêu Khánh liền ngọt như ăn mật.

      Như Mộng đứng ở sau lưng Gia Cát Linh , núp trong góc tối, nhìn chằm chằm ánh mắt lấy lòng của Diêu Khánh kia, trong lòng khỏi cảm thấy mất mát. Diêu đại ca, lòng của Như Mộng rất đau. Tuy rằng Như Mộng và Diêu Khánh chỉ gặp qua vài lần, nhưng Như Mộng đối với nhất kiến chung tình, thỉnh thoảng thêu ít đồ vật nhờ người đem tặng. Mà Diêu Khánh cũng nương theo, thu nhận toàn bộ, đương nhiên Như Mộng cho rằng giống như quan tâm đến nàng ta.

      “Chữ viết của Phàm nhi có tiến bộ, xem ra rèn luyện ít. Bất quá, đừng có lơ là, nhất định thể kiêu ngạo tự mãn.” Sở Kim Triêu đối với chất nữ này cũng rất thích, lúc này cũng quên dạy bảo vài câu.

      “Tạ ơn hoàng thượng dạy bảo, Phàm nhi nhất định ghi nhớ.” Trần Cẩm Phàm trở lại chỗ ngồi, đôi mắt to chớp chớp nhìn Gia Cát Linh . biết hôm nay Tam tiểu thư còn có thể đem lại kinh hỉ cho mọi người ?

      Sau đó, các công tử tiểu thư khác lần lượt thể tài hoa của mình, cũng đều tạm được. Rốt cuộc đến phiên Gia Cát Hồng Nhan, nàng ta sớm thể chờ được.

      Gia Cát Hồng Nhan tràn đầy tự tin lên phía trước, cẩn thận tự hỏi chút phải bắt đầu như thế nào rồi mới chậm rãi hạ bút. Gia Cát Hồng Nhan viết chính là kiểu chữ lệ, đầu bút lông sắc bén, nét mực dày đậm, nháy mắt ba chữ ‘Thanh Lương Điện’ có vẻ trang nghiêm hùng vĩ. Gia Cát Hồng Nhan dừng bút, người bên ngoài liền bàn tán sôi nổi.


      “Thừa tướng gia, chữ viết của đại tiểu thư khiến cho cựu thần bội phục thôi.”

      “Đúng vậy, nữ nhi là lại có thể viết ra kiểu chữ khí thế to lớn như vậy, đơn giản.”

      “Người đứng đầu chắc chắn là Gia Cát đại tiểu thư rồi!”

      “Ngươi, nha đầu thối này, nhìn người khác xem, trở về luyện chữ tốt cho ta, luyện tốt được phép ăn cơm.” Người quan viên răn dạy nữ nhi của mình lúc trước, giờ phút này lại nhịn được mắng.

      Nghe thấy tán thưởng của mọi người, Gia Cát Hồng Nhan tất nhiên là cảm thấy vừa lòng thoả dạ, lập tức thở hắt ra, thầm kín đưa tình nhìn Sở Lăng Hiên, coi như phong hào Huyền quân thuộc về nàng ta.

      Sở Kim Triêu cũng ngừng gật gù, luôn miệng tán thưởng, : “Ừ, chữ đẹp chữ đẹp. Thừa tướng gia, nữ nhi ngươi nuôi dạy là người nào cũng xuất sắc, trẫm có chút hâm mộ ngươi.”

      Mắt Gia Cát Chiêm mang ý cười, cung kính : “Vi thần dám, thần có hôm nay đều là dựa vào thánh ân của hoàng thượng.”

      “Ha ha ha!” Sở Kim Triêu cười ha hả: “Ngươi, con cáo già này, lui xuống trước , còn có Tranh nhi và Tam nha đầu chưa có so đâu.”

      Chu Tuyết Tranh cùng Chu quý phi liếc nhau, chậm rãi đến giữa đại điện. Chữ viết của Gia Cát Hồng Nhan quả tồi, Chu Tuyết Tranh cũng rất có lòng tin đè đầu được Gia Cát Hồng Nhan.

      Cùng giống với Gia Cát Hồng Nhan, Chu Tuyết Tranh cũng lựa chọn kiểu chữ lệ, vận dụng ngòi bút còn linh động hơn so với Gia Cát Hồng Nhan. Đầu bút lông biểu từng vẻ đẹp phẩy mác, chữ viết cũng thấy càng mạnh mẽ nổi bật hơn so với của Gia Cát Hồng Nhan.

      ngờ rằng Chu nhị tiểu thư mới là thâm tàng bất lộ a.”

      “Đúng vậy, chữ viết của Gia Cát tiểu thư so với cái này cũng kém hơn chút.”

      “Đâu chỉ kém hơn chút, kém xa đó. Chu thừa tướng mới là là người có cách dạy nữ nhi.”

      “Cũng phải vậy, con lớn là quý phi, con út lại ưu tú như thế. Huyền quân này thể nghi ngờ là thuộc về Chu nhị tiểu thư.”

      “Ngươi, nha đầu thối, nhìn người khác xem, làm sao ta lại sinh ra người ngu xuẩn như ngươi vậy!” Nha đầu đáng thương kia lại bị la mắng.

      Nhìn thấy chữ viết của Chu Tuyết Tranh, nháy mắt Sở Kim Triêu mặt rồng phấn khởi, : “Trẫm chữ viết của Gia Cát đại nha đầu là số trong nữ tử, ngờ Tranh nhi càng đẹp hơn!”

      Chu Tuyết Tranh mỉm cười, tiếp nhận khen ngợi của mọi người. Chu Lâm Quân cười đến khép miệng lại được. Gia Cát Chiêm, ngươi cùng ta đấu cái gì, ngươi lấy cái gì đấu cùng ta? Chỉ bằng hai nữ nhi này, cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục rồi.

      Hết chương 62
      Chris, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 63: So thêm hai ván có sao đâu

      Gia Cát Chiêm lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, khỏi cảm thấy thất vọng với Gia Cát Hồng Nhan, đứa con ông tỉ mỉ bồi dưỡng, lại bị đánh bại bởi đứa mấy năm nay tụng kinh ở trong chùa.

      Gia Cát Hồng Nhan oán hận nhìn Chu Tuyết Tranh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong lòng khó có thể bình tĩnh.

      Chu quý phi liếc Gia Cát Linh cách trào phúng, : “Hoàng thượng à, việc đến nước này, thần thiếp đề nghị cần so tài nữa , biểu của Tranh nhi giỏi như vậy, chẳng phải để cho người thi sau vô cùng khó xử hay sao. So nữa, quả thực chính là chuốc lấy nhục nhã, so lại sợ Hoàng thượng tức giận, chi bằng Hoàng thượng tạm tha cho Tam tiểu thư .”

      “Ha ha, quý phi nương nương chí phải.” đại thần ngày thường thân cận với Chu Lâm Quân cười , “Gia Cát thừa tướng, đừng nên làm khó Tam tiểu thư, nếu thua, mặt mũi của phủ Thừa tướng cũng bị mất sạch.”

      “Tam nha đầu, trẫm cảm thấy đó là đề nghị tồi.” Ngay cả Sở Kim Triêu cũng cho rằng, Gia Cát Linh có khả năng giỏi hơn Chu Tuyết Tranh, ông tự nhận, chữ của Chu Tuyết Tranh là chữ đẹp nhất ông từng thấy trong tất cả các nữ tử, “Vậy , Tranh nhi đứng nhất.”

      Chu Tuyết Tranh cười cười nhìn Gia Cát Hồng Nhan, : “Vậy đa tạ Đại tiểu thư, chỉ có thể để tiểu thư chịu thiệt đứng thứ hai thôi.”

      Gia Cát Hồng Nhan loạt xoạt đứng lên, thua thua, nhưng nàng ta tuyệt đối bỏ qua cơ hội khiến Gia Cát Linh xấu mặt, Gia Cát Hồng Nhan vội vàng : “Thần nữ cúi xin Hoàng thượng cho Tam muội cơ hội .”

      “Tỷ tỷ, muội chưa là bỏ cuộc mà.” Trong đại điện vang lên tiếng của Gia Cát Linh , tiếng ấy làm cho người khác cảm nhận được ung dung của nàng, “Hoàng thượng, thần nữ mặt dày muốn tuyên chiến với Tuyết Tranh tỷ tỷ.”

      Tuyết Tranh tỷ tỷ? Chu Tuyết Tranh nhất thời mắng Gia Cát Linh xa xả ở trong lòng, con tiện nhân thối tha này, lại gọi ta là tỷ tỷ, bản tiểu thư chỉ lớn hơn ngươi có năm tuổi mà thôi!

      “À.” Chu Tuyết Tranh lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh , “Nếu Tam tiểu thư vậy, xin mời ra , để tránh cho có người cảm thấy Huyền Quân của Tranh nhi nhận được minh bạch.”

      “Vẫn là Tranh nhi hiểu lý lẽ.” Chu quý phi châm biếm , “Gia Cát tam tiểu thư can đảm, dù cho ngươi thua cũng thua đến tâm phục khẩu phục!”

      “Nếu Tam nha đầu kiên trì như vậy, trẫm há lại từ chối? Tam nha đầu, cho dù thua cũng sao, ngươi có dũng khí như vậy, trẫm rất tán thưởng ngươi!” Sở Kim Triêu .

      “Đa tạ Hoàng thượng!” Gia Cát Linh điềm nhiên .

      “Linh nhi…” Gia Cát Chiêm vội vàng gọi, “ được tùy tiện làm bậy!” bị cười nhạo lần rồi, Gia Cát Chiêm muốn lại bị chê cười thêm lần nữa.

      Gia Cát Linh thèm nhìn Gia Cát Chiêm, lập tức đến bên án đặt ở giữa điện, thong dong cầm bút.

      Sở Lăng Thiên sờ cằm, mỉm cười nhu hòa, y chỉ biết, nha đầu này tuyết đối chịu thua.

      Gia Cát Hồng Nhan trong lòng cười lạnh, ngươi cứ giả bộ , lập tức thấy ngay thôi, Gia Cát Linh , vận may của ngươi đến đây là hết rồi!

      Gia Cát Linh tập trung tinh thần nhìn ngòi bút, ngừng chút, bút mực bay múa, chữ thành, đặt bút xuống!

      Ba chữ ‘Thanh Lương Điện’ lặng lẽ nằm giấy Tuyên Thành, nét chữ như mây bay nước chảy, rất sống động, giống như ngay lập tức bay lên, tuy rằng chỉ có ba chữ, bút pháp liều lĩnh lại biến hóa thất thường, phóng túng ngổ ngược, co cụm tự nhiên, thủ pháp tràn trề, làm cho người khác khi nhìn thấy liền có cảm giác vô cùng sảng khoái!

      Trong điện Thanh Lương lặng phắt, mọi người kinh ngạc nhìn ba chữ kia, ngạc nhiên đến nên lời.

      “Là lối chữ thảo[1]! Tam tiểu thư lại có thể viết được lối chữ thảo?”

      “Tôi thấy bút pháp của mọi người, chữ viết cũng sánh bằng Tam tiểu thư.”

      “Hóa ra Tam tiểu thư còn xuất sắc hơn cả Đại tiểu thư.”

      “Viết còn đẹp hơn cả Chu tiểu thư nữa, thử hỏi nam nhi trong thiên hạ, có mấy ai viết được chữ có khí phách thế này?”

      “Nha đầu thối, đúng là tức chết ta, nhiều năm như vậy ngươi học được cái gì!” Vị tiểu thư đáng thương kia xấu hổ cúi đầu, còn cha nàng tức giận đến nỗi mặt mũi tím tái.

      “Chữ của Tam tiểu thư, là nét chữ đẹp nhất bản vương từng thấy.” Sở Lăng Thiên cao hứng , “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy lẽ ra người thắng phải là Tam tiểu thư!”

      Sở Kim Triêu liếc Sở Lăng Thiên cái, điều này cần ngươi phải sao, cha ngươi cũng đâu phải có mắt. Sở Kim Triêu nhếch miệng cười, kích động : “Khá lắm Tam nha đầu, mấy lần đều cho trẫm ngạc nhiên lớn như vậy! Hôm nay, trẫm phán ngươi thắng cuộc!”

      “Tạ Hoàng thượng!” Gia Cát Linh quỳ xuống hành lễ, biểu mặt vẫn thản nhiên.

      Gia Cát Linh thắng cuộc, các tiểu thư công tử khác đều thua tâm phục khẩu phục! Còn Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đồng loạt chuyển thù hận lên người Gia Cát Linh , ánh mắt ngoan độc của hai người, ước gì có thể chém đứt gương mặt trắng trẻo kia làm hai nửa, thứ tới tay biến thành của người khác, mùi vị này quả thực rất khó chịu! Gia Cát Hồng Nhan lần đầu tiên cảm thấy bản thân trước kia quá xem thường Gia Cát Linh , hóa ra hết thảy mọi chuyện đều phải may mắn, đây là cái giá cho việc khinh thường đối thủ sao?

      Sắc mặt Sở Lăng Hiên càng thêm xám xịt đến đáng sợ, nữ tử hưởng thụ sùng kính của mọi người lúc này, mới vừa nãy thôi từ chối tứ hôn của Hoàng thượng, nữ tử muôn mặt tài hoa này, nhất định phải có được, nhất định!

      Gia Cát Chiêm cười tủm tỉm nhìn Chu Lâm Quân, : “Chu thừa tướng, tiểu nữ bất tài, hơn chút, còn phải đa tạ Chu tiểu thư nhường nhịn.”

      Chu Tuyết Tranh lo lắng nhìn Chu quý phi, sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội này được!

      Mắt Chu quý phi xoay chuyển, nũng nịu : “Hoàng thượng, ván quyết định thắng bại ít nhiều gì có chút yếu tố may mắn trong đó, thần thiếp đề nghị, so thêm hai ván thế nào?”

      “Muội muội, vừa rồi đâu có là so ba ván đâu.” Hoàng hậu nhìn Chu quý phi lạnh lùng , từ khi biết chuyện chén thuốc, Hoàng hậu chỉ biết bản thân phải cắt đứt với Chu quý phi, lúc trước bà đối đãi tốt với Chu quý phi chính là muốn hậu cung hòa thuận, tuy rằng Chu quý phi hay toang toác, nhưng Hoàng hậu ngờ rằng ả dám xuống tay với mình! Người phạm ta, ta phạm người, nhưng nếu người phạm ta…

      “Nhưng cũng đâu có là chỉ so ván.” Chu quý phi .

      “Việc này…” Sở Kim Triêu nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Tam nha đầu, ý của ngươi thế nào?”

      “So thêm hai ván nữa có sao đâu? Nếu Quý phi nương nương mở kim khẩu, thần nữ đương nhiên đồng ý!” Gia Cát Linh thân áo trắng đứng giữa điện, gió đêm thổi qua, nhàng làm tung bay mái tóc cùng y phục của nàng, mặt biểu tự nhiên, thu hút mọi ánh nhìn của các công tử.

      “Tuyệt! Tam nha đầu có khí phách, trẫm vô cùng tán thưởng, so thêm hai ván nữa! Nếu ai thắng hai trong ba ván, chính là người chiến thắng cuối cùng!” Sở Kim Triêu hưng phấn , “Trẫm nhìn thấy trời cũng còn sớm nữa, hai ván sau liền để cho ba người biểu tốt nhất vừa rồi là Gia Cát đại nha đầu, Tranh nhi và Tam nha đầu tỷ thí . Vừa rồi so chữ viết, ván thứ hai so họa, ván thứ ba… ván thứ ba so vũ vậy!”

      Người bị thua ở ván đầu tiên, vốn nghĩ còn có hy vọng, nhưng nghe Sở Kim Triêu vậy, nhất thời thất vọng thôi, trong đại điện vang lên vài tiếng thở dài chua sót.



      [1] Lối chữ thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.

      Hết chương 63

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 64: So họa

      Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều sáng lên, có thể giành được cơ hội cải tử hoàn sinh, nhất định thể bỏ qua!

      Họa và vũ, đều là sở trường của Gia Cát Hồng Nhan, nhưng biết, hai phương diện này con nha đầu thối Gia Cát Linh kia tài nghệ thế nào? Trận đấu này, Gia Cát Hồng Nhan còn xem thường Gia Cát Linh nữa.

      Gia Cát Chiêm nheo mắt, tinh tế thưởng thức rượu, ông có hai con , phần thắng cao hơn Chu Lâm Quân ba phần.

      Lần này là cả ba cùng lúc vẽ tranh, phải hoàn thành trong thời gian nén hương, bất luận thời gian dài hay ngắn, người có bức tranh đẹp nhất thắng cuộc.

      “Hoàng hậu nương nương, trước khi vẽ tranh thần nữ muốn vài câu với người.” Bỗng nhiên, Gia Cát Linh .

      “Hừm! Biết bản thân được, nên muốn mượn sức tỷ tỷ trước sao? Cách làm của Tam tiểu thư cũng quá thấp hèn .” Chu quý phi trào phúng .

      “Muội muội, sao có thể dùng suy nghĩ ác ý để phỏng đoán tâm tư người khác, Tam nha đầu, ngươi .” Hoàng hậu mỉm cười, .

      Gia Cát Linh đến bên cạnh Hoàng hậu, khẽ vào tai bà, chỉ thấy đầu tiên Hoàng hậu hơi kinh ngạc, rồi sau đó lại mỉm cười, ngừng gật gù.

      xong, Gia Cát Linh lui xuống, mới vừa cầm lấy bút lông, lại đặt xuống, Gia Cát Linh nghĩ nghĩ rồi với Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, thần nữ có thể đổi bút lông thành thanh mực ? Thêm tấm ván nữa.”

      “Ngươi muốn dùng thanh mực để vẽ tranh?” Sở Kim Triêu tò mò hỏi.

      “Dạ.”

      “Ha ha!” Chu quý phi cười lớn , “ biết vẽ mau nhận thua , có phải đến lúc thua đổ trách nhiệm lên thanh mực hay ?”

      “Tốt nhất ái phi nên ngậm miệng lại, đừng làm ảnh hưởng cuộc thi.” Sở Kim Triêu vui liếc Chu quý phi cái, “Người đâu, đổi thanh mực cho Tam tiểu thư, mang tấm ván gỗ lên đây!”

      Bị Hoàng thượng trách mắng, Chu quý phi méo miệng, ở tại chỗ tự nhiên mà uốn éo cơ thể, thèm gì nữa.

      “Trận đấu bắt đầu!”

      Khi tổng quản công công phát hiệu lệnh, ba người đều bắt đầu vẽ tranh, Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều chuyên tâm vùi đầu vẽ, Gia Cát Linh dựng thẳng giá vẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xem, rồi tiếp tục cúi đầu vẽ.

      Tất cả mọi người trong điện đều vươn cổ, muốn nhìn cho ba người vẽ cái gì, Gia Cát Linh dựng thẳng giá vẽ, chắn hết tầm mắt của mọi người, ai nấy đều cảm thấy rất hiếu kỳ.

      “Sao Tam tiểu thư lại dựng đứng tấn ván lên vậy? Đặt án vẽ tiện hơn nhiều chứ.”

      biết nữa, hóa ra còn có thể vẽ tranh như vậy?”

      biết Tam tiểu thư vẽ tranh gì?”



      Đến khi nén hương tàn hết, chút tro hương cuối cùng rơi xuống, công công hô lớn: “ hết giờ! Xin ba vị tiểu thư bày tranh ra.”

      Ba người đều dừng tay, đồng loạt bày bức tranh của chính mình ở trước mặt mọi người.

      bức tranh thủy mặc của Gia Cát Hồng Nhan, thể cảnh đẹp vào xuân, dương liễu lả lướt, nước suối trong vắt, đàn cá tự do bơi lội, cỏ xanh lay động theo gió, làm cho người xem thấy vui vẻ thoải mái, rất có sức hút! Mọi người nhìn, đều kiềm được tán thưởng.

      Bức tranh thủy mặc sơn hà của Chu Tuyết Tranh, cũng khiến cho ai nấy đều luôn miệng khen ngợi, ngọn núi trùng điệp quanh co, đỉnh núi cao chót vót chọc thủng tầng mây, mây mù lượn lờ giữa sườn núi, cây cối xanh um tươi tốt rậm rạp, cả bức tranh toát ra khí thế dạt dào.

      Khi nhìn đến bức tranh của Gia Cát Linh , các quan viên giật mình, lúc có phản ứng lập tức quỳ xuống dập đầu: “Thần tham khiến Hoàng hậu nương nương!”

      Hóa ra bức tranh của Gia Cát Linh bức phác họa, nhân vật chính là Hoàng hậu. So với bức tranh cảnh xuân tươi đẹp của Gia Cát Hồng Nhan, bức tranh xanh ngát của Chu Tuyết Tranh tranh của Gia Cát Linh chỉ có màu sắc, đó chính là màu đen, nhưng Gia Cát Linh lại thông qua biến hóa linh hoạt của đường nét cùng tô bóng, toàn bức vẽ thoạt nhìn rất chân . Hoàng hậu trong tranh hơi mỉm cười, vẻ mặt, ánh mắt đều giống hệt, y như giây kế tiếp mở miệng chuyện.

      “Phong cách vẽ tranh của Tam tiểu thư rất lạ, nhưng bức họa này rất đẹp!”

      “Đúng vậy! biết Tam tiểu thư theo học thầy nào, phải nhất định nghe ngóng mới được.”

      “Tam tiểu thư khởi xướng nên trường phái mới!”

      Tranh này, ngqy cả Sở Kim Triêu cũng nhìn đến ngẩn ngơ, ông kích động hỏi: “Tam nha đầu, sao ngươi lại nghĩ ra cách vẽ thế này? Hoàng hậu trong bức họa này rất sống động, hôm nào ngươi tiến cung, vẽ cho trẫm bức nhé!”

      “Dạ, thần nữ tuân lệnh!” Gia Cát Linh đáp, vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh.

      “Tam nha đầu, mau dâng lên cho bản cung xem nào.” Hoàng hậu vui vẻ , “Bức tranh này bản cung nhất định cất giữ tốt, có bức nào đẹp như bức của Tam nha đầu.”

      Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh ngơ ngác nhìn bức tranh của Gia Cát Linh , nhất thời giận đến ra lời! Chu Tuyết Tranh tràn ngập lửa giận, cũng dám thể ra, tiện nhân thối, tranh của ngươi là cái thứ quỷ quái gì vậy? Làm sao đẹp bằng tranh của bản tiểu thư! Nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, Chu Tuyết Tranh giận đến choáng đầu, suýt nữa đứng vững.

      Gia Cát Hồng Nhan gần như mất ý thức, nàng chỉ biết là, trận này, nàng lại thua rồi, thua bởi con ả chết tiệt mà nàng vẫn luôn khinh thường để vào mắt kia, tại sao lại vậy chứ? Gia Cát Hồng Nhan hy vọng, đây chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi, bản thân vẫn là Đại tiểu thư cao cao tại thượng, còn Gia Cát Linh vẫn là thứ nữ nhát gan yếu đuối.

      “Ván này, vẫn là Tam nha đầu thắng!” Sở Kim Triêu cười ha ha tuyên bố.

      “Tam nha đầu thắng hai ván, tối nay người đứng nhất chính là Tam nha đầu.” Hoàng hậu trong lòng cũng vui vẻ, từ đầu đến cuối, bà đều thiên vị Gia Cát Linh .

      “Hừ! Chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà cũng lên mặt.” Chu quý phi căm tức .

      Gia Cát Linh cười cười, lại nhìn đến vẻ mặt cam lòng của Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh, : “Đại tỷ, Chu tiểu thư, còn muốn so ván thứ ba ? Nếu trong hai tỷ thắng ván thứ ba, Linh nhi tình nguyện để người đó đứng nhất, còn nếu hai tỷ thua, chỉ cần câu với muội là: Tỷ thua rồi!”

      Gia Cát Linh vừa , mấy người trong điện xôn xao cả lên, Tam tiểu thư điên rồi à, thứ tới tay rồi còn lấy ra đánh cược? Trước khi Chu Tuyết Tranh chưa đến Thiên Thai Tự, tài múa của nàng được Hoàng đế khen là đứng đầu Ngân Đô, Tam tiểu thư muốn khiêu chiến với Chu Tuyết Tranh ở phương diện này, khỏi cũng quá liều lĩnh.

      “Linh nhi, đừng càn!” Gia Cát Chiêm tức giận .

      Gia Cát Linh lại chẳng chút nào để ý đến Gia Cát Chiêm, chờ đợi câu trả lời của Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh.

      Trong lòng Chu Tuyết Tranh cười lạnh, Gia Cát Linh , lần này, ngươi đá trúng tảng đá rồi, ngươi gấp gáp muốn nếm thử mùi vị thất bại như vậy, bản tiểu thư chỉ có thể để ngươi toại nguyện, Chu Tuyết Tranh mỉm cười : “Tam tiểu thư rộng lượng như thế, nếu ứng chiến có vẻ như Tranh nhi sợ, vậy theo lời của Tam tiểu thư , so ván cuối cùng! Đại tiểu thư, nương cảm thấy thế nào?”

      Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười, “Hồng Nhan cùng Tam muội tình như thủ túc, ai thắng cũng quan trọng, nếu Tam muội có hứng thú như vậy, Đại tỷ đương nhiên phụng bồi!”

      “Ha ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, : “ ngờ nữ tử của nước Lăng Nguyệt cũng hiếu chiến như vậy, sao phải lo âu quốc gia hưng thịnh chứ! Nhưng Tam nha đầu à, theo lời ngươi , nếu ván này thua, ngươi còn gì hết.”

      “Hồi Hoàng thượng, thần nữ vốn chẳng có gì, còn lấy ban thưởng của Hoàng thượng để đặt cược, xin Hoàng thượng thứ tội!”

      “Tam nha đầu có tội gì chứ, nữ tử có khí khách thế này, trẫm hết sức tán dương, các ngươi bắt đầu nhanh , trẫm đợi được nữa rồi.” Sở Kim Triêu .

      Hết chương 64
      Chris, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 65: Điệu múa này chỉ có ở trời

      Người đầu tiên vào sân là Gia Cát Hồng Nhan. Dáng người Gia Cát Hồng Nhan mặc dù bì kịp với Gia Cát Linh , nhưng trong đa số nữ nhân, cũng xem như là vô cùng xuất chúng. Giờ này nàng mặc thân lụa mỏng, đứng ở giữa điện, liền thu hút chú ý của mọi người.

      Nhạc nổi lên, động tác của Gia Cát Hồng Nhan mềm mại, cơ thể hơi giãn ra, như nụ hoa chờ đợi hé nở, cố gắng duỗi người trong gió ; đoạn giữa, tiếng nhạc du dương trong trẻo, Gia Cát Hồng Nhan chậm rãi mở hết cơ thể, động tác hoàn toàn phóng đại, xoay tròn rất nhanh, như đóa hoa tươi nở rộ, từng cánh hoa theo thứ tự nở ra, tự do phô bày vẻ đẹp của mình, đột nhiên, gió thu nổi lên, đóa hoa rơi rụng trong trung, tiếng nhạc lại dồn dập hơn, Gia Cát Hồng Nhan từ từ thu người lại, hoa rơi người mất.

      Ngay lập tức, tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Gia Cát Hồng Nhan trái lại thấy thoải mái, đến tài múa siêu quần của Chu Tuyết Tranh, kể cả Gia Cát Linh , nàng cũng biết phát sinh biến hóa gì.

      “Hay cho khúc ‘Hoa rơi’, điệu múa của Đại tiểu thư quả thực chạm đến cực hạn!”

      “Thường ngày nhất định tốn công tập luyện!”

      “Ngang tài ngang sức với Chu tiểu thư, biết Chu tiểu thư ứng đối thế nào?”

      “Nước Lăng Nguyệt đúng là nhân tài lớp lớp.” Hoàng hậu vui vẻ , “Sớm nghe Đại tiểu thư tài đức vẹn toàn, tài múa này cũng làm kẻ khác mở rộng tầm mắt, mau trở về chỗ ngồi .”

      “Quả thực tồi, bất quá so với Tranh nhi, vẫn còn kém chút.” Chu quý phi giọng .

      “Kém hay , phải so mới biết được.”

      Chu quý phi thần liếc Hoàng hậu cái, biết có phải là ảo giác hay , Chu quý phi cảm thấy ánh mắt hôm nay của Hoàng hậu nhìn bà hơi lạ, chẳng lẽ Hoàng hậu phát ra chén thuốc có vấn đề?

      “Tranh nhi, tới phiên muội.” Chu quý phi miễn cưỡng .

      Chu Tuyết Tranh chuẩn bị xong, gật đầu, chậm rãi đến giữa điện.

      cây quạt lụa màu, ở trong tay Chu Tuyết Tranh từ từ xòe ra, chậm rãi phe phẩy theo nhịp, như bức tranh muôn màu ra ở trước mắt mọi người. Quạt trong tay sinh động như mây bay nước chảy, như ngòi bút vẩy mực, bỗng nhiên biến ảo nhanh chóng, giống như quạt mà phải quạt, như kiếm mà phải kiếm, như có họa trong vũ, có vũ trong họa. Xoay tròn, tung bay, dáng người Chu Tuyết Tranh linh hoạt khi mềm mại xương, khi chân thực mạnh mẽ, theo tiếng nhạc, khi trầm khi bổng, lúc nhanh lúc chậm, khi nhàng khoan thai, khi gảy nhanh liên tục, cây quạt gặp nhiều nên quen, ở trong tay Chu Tuyết Tranh biến thành linh vật, xòe quạt ra, như hoa mai nở rộ trong băng tuyết, dáng múa thanh thoát như tuyết trắng tung bay, khi gấp quạt giống như bút ngọc trong tay, lấy ý múa bút để kết thúc điệu múa, nhàng thư thái.

      Trong điện lặng phắt vài giây, biết ai khởi xướng đầu tiên, trong điện nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.

      hổ là Chu tiểu thư, tài múa lại tinh tế đến vậy!”

      “Đẹp , lâu rồi được nhìn thấy điệu múa tuyệt vời như thế.”

      “Ta mà, mọi việc đừng nên kết luận quá sớm.” Chu quý phi lộ ra nụ cười châm chọc, liếc nhìn Hoàng hậu cái, vô cùng đắc ý .

      Sở Kim Triêu nheo mắt, ra vẻ say sưa, “Mấy năm gặp, tài múa của Tranh nhi vẫn tuyệt vời đến vậy, đúng là quá đẹp!” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , ông có chút đoán ra nha đầu này, Sở Kim Triêu hiểu sao Gia Cát Linh lại tự tin đến vậy, “Gia Cát tam nha đầu, giờ đến lượt ngươi.”

      Gia Cát Hồng Nhan nắm bắt được ánh nhìn thất vọng của Gia Cát Chiêm, nhất thời xấu hổ và giận dữ thôi, nếu Chu Tuyết Tranh thắng tốt, nhưng nếu Gia Cát Linh thắng, sau này bản thân ở phủ Thừa tướng làm sao sống yên cho được. Hôm Bách Hoa Yến, Gia Cát Chiêm vẫn chưa tận mắt nhìn thấy biểu của Gia Cát Linh , Gia Cát Hồng Nhan cũng chỉ mấy câu dối gạt cho qua chuyện, hôm nay Gia Cát Chiêm chính mắt nhìn thấy tài hoa của Gia Cát Linh , sau này, ánh mắt ông nhất định càng thêm chú ý đến nha đầu thối kia! được, nhất định thể để tiện nhân đó thắng được!

      Gia Cát Hồng Nhan đến bên cạnh Gia Cát Linh , giúp Gia Cát Linh sắp vào sân buộc lại đai lưng bên hông, mỉm cười : “Tam muội, vinh nhục của nhà Gia Cát liền phó thác lên người muội vậy.”

      ít người xúc động vì tình cảm của người chị đối với em mình, lại thấy được, chỗ thắt đai lưng ấy, Gia Cát Hồng Nhan chính là thắt cái nút thòng lọng, biết lúc nào tuột ra.

      “Hoàng thượng, thần nữ khẩn cầu thổi tắt hết nến trong điện, chỉ chừa lại ngọn nến là được! Còn nữa, thần nữ thỉnh cầu thêm tấm bình phong.” Gia Cát Linh .

      “Tam nha đầu, ngươi lại định chơi trò mới lạ gì đây?” Sở Kim Triêu nghi ngờ hỏi, “Người đâu, mau thổi tắt hết nến trong điện, mang bình phong lên!”

      “Tắt nến xem thế nào? lẽ sợ xấu hổ, nên muốn dùng kỹ xảo che mắt người khác.” Chu quý phi tức giận .

      “Chu quý phi, hôm nay nàng hơi nhiều rồi.” Sở Kim Triêu hạ giọng nhắc nhở.

      “Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp im miệng là được!”

      Nến trong điện nhanh chóng bị thổi tắt, chỉ chừa lại ngọn ở bên cạnh Gia Cát Linh , bình phóng, ánh ra bóng dáng thon thả của Gia Cát Linh .

      “Chít chít chít chít!” Vài tiếng chim hót trong trẻo kỳ ảo vang lên từ khung ở đại điện, ánh mắt mọi người khoảnh khắc này đều đổ dồn về cái bóng bình phong kia.

      Hòa với tiếng chim hót, bình phong lên thân thể duyên dáng của chim khổng tước, chiếc mỏ dài khép mở linh động, phát ra tiếng líu ríu.

      Khổng tước đón gió tung bay, phảng phất như đến từ Dao Trì tiên cảnh, cao quý nhìn xuống chúng sinh mặt đất, cũng như là thưởng thức vẻ đẹp của chính mình.

      Lay động! Lay động!

      Chỉ thấy khổng tước bình phong chậm rãi cúi đầu, lông đuôi từ từ xòe ra, rộng mở thành bức tranh khổng tước xòe đuôi xinh đẹp. Khổng tước nâng chân lên, để cho cơ thể nở rộ tuyệt đẹp hơn chút. Thình lình, lông xòe ra chợt khép lại, rồi lại nhanh chóng xòe ra, lặp lặp lại như vậy khiến người xem hoa cả mắt.

      Khổng tước quay đầu, muốn đuổi theo cái đuôi của chính mình, vì thế, ở tại chỗ ngừng xoay vòng xoay vòng, càng xoay càng nhanh, giống như từng vòng từng vòng sóng gợn, chầm chậm lan ra.

      Khổng tước tung bay!

      bình phong, khổng tước vỗ cánh, tung bay lên, đem toàn bộ xinh đẹp ban phát cho thế gian. Bóng của khổng tước ngày càng dần, dần, cuối cùng, mất hút khỏi bình phong, còn tiếng hót.

      Trong bóng tối, các nô tài phụng bồi quên mất thắp đèn, khi bọn họ nhớ ra là rất lâu sau đó. Nến tắt nay được thắp sáng, trong đại điện nhất thời sáng rực lên, tất cả mọi người dụi mắt vì kịp thích ứng, ít người còn giận dữ trừng mắt với công công thắp đèn, oán trách phá hủy dư vị của điệu múa kia mang lại.

      Sở Lăng Thiên chống cằm, rung động ngắm Gia Cát Linh , nữ tử này, mỗi lần đều có thể mang lại kinh ngạc mừng rỡ cho mình, nữ tử độc lập như vậy, xứng đáng để người đàn ông ưu tú nhất đời này thương nàng, ví dụ như mình…

      Khoảnh khắc nến sáng lên, trong lòng Sở Lăng Hiên cảm thấy bực bội tên, biểu của Gia Cát Linh càng xuất sắc, lại càng như giễu cợt .

      Lại qua lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần, quan viên thậm chí còn chạy đến sau bức bình phong, muốn nhìn thử xem có phải thực con khổng tước ở đây , nếu sao lại có thể giống như đúc thế, màn vừa nãy, đúng là nữ tử dựa vào dáng người của chính mình mà biểu diễn ra được ư?

      Nhất thời, trong điện tràn ra tiếng tán thưởng ngớt.

      “Điệu múa này chỉ có trời, người trần mấy ai được thấy.”

      “Đời này có thể xem vũ khúc thế này, có chết cũng tiếc.”

      “Tam tiểu thư này, chẳng lẽ là tiên nữ giáng trần? Dáng múa của tiên nữ cũng sánh bằng nửa của Tam tiểu thư.”

      “Hừ! biết dùng kỹ xảo che mắt gì đây, bằng sao lại phải tắt nến.” Vẻ mặt Chu Lâm Quân phục, .

      Chu Tuyết Tranh cúi đầu, xấu hổ và tức giận thôi, nhưng nàng thể thừa nhận, bản thân thua rồi.

      Hết chương 65

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 66: Ta vui

      “Chà…” Hình như Sở Kim Triêu còn chưa hoàn hồn, “Người chiến thắng là ai mọi người đều , chả trách Tam nha đầu lại đánh cược vào ván thứ ba này, hóa ra là có thế mạnh. Tam nha đầu, mau tiến lên phía trước trước nghe phong! Hôm nay, trẫm phong cho ngươi là Bình Dương Huyền Quân, được hưởng bổng lộc hàng ngũ phẩm!”

      Gia Cát Linh tiến lên khấu tạ: “Thần nữ tạ ân điển của Hoàng thượng!”

      “Hoàng thượng.” Chu quý phi đột nhiên , “Có chuyện, biết thần thiếp có nên hay ?”

      “Chuyện gì? mau !” Sở Kim Triêu kiên nhẫn, .

      “Dựa theo luật lệ của nước Lăng Nguyệt, thứ nữ chỉ có thể phong là Hương Quân, đích nữ mới được sắc phong Huyền Quân, Tam tiểu thư là thứ nữ, chỉ có thể phong làm Hương Quân mới đúng.” Chu quý phi cười .

      “Xem ra, luật lệ này nên sửa lại!” Sở Kim Triêu hơi cân nhắc, , “Lễ bộ, ngày mai bắt đầu sửa chữa lại luật lệ, sau này đối với việc tấn phong nữ tử, chỉ xem tài đức, luận xuất thân!”

      “Dạ, Hoàng thượng.” Lễ bộ Thượng thư run rẩy nhận lệnh, chưa từng có ai ở nước Lăng Nguyệt này khiến Hoàng thượng vì họ mà hạ lệnh sửa chữa lại luật lệ, phỏng chừng sau này cũng có người như vậy xuất .

      “Hoàng thượng, chuyện này…” Chu Lâm Quân cũng ngờ Hoàng thượng lại có thể vì nữ tử mà sửa chữa lại luật lệ noi theo mấy trăm năm của nước Lăng Nguyệt, “Chuyện này e rằng ổn, luật lệ noi theo mấy trăm năm, suy xét kỹ càng sửa chữa, là bất kính với tiên hoàng tổ tông.”

      “Chu ái khanh.” Sở Kim Triêu nhất thời giận tím mặt, , “Lịch sử ngừng phát triển, mạnh dạn cải cách mới có thể tiến bộ, mấy lão thủ cựu như các ngươi, cũng phải cải cách thay đổi mới đúng! Vả lại, trước đó trẫm đồng ý, ai thắng, phong làm Huyền Quân, giờ phút này chẳng lẽ Chu thừa tướng và Chu quý phi muốn trẫm lật lọng, để hậu thế lưu danh trẫm là vị vua tuân thủ chữ tín?”

      “Hoàng thượng minh!” Chu Lâm Quân cùng Chu quý phi sợ đến mức mặt đột nhiên biến sắc, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội, “Thần (Thần thiếp) xin Hoàng thượng giáng tội!”

      “Đứng lên .” Sở Kim Triêu lạnh lùng , “Chu thừa tướng, trẫm lệnh ngươi hôm nay về nhà đóng cửa suy ngẫm cho tốt, sáng mai hồi báo lại cho trẫm biết, triều đại cần cải cách chỗ nào!”

      “Dạ, thần tạ Hoàng thượng ân điển!” Chu Lâm Quân miễn cưỡng mỉm cười, ruột gan lại thối muốn chết.

      Nhìn Gia Cát Linh , sắc mặt Sở Kim Triêu mới dịu lại: “Bình Dương Huyền Quân, sau này cần phải thường xuyên tiến cung, hầu hạ bên cạnh trẫm cùng Hoàng hậu, cũng thể nhận bổng lộc của trẫm.”

      “Thần nữ tạ Hoàng thượng ân điển, ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng thượng, nhất định tận tâm tận lực, hầu hạ Hoàng thượng cùng Nương nương!”

      “Đứng lên !”

      Gia Cát Hồng Nhan vẫn nhìn chăm chăm vào đai lưng của Gia Cát Linh , giờ phút này, mặt ả lộ ra nụ cười lạnh, tiện nhân, được phong làm Huyền Quân sao, trước mặt nhiều người, nhất là nhiều nam nhân lại tuột đai lưng, ắt hẳn đeo mang thanh danh thấp hèn, khó đảm bảo Hoàng thượng trong cơn nóng giận hủy bỏ tước vị của ngươi.

      Gia Cát Linh đứng lên, đai lưng bên hông đột nhiên lỏng ra, rơi xuống đất, ngay khoảnh khắc y phục của nàng sắp phanh ra, chỉ thấy Sở Lăng Thiên thoáng phi ra, giữa trung cởi bỏ áo choàng của chính mình, phủ lên người Gia Cát Linh .

      Sở Lăng Thiên nhặt đai lưng lên, đưa lưng về phía mọi người, động tác nhàng thắt lại giúp Gia Cát Linh , ánh mắt thâm thúy tràn đầy tình cảm, Sở Lăng Thiên hơi xoay người, khẽ bên tai Gia Cát Linh : “Linh nhi, cấm nàng ở trước mặt nhiều đàn ông thế này mà thoát y phục, như vậy ta vui.” Nhìn thấy vẻ mặt vừa e thẹn vừa giận dỗi của Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên khỏi mỉm cười xấu xa, cầm lại áo choàng, trở về chỗ ngồi của mình. Gia Cát Linh cúi đầu, hai rặng mây đỏ mặt vẫn chưa tan hết, cũng trở về chỗ ngồi.

      Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc thôi, tại sao lần nào cũng có người giải vây giúp nó! Tình cảm Sở Lăng Thiên đối với Gia Cát Linh , lại khiến nàng ta bất giác sinh lòng ghen ghét! Dựa vào cái gì, lợi ích gì cũng để nó chiếm hết, Thất vương gia đối xử tốt với nó như vậy, vì sao ngay cả Lục vương gia cũng thèm ngó ngàng đến ta?

      Chu Tuyết Tranh nhìn chăm chú vào Gia Cát Linh , tiện nhân, Thiên ca ca nhất định là bởi vì ngươi, mới để ý đến ta, nếu phải là ngươi, Thiên ca ca nhất định vẫn đối xử với ta như trước! Trong lòng Chu Tuyết Tranh tràn ngập thù hận, nhưng biểu ra ngoài.

      “Phụ hoàng, nhi thần còn nhớ, vừa rồi Gia Cát đại tiểu thư và Chu tiểu thư cũng có đặt cược, nếu thua chỉ cần tiếng ‘ta thua’ với Tam tiểu thư.” Sở Lăng Hàn đứng lên, .

      “Hàn nhi , suýt nữa trẫm cũng quên, Gia Cát đại nha đầu, Tranh nhi, giờ hai ngươi nên thực giao ước.” Sở Kim Triêu .

      Mặt Gia Cát Hồng Nhan đỏ lên, trước mặt bao nhiêu người đến trước mặt Gia Cát Linh , bất mãn : “Tỷ thua.”

      Gia Cát Linh cười cười : “Đa tạ tỷ tỷ, chỉ là muội may mắn thôi.”

      Chu Tuyết Tranh cũng đến trước mặt Gia Cát Linh , “Tài nghệ của Tam tiểu thư đáng kinh ngạc, Tuyết Tranh thua đến tâm phục khẩu phục, nếu có cơ hội nhất định đến lãnh giáo Tam tiểu thư.”

      Gia Cát Linh cúi người, khiêm tốn , “Tuyết Tranh tỷ tỷ quá khen rồi, là Linh nhi cần phải học hỏi nhiều ở Tuyết Tranh tỷ tỷ mới đúng.”

      Chu Tuyết Tranh trong lòng phẫn hận rít gào, lại là Tuyết Tranh tỷ tỷ, ngoài mặt lại tươi cười, trở về chỗ ngồi của mình.

      Trận đấu kết thúc, mọi người cũng hết hứng, Hoàng thượng liền tuyên bố tan tiệc.

      Gia Cát Linh đến bên cạnh Diêu Khánh, : “Diêu công tử, có tiện mượn bước chân để chuyện ?”

      Diêu Khánh thấy Gia Cát Linh chủ động bắt chuyện với mình, nhất thời liên tục gật đầu: “Được được, đương nhiên có thể.” Phải biết rằng, trải qua bữa tiệc này, Gia Cát Linh gần như trở thành nữ nhân mà tất cả công tử đều muốn cưới vào cửa.

      Gia Cát Linh dẫn Diêu Khánh đến bên, : “Hôm nay mời Diêu công tử ra là có người muốn gặp công tử.”

      “Muốn gặp ta?” Hai mắt Diêu Khánh sáng rỡ, “Tam tiểu thư tỏ cõi lòng, Diêu Khanh cũng thể giấu giếm nữa, thực hôm nay ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tam tiểu thư, Diêu Khánh liền ngưỡng mộ tiểu thư trong lòng, chi bằng ngày mai Diêu Khánh đến phủ Thừa tướng cầu thân, sớm ngày cưới Tam tiểu thư vào cửa.”

      Gia Cát Linh cười khẩy, : “Hình như Diêu công tử hiểu lầm, người muốn gặp công tử phải ta, mà là Nhị tỷ của ta, Gia Cát Như Mộng!”

      “Như Mộng?” Diêu Khánh ngẩn ra, vội : “Tam tiểu thư, tiểu thư tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta hoàn toàn có chút tình cảm nào với Nhị tiểu thư hết, sao ta lại thích nữ nhân như tiểu thư ấy chứ, Tam tiểu thư mới là người mà ta thích!”

      “Diêu Khánh, vậy, công tử luôn lừa gạt Nhị tỷ ta sao?” Gia Cát Linh lạnh lùng hỏi.

      “Ta chưa bao giờ lừa gạt nương ấy, đều là do nương ấy đơn phương tình nguyện mà thôi…”

      “Diêu Khánh!” Như Mộng rốt cục cũng nghe thêm nổi nữa, từ chỗ tối bước ra, “Ta toàn tâm toàn ý đối với công tử, công tử lại muốn lấy nữ nhân khác, vừa rồi lại ra lời như vậy với Tam muội ta, sao công tử lại có thể đối xử với ta như vậy?”

      nương là?” Diêu Khánh nhìn người tiều tụy ở trước mặt lượt từ xuống dưới, hồi lâu mới nhận ra được, “Như Mộng? Sao lại biến thành bộ dạng ma quỷ thế này, tránh ra mau, đừng làm bẩn mắt của bản công tử!”

      “Diêu Khánh, sao công tử lại biến thành như vậy? Trước kia công tử phải như thế, ta thêu nhiều tín vật tặng công tử, công tử đều nhận mà.” Nước mắt Như Mộng tuôn trào, vừa khóc vừa hô lên.

      “Im miệng!” Diêu Khánh khinh thường cười cười, “Ai thèm mấy thứ đồ bỏ ấy, ta đều ném như rác rưởi. Nhiều nữ nhân tặng ta thứ này thứ nọ như vậy, chẳng lẽ bản công tử phải cưới hết các nương ấy về nhà sao?”

      Hết chương 66
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :