1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 23: Là ai ở trong phòng Tứ di nương

      đám người theo Đại phu nhân, bước chân vội vã về hướng phòng của Tứ di nương.

      “Đại tỷ, rốt cục xảy ra chuyện gì?” Như Nguyệt giọng hỏi Gia Cát Hồng Nhan, xem vẻ mặt nghiêm trọng của Đại phu nhân, lại về hướng phòng của Tứ di nương, trong lòng Như Nguyệt có cảm giác bất an, trái tim bởi vì khẩn trương mà đập thình thịch rất nhanh.

      “Ta cũng biết.” Gia Cát Hồng Nhan trả lời, “Chỉ mong có chuyện gì lớn.” có chuyện lớn mới lạ đó, mặt Gia Cát Hồng Nhan lên nụ cười lạnh.

      Nhị di nương vẫy khăn tay, chen lên bên cạnh Đại phu nhân, lén lúc hỏi: “Đại tỷ, Tứ muội có chuyện gì à? phải lén giấu đàn ông ở trong phòng chứ.” Nhị di nương che miệng, trộm cười.

      “Câm mồm, còn sợ chưa đủ loạn à?” Đại phu nhân khiển trách.

      “Đại tỷ phải!” Nhị di nương cúi đầu đáp, nhìn thấy sắc mặt của Đại phu nhân, Nhị di nương càng thêm chắc chắn lần này Tứ di nương gặp phải đại họa, vẻ tươi cười bên môi lại tăng lên vài phần.

      Cửa viện của Tứ di nương khép hờ, mọi người liền đẩy cửa vào. Nhất thời, loạt thanh làm cho người khác phải đỏ mặt ngượng ngùng truyền đến tai của mọi người, tiếng thở gấp phóng đãng của nữ nhân cứ quanh quẩn trong sân. Tần mắt mọi người đều dán chặt vào cửa phòng ngủ của Tứ di nương, bởi vì tiếng động kia, đúng là truyền ra từ gian phòng đó.

      Nữ nhân có mặt đều xấu hổ, đều che tai lại, muốn nghe thấy thanh làm cho người ta ngượng ngùng đó. Động tác của hai người trong phòng dường như lớn hơn chút, ngay cả chiếc giường cũng phát ra tiếng cọt kẹt chói tai.

      “Đây… đây là…” Đại phu nhân năng lộn xộn, ra được câu hoàn chỉnh.

      Như Nguyệt che tai lại, hai mắt trào lệ nóng, liều mạng lắc đầu, nếu phải Gia Cát Hồng Nhan lôi kéo , chỉ e rằng vọt vào trong! Phạm vào chuyện tài đình thế này, hôm nay Tứ di nương chết chắc rồi, Như Nguyệt nghĩ toàn bộ chuyện này đều là nằm mơ.

      “Như Mộng, đừng nghe, biết xấu hổ, ngờ Tứ di nương lại là người như vậy!” Nhị di nương bịt tai Như Mộng lại, bản thân lại dỏng tai nghe ngóng, chỉ sợ trong lòng bà còn muốn thanh này lớn hơn nữa mới hay, tốt nhất là để cho cả Ngân Đô đều có thể nghe thấy.

      Giờ phút này, người có sắc mặt khó coi nhất phải kể tới Gia Cát Chiêm. Gia Cát Chiêm hai tay nắm thành quyền, trán nổi đầy gân xanh, hàm răng nghiến ken két, cơ thể vì quá mức tức giận mà phát run. Gia Cát Chiêm bây giờ chỉ ước gì có thể xé hai người bên trong thành từng mảnh , treo ở cửa thành phơi nắng!

      Hai người trong phòng hề hay biết gì tình hình bên ngoài, tiếng của nữ nhân ngày càng cao hơn.

      “Lôi hai người kia đến tiền viện cho ta!” Gia Cát Chiêm thở phì phò , sau đó tự mình bỏ trước, ông muốn nhìn tận mắt, ông chắc chắc mình nhịn được mà giết chết hai kẻ kia, nhưng đối với con tiện nhân dám cắm sừng mình, ông làm sao lại để bọn họ chết thoải mái như vậy được!

      “Mau lên!” Đại phu nhân nháy mắt ra hiệu với Tiêu Chính, “Lôi hai đứa đê tiện kia đến tiền viện mau! Xử bằng gia pháp!”

      “Dạ, Đại phu nhân.” Tiêu Chính với mấy gia đinh cầm sẵn gậy gộc ở sau lưng, “Vừa bước vào đánh mạnh cho ta, nhưng đừng đánh chết.”

      “Dạ.” Bọn gia đinh .

      “Xông vào!”

      Tiêu Chính ra lệnh tiếng, đám người xông vào phòng của Tứ di nương, đánh túi bụi vào hai người quấn lấy nhau giường, hai người giường kịp tách ra, nhất thời khóc la thảm thiết!

      “Mau đến tiền viện chờ xem, các di nương, tiểu thư và nha hoàn đều đến hết!” Nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng, Đại phu nhân .

      Hết chương 23









      Chương 24: Như Nguyệt phản bội

      Gia Cát Chiêm ngồi ghế thái sư, gân xanh trán vẫn chưa tan hết, đường đường là Thừa tướng của nước Lăng Nguyệt lại bị vợ cắm sừng, trong lòng Gia Cát Chiêm lên mấy chục cách thức để hành hạ đôi gian phu dâm phụ kia.

      Chỉ chốc lát sau, Đại phu nhân liền dẫn mọi người đến tiền viện, mọi người cùng Gia Cát Chiêm chờ đợi Tiêu Chính dẫn hai người kia đến. Trong màn đêm, nụ cười lạnh của Đại phu nhân có vẻ càng thêm sắc lạnh, Lâm Tuyết à Lâm Tuyết, nhiều năm như vậy ngươi ngáng chân ta cũng ít, hôm nay chúng ta nhất định hãy tính toán với nhau cho xong lần, diệt trừ Lâm Tuyết ngươi, rồi dọn sạch luôn cả Dương Thanh, phủ Thừa tướng chỉ có thể là của mình Tiêu Mẫn ta!

      So với trấn định của Đại phu nhân, Nhị di nương nén nổi hưng phấn, nhưng lại dám biểu ra, đành phải ở trước mặt mọi người tới lui, xuôi ngược, thỉnh thoảng trông ra bên ngoài sân, dáng vẻ sốt ruột, “Các ngươi Tứ di nương sao lại người như thế? Lúc bình thường đúng là nhìn ra nha!”

      “Bà im miệng cho ta! Đứng sang bên , đừng ở chỗ này làm bẽ mặt!” Gia Cát Chiêm quát lớn, Nhị di nương mở miệng ra là nhắc Tứ di nướng, đích thị là đánh mặt vào mặt của Gia Cát Chiêm.

      Nghe thấy Gia Cát Chiêm khiển trách, Nhị di nương dám làm ồn nữa, ngoan ngoãn lui về bên, cúi đầu, dám gì nữa.

      Như Nguyệt đứng lẩn trong đám người, cơ thể ngừng phát run, nếu Tứ di nương còn, bản thân về sau ở trong phủ Thừa tướng còn chỗ dựa. Trong tất cả các nữ nhi, Gia Cát Chiêm xem trọng nhất chỉ có mình Gia Cát Hồng Nhan, trước kia nàng có mẹ ruột che chở, về sau chỉ sợ phải trải qua cuộc sống như kẻ tôi tớ. Trong phủ này còn có người nào để cho nàng dựa vào đây? Như Nguyệt nhìn Gia Cát Linh ở xa xa, chậm rãi tiến sát lại gần Gia Cát Linh .

      “Tam tỷ, sau này chúng ra nhất định phải đỡ đần lẫn nhau nha. Lòng dạ Đại phu nhân tỷ cũng biết đó, Nhị di nương lại càng mong trông cậy vào, vẫn chỉ phải dựa vào chính mình.” Như Nguyệt đến bên cạnh Gia Cát Linh , thấp giọng .

      “À, ý của Tứ muội là?” mặt Gia Cát Linh lên tia kinh ngạc, “Tứ muội bây giờ quan tâm đến sống chết của Tứ di nương, ngược lại lập tức tính toán về sau cho bản thân, nếu Tứ di nương biết được, thương tâm biết bao nhiêu.”

      “Tam tỷ, mẹ ta phạm vào tội lớn như vậy, còn có hy vọng sống sao? Chỉ có ta sống tốt, tương lai trở nên nổi bật, mới là lời an ủi tốt nhất với mẹ ta!” Như Nguyệt , “Ngươi và ta tứ cố vô thân, sao kết minh lại cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này?”

      “Tứ muội, muội lầm rồi.” Gia Cát Linh lắc đầu, “Nếu Tứ muội muốn mưu cầu tiền đồ tốt, hẳn là phải kết minh với Đại phu nhân mới đúng, trong hậu viện của phủ này, phàm là chuyện hôn của chúng ta đều do Đại phu nhân định đoạt. Tam tỷ sựu thể trợ giúp được gì cho Tứ muội.”

      Nghe xong lời của Gia Cát Linh , Như Nguyệt rơi vào trầm tư, dường như suy nghĩ cẩn thận điều gì, lại chậm rãi lui trở về vị trí ban đầu.

      Lúc này, hai kẻ quần áo hồn độn, đầu tóc rối bời bị đám gia đinh kéo đến tiền viện, từ dấu kéo dưới chân của hai người, mặt đất ra bốn lằn vết máu. Đại phu nhân thầm tán tưởng Tiêu Chính, xuống tay cũng độc ác !

      Hai người bị đưa đến trước mặt của Gia Cát Chiêm, bị thương đến nỗi bò được, chỉ có miệng phát ra tiếng khóc hu hu.

      “Mẹ!” Bỗng nhiên, Như Nguyệt lao ra từ trong đám người, nhưng phải gọi Tứ di nương đất, mà là hướng về Đại phu nhân gọi lớn, Như Nguyệt quỳ xuống dưới chân Đại phu nhân, cầu xin , “Mẹ, Tứ di nương làm ra cái chuyện đê tiện thế này, xử phạt thế nào cũng được, Như Nguyệt nhất định hận mẹ! Nhưng chuyện này chút nào liên quan đến Như Nguyệt, Như Nguyệt quả thực hay biết gì hết, xin Đại phu nhân minh xét.”

      Hết chương 24

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 25: Đại tỷ gì vậy?

      Lời của Như Nguyệt khiến cho tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, vốn nghĩ rằng nàng cầu tình vì Tứ di nương, ai dè…

      “Con nha đầu Như Nguyệt này, Tứ di nương tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của ngươi, nhanh như vậy muốn giũ sạch với bà ấy?” Nhị di nương kinh ngạc hỏi, “Nhưng mà biết ôm lấy cây đại thụ như Đại phu nhân, về sau trái lại hưởng nhiều bóng mát.”

      “Nhị di nương, ngươi gì vậy?” Đại phu nhân sẵn giọng, “Như Nguyệt là con của lão gia, tất nhiên phải theo lão gia rồi. Như Nguyệt à, chung quy con vẫn là Tứ tiểu thư của phủ Thừa tướng, dù mẹ con phạm lỗi gì, người con luôn luôn chảy dòng máu của nhà Gia Cát, tội của mẹ con dính dáng đến con, mau đứng lên !”

      “Cám ơn mẹ!” Như Nguyệt ngừng dập đầu với Đại phu nhân, cho đến khi trán xuất huyết, mới chịu thôi.

      “Lâm Tuyết, mau, tên gian phu này là ai?” Gia Cát Chiêm phẫn nộ .

      “Hu hu hu!”Người đất nức nở, câu cũng nên lời.

      à? Cái ta có chính là biện pháp!” Gia Cát Chiêm cực kỳ hung hãn, “Người đâu, dùng gia pháp!”

      Tiêu Chính sớm chuẩn bị tốt nhánh cây , quất mạnh vào người hai kẻ kia, chỉ chốc lát sau, quần áo lưng họ rách thành từng mảnh , quất đến khi máu thịt bầy nhầy.

      “Lão gia, phu nhân, họ… họ ngất rồi!”

      “Mang hai thùng nước lạnh đến đây!” Đại phu nhân căn dặn.

      “Dạ!”

      Hai thùng nước lạnh nhanh chóng được mang đến, ào ào đổ xuống, hai người mê man lập tức tỉnh lại.

      “Tứ di nương, nhiều năm qua như vậy, lão gia đối xử với ngươi tệ, tại sao ngươi còn thỏa mãn? Làm ra cái chuyện xấu mặt thế này! riêng gì ngươi, ngay cả lão gia, còn có thể diện của cả phủ Thừa tướng cũng đều bị ngươi ném hết sạch .” Đại phu nhân nhìn Tứ di nương, vô cùng đau đớn mà .

      “Đại tỷ, tỷ gì vậy?” Đại phu nhân vừa mới xong, chợt nghe tiếng vang lên đằng sau đám người, mọi người trong phủ Thừa tướng đều có thể nghe ra giọng này, là của Tứ di nương.

      “Là ai?” Đại phu nhân cả kinh, thấp giọng hỏi.

      “Là ta, Đại tỷ!” Tứ di nương chậm rãi ra khỏi đám người, “Xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người tập trung ở đây làm gì? Á, hai người nằm đất kia là ai? Họ phạm phải tội gì?”

      “Chuyện này… sao lại thế này chứ?”

      ràng là ở trong phòng Tứ di nương mà…”

      Nhìn thấy Tứ di nương xuất , tất cả mọi người đều xôn xao, tình trở nên ngày càng thú vị.

      Đại phu nhân nhìn thấy Tứ di nương hệt như thấy quỷ, “Ngươi… sao ngươi lại ở chỗ này?”

      Tứ di nương huơ thang thuốc tay, “Đại tỷ, ta ra ngoài bốc thuốc cho Như Sương! Khi quay về liền thấy trong viện xôn xao, nghĩ chắc có chuyện lớn gì, nên chạy đến đây xem thử!”

      “Tuyết nhi, ngươi…” Gia Cát Chiêm nhìn Tứ di nương, cũng lấy làm kinh hãi, trong lòng lại nhõm ít, “ phải ngươi tốt rồi!”

      Nhị di nương cau mày, chỉ vào nữ nhân nằm đất kia, nghi hoặc hỏi: “Tứ muội đứng ở đây, vậy người kia là ai? Rốt cục sao lại thế này?”

      “Rốt cục sao lại thế này?” Đại phu nhân nhìn chằm chằm Tiêu Chính, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      “Nô tài…” Tiêu Chính lau mồ hôi lạnh trán, “Nô tài chỉ là nghe thấy tiếng động khác thường liền chạy bẩm báo, rốt cục là chuyện gì xảy ra, nô tài cũng biết.”

      “Mang nến đên đây!” Gia Cát Chiêm , “Kéo hai kẻ kia đến!”

      “Á!”

      “Á!”

      Khi nhìn thấy bộ mặt của hai người nọ, Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân đồng thời kêu to, những người khác lại như hòa thượng sờ được tóc, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, ai cũng biết sao lại thế này.

      Hết chương 25

      Chương 26: Giả bộ yếu đuối thế nào cũng gạt được ta

      “Nhị đệ!” Gia Cát Chiêm tiến lên, nâng Gia Cát Vũ toàn thân đầy máu dậy, tức giận quát, “Rốt cục là thế nào?”

      “Tứ muội!” Đại phu nhân nhìn gương mặt nữ nhân nằm đến, nhất thời khóc đến nghiêng trời lệch đất.

      Với bản lĩnh của Gia Cát Vũ, dưới tình huống thế này cũng còn cách nào chống trả, mới có thể bị Tiêu Chính thừa dịp yếu mà vào, đánh thành bộ dạng thế này.

      Tứ muội trong miệng của Đại phu nhân, chính là em ruột Tiêu Doanh của bà.

      Lúc Gia Cát Vũ và Tiêu Doanh còn trẻ, hai người vừa ý lẫn nhau. Nhưng Tiêu gia lại khinh thường Gia Cát Vũ lúc này có công danh gì, nên chia cắt hai người nhau ra, ép gả Tiêu Doanh cho Đại học sĩ Lý Bang thời đó, chuyện này vẫn luôn là bí mật thể của Tiêu gia và nhà Gia Cát. Vài năm trước, Lý Bang bệnh nặng qua đời. Tiêu Doanh đến phủ Gia Cát thăm tỷ tỷ, đúng lúc Gia Cát Vũ thắng trận trở về, có lẽ bởi vì Tiêu Doanh và Gia Cát Vũ tình sâu, hoặc giả vì chuyện quá khứ, Gia Cát Linh chính là lấy danh nghĩa của Gia Cát Vũ lẫn Tiêu Doanh, chỉ đưa cho mỗi người họ bức thư mà thôi.

      “Nhìn cái gì? Còn mau cút ra ngoài!” Đại phu nhân lớn tiếng quát nạt mọi người xung quanh, sau đó hung hăng liếc Tiêu Chính cái, thấy Tiêu Chính rùng mình ớn lạnh.

      “Lạ , sao lại biến thành Tứ tiểu thư của Tiêu gia chứ? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.” Nhị di nương nín cười, rồi lại dám cười thành tiếng.

      “Còn chưa cút!” Gia Cát Chiêm trừng mắt nhìn Nhị di nương.

      Nhị di nương rụt cổ, quẩy mông, thức thời ra khỏi viện.

      Trong bóng đêm, Tứ di nương kéo tay của Gia Cát Linh , “Tam tiểu thư, mau theo Tứ di nương chuyện, xảy ra chuyện thế này, ta sợ hãi.”

      Gia Cát Linh cười cười, “Tứ di nương mời mọc thịnh tình như vậy, Linh nhi cung kính chi bằng tuân mệnh.”

      “Mẹ, mẹ sao là tốt rồi!” Như Nguyệt nắm chặt tay Tứ di nương, tươi cười đầy mặt .

      “Tam tiểu thư, thôi.” Tứ di nương bỏ tay Như Nguyệt ra, nhìn cũng thèm nhìn Như Nguyệt lấy cái, chỉ lo chuyện với Gia Cát Linh .

      Sau khi vào phòng, Tứ di nương hoang mang đóng cửa lại, nhớ đến tình trạng thảm hại của Gia Cát Vũ cùng Tiêu Doanh, Tứ di nương khỏi cảm thấy khiếp đảm. Nếu phải trước đó Gia Cát Linh nhắc nhở cùng an bài, người nằm ở đó chính là bà. Tứ di nương đặc biệt mang nước trà mà Đại phu nhân sai người đem tới lúc chiều đến đại phu kiểm tra thực hư, chứng thực trong nước trà có lượng lớn xuân dược.

      Tứ di nương rót trà cho Gia Cát Linh , , “Tam tiểu thư giúp ta ân huệ lớn như vậy, Tứ di nương trước hết đa tạ ngươi.” Tứ di nương kéo tay Gia Cát Linh , bộ dạng hai người làm như rất thân thiết, nhưng xưng hô ‘Tam tiểu thư’ này vô tình để lộ xa cách giữa họ.

      “Tứ di nương khách sáo rồi. Đây là chuyện Linh nhi phải làm.” Gia Cát Linh nhấp ngụm trà, thản nhiên .

      “Nha đầu này, vừa nhìn thấy đơn giản như vẻ ngoài nha.” Trong mắt Tứ di nương lên tia khác thường, “Đôi mắt của ngươi rất giống mẹ ruột ngươi, lúc nào cũng giả bộ yếu đuối, nhưng đều thể gạt được ta.”

      “Tứ di nương, người có biết chân tướng cái chết của mẫu thuân ta là sao ?” Gia Cát Linh nhìn chằm chằm vào mắt của Tứ di nương, giọng hỏi, khẩu khí kia bình tĩnh giống như hỏi ngươi ăn tối vậy.

      “Chuyện này…” Trong mắt Tứ di nương thoáng lên vẻ bối rối, “Linh nhi, Tam tỷ phải bệnh chết sao? Linh nhi à, hôm nay ngươi giúp ta chuyện lớn như vậy, ngươi muốn Tứ di nương làm gì cho ngươi?”

      “Tứ di nương, Linh nhi chỉ có cầu.” Gia Cát Linh đặt ly trà xuống, chậm rãi , “Mùng năm tháng năm tết đoan ngọ, Hoàng hậu nương nương thiết yến trong cung, ta muốn tham dự.”

      “Ngươi cũng thẳng thắn,” Tứ di nương cười khổ, “Chuyện này sao ngươi lại biết, vốn ta chỉ an bài cho Như Nguyệt và Như Sương , giờ Như Sương gặp chuyện như vậy, có chỉ làm trò cười cho kẻ khác, ngươi thay thế Như Sương .”

      “Vậy đa tạ Tứ di nương, Linh nhi cáo từ trước!”

      Muội muội của Tứ di nương là đại a đầu[1] trong cung, người biết chuyện này rất ít, kiếp trước Gia Cát Linh cũng ở hậu cung lâu mới biết được. Tứ di nương , chỉ là muốn để Đại phu nhân biết con át chủ bài cuối cùng của bà.



      -Chú thích:

      [1] Đại a đầu: Đầy tớ có quyền lực hoặc tuổi cao.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 27: Kẻ đứng sau mới đáng sợ

      Gia Cát Linh chậm rãi ra, lướt ngang qua Như Nguyệt vội vàng vào phòng Tứ di nương.

      Như Nguyệt giơ mấy bộ y phục mới trong tay ra, hỏi Tứ di nương: “Mẹ, đến ngày tham gia Bách Hoa Yến của Hoàng hậu nương nương, nữ nhi mặc bộ y phục nào đẹp nhất, mẹ mau quyết định giúp con .”

      “Hừ!” Tứ di nương hừ lạnh, “Như Nguyệt à Như Nguyệt, vừa rồi ở tiền viện, ngươi chính là muốn rũ bỏ quan hệ với ta, quỳ gối xuống dưới chân Đại phu nhân nhận bà ta làm mẹ. Nhanh như vậy ngươi liền quên rồi?”

      “Mẹ.” Như Nguyệt ngồi xổm xuống bên ghế, ghé vào đùi của Tứ di nương, “Nữ nhi cũng còn cách nào, nữ nhi sao có thể nhận giặc làm mẹ chứ, chuyện hôm nay vừa thấy là biết bà ta muốn hãm hại mẹ. Nữ nhi làm vậy gọi là chịu nhục. Nếu mẫu thân thực xảy ra chuyện may, nữ nhi chỉ có thể dựa vào bả trước, đợi ngày nào đó nữ nhi có quyền lực rồi giết bả, trả thù cho mẹ!”

      “Nếu con thực nghĩ vậy, mẹ cũng yên lòng.” Dù sao cũng là con của mình, Tứ di nương cũng nhẫn tâm trách cứ Như Nguyệt, bà xoa đầu nàng, “Cả đời mẹ, đều tính toán từng bước cho hai chị em con, con hãy yên tâm học nữ công thi họa. Thế lực sau lưng Đại tiểu thư quá lớn, Nhị tiểu thư tính tình tẻ nhạt, cũng phải người có thể chọc vào, Tam tiểu thư… Tam tiểu thư …” Tứ di nương thêm gì nữa, nếu cảm giác Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Như Mộng cho bà là lo lắng, vậy cảm giác mà Gia Cát Linh mang đến cho bà lại là nguy hiểm.

      “Tiểu thư, hôm nay chính là trút giận vì Nguyệt Lan.” Nhớ tới tình trạng của Tiêu Doanh, Mộc Tê ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.

      “Hôm nay được tính là gì chứ, ngày mai mới là lúc trò vui bắt đầu.” Gia Cát Linh khẽ cười, ngày mai, chuyện Tiêu Doanh và Gia Cát Vũ vụng trộm lan truyền khắp Ngân Đô, trừng phạt nữ nhân, biện phát tốt nhất chính là làm cho khí tiết lúc về già của bà ta khó giữ được, vào thời đại mà danh tiết được ví như trời này, Tiêu Doanh rơi vào phỉ nhổ thế nào, có ngôn từ nào diễn tả nổi.

      giờ, tiểu thư để lộ tài năng ở trước mặt Tứ di nương, nô tỳ lo lắng Tứ di nương …”

      “Yên tâm , giờ ta có gì uy hiếp đến bà ta, trải qua chuyện hôm nay, bà hẳn là , kẻ địch lớn nhất của bà ấy vẫn là Đại phu nhân.”

      Sau khi trở lại Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê mau chóng để hết chuyện vừa mới xảy ra cho Nguyệt Lan nghe, tưởng tượng thấy bộ dạng của Tiêu Doanh, Nguyệt Lan nhất thời cảm thấy vết thương khỏi hơn phân nửa.

      Trong phòng Đại phu nhân, Tiêu Mẫn vì quá mức tức giận, cơ thể vẫn còn run rẩy: “Tiêu Chính, ngươi cho ta nghe thử, rốt cục xảy ra chuyện gì?! Tứ muội của ta yên lành, sao lại xuất trong phủ Thừa tướng!” Nhớ đến Tiêu Doanh hơi thở yếu ớt, Đại phu nhân tức giận đến ra lời.

      “Phu nhân, nô tài đều làm theo căn dặn của phu nhân, nô tài đặc biệt kiểm tra thư cùng nước trà, xác định có vấn đề gì, mới bảo Thiên Thu đưa, đúng rồi, Thiên Thu…” Tiêu Chính quỳ dưới đất, .

      “Bộp!” Đại phu nhân đập mạnh tay xuống lưng ghế, giận dữ quát lớn: “Gọi Thiên Thu lên đây!”

      tiểu nha hoàn bên ngoài tiến vào, rụt rè : “Phu nhân… cha Thiên Thu bệnh nặng nên xin lão gia nghỉ rồi. Lão gia niệm tình nhiều năm qua nàng dốc hết tâm sức hầu hạ phu nhân, liền trả nàng khế ước bán thân, cho nàng hồi hương!”

      “Khốn kiếp!” Đại phu nhân lớn giọng mắng, “Chuyện trong hậu viện luôn với bản phu nhân, tại sao lại tìm bản phu nhân xin nghỉ!”

      “Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ nghe là do Thiên Thu tìm được người, lại bởi vì tình gấp gáp, cho nên trực tiếp đến tìm lão gia làm chủ!”

      “Quả nhiên là con khốn đó!” Tiêu Chính cũng giận dữ, “Phu nhân, để nô tài bắt con nha đầu đó về trừng trị phen!”

      “Chỉ là nha đầu thôi mà.” Đại phu nhân lắc đầu, “Ta thấy nha đầu như nó có tâm tư và lá gan này đâu, kẻ đứng sau lưng nó mới là đáng sợ!”

      “Đại phu nhân có nghĩ đến là người nào ?”

      thăm dò chút, buổi chiều Thiên Thu qua những đâu, từng tiếp xúc với ai cả thôi.”

      “Phu nhân minh.”

      cần ra vẻ nịnh bợ, chuyện để cho Hồng Nhan tham gia Bách Hoa Yến an bài xong chưa?”

      “Phu nhân yên tâm, người nhìn xem.” Từ trong ngực, Tiêu Chính lấy ra tấm thiệp màu đỏ, “Đây là thiệp mời của Bách Hoa Yến.”

      “Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Làm xong chuyện này, ta với lão gia khôi phục chức quản gia cho ngươi.”

      “Nô tài đa tạ phu nhân.”

      Hết chương 27

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 28: Xiêm áo khéo léo tuyệt vời

      Mùng năm tháng năm Tết Đoan Ngọ, buổi tối trước đó ngày, Gia Cát Hồng Nhan nôn nao đến gần nửa đêm vẫn ngủ được, sáng sớm hôm sau, Đại phu nhân gọi thợ giỏi bên nhà mẹ đẻ của mình đến trang điểm kỹ càng cho Gia Cát Hồng Nhan. Bách Hoa Yến, cầu mỗi tiểu thư tham dự phải mặc y phục lấy hoa làm chủ đề. Gia Cát Hồng Nhan mặc vào xiêm y lấy hoa lan làm chủ đề chuẩn bị lâu, làm Đại phu nhân khen ngớt miệng. Đại phu nhân tin tưởng, hôm nay các Vương gia nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan, nhất định dời mắt được.

      “Tiểu thư, Bách Hoa Yến phải mặc xiêm y lấy hoa làm chủ đề, tiểu thư có xiêm áo, làm sao đây?” Vết thương mặt Nguyệt Lan vẫn còn chưa khỏi, nhưng cũng che giấu được vẻ lo lắng của nàng.

      “Yên tâm , tiểu thư sớm có chuẩn bị.” Mộc Tê cười cười, từ trong rương lấy ra bộ xiêm áo, “Xem này, đây chính là tiểu thư tốn ít tiền bảo hiệu may làm đó.”

      Nhìn thấy y phục tay Mộc Tê, Nguyệt Lan kinh ngạc đến độ ngậm miệng lại được, chỉ thấy màu thêu đó là màu lam nhạt, là loài hoa mà nàng biết, mỗi rìa cách hoa đều dùng chỉ bạc kết vào, mỗi nụ hoa e ấp như sắp nở, làm cho người khác nhịn được muốn ngắt lấy, mà càng khéo léo tuyệt vời hơn chính là từng giọt sương lóng lánh được thêu điểm xuyết lên đóa hoa kia, như thực bình thường, lại như ngay tức khắc rơi xuống khỏi đóa hoa.

      “Trời ơi, đẹp quá.” Nguyệt Lan nhịn được vươn tay ra, muốn chạm vào đó, lại sợ khi chạm vào đóa hoa rụng xuống, nhanh chóng rụt tay lại, “Tiểu thư, hoa này tên là gì vậy, nô tỳ chưa từng nhìn thấy.”

      “Hoa này gọi là hoa hồng xanh.” Mộc Tê cười .

      “Tiểu thư bất công quá.” Nguyệt Lan cắn cái môi vẫn còn hơi bầm tím của mình, “ cho Mộc Tê biết mà cho nô tỳ biết.”

      “Ngươi đó, vẫn là lo dưỡng thương .” Gia Cát Linh giơ tay cốc vào trán của Nguyệt Lan, “Mộc Tê, giúp ta mặc vào.”

      Ở bên ngoài, Gia Cát Linh lại khoát thêm lớp tuyết sa hơi mỏng, đóa hoa vốn rất rồi, nay càng thêm sống động hơn, như hồ nước sâu thanh u màu lam nhạt đổ từ cao xuống, nhàng lưu động. Nếu người xinh đẹp đến chín phần, Gia Cát Linh khi mặc vào xiêm y này cộng thêm gương mặt trang điểm nhàng và cơ thể linh hoạt, hai thứ hòa vào, xinh đẹp đến cực hạn.

      “Tiểu thư, đúng là quá đẹp!” Nguyệt Lan kinh ngạc bật thốt lên.

      “Đúng đó, tiểu thư của chúng ta là Đệ nhất mỹ nhân của nước Lăng Nguyệt cũng ngoa.” Mộc Tê nhìn Gia Cát Linh , phảng phất như có chút xuất thần.

      “Đệ nhất mỹ nhân của lục địa Đông Lăng cũng ngoa.” Nguyệt Lan tiếp lời.

      “Được rồi được rồi, Mộc Tê, mau chuẩn bị , nên xuất phát rồi.” Gia Cát Linh cười , trong lòng thầm cám ơn Nguyệt Lan và Mộc Tê, để cho nàng ở trong thời đại người thân này, thi thoảng cảm thấy ấm áp, cũng để cho trái tim vốn là khối băng cứng của nàng, tan chảy khắp mọi ngõ ngách, sưởi ấm nàng.

      “Hôm nay cần ta theo ?” Thương Y vào phòng, nhìn thấy Gia Cát Linh muốn xuất môn, cũng sững sờ chút, gương mặt trang điểm nhàng, Gia Cát Linh như dòng suối sâu màu lam nhạt, hòa làm cùng tiết trời hơi lạnh của đầu tháng tư, “Ngươi… hôm nay rất đẹp!”

      “Ha ha.” Gia Cát Linh mỉm cười, “Có thể nghe được lời khen của Thương đại hiệp, đúng là may mắn ba đời. Hôm nay cho ngươi nghỉ ngày, tự do hoạt động.”

      “Vậy ngươi… cẩn thận…” Thương Y u oán liếc Gia Cát Linh cái. Có ý gì, cơ hội làm sứ giả hộ hoa tốt như vậy cứ thế mà có.

      “Mộc Tê, chúng ta thôi.”

      Gia Cát Hồng Nhan trước, bên ngoài phủ Thừa tướng dừng hai cỗ kiệu, Như Nguyệt lên kiệu trước bước, nghe nha hoàn Gia Cát Linh cũng lên kiệu, liền căn dặn khởi kiệu, hai cỗ kiệu từ từ tiến về phía hoàng cung.

      “Mộc Tê, ngươi có tâm à?” Lúc trong phòng, xuất thần của Mộc Tê cũng qua khỏi ánh mắt của Gia Cát Linh . Gia Cát Linh đặc biệt gọi Mộc Tên lên kiệu cùng mình, đó là muốn trò chuyện với Mộc Tê.

      Mộc Tê cười nhạt: “Nô tỳ chỉ là nhớ đến chuyện trước kia, làm tiểu thư lo lắng.”

      có gì là tốt rồi.” Gia Cát Linh nắm lấy tay của Mộc Tê, “Ta đoán thân phận của ngươi nhất định phải là nha hoàn, ngôn hành cử chỉ của ngươi phải nha hoàn có thể có, ta mặc kệ trước kia ngươi là ai, ở phủ Thừa tướng có mục đích gì, chỉ cần phải kẻ địch của ta, ta cũng quản.”

      “Tiểu thư, Mộc Tê dám, ra nô tỳ…”

      Gia Cát Linh nắm chặt tay Mộc Tê, , “ cần cho ta biết ngươi trải qua chuyện gì, nếu chúng ta đủ duyên phận, sau này ta ắt biết được thôi.”

      “Cám ơn tiểu thư.” Mộc Tê cảm kích nhìn Gia Cát Linh , cúi đầu.

      Hết chương 28









      Chương 29: Muôn hoa đua thắm

      Túy Tiên Lâu, Thương Y khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ, lập tức chạy đến nơi này gọi bầu rượi, từ từ thưởng thức. Vì để Thương Y làm hỏng việc, Gia Cát Linh vẫn luôn cấm Thương Y uống rượu.

      “Thương đại hiệp, hôm nay sao lại có thời gian ra ngoài uống rượu? Cũng gọi ta cùng Thất ca.” Hai cẩm y nam tử xuất trước mặc Thương Y, nhìn mặt hai người đó, đúng là Sở Lăng Hàn cùng Sở Lăng Thiên.

      “Tiểu Thiên Thiên, các ngươi đến rồi à? Tiểu nhị, mang thêm hai bầu rượu lên đây.” Thương Y hướng về phía tiểu nhị bận rộn trong tiệm, gọi lớn.

      Sở Lăng Thiên nhíu mày, chán ghét , “Đừng gọi ta là Tiểu Thiên Thiên!” Tiểu Thiên Thiên khoát lên Vương gia mặt lạnh này, là có chút hài hòa.

      “Hôm nay ngươi cần làm người hầu, hay là lén chạy đến đây uống rượu? Cũng sợ chủ nhân tức giận à?” Sở Lăng Thiên hỏi Thương Y.

      “A, ngươi biết à?” Thương Y miệng đầy mùi rượu, “Hoàng hậu nương nương mở Bách Hoa Yến, nha đầu thối đó dự rồi, sao nào, tại sao hai ngươi ? Nghe hôm nay toàn là mỹ nhân đến đó nha.”

      “Mỹ nhân cái gì, chẳng qua chỉ là dung chi tục phấn[1] mà thôi.” Sở Lăng Hàn nghĩ vậy bèn , mỗi lần đến mấy yến hội dạng này, đều thấy mấy đó ra sức nịnh nọt lấy lòng Hoàng hậu, Quý phi và các Vương hầu, “Bách Hoa Yến vứt , đúng là chẳng thú vị gì cả, vẫn là ra ngoài uống rượu thích hơn, Thất ca, huynh có phải ?”

      “Nàng có thể đến dự Bách Hoa Yến à.” Sở lăng Thiên nhàng nhấp ngụm rượu, ngờ nàng có thể lấy thân phận thứ nữ, được lời mời của Hoàng hậu, Sở Lăng Thiên cũng có chút kinh ngạc.

      “Nàng là ai?” Sở Lăng Hàn khó hiểu hỏi, hay là… trong đầu Sở Lăng Hàn lên người, “Nghe rượu trong Bách Hoa yến chính là dùng trăm loại hoa chế thành, vậy uống ngon hơn rượu này gấp mấy lần, chi bằng chúng ta đến chỗ Hoàng hậu xin vài ly rượu để uống.” Thấy Sở Lăng Thiên sắp hai mươi rồi, mà vẫn gần nữ sắc, thân là đệ đệ thực sốt ruột, khó khăn lắm mới thấy Sở lăng Thiên quan tâm đến người, Sở Lăng Hàn thế nào cũng muốn bỏ qua cơ hội này.

      “Hình như lâu rồi ta cũng tiến cung, nghe đến rượu Bách Hoa, vậy uống vài chén được rồi.” Nhớ đến rung động mà Gia Cát Linh mang đến cho mình, Thương Y ngược lại muốn đến xem ở Bách Hoa Yến nàng có biểu thế nào.

      “Nếu hai vị đều như vậy, chi bằng bây giờ chúng ta tiến cung ngay , nấn ná thêm nữa sợ rằng Bách hoa Yến bắt đầu rồi.” Sở Lăng Thiên vừa vừa đứng lên, có vẻ vội vội vàng vàng.

      Cửa cung màu son chậm rãi mở ra, kiếp trước, lần đầu tiến cung cũng là lần Bách Hoa Yến này, nhưng Gia Cát Linh khi đó chỉ theo bên cạnh Gia Cát Hồng Nhan với thân phận nha hoàn hầu Gia Cát Hồng Nhan tiến cung. Bách Hoa Yến được tổ chức trước Dịch Khôn Cung của Hoàng hậu, các tiểu thư được mời đến từ sớm, bởi vì Thái hậu hoăng thệ chưa lâu, các tiểu thư đều ăn vận nền nã. Xiêm áo của Gia Cát Hồng Nhan thêu hoa lan, làm các tiểu thư khác nhao nhao liếc nhìn.

      Trong đông đảo các tiểu thư, có ba người đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác, là Đại tiểu thư nhà Gia Cát, Gia Cát Hồng Nhan; là cháu của Chu thái phó, Chu Tuyết Tranh; người còn lại là cháu của Trần quốc công, Trần Cẩm Phàm. Chu Tuyết Tranh mặc sa y bách hợp, tươi mát thanh nhã; Trần Cẩm Phàm mặc hoa mai nở rộ, mùi thơm thoang thoảng. Gia Cát Hồng Nhan vì là trưởng nữ của Gia Cát thừa tướng, bên nhà mẹ đẻ của mẫu thân nàng có ba người cậu bốn họ đều có quân hàm cùng địa vị cực cao trong quân, tay nắm trọng binh. Phụ thân của Chu Tuyết Tranh, Chu Thế Xương, cũng là Thừa tướng giống Gia Cát Chiêm, mẫu (chị hoặc em của cha) còn là Thái phi đương triều, ngoài ra tỷ tỷ ruột làm Quý phi đương triều. Trần Cẩm Phàm là cháu nội của Trần quốc công, là cháu ruột của Hoàng hậu Trần Tư đương triều, lại là Quận chúa được Hoàng thượng đích thân sắc phong. Trần gia cùng Chu gia được cho là hai gia tộc có thể lực nhất nước Lăng Nguyệt, theo như Gia Cát Linh biết, ở kiếp trước, kết cục cuối cùng của Trần gia là bị Chu gia nuốt trọn.

      Các tiểu thư đều tự tìm kiếm những tỷ muội thường ngày quen biết để bắt chuyện, ngoại trừ ôn chuyện cũ, còn muốn chứng minh khả năng quen biết rộng rãi của bản thân.

      “Biểu tỷ, hôm nay tỷ xinh đẹp đó!” Trong đám đông, mặc xiêm y hoa đào bước đến, giữ lấy tay của Gia Cát Hồng Nhan, “U Nhược tìm biểu tỷ từ sớm.”

      “U Nhược biểu muội, cữu cữu và cữu mẫu vẫn khỏe chứ?” Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười hỏi, Tiêu U Nhược, là đích nữ duy nhất của Tiêu Lương, ruột của Đại phu nhân, có thể là viên ngọc quý tay của Tiêu gia.

      “Vẫn khỏe.” Tiêu U Nhược đắc ý với tiểu thư ở bên cạnh, “Nhìn thấy , đây là biểu tỷ của ta, xinh đẹp chứ? Hôm nay ngươi cách ta xa chút .”

      Tiêu U Nhược khoe khoang lớn như vậy, ánh mắt mọi người đều bị thu hút lại đây, tuy rằng trong lòng tràn ngập bất mãn và hâm mộ, ngoài miệng cũng vài lời xã giao. Các tiểu thư có thể đến tham dự Bách Hoa Yến, đều gánh vác hy vọng của gia tộc, từ được dốc lòng bồi dưỡng, dưới vô số tình huống, đều là người khéo léo độ lượng, chỉ là sau lớp nho nhã lễ độ ấy, cũng che giấu được kiêu kỳ.

      Nghe lời khen của mọi người, vẻ tươi cười mặt Gia Cát Hồng Nhan ngày càng sâu, ngoại trừ Chu Tuyết Tranh và Trần Cẩm Phàm, các tiểu thư khác ở trong lòng nàng đều đáng để nhắc tới. Mà Chu Tuyết Tranh năm năm rồi ở trong cung, cũng khiến nàng lo lắng lắm, chỉ có Trần Cẩm Phàm, gia thế cùng dung mạo đó, Gia Cát Hồng Nhan thể cân nhắc phen.

      “Các ngươi nhìn xem, đó là ai vậy? xinh đẹp!” tiểu thư chỉ vào hai người từ xa đến, hưng phấn hô lên.

      [1] Dung chi tục phấn: ám chỉ những phấn son bình thường.

      Hết chương 29

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 30: thứ nữ mà thôi

      Dưới bầu trời trong xanh thăm thẳm, bóng dáng màu lam nhạt từ xa đến, gió khẽ vỗ về mái tóc cùng xiêm áo của , giống như bức họa xinh đẹp. Các tiểu thư xúm xít cùng chỗ, nhất thời nhốn nháo cả lên.

      “Đó là tiểu thư nhà ai vậy? Trước giờ chưa từng gặp qua.”

      “Đúng vậy, nữ tử xinh đẹp như vậy, tại sao trước giờ chưa từng nghe người khác nhắc tới chứ.”

      “Ta thấy nàng ta chính là nữ tử đẹp nhất ở đây, hôm nay ta chắc chắc đến uổng công rồi, trở về nhất định bị cha mẹ quở trách.”

      “Chẳng lẽ là công chúa dị quốc, nước Lăng Nguyệt xưa giờ chưa từng có nữ tử nào xinh đẹp như thế.”

      xuất của Gia Cát Linh , nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cả Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Hồng Nhan, Trần Cẩm Phàm đều còn là tiêu điểm để các nàng chú ý nữa. Gia Cát Linh quá mức chói mắt, thế nên mọi người đương nhiên xem Gia Cát Như Mộng bên cạnh nàng.

      Chu Tuyết Tranh nhìn Gia Cát Linh , ra vẻ trầm tư.

      “Tiểu thư, là Tam tiểu thư của phủ Gia Cát, Gia Cát Linh .” Nha hoàn của Chu Tuyết Tranh nhàng nhắc nhở bên tai nàng.

      “Ta biết rồi.” Chu Tuyết Tranh thản nhiên , “Dường như người xuất sắc nhất phủ Gia Cát, cũng phải là đích nữ Gia Cát Hồng Nhan.”

      Tiếng của Chu Tuyết Trang tuy , nhưng vẫn rơi vào tai của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan xấu hổ và tức giận chịu nổi, nhưng lại thể phản bác Chu Tuyết Tranh. Ả tới làm gì? Sao ả lại đến được? Còn xuất cách kinh ngạc diễm lệ như thế. Móng tay của Gia Cát Hồng Nhan suýt nữa khảm sâu vào lòng bàn tay, ! thể để ả tỏa sáng, lu mờ chính mình! Nhất định trước khi Hoàng hậu cùng các Hoàng tử đến, phải đuổi Gia Cát Linh ra khỏi hoàng cung!

      Gia Cát Hồng Nhan sa sầm nét mặt, mỉm cười về phía Gia Cát Linh . Gia Cát Hồng Nhan nắm lấy tay Gia Cát Linh , giới thiệu với mọi người: “Các vị tỷ muội, xin mọi người cho phép ta được giới thiệu, đây là Tam muội của ta, Gia Cát Linh . Tam muội lần đầu tiến cung, xin các tỷ muội chiếu cố nhiều hơn, Linh nhi, mau đến chào hỏi các tỷ muội .”

      Dưới dẫn dắt của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh gập người cúi chào từng tiểu thư ở đây. Thần thái đoan trang trầm ổn, động tác thành thạo lưu loát của Gia Cát Linh , hoàn toàn có vẻ gì là khẩn trương và kinh hoảng như Gia Cát Hồng Nhan tưởng tượng, điều này khiến cho mọi người lại đánh giá cao nàng thêm phần. Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , cúi chào tiểu chuẩn như vậy, ngày chính nàng ta cũng làm được.

      “Đại tiểu thư, trước kia chưa từng nghe ngươi có muội muội xuất chúng như thế nha.” tiểu thư lên tiếng hỏi.

      “Mọi người có điều biết, Linh nhi là do Tam di nương sinh ra. Nhưng mà mẫu thân ta vẫn luôn coi như con ruột của mình, quan hệ giữa Linh nhi và ta quả thực còn tốt hơn cả tỷ muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra nữa.” Gia Cát Hồng Nhan cười .

      “Hóa ra là thứ nữ à!”

      “Chả trách, bộ dạng đúng là hồ ly tinh!”

      “Nơi này toàn là đích nữ, khi nào thứ xuất cũng có thể tham gia vào yến tiệc của Hoàng hậu nương nương vậy?”

      “Còn muốn đậu cành cao, có thể gả cho người khác làm tiểu thiếp là may lắm rồi!”

      câu của Gia Cát Hồng Nhan khơi dậy nên lớp đá vụn, các nữ tử nơi đây thể nghi ngờ gì đều là người xuất chúng của các gia tộc, tất cả đều là con vợ cả, từ mưa dầm thấm đất, đối với các tiểu thư thứ xuất cùng các di nương đều ôm oán niệm rất sâu. Hơn nữa, dung mạo xuất chúng của Gia Cát Linh , châm chích lòng ghen tị của rất nhiều người, giờ phút này đều hận thể giẫm đạp Gia Cát Linh dưới chân.

      Đối mặt với lời ác độc của mọi người hướng về mình, Gia Cát Linh chỉ mỉm cười, cũng gì, lẳng lặng đứng ở đó, giống như là châm chọc lớn nhất đối với những người này.

      “Ta nhớ ra rồi!” Tiêu U Nhược đột nhiên kêu lên, vẻ mặt giận dữ chỉ vào Gia Cát Linh , “Ả chính là đứa sao chổi khắc chết mẹ ruột của mình! Đồ sao chổi, mau cút !”

      Nghe xong lời của Tiêu U Nhược, những người đứng xung quanh Gia Cát Linh cũng bất giác lui về sau từng bước, như sợ lây nhiễm điềm xui xẻo từ Gia Cát Linh . Như Nguyệt đứng lẩn trong đám người cũng vô thức thối lui, cách xa Gia Cát Linh ra.

      Chỉ có Gia Cát Hồng Nhan kiên trì đứng bên cạnh Gia Cát Linh , vẻ mặt lo lắng, thay Gia Cát Linh biện giải: “Xin mọi người đừng như vậy, Tam muội của ta phải người như thế.”

      “Biểu tỷ, tỷ vẫn nên cách ả xa chút , bằng tỷ cũng xúi quẩy đó.” Tiêu U Nhược lui ra rất xa, .

      “Đúng đó, Đại tiểu thư, chỉ thứ nữ thôi mà, bảo vệ ả như vậy làm gì.”

      “Mọi người…” Gia Cát Hồng Nhan giậm chân, “Mặc kệ thế nào, nàng là muội muội của ta! Ta vĩnh viễn đứng về phe muội ấy!”

      Hết chương 30

      Chương 31: Mau cút khỏi cung

      “Đủ rồi!” Lúc này, Trần Cẩm Phàm vẫn im lặng từ nãy tới giờ mới lên tiếng, “Xin các vị tiểu thư hãy chú ý tới thân phận của mình, cái gì vậy chứ! Đích nữ thứ nữ cái gì, thể so ai cao quý hơn ai.” Trầm Cẩm Phàm khẽ liếc mắt nhìn về phía Gia Cát Hồng Nhan, vẻ giả tạo của Gia Cát Hồng Nhan, nàng nhìn thấu tất cả.

      “Quận chúa đúng.” Người vẫn luôn thờ ơ Chu Tuyết Tranh cũng , “Mọi người đừng làm mất hòa khí, tránh chọc giận tới Hoàng hậu nương nương.”

      Ở đây thân phận của Trần Cẩm Phàm là cao nhất, hơn nữa Chu Tuyết Tranh còn lấy Hoàng hậu ra, những người vừa rồi vẫn còn xôn xao bàn tán, đều ngậm miệng lại. Gia Cát Linh cảm kích nhìn Trần Cẩm Phàm, phát Trần Cẩm Phàm cũng nhìn mình, Trần Cẩm Phàm mỉm cười với nàng, Gia Cát Linh cũng mỉm cười đáp lại.

      Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, Trần Cẩm Phàm cũng là trong những người hiếm hoi đối xử tốt với Gia Cát Linh . Mặc dù Trần Cẩm Phàm có gia thế hiển hách cùng thân phận cao quý, nhưng ỷ thế hiếp người, cũng bởi vì kiếp trước nàng ấy quá hiền lành, nên mới bị Chu quý phi hại chết.

      Trần Cẩm Phàm và Chu Tuyết Tranh chỉ cần vài câu kiểm soát được tình hình, Gia Cát Hồng Nhan có chút cam lòng. Cứ nghĩ lần này Gia Cát Linh chịu nổi bị mọi người làm nhục, nổi giận, nàng với trách nhiệm của đại tỷ ngăn cản em , nghĩ tới Gia Cát Linh lại hề quan tâm đến những lời đàm tiếu của mọi người. Vì vậy, Gia Cát Hồng Nhan lại nghĩ ra kế.

      Gia Cát Hồng Nhan kéo Gia Cát Linh ra góc, hỏi: “Muội muội, lần này mọi người được mời tham gia Bách Hoa Yến, muội và Như Nguyệt cứ tới như vậy, rất nguy hiểm.” Gia Cát Hồng Nhan dám khẳng định, Gia Cát Linh cùng Như Nguyệt nhất định có thiệp mời, thiệp mời của Hoàng hậu, phải ai cũng có, nếu phải có trai của Tiêu Chính giúp đỡ, ngay cả nàng cũng có, huống chi là hai thứ nữ có biện pháp gì.

      “Nếu có thiệp mời, sao?” Vẻ mặt Gia Cát Linh lo lắng, sốt ruột hỏi.

      “Cái gì? Muội có thiếp mời sao?” Bỗng nhiên Gia Cát Hồng Nhan cao giọng, giống như muốn cho tất cả mọi người biết, “Linh nhi, lá gan của muội cũng lớn quá nhỉ, có thiệp mời mà muội cũng dám tới! Nếu như để Hoàng hậu biết được, nhất định trị muội tội bất kính! Muội cùng Như Nguyệt nên nhanh chóng rời khỏi cung , xảy ra chuyện gì tỷ nghĩ cách!”

      Nghe Gia Cát Hồng Nhan xong, vất vả lắm các tiểu thư mới yên ổn lại, giờ lại nhao nhao lên.

      “Đồ biết xấu hổ, có thiệp mời cũng muốn tới tham gia Bách Hoa Yến!”

      “Thứ xuất cũng chỉ là thứ xuất mà thôi, sử dụng nhiều thủ đoạn mánh khóe.”

      “Đúng vậy, ngay cả Hoàng hậu mà cũng dám lừa gạt, phải báo cho Hoàng hậu nương nương biết, ban chết cho loại người biết xấu hổ này, làm mất mặt nước Lăng Nguyệt.” tiểu thư lòng đầy căm phẫn . Tiểu thư mặc áo tím này, là con của Lễ bộ thượng thư Hồ Vạn Lý, Hồ Tĩnh.

      “Mau cút khỏi cung !”

      “Các muội…” Gia Cát Hồng Nhan đằng trước che cho Gia Cát Linh , gấp đến phát khóc, “Tam muội ta phải cố ý đâu, ta đưa muội ấy rời khỏi cung, cầu xin mọi người đừng tâu lên Hoàng hậu biết, đừng giết Tam muội ta! Linh nhi, Như Nguyệt, nhanh , giờ còn kịp, nếu để hoàng hậu tới đây kịp…”

      “Hoàng hậu nương nương giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm! Lục vương gia giá lâm!” Gia Cát Hồng Nhan , chỉ nghe thấy tiếng hô to, bên ngoài lập tức yên lặng.

      “Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, Lục vương gia!” Mọi người cúi lạy, hành lễ.

      “Đứng lên .” Hoàng hậu mở miệng , khí thế uy nghiêm.

      Gia Cát Linh cùng mọi người đúng lên, nhìn về phía ba người. Hoàng hậu mặc bộ y phục thêu hình hoa sen, tôn lên vẻ uy nghiêm của bà, lại có vẻ cao quý thánh thiện, Chu quý phi mặc y phục thêu hoa mẫu đơn, tôn lên vẻ đẹp của cơ thể, vẻ đẹp lộng lẫy mà khoan thai. Lục vương gia Sở Lăng Hiên mặc bộ áo bào gấm màu đen, vừa xuất , ngay lập tức trở thành tâm điểm.

      Giữa bao nhiêu người, ngay lập tức Sở Lăng Hiên nhìn thấy Gia Cát Linh , trong mắt Sở Lăng Hiên có chút kinh ngạc, hôm nay Gia Cát Linh , so với lần gặp trước càng thêm quyến rũ hơn. Sở Lăng Hiên nhếch miệng, nhớ tới lời Gia Cát Hồng Nhan , chỉ sợ Gia Cát Linh thân còn trong sạch, trong lòng ghét bỏ.

      Hết chương 31

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :