1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 5: Linh nhi đến cảm ơn mẹ

      Chuyển ngữ: Cỏ dại


      “Thiên Thu à, tam tiểu thư tin đây là thức ăn ngon nhất trong phủ, ngươi tới đây làm chứng cho ta , nô tài nào dám lừa Tam tiểu thư.” Tiêu quản gia vừa , vừa hướng mắt về phía Thiên Thu.

      Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu quản gia, xem ra hai người họ từng thông đồng với nhau rất nhiều lần, Thiên Thu lập tức hiểu ý của Tiêu quản gia: “Đúng vậy, Tam tiểu thư, người xem trong canh này còn có rau, ngày thường chỉ có nước , người nhìn con cá này xem, mặc dù có mùi, nhưng Đại tiểu thư cũng đâu được ăn. Thức ăn của Tam tiểu thư, toàn là ngon nhất.”

      “Các người dối trắng trợn!” Nguyệt Lan vô cùng tức giận, nhịn được chỉ trích Tiêu quản gia cùng Thiên Thu.

      “Nguyệt Lan, được vô lễ.” Gia Cát Linh cười, “ Tiết kiệm là tốt, chúng ta cần phải noi theo gương cha mới phải. Đa tạ Tiêu quản gia quan tâm.” Gia Cát Linh đứng lên, lảo đảo chút, đụng vào Thiên Thu.

      “Tam tiểu thư, người sao chứ?” Thiên Thu đỡ lấy Gia Cát Linh .

      có việc gì, làm phiền tới Thiên Thu rồi.”

      “Tam tiểu thư nghỉ ngơi .” Khóe miệng Tiêu quản gia lên nụ cười đắc ý, hậu viện của phủ Thừa tướng, ngoài trừ đại phu nhân, còn phải tay che trời sao.

      “Tiểu thư, chuyện này…” Nguyệt Lan tức đến giậm chân, bảo vệ của Nguyệt Lan đối với Gia Cát Linh , ai cũng nhìn ra được.

      Cả quá trình Mộc Tê gì, mặt cũng biểu lộ chút cảm xúc gì, điều này khiến cho Gia Cát Linh coi trọng nàng hơn.

      “Dọn thức ăn vào , lát nữa ta xem náo nhiệt.” Khóe miệng Gia Cát Linh lên nụ cười nhạt.

      Đúng thời gian, Gia Cát Linh xách giỏ ra ngoài.

      “Tiểu thư, người đâu?” Nguyệt Lan hoảng hốt giữ Gia Cát Linh lại, “ Đêm nay thừa tướng mở tiệc tiếp khách, tiểu thư nên ra ngoài, ngộ nhỡ đụng chạm vị đại nhân nào…”

      “Nguyệt Lan cần lo lắng, nơi ta muốn , chính là tiệc tối nay.”

      “Tiểu thư, lão gia thích người, tiểu thư mạo muội đến, chỉ sợ lão gia xử phạt người.”

      “Các ngươi cứ đợi ở Trục Nguyệt Hiên , mình ta là được.”

      “Tiểu thư, nô tỳ theo người.” Mộc Tê .

      Gia Cát Linh sửng sốt, nghĩ tới Mộc Tê lại có can đảm này, “ thôi.”

      Trong điện tổ chức yến tiệc ở phủ Thừa tướng, Gia Cát Chiêm và Gia Cát Vũ ngồi ở hai bên, vị trí chủ tọa để trống. Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan cũng tham dự yến hội, Gia Cát Chiêm sao có thể bỏ qua cơ hội để Gia Cát Hồng Nhan xuất đầu lộ diện, huống chi đêm nay có nhân vật quan trọng xuất , nếu Gia Cát Hồng Nhan có thể kết thân, cũng uổng công phủ Thừa tướng mất bao năm để bồi dưỡng nàng.

      Quan viên ngừng đến chúc mừng, những lời tâng bốc nịnh bợ, mặt Gia Cát Chiêm cùng Gia Cát Vũ giấu được vẻ kiêu ngạo, ngoài miệng lại những lời khiêm tốn dối trá.

      “Tam tiểu thư, người thể vào được.” Ngoài cửa điện, Tiêu quản gia ngăn Gia Cát Linh lại.

      “Tiêu quản gia, tiểu thư tìm lão gia là có việc cần bẩm báo, xin ngài báo cho.” Mộc Tê cố ý lớn giọng .

      Gia Cát Linh liếc mắt khen ngợi nhìn Mộc Tê, miệng lại trách cứ , “Mộc Tê được vô lễ, phải nhìn xem đây là đâu chứ.”

      “Nô tỳ biết sai rồi.” Mộc Tê cúi đầu, thuận miệng .

      Nghe thấy tiếng bên ngoài, Đại phu nhân đứng dậy ra ngoài, nhìn thấy Gia Cát Linh , nhíu mày hỏi, “ Linh nhi, con tới đây làm gì?”

      “Mẹ, nghe cha và mẹ mở tiệc đãi khách, Linh nhi tới để cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ vẫn luôn quan tâm tới Linh nhi, giờ lại còn chiếu cố để Linh nhi hồi phủ, trong lòng Linh nhi vô cùng cảm kích.” Gia Cát Linh ngoan ngoãn .

      “Vậy mau vào .” mặt Đại phụ nhân lên nụ cười quỷ dị, nếu Gia Cát Linh tới tận đây để cảm ơn bà, thể nghi ngờ là cho Đại phu nhân thể diện cùng thỏa mãn lòng ham hư vinh lớn của bà, ngày mai thôi, khoan dung rộng lượng, mỹ danh của bà đối xử tử tế với thứ nữ lan truyền khắp nơi. Nghĩ đến đây, Đại phu nhân nhanh chóng đón Gia Cát Linh vào điện.
      Chris, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 6: Lần đầu gặp mặt

      Chuyển ngữ: Cỏ dại


      Nhìn thấy Gia Cát Linh bên cạnh Đại phu nhân, vẻ tươi cười khuôn mặt Gia Cát Chiêm lập tức xụ xuống. Gia Cát Hồng Nhan cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đại phu nhân, Đại phu nhân nháy mắt về phía nàng, Gia Cát Hồng Nhan lập tức hiểu ý gật đầu.

      “Phu nhân đưa Gia Cát Linh tới đây làm gì?” Vẻ mặt Gia Cát Chiêm trầm hỏi.

      “Lão gia, ta cho ông biết sau.” Đại phu nhân mỉm cười, nhàng , “Linh nhi, con tự chọn chỗ ngồi xuống .”

      “Cám ơn mẹ.” Gia Cát Linh đến vị trí xa nhất, ngồi sau Gia Cát Hồng Nhan.

      “Tiểu thư nào vậy, sao mà đẹp đến thế?”

      “Dáng người cùng dung mạo này, còn hơn cả Đại tiểu thư, kiêu căng ngạo mạn, còn hơn tới vài phần.”

      “Nhưng, chưa gặp qua vị tiểu thư này bao giờ, biết có hôn phối hay chưa…”

      Gia Cát Linh vừa xuất , liền khiến cho quan viên trong phòng phải chú ý, khen ngợi, dời chú ý từ người Gia Cát Hồng Nhan sang Gia Cát Linh hết. Nghe tiếng thầm to của mọi người, Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng trừng mắt nhìn Gia Cát Linh vài lần, tay cầm ly rượu khẽ run.

      Gia Cát Vũ nghiêng đầu hỏi: “Đại tẩu, tiểu thư nào vậy, sao mà đẹp đến vậy?”

      Lòng Đại phu nhân trầm xuống, trăm lần nghĩ tới xuất của Gia Cát Linh lại đoạt danh tiếng của Gia Cát Hồng Nhan, cục tức này làm sao bà nhịn nổi: “Nhị thúc, ngươi nhớ sao? Đây chính là Tam tiểu thư, con của Tam di nương đó.”

      “À, hoá ra là đứa con khắc chết chính mẹ ruột của mình đó à.” mặt Gia Cát Vũ lập tức bày ra vẻ chán ghét.

      Mọi người nghe Gia Cát Linh chính là Tam tiểu thư, lại còn khắc chết mẹ ruột mình, vẻ mặt đầy nuối tiếc, lập tức chuyển chủ đề sang việc khác.

      “Linh nhi, phải con có chuyện muốn với cha mẹ sao?” Đại phu nhân cười, bà muốn Gia Cát Linh ở đây thêm giây phút nào nữa, để Gia Cát Linh xong đuổi nàng về. Vừa rồi nhìn phản ứng trong mắt bọn họ, tuy Gia Cát Linh căn bản có chút uy hiếp nào tới Gia Cát Hồng Nhan, nhưng đều nhìn về phía Gia Cát Linh , khiến cho trong lòng bà có chút hoảng hốt.

      Bộ dáng Đại phu nhân ôn nhu hiền lành, khiến cho toàn bộ quan viên có mặt phải hâm mộ, cứ nghĩ đến con cọp cái ở nhà mình, trong lòng càng thêm hâm mộ Gia Cát Chiêm.

      “Linh nhi. . . . . .”

      “Lục vương gia đến, Thất vương gia đến!” Gia Cát Linh chuẩn bị , liền nghe thấy quản gia cao giọng hô.

      chậm trễ, mọi người lập tức đứng dậy, đồng loạt quỳ gối xuống, hành lễ với hai vị vương gia: “Tham kiến Lục vương gia, tham kiến Thất vương gia.”

      Vẻ uy nghiêm và khí thế của hai người , ép đến nỗi mọi người dám cử động.

      “Đứng dậy .”

      Mọi người đứng dậy, chờ hai vị vương gia ngồi xuống. Gia Cát Chiêm sớm biết Lục vương gia tới, nên cũng lấy làm ngạc nhiên khi thấy Sở Lăng Hiên, bất ngờ là cả Thất vương gia, Sở Lăng Thiên, cũng tới.

      Gia Cát Linh ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Hiên. Kiếp trước, đây cũng chính là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Sở Lăng Hiên vẫn tuấn như vậy, chiếc cẩm bào màu đen càng làm tôn lên dáng người cao lớn của , ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn tú đủ để khiến tất cả nữ tử điên cuồng vì .

      Còn Thất vương gia Sở Lăng Thiên bên cạnh Sở Lăng Hiên, Gia Cát Linh có ấn tượng mấy, kiếp trước nàng chỉ biết Thất vương gia thích yên tĩnh, hay ra ngoài, rất giỏi dụng binh, mẫu phi của , Tĩnh quý phi, khi còn sống rất được hoàng đế nước Lăng Nguyệt sủng ái, sau khi Tĩnh quý phi qua đời, hoàng thượng liền chuyển tình thương của mình với Tĩnh quý phi lên người Sở Lăng Thiên, có thể trong tất cả hoàng tử, Sở Lăng Thiên là người được sủng ái nhất. Kiếp trước Sở Lăng Thiên quá mức mờ nhạt, Gia Cát Linh nhớ , ngày hôm nay nay của kiếp trước là hai vị vương gia cùng nhau tới. So với Sở Lăng Hiên ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt của Sở Lăng Thiên càng thêm góc cạnh ràng, trong đôi mắt sâu thẳm u đọng lại chút ánh sáng lạnh lẽo, y phục đen tuyền, khắp người tản ra mùi người lạ chớ tới gần. người luôn khiêm tốn như Sở Lăng Thiên vì cớ gì mà tham dự yến tiệc này, Gia Cát Linh trầm tư lý giải nổi.

      Từ lúc Sở Lăng Hiên tiến vào, ánh mắt của Gia Cát Linh và Gia Cát Hồng Nhan luôn dõi theo . Cảm nhận thấy ánh mắt của người khác phái nhìn mình, Sở Lăng Hiên nghiêng đầu, gật đầu với hai chị em, ánh mắt của chị em họ người nóng như lửa, người sợ sệt. Sở Lăng Hiên nhìn ra, sâu trong ánh mắt sợ sệt của Gia Cát Linh , là giá lạnh như sương.

      Hết chương 6

      Chương 7: Lễ vật của Linh nhi

      Chuyển ngữ: nhoclubu


      Quan viên đến chúc mừng cũng ngờ ngay cả Thất vương gia cũng đến đây, nhất thời cảm thấy hôm nay đến đây là rất đúng, có thể dựa vào hai đại thụ như em Gia Cát Chiêm này, mai sau nhất định rất có tiền đồ. Nhưng vui mừng vì Gia Cát Chiêm qua , lại thấy khó xử thay ông, bởi vì chủ tọa hôm nay chỉ chuẩn bị có , hai vị vương gia ở trong triều đều có thế lực ngang nhau, ai ngồi lên vị trí chủ tọa đây, điều này rất đáng để nghiền ngẫm.

      Sở Lăng Hiên nhìn thấy chỉ có duy nhất chủ tọa, mặt lên vẻ cân nhắc, chủ tọa này thể thuộc về ai khác ngoài . Ở trước mặt hoàng đế, Sở Lăng Hiên lúc nào cũng chịu áp chế của Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hiên cũng muốn trong trường hợp như hôm nay lại bị Sở Lăng Thiên đè đầu cưỡi cổ. Gia Cát Chiêm rơi vào thế khó xử, trong đầu nhanh chóng suy tính, Lục vương gia là trong ba hoàng tử có thế lực lớn, hơn nữa ông vẫn luôn muốn lôi kéo, là người quan trọng được chọn cho ngôi vị hoàng đế; còn Thất vương gia là đứa con hoàng thượng thương nhất, hoàng thượng từng ngừng tỏ vẻ muốn phế truất thái thử, đổi lại lập Sở Lăng Thiên làm thái tử ở trước mặt những cận thần dưới lần, nhưng Sở Lăng Thiên lại có khuynh hướng lôi kéo bất cứ ai trong triều đình.

      Lúc Gia Cát Chiêm khó xử, lại nghe Sở Lăng Thiên : “Lục ca, xin mời ngồi.” Dứt lời, đợi Sở Lăng Hiên cùng Gia Cát Chiêm đáp lại, Sở Lăng Thiên lập tức đến chỗ trống bên cạnh Gia Cát Linh , ngồi xuống.

      Khóe miệng Sở Lăng Hiên hơi nhếch lên, vẫn là y thắng lợi.

      Nhìn thấy hai vị vương gia vào chỗ, đầu mày Gia Cát Chiêm lúc này mới giãn ra, nở nụ cười, cũng hơi biểu vẻ kiêu căng, có thể để cho hai vị vương gia đích thân đến quý phủ, trong đó lại có vị được hoàng đế thích, Thất vương gia mời mà đến, là điều phải người bình thường nào cũng làm được. Đồng thời, vẻ tươi cười mặt Đại phu nhân càng đậm, thầm nghĩ có hai vị Vương gia ở đây, mỹ danh hiền đức của bà chừng có thể lọt vào tai thái hậu và hoàng hậu, sau này chắc bảo bà vào cung nhiều chút, nghĩ đến đây, Đại phu nhân vội vã giục Gia Cát Linh : “Linh nhi, phải con có chuyện muốn với cha mẹ sao, mau .”

      “Dạ, mẹ.” Gia Cát Linh đứng lên, xách theo cái giỏ, “Hôm nay Linh nhi đến để cảm ơn cha mẹ, đặc biệt là mẹ, đối xử với Linh nhi như con ruột, đối đãi với Linh nhi tốt hệt như với đại tỷ, Linh nhi vô cùng cảm kích, đặc biệt mang đến lễ vật tốt nhất cho cha và mẹ.”

      “À, đứa này.” Đại phu nhân cười sâu hơn, “Mẹ đối đãi tốt với con là chuyện nên làm mà, ta và mẫu thân con như chị em, làm gì mà cám với ơn chứ.”

      Gia Cát Chiêm gật gù, hài lòng nhìn Đại phu nhân, lại nhìn qua Gia Cát Linh : “Linh nhi, ngươi mang theo cái gì đến vậy, lấy ra cho mọi người cùng xem nào.”

      “Dạ!”

      Gia Cát Linh đặt giỏ lên bàn, mở nắp đậy ra.

      “Cái gì vậy? Thối muốn chết!” Gia Cát Hồng Nhan và Sở Lăng Thiên ở gần Gia Cát Linh nhất, nghe thấy mùi ôi thiu, Gia Cát Hồng Nhan nhịn được bèn dùng tay áo che mũi lại.

      “Ối…”

      Mùi chua chua thôi thối nhanh chóng tràn ngập trong điện, mọi người vươn cổ dòm ngó cái gọi là ‘lễ vật tốt nhất’, chỉ thấy trong giỏ có thố canh mốc meo, dĩa cá thối rữa, chén cơm biến thành màu đen. Khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào ‘lễ vật’, Sở Lăng Thiên lại chỉ nhìn mình Gia Cát Linh , khóe miệng y hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng lúc trước.

      “Hỗn láo!” Nhìn thứ Gia Cát Linh bày ra, Gia Cát Chiêm đỏ bừng mặt, lớn tiếng quát nàng, “Đây là thứ gì vậy! Còn mau cút ra ngoài cho ta, đúng là mất mặt!”

      “Linh nhi, ngươi làm gì vậy?” Nhìn thấy việc chệch khỏi dự kiến của mình, Đại phu nhân cũng nóng nảy.

      “Con…” Gia Cát Linh hoang mang đến giữa điện, quỳ phịch xuống, mắt rưng rưng , “Xin phụ thân bớt giận, biết Linh nhi làm sai cái gì mà chọc giận đến phụ thân, xin phụ thân trách phạt.”

      “Làm sai cái gì?” Gia Cát Chiêm mặt sa sầm, tức giận , “Ngươi mang mấy thứ bẩn thỉu này tới đây làm gì? Đúng là giống hệt mẫu thân ngươi, thích bị xem thường!”

      Hết chương 7

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 8: Cút khỏi phủ Thừa tướng

      Chuyển ngữ: nhoclubu


      “Mấy thứ bẩn thỉu?” Gia Cát Linh ra chiều nghi hoặc nhìn Gia Cát Chiêm, tiếp đó nhìn vào giỏ, điềm đạm , “Phụ thân, lễ vật Linh nhi mang đến sao là mấy thứ bẩn thỉu được chứ? Tiêu quản gia đây toàn bộ là thức ăn ngon nhất ở quý phủ, là ngon nhất, sao Linh nhi có thể mình hưởng được, biết phụ thân mở tiệc chiêu đãi các vị đại nhân, Linh nhi muốn đem thức ăn ngon nhất đến tặng, chia sẻ với mọi người. Linh nhi… là Linh nhi tốt, chọc giận phụ thân.”

      “Gia Cát thừa tướng, bản vương thấy vị tiểu thư này cũng là có ý tốt mà.” Sở Lăng Hiên nghiền ngẫm , “Trái lại Bản vương thấy nên gọi quản gia kia tới hỏi chút, ai đúng ai sai chẳng phải ràng sao.”

      “Lão gia…” Đại phu nhân trong lòng chùn xuống, nhỡ như quản gia là bà căn dặn … Bà tuyệt đối thể để quản gia vào, “Vương gia, đây là chuyện nhà chúng ta, sao dám làm phiền đến vương gia cùng các vị đại nhân chứ.”

      sao!” Sở Lăng Thiên ưu nhã nhấp ngụm trà, chậm rãi .

      “Vương…”

      “Gọi Tiêu quản gia vào đây!” Gia Cát Chiêm cắt ngang lời của Đại phu nhân, hai vị vương gia đều lên tiếng, dù ông có mười lá gan cũng dám phật ý hai người này.

      Chốc lát, Tiêu quản gia bước vào điện, nhìn thấy thức ăn trong giỏ, lại nhìn thấy ánh mắt của Đại phu nhân, Tiêu quản gia nhanh chóng hiểu được tình hình.

      “Tiêu quản gia, ngươi sao về chuyện này?” Gia Cát Chiêm lớn giọng quát.

      “Nô tài có làm gì cả.” Tiêu quản gia trấn tĩnh .

      “Tiêu quản gia, vừa rồi ràng ngươi với ta đây là thức ăn ngon nhất trong phủ mà…” Gia Cát Linh sốt ruột , gấp đến độ nước mắt sắp chảy xuống.

      “Tam tiểu thư, nô tài đâu có gì, xin Tam tiểu thư đừng đổ oan cho nô tài.” Tiêu quản gia khó xử .

      Trong lòng Đại phu nhân cười mỉa mai, biểu ngoài mặt lại hiền lành: “Linh nhi, uổng cho ta đối đãi con như con ruột, ngờ ngày đầu tiên con hồi phủ lại gây ra chuyện lớn thế này. Lão gia, hy vọng lão gia nể tình Mẫn nhi, đừng trách cứ Linh nhi.”

      “Đúng vậy, phụ thân.” Lúc này, Gia Cát Hồng Nhan cũng đứng lên, bày ra vẻ mặt lo lắng, “Phụ thân, Tam muội sống bên ngoài lâu, ít được dạy dỗ, nên làm ra chuyện khác người thế này cũng có thể tha thứ được. Con thân là đại tỷ, nguyện ý thay Tam muội chịu phạt, nếu cha muốn trách phạt Tam muội, vậy hãy trách phạt luôn cả nữ nhi.”

      “Mẫn nhi, Hồng Nhan, ta biết hai người tâm địa tốt, xem nó như con như chị em của mình, nhưng nó lại làm ra cái chuyện thấp hèn này, tuổi còn có tâm tư độc ác như thế, hôm nay nhất định phải phạt nặng.” Gia Cát Chiêm thở hổn hển .

      “Cha, Linh nhi bậy, người biết chuyện này còn có Thiên Thu trong phòng Đại phu nhân nữa, Thiên Thu có thể làm chứng giúp Linh nhi.” Đối mặt với lời thề thốt phủ nhận của Tiêu quản gia và cơn thịnh nộ của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Linh bối rối .

      “Truyền Thiên Thu.” Đại phu nhân , bà xác định Thiên Thu thể làm chứng giúp Gia Cát Linh , truyền Thiên Thu, chỉ là để mình danh chính ngôn thuận trách phạt Gia Cát Linh mà thôi.

      Mộc Tê mau chóng dẫn Thiên Thu đến.

      “Thiên Thu, ngươi xem, thức ăn này là do Tiêu quản gia đưa đến cho Tam tiểu thư, còn đây là thức ăn ngon nhất trong phủ? Hà khắc Tam tiểu thư đúng ?” Đại phu nhân hỏi.

      “Nô tỳ…” Khi Thiên Thu định lên tiếng phủ nhận chuyện này, bỗng nhiên nhìn thoáng qua túi hương tay Gia Cát Linh , Thiên Thu run lên, nhanh chóng sờ vào bên hông, chỗ treo túi hương giờ đây trống .

      “Người mau , chuyện này nhất định phải tra ràng, đòi công đạo giúp người bị oan uổng.” Đại phu nhân , bộ dạng công chính nghiêm minh.

      “Nô tỳ có nghe Tiêu quản gia vậy.” Thiên Thu cúi đầu, .

      “Ngươi…” Sắc mặt Đại phu nhân thoáng u ám, “Thiên Thu, ngươi phải nghĩ kỹ trước khi .”

      “Phu nhân là uy hiếp nha đầu này sao?” Sở Lăng Hiên lạnh lùng .

      “Ta…”Đại phu nhân nghẹn lời, nhưng bà lập tức tình thế giờ, cúi người , “Vương gia, thần phụ chỉ muốn điều tra ràng chuyện này thôi. Tiêu Chính, lão gia và ta giao chuyện trong phủ cho ngươi quản, ngươi lại ngầm hà khắc Tam tiểu thư, tùy tiện dối gạt Tam tiểu thư đáng bị tội gì?”

      “Nô tài biết sai rồi, xin lão gia, Đại phu nhân trách phạt.” Tiêu Chính quỳ xụp xuống đất, vội vàng cầu xin, biết Đại phu nhân chỉ làm bộ, có khả năng phạt nặng , tuy rằng cầu xin nhưng trong lòng cũng rất thoải mái.

      cần trách phạt,” Gia Cát Chiêm lạnh lùng , nghe xong câu này, trong lòng Tiêu Chính vui vẻ, nhưng lại nghe thấy câu tiếp theo của Gia Cát Chiêm, “Người lập tức gói gém đồ đạc, cút khỏi phủ Thừa tướng!”

      “Lão gia, lão gia tha mạng.” Tiêu Chính dám tin, lão gia bởi vì chuyện này lại đuổi ra khỏi phủ.

      “Còn !” Đại phu nhân .

      Nhìn thấy ánh mắt của Đại phu nhân, rốt cục Tiêu Chính thêm gì nữa, im lặng lui ra ngoài. Mọi người trong điện dùng vẻ mặt khác nhau để quan sát chuyện này, ai gì, giống như chuyện thế này ngày nào cũng xảy ra ở nhà họ, ai thích quản chuyện nhà người khác chứ.

      “Vương gia, các vị đại nhân, ngại quá, để mọi người chê cười rồi, mời mọi người tiếp tục dùng cơm.” Giải quyết xong chuyện này, Gia Cát Chiêm lập tức thay đổi dáng vẻ tươi cười, giống như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

      Hết chương 8

      Chương 9 : Bản vương uống cùng Tam tiểu thư

      Chuyển ngữ: Cỏ dại


      Sau khi giỏ đựng đồ ăn bị mang , Gia Cát Linh từ từ đến vị trí của mình ngồi xuống. Sở Lăng Thiên cầm ly rượu, khẽ : “Tam tiểu thư, tồi.”

      Gia Cát Linh ngẩn người, lập tức hiểu được người thông minh tài trí như Sở Lăng Thiên có thể nhìn ra, cũng lấy làm lạ, vừa rồi có đứng ra tố giác nàng, chứng minh ít nhất tại có ác ý với nàng. Gia Cát Linh mỉm cười: “Vương gia quá khen.”

      Gia Cát Hồng Nhan nhìn nụ cười gương mặt Gia Cát Linh , lại nhìn thấy Gia Cát Linh ở bên Sở Lăng Thiên, trong mắt lóe lên, “Linh nhi, có muốn đổi vị trí với đại tỷ ?”

      “Đại tỷ làm sao vậy?” Gia Cát Linh tỏ vẻ quan tâm hỏi, “Đại tỷ thoải mái sao?”

      , ta chỉ cảm thấy hơi nóng, muốn ngồi gần cửa.” Gia Cát Hồng Nhan lấy tay phe phẩy tạo gió, giống như rất nóng.

      “Đại tiểu thư, vậy để ta đổi chỗ cho ngươi, chỗ ta ngồi rất mát mẻ.” Sở Lăng Thiên vừa , vừa đứng lên, nhường chỗ cho Gia Cát Hồng Nhan ngồi.

      Gia Cát Linh nhìn qua Sở Lăng Thiên, nguyên nhân mà Gia Cát Hồng Nhan muốn đổi vị trí với nàng, chính là để tiếp cận với Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh nghĩ thầm người đàn ông này phải xấu xa bình thường, cũng mở miệng, để xem Gia Cát Hồng Nhan phản ứng thế nào.

      “Vậy làm phiền Vương gia.” Gia Cát Hồng Nhan vặn tay cân nhắc, đành phải đổi vị trí với Sở Lăng Thiên. Khi ngồi xuống, Gia Cát Hồng Nhan dùng tốc độ nhanh nhất, trừng mắt nhìn Gia Cát Linh .

      “Đại tỷ, nơi này mát mẻ ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Cũng tệ.” Gia Cát Hồng Nhan gượng gạo .

      Khóe miệng Sở Lăng Thiên ngừng co rút, Tam tiểu thư này, đơn giản như bề ngoài.

      Mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của Đại phu nhân, chẳng lẽ thất vương gia như lời đồn, gần nữ sắc, từ xưa hùng cũng khó vượt qua ải mỹ nhân, gần nữ sắc, có lẽ là do vương gia chưa gặp người mình mà thôi. Đại phu nhân nhìn vẻ xinh đẹp động lòng người của Gia Cát Hồng Nhan : “ Hồng Nhan, còn mau kính rượu với hai vị vương gia.”

      “Vâng thưa mẹ.” Gia Cát Hồng Nhan đứng lên, uống liền hai ly rượu, khuôn mặt nàng đỏ ửng càng động lòng người.

      Gia Cát Hồng Nhan tới trước mặt Sở Lăng Thiên, đôi mắt to sâu kín long lanh nhìn chằm chằm Sở Lăng Thiên: “Thần nữ kính Thất vương gia.”

      Sở Lăng Thiên sửng sốt, giật mình : “Đại tiểu thư biết bản vương uống rượu sao?”

      “Chuyện này…” Gia Cát Hồng Nhan giật mình, nhưng chỉ trong nháy mắt khuôn mặt lại khôi phục vẻ tươi cười: “Vương gia lấy trà thay rượu.”

      “Bản vương dị ứng với trà.”

      uống rượu? Dị ứng với trà? Gia Cát Linh vừa thấy Sở Lăng Thiên uống rất thoải mái mà, trước mặt còn để ly trà, biết phải rót mấy lần rồi. Bãn lĩnh dối chớp mắt, Gia Cát Linh cảm thấy bằng… Sâu sa khó lường!

      “Vương gia…” Trước mặt nhiều người như vậy, Sở Lăng Thiên cũng để cho Gia Cát Hồng Nhan chút mặt mũi, Gia Cát Hồng Nhan nhịn được, đành phải hướng về phía Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân xin giúp đỡ.

      “Hồng Nhan, đừng để Thất vương gia phải khó xử. Còn có Lục vương gia ở đây mà.” Gia Cát Chiêm . Lục vương gia và Thất vương gia, chỉ cần Gia Cát Hồng Nhan dựa vào người là được.

      Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, đến trước mặt Sở Lăng Hiên: “Thần nữ kính Lục vương gia.”

      “Đa tạ Đại tiểu thư.” Sở Lăng Hiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan vài lần, bưng ly rượu, uống cạn hơi.

      Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan đều thở phào nhõm, thấy ánh mắt Sở Lăng Hiên nhìn mình, mặt Gia Cát Hồng Nhan càng đỏ ửng. Gia Cát Hồng Nhan bỗng nhiên lấy tay đỡ đầu, dáng lung lay như sắp đổ, “”Thần nữ, thần nữ, hình như bị say rồi, vương gia, có thể đỡ thần nữ chút.”

      “Chuyện này…” Sở Lăng Hiên khó xử , “Đại tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi ngồi xuống nghỉ . Đại tiểu thư say, nhưng bản vương vẫn chưa thỏa mãn, có thể hay mời Tam tiểu thư uống ly rượu?”

      Gia Cát Linh sợ sệt liếc nhìn Sở Lăng Hiên, kính rượu?

      “Linh nhi, còn mau kính hai vị Vương gia.” Gia Cát Chiêm trách cứ .

      “Nữ nhi tuân lệnh.” Gia Cát Linh bưng ly rượu, “Thần nữ kính Thất điện hạ trước, Thất điện hạ cần khó xử, thần nữ tự uống.”

      Gia Cát Linh chuẩn bị uống rượu, chỉ nghe Sở Lăng Thiên : “Từ từ , bản vương uống cùng Tam tiểu thư.” xong, Sở Lăng Thiên để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, uống nửa ly rượu.

      Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, hành động của Sở Lăng Thiên chẳng khác nào tát nàng cát trước mặt mọi người, Sở Lăng Thiên, thế mà lại uống rượu của Gia Cát Linh mời. Gia Cát Hồng Nhan hoảng hốt, làm sao có thể? Nhất định nàng mơ, Gia Cát Linh là cái gì chứ, chỉ là thứ nữ mà thôi. May mà chỉ vài ngày nữa Gia Cát Linh bị đưa đến chùa Thiên Thai, nghĩ vậy, Gia Cát Hồng Nhan mới cảm thấy thoải mái hơn.

      Nhìn thấy biểu cảm biến hóa khuôn mặt Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh hiểu nàng suy nghĩ cái gì, nhưng sợ là ý nguyện của nàng vụt tan thôi. Vài ngày nữa, kiện thay đổi vận mệnh của vô số người.

      Sau khi uống rượu cùng Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh đột nhiên ôm ngực, yếu ớt : “Cha, mẹ, Linh nhi cảm thấy trong người khỏe, con xin phép về phòng trước.”

      Khuôn mặt Sở Lăng Hiên bưng ly rượu trầm xuống, ly rượu này, là chờ Gia Cát Linh tới kính mình, nghĩ tới, Gia Cát Linh làm vậy hệt như việc Sở Lăng Thiên để cho Gia Cát Hồng Nhan chút mặt mũi nào.

      “Hỗn láo, kính xong rượu Lục vương gia rồi về.” Gia Cát Chiêm phùng mồm trợn mắt hận thể tát Gia Cát Linh cái.

      “Lục vương gia, thần nữ, cảm thấy thoải mái, xin Lục vương gia đừng trách tội thần nữ.” Bộ dạng Gia Cát Linh yếu ớt, giống như sắp xỉu.

      “Tam tiểu thư nghỉ ngơi trước .” Trước mặt mọi người, Sở Lăng Hiên cũng muốn làm khó nàng.

      “Tạ ơn Lục vương gia.” Gia Cát Linh được cho phép, liền ra khỏi điện.

      “Vương gia, thần đáng chết, đứa con này của thần sống ở bên ngoài từ , hiểu phép tắc, tội thần xin tạ lỗi với vương gia.” Gia Cát Chiêm lập tức quỳ gối trước mặt Sở Lăng Hiên, run rẩy .

      “Thừa tướng lo lắng nhiều rồi, bản vương sao có thể trách tội Tam tiểu thư, đứng lên .” Trong miệng Sở Lăng Hiên vậy, nhưng khuôn mặt u ám.

      “Tội thần đa tạ ơn đức của Vương gia.”

      Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên đồng thời nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong lòng đầy suy tư.

      Mộc Tê theo sau Gia Cát Linh , suốt cả đoạn đường hai người cââu. Gia Cát Linh tỉ mỉ nhớ lại biểu của Sở Lăng Thiên, kiếp trước hai người có quen biết gì, hoàng đế qua đời, Sở Lăng Hiên và thái tử tranh quyền đoạt vị, Sở Lăng Thiên thoái , ai biết đâu, người của nước Lăng Nguyệt còn chưa từng gặp qua . Gia Cát Linh biết Sở Lăng Thiên là người rất khó đối phó, hy vọng trở thành kẻ thù của nàng.

      Hết chương 9
      Chris, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Thiên và hiên, đọc nhanh là đau não lun, nã sặc mùi cung đâu nhỉ, kâkâ
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 10: Tam di nương phải bị bệnh mà chết

      Chuyển ngữ: Cỏ dại


      Nhìn thấy Gia Cát Linh cùng Mộc Tê trở về, Nguyệt Lan lập tức chạy tới, “Cảm ơn trời phật, tiểu thư, cuối cùng người cũng trở về, nô tỳ lo lắng gần chết.”

      “Nguyệt Lan ngốc, phải chúng ta trở về bình an rồi sao, mau vào thôi.”

      “Tiểu thư, Thiên Thu người trong phòng Đại phu nhân có đến đây lúc lâu, có việc tìm người, nô tỳ hỏi nàng có chuyện gì, nàng lại .

      “Ta biết.” Gia Cát Linh biết Thiên Thu đến, nhưng nghĩ tới nàng lại tới nhanh thế.

      Nhìn thấy Gia Cát Linh , Thiên Thu quỳ rạp xuống đất, dập đầu hướng về phía Gia Cát Linh , khổ sở : “Cầu xin Tam tiểu thư cứu nô tỳ, xin Tam tiểu thư cứu nô tỳ.”

      “Thiên Thu, ngươi làm gì vậy? xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Linh ngồi xuống, chậm rãi hỏi, giọng tuy hòa nhã, nhưng nét mặt uy nghiêm khiến Thiên Thu sợ hãi dám ra bí mật này.

      “Xin Tam tiểu thư giữ kín bí mật này cho nô tỳ, bên trong túi hương kia là xạ hương, nô tỳ cố ý hại Tứ di nương sẩy thai, là nô tỳ nhất thời tham lam, lấy của Nhị nương mười hai lượng bạc, Đại phu nhân lệnh cho nô tỳ tới phòng chăm sóc cho Tứ di nương, nô tỳ sử dụng túi hương này, kiến cho Tứ di nương sẩy thai.”

      Chuyện Tứ di nương sẩy thai, là chuyện xảy ra cách đây ba ngày trước khi Gia Cát Linh hồi phủ, kiếp trước nàng chỉ nghe Tứ di nương cơ thể suy yếu, khó có con, hóa ra nội tình bên trong lại có uẩn khúc như vậy.

      “Đây là việc lớn, ta cũng dám bao che cho ngươi, biết mà báo, cha với mẹ mà biết, nhất định tha cho ta. Vả lại, Tứ di nương đối xử với ta tệ, làm sao ta có thể lấy oán trả ơn, Nguyệt Lan, Mộc Tê, đưa Thiên Thu tới chỗ Tứ di nương.” Thiên Thu ở bên cạnh Đại phu nhân hầu hạ mười mấy năm, Gia Cát Linh cũng tin tưởng nàng.

      Nhìn thấy vẻ quyết tâm của Gia Cát Linh , Thiên Thu suy sụp, bất chấp : “Tam tiểu thư, nô tỳ còn có chuyện muốn .”

      “Có việc gì cứ với Tứ di nương.”

      “Chuyện này…. Chuyện này… Về Tam di nương mẹ tiểu thư.”

      Nghe tới Tam di nương, trong phút chốc lòng của nàng nháy lên, nhưng khuôn mặt thờ ơ nhìn thấy dồn nén nội tâm: “Mẹ ta? Vậy ngươi , nếu ta phát ngươi dối dù chỉ là nửa câu, ta lập tức đưa ngươi tới chỗ Tứ di nương.” Tứ di nương ở trong phủ vô cùng ghê gớm, nha hoàn chết dưới tay bà mười cũng phải bảy tám người, nếu phải như vậy, Thiên Thu ra bí mật này.

      “Thực ra, Tam di nương phải bị bệnh mà chết.” Thiên Thu .

      bậy, ràng mẹ ta bị bệnh mà chết, người còn dám dối sao, bừa bịp ta, ngươi cho rằng tiểu thư ta ngu ngốc lắm sao?” Gia Cát Linh tức giận .

      “Những gì nô tỳ đều là , xin Tam tiểu thư minh xét.” Thiên Thu vội vàng : “Đúng là Tam di nương chết vì bệnh, nhưng bệnh này rất lạ, tất cả chuyện này, đều có liên quan tới Đại phu nhân, Nhị di nương và Tứ di nương.”

      “Ta tin, bọn họ thân như chị em, khi mẹ ta bị bệnh, lúc nào Đại phu nhân cùng hai vị di nương cũng tới thăm, làm sao các mẹ lại có thể hại mẹ ta được, ngươi hết ra, ngay bây giờ ta cho Đại phu nhân biết.” Gia Cát Linh .

      “Tam tiểu thư, nô tỳ chỉ biết chuyện này có liên quan đến Đại phu nhân và hai vị di nương, nhưng chuyện là thế nào, nô tỳ biết. Cầu xin Tam tiểu thư cứu nô tỳ.” Thiên Thu xong, lại dập đầu cầu xin.

      Gia Cát Linh trầm tư: “Ngươi cứ về trước , bí mật này hôm nay giữ kín giúp ngươi.”

      “Tạ ơn Tam tiểu thư, tạ ơn Tam tiểu thư, về sau Tam tiểu thư có gì sai bảo, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực làm.” Thiên Thu như trút được gánh nặng, lập tức mang ơn Gia Cát Linh .

      Trong phòng Đại phu nhân, Đại phu nhân mắng người trước mặt: “Tiêu quản gia, hôm nay ngươi là tự tìm lấy phiền toái lớn rồi. Chỉ đứa con ngươi làm cũng xong, uổng phí công ta bồi dưỡng ngươi bao năm như vậy.”

      “Phu nhân, việc này là sơ suất của nô tài. Dù sao nô tài cũng làm việc nhiều năm, xin phu nhân trước mặt lão gia vài lời giúp nô tài.” Tiêu Chính khẩn cầu .

      “Để ta thử xem, nhưng tính lão gia ngươi cũng biết rồi đấy. Trong khoảng thời gian này ngươi đừng gây thêm rắc rối gì nữa, nếu ta cũng cứu được ngươi đâu.”

      “Nô tài hiểu, chỉ cần phu nhân vài lời giúp nô tài, từ nay về sau, mạng của nô tài chính là của phu nhân.”

      “Ngươi hãy nhớ kỹ những lời mình hôm nay.”

      Hết chương 10


      Chương 11: Hẹn Lục vương gia

      Chuyển ngữ: nhoclubu


      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh sáng sớm xuất môn, về phía tây Ngân Đô. Gia Cát Linh chỉ dẫn theo Nguyệt Lan, bảo Mộc Tê ở lại Trục Nguyệt Hiên. Gia Cát Linh nhận thấy Mộc Tê giống nha hoàn bình thường, sợ là người Đại phu nhân phái đến, vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn.

      Là thủ phủ, Ngân Đô là thành trì phồn hoa nhất nước Lăng Nguyệt, dọc đường vô cùng náo nhiệt. Ngày thường, cơ hội để Nguyệt Lan ra khỏi phủ rất hiếm, giờ đây theo bên cạnh Gia Cát Linh tíu tít, vui vẻ vô cùng.

      “Tiểu thư, mau nhìn xem, cây trâm ngọc này đẹp.” Nguyệt Lan cầm lấy cây trâm ngọc hình bướm của hàng bên đường, ngạc nhiên mừng rỡ hô lên.

      Cây trâm với chất ngọc trong suốt, con bướm vỗ cánh như sắp bay , Gia Cát Linh nhìn cũng thấy thích.

      “Đẹp có đẹp, nhưng chúng ta đâu có ngân lượng.” Nguyệt Lan bĩu môi, ủ rũ . Ngân lượng hàng tháng của Nguyệt Lan đều gửi về nhà, người Gia Cát Linh đương nhiên cũng có ngân lượng.

      “Tam thiểu thư thích à?” Đột nhiên, giọng vang lên từ sau lưng.

      Gia Cát Linh nhìn lại, khuôn mặt Sở Lăng Hiên nàng cực kỳ căm hận ra trước mắt, Gia Cát Linh cúi chào: “Tham kiến Lục vương gia, thần nữ còn có chuyện phải làm, quấy rầy Lục vương gia.” Gia Cát Linh định , nhưng ánh mắt vẫn cứ dán vào cây trâm nọ, ra vẻ tiếc nuối.

      “Tam tiểu thư chờ chút.” Sở Lăng Hiên lấy thỏi bạc đưa cho người bán, lấy trâm ngọc đến trước mặt Gia Cát Linh , “Chỉ cần Tam tiểu thư đồng ý dùng bữa cơm với bản vương, bản vương tặng trâm ngọc này cho Tam tiểu thư. Tam tiểu thư vẫn nhớ mình còn nợ bản vương ly rượu chứ?”

      “Hôm qua thần nữ thấy khỏe, xin Vương gia đừng nên trách tội. như vậy, thần nữ cả gan mời Lục vương gia giờ ngọ đầu tháng sau gặp tại Tiên Cư Lâu, thần nữ đến lấy trâm ngọc.”

      “Được! Được! Ngày đó bản vương nhất định y hẹn, mong rằng Tam tiểu thư đừng lỡ hẹn.”

      “Thần nữ dám, thần nữa còn có việc, xin cáo từ trước.”

      “Tam tiểu thư, mời!”

      Nhìn thấy bóng dáng Gia Cát Linh xa, khóe miệng Sở Lăng Hiên lên nụ cười mỉa, đêm qua vô lễ Gia Cát Linh đối với , nhất định phải đòi lại gấp bội.

      “Tiểu thư, Lục vương gia tuấn tú.” Nguyệt Lan mê mẩn .

      cái xác thối tha thôi mà.”

      Nhìn thấy Gia Cát Linh mất vẻ hòa nhã, Nguyệt Lan lập tức ngậm miệng. Nguyệt Lan cảm thấy Tam thiểu thư rất lạ, có khi nhu nhược sợ sệt như Tam tiểu thư lúc đầu, có khi lại sao sao đó giống với trước kia.

      Người ở thành tây tương đối thưa thớt hơn, phủ đệ to lớn thích hợp với những căn nhà thấp bé ở xung quanh. Mái hiên điêu lan ngọc thế [1], thể thân phận bất phàm của chủ nhân nơi này.

      Thanh Ngọc Môn, môn phái lớn nhất nước Lăng Nguyệt, thế lực hùng mạnh, ngay cả hoàng đế cũng nhún nhường môn chủ Thanh Ngọc Môn ba phần. chỉ ở nước Lăng Nguyệt, cho dù ở nước khác cũng thể khinh thường thế lực của Thanh Ngọc Môn.

      “Tiểu thư, chúng ta đến đây làm gì vậy?” Nguyệt Lan giọng , “Hai người gác cửa kia nhìn có vẻ rất hung hăng, hay chúng ta về thôi.”

      “Nguyệt Lan đừng sợ.” Gia Cát Linh vỗ vai Nguyệt Lan rồi qua đó.

      nương, xin hỏi tìm ai?” Tiểu ca đứng gác hỏi.

      “Thương Y.” Gia Cát Linh khẽ .

      “Thương…” Tiểu ca nhất thời kịp phản ứng, “ nương muốn tìm môn chủ? nương có tín vật của môn chủ ? Chỉ , xin thứ tại hạ thể để nương vào.”

      “Ta quả thực có tín vật, nhưng làm phiền tiểu ca thông báo tiếng, cho Thương Y biết ta có tin tức của Thánh Tuyết Đơn là được.”

      “Cái này…” Tiểu ca do dự, “Vậy xin nương hãy chờ, tại hạ thông báo, về phần môn chủ có gặp nương hay , tại hạ dám bảo đảm.”

      “Đa tạ tiểu ca, tiểu ca cứ việc thông truyền là được.”

      Chỉ chốc lát, thấy tiểu ca vừa rồi vội vội vàng vàng chạy đến, cúi người ba cái với Gia Cát Linh , sau đó cung kính : “ nương mời, vừa rồi chậm trễ khách quý, mong nương thứ tội.”

      “Tiểu ca cần như thế, mau dẫn ta gặp môn chủ .”

      Chú thích:

      [1] Điêu lan ngọc thế: dùng để diễn tả công trình kiến trúc giàu sang tráng lệ.

      Hết chương 11

      Chương 12: Làm hộ vệ của ta

      xuyên qua khoảng sân lát đá cẩm thạch, quẹo qua mấy hàng lang uốn khúc, cuối cùng mọi người cũng vào đại điện. xa hoa trong phủ cần phải bàn cãi.

      nam tử vận áo xanh ngồi trong đại điện, ánh mắt quyến rũ cùng gương mặt mị kia làm cho người ta thể hoài nghi là từ con hồ ly hóa thành. vào mùa hạ ấm áp, song sắc mặt nam tử lại có hơi nhợt nhạt.

      “Ngươi biết tin tức của Thánh Tuyết Đơn?” Chỉ thoáng, nam tử áo xanh liền từ chỗ khác trong đại điện tới trước mặt Gia Cát Linh , luồng khí thế làm người khác ngạt thở cũng theo đó mà đến.

      “Thương Y, chúng ta trao đổi được ?” Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Thương Y, Gia Cát Linh vẫn cứ bình tĩnh.

      “Trao đổi?” Thương Y nheo hai mắt lại, giữa đôi mắt cáo lên tia giảo hoạt, “Ngươi có bản lĩnh gì mà đòi trao đổi với bản môn chủ, bắt bản môn chủ phải theo ngươi? Bản môn chủ thiếu nữ nhân.”

      “Ta đương nhiên biết môn chủ thiếu nữ nhân, ta có tin tức của Thánh Tuyết Đơn, xem thử môn chủ có muốn biết hay .”

      Thương Y, môn chủ Thanh Ngọc Môn, võ công cái thế, lại bởi vì tu luyện môn võ công nên bị nội thương. Thương Y lần tìm tất cả danh y, cũng trị dứt được, chỉ có Thánh Tuyết Đơn mới có thể chữa khỏi nội thương này. Nghe đồn Thánh Tuyết Đơn được vị danh y cổ đại nào đó lưu giữ, nhưng cho đến nay ai biết được tin tức của nó. Kiếp trước, Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Hiên xuất chinh, Sở Lăng Hiên bị trọng thương, cả ngự y cũng thúc thủ vô sách. Ngự y với Gia Cát Linh , trừ phi có thể tìm được Thánh Tuyết Đơn trong tuyền thuyết, nếu dù là thần tiên cũng cứu được Sở Lăng Hiên. Gia Cát Linh đích thân tìm kiếm, cuối cùng tìm được nó ở núi Linh Sơn, mới cứu được mạng của Sở Lăng Hiên.

      “Thánh Tuyết Đơn thực tồn tại đời sao? Nếu là , ngươi muốn cái gì, ngoại trừ thân thể của bản môn chủ, người muốn cái gì bản môn chủ cũng có thể đáp ứng ngươi.”

      Gia Cát Linh liếc Thương Y trắng mắt: “Môn chủ suy nghĩ nhiều rồi, ta có thể cam đoan tin tức này tuyệt đối chính xác, nhưng thứ ta muốn cũng chỉ là thứ rất bình thường.”

      “Vậy ngươi muốn gì?”

      “Ta muốn ngươi làm hộ vệ của ta, trước khi ta chưa đủ năng lực tự bảo vệ mình, hy vọng môn chủ có thể trợ giúp ta tay.”

      “Làm hộ vệ của ngươi?” Thương Y rú lên quái dị, “Ta đường đường là môn chủ Thanh Ngọc Môn, lại phải làm hộ vệ cho tiểu nha đầu, nếu truyền ra ngoài, phải thiên hạ cười đến rụng răng sao?”

      “Ngươi cũng có thể đáp ứng, ta đây xin cáo từ.” xong, Gia Cát Linh xoay người bỏ .

      “Gượm .” Thương Y lập tức cản đường của Gia Cát Linh , “Bản môn chủ nghĩ, làm hộ vệ cũng phải thể, nhưng nương à, bản môn chủ bán nghệ bán thân, hy vọng nương đừng nhất thời xúc động, hủy trong sạch của bản môn chủ.”

      “Môn chủ võ công cái thế, nếu phải ngươi tự nguyện, ta nghĩ ai có năng lực đó đâu.” Gia Cát Linh vui .

      “Vậy cũng đúng.” Thương Y gật đầu, “Vậy giờ nương cần ta làm gì?”

      theo bên cạnh ta, đừng để người khác phát , thấy ta gặp nguy hiểm ra tay.”

      “Chuyện này khó, thành giao. Vậy khi nào ngươi mới cho ta biết tin tức của Thánh Tuyết Đơn?”

      “Thời điểm thích hợp.”

      “Thời điểm thích hợp là khi nào? Nếu ngươi ăn quỵt sao?”

      “Thương Y, ta , ngươi có thể chấp thuận…”

      “Ta chấp thuận!”

      Vì thế, đường Gia Cát Linh hồi phủ, có nam nhân vẻ mặt đào hoa theo phía sau.

      Chủ tử ở nhà, Mộc Tê cũng dám nhàn hạ, sau khi quét dọn sạch Trục Nguyệt Hiên, liền ngồi ở cửa thêu hài. Nhìn thấy Gia Cát Linh cùng Nguyệt Lan trở về, Mộc Tê lập tức đặt kim chỉ trong tay xuống, rót trà cho Gia Cát Linh , “Tiểu thư, vừa rồi Đại tiểu thư có sai người qua đây, mời tiểu thư sau khi về đến đình nghỉ chân ở hậu viện trò chuyện cùng các tiểu thư khác.”

      “Ừ, ta lát.”

      “Tiểu thư, để nô tỳ cùng người.” Mộc Tê giọng .

      cần, ngươi và Nguyệt Lan ở lại Trục Nguyệt Hiên , đừng lo.”

      “Mộc Tê, tay nghề của ngươi cũng tinh xảo quá, hài thêu này trông rất đẹp.” Nguyệt Lan cầm lấy chiếc hài chưa thành hình trong giỏ lên, ngạc nhiên , “Nhưng Mộc Tê à, sao hài này quá vậy, ngươi có con à?”

      “Nguyệt Lan, đừng bậy!” Mộc Tê nhìn Gia Cát Linh , có chút xấu hổ , “Lần trước nô tỳ thấy trong tiệm bán hài cho trẻ rất đắt hàng, liền nghĩ lúc rãnh rỗi thêu vài đôi bán ra ngoài, mua chút thức ăn về… Nô tỳ chưa với tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt.”

      Gia Cát Linh cảm động, nhất định là Mộc Tê thấy thức ăn quản gia đưa tới hôm nọ, lo lắng mình bị đói, mới nghĩ ra cách này, “Mộc Tê, ta trách ngươi, nhưng đừng làm bản thân mệt mỏi quá.”

      Hết chương 12
      Chris, sanone2112linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :