1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71



      Sau cuộc thi bơi mùa xuân lâu mọi người cùng nhau chào đón tết lịch.

      Vân Đóa nghỉ ngơi suốt cả kỳ nghỉ Tết, có thể nghỉ ở nhà hơn hai tuần, nghĩ đến điều này cảm thấy vui vẻ. Bọn và nhóm người Đường Nhất Bạch cùng nhau bắt đầu kỳ nghỉ lễ từ đêm ba mươi.

      Đường Nhất Bạch tương đối bi kịch, tính luôn cả hôm giao thừa kỳ nghỉ của chỉ vỏn vẹn ba ngày.

      Tết lịch hằng năm, nhà ba người họ Đường đều phải trở về thành phố N đón tết, năm nay cũng ngoại lệ. Đúng lúc Vân Đóa cũng phải trở về , thế là bốn người họ quyết định cùng nhau.

      Buổi tối Vân Đóa ở trong phòng thu dọn đồ. Con mà, đồ khá nhiều, với lại càng thu dọn lại càng nhiều....

      Đường Nhất Bạch thoải mái hơn, chỉ về có ba ngày, nhà kia thứ gì cũng có, cũng chú trọng nhều như vậy, thích hợp dùng là được rồi. Vì thế chỉ đơn giản cầm lấy những đồ nên dùng, sau đó ngồi trong phòng của mình, mở rộng cửa, trong tay cầm quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phía đối diện cái.

      Đối diện chính là phòng của Vân Đóa.

      Cửa phòng khép hờ, Đường Nhất Bạch có thể thỉnh thoảng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng xê dịch đồ vật. rất muốn vào trong tham quan chút nhưng Vân Đóa : cần giúp đỡ.

      Vì vậy bây giờ Đường Nhất Bạch ngồi trong phòng mình, Vân Đóa vừa mở cửa, lập tức nhìn về phía , tầm mắt dõi theo . Vân Đóa luôn cảm thấy mình bị dùng ánh mắt đùa giỡn , nhịn được liền bước chân nhanh hơn. Lúc trở lại còn liếc mắt cảnh cáo .

      Đường Nhất Bạch có chút buồn bực, xem ra chào đón .

      Nhị Bạch nhàng đến, Đường Nhất Bạch nhìn thấy bên cạnh nó có ai liền suy nghĩ, tiếp theo mở cửa phòng Vân Đóa ra rồi bước vào, sau đó nó xoay người khóa cửa lại.

      Trước khi khóa cửa , nó còn liếc nhìn Đường Nhất Bạch qua khe cửa cái.

      Đường Nhất Bạch: --

      Người bằng chó, bằng chó....

      cầm lấy địên thoại đề nghị Vân Đóa lên tiếng chuyện.

      Vân Đóa nhận lấy, hiểu hỏi : "Có chuyện gì mà thể trực tiếp? Cách gần như vậy mà còn dùng điện thoại."

      Đường Nhất Bạch : "Em đến đây, cho em xem cái này thú vị lắm."

      "Em bận."

      "Em qua đây chút."

      Vân Đóa có chút phục:"Sao lại qua đây."

      "Được, lập tức qua liền."

      Vân Đóa: "......" đợi câu này sao ?


      Lúc này tốc độ của Đường Nhất Bạch có thể so với tia chớp. Sau khi mở cửa bước vào, việc đầu tiên là đuổi Nhị Bạch ra, sau đó khóa cửa lại.

      Vân Đóa nhìn đề phòng: " khóa cửa làm gì vậy?" phải muốn làm chuyện xấu chứ...

      Đường Nhất Bạch xấu hổ ho:"Đề phòng chó." bước lên phía trước nhìn thấy Vân Đóa gấp quần áo: " giúp em?"

      " cần đâu." Vân Đóa dừng lại, nghiêng đầu nhìn hỏi:" muốn với em chuyện thú vị gì?"

      "Ùhm" mấp máy miệng , nhàng nhéo khuôn mặt , cười : " cảm thấy rất thú vị, nếu tin em cứ chơi thử xem?"

      "..." Vân Đóa dở khóc dở cười, "Đường Nhất Bạch, em phát càng ngày càng giống bị bệnh thần kinh đó!"

      Da mặt Đường Nhất Bạch dày, hề sợ lời châm chọc của . cúi thấp đầu hôn lên mặt , sau đó trước khi kịp phản đối nhanh chóng ngồi lên ghế giúp sắp xếp lại bàn học.

      Vân Đóa xoa xoa mặt, cúi đầu im lặng tiếp tục làm việc.

      sắp xếp quần áo, nhét cái gối ôm vào va li. Đường Nhất Bạch hiếu kỳ hỏi: "Em về nhà cũng muốn ôm nó sao?"

      Vân Đóa lắc đầu : " phải, cái gối này cũ rồi, đem về nhà. Em mua lại cái mới."

      "Mua cái gối như thế nào?"

      "Như thế nào cũng được, chủ yếu ôm thoải mái là được."

      "Lớn cỡ nào?"

      "Sao cũng được."

      mỉm cười nhìn :" mét.. được ?"

      "..." Vân Đóa bị nghẹn, sững sờ nhìn , Đường Nhất Bạch phì cười , ngồi ghế, hai tay giang về phía : " Qua đây."

      qua. Vân Đóa quay lưng lại.

      Hai người cách nhau xa. Đường Nhất Bạch xoay ghế 90 độ đối diện với , khom lưng, cánh tay dài duỗi ra chính xác kéo lấy cánh tay , dùng sức kéo về phía mình.

      "A !" Vân Đóa mất trọng lượng ngã về phía trước, nhịn được sợ hãi la lên.

      Đường Nhất Bạch kéo mạnh khiến trực tiếp ngã vào lòng .

      ngồi đùi , theo bản năng ôm lấy cổ . Lực kéo vừa rồi giảm rất nhiều, trái tim treo lơ lửng vẫn chưa hạ xuống, tay để sau ót , chính xác hôn lên môi .

      Hôn nhiệt liệt mà triền miên.

      Đầu lưỡi cạy mở đôi môi rồi nhanh chóng thâm nhập vào, cong đầu lưỡi khẽ phớt qua hàm của , nhịn được vươn lưỡi ra từ chối , lại đúng lúc tạo cho cơ hội dây dưa quấn quít chơi đùa đầu lưỡi giống như hai chiếc đuôi cá nghịch nước. Vân Đóa cuộn đầu lưỡi muốn tách khỏi nhưng lại dùng đầu lưỡi trêu chọc cái lưỡi nhắn của từng chút từng chút .

      Vân Đóa bị hôn đến mê man, cả người mất sức lực, đầu óc trống rỗng. Vốn dĩ muốn đẩy ra nhưng cánh tay đặt ở đầu vai lại mềm nhũn có sức lực. Trong mơ hồ, cảm thấy dưới đùi có thứ gì cứng rắn cấn vào khiến có chút khó chịu. cũng suy nghĩ đó là thứ gì, chỉ là thoải mái mà di chuyển người ra.

      Đường Nhất Bạch kêu rên tiếng, cuối còn mang theo vui thích. thở dốc càng thêm nặng nề, vừa hôn vừa tăng thêm lực ấn thắt lưng xuống.

      Chân Vân Đóa bị ép phải dùng sức đỡ vật cứng rắn kia, cảm thấy nó càng ngày càng cứng hơn còn theo chiều hướng càng ngày càng to giống như có sinh mạng vậy. Đường Nhất Bạch nhàng ưỡn eo chút , nó liền di chuyển theo.

      giống như đột nhiên bị cây chày gỗ thúc vào đỉnh đầu cái, nháy mắt liền hiểu ra.

      A a a a ! Lưu manh!

      Vân Đóa dứt khoát xoay đầu, hai người liền tách xa nhau. đỏ mặt nhìn , nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng tràn đầy khao khát khó nên lời. tiến lên phía trước, nhàng hôn cách tự nhiên, vừa hôn vừa gọi : "Đóa Đóa, Đóa Đóa của ..." Trong giọng có chút vội vàng, có chút cầu xin, đè nén giọng.

      Vân Đóa dùng lực đẩy mặt ra, thoát khỏi người . trốn ở đầu bên kia phòng, đỏ mặt dám nhìn : " ra ngoài ."

      Giờ phút này Đường Nhất Bạch cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. có chút xấu hổ:" Đóa Đóa, ....."

      "Ra ngoài !"

      "Được, đừng tức giận, lập tức ngay." chậm rãi đứng dậy đến cửa, lúc mở cửa đứng ngay cửa : "Chuyện đó, xin lỗi...."

      Trả lời cái gối bay đến.

      Đường Nhất Bạch nhanh chóng đóng cửa chạy về phòng.

      Trở về phòng mình, Đường Nhất Bạch tựa vào giường, nhìn chằm chằm thứ yên phận giữa hai chân mình cau mày : "Mày thể bình tĩnh chút được sao?"

      nằm ngửa giường nhìn trần nhà, nhớ lạit hể nghiệm tuyệt đẹp mới vừa rồi, nhịn được mà liếm liếm khóe môi, sau đó nghĩ đến chuyện tức giận lại cảm thấy phiền muộn.

      ****

      Đêm ba mươi, bọn họ lên máy bay về thành phố N. Đường Nhất Bạch chắc Vân Đóa có còn giận mình hay ? Suốt cả chuyến bay đặc biệt đường hoàng quy củ, nhẫn nhục chịu khó. Lúc xuống máy bay, Vân Đóa đột nhiên với : "Tối mai có rảnh ?"

      "Có chuyện gì?"

      "Chuyện là..... ba mẹ em muốn mời đến nhà dùng cơm. Nếu như đến được cũng sao đâu."

      "Có thể được." Đường Nhất Bạch thầm nghĩ, dù cho có hạ đao mình cũng phải !

      cẩn thận nhìn Vân Đóa hỏi :"Em... có còn giận ?"


      Vân Đóa cúi đầu :"Em có giận."

      giận sao? Nhưng biểu hôm qua của em ràng là tức giận đến nỗi muốn thiêu cháy cả phòng. Đường Nhất Bạch có chút buồn bực, suy nghĩ của con quả nhiên thần bí khó lường. Đương nhiên thể tranh luận về vấn đề này với , tức giận mình phải cảm ơn trời đất rồi, cần gì rối rắm những chi tiết kia.

      Đêm giao thừa có khác gì ngày thường, cả nhà cùng nhau vui vẻ ăn cơm tất niên, sau đó cả đêm xem tiết mục cuối năm, điểm khác nhau chính là góc ở thành thị này có người mà nhớ thương. Đường Nhất Bạch vùi mình ghế sôpha, vẫn luôn dùng điện thoại để chuyện với Vân Đóa. Họ hàng biết được đương cũng muốn gặp mặt Vân Đóa. Tất cả họ hàng, Đường Nhất Bạch sợ nhiều người như thế dọa Vân Đóa, có chút khó xử. Sau cùng bà Lộ : "Chúng tôi gặp qua rồi, là rất tốt, rất xinh đẹp, chỉ là có chút xấu hổ. Mọi người nhiều người như vậy lỡ dọa mà Đậu Đậu vất vả lừa về chạy mất tính sao bây giờ?"

      câu đùa khiến mọi người cùng cười vang, Đường Nhất Bạch chắp tay về phía mẹ bày tỏ biết ơn. Bà Lộ cũng liếc nhìn cái.

      Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Nhất Bạch cầm quà biếu đến nhà Vân Đóa.

      Đến trước cửa có chút thấp thỏm, lo lắng bản thân có chỗ nào làm tốt, lo lắng ba mẹ Vân Đóa thích . Nhưng sau khi bước vào, nhiệt tình của ba mẹ Vân Đóa vượt qua khỏi tưởng tượng của . Nháy mắt, Đường Nhất Bạch thậm chí có loại ảo giác là minh tinh mở cuộc gặp mặt với người hâm mộ. nghi hoặc nhìn về phía Vân Đóa.

      Vân Đóa lặng lẽ với : "Ba mẹ em biết là ân nhân cứu mạng em rồi."

      " À... chẳng trách." Đường Nhất Bạch , lại có chút mâu thuẫn mà hỏi : " Chỉ vì những thứ này thôi sao?"

      " , vốn dĩ bọn họ rất thích . Lần trước sau khi mẹ em nhận được đoạn video đó, khỏi phải bà vui sướng như thế nào."

      Vân Đóa nhịn được nở nụ cười :" cũng có chuyện sợ sao? Em còn cho rằng sợ trời sợ đất nữa chứ!"

      Đường Nhất Bạch nhân lúc ba mẹ Vân Đóa chú ý nhanh chóng hôn cái, thấy hai gò má của đỏ lên, cười :"Đúng là sợ trời sợ đất, nhưng sợ ba mẹ vợ thích ."

      "Gì mà ba mẹ vợ, cho em chút tôn trọng chứ."

      "Có cái gì tốt, em còn gọi là "Ông xã" mà."

      Vân Đóa trừng mắt :"Ai gọi ? nằm mơ ?"

      Đường Nhất Bạch mở điện thoại, chỉnh bức ảnh cho xem. Là đoạn weibo phát lần trước. mỉm cười : " Có hình ảnh, có chứng cứ."


      Vân Đóa thể tin được có thể vô sỉ đến mức này, tức giận đến nỗi đấm vào vai cái :"Sao càng ngày càng bình thường vậy, chẳng giống trước đây gì cả!" Trước kia như đóa sen cao quý xuất trần, bây giờ .... giống đóa sen dập đầu thuốc....

      Đường Nhất Bạch thầm nghĩ, em đáng như vậy, vừa nhìn thấy liền muốn đùa giỡn, chuyện này có thể trách sao?
      Last edited: 27/4/16
      hargane187, melodyevilTrâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72:

      Edit: Nhóm editor

      Trong khi chờ đến giờ ăn cơm, Đường Nhất Bạch muốn xem phòng của Vân Đóa chút. Cũng có ý nghĩ hạ lưu nào, chỉ muốn nhìn nơi mà lớn lên.

      Dù sao cũng xem phòng của rồi.

      Phòng Vân Đóa trang trí cực kỳ ấm áp, đồ đạc đều sắp xếp gọn gàng, giá sách bằng gỗ thô có rất nhiều sách. Tiện tay lấy cuốn, Đường Nhất nhìn đến trang sách được đánh giấu, bên trong còn kẹp cánh hoa làm kẹp sách.

      nở nụ cười: "Nhất định em là học sinh tốt từ ."

      Vân Đóa có chút đắc ý: "Tạm được, dù sao lớp được đeo khăn quàng đỏ rồi."

      " cũng được đeo."

      " ra giỏi hơn em." Vân Đóa : "Lúc em còn đủ giỏi để thi lấy giải đặc biệt Olympic. , có thấy tiếc ? Dù sao trong tư duy người Trung Quốc, học chữ là điều quan trọng nhất, rất nhiều người vì học được mới học thể thao. Em lời này có ý mạo phạm đâu..., đây là ." xong, phạm vào bệnh nghề nghiệp, nhịn được dùng ngôn ngữ phỏng vấn, sau đó ví dụ tình huống rất hấp dẫn: "Nếu tham gia thi văn hóa giống người khác, chừng có thể đỗ đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa đấy."

      Đường Nhất Bạch cất quyển sách lên giá, cười : "Trường Bắc Kinh và Thanh Hoa hàng năm có mấy ngàn sinh viên tốt nghiệp chính quy, mà quán quân Olympic bốn năm mới có ba trăm người, vẫn thấy lý tưởng của cao cả hơn.”

      Vân Đóa nở nụ cười, thích như vậy, kiên định mà ung dung, cơ trí mà phóng khoáng.

      tìm cái thùng lớn, bên trong là đồ giữ từ đến lớn, mô tô của cảnh sát trưởng mèo đen, sticker doraemon và thủy thủ mặt trăng, bưu thiếp hoàn châu cách cách và thần điêu đại hiệp, hộp bút bé hoa đào, con dấu phim hoạt hình tiểu trư, con rối kentucky, sách dạy trồng trọt, còn có máy chơi game, album ảnh của các minh tinh, đĩa nhạc của Châu Kiệt Luân, ví tiền hơn nửa được đan bằng len, vân vân

      Nó giống như rương kho báu, chứa đầy hồi ức quý giá.

      đều tình cảm, thích lưu giữ những đồ vật cũ, so với , những vật mà Đường Nhất Bạch cất giữ thời thơ ấu có vẻ nghèo nàn, toàn vừa chơi vừa phá, giờ nhìn cái thùng đầy đồ của , thấy rất thú vị, sờ cái này, nghịch cái kia, tưởng tượng Tiểu Đóa chơi những đồ này, nhịn được mà nở nụ cười, mặt mày cong cong, ánh mắt nhu hòa.

      Vừa cười lại vừa tiếc nuối. Thiệt thòi , sao biết sớm hơn...

      Vân Đóa lấy hai quyển album trong ngăn tủ ra, album ảnh lưu lại quá trình trưởng thành của rất ràng, ảnh đầu tiên là kỷ niệm được 100 ngày - ảnh nude.

      Đường Nhất Bạch: "Ha ha"

      vốn cảm thấy gì nhưng cười cũng khiến mất tự nhiên, vì thế mặt đỏ lên, nhanh chóng lật sang trang khác.

      Đường Nhất Bạch cười : "Yên tâm, phụ trách với em."

      Vân Đóa hừ : "Ai thèm phụ trách."

      "Đừng tức giận, cùng lắm cho em xem lại."

      Mặt Vân Đóa càng đỏ hơn, xấu hổ nên có chút nóng nảy: "Ai thèm nhìn của !"

      Đường Nhất Bạch cười tít mắt: "Ý là ảnh 100 ngày, em nghĩ đâu vậy?"

      "..."

      "Được rồi, đừng tức giận, em đánh cho bớt giận ." Đường Nhất Bạch , cầm tay đặt vào mặt mình.

      Vân Đóa vừa giận vừa buồn cười: " xấu."

      Đường Nhất Bạch giữ chặt tay mặt mình, mỉm cười nhìn , ánh mắt có chút nóng lên.

      Vân Đóa dám nhìn lại , vội cúi đầu lật tiếp quyển album.

      mở đến tấm ảnh, chỉ vào nhất trong đó : " xem, đây là lần chúng ta đến núi Tê Hà đó."

      "Cũng là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau." Đường Nhất Bạch dùng ngón trỏ nhàng vân vê khuôn mặt trong ảnh của , đột nhiên thở dài, : " hối hận rồi."

      "Hối hận cái gì?"

      "Lúc ấy nên làm hùng mà bộ. nên nữa, về nhà cùng em, chờ em lấy thân báo đáp cho . Như vậy lúc em bảy tuổi là của rồi." Như vậy, bỏ qua em lâu như vậy.

      Nếu vận mệnh định gặp lại em, em, hơn nữa còn cách nào thoát ra được, việc gì phải phản kháng, bằng giữ em trong tay sớm chút.

      Vân Đóa cúi đầu, che miệng cười: "Giả thiết này phù hợp, lúc bảy tuổi mặt dày như vậy."

      Tiếp tục lật quyển album, ảnh chụp Tiểu Vân nhanh chóng chuyển thành Vân Đóa lúc lớn. Câu "con 18 tuổi thay đổi lớn" thể người Vân Đóa, hồi vừa gầy vừa , đến khi tốt nghiệp trung học thành xinh đẹp duyên dáng.

      Sau đó là đại học. Lật tiếp, đột nhiên Vân Đóa : "Đường Nhất Bạch, em muốn thẳng với chuyện,

      Đường Nhất Bạch nắm vai , nhàng ngửi tóc của , đáp: "Ừ, chuyện gì?"

      "Trước đây phải em với , là mối tình đầu của em sao?"

      Động tác của Đường Nhất Bạch ngừng lại, có vẻ căng thẳng: "Chẳng lẽ. . . . . . phải sao?"

      sớm biết là phải, đáng như vậy, chắc chắn sớm bị đám heo theo đuổi rồi... Đường Nhất Bạch tức giận nghĩ mà biết mắng cả chính mình.

      Vân Đóa lắc đầu, " phải, à, đúng, là... Em cũng biết phải thế nào nữa. là mối tình đầu của em, nhưng lúc học đại học, em và bạn nam cùng khoa, ra có chút mờ ám."

      "Mờ ám đến mức nào?"

      "Là vậy, bạn cùng lớp bọn em luôn gắn em với ta. ta là hot boy, ra có rất nhiều nữ sinh thích, xung quanh em cũng có bạn học thích ta, nhưng họ đều gắn em với ta." xong, chỉ vào người trong tấm ảnh: "Đó, chính là ta."

      Đường Nhất Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua, ừ, quả đẹp trai. Tuy nhiên, tên này tồn tại như tình địch, khen thành lời, liền : "Tạm được. Cũng bình thường... Sau đó thế nào?"

      "Chuyện này ra đúng là rất cẩu huyết. Ngay từ đầu em thấy phiền, nhưng ta đối với em rất tốt, người khác ồn ào mà ta cũng thèm giải thích, em liền nghĩ rằng ta thích em. Con mà, ra đều có lòng hư vinh, nên em thừa nhận, được hot boy thích cũng là chuyện đáng tự hào. Em đoán đây cũng là lý do mà em có quan hệ tốt với các bạn thời đại học, chỉ duy nhất có Trần Tư Kỳ là rời bỏ em. Nhưng ta chưa bao giờ thổ lộ với em, em cũng với ta. Đến bước ngoặt rồi, đại học năm ba, em vô ý nhìn thấy ta hôn giáo viên trong trường."

      Đường Nhất Bạch kinh ngạc: "Giáo viên?"

      "Đúng. Giáo viên kia hơn ta sáu hay tám tuổi gì đó, em quên rồi. Nghe họ quen nhau khi giáo viên ấy đến làm gia sư cho ta, về sau lại ở cùng nhau, nghe Đại Nhất họ ở chung ngoài trường, nhưng vẫn rất kín đáo, ai biết. Đây là điều chính ta với em, ta chủ động giải thích, thừa nhận lấy em ra làm lá chắn."

      Kết quả này vẫn tốt hơn, ít nhất phải Vân Đóa chủ động hỏi nam sinh kia, Đường Nhất Bạch biết hai chuyện này có bản chất khác nhau. yên tâm hơn chút, lại hỏi: "Cho nên, có vẻ em cũng thích ta lắm?"

      Vân Đóa lắc đầu: " thích. Lúc ta giải thích trừ việc em thấy tức giận vì bị lợi dụng còn cảm xúc nào khác, chua xót hay ghen tuông các loại đều có. Về sau em phân tích lại, cảm giác là do tính cách hợp. Tuy ta đẹp trai nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh như băng, rất u, mặt lạnh, em thích như vậy. Nhưng em vẫn phải thừa nhận, ta rất xuất sắc, sau đó được vào Bộ thông tin."

      Đường Nhất Bạch cảm thấy may mắn. May là tên hot boy mặt lạnh đó có người trong lòng, may mà tính cách của ta phải loại Vân Đóa thích, thậm chí... May mà vẫn bám theo Vân Đóa, để bị người khác dụ mất.

      Vân Đóa thở dài: "Ngay từ đầu em phản cảm về việc ta lợi dụng em, về sau nghĩ lại, chuyện của bọn họ cũng dễ dàng, vài ngày trước gặp, ta ta muốn kết hôn nhưng người nhà đồng ý vì bạn hơn ta vài tuổi."

      Đường Nhất Bạch cũng trình bày: " cũng được người lớn tuổi hơn tỏ tình."

      Vân Đóa thấy hứng thú, nháy mắt nhìn : "Vậy có phản ứng gì?"

      Đường Nhất Bạch bật cười, vuốt chóp mũi : "Có thể phản ứng gì chứ, từ chối."

      "Từ chối thế nào? Em có cảm giác từ chối rất đặc biệt."

      "Ừ, với ấy, 'Sao tôi có thể thích chị được, tôi vĩnh viễn muốn gặp mặt chị"

      Vân Đóa kinh hãi há to mồm: ", thế sao?"

      Đường Nhất Bạch cười khổ: "Tình huống đặc biệt, lúc ấy tâm trạng rất tệ, mà tuổi còn , sốt ruột nên chuyện nể tình. Về sau bọn mất liên lạc, nếu gặp lại, xin lỗi với ấy."

      Vân Đóa vội vàng gật đầu: "Đúng là nợ người ta lời xin lỗi... Em còn tưởng rất biết dỗ phụ nữ."

      nở nụ cười: "Biết dỗ em."
      Last edited: 27/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73


      Bữa cơm tối đầu năm mồng vô cùng phong phú, hơn nữa ba mẹ Vân gia biết vận động viên thể tùy tiện ăn thịt ở bên ngoài, vì vậy chút thịt heo cũng làm. Sau khi cơm nước xong, ba mẹ Vân gia để cho Vân Đóa dẫn Đường Nhất Bạch ra ngoài chơi.

      " đâu vậy?" Vân Đóa hỏi Đường Nhất Bạch.

      " đâu cũng được."

      "Như vậy, chúng ta dạo hội đèn lồng miếu Phu Tử được ?"

      "Tốt."

      Trước khi ra khỏi cửaVân mẹ cho đội lên đầu cho con mũ len màu đỏ, còn có đầy đủ khăn quàng cổ và bao taycũng kín đáo đưa cho nàng, thấy Đường Nhất Bạch có mang bao tay, Vân mẹ lại tìm đôi bao tay da dê củaVân ba cho .

      Nhưng tay vận động viên bơi lội lại lớn hơn tay người bình thường hai số, Đường Nhất Bạch hoàn toàn dùng được bao tay của cha vợ tương lai.

      ra phương nam bị rét lạnh là do ma pháp công kích, cho dù mặc quần áo dày cũng tránh rét được, mang thêm bao tay cũng chỉ là an ủi trong lòng, thời điểm lạnh còn có thể lạnh hơn.

      Vân Đóa trang bị tốt mới ra cửa. đường đèn đuốc sang trưng, người đến người . Vừa ra cửa, Đường Nhất bạch liền kêu tay lạnh, Vân Đóa , "Vậy phải làm sao bây giờ?"

      đứng ở sau lưng ôm lấy , hai tay vòng qua trước người của , đưa tay vàotrong túi áo khoác của , "Như vậy là được rồi."

      Tư thế này, cảm giác giống như là hoàn toàn bị bắt mất rồi. , "Như vậy sao bộ được."

      "Cứ đinhư vậy, chúng ta là sinh trưởng cùng nhau."

      . . . . . . là trẻ con!

      Vân Đóa về phía trước, Đường Nhất Bạch dán sát vào nhắm mắt theo sau, bàn tay giấu ở trong túi của an phận, cách quần áo sờ sờ bụng của , sờ soạng hai cái, nhàng gãi gãi.

      Vân Đóa bị gãi vào chỗ ngứa, nhịn được cười to, "ha ha ha ha ha! Đường Nhất Bạch!"

      đột nhiên kêu câu, người xung quanh nghe được ba chữ "Đường Nhất Bạch" cũng nhìn sang bên này, nhìn thấy nam sinh thân hình cao gương mặt xinh đẹp đeo khẩu trang, nghĩ chắc chắn tám phần mười người này chính là Đường Nhất Bạch, vì vậy mọi người điên cuồng, cùng chạy về phía bên này, vừa chạy vừa hô, "Đường Nhất Bạch!"

      Hiệu ứng người nổi tiếng chính là tăng lên ở chỗ này. Dù là bạn thích người ta như vậy, bạn cũng muốn theo náo nhiệt, muốn bức ảnh chụp chunghay ký tên, trở về lại khoe khang với bạn bè và người thân.

      Vân Đóa sợ ngây người, Đường Nhất Bạch thay đổi tư thế, kéo tay của : "Chạy!"

      Chạy chạy chạy chạy. . . . . .

      Đường Nhất Bạch chân dài, chạy có chút áp lực nào, Vân Đóa lại dễ nhìn như vậy, cứ có cảm giác giống như là con chó chăn cừu theo cành cây ở phía sau mà chạy. Cuối cùng cành cây dính vào ánh sang của chó chăn cừu, chạy vào cái hẻm , rất nhanh bỏ rơi lại đám người ở phía sau.

      Đường Nhất Bạch tháo khẩu trang ra, nhìn mặt Vân Đóa đỏ bừng vì chạy trốn, nhịn được bật cười, ngón tay chạm vào sau ót của .

      Vân Đóa liếc mắt, "Em còn chưa tính sổ với ....!"

      "Em muốn tính sổ với như thế nào? Được rồi, cho em sờ lại." Đường Nhất Bạch xong, vén quần áo lên chút.

      Con ngươi Vân Đóa đảo vòng vòng, đột nhiên cười xấu xa. Tiểu dạng, cho nếm thử lợi hại của bàn tay lạnh! đưa tay vào trong quần áo của , đặt lên bụng của , chờ bộ dạng giống như chuột thấy mèo đẩy ra. Trong trời đông cảm giác để tay lạnh vào trong quần áo là như thế nào, hiểu rất .

      Vậy mà Đường Nhất Bạch chỉ hơi chấn động cơ thể chút, sau đó lù lù bất động. cúi đầu, sâu xa nhìn .

      Vân Đóa có chút kỳ quái, " sợ lạnh sao? khoa học . . . . . ." xong, cam tâm gãi gãi hai cái.

      Đường Nhất Bạch nhàng thở ra hơi, híp mắt, nhìn chằm chằm, "Lưu manh."

      A a a a a, phải có ý đó!

      là đần độn, thế sao lại đùa giỡn như vậy. vội vàng rút tay lại, mặt đỏ bừng. cúi đầu, xoay người giống như trốn tránh.

      Đường Nhất Bạch đuổi theo, bắt được tay của , siết chặt, cho giãy giụa. Lòng bàn tay của rất nóng, như lò sưởi , chút cũng nhìn ra lạnh chỗ nào.

      , "Chỉ là, rất thích."

      " nên nữa. . . . . ." hận tìm được cái lỗ để chui vào.

      Đường Nhất Bạch liền ngậm miệng. Vậy mà trong đầu lại lăn qua lộn lại nhớ tới cảm giác vừa rồi tay bé của xoa xoa bụng , trong đầu giống như là bừng lên đốm lửa, muốn đốt lại thể đốt, muốn dập tắt lại dập tắt được.

      ***

      Hội đèn lồng miếu Phu Tử ở bên song Tần Hoài, mỗi năm tổ chức lần, tổ chức rất nhiều lần, dù sao từ khi Vân Đóa bắt đầu có trí nhớ, có hội đèn lồng miếu Phu Tử. và Đường Nhất Bạch ở phụ cận miếu Phu Tử mua chút đồ ăn vặt, Đường Nhất Bạch quả thực là người cuồng mua đồ, thấy cái gì cũng muốn mua, ngũ vị hương đậu, gạch cua bánh nướng, mề vịt, bánh bao hấp, vượng trứng gà, còn có chocolate, dưa gang, hạt hồ đào, nước trái cây, sữa chua. . . . . . Đáng sợ nhất là mua rất nhiều nhưng lại ăn, giơ lên đống đồ lớn, Vân Đóa muốn ăn cái gì đưa cái đó.

      Vân Đóa có chút hết chỗ , "Tại sao lại ăn?"

      " thích ăn đồ ăn vặt."

      Mặc dù thích ăn đồ ăn vặt, nhưng là rất hưởng thụ thú vui mua đồ ăn vặt cho bạn . (@ ̄︶ ̄@)

      Hội đèn lồng ở bờ sông có rất nhiều người dạo, người đông chen chúc nhau. Đường Nhất Bạch hiếu kỳ , "Hàng năm nơi này đều nhiều người như vậy sao?"

      "Thế này sao coi là nhiều người được? Tết Nguyên Tiêu trở lại xem chút, bảo đảm bước chân vào, thể chen ra được luôn."

      "Có khoa trương như vậy sao?"

      "Tuyệt, đối, có."

      Hai người trò chuyện, ngang qua bến đò. Rất nhiều thuyền hoa dừng lại, có lớn có , Đường Nhất Bạch nhìn thuyền hoa xinh đẹp chầm chậm trôi mặt sông, hỏi Vân Đóa, "Chúng ta có nên cũng mướn cái hay ?"

      Vân Đóa nhìn ánh đèn dao động đung đưa mặt nước, dưới mặt nước nhất định là rất lạnh, bóng tối, thăm thẳm, rất gần tuyệt vọng và tử vong. . . . . . Cảm giác lo lắng lặng lẽ xuất trong lòng, có chút sợ, lui về phía sau bước.

      Đường Nhất Bạch biết sợ nước. Thấy bộ dáng như vậy, có chút đau lòng, ôm cả người vỗ nhè lên bả vai , nhàng , " phải sợ, có ở đây. Nếu em muốn ngồi thuyền chúng ta ngồi."

      Vân Đóa lại , "Nhưng em cũng thể cả đời đều sợ nước như vậy."

      "Vậy thế nào, ai cũng phải sợ hãi cái gì đó." Đường Nhất Bạch , thấy Vân Đóa do dự, hình như muốn hạ quyết tâm gì đó, hiểu , ôm vào trong lòng, , "Nếu như em muốn thử lần, Đóa Đóa, giúp em. Chỉ cần có ở bên, để xảy ra bất kỳ chuyện gì."

      Tất nhiên, anhlà tuyển thủ chuyên nghiệp đấy. . . . . .

      Vân Đóa căng thẳng nhưng vẫn còn có tâm nhạo báng, cắn răng, "Vậy chúng ta thử chút thôi."

      Đường Nhất Bạch mướn chiếc thuyền hoa. biết Vân Đóa chỉ cần vừa đến gần mặt nước rộng hai chân nhũn ra, vì vậy quyết định để cho tự mình lên thuyền. cởi khăn quàng ra buộc kín mắt của , trước tiên đưa tất cả những đồ ăn vặt vừa rồi mua cho người chèo thuyền, sau đó cõng Vân Đóa lên thuyền. Vân Đóa ngờ lại có thể săn sóc, dịu dàng với đến loại trình độ này. Trong bóng tối nằm ở lưng của , hốc mắt chát chát. khắc kia nghĩ thầm, đời này có thể gặp được người đàn ông như vậy, tuyệt đối có giá trị rồi.

      Sau khi lên thuyền, Đường Nhất Bạch ôm Vân Đóa vào trong ngực, hai người tựa sát nhau ngồi ở mũi thuyền.

      Sau đó tháo khăn quàng cổ mắt xuống.

      Vân Đóa chợt nhìn thấy mặt nước trong mắt, hồi hoa mắt, cơ hồ là bản năng, lại muốn lui về phía sau, vậy mà phía sau là ngực của , nóng rực mà kiên cố. ôm chặt, dịu dang ở bên tai , "Đừng sợ đừng sợ, Đóa Đóa tuyệt sợ."

      "!" thân thể Vân Đóa hơi run run, cảm giác mình cách hơi thở bóng tối tuyệt vọng này như thế gần. Sợ đến run rẩy, giống như mất trí, điên cuồng lắc đầu, "!!!"

      Đường Nhất Bạch vững vàng khống chế được , đề phòng động tác của quá mức kịch liệt. thanh của càng thêm trầm , mềm mại như muốn dính răng, , "Đóa Đóa sợ, em là hết sức dũng cảm, em còn dũng cảm hơn so với em nghĩ rất nhiều. Em cần sợ, bảo vệ em, có ở đây, bất kỳ cái gì cũng thể tổn thương em. bảo vệ em, bảo vệ em cả đời, em, Đóa Đóa. . . . . ."

      kìm hãm được, bật thốt lên lời tỏ tình, mà lại tự nhiên như vậy, như nước chảy thành sông, đến nỗi hai người cũng ý thức được phân lượng của ba chữ kia. Tim Vân Đóa đập rộn lên, hô hấp dồn dập, cầm tay chặt, thanh run run gọi , "Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch. . . . . ."

      Đường Nhất Bạch cầm lại tay của , an ủi , " ở đây, luôn luôn ở đây. Có ở đây, nước có gì đáng sợ. Đóa Đóa, chân chính đáng sợ chính là nội tâm của em, chiến thắng nó, em là có thể chiến thắng nước."

      "Em...em sợ."

      " sợ, tin tưởng , có ở đây, coi như em rơi xuống biển, cũng vớt em lên. chính là con sóng trắng."

      Vân Đóa bị chọc cười, nhếch miệng, nước mắt lại ngừng được rơi xuống, lách tách lách tách, nước mắt rơi vào mu bàn tay của . Đường Nhất Bạch cầm bưng mặt , nhàng hôn nước mắt của , vừa hôn vừa , "Trong nước là thiên hạ của , thiên hạ của cũng là thiên hạ của em, chỉ cần có ở đây, nước thể thương hại đến em chút nào."

      Vân Đóa khóc khóc đến vui vẻ.

      Đường Nhất Bạch cảm giác thân thể của vẫn còn ở run, lo lắng nếu tiếp tục như vậy bị bệnh, muốn bế vào khoang thuyền.

      Vân Đóa lại cố chấp kiên trì ở lại mũi thuyền, Đường Nhất Bạch sai, sợ hãi là do nội tâm, muốn chiến thắng nó, đầu tiên phải đối mặt với nó.

      Đó là loại cảm thụ như thế nào. Trước mặt là bóng ma đáng sợ nhất, sau lưng là ấm áp nhất để dựa vào, trong lòng giằng co giữa ấm áp và sợ hãi, mặc dù bị sợ đến sắc mặt trắng bệch nhưng thủy chung chưa từng nhắm mắt tránh né. Cuối cùng thuyền hoa cập bờ cũng biết mình là tình huống gì, cứ có cảm giác như người vừa trải qua lễ rửa tội, tâm lực trở nên quá mệt mỏi. Có thể do thân thể yếu đuối, tóm lại sợ như lúc trước nữa.

      còn muốn chính mình rời thuyền, đáng tiếc lúc vừa mới đứng lên thiếu chút nữa lại té xuống.

      —— sợ hãi là loại cảm xúc đặc biệt tiêu hao năng lượng, chân của bị hù dọa đến mềm nhũn.

      Cuối cùng vẫn là Đường Nhất Bạch cõng lên bờ. cũng có đặt xuống, tiếp tục cõng về phía trước. Vân Đóa nằm ở lưng , cái mũi của ê ẩm, đột nhiênnghĩ lại rơi lệ. vừa khóc nức nở vừa , "Đường Nhất Bạch, tại sao lại tốt với em như vậy?"

      Đường Nhất Bạch , " muốn nhìn thấy em khổ sở. Nhìn thấy em khổ sở, còn khó chịu hơn chính khổ sở gấp trăm lần. Xin em thương xót, cười cho gia cái thôi."

      Vân Đóa bị chọc cho cười khúc khích, nhàng đập cái lên bờ vai của , " lại miệng lưỡi trơn tru."

      Đường Nhất Bạch có chút buồn bực, ủy khuất , "Em luôn miệng lưỡi trơn tru lời ngon tiếng ngọt biết dỗ con . Nhưng những điều cho em đều là lời lòng. . . . . ."
      Last edited: 27/4/16

    4. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      hay qua. thank ss

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74

      Edit: Nhóm edit

      Đường Nhất Bạch đưa Vân Đóa về nhà , "Sau khi quay về, mấy ngày nữa lại phải châu Úc tập huấn, chúng ta phải thể gặp mặt hơn tháng." tới chỗ này liền có chút phiền muộn.

      ra thân là vận động viên, vốn thời gian hai người bọn họ ở chung với nhau cũng nhiều. Nhưng mà ở trụ sở Đội Tuyển Quốc Gia Vân Đóa có thể tìm vào ngày nghỉ, coi như hai người ở chung được bao nhiêu thời gian, ít nhất có thể gặp mặt lần.

      Lúc này tốt lắm, bọn họ chỉ có thể dựa vào điện thoại di động để truyền đạt nỗi khổ tương tư thôi.

      Buổi tối hôm sau, Đường Nhất Bạch ngồi máy bay trở về thành phố B. Kỳ Duệ Phong về chuyến bay trước bước, hai người tháo xuống đường phong trần, ăn bữa ăn khuya. Trong bữa tiệc, Kỳ Duệ Phong thần thần bí bí nhìn Đường Nhất Bạch, muốn lại thôi.

      Đường Nhất Bạch có chút kỳ quái, " Phong, rốt cuộc muốn cái gì?"

      "Đường Nhất Bạch, ngủ vào đêm ba mươi hôm đó, chú đoán nằm mơ thấy người nào?"

      Đường Nhất Bạch nhíu mày, "Hướng Dương Dương?"

      Kỳ Duệ Phong cười nhạo tiếng, "Thôi , ấy làm cái gì. -- nằm mơ thấy Lâm Tang!"

      Đường Nhất Bạch như có chút suy nghĩ nhìn Kỳ Duệ Phong, cuối cùng hỏi, " Phong, phải muốn cho em biết thầm mến Lâm Tang hơn nhiều năm, tại rốt cuộc nguyện ý thẳng thắn rồi chứ?"

      Kỳ Duệ Phong lắc đầu như trống bỏi, " , sao có thể thích Lâm Tang, ấy quá yếu ớt." sờ lên cằm, nhướng hai đường lông mày lên, vẻ mặt do dự, "Nhưng mà ở trong mộng, ấy muốn chuyển lời với chú, gần đây cẩn thận chút. Đường Nhất Bạch, gần đây chú vẫn nên cẩn thận chút ."

      Đường Nhất Bạch cảm thấy rất giải thích được, "Nằm mơ mà thôi, cần gì như vậy."

      "Nhưng cứ có cảm giác lần này giống nhau, kể từ khi thấy ấy, đây là lần đầu tiên nằm mơ thấy ấy."

      Đường Nhất Bạch coi thường, "Coi như ấy muốn nhắc nhở em, tại sao tự mình với em mà còn cần phải chuyển lời chứ? Ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng, nhất định là ban ngày thấy đồ gì đó có liên quan tới ấy rồi, cho nên buổi tối nằm mơ thấy ấy thôi."

      Kỳ Duệ Phong cẩn thận suy nghĩ chút, gật đầu cái, "Cũng có khả năng, đêm ba mươi ngày đó bác sĩ bộ đội của gọi điện thoại cho chuyện danh sách thuốc cấm, chú có phiền hay ? Lễ mừng năm mới với loại chuyện đó, hoàn toàn muốn nghe."

      Đường Nhất Bạch gật đầu cái, trầm ngâm hồi lâu, hỏi , " Phong, Lâm Tang có liên lạc với sao?"

      "Có liên lạc."

      Đường Nhất Bạch ngoài ý muốn nhìn , "Lúc nào á?"

      "Đêm ba mươi đó, phải mới vừa với chú sao, ấy báo mộng cho rồi. Ôi chao, loại từ ‘báo mộng’ này giống như hình dung người chết?" Kỳ Duệ Phong tới chỗ này đột nhiên che miệng mình. Tội lỗi, tội lỗi.

      Đường Nhất Bạch thở dài , "Nếu như ấy liên lạc với trong thực, làm phiền cho em biết tiếng, em muốn với ấy tiếng xin lỗi."

      Kỳ Duệ Phong thể tin nhìn "Chú xin lỗi ấy chuyện gì? ấy nên xin lỗi với chú chứ, hại chú thảm như vậy, hại chú bị cấm thi đấu, hại chú gãy chân, thiếu chút nữa cả đời cũng thể bơi lội. Chú . . ."

      Đường Nhất Bạch khoát khoát tay, ý bảo Kỳ Duệ Phong nên nữa. , " Phong, ra việc em vẫn với ."

      "Chuyện gì?"

      "Ngày em bị thương, Lâm Tang thổ lộ với em."

      Kỳ Duệ Phong giật mình trợn to hai mắt, dùng gần nửa phút để tiêu hóa này, sau đó cảm khái , "Có phải mỗi chúng ta cùng quen biết đều thích chú hả?"

      Đường Nhất Bạch mạnh mẽ phản bác, "Chị Dương phải mà."

      "Chú đừng cứ tới ấy! mau, sau đó sao? với chú như thế nào?"

      Đường Nhất Bạch rũ mắt nhìn mặt bàn, có chút bất đắc dĩ , "Em mắng ấy, chút lời làm người ta rất đau đớn."

      Kỳ Duệ Phong vỗ bờ vai của , thở dài , "Có thể lý giải, chú cần tự trách." Dừng chút, hỏi , "Có phải chú đặc biệt hận ấy ?"

      Đường Nhất Bạch chậm rãi lắc đầu cái, "Cũng phải. ra chuyện kia thể hoàn toàn trách ấy, nguyên nhân ở phương diện nào cũng có, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân em quá xui xẻo. Nhưng mà giây phút em ở trong bệnh viện biết mình gãy xương kia, có loại cảm giác trời sập xuống. Có thể bởi vì bị tích lũy năng lượng quá nhiều, tóm lại hoàn toàn thể khống chế tâm tình của mình, liền vung lửa giận đến người rồi. Mặc dù ấy làm sai, mặc dù chân của em là bởi vì ấy mà gảy xương, mặc dù em muốn cho ấy giáo huấn, em cũng nên dùng cái loại phương thức đó, tình cảm của đều yếu ớt, em mắng ấy như vậy, nhất định đặc biệt tổn thương lòng người."

      Kỳ Duệ Phong biết làm sao an ủi , trầm mặc lát, , " cảm thấy chú cần xin lỗi, ấy chắc chắn trách chú, chú cứu mạng của ấy đấy. Bị ân nhân cứu mạng mắng mấy câu có gì đâu? Thôi, đây đều là chuyện qua, chú đừng suy nghĩ nữa."

      "Ừ, nghĩ. Thời gian dài như vậy, ấy cũng sớm coi rồi. Hi vọng bây giờ ấy sống hạnh phúc."

      ***

      Mùng tám tháng giêng, Vân Đóa còn nhàm chán trải qua cuộc sống giống như heo, Đường Nhất Bạch bay đến phía nam trái đất, bắt đầu tập huấn ở nước ngoài. Lần này vẫn liên lạc với huấn luyện viên Frankie, năm thấy, lúc huấn luyện viên Frankie nhìn thấy , lại cảm thấy lạnh nhạt chút nào, nhiệt tình ôm . Huấn luyện viên Frankie , "Tôi thấy chú tranh tài ở Á Vận hội vô cùng xuất sắc, điều này làm cho tôi càng thêm có lòng tin với chú."

      "Cám ơn , Frankie, năm nay em muốn bơi tốt hơn ở giải vô địch thế giới."

      Frankie lập ra cho kế hoạch huấn luyện rất nghiêm khắc, lúc huấn luyện đều quan sát , tiến hành thay đổi mỗi chi tiết . cầu của huấn luyện viên Frankie nghiêm khắc hơn bất cứ ai.

      Cứ vậy qua vài ngày, Frankie có chút kinh ngạc với Đường Nhất Bạch, "Năm nay trạng thái của chú tốt hơn năm trước."

      Đường Nhất Bạch cúi đầu nâng khóe miệng cười, "Em ."

      "Chú quyết định như vậy sao? Chú quên lời khuyên của tôi với chú rồi ư?"

      "Em có quên, em muốn cám ơn . Nhưng em muốn , em thể bỏ qua kia. Em dám sau khi ở chung chỗ với ấy, em nhất định có thể cầm được huy chương vàng, nhưng em tuyệt đối dám , nếu như em bỏ lỡ ấy, em nhất định cũng bỏ qua huy chương vàng, bởi vì em đau buồn đến còn tâm trí tranh tài."

      Frankie cười, "Vậy tôi chúc phúc chú."

      Tình như vậy, có ai đồng ý chúc phúc.

      Ban ngày Đường Nhất Bạch huấn luyện khắc khổ, quả là mệt mỏi như chó, buổi tối chỉ có thể lợi dụng chút thời gian nâng điện thoại di động lên tìm kiếm an ủi từ chỗ bạn . Ngày nào Kỳ Duệ Phong cũng chưa được mấy câu tiếng Trung Quốc, đến tối Đường Nhất Bạch còn để ý đến , đừng nhắc tới phiền muộn bao nhiêu, chỉ có thể tìm phiên dịch chuyện phiếm, lảm nhảm, làm phiền phiên dịch viên . . . . .


      Lúc này chính là lễ mùa hè ở nước Úc, là mùa đẹp nhất của bãi biển, gần như ngày nào cũng có thể thấy đám nam nam nữ nữ mặc đồ tắm ở bờ biển. Đường Nhất Bạch chỉ cần vừa đứng bờ biển, liền có thể hấp dẫn phần lớn ong bướm, là bởi vì vóc người quá tốt, tỷ lệ vóc người chỉ tốt, bắp thịt còn xinh đẹp cân xứng, hoàn toàn cùng khái niệm với những bắp thịt chết luyện tập ở trong phòng tập thể hình, làm cho người ta nhìn thấy tim liền đập thình thịch. Hơn nữa vẻ mặt rất đẹp, coi như người ngoại quốc hiểu thưởng thức vẻ đẹp phương Đông, nhưng vật xinh đẹp luôn có phần phổ biến trong lòng loài người, vì vậy rất nhiều Âu Mĩ vẫn cảm thấy khuôn mặt rất đẹp mắt, giống vẻ đẹp của đàn ông Âu Mỹ.

      lần, Đường Nhất Bạch tản bộ bên bờ biển, hai mặc bikini tóc vàng mắt xanh lắc lắc eo thon về phía , làm như thấy, vòng qua họ tiếp tục tản bước. Kết quả hai lén lút theo phía sau , vừa vừa dùng tiếng chuyện với nhau.

      a: "Dáng người của ta tốt. Rất hấp dẫn!"

      b: "Chúng ta cùng nhau chơi đùa với ta ? 3p? yeah~!"

      a: "Nhưng ta thích chúng ta, ngay cả nhìn mà ta cũng nhìn chúng ta cái, ta phải là gay chứ?"

      b: "Khả năng rất lớn. Chúng ta có thể để cho Smith đến gần ta."

      a: "Như vậy Blake phải làm thế nào, ta mất hứng."

      b: "Có thể để cho bọn họ cùng nhau chơi đùa . 3p a, yeah~!"

      Đường Nhất Bạch: ". . . . . ." Người ngoại quốc các người quá chịu chơi rồi. . .

      Buổi tối, Đường Nhất Bạch và Vân Đóa trò chuyện video cười hì hì với , "Hôm nay lại bị bikini theo dõi."

      Vân Đóa trừng , "Lần sau lời này làm phiền khóc , để chứng minh ưa thích bị bikini đến gần."

      Đường Nhất Bạch cười , " thích bị họ đến gần, nhưng thích nhìn em ghen."

      Vân Đóa đỏ mặt hừ , "Ai ghen chứ, nghĩ quá nhiều."

      Đường Nhất Bạch lại đột nhiên , "Đóa Đóa, dạy cho em bơi lội nha?"

      Vân Đóa lắc đầu cái, "Em muốn học."

      "Nhưng mà lại muốn dạy." Đường Nhất Bạch đột nhiên nghĩ đến bộ dạng Vân Đóa mặc bikini. được, hình ảnh kia quá kích thích, sắp chảy máu mũi.

      Vân Đóa còn nhận ra được mục đích của , chỉ có chút im lặng, "Có người như sao . ."

      Ánh mắt Đường Nhất Bạch chưa từng có nghiêm túc như thế, "Đồng ý với , em nhất định phải học bơi lội, có thể bảo vệ tính mạng vào thời điểm mấu chốt."

      "À," trịnh trọng như vậy, Vân Đóa chỉ gật đầu, "Được rồi, em tự hồ bơi học là được, còn bận việc của ."

      " được!"

      Vân Đóa sợ hết hồn, " . . . cần kích động như thế đâu. . ."

      "Hồ bơi công cộng vệ sinh, vật mọi người bài tiết ra đều có thể xuất ở trong bể bơi, nước miếng, mồ hôi, nước tiểu, phân và nước tiểu, vụn da đầu, các loại bệnh khuẩn truyền nhiễm về da, còn nghe vớt ra áo mưa an toàn trong bể bơi đấy. . ."

      Vân Đóa nghe đến tê dại da đầu, " đừng . . ."

      Đường Nhất Bạch hài lòng gật đầu cái, "Cho nên, nên hồ bơi."

      "Vậy em học bơi lội thế nào? Học trong bồn tắm sao?"

      " nghĩ biện pháp."

      "Được rồi."

      Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, Đóa Đóa nhà tôi mặc bikini, dĩ nhiên chỉ mình tôi mới có thể nhìn.
      Last edited: 27/4/16
      hargane187, Trâudhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :