1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      [​IMG]
      Tam Gia

      Tác giả: Mijia

      Thể loại: Trọng sinh, Dân quốc, Đại thúc, Sủng

      nguồn convert: Poisonic

      Số chương: 71

      Editor: nhinguyen

      Facebook:
      https://mobile.facebook.com/?hrc=1&refsrc=http://h.facebook.com/hr/r
      Bìa:
      ——◆◇————◇◆————◆◇————◇◆——
      Văn án:

      Lăng Hiểu cảm thấy, sau khi sống lại, ít nhất phải từ mèo con biến thành sư tử mới đúng. Nhưng mà tại sao trong mắt con sư tử chân chính, cho tới bây giờ vẫn là con mèo cái vậy.


      Tam gia: Nha đầu kia làm sao có thể là sư tử, cùng lắm chỉ là con mèo cái thôi, nhưng mà là con mèo biết đối với ai nên ngoan ngoãn, đối với ai nên khóc lóc om sòm.


      Lăng Hiểu: ... sao, chỉ cần có thể khoe bộ vuốt sắc nhọn trước mặt 'Các kẻ thù' ở kiếp trước là đủ. uổng công mình trọng sinh trở về.

      ... ... ... Hoàn toàn biết nên viết văn án này như thế nào này, nước nước mắt chảy ào ào xuống đất QAQ
      ——◆◇————◇◆————◆◇————◇◆——

      Mục lục

      C1 C2C3C4C 5C6C7C8 C9 C10
      C11C12C13C14C15C16C17 C18C19C20
      C21C22C23C24C25 ✿ C26 ✿ C27 ✿ C28 ✿ C29 ✿ C30
      C31 ✿ C32 ✿ C33 ✿ C34 ✿ C35 ✿ C36 ✿ C37 ✿ C38 ✿ C39 ✿ C40
      C41 ✿ C42 ✿ C43 ✿ C44 ✿ C45 ✿ C46 ✿ C47 ✿ C48 ✿ C49 ✿ C50
      C51 ✿ C52 ✿ C53 ✿ C54 ✿ C55 ✿ C56 ✿ C57 ✿ C58 ✿ C59 ✿ C60

      C61 ✿ C62 ✿ C63 ✿ C64 ✿ C65 ✿ C66 ✿ C67 ✿ C68 ✿ C69 ✿ C70
      C71
      Last edited: 27/9/16
      hikari2088, vk đại ca, 1620thuy26 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @nhinguyen Chào bạn, mình là mod box này, phiền bạn đặt title theo mẫu sau
      [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

      Cũng canh giữa hết phần văn án, theo mẫu
      Hình bìa truyện

      Tác giả

      Thể loại

      Số chương

      Nguồn convert (nếu có)

      Tên Editor & Beta

      Nick Facebook, Mail liên lạc
      (bổ sung link liên lạc dùm mình để mod tiện liên hệ)

      Làm mục lục để reader tiện theo dõi, đây là link hướng dẫn: https://cungquanghang.com/threads/huong-dan-tao-muc-luc-trong-truyen-cho-editor.22886/

      MÌnh góp ý tí, từ nha đầu bạn nên chuyển thành bé/bé con, nghe nó thuần việt hơn, vì đây văn đại.

      Cuối cùng, bạn đọc quy định dành cho editor bên dưới chữ ký mình nhé :)
      Màn Thầu, Haruka.Me0, susu2 others thích bài này.

    3. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 1: Trọng sinh
      Trong kho hàng u, khoảng 7, 8 tuổi mặt mày bầm dập thở hổn hển, thân thể nhắn xinh xắn bởi vì mất sức và bị thương mà lung lay sắp ngã xuống đất, tay phải lại vững vàng như núi thái sơn mà cầm lấy súng lục, tia run rẩy nào. Vốn bé mặc chiếc váy công chúa viền hoa màu trắng sạch nay lại vô cùng dơ bẩn, dính đầy máu biết của ai, đôi mắt hạnh to ra ánh sáng hung ác và điên cuồng đến cực điểm, giống như bị ép buộc đến cực hạn mới có thể liều chết phản kháng như thế, nhắn tiếc ‘ cá chết rách lưới’ với bọn người cầm thú đó.

      Ở bên chân của bé, là hai thân thể người lớn nằm chút cử động, dưới sàn đầy tro bụi bị máu tràn ra càng thêm dơ bẩn, mùi máu tươi quanh quẩn ở chóp mũi làm cho người ta muốn ói,nhưng mà bé lại để cho mình phân tâm chút nào với những chuyện xảy ra xung quanh mình, ngược lại gắt gao, bình tĩnh tập trung nhìn ổ khóa khóa ở cửa lớn của kho hàng.

      Lỗ tai xinh đẹp hơi giật giật, cả người bé như căng cứng lại, tiếng bước chân bước, bàn chân vận sức chờ phát động. xiềng xích bị khóa ở chân bé rung nghe leng keng, tiếng mở khóa “răng rắc”, sau đó là thanh cửa lớn bị rỉ sét đẩy ra.


      Ánh sáng chiếu vào đôi mắt của bé khiến khó chịu nheo mắt lại, đồng thời mạnh mẽ nhảy lên đống gỗ chất đống tạo thành bóng đen phủ xuống, do dự nâng súng lên, bình tĩnh vững vàng nhìn bóng người cao to vào kho hàng.

      "Bé con, bỏ súng xuống, nếu bé muốn chết”. Dường như sớm đoán được động tác của bé, người thanh niên bị chỉa súng vào có chút ngạc nhiên nào, mỉm cười ôn hòa dịu dàng, chỉ là ánh mắt nhàng liếc đến chỗ bé trốn, chỉ cái liếc mắt khiến cho thể tự chủ được, cả thân người cứng đờ, sau đó là thể nào kiềm chế được run rẩy.

      nhạy bén phát ra, người thanh niên mới xuất này so với đám người mà mới giải quyết là hoàn toàn khác nhau, cân nhắc chút, chống cự nữa, từ trong chỗ trốn ra ngoài, bướng bỉnh, cảnh giác nhìn chằm chằm mọi hành động của người đàn ông, tìm kiếm tia sống sót.

      Người đàn ông hình như chỉ mới hai mươi tuổi, hoặc trẻ hơn nữa, những đứa trẻ choai choai khác ở tuổi này có lẽ vẫn còn khiến cha mẹ lo lắng, nhưng mà khí thế quanh thân của người đàn ông này lại làm cho người ta hoàn toàn xem tuổi tác của , trầm ổn, giỏi giang, thậm chí mang theo chút oai phong ‘dãi dầu sương gió’ của những ông lão tài giỏi mới có. Khí thế như vậy cũng che vẻ đẹp tuấn tú của , nếu chỉ về hình dáng bên ngoài, có lẽ đám thiếu gia ăn chơi đàng điếm trong những quán bar sống về đêm dù có thúc ngựa cũng thể so sánh kịp với .

      Người đàn ông chỉ nhàn nhã thậm chí là tập trung đứng ở đó, lại dường như có chút sơ hở nào, bé rất nhanh buông bỏ ý định thừa dịp người ta chú ý mà đánh lén, thân thể thả lỏng khiến cho mình có vẻ mềm mại vô hại.

      Chỉ tiếc là thử nghiệm này lại mang đến bất kỳ thay đổi nào của , đọc ra bất cứ tin tức nào từ trong đôi mắt mang theo ý cười đó, điều nàng càng khiến trở nên nôn nóng và yên.

      "Bé con tên gì?” Đôi mắt của dừng lại người chút, sau đó chậm rãi nhìn vòng trong kho hàng, đến hai thi thể dừng lại chút, cuối cùng lại nhìn người bé. ôn nhu hỏi, nếu như giờ phút này bỏ qua hoàn cảnh lời của hoàn toàn là lời hỏi thăm bỉnh thường của người lớn và trẻ trong cuộc gặp gỡ vô tình.

      "Lăng Hiểu." bé trả lời, giọng mềm mại ngọt ngào lại pha lẫn sắc bén và gượng gạo, cố gắng hết sức khiến cho giọng của mình nghe nhàng chút.

      "Lăng Hiểu?" người đàn ông hơi nheo mắt lại, dường như tự hỏi, nhìn thấy bộ dạng này của , người đàn ông đứng phía sau nhàng tiến lên bước, ghé vào người thấp giọng giải thích: “Là Đại tiểu thư của Lăng gia, Lúc trước có tin tức báo là bị bắt cóc”. Dứt lời, nhìn giống như nhìn sinh vật lạ, ràng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên với thân phận của bé, hoặc cách khác, thân phận này và biểu lúc này của hoàn toàn khác nhau.

      bé mờ mịt chớp mắt, có chút ngạc nhiên, lại có chút hoài niệm, thậm chí còn có chút chế giễu đến tận xương, tình hình này khiến có chút đoán ra, cũng biết vì sao bé con đối với câu giới thiệu đơn giản đến thể đơn giản hơn nữa lại có vẻ mặt như vậy.

      "Tam thiếu gia, cảnh sát đến, phái người đến hỏi thử ngài định sắp xếp thế nào”. Người đàn ông mang kính mắt lại câu, có bộ dạng phong độ của người có học thức, vừa khôn khéo lại nho nhã lịch , giống như là giảng viên của trường đại học, hoặc là luật sư. Với dáng vóc và khí chất đó của cũng là người khá thu hút ánh nhìn của người khác, chỉ tiếc khi đứng phía sau người được gọi là Tam gia kia lại bị ánh sáng của che lấp hoàn toàn, thậm chí là đối với bé trước khi mở miệng chuyện hoàn toàn xem .

      "Bảo bọn chờ lát nữa hãy đến”. Tam thiếu gia chút để ý trả lời, ánh mắt vẫn lưỡng lự nhìn bé con, vô cùng thích thú: “Bé con Lăng gia, đến đây nào”.


      bé do dự trong chốc lát, liền thuận theo bước đến tuy rằng cố gắng để cho mình quá chật vật, nhưng mà chân trái bị đứt khiến cho từng bước đều lảo đảo, lung lay sắp ngã làm cho người ta nhìn thấy có chút kinh hồn bạc vía.

      Nhưng mà có ai ngăn lại, hoặc là đến giúp đỡ , cũng để ý, bướng bỉnh đến chỗ Tam gia đứng khoảng 3 bốn bước, cắn chặt môi, ngẩng chiếc cằm tinh xảo lại bị dính bẩn lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nắm giữ quyền lực, nắm giữ mạng sống của .


      "Đúng là đứa bé thú vị, ta rất thích" Tam thiếu gia lười biếng nở nụ cười, giơ bàn tay thon dài thấy cả khớp xương dường ra như tính sờ đầu của bé, nhưng mà, khi nhìn đến vẻ mặt đề phòng của ----- điều quan trọng là mái tóc bị mồ hôi, máu và tro bụi làm ước nhẹp, nhìn rất dơ bẩn ------- sau đó, rút tay lại kèm theo ánh mắt ghét bỏ.


      "Ôm bé xuống thu thập chút, sau đó mang đến gặp ta." Tam thiếu gia hơi nghiêng đầu , sau khi phân phó, lập tức có người đàn ông bảo vệ với thân hình cường tráng ngồi xuống, thân thể có chút cứng ngắc bế bé đứng lên.

      bé ngồi cánh tay của người đàn ông, nắm lấy cổ áo âu phục của , thân thể cứng ngắc, nhìn qua vô cùng đáng thương, Tam thiếu gia giống như bị lấy lòng cười cong đôi mắt, tâm tình dường như rất tốt.


      bé bị mang , người đàn ông mang kính có chút khó hiểu "Tam thiếu gia, ngài tính......?


      "Nuôi kiểng chơi thôi, nhìn qua thấy cũng đến nỗi phiền lắm." Tam thiếu gia xoay người, bước chân tao nhã nhàn tãn bước ra khỏi kho hàng "Dù sao gần đây ta cũng cần đóng cửa nghiên cứu, có việc gì làm, chơi đùa chút giết thời gian cũng sao" Tạm dừng chút, Tam thiếu gia như khẳng định ý nghĩ của mình là bình thường gật gật đầu "Vừa đúng lúc tìm cho Jie Nuote người bạn thân, đỡ để cho lúc có việc gì cứ thích dính lấy ta , phiền phức".


      Người ông mang kính khóe miệng co rút, tuy rằng thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy oan ức thay cho tiểu thiếu gia Jie Nuote đặc biệt theo từ Italy đến đây.


      Dựa vào khí thế của vị đại gia này, cậu bé tên Jie Nuote ngay cả thở mạnh còn dám, hận thể trốn càng xa càng tốt, có ăn gan gấu mật báo cũng dám ‘dính lấy ’ !


      Nhưng mà vị đại gia này cái gì là cái đó, tiểu thiếu gia Jie Nuote cũng chỉ có thể tiếp tục oan ức gánh cái danh ‘đứa đáng ghét thích dính người’ có miệng thể .

      Sau khi người của Tam thiếu gia mang đến đều rời còn sót lại người nào, cảnh sát mới thông thả bước đến thành công “Đánh gục” hai tên cướp, thành công "Nghĩ cách cứu viện" Lăng gia Đại tiểu thư.

      Về phần Lăng gia Đại tiểu thư trước mắt ở đâu đây? Đương nhiên là thời bị tạm tại sở cảnh sát để "An ủi" và "Lấy lời khai", đợi đến khi vị kia chơi chán đuổi , mới có thể cho phép đưa về nhà.

      ... Hy vọng có thể nhanh chơi chán chút, người đàn ông trung niên mập mạp – Cục trưởng sở cảnh sát với vẻ mặt phiền muộn, ông ta lòng muốn bị khởi tố là “Giam giữ trẻ em phi pháp” đâu nha……

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆ Chương 2: trọng sinh ( hai )


      Lăng Hiểu có chút kinh sợ nhìn chằm chằm cái gương trước mặt, trong gương là gương mặt bầm tím của bé , còn dán mấy miếng băng cá nhân, hoàn toàn hủy diệt vẻ đáng xinh đẹp bên ngoài. Chẳng qua khiến Lăng Hiểu càng khiếp sợ phải là bị hủy dung mà là đột nhiên biến thành lại, lại quay về bộ dạng bảy tám tuổi.

      Miệng vết thương thân thể được xử lý cẩn thận, tuy nhìn qua thực xong, nhưng mà kinh nhiệm nhiều năm của Lăng Hiểu vẫn biết bảo vệ mình trong lúc đánh nhau.

      Chiếc váy công chúa màu trắng phiền phức người bị lột xuống, tại, người mặc bộ quần áo trong sáng lịch nữ tính, đại khái là dựa theo khẩu vị của Tam thiếu gia mà mặc. Lăng Hiểu đưa tay sờ mặt mình, chớp chớp đôi mắt, vẫn biết ràng chuyện gì xảy ra.

      Lúc Lăng Hiểu còn nhíu chặt đôi chân mày thành tú suy nghĩ cửa phòng bị nhàng đẩy ra , Lăng Hiểu quay mạnh đầu lại, nhìn chăm chăm cánh cửa, bàn tay thầm cầm lấy cây dao để bàn trang điểm dùng để gọt bút kẽ chân mày—— tuy rằng được bén cho lắm, nhưng mà nếu được dùng đúng cách, cũng là vũ khí mà người ta nên bỏ qua.

      Nhưng mà, hình như là Lăng Hiểu phản ứng có hơi lớn, trước mắt bé trái năm tuổi hơn bao nhiêu thăm dò vào, bé trai với mái tóc màu vàng xoăn nằm ngay ngắn mà rối tung, đôi mắt to màu xanh tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ, đại khái là cảm thấy vô cùng vừa lòng với diện mạo của Lăng Hiểu —— cho dù mặt mũi của bị bầm dập.

      " chính là bé mà chú Tam đưa tới để chơi với tôi phải ? Tôi tên là Jie Nuote." Bé trai vào trong, có chút khẩn trường nắm lấy quần yếm của mình, lắp bắp tiếng Trung chuẩn, ánh mắt trông chờ, như là chú chó con chăn cừu Scotland trông chờ cái vuốt tai nhàng vậy.

      Lăng Hiểu hơi thả lỏng bàn tay nắm dao gọt chân mày, rụt rè gật gật đầu ân cần hỏi thăm :"Tên của tôi là Lăng Hiểu, nhưng mà tôi biết tôi là Tam…. Thiếu gia đưa tôi tới để chơi đùa với cậu”.

      "A..." Gernot nhìn qua có chút thất vọng.

      "Đúng rồi, Gernot , cậu có biết hôm nay ngày mấy ?” Lăng Hiểu tạm dừng chút, cho Gernot có cơ hội chuyện, lập tức hỏi ngược lại.

      "Ngày 13 tháng 4." Gernot kỳ quái chớp chớp đôi mắt, vẫn khôn khéo trả lời.

      "Là năm nào?" Lăng Hiểu có chút khẩn trương hỏi tới.

      "Là năm 1917." Gernot càng thêm nghi hoặc, đặc biệt khi nhìn thấy Lăng Hiểu vì đáp án này mà thất thần , "Làm sao vậy?"

      ", có gì, tôi chỉ hỏi như vậy thôi”. Lăng Hiểu lắc lắc đầu, hiểu ít việc, ngược lại càng thêm mơ hồ.

      phải là bị teo lại, mà thực là quay về năm mình được tám tuổi.

      Lăng Hiểu biết rốt cuộc tại sao có thể trở về, trong trí nhớ của , khi thi hành nhiệm vụ thất bại, bị bắt, sau đó bị tiêm thuốc gì đó vào người, bị mất ý thức. Đợi khi tỉnh dậy, tuy là vẫn trong tình trạng bị trói, nhưng mà chỉ có quần áo là thay đổi, thân thể còn bị teo lại, đối với việc này, vẫn cho rằng là tác dụng của loại thuốc thần bí cộng thêm việc bị giam trong tù, cộng thêm người giam giữ có những đam mê vô cùng biến thái

      —— tuy rằng nghe có vẻ như có nghĩa, nhưng mà so với việc vừa nhắm mắt lại, khi mở mắt ra quay lại hơn hai mươi năm trước có nghĩa hơn nhiều.

      Lăng Hiểu dù sao cũng trải qua ba mươi năm sinh sống cõi đời này nên chấp nhận rất nhanh, trải qua mọi việc, cho nên mặc kệ là nghi ngờ suy đoán thế nào, lại vẫn nhanh chóng tìm cách tự cứu mình. Cũng có thể là bị tiêm thuốc sau đó cơ thể bị teo lại khiến cho kẻ thù đột nhiên thấy mất uy hiếp, cho nên dùng biện pháp trói tay giống như người bình thường làm cho người ta giận sôi gan, Lăng Hiểu dễ dàng cởi được dây thừng, đánh lén lại đoạt được súng vào tay, chút nương tay giết người canh giữ ràng là nghiệp dư, tất cả đều thuận lợi đến nỗi dám tin là .

      Sau đó, có lẽ bị tiếng súng của làm cho chú ý, cái người gọi là Tam thiếu gia xuất , bị mang đến nơi này, sau khi xử lý miệng vết thương xong, mới có thời gian nhìn thẳng mọi chuyện và tự hỏi mình rốt cuộc gặp phải chuyện gì.

      Nếu lúc này là nắm 1917 như lời Gernot , Lăng Hiểu dễ dàng biết được thân phận của vị Tam thiếu gia kia là ai. Theo như bản thân của Lăng Hiểu mà , càng quen xưng hô với người nọ là “Tam gia” hơn, người nọ thần bí khó lường, luôn giống như cái bóng sau bức màn, nhưng có bất kỳ kẻ nao dám trêu chọc Tam gia.

      Đương nhiên, Lăng Hiểu chỉ là biết vị này Tam gia mà thôi, cho dù là thân phận của tiểu thư Lăng gia của đời này, hay là thân phận phu nhân của Thẩm gia của đời trước nữa, hoặc là thân phận gián điệp vài năm của Lăng Hiểu, chỉ mới nghe đến tên của Tam gia chứ chưa hề được nhìn thấy mặt.

      có người nào là biết Tam gia, nhưng mà người có đủ tư cách để nhìn thấy Tam gia có thể đếm đầu ngón tay, dễ dàng nhận thấy Lăng Hiểu chưa bao giờ có loại tư cách tôn quý này.

      Lăng Hiểu sớm nhớ năm mình tám tuổi có từng bị bắt cóc hay , nhưng mà biết việc, lúc 8 tuổi chưa từng gặp Tam gia, càng để việc bị Tam gia mang về nhà.

      Có lẽ tại thời khắc nổ súng giết chết bọn cướp, vận mệnh cuộc đời thay đổi. Nhưng mà, cho dù giờ phút này có thay đổi hay , Lăng Hiểu tuyệt đối cho phép cuộc sống của mình lại vào đường cùng như lúc trước, bị người ta lừa gạt, lợi dụng, vứt bỏ, cuối cùng rơi vào vũng bùn dơ bẩn có cách nào thoát ra được. Cho nên, lần đầu tiên thay đổi lại ngoài ý muốn cho tư cách nhìn thấy Tam gia, Lăng Hiểu cảm thấy mình thực quá may mắn.

      và Gernot chuyện quá hai câu, Lăng Hiểu bị người ta ôm đến gặp Tam gia.

      Tam gia thay áo dài thêu cây trúc màu tối, lười biếng dựa vào tháp, Tam gia này và người mà Lăng Hiểu từng nghe qua có khác gì nhau, Nhưng mà bây giờ Tam gia vẫn còn là Tam thiếu gia, tuy rằng chỉ hơn kém chữ, lại có ý nghĩa ở còn bị người khác chèn ép.


      Tam gia —— hoặc là Tam thiếu gia nhìn qua rất vừa lòng bộ dáng của Lăng Hiểu, quả nhiên từ xa vẫy vẫy tay, ý bảo người hầu đem Lăng Hiểu đến bên cạnh , sau đó sờ sờ mái tóc được gội sạch của Lăng Hiểu. Những ngón tay của Tam thiếu gia trắng trẻo linh hoạt, thon dài mà có lực, nhìn qua giống như tác phẩm nghệ thuật, nhưng có kẻ nào có gan bỏ qua năng lực giấu trong đó.

      "Bé con, sau này theo ta, thế nào?” Tam thiếu gia cười , giọng điệu ôn hòa, quyến rũ, lại biết tại sao làm cho người ta hoàn toàn dám phản kháng.

      Đương nhiên, Lăng Hiểu cũng có ý định phản kháng.

      "Được" Câu trả lời của vô cùng ràng.

      " là bé ngoan." Tam thiếu gia vừa lòng gật đầu, "Trước tiên ta đưa bé về Lăng gia, sau này có thời gian cho người đón bé tới đây, nếu có việc gì, bé cũng có thể tới tìm ta”.

      "Tôi biết rồi." Lăng Hiểu nhu thuận lên tiếng trả lời.

      Tam thiếu gia lại hỏi Lăng Hiểu vài câu, chỉ là vài thói quen bình thường của . Thích ăn cái gì, thích mặc quần áo nào, thích chơi cái gì, thích đọc sách gì —— đương nhiên những thú này cần Tam thiếu gia phải ghi nhớ, mà là giao cho người hầu sắp xếp —— thái độ thân thiết hòa nhã giống như trưởng bối bình thường.

      Hoặc nên , đó chính là thái độ của trưởng bối nên có trong trí nhớ của Lăng Hiểu.

      thể , Lăng Hiểu chưa từng được trưởng bối quan tâm như vậy, đúng là có chút ‘thụ sủng nhược kinh’. Có lẽ từ thiếu mến của trưởng bối, Lăng Hiểu đối với tình huống này hoàn toàn có sức chống cự, cho dù tâm sớm lạnh như sắt thép, cũng khỏi để lộ mấy phần trẻ con.

      Cho dù Lăng Hiểu biết, muốn tìm kiếm cảm giác trưởng bối người vị Tam gia này là trò cười. Trong khoảng thời gian này đại khái chỉ là món đồ chơi của Tam gia, nhưng mà, cho dù chỉ là thêm chút quan hệ với Tam gia, cũng có thể làm cho cuộc sống kế tiếp của vô cùng thuận lợi.

      Cho dù tôn quý lại lạnh tình, nhưng mà nghe Tam gia đối với người vừa mắt lại ngoan ngoãn thuận theo , vẫn dễ chuyện lắm.

      Tam thiếu gia có hỏi Lăng Hiểu vì sao thân là Đại tiểu thư Lăng gia, lại có thể giết người nháy mắt, có thể lộ ra vẻ mặt hoàn toàn phải của trẻ con, có lẽ vốn cũng quan tâm đến, cảm thấy cho dù Lăng Hiểu có lý do gì nữa, đều thể tạo thành uy hiếp gì với . Nhưng mà mặc kệ là thế nào, Lăng Hiểu đều thở dài nhõm, biết mình có thể soạn ra những câu dối trước đôi mắt nhìn như ôn hòa lại có thể nhìn thấu tất cả của Tam thiếu gia hay , cũng giống như biết thế nào về những chuyện kỳ lạ mà mình gặp phải.

      Tóm lại là Lăng Hiểu ở bên cạnh Tam thiếu gia cả buổi chiều đều vô cùng vui vẻ, hoà thuận, ngây ngẩn cả người. Còn cùng bạn chơi với mình là Gernot gặp mặt thêm lần nữa, cuối cùng mới được đưa về sở cảnh sát.

      Nhìn thấy Lăng Hiểu được đưa tới bình an và khỏe mạnh , Cục trưởng mập mạp của sở cảnh sát rốt cục cũng nhàng thở ra, dặn dò khi về nhà nhất định phải là mình được cảnh sát nghĩ cách cứu ra, được giữ lại ở sở cảnh sát xử lý vết thương, lấy lời khai, lại lập tức nhanh chóng đưa trở về Lăng gia.


      Lăng Hiểu được người quản gia họ Bạch kích động ôm vào lòng và khóc thất thanh, lạnh nhạt nhìn ngôi nhà trong trí nhớ của , khóe miệng hơi hơi cong lên chút ý cười lạnh lẽo.

      Những người từng tổn thương , vứt bỏ , đùa giỡn trong lòng bàn tay, nên trả cho bọn họ phần đại lễ như thế nào mới mới uổng công Lăng Hiểu được trọng sinh trở về lần nữa.

    5. Không muốn bị ế đâu

      Không muốn bị ế đâu New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      22
      Truyện hay , edit cũng hay . 5ting Lăng Hiểu !!^^ chờ bạn chap tiếp .
      Hoaithaonhinguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :