1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vyvyan

      Vyvyan New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      :yoyo12:Mau ra nữa a~. Đợi hôm qua đến giờ rồi

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 82: Đừng nghĩ cùng chỗ

      Editor: sammie

      “Tần Mặc, rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao hai người ở cùng chỗ? Tại sao có thể?” Dường như Bạch Tiêu chưa lấy lại được tinh thần, đôi mắt tin gắt gao nhìn Tần Mặc.

      Trong đôi mắt sáng ngời của lên kỳ vọng, mong chờ Tần Mặc lắc đầu, cho biết tất cả mọi việc chỉ là đùa giỡn, trò đùa xấu xa mà thôi.

      Bởi vì biết căn bản Tần Mặc hề thích Dương Hinh, trong lòng Bạch Tiêu nhanh chóng suy nghĩ: Tần Mặc cùng chỉ xem Dương Hinh như là… như là em , tại sao có thể… đột nhiên trở thành như vậy?

      Nhưng đến cuối cùng, Bạch Tiêu cũng chắc, hai năm nay Tần Mặc ở nước ngoài, Dương Hinh lúc đó mình, hai người cùng sống trong thành phố, lúc ở đó, hai người họ xảy ra chuyện gì?

      Chuyện gì khiến cho tảng băng Tần Mặc cùng em hay ngại ngùng nảy sinh… Tình !

      Ý nghĩ này len lỏi vào đầu óc Bạch Tiêu, sợ tới mức cả người run lên, hoảng sợ buông bàn tay níu giữ Tần Mặc.

      Làm sao có thể, đối với Bạch Tiêu mà , nếu như Dương Hinh chỉ là người em bình thường, nhưng em trai cùng với em ở cùng chỗ, đây quả là phá bỏ giới hạn mà có thể chịu đựng.

      Tần Mặc hiếm thấy bộ dạng làm càn dứt khoát, thêm tính đàn bà chua ngoa gầm lên để ý đến ai của Bạch Tiêu lúc này, kiên nhẫn hỏi câu: “Tại sao thể?”

      Nếu bình thường, nhất định Bạch Tiêu vô cùng phấn khích, bày ra vẻ mặt đáng đánh trêu chọc Tần Mặc, hôm nay có phải mặt trời mọc ở hướng Tây hay .

      Nhưng lúc này là Bạch Tiêu có tâm trạng đó, vẫn duy trì nét mặt ngu ngơ sợ hãi như cũ, lần rồi lần thầm trong lòng tất cả chỉ là giả.

      như thấy đấy,” Tần Mặc lạnh lùng , dường như cũng định giải thích thêm điều gì, Bạch Tiêu cũng dần lấy lại được tinh thần.

      kinh ngạc lúc đầu hoàn toàn biến mất khỏi mặt , đưa tay chà sát mặt mình, bàn tay nắm chặt ở dưới, lại khôi phục lại bộ dáng bất cần đời mang theo chút hình dạng lưu manh.

      Bạch Tiêu tiến lên từng bước, trong đôi mắt sáng ngời mang theo chút chế nhạo, vươn cánh tay dùng cùi chỏ đụng ngực Tần Mặc chút.

      Ngay sau đó trêu đùa : “Tiểu Tần Tần, chuyện quan trọng như vậy cũng cho tôi biết, quả thực làm tôi sợ muốn chết, cũng may khả năng thích ứng của tôi cũng mạnh.”

      Tần Mặc vẫn có biểu gì đặc biệt, chỉ là khẽ lướt qua vẻ mặt cố làm ra vẻ bình thản của Bạch Tiêu, còn nghi ngờ nên hỏi câu: “ để ý chứ?”
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      “Để ý? Để ý cái gì?” Bạch Tiêu bị Tần Mặc hỏi như vậy, trong lòng run lên, theo bản năng cảm thấy thoải mái, nhưng rốt cuộc thoải mái chỗ nào, vẫn được, trực tiếp cười lấy lệ.

      “Tôi hoàn toàn bình thường, ngược lại cần phải chúc mừng cậu nữa, chỉ là…” Lời của Bạch Tiêu khẽ chuyển hướng, nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, “Chỉ là, phải cậu cùng nàng Nhị Manh kia sao? Tại sao lại…”

      Đột nhiên Bạch Tiêu dường như tỉnh ngộ, đôi mắt mở lớn, lập tức thoáng qua tia lửa giận, nhìn chằm chằm Tần Mặc, chưa bao giờ có bộ dạng nghiêm chỉnh như vậy.

      “Tần Mặc, đừng cậu sau khi về nước gặp Tô Song Song, bây giờ tính bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ Hinh nhi !”

      Tần Mặc lên tiếng, Bạch Tiêu liền nổi giận, vươn tay nắm lấy áo , gằn từng tiếng uy hiếp: “Tần Mặc, nếu cậu nghĩ như vậy, đừng trách tại sao tôi xem cậu là em trai mình!”

      Tần Mặc cũng tức giận, chỉ rủ mắt nhìn lướt qua tay của Bạch Tiêu nắm lấy áo mình, từ đến lớn, người trai bất cần đời này, dường như đây là lần đầu tiên nổi giận với .

      Tiêu, làm gì vậy?” tiếng thét kinh hãi vang lên, Bạch Tiêu buông lỏng tay, cũng hiểu được chính mình có chút kích động.

      Nhưng chuyện vừa rồi biết là tại sao, nghĩ tới Tần Mặc muốn vứt bỏ Dương Hinh, cỗ tức giận tên liền nổi lên, làm cho mất hết lí trí.

      Dương Hinh vội vàng chạy tới, vươn tay sửa sang lại nếp nhăn bị kéo quần áo, sau đó quay đầu nhìn Bạch Tiêu, gương mặt dịu dàng lộ ra chút ánh sáng.

      Dương Hinh muốn gì đó, nhưng còn chưa ra lời, Bạch Tiêu liền nhìn Tần Mặc, mở miệng trước: “Tôi xin lỗi.”

      Bạch Tiêu xong có chút ngại ngùng nhìn xuống đất, bộ dạng được tự nhiên, tuy rằng bình thường có vẻ bất cần đời, nhìn như để ý đến cái gì, ra người như vậy thần kinh càng tinh tế, mẫn cảm.

      “Tại sao đột nhiên lại kích động vậy?” Tần Mặc cởi nút áo sơ mi cùng, nhìn về phía Bạch Tiêu, đương nhiên để ý đến việc ta nổi điên với mình.

      Bạch Tiêu vừa nghe, lặng chút, ánh mắt hơi hốt hoảng, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Dương Hinh cười, vẻ mặt mập mờ.

      “Tôi chỉ có em , nếu cậu ăn hiếp nó, tôi có thể đồng ý hay sao? Chắc chắn tôi đại diện cho mặt trăng tiêu diệt cậu!” Bạch Tiêu xong, quần áo còn chưa ngay ngắn, bàn tay làm tư thế tượng trưng cho mặt trăng tiêu diệt Tần Mặc.

      Dương Hinh vừa nghe, đôi mắt vốn trong suốt liền u ám ít, cố nặn ra vẻ tươi cười, lui về phía sau từng bước, khoác cánh tay Tần Mặc vô cùng tự nhiên.

      “Có đúng đó, Tiêu, nhưng từ trước đến nay em đều xem các trai của mình.” Dương Hinh lời này cách thoải mái, giống như là chuyện phiếm hằng ngày.

      Nhưng khi lọt vào tai Bạch Tiêu liền có chút biến đổi, thu hồi gương mặt tươi cười, liếc nhìn Tần Mặc.

      Trong lòng Bạch Tiêu lập tức dâng lên, muốn nghĩ tới, nhưng lại nhịn được suy nghĩ: chẳng lẽ từ Dương Hinh thích núi băng Tần Mặc, cho nên mới xem bọn họ là trai.

      Lẽ nào hai người bọn họ sớm có cảm tình với nhau, chỉ có ngây thơ cho rằng bọn họ chỉ là trai em thương nhau?

      Bạch Tiêu thể cách ràng tâm tình lúc này của mình được, ê ẩm chua chát, còn có cả mất mát to lớn cùng với khó chịu.

      Tiêu, bọn em tắm ở Ôn Tuyền, ?” Dương Hinh vẫn bày ra bộ dáng em nhà bên như cũ, thân mật mời Bạch Tiêu.

      Bạch Tiêu vừa nghe, bước lui về sau từng bước, cố gắng thoải mái cười : “Tôi , hai người tắm phao uyên ương, tôi làm bóng đèn to làm gì chứ?”

      Tiêu!” Dương Hinh oán trách kêu tiếng, vừa định giải thích gì đó, nhưng lại nuốt vào bụng câu kia.

      Bộ dáng muốn gì nhưng lại thôi của lọt vào mắt Bạch Tiêu giống như bị người ta nên ngại ngùng, bộ dáng thẹn thùng như vậy, giống như nữ sinh rơi vào bể tình.

      Bạch Tiêu chưa từng nhìn thấy Dương Hinh như vậy, nhưng thẹn thùng này lại vì em trai của mà lộ ra. Tâm tình bây giờ của Bạch Tiêu biết sao cho đúng, chỉ là rất muốn khỏi chỗ này, tìm nơi nào đó uống ly.

      “Tôi trước! Tìm Nhã mặt nhăn uống ly mới được!” Bạch Tiêu xong cũng chờ Tần Mặc và Dương Hinh phản ứng, vội vàng chạy .

      Bạch Tiêu vừa , Tần Mặc nhìn vẻ mặt đơn của Dương Hinh, : “ ấy rất quan tâm!”

      “Đúng là có để ý, nhưng chỉ là tình cảm em thôi!” Dương Hinh lời này, mặt biểu gì, gương mặt dịu dàng còn rực rỡ nữa.

      “Hơn nữa ấy bảo muốn tìm Đông Phương Nhã, người đầu tiên ấy nghĩ là Đông Phương Nhã!”

      Những lời này, đúng là Tần Mặc thể chối cãi, dừng lại chút, Dương Hinh lại lộ ra bộ dáng e thẹn ngọt ngào tươi cười kéo . ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, chẳng qua đôi mắt ánh lên bởi vì trong mắt chứa nước mắt.

      Mặc, chúng ta mau đến Ôn Tuyền , nếu chậm, để Tô chờ lâu dễ dàng nghi ngờ.” Tần Mặc gì, tùy ý để Dương Hinh kéo mình đến Ôn Tuyền.

      Sau khi Tô Song Song tỉnh lại là buổi tối, mở to mắt, liền thấy gương mặt Tô Mộ phóng đại trước mắt.

      Tô Song Song hoảng sợ tới mức ngã về phía sau, lúc cơ thể ổn định mới biết trước mặt là Tô Mộ. Bàn tay bé của vỗ vỗ ngực, cổ họng khàn khàn oán trách : “Tô Tô, tại sao … A…”

      Vừa mở miệng, Tô Song Song cảm thấy miệng mình đau gần chết, theo bản năng đưa lay lau chút, lập tức hoảng sợ nhìn chung quanh tìm gương.

      “Tô Tô Tô Tô Tô!! Miệng của tôi làm sao vậy?
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83: Tại sao lại đến đây

      Edit: Linxu

      Beta: Xẩm Xẩm

      Trong lòng Tô Song Song rất thoải mái, giật giật cơ thể bởi vì lên cơn sốt mà vô lực, quay đầu nhìn thoáng qua phía ngoài, lập tức sửng sốt, Tô Song Song cảm giác được cả người mình đặc biệt đau nhức, rất tốt.

      nắm lấy cánh tay Tô Mộ, vội vàng hỏi: "Tô Tô à! Chúng ta ngốc ở đây bao lâu? phải là tôi ngủ ngày đêm chứ!"

      ". . ." Tô Mộ hơi ghét bỏ chụp lấy cánh tay cầm lấy tay mình của Tô Song Song, đứng dậy định gọi ít đồ ăn.

      " nghĩ là thân trúng kịch độc, hay là bị phế toàn bộ võ công hả!Nếu như phát sốt suốt ngày đêm tôi sớm đưa tới bệnh viện, có thể để cho nằm ở khách sạn lãng phí tiền thuê phòng cao như vậy sao?"

      Tô Mộ xong đứng dậy tới cửa, Tô Song Song ngồi ở giường, dùng đầu óc bị chậm nửa nhịp suy nghĩ chút cũng thế, có thể là do vừa phát sốt, chỉ số thông minh và tình cảm còn sót lại vốn nhiều lắm cũng đồng loạt bị mất.

      gãi gãi đầu, sợ chết thêm câu: "Ha ha cũng phải! Lấy tính keo kiệt như thế của Tô Tô , thể nào để cho tôi nằm trong khách sạn."

      "Răng rắc!" Chỉ nghe tay cầm cửa phát ra tiếng kêu dữ tợn thảm thiết, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức mất hồn vía, lúc này mới phát giác lời mình chính là muốn tìm đường chết, vội vàng ha ha cười gượng hai tiếng, che giấu bối rối của mình.

      "Cái kia mới ban nãy là tôi mớ ấy mà, Tô Tô, đừng để ý, mau! Mau tìm chút thức ăn đến đây , tôi sắp chết đói rồi!" Tô Song Song xong giả vờ suy yếu dựa người vào về phía sau.

      Tô Mộ càng thêm ghét bỏ liếc Tô Song Song cái, ra ngoài tìm đồ ăn cho .

      Tô Song Song cơm nước no nê, cơn sốt cũng giảm, nằm giường, nhìn lên trần nhà mờ tối, biết có phải là do ban ngày ngủ nhiều hay , bây giờ làm sao cũng ngủ được.

      Tô Song Song nằm thẳng người, chỉ sợ ầm ĩ đến Tô Mộ phải chăm sóc cả ngày, nhưng mà càng muốn động đậy, cơ thể lại càng ngứa ngáy, cuối cùng nhịn được mà lăn lộn cái.

      Chỉ là quay người lại, nhìn thấy Tô Mộ trợn tròn mắt nhìn , làm sợ đến nỗi lùi về phía sau, suýt tý nữa là rơi xuống dưới sàn, cũng may Tô Mộ nhanh tay nhanh mắt, vươn tay chụp lấy Tô Song Song, kéo lên.

      "Sao còn chưa ngủ?"Tô Song Song ổn định cơ thể, khó khăn nằm lỳ ở giường, mặt chưa tỉnh hồn nhìn Tô Mộ, hai mắt cong cong mở ra to.

      Tô Mộ nhìn Tô Song Song, ánh mắt chua xót chớp chớp, thực ra ban nãy có chuyện suy nghĩ nên hơi sững sờ chút.

      tương đối lo lắng cho Tô Song Song, cảm thấy Tô Song Song bị Tần Mặc gắt gao siết chặt, hơn nữa giờ cũng xác định được rốt cuộc Tần Mặc là muốn làm gì.

      Nhìn giống như là thích Tô Song Song, nhưng mà tại sao lại ở chung chỗ với thanh mai trúc mã kia, nhìn dáng vẻ của còn tưởng rằng có nội tình gì oan ức lắm.

      Tô Mộ lập tức cảm giác đầu lại đau hơn, dường như trong nháy mắt già tuổi, nãy giờ đều có nghe Tô Song Song gì với mình.

      Sau cùng Tô Mộ ôm đầu kêu rên tiếng, trực tiếp ngã xuống giường, lăn mình cái, Tô Song Song bị dọa sợ kém chút nữa lại rớt xuống giường.

      " làm sao vậy?" Tô Song Song dịch người tới, vươn tay chọc chọc khuôn mặt của Tô Mộ, rốt cuộc là phát sốt hay là Tô Mộ phát sốt, sao có cảm giác là đầu óc của ấy bị nóng đến hỏng hơn như vậy chứ.

      " có chuyện gì, tôi bị táo bón, ngủ!" Trong lòng Tô Mộ ràng, nếu như chuyện của Tần Mặc với Tô Song Song, Tô Song Song chắc chắn lập tức lơ mơ, vẫn nên câm miệng tốt hơn.

      Tùy tiện tìm lý do, ôm chăn trở mình đưa lưng về phía Tô Song Song, để ý tới gương mặt hệt như táo bón của Tô Song Song, ngủ.

      Tô Song Song như lọt vào trong sương mù, nằm xuống, ban nãy bị lắc lư qua lại kịch liệt mấy lần như vậy, đầu cũng choáng váng hơn, trong phòng an tĩnh lại, Tô Song Song lại kìm chế được mà đoán mò.

      biết vì sao, người đầu tiên nghĩ tới lại chính là Tần Mặc, trong đầu ra khuôn mặt lạnh như băng của Tần Mặc, Tô Song Song sợ đến nỗi mở to cả hai mắt.

      nhìn nóc nhà mờ tối, bàn tay theo bản năng vuốt lên đôi môi của mình, vì cái gì mà lại cảm giác môi mình bị sưng lên rất kỳ quái chứ?

      Nhưng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Mộ nằm bên cạnh, lại cảm thấy Tô Mộ có lý do gì để lừa gạt mình, gõ cái đầu hỗn loạn của mình cái, muốn mang hết những chuyện mà nghĩ mãi cũng thay đổi được gì khua ra ngoài hết.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Thế nhưng càng khua , gương mặt của Tần Mặc dường như càng ràng, cứ như vậy Tô Song Song cũng dám nhắm hai mắt lại, sợ mình nghĩ tới .

      Cứ thế, đợi đến ngày hôm sau khi Tô Mộ thức dậy quay lại nhìn Tô Song Song, bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, vươn tay run run rẩy rẩy chỉ vào , dập đầu lắp ba : "Tô Tô. . . Song Song, bị sao vậy? Làm sao vành mắt lại bị thâm quầng lớn như vậy, lẽ nào cả đêm qua ngủ?"

      Tô Song Song suy nghĩ phải bịa lý do gì để đánh lừa chuyện này, nào biết Tô Mộ bắt đầu tự mình tưởng tượng.

      "Chẳng lẽ là do tôi ngủ ngáy, đánh rắm hay là nghiến răng? Làm cho cả đêm ngủ được?" Tô Mộ thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng có chút lo lắng, bởi vì trước đây bạn cùng phòng hồi đại học quả thực có với là tướng ngủ của rất tốt.

      Mặc dù Tô Mộ lầm bầm lầu bầu rất , Tô Song Song vẫn nghe thấy, vội vàng gật đầu, nhìn dáng vẻ ghét bỏ của Tô Mộ, trong lòng lại cười đến nở hoa.

      "Đúng! Hôm qua đầu tiên là ngáy ngủ, tiếp đó nghiến răng, sau đó lại mớ, ngay khi tôi nghĩ cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, đột nhiên lại đánh rắm làm tôi ngã xuống giường!"

      "Em !" Tô Mộ vốn dĩ còn có chút khẩn trương, nhưng mà khi nghe vế sau, biết Tô Song Song chỉ lung tung, trực tiếp dùng chân đá xuống giường.

      Hai người cãi nhau ầm ĩ, Tô Mộ vừa nhìn giờ, đem Tô Song Song kéo lên: "Mau thu dọn! Sắp mười hai giờ, trả phòng, có thể phải trả thêm tiền!"

      "Hả! sắp mười hai giờ!" Tô Song Song vừa nghe, vội vàng thu dọn, đến khi hai người ra khỏi khách sạn, Tô Song Song nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

      Tô Mộ đương nhiên trông thấy Tô Song Song quay đầu lại, cũng biết ấy theo bản năng muốn xem cái gì, trực tiếp vươn tay, ra vẻ gấp gáp lôi .

      " mau lên! Ăn cơm no, tôi trở về ngủ giấc dưỡng sức, ngày mai còn phải phấn đấu làm nữa!" Tô Mộ giả vờ nhõm quay đầu nhìn Tô Song Song hỏi.

      "Được rồi, Song Song à!" Tô Mộ cố ý kéo dài tiết, khóe miệng kéo ra nụ cười có chút ý tốt nào, thấy được Tô Song Song vốn tập trung, trong thoáng chốc toàn thân nổi đầy da gà.

      "Sao. . . Làm sao. . . Sao. . . Rồi hả?" Tô Song Song lắp ba lắp bắp hỏi, cảm giác tốt trong đầu càng ngày càng lớn, luôn cảm thấy lời kế tiếp của Tô Mộ nhất định phải là chuyện tốt gì.

      "Tôi cũng quên, ngày mai là thứ hai, phải là nên giao bản thảo rồi sao?"Tô Mộ xong cho Tô Song Song nụ cười vô hại vô cùng vui sướng.

      Tô Song Song nghe được, lập tức nhớ tới cái gì, hai mắt trừng to, ngay sau đó kêu rên tiếng: "Tô Tô à! Xem xét đến tôi lên cơn sốt, thứ ba giao !"

      Tô Mộ nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng lại càng ngọt hơn, thế nhưng trong cặp mắt của nháy mắt lại lộ ra nồng đậm uy hiếp.

      Tô Song Song càng thêm chột dạ, ha hả cười khan tiếng, vẫn còn định gì đó để đòi hỏi chút, Tô Mộ lại lên tiếng.

      "Bị sốt phải nộp bản thảo nữa hả? cho biết, có phát đực nữa cũng có! Ngày mai ngoan ngoãn nộp bản thảo cho tôi, bằng tôi cho biết vì sao hoa lại có màu hồng như vậy!"

      "Chu Bái Bì*!" Tô Song Song đối với cơm áo cha mẹ của mình dám vi phạm, giọng lầm bầm câu, trong lòng suy nghĩ xem ra chỉ có thể nhịn đau nhức lấy bản thảo lưu trữ của ra rồi.

      *Chu Bái Bì: tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :