1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh danh môn, quân quyền nịch sủng - Loan Chúc Diêu Duệ (76/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Mạo hiểm chuyện.

      Khó trách, năm đó lúc đào hôn ông nội vì tức giận mà qua đời, sức khỏe lúc đó của ông có khả năng qua đời nhanh như vậy. Thậm chí, ngay cả nhìn mặt ông nội lần cuối cũng kịp...

      Bàn tay dưới bàn của Mục Giai nắm thành quyền, ánh mắt híp lại, lông mi dài che cảm xúc trong mắt , bác sĩ Vương nhìn ra suy nghĩ lúc này của Mục Giai .

      "Ý ông là, có người muốn hại ông nội tôi?" Mục Giai giọng điệu nghe qua có chút .

      "Cũng nhất định…" Suy luận lớn mật như vậy, bác sĩ Vương tự nhiên dám thừa nhận: "Loại thuốc này rất dễ bị dùng quá liều, số bác sĩ trẻ nay gần như dám dùng loại thuốc này. Cũng có thể bác sĩ kia chỉ bất cẩn dùng hơi quá liều chút.

      “Bởi vì, tình trạng của Mục lão gia lúc được đưa đến bệnh viện lượng thuốc trong người cũng chỉ hơi nhiều chút thôi."
      "Nhưng mà, nếu lúc đó của ông nội tôi bị kích thích thêm lần nữa, bệnh tình chuyển biến xấu?" Mục Giai cố gắng đem cảm xúc bình tĩnh trở lại.

      Bác sĩ Vương gật đầu. Dù sao bộ dạng suy yếu lúc đó của Mục Uẩn Ngạo ai cũng thấy.

      "Cám ơn bác sĩ Vương cho tôi biết." Mục Giai đứng dậy, gật đầu với bác sĩ Vương : "Tôi nghĩ ngài biết hôm nay tôi chưa từng đến đây."

      Bác sĩ Vương cười phối hợp, đẩy mắt kính sóng mũi, tự nhiên : "Đúng, vừa rồi tôi vẫn luôn xem báo cáo, chuyện cùng ai."

      Ông cũng muốn bị người ngoài biết ông xen vào việc của người khác. Dù sao, lấy bối cảnh gia đình của ông thêm chuyện bằng bớt chuyện.

      Lúc ra khỏi phòng, Mục Giai mới quay đầu lại cười chân thành với bác sĩ Vương: "Mấy hôm trước, tôi có nghe ngài , ngài có người con trai công tác ở quân khu A."

      "Đúng." đến con trai bác sĩ Vương cũng nhịn được tự hào : "là vì năm nay nó biểu tốt nên được điều từ phân khu đến quân khu A."

      "Tôi Quyền Thiệu Viêm chiếu cố ta chút." Mục Giai thấy bác sĩ Vương kinh ngạc tiếp, "Quyền Thiệu Viêm cũng vừa mới được điều đến quân khu A."

      xong, Mục Giai nhìn hành lang có người, nhanh chóng chào bác sĩ Vương rồi nhanh ra ngoài.

      Trong văn phòng, bác sĩ Vương giống như bị thiên lôi gõ cho búa, nếu giờ phút này có người vào nhất định thấy bác sĩ Vương đứng
      [​IMG]
      Yên Hoa, Hoa vô ngữ, Winter5 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Mỹ nữ, khuôn mặt đẹp!

      Mục Giai Thu lái xe chở Mục Uẩn Ngạo về, thời điểm xe ngang qua trung tâm thành phố, Mục Giai đột nhiên thấy quán bar quen thuộc.

      "Chị cả…" Mục Giai nhìn Mục Giai Thu ngồi chỗ tay lái "Chị dừng chút, đột nhiên em nhớ cần mua vài thứ ở trong này."

      "Mua cái gì vậy?" Mục Uẩn Ngạo vui cau mày , "Người ở đây qua lại nhiều, tại cháu mới mang thai tháng đầu, thai cũng ổn định, phải chú ý chút. Trở về thím Lưu mua cho cháu."

      "Ông nội, cháu cẩn thận mà." Mục Giai đảm bảo với Mục Uẩn Ngạo lo lắng : "Tuy ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, nhưng nào có giống như ông vậy, ngay cả chỗ nhiều người cũng được."

      "Giai , em nếu vội để thím Lưu mua ." Mục Giai Thu thấy ánh mắt ra hiệu của Mục Uẩn Ngạo hướng Mục Giai khuyên giải : "Người ở đây nhiều, khó tránh khỏi va chạm, cẩn thận vẫn tốt hơn."

      "Yên tâm." Mục Giai xong liền mở cửa xe "Đứa của cháu, cháu sao lại biết cẩn thận chứ?"

      xong, Mục Giai nhìn Mục Uẩn Ngạo cùng Mục Giai Thu trong xe le lưỡi, giống như là sợ hai người kia chặn lại cho , nhanh chóng đóng cửa xe rời .

      "Cũng có đứa , sao còn nghịch ngợm như vậy chứ?" Mục Uẩn Ngạo ngạc nhiên, thở dài tiếng.

      Mục Giai Thu cũng trầm mặc lát, mới trầm giọng đáp: "Giai cũng chỉ mới 23 tuổi, vẫn là còn trẻ con, con bé làm sao có thể chiếu cố tốt đứa bé ngoài ý muốn trong bụng kia?"

      Mục Uẩn Ngạo trả lời thầm nghĩ, Giai so với Giai Thu thoạt nhìn còn muốn thành thục hơn nhiều.

      Bên trong xe lại trở nên trầm mặc, trừ bỏ hô hấp, có ai chuyện. Quan hệ của Mục Giai Thu cùng Mục Uẩn Ngạo luôn bất hòa, lúc nãy cười cười chẳng qua là vì có Mục Giai mà thôi.

      Mục Giai sau khi xuống xe liền thẳng đến siêu thị, vào siêu thị, Mục Giai lại quẹo trái rẽ phải, thẳng đến cửa hàng chuyên bán thuốc lá ở lầu : " với Đàm Tân Kinh, tôi tìm ta có việc."

      Người bán hàng nhìn Mục Giai nghiên cứu hơn mấy chục giây mới nhận ra được, đây phải được Đàm gia tự mình phân phó có thể tùy ý ra vào ở đây sao? Kỳ quái, này gần đây cải tà quy chính sao, ta trước kia phải là loại người vô pháp vô thiên, quỷ mặt trắng sao? tại tẩy trang, lại trở nên xinh đẹp như vậy, ta còn thích ứng kịp.

      "Cậu biết tôi?" Thấy người nọ lâu có động tĩnh, Mục Giai kỳ quái hỏi.

      " .." Người bán hàng lắc đầu, đây chính là người Đàm gia phân phó phải chiếu cố cho tốt đó,
      [​IMG]
      HaYen, Hoa vô ngữ, Chris4 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Nhảy ban công.

      "Tên đó ở đây." Đàm Tân Kinh tà tà tựa lưng vào ghế ngồi, thanh lười nhác, "nhưng mà, em gặp cũng vô dụng, Quyền thiếu cũng tự mình đến tra, c ũng tra ra người phía sau ."

      Biết tiểu Lục dám có ý đồ gây rối với Mục Giai , cũng tự mình tra qua, chỉ tiếc tiểu Lục kia chính là đồ ngu, từ người cơ bản tra được điểm nào.

      Quyền Thiệu Viêm tự mình tra ? Món quà tân hôn này rất thích.

      Trong đầu Mục Giai nhớ dáng vẻ khiến người ta buồn nôn kia của tên tiểu Lục, liền quyết định bỏ qua gặp tên đó. Quyền Thiệu Viêm cũng hỏi ra, cần phải ra mặt làm gì. Huống chi, ghê tởm tên tiểu Lục đó.

      " như vậy, tại tên tiểu Lục đó đối với chúng ta có chút giá trị lợi dụng nào hết?" Mục Giai cười ngọt hỏi.

      Đàm Tân Kinh hiếm thấy Mục Giai cười đến xán lạn như thế, nhưng khuôn mặt tươi cười này lại khiến Đàm Tân Kinh cảm thấy hơi thở giống như đến từ địa ngục. Đàm Tân Kinh uống chút rượu đỏ trong ly, còn vươn đầu lưỡi như có như ở bạc môi đảo vòng, tự cảm thấy mỹ mãn chút lại , "Đúng vậy, như thế nào?"

      nghiệt. Xém chút nữa Mục Giai bại bởi Đàm Tân Kinh, nếu phải biết đối với ai Đàm Tân Kinh cũng đều như vậy, cho rằng Đàm Tân Kinh là quyến rũ . Vốn giọng điệu Mục Giai mang theo hận ý bởi vì động tác này của Đàm Tân Kinh mà tràn ngập bất đắc dĩ: "Để ta giống em lúc trước, từ ban công tầng năm nhảy sang ban công đối diện ."

      Đàm Tân Kinh ánh mắt chớp chớp, con ngươi màu hổ phách có chút ngơ ngác:"Nhảy ban công, lỡ như nhảy chết? Muốn cứu hay ?"

      Việc này? chưa từng nghĩ tới, Mục Giai nhún vai, đưa tay chống cằm, giọng bình thản, giống như tự thảo luận : "Có người trong lòng chán nản muốn nhảy lầu tự sát, vì sao phải cứu? Chúng ta cũng phải đấng cứu thế."

      Mục Giai đây là để tiểu Lục tìm chết.

      Rốt cuộc Đàm Tân Kinh cũng biết vì sao hôm nay cảm thấy Mục Giai có chút kỳ quái. Mục Giai thay đổi, trở nên tàn nhẫn. Chẳng lẽ bởi vì gả cho Quyền Thiệu Viêm?

      Mục Giai thấy Đàm Tân Kinh cau mày trả lời, trong lòng cũng ràng, đại khái là Đàm Tân Kinh nhận ra đột nhiên thay đổi: "Đàm Tân Kinh, lúc trước chính là em liều chết nhảy ban công, nếu , chắc biết nếu em ở trong căn phòng kia có hậu quả gì."

      Mục Giai nghĩ đến kiếp trước, lúc này
      [​IMG]
      HaYen, Hoa vô ngữ, PhongVy3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Mị lực.

      ràng trước kia chỉ có đùa giỡn nhóc con này, cái này chắc gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây ? Đàm Tân Kinh giơ lên khóe miệng có chút cứng nhắc, "Quyền thiếu sao có thể phải nghe lời em?"

      Mục Giai phát , tại rất thích xem cảnh người khác cam chịu." tin, hỏi Quyền Thiệu Viêm ."

      xong Mục Giai còn vô tình sờ sờ bụng. Đúng là Quyền Thiệu Viêm chưa lời này, bất quá, theo đoán thái độ này của Đàm Tân Kinh đối Quyền Thiệu Viêm, ràng Đàm Tân Kinh có gan hỏi.

      Đàm Tân Kinh trầm mặc, sau lúc lâu mới hung tợn , "Mục Giai nếu em có việc gì có thể lăn."

      Mục Giai lưu loát đứng dậy, lúc tới cửa, Mục Giai mới quay đầu nhìn Đàm Tân Kinh bằng vẻ mặt đáng tươi cười , "Em rất nghe lời , em lăn em liền ngoan ngoãn lăn, nhưng việc em nhờ, phải mau chóng làm, bằng , tự hiểu.." Mục Giai sờ sờ cằm, có ý ám chỉ -- Quyền Thiệu Viêm.

      xong, Mục Giai sung sướng bước ra khỏi cửa. Trùng sinh tốt, kiếp trước cũng chưa từng nghĩ tới ở trước mặt Đàm Tân Kinh phải cam chịu như vậy, kiếp trước, trước mặt Đàm Tân Kinh luôn luôn là bộ dáng vênh váo tự đắc.

      Chờ Mục Giai rồi, Đàm Tân Kinh mới từ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường.

      lâu trước đây, Đàm Tân Kinh từng nếm qua tính cách này của Mục Giai , là lần đầu tiên gặp Mục Giai . Sau hôm nay, đột nhiên Đàm Tân Kinh có dự cảm tốt, cảm giác tương lai của càng ngày càng u ám.

      Đàm Tân Kinh nhìn chằm chằm phương hướng Mục Giai rời , sau hồi lâu mới thu hồi vẻ bất cần mặt, hơi đem rượu đỏ trong chai toàn bộ uống hết, mặt lúc này mới lộ ra thần sắc đơn.

      Mục Giai sao lại gả cho Quyền Thiệu Viêm? vì sao lại kết hôn sớm như vậy?

      ngay cả chút chuẩn bị cũng có...

      Hơn nữa, với thái độ bây giờ của Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai , như vậy liền bị đá ra ngoài.

      Trong đôi mắt màu hổ phách đột nhiên phản xạ ra đạo quang mang mỏng manh, là từ trong sương mù chiết xạ ra quang mang.

      Ra khỏi quán bar, Mục Giai liền quanh siêu thị. Sau khi mua đống này nọ, Mục Giai mới mang theo bao lớn bao về nhà.

      Chuông cửa vang lên, màn ảnh trong nhà ra khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của Mục Giai .

      lâu chưa thấy khuôn mặt trang điểm của Mục Giai , bất chợt nhìn thấy, gương mặt thanh tú nhu nhược của Mục Giai Nhan liền lên tia ghen tị. Vì sao Mục Giai trang điểm nhiều năm như vậy nhưng làn da vẫn tốt như trước ? Mỗi ngày chỉ trang điểm , nhưng là làn da bởi vì thường xuyên trang điểm, còn mịn màng như trước.
      [​IMG]
      Yên Hoa, HaYen, Huỳnh Thượng Hỷ2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Sa thải.

      Mục Giai nhìn mặt mà , thấy Mục Giai Nhan trong mắt bịt kín tầng sương mù chợt lóe tia tối tăm, liền bày bộ dáng có lỗi nhìn nam nhân kia, "Nếu em thích..."

      "Được rồi, phải tấm ảnh thôi sao, sinh nhiều chuyện như vậy làm gì?" Mục Giai Thu đặt tách cà phê trong tay xuống, mắt lạnh nhìn về phía người hầu nam kia, "Thân là người hầu, lại biết bổn phận của người hầu, vậy cũng cần giữ lại."

      xong, Mục Giai Thu lại nhìn về phía thím Lưu, "Lưu tẩu, sa thải ta."

      Thím Lưu với biến cố trước mặt tựa hồ có phản ứng gì, Mục Giai Nhan lúc này mới khóc nức nở, làm nũng lại mang theo ý nhắc nhở, "Thím Lưu, thím làm sao vậy?"

      "Xin lỗi tiểu thư, tôi ngay." Thím Lưu cúi đầu về phía ba người Mục Giai Thu, nhanh chóng qua cậu ta , " theo tôi, chúng ta thanh toán tiền lương tháng này của cậu."

      Người này triệt để hồ đồ, ba vị tiểu thư trong nhà này đều rất xuất sắc. Nhưng là Mục Giai Thu rất lạnh lùng, bọn họ căn bản là dám nghĩ đến, mà Mục Giai hàng năm đều ở nước ngoài, bọn họ gặp cũng chỉ được vài lần, cho nên đại đa số nam giúp việc đều ái mộ đối với khuôn mặt Mục Giai Nhan.

      Bản thân Mục Giai Nhan cũng biết chuyện này, nhưng vì sao hôm nay lại đột nhiên gây khó dễ bọn họ?

      Tên này biết việc hưởng thụ sùng bái từ xung quanh là chuyện, còn bị đem phô bày ra trước mặt lại là chuyện khác.

      Chờ người bị thím Lưu mang ra ngoài, Mục Giai Thu mới xoa mi tâm, mỏi mệt , "Giai , Giai Nhan, hai đứa lâu gặp, chắc đều có lời muốn , chị mệt mỏi, lên nghỉ ngơi trước."

      "Chị hai nhanh nghỉ ngơi , sáng sớm đến đón ông nội, khẳng định cũng mệt mỏi." Mục Giai nhàng ngoéo môi cái cười .

      Mục Giai Thu gật đầu, lên lầu.

      Vừa mới rồi kém chút nữa là có thể bức Mục Giai Nhan đuổi người, để hình tượng của Mục Giai Nhan trong mắt đám người hầu bể chút, lại bị Mục Giai Thu đánh gãy. Mục Giai Thu nhìn ra cái gì sao? Như vậy, chị hai là đối đàu với , hay là thái độ trung lập? Bất quá, trải qua việc này, tối thiểu ở trong lòng mấy tên người hầu đại khái cũng vang lên cái cảnh cáo .

      Coi như là đáng giá.

      Giả mù sa mưa, Mục Giai Nhan khinh thường bĩu môi, Mục Giai cùng chị cả quan hệ thân thiết gì, vừa rồi lại quan tâm như vậy, khẳng định là muốn lấy lòng. Mục Giai Nhan cho phép địa vị của Mục Giai ở trong lòng người khác vượt qua .

      Mục Giai Nhan nhìn vào gương mặt khiến người ta kinh diễm kia của Mục Giai , nội tâm ghen tị dâng trào. Vốn dĩ Mục Giai Nhan luôn cảm thấy cái gì Mục Giai cũng kém hơn ta, đối với Mục Giai ghi hận cũng ít. Nhưng Mục Giai lại được gả đến chỗ tốt như vậy, việc bỏ trốn khỏi đám cưới cũng được giải quyết êm đẹp như thế,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :