1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 68
      Edit: Ngân Nhi

      Ngày thứ hai sau khi biết được kết quả, tổ nhóm học tập lại đến nhà thăm Nhan Họa.

      Nhan Họa nhìn thấy Đàm Minh Thiên đâu, Âu Dương Cảnh có phần mệt mỏi, trong lòng bỗng thấy hơi khó hiểu, bèn liếc nhìn Kỳ Trạch. phải chứ, Đàm Minh Thiên và khá thân nhau mà, nếu cả nhóm đến thăm sao ấy lại tới, nếu vậy nguyên nhân có thể xuất phát từ bên ngoài, ví dụ như người con trai tên là Kỳ Trạch kia.

      Kỳ Trạch thấy bạn nhìn mình có phần khó chịu, bèn nguy hiểm nheo mắt lại, như thể muốn rằng ánh mắt của làm tổn thương lòng tự ái của cậu.

      Nhan Họa yên lặng quay đầu chỗ khác, bạn trai tâm tư rất nhạy cảm, làm gì cũng thể gạt được cậu ấy, đôi khi cũng nên chú ý đến tâm trạng của cậu ấy mới phải, bỗng thấy áy náy quá…

      Đàn Tử Quỳnh mau chóng lý do Đàm Minh Thiên vắng mặc cho biết: “Minh Thiên cậu ấy khỏe nên về nhà trước, lần khác đến thăm cậu.”

      Sau đó người khác lại : “ ra lần thi tháng này của cậu ấy được tốt, chưa đến việc bị tụt xuống hạng mười của lớp, mà xếp hạng khối đứng tận thứ bốn mươi, cho nên tâm trạng của cậu ấy thoạt nhìn rất tệ.Hai lần thi trước cậu ấy đều đứng trong top ba lớp, top mười khối, lần này lại tụt nhiều như vậy, cậu ấy vui mới là lạ đấy. hiểu sao thành tích của cậu ấy lại giảm mạnh như vậy, biết nguyên nhân có phải là do dạo này Kỳ Trạch tới nhà cậu mỗi ngày hay nữa?”

      Nhan Họa yên lặng , có phần hiểu được tại sao lần thi này Đàm Minh Thiên lại có kết quả kém như vậy, e rằng nguyên nhân đúng là do Kỳ Trạch, ấy thầm mến Kỳ Trạch nhưng người ta lại chẳng hề quan tâm, thậm chí còn mặc kệ , ngày ngày bận rộn vì khác, thấy hai người cùng nhau học tập cùng nhau chuyện cùng nhau chơi đùa, có nào mà chịu nổi chứ.

      “Nhìn cậu ấy đáng thương lắm.” Đàn Tử Quỳnh : “Chuyện cậu ấy thích Kỳ Trạch có rất nhiều người biết, thấy Kỳ Trạch ngày nào cũng chạy tới chạy lui đến nhà kèm cậu học, rất nhiều nữ sinh cũng đau buồn đó. mau A Họa, cậu có cảm giác gì với Kỳ Trạch hay ?”

      Vốn còn đến Đàm Minh Thiên, đảo mắt lại thành mập mờ trêu ghẹo rồi, Nhan Họa mặt đầy vạch đen, ai ngờ còn chưa mở miệng Đàn Tử Quỳnh tự mình quyết định rồi.

      “Nhìn hai người các cậu hình như có gì với nhau rồi, Kỳ Trạch khó gần, cậu lại có bệnh sợ con trai.Mình hoài nghi biết hai cậu ở cùng nhau học như thế nào, có phải là chuyện với nhau câu nào ?”

      Kể ra ấy cũng có phần đúng, mới đầu khi Kỳ Trạch đến nhà, trừ những điều cần giảng giải ra hai người gì với nhau hết, lúc đó may là có Nhan Lãng ở bên cạnh nên hai người cũng bớt lúng túng hơn.Đương nhiên sau khi quen nhau khác, dù vẫn nhiều lắm, nhưng bởi vì mới bắt đầu gặp gỡ nên còn trong giai đoạn từ từ tìm hiểu nhau.

      “Mình là mình bị bệnh sợ con trai mà!” Nhan Họa lần nữa thanh minh, “Cậu thấy mình thường xuyên chuyện với mấy người Trình Dương, Liêu Vinh sao?”

      “Đừng cãi!” Đàn Tử Quỳnh tin , “Mấy cậu chuyện phải toàn là chuyện học tập sao? Cái này tính!”

      Nhan Họa: “…”

      Tại sao lại cố chấp gán cho bạn thân cái bệnh sợ con trai chứ? Vì ràng từ trước đến nay Nhan Họa luôn khiêm nhường dè dặt khi chuyện với con trai, lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định với người ta nữa mà.

      Sau khi chuyện với nhau mấy câu, bởi có con trai bên cạnh nên các cũng quá nhiều, mọi người lập tức chuyển sang chủ đề khác.

      “Lần này Nhan Họa cũng vào được top mười rồi, có thể lấy học bổng, cho nên cậu phải mời khách đó người đẹp!”

      Trình Dương có vóc dáng gầy teo, da đen, ngũ quan khá ổn, chỉ tiếc là cậu phát triển chậm, chiều cao đạt mức trung bình so với những nam sinh bình thường, đứng cùng con nhìn như hai chị em.Người con trai như vậy có thể chơi thân với con , nhưng tuyệt đối phải là hình mẫu bạn trai mà con thích.Tuy vậy nhưng cậu là người có tư duy nhạy bén, biết quan tâm người khác, mối quan hệ với bạn học rất tốt.

      Nhan Họa nhìn cậu rồi lại nhớ đến người đàn ông tuấn tú trong tương lai, quả thực là thay đổi rất nhiều, nếu nào có mắt nên thừa dịp lúc cậu ấy chưa trổ mã mà tóm lấy ngay mới đúng, chừng sau này cậu ấy lại trở thành người chồng tốt.

      “Được, đến lúc đấy tùy các cậu quyết định.” Nhan Họa nở nụ cười chân thành, “Nếu học bổng của mình đủ khao vẫn còn của Kỳ Trạch và lớp trưởng đấy thôi!” xong, liền quay sang cười híp mắt với hai cậu con trai, nhìn vô cùng đáng .

      Tô Trọng Tuấn thấy mình bị Nhan Họa kéo xuống nước cũng giận, chỉ cười đồng ý, Kỳ Trạch bị vẻ đáng của làm cho ngứa ngáy cả người, bèn vội vàng cúi xuống làm bộ bình thản uống trà.

      Đến khi trời tối, nhóm người liền chào tạm biệt rồi ra về.

      Trước khi , Đàn Tử Quỳnh : “Tối thứ tư là đại hội tổng kết kì thi tháng lần ba, mười người đứng đầu được lên nhận học bổng, tiếc là A Họa thể tham gia, lúc đó để Bàn Tử thay cậu lên nhận nhé.”

      Nhan Họa chống nạng tiễn các bạn, tại quen với nạng rồi, thậm chí xuống cầu thang cũng thành vấn đề, từng bước rất vững chắc.Nghe Đàn Tử Quỳnh , Nhan Họa liền quay sang mỉm cười với Tô Trọng Tuấn: “Làm phiền cậu nhé.”

      Tô Trọng Tuấn cũng mỉm cười đáp: “Được, mình nhận hộ rồi nhờ Kỳ Trạch đưa tới nhà cho cậu.”

      “Ừ.”

      *

      Tối thứ tư, vì Kỳ Trạch phải tham dự đại hội tổng kết của trường nên đến nhà Nhan Họa được, điều này khiến chỉ Nhan Họa mà ngay cả mẹ cũng thấy quen, còn hỏi là sao hôm nay Kỳ Trạch đến, biết được Kỳ Trạch phải ở lại trường dự đại hội mới vỗ trán vì quên khuấy mất chuyện này.

      Nhan Lãng buồn sầu nhìn người lớn trong nhà, cái kiểu thái độ như thể người nhà muộn chưa về kia là thế nào hả? Đúng là Kỳ Trạch thành công thu phục được gia đình cậu rồi, đúng là lợi hại mà, sợ rằng chẳng mấy chốc ấy lừa được chị cậu về nhà họ Kỳ mất.

      Đến chiều thứ năm Kỳ Trạch tới đưa học bổng Tô Trọng Tuấn nhận thay cho Nhan Họa.

      Đây là lần đầu tiên Nhan Họa cầm được học bổng của trường, cảm thấy rất mới mẻ, ai cũng biết là trường của có rất nhiều học sinh giỏi, hơn nữa danh sách lại có hạn, muốn cầm học bổng phải chuyện đơn giản, thành tích của trong lớp cũng khá cao, nhưng ở những kì thi giữa kỳ và cuối kỳ chỉ có những người đứng trong top ba của lớp mới được học bổng, đúng khiến cho người ta nuốt hận trôi.

      Phần thưởng cho người đứng thứ mười tuy nhiều lắm nhưng vẫn khiến Nhan Họa rất vui, hào phóng đưa luôn cho mẹ.

      “Mẹ, mẹ cầm lấy .”

      Mẹ Nhan sờ lên dòng chữ ghi tên con phong bì, sau đó lại đưa lại cho , “Mẹ cần chút tiền này của con, mẹ vẫn có tiền tiêu đây rồi, thiếu vẫn có ba con đưa.Chút tiền này con cứ cầm lấy mà tiêu vặt.”

      Nhan Họa biết mẹ mình luôn mạnh miệng, vui muốn chết mà cứ làm ra vẻ, cảm giác có phần giống Kỳ Trạch, chẳng trách là mẹ lại đối với Kỳ Trạch tốt thế, lẽ đây chính là duyên phận?

      Cho nên lúc mẹ rời , Nhan Họa liền với Kỳ Trạch: “Cậu nhìn mẹ mình xem, trong lòng vui lắm đấy mà vẫn còn mạnh miệng, cậu có cảm thấy quen thuộc ?”

      “Cái gì?” Kỳ Trạch buồn bực nhìn , suy nghĩ chút rồi : “ sao, mẹ của cậu rất đặc biệt, rất tốt.” xong, cậu lại nhớ đến mẹ của mình.

      Năm cậu bốn tuổi mẹ cậu bị mắc bệnh liên quan đến tâm lý, chỉ cần chút chuyện cũng khiến bà quát tháo ầm nhà, tức giận đến mức hận thể giết chết mọi người.Sau khi bà ly hôn rồi tái giá, lại biến thành quý bà, mặc đồ hiệu ngồi xe xịn, phong thái cao quý dễ lại gần, mỗi khi gặp Kỳ Trạch, bà lại dùng ánh mắt xin tha lỗi để nhìn cậu.

      Mẹ Nhan và mẹ cậu ràng thuộc hai tầng lớp khác nhau, mẹ cậu rất chăm chút đến bản thân, từ đầu đến chân đều rất hoàn mỹ và thời thượng.Còn mẹ Nhan Họa lại là người phụ nữ của gia đình, mặc dù cũng thường cùng chồng ra ngoài làm việc, nhưng mối quan tâm hàng ngày chủ yếu vẫn đặt lên gia đình và con cái, là người phụ nữ truyền thống điển hình của Trung Quốc.

      Nhan Họa thấy thần sắc của cậu bỗng trầm xuống rất nhiều, biết là cậu nghĩ gì, nhưng giọng điệu buồn bực của cậu lại khiến buồn cười, xem ra cậu vẫn chưa ý thức được là ám chỉ cậu giống mẹ mình.

      Nhan Họa lấy bài tập ra, thấy Kỳ Trạch cúi đầu viết công thức ra nháp, nét bút hỗn độn, thoạt nhìn tâm trạng được tốt.Nhan Họa suy nghĩ lát, cuối cùng giơ tay kéo áo lông của cậu, thấy cậu nhìn mình liền thấp giọng hỏi: “Tâm trạng tốt hả?”

      Kỳ Trạch nhìn : “ có gì.”

      “Gạt người.” nể mặt mà thẳng luôn.

      Kỳ Trạch suy nghĩ lát rồi : “Chỉ là bỗng nghĩ tới mẹ thôi.”

      Câu trả lời này làm cho Nhan Họa có chút áy náy, vì lời mà khiến cậu nhớ đến mẹ mình.Nhan Họa biết nhiều về mẹ ruột của Kỳ Trạch lắm, ông Kỳ cũng hay nhắc tới người con dâu trước của mình, chỉ là bà lập gia đình ở Đức rồi.

      “Đừng nghĩ lung tung nữa.” Kỳ Trạch đưa tay vò rối tóc .

      Nhan Họa vội tránh né, trừng mắt liếc cậu cái rồi phụng phịu kêu: “Đừng có tùy tiện nghịch tóc mình, làm rối rồi rất khó chải đó.Chờ khi nào chân mình tốt lên, mình cắt tóc ngắn.”

      “Sao lại cắt?” Kỳ Trạch đồng ý , “Tóc này rất đẹp mà, cắt nhìn như giả trai ấy.”

      Nghe con trai đều thích bạn mình có mái tóc đen dài xuyên qua kẽ tay, lẽ cậu ấy cũng vậy? Nhan Họa hậm hừ : “Cái gì mà giả trai hả? Cậu nhìn Đàn Tử Quỳnh để tóc ngắn , rất gọn gàng thoải mái đúng ? Nhìn lại rất trẻ trung xinh xắn nữa, mình muốn cắt!” Ngày thường bận muốn chết, chả có thời gian mà chuẩn bị đầu tóc, chi bằng cắt luôn cho rồi.

      “Trẻ trung xinh xắn? Chẳng lẽ cậu biết trong mắt các nam sinh Đàn Tử Quỳnh là em tốt của bọn họ sao?” Kỳ Trạch liếc xéo rồi .

      Đúng là đáng ghét!

      Nhan Họa dở khóc dở cười, mặc dù biết cậu đúng nhưng vẫn : “Cậu ấy là bạn thân của mình, cho phép cậu người ta như vậy.”

      Kỳ Trạch thầm lườm , quan tâm đến mối quan hệ của các nữ sinh, lười biếng : “Cậu ấy như thế nào cũng liên quan gì đến mình, mình chỉ cần quản cậu cho tốt là được.” xong, thừa dịp chú ý liền nhân cơ hội hôn trộm lên mặt cái, lỗ tai lại đỏ bừng lên, nhưng vẻ mặt lại rất đứng đắn, “Nếu cậu muốn cắt chỉ cho sửa chút thôi.”

      Nhan Họa: “…” Lại hôn trộm rồi!

      Dáng vẻ trợn mắt tức giận của giống như mèo xù lông vậy, khiến tai cậu càng đỏ hơn, tâm trạng kiểu “bạn của tôi sao lại đáng như thế” lời khó hết, lúc cậu dịch ra lại thấy nhào đầu về phía trước, túm lấy áo cậu rồi cũng hôn lại cậu cái.

      “Thế này mới công bằng!” Nhan Họa hơi nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo .

      Chuyện…chuyện này làm cậu thể duy trì được dáng vẻ bình thản của mình nữa rồi, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng cả lên, bộ dạng vô cùng chật vật, chỉ có đôi mắt là vẫn trong trẻo như bình thường.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung36 others thích bài này.

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Haha, gái Nhan là sắc nữ trá hình nha :th_82::th_82::th_82:
      HangbaobinhNgân Nhi thích bài này.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 69
      Edit: Ngân Nhi

      Nhan Họa cảm thấy và Kỳ Trạch bước vào giai đoạn mới, dù chỉ khẽ nắm tay, chạm mặt, có hành động gì quá thân mật, nhưng vẫn cảm thấy khí giữa hai người rất tốt đẹp, cảm giác ngọt ngào ấm áp khẽ lan tỏa từ bên trong.

      Đó chỉ là cảm giác của mình thôi, chứ Kỳ Trạch nghĩ thế nào , thậm chí cũng biết là Kỳ Trạch có khát vọng muốn ôm như thế nào, chẳng qua là cậu kìm nén thôi.Đây cũng là điểm khác nhau giữa nam và nữ, con thích lãng mạn về mặt tinh thần, còn con trai thích tiếp xúc cơ thể hơn.

      Cho nên, lúc ngây thơ Nhan Họa vui vẻ khoe với Kỳ Trạch tương lai là tình cảm của bọn họ rất tốt đẹp lại bị cười nhạo.

      cười cái gì?” Nhan Họa tức giận xù lông.

      Kỳ Trạch chống tay lên thành ghế, vẻ mặt châm chọc khiến người ta muốn đánh, quả thực giống y đúc với Kỳ Trạch thiếu niên, “ chỉ ngờ là em lại ngây thơ như vậy, con trai làm sao dễ thỏa mãn như thế được?”

      Sau khi tiêu hóa xong lời , Nhan Họa liền đỏ mặt, tức giận : “Bọn em mới chỉ quen nhau thôi mà? , đừng có lung tung…” lúng túng quá mất, tự nhiên lại ngồi thảo luận chuyện này với chồng tương lai của mình, mà lần nào đến đây hai người cũng chuyện này, mà cũng bị lời của làm cho ảnh hưởng luôn.Nhan Họa mặt như đưa đám, đạo hạnh của mình giữ được rồi.

      Chuyện này tuyệt đối thể cho Kỳ Trạch biết! Nhan Họa thầm quyết định trong lòng.

      Vì da mặt quá mỏng nên thể đối phó được với người đàn ông thành thục như Kỳ Trạch tương lai, nên Nhan Họa đành ngồi chơi với con trai.

      Mặc dù phải do sinh ra, nhưng biết có phải bị ảnh hưởng bởi huyết thống hay rất rất cưng chiều Tiểu Duệ Duệ, lần nào đến cũng phải ôm hôn cậu nhóc nhiều, trẻ con tuổi đáng vô cùng, làm tim gan thiếu nữ như cũng phát run lên rồi.

      Đương nhiên, mỗi lần Nhan Họa đến đây cũng ở được lâu, vì sợ mình chiếm dụng thời gian của nhà người ta, cho nên có thể rút ngắn bao lâu cứ rút, hầu như là ở quá nửa ngày.

      “Đúng rồi, có đưa cho em mấy mã số, em dùng chưa?” Kỳ Trạch vừa gọt táo vừa .

      “…Em cũng cần tiền gấp mà, sao phải mua vé số chứ?” Nhan Họa hỏi.

      Kỳ Trạch nhìn , tùy ý : “Cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ em muốn dùng nó để theo đuổi nghiệp của mình à? Hoặc cứ tích lũy khoản , sau khi tốt nghiệp đại học gây dựng nghiệp, sau đó tốt nghiệp xong kết hôn, sinh Duệ Duệ, lúc đó em có trong tay cả nghiệp lẫn chồng con, phải rất hoàn hảo sao?”

      Nhan Họa há hốc mồm, người này là lập kế hoạch tương lai cho đấy ư?

      “À phải rồi, hình như em cũng có thiên phú về mặt kinh doanh, nhưng về mặt thiết kế tệ, nếu sau này em vẫn có chủ ý gì có thể hỏi cậu ta, mặc dù hồi 17 tuổi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng tầm hiểu biết vẫn có, chỉ thiếu trải nghiệm thôi.Nếu hai đứa vẫn chưa có kế hoạch có thể tìm giúp đỡ, tất nhiên làm cho nghiệp của các em phát triển ngừng, cứ coi như là ông trời ban cho các em trợ thủ là …”

      Nhan Họa ngạc nhiên nhìn , nhất thời biết phản ứng thế nào.

      Ý của chính là, tình nguyện trở thành trợ thủ giúp đỡ cho tương lai của và Kỳ Trạch sao?

      *

      Tỉnh lại sau giấc ngủ say, Nhan Họa vẫn hơi ngây dại, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước.

      Vậy là thế nào? có nên tận dụng cơ hội xuyên này để gây dựng con đường trở thành doanh nhân thành đạt hay ?

      Nghĩ đến lúc bị cho đống kiến thức về kinh doanh, Nhan Họa cảm thấy đầu óc sắp nổ tung ra rồi.Thế vẫn chưa hết đâu, thấy đầu óc choáng váng ngồi nghe, người đàn ông kia còn giễu cợt nữa chứ, là dung lượng não của quá ít, làm cho tức phát điên.

      Nếu phải bố của Duệ Duệ …hừ!

      Nhan Họa bực bội nhìn Kỳ Trạch vào nhà , lại nghĩ đến cái người ở tương lai kia… Mặc dù hai người thể coi là được, nhưng vẫn khiến cho mối hận của tăng vọt, mặt bèn xị ra, xoay người về phòng của mình.

      nửa tháng từ ngày tháo bột, do có luyện tập nên bây giờ có thể chậm rãi mà cần chống nạng nữa, chân cũng bị đau, nếu phải là vì muốn tốt cho xương chẳng muốn chậm chút nào.Đương nhiên cũng chỉ được đoạn ngắn thôi, nếu muốn lên xuống cầu thang mẹ vẫn bắt phải chống nạng.

      “Sao vậy?” Kỳ Trạch khó hiểu , tự nhiên nhìn thấy cậu tâm trạng lại tốt là sao, hay là đến kì rồi?

      Nhan Lãng đến gần, giọng hỏi: “ Trạch, làm gì khiến chị em tức giận đấy à? Hôm nay từ lúc ngủ dậy tâm trạng chị cứ bực bội sao ý.”

      Kỳ Trạch lắc đầu, cậu có làm gì đâu. ràng hôm qua lúc cậu về vẫn thấy rất vui mà, hai người còn nắm tay nhau…mặc dù cậu có phần chưa hài lòng, nhưng thấy khuôn mặt mỉm cười của đành phải đè nén làm chuyện gì khiến nghĩ cậu là tên háo sắc.Cho nên, Kỳ Trạch hiểu sao tâm trạng của Nhan Họa lại tốt, suy nghĩ duy nhất trong đầu là đến kỳ rồi.

      Trong sách có ghi, phụ nữ nếu đến ngày tâm trạng bị ảnh hưởng, giống như phụ nữ trong thời kỳ mãn kinh vậy, cần được thông cảm =.=

      “Có lẽ là gặp chuyện gì rồi.” Kỳ Trạch hàm súc .

      Nhan Lãng: =__=! Sao đột nhiên cậu lại thấy thế giới người lớn rất khó hiểu nhỉ? Chẳng lẽ cách nhau có ba tuổi mà suy nghĩ lại bất đồng lớn đến vậy à?

      Cậu bé ngốc lần nữa bị Kỳ Trạch vỗ đầu : “Chờ lớn lên em hiểu.”

      Nhan Lãng: “…” Cậu và bọn họ nhất định phải là người cùng thế giới.

      Hôm nay là ngày Nhan Họa đến bệnh viện kiểm tra, cũng là ngày quyết định xem có cần phải chống nạng nữa hay , nên cả gia đình đều cùng tới bệnh viện.

      Trải qua lượt kiểm tra, cuối cùng bác sĩ tuyên bố Nhan Họa có thể vứt nạng để lại bình thường rồi.Nhưng mà…vẫn còn có nhưng mà, cũng chưa hẳn là tốt hơn, có câu bị thương gân cốt dưỡng trăm ngày, vì an toàn nên cẩn thận giữ gìn cho đủ ba bốn tháng, trong giai đoạn này có thể lại nhưng động tác được quá mạnh, ví dụ như chạy nhảy là tuyệt đối được.Cho nên, trong vòng ba bốn tháng, lại tiếp tục làm thiếu nữ an tĩnh thôi.

      “Ồ, ra vậy.” Nhan Lãng thản nhiên : “ sao, dù sao sở trường của chị cũng là làm thiếu nữ an tĩnh mà đúng ? Chỉ cần chọc giận chị chị cũng nhảy dựng lên như thỏ đâu, yên tâm yên tâm!”

      Nhan Họa nghe xong liền vỗ phát vào gáy cậu em trai ngốc.

      Kỳ Trạch cười nhìn hai chị em, có tham gia vào.

      Nghe thấy lời bác sĩ , mẹ Nhan cuối cùng cũng yên tâm, thấy con kéo em trai đùa giỡn lập tức cho mỗi đứa cái đập vào đầu, “Đông người thế này mà đùa nghịch cái gì hả? sợ nhà A Trạch cười à! A Họa con nghe mẹ đây, sau này đứng phải lịch chút, đừng có nhảy loạn như bọ chó, cẩn thận mẹ mua thuốc diệt côn trùng xịt vào mặt con!”

      Nhan Họa: “Mẹ có phải mẹ ruột của con vậy, nào có mẹ nào ác độc vậy chứ? Lại so sánh con với bọ chó?”

      Mẹ Nhan hậm hừ : “ bọ chó là còn đấy! Tôi còn có thể độc ác hơn nữa cơ, có muốn thử ?”

      Nhan Họa dứt khoát lắc đầu, tỏ vẻ sau này mình nhất định nghe lời.

      Nhan Lãng đứng bên cạnh cười đau cả bụng, Kỳ Trạch cũng cố gắng nén cười, nghĩ thầm hai chị em Nhan Họa được lớn lên trong gia đình như vậy, tuy rất bình thường nhưng lại có cảm giác hạnh phúc yên bình mà đời khó có được.

      Sau khi dạy dỗ xong con ngốc, mẹ Nhan lại quay sang cười tươi như hoa với Kỳ Trạch, hai chị em Nhan Họa thấy vậy liền cảm thấy dạ dày co thắt, nghĩ thầm Kỳ Trạch mới là con đẻ của mẹ mình.

      “Thế mà đến trưa rồi, cực cho cháu quá A Trạch, mấy đứa có bận gì ? Cùng nhau về nhà bác nhé?”

      Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa phụng phịu đằng kia, cười : “Bác , hôm nay bọn cháu hẹn tổ chức liên hoan với các bạn rồi, nên cùng bác về đâu ạ.”

      Bởi vì đám bạn của họ biết hôm nay Nhan Họa khám, nếu có vấn đề gì có thể lại bình thường cần nạng nữa rồi, cho nên liền đề nghị hôm nay cùng nhau ra ngoài ăn bữa, để Kỳ Trạch dùng tiền học bổng chiêu đãi.

      Mẹ Nhan hiểu tâm lý của mấy người trẻ, cũng khá quen thuộc với đám bạn của con, bèn cười : “Thế cũng được, các con cẩn thận chút nhé.A Trạch, phiền cháu để ý A Họa giùm bác, đừng để nó kích động nhảy nhót rồi lại làm chân bị thương.”

      Kỳ Trạch nhìn Nhan Họa, cười gật đầu.

      Lúc mẹ Nhan kéo con trai cũng muốn tham gia hội hè rời , phố chỉ còn lại Kỳ Trạch và Nhan Họa.

      Tâm trạng của Nhan Họa khôi phục như cũ sau thời gian hầu như bị chôn chân trong nhà, chỉ cần nhìn những người qua đường, gặp mấy người xa lạ cũng khiến vui vẻ, người nào chưa từng bị gãy chân thể hiểu được cảm xúc của lúc này đâu.

      “Tâm trạng tốt hơn chưa?”

      Giọng trầm thấp của Kỳ Trạch vang lên bên tai, sau đó tay của bị cậu nắm lấy, bàn tay rất to, hoàn toàn bao trọn lấy bàn tay bé của , chặn khí lạnh lẽo tràn vào.

      Tháng mười hai, thành phố N bắt đầu bước vào đầu đông rồi, hôm nay có ánh mặt trời, nhưng may là có mưa, bầu trời tối tăm nhìn có phần tiêu điều.Tuy vậy khung cảnh hiu quạnh của mùa đông bị xua tan bởi những hàng cây xanh biếc của thành phố N, cũng là nét rất đặc biệt và khó gặp ở phương Bắc.

      Nhan Họa đáp: “Tâm trạng tốt của mình liên quan gì đến cậu đâu.” Chỉ liên quan đến cậu của tương lai thôi.

      Nhan Họa vẫn có thể xác định ràng hai người là Kỳ Trạch thiếu niên và Kỳ Trạch tương lai, họ là hai người khác biệt, người thích là Kỳ Trạch tại, đối với Kỳ Trạch tương lai vẫn duy trì khoảng cách nhất định xa gần, giống như người bạn.

      Kỳ vọng của Kỳ Trạch tương lai đối với rất cao, hi vọng có thể tận dụng được trợ giúp của , trở thành doanh nhân thành đạt trong thế giới này, còn nhồi nhét trước cho chút kiến thức mà thể tiêu hóa nổi, lúc đầu óc choáng váng, còn hỏi là: “Tại sao thể trực tiếp cho Kỳ Trạch mấy chuyện này?”

      Người đàn ông kia nghe vậy lại nở nụ cười mỉa mai rất đáng đánh đòn: “Bởi vì năm 17 tuổi còn phải rèn luyện nhiều, tự mình tìm hiểu mới trở thành kinh nghiệm của bản thân được, để cho cậu ta làm mà hưởng tốt lắm.Với lại em sợ là cậu ta nghi ngờ sao?”

      Nhan Họa phản bác lại được.

      Ngẩng đầu nhìn người con trai đứng bên cạnh, trong lòng Nhan Họa nhịn được mà than vãn, bởi vì Kỳ Trạch tương lai muốn cho Kỳ Trạch thiếu niên biết, nên đành phải giấu diếm cậu thôi.

      khổ quá mà!
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, tart_trung33 others thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 70
      Edit: Ngân Nhi

      Hai người chậm rãi bước đường phố ngày đông, thoải mái trò chuyện với nhau về số chủ đề, bầu khí vô cùng ngọt ngào ấm áp.

      dạo chuông điện thoại của Kỳ Trạch vang lên, có người gửi tin nhắn cho cậu.Cậu mở ra xem rồi với Nhan Họa: “Bọn Bàn Tử bảo là nhà hàng khu Giang Nam chờ chúng ta.”

      Nhan Họa nhìn xung quanh chút, ở đây cách chỗ đó cũng khá xa, bèn hỏi: “Vậy chúng mình bộ hay là ngồi xe?”

      Kỳ Trạch nhìn chân của , : “Tất nhiên là ngồi xe rồi, đến chỗ nào mà xe vào được nữa mình cõng cậu.”

      “Sao lại phải cõng mình?” Nhan Họa trong lòng vừa buồn bực lại vừa ngượng, vội : “ cần đâu, mình có thể tự được mà.” Thành lần thi tháng đó vì bất đắc dĩ nên mới phải để cho cậu ấy cõng, chứ lúc này muốn cậu ấy cõng nữa, cảm thấy rất ngượng ngùng.

      e ngại này là do hai người mới gặp gỡ lâu, cũng chưa thực quá thân thiết với Kỳ Trạch, nên mới muốn làm phiền người ta.

      phải bác sĩ rồi sao, ngày nên lại quá nhiều, phải nghỉ ngơi hợp lý, ít nhất là ba bốn tháng.” Kỳ Trạch , thấy có chiếc taxi tới nhanh chóng vẫy xe, sau đó đỡ Nhan Họa vào.

      Khoảng mười phút sau xe đỗ ở khu phố Giang Nam.

      Đưa mắt nhìn lại nơi này hầu như có rất nhiều quán ăn cây cảnh, đường phố trông cũng giống với phong cảnh thời cổ đại, nơi này chỉ có thức ăn ngon mà còn có nhiều quán rượu, du khách đến du lịch thành phố N đều thể bỏ qua nơi này, vừa có thể thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp lại vừa có thể ăn nhiều món ăn ngon của địa phương.

      Tuy nhiên bây giờ phải là mùa du lịch, xung quanh thấy có đoàn lữ hành nào, khách tham quan cũng nhiều.

      thôi!” Kỳ Trạch rất tự nhiên nắm tay về phía trước.

      Chân Kỳ Trạch dài nên bước của cậu bằng hai bước của , tuy nhiên vì phối hợp với nên cậu rất chậm, hai người có thể với tốc độ rùa bò.

      Nhan Họa da mặt co quắp, nhàng động bàn tay bị cậu nắm chặt, : “ nhanh lên chút, đừng để mọi người chờ lâu.”

      Kỳ Trạch gõ lên đầu , nghiêm mặt : “Nếu cậu dám nhanh sau khi về mình cho mẹ cậu biết.”

      Nhan Họa há miệng cứng lưỡi nhìn cậu, cậu lại dám mách mẹ ? Có đúng cậu là bạn trai của hả?

      Vì bị Kỳ Trạch cảnh cáo nên Nhan Họa chỉ đành buồn bực bước chậm rãi đến nhà hàng, khuôn viên bên ngoài là khoảng sân vườn có hồ nước cùng chiếc cầu hình vòm, xa xa là tòa nhà bằng gỗ xây theo kiểu cổ, bên có biển hiệu nhà hàng xx, thoạt nhìn rất giống với các quán ăn ở thời cổ đại hay chiếu TV, tuy nhiên nhìn gần cũng chỉ tương đối giống mà thôi.

      “A Họa, Kỳ Trạch, ở đây ở đây ~~”

      Nghe thấy tiếng Đàn Tử Quỳnh, hai người liền ngẩng đầu nhìn, liền thấy cửa sổ tầng hai của quán được mở ra, Đàn Tử Quỳnh và Chu Dịch đứng trước cửa sổ, vui vẻ vẫy tay với bọn họ.

      Kỳ Trạch thấy vậy liền dắt tay Nhan Họa vào.

      Lúc hai người đến gần, đám người đều trông thấy ràng hình ảnh Kỳ Trạch nắm tay Nhan Họa.

      “Hai người…nắm tay nhau kìa!” Chu Dịch giật mình kêu.

      Đàn Tử Quỳnh cũng rất kinh ngạc, vuốt cằm : “A Họa hôm nay đến bệnh viện kiểm tra, chắc là cần chống nạng nữa rồi, lẽ Kỳ Trạch vẫn lo cho chân cậu ấy nên mới dắt tay ?”

      Trình Dương khóe miệng co giật nhìn Đàn Tử Quỳnh suy đoán, đưa tay xoa đầu , : “Đàn Tử, cậu nên tìm bạn trai , nếu cứ tiếp tục như vậy cậu thành em tốt trong mắt các nam sinh đấy.”

      “Dương Tử cậu chết ! Dám với mình thế à!”

      Hai người đùa giỡn nhau, Chu Dịch còn ngẩn người cũng bị liên lụy, Đàn Tử Quỳnh đập vào mặt cậu ta cái, làm cho cậu kêu ầm lên, Tô Trọng Tuấn bèn lấy khăn giấy cho cậu xoa, Chu Dịch lại nổi giận bắt tên gây chuyện là Trình Dương lại xử cho trận.Trong tức khắc, bàn ghế lộn xộn hết cả, người bán hàng nhìn còn tưởng là đám thanh niên gây gổ, lúc vào xem lại có chuyện gì.

      Trong lúc hỗn loạn, Kỳ Trạch nắm tay Nhan Họa đến.

      Lúc họ bước vào căn bản ai để ý, trừ Đàm Minh Thiên yên lặng ngồi trong góc.

      Đàm Minh Thiên là người đầu tiên thấy hai người tay nắm tay bước vào, nhất thời sửng sốt, sau đó lại yên lặng nhìn chỗ khác, bàn tay khẽ run cầm lấy điện thoại, giả vờ cúi đầu bận rộn nghịch di động, nhưng chỉ có mình biết là tâm trí của đặt chỗ nào, trong lòng vô cùng khó chịu.

      “A, kim chủ Kỳ soái ca và Nhan Họa tới rồi!” Âu Dương Cảnh kêu lên.

      Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, sau đó tập trung vào hai bàn tay nắm chặt kia.

      “Hai cậu…thành đôi rồi à?” Liêu Vinh giọng hỏi, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên.

      Kỳ Trạch vẫn chưa trả lời Chu Dịch : “Vừa rồi mình cũng định , Kỳ soái ca cậu có ý gì hả? Đến nhà dạy người ta học rồi đem người ta trở thành bạn luôn, cậu có thấy là cậu mượn việc công để làm việc tư ?” Vẻ mặt cậu rất ngưỡng mộ và ghen tỵ, “Mình đẹp trai như vậy mà còn chưa có bạn , cậu sao lại nhanh chân thế hả?”

      thể nào!” Âu Dương Cảnh cũng hâm mộ , “Đây nhất định phải , loại xấu tính độc miệng ác độc như Kỳ Trạch mà cũng có bạn , đúng là trò đùa của thượng đế rồi!”

      “Đúng đúng đúng, Kỳ Trạch thế này là sao?” Đàn Tử Quỳnh giận tím mặt, “Cậu bắt nạt bạn tốt của mình đúng ? A Họa sao có thể làm bạn cậu được? Mau bỏ móng vuốt của cậu ra!”

      “A…” Nhan Họa vừa muốn lại bị bọn họ cắt đứt.

      Âu Dương Cảnh, Chu Dịch, Trình Dương và Đàn Tử Quỳnh vẫn ngừng, ai cũng trêu ghẹo Kỳ Trạch, chỉ có Đàn Tử Quỳnh là tỏ ra quan tâm đến Nhan Họa, nhưng là quan tâm sai chỗ rồi.

      Tô Trọng Tuấn sớm biết nên rất bình tĩnh rót trà cho hai người, cười nhìn hai người bị cả đám trêu chọc.Liêu Vinh có vẻ tin nổi, mím môi nhìn Nhan Họa.Đàm Minh Thiên vẫn rất yên tĩnh, chỉ nhìn hai người chút rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại.

      “Đúng, mình và Nhan Họa quen nhau đấy, rồi sao?” Kỳ Trạch xong liền vòng tay ôm lấy Nhan Họa xấu hổ muốn chạy vào lòng.

      Hai người chênh nhau khoảng mười ba mười bốn centimet, Nhan Họa ngờ là cậu lại làm vậy, cả người lọt thỏm trong ngực cậu, muốn giãy dụa mà tay cậu lại giữ chặt eo khiến thể cử động.Kỳ Trạch kiêu ngạo : “Hâm mộ à? Ai bảo các cậu quá kém, cho nên mới có bạn !”

      Ở đây đúng là ai cũng là cẩu độc thân, Âu Dương Cảnh tuy điên cuồng theo đuổi Đàm Minh Thiên, nhưng Đàm Minh Thiên lại chưa từng tỏ vẻ có ý gì với cậu cả, những người khác vẫn vui vẻ trải qua thời kỳ trưởng thành, duy trì độc thân.

      Cười đùa hồi, cuối cùng Tô Trọng Tuấn phải đứng dậy bảo bọn họ ổn định chỗ ngồi, Kỳ Trạch và Nhan Họa cũng ngồi xuống, bên cạnh Kỳ Trạch là Tô Trọng Tuấn, bên cạnh Nhan Họa là Đàn Tử Quỳnh.

      “Mình thể tin được đây là .” Đàn Tử Quỳnh : “Chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy?” Bạn tốt của phải có bệnh sợ con trai sao? Từ khi nào mà bị tên con trai độc miệng kia giành rồi?

      “Đúng vậy, hai cậu bắt đầu quen nhau từ khi nào thế?” Âu Dương Cảnh hâm mộ , nhìn Kỳ Trạch và Nhan Họa ngồi cạnh nhau, cậu khỏi cảm thấy mình kém cỏi, theo đuổi người ta hai năm rồi mà vẫn thành.

      Khi nào cậu mới có thể vui vẻ cầm tay bạn rồi tuyên bố với bạn bè là mình có bạn đây? Nghĩ xong, cậu liền quay sang liếc nhìn Đàm Minh Thiên, đáng tiếc ngồi nghịch điện thoại, hề bố thí cho cậu dù chỉ cái nhìn, điều này khiến mặt cậu càng như đưa đám hơn.

      “Cũng lâu lắm.” Kỳ Trạch đáp, đưa tay cầm lấy ly trà Tô Trọng Tuấn rót đưa cho Nhan Họa.

      Thấy hành động quan tâm này của cậu, Trình Dương nhịn được cười.Cậu và Kỳ Trạch chơi với nhau từ năm lớp mười, nhưng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ chăm sóc người khác của cậu ấy bao giờ.Trước kia lúc nào cậu ấy cũng lạnh lùng, tính tình cổ quái, con đối với cậu ta giống như hâm mộ mà thể đến gần.Nhưng bây giờ, tuy vẻ mặt cậu ấy vẫn lãnh đạm, nhưng lại tỉ mỉ quan tâm đến Nhan Họa từng tí .

      Đúng rồi, cậu phát từ học kỳ hai của năm lớp mười Kỳ Trạch có phần kỳ lạ.

      tên con trai lạnh lùng quái gở như vậy, thể nào dõi theo được.Khi đó nữ sinh xuất sắc nhất khoa bọn họ là Đàm Minh Thiên, trừ ấy ra còn có vài nữ sinh khác cũng tồi, Nhan Họa chỉ yên lặng lẫn trong đám nữ sinh, có gì là nổi bật.Nhưng ai ngờ là Kỳ Trạch lại thầm mến người ta, càng khiến cho người ta buồn cười chính là, Nhan Họa lại hề hay biết, thậm chí còn giữ khoảng cách với Kỳ Trạch.

      Nếu phải là Nhan Họa trùng hợp cứu được ông nội Kỳ Trạch, tạo cơ hội cho hai người, e rằng Kỳ Trạch vẫn yên lặng trải qua hết năm cấp ba mà thôi.Cho nên, chuyện này đúng là duyên phận.

      Nghĩ đến lúc Kỳ Trạch thầm mến người ta mà còn mạnh miệng chịu thừa nhận, Trình Dương lại muốn bật cười, nguyên nhân vì sao cậu ấy hành động cậu cũng suy đoán được ít nhiều rồi, tuy chỉ là chút nhưng cũng khiến cậu vui vẻ.

      ràng may mắn có được vẻ ngoài đẹp trai, thành tích học tập tốt làm hấp dẫn các nữ sinh, chỉ cần khắc chế được cái miệng phũ của mình còn sợ có con thích à? Nhưng Kỳ Trạch hết lần này đến lần khác đều cố tình muốn khắc chế, thậm chí còn lợi dụng những ưu thế của bản thân để theo đuổi mình thích, cứ thế thầm chịu đựng, đúng là hài hước mà.

      tại, hai người cuối cùng cũng thành đôi rồi, Trình Dương cảm thấy để đến bước này dễ dàng gì.
      Last edited: 4/11/16

    5. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      Cuối cùng cũng công bố cho thiên hạ biết :yoyo40::yoyo40::yoyo40::yoyo40:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :