1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      chàng có tình mà thiếp cũng có ý. chỉ là Ngưng Hương chưa nhận ra thôi. hihi.. cái chàng thế tử này cũng khổ cơ. 2 ng là nha hoàn bên ng. mà ng xưa luôn quan niệm nha hoàn bên ng là thông phòng mà. ràng là đồ trong túi của ấy r. mà cứ phải kế này kế nọ. nếu ảnh mà là nam9 kiểu j chẳng ăn chị ý luôn từ chương đầu ý. hehe. khỏi mất công tính toán.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 18
      Edit: Trâm Trâm

      Ngô gia là nhà giàu nhất Lưu Tiên trấn, nhà có ruộng mấy trăm mẫu, cửa hàng mười gian, có vườn trái cây trăm mẫu, phân biệt từng loại cây hạt dẻ và cây táo hồng.

      Lục Thành làm việc trong vườn cây táo hồng của Ngô gia cách thôn trấn Đông Lâm khoảng hơn mười dặm, mau nửa canh giờ có thể đến bên này, còn cưỡi lừa nhanh hơn. biết ăn , nhân duyên vô cùng tốt, rất thân thiết với ông chủ vườn hạt dẻ là Nghiêm Kính bên cạnh, ngày mai là sinh nhật tuổi của A Nam. Nghiêm Kính có việc thể đến Lục gia chúc mừng, liền khuyến khích hôm nay mời khách. Lục Thành đương nhiên đồng ý ngay, hai người tới Nghênh tiên cư, ở tầng trệt gọi hai món ăn và bầu rượu, cũng có xài bao nhiêu tiền.

      Nhã gian ở lầu hai mới là nơi các lão gia có tiền thích đến.

      Ăn xong tính tiền, hai người ra ngoài cửa thấy chiếc xe ngựa ngừng trước cửa còn có nha hoàn đứng bên cạnh bên cạnh dung mạo cực kì xinh đẹp. Lục Thành nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, Nghiêm Kính cũng phải người háo sắc, hai người vừa vừa . vài bước, liền nghe nha hoàn sau lưng gọi câu.

      Lục Thành nghe thấy được, nhưng có để vào trong lòng, bởi vì nhớ kỹ người của tên là Từ Hương nhi.

      Chỉ là rất nhanh liền dừng lại, nghi ngờ xoay người, đôi mắt hoa đào căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn xe ngựa.

      Nàng ở Hầu phủ được gọi là Ngưng Hương, Ngưng Hương này, là nàng sao?

      "Chậc chậc, vừa ý nha đầu kia à?" Nghiêm Kính thấy dừng lại còn nhìn chằm chằm vào xe ngựa, cười cười vỗ lên bả vai Lục Thành.

      Lục Thành bình tĩnh : "Ta xem thử là lão gia nhà ai."

      Nghiêm Kính nửa tin nửa , vừa vặn vội trở về vườn trái cây ngay nên đứng ở bên cạnh nhìn.

      Trong xe ngựa, bởi vì Tố Nguyệt thúc giục, cũng muốn dọa Ngưng Hương sợ quá rồi hư chuyện, Bùi Cảnh Hàn làm bộ đỡ xong Ngưng Hương sau đó liền lui về ngồi giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngưng Hương ôn nhu nhắc nhở: "Coi chừng té."

      Ngưng Hương vừa sợ Bùi Cảnh Hàn tiếp tục làm bậy, lại sợ Lục Thành còn chưa xa, nhưng mà lúc này có thời gian cho nàng do dự, xử lý xong quần áo còn rối, nàng nhanh chóng vén mành xuống xe.

      Vì vậy Lục Thành liền nhìn thấy nương mà ngày đêm mong nhớ, tay vịn bản xe tay vịn tỷ muội đứng bên dưới xe ngựa bước xuống.

      Khác hẳn hai lần gặp mặt trước, hôm nay nàng mặc xiêm y bằng tơ lụa, phía là chiếc áo màu hồng thêu hoa đào, phía dưới nàng mặc váy dài màu trắng thuần khiết, đôi chân giẫm lên ghế xe, đôi giầy trắng thêu sa tanh thanh lịch tinh xảo,làm cho nhìn thấy tim đập tăng nhanh. Nhưng nàng rất nhanh liền đứng ở mặt đất, giầy thêu bị làn váy che lấp, Lục Thành lập tức lần nữa nhìn về phía mặt nàng, lãng phí chút thời gian, thấy nàng đứng ở sau lưng nha hoàn kia lại bị che khuôn mặt.

      Lục Thành nhịn được muốn lên vài bước, nhưng biết nàng nhất định là theo chủ nhân ra ngoài, đường đột đến làm cho nàng thêm phiền toái cần thiết, cho nên chỉ muốn nàng có thể nhìn đến , đối mắt với , liền thỏa mãn.

      Nhưng ngay tại lúc khẽ nâng lên chân phải trong xe ngựa thò ra thân ảnh của người nam nhân. Chân của Lục Thành khống chế được đặt ở mặt đất, kinh ngạc nhìn xem người mặc bộ cẩm bào màu thiên thanh, nam nhân tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong thong thả bước xuống xe, nhìn hướng về phía hai tỷ muội Ngưng Hương cười gì đó, sau đó người trong lòng của , liền theo người này vào Nghênh tiên cư, từ đầu đến cuối hề nhìn về bên này.

      ràng ánh nắng tươi sáng, gió cũng ấm áp, nhưng trái tim của Lục Thành lại giống như là bị ngâm trận mưa.

      ra chủ nhân mà nàng hầu hạ lại là công tử sang quý như thế.

      Tình huống bên trong phủ Trấn Viễn Hầu cũng nghe phong thanh, người mới vào vừa rồi có lẽ là thế tử Bùi Cảnh Hàn của Hầu phủ?

      Bùi Cảnh Hàn, đối với dân chúng của thái An phủ mà , cũng khác gì so với thái tử trong kinh thành.

      Lại nhớ đến lúc khi nàng đến chuyện chuộc thân nàng sợ chủ nhân vui.

      Lục Thành cười khổ, nếu là Bùi Cảnh Hàn, cũng đồng ý thả nàng .

      "Vị công tử này hình như chưa bao giờ thấy qua." Người vừa vào hết, Nghiêm Kính nghiêng đầu cùng Lục Thành tán gẫu, nhà vốn ở trấn, những nhân vật có mặt mũi ở trấn đều gặp quá, "Có lẽ là thân thích nhà ai."

      Lục Thành lặng lẽ thở dài, cười nhạt : "Mặc kệ là ai, chúng ta thôi."

      Nghiêm Kính gật gật đầu, hai người sóng vai rời .

      Trong gian phòng trang nhã lầu hai của Nghênh tiên cư, Ngưng Hương ngồi ghế ở gần cửa sổ, đôi mắt hạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng khổ sở.

      Nàng nhìn thấy , chỉ là thoáng nhìn, vội vã, đuôi mắt quét qua, chỉ nhìn thấy bóng, nhìn thấy về hướng xe ngựa, có lẽ nghe được lời của Tố Nguyệt.

      Vậy tại suy nghĩ gì?

      Kỳ nàng cùng Lục Thành cũng có quan hệ gì, thậm chí có chút phản cảm Lục Thành bạc tình đối với người vợ mất của , Lục Thành bởi vì hiểu lầm mà coi thường nàng, nàng cũng quá ảnh hưởng, nhưng Ngưng Hương cứ luôn có loại cảm giác.... Bị người ta nhìn thấy được mặt mà nàng muốn bị nhìn thấy nhất. Nàng là nha hoàn, nàng để ý chuyện toàn bộ người của phủ thành nhìn thấy cảnh nàng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn, duy chỉ muốn để những người cùng thôn chứng kiến.

      "Ngưng Hương?"

      Bùi Cảnh Hàn đem thực đơn đưa cho Tố Nguyệt để cho các nàng gọi thức ăn, thấy Ngưng Hương ngơ ngác nhìn qua ngoài cửa sổ, vẻ mặt đơn, nhìn thấy nàng như vậy hiểu tại sao lại vô cùng đau lòng, giống như nha hoàn mà mình sủng ái bị người ta khi dễ vậy, ... đúng, lúc xuống xe có 'khi dễ' nàng lần, chẳng lẽ nàng giận ?

      Ngưng Hương hoàn hồn, thấy Bùi Cảnh Hàn nhíu mày nhìn mình chằm chằm, nàng vội vã cười cười, lung tung viện cớ, "Bầu trời hôm nay rất xanh."

      Kiếp trước số lần bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt quá nhiều, vừa rồi lại có chuyện khiến nàng bận tâm, nên Ngưng Hương gần như quên chuyện vui xảy ra trong xe ngựa.

      Nhìn thấy nàng tươi cười chứ có oán giận mình, bộ dáng ngây ngô khi dối cũng cực kì ngây thơ đáng , Bùi Cảnh Hàn cực kì vừa lòng, cười : "Mau chọn món ăn , thích ăn cái gì cứ tùy tiện chọn, cần tiết kiệm giùm ta."

      Ngưng Hương cười gật gật đầu.

      Cuối cùng Tố Nguyệt chọn món xương sườn nướng mật, Ngưng Hương chọn món thịt băm đậu phụ mà nàng thích ăn nhất, cũng là món bình dân nhất trong ba người.

      Bùi Cảnh Hàn liếc nhìn nàng cái, lắc lắc đầu cho ngây thơ của nàng, nếu nàng thích đậu hũ, liền chọn thêm món canh cá trích nấu đậu phụ.

      Nhai kĩ nuốt chậm, bữa cơm ăn gần nửa canh giờ.

      Sau khi ăn xong ba người lên xe ngựa, Tố Nguyệt thấy Bùi Cảnh Hàn dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng có chút mệt nhọc, liền tựa vào vai Ngưng Hương. Ngưng Hương nghiêng đầu, nhìn gương mặt ngủ say của nàng ấy cười cười, cơn buồn ngủ đánh tới, nàng cũng nhắm mắt lại.

      Bên trong xe tĩnh lặng, nhưng chẳng biết lúc nào người nam nhân kia mở đôi mắt ra.

      sung sướng nhìn hai nha hoàn tựa đầu vào nhau ngủ say, càng nhìn càng hài lòng. Dáng vẻ xinh đẹp lại thân thiết với nhau, đến Lãnh Mai Các lâu như vậy hai người cũng từng khắc khẩu qua, giống như Nga Hoàng, Nữ , tương lai có thể chung đụng hòa thuận, cùng nhau hầu hạ .

      Ngưng Hương ngủ cũng sâu, cảm giác được xe ngựa có rung xóc, nàng khẽ nhíu mi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Chứng kiến mảnh đất đai trồng đầy hoa mầu.

      Tố Nguyệt cũng tỉnh, xem chút ngoài cửa sổ, kinh ngạc hỏi Bùi Cảnh Hàn, "Thế tử muốn đâu?"

      Bùi Cảnh Hàn lười nhác noi: "Nghe vườn trái cây của Ngô gia vào mùa hoa nở, buổi chiều chúng ta đến đó giết thời gian."

      Tố Nguyệt chợt hiểu, đầu thò ra cửa sổ xe, quả nhiên nhìn thấy phía trước có dốc núi , những đóa hoa màu trắng nở đầy những đồi núi xa xa, cảnh đẹp ý vui. Tuy kiếp này nàng quyết chí báo thù nhưng cũng cản trở nàng hưởng thụ, cao hứng gọi Ngưng Hương, " Muội mau đến xem, có nhận ra đây là hoa gì ?"

      Cửa sổ xe lớn, Tố Nguyệt lui về sau, đẩy Ngưng Hương ra xem.

      Ngưng Hương nhìn, lắc lắc đầu, nàng cũng biết.

      "Là cây táo hồng, nghe hoa của nó khá giống như hoa đào, hoa mai." Bùi Cảnh Hàn mở miệng giải thích.

      Tố Nguyệt nghe thế, tiếp tục thò đầu ra ngoài nhìn.

      Ngưng Hương lại biến sắc.

      Lục Thành chính là làm việc ở mảnh đất trồng cây táo hồng, hôm nay xuất ở Lưu Tiên trấn, có lẽ là làm việc ở gần đây, vậy xung quanh Lưu Tiên trấn này có được mấy vườn trái cây? phải Lục Thành làm trong khu vườn phía trước đấy chứ?

      nghĩ ngợi, Trường Thuận đánh xe bên ngoài đột nhiên nhắc nhở: "Thế tử, phía trước có cái dốc, xuống dốc đến bên ngoài vườn trái cây, mọi người ngồi vững nhé!"

      Bùi Cảnh Hàn ừ tiếng, ý bảo hai tỷ muội của Ngưng Hương nên vịn chắc.

      Ngưng Hương yên lòng nắm lấy cửa sổ bên thành xe, lâu sau, thân xe đột nhiên hạ thấp xuống, rất nhanh lại vững vàng xuống, sau đó ngừng lại.

      "Thế tử, em..."

      Ngưng Hương muốn viện cớ thân thể của mình khó chịu, tìm cớ để được ở lại xe ngựa chờ, ngờ Tố Nguyệt vén mành xe lên, nàng thói quen nhìn ra ngoài, liền gặp Lục Thành đứng bên cạnh ông lão, đôi mắt hoa đào thâm thúy nhìn nàng, bên trong đó hoàn toàn hề có ngạc nhiên mừng rỡ, yên lặng, giống như hai người chưa từng quen biết nhau.

      Trái tim thấp thỏm thôi, đột nhiên lại trở nên bình thản.

      Nhìn thấy nhìn thấy , nàng xác thực chính là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn, nàng làm việc theo đúng bổn phận của mình, cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào.

      Thản nhiên, Ngưng Hương vững vàng xuống xe.

      "Thế tử, thảo dân là quản của vườn này họ Lý, lão gia nhà thảo dân biết được thế tử đến ngắm hoa, đặc biệt dặn dò thảo dân đến dẫn đường cho thế tử."

      Lý bá hơn năm mươi tuổi khẽ khom lưng, chào hỏi có chút cẩn trọng, sau đó lại giới thiệu đồ đệ của mình cho Bùi Cảnh Hàn, " gọi là Lục Thành, thế tử có chuyện gì cần phân phó, cứ bảo làm."

      Bùi Cảnh Hàn đối với bọn họ có hứng thú, liếc cũng cần, thẳng về phía trước.

      Ngưng Hương Tố Nguyệt đuổi theo sát.

      Trường Thuận phân phó thay chủ nhân nhà mình : "Các ngươi ở bên ngoài trông xe, thế tử có chúng ta hầu hạ, cần các ngươi theo."

      xong muốn theo sau.

      đến hàng rào ngoài cửa vườn trái cây Bùi Cảnh Hàn quay đầu lại nhìn cái.

      Trường Thuận lập tức hiểu, chủ nhân cũng cần hầu hạ, có chút mất mặt, Trường Thuận phẫn nộ chui vào xe lim dim ngủ.

      "Chuyện này..." Lý bá có chút khó khăn nhìn về phía Lục Thành, ông chỉ có kĩ thuật xử lí vườn cây ăn quả, nếu gặp phải chuyện gì thường theo thói quen nhìn về phía đồ đệ am hiểu nhất là giao tiếp để thương lượng.

      Lục Thành trấn định : "Nếu thế tử cần chúng ta hầu hạ, chúng ta tiếp tục làm việc thôi, lát nữa thế tử có cầu chúng ta lại tiếp."

      Lý bá gật gật đầu, với Trường Thuận tiếng, sau đó hai thầy trò lại vào vườn trái cây.

      Trong vườn trái cây, Tố Nguyệt cực kì thích những đóa hoa màu hồng phấn cây táo hồng này, nhịn được muốn bẻ cành.

      Ngưng Hương vội vã ngăn cản nàng ấy, giọng khuyên nhủ: "Đây là thành quả của người ta, đừng bẻ..."

      Tố Nguyệt lúc này mới nhớ ra, cười buồn bã, "Ôi, tỷ là, thiếu chút nữa quên rồi, còn tưởng là hoa mai của Hầu phủ chúng ta chứ."

      Bên cạnh lại duỗi ra bàn tay, chút lưu tình bẻ gãy cành hoa nàng vừa định hái, đưa cho nàng : "Thích cứ hái, khi nào về thưởng thêm bạc cho bọn họ."

      Tố Nguyệt ngẩng đầu, rơi vào khuôn mặt phong lưu tuấn mỹ của Bùi Cảnh Hàn.

      Nàng cười rạng rỡ, đón nhận cành hoa về phía trước.

      Bùi Cảnh Hàn lại muốn bẻ cho Ngưng Hương, nhưng Ngưng Hương lại lắc đầu, "Em thích hoa này, thế tử đừng hái ..."

      xong vội vã đuổi theo Tố Nguyệt.

      Bùi Cảnh Hàn nhìn những cánh hoa cành e ấp nở, cười đầy ý vị sâu xa, chậm rãi thong thả bước .

      dạo khoảng hai khắc, chợt, sau lưng ba người truyền đến giọng , "Thế tử, sư phụ của thảo dân bảo thảo dân đến hỏi ngài có cần nước trà hay ."

      Ngưng Hương căng thẳng trong lòng, cần quay đầu lại, cũng biết đó là Lục Thành.

      Bùi Cảnh Hàn nhìn chung quanh vườn cây ăn quả vòng, ngược lại tò mò hỏi câu, "Chỗ của các ngươi có trà ư?"

      Lục Thành rủ mắt xuống và đứng đó, kiêu nịnh : "Xác thực có trà, nhưng trong vườn có nước nước suối, ngọt tinh khiết, lão gia nhà thảo dân mỗi ngày cũng phái người đến đây lấy nước về pha trà dùng."

      Bùi Cảnh Hàn gật đầu, nhìn chung quanh. Ngưng Hương khẽ cúi đầu biết suy nghĩ gì, Tố Nguyệt lại ngừng ngó nghiêng ngắm cảnh chung quanh, dưỡng như khát nước khẽ liếm liếm môi. Ánh mắt lưu luyến nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng ấy cái, Bùi Cảnh Hàn cảm thấy nhịn nổi nữa, phân phó Ngưng Hương : "Quả có chút khát, em theo lấy nước ."

      Có hoa, có mỹ nhân, thiên thời địa lợi, muốn ăn Tố Nguyệt đỡ thèm trước.
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n44 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Chị đag rất để ý tới lt
      Nhưng nge có vẻ lâu ms nhận ra

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      vãi. tên mất dạy này. lần đầu tiên của nương nhà nta mà nó định qua loa đại khái thế à.. ta băm vằm người aaaaaa..

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 19
      Chủ tử phân phó, Ngưng Hương thể cùng Lục Thành lấy nước.

      Cây ăn quả cành cây rất thấp, gần như sắp chạm xuống đất rồi, cho nên dù Ngưng Hương cúi đầu , nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đóa hoa hồng phấn của cây cây táo hồng, nhiều đóa tạo thành khóm hoa, như tựa như gấm thêu.

      Cảnh xuân tươi đẹp rực rỡ như thế phân tán lực chú ý của nàng, Ngưng Hương ngay từ đầu bức bách chính mình đựơc nhìn tới nam nhân phía trước, sau khi đoạn đường, nàng cảm giác thoải mái ít, đôi mắt hạnh rũ xuống, chỉ chăm chú xem hoa của cây táo hồng.

      Lục Thành nhịn được quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dáng nghiêng đầu ngắm hoa của nàng, giống như là rất thích những đóa hoa này, lại mơ hồ có chút mượn hoa phân tâm ý. Lục Thành cũng hiểu tại sao mình lại có loại ý niệm này trong đầu, nhưng lại cảm thấy rất , tiểu nương này dường như rất thích bị bắt gặp nàng cùng với Bùi Cảnh Hàn, hình như cố ý lẩn tránh .

      "Trước kia có từng thấy qua cây táo hồng ?"

      Lục Thành thả chậm bước chân, muốn đợi nàng sóng vai cùng .

      Yên lặng suốt đoạn đường , đột nhiên mở miệng, trái tim bình tĩnh của Ngưng Hương lập tức khởi lên gợn sóng, quét nhìn ống quần cái, Ngưng Hương thả chậm bước chân, giả bộ xem hoa : "Chưa thấy qua, trong thôn chỉ có cây hạnh, cây đào, nào có loại cây hiếm như cây táo hồng này."

      dừng lại nàng liền chậm lại, ràng là thực muốn trốn , Lục Thành cảm thấy vừa oan ức lại vừa hiếu kỳ, rất muốn biết rốt cuộc nàng suy nghĩ gì.

      "Nàng chậm như vậy, sợ thế tử đợi sốt ruột sao?" Lục Thành nhìn qua khuôn mặt ửng đỏ của nàng, cười hỏi.

      Trong lời của phảng phất vui vẻ thân mật tự nhiên, căn bản để ý nàng là nha hoàn của ai, càng hề có chút hiểu lầm khinh thị nàng, Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi đến vườn trái cây, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng .

      Lục Thành cười cười, hất cằm về hướng Tây bắc của vườn trái cây, "Nhanh lên thôi, đừng để cho bọn họ chờ."

      Nụ cười kia còn ấm áp sáng rỡ hơn cả ánh nắng ngày xuân, Ngưng Hương từng đem trở thành người bạc tình, giờ khắc này, nàng lại bị nam nhân cởi mở với nụ cười rạng rỡ đó làm ấm lòng. Cuối cùng cũng có người cùng thôn dù biết được nàng là nha hoàn hầu hạ Bùi Cảnh Hàn hề dùng ánh mắt đầy ý sâu xa nhìn nàng, cũng hề bóng gió hỏi thăm nàng có bị Bùi Cảnh Hàn thu dùng hay .

      Sau khi cảm động, là áy náy.

      Giữa Lục Thành và Phùng nương, nàng biết đều là tin đồn, nhưng nàng tiếp xúc qua Lục Thành là người vui vẻ giúp người làm niềm vuii, tính tình thân thiện, cũng quang minh lỗi lạc dễ dàng coi thường người khác, còn là người cha tốt, cực kỳ tỉ mỉ săn sóc, sao nàng có thể bởi vì chút suy đoán liền quyết định xa lánh người mà từng giúp nàng và Lý má má hai lần?

      Chỉ riêng việc suy đoán bạc tình mình có khác gì những thôn nhân xầm xì to suy đoán chuyện giữa nàng và Bùi Cảnh Hàn chứ?

      Ở trong lòng lặng lẽ tiếng xin lỗi, Ngưng Hương nhàng thở phào, hướng về phía Lục Thành nhoẻn miệng cười, "Vậy Lục đại ca đợi chút, ta vào xe ngựa lấy ống trúc trước, thế tử rất khó tính, chắc chắn dùng đồ mà bọn hạ nhân chúng ta sử dụng để uống nước đâu."

      từ "Chúng ta", đem nàng cùng Lục Thành thuộc về thành loại người.

      Nhịp tim Lục Thành đập tăng nhanh, vì nụ cười xinh đẹp tinh khiết của nàng, hiểu nàng còn hiểu lầm gì mình, cười đến bên cạnh nàng, "Vậy ta cùng nàng, lần đầu tiên nàng đến đây, ta sợ nàng nhớ được đường, bị lạc mất."

      Ngưng Hương nhìn ngắm chung quanh, khẽ ừ tiếng.

      Quan hệ khôi phục như trước, Lục Thành rất quen thuộc cùng nàng hàn huyên, "Sao các người lại đến đây?"

      Ngưng Hương thở dài : "Thế tử muốn đến Lão tiên sơn để săn bắn, chúng ta hầu hạ cuộc sống hằng ngày của ngài ấy, vừa rồi mới dùng cơm ở Nghênh Tiên cư, bỗng nhiên lại muốn đến bên này ngắm hoa... Bất quá cũng là trùng hợp, ra Lục đại ca làm việc ở đây."

      "Đúng là quá trùng hợp, ta cũng nghĩ tới gặp nàng ở trấn này." Lục Thành tránh vòng qua cây nghiêng, đến cành có quả, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng hồng của nàng: "Ta với bạn trưa nay đến Nghênh Tiên cư để dùng cơm, lúc vừa ra liền nhìn thấy các người xuống xe, cho nên khi về đến đây nghe sư phụ các người sắp tới, nên lúc đó ta thấy nàng mới có giật mình."

      nhắc tới chuyện ngẫu nhiên gặp mặt ở trấn , Ngưng Hương có chút chột dạ, tự chủ nhìn sang bên cạnh.

      Lục Thành lập tức hiểu, lúc ấy nàng nhìn thấy , xuống xe muộn, là vì muốn trốn .

      Là sợ hiểu lầm cái gì sao?

      Công tử tôn quý, nha hoàn xinh đẹp, quả làm cho người suy nghĩ sâu xa.

      Nhưng thấy nàng mỗi lần về nhà đều mặc xiêm y cũ, Lục Thành tin nàng phải là loại người thấy người sang muốn bắt quàng làm họ đó, người như vậy đều hư vinh, hận nhất là thể áo gấm về nhà cho tất cả mọi người biết nàng được chủ tử sủng ái.

      Còn nàng lại sợ tất cả thôn dân quen thuộc hiểu lầm, hay chỉ sợ riêng hiểu lầm?

      Ý niệm trong đầu vừa dâng lên, Lục Thành hưng phấn siết nắm tay thành quyền, cười sang chuyện khác: "Lần trước ôm A Nam trở lại, tiểu tử thúi đường tỉnh, thấy được nàng nó cáu gắt ngừng, còn cố ý tiểu lên người của ta."

      Nhớ đến gương mặt ngủ đáng của A Nam, Ngưng Hương trầm tĩnh lại, kinh ngạc nhìn về phía Lục Thành, " thể nào? Thằng bé mới mấy tháng thôi, làm sao biết mấy chuyện đó, chắc Lục đại ca suy nghĩ nhiều thôi."

      Lục Thành hề tránh né, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng: "Sao lại thể, vừa về đến nhà nó liền nhào vào lòng nhị thúc nó đòi ôm, nửa ngày cũng thèm nhìn đến ta, buổi tối ăn cơm cũng để cho ta đút, cuối cùng ta phải hứa cuối tháng này dẫn nó cùng vào thành để thuận tiện đón nàng trở về, nó mới bằng lòng cho ta ôm ngủ."

      Có con trai tốt, đón nàng về nhà cũng đều có sẵn lý do.

      Lý do này quả tốt lắm, nếu như có chuyện em họ nàng xì xào bàn tán, Ngưng Hương cũng nghĩ nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện đường muội Lục Thành có khả năng thích nàng, Ngưng Hương đột nhiên có chút được tự nhiên, nhịn được suy đoán A Nam có phải là cái cớ để Lục Thành ngụy trang hay .

      Trong lòng rối loạn, Ngưng Hương tận lực tự nhiên cười : "Lục đại ca cần phiền phức như thế, hơn nữa trẻ con thường hay quên, có lẽ bây giờ A Nam cũng nhớ ta là ai đâu."

      Lục Thành ngay lập tức: " có gì phiền cả, cuối tháng này A Nam vừa tròn tuổi, ta vốn muốn dẫn muội muội cùng nó dạo trong thành, sau đó mua vài món đồ, buổi tối ta ngủ lại ở nhà của Tam thúc, ngày hôm sau trở về cũng vừa đúng lúc thuận đường đón nàng..." đến đây đột nhiên ý thức được cái gì, Lục Thành vội vàng lúng túng : "Ôi, xem ta kìa, cứ mãi nghĩ A Nam thích nàng, thôi quên , để tối nay chúng ta về nhà vậy, kẻo A Nam nhìn thấy nàng cứ quấn quýt đòi đến nhà nàng, làm cho nàng thêm phiền phức nữa."

      Ngưng Hương nghe hiểu lầm mình ghét bỏ A Nam, lập tức nóng nảy, ngẩng đầu lên : " có, ta rất thích A Nam, A Nam rất ngoan ngoãn..."

      "Vậy quyết định như vậy nhé?" Lục Thành giọng cắt đứt nàng, đôi mắt hoa đào rạng rỡ phát sáng, "Cuối tháng này chúng ta vẫn gặp nhau ở cửa thành bắc."

      Ngưng Hương còn cách nào khác cự tuyệt nữa, nhưng nàng muốn biết rốt cuộc Lục Thành có ý kia hay , nên liền cất lời tán gẫu : "Hôm đó sau khi Lục đại ca , Thu Nhi có chút vui, cứ lầm bầm Lục đại ca coi nàng như hài tử, gọi ta là đại nương, còn nàng ấy cứ kêu là Thu Nhi."

      Tâm niệm Lục Thành nhanh chóng thay đổi, ý kiến muốn thuận theo tâm ý thổ lộ với nangg, và ý kiến muốn tiến hành mọi chuyện theo kế hoạch ngừng tranh đấu với nhau, do dự chút, cuối cùng vẫn lựa chọn vế sau, buồn cười : "Chuyện đó ấy à, nàng ấy là tiểu nha đầu chưa được mười tuổi, nên ta mới gọi nhủ danh của nàng ấy."

      Quả nhiên là xem đường muội như trẻ con, chứ phải là có ý định gì với nàng.

      Ngưng Hương lập tức cảm thấy đầu vai chợt , cười nhìn Lục Thành cái, "Thu Nhi mười ba rồi."

      Lục Thành lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức bất đắc dĩ : "Vậy lần sau ta kêu nàng ấy là Nhị nương, kẻo nàng ấy lại nhìn ta vừa mắt."

      Ngưng Hương cúi đầu cười.

      Trong mắt của Lục Thành nhanh chóng lướt qua vẻ thất vọng cùng may mắn, thất vọng vì thấy nàng cũng hy vọng mình thích nàng, may mắn vì mình cũng có vội vã biểu lộ ràng cõi lòng. Từ trong xe ngựa lấy hai cái ống trúc, hai người liền thẳng đến kia con suối.

      con suối rất , xung quanh có người đắp lớp gạch, lớn bằng khoảng hai nắp vung nồi, chỗ được đắp đó sùng sục sùng sục bốc lên bong bóng, tràn đầy nước suối từ kênh mương nho chảy về phương Bắc, biết cuối nguồn là ở đâu. làn gió mát thổi tới, cả vườn thoang thoảng mùi hương dịu của cây táo hồng, Lục Thành khom lưng lấy nước, Ngưng Hương nhìn chung quanh vòng, thốt ra lời hâm mộ tự đáy lòng: "Có thể làm việc ở chỗ này tốt, mùa thu Lục đại ca phải có thể tùy tiện ăn trái cây sao?"

      Lục Thành vừa múc xong ống trúc đầy nước, đưa cho nàng cười " ra nàng thấy tốt là bởi vì có trái cây ăn sao?"

      Ngưng Hương đỏ hồng mặt, nàng chỉ là tùy tiện chút, chứ đâu phải vì nàng thích ăn trái cây.

      Lục Thành suy nghĩ chút, thử dò xét : "Mùa thu, lúc thu hoạch táo hồng thường đủ người, thỉnh thoảng mời thôn dân đến hỗ trợ hái quả, nếu như đến lúc đó nàng chuộc thân rồi, ta có thể mời các huynh muội nhà nàng đến hỗ trợ, ngày mỗi người còn có thể được hai mươi văn tiền."

      Có thể kiếm được tiền tiêu vặt,mà công việc lại nhàn nhã như thế, Ngưng Hương lập tức : "Tốt, vậy Lục đại ca nhớ gọi đại ca ta tiếng, đại bá, phụ bá mẫu ta cũng có thể hỗ trợ, Thu Nhi, Thu Nhi cùng A Mộc cứ tính người là được." Cây ăn quả cành cây thấp, A Mộc có thể giúp hái được những quả thấp bên dưới.

      Những thứ này cũng có vấn đề gì, Lục Thành cố ý trêu ghẹo nàng : "Bảo A Mộc làm việc, nàng làm tỷ tỷ lại lười biếng?"

      Ngưng Hương tiếc nuối nhìn những cây ăn quả bên cạnh, thở dài : "Mùa thu sang năm ta mới có thể chuộc thân, năm nay chắc chắn có cách nào đến đây rồi."

      Lục Thành cúi đầu lấy nước, tỉ mỉ cân nhắc những lời này.

      Giọng của nàng chắc chắn, rất xác định mùa thu sang năm có thể chuộc thân, cách khác, nàng biết Bùi Cảnh Hàn nhất định thả nàng ra ngoài phủ, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng có chiếm hữu theo dục vọng của nam nhân, nếu vậy chắc có lẽ vấn đề nằm ở bạc chuộc thân rồi.

      Khói mù trong lòng của Lục Thành tan , đứng thẳng người dây, bâng quơ như tán gẫu hỏi: "Các người chuộc thân chắc phải cần bạc nhiều lắm?"

      Ngưng Hương vừa vừa : "Hai mươi lượng, cũng đến nỗi nào, ta tích góp thêm hơn năm là đủ rồi."

      Quả thế.

      Lục Thành tại tháng nhận tiền công hai lượng, đoán tiền lương của Ngưng Hương chắc cũng cỡ đó, nếu đến mùa thu sang năm... Vậy trong tay nàng giờ chắc có bốn năm lượng bạc, trong nhà có mười , mừơi hai lựơng nghĩ, nếu như hai người cùng nhau tích góp, đến khoảng tháng sáu là có thể chuộc thân.

      Nếu muốn để cho nàng tiếp nhận bạc của , phải tranh thủ trong vòng ba tháng này để nàng nguyện ý gả cho .

      Vụng trộm nhìn nương ôn nhu lương thiện bên cạnh Lục Thành cảm thấy rất là có lòng tin ở bản thân mình.

      "Vậy nàng cứ siêng năng làm việc , sang năm ta gọi nàng đến hỗ trợ." Tạm thời giấu tâm tư của chính mình, Lục Thành cười .

      Ngưng Hương có chút ngượng ngùng gật đầu, cũng rất khát khao cuộc sống sau khi chuộc thân.

      Hai người vừa vừa tán gẫu, lúc sắp đến gần chỗ của Bùi Cảnh Hàn cùng Tố Nguyệt ngắm hoa, Ngưng Hương tiếp nhận ống trúc trong tay Lục Thành, giọng nhường về trước. là Bùi Cảnh Hàn thích người ngoài lảng vảng trong tầm mắt của , thứ hai Ngưng Hương cũng muốn để cho Bùi Cảnh Hàn nhìn ra nàng cùng Lục Thành có giao tình, nàng chưa quên đời trước bởi vì nàng cùng Thẩm công tử nhiều hai câu nói, Bùi Cảnh Hàn liền hoài nghi nàng cùng Thẩm công tử có tư tình.

      Lục Thành cũng nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của Bùi Cảnh Hàn khi nhìn Tố Nguyệt, cũng thức thời chào từ biệt.

      Ngưng Hương đưa mắt nhìn xa đoạn, mới xoay người tiếp tục về phía trước.

      Khi đến rất gần, lại thấy được bóng người, Ngưng Hương nhàng gọi tiếng.

      Thanh truyền tới trong tai Tố Nguyệt, nàng ấy nóng lòng xô đẩy nam nhân đè ở người.

      " cần sợ, sớm muộn gì nàng ấy cũng biết." Bùi Cảnh Hàn thở hổn hển , xong tiếp tục ngậm lấy đôi môi hồng diễm của Tố Nguyệt, thân thể lại quấn quýt áp sát nàng vào thân cây, hận thể quan tâm tất cả mọi thứ, tại liền xỏ xuyên qua nàng.

      Tố Nguyệt muốn để cho Ngưng Hương trông thấy, muốn làm cho Ngưng Hương lo lắng giùm nàng sớm như thế, nhưng lại có tác dung, nàng càng giãy dụa mạnh, Bùi Cảnh Hàn càng ép chặt hơn, bàn tay siết chặt lấy nàng, hoàn toàn có ý định muốn rút ra khỏi váy của nàng.

      Bên kia Ngưng Hương rất nhanh liền nhìn thấy vạt áo thấp thoáng của hai người sau bụi cây ăn quả, ban đầu có cánh lá và những chùm quả che lấp, nàng chỉ tưởng là hai người đứng dưới tàng cây ngắm hoa, lại thêm hai bước, mới phát hai người kia làm chuyện gì, tâm đột nhiên nguội lạnh thấu xương, ống trúc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

      Cũng may nàng phải là Ngưng Hương lỗ mãng của kiếp trước.

      Sít sao nắm lấy ống trúc, Ngưng Hương tựa như cái gì cũng biết, cười : "Thế tử, em lấy nước về rồi."

      Nàng muốn nhắc nhở bọn họ tách ra.

      Tố Nguyệt cầu khẩn nắm lấy cổ tay của Bùi Cảnh Hàn, hy vọng dừng lại.

      Bùi Cảnh Hàn lại hài lòng bình tĩnh trong lời của Ngưng Hương, chính là muốn cho Ngưng Hương trông thấy, để cho nàng ghen tị và mong muốn tối nay cũng đối đãi với nàng y như thế.

      Cho nên buông lỏng môi Tố Nguyệt ra, lại nhéo nàng cái.

      Tố Nguyệt vội vàng kịp chuẩn bị, thất kinh kêu thành tiếng.
      Last edited: 1/4/16
      Mật ^ Mật, Yên Hoa, td2n44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :