1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị - Vô Ý Bảo Bảo (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 72

      Editor: Puck


      ai có thể nhục mạ trẫm như vậy.” Dạ Mặc Hiên cắn răng nghiến lợi từ từ phun ra câu.


      “Dạ Mặc Hiên, ta cho ngươi biết, bây giờ mặc kệ ngươi bị hạ dược gì mà đối xử với ta như vậy, sau này ta tuyệt đối tha thứ cho ngươi, tuyệt đối ! Chết cũng tha thứ, ta hận ngươi cả đời, đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn!” Sở Thanh Linh gắt gao cắn môi mình, từng chữ từng chữ dứt khoát cắn ra. Toàn bộ trong mắt đều là thù hận cùng tức giận.


      Dạ Mặc Hiên ngớ ra, nhất thời quên mât động tác tay, ngây ngốc nhìn nữ nhân dưới thân bị cắn nát môi. Sau khi nghe lời ngoan tuyệt của nữ nhân dưới thân trong lòng bỗng nhiên đau đớn lý do. xảy ra chuyện gì?


      “Mất hứng!” Dạ Mặc Hiên đứng dậy tùy ý mặc y phục lên, hừ lạnh tiếng: “Ngươi là nữ tử hiểu phong tình, hiểu Hắc Vũ coi trọng ngươi vì cái gì.”


      Sở Thanh Linh nhanh chóng kéo mền tơ đắp kín, mặt nghiêng qua bên quay đầu liếc Dạ Mặc Hiên cái.


      “Ngươi thành ở đây đợi cho trẫm.” Dạ Mặc Hiên mặc xong quần áo, quay đầu nhìn Sở Thanh Linh, lại phát người giường quay đầu phát ra bất kỳ thanh gì.


      Dạ Mặc Hiên rất muốn tiến lên bóp cằm Sở Thanh Linh, xem xem vẻ mặt tại của nàng là như thế nào, nhưng vẫn do dự cuối cùng nhịn được, xoay người ra cửa.


      Các cung nữ ở cửa khom lưng cung tiễn hoàng thượng, mà trong lòng kinh hãi tột đỉnh. Mới vừa rồi thanh bên trong biểu đạt ràng, hoàng thượng lại muốn dùng sức mạnh với nương nương, mà nương nương tức giận mắng hoàng thượng là cầm thú. Khi các cung nữ còn đắm chìm trong kinh ngạc bên tai truyền tới thanh lạnh lẽo thản nhiên của Dạ Mặc Hiên.


      “Đều diệt trừ .” Dạ Mặc Hiên nhàng phất tay, trong giây lát đoạt sinh mạng tươi sáng của mấy cung nữ, chỉ vì họ nghe được chuyện nên nghe.


      Dạ Mặc Hiên có chút mệt mỏi tiêu sái hành lang trống trải, tay tự giác mà đặt lên ngực. Ở đó hơi đau đớn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao thấy gương mặt tức giận cùng thù hằn của nữ nhân kia, mình đau lòng. Trong lòng mơ hồ có thanh, nếu mình tiếp tục nhất định hối hận. Dạ Mặc Hiên cũng hiểu bản thân như thế nào, nghe được lời kiên quyết đoạn tuyệt từ trong miệng nữ nhân kia thốt ra trong lòng lại có chút sợ hãi. Dạ Mặc Hiên cau mày sải bước về phía trước, lắc đầu suy nghĩ tiếp chuyện phiền lòng này nữa.


      Bên trong Tây Cung, Sở Thanh Linh cắn chặt môi nằm ở giường nhúc nhích. Vốn là ngày hè nóng bức, Sở Thanh Linh lại cảm thấy dường như mình trong mùa đông giá rét. Cả người rét run, trái tim cũng lạnh lẽo. mặt hơi đau đớn còn tố cáo hành vi man rợ vừa rồi của Dạ Mặc Hiên. Sở Thanh Linh từ từ đưa tay sờ lên bụng của mình, tay vẫn còn khẽ run, nghĩ lại mà sợ toàn bộ chuyện vừa rồi. Mặc Hiên lại có thể biến thành như vậy, rốt cuộc người phương nào hạ thuốc gì cho ? Chân mày Sở Thanh Linh nhíu chặt, trong lòng càng thêm nhớ nhung mong Đông Phương Thiểu Tư tới.


      “Thiểu Tư, chàng ở đâu? Ta rất nhớ chàng.” Sở Thanh Linh nhìn tẩm cung yên tĩnh mà trống trải, tự mình lẩm bẩm. Buổi tối ngày mai, cơn ác mộng này kết thúc. Sở Thanh Linh thầm tự an ủi mình, ngày mai, nhất định Thiểu Tư đến đón mình, nhất định dẫn mình .


      Hôm sau, toàn bộ trong hoàng cung vẫn như cũ. Khác biệt duy nhất chính là thay đổi toàn bộ cung nữ trong cung của Sở Thanh Linh. Ngày hôm nay Sở Thanh Linh an tĩnh ngồi trong tẩm cung, mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất nóng vội, ngóng nhìn trời đêm phủ xuống. Hắc Vũ cam kết tối nay nhất định đưa mình ra khỏi cung.


      Đối với Sở Thanh Linh mà mỗi phút mỗi giây trong ngày này đều rất dài, rốt cuộc màn đêm cũng từ từ phủ xuống. Hoàng cung vàng ngọc huy hoàng bao phủ trong màn đêm đen. Sở Thanh Linh đứng bên cửa sổ nhìn bóng đêm lạnh bạc mà mất hồn. Bóng đêm càng lúc càng tối tăm, trái tim Sở Thanh Linh càng lúc càng vội vàng.


      “Quá sốt ruột sao?” Đêm khuya, sau lưng Sở Thanh Linh truyền đến giọng mong đợi lâu.


      “Hắc Vũ.” Đột nhiên Sở Thanh Linh xoay người, vui mừng giọng hô lên.


      Nghe thanh mong đợi vui mừng của Sở Thanh Linh, trong lòng Hắc Vũ rung động. Biết phải nàng vì mình mà kích động như vậy, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác khác thường. Bỗng nhiên, Hắc Vũ thấy khuôn mặt sưng lên của Sở Thanh Linh mà giật mình.


      “Mặt của ngươi, chuyện gì xảy ra?” Hắc Vũ kinh ngạc thể tin nhìn mặt của Sở Thanh Linh mà hỏi.


      có gì. Dường như Mặc Hiên bị người ta bỏ thuốc, ta cũng nhìn ra là thuốc gì.” Sở Thanh Linh , trong đầu lên hành vi thô bạo của Dạ Mặc Hiên đêm qua, nhăn mày sâu.


      “Cái gì?!” Hắc Vũ càng kinh ngạc, “ đánh ngươi? Bị người bỏ thuốc?”


      “Ừhm, nhưng tất cả chuyện này chẳng quan hệ tới ta nữa. Dẫn ta thôi.” Sở Thanh Linh vội vàng , “Dẫn ta , khắc cũng muốn đợi ở đây.”


      Hắc Vũ có chút đành lòng cùng đau lòng nhìn mặt sưng của Sở Thanh Linh, rất muốn đưa tay ra vuốt ve nhàng, nhưng vẫn còn nhịn được.


      “Được, ta dẫn ngươi , bây giờ liền .” Hắc Vũ trịnh trọng gật đầu cái. Mặc dù hiểu gần đây Mặc Hiên xảy ra chuyện gì, nhưng Hắc Vũ hiểu sâu, tại hành động của Mặc Hiên tuyệt đối tầm thường, căn bản giống như . Có lẽ đúng như lời Thanh Linh bị bỏ thuốc, nhưng nếu đưa Thanh Linh , trước khi giải thuốc cho Thanh Linh bị tổn thương thương tích đầy mình.


      “Có đồ muốn mang theo ?” Hắc Vũ nhìn Sở Thanh Linh thân vật gì mở miệng hỏi: “Đông Phương Thiểu Tư chờ ở bên ngoài cung rồi.”


      có.” Sở Thanh Linh suy xét quá lâu lắc đầu cái, “ có thứ gì muốn mang , dẫn ta ra ngoài thôi, bay giờ ta muốn trở về bên người Thiểu Tư.” Sở Thanh Linh xong, sờ sờ túi thơm trong ngực mấy ngày trước thêu. Cũng chỉ có thứ này khiến bản thân mình tình nguyện mang , hoàng cung lạnh lẽo này có thứ đồ hay người nào để cho mình lưu luyến.


      “Được, chúng ta .” Hắc Vũ khẽ gật đầu cái, xoay người về phía trước, “ theo ta.”


      Sở Thanh Linh gì, chỉ kiên định gật đầu theo sau lưng Hắc Vũ.


      Cung nữ ở cửa sớm bị Hắc Vũ điểm huyệt bất tỉnh nhân , Hắc Vũ mang theo Sở Thanh Linh ra cửa tới chỗ thường thường hẻo lánh. Tránh khỏi từng tốp thị vệ, Hắc Vũ thận trọng mang theo Sở Thanh Linh đến phía dưới tường cao hoàng cung.


      “Từ nơi này ra ngoài là được rồi.” Hắc Vũ chỉ vào bức tường cao giải thích cho Sở Thanh Linh, “chúng ta nhảy qua đây.”


      “Ừhm.” Sở Thanh Linh gật đầu.


      “Nhắm mắt lại, ta ôm ngươi qua.” Hắc Vũ gãi gãi đầu, xấu hổ .


      Sở Thanh Linh gật đầu hai mắt nhắm nghiền. Ngay lúc này, trong nháy mắt chung quanh sáng trưng, từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến ra rất nhiều thị vệ mang theo đuốc, tất cả đều cầm đao trong tay bao bọc xung quanh hai người. Tiếng bước chân dày đặc khiến lòng Hắc Vũ chìm sâu xuống dưới, xem ra người ít. Sở Thanh Linh mở mắt ra, có chút kinh hoàng nhìn hết thảy trước mắt. Bị Mặc Hiên phát sao? vẫn sớm có dự tính chờ lúc mình trốn ?


      Dưới ánh đuốc vũ khí của bọn thị vệ lóe sáng lạnh lẽo, chung quanh cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng đuốc cháy lốp bốp. Hắc Vũ giận tái mặt nhìn đám người nhúc nhích trước mắt.


      Từ từ, phía sau đám người vang lên tiếng bước chân, bọn thị vệ cũng chuyển bước nhường ra con đường. Người từ từ tới trước mắt chính là Dạ Mặc Hiên mặc long bào màu vàng. Dạ Mặc Hiên lạnh lùng nhìn hai người bị vây, trong mắt bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo, quét tới quét lui người hai người mà gì.


      hồi lâu, rốt cuộc Dạ Mặc Hiên chậm rãi mở miệng, giọng điệu cũng lạnh lẽo: “Hắc Vũ, ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm sao?”


      “Ta có.” Hắc Vũ nhàn nhạt mở miệng.


      “Còn có?!” Dạ Mặc Hiên nổi giận, nhìn Sở Thanh Linh ở phía sau lưng Hắc Vũ : “Trẫm , sau khi chuyện thành đưa nàng cho ngươi, bây giờ ngươi chờ kịp muốn đưa nàng ra khỏi cung sao?”


      “Ta chỉ đưa nàng đến nơi nên .” Hắc Vũ lạnh lùng , có chút ý tứ nhượng bộ nào.


      “Được, rất tốt. Trẫm cũng đưa hai người các ngươi đến nơi nên .” Dạ Mặc Hiên lui về phía sau hai bước, thái độ hung dữ, nhàng phất tay: “Bắt lại cho trẫm.”


      “Hoàng thượng, nếu như người làm tổn thương nàng, người nhất định hối hận.” Hắc Vũ nhìn đám người ùa lên, nóng nảy hô về phía Dạ Mặc Hiên.


      thế giới này trẫm chưa hề có hai chữ hối hận!” Dạ Mặc Hiên cười lớn, “Bắt lại cho trẫm, cần lưu tình, chỉ cần chết là được.”


      “Hoàng thượng!” Giọng của Hắc Vũ chìm ngập trong tiếng bước chân ầm ỹ.


      Hắc Vũ rút sáo ngọc bên hông, bảo hộ Sở Thanh Linh ở sau lưng, bình tĩnh ứng đối với đám thị vệ ngừng tiến lên công kích. Sở Thanh Linh nóng nảy nhìn tất cả trước mắt. tại Hắc Vũ vẫn còn thành thạo, nhưng người quá nhiều, có thể duy trì tới mức nào vốn ai biết.


      Mà đứng ở phía sau Dạ Mặc Hiên nhìn động tác của Hắc Vũ cẩn thận bảo hộ Sở Thanh Linh ở sau lưng, đột nhiên cản thấy sao chói mắt.


      “Bắt lấy cho trẫm, đám phế vật, nhiều người như vậy mà ngay cả người cũng bắt lại được sao?” Dạ Mặc Hiên gầm thét điên cuồng.


      Trong lòng bọn thị vệ cảm thấy bất đắc dĩ cùng uất ức, người đối kháng cùng bọn trước mắt là ai chứ, là đương kim quốc sư đại nhân, cũng từ công tử đệ nhất Thành Hạ quốc nha. Tuy đối phương ra tay độc ác, nhưng xuống tay . lấy tính mệnh, nhưng từng chiêu đều khiến người ta choáng váng ngất xỉu.


      Hắc Vũ cau mày nhìn thị vệ ngừng tiến lên, trong lòng cũng cảm giác ổn. Tiếp tục như vậy thể lực của mình tiêu hao liên tục cho tới khi nào hết thôi. Vậy phải làm sao cho tốt? Chẳng lẽ năng lực đưa Thanh Linh ra ngoài mình cũng có sao?


      Sở Thanh Linh núp ở sau lưng Hắc Vũ trong lòng lại càng khẩn trương, tại nên như thế nào cho tốt?


      “Thanh Linh!” Bỗng nhiên, thanh quen thuộc đến mức khiến Thanh Linh rơi lệ xuất đầu hai người.


      “Thiểu Tư! Thiểu Tư ——!” Sở Thanh Linh luống cuống kêu lớn, ngẩng đầu nhìn bóng dáng quen thuộc tường cao. Nước mắt cứ đột nhiên chảy ra, ấm áp trong lòng sắp hòa tan xuống. Trong lòng có thanh điên cuông gào thét, chàng tới, chàng tới rồi, rốt cuộc chàng tới!


      “Ta tới đón nàng rồi.” Đông Phương Thiểu Tư nhàng rơi xuống bên cạnh Sở Thanh Linh, cái gì cũng để ý liền kéo nàng vào trong ngực. Cảm thụ thân thể mềm mại trong ngực, Đông Phương Thiểu Tư thỏa mãn muốn suy nghĩ gì nữa.


      Lãnh Ngự Phong cùng y tiên cũng nhảy xuống, còn có nhóm người áo đen thân thủ mạnh mẽ. Lãnh Ngự Phong vừa chống đỡ công kích của nhóm thị vệ vừa trầm tĩnh liếc mắt nhìn hai người ôm chặt nhau, liều mạng nhếch miệng: “Ta các ngươi, muốn thân thiết cũng nên xem trường hợp chút được ? tại cần chạy trốn trước.”


      Vậy mà hai người lại mắt điếc tai ngơ ôm nhau chặt. Sở Thanh Linh vừa khóc vừa cười liều mạng ôm chặt hông Đông Phương Thiểu Tư, sợ mình nằm mơ, sau khắc Đông Phương Thiểu Tư cẩn thận biến mất. Còn Đông Phương Thiểu Tư nhìn người trong ngực lại càng dám nháy mắt, sợ trong nháy mắt người trong lòng thấy tăm hơi.


      Cách đó xa, Dạ Mặc Hiên nhìn toàn bộ trước mắt, trong ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
      Chris thích bài này.

    2. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 73

      Editor: Puck


      Cách đó xa, Dạ Mặc Hiên nhìn tất cả trước mắt, trong ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo. Dạ Mặc Hiên hiểu vì sao khi vừa nhìn thấy Sở Thanh Linh say sưa ôm lấy người nam nhân kia như vậy, trong lòng liền nổi cơn giận dữ, hận thể lập tức ngăn cản hai người.


      Cục diện càng lúc càng hỗn loạn, người bên Dạ Mặc Hiên đông đảo, mà Đông Phương Thiểu Tư mang tới dù ít người nhưng thân thủ tầm thường, nhất thời đánh giằng co.


      “Trước tiên đưa nha đầu , chuyện thân thiết để làm sau.” Y tiên đánh bay người thị vệ sau đó quay đầu tức giận với Đông Phương Thiểu Tư.


      “Được, tiền bối, ta lên trước, bản thân cẩn thận.” Đông Phương Thiểu Tư ôm lấy Sở Thanh Linh định bay lên. Lãnh Ngự Phong nhếch miệng lẩm bẩm: “Tại sao kêu ta cẩn thận chút?”


      “Bắn tên!” lúc Đông Phương Thiểu Tư chuẩn bị ôm Sở Thanh Linh nhảy lên ra thôn ngoài, giữa trời đêm vang lên thanh lãnh khốc của Dạ Mặc Hiên.


      Mũi tên ùn ùn bắn tới, Đông Phương Thiểu Tư cau mày, lướt qua bên, tay ôm Sở Thanh Linh, tay vung kiếm Long Văn chặn mũi tên bay tới. Mưa tên ngừng bắn về phía người Đông Phương Thiểu Tư, ngay cả thị vệ hoàng cung ở gần cũng bị bắn trúng. Hắc Vũ chặn tên, phức tạp nhìn về phía Dạ Mặc Hiên cách đó xa. lại có thể làm được đến trình độ này?


      “Hừ, có điểm giống gã hoàng đế.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh bảo hộ Sở Thanh Linh ở trong ngực. Sở Thanh Linh tựa vào trong lòng Đông Phương Thiểu Tư, thờ ơ nhìn Dạ Mặc Hiên gì.


      “Bắt lại.” Dạ Mặc Hiên phất tay, càng thêm thị vệ ùa lên. Mà chỉ cần Đông Phương Thiểu Tư định mang Sở Thanh Linh nhảy lên tường cao, nghênh đón bọn họ chính là mưa tên mãnh liệt phân biệt được địch ta.


      Đông Phương Thiểu Tư nắm chặt kiếm Long Văn trong tay, xem ra Dạ Mặc Hiên chuẩn bị làm tiêu hao hết thể lực của mọi người rồi. thể kéo dài thêm! Đông Phương Thiểu Tư đưa Sở Thanh Linh cho Lãnh Ngự Phong : “Ngự Phong, qua đây trông giữ Thanh Linh.”


      “Để làm gì?” Lãnh Ngự Phong có chút chật vật, sau khi ngăn cản kiếm sắc bén của người liền nghiêng mình đến bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư.


      “Bắt giặc phải bắt vua trước. Ta bắt Dạ Mặc Hiên lại, nếu hôm nay chúng ta đừng nghĩ tới khỏi đây.” Đông Phương Thiểu Tư trầm giọng , “Chăm sóc Thanh Linh cho tốt dùm ta, mất cọng tóc ta cạo trọc đầu ngươi.” Lãnh Ngự Phong chết lặng giựt giựt khóe miệng, rơi xuống cọng tóc liền lấy mái tóc đen nhánh của mình tới bồi thường, có phải hơi quá đáng? Mặc dù trong lòng hơi oán trách, nhưng Lãnh Ngự Phong vẫn cẩn thận bảo hộ Sở Thanh Linh ở sau lưng.


      “Thiểu Tư, cẩn thận. Chàng phải nhớ, ta thể có chàng.” Sở Thanh Linh lo lắng nhìn Đông Phương Thiểu Tư.


      “Yên tâm.” Đông Phương Thiểu Tư cười rạng rỡ với Sở Thanh Linh, dưới chân điểm , cả người nhàng bay lên giữa trung, kiếm Long Văn phát ra tiếng vang vù vù, lóe ánh sáng bạc khiếp đảm lòng người. Hắc Vũ nhìn bóng dáng Đông Phương Thiểu Tư giữa trung mà ngớ ngẩn, nghĩ tới ở đây lại có thể thấy được kiếm pháp Long Văn của Đông Phương Thiểu Tư trong tin đồn! Quả nhiên là danh bất hư truyền, kiếm khí dường như có thể chém khí.


      “Bảo vệ hoàng thượng!” Mọi người đột nhiên thấy trung xuất bóng người, đầu tiên bị ánh sáng của kiếm Long Văn làm rung động, sau thấy ánh sáng này nhắm thẳng vào Dạ Mặc Hiên lúc này mới hốt hoảng muốn đến bên cạnh Dạ Mặc Hiên. Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư tràn ngập tự tin bá đạo, kiếm Long Văn vung lên, ánh sáng bạc phát triển mạnh mẽ. Dạ Mặc Hiên vẫn nhúc nhích, chỉ yên lặng đứng tại chỗ chờ Đông Phương Thiểu Tư trong nháy mắt tiến tới gần mình.


      “Hoàng thượng, mau.” Thanh Cát vung chưởng về phía Đông Phương Thiểu Tư, ý định ngăn cản thế tấn công bén nhọn của Đông Phương Thiểu Tư


      “Cút ngay.” Đông Phương Thiểu Tư quát tiếng, dốc hết toàn lực xuất chiêu, Thanh Cát cũng toàn lực đưa tay lên đón. Hai khối kình khí gặp nhau giữa trung, Thanh Cát bị đánh lui liên tiếp mười bước, đột nhiên phun ra ngụm máu rồi nhúc nhích nữa.


      “Dạ Mặc Hiên.” Ngay sau đó, kiếm Long Văn lạnh lẽo của Đông Phương Thiểu Tư liền nhắm ngay cổ họng Dạ Mặc Hiên. Trong nháy mắt chung quanh lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng nắm chặt vũ khí trong tay căng thẳng nhìn Dạ Mặc Hiên.


      “Đông Phương Thiểu Tư, lâu gặp.” Dạ Mặc Hiên cười lạnh.


      “Là rất lâu thấy.” Đông Phương Thiểu Tư cũng cười lạnh, “Đường đường là quốc vương Thành Hạ quốc mà lại hèn hạ vô sỉ đến mức này, lừa gạt nữ nhân của người khác.”


      Đông Phương Thiểu Tư vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng nghị luận nho .

      “Các ngươi muốn hoàng thượng của các ngươi sống hay chết đây?” Đông Phương Thiểu Tư đưa kiếm Long Văn đè sát lên cổ Dạ Mặc Hiên, thanh trầm thấp với bọn thị vệ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, trong giọng tràn đầy đe dọa nguy hiểm.

      Đám người Lãnh Ngự Phong mang theo Sở Thanh Linh tới bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, bĩu môi với đám người chung quanh: “Muốn hoàng thượng chết hay sống?”

      Bọn thị vệ cũng vọng động, đều đợi mệnh lệnh của Dạ Mặc Hiên. Mà khuôn mặt lạnh lẽo của Dạ Mặc Hiên gì. Hai bên lại bắt đầu giằng co.

      Đông Phương Thiểu Tư cau mày, xem ra đúng là xem thường Dạ Mặc Hiên. Đông Phương Thiểu Tư cũng thêm gì, trong nháy mắt vung kiếm đâm vào bả vai Dạ Mặc Hiên, khiến Dạ Mặc Hiên kêu rên tiếng, nhưng vẫn gì. Máu tươi theo kiếm Long Văn mặt đất, chung quanh cực kỳ an tĩnh. bầu khí khiến cho người ta sắp hít thở thông bao phủ xung quanh.

      “Ngay sau đó chính là đầu của hoàng thượng các ngươi.” Đông Phương Thiểu Tư rút kiếm Long Văn ra lạnh lùng quát câu, Dạ Mặc Hiên đau đến mức cau mày vẫn lên tiếng. Sau khi kiếm Long Văn rút ra, máu chảy càng thêm nhiều.

      “Nhường đường!” Bỗng nhiên trong bóng đêm truyền đến tiếng kêu khẽ.

      Mọi người quay đầu liền nhìn thấy Mai quý phi toàn thân cao quý bước nhanh về phía trước. Sở Thanh Linh nhìn thấy ánh mắt phức tạp vô cùng của Mai quý phi, nữ nhân này chỉ sợ là người quan tâm Mặc Hiên nhất.

      “Lệnh bài ở đây, ai dám nghe lệnh, giết tha.” Mai quý phi mạnh mẽ lấy ra khối kim bài ánh vàng rực rỡ. Mọi người xôn xao, cũng tự giác lui về phía sau, nhường con đường cho nhóm người Đông Phương Thiểu Tư. Dạ Mặc Hiên khẽ cau mày. Lá gan Mai Khê khi nào lớn như vậy, lại dám trộm lệnh bài ở ngự thư phòng.

      Mai quý phi lo lắng nhìn về phía Dạ Mặc Hiên, lại đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Dạ Mặc Hiên, Mai quý phi cắn môi nghiêng mặt . sao, tất cả đều sao cả. Chỉ cần có thể sống, hận mình là gì?

      “Bản thân có nữ nhân tốt lại còn cướp đoạt của ta?” Đông Phương Thiểu Tư hài hước hạ thấp giọng trêu tức bên tai Dạ Mặc Hiên. Dạ Mặc Hiên nghe thế, trong lòng tức giận lý do, tay siết chặt.

      Có Dạ Mặc Hiên làm bùa hộ thân quý giá mọi người rất dễ dàng ra khỏi cung, cách đó xa bọn thị vệ vẫn theo, đầu là Mai quý phi. Lúc Đông Phương Thiểu Tư định mang Dạ Mặc Hiên lên xe ngựa, Mai quý phi giống như nổi điên chạy lên, kéo xe ngựa lại: “Ta cũng , dẫn ta cùng .”

      Đông Phương Thiểu Tư vừa định cự tuyệt trong xe lại truyền đến giọng của Sở Thanh Linh: “Lên đây , ta biết ngươi yên lòng về .”

      Đông Phương Thiểu Tư thêm gì, mà mặc cho Mai quý phi bò lên xe ngựa.

      “Yên tâm, ta trả hoàng thượng còn sống cho các ngươi.” Lãnh Ngự Phong nhìn về phía đám người ngựa đông nghẹt phía sau trêu ghẹo. Chuyện này quá kích thích, lần đầu tiên có nhiều người với trang bị vũ khí đầy đủ “Tiễn đưa” mình như vậy.

      Xe ngựa chạy rất nhanh đường, trong xe yên tĩnh hết mức. Mai quý phi xe rách ống tay áo của mình định băng bó vết thương bả vai cho Dạ Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên lại thô bạo đẩy Mai quý phi ra, lạnh lùng : “Cút ngay.” Mai quý phi há miệng, cuối cùng vẫn thốt được lời nào.

      Mai quý phi quay đầu nhìn về phía Sở Thanh Linh, chợt từ từ mở miệng , “Sở nương, cầu xin chuyện, mặc kệ Mặc Hiên đối với như thế nào, nhưng tình cảm tỷ đệ giữa hai người sau nhiều năm như vậy là cách nào phai mờ, cho nên~.”

      “Được rồi, im miệng.” Đông Phương Thiểu Tư khinh bỉ cắt đứt lời của Mai quý phi, lạnh lẽo : “Đó là do trước kia Thanh Linh ngu ngốc, nhặt lấy tiểu súc sinh.”

      Dứt lời, sắc mặt Dạ Mặc Hiên trầm xuống, mà mặt Mai quý phi dâng lên tuyệt vọng. Chẳng lẽ bọn họ có ý định bỏ qua cho Mặc Hiên sao?

      “Nhưng mà trước kia ta lại đồng ý với Thanh Linh, tiểu súc sinh này mà rơi vào tay ta, ta bỏ qua cho lần. Nhưng rơi vào tay ta lần tiếp theo” Đông Phương Thiểu hừ lạnh tiếng mà ra nốt câu. Sắc mặt Sở Thanh Linh từ đầu đền cuối phức tạp, vẫn trầm mặc gì.

      “Cảm ơn, cảm ơn.” Mai quý phi vui mừng năng lộn xộn câu cảm tạ.

      Đột nhiên, trong xe ngựa vang lên thanh thanh thúy. “Bốp” tiếng, Dạ Mặc Hiên dùng sức tát Mai quý phi cái bạt tai.

      Mai quý phi kinh ngạc nhìn sắc mặt Dạ Mặc Hiên càng lúc càng trầm.

      “Tiện nhân, lúc nào trẫm cần nữ nhân cầu tình vì trẫm rồi hả?” Dạ Mặc Hiên lạnh lùng , trong giọng tràn đầy bạo ngược. Mai quý phi cắn môi, trong ánh mắt tràn đầy đau khổ.

      “Đúng, cho tới bây giờ người cũng cần. Cái gì người cũng cần.” Trong giọng của Mai quý phi tràn đầy hờn giận.

      “Ngươi biết là tốt rồi.” Dạ Mặc Hiên lạnh lùng xong nhắm mắt lại thêm gì nữa.

      Sở Thanh Linh ngạc nhiên nhìn hết thảy trước mắt, hồi lâu ra lời.

      Đông Phương Thiểu Tư cười lạnh tiếng, cũng .

      Chỉ có tiếng bánh xe chạy mặt đất

      “Mai quý phi.” Đột nhiên, Sở Thanh Linh chậm rãi mở miệng.

      Mai quý phi ngẩng đầu khó hiểu nhìn Sở Thanh Linh, hiểu vì sao giờ nàng bỗng nhiên lại gọi mình.

      “Mặc Hiên bị hạ thuốc gì?” Sở Thanh Linh chăm chú nhìn Mai quý phi lạnh lùng hỏi. Dạ Mặc Hiên nghe được câu hỏi của Sở Thanh Linh, nhắm mắt lại khẽ run lên, vẫn mở mắt ra.

      “Ta hiểu ngươi cái gì ở đây.” Mai quý phi lập tức phủ nhận, chỉ là trong mắt có chút bối rối nhanh chóng lóe lên nhưng tránh được ánh mắt của Sở Thanh Linh.

      “Là ngươi hạ thuốc?” Trong giọng của Sở Thanh Linh có nửa khẳng định nửa nghi vấn.

      “Ta , ta biết ngươi gì ở đây!” Mai quý phi kiên nhẫn lớn tiếng lại câu rồi quay mặt hề để ý nữa.

      “Ngươi, ngươi xác định làm như vậy hối hận?” Giọng của Sở Thanh Linh sâu xa, trống rỗng.

      Mai quý phi tiếng nào, trong xe ngựa hoàn toàn tĩnh mịch.

      “Có điều, lúc ngươi hối hận tất cả đều muộn.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt cười ném ra câu rồi thêm gì nữa, mà tựa vào trong ngực Đông Phương Thiểu Tư nhắm nghiền mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

      Mai quý phi quay đầu nhắm hai mắt, nhưng đôi môi cắn bật máu. Dạ Mặc Hiên khẽ mở mắt, nhìn người tựa vào trong ngực Đông Phương Thiểu Tư. Cảm giác kỳ quái trong lòng dâng lên. Dạ Mặc Hiên lại phiền não hai mắt nhắm nghiền.

      Xe ngựa ra khỏi thành, tiếp tục chạy như điên.

      “Cần tới đâu các ngươi mới thả Mặc Hiên?” được lâu, rốt cuộc Mai quý phi nhịn được mở miệng hỏi, “ bả vai có vết thương, có thể xử lý dùm chút?”

      chết được.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh tiếng.

      “Nhưng mà, vẫn còn chảy máu.” Mai quý phi cau mày lo lắng nhìn bả vai Dạ Mặc Hiên.

      Đông Phương Thiểu Tư lời, vươn tay điểm huyệt để Dạ Mặc Hiên ngừng chảy máu.

      Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, ngựa mệt mỏi chịu nổi, có cách nào tiếp tục về phía trước.

      “Xuống xe.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng .
      Chris thích bài này.

    3. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 74

      Editor: Puck


      “Xuống xe.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng .


      Bốn người xuống xe ngựa, dưới bóng đêm mông lung nhìn ra chung quanh là vùng thôn quê tương đối hoang vắng.


      “Tách ra ngay tại đây. Các ngươi tự mình trở về .” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng với Dạ Mặc Hiên cùng Mai quý phi: “Chỉ là muốn lấy mấy vật sở hữu tượng trưng cho thân phận của các ngươi, y phục cũng cần phải đổi.” Đông Phương Thiểu Tư suy tính rất chu toàn, như vậy khi hai người đó đến nơi có người ở cũng có ai tin tưởng đương kim hoàng thượng cùng quý phi lưu lạc đến, người hai người đó có thứ gì để có thể chứng tỏ thân phận. Y phục hoàn toàn đổi thành trang phục đơn giản, đợi đến khi hai người đó về đến hoàng cung mọi người ở chỗ an toàn rồi.


      Mai quý phi tiếng nào, giao toàn bộ vòng tay, đồ trang sức đầu cùng lệnh bài lúc trước mang ra ngoài. Lãnh Ngự Phong tiến lên, quăng ra hai bộ y phục đơn giản, thu hồi mấy thứ Mai quý phi giao ra. Mà Dạ Mặc Hiên chỉ hừ lạnh tiếng, gì cũng có động tác gì.


      Đông Phương Thiểu Tư khẽ cau mày, vươn tay điểm trúng huyệt đạo Dạ Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên có cách nào nhúc nhích, chỉ có cặp mắt căm tức nhìn chằm chằm Đông Phương Thiểu Tư.


      “Cởi ra.” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng với Mai quý phi.


      Mai quý phi lên tiếng, mà yên lặng vươn tay lấy ngọc bội bên hông Dạ Mặc Hiên xuống, chiếc nhẫn tay, tất cả toàn bộ đồ vật chứng tỏ thân phận lấy hết. Con mắt Dạ Mặc Hiên giống như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn Mai quý phi, lạnh lùng phun ra hai chữ khiến Mai quý phi đau lòng: “Tiện nhân!” Mai quý phi cắn chặt môi, lời chỉ đẩy nhanh động tác tay. Bỏ toàn bộ đồ người Dạ Mặc Hiên xuống, Mai quý phi cởi toàn bộ áo khoác bên ngoài của Dạ Mặc Hiên, chỉ để lại nội y đơn thuần, lại nhanh chóng thay y phục do Lãnh Ngự Phong ném qua cho Dạ Mặc Hiên.


      “Ngươi cũng thay.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh tiếng.


      Mai quý phi gì, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác người, mặc y phục Lãnh Ngự Phong ném qua.


      Đông Phương Thiểu Tư nhìn y phục đơn thuần có đồ tùy thân của hai người khẽ gật đầu: “Các ngươi có thể được rồi.”


      “Xin giải huyệt đạo cho Mặc Hiên có được ?” Mai quý phi cẩn thận ra cầu.


      Đông Phương Thiểu Tư đưa tay giải khai huyệt đạo cho Dạ Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên giật giật, đưa tay mạnh mẽ muốn tát vào mặt Mai quý phi.


      “Dừng tay!” Sở Thanh Linh quát lớn tiếng, vươn tay tát cái vào mặt Dạ Mặc Hiên.


      Tiếng bạt tai vang dội khiến mọi người chung quanh cũng sửng sốt, Dạ Mặc Hiên kinh ngạc nhìn Sở Thanh Linh giận dữ, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần: “Ngươi dám đánh trẫm!”


      “Đây là trả lại cho ngươi!” Sở Thanh Linh hừ lạnh tiếng, “Ngoại trừ biết đánh nữ nhân ra, ngươi còn có thể làm gì? Phế vật!”


      “Ngươi muốn chết!” Sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư trầm xuống.


      “Bây giờ ngươi muốn tìm cái chết, tiểu tử.” Y tiên bu lại câu hài hước.


      “Chuyện liên quan đến các ngươi.” Mai quý phi cắn răng , “ đánh ta, liên quan gì đến các ngươi.”


      Sắc mặt mọi người khác nhau, con mắt sắc bén của Dạ Mặc Hiên càng trầm xuống, Sở Thanh Linh nhìn Mai quý phi bỗng nhiên nở nụ cười thản nhiên: “ có quan hệ gì với chúng ta, ta cũng , cái tát kia là ta trả lại cho . đánh ngươi có quan hệ gì với ta, bởi vì tất cả mọi chuyện chính là do ngươi gieo gió gặt bão. Nhớ lời của ta, chờ đến lúc ngươi hối hận tất cả đều muộn.”


      Mai quý phi mạnh mẽ nghiêng mặt gì nữa. Dạ Mặc Hiên khẽ cau mày, nhìn Sở Thanh Linh cùng Mai quý phi có vẻ đăm chiêu.

      “Chúng ta , Mặc Hiên, tự giải quyết cho tốt.” Sở Thanh Linh nhìn Dạ Mặc Hiên rồi xoay người tới bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư chuẩn bị rời .

      “Đợi chút, tỷ tỷ!” Đột nhiên, Dạ Mặc Hiên hô lên hai chữ phức tạp lâu.

      Sở Thanh Linh đứng yên, từ từ quay người lại, thấy vẻ mặt mờ mịt cùng phức tạp của Dạ Mặc Hiên, có thêm cả bất lực.

      “Có thể, riêng mấy câu với tỷ tỷ ?” Dạ Mặc Hiên cau mày có chút do dự, “Ta, rất muốn hiểu số chuyện.”

      Sở Thanh Linh ngơ ngẩn, hai chữ tỷ tỷ Dạ Mặc Hiên vừa rất lâu rất lâu rồi khiến cho người ta đau lòng chua xót. Ánh mắt Sở Thanh Linh thẫn thờ, nhìn Dạ Mặc Hiên trong bóng đêm mông lung, giống như trở về lúc đứa bé ngây thơ chạy theo sau mình. Đưa cành hoa đẹp đẽ cho mình, muốn mình giữ lại đứa bé đáng đó, trong nháy mắt dường như trở lại bên cạnh mình.

      được. có gì hay để cùng ngươi.” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh tiếng, ôm chầm lấy bả vai Sở Thanh Linh muốn đưa Sở Thanh Linh rời .

      “Tỷ tỷ, đừng , ta… ta rất muốn hỏi tỷ số chuyện.” Dạ Mặc Hiên vội vàng lên trước, nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh nhìn Dạ Mặc Hiên hồi lâu gì, chỉ là đau đớn cùng mâu thuẫn trong ánh mắt sao ràng thế, mà dưới chân Sở Thanh Linh có động, Đông Phương Thiểu Tư nhìn dáng vẻ Sở Thanh Linh, khẽ than thở, hiểu quyết định của Sở Thanh Linh là gì.

      “Thiểu Tư, chỉ chút thôi, chàng ở phía trước chờ ta là được. Ta sao.” Ngón tay Sở thanh Linh chỉ về phía trước cách xa năm thước có chút khẩn cầu với Đông Phương Thiểu Tư.

      “Haizzz, ta biết nàng như vậy.” Đông Phương Thiểu Tư thường sờ sờ mái tóc của Sở Thanh Linh, “Ta ở ngay bên cạnh nàng, nhanh chút, biết ?” Trong lòng Đông Phương Thiểu Tư than thở, cũng biết mình lay chuyển được bảo bối của mình, lại nhịn được nhìn đến vẻ mặt đau thương kia của bảo bối của mình.

      “Ngươi, cút sang bên kia.” Dạ Mặc Hiên quay đầu lạnh lùng với Mai quý phi ở bên cạnh.

      Mai quý phi lo lắng nhìn Sở Thanh Linh, trong mắt rất phức tạp, hề rời .

      “Ngươi nghe hiểu lời của trẫm phải ? Trẫm bảo ngươi cút !” Dạ Mặc Hiên mặt trầm lạnh lùng quát Mai quý phi, “Ngươi muốn chết phải ?”

      Mai quý phi cắn răng, rốt cuộc bước ra phía trước mặt xa, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn sang bên này.

      Cuối cùng, chỉ còn lại hai người.

      “Mặc Hiên, ngươi muốn gì?” Sở Thanh Linh nhìn sâu nam tử trước mắt, bây giờ đường nét Mặc Hiên ràng, mặt kiên nghị trầm ổn. Trưởng thành, đúng là trưởng thành.

      “Ta rất kỳ quái, người nam nhân kia sao lại ngu ngốc đến vậy, biết nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn muốn tới cứu ngươi. Vì sao?” Dạ Mặc Hiên cau mày nghi hoặc nhìn Sở Thanh Linh giải thích được hỏi.

      “Bởi vì rất ta, mà ta cũng rất thương .” Sở Thanh Linh nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu .

      ?” Dạ Mặc Hiên cười, “Thứ này có thế gian sao?”

      “Có, tất cả mọi người có, ngươi cũng có, chỉ có điều tạm thời ngươi quên thôi.” Sở Thanh Linh có chút bất đắc dĩ .

      “Thứ buồn cười đó ta cần.” Dạ Mặc Hiên hừ lạnh tiếng, tiếp theo bỗng nhiên có chút mê man : “Ngươi vẫn ta bị hạ thuốc, thuốc gì?”

      “Ta là thuốc gì, nhưng ngươi giống như quên mất nhiều thứ.” Sở Thanh Linh , “Nhưng mà ta muốn suy nghĩ tiếp nữa, ta muốn trở về cùng Thiểu Tư. Ngươi bảo trọng thân thể, làm hoàng thượng tốt.”

      “Ngươi dựa vào đâu mà dạy dỗ ta?” Dạ Mặc Hiên khó chịu hừ lạnh tiếng, ngâgnr đầu nhìn trâm cài đầu đầu Sở Thanh Linh đột nhiên : “Tỷ tỷ, tỷ muốn , vậy lưu lại trâm cài đầu cho ta làm kỷ niệm được ?”

      Sở Thanh Linh giật mình, vẫn vươn tay rút trâm cài đầu ra đưa cho Dạ Mặc Hiên.

      Ở nơi xa Đông Phương Thiểu Tư thấy động tác của Sở Thanh Linh, khẽ cau mày lại, cảm giác có điều gì đó đúng, nhưng bây giờ lại nhìn ra. Còn Mai quý phi ở bên cạnh nhìn ràng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chẳng lẽ tính để cho quên tình quên ái, nhưng sâu trong nội tâm vẫn nhớ cảm giác với Sở Thanh Linh sao?

      “Người nam nhân kia rất quan tâm ngươi, ngươi xem nếu có ngươi như thế nào đây?” Dạ Mặc Hiên nghịch cây trâm cài đầu trong tay bỗng nhiên hỏi sâu xa Sở Thanh Linh.

      Sở Thanh Linh cau mày: “Mai quý phi cũng rất ngươi, nếu nàng mất ngươi nàng đau đến mức muốn sống.”

      “Đông Phương Thiểu Tư, Nhiếp chính vương Thiên Vận quốc, toàn bộ đều do lập kế hoạch sau màn trướng. là nam nhân cường đại như thế hoàn mỹ như thế. Thế nhưng lại ngươi như vậy, để ý ngươi như vậy, chỉ vì ngươi mà dám xâm nhập vào địch quốc nguy hiểm.” Dạ Mặc Hiên xong, nhưng trong mắt là châm chọc, “Nên là ngu xuẩn hay si tình?”

      “Những điều đó quan hệ gì với ngươi.” Sở Thanh Linh hừ lạnh tiếng, rất ghét giọng điệu của Dạ Mặc Hiên lúc này.

      là trở ngại để ta san bằng thiên hạ, trở ngại lớn nhất, ngươi có biện pháp gì khiến cho gượng dậy nổi đây?” Dạ Mặc Hiên cúi đầu cười rộ lên, lạnh lùng nhìn Sở Thanh Linh.

      Đột nhiên, trong bóng đêm truyền tới tiếng vó ngựa dày đặc từ xa xa. Có truy binh! Sở Thanh Linh cau mày, Đông Phương Thiểu Tư biến sắc, lập tức phải rời thôi.

      “Thanh Linh, mau.” Đông Phương Thiểu Tư liền muốn nhanh chóng tiến lên, định bắt Dạ Mặc Hiên, chỉ có mới có thể bình yên rời khỏi Thành Hạ quốc.

      “Ngươi cũng được rồi.” Dạ Mặc Hiên chợt lộ ra nụ cười lạnh lẽo quỷ dị, trâm cài đầu trong tay chợt đâm về phía lồng ngực Sở Thanh Linh. Trâm cài đầu bén nhọn dễ dàng đâm xuyên qua y phục trước ngực Sở Thanh Linh, đâm thẳng vào trong ngực Sở Thanh Linh. Phương pháp khiến nam nhân đáng sợ Đông Phương Thiểu Tư đó vĩnh viễn thể gượng dậy nổi vô cùng đơn giản, chính là giết chết nữ nhân trước mắt! Trong lòng Dạ Mặc Hiên cười điên cuồng, điên cuồng trong con mắt lộ ra khiến khuôn mặt Sở Thanh Linh kinh hãi cùng cực kỳ đau lòng.

      “Thanh Linh!” Đông Phương Thiểu Tư như điên xông lên phía trước, dường như thế gian giờ khắc này cũng dừng lại. Hình ảnh dừng lại lúc Dạ Mặc Hiên cầm cây trâm cài đầu đâm vào trong ngực Sở Thanh Linh.

      Mai quý phi thấy thế hề suy nghĩ bất cứ điều gì, liền nhào tới trước, trong đầu chỉ có ý niệm, đó chính là để cho bất kỳ kẻ nào làm thương tổn Dạ Mặc Hiên!

      Dạ Mặc Hiên cười như điên, rút cây trâm cài đầu trước ngực Sở Thanh Linh ra.

      Máu tươi phun như suối, giữa trung tạo ra đường cong dị phun lên mặt lên người Dạ Mặc Hiên.

      Thân thể mềm nhũn của Sở Thanh Linh từ từ ngã xuống. Đông Phương Thiểu Tư đỏ cặp mắt, xông lên trước ôm lấy thân thể mềm nhũn của Sở Thanh Linh: “Thanh Linh! !” Y tiên nhíu chặt đôi chân mày, thi triển khinh công nhanh chóng tới trước mặt hai người.

      Mà Dạ Mặc Hiên đứng tại chỗ có động tác gì, Mai quý phi cũng như nổi điên nhanh chóng đến trước mặt Dạ Mặc Hiên, đưa đôi tay chắn trước mặt Dạ Mặc Hiên.
      Chris thích bài này.

    4. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 75

      Editor: Puck


      Mọi thứ xung quanh cũng dường như ngừng lại, trong nháy mắt nhịp tim của Đông Phương Thiểu Tư gần như dừng lại, máu như suối ngừng trào ra từ trong ngực Sở Thanh Linh, nhiễm đỏ phần y phục trước ngực của Sở Thanh Linh.


      !! Thanh Linh.” Đông Phương Thiểu Tư tuyệt vọng gầm thét, trong đầu rối nùi. Trước mắt chỉ có Sở Thanh Linh từ từ nhắm mắt lại cùng y phục nhiễm máu đỏ. Gió thổi qua, ngọn lửa trong đèn lồng đung đưa điên cuồng. Y tiên tỉnh táo lập tức điểm huyệt cầm máu cho Sở Thanh Linh, nhanh chóng móc ra từ trong ngực viên thuốc màu xanh nhạt cho Sở Thanh Linh ăn vào.


      mau, nha đầu chết. Truy binh sắp đến.” Y tiên quát khẽ tiếng, nhắc nhở Đông Phương Thiểu Tư. “Nếu còn , tính mạng nha đầu gặp nguy hiểm.”


      Đông Phương Thiểu Tư đột nhiên nhìn sắc mặt của Y tiên, gương mặt Y tiên nặng nề. Đông Phương Thiểu Tư cắn răng, dịu dàng ôm lấy Sở Thanh Linh máu me đầy người. Chợt khóe mắt nhìn thấy Dạ Mặc Hiên vẫn đứng đó cúi đầu nhúc nhích, lạnh lùng với Lãnh Ngự Phong: “Giết .”


      Lãnh Ngự Phong lời nhanh chóng rút kiếm ra, nhưng trong lòng lại muốn cất . Tên nam nhân biến thái để ý hậu quả này chính là người điên. Bây giờ muốn giết Dạ Mặc Hiên, muốn chuồn khỏi Thành Hạ quốc chính là khó lại càng thêm khó rồi. Truy binh phía sau càng lúc càng tới gần, mà Đông Phương Thiểu Tư chẳng những chẳng muốn mang theo phù thân hộ mạng Dạ Mặc Hiên này, còn định giết ngay lập tức. Nhưng mà, Lãnh Ngự Phong nhún vai, mặc kệ người nam nhân này đưa ra quyết định gì, mình nhất định ủng hộ vô điều kiện vô lý do và thực . Cho dù phía trước là vách đá vạn trượng mình tuyệt đối lùi bước.


      Đối với mọi thứ chung quanh Dạ Mặc Hiên mắt điếc tai ngơ, chỉ cúi đầu có bất kỳ phản ứng gì. Lãnh Ngự Phong cầm kiếm mặt chút thay đổi tiến tới gần.


      “Chúng ta mau.” Y tiên nóng nảy khi nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc càng lúc càng gần.


      Đông Phương Thiểu Tư ôm lấy Sở Thanh Linh với Lãnh Ngự Phong ở sau lưng: “Bản thân tự theo kịp.” Dứt lời ôm Sở Thanh Linh nhảy lên rồi biến mất trong bóng đêm lạnh nhạt. Y tiên than thở vội vàng theo sau, các tử sĩ cũng theo sát phía sau, biến mất trong bóng đêm.


      Lãnh Ngự Phong bĩu môi, đây chính là tính để lại công việc cho mình. Lãnh Ngự Phong nhíu mày nhìn Mai quý phi đưa tay chắn trước mặt Dạ Mặc Hiên, lạnh lùng quát ra hai chữ: “Cút ngay!”


      ! Ta tuyệt đối để cho bất kỳ ai làm tổn thương Mặc Hiên.” Mai quý phi hề có ý nhượng bộ nhìn thẳng Lãnh Ngự Phong.


      “Ta giết nữ nhân.” Lãnh Ngự Phong giựt giựt khóe miệng, “Nhưng đôi khi cũng phải có ngoại lệ. Ví dụ như bây giờ.”


      ! cho phép làm tổn thương Mặc Hiên.” Mai quý phi ngăn Dạ Mặc Hiên ở phía sau gào thét với Lạnh Ngự Phong.


      Mà Dạ Mặc Hiên vẫn có động tĩnh gì, cúi đầu để cho người khác nhìn vẻ mặt của .


      “Vậy ngươi chết .” Trong nháy mắt con mắt Lãnh Ngự Phong thay đổi thành lạnh lẽo, thương hương tiếc ngọc cũng phải xem trường hợp. Nữ nhân này mặc dù rất đáng thương, người nên . Nhưng người nam nhân phía sau lưng nàng ta phải chết. Ai bảo đả thương bảo bối Thiểu Tư mến nhất chứ.


      Lãnh Ngự Phong vung kiếm chém về phía Mai quý phi, sử toàn lực, tốc độ cũng chậm, muốn nữ nhân trước mắt mình sợ mà cút . Nhưng Mai quý phi ngay cả mắt cũng nhắm lại, vẫn nhúc nhích gắt gao ngăn ở phía trước Dạ Mặc Hiên.


      “Giết!” Lãnh Ngự Phong phun ra tiếng, kiếm tay lưu tình chém về phía Mai quý phi nữa. nửa lưỡi kiếm nghiệt ngã rạch vào từ bả vai cho đến trước ngực Mai quý phi. Trong đôi mắt Lãnh Ngự Phong hề dao động mà lạnh lùng rút kiếm ra. Máu, trong trời đêm phát ra thanh tóc tóc dễ nghe rơi xuống. Mai quý phi chỉ rên lên tiếng, thét chói tai, mềm mại ngã đất. Máu tươi từ từ chảy về phía đất dưới thân.


      “Phiền toái. Ngươi chưa chết được.” Lãnh Ngự Phong phiền não gầm tiếng, trong lòng cực kỳ buồn bực. Đây là lần đầu tiên chém giết nữ nhân như vậy. A! Thanh danh đời của mình. Trong lòng Lãnh Ngự Phong oán trách vậy thôi, kiếm tay vẫn nhẫn tâm chém về phía cổ của Dạ Mặc Hiên. Đột nhiên, dưới chân có sức lực khó tin khiến động tác của Lãnh Ngự Phong liên tiếp dừng lại. Lãnh Ngự Phong cau mày nhìn xuống dưới, thấy Mai quý phi hộc máu nhưng vẫn ôm chặt chân mình buông, còn liều mạng kéo mình về phía sau. Trong miệng trầm thấp khó khăn : “ được, dù là ai, ai chăng nữa cũng được làm tổn thương Mặc Hiên… khụ…”


      “Muốn chết như vậy?” Lãnh Ngự Phong đưa chân đá bay Mai quý phi, thấy thân thể tàn yếu run rẩy của Mai quý phi hề động đậy. Mà vì Mai quý phi dùng hết hơi sức toàn thân kéo chân Lãnh Ngự Phong về phía sau, vết thương người lại càng chảy máu nghiêm trọng.


      “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi ~ cần giết nếu muốn cứ giết ta đây.” Mai quý phi đau đến mức hàm răng cắn chặt, lại vẫn có ý buông tay.


      điên cuồng của ngươi cũng kém

      Cạnh nam nhân biến thái kia. Ha ha~” Lãnh Ngự Phong lại cười, vung kiếm đâm về phía Dạ Mặc Hiên. Mà ngay lúc này, mũi tên bay nhanh như sao chổi xé rách bầu trời đêm, chính xác mà hung hãn bay về phía tay Lãnh Ngự Phong, khiến cho lòng bàn tay cầm vũ khí cũng tê dại.


      “ Nhanh như vậy.” Lãnh Ngự Phong cau mày, nơi này nên ở lâu. Năng lực cộng độ chính xác của người bắn tên làm cho người ta kinh hãi, sợ rằng tên tiếp theo chính là đầu của mình rồi! Lãnh Ngự Phong hừ lạnh tiếng, đá văng Mai quý phi ở dưới chân, xoay người lên xuống dần biến mất trong màn đêm.


      Lưu lại chính là Dạ Mặc Hiên vẫn cúi đầu gì cũng như cử động, máu Sở Thanh Linh vẫn còn giọt mặt Dạ Mặc Hiên. đất là Mai quý phi thoi thóp.


      Rốt cuộc tiếng vó ngựa dày đặc tới trước mặt hai người.


      “ Khê nhi!” Người chạy tới trươc tiên tay cầm cung lớn trừ Mai Ứng Hùng còn có ai nữa. Cây đuốc chiếu sáng xung quanh, Mai Ứng Hùng thấy Mai quý phi thoi thóp đất đau lòng tốt đỉnh, Nhanh chóng xuống ngựa vọt tới trước mặt Mai quý phi.


      “ Hoàng thượng, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, kính xin hoàng thượng thứ tội.” nhóm người đông nghẹt quỳ xuống, thanh chỉnh tề vang dội cả bầu trời đêm.


      Mà Mai Ứng Hùng liếc mắt sang bên này, mà khẩn trương lạ thường ôm lấy Mai Quý phi: “ Khê nhi, đừng sợ, phụ thân dẫn con gặp ngự y, có chuyện gì.”


      “ Phụ thân…” Mai quý phi cười yếu ớt, “ Nữ nhi biết mà, biết phụ thân nhất định đến. Mau nhìn Mặc Hiên, từ vừa nãy vẫn có cái gì đúng.”


      “ Con!” Mai Ứng Hùng suýt nữa tức giận thổ huyết, “ Đến lúc này con vẫn còn nghĩ cho !”


      “ Tướng quân, thích khách chạy tới bên kia rồi, thuộc hạ có truy kích ?” Lúc này, người Mai Ứng Hùng đưat ới mở miệng hỏi.


      Mai Ứng Hùng vừa muốn mở miệng định gì, lại bị thanh vang lên tận mây xanh cắt ngang.


      …!” Dạ Mặc Hiên chợt ngẩng đầu, trong con mắt hoàn toàn đỏ ngàu, giống như con dã thú điên cuồng bị thương ngữa đầu kêu lớn. Giận dữ tuyệt vọng cung đau lòng trong thanh khiến cho mọi người ở đây cả kinh. Đây là tuyệt vọng bi ai đến mức độ nào!


      “ A…A…!” Dạ Mặc Hiên kêu lớn, quỳ mặt đất, tay liều mạng đấm mặt đất. hề cảm thấy đau đớn cứ liều mạng đánh, đánh tới mức quả đấm tay đầy huyết nhục mơ hồ, xương cốt vang lên thanh gãy lìa cũng dừng tay lại.


      Mọi người chung quanh cũng sợ choáng váng. Chỉ sững sờ nhìn hoàng thượng đột nhiên mất khống chế.


      “ Mặc Hiên,dừng tay, Mặc Hiên --------- khụ….” Mai quý phi vội vàng kêu quýnh lên, khí huyết càng thêm dâng trào, ho ra máu.


      “ Khê nhi, cần !” Mai Ứng Hùng nhìn Mai quý phi máu me đầy người.


      “ Tại sao? Tại sao??? A…!” Dạ Mặc Hiên vẫn còn điên cuồng đấm mặt đất, còn tiếp tục đấm như vậy chỉ sợ đôi tay kia phải vĩnh viễn phế bỏ.


      Mà mọi người cũng sợ chaong1 váng, có ai từng thấy hoàng thượng tuyệt vọng đến luống cuống như vậy?


      “ Phụ thân, mau khiến cho dừng tay lại, nữ nhi van người ~~” khóe mắt Mai quý phi tràn nước mắt ra, đau lòng nhìn Dạ Mặc Hiên ngừng hành hạ bản thân. Nàng đột nhiên hiểu được, Dạ Mặc Hiên giải được thuốc rồi. Cái gì cũng muốn, nghĩ tới Sở Thanh Linh, càng muốn làm tổng thương Sở Thanh Linh, thương tổn trí mạng kia lưu tình.


      Mai Ứng Hùng cau mày,g ầm lên với thuộc hạ: “ Ngu xuẩn, còn đứng ngây ra đó làm gì, , điểm huyệt hoàng thượng, tại hồi cung. Lập tức truyền ngự y!”


      Lúc này những người bên cạnh mới khôi phục lại tinht hần, nhanh chóng tới điểm huyệt Dạ Mặc Hiên. Ban đêm đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng lốp bốp của cây đuốc cháy.


      “ Hồi cung! Mai Ứng Hùng lớn tiếng quát, cẩn thận ôm lấy Mai quý phi, lên xe ngựa mà Đông Phương Thiểu Tư vứt lại, đổi mấy con ngựa khác rồi trở về cung.


      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người tăng thêm can đảm hỏi: “ Tướng quân, vậy thích khách kia…?”


      “ Phái đội nhân mã đảm nhiệm là được, nhửng người còn lại nhanh chóng theo ta hồi cung.” Mai Ứng Hùng nóng nảy nhìn Mai quý phi trong ngực, đau lòng muốn chết.


      “ Phụ thân, cám ơn người.” Mai quý phi lộ ra nụ cười yếu ớt.


      “ Đứa ngốc này! Sao còn cái gì mà tạ ơn với ta!” Mai Ứng Hùng than thở, “ Được rồi, cần nữa, thương thế của con nặng như vậy.”


      “ Nữ nhi có việc gì, vết thương sâu.” Mai quý phi yếu ốt cười cười, từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, “ Cảm ơn phụ thân bao dung nữ nhi như vậy.”


      ngốc nghéch, cần nữa. Lập tức hồi cung tìm ngự y cho con.” Mai Ứng Hùng thương tâm mà bất đắc dĩ .


      “ Vâng – vậy tay Mặc Hiên ~~” Mai quý phi nhắm mắt lại vẫn còn lo lắng cho tay của Dạ Mặc Hiên.


      Trong lòng Mai Ứng Hùng thở dài, đứa bé ngốc này, người nam nhân kia vốn đáng giá cho nữ nhi bỏ ra như vậy. Vì sao nữ nhi cứ khăng khăng mực chứ?


      Trở lại hoàng cung, sau khi ngự y chuẩn đoán vết thương Mai quý phi quả thực sâu, nguy hiểm đến tính mạng. Rửa sạch băng bó dùng thuốc ngự y liền dặn dò Mai quý phi nghỉ ngơi.


      “ Hoàng thượng đâu? Bây giờ hoàng thượng như thế nào?” Mai quý phi vội vàng chuyện mà lại khẽ động vào vết thương, đau nhíu mày.


      “ Đứa ngốc này! Chính con như vậy rồi, con còn nghĩ cho hoàng thượng.” Mai Ứng Hùng đau lòng, cũng tức giận.


      “ Phụ thân, hoàng thượng thế nào, người cho nữ nhi biết , nếu người cho nữ nhi, nữ nhi tự !” Mai quý phi làm bộ muốn đứng lên.


      “ Nhanh nằm xuống, đứa ngốc nghếch này, ngộ nhỡ vết thương tren6nguoi72 con rách ra làm sao?” Mai Ứng Hùng bất đắc dĩ : “ Hoàng thượng có việc gì, chỉ có điều hình như tâm tư bị kích thích rất lớn, giờ còn chưa tỉnh lại. Vết thuong8 tay ngự y xử lý rồi, có chuyện gì.”


      Mai quý phi ngẩn ngơ, từ từ nằm xuống. Tâm tư bị kích thích rất lớn sao? Quả nhiên là cái gì cũng nghĩ tới. ngờ, thuốc giải vong ái lại là máu tươi của người mình nhất!


      ấy, đừng nghỉ ngợi lung tung, hoàng thượng có việc gì, con dưỡng thương cho tốt biết ?” Mai Ứng Hùng có chút trách cứ dặn dò.


      Mai quý phi gật gật đầu, mỏi mệt nhắm nghiền hai mắt.


      “ Chăm sóc cho quý phi tốt, nếu xảy ra chút sai lầm gì, cẩn thận cái đầu của các ngươi.” Mai Ứng Hùng đứng dậy quát khẽ mấy cung nữ. Các cung nữ vội vàng gật đầu liên tục đáp lời.


      Mai Ứng Hùng phức tạp liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Mai quý phi, thở dài lui ra ngoài.


      “ Các ngươi, ra bên ngoài cả .” Sau khi Mai quý phi nghe được tiếng bước chân nhàng biến mất liền phân phó với mấy cung nữ “lưu lại người ở bên cạnh là được rồi.”


      “ Dạ, nương nương.” Các cung nữ nghe lệnh, nhàng lui ra ngoài.


      Mai quý phi chợt nhớ tới câu kia của Sở Thanh Linh, chuyện lúc hối hận, tất cả muộn.Hành động điên cuồng tuyệt vọng của Dạ Mặc Hiên trong đêm trước khắc sâu vào trong đầu nàng, ngừng ra. Mặc Hiên nữ nhân kia như vậy sao? Làm tổn thương nàng khiến cho Mặc Hiên thống khổ đến mức muốn sống. Nếu như, nếu như Mặc Hiên vô ý đả thương mình, Mặc Hiên đau lòng sao? Mai quý phi nghĩ tới đây chán nản hao tổn tinh thần. Chuyện đó vĩnh viễn thể xảy ra. Mặc Hiên, bây giờ ngươi thế nào? Bây giờ ngươi có tốt ? Mặc dù biết trong lòng chỉ có nữ nhân Sở Thanh Linh kia, nhưng mà bản thân mính lại bỏ xuống được. Trong lòng mình, vĩnh viễn đều là . Rốt cuộc Mai quý phi mê man mà ngủ.


      Liên tiếp ba ngày, Dạ Mặc Hiên tỉnh lại. Các ngự y vội vàng vây quanh, cả ngày canh chừng bên giường chăm sóc, châm cứu, đút thuốc. Nhưng tất cả cố gắng tựa như có tác dụng gì. Dạ Mặc Hiên có chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại. Đến ngày thứ tư , Mai quý phi dù như thế nào cũng chịu nghe khuyên bảo, kêu cung nữ đỡ tới tẩm cung của hoàng thượng. Vị thuốc bắc nồng nặc khắp nơi, Mai quý phi bảo các ngự y tạm thời lui ra ngoài phòng canh chừng, kêu cung nữ đỡ mình ngồi bên cạnh giường.


      “ Ngươi cũng lui ra .” Mai quý phi phát tay kêu cung nữ.


      “ Nhưng mà, nương nương, thương thế của người…” Cung nữ khổ sở .


      “ Bổn cung có việc gì, cần ở đây chăm sóc hoàng thượng, ngươi lui ra .” Mai quý phi cố ý để cho cung nữ lui xuống.


      “ Vâng, nương nương, nhưng có chuyện gì người phải khẩn trương gọi nô tỳ.” Cung nữ xong liền nhàng lui xuống.


      Trong tẩm cung chỉ còn lại Mai quý phi cùng Dạ Mặc Hiên hôn mê bất tỉnh.


      “ Mặc Hiên, ngươi có ý định tỉnh lại sao?” Mai quý phi chậm rãi cúi đầu, si ngốc nhìn khuông mặt Dạ Mặc Hiên người mà mình , lẩm bẩm . “ Ngươi vĩnh viễn nhốt mình khép lại sao?””


      Câu trả lời của là hoàn toàn yên lặng.


      “ Mặc hiên, người có ý định tỉnh lại? gặp nàng ta, xin lỗi với nàng ta sao? Nàng ta có việc gì. Nhưng ngươi phải tự mình xin lỗi nàng ta sao?” Sắc mặt Mai quý phi khổ sở, “ Ta hiểu , ngươi vĩnh viễn bao giờ vì ta mà tỉnh lại. Nhưng mà ngươi phải suy nghĩ chút cho nàng ta. Nàng ta bị ngươi thương về sau chính là khổ sở biết chừng nào. Ngươi khổ sở nàng ta cũng khổ sở, ngươi định ràng cho nàng ta, ngươi cố ý sao?”


      Vẫn yên lặng như cũ, yên lặng khiến cho người ta hít thở thông.


      “ Mặc Hiên, chẳng lẽ muốn tự tay trả thù những người làm tổn thương nàng ta sao? Ngươi muốn gặp lại nàng ta lần sao?” hai mắt Mai quý phi bắt đầu mơ hồ, đưa tay nhàng vuốt ve gương mặt của Dạ Mặc Hiên.


      Đột nhiên, trong ánh mắt kinh ngạc của Mai quý phi, lông mi Dạ Mặc Hiên hơi rung rung.
      Chris thích bài này.

    5. chip_puppy

      chip_puppy Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Chương 76



      "Mặc Hiên!" Mai quý phi luống cuống kích động kêu lên.


      Dạ Mặc Hiên chậm rãi mắt mở ra, con ngươi thâm thuý tĩnh mịch như băng, còn sức sống, trống rỗng.


      "Mặc Hiên Mặc Hiên"Mai quý phi nằm ở người của Dạ Mặc Hiên giọng gọi, giọng che giấu được vui mừng và kích động.


      "Tiện nhân ——" Dạ Mặc Hiên yếu đuối mở miệng, giọng khàn khàn ra hai chữ khiến Mai quý phi tan nát cõi lòng.


      "Mặc Hiên, ngươi tỉnh lại là tốt rồi." Mai quý phi thống khổ mỉm cười. Ở trong lòng, trong mắt của Mặc Hiên, mình chính là người hạ tiện. Cũng thế, đối đãi với bản thân như vậy, mà mình cũng giống như , đúng là mình ti tiện. Tiện đến hết thuốc chữa, tiện đến cách nào bù đắp lại. Nhưng mà, là do mình cam tâm tình nguyện, oán hối hận!


      "Tiện nhân, ngươi lại dám dùng thuốc với trẫm." Dạ Mặc Hiên muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy nhíu chặt chân mày. Ngủ mê man ba ngày, vừa tỉnh lại muốn cử động mạnh dĩ nhiên là được.


      "Mặc Hiên, ngươi sao chứ?" Mai quý phi khẩn trương nhìn Dạ Mặc Hiên.


      "Cút!" Cả người Dạ Mặc Hiên dùng hết hơi sức rống giận ra chữ, vươn tay đẩy Mai quý phi ra. Mai quý phi bị đẩy ngã mặt đất, đau đớn hít hơi.


      Người ở bên ngoài nghe được tiếng động, vội vàng xông vào. Nhìn thấy hoàng thượng tỉnh lại với vẻ mặt u ám, và Mai quý phi té xuống đất cực kì khổ sở.


      "Hoàng thượng ——" "Nương nương ——"


      Nhất thời, trong tẩm cung trở nên xôn xao, ngự y rất nhanh xuất ở trước mắt mọi người. Chia ra chẩn bệnh giúp hoàng thượng và Mai quý phi.


      Dạ Mặc Hiên nhắm hai mắt lại lời nào, mặc cho ngự y tiếp tục bắt mạch. Còn Mai quý phi được cung nữ đỡ ra cửa.


      "Thanh Linh ~" Dạ Mặc Hiên nhắm hai mắt, hồi lâu từ trong miệng yếu ớt ra hai chữ khiến đau lòng .


      "Hoàng thượng?" Ngự y nhìn vẻ mặt khổ sở của Dạ Mặc Hiên hơi giật mình, "Hoàng thượng khó chịu chỗ nào sao? Có chỗ nào đau sao?"


      "Tim trẫm đau, là tim" Dạ Mặc Hiên cau chặt lông mày, bộ mặt thống khổ và hối tiếc.


      Các ngự y nhìn nhau, hoàn toàn hiểu xảy ra chuyện gì. người Hoàng thượng hề bị nội thương, chỉ có cánh tay bị thương nghiêm trọng mà thôi! tại hoàng thượng lại đau tim. Chẳng lẽ có bệnh gì tiện ra?


      "Ra ngoài hết ." Dạ Mặc Hiên chán nản , vô lực tựa vào đầu giường.


      Mọi người tuân mệnh lui xuống.


      yên tĩnh trong tẩm cung làm cho người ta khó thở, Dạ Mặc Hiên chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn hai tay của mình được băng bó tốt. Chính là đôi tay này, tự tay mình làm tổn thương nữ nhân mà mình thương quý trọng nhất. Tại sao? Tại sao ông trời đối xử với mình như vậy? Trong lòng Dạ Mặc Hiên vô cùng thống hận và tuyệt vọng. Thanh Linh, Thanh Linh ơi, bây giờ nàng ra sao rồi? Khi mình đột nhiên tỉnh lại, lúc nhớ lại tất cả, hận thể lập tức chết . Mỗi lần nghĩ tới, mình tổn thương Thanh Linh thế nào. Đêm hôm đó lăng nhục và bạo hành nàng, còn có đêm đó cắm trâm cài đầu vào lồng ngực của nàng, toàn bộ đều lên ràng như vậy. muốn bao giờ tỉnh lại nữa, muốn đối mặt với tàn nhẫn tuyệt vọng này nữa. Còn mặt mũi nào gặp nàng, đối mặt với nàng đây?


      Nhưng mà, trong lúc hôn mê, giọng của con tiện nhân Mai Khê làm cho mình tỉnh lại. Nếu như mình cứ bất tỉnh như vậy, làm sao có thể tính sổ với con tiện nhân kia. Hơn nữa làm sao có thể tìm Thanh Linh, để xin lỗi, để cầu xin tha thứ của nàng, đền bù những tổn thương do mình gây ra. Mặc dù vết thương đó vĩnh viễn cũng bù đắp được. Nhưng mà, mình cũng muốn đối mặt.


      Dạ Mặc Hiên khổ sở, đau lòng muốn chết . Thanh Linh, bây giờ nàng ở đâu? Bây giờ nàng có an toàn ? Thương thế của nàng sao rồi? Có lẽ mình sớm còn tư cách quan tâm nàng, nhưng mà. . . . . .


      Giờ phút này Sở Thanh Linh nằm giường vẫn hôn mê bất tỉnh.


      Thay đổi đột ngột trong đêm đó khiến Đông Phương Thiểu Tư mất tất cả lý trí, ôm chặt Sở Thanh Linh vẫn nhúc nhích, chỉ suy nghĩ Thanh Linh rồi, như vậy, mình cũng nhất định theo.


      Mà Hắc Vũ theo dọc đường, mang mọi người đến ở trong tiểu viện đơn sơ của huyện thành , tạm thời bố trí ổn thoả. Sau khi thu xếp xong, Y Tiên lập tức bắt tay vào chữa thương cho Sở Thanh Linh.


      Mà câu của Y Tiên thiếu chút nữa khiến Đông Phương Thiểu Tư phát điên. Chỉ vì câu : " Nha đầu này chết được, nhưng cũng sống nổi. Có thể tỉnh lại hay toàn dựa vào ý trời."


      "Cái ý trời chó má gì." Ba ngày nay Đông Phương Thiểu Tư vẫn cực nhọc ngày đêm chờ đợi ở bên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt quen thuộc của Sở Thanh Linh, "Thanh Linh, nàng nhất định phải tỉnh lại. Nàng phải nhớ kỹ, ta vẫn ở đây chờ nàng, ta và con đều ở đây chờ nàng trở về với chúng ta." Đông Phương Thiểu Tư khổ sở nhàng nắm tay của Sở Thanh Linh. Ba ngày nay, Sở Thanh Linh cứ nằm còn sức sống như vậy.


      Hắc Vũ đứng ở trước cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn Đông Phương Thiểu Tư thống khổ và chờ đợi. Tên nam nhân cường đại này, vì nữ nhân mà xâm nhập vào địch quốc, mạo hiểm to lớn như vậy, đáng giá sao? có thể có nhiều hơn như vậy, nhưng hình như trong mắt chỉ có nữ nhân nằm ở giường kia. Mà Sở Thanh Linh vẫn mê man chưa tỉnh lại, nếu như sau này nàng tỉnh lại nữa, nam nhân này như thế nào đây?


      "Thanh Linh, nàng nhất định phải tỉnh lại." Đông Phương Thiểu Tư đưa tay nhàng vuốt gương mặt trắng bệch của Sở Thanh Linh, bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt tuyệt mỹ vô cùng xinh đẹp, mỉm cười : "Có điều cũng sao, nếu như nàng tỉnh lại, ta cùng với nàng là được. Chúng ta có thể đoàn tụ ở nơi khác, ở cùng với nhau mãi mãi."


      Hắc Vũ nghe lời của Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng rét lạnh, đúng là nam nhân điên cuồng. Có điều, trong lòng chợt có chút nhõm. Nam nhân này, mới đúng là người nàng nhất đời. thể phủ nhận, mình có tình cảm với nàng, có lẽ thích nàng mất rồi. Có thể làm việc vì nàng, có thể cứu nàng, cũng có thể đồng ý làm rất nhiều việc cho nàng. Nhưng nếu như nàng chết rồi, chắc chắn mình chết vì tình.


      "Ngươi nghe đủ hay chưa?" Chợt Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng mở miệng, giọng rất , hình như sợ làm phiền đến Sở Thanh Linh.


      Hắc Vũ hơi xấu hổ vào, Đông Phương Thiểu Tư quay đầu lạnh lùng nhìn Hắc Vũ: "Ta rất biết ơn ngươi. Nhưng mà, nghe lén người khác chuyện là sở thích của ngươi hay là phương thức ngươi đòi báo đáp?" Ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư sắc bén nhìn Hắc Vũ.


      "Ngượng ngùng." Hắc Vũ lúng túng gãi đầu, "Ta phải cố ý. Ta có lúc rất tò mò, nàng là người thế nào, đáng giá để ngươi mạo hiểm hy sinh lớn như thế. Mà Mặc Hiên cũng ~"


      " nên so sánh ta với ." Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng cắt đứt lời của Hắc Vũ, " căn bản xứng đáng với Thanh Linh nữa."


      ", rất kỳ lạ, rất kỳ lạ." Hắc Vũ cau mày hiểu, "Lúc trước vẫn rất thích nàng, thậm chí muốn bất chấp tất cả để lập nàng làm hậu. Nhưng đảo mắt lại nhẫn tâm ác độc tự tay tổn thương nàng như vậy. Chẳng lẽ bị bỏ thuốc như lời nàng sao?"


      " có bị bỏ thuốc hay chẳng liên quan tới ta, ta chỉ biết làm tổn hại người nên bị tổn thương nhất! Tên ngốc Ngự Phong này giết , nhưng ta tính món nợ này với !" Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư dần dần lên ánh mắt của sói.


      Hắc Vũ tức cười, nhất thời biết nên cái gì cho phải.


      "Vì sao ngươi giúp chúng ta như vậy, mà hành tung của chúng ta cho biết?" Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nhìn Hắc Vũ, nam nhân ở trước mắt là quốc sư. Ở góc độ của , tại chính là cơ hội tốt trừ người đứng đầu của địch quốc.


      "Đừng nghĩ ta xấu xa như vậy." Hắc Vũ giựt giựt khóe miệng, "Ta vẫn luôn phản đối hai nước khai chiến. Giữa hai nước xảy ra chiến tranh, chịu khổ nhất vẫn là dân chúng. Thực lực của nước cũng bị tổn thất rất lớn."


      "Quan hệ của ngươi và là sao, ta nhớ ngươi gọi thẳng tên của ." Trong lòng của Đông Phương Thiểu Tư vẫn chưa tin tưởng nam nhân ở trước mắt .


      "Vốn là bạn rất thân. Nhưng trước đó vài ngày thay đổi trở nên rất kì lạ, rất xa lạ." Hắc Vũ nhún vai, "Ngươi yên tâm, nếu ta giúp các ngươi trốn ra được, nhất định bỏ đá xuống giếng vào lúc này. Nếu như vào lúc này có người tới quấy rầy, sợ rằng nàng tỉnh lại nữa?"


      Sau khi Đông Phương Thiểu Tư nghe xong, trong mắt lóe lên đau đớn, quay đầu nhìn người giường, nhàng : "Ngươi ra ngoài . Thương thế của Thanh Linh đỡ hơn chút, chúng ta lập tức nghĩ biện pháp xuất quan."


      "Chỉ sợ lần này các ngươi muốn bình an đến Thiên Vận quốc khó càng thêm khó rồi." Hắc Vũ than thở, "Ngươi cũng biết, vốn Nhân vương của Thương Châu quốc muốn tới tham gia đại điển phong hậu."


      "Ta biết rồi." Sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư lạnh lẽo, "Bây giờ chỉ sợ thiết kế cạm bẫy ở biên quan chờ chúng ta."


      "Ngươi biết! Vậy ngươi còn. . . . . ." Hắc Vũ kinh ngạc kêu thành tiếng.


      "Ta biết nên xử lý như thế nào, làm phiền ngươi." Đông Phương Thiểu Tư muốn thêm nữa, chăm chú nhìn Sở Thanh Linh .


      Hắc Vũ tức cười, từ từ lui ra ngoài. Có điều nhìn bóng lưng đơn Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng có chút đành lòng. Nam nhân này, là người như thế nào đây? Hoàn toàn nhìn ra.


      Đông Phương Thiểu Tư nắm tay của Sở Thanh Linh, nhàng tựa vào đầu giường.


      "Tiểu tử, ngươi nghỉ ngơi , ta trông chừng là được rồi, ba ngày ba đêm ngươi chưa chợp mắt." Lúc này Y Tiên vào .


      "Ta mệt." Đông Phương Thiểu Tư lắc đầu.


      " mệt ngươi cũng phải nghỉ ngơi." Y Tiên hừ lạnh"‘ Ngươi tự mà soi gương xem lại bộ dạng của bản thân bây giờ . Nếu như nha đầu này tỉnh lại nó vui mừng sao?"


      Đông Phương Thiểu Tư gì, vẫn nhàng nắm tay Sở Thanh Linh lời nào như cũ.


      "Ngươi yên tâm, nha đầu cố gắng." Y Tiên thương tiếc nhìn người hôn mê bất tỉnh giường, " Nhất định nha đầu này tỉnh lại. Bởi vì nàng biết ngươi đợi nàng, đứa bé trong bụng của nàng cũng đợi nàng. Nếu như lúc nàng tỉnh lại, ngươi gục ngã, tất cả cố gắng của nó phải đều uổng phí sao?"


      Đông Phương Thiểu Tư trầm mặc, hồi lâu, rốt cuộc đứng dậy.


      "Trông chừng nàng kỹ, đừng để cho những người khác đến gần nàng." Rốt cuộc Đông Phương Thiểu Tư quyết định nghỉ ngơi chút.


      "Biết rồi." Y Tiên gật đầu cái, "Ngươi nghỉ ngơi . Ngươi cũng sắp trở thành cha rồi, nghỉ ngơi cho tốt."


      Đông Phương Thiểu Tư ngẩn ra, chợt nở nụ cười. Đúng vậy, mình sắp thành cha rồi, phải tin tưởng Thanh Linh, nàng nhất định tỉnh lại.


      Khi người có mục tiêu, như vậy làm chuyện gì cũng có động lực.


      Dạ Mặc Hiên khôi phục nhanh vô cùng, rất phối hợp cho ngự y trị liệu, tất cả mọi người đều yên lòng. Mà mấy ngày nay, Dạ Mặc Hiên vẫn chưa từng hỏi đến Mai quý phi cũng có nhắc đến chuyện lập hậu.


      Mai quý phi dưỡng thương trong Đông Cung, mỗi ngày đều lo lắng cho vết thương của Mặc Hiên, mỗi ngày truyền ngự y chẩn bệnh cho hoàng thượng tới đây bẩm báo.


      "Tay của hoàng thượng sao rồi à?" Mai quý phi mừng rỡ hỏi ngự y.


      "Bẩm nương nương, tay phải của hoàng thượng chỉ bị gãy xương ở ngón út, rất nhanh khỏi hẳn." Ngự y trịnh trọng bẩm báo, tiếp đó thêm, "Ngược lại vết thương của nương nương"~"


      "Vết thương của ta cũng có gì đáng lo." Mai quý phi nhàn nhạt .


      "Có điều, người nương nương để lại sẹo." Ngự y thận trọng mở miệng ra lo lắng của mình.


      Mai quý phi lắc đầu cái gì thêm, ý bảo mình để ý, phất tay cho ngự y lui xuống. Sau khi ngự y mới vừa lui ra, cửa vang lên giọng the thé của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm.".


      Dứt lời, bóng dáng quen thuộc xuất ở cửa khiến Mai quý phi đau lòng.


      "Tham kiến hoàng thượng." Các cung nữ đều hành lễ.


      Dạ Mặc Hiên mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nhìn về phía Mai quý phi nằm ở đầu giường.


      "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Mai quý phi khẽ quỳ xuống, đè nén cảm giác thoải mái trong cơ thể.


      "Tất cả lui xuống." Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt phất tay ý bảo người trong phòng lui xuống.


      Mai quý phi lẳng lặng nhìn Dạ Mặc Hiên lạnh lùng mà bình tĩnh. Nàng biết, ra vẫn luôn biết, ngày nay sớm muộn đều tới.


      "Ngươi xem, trẫm nên cám ơn ngươi như thế nào?" Dạ Mặc Hiên hơi phiền não ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm vào sắc mặt ảm đạm của Mai quý phi.


      Mai quý phi lời, chỉ lẳng lặng nhìn người mình sâu đậm trước mắt.


      "Trẫm nên làm gì với ngươi đây? Ngươi nghĩ sao đây? Có phải cho rằng chắc chắn trẫm chặt ngươi thành trăm mảnh, chết có chỗ chôn, để cho ngươi vạn kiếp bất phục hay ?" Dạ Mặc Hiên chợt nở nụ cười nhạt.


      Mai quý phi gắt gao cắn môi, gì.


      "Nếu như ngươi nghĩ vậy, ngươi sai lầm rồi." Dạ Mặc Hiên than thở, "Ngươi cho là trẫm dễ dàng như vậy sao?"


      Mai quý phi nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của Dạ Mặc Hiên. Trong lòng chợt lạnh.


      "Có phải trẫm bảo ngươi làm cái gì ngươi đều làm hay ?" Dạ Mặc Hiên cười lên, vươn tay nắm lấy cằm của Mai quý phi, cẩn thận quan sát mặt của Mai quý phi, phát ra tiếng than, " đẹp mà. hổ danh là đệ nhất nữ tử tài mạo song toàn của Thành Hạ quốc."


      "Mặc Hiên, chàng muốn ta làm gì ta cũng đồng ý." Mai quý phi cắn môi lời lòng với Dạ Mặc Hiên.


      "Hả, vậy sao?" Dạ Mặc Hiên buông cằm Mai quý phi ra, cười , thanh giống như ma quỷ nhàng vang lên ở bên tai Mai quý phi "Chuyện gì cũng đồng ý sao? Cho dù trẫm muốn ngươi tự tay giết chết cha ruột thương ngươi nhất sao?"


      Dứt lời, trong nháy mắt con ngươi của Mai quý phi phóng đại, đôi môi còn giọt máu.


      "Như thế nào, muốn trẫm tha thứ ngươi, để trẫm thương ngươi...ngươi phải tự tay giết phụ thân của ngươi." Giọng của Dạ Mặc Hiên lạnh lẽo tàn khốc. Sau đó hoàn toàn yên lặng, mà Dạ Mặc Hiên cũng nóng nảy, lẳng lặng chờ Mai quý phi trả lời.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :