1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 31: Quan hệ bám váy

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Bị nhìn chằm chằm như thế nhưng Vân Họa căn bản thèm để ý, khuôn mặt tuấn dật vẫn lạnh nhạt như trước.

      "Vân Trung Nhạc." Vân Họa gọi.

      "Có..... có đệ tử." "áo choàng xanh ngọc" chạy tới.

      mặt hơi đỏ lên. Tôn thượng ngờ lại nhớ tên của . Rất, rất khiến cho người ta kích động !

      "Tôn thượng có gì phân phó, đệ tử có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng chối từ!"

      "Áo choàng xanh ngọc" này còn thiếu mỗi vỗ ngực biểu quyết tâm thôi.

      "Đây là Tề Lạc Nhi nương, cũng muốn vào làm đệ tử Tử Vân môn, ngươi xem thế nào rồi sắp xếp cho nàng."

      Vân Họa thản nhiên phân phó.

      Vân Trung Nhạc liếc nhìn Tề Bảo Nhi cái, hơi sửng sốt.

      nương này ăn mặc cổ quái!

      Nhưng lại là sư tôn tự mình đưa tới, biết có chuyện gì đây?

      Trong lòng tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn lớn tiếng đồng ý tiếng.

      Tề Lạc Nhi [tác giả: bắt đầu từ bây giờ, Bảo Nhi đổi tên thành Lạc Nhi] thấy mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm nàng.

      Trong những ánh mắt kia có hâm mộ, nhưng, cũng có kinh ngạc và đố kỵ......

      Nàng hơi hơi có chút được tự nhiên. Biết bị người ta hiểu lầm. Nàng cũng đành mặc kệ.

      Vân Họa đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của mọi người, hơi hơi nhíu nhíu mày.

      Sau đó lại phân phó:"Nàng là do ta nhặt được ở đường, tất cả vẫn theo quy củ mà làm. Hiểu chưa?"

      Khuôn mặt nhắn của Tề Lạc Nhi tối sầm lại, soái ca Vân Họa như vậy thẳng thắn quá.

      Nàng đâu có nghĩ muốn dựa vào quan hệ bám váy chứ!

      Vân Trung Nhạc đương nhiên hiểu được .

      Khom người vâng dạ tiếng:"Vâng! Đệ tử đối với mỗi người mới đến đều công bằng như nhau!"

      Vân Họa gật gật đầu:"Thế tốt."

      Phất ống tay áo cái, thân mình hóa thành dải ánh sáng bạc thẳng hướng nơi chân trời, trong nháy mắt liền biến mất.

      "Đại đạo hành, chi gian nan, cầu thực đường, đường xá khó lường. Chư vị có lòng, đây là chuyện tốt, nhưng phải mỗi người đều có thể vào được Tử Vân môn, việc này còn phải xem tư chất, tâm trí của các vị, còn cả duyên pháp nữa......"

      Vân Họa vừa , Vân Trung Nhạc tự nhiên lên ít, chậm rãi mà , cực kỳ khôn khéo giỏi giang.

      Giọng trong sáng, lan ra toàn bộ quảng trường, mỗi người đều nghe thấy rất ràng.

      Mấy trăm người ở đây, gần như tất cả đều là nữ tử. Chỉ có vài nam tử, nhưng lại là đệ tử chính thức của Tử Vân môn, đến để duy trì trật tự.

      Hơn nữa mỗi nữ tử bộ dáng đều rất xinh đẹp, xuân sắc nở rộ, là đáng chú ý.


      Chương 32: quan hệ bám váy 2

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tử Vân môn lần này tuyển nhận sao lại đều là nữ đệ tử? Trong lòng Tề Lạc Nhi thoáng chút nghi hoặc.

      "Đứng lâu rồi, trước tiên chúng ta luyện ngồi trung bình tấn." Huấn luyện chính thức bắt đầu.

      Tề Lạc Nhi (há hốc mồm vì sốc)

      Hoá ra tu tiên cũng cần có căn bản như người thường luyện võ......

      Ngồi trung bình tấn này đối với nàng mà , đương nhiên chỉ là bữa ăn sáng thôi.

      Nàng nhàng thực động tác trung bình tấn tiêu chuẩn.

      "Hít sâu duỗi thẳng vai, ngực phải ưỡn, lưng phải thẳng......" Vân Trung Nhạc giải thích những điểm cơ bản của ngồi trung bình tấn.

      Mọi người theo lời làm đúng, có người hơi yếu nhịn được run rẩy, lắc la lắc lư.

      "Bịch!"

      Người sau lưng Tề Lạc Nhi hình như đứng thẳng được nữa, đổ xô vào lưng nàng.

      May là Tề Lạc Nhi trọng tâm bên dưới cực ổn, hơi hơi lung lay chút rồi lại đứng vững được.

      "Xin lỗi, xin lỗi." Phía sau truyền đến giọng trong trẻo như châu ngọc.

      Tề Lạc Nhi lắc lắc đầu, nàng đương nhiên để ý:" sao."

      "Đúng là đồ ngu ngốc!" giọng thanh thúy kiều từ phía sau truyền tới.

      Trong giọng tràn đầy cười nhạo.

      Tề Lạc Nhi nhướng mày, quay đầu thoáng nhìn.

      Hơi hơi ngẩn ngơ.

      Nữ tử đẹp quá!

      Ngay phía sau mình là vị mỹ nhân đứng, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, da thịt vô cùng mịn màng.

      đôi mắt như đất trời hoà hợp, khóe môi hơi nâng, trong ý cười lại lộ ra bảy phần quyến rũ.

      Khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      thân quần áo màu trắng bay phấp phới trong gió, cả người nhìn qua quyến rũ thoát tục nên lời.

      Sau mỹ nhân áo trắng là vị nương mặc quần áo màu tím(tử y).(Vi: á, lại tím kìa)

      Chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt trái xoan, cằm đầy đặ

      đôi mắt to đen lúng liếng, vẻ mặt mang khí chất tinh tế, dung mạo đẹp tuyệt vời.

      Câu cười nhạo kia chính là do vị tử y nương đó .

      Tử y nương kia hiển nhiên chắc là cũng có chút công phu, kĩ thuật trung bình tấn có chút tiêu chuẩn.

      Tề Lạc Nhi có sức miễn dịch với mỹ nữ, quay sang mỉm cười với mỹ nhân áo trắng.

      Nữ tử áo trắng kia mở to mắt nhìn rồi cũng cười tươi lại vs nàng, gần như chút trốn tránh ánh mắt Tề Lạc Nhi.

      Tử y nương kia hừ tiếng, lẩm bẩm câu.

      Cũng biết là cái gì.

      Tề Lạc Nhi sửng sốt, nàng gì vậy nhỉ?

      Nhìn vẻ mặt của nàng có lẽ phải lời hay ho....


      Chương 33: Cho nàng thử lần làm cái đệm thịt

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Mỹ nhân áo trắng bỗng nhiên 'A a!' tiếng, như là rốt cuộc đứng thẳng được nữa, thẳng đờ ngã ngửa ra sau!

      Tử y nương bị bất ngờ kịp chuẩn bị, đành chịu bị nàng đè lên người.

      Mỹ nhân áo trắng này nhìn qua yểu điệu, đổ xuống lại nặng đến bất ngờ, khiến nàng đứng đằng sau bị xô ngã rất mạnh.

      Mông gần như nở thành tám cánh hoa! Đầu cũng nặng nề đập xuống nền gạch.

      Trước mắt sao rồi chim bay tán loạn......

      Mỹ nhân áo trắng kia nằm người nàng, bắt nàng phải làm cái đệm thịt.

      "Ngu ngốc! Ngươi muốn chết sao!"

      Tử y nương tức giận mắng.

      tay nàng đẩy ra, rất nhanh nhảy dựng lên như cá chép.

      Mỹ nhân áo trắng chậm rãi lên, cười dài :"Ngu ngốc mắng ai?"

      "Ngu ngốc chửi!" Tử y nương gần như đáp cần suy nghĩ.

      Đến lúc xong mới phát ra là lỡ lời.

      Chung quanh có tiếng cười nhạo tiếng vang lên.

      Tử y nương giận dữ, nàng lớn đến từng này chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

      chưởng lao đến hướng về phía khuôn mặt thanh tú của mỹ nhân áo trắng kia:"Tiện nhân, chết !"

      Tử y nương này công phu tệ, chưởng xuất ra mang theo tiếng gió sắc bén.

      Nếu bị nàng đánh trúng , khuôn mặt cười đẹp sao tả xiết của mỹ nhân áo trắng kia biến thành quả cà tím thối lắm rồi.

      "Pặc!" bàn tay bé nhanh như chớp chặn ngang, cầm chặt cổ tay của vị tử y nương!

      chưởng phẫn nộ của tử y nương kia đánh được nữa.

      Trong mắt mỹ nhân áo trắng kia lên chút ánh sáng nhạt, a a kêu lên, trốn phía sau Tề Lạc Nhi.

      chưởng của tử y nương kia thành, khí xung đấu ngưu(vô cùng giận dữ), trừng mắt với Tề Lạc Nhi:"Ta giáo huấn tiện nhân này liên quan quái gì tới ngươi?!"

      Tề Lạc Nhi thu lại tay vừa dùng để giữ lấy tử y nữ tử hung dữ.

      Lạnh lùng :"Nàng cũng phải là cố ý. Ngươi như vậy có lẽ là hơi quá ngang ngược đấy!"

      Lúc này những người xung quanh thấy có chuyện, vây quanh lại gần.

      Chỉ trỏ này nọ, nhao nhao tử y nữ tử đúng.

      "Ai dám bất kính với công chúa nhà chúng ta?!"

      giọng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, từ trong đám người nhảy ra hai nữ tử.

      Hai nữ tử này đều mặc trang phục bình thường của thôn nữ.

      Nhưng ánh mắt sắc bén, thân thủ linh hoạt, vừa thấy đó là hội gia đình.


      Chương 34: Hai đại mỹ nữ PK (giao đấu)

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Trong đó có người hai lời, lập tức tấn công Tề Lạc Nhi!

      Thân thủ của nàng vừa nhìn biết ngay phải là khoa chân múa tay bình thường, mỗi chiêu mỗi thức đều dẫn theo kình phong(gió mạnh)gào thét.

      Thân mình Tề Lạc Nhi xoay tròn vòng, tránh được chưởng bổ tới trước mắt.

      Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Tề Lạc Nhi di chuyển tới sau lưng nữ tử kia.

      Nàng thuận thế có lợi thế bất ngờ đẩy cái, nàng kia đứng vững được nữa, oạch tiếng ngã sấp mặt!

      Nữ tử còn lại từ bên cạnh đánh tới, hai tay Tề Lạc Nhi giang ra, biết làm sao lại xoay được cánh tay của nàng kia ra phía sau.

      Nàng hơi dùng sức chút, nàng kia liền kêu gào như lợn bị chọc tiết.

      Tử y nương sắc mặt đại biến, chỉ vào nàng kêu to:"Ngươi...... Ngươi dùng thuật gì vậy hả?!"

      Tề Lạc Nhi lạnh lùng cười, nàng đây phải là khoa chân múa tay phô trương, phải là so đo hơn kém với người khác, mà là tài nghệ chiêu khống chế địch.

      Khi nàng còn ở trong bộ đội đặc chủng, công phu của nàng ít ra cũng đứng thứ nhất thứ hai.

      Ở chỗ xa xa Vân Trung Nhạc và các đệ tử Tử Vân môn khác đương nhiên cũng phát ra việc ồn ào ở bên này.

      Có hai đệ tử Tử Vân môn muốn tiến đến lại bị Vân Trung Nhạc xua tay ngăn lại.

      nhìn Tề Lạc Nhi, võ công của nữ hài tử này chưa thấy qua bao giờ.

      Nhìn qua rất đơn giản, nhưng lại cực kì thực dụng. biết có lai lịch như thế nào?

      Cũng may người nữ tử này có đến nửa phần khí, hẳn là phải ma giáo hoặc là người của tộc.

      Vân Trung Nhạc về điểm này rất chắc chắn.

      Bộp! Bộp! Bộp! Trong nháy mắt giữa khoảng sân tĩnh lặng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

      Mỹ nhân áo trắng kia cười tủm tỉm :"Lộ kiến bất bình hữu nhân sản(Vi: đại loại là có chuyện xảy ra mới biết ai tốt), Tiểu Lạc Nhi hoá ra là vị nữ hiệp! Được, được, rất tốt, rất tốt!

      Hành động vỗ tay và câu này của nàng tựa như đổ thêm dầu vào lửa, khiến tử y nương kia nhảy dựng lên, chưởng đánh về phía mỹ nhân áo trắng:"Tiện tì, còn dám hồ ngôn loạn ngữ!"(Vi: ăn linh tinh)

      Mỹ nhân áo trắng kia sợ hãi kêu tiếng.

      Huỵch tiếng, chui ra phía sau Tề Lạc Nhi:" xong rồi, công chúa đanh đá muốn giết người! Tiểu Lạc Nhi cứu ta với!"


      Chương 35: Hai đại mỹ nữ PK 2

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/

      Tử y nương chưởng đánh hụt, mặt tức giận đến trắng bệch.

      Lại khiếp sợ công phu của Tề Lạc Nhi, nhất thời dám tiến lên.

      Mỹ nhân áo trắng kia ở Tề Lạc Nhi phía sau làm mặt quỷ.

      Tóm lấy ống tay áo Tề Lạc Nhi:"Tiểu Lạc Nhi giỏi quá! Ngay cả công chúa này cũng phải sợ ngươi đó, ta quyết định, từ hôm nay trở , ta lăn lộn giang hồ cùng ngươi!"

      Tề Lạc Nhi đầu đầy hắc tuyến, thế nghe cứ như nàng là đại ca xã hội đen bằng.

      Nàng còn muốn gì đó chợt thấy Vân Trung Nhạc tới.

      Tử y nương nhìn thấy cứ như nhìn thấy cứu tinh:"Vân tướng quân, ngươi tới vừa đúng lúc, hai đứa tiện tì này dám bất kính với bản cung."

      Vân tướng quân?

      Vô số ánh mắt nhìn về phía Vân Trung Nhạc, phải là người tiếp nhận đệ tử của Tử Vân môn sao? Sao lại thành Vân tướng quân thế này?

      Vân Trung Nhạc sắc mặt trầm xuống:"Trọng Tử, ngươi quá nháo loạn rồi đấy! vào Tử Vân môn phân biệt thân phận, nếu ngươi muốn ở lại trước hết phải quên thân phận công chúa của ngươi !"

      Hoá ra Vân Trung Nhạc này trước khi tu đạo chính là thị vệ ngự lâm quân của Đường quốc, sau lại lòng tu đạo, bái nhập vào Tử Vân môn.

      Phụ bối(bậc cha chú) của tử y nương này cũng chính là đương kim quốc quân của Đường quốc, có quan hệ rất tốt với .

      Lí Trọng Tử từ thích múa đao xoay gậy, nghe lần này Tử Vân môn muốn nhận đệ tử, nàng liền nằng nặc nhất quyết đòi tới.

      Tư chất của nàng thực ra cũng tồi, chỉ là tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, thích gây chuyện thị phi.

      Hầu hết nữ tử ở đây đều rất chán ghét nàng, nhưng lại ngại thân thế và công phu của nàng nên cũng dám chọc nàng.

      Bây giờ thấy nàng bị Tề Lạc Nhi trị cho trận như vậy, tất cả mọi người đều thấy hả giận.

      Lí Trọng Tử ngờ Vân Trung Nhạc mắng nàng, khuôn mặt nhắn thoáng chốc đỏ bừng, giận nhưng dám gì.

      Tử Vân môn này tuy rằng thuộc lãnh thổ Đường quốc nhưng lại tự tạo thành thể riêng biệt.

      chịu cai quản của ai, đối với bất luận kẻ nào cũng cần phải kiêng dè.

      Cho nên Lí Trọng Tử tuy rằng trong lòng cực kì tức giận, nhưng cũng dám sinh nữa.

      trận phong ba nho cứ như vậy qua , nhưng mối thù giữa Tề Lạc Nhi và Lí Trọng Tử chính từ đây mà thành.
      Last edited: 30/3/16

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 36 : 2 đại mỹ nữ pk ( 3 )

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      trận phong ba nho cứ như vậy qua , nhưng mối thù giữa Tề Lạc Nhi và Lí Trọng Tử chính từ đây mà thành.

      Vân Trung Nhạc nhìn nhìn mỹ nhân áo trắng kia, nữ tử này cũng vừa mới đến lúc sáng nay.

      Dung mạo đẹp đến kinh tâm động phách, căn cốt rất tốt, nhưng nhìn qua bộ dáng hề giống người có võ công chút nào.

      Lúc vừa rồi, tránh thoát được chưởng rất mạnh nguy hiểm vạn phần như vậy biết là trùng hợp hay là cố ý......

      ..........................................................................................

      Tử Vân tiên sơn, mấy ngàn đệ tử chờ ở ngoài cửa.

      điện Càn Khôn, mấy chục đại đệ tử cung kính đứng sang hai bên, bên có hai vị tiên trưởng ngồi song song.

      Vị bên trái kia khoảng ba mươi tuổi, mặc đạo bào màu xanh, da mặt trắng trẻo.

      Quanh thân có vầng sáng nhàn nhạt bao quanh, thắt lưng đen có treo thanh trường kiếm(kiếm dài), khí độ thong dong mà uy nghiêm.

      Đúng là chưởng môn của Tử Vân môn — Lăng Hư Tử.

      Ngồi bên phải chính là Vân Họa, vẫn mặc thân áo trắng như trước, thanh khiết nhưng lạnh lùng như băng, khuôn mặt tuấn tú có lấy chút biểu tình.

      Hai bên đại điện còn sắp xếp bốn cái ghế dựa.

      Ngồi đó là các vị trưởng lão tuổi tác đồng đều mặc phục sức chỉnh tề giống hệt nhau, Hác Vân Trung cũng nằm trong số đó.

      Phía trước điện có khối pha lê trong suốt, phản chiếu ràng hình ảnh của đám người đủ màu sắc có mặt quảng trường Bạch Vân sơn.

      mặt ba vị tiên trưởng lộ chút cảm xúc, nhanh chậm dùng trà.

      Nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn lên .

      "Sư đệ, nữ tử kia rốt cuộc có lai lịch thế nào? Trang phục cổ quái, công phu cũng có chút cổ quái." Lăng Hư Tử nhìn thoáng qua Tề Lạc Nhi, trong mắt có chút kinh ngạc.

      Vân Họa ánh mắt thản nhiên:"Nữ tử này tuy rằng hơi kì lạ nhưng cũng phải tà ma ngoại giáo, là do ta phát ra ở Vân Vụ sơn......"

      Đơn giản qua lượt quá trình tìm được Tề Lạc Nhi.

      Lăng Hư Tử đương nhiên tin tưởng rằng con mắt đánh giá của Vân Họa tuyệt đối sai, hơi hơi yên lòng, nở nụ cười:" tệ, nữ hài tử này tư chất đúng là tệ, lá gan lại lớn, tâm trí lại kiên định, đúng là người có triển vọng."

      Nhớ tới Vân Vụ sơn, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra:"Trong thiên dụ(chỉ dụ của thiên giới) có thiên nữ xuất ở phía đông nam Đường quốc, Vân Vụ sơn đúng là ở hướng đó, chẳng lẽ nữ hài tử này chính là thiên nữ?


      Chương 37: Hai đại mỹ nữ pk 4

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Vân Họa thản nhiên :"Bây giờ còn rất khó để khẳng định, dù sao tại nàng ấy đến chút linh lực cũng có. Mặc dù là thiên nữ, cũng khống thể khống chế được thánh nữ lăng."

      Hác Vân Trung nhịn được xen vào:"Thiên nữ hẳn là phải mỹ mạo vô song chứ? Ta thấy người áo trắng kia có chút giống. Trọng Tử công chúa cũng có khả năng, còn có Tô Vân La này, Diệp Lăng Phỉ kia nữa......"

      nhìn vào tấm pha lê, hơi ra tên vài người.

      Người áo trằng mà tới đúng là mỹ nhân áo trắng kia.

      Tô Vân La mềm mại đáng phiêu dật, Diệp Lăng Phỉ lãnh diễm như hoa, tất cả đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh.

      Lăng Hư Tử khỏi bật cười:"Dung mạo chỉ là phụ, mấu chốt là phải xem linh lực tiềm tàng của nàng."

      Lại nhìn thoáng qua pha lê:"Người áo trắng kia dung mạo tuy rằng tuyệt mỹ, nhưng hình như có vẻ nhát gan, xem bộ dáng lúc huấn luyện, thân thể nàng ta tố chất cũng tốt lắm....."

      Vân Họa lạnh nhạt :"Sư huynh, bây giờ chuyện này vẫn còn quá sớm."

      Lăng Hư Tử vuốt râu gật gật đầu: "Cũng đúng, vậy chờ sau khi các nàng chính thức được vào Tử Vân môn rồi sau."

      Tề Lạc Nhi hồn nhiên biết lúc này nàng và cả những người khác đều bị bình luận như người ta mua bán thịt lợn vậy.

      Các nàng bây giờ ấy hả, ừm, chạy đường dài.

      sai, cũng chính là chạyMarathonnhư người ở đại vẫn thường gọi.

      Có điều chạyMarathonnày phải ở đường bằng phẳng, là ở đường núi, hơn nữa còn chẳng biết điểm dừng ở đâu......

      Lúc Tề Lạc Nhi còn làm bộ đội đặc chủng, mỗi ngày đều phải chạy 5 km vác theo 15 kg.

      Cho nên leo núi đối với nàng mà , chỉ như bữa ăn sáng mà thôi.

      Đường núi vừa trơn vừa ẩm ướt, biết có phải là bị làm tiên thuật , mỗi bước đều giẫm phải bùn.

      Kiểu đường này đối với Tề Lạc Nhi coi như cũng chỉ bình thường thôi, rất nhanh, nàng liền vượt xa phần đông mọi người, cùng vài đệ tử khác dẫn trước hẳn quãng.


      Chương 38: Cởi giày or cởi quần áo?

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Con đường càng chạy càng hẹp, đến cuối cùng chỉ đủ cho từng người qua.

      bên là vực sâu thấy đáy, bên là vách đá dựng đứng trơn trượt.

      Cực kì hiểm trở.

      Nhát gan chút, đứng ở bên kia đường, dám tiến lên phía trước.....

      Mỗi người đều cực kì cẩn thận, sợ rằng chỉ cái trượt chân bị ngã xuống tan xương nát thịt.

      "A a!" Phía sau Tề Lạc Nhi bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu , ngay sau đó thân mình mềm mại đụng vào nàng.

      Lực đạo tác động tới chút nào.

      Tề Lạc Nhi lại hề phòng bị, lảo đảo cái.

      Dưới chân vừa trượt liền bị ngã xuống!

      Nghe thấy phía sau truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi.

      Tề Lạc Nhi ngửa mặt ngã xuống, nhìn thấy con đường núi có nữ tử nở nụ cười chẳng có ý tốt đẹp gì.

      Nữ tử này vừa vặn ở ngay phía sau nàng, trang phục thôn nữ rất bình thường.

      ngờ lại chính là trong những thị nữ của Lí Trọng Tử!

      Nàng ta cố ý!

      Đây là phản ứng đầu tiên của Tề Lạc Nhi.

      Có điều tình huống lúc này cho phép nàng nghĩ nhiều, nàng vội vàng vung tay ra, cái gì đó đen tuyền bị nàng quăng thằng lên , còn nàng bám vào ven vách núi dựng đứng.

      Nàng giống hệt như đu dây giữa trung vậy.

      Taychân cùng sử dụng, leo lên thoăn thoắt như khỉ.

      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tề Lạc Nhi đứng giữa cái ranh giới của sống và cái chết.

      Nàng kinh hồn bình tĩnh nổi, đầu óc choáng váng.

      Ông trời ơi, mấy cái vách núi của thế giới này có thù oán với nàng sao?

      Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủn mà nàng rơi xuống đến ba lần!

      Nếu mang theo phi hổ trảo bên người nàng lần này chừng ngã biến thành cục thịt rồi.....

      Nhớ tới thị nữ cố ý ngã vào nàng làm nàng rơi xuống vách núi kia, Tề Lạc Nhi giận dữ tiến đến.

      Lúc này thị nữ kia chạy lên phía trước, Tề Lạc Nhi cách nàng khoảng cách là hai người.

      Bởi vì đường cực kì hẹp nên nàng nhất thời cũng làm gì được.


      Chương 39: Cởi giày or cởi quần áo? [2]

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Trong lòng thầm quyết tâm, chờ qua được chỗ này nhất định phải tìm nàng tính sổ!

      Nàng có chút tức giận bất bình, chợt nghe phía trước lại truyền đến tiếng thét kinh hãi.

      thân ảnh kêu thảm thiết tiếng rồi ngã xuống!

      Tề Lạc Nhi ngước mắt lên nhìn, khỏi sửng sốt!

      Người bị ngã xuống đúng là thị nữ kia!

      Này — báo ứng này đến có chút hơi quá nhanh!

      Nàng có được may mắn như Tề Lạc Nhi bên người có phi hổ trảo có thể dùng được, tay chân vung loạn xạ, cả người xoay vòng vòng, trong chớp mắt thấy bóng dáng đâu nữa......

      "A a, xin lỗi, xem ta này, vừa ngã cái ngờ lại làm ngươi rơi xuống. Thực xin lỗi, ngươi mạnh giỏi nhé......"

      Phía trước truyền đến tiếng người liên miên lan man.

      Tề Lạc Nhi sửng sốt.

      Mỹ nhân áo trắng! Đây là giọng của vị mỹ nhân áo trắng kia!

      Xem nàng yểu điệu yếu đuối, lá gan lại , ngờ cũng dám vào con đường núi hiểm trở này......

      May mắn là đường núi này cũng quá dài, nghe thấy phía trước truyền đến vài tiếng hoan hô, rốt cục cũng ra ngoài được rồi.

      Phía trước rộng mở sáng sủa, ra con đường lớn.

      Con đường này cũng tính là quá rộng, có thể dàn hàng khoảng năm sáu người.

      Có mây trôi lững lờ quấn quanh đường, bộ ở đây mà cứ như cưỡi mây vậy.

      Tề Lạc Nhi hơi hơi thở phào nhõm, cuối cùng có con đường bình thường mà .

      Lúc này các nàng ít nhất cũng phải đến hơn ba mươi dặm đường rồi, hơn nửa số người vẫn chưa bắt kịp.

      Tề Lạc Nhi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nhìn nhìn những người khác. Những người khác chẳng khá hơn nàng là bao.

      Thời tiết vốn oi bức, lại phải hành quân gấp phen như vậy, mỗi người tóc đều bết vào thành từng lọn từng lọn, mặt cũng có dính chút bùn đất....

      Tề Lạc Nhi mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

      Cái này và thi việt dã mà nàng từng làm chẳng khác gì nhau.

      Mỗi người đều giống như vừa lao từ dưới nước lên vậy!

      Aizz, nhớ những ngày khi xưa quá.....

      Nàng còn chưa cảm khái xong chợt nghe thấy tiếng quát giận dữ:"Tiện tì, ngươi hại chết thị nữ của bản công chúa, bản công chúa phải bắt ngươi đền mạng!"

      Tề Lạc Nhi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Lí Trọng Tử sắc mặt giận dữ, xông về phía người áo trắng!

      Áo trắng a a tiếng thét chói tai:"Công chúa điêu ngoa lại khóc lóc om sòm rồi!"


      Chương 40: Cởi giày or cởi quần áo? [3]

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Oạch tiếng, liền nhảy đến phía sau Tề Lạc Nhi:"Tiểu Lạc Nhi mau tới hùng cứu mỹ nhân !"

      Tề Lạc Nhi đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng run rẩy:"Tiểu mỹ nhân này đúng là lấy nàng ra làm tấm lá chắn gỗ mà!"

      Cũng biết tại sao, Tề Lạc Nhi cứ luôn cảm giác người áo trắng này đơn giản, giống như cáo đội lốt cừu vậy......

      Lí Trọng Tử tức đến mức gần như run rẩy cả người, ngón tay chỉ vào mũi Tề Lạc Nhi mà mắng:"Ngươi, đồ nữ này, còn muốn che chở cho nàng hả!"

      Tề Lạc Nhi đầu to thêm nấc, cái áo trắng hay ho này, lại lôi nàng xuống nước theo rồi!

      Nàng tới là để tu tiên, phải đến để đánh nhau màaaaaaaaa!

      Bị người ta chỉ vào mũi mà kêu gào, loại cảm giác này thực khó chịu!

      Tề Lạc Nhi chút khách khí duỗi tay ra tóm lấy ngón tay thon dài của nàng ta.

      Động tác của nàng nhanh như chớp.

      Lại vươn tay ra ở góc độ mà Lí Trọng Tử thể ngờ được, đến khi Lí Trọng Tử phản ứng lại được ngón tay truyền đến trận đau nhức.

      "Đừng có gọi ta là nữ! Thị nữ của ngươi còn từng đẩy ta xuống vách núi sâu, chẳng phải ta cũng nên tìm nàng tính sổ hay sao?! Đừng có mà khiêu khích giới hạn chịu đựng của ta, bằng ta cũng mặc kệ ngươi có phải là công chúa hay , đánh cho ngươi răng rơi đầy đất đấy!"

      Tề Lạc Nhi tiến sát lại gần Lí Trọng Tử, gần như là chóp mũi chạm chóp mũi với nàng ta. Gằn từng tiếng .

      Tề Lạc Nhi bao giờ là người chịu bị khinh bỉ.

      Bị công chúa điêu ngoa này nhiều lần khiêu khích, nàng làm sao còn nhịn được nữa?

      "Đúng vậy, đúng vậy, mọi người cũng đâu phải cố ý. Tiểu Lạc Nhi phải cũng thiếu chút nữa là hương tiêu ngọc vẫn rồi sao? Có trách chỉ trách thị nữ kia của ngươi công phu quá kém ......"

      Áo trắng thò đầu ra từ phía sau Tề Lạc Nhi, vẻ mặt ủy khuất.

      Lí Trọng Tử tức giận đến trắng bệch cả mặt:"Ngươi...... Ngươi ra cho ta, trốn ở đằng sau người khác còn ra cái gì nữa?"

      Áo trắng trừng mắt nhìn tình, lười biếng duỗi thắt lưng.

      Lạnh lùng cười:"Ta ta có ra cái gì sao? Ngươi có bản lĩnh, có thể lại đây mà!"

      "Ngươi...... Ngươi!"

      Lí Trọng Tử tức giận đến nỗi môi run rẩy, nhưng lại nhất định dám qua đó.

      chiêu vừa rồi kia của Tề Lạc Nhi gần như bẻ gãy ngón tay nàng, đau thấu tận xương.

      May mà Tề Lạc Nhi nể tình mọi người đều là đệ tử mới của Tử Vân môn nên ra tay nặng, tay nàng nhờ thế mới giữ được.
      Last edited: 30/3/16
      ThiênMinh, hganh, Diệp Băng2 others thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 41: Tiểu Lạc Nhi nhất định nỡ bỏ rơi ta.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      tại dù thế nào nàng cũng dám tiếp tục xung đột với Tề Lạc Nhi.

      Nàng tức giận quay người lại, bước con đường lớn, chạy về phía trước.

      "Ruồi nhặng vo ve cuối cùng cũng biết điều chạy mất. Tiểu Lạc Nhi, chúng ta cũng thôi?"

      Thân thể Bạch Ly hơn nửa dựa người Tề Lạc Nhi, khác gì con chim nép vào lòng người.

      Thân thể cao hơn Tề Lạc Nhi, lúc này dựa vào người nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.

      Tề Lạc Nhi toàn thân dựng tóc gáy, nổi cả da gà.

      Lúc này mọi người chung quanh đều bước con đường cái kia.

      đường mây ngày càng dày đặc, người phía trước nhanh chóng mất hút trong biển mây.

      Tề Lạc Nhi gượng cười tiếng, đẩy Bạch Ly ra: "Bạch Ly, gọi ngươi là Bạch Ly được ? , ta và ngươi cùng . Ngươi có thể phía sau ta."

      "Nhưng mà... Nhưng mà ta mệt quá, nổi nữa, ta và ngươi vừa gặp thân, xem như là bằng hữu, bằng hữu phải đều có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao? Tiểu Lạc Nhi nhất định nỡ bỏ rơi ta, có đúng ?"

      Bạch Ly trề môi, vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt đẹp chớp chớp, khóe mắt như sắp lệ...

      Tiểu mỹ nhân này làm nũng sao lại đáng đến thế?!

      Tính tình Tề Lạc Nhi luôn cứng rắn pha lẫn mềm mại.

      Nếu như có người khách khí với nàng, nàng chút do dự mà chặn đầu công kích.

      Nhưng người nào đối xử dịu dàng với nàng, nàng lại thể làm gì khác hơn là đầu hàng.

      Quên , khi nãy nàng và mình vừa mới chung chiến tuyến, dìu nàng chút cũng hề gì!

      Tề Lạc Nhi chu môi: "Được rồi, được rồi."

      Trong mắt Bạch Ly lên tia sáng nhạt, ngẩng đầu nhìn con đường phủ mây, khóe môi bất giác mỉm cười.

      Trong lòng cười nhạt: "Tử Vân Môn lại muốn dùng loại biện pháp này kiểm tra lai lịch từng người, ha ha, cái này có thể làm khó ta sao? Bọn họ điều phải muốn thiên nữ đến điên cuồng ư? Ta cho bọn thiên nữ!"

      nhàng kéo cánh tay của Tề lạc Nhi, về phía trước.

      Tầng mây dưới chân càng ngày càng dày, vô số đám mây vờn quanh, chậm rãi bao phủ hai người...


      Chương 42: Bảo nhi, tỉnh lại, nhìn ông...

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Xung quanh đều là khói mây dày đặc bao phủ, trước mắt hầu như nhìn thấy bóng người.

      Hai người đứng cùng nhau, bỗng nhiên Bạch Ly sợ hãi kêu lên tiếng, dường như vấp chân vào vật gì đó, ngã xuống...

      Tề Lạc Nhi cúi đầu muốn đỡ nàng dậy, nhưng đột nhiên ngẩn người đứng yên tại chỗ!

      ràng là Bạch Ly vừa mới té ngã, vậy mà trong nháy mắt thấy bóng dáng đâu!

      "Bạch Ly! Bạch Ly!" Tề Lạc Nhi gọi to.

      Nhưng xung quanh chỉ là mảng trắng xoá, nhìn thấy bóng người nào.

      "Lẽ nào đây cũng là biện pháp thử thách đệ tử?"

      Tề Lạc Nhi bụng đầy nghi ngờ, biết được con đường bằng phẳng này giờ đây chứa đựng những mưu kế gì.

      Nàng lần mò, dò dẫm từng bước từng bước về phía trước.

      Dưới chân bỗng nhiên trống rỗng!

      Dường như bước vào trong hư , quay cuồng ngã xuống!

      Tề Lạc Nhi hoảng hốt. Nhưng giờ đây bốn phía là mảnh hư , ngay cả nơi để nhờ cậy cũng có.

      Nàng dù có thân bản lĩnh, cũng chỉ có thể nhảy lên rồi sa xuống.

      Xem ra cả đời này nàng nhất định có duyên với việc rơi xuống núi, ông trời có lẽ làm nàng ngã chết thỏa mãn!

      Tề Lạc Nhi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nguyện ý đến đâu đến!

      Nàng hoàn toàn buông lỏng, ung dung tự tại lơ lửng giữa trung. Đau cứ đau, nàng chẳng quan tâm làm gì!

      Cũng biết trải qua bao lâu, Tề Lạc Nhi thấy buồn ngủ.

      Bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, rồi sau đó nhanh chóng hôn mê bất tỉnh...

      "Bảo nhi, tỉnh lại, nhìn ông..."

      giọng bỗng nhiên vang lên bên tai Tề Lạc Nhi, giọng này cực kỳ quen thuộc.

      Tề Lạc Nhi giật mình cái, mở mắt.

      Trước mắt ra khuôn mặt, tóc trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, nhưng vẫn hoạt bát, nhanh nhẹn, dùng ánh mắt đầy thương nhìn nàng.


      Chương 43: Ông trời ơi, người có thể biến thái hơn nữa hay ?

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Ông nội!

      Đây là ông nội!

      A, lẽ nào lần rơi vừa rồi, nàng lại chết mà vừa vặn xuyên trở về?

      tốt quá!

      Tề Lạc Nhi cười...

      "Bảo Nhi cười với ông nội! Ha ha, Tiểu Bảo Nhi nhà ta cười với ông nội!"

      mặt ông nội nàng tràn đầy vẻ vui mừng, như vừa phát được đại lục mới.

      Tề Lạc Nhi giật giật khóe miệng, lúc này ông nội chuyện sao cứ như lừa gạt trẻ con vậy?

      Nàng vừa định trở mình muốn nhảy dựng lên.

      Tay chân nàng dường như bị trói buộc, căn bản thể đổi bên.

      A, mình bị làm sao vậy?

      Tề Lạc Nhi muốn , nhưng trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng "Bi bô, ê a..." và vài tiết đơn giản.

      Nàng nhìn thoáng qua ông nội, dường như trẻ hơn so với trước kia rất nhiều...

      Tề Lạc Nhi lòng chùng xuống, bỗng nhiên có loại dự cảm tốt: " phải mình xuyên đến thời gian khi còn bé chứ?"

      Nàng liều mạng đem toàn bộ sức lực cựa tay, giơ lên trước mặt nhìn.

      "..."

      Tề Lạc Nhi như bị sét đánh, hóa đá luôn.

      Bàn tay kia bé, trắng trắng, mềm mềm, nho , mập mạp.

      mu bàn tay vẫn còn hình tròn tựa như má lúm đồng tiền, trông đáng .

      Vậy... đó chính là tay của trẻ con.

      Nàng vất vả xuyên trở về, vậy mà lại xuyên đến thời điểm còn sơ sinh.

      Ông trời ơi, người còn có thể biến thái hơn nữa hay ? Trêu đùa con còn chưa đủ hay sao?!

      Aaaaaaaaa!

      Tề Lạc Nhi làm loạn.

      Nàng muốn hét to, muốn trút hết, bàn tay bé múa loạn cả lên, trở mình ngồi dậy.

      A, nhìn bộ dạng nàng cũng chỉ ba tháng tuổi, có thể ngồi dậy được sao?

      Lại giơ tay lên nhìn rồi lại nhìn, tựa hồ lớn hơn so với trước rất nhiều.

      Vậy... vậy cũng lớn quá nhanh phải?!

      Tề Lạc Nhi mở mắt ngây ngốc nhìn...

      ... Cảnh thay đổi...

      Đồng thời lúc đó, tại điện Càn Khôn ở Tử Vân Sơn, hai vị trưởng môn, tám vị trưởng lão chăm chú nhìn vào trước kính thạch.

      Vân Trung Nhạc cũng ở đó.

      Tất cả hành vi của Tề Lạc Nhi đều được chiếu kính thạch.

      Tận mắt thấy nàng tại thời đại khác sinh ra, lớn lên, từ từ trưởng thành.

      Đến trường, lính, được lựa chọn trở thành bộ đội đặc chủng, gian khổ huấn luyện.


      Chương 44: Ai mới là thiên nữ?

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Mãi đến khi nàng giải ngũ trở về nhà, mới mang theo hành lý thám hiểm khắp nơi.

      Cuối cùng, xuyên qua tại sơn động...

      Toàn bộ quá trình Tề Lạc Nhi sống đều được phản chiếu kính thạch.

      Tựa như đoạn phim được chắp nối, dài ngắn, được phát lại toàn bộ.

      Ở nơi đó con người phong tình, mà những người trong đại điện chưa bao giờ thấy qua.

      Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nên lời. Đây là dạng quốc gia gì?

      Chỉ biết rằng, người ở nơi đó cách ăn mặc cực kỳ cởi mở, đường phố còn có vô số quái vật sắt chạy.

      Bọn họ ngờ thân thế Tề Lạc Nhi lại kỳ lạ như vậy.

      Lẽ nào nàng chính là thiên nữ?

      Quốc gia nơi nàng ở chẳng lẽ là thiên đường?

      Lăng Hư Tử nhìn sang Vân Họa: "Sư đệ, ngươi nghĩ thế nào?"

      Vân Họa cũng rất ngạc nhiên, trầm ngâm lúc: "Thân thế Tề Lạc Nhi đúng là có chút kỳ lạ, nhưng cũng may địa phương ấy phải là Ma giới, có thể đó là quốc gia mà chúng ta biết đến. Nếu nàng tới nơi này, vậy coi như có duyên với Tử Vân Môn chúng ta. Nhưng nàng là thiên nữ vẫn còn quá sớm."

      Lăng Hư Tử gật đầu: "Sư đệ có lý, hài tử này tư chất đúng là tệ, cho dù phải là thiên nữ, bồi dưỡng tốt chút, sau này ắt hẳn đóa hoa đặc sắc của Tử Vân Môn chúng ta. Chúng ta tiếp tục xem những người khác thôi."

      thạch kính chiếu lên quá trình trưởng thành của mỗi đệ tử.

      Tuy giàu nghèo khác nhau, nhưng cũng có bất cứ điều gì quái dị.

      Cùng với những người trước đó, thân thế có gì khác biệt.

      Lăng Hư Tử nhìn lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó:" Đúng rồi, thân thế Bạch Ly kia như thế nào?

      Vân Trung Nhạc : "Bẩm sư tôn, Bạch Ly này sáng nay mới tới, đồ đệ thấy nàng căn cốt tệ, cho nên lưu nàng lại, còn chưa kịp điều tra thân thế của nàng."

      Lăng Hư Tử hơi nhíu mày: " Hài tử này căn cốt rất khá, nhưng tính tình lại lười biếng, lá gan cũng ... Trước tiên chúng ta phải xem thân thế của nàng...

      Ống tay áo hơi vung lên, thạch kính liền xuất bóng dáng của Bạch Ly...

      Đó sơn thôn non xanh nước biếc; người dân nơi đó cực kỳ chất phác, giản dị.


      Chương 45: Ai mới là thiên nữ? 2

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Trang phục cũng khác gì người Đường.

      Người ở nơi này, cứ mặt trời mọc làm, mặt trời lặn trở về, giống như ở chốn bồng lai tiên cảnh.

      Kính tiếp tục chiếu, liền thấy trong nhà vô số người ra ra vào vào.

      Nam nhân tướng mạo tuấn nhã, thư sinh, nhưng lúc này vẻ mặt lại lo lắng, cứ tới lui trong đại sảnh.

      Mà tại gian phòng ngủ khác truyền đến từng đợt tiếng nữ tử rên rỉ, dường như sắp lâm bồn.

      "Oa!" tiếng khóc của trẻ con vang lên, tia hồng quang đâm thẳng lên trời.

      bầu trời, bỗng nhiên xuất tiếng nhạc, vô số phấn hoa từ trời rơi xuống buồng ngủ.

      Mọi người trong Càn Thanh điện ngờ rằng thời khắc Bạch Ly sinh ra lại đặc biệt như vậy? đám người liếc mắt nhìn nhau.

      Bát đại trưởng lão hết ngạc nhiên lại tới vui mừng, Hác Vân Trung nhịn được : "Thiên nữ! Đây nhất định là điềm báo ngày thiên nữ giáng trần! ngờ rằng thiên nữ lại là nàng!"

      Lăng Hư Tử sắc mặt cũng có chút kích động.

      Có lẽ, bọn họ thực tìm được thiên nữ!

      Vân Họa lại hơi nhíu mày, chung quy vẫn cảm thấy có điểm thích hợp.

      lãnh đạm :" Có vài người khi sinh ra hơi kỳ lạ, nhưng như vậy cũng có gì khác thường, việc này cứ tạm gác lại . Ai có thể khởi động "Thánh nữ lăng", người đó mới chân chính là thiên nữ.

      Lăng Hư Tử gật đầu: " sai."

      Lại nhìn thạch kính vài lần, thạch kính nhanh chóng lên cuộc sống của Bạch Ly.

      Vào năm nàng lên tám, tiểu sơn thôn bị bọn sơn tặc cướp bóc, toàn bộ dân chúng cùng tài sản ở sơn thôn đều bị giết hại và cướp lấy.

      Duy có nàng được mẫu thân đặt ở dưới người nên may mắn thoát chết, từ đó bắt đầu lưu lạc khắp nơi...

      Lăng Hư Tử chau mày: "Nàng chính là hài tử năm đó."

      việc tiểu sơn thôn bị hủy diệt, Lăng Hư Tử đúng là có biết.

      Khi ấy dạo chơi đến đó, ngửi thấy mùi máu tanh liền vội vàng chạy tới.

      Đáng tiếc là trong thôn xóm, toàn bộ người đều bị giết hết.

      tức giận, bắt bọn cướp kia phế gân tay gân chân.

      Chỉ là ngờ rằng sơn thôn kia lại có người may mắn còn sống, mà người này giờ đây lại đến Tử Vân Môn làm đệ tử.

      Lăng Hư Tử thầm thở dài: "Chẳng trách Bạch Ly kia lá gan , ra là bị cuộc tàn sát ở sơn thôn ám ảnh."
      Last edited: 30/3/16
      ThiênMinh, hganh, Diệp Băng3 others thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 46 : Ngươi sợ đau nên bấu người khác à

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Chỉ là ngờ rằng sơn thôn kia lại có người may mắn còn sống, mà người này giờ đây lại đến Tử Vân Môn làm đệ tử.

      Lăng Hư Tử thầm thở dài: "Chẳng trách Bạch Ly kia lá gan , ra là bị cuộc tàn sát ở sơn thôn ám ảnh. Đây phải do bẩm sinh, có thể thay đổi được; nếu dạy dỗ tận tình, sau này nhất định thành tài. Thôn Vân Môn nằm ở phía Đông Nam của Đường Quốc, khi nàng sinh ra có điềm lạ như vậy, xem ra thiên nữ nữ tám chín phần mười là nàng..."

      Tề Lạc Nhi cảm thấy bản thân giống như vừa trải qua bộ phim tua nhanh, cần tốn sức mà có thể từ hoá lớn...

      Sau đó lại xuyên qua hồi!

      Nàng choàng mở mắt, phát hoá ra mình nằm con đường mây.

      con đường mây mỏng manh uốn lượn này, phía trước có bóng người mặc áo trắng.

      Bạch Ly?

      Tề Lạc Nhi liền cố gắng chạy qua đó đỡ nàng ta dậy .

      Đôi mắt của Bạch Ly còn mê muội, phảng phất như trong mộng nhìn Tề Lạc Nhi: " là... Tiểu Lạc Nhi ?"

      Tề Lạc Nhi trừng đôi mắt đen của mình lên liếc nàng ta cái: "Đừng gọi tôi là Tiểu Lạc Nhi, tôi là Tề Lạc Nhi."

      Bạch Ly khẽ nhíu đôi lông mày tuyệt đẹp của mình: "Tôi có cảm giác mình hình như được sinh ra lần nữa vậy!"

      Sinh ra lần nữa ư?

      Trong lòng Tề Lạc Nhi cảm thấy chấn động, chẳng lẽ con đường này khiến cho người ta quay lại được ký ức trước đây sao?

      Nàng còn mơ hồ suy nghĩ bỗng dưng tay truyền đến cơn đau nhói.

      Thân người nàng trở nên cứng nhắc, liền lấy tay đẩy Bạch Ly ra: " làm gì vậy?"

      Bạch Ly tủi thân nhìn nàng: "Tôi chỉ muốn xem có phải là tôi nằm mơ hay ."

      Tề Lạc Nhi cảm thấy vô cùng tức giận: " muốn biết có phải nằm mơ hay tại sao tự bấu mình mà lại bấu tôi?"

      Bạch Ly mếu máo, khuôn mặt tỏ vẻ oan ức: "Tôi sợ đau."

      Tề Lạc Nhi cảm thấy như có vài trận cuồng phong thổi qua! Nàng ta sợ đau nên bấu người khác, ở đâu ra cái thứ lý lẽ quái đản này?

      Bạch Ly này nhất định là đồ quái dị!

      Lạc Nhi muốn cùng nàng ta dây dưa chỗ nữa, càng muốn vì nàng ta mà tức giận đến mức chết sớm.

      Tề Lạc Nhi liền đẩy nàng ta ra rồi quay thẳng .

      "Tiểu Lạc Nhi, Tiểu Lạc Nhi, giận à? "

      "Tiểu Lạc Nhi, đừng nổi giận nữa có được , người ta cảm thấy đau lòng mà."

      "Tiểu Lạc Nhi, được rồi tôi thừa nhận là tôi sai, lần sau tôi tự bấu bản thân mình, bấu nữa có được ?"

      "Tiểu Lạc Nhi..."

      "Tiểu Lạc Nhi..."


      Chương 47 : ta hình như đùa giỡn nàng

      Edit : Lá Hoa

      Chỉnh dịch : ivy1808

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tề Lạc Nhi ngày nhanh.

      Bạch Ly cố hết sức theo ở phía sau, miệng ngừng lảm nhảm, ầm ĩ đến mức Tề Lạc Nhi cảm thấy muốn bốc hoả.

      " câm miệng cho tôi!"

      Tề Lạc Nhi cuối cùng cũng chịu được quát nàng ta câu. thanh giống như tiếng sư tử gầm.

      Bạch Ly chớp mắt, trong mắt tựa như có tầng lệ: "Được, được, tôi câm miệng, Tiểu Lạc Nhi đừng lờ người ta có được ?"

      "Người ta cũng chỉ có mình là bằng hữu thôi..."

      Tề Lạc Nhi cảm thấy đầu mình ngày càng đau nhức. Bạch Ly này giống như kẹo cao su, nhất định bám dính lấy nàng.

      Nàng rất muốn đánh cho nàng ta trận, nhưng nghĩ đến khuôn mặt trắng như ngọc ấy mà bị chưởng biết ra sao.

      Đánh cũng đánh được, bỏ mặc cũng xong, Tề Lạc Nhi gần như muốn phát điên lên.

      "Muốn theo tôi, cũng được thôi! Nhưng đừng có lải nhải nữa!" Tề Lạc Nhi đành phải nhường bước.

      Bạch Ly ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tôi ầm ĩ nữa."

      Nàng lười nhác xoay lưng, duỗi duỗi chân xuống, ôm lấy cánh tay của Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, dìu tôi có được ? Tôi nổi..."

      Lạc Nhi thấy nổi hết cả da gà bèn đuổi nàng ta như đuổi con ruồi:

      "Muốn theo tôi tự mình lấy ! Con đường tu đạo thành tiên rất gian khổ, mà cứ như vậy sớm muộn cũng bị bỏ lại thôi."

      Đối với những nữ tử khác, nàng luôn có phần khách khí. Nhưng đối với người trước mắt này, hết lần này tới lần khác nàng có cách nào đối xử như bình thường được.

      Người này, người này phải là les chứ...?

      Bạch Ly nếu sinh ra ở xã hội đại đồng tính luyến ái cũng bị bài xích, nhưng bài xích cũng có nghĩa là phải chấp nhận.

      Đối với Bạch Ly, nàng luôn luôn có cảm giác quái dị nên lời.

      Người này, người này giống như đùa giỡn với nàng...

      Bạch Ly tủi thân nhìn Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, chân tôi bị đau, tôi thực được. Tôi có cha mẹ, là trẻ mồ côi, nếu như bị bỏ rơi,tôi có nơi để ..."

      Tề Lạc Nhi sửng sốt, trẻ mồ côi? Vậy nàng cũng đáng thương.

      "Hay chân bị trật khớp ? Cởi giầy ra để tôi xem nào."

      Tề Lạc Nhi dù sao cũng là lính đặc chủng, chữa vài vết thương thông thường cũng có vấn đề gì.

      "Cởi giày?"

      Bạch Ly cười tựa cười nhìn nàng, đôi mắt đẹp mơ hồ có chút tà khí.


      Chương 48: Nhìn cái chân gãy mà cũng phải chịu trách nhiệm sao?


      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      " biết rằng ở thời đại này nếu như bắt cởi giày cũng khó như là việc bắt người ta cởi quần áo à?"

      Nàng ta nhìn Tề Lạc Nhi ngẩn ngơ nhìn mình bèn tốt bụng giải thích: "Tại vì những ở đây nếu như cởi giày cho người khác nhìn chân của mình cũng khác gì việc cởi những thứ khác."

      Đây là cái loại lý lẽ gì vậy, quả thể quái dị hơn được nữa.

      Tề Lạc Nhi chán nản nhìn nàng ta: "Chúng ta đều là nữ nhi mà, sợ cái gì chứ, nếu như cởi giày ra tôi làm sao chữa được cho ?"

      Bạch Ly than thở: "Ai da, được rồi được rồi, dù sao tôi đối với cũng có chút thiện cảm, cho xem cũng chẳng sao, nhưng mà sau này phải có trách nhiệm với tôi."

      Sặc, nhìn cái chân gãy mà cũng phải chịu trách nhiệm sao? Mà chịu trách nhiệm gì mới được cơ chứ, chẳng lẽ mình phải lấy nàng ta sao?

      Cái quái gì vậy?

      Tề Lạc Nhi cảm thấy chán nản: "Thôi bỏ , tôi xem nữa đâu, tôi cũng chẳng phải là les, chẳng có cách nào chịu trách nhiệm cả."

      "Les?"

      Bạch Ly cảm thấy kỳ lạ: "Les có nghĩa là gì vậy?"

      "Nghĩa là đồng tính luyến ái đó!" Tề Lạc Nhi gần như bị nàng ta đánh gục.

      "Oa, có nghĩa là biến thái à, tôi hiểu rồi!"

      Vẻ mặt Bạch Ly như bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, khẩn trương : "Yên tâm, tôi phải là les!"

      "Như vậy có cần tôi phải chịu trách nhiệm nữa ?" Tề Lạc Nhi tỏ ra chán nản .

      Bạch Ly cười cách bí hiểm: "Tôi như vậy đương nhiên là phải có lý do rồi."

      "Lý do, lý do gì?" Tề Lạc Nhi tài nào hiểu nổi, nàng có cảm giác mình như bước lên thuyền của hải tặc vậy.

      Nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, miệng mấp máy : "... chẳng lẽ là nam nhân?"

      Bạch Ly nở nụ cười chào hàng: "Tôi có thể cho thử kiểm tra xem."

      đợi Lạc Nhi trả lời, nàng đưa tay cởi luôn y phục, thấp thoáng ra bộ ngực cao vút trắng như tuyết... Đường cong tuyệt đẹp hoàn mỹ tỳ vết, khiến cho người ta phải kinh ngạc!

      là cao! là đầy đặn nha!

      Tề Lạc Nhi nhịn được nuốt nước miếng.

      Lại nghĩ đến bản thân mình, aiz... chỉ thấy nhô lên tý, ông trời đúng là công bằng mà!

      Tề Lạc Nhi cảm thấy vô cùng ngán ngẩm, lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề.


      Chương 49: phải là nhìn trộm.

      Edit: ivy1808

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tiểu Lạc Nhi buồn bực, tự ti.

      Ai da, nếu phải so sánh với tiểu nha đầu này, Tề Lạc Nhi cảm thấy mình bị tổn thương nghiêm trọng.

      Mà thời đại này đâu có loại phẫu thuật chuyển đổi giới tính.

      Vì vậy Bạch Ly nhất định là nữ, hơn nữa còn là nữ nhân chân chính.

      Đây chính là phản ứng duy nhất lúc này của Tề Lạc Nhi .

      Nhưng mà nàng lại quên mất rằng , nàng đến thế giới này, là thế giới của tiên ma .

      Chính mắt mình có thể nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc .

      __________Cảnh tượng thay đổi__________

      Trong đại điện càn khôn của Tử Vân môn, tất cả mọi người đều được chứng kiến màn đặc sắc.

      Ai ai cũng đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng quay mặt .

      Lăng Hư Tử phất ống tay áo đóng cảnh xuân diễn ra ở gương đá lại.

      Vẻ mặt có gì đấy thiếu tự nhiên.

      Tiểu nha đầu Bạch Ly này đúng là quái dị, bảo nàng ta là đồ nhát gan vậy mà có lúc lại to gan đến mức làm người ta thấy kinh ngạc.

      Thứ quan trọng nhất của nữ nhân sao có thể cho người khác vô cớ xem như vậy, nàng ta rốt cục có biết hai chữ xấu hổ là gì hay .

      "Hoang đường !"

      vị cao nhân bề ngoài trông khoảng hơn năm mươi tuổi tức giận lấy tay đập vào ghế, sắc mặt như thể chỉ hận thể đem nung sắt thành thép, tức giận : "Nữ nhân này hoang đường, trước mặt mọi người mà dám làm loại việc như thế..."

      Vân Hoạ chớp mắt, nhàng giải thích : " con đường đó giờ chỉ có hai người bọn họ. Với cả họ làm sao biết được chúng ta ở nơi này quan sát. »

      Chỉ câu mà khiến cho các vị trưởng lão phải im thin thít.

      __________Cảnh tượng thay đổi__________

      " Tiểu Lạc Nhi à, nhìn đủ chưa vậy?"

      Bạch Ly hề cảm thấy xấu hổ như những nữ nhân bình thường mà còn tự hào ưỡn ngực, mặt nở nụ cười sáng chói nhìn Tề Lạc Nhi.

      Tề Lạc Nhi lúc này mới sực tỉnh quay người , khuôn mặt ửng hồng, ngượng ngùng : "Ai muốn nhìn , còn kéo áo lên, làm cho người ta thấy chướng mắt."

      Bạch Ly cười đầy mờ ám: " thích xem vậy tại sao lại chảy nước miếng?"

      Cái gì? Chảy nước miếng, tại sao lại mất mặt như vậy chứ.

      Tề Lạc Nhi vội vã đưa tay lên chùi, nhưng tuyệt nhiên thấy nước miếng chảy ra.

      Cảm thấy nhõm thở dài.

      Nàng rồi mà, nàng đâu phải là đồ háo sắc.

      Bỗng nhiên Tề Lạc Nhi như bừng tỉnh.

      Aaaaaaaaaaaaaaaa! Bạch Ly khốn khiếp dám đùa giỡn với bản nương.


      Chương 50: Tiểu Lạc Nhi à, nhẫn tâm quăng tôi đâu.

      Edit: ivy1808

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Bạch Ly cười tít cả mắt, từ từ mặc y phục vào, dài giọng lười biếng: "Được rồi, nhìn cũng nhìn xong rồi, bây giờ còn nghi ngờ thân phận của tôi nữa ?"

      "Được, được, tôi biết chính là nữ nhân thực thụ, vậy chúng ta thôi!"

      Tề Lạc Nhi cũng muốn đôi co với nàng ta về vấn đề nhạy cảm này nữa, đành phải như vậy.

      " Vậy giúp tôi nhé, tôi thực nổi nữa."

      Bạch Ly chớp chớp mắt tỏ vẻ uỷ khuất.

      " Thôi được rồi, tôi giúp vậy."

      Tề Lạc Nhi chỉ còn cách đầu hàng vô điều kiện, tay kéo nàng ta từ dưới đất lên.

      Bạch Ly cười thoả mãn đem thân mình áp sát vào người của Lạc Nhi. Vô cùng hào phóng đem hơn nửa sức nặng của bản thân quăng lên người Lạc Nhi.

      Cũng may mà Tề Lạc Nhi bình thường quen mang đồ vật nặng nên cũng đến nỗi bị nàng ta đè chết .

      tay ôm lấy nàng ta, chân nặng nề bước từng bước về phía trước .

      Tề Lạc Nhi luôn lo rằng sau khi mặt trời lặn mình bị loại, cho nên mặc dù phải đưa người cùng mà bản thân vẫn chạy nhanh như bay.

      Mà con đường trước mặt như thể có đích đến vậy.

      Hai người tiếp tục đoạn đường rất dài nữa .

      Xa xa bỗng trông thấy vài bóng người, lại có cái dây màu đỏ vắt ngang giữa đường.

      Thị lực Tề Lạc Nhi rất tốt , nhìn phát liền nhận ra đó là những người của núi Vân Trung phụ trách các nàng và vài đệ tử của Tử Vân môn.

      囧 Hoá ra cuộc sát hạch của các vị thần tiên cũng chẳng khác gì ở trần gian cả.

      Đến cả làm đường đua cũng y hệt.

      Tề Lạc Nhi muốn nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, bỗng phía sau có cái bóng màu tím, người nào đấy liền chạy đến trước hai nàng.

      ra người đó chính là Lý Trọng Tử, nàng ta quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người Tề Lạc Nhi cái, mặt tỏ vẻ khinh miệt và đắc ý .

      Trong mắt Bạch Ly xuất tia sáng mang nét cười, giơ giơ cánh tay của mình: "Cố lên, chúng ta phải cố lên, nhất định phải vượt qua nữ nhân độc ác kia!"

      Tề Lạc Nhi đành cười khổ, Bạch Ly này đúng là biết ngượng mồm mà.

      Nàng ta cho rằng mình thích kéo theo nữ nhân đằng sau lắm sao, nàng chẳng phải vác theo người ư?

      Hừm.... Nếu như mình ném cái của nợ này chừng có thể vượt qua được nàng công chúa độc ác kia.

      Tề Lạc Nhi liếc nhìn Bạch Ly cách gian ác.
      Last edited: 30/3/16
      ThiênMinh, hganh, Diệp Băng2 others thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 51: này! những lời buồn nôn chết à?!

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Bạch Ly dường như biết được ý nghĩ của nàng, càng ôm chặt lấy nàng: "Tiểu Lạc Nhi, đành lòng quăng tôi xuống, có đúng ?"

      Mồ hôi ròng ròng, được rồi, được rồi.

      Việc quan trọng nhất này nàng cãi được.

      Tề Lạc Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.

      Nàng sợ rằng đằng sau còn có người khác đuổi theo, bèn rảo bước nhanh hơn.

      Nhẽ ra kéo theo người, bước chân nàng phải nặng trĩu.

      Nhưng giờ đây hiểu sao dưới chân lại cảm thấy nhàng .

      Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là bước như bay!

      Gần đến đích, nàng lại vượt lên trước cả Lý Trọng Tử, vọt tới phía trước đầu tiên!

      Nhìn thấy dải lụa màu đỏ ở trước mắt, thân thể nặng nề của Tề Lạc Nhi cố gắng tiến lên.

      Bạch Ly người bỗng dưng lảo đảo, vừa vặn ngã ngay vào dải lụa đỏ trước mặt.

      Vân Trung Nhạc mỉm cười tới nhìn hai người: "Chúc mừng Bạch nương, là người đầu tiên thông qua."

      A?! Tề Lạc Nhi ngây người.

      Việc này, việc này... sao lại...!

      Bạch Ly áy náy đứng vững gót chân: "Tiểu Lạc Nhi, tôi cố ý. Hay là tôi đem vị trí thứ nhất này tặng cho ?"

      "Hừ, tôi cần nhường lại!"

      Khóe miệng Tề Lạc Nhi giật giật. Nàng – Tề Lạc Nhi chính là kẻ kiêu ngạo, bao giờ muốn người khác nhường cho vị trí thứ nhất!

      Lúc này Lý Trọng Tử cũng kịp chạy tới.

      Ban đầu Tề Lạc Nhi vượt qua nàng, nàng tức đến đỏ mặt.

      Nhưng vừa thấy được cảnh tượng kia, ánh mắt của nàng lên vẻ hả hê.

      Giống như : "Đáng đời! Ai bảo luôn giúp ta! Thứ hạng đầu tiên này bị ta đoạt mất rồi!"

      Tề Lạc Nhi hoàn toàn để ý tới nàng ta, dù sao từ trước đến nay nàng cũng phải người mọn. Nàng nhìn Bạch Ly hỏi han: " thế nào rồi? Chân còn đau ?"

      Bạch Ly nở nụ cười xán lạn, đôi mắt xinh đẹp rủ xuống ngước lên nhìn nàng, dịu dàng đáp lại: "Tôi rất khỏe. Tiểu Lạc Nhi, hiếm khi thấy quan tâm đến tôi như vậy..."

      này! mấy lời buồn nôn chết à?!

      Những người khác cũng lục tục đuổi đến nơi.

      Lần chạy cự li dài này, gần như hơn phân nửa người tham gia kiên trì chạy đến đích. cách khác, các nàng bị loại.

      Lúc này, mặt trời ngả về tây .


      Chương 52: Bám dai như đỉa. (nguyên văn: Bám dai như kẹo da trâu)

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Vân Trung Nhạc giống như vừa mới ra từ "Cảnh xuân tươi đẹp".

      mặt nở nụ cười, hai tay đút trong tay áo, ung dung tới: "Chúc mừng chư vị thông qua cửa thứ nhất của kì kiểm tra nhập môn. Kể từ hôm nay, mọi người chính thức là đệ tử thực tập của Tử Vân Môn. Các ban của đệ tử thực tập Tử Vân Môn được phân thành Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, cả thảy là mười ban, mọi người được phân đến các ban để học tập. Tất cả các ban đều hướng dẫn tu tiên."

      Ngừng lại chút, :" tháng sau cuộc khảo hạch, nếu thông qua cuộc khảo hạch này, mọi người mới có thể chính thức bái sư, trở thành đệ tử đích thực của Tử Vân Môn."

      mặt mọi người đều có vẻ hưng phấn.

      Dù sao có thể trở thành đệ tử của Tử Vân Môn nửa thành tiên nhân rồi.

      Ai cũng xoa tay, hận thể khiến quãng thời gian tháng chờ đợi mau mau qua , vẻ mệt mỏi dường như cũng biến mất còn dấu vết.

      Ánh mắt Tề Lạc Nhi lấp lánh hào quang, từ hôm nay trở , nàng chính là phần tử của thế giới thần kì này!

      Vân Trung Nhạc hài lòng trước phản ứng của mọi người, khẽ gật đầu.

      Rồi lại tiếp tục giải thích sơ lược quy củ của Tử Vân Môn: "Tử Vân Môn dưới thứ bậc chặt chẽ, quy củ rất nhiều. Trước mặt các vị tôn sư nhất định phải chú ý lời , cử chỉ. Nếu là môn đồ, xưng hô với chưởng môn là tôn thượng, trưởng lão là thế tôn, những người khác cũng đều là trường bối của các ngươi, nếu gặp đều phải hành lễ, cần xưng hô cái gì xưng hô cái đó."

      ngừng lại chút rồi tiếp: " thể tùy ý rời núi hoặc xuống biển, mỗi đêm giờ hợi nghỉ ngơi, sáng sớm giờ mão phải thức dậy tu luyện buổi sáng.

      Trong núi có mười hai thiên điện cho môn nhân nghỉ lại, đều có tên gọi khác nhau, đợi lát nữa ta phân chia nơi nghỉ ngơi cho các ngươi, hai người gian..."

      __________Cảnh tượng thay đổi__________

      Bài trí đơn giản mà chỉnh tề, chăn đệm mới tinh...

      Tề Lạc Nhi nhảy lên giường, duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi.

      Tự hỏi bao lâu rồi mình chưa ngủ kiểu này, có trần nhà, có giường chiếu hẳn hoi? Nhớ quá!

      Lại trở mình cái, ưm, thoải mái! Toàn thân mệt mỏi dường như cũng bị xua tan hết.

      "Tiểu Lạc Nhi, tốt quá, chúng ta đúng là có duyên, lại có thể được phân vào cùng gian." Bạch Ly cười mỉm ngồi chiếc giường khác, bắt chuyện với nàng.


      Chương 53: Tôi muốn ngủ cùng 1

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Thân thể Tề Lạc Nhi cứng đờ, đến việc này, nàng cảm thấy rất buồn bực.

      Nàng cùng Bạch Ly cũng biết là duyên hay là nghiệt, vốn tưởng rằng lúc phân ban có thể tách nàng ra.

      Ai ngờ lại được như mong muốn, chẳng những bị phân vào cùng lớp học, lại còn bị phân đến cùng phòng ngủ!

      Nàng quả thực là khóc ra nước mắt.

      Con đỉa này, nàng vung thế nào cũng thoát!

      Hít sâu hơi.

      Tề Lạc Nhi tự nhủ mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!

      Chỉ cần mình nghĩ đến phản ứng của nàng, coi như nàng tồn tại, là người trong suốt là được!

      Tề Lạc Nhi có thói quen dùng phương pháp tính toán thời gian của người cổ đại.

      Cũng may đồ đạc của nàng mặc dù bị cướp sạch trong rừng rậm, nhưng cái điện thoại năng lượng mặt trời để trong túi quần nên mới bị tiểu hài tử xấu xa kia trộm .

      Nàng móc ra nhìn, là mười giờ tối...

      Đôi mắt Bạch Ly lóe sáng, nàng ta tiến đến trước mặt Tề Lạc Nhi, tò mò nhìn cái gì đó trong tay nàng: "Đây là cái gì?"

      Ô, từ khi nào động tác của người này trở nên mờ ám như vậy?!

      Tiến tới tiếng động, làm nàng giật mình!

      Tề Lạc Nhi bình tĩnh, thản nhiên giấu về phía sau: " cho , cũng biết. Được rồi, nữa, chúng ta ngủ!"

      Nàng lại nhét điện thoại vào trong túi áo.

      Bạch Ly cười xán lạn như trăm hoa đua nở, ngón tay nhắn duỗi ra, chỉ vào Tề Lạc Nhi: "Tiểu Lạc Nhi, muốn cùng tôi ngù chung giường à?"

      "Ngủ chung giường cái rắm!"

      Tề Lạc Nhi nhịn được thốt ra câu thô tục: "Chúng ta tự ngủ giường của mình."

      "Thế nhưng, thế nhưng tôi ngủ ở đây quen, ngủ mình rất sợ. Tiểu Lạc Nhi, ngủ cùng tôi có được ?"

      Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Ly chớp chớp, tội nghiệp nhìn nàng.

      " người ngủ có gì phải sợ?! Huống chi chúng ta phải ở trong cùng phòng sao? phải nhi ư? Thế trước kia ngủ cùng ai?"

      Cuối cùng Tề Lạc Nhi cũng bị nàng đánh bại.

      Bạch Ly tủi thân, mếu máo: "Trước kia tôi chỉ có mình, tôi nuôi con chó đốm , lúc ngủ vẫn ôm nó. Tiếc là lên Tử Vân Môn rồi thể mang nó theo..."


      Chương 54: Tôi muốn ngủ cùng 2

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Chóng mặt! ra người này lấy mình làm thế thân của con chó!

      Khóe miệng Tề Lạc Nhi run rẩy, hung dữ trừng mắt nhìn nàng: "Ngủ! thêm câu nữa tôi đánh !"

      Nàng quyết định tốt nhất là nên chuyện với người này.

      Nếu chưa biết chừng bị nàng làm cho tức đến chảy máu não!

      bao giờ để ý tới Bạch Ly nữa, đắp chăn, ngủ!

      Ngày hôm nay quá nhiều việc xảy ra, nàng rất mệt mỏi.

      Đầu vừa mới kề đến gối, chìm vào trong giấc ngủ .

      Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên có ánh sáng trắng nhạt chợt lóe lên.

      Bộ dạng xinh đẹp quyến rũ ban đầu của đại mỹ nhân Bạch Ly bỗng nhiên thay đổi.

      Mái tóc đen như mực rối tung, làn da trắng nõn ngọc ngà sáng bóng như trân châu dưới ánh bình minh.

      Lông mày như trăng khói, ngay chỗ ấn đường xuất dấu hiệu tia chớp đỏ hồng lấp lánh.

      Đôi mắt đen sáng ngời, sắc môi bàng bạc, ôm lấy nụ cười mà tựa như cười, cả người nhìn vừa có vẻ biếng nhác lại vừa dã.

      Đúng là giáo chủ của ma giáo – Nguyệt Vô Thương!

      lười biếng duỗi thắt lưng, lẩm bẩm: "Giả trang thành nữ tử quả là mệt mỏi, lão tử ngột ngạt muốn chết!"

      Nhìn sang Tề Lạc Nhi ngủ biết đông tây nam bắc.

      Khóe môi ra nụ cười: " ngờ rằng thực có duyên với nha đầu kia, gặp lại nhanh như vậy."

      híp mắt, duỗi ngón tay xinh đẹp ra sờ soạng khuôn mặt xinh đẹp của Tề Lạc Nhi: "Chẳng trách cách nha đầu này ăn mặc cũng như phong cách hành đều quái dị, ra nàng từ thế giới khác tới. Chẳng lẽ nàng là thiên nữ?"

      Sáng ngày hóa thành Bạch Ly sau Tề Lạc Nhi con đường mây, thầm vận huyền thuật cũng nhìn thấy kiếp trước của Tề Lạc Nhi.

      cũng nhân cơ hội xem thử cuộc đời vài nữ tử khác cùng đường, nhưng cảm thấy có gì đặc biệt.

      Chỉ duy nhất Tề Lạc Nhi là có vẻ kì quái.

      Lúc này Tề Lạc Nhi bị yểm thuật, chắc chắn tỉnh dậy.

      Cho nên rất tự nhiên ngồi mép giường của nàng.

      nắm lấy cổ tay của nàng, vừa sờ soạng vừa bắt mạch thử.

      thấy chỗ nào đặc biệt, chỉ là lòng bàn tay nàng có mấy vết bầm tím nhìn hơi chướng mắt.


      Chương 55: Lý do giết nàng.

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Gần như cần suy nghĩ thêm, vuốt ve lòng bàn tay nàng vài cái: "Nha đầu này có vẻ nếm qua rất nhiều khổ cực."

      Ngón tay chỉ lướt qua, mấy vết bầm tím và cả vết chai trong lòng bàn tay nàng như có kỳ tích, biến mất còn dấu vết.

      nheo mắt nhìn, thoả mãn gật đầu: "Ừm, bây giờ nhìn thấy thuận mắt hơn nhiều."

      xoa cằm, ngắm nhìn khuôn mặt nhắn của Tề Lạc Nhi, ánh mắt tựa như dò xét cái chân giò mập mạp: "Nha đầu này cũng coi như là mỹ nhân, chẳng qua làn da có vẻ hơi đen."

      [ nhảm, nàng là bộ đội đặc chủng, mỗi ngày hầu như đều chạy nhảy trườn bò dưới ánh mặt trời, sao có thể đen?

      So với mấy chị em cùng huấn luyện, da dẻ của nàng còn tốt chán – Lời tác giả]

      Hào quang trong đôi mắt Nguyệt Vô Thương lóe lên, luồng ánh sáng nhàng từ trong lòng bàn tay lướt lên mặt Tề Lạc Nhi.

      Da thịt Tề Lạc Nhi chậm rãi trắng sáng, trắng sáng...

      Xong xuôi, Nguyệt Vô Thương phủi tay cái, quan sát trái phải phen.

      "Ừm, đây mới là diện mạo vốn có của nàng? Dù sao cũng có dáng vẻ của thiên nữ..."

      lười biếng duỗi thắt lưng, lại liếc nhìn Tề Lạc Nhi: "Nha đầu kia xương cốt khỏe mạnh, nếu như thiên nữ là nàng, phiền phức rồi..."

      chui vào Tử Vân Môn chính là vì 'Thiên nữ'.

      Ban đầu có ý định tìm được thiên nữ thực , sau đó ở dùng ma pháp bắt nàng trở về Ma cung.

      Nhưng giả làm nữ tử ngày, lại thấy nhàm chán, muốn tìm được thiên nữ rồi giết chết nàng, sau đó phủi mông trở về.

      Nhưng giờ biết Tề Lạc Nhi này tám chín phần mười là thiên nữ, lại hạ thủ được.

      Nha đầu này, dù sao cũng cứu mạng,

      Người đầu tiên đối xử tốt với vô điều kiện chính là nữ hài này...

      Đôi mắt lo lắng rũ xuống, lắc đầu.

      Quên , dù sao bây giờ cũng chưa thể xác định.

      Ngộ nhỡ phải là nàng?

      Vậy chẳng phải giết nhầm rồi ư?

      Giết mạng người vô tội sao, nhưng nếu vì thế mà vuột mất thiên nữ thực kia, vậy quả thực là lợi bất cập hại (= được mất mười)!

      cuối cùng cũng tìm được cho mình lý do giết Tề Lạc Nhi.

      Lười biếng ngáp cái, liền muốn trở lại giường của mình ngủ.
      Last edited: 30/3/16
      ThiênMinh, hganh, Diệp Băng2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :