1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Nương Tử Kỳ Cục: Yêu Nghiệt Điện Hạ Tới Gõ Cửa - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 13: Cục bột suýt chút nữa trở thành bánh bao thịt

      Edit: Huyềnpluss

      Nàng nhìn quanh, cảnh vật bắt đầu phủ bóng đêm.

      Nàng bắt đầu hù dọa : "Nếu cậu còn gọi tỷ tỷ, ta mặc kệ cậu cho cậu mình ở chỗ này."

      "Trong rừng này dã thú gì cũng có đấy. Hổ này, báo này, sói này, gấu nữa, tùy tiện con cũng đủ lấy cái mạng của cậu..."

      "..."

      "Da thịt cậu mềm mịn như vậy, vừa hay có thể làm điểm tâm cho bọn nó..."

      "..."

      Như tạo thêm sức thuyết phục cho những lời nàng , từ xa truyền đến tiếng hổ gầm rú, Tề Bảo Nhi tới mức run lẩy bẩy.

      Lẽ nào trong rừng có hổ ? !

      Nàng mặc dù là bộ đội đặc chủng, nhưng phải Võ Tòng, tay tấc sắt, sao đấu lại được hổ?

      Đôi mắt tiểu tử kia lóe lên tia châm biếm, thân thể nho đột nhiên nhào vào lòng Tề Bảo Nhi.

      Giọng run run: "Hổ... Hổ..."

      Tề Bảo Nhi mặc dù sợ chết khiếp, nhưng lại thể yếu thế trước mặt tiểu tử này được.

      Nàng vỗ lưng trấn an: "Ngoan, đừng sợ, có tỷ tỷ đây, hổ... hổ nào cũng dám tới gần đâu."

      Vì nàng hãi hùng khiếp vía, nên nhận ra nét mặt của tiểu hài tử chôn đầu trong ngực nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như hồ ly trộm được thịt.

      Tề Bảo Nhi cho lửa cháy lớn lên, động vật hoang dã đều sợ lửa nha?

      Chỉ mong những động vật ăn thịt cỡ lớn dám tới...

      "Cục bột này, cậu như vậy thế nào chạy được đến khu rừng rậm nguyên thủy này?"

      Đêm dài dài đằng đẵng, Tề Bảo Nhi lại dám ngủ, đành phải bắt chuyện phiếm với tên tiểu tử.

      Hài tử kia liếc nhìn nàng, cái miệng nhắn hơi cong lên: "Ta ở thôn trang gần đây, lúc chơi bên bờ vực mới trượt chân ngã xuống."

      Tề Bảo Nhi mở to hai mắt.

      Tiểu hài tử từ sườn đồi cao như vậy rơi xuống?

      Oa..., tiểu hài tử này cũng may mắn!

      May mắn có con báo kia đệm cho, nếu cục bột trắng trẻo này rơi vỡ thành cái bánh thịt rồi...

      Haizz, xem ra muốn ra khỏi rừng rậm sương mù này, từ sườn đồi đó leo lên là nhanh nhất...

      Trong lòng nàng thầm tính toán.

      Ba lô của nàng có sẵn trang bị leo núi.

      Có lẽ ngày mai phải xem thử có thể leo lên vách núi này .

      Lúc ở đại, nàng được luyện tập kĩ thuật leo núi rồi.


      Chương 14: Cười như vậy giống tiểu hài tử đâu...

      Lúc ở đại, nàng được học qua kĩ thuật leo núi, có leo hơn mười tầng cao ốc cũng mệt.

      Sườn núi này dựng thẳng từ xuống dưới nhưng cũng làm khó được nàng.

      Chỉ là còn phải mang theo tiểu tử này.

      Vác thêm người lưng biết lên được hay ?

      Nàng liếc qua tiểu tử kia, thấy cứ gật gà gật gù, có vẻ rất buồn ngủ

      Nàng bật cười, tiểu hài tử quả nhiên là chịu được mệt mỏi.

      Tiểu tử này tuy thông minh lại cổ quái, nhưng rất hợp ý nàng.

      Thấy tiểu tử khó chịu, lòng nàng mềm nhũn, vuốt vuốt đầu : "Cục bột, cậu vào trong lều vải ngủ ?"

      "Vậy còn ngươi?" Đôi mắt trong suốt mở to.

      "Ta phải gác đêm, rừng rậm nhiều dã thú, thể để cho lửa tắt..." Giọng Tề Bảo Nhi phát ra kèm theo bất đắc dĩ cùng mỏi mệt.

      Nàng cũng rất muốn ngủ, nhưng nơi này chỉ có hai người lớn , nàng tự nhiên thể để tiểu hài tử gác đêm.

      Tiểu tử chép miệng: "Nhưng mà ta đói."

      ra, Tề Bảo Nhi mới nhớ tới mình còn chưa ăn bữa tối.

      Nàng vốn định kiếm chút gì đó về ăn, nhưng lại yên tâm để tiểu hài tử mình.

      khỏi thở dài: "Hay là ăn đồ ăn dự trữ vậy ."

      Nàng lấy trong ba lô ra gói bánh in*, lấy cho hài tử kia khối.

      (hay gọi là bánh khảo, được làm từ gạo nếp cán bột ép thành khuôn)

      nhìn nhìn vật hình vuông, đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ.

      Nếm thử miếng, hơi khô cứng, lại ngọt ... Khẽ nhíu mày. Lại là ngọt...

      Bánh in hơi khô, Tề Bảo Nhi lấy ra bình nước du lịch uống vài ngụm.

      Nàng ngẩng đầu lên, tiểu tử kia hai con mắt sáng nhìn chằm chằm nàng.

      Chính xác mà , là nhìn chằm chằm vào bình nước du lịch.

      Tề Bảo Nhi tất nhiên biết tò mò. Nàng mỉm cười: "Cục bột, uống miếng nước ."

      Tiểu hài tử nhận lấy, uống vài ngụm. Ồ, nước vẫn còn ấm.

      nhìn nhìn cái bình vừa kỳ lạ lại xinh đẹp, lại ngó qua cái ba lô kì quái bên cạnh nàng, lông mày khẽ nâng lên, đôi mắt híp lại, khóe môi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

      Tề Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt này của , trong lòng sửng sốt.

      Cái này... Cười như vậy giống tiểu hài tử...


      Chương 15: đêm dài

      Tiểu hài tử thấy Tề Bảo Nhi có chút giật mình.

      làm mặt quỷ, cười hì hì : " người ngươi ít đồ vật cổ quái. Cho tới giờ ta vẫn chưa từng thấy qua. Ngươi rốt cuộc từ đâu tới?"

      Tề Bảo Nhi cười ha ha, gõ đầu : "Ta rồi mà, chuyện trước kia ta quên sạch rồi, cậu còn hỏi! Xú tiểu tử ăn có tôn ti, mở miệng ra là ta với ngươi, tốt xấu cũng phải gọi ta là tỷ tỷ chứ."

      Hài tử liếc nhìn nàng, phủi tay: "Được rồi, ta ăn no rồi, ta ngủ."

      cười tủm tỉm chui vào lều vải.

      Hừ, tiểu hài tử chết tiệt, bắt gọi tiếng tỷ tỷ còn khó hơn lên trời!

      Tề Bảo Nhi thở dài, bỏ thêm củi lửa.

      Aizz, đêm thức trắng đây.

      Có lẽ nàng phải kiếm trò gì tiêu khiển vượt qua đêm dài dằng dặc thôi.

      Nàng sờ sờ túi áo.

      May quá, may quá, điện thoại di động của nàng vẫn còn.

      Tuy ở thời đại này có tín hiệu, nhưng nàng vẫn có thể chơi game đấy.

      Máy của nàng sử dụng pin năng lượng mặt trời, phải sợ hết pin.

      điện thoại nàng cài đặt sẵn hơn mười trò chơi, nàng chọn vài trò thú vị chơi tiếp...

      đêm dài nhạt nhẽo trôi qua.

      Tề Bảo Nhi chưa muốn ngủ, nhưng nàng quá mệt mỏi.

      Hừng đông vừa lên, nàng ngủ gật tại chỗ.

      Lều vải được vén lên, tiểu hài tử bước ra.

      Tề Bảo Nhi ngồi đó, đầu úp vào gối ngủ say.

      khỏi cười tiếng, nữ tử cổ quái, khắp tam giới cũng gặp được người thứ hai.

      Nhất là đồ đạc của nàng.

      Mỗi thứ đều chưa từng thấy, chưa từng nghe, biết lai lịch, xuất xứ chúng thế nào...

      Nghe thấy tiếng động, cơ thể Tề Bảo Nhi khẽ nhúc nhích.

      Có vẻ như nàng sắp tỉnh lại.

      Tiểu hài tử khẽ nhíu mày.

      giơ tay lên, luồng ánh sáng trắng bắn vào giữa trán Tề Bảo Nhi.

      Miệng Tề Bảo Nhi lẩm bẩm tiếng, lại gục xuống ngủ tiếp.

      Tiều hài tử cười tiếng.

      ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mắt lên vòng hào quang.
      Last edited: 28/5/16
      ThiênMinh, Diệp Băng, Winter2 others thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Đây là truyện đàu tiên mình edit nên mình edit lại từ đầu đến đoạn main xh để lấy kinh nghiệm. Truyện này hai bạn Bjnokuno và Vi edit đến chương 85 drop rồi xoá bài, sau là nhà Cát Y edit từ c96 tới 199, mình xin phép bạn Cát Y cho beta rồi đăng lại các chương bạn ấy edit, còn Bjnokuno mình liên lạc được, nếu qua mấy ngày nữa bạn ý vẫn ko trả lời mình mạn phép đăng lại các chương bạn edit vào đây nhé :)
      Last edited: 28/5/16
      ThiênMinh, hganh, Diệp Dã4 others thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 16: Cực phẩm nghiệt nam tử

      Edit: Bin0kun0


      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/

      Lúc này phía Đông trời dần sáng, đằng xa chân trời xuất ánh bình minh .

      Ngay khi ánh rạng đông đầu tiên lộ ra, người tiểu hài tử kia cũng xuất phản ứng kinh người.

      ánh sáng lấp loáng nhu hòa lóe lên từ người , bao phủ khắp toàn thân…

      Ánh sáng dần dần tan , tiểu hài tử biến mất, đứng ở ngay chỗ đó chính là vị bạch y nam tử..(Vi: hú hú, về nguyên hình)

      Mái tóc đen nhánh rủ xuống, làn da trắng nõn nà dưới ánh sáng mặt trời toả sáng như ngọc trai.

      Lông mày như vầng trăng khuyết, giữa đôi lông mày có dấu hình tia chớp đỏ như lửa.. [NLN: tức là nó phát sáng ý; Vi: ây, hình như nó chỉ đỏ rực thôi muội ạ]

      Như tuyết trắng đọng lại bông mai hồng nở rộ, toả ra hơi thở mê hoặc làm rung động lòng người.

      đôi mắt đen như hắc ngọc, khi sâu lắng như biển, khi trong suốt, sáng rỡ mê người.

      Đôi môi đỏ như ráng chiều, lên ý cười như có như , cả người nhìn qua có chút lười nhác song lại có vẻ hoang dã, quyến rũ.(Vi: nguyên văn là “ dã”)



      Nhưng khí phách mạnh mẽ quanh người kia lại làm cho lòng người cảm thấy khiếp sợ, dám khinh thường dò xét.

      vươn ngón tay trắng như ngọc, vuốt ve chút khuôn mặt Tề Bảo Nhi.

      Khóe môi lộ ra ý cười châm chọc: “Tiểu nha đầu, còn muốn bắt bản tọa gọi ngươi tỷ tỷ ư, bản tọa lớn hơn ngươi rất nhiều đó…”

      vừa nhàng nhấc tay, thân mình Tề Bảo Nhi liền tà tà bay lên.

      Lặng yên tiếng động bay vào trong lều: “Tiểu nha đầu, ngươi để bản tọa có giấc ngủ ngon, bản tọa cũng cho ngươi nghỉ ngơi thoải mái chút.”

      Tay vừa nhấc, đạo ánh sáng như mũi nhọn bắn thẳng hướng chân trời.

      lát sau, đạo tử quang(ánh sáng tím), đạo lam quang(ánh sáng màu xanh lam)từ phía chân trời bay tới, trong giây lát dừng lại nơi rừng rậm.

      Đó chính là hai nam nhân, người thân hắc y, thanh thoát mà nhanh nhẹn như loài dơi trong bóng đêm.

      người thân áo bào màu lam, tao nhã tựa thư sinh.

      Lúc này hai người dáng vẻ vội vàng đến, vừa nhìn thấy bạch y nam tử mặt liền lộ ra vẻ kinh hỉ.(kinh ngạc + vui sướng)

      Hắc y nam tử bước nhanh lên phía trước: “Vương, để người phải kinh động, là thuộc hạ bảo vệ chu toàn, thuộc hạ đáng chết. Xin vương trách phạt!”

      Người áo lam cũng nhanh chóng cúi mình : “Vương, hôm qua hai người thuộc hạ được hồng sứ giả sử dụng mật báo tin khẩn cấp, Thuyết vương bị Tử Vân Môn đánh lén, bọn thuộc hạ vội gấp rút ngay. Nhưng, dọc đường tìm kiếm suốt mà ko cảm nhận được vương khí, thuộc hạ vô dụng, phải tìm kiếm mãi đến tận bây giờ…”

      Hắc y nam tử nhịn được tiếp: “Vương, người mình ở nơi bí mật như vậy, bọn Tử Vân Môn sao lại có thể tìm được người?”

      Rồi nhìn xung quanh chút, : “Kiểm Hồng và Hoàng Vũ sao lại có ở bên cạnh bảo hộ vương?”


      Chương 17: nghiệt nam tử

      Edit: Bin0kun0

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Hoá ra nam tử áo trắng này đúng là thánh chủ ma giáo Nguyệt Vô Thương.

      Hơn trăm năm trước thống nhất lại ma giáo khi đó chia thành năm bè bảy mảng.

      Lập nên Ảo Ảnh cung, tại vị được trăm năm.

      Kiểm Hồng, Hoàng Vũ, cùng với hai người sau đến sau Thanh Phong và Lan Đào chính là tâm phúc đắc lực của .

      Nguyệt Vô Thương có bí mật, mỗi hơn trăm năm, hoàn đồng(trở lại làm trẻ con) lần, sau khi biến thành trẻ con tất cả công lực mất hết.

      Mấy năm nay Tử Vân môn cầm đầu cái gọi là chính giáo như nước với lửa cùng ma giáo. Mà bên trong ma giáo cũng có rất nhiều ma đầu như hổ rình mồi với vị thánh chủ là đây.

      Cho nên công phu giữ bí mật của vô cùng tốt, người biết chuyện này của cũng chỉ có bốn người thân cận này mà thôi.

      May mắn là căn bệnh này mỗi lần phát tác chỉ kéo dài gần ngày.

      ngày sau khôi phục như thường.

      Cho nên mỗi lần đến lúc căn bệnh sắp sửa phát tác, đều để lại hai người tâm phúc ở ma cung xử lý mọi việc hằng ngày.

      Chính lại mang hai người còn lại tìm nơi tuyệt mật để lẩn trốn.

      Chờ đến khi căn bệnh phát tác xong lại ra.

      Hôm qua chính vì việc này nên mới trốn đến nơi đây, tuy rằng chỗ này là địa bàn của Tử Vân môn.

      Nhưng chỗ này hoang vu, bình thường ít có người đặt chân tới.

      Ngày hôm qua biết tại sao mà lại đụng phải tứ đại trưởng lão của Tử Vân môn tới đây tuần tra.

      Kiểm Hồng cẩn thận làm bại lộ hành tung.

      hồi đại chiến qua , Kiểm Hồng và Hoàng Vũ đều bị chết dưới tay tứ đại trưởng lão.

      Mà Nguyệt Vô Thương vì lúc ấy đứa bé nên bị tứ đại trưởng lão nhận ra.

      Chỉ là bọn họ thấy ở cùng với hai đại ma đầu nên đoán chắc rằng cũng là "thằng nhãi ma con" trong ma cung.

      Bọn họ tiện xuống tay với đứa trẻ liền ném xuống vách núi đen.

      Có người sống hay chết đều nghe theo mệnh trời.

      Nguyệt Vô Thương lúc ấy tuy rằng mất hết công lực.

      Nhưng rốt cuộc phải người phàm mắt thịt, huống chi lúc rơi xuống lại nện luôn lên người con báo kia.

      sớm phát ra đại bộ phận sức lực để giảm tốc độ rơi.

      Khi rơi xuống mặt đất lại có con báo kia làm cái đệm thịt.

      Cho nên ra đến cọng lông cũng mất, coi như thoát chết trong gang tấc......

      Nghe được câu hỏi của Thanh Phong, đôi mắt của nam tử áo trắng trầm xuống:"Kiểm Hồng và Hoàng Vũ chết rồi. Có điều — bổn tọa để cho hai người bọn phải chết oan. Món nợ này ta nhất định đòi lại."


      Chương 18: Nháy mắt cái, gà mái già biến thành vịt

      Edit: Bin0kun0

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      lại búng ngón tay, thản nhiên :"Bốn tên trưởng lão lỗ mũi trâu của Tử Vân môn công lực hình như lại tăng lên ít. Hôm qua bọn họ đột nhiên cùng đến nơi này, nhất định là có mưu gì đó, nhưng ra cũng chẳng đáng để phải điều tra làm gì."

      Lan Đào khom người xuống :"Bẩm vương, chúng thuộc hạ khi tìm vương vô tình nghe được tin tức."

      Nguyệt Vô Thương nhướng mày:"Tin tức gì?"

      Lan Đào :"Tử Vân môn năm nay tuyển nhận nữ đệ tử toàn Đường quốc, nghe bọn họ được trời chỉ bảo, có thiên nữ xuất ở phía đông nam Đường quốc, đại khái* tứ đại trưởng lão chính là vì chuyện thiên nữ này mà đến." (tóm lại, sơ lược)

      Thiên nữ?

      Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn cái lều nho kia — chẳng lẽ là nha đầu này?

      Lại lắc đầu, nếu nàng là thiên nữ được nhắc tới phải có tiên lực rất mạnh.

      Nhưng nha đầu này đến chút linh lực cũng có.

      Ngoại trừ hành vi có chút cổ quái chẳng thấy có gì khác thường......

      Thanh Phong cũng thấy được cái lều linh lung khéo léo kia, hình như, trong đó có người ngủ.

      mặt lên tia nghi hoặc, tính thẳng thắn, nhịn được hỏi:"Vương, đây là......"

      Nguyệt Vô Thương cười cười:" con người nho mà thôi. cần để ý đến nàng. Hai người các ngươi về cung trước, đề phòng vương khác làm loạn."

      Lan Đào sửng sốt:"Vương quay về sao?"

      Nguyệt Vô Thương chợt cười vô cùng sáng lạn.

      Nhưng ý cười lại đến ánh mắt:"Tử Vân môn làm ta mất hai đại hộ pháp, món nợ này nếu đòi lại làm sao ta có thể ngủ yên được?"

      Lan Đào ngẩn ngơ:"Ý của vương là?"

      Nguyệt Vô Thương mỉm cười:"Bọn họ phải muốn thu nhận đệ tử sao? Đây đúng là cơ hội tốt để đùa giỡn Tử Vân môn."

      Lan Đào hoảng sợ:"Ý của vương là muốn làm đệ tử bình thường của Tử Vân môn? Điều này sao có thể? Các trưởng lão của Tử Vân môn đều từng đấu qua với vương. Chỉ sợ nếu ngài đến bọn họ nhận ra. Rất mạo hiểm!"

      Nguyệt Vô Thương nheo mắt lại, cười dài :"Việc này quá dễ."

      Ngón tay bắn ra, đạo bạch quang(ánh sáng trắng) lên.

      Hai người Lan Đào chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, nữ tử áo trắng bỗng xuất .

      Ngũ quan tinh xảo tuyệt hảo, da thịt vô cùng mịn màng.

      Đôi mắt lưu ly sáng ngời, khóe môi hơi cong, trong ý cười lại lộ ra mấy phần quyến rũ.


      Chương 19: Tốt bụng trộm sạch tất cả mọi thứ của nàng

      Edit: Bin0kun0

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Lộ ra khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      thân quần áo trắng phấp phới trong gió, cả người nhìn qua quyến rũ nhưng dung tục khó nên lời.

      "Sao hả? Ta thế này chắc ai nhận ra được phải ?"

      "Bọn họ phải tìm kiếm thiên nữ sao? Lão tử ta liền giả mạo phen! Ta muốn khiến cho Tử Vân môn bọn long trời lở đất, báo mối thù ngày hôm qua."

      Trong đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Vô Thương loé lên vẻ tàn nhẫn.

      "Nhân tiện, lão tử cũng muốn xem xem rốt cuộc ai là thiên nữ." Trong đôi mắt loé lên chút mưu mô.

      "Tính tính lại vẫn rất có lợi cho ma giáo chúng ta, giết nàng cũng là ý hay. Tóm lại là phải khiến cho thiên nữ của bọn họ được yên ổn." Nguyệt Vô Thương tươi cười vô cùng sáng lạn.

      "Vương, việc này rất mạo hiểm! Ngài là thánh chủ của chúng ta, sao có thể mạo hiểm?......Nhỡ đâu bị bọn họ phát xong đâu."

      Lan Đào hơi nhíu mày.

      Nguyệt Vô Thương nheo mắt cười:"Yên tâm, đám lỗ mũi trâu kia của Tử Vân môn miễn cưỡng lắm mới có thể đấu lại ta trận, những người khác...... Hừ, bổn tọa nếu muốn , bọn họ có thể ngăn được ta sao?",

      lại cúi đầu nhìn lướt qua cái lều của Tề Bảo Nhi, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa.

      Chậm rãi tiêu sái bước đến, mở cái ba lô khiến cho vạn phần tò mò ra.

      Nheo mắt nhìn mấy thứ bên trong.

      Ôi, tất cả những thứ này, đại bộ phận là chưa từng thấy qua, vậy khách khí nữa!

      sờ soạng người, lấy ra cái túi xấu xí.

      Chọn lựa lấy mấy thứ trong ba lô của Tề Bảo Nhi.

      đem nào là kính viễn vọng, la bàn, cốc giữ ấm, bật lửa, bút bi, kẹo cao su, mấy thứ khác nữa rồi ném toàn bộ vào trong cái túi của mình.

      lại thấy ở bên trong có cái hộp nặng nặng, làm từ thuỷ tinh trong suốt.

      Bên trong có vài viên gì đó tròn tròn, màu sắc rực rỡ.

      Đổ tất cả ra, cái này — chẳng lẽ là thuốc?

      Quên , nha đầu này mang nhiều thứ như vậy cũng dễ dàng gì, thôi cứ để lại cho nàng cái bình này vậy.

      Thuốc này dù sao cũng thể tùy tiện uống ......(Vi: =D]]]], hoá ra vì tnày mới để lại cho chị a~)

      Hai thuộc hạ kia của trợn mắt há hốc mồm nhìn chủ thượng luôn luôn cao quý, vướng bụi trần, giờ phút này lại giống tên thổ phỉ càn quét ba lô của người ta.....

      Gió bắt đầu thổi mạnh –


      Chương 20: Ngươi cần cảm kích ta quá đâu

      Edit: Bin0kun0

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Cái túi của Nguyệt Vô Thương biết làm từ thứ gì?

      Cho nhiều thứ linh tinh vào như vậy mà vẫn cứ như cũ, to bằng bàn tay.

      Chọn mãi đến cuối cùng, cái ba lô to đùng vốn căng phồng của Tề Bảo Nhi cũng chỉ còn lại bộ phi hổ trảo(Vi: móng hổ bay??? Vi bó tay a T.T)và thuốc dự phòng.

      Giống như cái khinh khí cầu bị chọc thủng.

      Xèo

      Nguyệt Vô Thương vỗ vỗ cái ba lô kia, xác định là còn càn quét được gì nữa.

      Lúc này mới cảm thấy thoả mãn lười biếng duỗi thắt lưng.

      Tốt rồi, bọc hành lí của nha đầu kia giảm bớt ít.

      Nàng xinh xắn lanh lợi như vậy, cần phải vác nặng như con ốc sên.

      làm cái chuyện tốt này, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của nha đầu kia ......

      thuận tay bỏ cái túi vào trong tay áo.

      Rồi lại cười tủm tỉm vẫy hai thuộc hạ:"Các ngươi có thể về Ảo Ảnh cung được rồi, mà trước khi về, cảnh cáo chút lũ tiểu quanh đây, đừng đến quấy rầy vị nương này nghỉ ngơi."

      Nhìn thoáng qua Tề Bảo Nhi ngủ say sưa:"Tiểu nha đầu, bổn tọa nghĩ cho ngươi chu đáo như vậy, ngươi cần phải quá cảm kích ta đâu."

      Ha ha cười, tay áo phất lên rồi biến mất......

      " nương, tỉnh lại ."

      " nương, tỉnh lại nào."

      Tề Bảo Nhi ngủ mơ mình du đãng ở vườn hoa.

      Trước mắt bỗng nhiên có con ruồi rất to bay tới ong ong lượn quanh nàng.

      Nàng chịu nổi quấy nhiễu, nhịn được vung tay lên tát con ruồi:"Cút!"

      Cái tát này, nàng vô ý dùng tới TaeKwonDo. Đánh ruồi bọ bách phát bách trúng, dễ như trở bàn tay.

      Nhưng hiểu sao con ruồi to kia lại trơn thế, cái tát này vỗ hụt vào khí.

      chỉ như thế, con ruồi kia còn bỗng nhiên vươn bàn tay to ra, giữ chặt cổ tay nàng.

      Khiến cái tát khác của nàng lại thành công.

      " quái a!" Tề Bảo Nhi cả kinh, mở bừng mắt ra.

      Trước mắt là khuôn mặt phóng đại của người.

      Mày rậm mắt sáng, mũi cao mặt chữ điền, đôi môi khẽ nhếch......

      Choáng váng! Ruồi bọ mà lại có khuôn mặt của đại thúc!

      Tề Bảo Nhi nhảy dựng lên.

      Nàng nhảy quá gấp, suýt nữa đập mặt với vị đại thúc kia.

      May là khuôn mặt quỷ mị kia lui về phía sau ba thước, mới tránh khỏi vận mệnh bị va chạm vào nhau.

      Cái "mặt đại thúc" kia nhíu nhíu mày:" nương, ngươi làm sao vậy?"

      Đẹp đến như vậy mà vẫn còn là người sao?

      Giọng trầm ổn mà có sức hút.

      Tướng mạo chắc là đến mức doạ người như vậy chứ?

      Sao vẻ mặt nương này lại như gặp quỷ thế?

      Tề Bảo Nhi bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

      Lúc này mới thấy làm gì có ruồi muỗi gì chứ? Trước mắt chính là vị đại thúc trung niên.

      Mặc thân trường bào màu thiên thanh(xanh da trời), khẽ cau mày nhìn nàng.

      Tề Bảo Nhi sửng sốt chốc.

      Nếu là nhìn thấy đứa kia nàng còn có chút hoài nghi về việc mình xuyên , bây giờ thấy vị đại thúc mặc cổ trang, chút hoài nghi kia cũng tan thành mây khói .

      Nàng hơi nhíu nhíu mày, rồi mới nhớ ra là mình qua đêm ở đây với tiểu hài tử.

      Bản thân nàng chịu đựng được nữa nên đến lúc gần hừng đông làm giấc......

      Ủa, trong rừng rậm này chẳng phải là có bóng người sao? Vậy người trước mắt này là ai?

      Chẳng lẽ mình ngủ được người ta cứu?

      Nàng kìm lòng được đánh giá xung quanh chút, rừng rậm vẫn là rừng rậm.

      Cái lều du lịch của mình vẫn còn nguyên xi –

      Ơ, đứa kia đâu?!

      Sao lại thấy ?!

      Đây – nam tử áo trắng đứng ở trước lều đưa lưng về phía nàng là ai?

      nghiên cứu lều của nàng sao?
      Last edited: 30/3/16
      PhongVy, ThiênMinh, hganh3 others thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 21: Tề Bảo Nhi choáng!

      Edit: Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Nàng trước giờ ngủ sâu, có động tĩnh gì là tỉnh ngay.

      Sao hôm nay lại ngủ như lợn thế biết?

      Hai người sống to đùng thế này đến từ lúc nào cũng phát ra.

      Đội trưởng của nàng mà biết nhất định phạt nàng a!

      Tề Bảo Nhi hít sâu hơi, cố bình tĩnh lại:"Các ngươi là ai?"

      Đại thúc trung niên kia hơi nhíu mày, nhìn nhìn Tề Bảo Nhi.

      Cũng trả lời câu hỏi của nàng:" nương, ngươi là người phương nào vậy? thân mình sao lại ở nơi sương mù rừng rậm này?"

      Tề Bảo Nhi khóe miệng run run, lạnh lùng :"Đại thúc, ta hỏi trước cơ mà? Ngươi nên trả lời ta trước mới đúng chứ?" Đại thúc trung niên kia sửng sốt, có vẻ ngờ nương này lại chuyện vô lễ như vậy.

      Sửng sốt chút rồi mới trả lời:"Chúng ta — chúng ta thuộc Tử Vân môn. Vị kia là phó chưởng môn của Tử Vân môn chúng ta — Vân Họa sư thúc, tại hạ là Hác Vân Trung, là trưởng lão đương nhiệm của Tử Vân môn......"

      Tề Bảo Nhi trừng mắt.

      Tử Vân môn?

      Nghe sao giống bang phái giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp quá vậy.

      ngờ người thứ hai mình gặp được ở cái thế giới này lại là bang phái giang hồ trong truyền thuyết.

      Còn là hai đại boss nữa chứ.

      là trưởng lão, là phó chưởng môn.

      Đại thúc này gọi người kia là sư thúc, vậy người kia chắc là rất già rồi......

      Ủa, nhưng dáng người vẫn rất trẻ tuổi mà!

      " nương, cái lều này, là của sao ?"

      Người áo trắng kia chậm rãi xoay người lại, hỏi câu.


      Chương 22: Đẹp đến như vậy vẫn còn là người sao?

      Edit: Bin0kun0 , Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Giọng nhàn nhạt mà bay bổng, thoáng như mây trắng từ trong hang núi bay ra.

      Theo gió dạt đến, mang theo cuốn hút vô cùng.

      thanh dễ nghe nhất thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

      Tề Bảo Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chợt ngây người.

      Khuôn mặt trước mắt còn rất trẻ, mũi hay đôi mắt có lẽ phải là đẹp nhất.

      Nhưng kết hợp cùng chỗ lại đẹp đến kinh người, cái đẹp này vượt xa cả dung mạo bề ngoài.

      Cái đẹp thanh nhã, cái đẹp xuất trần.

      Cử chỉ thanh thoát, như là che hết cả ánh sáng nhật nguyệt.(Vi: mặt trăng mặt trời)

      Vạn vật yên lặng tựa bức tranh thuỷ mặc, giữa cả trời xuân, dường như chỉ có thân ảnh màu trắng nhiễm chút bụi trần của .

      Cứ như bước ra từ trong tranh, khiến cho Tề Bảo Nhi dời nổi mắt.

      Phan An!

      Tống Ngọc!

      Thần tiên!

      quái!

      Trong nháy mắt, trong đầu Tề Bảo Nhi ra hàng loạt tên của tất cả những mĩ nam mà nàng biết từ cổ chí kim, từ trong ra ngoài.

      Trong ấn tượng của nàng, chưởng môn của bang phái giang hồ gì đó, hoặc là nghiêm túc như Nhạc Phi, hoặc là hào sảng giống Trương Phi!

      Sao có thể ngờ lại là người tiêu sái tuấn dật đến vậy?

      đại, Tề Bảo Nhi cũng coi nhưmột đại mỹ nữ tiêu chuẩn, nhưng đem so với người trước mắt đúng là kém quá xa!

      đại nam nhân mà đẹp như vậy, nữ nhân còn sống nổi sao?

      Tề Bảo Nhi ngây ngốc, choáng váng, lệ rơi đầy mặt!

      Biểu tình của Tề Bảo Nhi, nam tử này cũng gặp nhiều rồi. Đành vậy.

      hơi nhíu mày, hỏi lại:" nương, cái lều này là của ?"

      Cũng may Tề Bảo Nhi chỉ sửng sốt vài giây, cuối cùng cũng phản ứng lại được.

      Hít hơi sâu:"Đúng, là của ta. Có việc gì sao?"

      Trong đôi mắt của người áo trắng lên tia sáng nhạt, thản nhiên :"Cái lều này của nương đúng là cổ quái, biết có xuất xứ từ nơi nào?"

      Tề Bảo Nhi xấu hổ nở nụ cười, nàng đương nhiên thể :"Ha ha, đây...... Đây là vật tổ truyền của nhà ta."

      Lời này vừa nghe biết chỉ là lời lấy lệ.

      Đại thúc trung niên kia chau mày, liếc nhìn Tề Bảo Nhi:"Tổ truyền? nương là người phương nào?"

      Tề Bảo Nhi chớp chớp hàng mi, cười cười :"Phiêu bạt mà dừng lại nơi đây, cần gì phải truy vấn nơi bắt đầu, nước chảy mây trôi, vốn thế nào như thế. Ông cần truy hỏi ta, ta cũng hỏi các ngươi, chẳng phải là rất tốt ư?"

      đại Tề Bảo Nhi xem ít tiểu thuyết võ hiệp, cảm thất rất hứng thú với nhiều câu thoại kinh điển trong đó, thuộc lòng khá nhiều.

      Lúc này dùng câu rất là hợp tình hợp cảnh,quá thích hợp.

      Hác Vân Trung sửng sốt, nam tử áo trắng khẽ chau mày, nhẩm lại lần hai câu kia.

      Rồi liếc nhìn Tề Bảo Nhi cái, mặt có chút suy nghĩ sâu xa.

      Thản nhiên :" nương quả là tài hoa, tiêu sái! biết có thể thỉnh giáo quý danh chăng?"

      Giọng của trong trẻo mà lại có sức hút, như viên ngọc bích. Trái tim bé của Tề Bảo Nhi nghe mà nhảy lên ngừng.

      Nghe câu hỏi của , trong lòng ngẫm nghĩ.

      Ông nàng là quân nhân, nàng có sáu người họ, đều lính cả.

      Ông mong cháu đến đỏ mắt, mãi đến khi nàng sinh ra mới có được tiểu thiên kim. Đương nhiên coi nàng như bảo bối.

      Ông tự mình đặt cho nàng cái tên này.

      Cả đại gia đình mọi người đều gọi nàng là cục cưng.(Vi: "bảo nhi" tiếng trung chính là cục cưng, bảo bối)

      Đối với nàng, cái tên này ngây thơ chết được, nhưng lại sửa nổi.

      Bây giờ nếu xuyên qua, phải trở thành người hoàn toàn mới.

      Nàng muốn cái tên phong cách, tình thơ ý hoạ....

      Con mắt vừa chuyển liền cười :"Ta tên là Tề Lạc Nhi, ngươi là Vân Họa? Tên này nghe cũng rất phiêu dật."

      Tử Vân môn khi ấy cực kì nổi danh, là đại môn phái đệ nhất của tiên giới.

      Dân chúng bình thường cũng chỉ có thể gặp được đệ tử nho của Tử Vân môn.

      Đều cung kính, kinh sợ, tôn xưng câu thượng tiên.

      Huống chi là nhìn thấy chưởng môn của môn phái.

      Vân Họa hàng năm đều ở tại Bạch Ngọc Trúc Phong Vân Phù cung.

      Là tam đệ tử của tiền chưởng môn nhân Tử Vân môn Diệp Thiên Tiêu tôn giả, luận bài hàng chưởng giáo đệ nhất. (HP: là đệ tử đời thứ nhất)

      Nhưng luận về danh tiếng và địa vị, thâm chí cả Tử Vân môn lớn như vậy ai hơn nổi .



      Chương 23: Con người vốn có nhu cầu

      Edit: Bin0kun0 , Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Thân là phó chưởng môn, lại vâng mệnh thiên tôn, nắm giữ quyền quyết định đại của Tử Vân môn.

      Tiên thuật thể nghi ngờ đứng đầu trong môn phái.

      Trong đại kiếp nạn của tiên ma, là người duy nhất có thể bất phân thắng bại với giáo chủ ma giáo Nguyệt Vô Thương.

      Là vị tiên tôn có thanh danh vang dội nhất chỉ sau Tử Vân tôn giả.

      Thanh danh, địa vị này thậm chí so với chính chưởng môn, sư huynh Lăng Hư của còn cao hơn.

      Toàn bộ ba ngàn đệ tử của Tử Vân môn, đều cực kì tôn sùng .

      Ngoại trừ chưởng môn Lăng Hư ra, ai dám nhìn thẳng vào , càng khỏi phải bàn tới những kẻ phàm phu tục tử hạ giới, thấy ngay cả đầu cũng dám ngẩng.

      Ở tam giới, ai biết đại danh Vân Họa.

      ngờ nương trước mắt nàychính là lần đầu tiên nghe đến tên của .

      Ngoài việc bị bề ngoài của làm kinh sợ như đại đa số mọi người ra cũng có biểu gì khác.

      Mở miệng là 'Ngươi nha, ta đây' như là tùy tiện chào hỏi con chó con mèo đụng phải đường cái.

      Phóng khoáng, kiêng dè,cũng chẳng có quan niệm cấp bậc cao thấp..... (HP: ko có QT nên mình đoán ý beta lại vậy)

      Vị Hác Vân Trung kia chau mày, há hốc mồm định quát lớn.

      Vân Họa nhíu mày, hơi hơi lắc lắc đầu với .

      Đại thúc trung niên đành phải ngậm miệng .

      Tề Bảo Nhi háo sắc xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì:"Ủa, cục bột đâu? Sao lâu thế còn chưa về?"

      Nàng vừa tỉnh lại gặp phải tình huống này.

      Tuy rằng nhìn thấy tiểu hài tử kia. Nhưng người có nhu cầu, chừng đứa kia trốn đâu đó giải quyết, cho nên cũng để ý lắm.

      Bây giờ lâu như vậy rồi mà vẫn thấy bóng dáng tiểu hài tử kia đâu,nàng có chút thấp thỏm lo lắng.

      Tiểu tử đó phải bị dã thú bắt rồi chứ?

      Hoặc cũng có thể là bị hai cái người trước mắt này bắt rồi?

      Nàng đánh giá hai người kia từ xuống dưới .

      Khả năng này có vẻ cao hơn.

      Hác Vân Trung chau mày:"Cục bột gì cơ? Còn có ai khác cùng nương sao?"

      "Cũng hẳn là cùng, đêm qua ta tình cờ gặp đứa kia, nó chỉ là tiểu hài tử lại lưu lạc trong rừng rậm nên ta lo lắng, vẫn để ý , lúc các ngươi đến nhìn thấy sao?"

      Hác Vân Trung lắc lắc đầu:"Khi chúng ta đến cũng chỉ nhìn thấy mình nương thôi."



      Chương 24: Cảnh sát thẩm vấn kẻ bắt cóc

      Edit: Bin0kun0 , Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      "Vậy hai người đến từ lúc nào?"

      Tề Bảo Nhi bởi vì lo lắng cho an nguy của đứa kia nên chuyện có chút vô lễ.

      Có chút giống cảnh sát thẩm vấn kẻ bắt cóc.

      Quả nhiên Hác Vân Trung nhíu chặt mày. tốt xấu gì cũng là trưởng lão của Tử Vân môn, đời này chưa từng bị phàm nhân nào thẩm vấn như vậy.

      sửng sốt, rồi vẫn trả lời câu hỏi của Tề Bảo Nhi:"Chúng ta đến đây mới khoảng non nửa canh giờ ......"

      cùng Vân Họa tôn giả vốn ở trong Vân Thanh thành cách đây ba trăm dặm, vô tình nhìn thấy ở phía này có hào quang lên, bọn họ liền bay qua đến đây xem xét nguồn cơn.

      đến đây, lại chỉ nhìn thấy cái lều quái dị, cùng với nữ tử quần áo cổ quái ở bên trong.

      Ngay từ đầu, Hác Vân Trung còn tưởng rằng nàng là người trong ma giáo.

      Sau lại dò xét hơi thở của nàng, cơ thể nàng có chút ma khí nào, chỉ là người phàm bình thường.

      Nàng hình như bị trúng thuật mê man của kẻ nào đó.

      Nếu phải Vân Họa giúp nàng giải trừ, có khi nàng phải ngủ tiếp đến ngày đêm!

      Nghe thấy Tề Bảo Nhi nhắc đến đứa gì đó, trong lòng Hác Vân Trung hơi chấn động.

      Vội hỏi:"Đứa kia có bộ dáng thế nào? Có phải là cực kì tuấn tú, mặc thân áo bào màu trắng ?"

      Tề Bảo Nhi mở to hai mắt:"Làm sao ông biết? Đại thúc,ông thực gặp nó? Nó ở đâu?"

      Vân Họa liếc nhìn Hác Vân Trung.

      Hác Vân Trung dùng tiên thuật truyền cho người:"Tôn thượng, đứa kia hẳn chính là đứa mà chúng ta gặp, bị sư huynh La Ngân Phàm ném xuống vách núi đen, ngờ vẫn còn sống. Quả nhiên là thằng nhãi con ma giáo, mệnh rất lớn."

      Vân Họa hơi nhíu mày.

      Chuyện tứ đại trưởng lão giết chết hai đại hộ pháp của ma giáo bẩm báo qua với , cũng bao gồm chuyện của tiểu hài tử kia.

      còn trách cứ bọn họ ra tay quá mức tàn nhẫn.

      Hài tử kia tuy rằng là ma giáo, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé.

      Lại làm chuyện gì nên tội, sao có thể dễ dàng giêts chết như thế?

      La Ngân Phàm thậm chí bởi vậy mà bị phạt đóng cửa tĩnh tâm tháng.

      Bây giờ nghe đứa kia chính là "cục bột" mà Tề Bảo Nhi nhăsc tới.

      Trong lòng chấn động, hài tử kia ngã xuống từ nơi cao như vậy mà lại chết, xem ra đơn giản!

      Bỗng nhiên nhớ tới việc vừa rồi nương cổ quái này trúng phải thuật mê man.

      Hơi thở kia lại mơ hồ có chút quen thuộc.

      Hài tử — hẳn phải là người phàm.....

      Lại có phần giống...giống với thủ pháp của kẻ đối đầu với – Nguyệt Vô Thương!

      Chẳng lẽ tiểu hài tử kia là do Nguyệt Vô Thương biến thành?!

      Lại nghĩ lại, đúng, ma công của Nguyệt Vô Thương trong thiên hạ gần như người nào địch nổi.

      Nếu đúng như vậy, làm sao lại có thể giương mắt nhìn hai thuộc hạ của mình chết ngay trước mắt?

      Nếu đúng như vậy, tứ đại trưởng lão của Tử Vân môn chỉ sợ thể còn sống mà quay về......

      Tề Bảo Nhi thấy bọn họ trả lời câu hỏi của mình, ngược lại còn đứng đấy mà 'mắt đưa mày lại', biết làm cái trò gì.

      Trong lòng sốt ruột, nhịn được kêu lên:"Này, ta hỏi ngươi đấy! Sao lại trả lời hả? Hài tử kia phải bị các ngươi doạ chạy mất rồi chứ?!"

      Hác Vân Trung đầu đầy hắc tuyến, trừng mắt nhìn nha đầu chuyện kiêng nể này:"Ngươi coi Tử Vân môn chúng ta là cái gì, vô duyên vô cớ doạ đứa đấy của ngươi làm cái gì chứ?"

      Tề Bảo Nhi hừ tiếng, thầm nghĩ:"Ta biết được Tử Vân môn của các ngươi làm gì à? chừng chính là thổ phỉ chuyên bắt cóc trẻ con ấy chứ. Chuyên môn thực mấy vụ lừa bán trẻ em!"

      Nàng còn chưa những lời nghĩ trong lòng ra, Vân Họa kia thản nhiên nhìn nàng cái, giống như biết hết tâm tư của nàng:"Tề nương, hài tử kia — có lẽ phải là người......"

      phải người?!

      Tề Bảo Nhi hoảng sợ, nhíu chặt mày:" phải người là cái gì? Ngươi đừng có với ta là sơn tinh dã quái hoặc là tiểu nhân sâm cái gì gì đấy nhé."

      Vân Họa nhìn nàng:" cần biết là cái gì, tóm lại phải người, bị người ta hạ mê thuật, tám chín phần chính là trò quỷ của đứa kia rồi."

      Mê thuật?

      Tề Bảo Nhi sửng sốt, trong lòng ngẫm nghĩ, nàng bình thường ngủ luôn rất nông.

      Lần này lại ngủ cứ như lợn, có lẽ là trúng cái mê thuật gì đó chứ chẳng đùa.

      Chẳng lẽ là trò của hài tử kia?

      Nàng nhìn xung quanh chút, bỗng nhiên nhìn thấy cái ba lô xẹp lép của mình.

      Trong lòng nhảy dựng lên, như là bị ai đá mạnh cước.

      Nhảy ngay qua, cầm nó lên.

      Vừa mới kéo xéc xuống, suýt nữa kêu rên ra tiếng.

      Bên trong chỉ còn hộp thuốc và cái phi hổ trảo(Vi: đọc đoạn sau rồi nên Vi quyêt định cái này chính là cái móc sắt nhé, cái để leo núi ế), còn toàn bộ những thứ khác đều thấy nữa!

      Tề Bảo Nhi chỉ cảm thấy trước mắtnhư có đàn quạ đen bay qua.

      Trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa té ngã.

      Hác Vân Trung thấy nàng bỗng nhiên có bộ dáng như chết cha chết mẹ.



      Chương 25: đứa hay ho kia trộm hết tất cả mọi thứ của ta rồi

      Edit: Bin0kun0 , Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Hác Vân Trung thấy nàng bỗng nhiên có bộ dáng như cha mẹ vừa chết.

      Có chút buồn bực:"Làm sao vậy?"

      Tề Bảo Nhi vô lực :"Đứa hay ho kia trộm hết tất cả mọi thứ của ta rồi!"

      Trời ạ, la bàn của nàng, kính viễn vọng của nàng, cái đồng hồ báo thức bé bé của nàng.

      Còn cả đồ ăn vặt được ăn ở cái thế giới này nữa......

      Hài tử dễ thương như vậy ngờ lại là tên trộm.

      Tề Bảo Nhi gần như hỗn loạn, khóc ra nước mắt.

      Nàng gì thu dọn lều, gấp nó lại rồi bỏ vào trong ba lô......

      Hác Vân Trông liếc mắt nhìn tôn sư cái, truyền :"Tôn thượng, nữ tử này rất kỳ quái, những thứ của nàng ta cũng rất kì lạ, liệu nàng có thể chính là thiên nữ hay ?"

      Vân Họa trầm ngâm chút, đáp lại câu hỏi của Hác Vân Trung, nhìn thoáng qua Tề Bảo Nhi:"Tề nương, ngươi muốn đâu?"

      đâu ư?

      Ta làm sao mà biết được?

      Tề Bảo Nhi đầu đầy hắc tuyến, cười khổ chút, thuận miệng :"Ta – cứ trước rồi tính sau."

      Nàng căn bản biết làm sao để ra khỏi khu rừng rậm này, chỉ có thể trả lời bừa như thế.

      "Vậy – ngươi có muốn đến Tử Vân môn của chúng ta ?"

      Vân Họa bỗng nhiên ra câu như vậy.

      Làm Hác Vân Trung hoảng sợ.

      Tử Vân môn phải là nơi có thể tùy tiện vào, huống chi là đích thân chưởng môn mời.

      nương này quá vinh hạnh!

      Tề Bảo Nhi lại hơi nhíu mày.

      Nàng bây giờ có thể là vẫn rất mù mịt với cái thế giới này, căn bản biết cái gì ra cái gì.

      Càng biết Tử Vân môn là cái 'này nọ' gì gì đó.

      Có lẽ là tập đoàn xã hội đen chừng.

      Hơn nữa vừa mới gặp mình mời đến, khẳng định phải là đại môn phái rồi.

      chừng chính là đội bán hàng đa cấp như ở đại, đến mời chào nàng ra nhập......

      Nàng trầm ngâm chút, khéo léo từ chối:"Hay là thôi , ta mới tới nơi này, vẫn nên đây đó, xem xét trước rồi sau."

      nương này thế mà lại cự tuyệt!

      Hác Vân Trung giật mình nhìn Tề Bảo Nhi, ánh mắt giống như nhìn kẻ ngu ngốc làm ra vẻ, bánh ăn, lại gặm bắp ngô vậy.

      Vân Họa lại thầm nghĩ, nương này lai lịch quả nhiên kỳ lạ.

      Nàng biết chút gì về mọi chuyện trong thiên hạ......

      mỉm cười:"Vậy – cứ làm theo ý nương thôi."

      Tay vung lên, mây bay bỗng nhiên tụ lại dưới chân .
      Last edited: 30/3/16
      PhongVy, ThiênMinh, hganh2 others thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 26: Thần tiên giữa ban ngày!

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tay vung lên, mây bay bỗng nhiên tụ lại dưới chân .

      Nháy mắt hình thành đám mây trắng.

      Trong lúc Tề Bảo Nhi còn trợn mắt há hốc mồm, phất tay với Hác Vân Trung:" thôi."

      Đám mây trắng kia chậm rãi chở bay về phía trước......

      Thần...... Thần tiên!

      Trời ạ, nàng thế mà lại được tình cờ nhìn thấy thần tiên sống!

      Nàng thế mà lại xuyên qua đến thế giới thần tiên!

      Cuộc đời bình thường của nàng rốt cục cũng có lúc quá tầm thường!

      Lại còn vừa mới cự tuyệt người ta!

      Cái gì gọi là có mắt tròng? Chính là nàng mà!

      Nếu có thể được thần tiên thu làm môn hạ chính là phúc tám đời của nàng.

      Cho dù tu luyện được pháp thuật cao thâm ít nhất cũng có thể giúp nàng quay về thời đại chứ?

      Trong tức khắc, Tề Bảo Nhi hối hận gần như muốn đâm đầu vào tường!

      Nàng cuống quít nhảy dựng lên, kêu to:"Chờ — chờ chút, thần tiên đại ca, đợi chút!"

      Hai người kia chân đạp mây, bay lên rất nhanh.

      Tề Bảo Nhi sao có thể để cho bọn họ bỗng dưng chạy mất như thế được?

      Mắt thấy bọn họ sắp bay lên đến phía vách núi dựng đứng, nàng biết cưỡi mây nhưng dù gì cũng là cao thủ leo núi.

      Cuống quít lấy phi hổ trảo ra, quăng lên, liền bám được vào khối đá lớn, đu người leo lên.

      Tốc độ của nàng nhanh kinh người, gần như chỉ trong có nháy mắt liền bay lên được đoạn xa......

      Vách núi cao này nhìn qua cũng biết là cao cả trăm trượng, Vân Họa thấy nàng linh hoạt giống như con khỉ mắt hơi sáng lên, nhưng lời nào.

      Tốc độ bay lên hơi hơi chậm lại.

      Hác Vân nhận ra liền liếc mắt nhìn sư tôn cái:"Tôn thượng......"

      Giống như muốn cái gì.

      Vân Họa khoát tay, ý bảo cần nhiều lời.

      Tề Bảo Nhi thấy hai người bay còn cách mình xa lắm, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

      Trong lòng sốt ruột, nàng sợ bọn họ mất.

      Nàng bay liền mạch, cũng dám mở miệng chuyện.

      Taychân cùng được sử dụng, tốc độ của bản thân cũng tăng lên tới cực hạn.

      Tề Bảo Nhi tuy rằng kĩ thuật leo núi rất tốt, nhưng vách núi này rốt cuộc hơi quá cao chút.

      Nàng lại nhanh, cuối cùng lúc lên tới đỉnh hai tay nàng sưng vù chảy máu.

      Mồ hôi ướt đẫm quần áo, cả người bừng bừng tinh thần mạo hiểm.

      Gần như mệt hết cả hơi.

      Hai người kia lại có chút ý định muốn dừng lại, vẫn ngừng bay lên phía cao.


      Chương 27: Làm cho người ta thoải mái quả muốn thở dài

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Tề Bảo Nhi sốt ruột:"Này, thần tiên, ta bảo thần tiên đại gia ơi, chờ ta chút."

      Bất chấp tất cả, phi hổ trảo bỗng nhiên bay ra, ngoắc luôn vào ngay dưới chân của Vân Họa đám mây kia.

      Chân Vân Họa bị giữ lại.

      Nha đầu kia to gan!

      A, mềm mềm, dai dai, cũng đến mức bị rơi xuống.

      Tề Bảo Nhi cũng cần biết có nguy hiểm hay , dọc theo phi hổ trảo bò lên .

      Ánh mắt Vân Họa chợt lóe lên, tiếp tục bay về phía trước.

      Chỉ là treo người dưới đám mây lơ lửng giữa trung quả thực vô cùng nguy hiểm.

      Cũng may Tề Bảo Nhi từng nhảy dù, lúc này cứ coi như treo trực thăng vậy .

      Mắt thấy rừng rậm xanh ngát phía dưới càng ngày càng , càng ngày càng mơ hồ.

      Lúc này, nàng cũng tới được dưới chân mây của Vân Hoạ.

      Nàng cắn chặt răng, dùng hết sức lực cuối cùng, xoay người mà leo lên.

      ngờ sức lực của nàng dùng hết toàn bộ, dưới chân mềm nhũn.

      Lảo đảo cái, lại ngã xuống!

      Loại cảm giác từ trời cao rơi xuống này Tề Bảo Nhi chỉ lần được trải qua.

      Nhưng lần này là ngã xuống rồi, có gì dù để mà mở ra nữa.

      Vật rơi xuống thước, sức nặng nhân với ba.

      Xét độ cao và tốc độ tại của nàng chắc chắn bị ngã bẹp thành cái bánh thịt.

      Ôi, ngờ mình xuyên qua đến đây lại chết vì bị ngã!

      Tề Bảo Nhi nhắm chặt hai mắt, mơ hồ vừa thương xót vừa tự giễu.

      Ý nghĩ này còn chưa kịp lướt qua hết trong đầu nàng cái bóng trắng chợt loé trước mắt.

      Nàng lọt vào cái ôm ấm áp.

      Kinh ngạc mở to mắt, đối diện với tuấn nhan(dung nhan tuấn tú) tựa như thiên nhân(người trời) của Vân Họa.

      Khóe môi hình như có tia vui vẻ như có như .

      Mãnh liệt đối diện với ánh mắt Tề Bảo Nhi, vạn vật tựa hồ đều trở nên yên lặng......

      Đôi mắt thâm trầm như biển, sáng ngời như sao, như mặt trời mọc mỗi sớm mai, như yên hoả hoa lệ mỹ miều, khiến trong lòng Tề Bảo Nhi bỗng trở nên mơ hồ.

      "Tề nương, ngươi sao chứ?"

      Giọng trong như ngọc vang lên, Tề Bảo Nhi vất vả mới tìm lại được ba hồn bảy vía suýt chút nữa lại bay mất hai cái.

      Ngây người lúc, mới phát mình ngay lúc này đứng đám mây mềm mại.

      Mây kia tuy rằng là đống mềm nhũn nhưng khi được bước lên lại làm cho người ta thoải mái quả muốn thở dài.


      Chương 28: Tinh thần chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, quyết chịu thua

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      Nàng giờ phút này chút sức lực cũng có.

      phải ôm chặt lấy đám mây chết cũng buông.

      Nghe được câu hỏi của Vân Họa, nàng bình tĩnh lắc lắc đầu:" sao cả."

      trong lúc này mà còn có thể bình tĩnh như vậy đúng là hiếm thấy.

      Trong mắt Vân Họa lên chút thích thú.

      mặt chút biến đổi:" biết nương đuổi theo chúng ta như vậy là vì sao?"

      Tề Bảo Nhi cũng vòng vo, học tập cổ nhân nghiền ngẫm từng chữ :"Thứ cho ta có mắt tròng, biết người là thần tiên, cho nên ta thay đổi chủ ý. Ta muốn bái nhập vào Tử Vân môn các người học nghệ".

      Vân Họa từ lúc nàng đuổi theo mình cũng đoán được mục đích của nàng.

      Nghe nàng như vậy liền nhìn nàng cái.

      Tướng mạo của nàng tuy rằng phải tuyệt sắc khuynh thành nhưng lại làm cho người ta nhìn rồi cảm thấy rât thoải mái.

      đôi con ngươi đen láy tỏa sáng, như chứa đựng hết thảy ngân hà trong vũ trụ.

      Lúc này này tuy rằng mệt mỏi ngồi phịch mây, khuôn mặt nhắn tỏ tinh thần chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chịu thua.

      thản nhiên liếc nàng cái:"Vì sao muốn vào Tử Vân môn?"

      Tề Bảo Nhi liều mạng hồi tưởng lại khi còn ở đại, nhớ lại mấy lời hùng hồn trong tiểu thuyết huyền bí, quyết tâm dùng lần.

      Lòng thầm tự nhủ cố gắng, làm cho mình thoạt nhìn có khí thế chút:"Đương nhiên là vì trừ ma vệ đạo......"

      Vân Họa lạnh lùng nhìn nàng cái:" !"

      Ờ, được rồi.

      Tề Bảo Nhi hơi rụt người, mấy lời mạnh miệng đấy đến mình nghe còn thấy giả nữa là Vân Họa đại chưởng môn?

      Ngẩng đầu liếc nhìn Vân Họa mmột cái, thấy đôi mắt lạnh lẽo như nước, nhìn ra chút cảm xúc nào.

      Thở dài, quyết định :"Ta mới đến nơi này, quen thuộc gì, đời có thần tiên các ngươi khẳng định cũng có quái, ta tuy rằng có ít công phu nhưng cũng chẳng bằng đầu ngón tay thần tiên mấy người."

      Nàng trộm nhìn sắc mặt Vân Họa.

      Ừm, coi như bình thường.

      "Ta muốn tìm chỗ dựa vững chãi, ta tuy rằng chỉ là người phàm nhưng cũng muốn làm bạn với ma, thế nên mới tìm các ngươi."

      Vân Họa hình như ngờ nữ hài tử này lại dứt khoát như thế.

      Thần sắc hơi biến động, đối với tính tình phóng khoáng của nàng có chút thích thú hiểu nổi.

      Mặt lại trở lại vẻ thản nhiên:"Gia nhập Tử Vân môn phải qua được thử thách, ta đưa ngươi đến Bạch Vân sơn."


      Chương 29: Đập tay lập lời thề

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/


      giải thích: "Đó là ngọn núi bên ngoài Tử Vân sơn, là chỗ tu luyện của những đệ tử mới tới, ngươi hãy tu luyện cùng các nàng, tháng sau nếu có thể qua được bài sát hạch ngươi chính thức gia nhập Tử Vân môn."

      Tề Bảo Nhi sửng sốt, nàng trái lại hề sợ sát hạch.

      Nàng là người luôn luôn có tinh thần hề chịu thua, đến đâu cũng nổi bật hơn người.

      Cho nên nếu cố gắng, sợ vào được......

      Đôi mắt to của nàng khẽ chuyển, liếc nhìn Vân Họa cái.

      Trong lòng ngẫm nghĩ, cười dài :"Vân chưởng môn, nếu ta qua được có thể bái ngài làm sư phụ được ?"

      Vân Họa hơi nhíu mày, chưa kịp gì.

      Hác Vân Trung liền bật cười:"Tiểu nha đầu đừng mơ tưởng! Vân tôn thượng nhận đồ đệ đâu."

      Khuôn mặt nhắn của Tề Bảo Nhi xị xuống:"Thế à......"

      Vân Họa nhìn nàng cái, thản nhiên :"Còn phải xem biểu của ngươi , nếu như xuất sắc ta suy nghĩ."

      Mắt Tề Bảo Nhi sáng ngời, giơ bàn tay bé ra:"Được, chúng ta đập tay lập lời thề !"

      Vân Họa hơi sửng sốt, nhưng cũng sảng khoái mà giơ tay ra.

      Đập với nàng cái.

      "Bốp" tiếng, lời thề được thành lập.

      Tề Bảo Nhi tuy rằng là nữ hài tử, nhưng vì ba năm làm bộ đội đặc chủng nên bàn tay bé của nàng đầy những vết thô ráp.

      Càng bởi vì leo lên vách núi quá nhanh, bàn tay bé xuất mấy vết sưng đỏ rớm máu.

      Lúc này lại còn có chút bùn đất bám lên nên nhìn qua đen sì hết cả.

      Mà tay Vân Họa ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc.

      Tayhai người đập vào với nhau.

      đen trắng nhìn lại rất thú vị.

      Hác Vân Trung cưỡi mây bay theo bên cạnh Vân Họa.

      Thấy cảnh này kinh ngạc đến suýt nữa rớt xuống từ tầng mây!

      Từ khi nào mà Vân tôn thượng thanh nhã, lạnh lùng như băng lại có những lúc trẻ con vậy?

      Vân Họa nhìn nhìn bàn tay bé bẩn bẩn kia của Tề Bảo Nhi, trong mắt lên chút buồn cười.

      Ngón tay điểm , bùn đất người Tề Bảo Nhi biến mất còn tí nào.

      Tề Bảo Nhi sạch cả người cứ như vừa mới tắm rửa.

      "Đây là công phu gì vậy? Thần kỳ quá!"

      Tề Bảo Nhi mở to hai mắt.

      "Thuật vệ sinh nho mà thôi. Nếu ngươi chịu khó tu luyện cũng học được."

      Vân Họa nhàn nhạt giải thích.

      Tốc độ cưỡi mây của lúc này biết nhanh hơn so với vừa rồi biết bao nhiêu, nhanh như chớp cũng quá chút nào.


      Chương 30: Thời đại quyền lực mất giá, kẻ háo sắc nhan nhản

      Edit: Bin0kun0, Viochan

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com/



      Tốc độ tuy rằng kinh người nhưng lại cực kì vững vàng.

      Tề Bảo Nhi cảm giác nó còn vững vàng hơn cả khi nàng ngồi máy bay.

      Cái hay hơn là có thể tiếp xúc trực tiếp với mây trăng trôi bồng bềnh bên cạnh.

      Tuy rằng tốc độ quá nhanh gió thổi rất mạnh.

      Nhưng đám mây của Vân Họa biết giăng kết giới gì.

      Tề Bảo Nhi chỉ có thể cảm giác được gió hiu hiu...

      Cảm giác thế này là quá mức kích thích.

      Đôi mắt hưng phấn của Tề Bảo Nhi lóe sáng như sao.

      Cưỡi gió như vậy mà khoảng canh giờ, từ đằng xa nhìn thấy ngọn núi sừng sững vươn cao.

      Núi cao dựng đứng, thẳng tắp xuyên vào trong mây mù, mây trắng lượn lờ xung quanh.

      Hình như có tiếng chuông văng vẳng đâu đây trong đất trời bao la này.

      Phía sau ngọn núi này còn có ngọn núi cao khác, đáng kinh ngạc là lại nửa nổi trong trung.

      Nhìn thấy đỉnh, khối núi mơ hồ có mây tím quấn quanh.

      Mờ mờ có thể thấy được thấp thoáng vô số đình thai lầu các núi.

      Muôn hình vạn trạng, nguy nga tráng lệ.

      Phóng tầm mắt nhìn về phía xa, núi non xanh biếc trùng điệp cùng mây mù mênh mông cuồn cuộn bên trong.

      Ngọn núi cao như tiếp giáp với bầu trời......

      Tề Bảo Nhi thích du lịch, cả đời này nhìn thấy biết bao nhiêu nơi non xanh nước biếc.

      Nhưng núi lơ lửng được giữa trung vẫn là lần đầu tiên.

      Vừa nhìn khó mà khép mồm lại được.

      Gần, càng ngày càng gần, Tề Bảo Nhi xa xa nhìn thấy rất nhiều người với đủ loại phục sức đứng chen chúc nhau cái quảng trường lớn.

      Ước chừng có khoảng ba bốn trăm người.

      Ngoài ra còn có hơn mười người mặc đạo bào màu xanh ngọc duy trì trật tự.

      Vân Họa mang theo nàng dừng ngay bên quảng trường.

      "Cung nghênh tôn thượng hồi sơn(về núi)!"

      "Cung nghênh Hác trưởng lão!"

      "Đạo bào xanh ngọc" quảng trường đồng loạt quỳ xuống hô.

      Bọn họ vừa quỳ, mấy trăm "các loại phục sức" ầm ầm cũng nhìn hết về bên này.

      Mấy trăm ánh mắt nhất loạt dừng ba người Vân Hoạ.

      Rất nhiều người hít sâu hơi, nhìn dời mắt.

      Tề Bảo Nhi ba chân bốn cẳng nhảy xuống từ mây.

      Nàng đương nhiên biết những người này trợn mắt há hốc mồm nhìn ai, trong lòng hơi cười khổ chút.

      Xem ra cho dù là thời đại quyền lực mất giá những người háo sắc vẫn chẳng ít tí nào.
      Last edited: 30/3/16
      ThiênMinh, hganh, Diệp Dã3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :