1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, hắc bang] Mị Sát - Chiết Hỏa Nhất Hạ (12/56)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10 (1):

      Túc đứng ngoài cửa sổ, được lúc, chỉ cảm thấy bốn phía yên tĩnh có thể nghe được tiếng động.

      Sở Hành cầm ly trà bên cạnh lên, cổ tay hơi hạ xuống, nhìn từng vòng nước gợn sóng bên trong, mới mở miệng: "Như vậy ý cụ thể của tiểu thư Tưởng là?"

      "Tiên sinh Sở gọi tôi Tưởng Miên là được rồi." Tưởng Miên khẽ mỉm cười, tóc đen nhánh buông xuống dưới từ bên bả vai, có vẻ cực kỳ tuyệt đẹp uyển chuyển hàm xúc, " Túc ở nhà họ Sở ngẩn ngơ mười năm, tôi nghĩ hẳn là trôi qua chắc chắn hạnh phúc. Nhưng cha tôi trước khi qua đời vẫn luôn nghĩ về còn có con lưu lạc bên ngoài, hơn nữa còn để lại khoản tài sản cho ấy, hôm nay tôi nếu tìm được Túc, làm chị, ít chuyện cần phải ràng với ấy. Về phần Túc tự mình nghĩ quyết định thế nào, tôi tôn trọng ý kiến của ấy."

      Sở Hành nghe xong, nắm ống tay áo, dáng vẻ chẳng đúng sai. Tưởng Miên khẽ nghiêng đầu, cười hỏi: "Lần trước ở sân bắn ngài vẫn thể thái độ, lần này cũng là như vậy, là lo lắng cái gì vậy? nỡ để Túc rời nhà họ Sở sao?"

      Sở Hành nhấp miếng trà, chậm rãi : "Cũng đến nỗi vậy. Chỉ là mẹ Túc năm đó gặp gỡ Tưởng Mộng Sâm, hình như là lấy thân phận người thứ ba. Sau đó, thể mang cái thai rời , là dưới áp lực của mẹ . tại, lại muốn tìm em cùng cha khác mẹ về nhận tổ quy tông, tiểu thư Tưởng làm như vậy mặc dù thực phụ lòng Tưởng Mộng Sâm, nhưng chỉ sợ rằng có lỗi với phu nhân Tưởng dưới suối vàng nếu biết."

      "Trước khi chính tôi ra ngoài tìm Túc, nghĩ làm như vậy." Tưởng Miên cười sáng lạng, hai tay bắt chéo, suy nghĩ chút, dịu dàng hỏi: "Bây giờ tôi có thể gặp mặt Túc chút được ?"

      "Hôm nay, Túc có chuyện ra ngoài, bây giờ ở nhà." Lúc Sở Hành mở miệng giọng ôn hòa, "Chuyện hôm nay tôi với ấy sau khi ấy trở về, sau đó cho câu trả lời thuyết phục. thấy như vậy được ?"

      Tưởng Miên gật đầu cái, cười : "Vậy tôi chờ tin tức của ngài."

      Sau đó, liền nhắc lại chuyện Túc nữa. Tưởng Miên khen mấy câu lá trà trong chén mùi thơm ngát xanh trong, lập tức đứng dậy tạm biệt. Túc ngồi chồm hổm xuống bên tường bên ngoài phòng, khó khăn nghiêng đầu nhìn bầu trời. Chờ Sở Hành tự đưa Tưởng Miên rời , mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, lặng lẽ bước nhanh trở về chỗ ở của mình.

      Đối với trí nhớ trước mười hai tuổi, Túc còn nhớ ràng hơn sau mười hai tuổi. Khi đó, ở tại thành phố A. Mẹ qua đời vì bệnh lúc chín tuổi, đến nay Túc khác sâu ấn tượng nhất, chỉ có mấy ngày sau cùng của mẹ , đôi môi khô khốc, đôi mắt ô trầm, dáng vẻ tiều tụy.

      Túc hoảng hốt nhớ mẹ từng là mỹ nhân, da trắng mà gầy, lông mày mảnh khảnh, đôi môi rất , theo như người ta thường là dáng vẻ kiều mềm mại. Nhưng cũng quá giỏi trong việc nuôi dưỡng , cũng nấu cơm. Túc sáu tuổi biết nấu cháo, bảy tuổi hiểu được làm thịt kho như thế nào, hoàn toàn là do hoàn cảnh tạo nên.

      Khi đó, mẹ cũng chưa từng ra ngoài làm, ở trong nhà hầu như là im lặng ngẩn người, cũng thích ra ngoài chơi đùa với những đứa bé khác. Túc mới đầu hiểu, nhưng khi còn bé hiểu chuyện nên an tĩnh, mẹ cầu như vậy, liền ngoan ngoãn đồng ý. Cho đến sau này vẫn là giấu giếm được, tám tuổi học chưa được mấy ngày liền bị bé trong lớp chỉ vào, lớn tiếng công bố với cả lớp, : "Mẹ tôi ngày hôm qua với tôi, Tô Phác là đứa con hoang. Mẹ của ta là người thứ ba, ta cũng phải là thứ tốt gì. Các người, đừng ai chơi với ta."

      Sau khi tan học, Túc chạy về nhà, kể lại đầu đuôi lời của bé và hỏi mẹ, kết quả, liền bị đánh trận đánh vào mông mà có lý do gì.

      Mẹ vừa trách mắng vừa rơi lệ, Túc liền dám đề cập tới thân thế của mình. cũng muốn học. Tạm nghỉ học sau đó được bao lâu, mẹ liền sinh bệnh nặng, nhan sắc hồng nhuận giống như hoa quỳnh, thoáng chốc tàn lụi.

      Mãi cho đến khi mẹ nhắm mắt xuôi tay, cũng ra tên của cha Túc. Túc xử lý xong tang của mẹ, lúc chín tuổi, vào Nhi Viện. Ở nơi đó bình đạm đợi ba năm, bởi vì số tuổi hơi lớn, người nào nhận nuôi. Cho đến ngày mười hai tuổi, được người ta dẫn tới nhà họ Sở ở thành phố C.

      Sau khi đến nhà họ Sở, mọi chuyện trước kia của Túc cũng bị đè xuống đề cập tới. Trình độ dung túng thương của Sở Hành đối lại còn vượt qua chăm sóc của mẹ . Túc trừ Thanh Minh hàng năm ra ngoài dâng nén nhang trước mộ mẹ, rất ít khi nhớ lại sinh hoạt trước năm mười hai tuổi.
      Last edited: 22/4/16
      139, Thanh Hằng, ngocanh2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mình mới tranh thủ làm được nhiêu đây, lâu rồi gửi bài nên gửi trước. Mình cố gắng làm xong phần còn lại của chương 10 và gửi trong tối nay luôn.

      Chương 10 (2):

      Lúc xế chiều, Túc bị Sở Hành gọi vào thư phòng. Dọc theo đường , tâm tư Túc vòng vo biết bao nhiêu cái ngoặt, chờ đến thư phòng, lại phát Sở Hành cũng có ý tứ chuyện với . đứng trước bàn lát, Sở Hành cầm trong tay tập hồ sơ dày cộm biết từ năm tháng nào, mực lật xem. Túc kìm nén tính khí, chờ giây lát, thấy Sở Hành vẫn có ý muốn lên tiếng, nhíu mày, xoay người rời .

      Nhưng chưa được hai bước, liền bị cục giấy tròn ném trúng. Quay đầu lại, Sở Hành cười như cười nhìn : "Muốn đâu nào? Tới đây cho tôi."

      Nét mặt Túc chút thay đổi: "Ngài kêu tôi tới đây, lại gạt tôi qua bên. Thay vì tiếp tục đứng ở đây, còn bằng tôi trở về."

      Sở Hành kéo hông của , bế đến đùi, vỗ cái: "Bây giờ, mới để ý em mấy phút, liền dám quăng sắc mặt cho tôi nhìn?"

      Mí mắt Túc nâng lên, liếc nhìn đồng hồ treo tường, nghiêm trang đáp: " nửa giờ rồi."

      "Còn chưa được mười phút, lấy đâu ra nửa giờ." Sở Hành nhéo cái eo , : " Có chút thời gian như vậy cũng chịu nổi, sau này làm sao ngày ngày cùng với tôi ngồi hơn mười giờ ở thư phòng được?"

      Mí mắt nửa đóng của Túc lập tức mở ra: "Ngài có ý tứ gì?"

      Sở Hành từ trong mâm bên cạnh cầm lấy hai viên nước trái vải ngâm, lột da, chính mình tự ăn viên, còn lại viên đút tới khóe miệng Túc. Túc dùng sức dõi theo , mắt cũng chớp, từ đầu đến cuối có tâm tình ăn trái vải. Vậy mà hai người giằng co phút, cuối cùng vẫn là Túc thua trận, hé miệng, miễn cưỡng nuốt vào.

      Đến khi oán hận phun hạt vải lên tay Sở Hành, Sở Hành lật tay vứt xuống mâm, lại lấy khăn lông ướt lau tay, mới chút để ý mở miệng: "Những ngày này, em tốt nhất nên ở nhà, trước khi nhà họ Thôi dừng truy nã khắp thành phố, chỗ nào cũng cho ."

      Túc bật thốt lên liền muốn chức quyền của Mạnh Khánh khó giữ được, nhà họ Thôi làm sao còn có thể có lòng rỗi rãnh đuổi theo giết tôi, chữ muốn đến bên miệng, sau đó mới giật mình ổn, lập tức câm nín.

      Sở Hành : " nghĩ cái gì? Tại sao ?"

      Túc đè ép cơn tức dâng lên, miễn cưỡng hỏi: "Việc nhà họ Thôi truy nã khắp thành phố khi nào dừng?"

      Sở Hành nhìn cái, chậm rãi : "Chẳng lẽ tôi lớn hơn mặt mũi của gia chủ nhà họ Thôi sao?"

      Túc rũ mắt xuống, cơn tức trào dâng vòng trong lục phủ ngũ tạng [*], mặt bình tĩnh lại, : " tại, tôi có việc làm. Chẳng lẽ ngài tính để cho tôi ở thư phòng ngày ngày bồi ngài mười mấy tiếng sao?"

      Sở Hành liếc nhìn , cầm lấy bút máy bên cạnh, lấy tới phần tài liệu, đại khái xem cái, mới chậm rãi : "Chẳng lẽ em muốn?"

      ". . . . . . Túc dám."

      Túc ngoài miệng cung kính trả lời, sau lưng lại cứng ngắc giống như tảng đá. Bị ôn hòa vuốt ve khắp nơi lâu, cũng có dấu hiệu buông lỏng xuống. Sở Hành biết trong lòng tức giận phục, nhưng mà Túc mở miệng, cũng từ đầu đến cuối mở miệng.

      Lại qua lúc lâu, Túc bắt đầu, thử thăm dò hỏi: "Tóm lại đều là ở trong nhà họ Sở, ngài có thể giao cho tôi công việc quản lý người mới ?"

      Nét mặt Sở Hành bất động, cái tay vẫn chậm rãi vuốt ve phía sau lưng của , cái tay khác lấy ra mới phần tài liệu, hơi nhìn qua, có ký tên liền vứt qua bên. Túc chờ chờ, từ từ rũ mắt xuống, giọng mở miệng: " Túc hiểu."

      Đêm đó, Túc bất đắc dĩ đồng ý, sau đó ở thư phòng ngây người mấy ngày, ngược lại nét mặt an phận như thường. Hay bởi vì trái phải có việc gì có thể làm, liền tự động làm thay mọi chuyện vốn là thuộc trách nhiệm của quản gia. Ngoại trừ, vì Sở Hành bưng trà rót nước, có lúc còn thay thế đón đưa và gọi thuộc hạ đến. Qua hai ngày, Sở Hành hỏi : "Cảm thấy mệt mỏi chưa?"

      Túc vẫn là dáng vẻ rất cung kính: " có."


      [*] Lục phủ ngũ tạng: (theo http://antruong.free.fr/nguhanh.html)
      Ngũ: Năm, thứ năm. Tạng: bộ phận trong vùng ngực và bụng. Lục: sáu. Phủ: bộ phận trong vùng bụng.
      - Ngũ tạng: là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận.
      Tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi, thận là hai quả cật.
      - Lục phủ: là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người. Lục phủ gồm: Vị, đảm, tam tiêu, bàng quang, tiểu trường, đại trường.
      Vị là bao tử, đảm là mật, bàng quang là bọng đái, tiểu trường là ruột non, đại trường là ruột già. Tam tiêu là ba tiêu: thượng tiêu là miệng của bao tử, trung tiêu là khoảng giữa bao tử, hạ tiêu là miệng của bàng quang.
      Ngũ tạng và Lục phủ của con người cũng được phân ra theo Ngũ Hành:
      - KIM : Phổi, Ruột già.
      - THUỶ : Thận, Bàng quang.
      - MỘC : Gan, Mật
      - HỎA : Tim, Ruột non.
      - THỔ : Lá lách, Dạ dày.

      Chương 10 (3):

      Ngoài miệng Túc có, liền giống như kiên nhẫn. Trong ngày, Sở Hành thường chỉ ở thư phòng nửa ngày, bất luận trong lúc làm cái gì, thậm chí có chút khó khăn, Túc cũng làm hết sức thỏa đáng chuyện thuộc bổn phận. Như thế trôi qua khoảng thời gian, ngày buổi sáng, Lộ Minh theo thường lệ tới báo cáo công việc, Túc lẳng lặng đứng bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn đất, đợi đến hai mươi phút sau Lộ Minh báo cáo xong tất cả, định rời , hai tròng mắt mới bỗng nhúc nhích, tự mình đưa Lộ Minh ra khỏi thư phòng.

      Mấy ngày này, mỗi lần Lộ Minh tới thư phòng, đều được hưởng thụ được quy cách đối xử cao như vậy của Túc. Thoạt nhìn Túc dường như đối với lần này là chuyện đương nhiên, Lộ Minh lại tương đối thích ứng với Túc như vậy. Năm tháng ở tại nhà họ Sở dài lâu hơn so với Túc, mười năm nay, tận mắt nhìn Túc bên cạnh Sở Hành, nhìn từ cẩn thận lúc đầu đến bị Sở Hành cưng chiều tới vô pháp vô thiên, rồi đến hai năm nay đột nhiên trở nên độc quái đản, mỗi bước biến hóa của Túc, đều làm người xem bàng quan tận mắt chứng kiến.

      Người khác hiểu được, Lộ Minh biết ít hơn nửa phần. Người khác hiểu được, từ lâu chậm rãi nghiền ngẫm thấu đáo.

      Bởi vì sớm thấy rất ràng, cho nên từ trước đến giờ Lộ Minh đối với Túc kính nhi viễn chi [*]. ở nhà họ Sở nhiều năm, có thể bò đến vị trí hôm nay, tất cả am hiểu sâu với đạo lý tám chữ: làm nhiều ít, bo bo giữ mình.

      Vì vậy tại da đầu Lộ Minh căng lên, bị Túc tự mình đưa đến ngoài thư phòng, thấy Túc còn có ý tứ muốn dừng bước lại, mỗi bước đường sau đó, Lộ Minh đều phải thành khẩn câu với Túc: "Tiểu thư Túc xin dừng bước."

      liên tục mười câu, Túc thủy chung giống như nghe thấy. thẳng đến bên cạnh dây hoa Tử Vi mới dừng bước chân, dáng vẻ Túc giống như còn có chút do dự, từ từ : "Tôi có việc, muốn hỏi tổng trợ lý Lộ ngài."

      Lộ Minh lấy ra khăn tay lau mồ hôi lạnh trán, mơ hồ cảm thấy ổn: " muốn hỏi chuyện gì?"

      Túc giọng hỏi: "Ngài biết nhà họ Tưởng ở Thành Đông sao?"

      Lộ Minh Minh lộ vẻ thở phào nhõm, yên tâm : "Nhà họ Tưởng? Tôi hiểu biết . Thế nào?"

      Túc cúi thấp đầu, mắt nhìn mặt đất, nho : "Mấy ngày trước có vị tiểu thư Tưởng Miên rất có phong độ tìm đến tiên sinh, còn chờ lâu các loại. . . . . ."

      "Nếu như muốn hỏi Tưởng Miên người này, tôi tính là quá quen thuộc, chỉ là nghe qua. Hình như từ ta sống ở nước ngoài, mãi cho đến trước năm Tưởng Mộng Sâm cha ta qua đời mới từ nước ngoài trở lại. Nghe lúc ấy được phân cho khoản gia sản , sau khi trở về vẫn ru rú trong nhà. Chưa bao giờ tham gia party tụ hội, cũng chưa từng qua lại cùng những nam nhân nữ nhân khác của thành phố C. nghiệp của nhà họ Tưởng đều do co trai trưởng của Tưởng Mộng Sâm, cũng chính là cả của Tưởng Miên, Tưởng Tín Nhất đều xử lý."

      Túc lẳng lặng nghe xong, còn : "Dụng ý ta tới gặp tiên sinh là . . . . ."

      Lộ Minh biết tính nghiêm trọng của họa là từ ở miệng mà ra, huống chi đối với cái vấn đề này vốn là thể xác định được. Gần như là lập tức đáp lại: "Cái này tôi ràng lắm rồi."

      Túc nhìn chút, gật đầu cái, cũng gò ép.

      Mấy phút sau, Túc trở lại thư phòng, giống như chỉ là đơn thuần đưa tiễn tổng trợ lý Lộ trở lại, dáng vẻ vẫn như có chuyện gì xảy ra bắt chéo hai tay đứng ở bên. Sau lúc lâu, quản gia gõ cửa vào, tới bàn gần đọc sách, giọng : "Thiếu gia, tiểu thư Tưởng Miên muốn gặp ngài."

      Động tác Sở Hành có chút dừng lại, dừng bút viết chữ lại. Trầm ngâm chút, giao phó: " tôi có ở đây."

      Quản gia đáp tiếng, lúc xoay người lại bị Sở Hành gọi lại. Đầu ngọn bút máy giấy nhàng chút, Sở Hành lại hời hợt bổ sung: "Nếu như còn hỏi đến cái khác, đều có ở đây."

      --- ------ ------ ------ ------ -----
      [*] Kính nhi viễn chi: là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ "敬而遠之" (kính nhi viễn chi) trong tiếng Trung.

      Thành ngữ này có nguồn gốc từ câu của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語•雍也):

      Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).

      Tạm dịch như sau:

      Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý bề ) nhưng cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.

      Có thể rằng, "Kính nhi viễn chi" chính là cách rút gọn từ câu "Kính quỷ thần nhi viễn chi"(敬鬼神而遠之).

      Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng đối tượng nào đó, nhưng thực tế muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình muốn tiếp cận với đối tượng nào đó. Ví dụ:

      Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám "kính nhi viễn chi" thôi.

      (theo https://vi.wikipedia.org/wiki/Kính_nhi_viễn_chi)
      Last edited: 22/4/16
      139, Thanh Hằng, ngocanh2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11(1):

      Quản gia đáp lại tiếng, lúc xoay người rời nâng mí mắt, liếc nhìn Túc bên này cái.

      Túc vẫn khoanh tay đứng im lặng, mặt chẳng có biểu gì, tựa như nghe mà nghe. Tạng hương trong lư hương bên cạnh đốt hơn phân nửa, trong phút chốc khi quản gia nhàng đóng cửa lại, thấy Túc tới, lấy cái khác thay lần nữa.

      Mấy ngày này, Túc ngây ngô ở thư phòng, ít lần bị Cách Chi chê cười sau lưng.

      Kể từ nửa năm trước, vụ trong ngoài nhà họ Sở đều giao cho Cách Chi làm, Cách Chi liền giống như mỗi ngày đều trở nên hết sức bận. Vậy mà cho dù bận rộn hơn nữa, chỉ cần phải ra khỏi vùng khác, mỗi ngày như nhau đều đến thư phòng Sở Hành báo cáo lần, đều đặn thiếu. Mà thời gian mỗi lần trình diện cũng tính là quá ngắn, có đôi khi ngay lúc Sở Hành khát, Cách Chi lại có mặt, Túc liền tránh được phải mang ra hai ly. Lúc hai tay cầm cà phê đến trước mặt Cách Chi, luôn có thể thấy được ánh mắt hả giận của ấy.

      Cách Chi cao nhìn xuống có chút đạt tới hiệu quả mong muốn, lúc này nét mặt Túc quá mức bình thản, cho dù ngay trước mặt Sở Hành, Cách Chi cũng nhịn được cố ý bới móc, mình gần đây đau bụng nên uống cà phê, Túc liền thể làm gì khác hơn là lại mang cà phê , đổi trở lại ly nước trắng có nhiệt độ thích hợp.

      Sở Hành đối với những động tác này của hai chỉ làm như thấy. Mười năm này, chỉ cần Túc và Cách Chi ầm ĩ quá mức, Sở Hành đối với tranh đấu gay gắt giữa hai đều là mắt nhắm mắt mở, thỉnh thoảng làm ra cái nào nhìn được, mới có ý tứ cảnh cáo phen.

      Trước khi Túc vào nhà họ Sở, người được Sở Hành coi trọng nhất vẫn là Cách Chi. Mặc dù ngay lúc đó đối xử bằng sau khi Túc đến, nhưng chi phí ăn mặc cũng là cực tốt hơn hẳn so với mọi người. Sau khi Túc đến nhà họ Sở, trong vòng tháng liền áp chế danh tiếng của Cách Chi. Tự nhiên trong lòng Cách Chi thấy công bằng, vậy mà trừ lạnh nhạt mấy câu sau lưng, cũng thực làm gì.

      Ngược lại trong lòng Túc cảnh giác Cách Chi, rất sớm liền bắt đầu thỉnh thoảng ở trước mặt Sở Hành mấy câu. Sở Hành đối với loại tiểu xảo này của rành rành đáng để ý tới, sau đó Túc lại nhiều điều hơn, ngược lại bị Sở Hành phê bình, tính tình của quá mức so đo, bằng Cách Chi lương thiện, khoan dung, hiểu đạo lý.

      Lúc ấy Túc nghe xong khó chịu trong lòng, cũng thể thêm gì nữa. Sau đó, hai được phân quyền đối lập, mâu thuẫn bắt đầu tăng dần lên. Cho đến có lần Túc bị Cách Chi đẩy mạnh xuống hồ, ngày hôm sau bị phát sốt, từ đó hai coi như là chính thức kết thù.

      Về sau, Túc lại liên tiếp làm ba lần toan tính đối với Cách Chi nhưng đều thất bại. Qua lâu sau đó vào buổi chiều, Sở Hành kêu Túc ngồi chơi chuyện phiếm về quá khứ, khi Túc pha trà Sở Hành dùng giọng điệu vui đùa cảnh cáo và khiển trách Túc: "Cách Chi tiếp nhận phân chia, dù sao cũng chỉ là đấu võ mồm, ngày thường trừ em đôi câu làm cho có chút trở ngại, ngoài ra chưa từng làm cái gì khác. ra em rất lợi hại, đầu tiên là mưu hại mạng sau nữa là đoạt quyền, Cách Chi cũng phải là cá mặc người chém giết, em cảm thấy ấy có thể ý kiến gì em? Giống loại người như em tính toán chi li, có thù tất báo, tính tình nhen, trừ theo bên cạnh tôi ra, sau này còn có thể làm nên chuyện lớn gì? Hả?"

      Khi đó, Túc mới vừa bị tước quyền lâu, lại bị trận như vậy, đôi mắt lập tức ửng hồng. Sau đó, chớp mắt hai cái, giọt nước mắt liền "Leng keng" tiếng rơi vào trong nước trà. Sở Hành nhìn thấy, lại giả vờ như thấy, cầm lấy tài liệu lật xem, thờ ơ với trong chốc lát, vốn tưởng rằng Túc tự mình khôi phục, đâu nghĩ đến ngược lại càng khóc lợi hại hơn, ngồi ở chỗ đó tiện tay vứt ly trà lên bàn, cũng quan tâm nước trà vẩy lên khắp nơi bàn, cứng cổ bắt đầu thút thít.

      Sở Hành trầm mặt nhìn lát, sau đó nhắm lại mắt, vẫn là để tài liệu xuống, bế đến bên cạnh dỗ vài câu. Vậy mà dỗ cứ dỗ, ngày đó Túc vẫn khóc nửa giờ, Sở Hành qua nhưng có thay đổi. Trong mắt người ngoài, trong nửa năm qua Túc mọi việc đều thuận lợi còn Cách Chi thuận lợi thăng quan tiến chức.

      ngày buổi chiều, Cách Chi đến, ngay lúc Sở Hành có ở trong thư phòng. Tay của cầm tập tài liệu, tầm mắt rơi vào điện thoại trong túi áo người Túc. Cách Chi yên lặng nhìn lát, cho đến khi Túc tới, cung kính với câu: "Chị Cách Chi" .

      Cách Chi liếc cái, hỏi: "Thiếu gia đâu vậy?"

      Túc dịu dàng : "Tiên sinh mới vừa đến phòng tiếp khách, ôn chuyện cùng thiếu gia Thương thành phố A. Ước chừng phải qua lát nữa mới trở về."

      Cách Chi ngắt gì đó trong tay, Túc còn : "Chị Cách Chi là có việc gấp tìm tiên sinh sao? Mời ngồi ở chỗ này chờ chốc lát, tôi rót ly nước ấm cho chị."

      Cách Chi nhéo lông mày suy nghĩ chút, chờ Túc thực mang nước ấm tới đây, cầm tài liệu trong tay thả vào phía cùng đống tài liệu bàn làm việc, lạnh lùng : " tại tôi có việc gấp thể đợi ở đây. Phần tài liệu này để ở chỗ này, là thiếu gia bảo tôi hôm nay giao lên. Tôi cấm được giở trò."

      Túc đáp tiếng, Cách Chi lại nhìn , dáng vẻ rất yên tâm. Túc cúi đầu, giọng : " Chị Cách Chi lo lắng điều gì chứ?"

      Cách Chi hừ tiếng, : "Thôi, tin rằng cũng dám."

      Chờ đưa mắt nhìn Cách Chi xa, Túc tiện tay cầm lấy phần tài liệu kia của Cách Chi, sau đó lật vài tờ, ngồi xuống ghế của Sở Hành, sau đó rút ra cây bút máy bênh cạnh, hầu như là kém chút nào bắt chước bút tích và giọng điệu của Sở Hành, từ chối trả lại cái phần tài liệu kia của Cách Chi.

      trả bút máy lại vị trí cũ, bỏ vào giữa đống tài liệu phê xong. Suy nghĩ chút, lại xem tiếp trong đống tài liệu vài phần nhìn như tài liệu cơ mật vô cùng quan trọng.
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11.2

      Editor: Tiểu Cân

      Thừa dịp Sở Hành có ở đây, mấy ngày hôm nay chỉ lần làm việc này. Hôm nay tái phạm, kỹ thuật vừa nhanh vừa thuần thục. Túc cơ bản xem hết hứng thú, đem tài liệu trả lại nguyên xi vị trí cũ, lúc ngẩng đầu lên mới phát quản gia đứng ở cửa, mí mắt hơi nâng, im lặng đứng ở cửa nhìn .

      Vẻ mặt Túc hết sức tự nhiên từ trong ghế của Sở Hành chầm chậm đứng lên, thanh ấm áp : “Quản gia Chu, ngài làm gì vậy?”

      Quản gia chầm chậm tới, trong tay bưng bát tổ yến, còn có miếng bánh ngọt , : “Thiếu gia buổi trưa tiểu thư Túc ăn nhiều, có thể đói bụng, bảo tôi đem chút đồ ăn tới cho .”

      Túc nhận lấy, : “Làm phiền ngài rồi.”

      dám.”

      Quản gia xong liền xoay người muốn , Túc gọi ông lại, nhoẻn miệng cười nhàng: “Quản gia Chu, vừa rồi ngài nhìn thấy cái gì?”

      Quản gia Chu cụp mi mắt xuống trả lời: “Chỉ là nhìn thấy tiểu thư Túc vượt quá chức phận mà thôi.”

      Sắc mặt Túc nhanh chóng đổi cái, cười hỏi: “Quản gia Chu tố cáo với tiên sinh sao?”

      “Cho dù là cũng chỉ là bẩm báo chi tiết, tính là tố cáo.” Quản gia Chu từ từ , “Tiểu thư Túc có điều gì thể chuyện với thiếu gia mà lại phải làm như vậy?”

      Túc khẽ cười lạnh tiếng, hề đáp lời. Quản gia Chu nhìn , thở dài hơi, trầm mặc lui ra ngoài.

      Nhiều ngày liên tiếp sau đó, cứ hễ Túc nhìn thấy tài liệu của Ly Chi đưa tới, là tất cả những thứ Ly Chi báo cáo gì đó đều được thông được thông qua. Nhiều ngày trôi qua, rốt cuộc cũng có hôm, Ly Chi thừa dịp Sở Hành ở thư phòng, nhẫn nại hỏi: “Ngài thông qua kế hoạch hợp tác với Tiết gia thôi, cắt hơn nửa tiền của người mới của Sở gia năm nay cũng thôi luôn, nhưng tại sao ngài lại cắt dự trù sáu tháng cuối năm của tôi? Chẳng nhẽ ngài tính để sáu tháng cuối năm tôi tự mình lôi kéo món tài trợ nhiều như vậy sao?”

      Động tác nhấp trà của Sở Hành khẽ ngưng. Nước trà trong tay chầm chậm thoáng lay động, Sở Hành ngẩng đầu lên liếc nhìn Túc cái.

      Túc yên lặng đứng cách đó xa, tay đút trong túi áo, khe khẽ cúi đầu, hoàn toàn là cái bộ dáng khiêm tốn ngoan hiền có gì liên quan đến mình.

      Thư phòng tĩnh lặng, Sở Hành mới trầm ngâm : “Nửa năm vừa rồi dự toán vượt mức gấp đôi, còn gì muốn ?”

      Ly Chi tranh luận: “Đó là vì bị thêm vào nhóm bắn tỉa, nhất là ‘Quang Ảnh’ và ‘Khưu Ưng’, ngài cũng biết giao dịch với hai người này khó như thế nào…”

      Sở Hành cắt đứt lời : “Vậy kết quả thế nào?
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12.

      Editor: Tiểu Cân

      Trong thư phòng yên lặng mấy giây. Túc ngẩng mặt lên, nhìn Sở Hành, bình tĩnh : “Đầu đuôi thế nào tôi biết hết rồi. Đúng là tôi gọi điện thoại cho ấy. Tôi đồng ý về Tưởng gia.”

      Túc xong, liền cảm thấy sắc mặt Sở Hành đột nhiên lạnh xuống. vẫn bị áp bên bàn sách, nhúc nhích được, lại bị nhìn chằm chằm, Túc liền chột dạ, xoay mặt sang bên, yên lặng nín thở chừng ba phút, chợt nghe thấy Sở Hành cười tiếng.

      Nhìn ra ý tứ trong tiếng cười này, trong lòng Túc giật mình, chợt phát Sở Hành buông lỏng trói buộc cho tay , rồi sau đó chậm rãi mở miệng, thanh trầm thấp, thong thả ung dung, nhưng lại phải với : “Chú Chu, đóng cửa.”

      Túc hoảng hốt vì biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, lập tức lật người muốn chạy trốn, lại bị Sở Hành túm chặt cổ tay kéo về. Tiếng đóng cửa vang lên, lần nữa cánh tay của Túc bị buộc lại, rất nhanh, thanh nghi ngờ của Lộ Minh truyền tới sau cánh cửa ngăn cách: “Quản gia Chu, Sở thiếu có ở bên trong sao?”

      thanh của quản gia Chu trầm trầm ổn ổn: “Vâng ạ. Thiếu gia có ở bên trong.”

      Con ngươi Túc khẽ mở to, hé miệng, còn chưa kịp phát ra thanh bị Sở Hành bịt lại. Tài liệu bị đẩy sang bên, bị bế lên bàn sách, hai chân Túc đạp loạn, song vẫn bị Sở Hành nhàng nhấn cái, cả người từ đầu đến lưng đều bị áp sát mặt bàn lành lạnh.

      muốn……”

      Túc mới chỉ ra hai chữ, quần áo bị xé ra, hai hàng khuy áo bung ra, theo đường parabol rơi xuống đất.

      Trong thư phòng làm chuyện như thế này, đối với Túc mà phải lần đầu tiên. Chỉ là mỗi lần đều chật vật như nhau.

      Lúc ở trong thư phòng, cho dù Sở Hành lấy tay nhét vào miệng . Túc cũng dám phát ra tiếng. Lần này trong lòng Túc tràn đầy ý nghĩ Tưởng Miên đợi trong phòng tiếp khách, vì thế càng chịu hợp tác, giùng giằng muốn nhảy xuống, lại bị Sở Hành kéo về, nhìn chằm chằm, buông ra ngón tay khiêu khích, chầm chậm vào.

      Túc đau tới mức rên lên tiếng, rồi lập tức cắn môi.

      "Chỉ có quản gia Chu đứng ở ngoài cửa. Em vẫn có thể lớn tiếng hơn chút."

      thanh Sở Hành êm dịu, nhéo hông cái, chậm rãi vào, lại chậm rãi ra ngoài, tốc độ ma sát chầm chậm. Bên trong thư phòng yên lặng, chỉ có Túc kiềm chế được mà kịch liệt thở dốc, cùng với thanh giằng co sàn sạt đầy ái muội. Bằng mọi cách Sở Hành bắt phải phát ra thanh, Túc chỉ có thể dùng răng cắn chặt đầu lưỡi, có điều trong chốc lát, đáy mắt bắt đầu ươn ướt.

      Đôi tay Túc bị buộc phía dưới, ngửa cổ nằm bàn sách, mi tâm nhíu lại, mí mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ lười biếng, càng thêm xinh đẹp dịu dàng, ngoan ngoãn nhún nhường, quyến rũ hơn so với thường ngày. Tạng hương vấn vít bên cạnh, loại hương này thường ngày Sở Hành rất thích, hiểu sao giờ phút này ngửi thấy mùi lại có thể trợ giúp sinh ra hứng thú.

      Sở Hành vẫn hết sức khiêu khích , khiến cho cơn kích tình này kéo dài mà mãnh liệt. Mới đầu Túc còn lo lắng tới Tưởng Miên, về sau bắt đầu phân biệt nổi cái gì nữa. cắn răng kiềm chế lát, trong tiềm thức vẫn còn nhớ được phát ra thanh, hai chân cũng theo bản năng nhịn được mà đạp loạn. Tài liệu hai bên và đồ đạc đều bị đạp xuống đất, qua lúc lâu sau, chỉ nghe thấy “Choang” tiếng thanh thúy vang lên, bộ trà cụ bằng gốm sứ của Sở Hành bị đạp xuống đất, vỡ tan.

      Sở Hành nhổm lên nhìn sang, rồi cúi người xuống, giọng : “Tài liệu bị em làm ướt rồi.”

      Túc tỉnh táo chút, lại bắt đầu kháng cự. Kết quả phía dưới đột nhiên bị đẩy cái, Túc giống như cọng rơm bị ngắt xuống, rốt cuộc nhịn được mà kêu lên thành tiếng.

      Sở Hành cười khẽ, giây kế tiếp kéo lên, ôm cùng ngồi ghế. Cái tư thế này tạo hiệu quả cực sâu sắc, lại lần nữa tiến vào, sống lưng Túc cứng đờ, chỉ kịp rên lên tiếng, cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực Sở Hành.

      Hàm răng Túc vừa buông lỏng, phía sau liền kiềm chế nổi nữa. tựa bả vai Sở Hành, cúi đầu cùng triền miên. thanh của mềm mại mị hoặc, Túc nghe thấy tiếng của chính mình, chỉ cảm thấy xấu hổ gấp bội, muốn im lặng, nhưng lại
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :