Gia có bệnh, em tới trị! - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 49:

      Edit: duyenkt

      Beta: tiểu lộc hàm

      Lý đội trưởng đem những tin tức quan trọng với bọn họ.

      Người chết tên là Vương Lệ Hoa, sáu mươi bảy tuổi, mất chồng, có người con , mười mấy năm trước chạy trốn cùng người tình, để lại cháu cho bà ta nuôi, tình cảm của cháu và bà ta được tốt lắm. Dựa vào lời của những người dân sống xung quanh, thái độ làm người của Vương Lệ Hoa này được tốt, ngày thường rất ít người tới thăm nom, dựa vào nghề lượm ve chai sống qua ngày.

      Vương Lệ Hoa lượm ve chai nên có lúc sớm về trễ, có lúc tới những chỗ khác để lượm ve chai, có lúc ra khỏi cửa để nhặt, sinh hoạt theo quy luật nào cả, vì vậy mọi người cũng chú ý đến việc về về của bà ta.

      “À, kia chính là cháu của bà ta, mười bảy tuổi, học trường dạy nghề, bên cạnh là bạn trai của bé .”

      Đội trưởng Lý chỉ ra bên ngoài, Hứa Luật nhìn theo, đầu tiên bị kiểu tóc của bé làm cho chấn động, khuôn mặt bé được trang điểm đậm giấu tuổi tác còn non nớt của mình, miệng còn nhả khói, nhìn động tác hút thuốc biết ngay đó là tay lão luyện.

      Nam trông có vẻ lớn hơn nữ mấy tuổi, là loại người sống tạm bợ của xã hội.

      ......

      đến nhà bà ta xem xét chút.”

      Sau khi Hứa Luật kiểm nghiệm thi thể xong cho ra kết luận, trường gây án chắc chắn là bên trong nhà chứ phải ở bên ngoài nhà, nhìn số chi tiết quần áo và móng tay của thi thể nạn nhân có thể thấy được điều này.

      quần áo của nạn nhân ngoài các chất béo trong cơ thể bị tiêu hủy và bài tiết ra bên ngoài, cũng có bùn đất hay những những vật ở ngoài môi trường dính vào.

      Chung quanh nhà của Vương Lệ Hoa bị phong tỏa, người dân xung quanh đứng vây xem ngoài vòng phong tỏa, cố gắng dò la tin tức.

      Hứa Luật đeo găng tay và xỏ dép lê, vào trong nhà.

      Nhà của nạn nhân cũng tương đối tốt, là phòng tự xây kiểu cũ, trong nhà có phòng ngủ và phòng khách, là phòng khách, nhưng thực ra giống nhà kho hơn, trong phòng để rất nhiều đồ đồng nát hằng ngày bà ta nhặt được, như bìa carton, lon bia, chai nhựa, sân trước nhà cũng chứa rất nhiều đồ vật linh tinh.

      Bên trong nhà có mùi rất khó ngửi, trong phòng ánh sáng rất kém, cho dù bây giờ là ban ngày, nhưng vẫn rất tối và u, ở góc nhà có kê chiếc giường, giường quần áo rất hỗn độn, nhìn như bị lục lọi qua, bên mép giường có đôi giày vải màu đen.

      Hứa Luật cầm đèn pin tới gần chiếc giường cẩn thận tìm kiếm lúc, thực tế trước đó, cảnh sát cũng kiểm tra nhà của nạn nhân, nhưng phát ra được chứng cứ hay dấu vết gì khả nghi.

      chiếc tường quét vôi trắng, Hứa Luật tìm được vài vết trầy xước, tỉ mỉ quan sát, trong lòng có đáp án.

      trường thứ nhất.”

      Chỗ này là nơi đầu tiên phát sinh án mạng, tìm thấy móng tay của nạn nhân có số chất, lúc quay về đại học Y, nhờ bên phòng thí nghiệm làm kiểm tra, đúng là vôi ở tường.

      Ở đầu phòng có buộc dây thừng và đống bao bì nhựa, đều là của nạn nhân trước khi chết dùng để đóng gói những đồ đồng nát nhặt được, kết hợp với vết trầy xước tường, về cơ bản có thể xác định được trường gây án đầu tiên rồi.

      Nhưng mà, động cơ giết người là gì chứ?

      Lúc rời khỏi phòng, Hứa Luật phát ra trong đám người vây xem có người nhìn rất quen mắt.

      “Cậu...... Chờ chút, cái cậu mặc áo đồng phục học sinh kia, chờ chút.”

      Học sinh nam bị Hứa Luật gọi, có chút căng thẳng nhìn : “Có, có chuyện gì sao?”

      “Tên cậu là gì? Có quan hệ gì với người trong nhà này?”

      “Tôi tên là Lâm Chí Cường. Tôi có biết người ở đây, nhưng quen.”

      Đội trưởng Lý cũng tới hỏi: “Có chuyện gì thế?”

      Hứa Luật chỉ vào học sinh nam kia: “Tiện thể mang về hỏi chút.”

      “Tôi...... Tôi còn phải học.” kéo kéo cặp sách lưng: “ học muộn mất rồi.”

      Đội trưởng Lý nhìn bộ dạng của đứa trẻ kia thấy có vẻ rất thành , hơn nữa người ta cũng phạm phải tội gì, lại còn phải học nữa, mang người như vậy cũng hay: “Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”

      Nguyên nhân?

      Hứa Luật nhớ tới lúc trước ở xe, Đường Tố chỉ vào ba người trong ảnh chụp, :

      “Người bình thường lúc vây xem án mạng, có cảm giác gì.”

      Hứa Luật nghĩ nghĩ: “Tò mò, nghi ngờ, kinh ngạc......” Hứa Luật ra vài loại cảm giác thường xuyên gặp phải nhất.

      “Ừm. Nhưng mặt ba người này, tôi nhìn thấy có căng thẳng, lo lắng, và sợ hãi.”

      Vì sao?

      Nếu như, chỉ bởi vì nghe bãi phế liệu phát ra thi thể mà đến vây xem, khi đó ngay cả cảnh sát cũng biết người trong túi bóng là ai, bọn họ lại có cảm giác căng thẳng và sợ hãi, nghe có vẻ hợp lý.

      *

      xe về cục Cảnh sát, Hứa Luật len lén liếc nhìn Đường Tố ngồi im tiếng nào hỏi câu: “Đường Tố, có ý kiến gì ?”

      Đường Tố lẳng lặng nhìn , ba giây sau mới trả lời: “ có hứng thú.”

      “?” Hứa Luật bỗng chốc phản ứng kịp.

      “Ấu trĩ mưu sát, có hứng thú.”

      “......” Lúc này nghe , là ghét bỏ vụ án mạng này có độ khó quá thấp, kích thích nổi hứng thú của : “Đó là mạng người.”

      pháp y, học được phải biết quý trọng sinh mạng, ai có quyền cướp đoạt mạng sống của người khác.

      Thế nhưng, xem ra Đường Tố phải là cái dạng này.

      “Việc kia có quan hệ gì với tôi.” hứng thú lắm, theo là vì muốn nghiên cứu , phải vì nghiên cứu án mạng.

      Chỉ có sát thủ liên hoàn hoặc sát nhân biến thái điên cuồng, mới hợp khẩu vị của .

      Loại tội phạm giết người non nớt này, có hứng thú chút nào.

      Hứa Luật vốn cho rằng dẫn theo được trợ giúp , nào biết được căn bản có cái ý tưởng này.

      “Nếu trợ giúp, theo làm cái gì.” Mới vừa rồi lúc ở xe, còn chỉ ra ba người kia. vừa đến cảnh cục nhìn thấy hai người có quan hệ với nạn nhân, trong lòng còn thầm bội phục .

      Đường Tố hơi nhíu mày: “ phải bảo tôi tới sao?”

      “......” Người này thực là muốn làm cho người ta phát điên, nửa ngày, mới mở miệng: “Xem ra cũng có cách nào cả.”

      biết rằng, phép khích tướng này rất ngây thơ, nhưng...... vẫn rất ngây thơ dùng, hơn nữa còn dùng cách đặc biệt ngây thơ làm cho người ta lập tức có thể nhận ra lời của là phép khích tướng.

      “Tôi có cách nào cả?”

      Oh -- , có người vẫn hề nghe ra.

      Đường Tố nhìn , môi mỏng khẽ nhếch, chiếc cằm hình vòng cung rất đẹp, nhưng bây giờ lại lên chút lạnh lùng, bởi vì hứng thú – lại cho rằng vì có cách nào tìm ra loại tội phạm giết người non nớt này?

      Nực cười!

      “Ba giờ.” : “Cho tôi ba giờ, tôi tìm ra được tên hung thủ ngu xuẩn kia.”

      Ba giờ?

      Cảnh viên lái xe ngồi ở đằng trước bị thời gian mà Đường Tố ra làm cho chấn động, thiếu chút nữa giậm nhầm chân phanh thành nhấn chân ga, lái xe đâm thẳng vào cửa của đồn Cảnh sát.

      bạn, khoác lác cũng cần phải thổi phồng như vậy.

      Ba giờ?

      Hai ngày nay các em trong đồn Cảnh sát tốn biết bao nhiêu công sức, kết quả cũng chưa tìm ra manh mối gì. Bây giờ , chỉ cần ba giờ có thể tóm được hung thủ.

      Cảnh viên trong lòng cười ha ha, qua kính chiếu hậu nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi phía sau, nữ nghe qua, là người được điều từ tỉnh xuống, nghe đội trưởng Lý , quả có chút bản lĩnh, còn người đàn ông này…Bộ dáng trông tốt hơn người bình thường chút, nhưng hóa ra lại toàn ăn khoác lác thổi phồng bản thân. Mấy lời ra từ trong miệng người này nghe còn dễ hơn cả đánh rắm, muốn đánh rắm còn phải nén hơi, nhưng mấy lời khoác lác này ra bằng miệng quá dễ dàng. .

      Được rồi, chờ xem sau ba giờ người này có thể làm được trò trống gì.

      cảnh viên đưa hai người đến cảnh cục, sau đó kể lại việc này với các đồng .
      Dunghyt97, ly sắc, Phong Vũ Yên14 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      hừ. cứ khinh thường Đường Tố của tui . r lại há hốc mồm cằm rơi xg đất vì ngạc nhiên nhé. xía.
      thanks ty edit tr nha.
      duyenktn1 thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 50: Chơi trò chơi

      Editor: Màn Thầu

      Beta: tiểu lộc hàm


      Mối quan hệ cá nhân của nạn nhân Vương Lệ Hoa rất đơn giản, bình thường cũng ít qua lại với người khác, đơn độc mình, gây thù chuốc oán với ai. Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, thời gian người bị hại mất tích, vào khoảng đầu tháng chín.


      Ngày 08 tháng 09, từng có người nhìn thấy cháu của nạn nhân xuất gần nhà bà.


      Sau nhiều vòng điều tra, nghi phạm của vụ án tập trung vào cháu nạn nhân và bạn trai cháu .


      Người đầu tiên liên quan đến vụ án chính là cháu Vương Lệ Hoa - Vương Đan 17 tuổi, sau khi biết bà ngoại mình mất, mặt hề có cảm xúc bi thương nào.


      "Chết chết thôi, khóc có ích lợi gì, chưa từng nghe người chết rồi thể sống lại được sao?."Vương Đan nhai kẹo cao su trong miệng, vẻ mặt thờ ơ.


      " có quan hệ như thế nào với nạn nhân?"


      "Cứ như vậy thôi." mặt Vương Đan lên tia kiên nhẫn: "Bà già đó đối xử với tôi tốt, từ lúc tôi còn thích đánh tôi mắng chửi tôi, tôi cũng nhận, ai bảo bà ta là bà ngoại tôi, cũng thể đánh lại được."


      "Lần cuối cùng nhìn thấy nạn nhân là lúc nào?"


      "Mấy tháng trước," Vương Đan có vẻ thiếu kiên nhẫn: "Chú cảnh sát, các chú hỏi nhiều lần như vậy rồi. Tôi tôi biết.Tôi sống cùng bạn trai tôi, rất ít khi về đây, ai biết bà ta chết như thế nào."


      "Lần cuối nhìn thấy tình trạng nạn nhân như thế nào?"


      Vương Đan uốn éo người: "Nếu phải hết tiền, tôi cũng trở lại tìm bà ta, bà ta cho tôi, còn cầm chổi đuổi đánh tôi, ép tôi bỏ chạy . Sau đó tôi chạy về sống cùng bạn trai tôi, cũng quay lại nữa."


      "Căn cứ vào điều tra chúng tôi phát , lâu sau khi nạn nhân mất tích, đổi điện thoại di động, tiền này lấy từ đâu?"


      Vương Đan ngáp cái: "Bạn trai tôi cho tôi được chưa?."


      Tiến hành xét hỏi được nửa cửa phòng phẩm vấn bị mở ra, Đường Tố và Hứa Luật vào, đội trưởng Lý kêu viên cảnh sát thẩm vấn ra ngoài, công tác tra hỏi còn lại giao cho Đường Tố và Hứa Luật.


      "Sếp, ai vậy?" Sau khi ra ngoài, viên cảnh sát hiểu ra sao.


      " biết được.Nhưng người này xuất nội trong ba tiếng có thể phá án."


      " hay giả."


      "Ai biết được, cứ xem thôi."


      *


      Trong phòng thẩm vấn, Hứa Luật theo Đường Tố vào, nhìn thế nào cũng giống cấp dưới của .


      "Chơi trò chơi nhé."


      Đường Tố ngồi xuống trước mặt Vương Đan, hai tay đặt bàn đan vào nhau , rồi khẽ đặt chống cằm.


      Vương Đan hơi sửng sốt, vốn cho rằng đổi người cũng chỉ hỏi lại mấy vấn đề kia, dù sao cũng sợ, hỏi tới hỏi lui đều cùng kiểu, đều là nhanh chóng làm tròn trách nhiệm, sao phải sợ hỏi chứ.


      nghĩ tới mở miệng lại phải hỏi vấn đề liên quan đến vụ án, mà là mời chơi trò chơi?


      Nhìn gương mặt tuấn tú của Đường Tố, dáng dấp lại đẹp mắt, là cảnh sát đúng ? Nhưng sao mặc cảnh phục nhỉ?.


      "Chơi trò gì?" Vương Đan vô thức ngồi thẳng người, ngay cả giọng cũng mềm mại hơn, lúc chuyện còn liếc mắt đưa tình, ánh mắt say mê ngừng liếc về phía Đường Tố -- chậc! Xem ra là người có tiền.


      Hứa Luật tự chủ nhíu mày lại, khó chấp nhận được hành vi của này.


      "Trò chơi nối từ," Đường Tố có phản ứng gì, giọng nhàn nhạt quy tắc trò chơi. "Đầu tiên là tôi từ, trả lời , trong đầu liên tưởng đến từ gì có liên quan đều được, cầu gì đặc biệt, hay hai chữ đều được, nhưng trái lại, tốc độ nhanh thắng."


      Nghe có gì khó cả.


      Vương Đan hừ hừ: "Thắng được cái gì?"


      " cứ thắng trước rồi hẵng ."


      Vương Đan thấy dáng vẻ nho nhã từ tốn của , tới tới, có gì phải sợ chứ: "Được !"


      Bắt đầu từ Đường Tố.


      "Thời tiết ."


      "Ánh mặt trời , cảnh sát."


      "Tội phạm, ca sĩ."


      "Hứa Tung (Tên ca sĩ bên TQ), ăn."


      "Cá, vận động."


      Vương Đan hơi nhíu mi đầy hàm ý : "Giường ngủ , phụ nữ."


      "Hứa Luật, túi."


      Hứa Luật: "..."


      Vương Đan: "Trang phục, cái ghế."


      ...


      Tốc độ Đường Tố rất nhanh, hầu như Vương Đan vừa ra ngay lập tức tiếp nối, lúc mới đầu Vương Đan còn hơi do dự, sau đó từ từ theo kịp càng lúc càng nhanh, cần phải nghĩ ngợi.


      Đường Tố: "Bà cụ ."


      "Bà già , cái gối."


      "Ngủ, giấu tiền."


      "Ngăn tủ, hộp sắt."


      ...


      Hai người chơi qua chơi lại đến gần hai mươi phút , Đường Tố ngừng.


      Vương Đan cảm thấy mình biểu rất tốt, mặt vẫn còn lưu lại vẻ phấn khích: "Thế nào? chơi nữa?"


      Đường Tố thả tay xuống, đứng dậy: " có thể ra ngoài."


      "Hả?" Vương Đan đứng lên: "Dứt khoát nhận thua rồi?"


      Đường Tố: "Tốc độ phản ứng trung bình của tôi là 0,5 giây, còn khoảng dưới 1,8 giây."


      Vương Đan trợn to hai mắt, lúc sau câu: "Bệnh nặng", rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.


      Hứa Luật hề nghi ngờ năng lực tính thời gian của Đường Tố, thực điểm cũng hề nghi ngờ, chàng này cứ như máy quét vậy - tốc độ đọc 2000chữ/phút, đương nhiên có thể tính thời gian hoặc làm thay việc máy tính.


      "Tiếp theo."


      Đường Tố , Hứa Luật vội vàng dẫn người thứ hai có liên quan vào.


      Người thứ hai có liên quan, cũng chính là người bạn trai kia của Vương Đan, 20 tuổi, vào đặt mông ngồi ghế: "Hỏi gì nữa cũng thế thôi, cái chết của bà lão kia liên quan đến tôi."


      Khi Đường Tố chơi trò chơi, người thanh niên này phối hợp như Vương Đan, Đường Tố trực tiếp nêu ra điều kiện, chơi được tiền, vừa nghe thấy có tính chất đánh bạc, người thanh niên này liền hăng hái hẳn lên.


      Giống như trò chơi nối từ vừa rồi.


      Đường Tố bắt đầu trước.


      "Cảnh sát."


      "Rác rưởi, phế phẩm."


      "Mua bán, tiền bạc."


      "Thuốc lá, bật lửa."


      "Châm lửa, thi thể."


      "Người chết, bà già ."


      "Thi thể , giết người ."


      "Ngồi tù..."


      ...


      Cũng tiến hành khoảng hơn hai mươi phút, sau đó Đường Tố chấm dứt trò chơi.


      Người thanh niên này nhìn Đường Tố: "Nhận thua? Trả tiền ." Đến đồn cảnh sát còn có thể mang tiền về, chút nữa về có chuyện để khoe khoang với các em rồi, tên cảnh sát đần độn.


      "Tốc độ phản ứng đỡ hơn người trước, khoảng 1,2 giây." Đường Tố : "Nhưng, còn kém xa."


      Người thanh niên nghe lời này, cảm thấy Đường Tố giữ lời. ta cho rằng mình rất nhanh, gần như nghĩ cái gì cái đấy rồi: "CMM , chơi nổi đừng chơi." ta cảm giác mình bị tên mặt trắng này đùa bỡn, chơi trò chơi ngu ngốc, bụng căm tức, nhưng đây là bốt cảnh sát, dám làm gì thái quá, chỉ có thể giơ ngón giữa với Đường Tố, sau đó bị viên cảnh sát mang ra ngoài.


      Tiếp tục, người thứ ba có liên quan, thoạt nhìn là người có liên quan nhất, cũng là tên nam sinh bị Hứa Luật điểm danh mang về.


      Lâm Chí Cường.


      Cả người Lâm Chí Cường có vẻ bất an, sợ hãi rụt rè ngồi sâu trong ghế, nhìn Đường Tố trước mặt, cũng dám câu.


      Hứa Luật an tĩnh đứng bên, đánh giá Lâm Chí Cường.


      Lâm Chí Cường nâng kính mắt đen sống mũi: "Xin...xin hỏi có vấn đề gì ? Cái, cái gì tôi cũng biết."


      Bên ngoài phòng thẩm vấn, mấy viên cảnh sát thảo luận với nhau.


      "Sao lại đưa người liên can gì về, tôi thấy cậu nhóc này bị dọa quá chừng."


      "Ai biết được.Hứa pháp y mang người về, đường về đây, cậu nhóc kia sợ quá khóc."


      "Nhìn bộ dáng cậu ta cũng biết thể nào là hung thủ được. Lý đội trưởng để tôi điều tra, cậu bé kia cùng trường với Vương Đan, bình thường ở trường học rất đàng hoàng, bị bắt nạt cũng dám hé răng, cha mẹ làm xa, trong nhà chỉ có cậu ta ở cùng ông nội."


      ...


      Mấy viên cảnh sát ở bên ngoài thảo luận rất hăng say, trong phòng thẩm vấn, Lâm Chí Cường đứt quãng.


      "...Cái gì tôi cũng biết, các chị đừng hỏi tôi ."


      Lần này, phải Đường Tố hỏi, để Hứa Luật thẩm vấn, bản thân yên lặng ngồi bên, trong tay cầm giấy bút, biết viết cái gì.
      Dunghyt97, ly sắc, ThiênMinh13 others thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      phá án có thể đừng cool ngầu như vậy đk ko??? ôi... Đẹp trai chết mất..
      Màn Thầu thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 51: Kết thúc và bắt đầu

      Editor: Màn Thầu

      Beta: tiểu lộc hàm


      "Cậu học cùng trường với Vương Đan, hai người có quen nhau ?"


      Lâm Chí Cường ôm túi xách trong lòng, lát gật đầu rồi lại lắc đầu: "Tôi có biết ấy."


      Hứa Luật liếc nhìn tư liệu về Lâm Chí Cường mà mấy viên cảnh sát đưa tới: "Có người từng nhìn thấy cậu bị bạn trai Vương Đan bắt nạt."


      Lâm Chí Cường cúi đầu, qua lúc, mới gật đầu: "Tôi đưa tiền, ta đánh tôi ."


      "Từ trước đến nay tổng cổng mấy lần?"


      "Năm...năm lần."


      Hứa Luật hỏi thêm mấy vấn đề, đột nhiên Đường Tố đưa giấy ra: "Điền, trong đầu cậu nghĩ cái gì điền cái đấy."


      Đây là thay đổi phương thức, từ thi biến thành thi viết rồi.Hứa Luật đoán ra được Đường Tố chơi trò gì, nhưng cũng gì, tùy thôi.


      "Điền xong tôi có thể được ?"Lâm Chí Cường cầm bút lên, nhìn Hứa Luật hỏi.


      Hứa Luật: "Cứ điền trước ."


      Lâm Chí Cường điền cũng nhanh, tờ giấy kia, Đường Tố viết khá nhiều để cho cậu ta điền.


      Đường Tố đưa ra giới hạn thời gian cho cậu ta, gần nửa tiếng đồng hồ, cậu ta mới điền xong từ ngữ, trong quá trình này, ánh mắt Đường Tố hề rời khỏi ngòi bút cậu ta, ánh mắt u tối khó lường.


      "Xong."Lâm Chí Cường đẩy giấy bút điền xong đến trước mặt Hứa Luật.


      Nửa đường Đường Tố chặn tờ giấy lại, cầm bút viết ở phía , thuận miệng hỏi câu: "Khẩn trương sao?"


      Lâm Chí Cường mất tự nhiên cười: "Có hơi...hơi."


      " đến nhà người chết rồi ?"


      Lâm Chí Cường lắc đầu.


      "Giày tệ." Đột nhiên Đường Tố lại sang chủ đề khác.


      Tầm mắt Hứa Luật chuyển xuống dưới, thấy chân Lâm Chí Cường giày chơi bóng, là nhãn hiệu thể thao trong nước, xem ra vẫn còn mới.


      Lâm Chí Cường giật giật chân, cúi đầu, gì. khí trong phòng thẩm vấn trở nên trầm mặc.


      lát sau, bỗng cậu ta khóc ô ô: "Em, em sai rồi... Em nên vào nhà trộm tiền... Em chỉ là..."


      Hứa Luật nhìn Đường Tố, thấy khuôn mặt vẫn bình tĩnh.


      Lâm Chí Cường đứt quãng thú nhận.


      "Vương Đan và bạn trai ấy... bắt nạt em, người em thực có tiền... ta với em, nếu như ngoan ngoãn đưa tiền cho ta, ta tìm ông nội em gây phiền phức... Em còn cách nào khác, ông nội em hơn tám mươi tuổi... Sau đó, em nghĩ đến việc trộm... Nhưng trộm đồ mà bị bắt xong đời... Em nghĩ tới bà nội Vương Đan nhặt sắt vụn, nếu như trộm ít đồ sắt vụn đem bán... Cho dù bị phát cũng phải tội lớn gì. Cho nên... ngày đó..."


      "Ngày nào?"


      "Ngày 08 tháng 09." Lâm Chí Cường hít hít mũi tiếp: "Chiều hôm ngày 08 tháng 09 sau khi tan học, em lén leo tường vào trong nhà, trong nhà có ai. Vốn em định nhặt mấy thứ sắt vụn đem bán, nghĩ tới tìm được xấp tiền trong hộp sắt để ở ngăn tủ... Em cầm phần vừa định ra ngoài, đúng lúc đó nghe thấy tiếng có người trở về, em... em liền trốn dưới gầm giường, sau đó... em, em nhìn thấy..."


      đến đây, hình như Lâm Chí Cường rất sợ, được nữa.


      " cần sợ, em thấy cái gì cứ hết ra."


      Lâm Chí Cường nuốt nước miếng cái: "Là Vương Đan và bạn trai ấy, bọn họ vào trong nhà tìm gì đó, rồi họ tìm được hộp sắt từ trong ngăn tủ, lấy hết số tiền còn lại trong đó. Nào ngờ lúc đó bà Vương trở về, vào nhà bát gặp bọn họ , tiền trong hộp sắt cũng bị bọn họ cầm , vừa vội vừa giận đuổi theo nên xảy ra tranh chấp với bọn họ, bạn...bạn trai Vương Đan là xã hội đen, ra tay rất độc ác, ta bóp chết bà Vương. Em trốn dưới gầm giường, dám phát ra thanh, nếu như bị bọn họ biết, em cũng có kết cục tốt... Sau khi Vương Đan nhận ra bà nội chết cũng luống cuống, tiếp đó bọn họ cùng hợp lực, giấu thi thể vào trong túi ni lông , chờ đến khi trời tối, mới chở ra ngoài ném ."


      "Bọn họ có trói thi thể lại ?"Hứa Luật nhớ lại thi thể có bị trói chặt.


      "Có... Là, là Vương Đan trói." Lâm Chí Cường nuốt nước miếng cái: "Vương Đan vừa trói vừa mắng, khi ấy còn bé thường bị bà Vương trói, giờ cũng đến lượt ấy trói lại. Về sau... em chờ bọn họ khỏi, mới chạy trốn khỏi đó. Sau này khi ra ngoài em cũng nghĩ tới báo cảnh sát... Nhưng, nhưng em cũng ăn trộm tiền, em sợ..."


      "Cậu nhóc đọc sách nhiều đến hỏng đầu rồi à?." Viên cảnh sát ghi chép ở bên cạnh nhịn được mắng: "Trộm tiền với giết người, cái nào nghiêm trọng hơn."


      "Lúc đó em cũng luống cuống," Lâm Chí Cường cúi đầu: "Hơn nữa sau đó, thi thể bà Vương được phát rồi."


      Toàn bộ chuyện xảy ra được Lâm Chí Cường ràng.


      Vụ án tiến triển thuận lợi ngoài dự đoán, sau khi cảnh sát nhìn qua lời khai của Lâm Chí Cường, tạm giữ Vương Đan và bạn trai ta lại.


      "Tôi hề giết người." Vương Đan như người điên thét chói tai: "Bà già kia tự chết, tôi hề giết người."


      "Câm miệng!" Viên cảnh sát hung tợn rống lên với ta câu: " có người tận mắt nhìn thấy, còn muốn dối sao."


      "Lâm Chí Cường, mày bậy, bà đây diệt mày." Vương Đan thấy Lâm Chí Cường ra từ phòng thẩm vấn, định tiến lên đánh người, lại bị hai viên cảnh sát kìm lại: "Bà đây có giết người, thi thể là do chúng tao xử lý, nhưng chúng tao giết người."


      " giết người hai người xử lý thi thể kia để làm gì?" Lý đội trưởng cười lạnh, căn bản tin lời ta , bộ dáng này đúng là thuộc phần tử cặn bã của xã hội, cũng phải có khả năng giết người phóng hỏa: "Còn nữa, ngay cả bà ngoại của mình mà cũng ra tay được, đúng là mất công nuôi loại lang sói."


      Vương Đan nôn nóng đến mù quáng, nước mắt rơi xuống ngừng, nếu bị chụp cho tội danh đồng phạm giết người xong đời: "Chú cảnh sát, phải chúng tôi giết. Ngày đó tôi trở về muốn trộm ít tiền, nhưng lúc về bà lão kia nằm bất động giường rồi."


      "Bà ấy nằm bất động mà gọi xe cứu thương sao? Cũng hề báo cảnh sát?"


      "Lúc đó tôi thầm nghĩ chết rồi tốt, tiền đều là của tôi." Vương Đan thực hoảng sợ, toàn bộ suy nghĩ đều rối loạn: "Bình thường bà lão nhặt đồng nát kiếm ít tiền, sau đó tiền đều bị chúng tôi tìm ra... Thành ca là làm hai là làm, vứt thi thể bằng để trong nhà có mùi, sớm muộn gì hàng xóm cũng biết.Đến lúc đó nghi ngờ lại đổ lên người chúng tôi, vì thế chúng tôi giấu thi thể, ném vào chỗ đổ rác, chỗ đổ rác thối như vậy, dù thi thể thối cũng ai chú ý tới."


      " sai, chuyện liên quan đến chúng tôi." Người thanh niên được Vương Đan gọi là Thành ca la hét: "Người phải do chúng tôi giết..."


      Hai người ở đây kêu gào liên tục, Lý đội trưởng giơ tay lên, để cấp dưới dẫn người trước, có phải bọn họ giết hay , điều tra : "Cậu...Lâm, Lâm Chí Cường đúng , qua đây."


      Lý đội trưởng gọi người đứng đối diện : "Lời cậu chứ?"


      "Dạ, ạ." Lâm Chí Cường gật đầu , sau đó móc từ trong bọc sách ra đống tiền lẻ: "Đây... Đây là lần đầu tiên trong những năm qua, cháu tiêu hết tiền, cháu còn... Chú cảnh sát, cháu biết sai rồi, chú đừng bắt cháu." Lâm Chí Cường , hai chân quỵ xuống, dập đầu bình bịch trước Lý đội trưởng.


      Lý đội trưởng thấy tình huống này, vội vã kéo người lên: "Được rồi được rồi, cậu giết là được. Về chuyện tiền..." Lý đội trưởng nhìn bộ dáng của cậu ta , thở dài, làm cha mẹ cũng dễ mà : "Cậu tiêu bao nhiêu, tôi bù thay cậu ."


      Lâm Chí Cường sợ run lên, sau đó liên tục lắc đầu: "... cần, sao có thể để chú làm thế chứ...Cháu có thể kiếm tiền, cháu nhặt đồng nát với phát tờ rơi là được."


      xong liền ôm túi xách xông ra ngoài.


      "Vẫn còn là trẻ con." Lý đội trưởng câu, quay đầu cười cười với Đường Tố và Hứa Luật: "Hứa pháp y và Đường tiên sinh, lần này cảm ơn hai người."


      chìa tay ra tỏ ý cảm ơn Đường Tố, hai tay Đường Tố vẫn nhét trong túi, hề có ý bắt tay. Cuối cùng vẫn là Hứa Luật giơ tay, bắt tay với Lý đội trưởng, hóa giải cục diện lúng túng.


      ngờ Vụ án này lại có kết quả thuận lợi ngoài ý muốn.


      Hứa Luật theo sau Đường Tố ra khỏi đồn cảnh sát, kéo giãn gân cốt, nhìn xuống đồng hồ, chỉ hơn ba tiếng đồng hồ chút: "Chậc! Thực là trong ba tiếng đồng hồ giải quyết xong."


      "Ai với vụ án kết thúc?"
      Dunghyt97, ly sắc, ThiênMinh15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :