1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      *Chương 46: Nấu ()

      lầu Sư Hồi Tuyết và Lãnh Cầm còn chuyện dưới lầu mọi người vô cùng căng thẳng.

      Ý của Hạ Hoàn Nguyệt trong thư là ngày hôm nay tới khách điếm Lâm Nhân, quyết trận tử chiến với mọi người. Nhưng khi tất cả đều chờ ở khách điếm Lâm Nhân lại nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hoàn Nguyệt. Đợi tới lúc kiên nhẫn được nữa, có người mở miệng : “Chẳng lẽ tên Hạ Hoàn Nguyệt kia sợ chúng ta, sao đến bây giờ cũng chưa xuất ?” “Bình tĩnh chút chớ vội nóng nảy.”

      Hạ Hoán Vân nghiêng đầu liếc nhìn người nọ cái, trầm thấp . Người nọ bất mãn nhìn Hạ Hoán Vân, muốn gì đó nhưng thấy vẻ mặt của Hạ Hoán Vân lại nên lời.

      Mọi người lại ngồi đợi chút nữa. Khi người vừa rồi định lần thứ hai lại bị Hạ Hoán Vân dùng ánh mắt ngăn cản.

      Giọng Hạ Hoán Vân truyền tới: “ phải người tới rồi sao?”

      Người nọ ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Hạ Hoán Vân. Mọi người nghe thấy Hạ Hoán Vân những lời này đều vô cùng rầu rĩ, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài khách điếm.

      con phố đối diện khách điếm, nam nhân chậm rãi tới khách điếm.

      Người nọ mặc y phục màu lam, phiêu dật tự nhiên, hai đôi mắt hơi híp lại, ánh mắt lười biếng nhưng lại khiến mọi người nhịn được nắm chặt vũ khí trong tay.

      Nhưng mà, người đó lại nhìn ai hết, ánh mắt của dừng người Hạ lão bản đứng sau lưng mọi người.

      càng gần, mọi người càng cảm giác áp lực càng lớn từ người đó, tất cả đều mím môi nên lời.

      Mà người đó rốt cuộc cũng dời ánh mắt chút, lướt qua mọi người lượt, sau đó cười : “Các ngươi sợ ta?” Mọi người hề mở miệng, bộ dáng giống như gặp đại địch khiến Hạ Hoàn Nguyệt càng cảm thấy thú vị.

      Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai tay đặt sau lưng rốt cuộc buông xuống. lần nữa dời ánh mắt hướng về phía Hạ lão bản vẫn im lặng, khiêu khích : “Đây là đồng bọn của ngươi? Cái gọi là người trong chính đạo?”

      Lúc này Hạ Hoán Vân cũng nhếch môi, nhìn mọi người rồi : “Mục tiêu của ngươi là ta, quan hệ tới người khác.”

      “Là ngươi?” Hạ Hoàn Nguyệt giống như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, nghiêng mặt cười cười, cười hồi, đột nhiên híp mắt : “Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy mục tiêu của ta là ngươi?

      Mặc dù ngươi Hạ Hoán Vân là huynh trưởng của ta nhưng cũng đáng được là kẻ địch của ta!” Hạ Hoán Vân khẽ run lên, sắc mặt hề thay đổi, vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, nhưng biểu tình mặt trở nên cứng rắn hơn.

      Hai người đứng ở trong khách điếm, mọi người nhất thời thể phân biệt hai người bọn họ.

      Hạ Hoán Vân im lặng lát rồi thở dài : “Rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới bằng lòng cam tâm?” Hạ Hoàn Nguyệt hơi nhíu mày, buông tay : “Ba năm trước ta tới khách điếm này tìm ngươi, muốn ngươi cùng ta rời khỏi nơi thâm sơn cùng cốc này, chiếm lấy vùng trời riêng.

      những ngươi cự tuyệt ta mà còn cùng tên Sư Hồi Tuyết kia đối phó ta, hại ta bị trọng thương tu dưỡng rất lâu mới khỏe lại. Trì hoãn này hủy nghiệp lớn xưng bá của ta.

      Ngươi cảm thấy như thế nào ta mới bằng lòng cam tâm?” “A…?” Hạ Hoán Vân tiến lên bước, hai tròng mắt hề chớp nhìn chằm chằm Hạ Hoàn Nguyệt.

      Hạ Hoàn Nguyệt chịu được bộ dáng sao cả lúc này của Hạ Hoán Vân, nhịn được lớn tiếng : “Ta muốn giết Sư Hồi Tuyết, để xem mất tôn tử Tháp chủ Tháp Dạ phản ứng ra sao!” Lời Hạ Hoàn Nguyệt khiến Hạ Hoán Vân nhịn được nhíu mày, quát: “Hạ Hoàn Nguyệt, ngươi điên rồi!”

      Hạ Hoàn Nguyệt gì, chỉ cười điên loạn, coi những người xung quanh Hạ Hoán Vân giống như đồ chơi trong tay .

      Trong chớp mắt Hạ Hoán Vân chợt hiểu ra, phải Hạ Hoàn Nguyệt bị điên mà là nắm chắc phần thắng.

      Thân là giáo chủ tà giáo, nếu như Hạ Hoàn Nguyệt chỉ là kẻ thô lỗ chỉ biết chém giết thể mở rộng Ma giáo như nay.

      Lúc này như vậy nhất định nắm chắc phần thắng Sư Hồi Tuyết, hơn nữa còn muốn giết Sư Hồi Tuyết, cũng có thể sớm có kế hoạch tốt, chỉ chờ tới cơ hội ngày hôm nay.

      Hạ Hoán Vân nhịn được tức giận : “Ngươi nên giết người ở chỗ của ta, nếu …” “Ta chính là cố ý chọn chỗ của ngươi.” Hạ Hoàn Nguyệt đắc ý cười.

      Nhìn nụ cười của Hạ Hoàn Nguyệt, Hạ Hoán Vân cắn chặt răng, bỗng chốc biết nên gì với .

      Hạ Hoàn Nguyệt cũng có ý muốn thêm gì, nhanh chóng cắt đứt câu chuyện, quay ngược lại nhìn mọi người, nhưng nhìn vòng vẫn thấy người cần tìm, cười nhạo: “Xem ra sư gia tiểu hài tử kia sợ hãi, trốn tránh dám ra đây sao?”

      “Sư gia sao lại sợ kẻ tà ma ngoại đạo như ngươi?” Đới Linh Sương vẫn im lặng nhìn hai người tranh chấp rốt cuộc đứng dậy.

      Hạ Hoàn Nguyệt nhìn thấy Đới Linh Sương, khẽ cười : “ ra là Đới đại hiệp, đúng lúc.” mình vào khách điếm, nhìn thấy hai cao thủ Hạ Hoán Vân và Đới Linh Sương nhưng lại hề có chút sợ hãi, biết là do trong lòng nắm chắc mười phần hay là do hề để ý tới mọi thứ.

      Đới Linh Sương quăng cho Hạ Hoàn Nguyệt ánh mắt lạnh thấu xương, sau lúc mới : “Đới mỗ tất nhiên làm giáo chủ thất vọng.” Hạ Hoàn Nguyệt hừ lạnh: “Ta chỉ muốn tánh mạnh của mình Sư Hồi Tuyết thôi.” Sắc mặt của Hạ Hoán Vân và Đới Linh Sương hơi thay đổi, hai người định mở miệng lại nghe thấy tiếng truyền từ lầu xuống: “Sư mỗ tới, mời giáo chủ chỉ giáo.”

      Khi tiếng kia truyền tới, tất cả mọi người đều kinh sợ. Sư Hồi Tuyết nắm tay vịn từ từ từ lầu xuống, sắc mặt vẫn có chút bệnh nặng chưa lành, thân hình gầy yếu vô cùng, như thể chỉ cần trận gió có thể đẩy ngã , cần tới đại ma đầu Hạ Hoàn Nguyệt ra tay.

      Nhưng cho dù mọi người vô cùng lo lắng Sư Hồi Tuyết vẫn vững vàng tới trước mặt Hạ Hoàn Nguyệt, đôi mắt trong trẻo, nụ cười tao nhã, khẽ : “Nếu Hạ giáo chủ vì tính mạng ta mà tới cần dông dài nữa.” “Tốt tốt.” Hạ Hoàn Nguyệt nhìn Sư Hồi Tuyết, nhếch khóe môi, rút trường kiếm eo ra.

      lầu hai, Lãnh Cầm đứng yên nhìn Hạ Hoàn Nguyệt và Sư Hồi Tuyết, cắn chặt môi dưới, hề mở miệng câu. Sư Hồi Tuyết cũng phải nhất thời kích động mà xuống lầu quyết đấu với Hạ Hoàn Nguyệt, mà là sau khi suy xét tất cả mới xuống.

      Lúc trước khi hai người ở lầu, Sư Hồi Tuyết giải thích mọi thứ cho Lãnh Cầm, cho nên lúc này chuyện Lãnh Cầm có thể làm chỉ là cầu nguyện cho Sư Hồi Tuyết có thể đánh bại Hạ Hoàn Nguyệt.

      Nhưng mà… Hạ Hoàn Nguyệt chính là giáo chủ Ma giáo, dưới tay có vô số oan hồn, có địch thủ trong võ lâm.

      Còn Sư Hồi Tuyết cho dù có tư chất thông tuệ cũng chỉ là nhân tài mới xuất , là miễn cưỡng vô cùng.

      Điều này mọi người đều ràng, cho nên lúc này Hạ Hoán Vân và Đới Linh Sương đều bước lên phía trước nửa bước.

      *Chương 47: Nấu (hai)

      “Tốt tốt.” Hạ Hoàn Nguyệt hơi gật đầu, mặt nở nụ cười ai hiểu nổi.

      Tất cả mọi người đều biết, trận đấu này chính là quyết chiến. Tính tình Hạ Hoàn Nguyệt cao ngạo vô cùng, sở dĩ tự mình tới chính là tin tưởng tuyệt đối vào thân thủ của mình, tin tưởng mình mình có thể đối phó với mọi người ở đây. Mọi người cũng đều hiểu Hạ Hoàn Nguyệt tự tin như vậy phải là có nguyên do.

      Nếu như Sư Hồi Tuyết quả thắng Hạ Hoàn Nguyệt dựa theo tính tình của Hạ Hoàn Nguyệt tuyệt đối quấy rầy lần nữa. Cho nên Sư Hồi Tuyết lựa chọn đánh cược lần, dùng tính mạng này để đánh cược.

      Nếu thắng Hạ Hoàn Nguyệt đưa Ma giáo rời khỏi võ lâm , nhưng nếu thất bại sau đó

      Khẽ cười khổ, Sư Hồi Tuyết lắc lắc đầu xóa hậu quả nếu mình thất bại. Hạ lão bảnắn thể suy nghĩ tới hậu quả đó, bởi vì phía sau là Lãnh Cầm, là nữ nhân mình quan tâm lâu như vậy, nếu như lúc này thua cuộc đúng là truyện cười rồi.

      Nghĩ tới đây, Sư Hồi Tuyết tiến lên trước bước, giơ trường kiếm trong tay lên, đối diện với Hạ Hoàn Nguyệt, : “Hạ giáo chủ mời ra bên ngoài.” xong câu này, Sư Hồi Tuyết xoay người ra phía ngoài khách điếm, quay lưng về trước mắt Hạ Hoàn Nguyệt.

      Sư Hồi Tuyết hề lo lắng bởi vì theo nghĩ Hạ Hoàn Nguyệt cũng phải là tiểu nhân đánh lén sau lưng Sư Hồi Tuyết nghĩ như vậy sai. H ắn bước ra ngoài khách điếm lúc, Hạ Hoàn Nguyệt mới hừ lạnh tiếng, liếc nhìn mọi người rồi bước ra ngoài.

      lầu, Lãnh Cầm nhận thấy ánh mắt của Hạ Hoàn Nguyệt dừng rất lâu người Hạ Hoán Vân. Nhìn thấy hai người rời khỏi khách điếm, mọi người trở nên im lặng.

      Trong khoảng thời gian ngắn ai hành động gì, thậm chí hề ra ngoài xem tình hình chiến đấu của hai người.

      Lãnh Cầm hoảng sợ chút, sau đó xuống dưới lầu, tới bên cạnh Hạ lão bản, gấp gáp hỏi: “Tiểu An, huynh ấy…Đánh cùng Hạ Hoàn Nguyệt kia có phần thắng ?”

      .” Dường như hề do dự, Hạ Hoán Vân cau mày . Lãnh Cầm hơi ngẩn ra, khuôn mặt vốn trắng xanh giờ chuyển sang trắng bệch, nàng túm chặt ống tay áo của Hạ Hoán Vân, khẽ : “Người ?” Hạ Hoán Vân hơi quay đầu , gì.

      Lãnh Cầm cắn chặt môi, muốn xông ra ngoài lại bị Hạ Hoán Vân kéo lại. Hạ Hoán Vân sau lưng nàng, có chút dồn dập, : “ giờ chúng ta ai ra bởi vì hứa với Sư thiếu hiệp.” Lãnh Cầm kinh ngạc, khó hiểu nhìn Hạ Hoán Vân, nhất thời quên vùng vẫy.

      Hạ Hoán Vân thở dài, : “Mặc dù Hạ Hoàn Nguyệt là huynh đệ của ta nhưng ta muốn nhận cũng phải thừa nhận dã tâm xưng bá giang hồ của , ta cách nào ngăn cản.

      Mà Sư thiếu hiệp có biện pháp ngăn cản, cũng biết dùng phương thức để ngăn cản, giảm thương vong tới mức thấp nhất.” “…Phương pháp gì?” Lãnh Cầm nghe thấy giọng của mình có chút khàn khàn. Hạ Hoán Vân còn chưa mở miệng Đới Linh Sương đứng bên cạnh : “Đánh với Hạ Hoàn Nguyệt lần, chính là cách của .

      Nếu thắng, dựa theo tính cách của Hạ Hoàn Nguyệt, bị bại bởi hậu bối chắc chắn tiếp tục ở lại võ lâm Trung Nguyên khơi mào chiến . Mà nếu thua…

      Nếu như thua gia gia của đứng ra, tử chiến với Hạ Hoàn Nguyệt. đời này người duy nhất có thể an toàn đánh bại Hạ Hoàn Nguyệt chỉ có gia gia của Sư Hồi Tuyết mà thôi.” Gia gia của Sư Hồi Tuyết, chính là tháp chủ Tháp Dạ , Sư Vân. Lãnh Cầm nghe qua, nhưng nàng biết rằng Sư Hồi Tuyết thà rằng làm chính mình bị thương để ép gia gia của ra tay. Nếu Sư Hồi Tuyết thắng tồi, nhưng nếu thua…

      chỉ bị thương là có thể cho qua. “Hạ Hoàn Nguyệt giết huynh ấy.” Lãnh Cầm nghe thấy chính mình câu như vậy.

      ai mở miệng, Lãnh Cầm nhìn cả đám người trong sảnh đường im lặng, nhịn được lớn tiếng hỏi câu: “Chẳng lẽ ngoại trừ hy sinh Tiểu An có cách khác sao?” “Có, nhưng đây là cách tốt nhất.” Hạ Hoán Vân bình tĩnh trả lời.

      Giờ khắc này, Lãnh Cầm cảm thấy mình căm hận bình tĩnh của Hạ Hoán Vân. Đồng thời cũng vô cùng hận mình…Hận mình cách nào bước ra bước. “Lãnh Cầm, ngươi ngăn cản được đâu, bây giờ ngươi ra ngoài cũng chỉ uổng công thôi…” Hạ Hoán Vân kéo cổ tay nàng, hơi dùng lực, đau tới nỗi Lãnh Cầm muốn cắn nát răng.

      Nhưng nàng vẫn chịu kêu lên, chỉ tối sầm mặt, đối diện với Hạ Hoán Vân. Tất cả mọi người hề mở miệng, Lãnh Cầm chỉ cảm thấy lúc này mình cách đám người này rất xa, vĩnh viễn thể chuyện cùng bọn họ.

      Giang hồ khinh suất, mạng người ý trời, hai việc này hoàn toàn xung đột khiến nàng biết phải làm sao. Mà nàng…Kỳ thể thay đổi chuyện gì. Ngay lúc Lãnh Cầm nghĩ như vậy, Hạ Hoán Vân cầm cổ tay nàng đột nhiên : “Bọn họ bắt đầu đánh.” Lãnh Cầm ngẩn người, có chút hiểu.

      Hạ Hoán Vân còn chưa giải thích, Đới Linh Sương ở bên cạnh : “Ngươi chưa từng luyện võ công, đương nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài.”

      Lãnh Cầm cuối cùng hiểu, bọn họ có nhĩ lực hơn người nghe thấy tình hình bên ngoài, mà nàng lại thể ra ngoài, cũng thể nào nghe thấy. Nàng thống khổ mở to mắt, miệng đắng ngắt hỏi: “Rốt cuộc…Tiểu An, huynh ấy thế nào rồi hả? cho ta biết được ?”

      Khi nàng hỏi những lời này, nắm chặt hai nắm đấm, nàng nhớ ràng lâu trước đây mình còn đưa ngọc bội cho Sư Hồi Tuyết, Sư Hồi Tuyết còn với nàng, sau chuyện lần này cưới nàng.

      Sư Hồi Tuyết quả nhẫn tâm, ràng sớm quyết định giao chiến với Hạ Hoàn Nguyệt, lại muốn đồng ý ưng thuận lời thề đó với nàng, cho nàng tia hy vọng mong manh.

      Trong mắt Hạ Hoán Vân lên chút đành lòng, nhưng chỉ lắc đầu, trả lời câu hỏi của Lãnh Cầm.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, từng phút từng giây đều khiến Lãnh Cầm chua xót vô cùng. ai chịu cho Lãnh Cầm tình hình chiến đấu bên ngoài. Lãnh Cầm chỉ có thể suy đoán, suy đoán giờ rốt cuộc người kia thắng hay là… Khó có thể nghĩ tiếp, Lãnh Cầm đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Hạ Hoán Vân, ánh mắt vô cùng phức tạp.

      Cũng đứng ở phía sau, Hạ Hoán Vân đột nhiên nhíu mày, cả người khẽ run rẩy. Hạ Hoán Vân khẽ run lên khiến Lãnh Cầm cũng run rẩy theo.

      Nàng muốn mở miệng hỏi chút, nhưng quá khó để mở miệng, chỉ nức nở tiếng. Khi Hạ Hoán Vân nghe thấy tiếng của Lãnh Cầm, cúi đầu xuống hơi thất thần nhìn nàng, Lãnh Cầm đột nhiên phất tay ra, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng tránh thoát khỏi kìm kẹp của Hạ Hoán Vân.

      lưỡng lực, Lãnh Cầm vọt ra ngoài khách điếm. Nàng muốn nhìn thấy Sư Hồi Tuyết, muốn chắc chắn bình yên vô , nàng vẫn còn muốn cùng trải qua nhiều ngày nữa.

      *Chương 48: Nấu (ba) –

      Kết thúc Tình cảnh ngày hôm đó Lãnh Cầm suốt đời khó quên, thế nên lâu về sau nàng lúc nào cũng nhớ ngày hôm đó.

      Ngày đó nàng chạy ra ngoài khách điếm Lâm Nhân nhìn thấy Hạ Hoàn Nguyệt đứng yên đường lớn, cả con đường lớn im ắng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi - - trước ngày hôm nay Du Tú biết chuyện của Hạ Hoàn Nguyệt, vì tránh Hạ Hoàn Nguyệt gây thương tổn đến người vô tội nên sớm ra lệnh cho mọi người tránh xa khách điếm này.

      Còn Sư Hồi Tuyết quay lưng về phía nàng, hai tay vô lực buông xuống, mũi kiếm đặt đất, kiếm có thể nhìn thấy máu từ từ chảy xuống.

      Hai người đều động đậy, chỉ có Hạ Hoàn Nguyệt từ từ nhếch môi, có vẻ như cười, lại có vẻ chỉ là phán đoán của Lãnh Cầm.

      Hai người căng thẳng, Lãnh Cầm ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, nhất thời biết mình nên trở vào hay tiến lên.

      Hạ Hoàn Nguyệt đứng đối diện cửa lớn của khách điếm Lâm Nhân, lúc này thấy Lãnh Cầm ngu ngơ đứng tại chỗ, khỏi thay đổi sắc mặt, thấp giọng với Sư Hồi Tuyết: “ ngờ võ công Thiếu chủ Tháp Dạ lại đạt tới cảnh giới như vậy.”

      xong câu đó, nhướn mày nhìn về phía Sư Hồi Tuyết, mà Sư Hồi Tuyết vẫn quay lưng về phía Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm nhìn thấy vẻ mặt của cũng nghe thấy chuyện. Trong lòng nàng nóng này, chỉ muốn ngay lập tức chạy tới trước mặt , lập tức gọi rời khỏi đây, cần quản mấy thứ hỗn loạn ở đây. Nhưng nàng biết điều đó có khả năng.

      Vô lực đứng tại chỗ, Lãnh Cầm thấy Sư Hồi Tuyết chậm rãi di chuyển, tay giơ trường kiếm trong tay, chỉ thẳng vào Hạ Hoàn Nguyệt.

      Ý cười mặt Hạ Hoàn Nguyệt vẫn giảm xuống, cuối cùng hơi nhếch môi, đưa vũ khí của mình ra. Trong nháy mắt, quả nhiên là chuyện xảy ra trong nháy mắt, Lãnh Cầm thấy bóng dáng của họ lần lượt thay đổi. Khi bọn họ ngừng lại, dường như tất cả đều đứng im.

      “Tiểu An…” Lãnh Cầm khẽ kêu, giọng vô cùng run rẩy. Sư Hồi Tuyết quay lưng về phía Lãnh Cầm, đứng ở chỗ xa nàng, kiếm trong tay vẫn nằm trong vỏ, biết vì sao hề động đậy.

      Còn Hạ Hoàn Nguyệt cũng đứng yên tại chỗ, vũ khí rơi ào ào xuống đất, bụi tung mù mịt. lâu sau, trào phúng cười : “Tốt tốt.” Lãnh Cầm híp mắt nhìn , biết ý của là gì.

      Dường như cũng nhìn ra nghi hoặc trong mắt Lãnh Cầm, hơi quay đầu, ác liệt với Lãnh Cầm: “Vừa rồi là ta sơ suất, có điều các ngươi cao hứng hơi sớm rồi.” xong, quay người sang, dùng khinh công nhanh chóng rời , để lại Lãnh Cầm vô cùng kinh ngạc.

      Mà ngay lúc Hạ Hoàn Nguyệt rời khỏi, Hạ Hoán Vân ra khỏi khách điếm, nhìn thoáng qua Lãnh Cầm và Sư Hồi Tuyết, đột nhiên nhíu mày đuổi theo Hạ Hoàn Nguyệt.

      Lãnh Cầm để ý tới bọn họ, bước thẳng tới trước mặt Sư Hồi Tuyết, định mở miệng thấy Sư Hồi Tuyết hơi nghiêng người, ngã quỵ xuống đất. Lãnh Cầm sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt Sư Hồi Tuyết trắng bệch như tờ giấy, nhắm chặt hai mắt, môi còn vương vết máu. “Tiểu An!” Lãnh Cầm cuống quít ôm ấp , nghĩ muốn đỡ lấy người , lại ngờ cho dù lúc này gầy nhiều nhưng vẫn bị đẩy ngã xuống đất.

      Hai người cùng ngã xuống đất, có chút chật vật. Lãnh Cầm để ý mình có bị sao , chỉ cuống quít nhìn Sư Hồi Tuyết, chỉ thấy Sư Hồi Tuyết vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, sau đó nàng nghe thấy tiếng Sư Hồi Tuyết cực kì suy yếu, nhưng lại là giọng vô cùng dịu dàng, : “Đừng lo lắng, ta đồng ý cưới nàng, ta chết.” Giọng này, giống như tiếng trời.

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      *Chương 49: Ngoại truyện áp trại phu nhân

      Lãnh Cầm chưa từng nghĩ có ngày Hạ Hoán Vân rời khỏi khách điếm. Ngày đó Hạ Hoán Vân rời khỏi trấn Lâm Nhân lâu bên ngoài truyền tin tức, giáo chủ Ma giáo Hạ Hoàn Nguyệt mang theo người Ma giáo rút khỏi Trung Nguyên.

      Tất cả mọi chuyện trở nên tốt đẹp, chỉ có hai chuyện khiến Lãnh Cầm lo lắng, việc là thương thế của Sư Hồi Tuyết, việc là hành tung của Hạ Hoán Vân.

      Ngày đó khi Hạ Hoán Vân đuổi theo Hạ Hoàn Nguyệt, rất lâu sau trở về, mãi đến mười ngày sau, mới mỏi mệt trở lại trấn Lâm Nhân, với Lãnh Cầm vài câu sau đó thu thập đồ đạc rời khỏi trấn Lâm Nhân.

      Hạ Hoán Vân với Lãnh Cầm, Hạ Hoàn Nguyệt là huynh đệ của , hai người từ tập võ ở Tây Vực, sau đó rời khỏi môn phái, mình tới Trung Nguyên, vốn suy tính sau khi mở ra khung trời mới trở về, ai ngờ kiếp nạn trùng điệp, khi chân chính mở ra bầu trời là năm năm sau.

      vốn định trở về, ai ngờ lại nghe Ma giáo xâm lấn Trung Nguyên. vốn là danh môn chính phái, nên giúp đỡ võ lâm Trung Nguyên, cho nên khi nghênh chiến Ma giáo, ra trận.

      Lúc đó, nhìn thấy đối thủ của mình, lại chính là đệ đệ thân . Sau đó thể tránh khỏi giao chiến, hai người đánh rất lâu, sau cùng phân thắng bại.

      Sau chuyện đó, thoát ly võ lâm Trung Nguyên, quyết định quan tâm chính đạo hay tà đạo, ai ngờ Hạ Hoàn Nguyệt vẫn từng bước bức bách… Nhưng chung quy vẫn là huynh trưởng của Hạ Hoàn Nguyệt.

      Lần này Hạ Hoàn Nguyệt bị thương , tuyệt đối chịu nổi truy kích của võ lâm, cho nên Hạ Hoán Vân phải rời khỏi trấn Lâm Nhân. Trước khi rời , Lãnh Cầm hỏi Hạ Hoán Vân khi nào có thể trở về. Hạ Hoán Vân chỉ câu: “Nếu như muốn dật trở về.”

      Nụ cười khi đó của cực kì nhạt, nhạt đến nỗi khiến Lãnh Cầm cảm thấy còn là Hạ lão bản mà nàng vẫn quen nữa. Hạ lão bản giúp đỡ nàng rất nhiều kia, rốt cuộc vẫn rời .

      Khi Hạ lão bản rồi, Lãnh Cầm mực điều dưỡng thân thể của Sư Hồi Tuyết - -trải qua trận chiến ba năm trước, thân thể Sư Hồi Tuyết vốn lớn bằng lúc trước, lần này chiến đấu lại bị thương .

      Lãnh Cầm vô cùng đau lòng, cũng rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng trắng xanh của Sư Hồi Tuyết, nàng dù tức giận thế nào cũng thể ra. Rốt cuộc mọi việc đều tốt, hai người vẫn tốt đẹp, việc này đủ khiến nàng cảm thấy hạnh phúc.

      Mà nàng chăm sóc Sư Hồi Tuyết tháng, cuối cùng dưỡng thương rất tốt cho Sư Hồi Tuyết. Hai người bàn bạc lựa chọn ngày rời khỏi trấn Lâm Nhân, gặp gia gia của Sư Hồi Tuyết, cũng là chủ nhân của Tháp Dạ .

      Lãnh Cầm có chút lo lắng, nhưng Sư Hồi Tuyết hề lo lắng chút nào. với Lãnh Cầm rằng gia gia của là người mặt lạnh tim nóng, đối với ai cũng là bộ dáng nghiêm túc, kì thực rất mềm lòng. Hôn của bọn họ tất nhiên có vấn đề gì.

      Mỗi khi Sư Hồi Tuyết như vậy, Lãnh Cầm trừng mắt nhìn , nhảy xa khỏi : “Ta khi nào qua là ta lo lắng việc hôn của chúng ta hả?” Sư Hồi Tuyết nhìn nàng , nhưng là nhìn hai má ửng đỏ của nàng, bất giác nở nụ cười. Tất cả qua, ngày qua ngày có vẻ đặc biệt yên lặng, giống như tất cả trở nên hài lòng, ngoại trừ thời tiết.

      tháng sau ngày đó, trấn Lâm Nhân nổi lên cơn mưa, mưa phùn mênh mông khiến cả thị trấn bao trong đám sương mù.

      Lãnh Cầm đứng trong đại sảnh, nhìn qua ô cửa sổ nhìn người đường lại, có người chạy trong mưa, có người có dù che, còn có người chạy qua khách điếm, ràng là trốn mưa.

      Ngày hôm nay bình yên, chính là như vậy. Lãnh Cầm nhớ lại sáng nay Sư Hồi Tuyết tỉnh dậy sống chết muốn vào phòng bếp thay nàng nấu cháo, bất giác cong khóe môi.

      Lúc này nàng kìm được nghĩ rằng trấn Lâm nơi tốt, có sông có núi có người. Có cảm giác nào đó nên lời khiến người ta cảm thấy thể xác và tinh thần yên tĩnh.

      Cũng vào lúc này, bên ngoài đường cái có chiếc dù trắng từ từ tới, dưới ô dù có hai người sóng vai tới, có chút thong thả, nhưng có thể nhìn thấy kiên định trong đó. Người dưới ô là Nhậm Lăng và Tô Tịnh.

      Hai người bọn họ từ khi người trong võ lâm đuổi theo Hạ Hoàn Nguyệt tới khách điếm Lâm Nhân lặng lẽ rời . giờ trở lại. Lãnh Cầm nhìn hai người, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên hiểu lời của Hạ Hoán Vân trước kia. “Nếu như có lòng muốn ở , trở về.”

      Mặc kệ là xa tới đâu, cuối cùng vẫn trở về. Hạ Hoán Vân cũng thế, nàng cũng thế, Sư Hồi Tuyết cũng thế, Nhậm Lăng và Tô Tịnh cũng thế, bất luận đường xảy ra chuyện gì, trải qua chuyện gì, cũng trở về.

      Bởi vì nơi này có thứ gì đó thể vứt bỏ, lúc nào cũng kéo bọn họ trở lại. Lãnh Cầm cười tươi, nàng từ từ đến gần hai người, nhịn được lớn tiếng gọi: “Các người trở về đúng ngày, qua vài ngày nữa là ngày thành thân của ta và Tiểu An, rượu mừng thể thiếu các ngươi.”

      Phía xa xa, nàng thấy hai người quay về phía nàng tươi cười, khuôn mặt như thi như họa. Như núi xa. Đưa hai người về phòng, nhìn bọn họ dắt tay nhau vào phòng nghỉ ngơi, Lãnh Cầm cũng đoán được bọn họ muốn làm chuyện gì, nhanh chóng rời , đến phòng Sư Hồi Tuyết.

      Sư Hồi Tuyết xem thư, nhìn thấy Lãnh Cầm bước vào, liền đặt thư trong tay xuống, kinh ngạc cũng thừa lời, cười : “Vừa rồi ta đứng ở cửa sổ nhìn thấy Mặc huynh và Tô nương trở lại.” “Đúng vậy, bọn họ cực kì hạnh phúc.” Lãnh Cầm gật đầu trả lời.

      Sư Hồi Tuyết đứng dậy, đến bên cạnh Lãnh Cầm, muốn mở miệng lại nghe Lãnh Cầm : “A Tú rồi.” Sư Hồi Tuyết ngừng động tác, cúi đầu nhìn Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm thở dài, nhanh chóng khôi phục nụ cười, : “Có vẻ A Tú có con đường tự huynh ấy phải , huynh ấy giống như ta, lòng muốn tử thủ ở trấn Lâm Nhân, cho nên huynh ấy rời

      Kỳ có lẽ thích hợp hơn với huynh ấy.” Sư Hồi Tuyết cười cười, khẽ đáp: “ cần giải thích, ta biết.” Lãnh Cầm xong lời này, cũng biết gì thêm, chỉ đứng tại chỗ nhìn Sư Hồi Tuyết, Sư Hồi Tuyết nhịn được bật cười. giơ hai tay ôm lấy Lãnh Cầm, khẽ vào tai nàng: “Nàng nghe thấy tiếng phòng bên cạnh ?”

      “Tiếng gì?” Lãnh Cầm cũng có nội lực, phòng bên cạnh có tiếng gì nàng hoàn toàn biết.

      Nàng chỉ biết, phòng bên cạnh…Hình như là phòng của Nhậm Lăng và Tô Tịnh. Trong chớp mắt, Lãnh Cầm đại khái đoán được kia là tiếng gì rồi.

      Nhìn mặt Lãnh Cầm từ từ đỏ lên, Sư Hồi Tuyết bật cười, nhìn chằm chằm trêu chọc nàng.

      Nhưng sau khi nhìn lúc, Sư Hồi Tuyết chỉ cảm thấy Lãnh Cầm đáng mà thôi. Trong lòng Lãnh Cầm có chút cam lòng, ràng trước nay người bị trêu đùa vẫn là Sư Hồi Tuyết, sao lúc này lại biến thành nàng rồi? Ôm ấp thái độ thể bị trêu đùa, Lãnh Cầm nhanh chóng động thủ, tay đẩy Sư Hồi Tuyết, ấn tới bên giường.

      Sư Hồi Tuyết , cười nhạt nhìn nàng, vẻ mặt có chút mị hoặc như có như .

      Đôi tay an phận của Lãnh Cầm đột nhiên ngừng lại, nàng lẳng lặng nhìn ánh mắt Sư Hồi Tuyết, cười : “Ta chiếm lấy ngươi, còn cầu xin ta?” “Đại vương tha mạng.” Sư Hồi Tuyết rất phối hợp dịu dàng gọi tiếng.

      Lãnh Cầm làm bộ chống má : “Hôm nay gặp mĩ nam như vậy đương nhiên buông tha cho ngươi, bằng ngươi tới trại của ta, làm áp trại phu nhân của ta, thế nào?” Sư Hồi Tuyết khẽ cong môi, hai tay ôm lấy thân thể Lãnh Cầm, khẽ : “Cầu còn được.”

      xong câu này lập tức hôn lên môi Lãnh Cầm, đôi môi mềm mại, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt khiến Lãnh Cầm hãm sâu trong đó thể thoát ra, cũng muốn thoát ra. Ngoài cửa sổ còn mưa triền miên, người trong phòng, cũng triền miên.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :