1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      chương 10 : cùng nhau sống đến bạc đầu


      Ánh mắt Lôi Ngạo Thiên chợt lóe sáng nhìn chằm chằm Tô Như Mộng vui mừng :

      " điều kiện gì? thế giới này có việc Lôi Ngạo Thiên ta làm được"

      là Lôi Ngạo Thiên , là vạn năng

      có thể ngoan độc, nhưng phải với nàng, có thể , lại chỉ nàng.

      Lần đầu tiên động tâm, lần đầu tiên thân cận nữ tử, lần đầu tiên có hứng thú với nữ tử

      " thứ nhất, sau khi thành thân ta rời khỏi đây. thứ hai, ngươi được cho người giang hồ biết chúng ta thành thân. Thứ ba, trước kia ngươi sinh hoạt cá nhân như thế nào ta mặc kệ nhưng sau khi thành thân ngươi được phép có chuyện với những nữ tử khác. Nếu để ta biết ngươi có ta liền....ta liền..."

      Tô Như Mộng xong ánh mắt nhất thời trở nên hung hãn, mặt nổi hai rặng mây đỏ rất khả nghi lắp bắp ra lời. Nàng rời tầm mắt sang người dân còn đứng ngây ngốc tại chỗ liền vui quát:

      " Các ngươi sao còn chưa ? còn muốn bị đánh sao?"

      Hoàn cảnh hiên tại nêua thành thân với còn cách nào khác rồi. nếu nàng chỉ có mình cùng lắm rời nơi này nhưng mà nàng lại chỉ có mình mà còn có mẫu thân yếu đuối

      Cho nên nàng thể làm theo ý mình mà để lại hậu quả.

      " Ách , chúng ta , chúng ta lập tức "

      nhóm người ngươi nhìn ta , ta nhìn ngươi rồi mau chóng kéo nhau lần lượt rời . Lôi Ngạo Thiên lại gặp trăn trở . vợ chồng Lão Ổ chịu cơn tức giận xoay người rời , vừa vừa mắng

      Lôi Ngạo Thiên ra oai vuốt cằm nhìn chằm chằm Tô Như Mộng thấy thú vị. Sao này lại có thể hấp dẫn ánh mắt cùng tâm chứ? Nhìn mặt nàng thẹn thùng lại giống quả táo chín đỏ bừng cả khuôn mặt , muốn cắn ngụm.


      " ngươi nhìn cái gì?" Tô Như Mộng quay đầu lại thấy cứ nhìn đến bộ dáng của mình lúc này, tâm khỏi run lên lập tức phụng phịu .

      Lôi Ngạo Thiên khẽ cười, biết vì sao nhìn nàng thẹn thùng lại càng muốn trêu chọc nàng:

      " nhìn ngươi a."

      Mặt Tô Như Mộng càng thêm đỏ ửng , nhịn được đứng lên cười

      " ha ha.... nương tử tất cả điều kiện ta đều đáp ứng, nhưng điều cuối cùng ta nghe hiểu , nếu ta có chuyện như vậy mà ngươi biết như thế nào? Nương tử phải ràng để vi phu biết vi phu thể giúp nương tử giải ưu."

      " ta...ta.." Tô Như Mộng lắp bắp đứng lên, lời này nàng lên lời, hơn nữa ý tứ có vẻ hiểu, nam nhân này cố ý giỡn nàng ?

      " ngươi nghe hay là ngươi cố ý hiểu?"

      " ta nghe " Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng với vẻ vô tội.

      " nhưng ngươi là giáo chủ, chẳng lẽ chỉ số thông minh của ngươi lại kém như vây?" Tô Như Mộng như vậy nhịn được tức giận liền mặc kệ. nàng quyết định thèm để ý đến , nàng bước đến đỡ Tô thị vào phòng

      Lôi Ngạo Thiên đột ngột bước theo, thân thủ đỡ tay kia của Tô thị :

      " chỉ số thông minh của ta thấp, nương tử có lời khó ta liền hiểu trong lời nửa của nàng. ta đâu biết ý tứ của nàng" xong lay tay Tô thị làm nũng:

      " nhạc mẫu người phải thay ta làm chủ"

      "Ách?" Tô thị sửng sốt, quay đầu nhìn tay đỡ tay mình trong lòng cảm thấy ấm áp , nhưng vì hạnh phúc của nữ nhi ,nàng dừng lại nhìn hỏi:

      " Ngạo Thiên, đại nương hỏi ngươi , ngươi là giáo chủ Ma Giáo?"

      Ma Giáo bị thê nhân xưng là Ma Giáo nhất định là quang minh chính đại ? nàng hiểu chuyện giang hồ, tuy rằng con rể này nàng vừa ý nhưng vừa nghe là người ma giáo nàng lo lắng, cũng thể để nữ nhi gả cho đại ma đầu.

      " ân, ta là giáo chủ Ma Giáo , nhưng nhạc mẫu yên tâm ta có lạm sát người vô tội, cũng gây họa cho dân chúng"

      Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô thị bằng ánh mắt chân thành trả lời.




      tặng các nàng ít của chương 10,lát nữa ta đăng nốt đoạn của chương nữa. thông cảm cho ta e bé nhà ta hôm nay rất quấy lát nữa có người trông e bé cho ta ta đăng nốt

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      chương 10: cùng nhau sống đến bạc đầu ( tt)


      Bọn họ tuy là Ma Giáo nhưng làm chuyện trái với đạo lý, tuy rằng cũng giết ít danh môn chính phái nhưng tất cả bọn họ đều là ngụy quân tử , mình chính nghĩa sau lưng lại giở trò giết người diệt khẩu.


      Tô Như Mộng nhìn cái, lại đem ánh mắt dừng người Tô thị :


      " nương, danh môn chính phái nhất định là quân tử, Ma Giáo cũng nhất định là tàn huyết*" ( câu này ta nghe hiểu này ai giúp ta) nàng có trực giác mãnh liệt, Lôi Ngạo Thiên cũng giống mọi người tà ác như vậy, ánh mắt lừa được nàng, có thể có ánh mắt chân thành như vậy nhất định phải người tà ác.

      Lôi Ngạo Thiên ngoài ý muốn nhìn Tô Như Mộng, con ngươi đen nhìn người trước mặt, này làm rung động , người nào nghe đến ma giáo đều run sợ mà nàng lai rất tự nhiên chuyện rất bình thường như .


      ngoài ý muốn, ngọt ngào ngoài ý muốn.

      Tô thị nhìn sâu vào mắt Lôi Ngạo Thiên, nếu giống như Tô Như Mộng nàng coi như ngầm đồng ý , bởi vì nàng cũng từng trải qua như vậy kết quả cũng là bất hạnh , nàng có thể nhìn ra được điểm này, nam nhân này thích Mộng nhi, muốn che trở nàng, nàng cũng có lí do gì mà chúc phúc cho nữ nhi của mình

      " ta hiểu, Ngạo Thiên ta hi vọng về sau ngươi có thể chiếu cố và bảo hộ tốt Mộng nhi, nàng là đứa có số khổ, từ có phụ thân , mà ta lại là con ma ốm, nàng ăn cũng ít khổ, nên chỉ cần các ngươi hạnh phúc là tốt rồi ta cũng để ý đến lời đồn đãi"

      Ngạo Thiên cao hứng đến khép được miệng, cười như tiểu hài tử thi được các lão sư khen ngợi . gật mạnh đầu nhìn Tô thị nghiêm túc :

      "thỉnh nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Ngạo Thiên bảo vệ tốt Mộng nhi, chỉ cần có ta ta nhất định để ai tổn thương nàng dù chỉ là sợi lông. Mặc kệ phía trước có đao hay cung tên ta đều đứng phía trước che trở nàng."

      Tô Như Mộng ngoài ý muốn khi Tô thị như vậy. Nàng khônh ngờ nông phụ cư nhiên đại nghĩa như vậy, có thể làm cho nàng ra lời này, nếu phải nàng có kiến thức rông , phải là bởi vì nàng tâm thương nữ nhi của mình.


      Mà trong lời của Lôi Ngạo Thiên lại làm cho mình bắt đầu cảm động , đứng lên nghiêng đầu xem xét khẽ cười :

      "người đừng có mạnh miệng."

      Lôi Ngạo Thiên thấy Tô Như Mộng thay đổi thái độ tươi cười với . lâu lấy lại bình tĩnh , ngây ngốc, thất thần , thẳng đến khi Tô thị ho tiếng mới phục hồi tinh thần lại vui vẻ nhìn nàng :

      " ta cam đoan , cho dù ta chết ta cũng làm cho Ma giáo thay ta bảo vệ ngươi!"

      " phi, phi, phi" Tô Như Mộng phi liền ba cái trừng mắt liếc cái , sẵng giong:

      " ý của ngươi là sao? ta và ngươi còn chưa thành thân ngươi bắt đầu muốn rủa ta thủ tiết sao?"

      Lôi Ngạo Thiên thấy nàng hờn giỗi nội tâm ấm áp dễ chịu, nở nụ cười ấm áp cầu xin tha thứ:

      " nương tử bớt giận vi phu bao giờ như vậy nữa , đó là lời điềm xấu . Chúng ta được sống tốt, chúng ta sống cùng nhau đến lúc bạc đầu. Ta còn tưởng tượng đến cả đầu ngươi chỉ màu tóc trắng xóa".

      " Vào thôi" Tô Như Mộng nhịn được niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng. Nàng bĩu môi đỡ Tô thị vào phòng. Nam nhân này càng càng quá, bất quá nàng thích câu ' chúng ta sống cùng nhau đến bạc đầu'
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Nếm xương biết vị

      Sáng hôm sau, Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị vẫn ngủ say, rón rén rời giường xuống phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.

      Bởi vì trong nhà chỉ có hai gian phòng, cho nên, nàng nhường lại phòng mình cho Lôi Ngạo Thiên, nàng và Tô thị chen chung chiếc giường. Tối qua là lần đầu tiên từ sau khi đến nơi này, nàng và Tô thị thắp đèn tâm thâu đêm, ngoại trừ thân thế của nàng, Tô thị gần như cho nàng nghe tất cả mọi chuyện, còn rất nhiều về cách ứng xử trong đạo vợ chồng.

      Nàng nghe tới đỏ cả mang tai, trong lòng lại vô cùng ấm áp, đây là lời dạy dỗ chân thành cùng với nỗi đau buồn da diết của vị mẫu thân dành cho nữ nhi quý của mình trước khi thành thân. Nàng hi vọng nữ nhi vào vết xe đổ của mình. Rốt cuộc nàng cũng hiểu được, bất kể đối phương có thân phận thế nào, chỉ cần lòng ngươi, ngươi mới có thể có được hạnh phúc.

      Suốt đêm dài, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Tô thị mới chịu nghe theo lời thúc giục của Tô Nhược Mộng, nặng nề thiếp .

      Tô Nhược Mộng ra khỏi phòng, mắt lại bất giác liếc nhìn sang cửa phòng mình, tim khỏi đập chậm nhịp, còn nhớ đêm qua khi Tô thị Lôi Ngạo Thiên lòng thích nàng, lúc đó mặt nàng bỗng nóng như bị lửa thiêu.

      Nàng vào phòng bếp lấy thùng gỗ và đòn gánh, định ra bờ sông lấy nước, lại thấy thùng gỗ ẩm ướt, bên cạnh lu nước cũng có vết nước đọng. Nàng ngờ vực để thùng gỗ xuống, đến gần lu nước, vừa kéo nắp đậy ra thấy trong lu đầy nước.

      Tô Nhược Mộng đóng nắp lu lại, khóe miệng khẽ cong lên, ngờ vị giáo chủ cao cao tại thượng này lại tỉ mỉ đến vậy, sớm như vậy giúp nàng đổ đầy lu nước.

      Giờ dậy chưa? Sao lại thấy đâu hết vậy?

      Nàng đeo tạp dề, mở vại gạo, nhìn số gạo còn dư lại nhiều lắm, đầu mày khẽ chau lại, dứt khoát múc bát . Aizz, gạo còn được bao nhiêu, nhưng ngày thu hoạch thóc còn tới hơn tháng, biết mấy ngày tới phải lấy gì lót bụng đây? Điểm tâm hôm nay chỉ có thể húp cháo thôi.

      Nàng cho thêm nước vào nồi, đậy nắp lại, rồi ngồi xuống trước bếp lò để nhóm lửa. Tô Nhược Mộng cầm đá đánh lửa mồi chút lá khô, rồi nhóm mấy nhánh củi , đợi đến khi lửa cháy bùng lên rồi, nàng lại cho thêm vài cây củi lớn vào lò.

      Nhớ lại lúc vừa đến đây, ngay cả đốt lửa đối với nàng cũng là cả vấn đề, cầm đá đánh lửa lại lóng ngóng biết đánh thế nào, vậy mà chỉ trong tháng ngắn ngủi, nàng có thể thuần thục đánh lửa, còn có thể sử dụng những dụng cụ làm bếp đơn sơ để nấu cơm. Con người luôn luôn kỳ quái như vậy, khi còn gì có thể dựa vào dù có là chuyện khó hơn nữa cũng đều nhất nhất vượt qua.

      Có lẽ đây chính là bản năng sinh tồn của mỗi người.

      Chỉ chốc lát sau, nồi nước sôi lên, Tô Nhược Mộng đổ gạo vào nồi, cầm giỏ trúc định ra sân hái chút rau dại ăn kèm với cháo.

      Tô Nhược Mộng hái được cây cải trắng trong sân, lúc đứng dậy, nàng nhìn sang cửa phòng đóng chặt, hơi cau mày, đặt giỏ thức ăn trước cửa phòng bếp, rồi cất bước về phía phòng mình.

      ràng là nam nhân này dậy sớm, sao nàng rời giường lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy ?

      Két - nàng đưa tay đẩy cửa phòng ra, liếc mắt nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, chăn giường cũng được xếp lại gọn gàng, hiển nhiên là người này sớm thức dậy, hơn nữa còn có trong phòng.

      "Nương tử, nàng tìm ta sao?"

      Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo đầy thích chí, Tô Nhược Mộng xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt tươi cười của Lôi Ngạo Thiên, mặt nàng khỏi đỏ lên, ngay sau đó lại cố trấn định : "Ngươi đừng có tự mình đa tình, ta chỉ muốn tới xem xem ngươi có phá hư phòng của ta hay thôi. Nếu ngươi rồi, ta cầu còn được nữa kìa."

      "Vi phu đau lòng mà! ra nương tử muốn gặp ta đến vậy." Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm ngực, tỏ vẻ vô cùng bi thương, hai tròng mắt đen thâm thúy hàm chứa ý cười lại khóa mặt mặt Tô Nhược Mộng.

      Nữ nhân này là vịt chết mà còn mạnh miệng, ràng nét mặt bán đứng mình, còn cố ra vẻ chống đối.

      Tô Nhược Mộng tức giận trừng cái, nam nhân này ràng là người đứng đầu Ma giáo, sao lại có cái dáng vẻ này được chứ? Với bộ dáng này của , nếu phải chính miệng thừa nhận, các thôn dân cũng nhất trí xác nhận nàng cách nào tin được là giáo chủ Ma giáo. nam tiểu thụ thích ăn vạ còn đúng hơn, trước mặt nàng ràng là dáng vẻ của tên du côn, nào có uy phong của người đứng đầu giáo?

      " vui vì ngươi tự hiểu lấy mình như vậy, xem ra, ngươi cũng có được chút ưu điểm ."

      Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên suy sụp, nhưng lát sau lại vui vẻ ngửa đầu cười ha hả, chớp mắt nhìn nàng, : "Ha ha.. vi phu rất vui, rốt cuộc nương tử cũng thấy được ưu điểm của vi phu rồi. Nương tử yên tâm, sau này nhất định nàng phát ưu điểm của vi phu nhiều kể xiết, ha ha... hổ là nữ nhân của Lôi Ngạo Thiên ta, quả giống với nữ tử bình thường."

      ra cảm giác của liếc mắt đưa tình là như thế, khiến cho lòng người nao nao, còn có cảm giác ngòn ngọt.

      Nếu đổi lại lúc trước khi gặp nàng, có người đứng trước mặt những chuyện như liếc mắt đưa tình, tình huyền diệu gì gì đó, đoán chừng chưởng đánh bay cái kẻ biết điều kia.

      ra phải hiểu chuyện đương, mà vì chưa gặp được người trong số mệnh của mình mà thôi. Vốn còn định đến tìm môn chủ Nguyệt môn để tính sổ, bởi vì phải là kẻ mà ai ai cũng có thể đùa bỡn, nhưng mà, xét đến ý xấu làm chuyện tốt của nàng, tìm nàng gây nữa.

      Tô Nhược Mộng thẹn thùng đỏ mặt, vui mà trừng mắt nhìn , : "Ai là nữ nhân của ngươi? Chúng ta còn chưa có thành thân đâu đấy? Ngươi đừng có gọi thân thiết như vậy, chuyện đời này luôn đầy điều bất ngờ, ai biết được giây tới xảy ra chuyện gì? A... Ngươi định làm gì?"

      Nàng đắc ý nhìn , miệng lại ngừng buông lời đả kích , nhưng lời còn chưa hết, thân thể của nàng bay lên trời, tay vòng xuống dưới nách nàng, ôm nàng vào phòng, lại tiện tay dùng chưởng phong để đóng cửa.

      "Rầm" Tô Nhược Mộng bị ném xuống giường đến thất điên bát đảo, nàng đưa tay kéo chặt vạt áo của mình, nhìn với vẻ phòng bị, hỏi: "Ngươi định làm gì?"

      Khóe miệng Lôi Ngạo Thiên bật ra nụ cười tà mị, chớp mắt nhìn nàng đầy quyến rũ, cười : "Nương tử, nàng cho rằng thế nào? Ném nàng lên giường, đương nhiên là phải làm chút vận động giúp cho thân thể khỏe mạnh rồi."

      "Ách?" Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn nam nhân nhào lên người mình, đưa tay đẩy ngực , gấp: "Ngươi thể làm vậy, bây giờ là ban ngày!"

      "Ý nương tử là đợi đến tối được sao?" Lôi Ngạo Thiên tràn đầy mong đợi nhìn nàng, cứ nghĩ quan hệ hai người định ra rồi, tối được ôm mỹ kiều nương để ngủ, kết quả, Tô thị bảo thủ nhấn mạnh lần nữa: trước khi thành thân hai người thể ở chung phòng.

      Đành chịu thôi, cũng thể xóa hảo cảm của mình trong lòng nhạc mẫu đại nhân được, chỉ có thể ôm gối ngủ mình. Xem ra, phải thúc giục Tô thị nhanh chóng cho họ thành thân mới được, nếu , biết còn phải trải qua những đêm dài đầy bi ai này đến bao giờ nữa.

      Lúc chưa được nếm thử mùi vị đó, còn cho rằng mình là người có sắc dục, nhưng mà, giờ đây, được nếm xương biết vị.
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 12 (1)

      "Buổi tối? Chẳng lẽ ngươi sợ mẹ ta cốc đầu ngươi à? Tuy ngươi là giáo chủ đứng đầu nhưng ngươi đừng quên ngươi trong thời gian thử thách! Nếu ngươi chọc ta, mẹ ta phản cảm, đến lúc đó ngươi muốn có buổi tối cũng có khả năng!"

      Tô Như Mộng nhanh chóng cản trụ trước ngực uy hiếp và hảo tâm nhắc nhở .

      Nam nhân này coi như nàng hiểu chút chính là rất để ý đến cái nhìn của Tô thị về . Kì nàng cũng hiểu, cuồng vọng căn bản là đem ai để vào mắt , sở dĩ chuyện này là tôn trọng ý kiến của Tô thị. Tất cả những chuyện làm đều là bởi vì để ý nàng-- Tô Như Mộng.

      Hôm qua nàng suy nghĩ cả ngày, chính là nàng vẫn hiểu, buổi tối hôm kia ràng nàng vẫn là xấu nữ, như thế nào bị ăn sạch ? Mà các nàng cũng chỉ phát sinh có đêm quan hệ mà thôi , như thế nào mà giống như thương nàng từ lâu rồi chứ?

      Nàng nghĩ ra, nghĩ nát óc ,nghĩ lại cẩn thận bề ngoài của , có thế lực nhất định thiếu nữ nhân , thế nào có dụng tâm nàng đây? Chẳng lẽ đa tình? Đối nữ nhân nào cũng đều như vậy.

      "Ta hỏi ngươi chuyện!" Tô Như Mộng bình tĩnh nhìn Lôi Ngạo Thiên. Nàng quyết định đem những nghi hoặc trong lòng ra, bằng đêm nay lại mất ngủ vì những suy nghĩ của mình. Thế nàng nhất định trở thành quốc bảo tỷ tỷ* (quốc bảo của Trung Quốc là gấu trúc, ý mắt Tô Như Mộng đen như gấu trúc ấy)

      " Được , ngươi cứ hỏi." Lôi Ngao Thiên mổ vào môi đỏ mọng, mỉm cười nhìn nàng.

      nhàng hôn nàng cái, Tô Như Mộng kìm lòng được đỏ mặt , thẹn thùng tức giận lườm cái hỏi,

      "Trước kia ngươi có bao nhiêu nữ nhân? Buổi tối hôm kia ràng mặt ta có cái bớt xấu nữ, ngươi làm sao còn có thể như vậy chứ? còn nữa có phải ngươi đối với nữ nhân khác cũng đều đôi tốt như vậy?"

      Lôi Ngạo Thiên sửng sốt, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, hằn nhịn được xì cười, cúi đầu dùng chóp mũi mà ma sát mũi nàng

      "Nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất. Nàng nên nghe ngóng chút. Nữ nhân đều phải cách xa ta mười bước, cho nên chỉ có nàng là duy nhất thôi"

      Tô Như Mộng khiêu mi híp mắt lại đánh giá , hiển nhiên là tin những gì . bĩu môi phản bác .

      "Ngươi dối, hôm qua phải ngươi còn đỡ ta và mẹ vào nhà đó sao?"

      " trừ nàng và nương ra, ta cũng chỉ có nàng. Nàng ghen với mẹ mình đấy chứ?" Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhéo mũi nàng

      "Nam nhân đều thích gạt người, vấn đề ta hỏi ngươi chưa có trả lời ta đâu?" Tô Như Mộng quẫn bách quay , muốn nhìn nữa.

      Trời ạ cứ nghĩ Ngạo Thiên làm nàng nhứ ý, ngờ ôm nàng đem nàng quay lại vuốt ve khuôn mặt trơn mềm :

      "Ta chỉ lần , Lôi Ngạo Thiên ta khinh thường dối . chỉ có mình nàng, buổi tối hôm kia ta có nhìn đến cái bớt mặt nàng, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng tinh khiết khiến ta trầm luân."

      xong hôn hai mắt nàng rồi tiếp.

      "Bất quá, cho dù ta nhìn thấy bớt mặt nàng , ta cũng để ý. Lôi Ngạo Thiên ta nếu chỉ để ý vẻ ngoài nữ nhân dạng gì mà ta có? Quan trọng là cảm nhận, ai đến gần ta đều xong nhưng chỉ có nàng mới đến gần ta được. Cho nên ta đến gần ngươi mới mẫn cảm, ta chỉ biết nàng chính là nữ nhân của ta."

      "Ngươi biết ? ngươi ở trước mặt ta cử chỉ rất ôn nhu, ta có thể làm cho chính mình trở lên xa lạ , nhưng ở người ngươi, ta làm rất nhiều điều nhưng thể nào xa lánh ngươi được, ta trước kia chỉ hướng đến lãnh , ngoan độc, cuồng vọng, tự đại, vô tình, cần ai. nhưng ở bên cạnh ngươi ta mới biết nguyên lai ta cũng có thể , trong tâm ta cũng vì ngưởi mà trở lên mềm mại."

      "Đừng nữa." Tô Như Mộng hôn cái lên môi , thường cao cao tại thượng, theo như , người cuồng vọng, tự cao tự đại, sao trong lời của nghe lại trở lên nhiều như vậy? nhưng lại làm cho nàng cảm động.


      Nàng tưởng mình còn hoài nghi thêm lần nữa, nhưng là nàng làm vậy là phải.

      Nàng phải người lãnh huyết, tại thời điểm nam nhân đối tốt với nàng , vừa vặn đúng lúc nàng cũng có cảm giác với , nàng cũng cách nào lạnh nhạt được, cách nào làm mình động tâm.



      mới sửa được nửa thôi được ít nào xào ít đó vậy.
      Chris, phanhuyen24121997Biệt Chi thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12: Cuộc chiến giữa người và chó (tt)

      Edit: Tiêu Phù Dung

      Được rồi! Tâm của nàng bị thu phục.

      Lôi Ngạo thiên nhìn nàng chớp chớp đôi lông mi dài con ngươi lóe sáng, mắt càng lúc càng quay cuồng nhìn nàng càng đậm , nuốt ngụm nước miếng, yết hầu khô nóng. Nàng chẳng lẽ biết ngón tay nàng chạm vào môi làm có bao nhiêu mở tưởng hão huyền sao?

      "A.." Tô Như Mộng phen đẩy ra, nhanh chóng trượt khỏi người , đột nhiên thấy lửa cháy bên phòng bếp vội vàng chạy ra ngoài, bên thổi thổi :

      " Xong rồi! xong rồi , điểm tâm của ta."

      Trong phòng bếp còn nấu cháo đấy , nàng thế nào lại quên mất việc này chứ?

      " Ha ha..." Lôi Ngạo Thiên nhìn đến bộ dạng đáng của nàng nhịn được vui ve nở nụ cười.

      Có lẽ cũng nên đem thỏ hoang và chim trĩ vừa mới bắt được trong núi thu thập chút, nhớ được phu nhân của mình rất thích ăn thịt. Tuy rằng có chuẩn bị trước, nhưng thân võ công, có thể lên núi giúp nàng bắt thú vật .

      Bất quá, nếu để cho giang hồ biết thân võ công như lại dùng vào việc lên núi bắt thú vật để làm những món ăn thôn quê , phỏng chừng ít người rớt hết mặt mũi.

      "Ngươi súc sinh, như thế nào ngươi có thể ăn thứ đó chứ?" Lôi Ngạo Thiên sảng khoái ra cửa phòng, ngạc nhiên thấy món ăn thôn dã của mình đâu, lại thấy thỏ hoang kia bị con chó ăn trong miệng. tức giận rống to, giơ tay động thủ đánh chưởng qua

      Cái này là sao chứ? Cái đó vốn là để làm cho nương tử được vui, hiếu kính nhạc mẫu, sao lại đến lượt con chó đó được hưởng thụ chứ?

      Tô Như Mộng nghe được tiếng rống giận dữ của , vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp chạy đến chỗ , nàng nhìn con Hắc Tử miệng còn gặm con thỏ hoang , vội vàng chạy đến vuốt ve đầu nó :

      "Hắc Tử, ngươi giỏi , sáng sớm thấy ngươi , nguyên lai là ngươi lên núi bắt thỏ hoang. Hắc Tử là cục cưng ngoan, đợi ta thưởng cho ngươi miếng thịt ngon đầy mĩ vị, được ?"

      Lôi Ngạo thiên thu chưởng lại, hai mắt bốc hỏa nhìn con Hắc tử được Tô Như Mộng vuốt ve đến vui vẻ vẫy đuôi, miệng còn ngừng phát ra tiếng ư ử.

      điên rồi, con thỏ hoang đó ràng chính lên núi bắt được có được , sao bây giờ lại trở thành nó bắt được chứ.

      được, người nên được khen ngợi là mới đúng, nương tử nên vuốt ve chứ phải nó.

      Lôi Ngạo Thiên bước đến, tay hất quăng Hắc Tử ra, trực tiếp quăng nó ra ngoài cửa lớn. chỉ tay vào thỏ hoang tay Tô Như Mộng :

      "Nương tử , con thỏ hoang này là ta bắt được, người được thưởng là ta chứ phải nó mới đúng".

      Hắc Tử ngoài cửa ngã đau liền gào thét thất thanh, Tô Như Mộng nghe mà đau lòng, tức giận trừng mắt nhìn :

      "Ngươi là trẻ con chắc, đại nam nhân lại tranh công lao đòi thưởng với Hắc Tử? Ngươi như vậy liền quăng nó ra, nếu nó chết làm sao bây giờ. Nếu ngươi dám làm nó bị thương ta để yên cho ngươi đâu".
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :