1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 5: Đổ bình dấm

      "Cái gì?" Tô Nhược Mộng còn kinh ngạc hơn cả Lôi Ngạo Thiên, bởi vì kinh ngạc của nàng xuất phát từ trong tâm, còn của chỉ là giả vờ.

      Trong lòng Tô Nhược Mộng vô cùng hỗn loạn, nam nhân này mẹ ruột của là ma nữ, vậy là cái gì? Rốt cuộc là ai chứ? Nếu mẹ là ma nữ, vậy có thể giết chết nàng sao.

      Rốt cuộc nàng chọc tới ai chứ, sao ràng người bị hại là nàng, mà nàng lại phải lâm vào tình thế khó xử hai mặt thụ địch?

      Lông mày chau lại, Tô Nhược Mộng chuyển mắt, chợt thấy khóe miệng Lôi Ngạo Thiên bật ra nụ cười thản nhiên, trong lòng nhất thời hiểu , những lời nãy giờ đều hù dọa nàng. Vì vậy, nàng hung tợn uy hiếp , : "Rốt cuộc ngươi có chịu hay ? Nếu ngươi , ta để cho Hắc tử cắn ngươi."

      "Hắc tử là ai? Lão tình nhân của nàng? Hay thầm nàng?" Nghe vậy, khóe miệng vui vẻ của Lôi Ngạo Thiên lập tức biến mất, tròng mắt đen thâm thúy bắn ra từng đạo lệ quang, cứ như thể chỉ cần nàng dám gật đầu, liền lập tức bầm thây vạn đoạn cái tên gọi là Hắc tử này.

      Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn , hiểu dáng vẻ chua lè này của là do đâu? Chẳng lẽ biết, bộ dáng lúc này của giống như lão trượng phu bị đổ bình dấm khi chộp được thê tử hồng hạnh xuất tường lắm sao.

      Tô Nhược Mộng phục liếc mắt trừng ngược lại , nhịn được hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

      Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dáng cố mình muốn bảo hộ "Gian phu" này của nàng, lửa giận càng bùng lên cao hơn, đáy mắt toát ra hai ngọn lửa. vươn tay kéo nàng, cúi đầu bá đạo xoa nắn môi đào của nàng.

      "Ừ, ừ, ừ..." Tô Nhược Mộng đưa tay liều mạng đánh lên ngực , nhưng Lôi Ngạo Thiên như biết đau, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn, giống như muốn khảm nàng vào người mình.

      càng ngày càng cuồng nhiệt, đưa tay kéo tấm chăn vướng víu ra, đôi môi nóng bỏng trượt thẳng đường xuống dưới. Tô Nhược Mộng nhịn được run rẩy, mặt phiếm hồng, đưa tay nâng đầu dậy, có chí khí cầu xin tha thứ: "Ngừng, ngừng, ngừng! Cầu xin ngươi ngừng lại ! Ta , ta !"

      thể để tiếp tục được, nếu , nàng biến thành còn thỏ trắng trong bụng sói xám.

      " là ai?" Lôi Ngạo Thiên nghe lời ngừng lại, hai tay đỡ hai bên người nàng, ngước mắt nhìn nàng, hai mắt híp lại thành đường, như thể chỉ cần nàng ra đáp án hợp ý , tiếp tục nhào lên trừng phạt nàng.

      Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng của , tim khỏi đập bình bịch, nam nhân trước mắt nhìn ghen sao, bộ dáng lúc ghen khả ái. Khả ái? Tô Nhược Mộng bị hai chữ nhảy ra trong đầu mình dọa cho giật mình, ngay sau đó lại vội vàng lắc đầu, hòng muốn ném hết những cảm giác và tư tưởng điên khùng kia ra ngoài.

      Nàng trúng tà rồi, nam nhân này nào có nửa phần khả ái? ràng tên vô lại, là nam tiểu thụ hỉ nộ vô thường.

      "Hả? Nàng còn sao?" Lôi Ngạo Thiên thấy nàng gì, trong lòng lại bắt đầu thấy khó chịu.

      "Hắc tử chính là con chó ta nuôi giữ nhà, ngươi đừng nhìn dáng dấp nó vừa đen vừa , nhưng răng của nó lại rất sắc. Lần trước nó còn lên núi săn được con thỏ hoang, nhờ vậy mà ta và mẹ ta mới ăn được bữa ngon." Tô Nhược Mộng xong, nhớ lại con thỏ hoang Hắc tử săn được bữa trước sau khi được nàng xử lý, mỹ vị của nó khiến người khác phải chảy nước miếng, chép miệng thèm thuồng.

      Lôi Ngạo Thiên mặt đầy hắc tuyến nhìn nàng, gương mặt tuấn tú khỏi ửng đỏ. nhìn dáng vẻ mơ ước của Tô Nhược Mộng, nhớ tới câu "mới được ăn bữa ngon" nàng vừa , tim khỏi thắt lại.

      "Nếu nàng chịu gả cho ta, ta có thể cho nàng ăn ngon mỗi ngày." Lôi Ngạo Thiên ra câu, sau đó, chính cũng hận thể cắn đầu lưỡi của mình. Trong lòng khỏi thầm than, ngờ đường đường giáo chủ Ma giáo tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như , cưới vợ còn phải dùng để đồ ăn để dụ dỗ nương nhà người ta đồng ý.

      dọa người mà, nếu để cho thủ hạ của thấy được, bọn họ phải hộc máu tập thể mà chết sao? Sao bọn họ có thể chấp nhận được, giáo chủ thần dũng vô song của bọn họ lại đến nông nỗi này.

      Cưới vợ còn phải dùng tới đồ ăn làm điều kiện, nếu để cho thủ hạ của biết, đoán chừng có lẽ bọn họ trực tiếp trói Tô Nhược Mộng lôi về tổng đàn.

      "Mộng Nhi, ta...." Lôi Ngạo Thiên vừa định giải thích chút, bị tiếng rống như sư tử Hà Đông của Tô Nhược Mộng cắt đứt.

      "Cái tên nam nhân ghê tởm này, ngươi nghĩ Tô Nhược Mộng ta vì mấy món ăn đó mà bán rẻ hôn nhân của mình sao? Ngươi là cái tên ghê tởm vô lại, ta cắn chết ngươi." Tô Nhược Mộng xong, trực tiếp biến thân thành tỷ tỷ của Hắc tử, nhe răng nhắm ngay cánh tay mà nhào tới.

      "Đau... A... Mộng Nhi, nàng chút, ta chịu nổi." Lôi Ngạo Thiên chút để ý đến hình tượng mà hét to lên, đáy mắt lại lấp lánh tinh quang.

      Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng hét chói tai của Tô thị, còn có giọng của nam nữ.

      "Tô thị ngươi giỏi, dám đứng ở cửa canh chừng để khuê nữ nhà ngươi ban ngày lén lút vụn trộm trong nhà? Ta mời trưởng thôn tới, để chủ trì, xách cái đứa khuê nữ biết xấu hổ này của ngươi trầm lồng heo, buộc đá ném xuống sông làm mồi cho cá."

      Cái đôi vợ chồng nhà lão Ổ kia sao tới sớm vậy? Nhất định là vừa nãy họ nghe được tiếng la trong phòng nàng. Xong rồi, nếu bọn họ chạy tìm trưởng thôn, nàng bị trầm lồng heo, buộc đá ném xuống sông làm mồi cho cá mất.

      Nàng muốn chết, cũng thể chết, nhưng nàng cũng muốn cứ tùy tiện gả cho nam nhân xa lạ như thế.

      thể chết được, thể thành thân!

      Tô Nhược Mộng mím môi, đơ mặt nhìn Lôi Ngạo Thiên, đột nhiên dùng sức đẩy ra, cầm y phục vừa nãy Tô thị đưa cho nàng lên, nhanh chóng mặc vào, chạy như bay về phía cửa phòng.

      "Ngươi nhanh chóng rời !"

      Khi Tô Nhược Mộng chạy ra đến sân vợ chồng nhà lão Ổ rời khỏi Tô gia, có lẽ tìm trưởng thôn. Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị ngã ngồi dưới đất, đau lòng bước tới, dùng sức nâng nàng dậy, : "Mẹ, có phải là Lão Ổ tới ? Mẹ, ngài đừng sợ, ta nhất định để bọn họ thực được."

      Tô thị nâng cặp mắt hồng hồng lên nhìn nàng, gấp: "Mộng Nhi, con đừng có tùy hứng nữa, mẹ vị công tử kia là vị hôn phu của con, là do trong lúc mẹ có mang con cùng khuê mật chỉ phúc vi hôn cho các con."

      "Mẹ có gì, con cũng được cắt ngang. Con chỉ cần gật đầu là được rồi, chúng ta vị công tử này là do hỏi thăm khắp nơi mà tìm tới được, lập tức dẫn ngươi về nhà thành thân."

      Tô Nhược Mộng ngây người, nàng ngơ ngác nhìn Tô thị, Tô thị phải luôn được mấy câu ho khan ngừng hay sao? Hôm nay sao lại được nhiều thế, lại còn ho lấy tiếng.

      Hơn nữa, sao nàng lại có thể nghĩ ra mưu kế như vậy? Cái chuyện thêu dệt này cứ như vậy, nhưng mà, nàng muốn chút nào đâu!
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi2 others thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6: Đau khổ vạn phần

      "Mẹ, người vậy có phải là hơi quá rồi ? Sao chúng ta có thể làm vậy được? Chúng ta cũng thể làm lỡ hạnh phúc của người ta được." Tô Nhược Mộng mở to hai mắt nhìn Tô thị, chợt lắc đầu, phủ quyết ý nàng.

      Thậm chí nàng còn tiếc lấy chuyện làm lỡ hạnh phúc của người khác ra làm cớ, chỉ vì muốn mình bước chân vào cuộc hôn nhân có tình cảm.

      Tô thị dùng sức lắc bả vai Tô Nhược Mộng, đáy mắt thoáng qua thần sắc kiên định, nước mắt lã chã : "Mộng nhi, chuyện này con nhất định phải nghe lời mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Chẳng lẽ con màng đến sống chết của mình, muốn bỏ lại mẹ sống lẻ loi mình đời này hay sao?"

      "Mẹ, con có nghĩ vậy, con muốn sống hơn bất kỳ ai, con lại càng muốn bỏ rơi mẹ. Nhưng mà, con muốn thành thân mới nam nhân có chút tình cảm, chuyện này hề tốt với con, chẳng lẽ mẹ muốn Mộng nhi cũng bước theo chân mẹ hay sao?"

      Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm Tô thị, ánh mắt kiên định, thấy mặt Tô thị xẹt qua vẻ kinh ngạc cùng thất thần, lại : "Mẹ, con nghĩ cách, con nhất định để bọn họ thực được, cũng nhất định bỏ rơi người. Mộng nhi còn muốn sau này hiếu thuận với người tốt đó!"

      Lôi Ngạo Thiên đứng sau cánh cửa nghe được Tô Nhược Mộng gián tiếp cự tuyệt cầu của , trong lòng vừa khổ lại vừa chát, chuyện muốn làm cho tới bây giờ chưa có gì là được, nhưng mà, muốn thuần phục con mèo hoang bướng bỉnh này, có vẻ hơi khó.

      phải là kẻ gặp khó khăn liền khuất phục, cự tuyệt của nàng chỉ càng làm bùng lên ý chí chiến đấu của mà thôi.

      Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân này, biết, đây chính là người mà luôn tìm kiếm.

      buông tay, tuyệt đối !

      Trong từ điển của Lôi Ngạo Thiên chưa bao giờ xuất hai chữ buông tay.

      Tô thị kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, mặt thoáng nét thương tâm và hốt hoảng, nhưng rất nhanh nàng khôi phục lại bình thường, hai mắt sáng , gằn từng chữ : "Mẹ tình nguyện con bước theo chân mẹ, cũng muốn nhìn con bị buộc đá ném xuống sông làm mồi cho cá. Mộng nhi, con đừng ngang bướng nữa, nếu con còn chịu nhận ta là mẹ, nhất định phải nghe ta . Nếu ..."

      "Nếu sao?" Tô Nhược Mộng nhìn thái độ khác thường của Tô thị, ngập ngừng hỏi ngược lại.

      Bất kể là trong trí nhớ của nàng, hay là trong tháng sống chung với Tô thị kể từ khi nàng tới nơi này, nàng cũng chưa hề nhìn thấy Tô thị như thế. Chẳng biết tại sao, khi thấy Tô thị như vậy, trong lòng nàng lại thấy kích động.

      ra Tô thị cũng có mặt mạnh mẽ như thế, ra nàng cũng hoàn toàn là quả hồng mềm. Hơn nữa, nàng bây giờ, cả người tản mát ra loại khí chất cao quý khiến người khác thể coi thường, như thể nàng là phu nhân của đại gia đình, chứ phải nông phụ bình thường.

      "Nếu ta đâm đầu chết trước mặt con, thay vì để cho ta trơ mắt nhìn con bị buộc đá ném xuống sông làm mồi cho cá, vậy còn bằng để cho ta chết trước. Vậy đường xuống hoàng tuyền, hai mẹ con ta còn có thể làm bạn với nhau." Tô thị mím môi, kiên định nhìn Tô Nhược Mộng, như thể nếu nàng đáp ứng, mẫu thân đâm đầu chết trước mặt nàng.

      Mười tám năm nay, nàng xa xứ mang theo nữ nhi đến nơi này để sống, trụ cột tinh thần duy nhất để nàng có thể cắn răng chống đỡ trước mọi khó khăn chính là Tô Nhược Mộng, người nàng nhất chính là nữ nhi.

      Cho nên, bất luận thế nào nàng cũng để Tô Nhược Mộng xảy ra chuyện.

      Tô Nhược Mộng sửng sốt chút, hai mắt trừng to, nhìn Tô thị với vẻ thể tin nổi. Nàng chưa từng nghĩ tới Tô thị ra những lời này, nàng còn tưởng rằng cùng lắm Tô thị cũng chỉ những câu như đoạn tuyệt quan hệ gì đó để hù dọa nàng.

      Nàng lại dám dùng đến cái chết để uy hiếp nàng thỏa hiệp?

      Tô Nhược Mộng đưa tay bắt lấy tay Tô thị, chỉ sợ nàng nghĩ thông, trong lòng cũng bắt đầu hoảng lên. Chuyện này là sao chứ? "Giặc ngoài" còn chưa giải quyết, mẹ ruột này muốn giữ chức "thù trong" rồi.

      Chẳng lẽ nàng chỉ còn hai con đường để lựa chọn thôi sao? , thành hôn với nam tiểu thụ đó; Hai, buộc đá ném sông làm mồi cho cá.

      "Con nghĩ xong chưa? Con phải làm theo những gì ta bảo, con đừng nghĩ cứ nắm lấy tay ta ta làm gì được. Chẳng lẽ đợi sau khi con bị mang rồi, ta còn được tự do hay sao?"

      Tô thị nhàn nhạt nhìn nàng, với vẻ vân đạm phong khinh, nhưng chính vì thái độ như thế nên mới càng khiến cho Tô Nhược Mộng cảm thấy áp lực. Bởi vì nàng nhìn thấy được vẻ kiên định từ đáy mắt Tô thị.

      Làm sao bây giờ? Tâm Tô Nhược Mộng loạn như ma.

      Có ta ở đây! Lôi Ngạo Thiên thầm .

      "Thôn trường, ngươi mau đến xem mẹ con Tô thị , các nàng chẳng biết xấu hổ, dám lén lút vụn trộm ngay giữa ban ngày. Thôn trưởng, ngươi nhất định phải đuổi hai mẹ con nàng ra khỏi thôn Thanh Thủy, trong thôn chúng ta chưa từng xuất những người như vậy. Cũng thể vì các nàng mà làm tổn hại đến danh dự trăm năm của thôn ta."

      Lão Ổ vừa khom lưng bên cạnh trưởng thôn, vừa kể lại những gì thấy được ở Tô gia cho trưởng thôn nghe. Hai mắt lão híp lại đầy vẻ gian tà, khóe miệng lại cười lạnh đầy xảo quyệt.

      Tô Nhược Mộng vừa nhìn thấy cái miệng chó thể phun ra được ngà voi của Lão Ổ, hai tay bên người siết chặt lại thành quyền, cắn chặt răng, hận thể lập tức đánh cho cái lão vừa già vừa xấu ấy thành đầu heo.

      Cái lão Ổ này suốt ngày chỉ biết nghĩ trăm phương nghìn kể để chiếm lấy nhà cửa và ruộng đất nhà nàng. Đống quỷ kế ấy quả là tầng tầng lớp lớp, từ ác độc, ngoan, khổ nhục kế, ly gián kể... lão đều làm biết mệt, dù sao nhà cửa và ruộng đất nhà nàng chính là mục đích cuối cùng của lão.

      Lão Ổ này làm gián điệp đúng là lãng phí nhân tài.

      "Lão Ổ này, lão lại tới đây để làm quái gì thế?" Tô Nhược Mộng thể nhịn được nữa, chỉ thằng vào lão Ổ bước chân vào sân nhà Tô gia, rống giận mắng.

      Trưởng thôn (Lý Ngọc Quền) há mồm vừa định giận dữ mắng mỏ Tô Nhược Mộng, nhưng vừa ngước mắt nhìn thấy ngọc dung tuyệt mỹ trước mặt quên đóng cả mồm lại, hai tròng mắt cũng sắp rớt xuống.

      "Ngươi là ai?" Lý Ngọc Quyền khó khăn nuốt nước miếng cái, híp mắt hỏi Tô Nhược Mộng.

      Tô Nhược Mộng sửng sốt chút, nhìn đám thôn dân phút trước còn hưng sư động chúng, phút sau đều chảy nước miếng trừng mắt nhìn nàng, cả người đều nổi da gà, nàng đưa tay chà xát cánh tay, ghét bỏ : "Ta phải là người các ngươi muốn tìm hay sao? Sao người đứng trước mặt các ngươi, các ngươi còn nhận ra được vậy?"

      "Ngươi là ác nữ Tô Nhược Mộng? Làm sao có thể? Nàng là nữ nhân xấu nhất thôn Thanh Thủy mà."

      "Nhưng sao lại thế này? Hay là Tô thị thấy chuyện bại lộ, nên đem xấu nữ kia giấu?"

      "Nhất định là như vậy, xấu nữ đáng chết đó, lão tử còn tưởng rằng nàng là trinh tiết liệt nữ gì chứ, ngờ sau lưng lại là thứ dâm đãng."

      "Ta nhổ vào, nếu phải thấy má trái nàng còn có thể gặp người, miệng của ta quả cách nào hôn xuống được."

      Theo lời của Đại Hồ Tử, mọi người ngạc nhiên nhìn , mặt vẻ thể tin. Nhưng mà, ngay sau đó cái đám tim phổi kia lại chỉ vào Đại Hồ Tử nở nụ cười.

      Mặt Tô thị hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại trắng, cắn chặt răng, bởi vì nàng mang bệnh quanh năm, gần như ra khỏi cửa. Nàng ngờ những thôn dân này lại có thể đối xử với Mộng Nhi của nàng như vậy.

      Nàng đau khổ vạn phần, nhìn về phía Tô Nhược Mộng với vẻ thương tiếc và áy náy.
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi3 others thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: Nhân phẩm tốt lắm

      Tô Nhược Mộng chấn động nhìn những người trong sân, nãy giờ bọn họ gì? Trước kia bọn họ cũng khi dễ "nàng" như vậy? Sao trí nhớ trong đầu nàng lại có? Chẳng lẽ những chuyện này đều là ký ức nguyên chủ muốn nhớ lại, cho nên não tự động cắt bỏ?

      Lôi Ngạo Thiên đứng sau cánh cửa nghe những lời khinh bạc bên ngoài, trong đầu phác họa lên hình ảnh của đám người đó, tay nắm chặt thành đấm kêu răng rắc, như thể cái tay bóp chính là xương của những người đó.

      Két - cửa phòng chợt mở ra, Lôi Ngạo Thiên hờ hững liếc mắt nhìn đám người trong sân, khóe mắt chuyển, khóa chặt lên người Tô Nhược Mộng.

      "Tô thị, ngươi là to gan, dám giấu nam nhân trong phòng khuê nữ ngươi." Lý Ngọc Quyền đưa tay chỉ vào Lôi Ngạo Thiên, hung tợn nhìn chằm chằm Tô thị, răng nghiến chặt đến mức hai bên trán nổi cả gân xanh.

      hận thể nhào tới nuốt luôn Tô thị nhu nhược kia vào bụng, trưởng thôn, nhưng cũng là người phải để tang thê từ trẻ. Năm đó, từ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mềm mại xinh đẹp của Tô thị liền lòng muốn tái giá với nàng, nhưng nàng cứng mềm đều ăn, cho chút cơ hội nào.

      Nhiều năm qua, mặt mũi của đều bị mất sạch người Tô thị, trong thôn biết có bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo có bản lãnh, ngay cả quả phụ cũng lấy được tới tay.

      Thôn Thanh Thủy này của bọn họ, tiếng cũng như tên, tương truyền thôn quy cho phép thôn dân phát sinh quan hệ trước khi thành thân, sau khi thành thân cũng thể phát sinh quan hệ với ai khác ngoài trượng phu, nếu bị trưởng thôn bắt trầm lồng heo, ném xuống sông làm mồi cho cá.

      Tuy nhiên, nếu cả hai bên đều để tang, nếu có tình nghĩa với nhau, cũng có thể gầy dựng lại gia đình, sống nương tựa qua ngày với nhau.

      Những năm gần đây, luôn tâm tâm niệm niệm Tô thị có thể đáp ứng gả cho , nhưng chờ hoài vẫn chỉ là những lời cự tuyệt đầy vô tình. Cho nên, khi thấy lão Ổ muốn thâu tóm nhà cửa và ruộng đất nhà Tô thị cũng vui vẻ thúc đẩy.

      nghĩ, nếu ngay cả nhà cửa, ruộng vườn Tô thị cũng có, nhi quả phụ nơi nương tựa như các nàng chắc chắn phải dựa vào .

      Vốn tưởng rằng lần trước Tô Nhược Mộng bệnh nặng tới mức thể gượng dậy, nào biết nàng chỉ khá hơn, còn như biến thành người khác. Cả người cũng nhạy bén sắc sảo, thủ đoạn cứng rắn, khiến cho lão Ổ ngừng ăn quả đắng, tính toán của cũng theo đó mà trôi sông.

      Giờ phút này, trong lòng Lý Ngọc Quyền như nở hoa, rốt cuộc cũng nắm được nhược điểm của nàng, khắp thôn Thanh Thủy này ai ai cũng biết, nữ nhi chính là tất cả đối với Tô thị, nàng vì nữ nhi chuyện gì cũng có thể đáp ứng. Cho nên, tại hoàn toàn có thể dùng chuyện của nữ nhi nàng để uy hiếp nàng.

      Tô thị giật mình nhìn Lôi Ngạo Thiên cái, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, : "Trưởng thôn, ngươi hiểu lầm rồi, tên Lôi Ngạo Thiên, là vị hôn phu được chỉ phúc vi hôn của Mộng Nhi, phải nam nhân xa lạ."

      " là vị hôn phu của Tô Nhược Mộng? Sao ta lại biết?" Lý Ngọc Quyền hét lên, thể tin nhìn Tô thị.

      Tô thị tới thôn Thanh Thủy mười tám năm, đến giờ cũng chưa từng nghe xấu nữ nhi của nàng có vị hôn phu chỉ phúc vi hôn gì gì đó. Lý Ngọc Quyền hơi híp mắt quan sát Lôi Ngạo Thiên cái, trong lòng càng thêm chắn chắn Tô thị láo.

      Người đàn ông này chỉ có dáng dấp tuấn phi phàm, toàn thần cao thấp đều tản ra khí thế của kẻ bề , trời sinh là hạc giữa bầy gà, chỉ ánh mắt của cũng đủ để khiến người ta rét mà run.

      Lý Ngọc Quyền cảm nhận được lãnh ý nơi đáy mắt của Lôi Ngạo Thiên, thân thể khẽ run lên, lập tức dời mắt sang chỗ khác, lần nữa khóa mắt người Tô thị.

      Tô thị mở to mắt, thản nhiên : "Đây là chuyện riêng nhà chúng ta, chắc cũng cần phải báo lên cho trưởng thôn đại nhân biết đâu nhỉ?" Nàng nổi giận, kéo chữ "trưởng thôn đại nhân" dài, khiến cho người ta vừa nghe hiểu được ý chế nhạo trong miệng nàng.

      , Lý Ngọc Quyền chỉ là trưởng thôn nho , ngay cả quan cửu phẩm tép riu còn được, sao phải quản chuyện nữ nhi nàng có vị hôn phu chỉ phúc vi hôn hay ?

      Hơn nữa, nam nhân này mười tám năm như ngày, từ trước tới giờ đều chưa từng bỏ ý định muốn chiếm đoạt nàng, nàng đối với cũng sớm đầy bụng tức giận. Chuyện đến nước này, nàng cũng cần phải sợ nữa.

      Nàng dù có liều mạng cũng phải giữ được Mộng Nhi, dù gánh nổi, nàng cũng theo Mộng Nhi.

      "Ha ha!" Các thôn dân nghe vậy, đều nhịn được nở nụ cười, trong mắt mang theo hứng thú dày đặc quan sát trưởng thôn và Tô thị.

      "Khụ!" Lý Ngọc Quyền bị mọi người cười đến đỏ cả mặt, khẽ ho khan tiếng, nhìn chằm chằm Tô thị, khí thế mười phần : "Tô thị, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng giao nữ nhi của ngươi ra đây, nếu , chúng ta khách khí nữa. Đến lúc đó, ngươi cũng đừng trách ta khi dễ nhi quả phụ các ngươi."

      Tô Nhược Mộng tiến lên từng bước, đưa người chắn giữa Lý Ngọc Quyền và Tô thị, thành công ngăn chặn tầm mắt của Lý Ngọc Quyền: "Ta , ta chính là Tô Nhược Mộng, là do ngươi lớn tuổi, tai dùng được nữa hay sao?"

      "Ngươi là Tô Nhược Mộng?" Lý Ngọc Quyền lần nữa quan sát Tô Nhược Mộng, chăm chú nhìn má trái của nàng, lúc lâu mới : "Sao vết bớt má phải ngươi còn nữa?"

      Nàng là Tô Nhược Mộng, chỉ bởi vì giọng của nàng giống với giọng của Tô Nhược Mộng, còn vì má trái của các nàng cũng giống nhau. Hơn nữa, sau khi đánh giá tỉ mỉ, Lý Ngọc Quyền phát Tô Nhược Mộng có bớt giống với Tô thị lúc trẻ đến bảy phần.

      "Trưởng thôn đại nhân, đây là chuyện riêng của ta. Cái bớt mặt ta có phạm pháp mà, đúng ?" Tô Nhược Mộng chút lưu tình đáp lại câu, nghe được câu của nàng giống hệt câu "Đây là chuyện riêng nhà chúng ta" của Tô thị, các thôn dân từ cười trộm chuyển thành cười ầm lên.

      "Ngươi... ngươi... ngươi..." Lý Ngọc Quyền tức giận chỉ vào Tô Nhược Mộng, thẹn quá hóa giận quát: "Nếu ngươi chính là Tô Nhược Mộng, vậy tốt rồi, cũng đỡ mắc công bọn ta tìm kiếm. Nam nhân này từ trong phòng của ngươi bước ra, hơn nữa, phu phụ lão Ổ cũng là nghe được tiếng lêu lổng của các ngươi trong phòng. Vậy , ngươi phạm vào thôn quy, chúng ta phải trầm ngươi xuống sông Thanh Thủy."

      xong, lại quay sang đám nam tử trong thôn ở phía sau, : "Các ngươi nhanh chóng động thủ bắt giải Tô Nhược Mộng đến bờ Thanh Thủy , chúng ta cùng thi hành thôn quy."

      ", thôn trưởng, chúng ta động thủ thôi." Bọn nam tử nhất loạt ủng hộ, nhìn Tô Nhược Mộng xinh đẹp như hoa, nhanh chóng muốn thừa dịp làm loạn người nàng chút.

      Lôi Ngạo Thiên tiến lên, chắn trước mặt Tô Nhược Mộng, khóe miệng bật ra tiếng cười nhàn nhạt, : "Nương tử, dường như nhân phẩm của nàng tốt lắm?" Vừa ánh mắt vừa xẹt qua đám người trong sân, nhất nhất nhớ kỹ việc ác của bọn họ.

      Tô Nhược Mộng ưu nhã đáp tiếng: "Vậy nên, ngươi đừng có đòi ta phải chịu trách nhiệm gì gì đó, nhân phẩm của ta tốt, chịu trách nhiệm với bất cứ ai." Nàng nhún vai tỏ vẻ sao cả, lại duỗi người quay trở vào nhà.

      "Vậy để vi phu chịu trách nhiệm cho!" Lôi Ngạo Thiên hăng hái tiếp lời nàng.

      "... Sao cũng được!" Tô Nhược Mộng hắc tuyến đầy mặt, bước chân vào cửa, đột nhiên dừng lại chút: "Nếu ngươi có thể khiến cho bọn họ tới phiền ta nữa, ta để cho ngươi chịu trách nhiệm."

      "Phanh phanh phanh..." Bên tai truyền đến thanh của vật nặng rơi xuống, Tô Nhược Mộng quay đầu lại, chỉ thấy mỗi Lôi Ngạo Thiên đứng phía sau vỗ tay phủi bụi.

      Trong sân chỉ còn Tô thị giật mình nhìn Lôi Ngạo Thiên.

      "Người đâu rồi?"

      "Ném ra ngoài rồi, sau này người nương tử ghét, cứ để vi phu tới thu thập."
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi2 others thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Răng rơi đầy đất

      Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn Lôi Ngạo Thiên, bên tai truyền đến tiếng kêu rên từ ngoài cửa của những người đó.

      là ai? Trong nháy mắt có thể vứt toàn bộ mười mấy người này ra ngoài cửa lớn, là lợi hại. Vừa nãy phải vẫn còn bày ra dáng vẻ tiểu thụ hay sao? Sao trong chớp mắt lại thành cao thủ võ lâm rồi?

      Tô Nhược Mộng xoay người chạy ra cửa lớn, nhìn đống người chất cao như núi đến ngớ ngẩn. Dư quang khóe mắt lại đặt lên người lão Ổ ở dưới cùng, nhìn bị ép tới mức đỏ bừng cả mặt, vẻ mặt thống khổ, lại nhìn lên những người phía , nàng phì cười, khom lưng ôm bụng cười to.

      "Ha ha... chết cười mất thôi! Lão Ổ à, sao tạo hình của ngươi nhìn giống Lão ô quy (con rùa già) thở được thế?" Càng nhìn càng buồn cười, càng cười lại càng dừng được, vất vả lắm Tô Nhược Mộng mới ngừng lại được, đưa tay lau nước mắt chảy ra vì bật cười, rồi tiếp: "Sau này ta gọi ngươi là Lão Ổ nữa, gọi Lão ô quy càng hợp với ngươi hơn đó, ha ha..."

      Lão Ổ nghẹn đỏ cả mặt, khó khăn vươn tay, giận dữ chỉ vào Tô Nhược Mộng mắng: "Giỏi cho ngươi Tô Nhược Mộng, ngươi cứ chờ đấy. Ngươi là ác nữ tuân thủ nữ tắc, ai cũng có thể làm chồng, ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi."

      Nghe vậy, sắc mặt Lôi Ngạo Thiên chìm xuống trong nháy mắt, tròng mắt đen bắn ra tia sáng lạnh. Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy cơn gió lạnh thổi ngang qua tai, tiếp đó là ngọn núi người xốc xếch trước mắt sụp đổ trong nháy mắt, bên tai lại truyền tới những tiếng kêu rên liên tục.

      Chuyện gì xảy ra thế này? Tốc độ cũng quá nhanh rồi đó? Nàng còn chưa kịp nhìn ra bọn họ bị ném xuống đất thế nào nữa?

      "Nương tử, người này giao cho nàng xử lý." Giọng của Lôi Ngạo Thiên thành công kéo Tô Nhược Mộng ra khỏi kinh ngạc, ném Lão Ổ như ném giẻ lau, rơi xuống cách chân nàng ba phân.

      Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn , thản nhiên : "Mặc dù từ lâu ta định đánh cho răng rơi đầy đất, nhưng mà, ta sợ răng còn chưa rơi xuống, tay ta đau chết rồi. Ngươi biết đâu, da mặt của còn dày hơn cả tường thành, ta cũng muốn vì đánh mà tự đả thương mình."

      Tô Nhược Mộng xong, vẫn quên lật xem tay mình, ra đôi tay này của nàng hề nhẵn nhụi, cũng bóng loáng. đôi tay quanh năm làm ruộng sao có thể giữ được vẻ mềm mại trơn bóng? Nàng cũng phải thiên kim tiểu thư mười ngón tay dính nước mưa xuân, nàng chỉ là thôn nữ vừa lên núi kiếm củi, lại xuống đất làm ruộng, ra đồng làm việc, về nhà chiếu cố mẫu thân.

      Nhưng mà, nàng lại rất muốn xem xem Lôi Ngạo Thiên làm thế nào? ngây thơ của nam nhân này khiến nàng phải thay đổi cách nhìn, vốn cho rằng chỉ là nam tiểu thụ trông khá mà dùng được, ngờ lại thâm tàng bất lộ, lại là cao thủ võ lâm.

      "Ba, ba, ba..." Khóe miệng mỉm cười liếc nhìn Tô Nhược Mộng, nhàng xốc lão Ổ lên, đưa tay ngừng chào hỏi qua lại mặt lão.

      lúc lâu sau, mới dừng tay lại, vứt lão Ổ với nét mặt già nua trướng đỏ như đầu heo, khóe miệng đầy máu xuống đất. cong môi, nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ tranh công : "Nương tử, ta giúp nàng đánh cho răng rơi đầy đất, nàng nhìn thử cái đống đất . Ta nghe lời như thế, có phải nàng nên thưởng cho ta chút gì đó hay ?"

      Tô Nhược Mộng cúi đầu thoáng nhìn xuống đất, đất có mười mấy cái răng dính đầy máu lẳng lặng nằm đó. Ánh mắt lại dời sang lão Ổ giờ rên cũng còn sứt, tâm tình nhất thời dâng cao.

      Tầm mắt chuyển sang người Lôi Ngạo Thiên, ngờ lại nhìn thấy ý cười tà mị môi , trái tim khẽ run rẩy, dời tầm mắt, thản nhiên : "Ngươi lý giải cụm từ răng rơi đầy đất như vậy sao?"

      người nam nhân này có hơi thở tà mị, nhưng cũng vì thế, mà nàng càng có hứng thú với .

      Trong lòng nhịn được bắt đầu suy đoán thân phận của , là công tử quý tộc, người lại thiếu cái vẻ quần là áo lượt, là nhân sĩ giang hồ, người lại nhiều thêm phần tà mị.

      Môi mỏng khẽ mở, Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, mập mờ hỏi: "Vậy ý của nương tử là?"

      " phải ta bảo ngươi đừng có gọi ta là nương tử rồi hay sao?" Khuôn mặt của Tô Nhược Mộng có tiền đồ mà đỏ lên, thẹn thùng phát cáu với .

      "Nàng vốn là nương tử của ta mà." Lôi Ngạo Thiên vui vẻ đưa tay xoa đầu nàng.

      "Mới phải!" Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc cái, bực tức cúi đầu.

      "Nương tử, chúng ta là vị hôn phu vị hôn thê của nhau, dù ta có gọi nàng là nương tử cũng có gì quá đáng. Hơn nữa, nàng nể mặt ta tìm nàng nhiều năm như vậy, đừng lạnh nhạt với ta nữa có được ?" Lôi Ngạo Thiên ủy khuất nhìn nàng, đưa tay vuốt ngực, trưng vẻ đáng thương : " ràng vừa nãy nàng có nếu ta có thể làm cho bọn họ đến phiền nàng nữa, nàng chịu trách nhiệm với ta."

      "Ách.. Khụ..." Tô Nhược Mộng bị sặc bởi dáng vẻ của , đỏ mặt ho khan mấy cái, thẹn quá hóa giận, nhìn : " giờ bọn họ vẫn còn ở đây. Hơn nữa, vừa nãy bọn họ còn sau này tới phiền ta. Sao ngươi lại bảo ta phải chịu trách nhiệm với ngươi? Biết đâu sáng mai họ tới gây với ta, biết đâu bởi vì ngươi đả thương bọn họ, ngược lại họ càng thêm hận ta, sau này càng gây với ta nhiều hơn nữa."

      Lôi Ngạo Thiên xoay người, nhìn đám người khó khăn bò dậy khỏi mặt đất, mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: "Sau này các ngươi còn tìm đến đây gây phiền toái sao?"

      Đám người nhìn nụ cười mặt Lôi Ngạo Thiên, đều cố gắng để cơ thể mình run lên, mấp máy môi, liều mạng lắc đầu, : "Chúng ta bao giờ đến đây nữa, chúng ta dám đến đây gây nữa, xin đại hiệp tha mạng."

      Bọn họ phải người ngu, võ công của người này xuất thần nhập hóa, muốn giết họ còn dễ hơn bóp chết con kiến. Bọn họ còn chưa có chán sống, sao có thể đem mạng mình ra mà giỡn được chứ.

      Lý Ngọc Quyền nhìn những thôn dân sợ sệt kia, nghĩ đến chuyện mình vừa bị mất thể diện, lắc lắc cái thân tàn tiêu sái bước đến trước mặt Lôi Ngạo Thiên, oán hận nhìn chằm chằm, : "Nơi này phải là nơi có vương pháp, ngươi có bản lãnh chờ ở đây, ta tìm người báo quan. Ta tin ngươi còn có cả bản lãnh thông thiên dám để quan phủ vào mắt."

      "Ha ha.. Ta, Lôi Ngạo Thiên từ trước đến này thèm để bất cứ ai vào mắt. Dù có là đương kim Thánh thượng, ở trong mắt ta cũng tính là cái gì."
      Chris, phanhuyen24121997Biệt Chi thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 9: Lôi Ngạo Thiên

      "Ha ha.. Ta, Lôi Ngạo Thiên từ trước đến này thèm để bất cứ ai vào mắt. Dù có là đương kim Thánh thượng, ở trong mắt ta cũng tính là gì cả." Lôi Ngạo Thiên với vẻ khinh thường.

      "Ách?" Lý Ngọc Quyền ngờ lại có thể cuồng ngạo như vậy, giận dữ dậm chân, chỉ vào trán Lôi Ngạo Thiên : "Tốt nhất ngươi cứ đợi ở đây, đừng có mà bỏ . Ta tin là ngươi biết sợ."

      "A..." tiếng rắc vang lên, tiếp đó là tiếng hét của Lý Ngọc Quyền, trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh tay đung đưa của mình. ta vậy mà dám bẻ gãy tay , xuất thủ nhanh như vậy, khiến cho ngay cả phản ứng cũng kịp.

      Rốt cuộc là ai? Là người hay ma?

      "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ định trơ mắt để ta bị người ta đánh hay sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ để cho người ta đánh như vậy sao?" Lý Ngọc Quyền quay đầu, tức giận nhìn những người phía sau, rống giận.

      Những người này quá kỳ cục, bị đánh còn biết đánh trả. Quan trọng nhất là, bọn họ lại có thể giương mắt nhìn trưởng thôn bị đánh mà chút bận tâm?

      Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên cong môi, khóe miệng nở nụ cười mị hoặc, chỉ cười , hờ hững liếc bọn họ cái.

      "Ách?" Những thôn dân kia thấy được nụ cười của , bất giác lui về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn trưởng thôn, : "Trưởng thôn, chẳng lẽ ngươi chừng từng nghe đến cái tên Lôi Ngạo Thiên sao?"

      Cái tên trưởng thôn bỏ này, bình thường luôn làm xằng làm bậy trong thôn, kiểu cách quan lại mười phần cũng thôi . Nhưng sao lại có thể nông cạn quê mùa đến vậy, ngay cả tên của giáo chủ Ma giáo giết người thấy máu - Lôi Ngạo Thiên cũng chưa từng nghe qua.

      Người ta là giáo chủ Ma Giáo, mọi người tránh còn tránh kịp, ai mà khiêu chiến với giáo chủ Ma giáo cơ chứ.

      Lý Ngọc Quyền khinh miệt nhìn lướt qua bọn họ, lớn giọng hò hét: "Ta thèm quản Lôi Ngạo Thiên là ai à?" giờ chỉ lòng muốn lấy lại mặt mũi, dù tay có đau nhức, cơ thể có mệt mỏi, cũng phải gắng gượng.

      Vậy mới , vì mặt mũi, con người có thể làm được mọi thứ.

      "Trưởng thôn, ... ... là giảo chủ Ma giáo nổi danh giang hồ, khiến người ta nghe tin sợ mất mật, ngươi chưa từng nghe qua sao?" Cổ Nhị Trụ xưa nay có quan hệ tương đối thân thiết với trưởng thôn, cho nên lúc này mới bất chấp khả năng bị Lôi Ngạo Thiên quần ẩu, gánh trách nhiệm nhắc nhở trưởng thôn.

      Thấy trưởng thôn vẫn trưng ra cái bộ dạng ngây ngô ngốc nghếch, cắn răng, tiếp: "Tương truyền, gần nữ sắc, cho nên, chuyện này nhất định có hiểu lầm. Chúng ta nên về thôi, tiếp tục ở lại chỉ sợ đến mạng cũng còn."

      Lý Ngọc Quyền ngơ ngác nhìn Cổ Nhị Trụ, lại nghiêng đầu nhìn sang Lôi Ngạo Thiên tà khí đầy mình, nhịn được rùng mình cái. Khó trách khẩu khí của lại cuồng vọng như vậy, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng để vào mắt. ra, chính là đại ma đầu kia.

      Cái tên này cũng từng nghe qua, nhưng mà, chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp đó. Giờ phút này, sợ hãi, chọc phải Đại ma đầu còn kinh khủng hơn đắc tội với quan sai. Dù có bị ta chưởng đập chết, cũng có ai dám đứng ra giúp câu.

      Lý Ngọc Quyền căm hận trừng mắt liếc vợ chồng lão Ổ, mắng: "Giỏi cho lão Ổ ngươi, biết người ta là Đại giáo chủ còn nghĩ cách kêu chúng ta tới đây chịu chết. Hai vợ chồng các ngươi quá đáng, ta tha cho các ngươi đâu."

      sáng suốt đẩy tất cả sai lầm và bực tức sang người vợ chồng lão Ổ, lại ra vẻ chính nghĩa phất tay với toàn bộ thôn dân, lớn tiếng : "Chuyện hôm nay toàn bộ đều do hai vợ chồng họ thầm giở trò quỷ, chúng ta cứ như vậy mà tha cho bọn họ được hay sao?"

      " thể!" Những thôn dân kia cũng phục hồi tinh thần lại, đồng loạt lớn tiếng.

      Bữa tiệc đau đớn này thể chịu suông được, nếu thể tìm Lôi Ngạo Thiên tính sổ, uất ức của bọn họ phải trút hết lên người vợ chồng lão Ổ. Nếu phải kêu trưởng thôn triệu tập bọn họ đến đây, sao bọn họ có thể vô duyên vô cớ bị thương thế này?

      Đoàn người liếc nhau cái, lần nữa lớn tiếng: "Lão Ổ phải trả tiền thuốc thang cho bọn ta, nếu chúng ta đến nhà họ ăn vạ."

      " sai!"

      "Ha ha!" Tô Nhược Mộng nhìn đám thôn dân trào dâng lòng căm phẫn trước mắt, nhịn được phải bật cười: "Các ngươi lại thế nào nữa vậy? phải vừa nãy đều đồng lòng muốn gây với ta hay sao?"

      Các thôn dân bị nàng chế nhạo như vậy, sợ hãi liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hốt hoảng khoát tay, giải thích: "Tô nương, xin lỗi! Chúng ta chỉ tin sai lời của lão Ổ, chúng ta bao giờ đến làm phiền các ngươi nữa."

      Lôi Ngạo Thiên nghe các thôn dân giải thích, hài lòng gật đầu, tỏ vẻ vui đùa nhìn Tô Nhược Mộng, : "Nương tử, nàng nghe được rồi chứ, bọn họ bao giờ tới đây gây chuyện với nàng nữa. Lần này, nàng có nên..."

      Tô Nhược Mộng có chút bất đắc dĩ nhìn , nét mặt của người này thay đổi cũng nhanh , lúc cười, lúc lạnh, sợ mặt bị rút gân hay sao. Nhưng mà, vừa nãy nghe họ , là giáo chủ Ma giáo, nàng cũng kinh ngạc mấy; nhưng nghe họ từ trước đến nay gần nữ sắc, nàng lại thấy hiểu lắm.

      ra lời đồn đáng tin, sao lại gần nữ sắc được chứ, ràng là sắc lang mà. Tối qua chỉ ăn sạch nàng, mà còn tràn đầy tinh lực, làm cho cả người nàng đều như rã ra, sáng nay còn tiếp tục động tay động chân với nàng, sao có thể gần nữ sắc?

      Bịa đặt! Tối qua ngay cả xấu nữ như nàng mà cũng nuốt được, vậy bên ngoài còn có bao nhiêu nữ nhân nữa chứ?

      Lúc Tô Nhược Mộng nghĩ tới đây, chẳng biết tại sao lại thấy ê ẩm? biết là tư vị gì.

      "Ta thích ngươi."

      "Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên hơi sửng sốt, nhíu mày, ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ tiểu thụ, đưa tay lắc lắc tay nàng, : "Nương tử, hôn nhân đại từ trước đến giờ đều nghe theo lệnh của cha mẹ, sắp đặt của bà mối. Nàng là nữ nhi, chỉ cần nghe theo cha mẹ an bài là được, ta là người rất tốt, chỉ cần tiếp xúc thêm vài ngày nữa, nàng phát ta là ứng cử viên rất tốt cho vị trí phu quân."

      Tô Nhược Mộng liếc mọt cái, đưa tay xoa xoa cánh tay, : "Ngươi còn chưa chịu ?"

      là giáo chủ Ma giáo uy phong lừng lẫy, chẳng lẽ còn muốn định cư lâu dài ở cái nơi sơn thôn hẻo lánh này? Mặc dù nàng biết tà giáo nhất định là người xấu, danh môn chính phái cũng chưa chắc là người tốt, nhưng mà, nàng muốn cùng trải qua cuộc sống mưa gió máu tanh gì đó đâu.

      "Nương tử ở đâu, ta ở đó." Lôi Ngạo Thiên dùng câu để chặn đứng suy nghĩ của nàng.

      "Ta , ta phải nương tử của ngươi." Tô Nhược Mộng vò đầu bứt tóc, nhưng lại cong môi, sáp người tới, giọng nhắc nhở bên tai nàng: "Nếu nàng còn cường điệu nàng phải nương tử của ta lần nữa, ta dám khẳng định ngày mai nhất định những người này còn đến gây với nàng nghiêm trọng hơn nữa."

      "Ách?" câu thức tỉnh người trong mộng, Tô Nhược Mộng giật mình nhìn , trong lòng cũng khẳng định tính chân thực của câu này. Những người này từ trước đến nay đều chỉ ăn mềm ăn cứng, nếu Lôi Ngạo Thiên bảo vệ nàng nữa, chỉ những ngày tiếp theo của nàng và mẫu thân dễ chịu chút nào.

      Tô Nhược Mộng trầm ngâm, hồi lâu tiếng nào, Lôi Ngạo Thiên cũng thúc giục nàng, mà để mặc cho nàng lo lắng. sợ nàng cự tuyệt, bởi vì, tuyệt đối buông tay, cho nên, nàng có cự tuyệt cũng vô ích.

      "Được! Ta đồng ý! Nhưng mà, ta có điều kiện, nếu ngươi thể đáp ứng điều kiện của ta, giá nào ta cũng thành thân với ngươi!"

      P.S: Từ mai có thêm bạn Tiêu Phù Dung edit truyện chung với mình, mong nhận được ủng hộ của các bạn http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :