1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Giáo chủ, phu nhân bảo ngài đi làm ruộng - Nông Gia Nữu Nữu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      GIÁO CHỦ, PHU NHÂN BẢO NGÀI LÀM RUỘNG


      Tác giả: Nông Gia Nữu Nữu

      Edit: SCR0811

      Raw: ngocquynh520


      Giới thiệu:

      Tô Nhược Mộng vất vả lắm mới chấp nhận được mình từ nhân viên công vụ biến thành thôn nữ.

      Trong đêm mưa gió bão bùng, nàng lại bị tên nam nhân đẹp như tiên tử ăn sạch vào bụng.

      Nhưng tại sao cái tên "Đạo tặc hái hoa" này còn chưa chịu ? Còn nàng phải chịu trách nhiệm với ?

      Được rồi, thu mỹ nam, làm ấm chăn cũng tồi.

      Nhưng mà, lại là giáo chủ Ma giáo, kẻ thù vô số.

      ...

      Chúng ta lén lút cưới nhau được ? Được!

      Sinh cái bánh bao được ? Được!

      Để giáo chúng làm ruộng được ? Được!

      Người được chỉ phúc vi hôn tới cửa cầu hôn được ? muốn chết!

      Cha ruột đến giành Thịnh Thế Điền Viên được ? đừng có mơ!

      Bị ép buộc, chúng ta liền thay đổi triều đại được ? tệ!

      Đoạn trích 1:

      Ánh mắt của Lôi Ngạo Thiên xẹt qua đôi nam nữ trước mắt, chế nhạo: "Nương tử, dường như nhân phẩm của nàng tốt lắm?"

      Tô Nhược Mộng nhún vai, duỗi lưng, xoay người trở về nhà: "Phẩm chất của ta tốt, bởi vậy chàng đừng có gì cái gì mà bắt ta chịu trách nhiệm!"

      "Vậy để vi phu chịu trách nhiệm cho!" Mỗ nam vẻ mặt phấn chấn.

      "Sao cũng được!" Mỗ nữ hắc tuyến đầy mặt, chân bước qua cửa lại rụt trở về: "Nếu chàng có thể làm cho bọn họ đừng tới phiền ta nữa, ta ..."

      "Phanh phanh phanh..." Bên tai truyền đến thanh của vật nặng rơi xuống, mỗ nữ quay đầu lại, chỉ thấy mỗi mình mỗ nam đứng phủi tay phía sau.

      "Người đâu rồi?"

      "Ném ra ngoài rồi. Sau này người nương tử ghét, cứ để vi phu tới thu thập."

      Đoạn trích 2:

      Tô Nhược Mộng buồn bực nhìn đám nam tử cặm cụi ăn, nâng trán hỏi: "Ngoài ăn ra các ngươi còn biết làm gì?"

      Đám đông nam tử đồng loạt ngẩng đầu, nhất loạt lên tiếng: "Thưa phu nhân, thuộc hạ còn có thể giết người."

      "Nhà ta nuôi người nhàn hạ."

      "... Chúng tôi có thể giết người để kiếm tiền hiếu kính phu nhân."

      "Ta thèm mấy đồng tiền đẫm máu đó."

      "..." Đám đông nam tử liếc nhau cái, ăn ý : "Xin phu nhân chỉ !"

      "Tất cả các ngươi đều làm ruộng cho ta!"

      Đám đông nam tử buồn bã trong lòng: Giết người dễ, làm ruộng mới khó.

      Đoạn trích 3:

      "Nhược Mộng, ta là phụ thân của con đây!" Trung niên nam tử xong, lại giơ tay lau nước mắt, len lén liếc nhìn toàn cảnh của Thịnh Thế Điền Viên.

      Tô Nhược Mộng lười biếng mân mê móng tay, nét mặt tươi cười như hoa, quay đầu nhìn nam tử ôm chặt nàng: "Phu quân, hình như tình hình tài chính gần đây của ma giáo các chàng được khởi sắc lắm đúng ? , chàng bắt trói ông ta làm con tin để kiếm khoản ?"

      Lôi Ngạo Thiên lộ vẻ mặt vui mừng, gật đầu như giã tỏi: "Vi phu tuân lệnh!" xong, vung tay cái, mấy nam tử ngứa tay phía sau lập tức ùa lên.

      "Tô Nhược Mộng, ta là cha ruột của ngươi, là thừa tướng của Đông Lý quốc." Trung niên nam nhân giơ chân, giận đến mức ria mép dựng ngược.

      "Nếu ông phải thừa tướng, ông nghĩ ta còn thèm bắt trói ông sao?"

      Lời của editor: Hố mới đào, số chương, lịch post, mong mọi người ủng hộ








      Chris, ThiênMinh, PhongVy3 others thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển 1: Chấp tử chi thủ


      Chương 1: Gặp hái hoa tặc trong đêm

      Giữa trời đêm bỗng xẹt qua tia chớp, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến cả căn phòng như bừng sáng trong nháy mắt, sau đó lại chìm vào bóng tối.

      Oanh... Tiếng sấm thứ nhất nổ vang. Kéo theo đó là từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi mạnh xuống những mảnh ngói nóc nhà.

      Mưa càng rơi càng nặng hạt, gian yên tĩnh về đêm ở sơn thôn bỗng chốc bị náo loạn bởi những tiếng sấm chớp liên hồi. Tô Nhược Mộng nắm chặt chăn, nằm lỳ giường, cả người được bọc kín mít, cơ thể còn hơi run rẩy.

      Oanh... A... Lại tiếng sấm, nàng nhịn được hét ầm lên. Tiếng sấm là tử huyệt của nàng, nàng sợ nhất là mưa dông vào ban đêm, bởi vì, phim ảnh, phần lớn những chuyện kinh dị đều xảy ra vào những đêm mưa gió.

      Có lẽ đây là di chứng để lại từ việc ngày thường nàng hay xem phim kinh dị.

      "Khụ... Mộng Nhi, con lại bị sao nữa thế?" Cách vách truyền đến mấy tiếng ho khan kèm theo câu hỏi thăm đầy quan tâm, đây là mẹ ruột của nàng - Tô thị.

      Cái đầu của nàng lộ ra khỏi chăn, sợ hãi quét nhìn lượt khắp căn phòng tối đen như mực, vọng qua phòng cách vách: "Mẹ, con sao! Người ngủ sớm chút . Con chỉ bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc mà thôi."

      "Khụ... sao là tốt rồi, ngủ nhanh ." Giọng khàn như phải vác vật nặng của Tô thị truyền tới.

      "Con biết rồi." Tô Nhược Mộng đáp tiếng, ngửa đầu nằm xuống, suy nghĩ lung tung.

      Nàng nhớ, lúc ấy mình làm việc ở cục an toàn vệ sinh thực phẩm, đột nhiên bị đau bụng, còn đau đến mức hôn mê bất tỉnh, nhưng sao sau khi tỉnh dậy lại là bộ dáng này chứ? chỉ rời xa thành thị quen thuộc, nàng còn thần kỳ xuyên qua thời xuất tại quốc gia có trong lịch sử, nhập vào xác của thiếu nữ nhà nông, trở thành thôn nữ điển hình.

      Nàng vẫn luôn tiếp nhận nổi này, tất cả mọi chuyện xảy ra đều thể tưởng tượng nổi.

      Nguyên chủ của cơ thể này là hài tử mồ côi cha, năm đó Tô thị chưa kết hôn mà có con nên bị người nhà trục xuất ra khỏi cửa, đành phải theo bà vú của mình trở về quê quán của bà ấy, rồi sinh ra nàng ở đó.

      Phong tục ở nơi này rất nghiêm, lúc ấy bà vú với người ngoài Tô thị là vợ của người bà con xa của bà, nhà nàng gặp nạn lũ lụt, cho nên nàng phải ngàn dặm xa xôi tới tìm nơi nương tựa. Cũng biết là do di chứng để lại khi sinh nàng, hay do tâm tình uất ức lâu ngày tích tụ, mà từ đó thân thể Tô thị luôn khỏe, hằng năm đều hay bị ho khan, thân thể đoán chừng còn yếu hơn Lâm Đại Ngọc.

      Hai năm trước, lão bà vú qua đời, gánh nặng trong nhà liền rơi xuống vai nàng. tháng trước, nàng lên núi chặt củi, lúc lấy củi cẩn thận bị té xuống núi, sau đó, khi tỉnh lại liền trở thành nàng.

      May mà trí nhớ của nguyên chủ vẫn còn tồn tại, nếu , nàng chỉ có thể học theo những nhân sĩ xuyên khác, làm bộ mất trí nhớ.

      Tới nơi này hơn tháng, nàng từ từ tiếp nhận mình thể quay về, dụng tâm chiếu cố mẫu thân ngã bệnh cùng hai mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn.

      Tô Nhược Mộng dần hồi tỉnh khỏi mớ suy nghĩ tán loạn trong đầu, đưa tay vuốt má phải, khỏi thở dài cái. Nàng cũng cần mỹ mạo tuyệt sắc, nhưng ít nhất cũng phải là mi thanh mục tú mới được chứ. Vậy mà hết lần này tới lần khác, nữ tử cùng tên cùng họ với nàng này, má trái tuyệt mỹ, má phải lại mang vết bớt to cỡ hai ngón tay có được từ khi còn trong bụng mẹ.

      Vì vậy, nàng trở thành nữ nhân xấu xí nhất của thôn Thanh Thủy, gần đây, bởi vì thay đổi tác phong mềm yếu trong quá khứ, nàng lại mang thêm cái danh ác nữ.

      Điều này cũng thể trách nàng, là đứa nhi tử và con dâu vô sỉ của bà vú kia khinh người quá đáng, ràng căn nhà ngói hai phòng ngủ phòng khách này là mẹ nàng dùng chính đồ trang sức của mình xây nên. Bọn họ lại đây là tài sản của bà vú, mấy năm nay luôn tìm cách cướp lấy nhà cửa và ruộng đất của nhà nàng.

      Thậm chí nàng còn hoài nghi nguyên chủ té từ núi xuống có phải là chuyện tốt bọn họ làm ra hay ?

      Kể từ sau khi nàng tiến vào thân thể của chủ cũ, nàng liền thay đổi tác phong mềm yếu thường ngày, mỗi lần đều khiến cho đôi vợ chồng vô sỉ kia tức giận đến giơ chân. Cho nên, bọn họ liền lan truyền trong thôn nàng cưỡng chiếm nhà cửa và ruộng đất của bọn họ thế nào? Ác độc mắng chửi nhục mạ bọn họ ra sao? Hung hăng đuổi họ ra cửa như thế nào?

      Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng trở thành nữ nhân xấu xí nhất kèm ác nữ của thôn Thanh Thủy.

      Bởi vì Tô thị quanh năm mang bệnh trong người, những món đồ trang sức đáng tiền kia sớm dùng hết rồi. Lúc nàng bị thương, Tô thị còn đem miếng ngọc bội quý giá nhất bán, nghe đó là tín vật mà phụ thân của nàng tặng. Cho nên, ở nhà ngoại trừ còn sót lại chút đồ ăn còn món nào đáng giá nữa.

      Aizz, những thứ đồ ăn kia biết còn duy trì được bao lâu đây, ai kêu nguyên chủ lại là người biết trồng trọt cơ chứ? Thu hoạch ở ruộng kém tới cực điểm, vài mẫu ruộng lại thể nuôi sống hai mẹ con, nàng đúng là phục nguyên chủ này mà.

      Em ngươi... Đừng có đùa nhau vậy chứ? mưa gió trong đêm rồi, lại còn muốn nàng ra phòng ngoài nhà xí. Nếu phải bụng đau đến lăn lộn, nàng tuyệt đối cắn răng gắng nhịn đến sáng.

      Ai biết trong hầm cầu có đột nhiên xuất cái tay thò ra sờ mông nàng hay ? Hay là, giữa những tiếng sấm chớp vang trời, trước mặt đột nhiên xuất cái lưỡi dài đưa qua đưa lại.

      "Ừ..." Nàng sợ hãi lắc đầu, giờ phút này, nàng vô cùng hối hận vì lúc trước xem quá nhiều phim kinh dị.

      Lúc này đây, những hình ảnh kinh dị trong đầu chính là đạo cụ tốt nhất để trừng phạt nàng.

      Tô Nhược Mộng co người, đầu dám nâng lên, bước chậm từng bước về phía nhà xí, sau khi giải quyết xong, lại liều mạng chạy thẳng vào trong nhà.

      Nàng thở hơi chạy trở về phòng, tựa lưng vào cửa, da đầu vẫn còn tê dại, thần trí vẫn chưa thoát ra được khỏi sợ hãi, nàng lại tiến vào dòng xoáy sợ hãi khác.

      "Đừng động!" Thân thể của nàng chợt rơi vào vòm ngực nóng bỏng, đối phương ôm lấy nàng từ phía sau, nàng cách nào thấy được đối phương là người hay quỷ, nhưng dựa vào nhiệt độ cơ thể của để phán đoán chắc là người rồi.

      "Ngươi là ai?" Kỳ tích là sợ hãi trong lòng lại vì mà biến mất hơn phân nửa, nếu phải vì hông nàng bị vật cứng chỉa vào, nếu phải vì nàng sợ đối phương trực tiếp đao giết chết, rất có khả năng nửa sợ hãi còn lại cũng biến mất.

      Đêm hôm khuya khoắc, cầm hung khí xông vào nhà dân, phải vì tiền chính là vì sắc?

      Vì tiền? Nhà nàng có thể xem là nhà nghèo nhất toàn thôn, mặc dù phòng ốc trông có vẻ tốt chút, nhưng phòng ốc lại thể vác được. Vì sắc? Đây tuyệt đối là chuyện thể nào, bởi vì nàng là xấu nữ ban ngày tiểu hài tử nhìn thấy còn bị dọa đến tè ra quần. Huống chi bây giờ còn là ban đêm, thể đảm bảo nam nhân này vừa nhìn thấy tôn dung của nàng xong bị hù đến sùi bọt mép.

      Nếu có người vì sắc mà đến, nàng nghĩ: Nam tử này phải dưa héo chính là táo rách, thậm chí có thể là nhân sĩ thiếu não.

      "Ừm, nhà ta rất nghèo, có lẽ tối nay ngươi phải chuyến rồi. Nếu , ngươi thêm chừng ba trăm thước nữa , theo ta quan sát bạc nhà tương đối nhiều."

      Tô Nhược Mộng xong, khóe miệng nhịn được lộ ra nụ cười tà tứ. Lão Ổ à, ngươi thấy lợi quên nghĩa, hôm nay, báo ứng của ngươi tới rồi. Sáng mai ta tự mình nhìn xem hai vợ chồng các ngươi khóc thành bộ dạng gì?

      "Chừng ba trăm thước?" Thanh khàn khàn mang theo nghi ngờ nồng nặc, hơi thở của phả lên tai nàng, có hơi ngứa, chẳng biết tại sao tâm Tô Nhược Mộng lại run lên cái?

      "Đúng vậy! để ta tự mình dẫn ngươi ?" Não thô như Tô Nhược Mộng cũng bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó bình thường, bởi vì nhiệt độ của nam nhân này ngừng tăng lên, mà giọng của lại khàn khàn, mang theo ham muốn đầy mê hoặc.

      Đây là Hái hoa tặc!

      Nàng phải là nữ sinh ngu ngốc, đương nhiên hiểu được những phản ứng này bắt nguồn từ cái gì. Cái tên đàn ông cặn bã trước kia cũng từng có phản ứng tương tự, chỉ có điều bị nàng dùng lý do để dành cho đêm tân hôn mà uyển chuyển cự tuyệt.

      Nhưng người não thô như nàng lại ngờ tới tên đàn ông cặn bã đó lại làm gian díu với em họ nàng, thậm chí còn để lại mầm móng trong người của người ta. Nếu phải vì chuyện này cách nào giấu diếm được nữa, rất có thể nàng bị lừa đến sau khi kết hôn.

      Tô Nhược Mộng đè nén sợ hãi trong lòng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Nhà kia giàu có nhất nhì trong thôn ta, giờ ta dẫn ngươi qua đó."

      "Người của nàng mát, thơm!" Giọng khàn khàn lại lần nữa truyền đến, chỉ đó điều, lần này bắt đầu giải đáp nghi vấn của nàng rồi.

      Lôi Ngạo Thiên tham lam liếm lên da thịt mát lạnh của nàng, thân thể bắt đầu nghe theo điều khiến, vốn định tìm chỗ, dùng nội lực bức mị dược trong cơ thể ra, lấy công lực của làm chuyện đó cũng gọi là khó. Nhưng mà, khi ngửi thấy mùi hương người nàng cả người đều nóng lên, mùi hương này khiến cho có cảm giác rất thoải mái.

      Mùi hương người nàng hề giống với mùi thơm người những nữ tử khác, mặc dù có công phu cái thế, nhưng trời sanh lại nhạy cảm với mùi phấn son người nữ tử. Cho nên, dù hôm nay người cùng tỷ thí là môn chủ của Yên Nguyệt Môn có thành công hạ được mị dược cho cũng cách nào đạt được ý nguyện.

      Nhưng bây giờ lại cảm thấy mùi hương người nữ tử này rất thoải mái, định kêu nàng đừng lên tiếng, mượn chỗ của nàng để vận công bức độc, nào biết vừa tiếp xúc với thân thể của nàng liền bị mất khống chế.

      Loại cảm giác này quá xa lạ, thân thể của cho tới giờ cũng chưa có nữ tử nào có thể gần gũi, nhưng bây giờ chỉ mẫn cảm với nàng, còn cảm thấy rất thoải mái, chuyện này quả quá bất ngờ.

      Tô Nhược Mộng bội phục dũng khí của người này, chẳng lẽ sợ bị nàng hù dọa hay sao? Tròng mắt đen chuyển động, Tô Nhược Mộng nghĩ thông suốt, nhất định là người này chưa biết hình dạng của nàng? cũng là bởi vì biết hình dáng của nàng thế nào, cho nên mới phải ôm nàng từ phía sau.

      Trong óc chợt sáng lên, nảy ra mưu kế, Tô Nhược Mộng chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía sau, muốn để cho đối phương nhìn má phải của nàng, mượn chuyện này để hù ngã đối phương.

      Nàng cố ý õng ẹo nhìn đối phương hỏi: "Đại ca, ngươi xem dáng dấp của ta có phải rất đẹp hay ?" Trong lòng lại thập phần mong đợi nhìn thấy dáng vẻ hối hận của đối phương, nếu như ngoài dự liệu, đối phương hối hận đến mức hận thể chọt mù hai mắt của mình.

      Đến đây , đầu tiên là thất kinh, sau đó đẩy ta ra, tiếp nữa là đấm ngực dậm chân, rồi chạy trốn.

      Tô Nhược Mộng hơi ngước mắt nhìn về đối phương, đột nhiên, mắt trừng lớn, tim đập nhanh, mặt cứng ngắc, trong lòng cũng hối hận.

      Nam nhân đẹp như vậy vừa nhìn là biết chỉ có thể gặp được trong mơ, sớm biết thế, vừa nãy nàng quay mặt lại rồi, còn có thể có tình đêm giữa xấu nữ và mỹ nam.

      "Phi, phi, phi... nghĩ bậy bạ cái gì đấy? Tô Nhược Mộng, ngươi tà ác quá rồi. Bây giờ ngươi bị người ta làm chuyện đó, trong đầu ngươi lại còn suy nghĩ....." Bị ý tưởng nảy ra trong đầu làm cho giật mình, Tô Nhược Mộng vỗ trán, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, trong lòng lại thầm trách cứ bản thân.

      ra cũng thể trách mình được, ai bảo nam nhân này lại có dáng dấp khiến cho nam nhân thấy hận, nữ nhân thấy cơ chứ?

      "Ừ, đẹp vô cùng." Giờ phút này, trong mắt Lôi Ngạo Thiên chỉ nhìn thấy cặp mắt tinh khiết kia, những thứ khác bắt đầu trở nên mơ hồ. biết mị dược mà mình áp chế phút buông lỏng vừa nãy của mà chạy dọc khắp tứ chi, giờ có muốn dùng nội lực bức độc ra cũng được nữa rồi.
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi5 others thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Lôi Ngạo Thiên mất khống chế

      "Ách?" Tô Nhược Mộng khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nam nhân dáng dấp xinh đẹp này thiếu não ? Quả nhiên ông trời luôn công bằng nhất, tự tay mở cho ngươi cánh cửa đồng thời cũng thuận tay đóng cánh cửa sổ lại.

      "Người nàng thoải mái, ừ...." Đột nhiên cả người bị bế bổng lên , môi cũng bị người ta che kín lại, khiến nàng muốn kêu cũng kêu được.

      Lúc này cả người Lôi Ngạo Thiên giống như ngọn núi lửa sắp phun trào, người từ trước đến nay luôn tự hào về khả năng kiềm chế của mình như , giờ chỉ muốn tìm được an ủi từ người nữ nhân này, tìm được nguyên nhân gây ra cảm giác kỳ quái này.

      Ý thức mơ hồ, hành động lại vô cùng quả quyết. ôm nàng bước từng bước về phía giường gỗ.

      Tô Nhược Mộng theo bản năng giơ tay đẩy ngực , nhưng mà, mặc dù dáng dấp đối phương đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng lồng ngực của lại đầy vẻ nam tính, cách lớp quần áo nàng vẫn có thể sờ được cơ ngực rắn chắc của .

      Phanh... Nàng bị người ta ném lên giường, "Cứu... Ách...." Tô Nhược Mộng ngậm miệng lần nữa, những thể, còn thuận tay điểm lên người nàng cái, bây giờ nàng hoàn toàn trở thành kẻ câm.

      Giờ phút này, Tô Nhược Mộng quả rất muốn khóc, mặc dù mỹ nam, nhưng, bị thiếu não mà! Thiệt thòi lớn rồi!

      Nếu để cho người khác biết đứa xấu nữ kèm ác nữ là nàng bị kẻ tuyệt sắc lại ngu ngốc tàn phá, biết những người đó đứng sau lưng cười nhạo nàng may mắn, hay hả hê nhìn nàng bị trầm lồng heo, buộc đá ném sông làm mồi cho cá?

      Nếu vậy, kẻ vui nhất chính là cặp vợ chồng nhà Lão Ổ rồi.

      Nếu vậy, người thương tâm nhất chính là vị mẫu thân yếu hơn cả Lâm Đại Ngọc kia rồi.

      được! Nàng thể để chuyện đó xảy ra được, mặc dù nàng có tình cảm gì sâu đậm với vị mẫu thân này, nhưng mà, hơn tháng nay, vị mẫu thân này cũng đối xử với nàng rất tốt.

      Giờ mình chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, phải có nghĩa vụ thay nàng chiếu cố tốt cho mẫu thân.

      Nghĩ lát, Tô Nhược Mộng bắt đầu ra sức chống cự, trong miệng phát ra từng tiếng ư ử đứt quãng. Nhưng nàng biết, chút phản kháng này của nàng đối với cao thủ võ lâm mà , giống như gãi ngứa vậy.

      Theo từng cử động giãy dụa, những chỗ lồi lõm người nàng ngừng ma sát vào người Lôi Ngạo Thiên, điều này thể nghi ngờ chính là châm thêm lửa người , khiến càng ngày càng mất lý trí.

      Rẹt - y phục mỏng manh người Tô Nhược Mộng bị dùng tay xé ra, lập tức biến thành hai mảnh vải rách, phiêu đãng rơi đất.

      Ách - Tô Nhược Mộng nhịn được cũng hít hơi, theo phản xạ có điều kiện muốn đưa tay bảo vệ phong cảnh trước ngực. Nhưng mà, hai tay của nàng sớm bị người ta giam cầm đầu, nhúc nhích được chút nào.

      Dán lên da thịt lạnh như băng, Lôi Ngạo Thiên thoải mái rên rỉ tiếng, cái tay khác ngừng cởi quần áo còn xót lại người hai người vứt xuống đất, dựa vào phản ứng bản năng của cơ thể, ngây ngô chạy người nàng.

      Đến lúc này, dù Tô Nhược Mộng có là heo cũng biết tối nay mình khó lòng chạy thoát. Trong lòng đau xót, khóe mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ.

      Lôi Ngạo Thiên bị nước mắt mặt nàng làm cho sợ run lên, chẳng biết tại sao trong lòng lại căng thẳng, ý thức trong đầu bỗng chốc trở nên ràng. cúi đầu nhàng hôn lên nước mắt mặt nàng, bên tai nàng câu mà tưởng rằng cả đời này cũng với bất kỳ nữ nhân nào: "Ta chịu trách nhiệm."

      Ách - Tô Nhược Mộng quên cả khóc, kinh ngạc nhìn , ánh mắt của có tiểu điểm, nhiệt độ cũng càng ngày càng nóng. Điều này khiến nàng rất hoang mang, theo lý thuyết kẻ ngu thể nào được mấy lời như chịu trách nhiệm gì gì đó, nhưng nếu phải người ngu, sao lại làm ra việc thế này?

      Chẳng lẽ...

      Tô Nhược Mộng bị ý tưởng thoáng qua trong đầu mình làm cho giật mình, muốn hỏi chút, nhưng lại ra lời, chỉ đành mở to mắt nhìn , hi vọng có thể xem hiểu nghi vấn trong mắt nàng: "Có phải ngươi trúng độc hay ?"

      "Ta trúng mị dược, nàng giúp ta chút, ta nhất định chịu trách nhiệm." Lôi Ngạo Thiên nhìn vào mắt nàng, lên tiếng.

      Oanh - đầu Tô Nhược Mộng như nổ sấm, chuyện này khó tin mà. vậy mà lại có thể hiểu được suy nghĩ trong mắt nàng, quả trúng độc.

      Ừ... Lôi Ngạo Thiên lần nữa hôn lên môi nàng, nhàng gặm cắn, cứ như đó là món ngon tuyệt thế, ăn sâu vào xương cốt.

      Tô Nhược Mộng cũng chầm chậm hòa tan vào cái hôn hoàn toàn chút kỹ xảo đó, cả người bắt đầu nóng rang lên, phản kháng nữa, nhắm mắt lại cảm thụ ôn nhu của nam nhân này.

      Mỗi động tác của Lôi Ngạo Thiên đều rất êm ái, tận lực khắc chế mãnh thú bị giam trong cơ thể. Chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ muốn bị nàng ghét bỏ, muốn cùng nàng cảm nhận cái cảm giác xa lạ mà lại đầy kích tình này.

      Dược tính bắt đầu lan tràn, Lôi Ngạo Thiên cách nào nhẫn nhịn được nữa.

      Tô Nhược Mộng cắn răng, đưa tay liều mạng đánh , đau, là đau! Nếu có thể kêu ra được, nàng sớm hét ầm lên rồi.

      Trước kia phải ai cũng là chỉ đau chút thôi sao? Sao nàng lại cảm thấy cả người mình như sắp vỡ ra thế này?

      Lôi Ngạo Thiên cảm nhận được khó chịu của nàng, nhưng cảm giác căng chặt này khiến cách nào ngừng lại được, từng dòng điện như đánh thẳng vào tứ chi , thả chậm tốc độ, nhìn nàng, khàn giọng : "Rất đau sao? Có khá hơn chút nào ?"

      Tô Nhược Mộng mãnh liệt gật đầu, đột nhiên, điểm lên người nàng cái, : "Có thể chuyện rồi." Nhưng nàng còn chưa có cơ hội chuyện, đôi môi nóng bỏng lại bắt đầu dùng sức gặm cắn môi đào của nàng.

      "Ừ..." Cảm giác đau đớn và thích trong người dần bị thay thế bởi tê dại, Tô Nhược Mộng biết phải làm gì mới đúng? Nàng ngớ ra, theo cảm giác ngày càng mãnh liệt, nàng kìm hãm được mà bắt đầu rên rỉ.

      Lôi Ngạo Thiên nghe được tiếng rên của Tô Nhược Mộng, lập tức lại mất khống chế, chuyển động nhanh hơn.

      đêm vô mộng, đêm xuân sắc.

      Tô thị thấy trời sáng mà Tô Nhược Mộng còn chưa rời giường, liền muốn qua kêu nàng rời giường. Chỉ có điều, màn trước mắt lại khiến nàng sợ đến trợn mắt há mồm, đất ném đầy y phục, dưới giường đặt hai đôi giày.

      "A....." Cả người Tô thị run rẩy, từ từ dời mắt đến giường gỗ, khi nàng nhìn thấy cặp đôi đóng cảnh uyên ương giường, lập tức bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, ngã người đất, liều mạng hét ầm lên.

      "Mẹ, sao thế?" Rốt cuộc Tô Nhược Mộng cũng ngồi dậy khỏi giường, gấp gáp nhìn Tô thị dưới đất.

      "A... ngươi là ai? Các người là ai? Mộng Nhi của ta đâu? Các ngươi đem nàng đâu rồi?" Tô thị nhìn khuôn mặt xa lạ giường, kinh ngạc hỏi.

      Mộng Nhi của nàng đâu? Tại sao lại có hai người xa lạ ngủ giường của Mộng Nhi?

      Tô Nhược Mộng nóng nảy, kéo chăn muốn rời giường, nhưng khi nhìn thấy thân thể nam tử dưới chăn, cũng nhịn được hét ầm lên: "A... Sao ngươi lại ở đây? Ngươi là ai?"

      Nàng bối rối, nàng vốn tưởng rằng chỉ là giấc mộng xuân, ai ngờ hết thảy lại là .

      Nhìn nam tử tuyệt sắc này, tình cảnh kích tình tối qua như thủy triều tràn vào đầu nàng. Nàng kéo chăn che cơ thể của mình lại, gấp gáp nhìn Tô thị, : "Mẹ, ta... ta... ... ...."








      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi4 others thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: Mày mắt đưa tình

      Nhìn nam tử tuyệt sắc này, tình cảnh kích tình tối qua như thủy triều tràn vào đầu nàng. Nàng kéo chăn che cơ thể của mình lại, gấp gáp nhìn Tô thị, : "Mẹ, ta... ta... ... ...."

      Tô thị nghe nàng kêu mẹ, hơn nữa giọng này cũng đúng là giọng của Mộng nhi, vì vậy, hai mắt vốn trợn to lại nghiêm túc xem xét dò tìm đầu mối lúc lâu, đột nhiên mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ, run rẩy : "Con là Mộng nhi? Sao vết bớt mặt con lại biến mất rồi?"

      Người giường là Mộng Nhi, nhưng mà, nàng hiểu sao chỉ trong đêm, vết bớt mặt Mộng Nhi lại còn nữa? Còn nam nhân giường kia là sao nữa chứ? Nhìn tình hình , Mộng Nhi của nàng chắc chắn xảy ra quan hệ với nam nhân này.

      Sao có thể như vậy chứ? Mộng Nhi là nữ tử chưa chồng, nếu để cho người trong thôn phát nàng mất trong sạch trước khi thành thân, nàng bị trầm lồng heo mất.

      được! Mộng Nhi là sinh mạng của nàng, là tất cả của nàng, nàng thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra được.

      Tuyệt đối !

      "Vết bớt mặt con còn nữa? Chuyện này sao có thể?" Lần này đổi lại thành Tô Nhược Mộng mất bình tĩnh, bớt thấy, vậy má phải của nàng có phải trở nên tuyệt mỹ giống như má trái ? Vậy phải nàng từ nữ tử xấu xí nhất trở thành mỹ nữ tuyệt sắc hay sao?

      "Mộng Nhi, con mặc y phục vào nhanh . Người nam nhân giường kia là ai? Sao lại xuất trong phòng con?" Tô thị như được tiếp thêm sức mạnh, chân nàng còn như nhũn ra nữa, nhanh chóng đứng dậy, khom lưng thu thập y phục đất, đưa cho Tô Nhược Mộng.

      "À." Tô Nhược Mộng nhận lấy y phục, cúi đầu liếc mắt nhìn dung mạo tuyệt sắc ngủ yên giường. Cảnh tượng nóng bỏng tối qua lại lần nữa tràn vào đầu nàng, mặt nàng nóng lên trong nháy mắt, cứ như máu huyết toàn thân đều ăn ý vọt hết lên mặt nàng vậy.

      "Mộng Nhi, con nhanh lên chút! Nếu để cho người khác nhìn thấy, con bị trầm lồng heo đó. Mẹ cũng chỉ còn lại mình con, mẹ cho phép chuyện đó xảy ra." Tô thị thấy Tô Nhược Mộng vẫn còn kinh ngạc, ngẩn người nhìn chằm chằm nam nhân giường, nhịn được gấp gáp thúc giục nàng.

      Cánh tay nắm y phục của Tô Nhược Mộng khựng lại, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tô thị. Trời ạ! có chuyện trầm lồng heo sao, đây rốt cuộc là cái địa phương gì vậy trời?

      Người bị mất trong sạch là nàng, sao những người này còn hạ độc thủ với người bị hại cơ chứ?

      Phong tục nơi này là cổ hủ, là tàn khốc. Chẳng lẽ trong mắt bọn họ, sinh mạng của nữ tử như rơm rác hay sao? Mà trong sạch của nữ tử lại nặng tựa sinh mạng?

      Cả người Tô Nhược Mộng run rẩy, chính nàng cũng đây là do sợ hay do tức giận?

      "Mẹ, tự con mất trong sạch, mắc mớ gì đến bọn họ? Sao bọn họ lại bắt con trầm lồng heo?"

      Tô thị nghe vậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng như nhìn quái vật, lâu thể chuyện. Nữ tử trước mắt này là Mộng Nhi của nàng sao? Mộng Nhi luôn luôn nhút nhát bảo thủ sao có thể ra những lời to gan như thế? Sao có thể có suy nghĩ kinh hãi thế tục như vậy?

      ! Người trước mắt phải là Mộng Nhi của nàng, nhưng mà, nàng vẫn gọi mình là nương, hơn nữa giọng kia đúng là của Mộng Nhi.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mộng Nhi của nàng từ lúc nào trở nên như vậy?"

      "Con là Mộng Nhi sao?"

      Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm Tô thị, chợt gật đầu, lên tiếng: "Là con! Mẹ, con là Mộng Nhi!"

      "Nhưng mà, sao con lại có thể có ý nghĩ như vậy?" Tô thị chần chờ nhìn Tô Nhược Mộng, thấp giọng hỏi.

      Ý nghĩ như vậy? Tô Nhược Mộng mờ mịt nhìn Tô thị, đột nhiên, có chút hiểu câu của nàng. Nàng mấp máy môi, : "Mẹ, nữ tử chúng ta cũng là người, tại sao chịu phạt lại là nữ tử chúng ta? Chúng ta mất trong sạch phải rất đáng thương rồi hay sao? Sao còn phải kéo chúng ta trầm lồng heo? Tánh mạng mỗi con người phải đều giống nhau hay sao? Sao kẻ đáng chết lại là chúng ta?"

      Tô Nhược Mộng hơi mất khống chế, liên tiếp hỏi dồn Tô thị, nàng phải biết cổ đại là nơi trọng nam khinh nữ, nhưng mà, dù sao nàng cũng lớn lên ở nơi cờ đỏ năm sao, nền giáo dục mà nàng tiếp nhận là nam nữ bình đẳng. Nữ tử mất trong sạch, cũng là tội đáng chết!

      Tô thị chảy nước mắt, nhàng lắc đầu, nghẹn ngào : "Đây chính là số mạng của nữ tử chúng ta!"

      Mạng? Mạng của nữ tử phải là mạng sao? Cũng bởi vì là mạng, nên mới thể như rơm rác, tiện như kiến hôi.

      Tay Tô Nhược Mộng siết chặt thành quyền, hai môi mím chặt, ngồi yên giường nhúc nhích.

      Lôi Ngạo Thiên vẫn nằm yên giả ngủ giường cách nào giả bộ được nữa, run rẩy của Tô Nhược Mộng khiến tim thắt lại. vốn định nghe xem nữ tử này phản ứng thế nào, nhưng mà, nghe nàng đặt câu hỏi với mẹ của nàng, tiếp tục bình tĩnh được nữa.

      Nàng là nữ tử thế nào? Suy nghĩ của nàng quả là vượt mức, nhưng tính ra nữ tử như thế lại rất hợp với giáo chủ Ma giáo bị trói buộc bởi lễ giáo thế tục như .

      Đơn giản chính là tuyệt phối!

      Đột nhiên rất muốn mở mắt xem xem nữ tử này có dáng dấp thế nào? Bởi vì trong đầu , chỉ nhớ mỗi đôi mắt sáng tinh khiết kia.

      "Hơ..." Lôi Ngạo Thiên há to mồm ngáp cái, lại duỗi thẳng lưng. Nghĩ đến chuyện mình sắp được nhìn thấy nữ tử đặc biệt đó, tim khỏi đập bình bịch.

      chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn vào phía trong giường, đập vào mắt là khuôn mặt trái xoan chút son phấn, lông mày như khói, hai tròng mắt long lanh tựa nước, môi đỏ thẫm như ráng chiều, đẹp nhất là đôi mắt sáng như nước hồ thu.

      đẹp!

      Ánh mắt quét đến cánh tay thon ngọc ngà lộ ra ngoài của nàng, trong đầu lên cảnh quấn quít nóng bỏng của họ tối qua, tầm mắt dời , chống lại cặp mắt đen trong suốt như nước của nàng, mắt chớp lấy cái.

      Ánh mắt của Tô Nhược Mộng cũng nháy mà dõi theo , trong lòng cũng bắt đầu rung động. Đêm qua nàng biết dáng dấp của rất tuấn dật, nhưng chưa từng nghĩ tới, bộ dáng lim dim lúc vừa tỉnh ngủ của lại càng mê người hơn nữa.

      Nét phong nhã người nam nhân này nàng chưa từng gặp được, mặc dù lúc này bộ dạng của có phần xốc xếch, mặt có lộ đôi chút bất an, nhưng vẻ đẹp của vẫn hề giảm chút nào, ngược lại, càng khiến cho người khác cảm nhận được phóng khoáng chịu trói buộc từ người .

      Hai người ngẩn ngơ ngắm nhìn đối phương, hoàn toàn quên mất trong phòng còn có Tô thị, là nữ nhân tuân thủ nữ tắc.

      Tô thị nhìn bộ dáng mày mắt đưa tình của bọn họ, trong lòng càng thêm kinh ngạc, nhịn được lên tiếng cắt đứt trao đổi tiếng động giữa bọn họ, nhìn chằm chằm người nam nhân kia, hỏi: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở trong phòng nữ nhi ta?"

      "Nhạc mẫu đại nhân, ta để cho nữ nhi của ngài bị trầm lồng heo, ta chịu trách nhiệm." Lôi Ngạo Thiên hỏi đằng trả lời nẻo, tầm mắt dời khỏi người Lôi Ngạo Thiên, quay đầu nhìn Tô thị trong phòng, gằn từng chữ .
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi4 others thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4: cần ngươi chịu trách nhiệm

      "Ta cần ngươi chịu trách nhiệm!" Tô Nhược Mộng lập tức cự tuyệt, trợn to hai mắt nhìn , con ngươi trầm xuống.

      Vốn là Tô thị thở phào nhõm trước câu của Lôi Ngạo Thiên, nhưng chẳng mấy chốc, Tô Nhược Mộng lại lên tiếng cự tuyệt khiến nàng kinh ngạc thôi.

      Nàng nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ hiểu, ngập ngừng: "Mộng nhi, con cái gì thế? Sao con có thể như vậy? Con có biết chuyện này quan hệ rất lớn đến khuê dự của nương hay ? Nếu con chịu thành thân với vị công tử này, con bị bọn họ bắt trầm lồng heo đó."

      Nàng sắp điên rồi, muốn điên rồi, vừa sáng ra bị đả kích liên tục hai ba lần, giờ Mộng Nhi còn gì mà đồng ý, phải là muốn cho người làm mẹ này đây gấp đến chết sao?

      Trái tim của nàng sao có thể chịu được những đả kích này chứ, Mộng Nhi thực thay đổi rồi, biến thành người hoàn toàn khác, thay đổi lớn đến mức người làm mẫu thân là nàng đây cũng sắp nhận ra được nữa rồi.

      Trước kia Mộng Nhi vừa nhát gan vừa hướng nội, bình thường mẫu thân gì nàng cũng phản đối. Bởi vì tự ti với dung mạo nên nàng cũng có bằng hữu, nhưng mà, giờ tính cách của nàng trở nên sáng sủa, cũng nhiều, nhưng có phải lá gan của nàng lớn quá rồi ? Sao có thể phát sinh quan hệ cùng nam tử xa lạ trước khi thành thân được kia chứ? Trọng điểm là nàng còn bày ra bộ dạng vân đạm phong khinh như vậy?

      Điên rồi, nếu phải chính là điên rồi, nàng bị điên rồi.

      "Ngạo Thiên." Lôi Ngạo Thiên hứng thú nhìn Tô Nhược Mộng, hé môi, trầm thấp ra hai chữ.

      "Cái gì?" Tô thị kinh ngạc nhìn , hiểu hai chữ này là có ý gì?

      Lôi Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Tô thị, mỉm cười : "Nhạc mẫu đại nhân, tên của ta là Lôi Ngạo Thiên." xong, lại quay đầu liếc mắt nhìn Tô Nhược Mộng, tiếp: "Xin nhạc mẫu đại nhân ra ngoài lát, ta có chuyện muốn với nàng."

      Tô thị liếc nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ mặt phức tạp, gật đầu, bất đắc dĩ phải lui ra ngoài.

      "Ta có gì muốn với ngươi hết, mời ngươi lập tức rời khỏi nhà ta." Nhìn Tô thị ra ngoài, Tô Nhược Mộng lập tức kéo chăn bảo vệ thân thể của mình, đưa tay chỉ ngoài cửa, vui quát.

      Nàng mới cần nam nhân này chịu trách nhiệm cái gì, nàng với chỉ là hai người hoàn toàn xa lạ, có chút tình cảm nào với nhau, thành hôn cái gì chứ?

      Đây phải là chịu trách nhiệm gì cả, đây căn bản là vô trách nhiệm với chính mình. Nàng bao giờ thành thân với người mà mình hoàn toàn quen!

      Lôi Ngạo Thiên bắt được tay nàng, khóe miệng vẽ ra nụ cười tà tứ, nhăn mặt : "Nương tử, nàng ăn sạch người ta rồi, sao có thể chịu trách nhiệm được chứ?"

      Nữ nhân này rất thú vị, buông tay đâu!

      Tô Nhược Mộng nổi giận, dùng sức rút tay mình ra, nhưng theo động tác mạnh bạo của nàng, tấm chăn người nàng cũng rớt xuống. Chỉ có điều, lúc này nàng giận đến sắp mất lý trí, căn bản chú ý cảnh xuân của mình lộ ra ngoài, mà nam nhân kia lại nhìn chằm chằm vào ngực nàng.

      "Ngươi cái gì? Tại sao ta phải chịu trách nhiệm với ngươi? ràng là lỗi của ngươi, ta chưa bắt ngươi phải chịu trách nhiệm còn chưa tính, ngươi còn đòi ngược lại ta." Bởi vì tức giận nên ngực Tô Nhược Mộng lên xuống phập phồng, càng làm cho phong cảnh trước ngực nàng thêm sinh động, nàng sắp bị nam nhân vô lại này làm cho tức chết rồi.

      Nhưng nàng vẫn hề nhận ra chút khác thường nào, mãi đến khi nàng phát hai dòng đỏ thẫm chảy xuống từ mũi nam nhân kia, cúi đầu nhìn lại mới phát trong lúc vô tình mình để lộ cảnh xuân.

      Tức quá ! đáng hận mà!

      " được nhìn!" Tô Nhược Mộng hét lớn với , lập tức đưa tay dùng sức kéo chăn lại về phía mình. Nhưng bi ai thay, bởi vì dùng sức quá mạnh, nên dù chăn có bị kéo về phía nàng , nhưng thân thể của nam nhân kia cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh lộ ra trước mặt nàng.

      "A... ngươi... ngươi... ngươi nhanh mặc quần áo vào ." Tô Nhược Mộng cẩn thận liếc nhìn cây đại thụ trong khu rừng đen, lập tức bị dọa đến mức thét lên.

      Mụ nội nó, vật kia cũng quá lớn rồi! Trách được giờ cả người nàng như sắp rời ra thành từng mảnh.

      Lôi Ngạo Thiên có chút ủy khuất nhìn nàng cái, nhanh chóng xuống giường moi y phục dưới chân giường lên, thuần thục mặc xong, lại xoay người ngồi xuống mép giường nhìn Tô Nhược Mộng, : "Nương tử, giờ ta bị nàng nhìn sạch hết rồi, nàng cũng đừng có mà ăn vạ nữa nhé?"

      phát mình rất thích nhìn dáng vẻ tức giận của nữ nhân này, ánh mắt của nàng bởi vì tức giận mà phát sáng rực rỡ như hai viên bảo thạch đen trong suốt. Bộ dáng sức sống dồi dào, tinh lực tràn trề đó khiến mê đắm thôi.

      Chỉ có điều, nếu để cho người giang hồ nhìn thấy giáo chủ Ma giáo khiến cho người ta nghe tin sợ mất mật là bày ra bộ dáng tiểu thụ này, đoán chừng con ngươi rơi đầy đất. Nhưng mà, cũng bởi vì là giáo chủ Ma giáo, là Lôi Ngạo Thiên, cho nên, làm việc từ trước đến giờ cốt chỉ để chính mình thoải mái.

      Cảm nhận và sinh tử của người khác, vốn chả có chút quan hệ nào với .

      "Ngươi cái gì thế, ai là nương tử của ngươi? Nhìn thấy hết sao chứ? Ngươi cho rằng vóc dáng của ngươi tốt lắm hay sao? Ngươi mặc y phục xong rồi ngay cho ta. Nếu để cho người khác phát ngươi ở trong phòng của ta, ta giết ngươi là được."

      Tô Nhược Mộng trừng to mắt quát , trong lòng hề có chút hảo cảm nào với nam nhân này, người bị thua thiệt là người ta, còn dám bày ra bộ dạng tiểu tức phụ đó. Nam nhân phải nên có khí khái của nam tử hán hay sao? Nhưng sao nam nhân trước mắt này lại bày ra cái dáng vẻ tiểu thụ đó?

      "Nương tử nàng tục nha. Dù sao nàng chính là nương tử của ta, mẹ ta , nếu ta xảy ra quan hệ với nữ nhân, nhất định phải chịu trách nhiệm. Nếu nàng cắt đứt chân ta, ném ta sang nhà nữ nhân đó sống cả đời. Mẹ ta , ta thể bội tình bạc nghĩa với nữ nhân, nếu để cho nàng biết, nàng giết cả ta lẫn nữ nhân đó, sau đó chôn chung chỗ. Mẹ ta ..."

      Lôi Ngạo Thiên bắt đầu thuật lại những lờimẹ , Tô Nhược Mộng nghe đến đau cả đầu, nhìn bộ dáng của cũng phải tiểu hài tử, sao mở miệng ngậm miệng cứ mẹ ta mẹ ta vậy chứ? Rốt cuộc trưởng thành chưa vậy?

      "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Tô Nhược Mộng tức giận cắt đứt lời .

      "Ta? Ta 20 rồi." Lôi Ngạo Thiên đưa tay chỉ vào mình, giả bộ nghi hoặc lên tiếng, kỳ trong lòng sớm cười đến nghiêng ngửa rồi.

      nhìn khuôn mặt Tô Nhược Mộng thay đổi mấy lần, nhìn nàng càng tức giận tròng mắt càng phát sáng, phát mình quả có chút sức chống cự nào, càng nhìn càng nghiện.

      Tô Nhược Mộng nghe vậy lại càng nổi giận, thở thò ôm bọc chăn nhìn chằm chằm, quát: "Vậy Đại lão gia 20 tuổi như ngươi, làm cái gì mà cứ như tiểu tức phụ thế? Lại còn câu nào câu nấy cũng mẹ ta mẹ ta , mẹ của ngươi là ai, nàng lại còn quản cả chuyện ta có muốn chịu trách nhiệm với ngươi hay nữa à? Chẳng lẽ nàng là Ma nữ sao? Lại còn có thể giết cả ta và ngươi. Ngươi cút , lập tức cút ."

      Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn về phía nàng, : "Nương tử, sao nàng biết được mẹ ta là Ma nữ?"

      P.S: Truyện này có lịch post cụ thể nhé, làm được đến đâu mình post đến đó, hứa trước mắc công thất hứa khổ=D
      Chris, phanhuyen24121997, Biệt Chi5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :