1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyện người không biết - Dạ Mạn (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHUYỆN NGƯỜI BIẾT
      [​IMG]
      Tác giả: Dạ Mạn

      Edit: Xà Ngang
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com


      Giới thiệu:

      Đây là câu truyện tình nhàng và ngọt ngào.

      Trình Mực Lăng dùng tình sâu sắc mà lặng lẽ của mình từng chút từng chút xóa tan băng giá trong cõi lòng Tiêu Thanh Thử. Những chuyện xưa người kia hề hay biết, những tình cảm ươm mầm từ lâu nay mới thành cây, ra hoa kết trái.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 6/6/16
      langthangkt, HSG2000, meomeongungay2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      thích sao loại cuộc sống yên lặng trôi qua từng chút .

      Chỉ có điều ngoại lệ là việc trở thành nhiếp ảnh gia du lịch được hoan nghênh web.

      Phải có đến cả trăm vạn người hâm mộ trong ngày hôm đó, ngày đăng sai tấm ảnh.

      Bình luận ùn ùn xuất hiện___ “Người mẫu nằm này đẹp tới mức khiến người ta phát khóc” , “Đây phải là con tin của bạn chứ?”

      cười cười, chẳng thể nào quay ngược trở về ngày trước rồi.



      Chương 1:

      Vĩnh viễn chẳng thể tưởng tượng nổi cái cảm giác long trời lở đất là như thế nào cho đến khắc kia. Có lẽ chỉ có thể diễn tả bẳng 8 chữ, ‘hai thế giới thiên nhân vĩnh cách’ (thế giới của hai người mãi mãi cách xa nhau như trời và đất).

      Sau khi Tiêu Thanh Thử gõ dòng chữ bàn phím, liền ngồi rất lâu ở đó, nhúc nhích gì, đôi mắt u tối và thấu suốt chẳng có lấy tia sáng.

      Thời gian như dừng lại, tận đến lúc người bên cạnh đứng lên làm chiếc ghế bị đẩy ra, tạo thành tiếng ma sát kéo lê chói tai, giờ khắc yên tĩnh mới bị phá vỡ.

      Điện thoại di động báo có tin nhắn.

      “Thanh Thử, mau mau đến trường học của các cậu báo danh đê, có trai đẹp đó.”

      Thanh Thử khép laptop, đeo túi xách ra khỏi thư viện.

      Từ xa xa trong sảnh phát biểu của đại học C, giọng trầm ổn của người xuyên qua khe cửa vọng ra ngoài. “Du lịch làm cuộc sống của mọi người thay đổi rất nhiều khía cạnh, lòng người ngày càng rộng lớn hơn, Đồ Trung ra đời với mong muốn tạo ra tiền lệ, khách du lịch có thể dùng chữ viết của mình truyền lại nhiệt tình và thương cho những người khách du lịch khác.”

      “Học trưởng Trình, là bạn học với nhau, nếu như chúng tớ tới Đồ Trung phỏng vấn có nhiều cơ hội hơn phải ?” nữ sinh dưới đài tiếp lời và lớn mật đặt câu hỏi.

      Trình Mực Lăng đài vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt, tròng mắt thâm thúy nhìn xuống dưới, lời ôn hòa lịch , “Lúc nào cũng hoan nghênh.”

      Dưới đài vang lên chặp tiếng vỗ tay.

      Tiêu Thanh đứng sau cánh cửa phòng hội trường, tìm kiếm nơi phát ra thanh, liền nhìn người đàn ông đài. Công nhận là trai đẹp! kín đáo tìm kiếm bóng dáng khắp nơi, chỉ thấy ấy ngồi hàng thứ nhất, mà lại còn ngồi cạnh mấy vị lãnh đạo trường.

      “Đẹp trai đấy!” Hai nữ sinh bên cạnh bàn luận xôn xao.

      “Sao mẹ tớ sinh tớ sớm hơn bốn năm nhỉ, thế tớ có hy vọng rồi.”

      “Bây giờ có đường tắt chẳng phải là càng tốt hơn sao?”

      “Cũng đúng , mà này, sao lại chẳng có ai hỏi vào vấn đề quan trọng thế nhỉ?”

      Tiêu Thanh Thử nghiêng đầu nhìn bọn họ, tò mò hỏi, “Vấn đề nào cơ?”

      Lúc đó có nữ sinh đứng dậy, “Học trưởng, em có vấn đề, cũng là điều mà 80% nữ giới có mặt ở đây muốn biết___”

      Sảnh hội nghị chợt yên tĩnh.

      “Học trưởng, có bạn chưa?”

      Khóe miệng Tiêu Thanh giật giật, xoay người ra ngoài.

      Người dẫn chương trình vội vàng tiếp lời, “Được rồi, thời gian hết, lần nữa cảm tạ Trình sư huynh mang đến cho chúng ta buổi diễn thuyết hôm nay.”

      “Các vị đồng học, sau này gặp lại.” Tiếng của Trình Mực Lăng chậm rãi truyền vào tai , kèm theo tiếng nữ sinh kích động hò hét. ngang qua cửa thấy tấm áp-phích tuyên truyền, hơi dừng chân, dừng mắt tấm hình.

      Ồ, ra ta là ông chủ của mình.

      Trình Mực Lăng, người đứng đầu thứ ba của nhà họ Trình, cũng là nhân vật mới nổi thương trường ở thành phố C. Sản nghiệp trong tay nhà họ Trình rất nhiều: bất động sản, điện ảnh, truyền hình, và ít mảng châu báu. Với xuất thân và địa vị tại của Trình Mực Lăng, dành thời gian trở lại đại học C thuyết giảng cho các sư đệ sư muội bọn họ quả là chẳng dễ dàng, phải biết rằng các hãng truyền thông lớn cũng còn phải thi nhau mời mọc .

      Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, buổi tọa đàm kết thúc. Trình Mực Lăng dưới hộ tống của trợ thủ và người phụ trách bên phía nhà trường nhanh chóng rời , sinh viên sôi trào, rối rít đuổi theo.

      Nhất thời trường hợp vượt qua khả năng khống chế ban đầu của ban tổ chức chương trình.

      Thế mới , khi phụ nữ điên cuồng lên chẳng có ai ngăn nổi.

      Lui xuống trong đám người ồn ào chen lấn tán loạn, Tiêu Thanh vừa mới cất bước định ra khỏi chỗ thị phi này, gót chân đột nhiên bị ai đó giẫm vào, sau lưng cũng bị người ta va vào phát, kiểm soát được cơ thể nên nghiêng về phía trước, điện thoại di động trong tay tuột ra ngoài. định nhặt sau lưng lại bị người ta va vào phát nữa.

      chặp đau nhức khó chịu.

      “Aizz…” Còn chưa kịp xong, nghiêng đầu liền thấy có hai bé đồng học nhào về phía mình. Tiêu Thanh Thử muốn khóc, chỉ có thể giơ cánh tay lên che đầu, làm động tác vùng vẫy cuối cùng trước khi chịu trận.

      Thời gian chậm chạp qua, thế mà đau đớn thấy đến. Ánh mắt Thanh Thử nhìn đến điện thoại của mình, nó đáng thương nằm cạnh đôi giày da màu đen, Thanh Thử nhanh mắt nhưng nhanh tay, tay đụng vào quần tây của người đàn ông. trơ mắt nhìn đôi tay trắng trẻo sạch nhặt điện thoại di động lên chỉ trước bước. Thanh Thử nâng mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt.

      đưa tay đỡ cánh tay , “Có bị thương ?” Câu hỏi có thanh ràng, từng chữ từng chữ như giọt nước rung động tận tâm can.

      Tiêu Thanh Thử đứng lên, nhìn người trước mặt, lông mày tuấn lãng tinh xảo, khuôn mặt nhu hòa. , “Cảm ơn, em sao.” Ánh mắt rơi vào chiếc di động của mình, Trình Mực Lăng đưa di động cho , giọng câu xin lỗi.

      Trợ lý của Trình Mực Lăng kinh ngạc hô lên, “Thanh Thử, Thanh Thử…”

      Thanh Thử nhìn qua Chu Mật rồi lại nhìn Trình Mực Lăng, Chu Mật là ông chủ mới tháng trước vừa nhậm chức ở công ty, ra đó là công ty của Trình Mực Lăng.

      Đầy người vây chung quanh, thầy giáo phụ trách cùng với hội học sinh cố gắng giải tán mọi người.

      “Mực Lăng, mau .” Phó viện trưởng đùa: “Nếu trò chắc xong mất, nữ sinh trường mình bỏ được sư huynh.”

      Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn thoáng qua thấy bản thân mình xốc xếch, bèn gật đầu cái.

      Chu Mật kéo tay Thanh Thử qua, “Thanh Thử, cứ xuống với tôi cái .”

      “Không___” còn chẳng có cơ hội cự tuyệt.

      Chu Mật lôi kéo thẳng đến bên chiếc xe hơi màu trắng mới dừng lại. thấy xe còn có người. Chỉ thấy khuôn mặt Chu Mật hớn hở, “Trình tổng, đây là bạn tôi, Tiêu Thanh Thử, chính là tác giả chính của ‘Phi’.”

      Trình Mực Lăng xuống xe.

      Thanh Thử định thần lại, nhờ vào ánh điện hơi tối mà nhìn hình dáng khuôn mặt nghiêng nghiêng của .

      “Thanh Thử?” Trình Mực Lăng chậm rãi ghi nhớ tên , “Ấp lý hướng sơ vu, hàn lưu tự Thanh Thử.”

      Thanh Thử nhìn vào đôi mắt , lông mi của là dài, là dày, so với của phụ nữ còn dày hơn. “Đúng rồi.” Tên của là chữ lạ, rất nhiều người biết.

      Chu Mật vỗ tay khen ngợi, “Trình tổng là tài hoa!”

      “Trùng hợp là tối qua tôi đọc ‘Đại hội nghe viết chữ Hán Trung Quốc’ thôi, trong đó có nhắc đến.”

      Thanh Thử nhịn nổi mà nở nụ cười.

      Chu Mật cười liền đông cứng tại chỗ luôn, Trình tổng nể mặt gì cả.

      “Chu Mật đề cử em với tôi, về sau hợp tác vui vẻ.” ưu nhã vươn tay, Thanh Thử ngạc nhiên nhìn . Tay bị Chu Mật kéo , mới vươn tay.

      ******

      Trở về rồi Thanh Thử mới phát ra màn hình di động bị nứt, trong nháy mắt khuôn mặt xị ra.

      Phải thay rồi.

      4000 đồng tiền tiêu trong ba tháng của đấy.

      Tại họa bất ngờ chính là đây.

      Trở lại ký túc, ba người kia đều ở đây, “Trình Mực Lăng cho trường mình mặt mũi.”

      “Đúng thế.” Đại tỷ ôm tạp chí, trầm bổng du dương mà thầm, “Trình Mực Lăng, tuổi trẻ tài cao, công tử văn nhã, dịu dàng như ngọc.”

      Thanh Thử ngửa đầu uống nước, ngay lập tức bị sặc.

      “Ây, Thanh Thử, em trường, cho nên em biết đâu. Trình Mực Lăng chỉ trong nháy mắt giết chết cả tá cỏ trong đại học C chúng em.”

      “Đại tỷ, 12 chữ chị mới dùng cũng đủ miêu tả rồi.”

      Lão nhị cũng , “Thanh Thử, em là đáng tiếc. Nhưng mà bọn này có cầm về cho em cuốn tạp chí tuyên truyền của bọn họ, lần tới em có thể rải bản thảo cho họ thử xem.”

      “Các vị cứ rải bản thảo cho họ .” Thanh Thử cười .

      “Trình Mực Lăng, tên cũng hay nữa.”

      Thanh Thử nhìn album photo điện thoại di động, đầu cũng chẳng thèm ngẩng, “Mực Lăng là địa danh, chắc phải có nguyên nhân gì đó.”

      “Nguyên nhân gì cơ?”

      Thanh Thử suy nghĩ chút, “Mọi người có thể hỏi ta.”

      Trong nháy mắt mọi người nháo loạn thành đoàn.

      ******

      Thứ hai, Trình Mực Lăng nhìn đống bản thảo gửi tới, biến sắc, “ có sao?”

      Trán Chu Mật đổ mồ hôi lạnh, “Đây là những bản thảo tương đối khá trong số những bản nhận được.”

      Trình Mực Lăng lặng yên hồi lâu, ánh mắt rơi vào bên tủ sách “Người trước kia đề cử đâu?”

      Chu Mật nhức đầu, “Gần đây ấy có việc, có thời gian viết bản thảo.”

      Cái kiểu giải thích này gượng ép .

      Trình Mực Lăng suy nghĩ, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình, lúc sau, “Chỗ bản thảo này xem , trong 10 nghìn bản bỏ ít nhất 5 nghìn bản cho tôi.”

      Chu Mật là khóc ra nước mắt.

      ******

      Thanh Thử nhân dịp nghỉ ngơi định ra tiệm sách tìm lấy ít sách.

      phải là chủ nhật, nên tiệm sách yên tĩnh. ‘Ý tưởng sáng tạo của nhà tư tưởng Rodin’ là bộ sách được bày ở trung tâm làm cho nơi này bảo phủ thêm rất nhiều hơi thở văn nghệ.

      Thanh Thử tay cầm cà phê vừa mua, tay là chọn sách. chuẩn bị tháng 8 này đến Tây Tạng, bèn chọn năm sáu quyển sách về Tây Tạng. Quay đầu lại đến khu tạp chí, có ấn bản mấy kỳ chưa mua.

      Trình Mực Lăng đứng ở giá sách bên cạnh, trong tay là giở tạp chí, ánh mắt lại thấy bóng người chậm rãi tiến đến gần.

      Thanh Thử vốn cũng chẳng để ý, sau khi nhìn thấy cuốn tạp chí mình muốn tìm, về phía trước mấy bước, cà phê tay đột nhiên sóng ra.

      Thanh Thử chợt cứng lại, cà phê sóng ra mất hơn nửa ly. “ là ngại___”

      Trình Mực Lăng và cả cuốn tạp chí cầm đều bị cà phê hắt vào, cười như cười nhìn Thanh Thử.

      Gương mặt Thanh Thử lúng túng, thế quái nào?? “Em bồi thường cho chiếc mới.”

      Trình Mực Lăng thấy hứng thú hơn, “ cần đâu.”

      Thanh Thử cắn lưỡi, “Là lỗi của em, nên đền mà.” Ánh mắt lướt qua cuốn tạp chí cầm, trang bị ướt chính là bài phát biểu của ở ‘Phi’, đại não hơi quay cuồng tý, “ cởi ra .”

      Trình Mực Lăng nhìn nhìn , nháy mắt mấy cái, “Em chắc chứ?” Giọng nhàng và mờ mịt truyền vào tai .

      Trình Mực Lăng như là nghĩ ngợi, xong giơ tay lên nhàng đặt ngực thong thả cởi nút áo.

      Thanh Thử quẫn bách nhìn , da đầu tê dại luôn, giờ mới ý thức được là mình cái gì.





      Chương 2:


      Chiếc áo sơ mi ấy, Trình Mực Lăng vốn cũng cần Thanh Thử đền.

      Sau đó, hai người ngồi trong quán cà phê, Trình Mực Lăng chậm rãi , “Buổi tối đó rất xin lỗi, nghe điện thoại của em bị vỡ, tôi có quen với bạn em, đưa di động cho cậu ấy sửa, chi phí tôi lo.”

      Lúc cười lên rất đẹp.

      Thanh Thử thầm nghĩ để ông chủ lớn phải đền thế nào được, lần tới phát nhiều tiền nhuận bút hơn chút, hoặc tài trợ chuyến du lịch của mình cũng được. Có điều, đấy là thầm trong lòng.

      cười cười, “Chỉ là tai nạn thôi mà, với lại điện thoại di động của em vẫn có thể dùng tiếp.”

      Trong quán phát tình khúc dương cầm nhàng, Thanh Thử mua sách xong thường đến đây uống cà phê.

      Trình Mực Lăng nhấp ngụm cà phê, ánh mắt liếc từ khuôn mặt sang cuốn sách mang theo, mấy cuốn vừa dày vừa nặng là về Tây Tạng, “Chuẩn bị Tây Tạng du lịch sao?”

      Thanh Thử gật đầu cái.

      “Khi nào ?”

      “Khoảng trung tuần tháng bảy.”

      “Theo nhóm?” thuận miệng hỏi.

      .” Thanh Thử trả lời, “Chưa biết nữa” Mấy ngày trước vừa đổi cái ống kính, giờ tiền bạc eo hẹp. Năm trước, làm thêm ở tòa soạn của Chu Mật, năm nay Chu Mật định ăn máng khác, vẫn chưa tìm được chỗ mới.

      Mặc dù thân là người viết bản thảo, lại chưa bao giờ viết bản thảo vì tiền nhuận bút, cho dù Chu Mật khóc lóc nài nỷ cũng .

      Như câu : Có tiền chưa chắc mua được.

      Chu Mật quen biết ba năm, mới biết mình kỳ thực hiểu Tiêu Thanh Thử.

      Trình Mực Lăng sờ sờ chóp mũi, “ du lịch mình, sợ nguy hiểm sao?”

      sợ.” Ánh mắt Thanh Thử sáng ngời, có loại kiên trì, Trình Mực Lăng hơi ngẩn ra.

      “Khó trách Chu Mật hết sức đề cử em với tôi, Thanh Thử ___” gọi tên bằng loại thanh dịu dàng như nước làm trái tim rung lên, “Tôi xem bản thảo trước đây của em, phong cách của em rất hợp với Đồ Trung, biết em có hứng thú gia nhập công ty tôi ?”

      Thanh Thử cầm cái muỗng nhàng khuấy cà phê, che giấu luống cuống của mình, trong lòng suy nghĩ làm sao cự tuyệt đề nghị của Trình Mực Lăng.

      Lúc này, điện thoại di động của reo lên. “Xin lỗi, em nhận điện thoại___” nhìn tên màn hình.

      “Anh__” đứng lên về phía hành lang.

      Tiêu Thanh Dương hỏi, “Sắp nghỉ hè chưa, ba mẹ rất nhớ em, năm nay về đây nhé?”

      Thanh Thử trầm mặc chút, “Chắc là . biết mà, ý định năm nay Tây Tạng của em có từ lâu rồi. Chắc là em đợi cuối năm sum họp với mọi người thôi.”

      Tiêu Thanh Dương ở đầu dây bên kia thở dài hơi, giọng trầm trầm, “Tháng chín chắc về nước chuyến. Có gì gọi điện cho , đừng chạy lung tung. Đừng có mà giống lần trước, ngay cả mặt em cũng chẳng gặp được.”

      “Biết rồi, em nhất định đợi đại giá của !” Biết là trai sắp sửa càm ràm, nhanh chóng bận rồi cúp máy, lẳng lặng đứng lát rồi mới về lại chỗ ngồi.

      Ánh mắt Trình Mực Lăng rơi vào di động của , vết rạn màn hình rất , mặt nhanh chóng hơi nhăn lên.

      “Tôi có người bạn, nếu em có thời gian, tôi đưa em đổi màn hình.” Im lặng chút, tiếp, “Trách nhiệm của tôi, tôi đảm đương.”

      Thanh Thử hơi ngạc nhiên, “Trình tổng, cần đâu, đây chỉ là tai nạn mà thôi.”

      người gọi Thanh Thử, người gọi Trình tổng.

      Trình Mực Lăng yên lặng khoảng ngắn, như là suy nghĩ điều gì.

      Có điều, đến cuối cùng điện thoại cũng sửa được, vì Trình Mực Lăng bị cuộc điện thoại gọi về.

      Thanh Thử ngồi mình ở quán cà phê lát, lâu, lại có cuộc điện thoại gọi đến, “Thanh Thử, tôi xin , viết bản thảo , phải đến nửa năm viết bản thảo rồi.”

      “Chờ tôi Tây Tạng về hẵng .” Thanh Thử trả lời.

      Vừa nghe xong, người kia rốt cuộc thở phảo nhõm. Thanh Thử đồng ý có bản thảo rồi.

      Ai đó , con người khi còn sống đều nên trải qua hai chuyện: du lịch, là tình phấn đấu đến quên mình. Trong trưởng hợp của Tiêu Thanh Thử, vế đầu tiên có hơi thực, vế sau cũng gặp gỡ đúng người.

      ******

      Mấy ngày sau, Thanh Thử xem hòm thư nhà mình, thấy có sáu bảy tấm bưu thiếp. xem từng cái một___

      “Thanh Thử, thảo nguyên rất đẹp. ___.Nhạc Diễn”

      “Mình xuất phát, Thanh Thử, cậu ở nơi nào?___ Tô Tô.”

      Những người này đều là bạn bè quen được trong lúc du lịch, mọi người cho nhau địa chỉ, ba năm qua vẫn liên lạc thông qua bưu thiếp. Loại duyên phận như thế này thực là có thể ngộ mà thể cầu.

      Thanh Thử xem hết lượt, thấy có tờ hẳn phải là gửi cho .

      Tên người nhận___ Mực Lăng?! giật mình, chẳng lẽ là ?

      Nhìn lại địa chỉ, phòng 602, là tầng .

      Thanh Thử cầm cả vào trong nhà, cất đồ xong rồi lên lầu gõ cửa nhưng có ai mở. Chợt nhớ, hôm nay là ngày phải làm mà.

      Nửa tháng rồi Thanh Thử về, tốn mất ba giờ mới dọn dẹp xong trong ngoài căn hộ. Đến tận bảy giờ mới xong xuôi.

      còn hơi sức gì nữa rồi, trong tủ lạnh vẫn còn bột mì dư lại từ lần trước, định làm tô mỳ trứng gà cho thêm chao tương Lão Kiền Mụ nữa.

      Nước sôi lăn tăn, vừa định đập trứng gà vào điện thoại di động đổ chuông inh ỏi. Thanh Thử nhận máy, “Thanh Thử, tớ sống mệt mỏi quá rồi___”

      Trong nháy mắt tế bào toàn thân Thanh Thử đều lạnh lẽo, “Viêm Viêm, cậu ở đâu?”

      “Ha ha, ở ngay lầu thôi.”

      Thanh Thử nóng nảy, dép cũng kịp đổi, “Viêm Viêm, tớ đến với cậu ngay đây.” Nghe giọng ấy, Thanh Thử cảm giác có chỗ đúng.

      Vào thang máy, cúp điện thoại, gương mặt nóng nảy chờ thang máy qua từng tầng . Cửa vừa mở, phi luôn ra ngoài, suýt nữa và vào người muốn vào thang máy.

      “Thanh Thử ___”

      Thanh Thử nghĩ đến , nhưng mà tại định chuyện với , “Xin lỗi, em có việc gấp.” Vừa dứt lời, bước nhanh .

      Trình Mực Lăng sải bước theo sau.

      Thanh Thử muốn lên tầng 16, tầng cao nhất. cố gọi vào điện thoại của Viêm Viêm, vừa chờ thang máy. Viêm Viêm nhận điện thoại, lúc này Trình Mực Lăng cũng đuổi đến.

      “Xảy ra chuyện gì?” con ngươi khóa chặt người , sâu trong đáy mắt chứa điều gì đó thành lời.

      “Bạn em xảy ra chút chuyện.” Thanh Thử thêm gì nữa, ánh mắt nhìn chăm chăm con số thang máy.

      Lúc này thang máy rất hữu dụng, mỗi giây chậm trễ đều là dày vò.

      Cuối cùng cũng đến tầng cao nhất, Thanh Thử vừa mới ra khỏi thang máy, tay liền bị kéo lại, “Tôi ở ngay đây, có chuyện gì gọi tôi”. Tay có nhiệt độ ấm áp, cảm giác như có dòng nước ấm người .

      “Được.” .

      Bầu trời đêm đầy sao.

      Tối nay gió hơi lớn, có vài gia đình ban ngày phơi ga giường sân thượng còn chưa thu vào, giờ đây bị gió thổi bay bay.

      “Viêm Viêm ___” Thanh Thử khẽ gọi, giọng căng thẳng.

      Tô Viêm Viêm ngồi sân thượng đôi chân đung đưa. Thanh Thử nhìn cảnh này, chỉ thấy cả người như thắt lại.

      “Viêm Viêm, cậu ngắm sao à? Tớ ngắm với cậu nhé.”

      “Thanh Thử, cậu đừng đến đây!” Viêm Viêm động động cơ thể.

      Ngay lúc Thanh Thử định đến gần, cơ thể Viêm Viêm nghiêng ra bên ngoài, “Được, tớ tới, tớ ở chỗ này ngắm với cậu, nghe hai ngày trước mới có mưa sao băng.”

      Viêm Viêm chợt cười, vừa cười vừa khóc, “Thanh Thử, tớ mệt quá, mệt quá rồi___”

      Thanh Thử thấy bên cạnh ấy có mấy vỏ chai rượu, híp híp mắt, “Viêm Viêm, mới rồi ở dưới lầu tớ thấy Trương Ký, ta tìm cậu, có vẻ rất gấp gáp, có phải là ta chọc cậu tức giận ?”

      “Thanh Thử, cậu lừa tớ. Ha ha___ ấy làm sao tìm đến đây được chứ?” Viêm Viêm tay che miệng, đôi mắt đầy nỗi buồn.

      Thanh Thử tiến về phía trước.

      “Cậu đừng đến đây!” Viêm Viêm đột nhiên quát lên.

      “Viêm Viêm, cậu xuống đây !” Thanh Thử tiến lên bước.

      “Tớ xuống.” ẫy vẫn khóc, “ ấy cần tớ nữa rồi, cần nữa, ấy lại cùng bạn thân nhất của tớ cơ chứ, làm sao ta dám đối xử với tớ như thế, ấy sao có thể ta___”

      Viêm Viêm bi thương tự , “Thanh Thử, cậu là người viết truyện, cậu thấy đem truyện của tớ viết thành tiểu thuyết có hay ?”

      Thanh Thử dám đến quá gần, tránh kích thích ấy. Thoáng thấy Trình Mực Lăng tới từ phía sau Viêm Viêm, Trình Mực Lăng ra dấu tay với .

      Thanh Thử nuốt nước miếng cái, “Cậu có bao giờ nghĩ, cậu nhảy xuống rồi, ba mẹ cậu thế nào chưa? Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, nửa đời còn lại mỗi ngày đều sống trong nỗi khổ sở nhớ nhung con .” nhắm mắt lại, “Chết giải quyết được chuyện gì đâu, cậu ngẫm mà xem, bao nhiêu người chết vì tai nạn ngoài kia, người thân của họ khổ sở tới mức nào.”

      “Mạng sống của cậu là ba mẹ cậu ban cho, cậu có quyền từ bỏ dễ dàng như thế. Nhảy xuống, chỉ có kết cục là chết.” Thanh Thử từ từ vươn tay, “Đưa tay cho tớ, còn có nhiều con đường mà, chỉ cần còn sống là có hy vọng, tình đâu phải duy nhất, …___”

      !” Viêm Viêm điên cuồng hét lên, nắm tay siết chặt, “ Tớ muốn ta phải hối hận.”

      “Viêm Viêm”

      Viêm Viêm vừa nhắm mắt, cơ thể rời khỏi chỗ ngồi.

      Trình Mực Lăng nhanh chóng chạy tới, duỗi tay cái, bắt lấy tay ấy rồi nắm chặt. Viêm Viêm dùng dằng, hai chân Thanh Thử run lên, liền chạy ngay tới vươn tay kéo tay khác của Viêm Viêm.

      “Viêm Viêm, cậu ngu xuẩn !”

      Cơ thể Viêm Viêm lơ lửng, đung đưa trong khí.

      “Bắt được rồi!” Trình Mực Lăng trầm giọng .

      Viêm Viêm ngước đầu nhìn hai người, lệ tràn ngập trong hai con mắt, chân dùng dằng.

      Trình Mực Lăng và Thanh Thử hợp lực từ từ kéo ấy lên, ấy liền vô lực ngồi bệt mặt sân.

      Thanh Thử tiến đến, “Có sao ?”

      Viêm Viêm lặng thinh gì, nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng. Sắc mặt Thanh Thử xám trắng, chợt giơ tay hung hăng cho Tôn Viêm cái tát, “Người chết để lại cho người sống bao nhiêu khổ sở, cậu từng nghĩ đến chưa?”

      Trình Mực Lăng nhìn Thanh Thử, vẻ nhẫn và khắc chế của làm sắc mặt Trình Mực Lăng trầm xuống.

      Ba người im lặng đợi sân thượng.

      Hồi lâu, Thanh Thử mới với Trình Mực Lăng, “Cảm ơn .”

      Trình Mực Lăng gật đầu cái, “ xử lý vết thương trước.”

      Thanh Thử đỡ Viêm Viêm xuống lầu.

      “Tôi lấy xe.” Trình Mực Lăng .

      Dọc đường im lặng, Thanh Thử nhìn , ánh mắt hơi hoảng hốt vì phát tay vệt máu, “ bị thương?”

      sao đâu.” Lúc kéo Viêm Viêm lên tay bị cào rách.

      Đến bệnh viện, sau phen kiểm tra, bác sĩ cho Viêm Viêm truyền chai nước, ấy liền ngủ yên.

      Thanh Thử ra khỏi phòng bệnh, chắc vì là buổi tối, hành lang bệnh viện có vẻ vắng lạnh. Trình Mực Lăng dựa lưng vào vách tường, vẻ mặt lạnh nhạt, bóng kéo dài nền đất, Thanh Thử biết đứng đây lâu.

      Trình Mực Lăng thấy ra bèn tiến đến gần , Thanh Thử nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, hít hơi sâu, “Trình tổng, hôm nay thực rất cảm ơn .” mệt mỏi của chẳng thể che giấu nổi.

      Trình Mực Lăng cười thông cảm, “ ấy thế nào rồi?”

      “Vừa ngủ rồi.”

      Ánh mắt của Trình Mực Lăng chuyển qua cổ tay , “Để bác sĩ khám cổ tay em chút .”

      Thanh Thử kinh ngạc, biết sao nhìn ra được. Hai người cùng xử lý vết thương tay, Thanh Thử nghĩ chuyện tối nay y như bộ phim.

      giật giật cổ tay, bác sĩ tay hơi bị trật, trong vòng tuần được xách vật nặng, chú ý nghỉ ngơi, còn dán lên mấy miếng thuốc dán.

      Vết thương của Trình Mực Lăng được trừ độc bằng cồn I -ốt, Thanh Thử áy náy , “Trình tổng, là ngại quá, làm cho bị thương rồi.”

      “Em đâu phải nhân viên của tôi, cần gọi tôi là Trình tổng đâu, gọi tên tôi là được.” Ánh mắt nhìn trong suốt.

      Thanh Thử khẽ mỉm cười, lòng: “Trình sư huynh, em nghĩ nếu gọi bằng tên được lễ phép lắm.”

      Trình Mực Lăng yên lặng nhìn , ôn hòa : “Tùy em vậy.”

      Chỉ lát sau, ba mẹ Viêm Viêm chạy tới, Thanh Thử giải thích tình huống, rằng Viêm Viêm thi trượt nên uống ít rượu. Ba mẹ Viêm Viêm đều là người đàng hoàng, nghĩ ngợi nhiều, vừa tức vừa đau lòng.

      “Thanh Thử, các cháu mau về nghỉ , hôm nào đó đến nhà bác ăn cơm, bác tự mình xuống bếp.”

      Thanh Thử gật đầu cái rồi về cùng Trình Mực Lăng.

      ******

      Trình Mực Lăng dừng xe, hai người cùng nhau xuống, vào trong thang máy, Thanh Thử nhấn tầng 5, Trình Mực Lăng nhấn tầng 6.

      Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, thang máy mở ra.

      “Em về trước nhé.” Thanh Thử ngước mắt nhìn , .

      “Nghỉ ngơi cho tốt.” Trình Mực Lăng gật đầu.

      Phòng bếp trông giống lúc trước, nhưng mà hình như cũng hẳn là giống.

      Thanh Thử đứng ban công, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. nắm bưu thiếp trong tay, mất hồn nhìn về phương xa.

      Buổi tối, Thanh Thử có giấc mơ.

      Trong bóng đêm, nhìn bất cứ thứ gì, có bóng người quen thuộc đứng bên cửa sổ nơi ngược sáng, muốn chuyện nhưng sao cất tiếng được.
      KisaragiYue, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3:

      Hôm sau, Thanh Thử thăm Viêm Viêm. Sắc mặt ba mẹ Viêm Viêm vốn u ám sau khi nhìn thấy liền biến thành nhõm, “Thanh Thử đến đấy à.”

      “Chú dì, cháu có mua ít trái cây Viêm Viêm thích ăn.”

      cho nó ăn, con nha đầu này làm ồn quá.” Ba Viêm Viêm phiền lòng .

      Thanh Thử cười cười, nhìn Viêm Viêm. Viêm Viêm trùm kín chăn. Mẹ Tôn đánh mông ấy cái, “Thanh Thử đến đấy.”

      Tôn Viêm Viêm kì kèo mè nheo, Thanh Thử kéo chăn ra. Tôn Viêm Viêm cong cong khóe miệng với , “Ba mẹ, con có chuyện muốn với Thanh Thử, hai người làm thủ tục xuất viện .”

      Mẹ Tôn gật đầu cái, “Lão Tôn, chúng ta ra ngoài .”

      “Cảm ơn cậu.” Tôn Viêm Viêm nặng nề .

      Thanh Thử ngồi bên cầm quả chuối tiêu, bóc chầm chậm.

      “Tối qua tớ là hồ đồ.” Giọng Viêm Viêm khàn khàn.

      Thanh Thử đưa quả chuối tiêu cho ấy, “Ăn chuối tiêu , nuốt trôi uất ức, sau này đừng hồ đồ như vậy nữa là được.”

      Viêm Viêm bật cười, “Thanh Thử, cậu là ánh mặt trời của cuộc đời tớ.”

      Thanh Thử giật giật khóe miệng, “Chua phát khiếp!”

      “Ờ đúng rồi, ân nhân cứu mạng tớ đâu rồi? Tớ muốn gặp mặt cảm ơn ấy, ấy chính là cha mẹ tái sinh của tớ.” Viêm Viêm dài giọng, “Tối qua nếu ấy nhanh tay nhanh mắt tớ đời nhà ma rồi.”

      Thấy ấy có thể ra những lời như vậy, Thanh Thử cũng thở phào nhõm. “ ấy là hàng xóm mới, ở tầng .”

      “À há…., hàng xóm có chất lượng đấy, Thanh Thử cậu cố lên!”

      “Hàng xóm thôi mà.”

      “Thôi đê, tớ chẳng tin đâu, tớ nghĩ lại hết thảy chuyện tối qua, chỉ có ba chữ để hình dung thôi, có…gian…tình.”

      Thanh Thử lại bóc quả chuối khác cho ấy, “ thể nào đâu.” giọng .
      ******

      Buổi trưa nhận được tin nhắn của Chu Mật, lấy được chỗ tiền lương này cũng khó khăn phết đây. “Tháng bảy đến làm nhé, chỗ tôi rất thiếu người.”

      Thanh Thử suy nghĩ lát, “Tôi chỉ đến được vào lúc cuối tháng.”

      “Được, đến là tốt rồi, tiền công tôi cũng trao đổi với sếp, ít hơn trước kia đâu.”

      Thanh Thử gì nữa.

      Buổi tối, ăn cơm bên ngoài về, thấy Trình Mực Lăng đợi ở tầng dưới.

      “Tay em___”

      “Tay anh___”

      Hai người cùng lúc cất lời, ngay sau đó nhìn nhau cười tiếng.

      Trình Mực Lăng đặt tay lên cánh tay còn lại, “Tốt lắm, còn em?”

      “Em cũng thế.”

      Hai người đứng dưới lầu, hoa tường vi lặng lẽ tỏa hương, trong khí thoang thoảng mùi thơm dịu dàng.

      Thanh Thử nhớ tới chuyện cái bưu thiếp, “À đúng rồi, sư huynh, có tấm bưu thiếp gửi cho gửi nhầm đến nhà em, em lấy cho nhé.” Lời ra rồi chuyện cũng định, tối qua người ta giúp mình chuyện lớn như thế, Thanh Thử lên tiếng mời .

      Trình Mực Lăng hớn hở đồng ý vào nhà làm khách.

      Trong nhà hai phòng hợp làm . Trình Mực Lăng quan sát tỉ mỉ. Căn hộ của theo phong cách điền viên, trong nhà có rất nhiều vật , chắc là mang về sau các chuyến du lịch.

      Thanh Thử dán ảnh kín mặt tường, rất tinh xảo, đều là những nơi du lịch. Trình Mực Lăng nhìn ngắm kĩ.

      “Em Đồng Trại khi nào thế?”

      “Tháng năm năm ngoái. Sư huynh cũng từng rồi sao?”

      “Tôi tháng sáu.” Trình Mực Lăng cười .

      “Ồ! Trùng hợp đấy.”

      “Sao có ảnh của em?”

      “Em hay chụp ảnh.” Thanh Thử dịu dàng .

      “Vậy tiếc .”

      Thanh Thử hơi sững sờ, “Sư huynh uống trà nhé?”

      “Nước lọc thôi.” thấy khay trà có bộ trà cụ cổ kính, liền hiểu rằng thường ngày Thanh Thử sống rất thong dong.

      Thanh Thử lấy nước cho , rồi mới lấy bưu thiếp, “Có lẽ người đưa thư để ý, cẩn thận làm bưu thiếp của kẹp chung với bưu thiếp của em. Sau khi xét thư em có lên lầu gõ cửa nhà nhưng có người.”

      Mực Lăng nhìn tấm bưu thiếp, cất giọng, “Là bạn học của tôi gửi, mồng tháng năm cậu ấy vừa mới Tây Tạng.” Dừng chút, “Bạn tôi tên là Lâm Mặc Tuần.”

      Lâm Mặc Tuần___

      Trong mắt Thanh Thử che giấu nổi kinh ngạc, “Em có chọn học môn học của thầy Lâm.”

      “Cảm tưởng thế nào? Có bị nhàm chán ?” từng nghe biết, Mặc Tuần dạy số học, là cái môn thực khô khan.

      Thanh Thử mỉm cười, “Lớp của thầy Lâm đều còn chỗ trống, ở trường thầy ấy rất được hoan nghênh.” Theo thống kê, nữ sinh học lớp của Lâm Mặc Tuần rất nhiều.

      Đôi mắt Mực Lăng dần ánh lên tia sáng khác thường, “Vậy còn em?” Giọng điệu rất chậm như là ướm dặm cái gì.

      “Em có vào lần.” Thanh Thử ngượng ngùng , “Sau này đến nữa. em nghe vợ của thầy Lâm thích số học, em cũng giống ấy vậy.”

      Mực Lăng mỉm cười, “Trùng hợp , lại giống như thầy Lâm.”

      Thanh Thử ngây ngô câu, “Hai người là có duyên phận!” Sau đó chậm chạp nghĩ tới lời vừa , dường như phát ra điều gì.

      Ý cười khóe miệng Mực Lăng càng lúc càng sâu, cuối cùng trêu ghẹo nữa.

      *******

      Ngày cuối cùng của tháng sáu, Thanh Thử đến tòa soạn nhận việc, Chu Mật nhìn thấy là cười tươi như hoa, “Sếp qua, trước hết tôi đưa gặp ấy.”

      Thanh Thử nghĩ tới chuyện Trình Mực Lăng lại đến tòa soạn, cứ nghĩ chỉ ngoài miệng thế thôi, chắc là Trình Mực Lăng bất chợt nổi hứng lên.

      “Trình tổng, người đến rồi.”

      Trình Mực Lăng gọi điện thoại, với bên kia câu xong liền cúp máy. ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Hoan nghênh!” mặc sơ mi trắng, Thanh Thử để ý thấy cổ tay áo đính loại đá mắt mèo thường gặp.

      Trình Mực Lăng chỉ đơn thuần giao cho Thanh Thử ít công việc quen thuộc, “Có vấn đề gì lúc nào cũng có thể hỏi bọn họ tìm cũng được.”

      Thanh Thử gật đầu cái, với Chu Mật vào phòng làm việc của ta.

      Tòa soạn ở tầng 16 của cao ốc, nghe Chu Mật bảo, Trình Mực Lăng chuyển từ tầng 29 xuống tầng 16. “Tại sao vậy?” Thanh Thử lúng túng hỏi câu.

      Chu Mật nhún nhún vai, “Tôi chịu, có khi đột nhiên muốn theo con đường văn nghệ chăng, Trình thị do trai ấy phụ trách.”

      Thanh Thử vòng, chẳng có gì là quen hay quen cả. Tòa soạn mới, người cũng đều mới, tất cả mọi người đều tràn đầy nhiệt tình. Trong hơn 20 con người làm việc có đến 90% là nữ, hơn nữa đều là phụ nữ trẻ. Trình Mực Lăng chính là đề tài được mọi người thích nhất.

      Thanh Thử luôn để ý nghe, cũng chẳng bao giờ chủ động nhập cuộc. Trừ việc giao thiệp ít ỏi trong công việc, Trình Mực Lăng cũng khó chịu với nhiệt tình mọi người dành cho .

      Trình thị đối xử với nhân viên đặc biệt tốt, bữa trưa nhân viên có thể ăn ở phòng ăn tầng dưới.

      Hôm đó, Chu Mật và Thanh Thử ngồi ở góc nhà ăn, Chu Mật hôm nay nhận bản thảo, vừa bắt đầu , Trình Mực Lăng đến bàn bọn họ.

      “Hi, Trình tổng___” Chu Mật dừng , chào hỏi.

      “Sư huynh___” Thanh Thử cười lễ phép với .

      Ánh mắt Trình Mực Lăng rơi vào cái đĩa trước mặt Thanh Thử, “Thanh Thử, em giảm cân sao?”

      Thanh Thử nhịn được mà nở nụ cười, trong bát chỉ có nửa bát cơm, trước mặt là khay thức ăn , ít khoai tây sợi, “Sư huynh, em ăn chay.”

      Ánh mắt Trình Mực Lăng lóe lên chút.

      Chu Mật cười trêu, “Thanh Thử nếu lại giảm cân nữa, bọn tôi như thế này sống sao được.”

      “Con nên gầy quá, tốt cho cơ thể.” Trình Mực Lăng nghiêm túc.

      Thanh Thử nhìn món ăn trước mặt, vẻ mặt hoảng hốt chút, “Em biết.”

      Chu Mật còn gì đó nữa, nhưng chẳng nghe lọt câu nào.

      “Trình tổng, nghe gần Yale có rất nhiều quán rượu, lúc chủ nhật, trai đẹp mỹ nữ rất là nhiều, với cả sân cỏ ngoài trời của trường học còn có rất nhiều Bikini girl nằm đó, khi Trình tổng du học ở Yale có gặp ?”

      từng du học ở Yale?” Ánh mắt Thanh Thử dần trở nên ràng.

      “Thanh Thử, tin tức của lạc hậu quá, chuyện này cũng biết.” Chu Mật khoát tay, “ chẳng để ý đến sư huynh mình gì cả.”

      Trình Mực Lăng gật đầu cái.

      Thanh Thử hơi ngại, “Chẳng trách nào sư huynh tiếng giỏi vậy.”

      Trình Mực Lăng đứng lên, “Em phải sâu tìm hiểu vào, em phát còn có nhiều điểm tốt hơn nữa.”

      Nháy mắt Thanh Thử ngổn ngang trong gió. (Nguyên văn trong convert!)

      Chu Mật vốn nhanh mồm nhanh miệng lại im re, đưa tay về phía Thanh Thử, “Ầy, lời này của Trình tổng là có ý gì? Tôi thấy khó hiểu!”

      Thanh Thử cắn răng, “Những lời này chứng tỏ…. ấy rất tự luyến.”

      Buổi chiều, chỉnh lý xong bài viết, Thanh Thử chậm rãi ngẫm lại lời của Trình Mực Lăng, tiện tay lục tìm lại tấm ảnh của đại học Yale.

      “Thanh Thử, bản thảo này ở chỗ này hơi có vấn đề…” Giọng của Trình Mực Lăng đột nhiên vang lên đỉnh đầu .

      Thanh Thử “A” tiếng, vừa quay đầu lại suýt nữa chạm vào mặt , nhìn kĩ mới phát ra lông mi lại dài như thế, đôi con ngươi sâu như biển tràn đầy sức hút.

      Trong nháy mắt bầu khí trở nên tế nhị.

      Dường như Trình Mực Lăng để ý đến luống cuống của , “Em xem, chỗ này, những từ này, với lại ký hiệu cũng hơi có vấn đề.” nhất nhất chỉ ra.

      Thanh Thử cảm thấy vành tai hơi nóng, ánh mắt vội vàng dời lên bản thảo, “Em sửa ngay.”

      Trình Mực Lăng vẫn đứng trước bàn làm việc của , giao phó xong công việc, Thanh Thử liền thở ra hơi.

      tìm hiểu trường về đại học cũ của rồi cơ à? Uhm, trẻ đúng là dễ dạy.” Trước khi bỏ Trình Mực Lăng bỏ lại câu như thế.

      Thanh Thử chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ cái.

      may là mọi người ai cũng bận chuyện của mình, ai chú ý đến màn vừa rồi.

      Thầm thở ra hơi.

      Sau giờ làm, muốn thăm Tôn Viêm Viêm. Tôn Viêm Viêm ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày nay khỏe lại.

      “Thanh Thử, tớ muốn tự mình lời cảm ơn hàng xóm của cậu, hậu lễ tớ đều chuẩn bị xong.”

      Da đầu Thanh Thử tê dại, “Tớ quen thuộc với ấy lắm.”

      “Trước lạ sau quen, sao hết, lần sau gặp mặt là quen thuộc ngay thôi.”

      Thanh Thử vội vàng , “ cần, cần, hàng xóm của tớ thuộc kiểu người cần hồi báo. Viêm Viêm, cậu cần tốn công tốn sức thế đâu.”

      “Thanh Thử, sao cậu lại có vẻ sợ hãi rụt rè thế, có phải cậu coi trọng ấy, nên đề phòng tớ hử?”

      Thanh Thử nhắm mắt lại, “Để tớ hỏi lại ấy xem.”

      Tôn Viêm Viêm cúp máy, ra dấu tay “V”.
      Last edited: 5/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Thanh Thử vừa vừa suy nghĩ, vẫn nên tìm cơ hội hỏi Trình Mực Lăng chút, nếu , với hiểu biết của về Tôn Viêm Viêm, Tôn Viêm Viêm rất có thể gửi quà đến công ty . có thể tưởng tượng ra tình huống đó, hẳn là thê thảm nỡ nhìn.

      Kỳ xuất bản đầu tiên của《 Đồ Trung 》 tung ra thị trường, nhận được phản hồi rất tốt. Khi đó Thanh Thử tới tòa soạn được hơn nửa tháng.

      Tháng bảy thành phố C nóng như lò lửa, vậy mà phòng làm việc lại lạnh lẽo như những ngày tháng ba, còn có hai, ba người cảm mạo ho khan. Thanh Thử vẫn tự xưng là thể trạng khỏe mạnh, giờ đây cũng sa sút .

      "Thanh Thử, lần khảo sát tới về nhà nghỉ ngơi , tôi đến tiệm sách khảo sát mình cũng được." Chu Mật .

      Thanh Thử mặc chiếc áo len mỏng khá dài có màu hồng đào làm nổi bật làn da trắng như tuyết, "Tôi sao, uống nhiều nước chút là ổn thôi." Vừa xong hắt xì.

      "Vẫn nên về nhà nghỉ ngơi , mà muốn Tây Tạng, phải nhanh chóng hồi phục cơ thể, nếu làm trễ nải chuyến đáng chút nào." Chu Mật lo âu . lát sau, lẩm bẩm thầm, "Chẳng biết máy điều hòa khí có vấn đề gì nữa, sao làm lạnh lại tốt quá như vậy."

      Thanh Thử khịt khịt cái mũi, lúc này Trình Mực Lăng cùng người đàn ông qua bọn họ, liếc nhìn cái rồi tiếp tục sửa bản thảo.

      "Ơ, đấy phải là Lý Dục Bạch sao?" Chu Mật giấu nổi kích động.

      "Ai cơ?"

      "Đến ta mà cũng biết?!" Chu Mật nhìn cứ như nhìn thứ sinh vật lạ ngoài hành tinh, "Lý Dục Bạch, năm ngoái đội 《 Sinh 》 của ta đạt được giải thưởng lớn ở kỳ thi Olympic." Ánh mắt Chu Mật thẳng tắp đuổi theo.

      Thanh Thử bình tĩnh , "Xem ra tòa soạn sắp có dự định mới." Mời vị này tới, chắc chắn chỉ đơn giản là làm khách.

      Chu Mật vốn hề nghe vào tai, " biết có thể xin Lý Dục Bạch ký tên nhỉ?"

      Thanh Thử run run khóe miệng.

      Lý Dục Bạch ngồi đối diện Trình Mực Lăng, "Bưu kiện cậu gửi tớ đều xem, tớ cảm thấy cũng tệ. Cơ mà, tại sao lại đột nhiên thay đổi định hướng thế?"

      Trình Mực Lăng chớp chớp mắt, "Cậu cảm thấy so với định hướng lúc đầu Tây Tạng càng có triển vọng hơn à?"

      " cảm thấy." Lý Dục Bạch thoải mái thẳng.

      Khóe miệng Trình Mực Lăng giật phát, đầu ngón tay gõ mặt bàn cái."Đối với tớ mà nơi đó có ý nghĩa đặc biệt. Chờ chút —— tớ gọi điện thoại."

      "Tìm thợ sửa máy điều hòa khí đến đây, nhanh nhé."

      Lý Dục Bạch hơi có suy nghĩ nhìn phía trước chỗ ta, "Máy điều hòa khí có vấn đề à?"

      Trình Mực Lăng trả lời, "Tháng tám tớ cũng Tây Tạng."

      “Cậu đùa chứ? định chắp tay dâng Trình thị cho cậu?" Lý Dục Bạch lấy làm thú vị thú vị .

      Trình Mực Lăng cười cười, lười biếng nghiêng cơ thể về phía sau tựa vào ghế, "Cậu hiểu tớ mà, nếu tớ nắm quyền, 《 Đồ Trung 》 vẫn được duy trì."

      Ngày hôm sau, máy điều hòa khí trong phòng làm việc hoạt động rất vừa vặn.

      "Chẳng lẽ nó tự điều chỉnh?"

      "Sao là có người ngoài hành tinh tới sửa?" Đồng nghiệp B hiển nhiên biết đáp án, " Lúc tan tầm ngày hôm qua có thợ đến sửa mà."

      Hôm nay Thanh Thử mang theo cái áo khoác dày, giờ có đất dùng rồi.

      đến phòng nước thấy có hai đồng nghiệp chuyện.

      "Tôi nghe thợ sửa điều hòa khí là do Trình tổng gọi tới."

      "Tôi tới đúng chỗ quá mất, có ông chủ quan tâm cấp dưới như vậy, nhất định tôi cúc cung tận tụy!"

      Thanh Thử pha xong ly trà trở lại bàn làm việc, hơi lạnh từ máy điều hòa khí chầm chậm phả ra, da thịt chìm trong mát mẻ thư thái. cầm phim mẫu sửa xong về phía phòng làm việc của Trình Mực Lăng.

      Giơ tay lên gõ cửa.

      "Vào ."

      đẩy cửa vào."Sư huynh, chủ đề kỳ sau, xem chút——"

      Trình Mực Lăng nhận lấy, nhanh chóng nhìn lướt qua, thu hồi ánh mắt rất nhanh rồi ngẩng đầu nhìn , "Kế hoạch Tây Tạng thế nào rồi?"

      Thanh Thử nghĩ tới hỏi vấn đề này, " Thứ gì thấy cần chuẩn bị đều chuẩn bị rồi."

      Ánh mắt Trình Mực Lăng nhàn nhạt mềm mại, "Bản thảo có vấn đề tìm em sau."

      Thanh Thử vẫn nhúc nhích, "Sư huynh, Viêm Viêm vì cảm tạ cứu ấy, muốn mời ăn bữa cơm ——" chậm rãi, "Nếu có thời gian em lại với ấy."

      Trình Mực Lăng vẫn nhìn , ánh mắt hời hợt chợt tối , " có thời gian. Thanh Thử, phải kẻ cuồng công việc."

      "Sư huynh, em có ý đó." Thanh Thử cũng biết nên gì, có lẽ là hai ngày nay cảm, đầu não cũng hơi mơ hồ.

      Trình Mực Lăng thấy sắc mặt được tốt lắm, "Còn chưa khỏi cảm sao?"

      Thanh Thử đưa tay lên vuốt vuốt chóp mũi, "Cũng tạm. Sư huynh, em lại với Viêm Viêm, định xong thời gian lại liên lạc với nhé. Em ra ngoài trước."

      xoay người tới cửa, giọng của Trình Mực Lăng vọng vào tai , “Mấy ngày nay mẹ cũng bị ho khan, bà biết phương thuốc cổ truyền, ngày mai sau khi về nhà lấy cho em."

      "Sư huynh, cần đâu. Phiền toái lắm." Nghe lời của , xoay người lại.

      Sắc mặt Trình Mực Lăng thay đổi, "Thuận tay mà, có gì đâu." Lời dịu dàng, thái độ lại kiên trì thay đổi.

      Thanh Thử gì nữa, "Vậy cám ơn sư huynh." Cách nhau vài mét nhưng ngược sáng nên gần như thấy vẻ mặt .

      Mặt mày Trình Mực Lăng giãn hẳn ra.

      ******

      Thanh Thử phải người thành phố C, ban đầu khi tới thành phố C, để tiện cho cuộc sống của , người trong nhà liền mua phòng ốc tại thành phố này. Tôn Viêm Viêm là người thành phố C, lúc học đại học, bèn dọn ra ngoài ở mình, lý do chính là để tránh bị cha mẹ càu nhàu.

      Hai người quen biết do chú chó mà Tôn Viêm Viêm nuôi từng cắn Thanh Thử. Tôn Viêm Viêm nhiều lần mang quà tới cửa tạ lỗi. Dĩ nhiên lúc ban đầu, Thanh Thử đối với ấy - như Tôn Viêm Viêm - là quá khách khí.

      Sau lại biết người kia cũng ở mình, dần dần hai người trao đổi nhiều hơn.

      Sau khi sống lại, gần đây Tôn Viêm Viêm quả rất thoải mái, mỗi ngày phải mua đồ cũng đều là mua đồ, còn dốc lòng nghiên cứu xem nên biểu đạt lòng biết ơn với Trình Mực Lăng như thế nào.

      Cuối cùng hào phóng bao phòng riêng, còn mang theo cờ thưởng của ấy nữa.

      Thanh Thử nhìn nổi, "Viêm Viêm, nhất định phải đưa cờ thưởng sao?"

      Tôn Viêm Viêm cảm thấy có vấn đề gì cả, "Sao hả? Cậu ghét bỏ?"

      Thanh Thử đưa tay lên vuốt ve khóe mắt, im lặng.

      Trình Mực Lăng rất đúng giờ. Hôm nay mặc đồ rất thoải mái, tuấn tú nho nhã.

      "Chào ân nhân!" Tôn Viêm Viêm vươn tay.

      Thanh Thử ràng thấy khóe mắt Trình Mực Lăng lóe cái vì kinh ngạc, nín cười.

      Trình Mực Lăng bắt tay ấy, " dám!"

      Tôn Viêm Viêm chào hỏi, "Ngồi , Thanh Thử pha trà."

      Thanh Thử ngoan ngoãn làm.

      Tôn Viêm Viêm nuốt nước miếng cái, chuỗi lời cảm tạ phát ra từ tim phổi. Thanh Thử yên lặng uống trà, nỡ nhìn cái cảnh này.

      Trình Mực Lăng coi như trấn định, bất động thanh sắc, an tĩnh uống trà."Viêm Viêm, là hàng xóm với nhau, đừng quá để ý, nên vậy mà."

      Tôn Viêm Viêm ngẩng đầu lên, "Trình đại ca ——" ấy thay đổi rất nhanh, "Là cứu em, lòng biết ơn nơi chót miệng thể diễn đạt hết tâm tình của em, ngày đó em rất hồ đồ. Mấy ngày nay em mực nghĩ thế nào biểu đạt lòng biết ơn của mình——"

      " cần cần ——"

      "Cần chứ cần chứ!" Tôn Viêm Viêm bình tĩnh , "Chỉ là lấy thân báo đáp em thể."

      Tay Thanh Thử khẽ run, ly nước sóng vài giọt ra ngoài, dùng dư quang nhìn lướt qua Trình Mực Lăng, cũng nhìn về phía , mặt mày Thanh Thử chuyển cái, "Uống trà ——"

      "Trình đại ca, về sau có gì cần em xin cứ việc sai bảo." Tôn Viêm Viêm hào khí , "Chúng ta về sau đều là người mình."

      Tâm tình Trình Mực Lăng rất tốt, nâng chén, "Vì cuộc sống mới của , tôi mời ."

      "Trình đại ca, chúng ta đều là người mình rồi, về sau có thể mang bạn của đến tụ tập cùng nhau."

      Trình Mực Lăng giọng hỏi, "Bạn ?"

      "Đúng vậy, nếu bạn của thích dạo phố, em có thể cùng."

      "Trước mắt tôi vẫn còn là người đơn." có thâm ý khác.

      Tôn Viêm Viêm a tiếng, "Thanh Thử vậy mà."

      Đáy mắt Trình Mực Lăng nổi lên cái gì đó, "Ừmh, vậy sao, Thanh Thử, tin tức của em phải đâu. Giờ chính miệng cho em biết, trước mắt, còn đơn."

      Thanh Thử quýnh lên, ấy là vì nghĩ như thế Tôn Viêm Viêm bỏ những ý niệm bậy bạ trong đầu."Sư huynh, em nghe nhầm rồi."

      "Liên quan đến chuyện lớn cả đời , đừng có cả tin lời đồn." Vẻ mặt Trình Mực Lăng ôn hòa ngưng mắt nhìn , trầm ngâm chốc lát, từng chữ từng chữ, tiếng vừa dứt, khẽ mỉm cười.

      Tôn Viêm Viêm hoảng hốt mấy giây, gật đầu liên tục, "Thanh Thử, từ lúc nào mà cậu cũng tin loại tin tức này."

      Thanh Thử: . . . . . . sai lầm rồi.

      bữa cơm sung sướng vô cùng.

      Thanh Thử yên lặng nghe hai người chuyện với nhau, thỉnh thoảng đôi lời, hoàn cảnh cũng đến nỗi lúng túng.

      "Trình đại ca, ăn , đừng khách khí."

      Trình Mực Lăng gật đầu.

      "Trình đại ca, thích món ăn có khẩu vị như thế nào?"

      Trình Mực Lăng suy nghĩ chút, "Món mặn."

      "Đó, động vật ăn thịt." Tôn Viêm Viêm cười , "Thanh Thử ăn chay, Trình đại ca, và Thanh Thử ăn cơm cùng nhau vừa đúng, chuyên ăn thịt, chuyên ăn chay, phối hợp hoàn mỹ luôn."

      Chân Thanh Thử đá đá ấy dưới gầm bàn.

      Tôn Viêm Viêm quay đầu lại nhìn cái, "Tớ đâu có sai."

      "Ăn đùi gà !" Thanh Thử gắp cho ấy.

      Tôn Viêm Viêm cuối cùng cũng nữa.

      Tầm mắt Trình Mực Lăng dừng người lát.

      Rốt cuộc Tôn Viêm Viêm mời bữa cơm này thành công bởi đây là trong các tài sản của Trình Mực Lăng.

      " sao, lần tới chuyển sang nơi khác lại mời là được mà." Trình Mực Lăng cười .

      Lúc này Tôn Viêm Viêm mới thoải mái, "Tớ muốn về chỗ ba mẹ chuyến, chắc cùng hai người được."

      Lập tức ánh mắt của Thanh Thử thẳng tắp nhìn ấy chằm chằm. Tôn Viêm Viêm rất vô tội, "Hết cách rồi, gần đây ba mẹ tớ quản giáo rất nghiêm khắc. Tớ nha."

      Tôn Viêm Viêm rồi, Thanh Thử hơi lúng túng, nhưng chút biểu mặt cũng có.

      " thôi." Trình Mực Lăng .

      Lên xe, Thanh Thử thấy mùi dược thảo nhàn nhạt. Trình Mực Lăng lấy ra cái hộp từ ghế sau, "Người khác cho mẹ phương thuốc cổ truyền này, chuyên trị ho khan."

      Thanh Thử khi cảm lạnh liền ho khan, mỗi lần đều lụ khụ cả nửa tháng."Ây —— sư huynh, phiền toái rồi."

      "Ba chén nước sắc cạn thành chén, bên trong có tờ giấy, em chú ý đọc nhé."

      Thanh Thử gật đầu liên tục.

      Trình Mực Lăng cho xe chạy, hương thơm thảo dược tràn ngập buồng xe, cảm giác ấm áp vây quanh.

      "Tôn Viêm Viêm đáng ." hồi lâu, Trình Mực Lăng đột nhiên câu như vậy.

      Thanh Thử hiểu ý tứ của , "Đúng vậy. Viêm Viêm rất ngây thơ, cho người khác cảm giác giống như ánh mặt trời vậy. Chuyện đêm hôm đó, là do ấy uống say." Đại não Thanh Thử bị khống chế, "Viêm Viêm rất được người khác ưa thích."

      Trình Mực Lăng quay đầu nhìn qua , " có ý tứ gì khác."

      Thanh Thử ừ tiếng, giọng rất cao, nhưng phản ứng rất nhanh, “Ấy, phải, em có ý đó."

      Đúng lúc phía trước là 60 giây đèn đỏ.

      Trình Mực Lăng rất hứng thú, ngón tay nhàng gõ tay lái, "Uh, hiểu mà. ra , em muốn rằng, có ý với Tôn Viêm Viêm."

      Thanh Thử muốn nhào ra khỏi xe.

      Trình Mực Lăng tiếp, "Uhm, Thanh Thử, em hiểu lầm rồi." sâu kín giải thích. Thanh Thử muốn giả bộ ngủ, nhưng chỉ có thể hùa theo: “Là hiểu lầm tốt rồi." xong, có cảm tưởng mình bị kích động.
      Last edited: 5/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5:

      Trung tuần tháng bảy, ngày đại thọ ông cụ Trình gia, rượu ngon nhất ở thành phố C bày đầy mấy bàn. Ông cụ năm nay 79 tuổi, thân thể quắc thước. Nhà họ Trình thân bằng hảo hữu đều đến chúc mừng, khung cảnh náo nhiệt.

      Phùng Tố mặc bộ váy màu xanh lá cây, thêm áo choàng màu hồng cánh sen, bà vừa thoát thân khỏi đám thân hữu bên kia, vừa gọi điện thoại cho Trình Mực Lăng, "Mực Lăng, con ở đâu vậy?"

      Hôm nay tự dưng lại tắc đường, Trình Mực Lăng hơi nhức đầu, "Mẹ, con sắp tới rồi."

      "Tốt, đường cẩn thận." Phùng Tố tắt máy, quay người lại, liền thấy Trình Mực Dương tới.

      "Bác dâu cả——" Trình Mực Dương mở miệng, "Mực Lăng còn chưa tới sao?"

      Phùng Tố nhìn đứa cháu này, phân cao thấp về ngoại hình với con mình, khắp mọi mặt sàn sàn nhau.” bị tắc đường."

      Trình Mực Dương gật đầu cái, "Ông nội mới vừa hỏi, cháu với ông chút, để lão nhân gia khỏi lo lắng."

      Trình Mực Dương vừa , chị Phùng Tố tới, “Chị nghe gần đây Mực Dương làm rất tốt."

      Phùng Tố nhếch khóe miệng, "Đúng vậy, Mực Dương vẫn rất xuất sắc."

      "Em hãy mau khuyên nhủ Mực Lăng , cái tòa soạn đó đâu có chỗ nào cần nó phải tự mình làm? Lần này nó , Mực Dương liền lung lạc lớp già, về sau nó ——"

      "Thôi mà chị, đều là người nhà, Mực Dương có năng lực, chúng ta làm trưởng bối cũng nên vui mừng, vào chỗ ngồi thôi." Phùng Tố dùng mấy câu chặn được chị mình.

      Trình Mực Lăng đến ngay trước lúc khai tiệc."Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ. Cái này là nhờ bạn cháu, mong là ông thích."

      Ông cụ từ từ mở bức họa ra, "Được được, bức《 Bằng Trình Vạn Lý 》 (bay xa vạn dặm) này chính là kỳ vọng của ông đối với các cháu."

      Trình Mực Dương ghé vào lỗ tai giọng , "Tiểu tử ngươi lấy được từ chỗ nào đấy?"

      Trình Mực Lăng cười khẽ, "Trùng hơp sao người bạn của em là cháu Tiền tiên sinh, nên mời ông ấy vẽ lại lần nữa."

      Hai con dâu nhà họ Trình đều tự thân tự lực, thọ yến khiêm tốn nhưng lại mất thể diện.

      Trình Mực Lăng cùng Trình Mực Dương nâng chén cộng ẩm.

      "Chuẩn bị khi nào trở lại giúp đây?" Trình Mực Dương mở miệng.

      ", đâu có chỗ nào cần em giúp chứ, doanh thu của công ty tại so với tháng trước cao hơn tới hai phần." Trình Mực Lăng vẻ mặt nhàn nhạt.

      Trình Mực Dương cười cười, "Tòa soạn bên kia có cần giúp gì cứ , em trở lại sớm chút ."

      Ấn bản của tòa soạn Trình thị chỉ là phần của bộ phận làm PR của Trình thị, mấy năm này, Trình thị sớm tính toán giải tán tòa soạn, nhưng ngờ Thái Tử Gia của Trình thị đột nhiên nhảy dù vào, làm cho bên ngoài ngã bể cả mắt kiếng.

      Sau khi thọ yến kết thúc, Trình Mực Lăng cùng cha mẹ tiễn khách. Sau đó lái xe cùng trở về với cha mẹ.

      Vừa về đến nhà, Phùng Tố nghiêm giọng , "Mực Lăng, chúng ta chuyện tý."

      Trình Mực Lăng nhìn ba Trình chút, mặt ba Trình biến sắc.

      "Tòa soạn thế nào rồi?" Phùng Tố hỏi.

      "Tốt ạ." Trình Mực Lăng trả lời.

      "Vậy tốt, tuần sau con phải về." Phùng Tố gằn từng chữ , giọng có chút thương lượng nào.

      "Mẹ, tòa soạn vừa mới bắt đầu, mà cũng xử lý công ty rất tốt, bây giờ con trở về người ngoài thế nào?"

      Phùng Tố trong lòng vừa động, "Người ngoài có thể thế nào? Con được nửa Trình thị, Mực Lăng, mẹ mặc kệ con muốn làm gì cũng đủ rồi, mau trở về ."

      Mười ngón tay Trình Mực Lăng xoay vòng vòng, "Yên tâm, ông nội còn mà." câu làm Phùng Tố lặng yên." biết con nghĩ cái gì nữa? Con cũng nên quyết định ."

      Trình Mực Lăng đưa tay lên vuốt trán, biết mẹ lại bắt đầu những lời lẽ nhàm chán rồi.

      Ba Trình lấy lý do, mình buổi tối uống rượu nhức đầu, liền vào phòng nghỉ ngơi.

      Phùng Tố liên tiếp mười phút, từ bạn học nam nữ của bà cho đến hàng xóm chung quanh, "Mực Lăng, con có nghe đấy, chủ nhật này mẹ mặc kệ con bận chuyện gì, con cũng phải ra mặt cho mẹ, nếu con đừng hòng tòa soạn nữa."

      " biết, mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm chút."

      Chiêu này của Phùng Tố là lùi để mưu việc khác, “ trở về công ty cũng được, vậy xem mắt cho mẹ .” Phùng Tố mới vừa mấy bước, "Con hết ho khan chưa? Thuốc con lấy hôm đó uống hết rồi chứ?"

      Trình Mực Lăng ừ tiếng, "Tốt lắm ạ."

      Chủ nhật.

      Thanh Thử và Tôn Viêm Viêm hẹn nhau ra ngoài ăn cơm. Thanh Thử muốn mua đôi giày thể thao mới, đợi hai người mua xong đồ của mình là 2 giờ chiều rồi.

      Thanh Thử lôi Tôn Viêm Viêm vào tiệm cơm Tây.

      Tôn Viêm Viêm dạo bằng giày cao gót 7cm cho tới trưa mà vẫn bước như bay.

      Hai người ngồi xuống.

      "Thanh Thử, cậu phải là nhà lữ hành phóng khoáng lạc quan ư, sao thể lực còn kém hơn tớ vậy, mới chưa lâu mà."

      Thanh Thử uống ngụm nước, "Sao mà giống nhau được? dạo phố so với du lịch mệt mỏi hơn nhiều."

      Tôn Viêm Viêm cười to, "Cậu có phải con đấy?" ấy thở ra hơi, "Thanh Thử, tớ cảm thấy, cậu nên kiếm đàn ông rồi chuyện đương chút ."

      Thanh Thử cầm cái ly, nước trong suốt nhàng lắc lư, gì.

      "Cậu xem cậu , tốt nghiệp tìm việc, cũng tìm bạn trai, ba mẹ cậu phàn nàn cậu sao?" Tôn Viêm Viêm cảm khái , "Cậu thế này là bất hiếu."

      Thanh Thử run run khóe miệng, "Cũng đâu thể miễn cưỡng mình."

      Tôn Viêm Viêm hừ tiếng, " biết cậu thích kiểu đàn ông nào nữa."

      Nhân viên phục vụ tới. Thanh Thử nhìn thực đơn, " phần mỳ Ý, nước chanh."

      Tôn Viêm Viêm nghe xong ánh mắt chuyển cái, cầm lấy thực đơn, chỉ chỉ mấy món chính.

      "Cậu đói lắm à?" Thanh Thử hỏi.

      Tôn Viêm Viêm đưa danh sách món ăn cho nhân viên phục vụ, "Mỳ Ý và nước chanh cần nữa."

      Nhân viên phục vụ nhìn Thanh Thử chút.

      Tôn Viêm Viêm , "Nghe tớ ."

      "Theo ấy ." Thanh Thử cười cười với nhân viên phục vụ.

      Nhân viên phục vụ nhận đơn xong liền rời .

      tay Tôn Viêm Viêm nâng má, "Thanh Thử, cậu có tinh thần gì cả, lần nào đến đây cậu cũng gọi hai thứ này, đổi loại khác biết đâu cậu thích."

      Thanh Thử cười cười phủ nhận , "Có lẽ thế chăng."

      Tôn Viêm Viêm híp mắt, ánh mắt đột nhiên liền rơi vào bàn ở phía trước.

      Thanh Thử thuận thế quay đầu nhìn sang.

      "Người này, tốc độ đổi khẩu vị cũng nhanh ." Tôn Viêm Viêm buồn bã .

      Trình Mực Măng hờ hững trò chuyện với đối diện. đó gầy gầy xinh đẹp, phong cách trác nhã, chỉ mặc bộ quần áo dài ngồi ở đàng kia thôi cũng đẹp đẽ động lòng người.

      Ấn tượng đầu tiên của đối với Trình Mực Lăng cực tốt.

      Thanh Thử vệ sinh nghe được chất giọng rất dễ nghe.

      " Cực Phẩm Nhân Gian, năng lịch , phong cách lỗi lạc, tớ bắt đầu tin tưởng chuyện xem mắt này rồi đấy. cho cậu biết, tớ nhất định phải nắm chặt cơ hội này."

      Thanh Thử nghiêng đầu nhìn cái, khóe miệng cười cười.

      cho mắt ánh mắt thân thiện, ngắn ngủi trong cái chớp mắt, lại cúi đầu rửa tay.

      Thanh Thử trở lại chỗ ngồi, thấy Tôn Viêm Viêm cũng xong xuôi rồi, "Về ."

      Tôn Viêm Viêm nhìn , "Nhanh thế?" Ánh mắt của ấy còn nhìn về phía Trình Mực Lăng ở bàn bên kia, "Thanh Thử, cậu xem liệu bọn họ có thành hay ?"

      Thanh Thử đưa tay nhấn chuông, có quá nhiều hứng thú với vấn đề này. " ràng lắm."

      Nhân viên phục vụ tới thu tiền.

      " thôi." Thanh Thử cầm đồ rồi đứng lên.

      Tôn Viêm Viêm nhún nhún vai, nhàng lầm bầm câu, "Tớ cứ cho là các cậu dây dưa với nhau cơ."

      Thứ hai.

      Tinh thần mọi người trong văn phòng đều hơi suy sụp. họp, Trình Mực Lăng ngồi ở ngay phía trước phòng làm việc, nhiều. Chu Mật nhất nhất báo cáo lại lượng phát hành của kỳ tạp chí đầu tiên, cùng với kết quả khảo sát thị trường.

      Thành tích của kỳ "《 Đồ Trung 》đầu tiên tệ, mọi người vất vả rồi."

      "Lão đại, vậy có khen thưởng thêm ?" Có người đề nghị.

      "Các bạn có đề nghị gì hay có thể với Chu Mật."

      "Lão đại vạn tuế."

      Cuộc họp kết thúc, Trình Mực Lăng rời trước. Mọi người liền thảo luận, sau cùng quyết định là thứ bảy nướng thịt dã ngoại, thuận tiện có hai ngày vui chơi.

      "Có thể mang theo người thân đấy." biết người nào hô câu.

      Chu Mật quay lại báo cáo với Trình Mực Lăng.

      Trình Mực Lăng suy nghĩ chút, "Đông Sơn tệ."

      Ánh mắt Chu Mật nháy nháy, "Lão đại, đến nhà của hử?"

      Trình Mực Lăng run run khóe miệng, "Để mọi người thả lỏng chút."

      Chu Mật tin tức cho mọi người tất cả mọi người kích động khác thường. Thanh Thử còn nhìn bản thảo.

      "Thanh Thử, em sao? Có hay ?"

      Thanh Thử vừa ngẩng đầu, ba chữ "Em " ở trong cổ họng, thấy mọi người hưng phấn chờ đợi, lại mỉm cười, "Em biết chỗ đó."

      Chu Mật nở nụ cười giảo hoạt, " phải là và lão đại là lầu lầu dưới sao, để lão đại chở cho tiện."

      Khóe mắt Thanh Thử giựt giựt, " dám."

      Mấy ngày liên tiếp, Thanh Thử đều về rất muộn.

      Buổi chiều thứ sáu, Trình Mực Lăng tìm .

      Thanh Thử khẽ cau mày, "Lão đại có là tìm em có chuyện gì ?"

      " có, có thể là chuyện bản thảo thôi."

      Thanh Thử đến phòng làm việc của . Trình Mực Lăng ngẩng đầu lên.

      "Sư huynh, tìm em có chuyện gì vậy?"

      Ánh mắt Trình Mực Lăng rơi vào người , ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng rực rỡ, Thanh Thử đứng chỗ đó có hơi chói mắt."Thanh Thử, vừa nãy Lý Hạo em định ký hợp đồng với công ty." Con mắt sắc sảo của chợt trở nên rất sâu.

      Trong lúc nhất thời Thanh Thử nhìn rời mắt, "Sư huynh, nhà em ở đây, có thể sau này em trở về quê nhà."

      Trình Mực Lăng ngưng mắt nhìn vào con ngươi của , phát , đáy mắt của Thanh Thử phiếm màu xanh dương nhạt, "Vậy sao." nhàng nỉ non câu, như thắc mắc, cũng hỏi thêm gì nữa."Chúng ta chuyện chút. Lý Hạo rất muốn em ở lại tòa soạn bọn ."

      Thanh Thử hiểu ra, "Sư huynh, em tính ký hợp đồng nhưng sau này em nhất định ưu tiên gửi bản thảo cho 《 Đồ Trung 》mà."

      Lông mày Trình Mực Lăng nhướn lên, "Em gì cơ?"

      Thanh Thử ngẩn người, cảm giác mình dường như rơi vào cái bẫy.

      "Cũng tốt, nước phù sa chảy ra ruộng ngoài." Trình Mực Lăng lạnh nhạt.

      Thanh Thử trừng mắt nhìn, lời này sai, nhưng tổng thể hơi có chỗ đúng.

      "Tám giờ sáng ngày mai đợi em dưới lầu nhé."

      lời cự tuyệt.
      Last edited: 5/6/16
      KisaragiYue, duyenktn1, PhongVy2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :