1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vyvyan

      Vyvyan New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      :yoyo51:Ad ơi, mau ra chap mới

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 80: Rốt cuộc muốn như thế nào?

      Editor: Xẩm Xẩm

      Cửa chậm rãi bị đẩy ra, vang lên thanh rất , nhưng đối với người vốn rất chú ý như Tô Song Song, giờ phút này cảm thấy vô cùng chói tai.

      Tô Song Song đảo mắt đến đôi giày da đen bóng trước mặt, vội vàng cúi đầu, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, biết vì sao trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu nghe lời, rất nhanh nhảy dựng lên.

      Tô Mộ nhìn dáng vẻ rùa đen rút đầu rụt cổ của Tô Song Song, hơi tức giận, vươn chân đá giày của .

      Người này mới ra trận, còn chưa giao đấu, Tô Song Song bị thua thảm bại trước mặt Tần Mặc.

      Tần Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Song Song cái, ánh mắt ảm đạm giống như bình thường vốn biết Tô Song Song, gật đầu nhìn Dương Hinh, xem như chào hỏi qua, sau đó ngồi vào ghế .

      Dương Hinh vội vàng đứng lên vươn tay ra giới thiệu: “ Mặc, đây là Tô Song Song, tác giả của “Hồng Hoang”, còn đây là biên tập Tô Mộ, ở công ty của ! Song Song, Tô Mộ, đây là Tần Mặc! Tôi nghĩ hai người cũng nghe qua!”

      Tần Mặc có cảm xúc gì đặc biệt, thái độ cũng lạnh nhạt: “Ừ” tiếng rồi lại bổ sung câu: “Tôi biết.”

      “A?” Dương Hinh ra vẻ kinh ngạc, nhìn Tần Mặc lại nhìn Tô Song Song, sau đó lập tức bừng tỉnh như vừa được giác ngộ.

      “Đúng rồi! Các người đều ở cùng công ty, Song Song nổi danh như vậy, Mặc chắc chắn từng chú ý đến, em thất lễ rồi!”

      Tô Song Song càng cúi đầu thấp hơn, nhìn chằm chằm khoảng trước mặt mình, được lời nào, trong lòng rất nhanh chuyển động, biết là cảm giác gì.

      Chẳng lẽ Tần Mặc cho Dương Hinh biết trước đây có chút quan hệ, cũng qua bọn họ từng là hàng xóm của nhau, nhìn dáng vẻ bây giờ của , giống như chẳng muốn giải thích điều gì, cũng đâu cần phải nhiều lời.

      Nhưng Tô Song Song nghĩ mãi ra, sao Tần Mặc cho Dương Hinh, chẳng nhẽ là vì sợ ấy hiểu lầm điều gì, càng nghĩ Tô Song Song càng cảm thấy khó chịu.

      Khó có được lúc Tần Mặc cẩn thận chăm sóc như vậy, là khó chịu… rất khó chịu…

      Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song cúi đầu, cần hỏi cũng biết chắc chắn lúc này lại suy nghĩ gì đó.

      Tần Mặc cảm thấy hơi phiền chán, muốn cho biết cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chỉ có thể giữ im lặng, sắc mặt càng thêm khó nhìn.

      “Đúng rồi, chúng ta mau ăn thôi, Mặc, Song Song hơi sốt, nên chúng ta chỉ ăn thanh đạm thôi nhé?”

      Dương Hinh xong còn vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tần Mặc, như chím nép vào người , Tô Song Song vừa mới ngẩng đầu thấy màn này, biết có phải do lòng dạ hẹp hòi mà thấy vô cùng chói mắt.

      Tô Song Song ý thức được mình nghĩ gì liền hổ thẹn cúi đầu, trong lòng hết lần này đến lần khác tự trách bản thân biết đúng mực.

      Tần Mặc vừa nghe được Tô Song Song bị sốt, liền ngẩng đầu nhìn , trong mắt nhìn ra cảm xúc gì, cũng có lấy nét gì dư thừa mặt.

      nhìn qua rồi lại cúi đầu xem thực đơn, giống như từ nãy đến giờ hề ngẩng đầu cho Tô Song Song cái liếc mắt dư thừa nào.

      Tô Mộ ngồi bên vui vẻ gì, rối rắm nhìn Tô Song Song, vô thức bắt lấy cánh tay của ấy.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      “Tôi thấy Song Song thoải mái lắm, chúng tôi vẫn nên trở về phòng mình trước, quấy rầy hai vị nữa!” Tô Mộ xong lôi kéo Tô Song Song đứng dậy.

      Trước tiên, hai người họ vốn nên ở đây nhìn Tần Mặc và khác ân ái, đây chẳng phải là tự tìm đến phiền phức sao?

      Tuy rằng biết chủ ý của Tần Mặc là gì, nhưng thấy vui vẻ khi nhìn Tô Song Song phiền muộn tự ti như vậy.

      Đây chính là cảm xúc của Tô Song Song lúc này!

      Tần Mặc đột nhiên mở miệng: “Nếu đến đây hãy cùng nhau ăn bữa cơm.”

      Tô Mộ do dự, lại nhớ tới trước đây từng đáp ứng chuyện của Tần Mặc, lại cam lòng kéo Tô Song Song ngồi xuống.

      Tô Song Song vẫn đắm chìm trong tâm trạng của mình, biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bản thân đứng lên rồi lại ngồi xuống, chờ đến khi lấy lại được tinh thần, thức ăn được đem lên bày bàn.

      Tâm trạng dịu trong chốc lát, cảm xúc trong lòng điều chỉnh được tốt hơn, giờ phút này chỉ nên nghĩ đến làm cách nào để nhét đầy bụng.

      Lúc này, Tô Song Song thể nương tay với đồ ăn được, nhất định phải trích được ít máu của Tần Mặc, cảm giác mất mát lại xảy đến, liền chà đạo lên khăn tay giống như chà đạp chính tâm tình rối rắm của mình.

      Khi đồ ăn vừa mang đến, lại sâu xa nhìn đồ ăn bàn, đều là những món mình thích, vô thức nhìn Tần Mặc ở đối diện.

      hơi hoảng loạn, trong đôi mắt hình bán nguyệt lộ ra chút ánh sáng, còn có vẻ tìm tòi nghiên cứu .

      Dương Hinh ở đối diện lại chớp mắt, cười kéo cánh tay của Tần Mặc : “ Mặc, đúng là, sao lại gọi toàn đồ em thích ăn!”

      câu , thành công khiến cho chút ánh sáng vừa nhen nhóm trong mắt Tô Song Song lụi tàn, cúi đầu nhìn đồ ăn bàn vốn luôn khiến phải chảy nước miếng, bây giờ, miếng cũng thèm ăn.

      Tô Song Song hơi đau đầu, ánh mắt cũng ê ẩm, mũi cũng được tốt, bĩu môi, đưa tay sờ trán mình, trong lòng bi ai nghĩ đến: “ đúng lúc vậy chứ, chẳng lẽ sốt rồi?”

      Tần Mặc vẫn im lặng như trước, trong mắt lộ ra chút kiên nhẫn, Tô Song Song lại vừa vặn đảo mắt qua bắt được cảm xúc này của , chợt lóe lên rồi biến mất.

      biết nó dành cho mình, dù sao cũng mặc kệ ai đó thích người khác quấy rầy thế giới của người ta, Tô Song Song chỉ cảm thấy lỗ tai truyền đến trận khô nóng, vội vàng thu hồi tay lại, ngoan ngoãn ngồi chỗ, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      Bữa cơm này im ắng, nếu như có Dương Hinh thi thoảng vài câu điều tiết bầu khí, chắc Tô Song Song cảm thấy mỗi phút trôi qua như năm dài đằng đẵng.

      Sau khi Tô Song Song ăn xong miếng cuối cùng đĩa của mình, cuối cùng Tần Mặc cũng mở miệng, nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có thể rời .

      Nếu để , nghĩ mình hóa đá ở đây mất! Vừa ra khỏi phòng, Tô Song Song thấy dạ dày lẩm nhẩm đau, đầu cũng choáng váng tí.

      đưa tay chống bên vách tường, Tô Mộ vừa thấy thế liền vội vàng chạy lại đỡ , lúc chạm vào cánh tay , nhịn được kêu lên tiếng: “Song Song, phát sốt rồi!”

      Ý thức của Tô Song Song hơi mơ hồ, quay đầu nhìn Tô Mộ, rất kiêu ngạo trừng mắt nhìn ấy, sau đó bi thương : “ thể nào! Tôi !”

      Tần Mặc ra ngoài cùng Dương Hinh ở phía sau, Tô Song Song nghiêng người, nhường đường cho , lúc dựa vào thành tường lạnh như băng ở sau lưng, Tô Song Song nhìn Dương Hinh vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Tần Mặc, biết vì sao lại thấy hai mắt rất đau đớn.

      Dương Hinh quay đầu ngại ngùng nở nụ cười nhìn Tô Song Song, hơi thẹn thùng : “Song Song, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt! Tôi trước đây!”

      Tô Song Song vội vàng nặn ra nụ cười tười, sau đó phất tay, quay đầu lại sau khi nhìn Dương Hinh, giống như mất hết sức lực, giữ chặt cánh tay Tô Mộ để chống đỡ thân thể của mình.

      Tô Mộ ở bên cạnh nhìn Tô Song Song, lại nhìn Tần Mặc dần rời cùng Dương Hinh, chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà thở dài:

      “Song Song, phát sốt à?” Tô Mộ bắt lấy tay Tô Song Song, trong lòng run lên, tay rất nóng, Tô Mộ lại vội vàng sờ trán Tô Song Song, lo lắng lập tức dâng lên.

      Tô Song Song lắc đầu, muốn bản thân tỉnh táo chút, nhưng càng động đậy lại càng mờ mịt, nãy còn có thể nhìn cảnh tượng trước mắt, bây giờ chỉ còn là mảnh mơ màng.

      Tô Song Song cũng thấy sợ hãi, bắt được tay của Tô Mộ, sau đó liền cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại, mất hết tri giác.

      “Tô Song Song! Tô Song Song!” Tô Song Song hôn mê nghe thấy Tô Mộ hét thảm như vậy, trong lòng nhịn được nghĩ: sao kêu nhã nhặn chút, giống như sắp chết vậy, nghĩ lúc này, tự nhiên mọi người lại biết hết cả tên cả họ mình.

      Ngay sau đó Tô Song Song lại cảm giác được cả người mình như bay lên, trong lòng lại cảm khái Tô Mộ tiếng: Tô Mộ, đúng là quái nhân, ôm mà cũng tốn chút sức lực nào.

      Thế nhưng cảm giác của vẫn thấy là lạ, lồng ngực này rộng lớn, muốn mở mắt ra nhìn chút, nhưng lại thể có cơ hội này, chỉ có thể đường đường chính chính hôn mê.

      Tô Song Song nằm chiếc giường mềm mại, cả người đều vô lực, hơn nữa, đầu óc vô cùng choáng váng, muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng như chì mở nổi.

      dùng rất nhiều sức cũng có cách nào, cuối cùng đành quyết định tiêu tốn sức lực nữa.

      Lúc mơ mơ màng màng, cảm giác được bàn tay lạnh như băng đặt lên trán mình, khiến có tiền đồ “ưm” tiếng.

      ở trạng thái hôn mê, thân thể cũng chịu được động chạm như vậy, nếu bây giờ tỉnh, đoán rằng đối với loại hành động nhung nhớ này, nhất định hận thể trực tiếp cho cước bắn vào tường!

      Trong phòng tất cả cửa sổ đều bị che rèm, dù là ban ngày nhưng vẫn hơi tối, rất thích hợp để ngủ.

      Bên chiếc giường rộng lớn, Tần Mặc ngồi ở đó, hơi nghiêng người dựa vào Tô Song Song, bàn tay to nắm lấy tay bé của , tay còn lại nhịn được khẽ vuốt hai gò má hồng nhuận của .

      Tần Mặc cứ im lặng chăm chú nhìn như vậy, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ của dần giảm xuống, thân thể cứng ngắc mới dần thả lỏng.

      Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Dương Hinh tiến vào, trong tay bưng ly nước ấm và tăm bông, trực tiếp ngồi bên giường còn lại, dịu dàng cười nhìn Tần Mặc.

      Tần Mặc ngẩng đầu thấy , nhìn những vật trong tay liền hiểu ngay định làm gì, lặng lẽ thu hồi tay đặ mặt Tô Song Song, tiếp nhận ly nước, đặt tủ đầu giường, sau đó cầm tăm bông trong tay Dương Hinh.

      Bàn tay to lớn hơi ngốc nghếch cầm tăm bông nhúng qua nước trong chán, cẩn thận thấm vào môi của Tô Song Song.

      Dương Hinh im lặng nhìn Tần Mặc ngốc nghếch làm hết tất cả những hành động này, nét dịu dàng mặt điểm thêm chút ánh sáng
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 81: Hao mòn tâm trí vì tương tư

      Editor: Xẩm Xẩm

      phải chỉ là phát sốt thôi sao? Nghiêm trọng đưa bệnh viện, làm sao còn ép buộc tôi đến đây?” Cửa bị mở ra, truyền đến thanh tai vạ của ai đó, người đẩy cửa vào đúng là vẻ mặt vừa sáng sủa lại vừa xấu xa của Bạch Tiêu.

      Tần Mặc nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày nhìn cửa, lạnh nhạt : “ tới làm gì?”

      Bạch Tiêu đối với loại ghét bỏ này của Tần Mặc chính là tránh né coi như thấy, hoặc nên nhìn lâu thành quen, chẳng hề để ý mà trực tiếp tiến vào, chút ý tứ khách khí.

      Theo sát sau lưng là Đông Phương Nhã, trực tiếp qua Bạch Tiêu, dáng vẻ giải quyết việc công về phía Tô Song Song .

      “Tôi đến chỉ dư thừa.”

      Bạch Tiêu vừa nghe thấy lời của Đông Phương Nhã, nụ cười mặt liền cứng đờ, cùng với dáng vẻ bất cần đời của , có vẻ phù hợp.

      “Tôi chỉ lo lắng cho Tiểu Tần!” Bạch Tiêu xong nhìn thoáng qua Tô Song Song nằm giường, chỉ chưa đến mức tự cắn vào lưỡi, người bệnh đâu phải là Tần Mặc.

      và Tần tổng đúng là tình thâm vợ chồng.” Mặt Đông Phương Nhã chút thay đổi, miệng buông tha cho , vừa kiểm tra cho Tô Song Song , vừa trêu chọc Bạch Tiêu khiến phản bác được.

      Tiêu.” tiếng khẽ gọi, Bạch Tiêu lấy lại tinh thần nhìn đến, quay đầu nhìn về phía Dương Hinh, ra vẻ kinh ngạc.

      “Hinh Nhi! Sao em lại ở đây? Em về nước lúc nào thế? Cũng gọi cho tiếng?” Bạch Tiêu xong, vô cùng thân thiết vỗ vỗ hai bả vai của Dương Hinh.

      Dương Hinh cúi thấp đầu, khuôn mặt nhắn hồng lên, nhưng lại có chút đơn, đứng ở đây hữu ràng như vậy, mà ngay cả Đông Phương Nhã cũng thấy , còn gật đầu chào qua .

      Nhưng Bạch Tiêu khác, Dương Hinh trầm, có thể thấy được trong lòng hề có .

      Dương Hinh thu lại tâm trạng của mình, ngẩng đầu nhìn Bạch Tiêu cười cười, mang theo chút ngượng ngùng, tự nhiên buông bỏ tay của đặt vai mình, về phía Tần Mặc, sau đó giữ chặt tay Tần Mặc.

      Tiêu, em vì Mặc mà trở lại.” Dương Hinh nhìn Bạch Tiêu.

      Bạch Tiêu có chút phản ứng kịp, cúi đầu chăm chú nhìn tay bé của ở trong tay Tần Mặc, ý cười bất cần trở nên kinh ngạc.

      “Bây giờ em là bạn của Mặc.” Dương Hinh xong liền cúi đầu, dùng vẻ mặt say đắm ngượng ngùng nhìn Tần Mặc, cả người cũng dán sát vào , nhìn hai người bây giờ vô cùng thân mật.

      Bạch Tiêu há hốc mồm, kinh ngạc nên lời, ra khiến kinh ngạc đến mức tim ngừng đập phải là, Tần Mặc… Tần Mặc có gì bất mãn, xem như chấp nhận!

      “Cái gì… cái gì?” Bạch Tiêu hô lên tiếng, xác định chuyện này phải do bọn họ giỡn, cảm xúc trong nháy mắt bị sụp đổ.

      Mà ngay cả Đông Phương Nhã kiểm tra cho Tô Song Song cũng dừng động tác, ngẩng đầu chăm chú nhìn Tần Mặc và Dương Hinh, đôi mắt dưới chiếc kính rất tối nghĩa, hiểu gì.

      “Tiểu Tần Tần… Tần Mặc, đây là sao?” Bạch tiêu về trước từng bước, kinh hô tiếng, thanh rất lớn, Tô Song Song choáng váng nằm giường giống như cũng bị ồn ào của làm cho thoải mái, hơi nhíu mày.

      Tần Mặc lập tức quay đầu nhìn Bạch Tiêu, cũng nhíu mày theo: “Im lặng.” xong lời này, lại nhớ tới câu hỏi của Bạch Tiêu, gật gật đầu.

      Bạch Tiêu giống như bị kinh hãi lùi về phía sau từng bước, bàn tay to đỡ lấy bên ghế dựa để đứng vững, chỉ vào Tô Song Song ở giường, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần Mặc.

      kia phải của cậu…” Bạch Tiêu chưa hết, Tần Mặc đánh gãy lời : “ phải, ấy chỉ là hàng xóm cũ thôi.”

      “A?” Bạch Tiêu vốn tin, ổn định tâm trạng, suy tư nhìn Tần Mặc, vẻ mặt bất cần đời bị thu lại, thoạt nhìn bây giờ rất hấp dẫn.

      Dương Hinh vẫn đứng bên cạnh Tần Mặc, nâng mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiêu, Tần Mặc cầm tay Dương Hinh, hơi dùng sức, Dương Hinh mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu.

      ấy thế nào?” Tần Mặc lúc lời này muốn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Nhã, Đông Phương Nhã động đậy chút, nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ, nhìn nhiệt kế, sau đó gật gật đầu.

      “Nhiệt độ bắt đầu giảm, có vấn đề gì lớn, ngủ giấc, ngày mai là tốt rồi.”

      Lời này của Đông Phương Nhã cũng là với người nãy giờ bị mọi người xem là Tô Mộ.

      Tô Mộ im lặng chút, vội gật đầu, tỏ vẻ nghe , Đông Phương Nhã đứng dậy, tầm mắt đảo vòng qua Dương Hinh, cuối cùng lại suy từ nhìn Bạch Tiêu.

      ? Hay ở lại?” xong, Đông Phương Nhã lấy ra mấy hộp thuốc trong hòm đồ của mình: “Để ăn xong rồi uống.”

      xong, đặt thuốc giường, sau đó ra ngoài, Bạch Tiêu sửng sốt khắc, vội vàng đuổi theo , vẫn quên ồn ào câu: “ chờ chút, lái xe, để tôi đưa về…”

      Bạch tiêu xong còn mạnh mẽ quay đầu nhìn Tần Mặc, bổ sung câu: “Tôi quay lại!”

      Tần Mặc vừa nghe thấy muốn quay lại, nhíu mày càng thêm sâu, nhưng cũng để ý, ngược lại vẫn cúi đầu thấm nước vào môi khô khốc của Tô Song Song .

      Tô Mộ đứng bên cạnh xem nãy giờ như lọt vào tầng sương mù, Tần Mặc cũng thừa nhận kia là bạn , còn ở đây ra vẻ thâm tình dọa người gì chứ!

      Tô Mộ tức giận, cũng để ý Tần Mặc nữa: “Tần tổng, Song Song để tôi chăm sóc ! Ngài vẫn nên cùng…”

      Tên của Dương đến đầu lưỡi rồi còn nuốt trở về, vòng vo chút : “Ngài nên cùng bạn về nghỉ ngơi trước, chúng ta gây phiền toái cho hai người rồi!”

      Dương Hinh đứng bên cạnh Tần Mặc có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cánh cửa vừa đóng lại.

      Tần Mặc cũng để ý đến Tô Mộ, nhìn môi của Tô Song Song vẫn khô như trước, lại cảm thấy phương pháp làm như là uống rượu độc giải khát, thể khiến môi hồng lại như bình thường.

      “Dương Hinh, em với ấy ra ngoài ăn gì , ra sau!” Tần Mặc lạnh lùng , Dương Hinh vừa nghe cũng còn phản bác, trực tiếp buông tay , ngại ngùng cười nhìn Tô Mộ.

      Tô, chúng ta trước, tôi vẫn hơi đói bụng!”

      Tô Mộ sửng sốt, mọi người vừa mới ăn cơm xong, lqd đói sao, trợn tròn mắt nhìn Dương Hinh dối, liền cảm thấy này đơn giản.

      hay , đúng là lựa chọn gian nan, Tô Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc, cảm thấy lo lắng khi để mình Tô Song Song ở đây.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Nhưng cũng nghĩ đến tâm ý của Tô Song Song với Tần Mặc, lại có chút cam lòng nhiễu loạn, chỉ còn cách xoay người cùng bạn bây giờ của Tần Mặc.

      Ngay lúc Tô Mộ do dự Dương Hinh biết đến bên cạnh từ lúc nào, kéo tay ra ngoài.

      ra Tô Mộ cũng cam tâm bị đem ra ngoài, nhưng đột nhiên phát sức lực của Dương Hinh rất lớn, căn bản nghĩ được lấy đâu ra.

      Tô Mộ nhất thời cảm thấy bản thân đúng là khinh địch, lại lần nữa khẳng định trong lòng rằng này rất đơn giản.

      Tô Mộ vừa ra ngoài, Tần Mặc liền nâng ly nước lên, uống ngụm, sau đó ôm lấy Tô Song Song, rồi cúi đầu, môi mỏng đụng chạm vào cái miệng nhắn của .

      Đầu lưỡi dùng chút lực, mơn chớn môi của Tô Song Song, sau đó dùng lưỡi chà xát làm ẩm môi .

      Tô Song Song sớm thấy khát nước, cảm thấy ướt át ở ngoài miệng kia như là tra tấn.

      mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ có thể kêu gào trong lòng: rốt cuộc là tiện nhân nào, tra tấn như vậy! cho uống nước thôi, còn làm khổ như vậy, chờ khỏi lại tha cho ta!

      Đột nhiên lúc này, nước chảy vào trong miệng, chính là nước cứu mạng của Tô Song Song , cũng để ý gì, vội vàng hút lấy.

      Tần Mặc vừa muốn tách ra để lấy thêm nước cho , nhưng còn chưa kịp làm gì, đầu lưỡi nóng bỏng của Tô Song Song chạm vào ánh môi của , hai người lại cùng điên cuồng.

      Tô Song Song vì lạnh lẽo mà vô cùng thoải mái, Tần Mặc lại hoàn toàn bị khiêu khích đến điên rồi! Lý trí bị đánh thành từng mảnh trong nháy mắt.

      gắt gao chế trụ gáy của Tô Song Song , hô hấp dồn dập khống chế được, điên cuồng hôn môi .

      Nghĩ lại nửa tháng qua, khiến chịu rất nhiều áp lực, tất cả đều phát tiết hết ra, điên cuồng cắn xé môi .

      Tô Song Song vốn vẫn còn mơ hồ chủ động, nhưng sau đó trở thành bị động, bị Tần Mặc hôn đến thất điên bát đảo.

      Giờ khắc này, thào ra tiếng: “Song Song… Song Song…”

      Ý thức của vốn tỉnh táo, hơn nữa lại bị Tần Mặc hôn đến thiếu dưỡng khí, đầu óc vô cùng trống rỗng, cảm thấy có người gọi mình, theo bản năng lại nghĩ là Tần Mặc.

      Tô Song Song mê mang, phản xạ có điều kiện bình thường đáp lại: “Tần… Tần Mặc…”

      tiếng nỉ non này đáp lại, khiến cho Tần Mặc dừng chút, sau đó càng thêm điên cuồng chiếm lấy, trực tiếp áp đảo Tô Song Song ở giường.

      Nếu như uống rượu độc giải khát, hôn môi Tô Song Song thế này, cuối cùng vẫn cố khống chế lại chút ý chí, hề xốc quần áo của ra.

      Màn hôn này, ra rất ngắn ngủi, nhưng lại giống như vừa qua cả thế kỷ, trong nháy mắt khống chế được, mạnh mẽ ngồi xuống.

      Tô Song Song bắt đầu giống như cá bị mang lên bờ, há miệng ra thở lấy thở để, qua lúc lâu, mới khôi phục lại hơi thở bình thường, choáng váng rơi vào giấc ngủ.

      Tần Mặc ngồi bên giường, nhìn môi của vừa bị hôn, trong mắt hằn lên vài tia đỏ, sau đó mãi mới bình thường lại được.

      vươn tay chạm vào môi của sưng lên, nhắm mắt lại, hít sâu vào hơi, sau đó đứng dậy mở cửa ra ngoài.

      Lúc đóng cửa, Tần Mặc còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Song Song cái, tin tưởng, còn bao lâu nữa, trở về bên cạnh .

      Lúc Tần Mặc đóng cửa ra ngoài, vừa văn bạch tiêu quay lại sau khi đưa Đông Phương Nhã về, sốt ruột mà chạy lại đây luôn, vừa thấy Tần Mặc, liền trực tiếp kéo tay Tần Mặc lại.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :