Chương 19: Mỹ nhân của ta Editor: Diệp Dã Sáng sớm,Thiên Chỉ Diên nghe thấy tiếng chim hót líu lo mới chậm rãi tỉnh dậy, vặn cái eo, ân, chăn mềm. . . A? Thiên Chỉ Diên bỗng bật dậy, ngắm nhìn bốn phía, đâu còn bóng dáng Tương mỹ nhân, vậy mà nàng hề phát ra. Nhưng cũng chẳng quan hệ, Tương mỹ nhân trốn thoát bàn tay nàng được. Thiên Chỉ Diên từ giường bò dậy,để Lưu Hà rửa mặt chải đầu xong xuôi rồi mới ngồi vào bàn ăn điểm tâm, nàng nghĩ: Hay là, xem nhà của Tương mỹ nhân? Thiên Chỉ Diên vừa nghĩ khuôn mặt của Tương mỹ nhân, nàng liền hài lòng, cảm giác đúng là mình có lỗi. Lưu Hà đem đồ ăn bàn thu thập sạch rồi : "Công chúa,hôm nay người đừng có chạy lung tung, tam hoàng tử , hôm nay có chuyện trọng yếu, hoàng tử tìm đến người." nghe được hồi , Lưu Hà ngẩng đầu, nhìn ghế tựa trống rỗng, đâu còn thân ảnh của Thiên Chỉ Diên. Nàng ta sửng sốt lát, rồi thả đồ tay xuống, vội vàng đuổi theo. Thế nhưng, Thiên Chỉ Diên là ai chứ, Lưu Hà muốn đuổi theo là có thể bắt được nàng trở về sao? Lúc này Thiên Chỉ Diên chỉ đeo túi tuền của mình, vừa vừa hát thầm đến Trung Hạ uyển. A? Thiên Chỉ Diên cảm thấy có chút ổn, hôm nay hoàng cung có phải hay có chút quá yên tĩnh ? Nàng kinh ngạc phát , những nơi Thiên Chỉ Diên nàng qua, có vết chân! Này, rất đáng ngờ! Thiên Chỉ Diên rất nghi hoặc, nàng hề nghênh ngang nữa, mà là trốn ở bên. Quả nhiên, nàng vừa mới vừa biến mất bao lâu, đường liền bắt đầu có bóng người. "Nguy hiểm , nguy hiểm ." "Cẩn thận chút . Nàng ta thậm chí ngay cả công tử Tương cũng dám chọc ghẹo, còn có chuyện gì dám làm chứ!" "Đúng vậy, đúng vậy, nghe lúc đó công tử Tương điểm trách cứ cũng có a." "Nhưng phải sao? Công tử Tương lòng dạ rộng lượng đương nhiên cùng nàng ta tính toán. Mà nàng ta, được tấc lại muốn tiến thước!" "Nàng chính là hỗn thế ma vương, gặp người liền chọc ghẹo!" " phải chứ, ta nghe nàng ta đố kỵ công tử Tương so với mình được hoan nghênh hơn!" "A? Ta thế nào nghe là bởi vì đùa giỡn công tử Tương lại bị cự tuyệt, mới sinh ra hận?" " đúng, ràng là nàng ta nhìn lén công tử Tương tắm bị đuổi ra nên ghi hận trong lòng!" ... Mấy cung nữ bảy miệng tám lưỡi ngừng , mà sau chân tường, khóe miệng Thiên Chỉ Diên ngừng co rút, lực lượng bát quái là mạnh mẽ! Nàng hít hơi sâu, bỗng nhiên từ chân tường phía sau nhảy ra ngoài, hét lớn tiếng: " huyên thuyên toàn bộ kéo ra ngoài cắt lưỡi!" "A. . ." Những cung nữ giật nảy mình, lập tức tứ tán chạy ra. "Đêm nay cẩn thận cửa phòng, bằng có kẻ tới cắt lưỡi!" Thiên Chỉ Diên lớn tiếng hô. Mấy cung nữ rất nhanh liền chạy mất dạng. Thiên Chỉ Diên cười tiếng, đối phó với đám cung nữ kiểu này, hù dọa chút, buổi tối bọn họ nhất định liền ngủ yên . Hơn nữa nàng vừa chút xuất quỷ nhập thần, dù cho bọn họ dám ở sau lưng nàng huyên thuyên, cũng phải sợ hết hồn phen. Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ tay , bát quái đâu có, miệng lưỡi người đời khắp nơi đều có. Kiếp trước người ngầm căm hận nàng còn nhiều hơn, kiếp này mới có mấy câu khiến nàng sợ? Nàng quản được nhiều như vậy, nàng cũng lười để ý tới. Huống chi, cái danh hiệu hỗn thế ma vương cũng tệ, ít nhất ai dám tùy tiện bắt nạt nàng, thấy nàng còn phải đường vòng . tìm Tương mỹ nhân quan trọng hơn. tới giữa Trung Hạ uyển, Thiên Chỉ Diên tìm vòng, nàng phát Tương mỹ nhân căn bản có ở đây! đâu đây? Phản ứng đầu tiên của Thiên Chỉ Diên là bị mấy công chúa và bác kéo bồi dưỡng cảm tình đấy chứ? Tương mỹ nhân đối với người nào cũng tốt như vậy, nhất định cự tuyệt ! Bỗng nhiên nàng mọc lên cảm giác nguy cơ —— có người muốn nhúng chàm Tương mỹ nhân của nàng. Thiên Chỉ Diên quay đầu liền , chuẩn bị bộ vòng, quan sát. Mới vừa ra giữa Trung Hạ uyển xa, có người ngăn cản bước chân của nàng. "Tứ hoàng tỷ" thanh Thiên Chỉ Diên mềm mại, non nớt. Thiên Chỉ Ngọc hơi sững sờ, mặt tức giận biến mất phân nửa nhưng ngữ khí nàng vẫn ngang ngạnh : "Chỉ Diên, muội bướng bỉnh bao nhiêu, hoàng tỷ mặc kệ, muội thích chọc ghẹo người, hoàng tỷ cũng quản nhưng muội thể tìm công tử Tương, biết ?" "Vì sao?" Thiên Chỉ Diên nháy nháy mắt, vẻ mặt ủy khuất. " được hỏi vì sao, nếu như muội nghe lời, hoàng tỷ liền đánh mông muội, rất đau, rất đau , biết ?" Thiên Chỉ Ngọc hù dọa Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Diên nghe như thế, miệng ngậm chặt, viền mắt ướt, ủy khuất muốn khóc lên. "Muội, muội đừng khóc" Thiên Chỉ Ngọc ngờ người được công nhận hỗn thế ma vương là Thiên Chỉ Diên vậy mà dễ dàng khóc, nếu biết trước nàng quát mắng tiểu hài tử. Dù có chút hoảng, thế nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta càng hạ quyết tâm, : "Khóc cũng được, nếu như muội nghe lời, hoàng tỷ vẫn đánh mông muội." Tròng mắt Thiên Chỉ Diên hướng về phía sau Thiên Chỉ Ngọc thoáng nhìn, sau đó khuôn mặt nhắn đáng lập tức nhăn lại thành nắm, làm cho người ta nhìn liền đau lòng. Thiên Chỉ Ngọc nghĩ có phải hay nên qua chút? Nàng đến gần Thiên Chỉ Diên, muốn lau khóe mắt cho Thiên Chỉ Diên. "A. . ." biết thế nào đùi tê rần, Thiên Chỉ Ngọc mất thăng bằng ngã mặt đất. "Oa. . ." Thiên Chỉ Diên bị động tác của Thiên Chỉ Ngọc dọa đến, nàng "Oa" tiếng khóc lớn lên, sau đó chạy mất. "Chỉ Diên, làm sao vậy? Đừng khóc." Thiên Hoài Hạo lập tức qua đây ôm lấy Thiên Chỉ Diên. "Tứ hoàng tỷ muốn đánh muội, tỷ ấy đánh muội, muốn đem cái mông của muội mở hoa." Thiên Chỉ Diên gào khóc. "Đừng sợ, có, có ai dám đánh muội đâu." Thiên Hoài Hạo đau lòng tiến đến gần Thiên Chỉ Diên. Thiên Chỉ Ngọc từ mặt đất bò dậy, nàng vừa muốn mở miệng cãi lại, nhìn thấy Thẩm Vân Tương tới. "Làm sao vậy?" "Mỹ nhân, ngươi đừng tới đây, ngươi đừng để ý ta, ngươi để ý ta, tứ hoàng tỷ liền đánh ta." Thiên Chỉ Diên liều mạng đuổi Thẩm Vân Tương . Lần này, Thiên Chỉ Ngọc triệt để bối rối. " , muội đừng khóc." "Chỉ Ngọc" Thiên Hoài Hạo trầm mặt nháy mắt với Thiên Chỉ Ngọc. "Muội đừng khóc a, hoàng tỷ đùa giỡn với muội thôi, hoàng tỷ sao có thể đánh muội chứ?" Thiên Chỉ Ngọc cố gắng kiềm chế tình nguyệnở trong lòng, tốn công an ủi Thiên Chỉ Diên. "Thực ?" nước mắt Thiên Chỉ Diên còn vương ở khóe mắt. "Thực " Thiên Chỉ Ngọc tình nguyện tươi cười. "Mỹ nhân, ôm, ôm. . ." Thiên Chỉ Diên đem hai tay đưa về phía Thẩm Vân Tương. Thẩm Vân Tương nhận lấy Thiên Chỉ Diên ôm vào trong ngực. " tìm được Chỉ Diên , chúng ta mau trở về thôi" Thiên Hoài Hạo liếc Thiên Chỉ Ngọc cái, xoay người rời . Thẩm Vân Tương gật đầu, ôm Thiên Chỉ Diên ly khai. Thiên Chỉ Diên nằm tựa vào bả vai Thẩm Vân Tương, nhìn Thiên Chỉ Ngọc ngốc lăng ở nơi đó. Nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười như nắng xuân, còn tặng thêm nụ hôn gió. Bảo vệ Tương mỹ nhân của nàng, Thiên Chỉ Diên trận đầu báo cáo thắng lợi! Thiên Chỉ Ngọc thấy vậy mới minh bạch mình bị Thiên Chỉ Diên đùa bỡn, nét mặt của nàng trong nháy mắt xám ngoét, nàng ta mở to mắt, nhìn Thiên Chỉ Diên nằm tựa vào vai Thẩm Vân Tương xa mà tức giận đến phát run.
Chương 20: Ngươi phải ôm ta ngủ cả đêm Thiên Chỉ Diên được Thẩm Vân Tương ôm đến tẩm cung của Thiên Hoài Hạo, khi tới nơi nàng phát Thiên Tinh Hàn vậy mà ở trong đó từ lâu, xem ra bọn họ sớm ở chỗ này chờ nàng rồi, chỉ là khi tới trong nội viện tìm nàng nhưng lại tìm thấy nàng đâu? Thiên Chỉ Diên được Thẩm Vân Tương đặt lên giường, nàng mở to hai mắt, ánh mắt đảo quanh vòng tới ba đại nam nhân ở bên cạnh giường của mình, làm cho nàng cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào nha. Vì cả ba người đều là mỹ nam tử. gương mặt của cả ba người đều lộ vẻ lo lắng và ánh mắt quan tâm nhìn nàng. Thẩm Vân Tương đến bên giường rồi ngồi xuống cạnh nàng, chỉ thấy cầm lấy bàn tay của Thiên Chỉ Diên, sau đó bắt mạch cho nàng. Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt nhìn Thẩm Vân Tương, nga, nguyên lai là tới xem bệnh cho nàng. Nàng nghĩ sao Thiên Tinh Hàn cùng Thiên Hoài Hạo lại coi trọng chuyện này như thế, chẳng lẽ bệnh này khó chữa, đây phải chuyện đùa. Rốt cuộc vì cái gì? Chẳng lẽ nào có liên quan đến việc hai tên hắc y nhân và các thế lực sau lưng của bọn chúng ? Sau khi bắt mạch được lúc lâu, Thẩm Vân Tương lấy ra loại ngân châm từ bên trong hòm thuốc mà mang theo. Đôi mắt lanh lợi của Thiên Chỉ Diên nhìn vòng ba người kia, lúc Thẩm Vân Tương cầm ngân châm định đâm xuống người nàng. Thiên Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn ngân châm trong tay của Thẩm Vân Tương rồi lăn vòng ở giường, né tránh công kích của Thẩm Vân Tương. "… muốn, ta có lỗi gì cả, được đánh ta!" Thiên Chỉ Diên bên đùa giỡn, chơi xấu, bên né tránh ngân châm trong tay của Thẩm Vân Tương. "Chỉ Diên nghe lời, Vân Tương là xem bệnh cho muội, vì muốn tốt cho muội thôi, mau lên, sau này còn đau nữa." Thiên Hoài Hạo động viên, thầm nghĩ phải bắt được Thiên Chỉ Diên, nhưng Thiên Chỉ Diên thấy hành động liền lập tức né tránh công kích ấy. Thiên Hoài Hạo phát ra thế nhưng đến mặt của Thiên Chỉ Diên mà cũng bắt được, cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi. "Châm cứu hề đau, Chỉ Diên, con đừng trốn." Thiên Tinh Hàn cũng nhìn được liền khuyên nhủ Thiên Chỉ Diên. "… muốn. . ." Thiên Chỉ Diên nàng liều mạng né tránh công kích của Thiên Hoài Hạo. Thẩm Vân Tương thấy Thiên Chỉ Diên chịu cho châm cứu liền hỏi " muốn, vậy Cửu công chúa chút xem như thế nào, mới bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời để thần châm cứu?". Chỉ có Thẩm Vân Tương hiểu nàng, mỹ nam tốt…! Thiên Chỉ Diên thầm cười, nàng trốn ở phía sau chăn, vừa mở to hai mắt vừa : "Ta sợ đau, chỉ muốn mỹ nam thổi phù phù cho ta." " Được" " Còn nữa, ngươi phải ôm ta ngủ cả đêm " Thiên Tinh Hàn nhướng mày, trầm giọng :"Chỉ Diên, con được vô lễ với công tử Tương." Thiên Chỉ Diên chu cái miệng nhắn, hai mắt lập tức ẩm ướt như sắp khóc , vẻ mặt vô cùng tội nghiệp trốn phía sau ổ chăn như con cừu non yếu ớt mà nhìn vào ba người. Thiên Hoài Hạo nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Thiên Chỉ Diên thấy đành lòng nên : "Chỉ Diên, đừng làm ồn, hay hoàng huynh cùng muội…." Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu, nàng mới cần đến, Thiên Hoài Hạo là ca ca thân sinh của nàng. Nàng có thể nhìn chứ thể ăn, nàng muốn. " Thôi, Cửu công chúa hoạt bát, đáng , thần có thể được công chúa thích, là vinh hạnh của Vân Tương." Thẩm Vân Tương mỉm cười, hết sức có lễ độ. Thiên Tinh Hàn cùng Thiên Hoài Hạo chỉ biết thở dài, thôi tùy con bé ấy vậy. Thiên Chỉ Diên thấy mỹ nam đáp ứng, nàng liền ngoan ngoãn từ trongchăn bò ra, phối hợp với Thẩm Vân Tươngbắt đầu châm cứu. Nàng là ai cơ chứ? Chỉ cần nàng muốn chiếm, gì, có thể chiếm được ! Nàng thầm cười trộm trong lòng, dường như Tương mỹ nam dần bị đưa từng bước vào giữa miệng sói là nàng đây. Thiên Chỉ Diên lúc này thập phần đắc ý, nàng tuyệt đối ngờ, cuối cùng người được ăn con dê béo, lại chính là nàng. Sau khi hoàn tất châm cứu xong, Thẩm Vân Tương đem ngân châm bỏ vào trong hòm thuốc. Thiên Tinh Hàn thấy Thẩm Vân Tương châm cứu xong nên hỏi: "Thẩm công tử, biết thân thể của Chỉ Diên như thế nào rồi?" Thẩm Vân Tương trả lời: " Hoàng thượng, đó là huyền mạc " Thiên Tinh Hàn cùng Thiên Hoài Hạo liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía của Thiên Chỉ Diên liếc mắt cái, : " Thẩm công tử, nếu như công tử có việc gì chúng ta có thể ra ngoài chuyện lát được ?" Thẩm Vân Tương lắc lắc đầu, : " cần đâu, Hoàng thượng, thần cần ít thời gian, ngày mai thần cho Hoàng thượng câu trả lời." Thiên Tinh Hàn nhíu chân mày khi nghe Thẩm Vân Tương như thế, thủy chung có tức giận, : " Vậy trẫm liền chờ câu trả lời từ Thẩm công tử." Thiên Chỉ Diên nghe vào tai, cố gắng nhớ kỹ ở trong lòng. Huyền mạc là cái gì? Phải chịu bó tay sao? Nghe thấy những lời này từ Thẩm Vân Tương, nàng nhìn thấy phản ứng của Thiên Tinh Hàn, bọn họ cũng có tia kinh ngạc, cách khác bọn họ sớm biết về bệnh của nàng. Như vậy, Thẩm Vân Tương sao lại cho Thiên Tinh Hàn câu trả lời gì? Còn chưa đợi Thiên Chỉ Diên nghĩ cho ràng, bàn tay thon dài đưa tới trước mặt nàng. Khi Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, nàng nhìn thấy khuông mặt tươi cười của Thẩm Vân Tương. " Cửu công chúa nghĩ gì thế? Hay là Cửu công chúa cùng thần đến Trung Hạ Uyển ." Thiên Chỉ Diên nghe vậy, liền gật đầu, đem bàn tay , mềm mại của mình đặt vào trong bàn tay của Thẩm Vân Tương. Thẩm Vân Tương dắt tay của Thiên Chỉ Diên, liền theo đường từ tẩm cung của Thiên Hoài Hạo tới Trung Hạ Uyển. Dọc đường , có ít ánh mắt dò xét nhìn nàng và Thẩm Vân Tương. cần nghĩ, lấy hiệu ứng danh tiếng vang khắp thiên hạ của Thẩm Vân Tương, cùng với nàng Thiên Chỉ Diên danh hiệu hỗn thế ma nữ cùng nhau, nàng nghĩ rất nhanh có bát quái truyền khắp toàn bộ hoàng cung. Bát quái có thể làm khó dễ được nàng sao? Thiên Chỉ Diên nắm tay của Thẩm Vân Tương hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang về hướng Trung Hạ Uyển. Khi trở lại Trung Hạ Uyển, sắc trời chuẩn bị buông xuống, giờ là hoàng hôn rồi. Thẩm Vân Tương mang theo Thiên Chỉ Diên tiến vào trong đại sảnh, đem nàng ôm lên ghế. " Công chúa thích ăn cái gì?" Thiên Chỉ Diên nghiêng đầu nghĩ nghĩ : " Cá hồng thiêu giấm, bào tráp kê đinh, tôm hùm cực phẩm. . ." Thẩm Vân Tương khẽ cười tiếng, : " đúng là tham ăn, hoàn hảo, may mà phải thần bỏ tiền ra." Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, đương nhiên nàng tham ăn, về điểm này có người nào so với Thục phi ràng hơn, đồ ăn của nàng đều do Thục phi phụ trách mà. Thẩm Vân Tương sờ sờ lên cái đầu của Thiên Chỉ Diên, cười : "Công chúa ngồi ở đây chờ lát, để thần gọi cung nữ chuẩn bị đồ ăn cho công chúa." Thiên Chỉ Diên nhìn thấy Thẩm Vân Tương mở miệng tươi cười rất là hoàn mỹ kia, làm cho trái tim bé của nàng nhảy ‘ùm ùm’ lên , nàng lanh lợi gật gật đầu, có mỹ nam, có mỹ thực, nàng còn có cái gì hài lòng nữa? Thẩm Vân Tương thấy vậy, liền yên tâm ra ngoài. Thiên Chỉ Diên đợi được lúc lâu sau, nàng thấy đám cung nữ đem đồ ăn bưng lên, sắc thái, hương vị đều toàn là đồ Thiên Chỉ Diên thích nhất, nàng cầm lên chiếc đũa gắp đồ ăn lên. Thiên Chỉ Diên đem miếng cá nhét vào trong miệng của nàng, rồi đột nhiên cảm giác được có cái gì đó hợp lý cho lắm. "Thẩm Vân Tương đâu?" Thiên Chỉ Diên hỏi cung nữ bên cạnh chia thức ăn cho nàng. Thiên Chỉ Diên chỉ thấy cung nữ kia lắc lắc đầu,: "Công tử sau khi phân phó xong cho chúng nô tỳ rồi , công tử công chúa cứ ăn trước, cần chờ công tử đâu." Thiên Chỉ Diên bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, sao nàng lại quên ở Trung Hạ Uyển có đủ cung nữ để sai khiến, căn bản cần lấy lý do tự mình gọi món ăn đến. Hơn nữa, nàng chờ lâu như vậy còn chưa thấy mặt trở về, chỉ có khả năng duy nhất, nàng trúng kế điệu hổ ly sơn rồi! Mỹ nam đâu? còn có chuyện gì muốn gạt nàng sao? Thiên Chỉ Diên đảo đôi mắt lanh lợi vòng, sau đó hiểm bật cười. Nàng, Thiên Chỉ Diên sống đến hai kiếp, nàng rất dễ dàng bị lừa như vậy sao? Thiên Chỉ Diên vất vả lắm, mới làm cho mỹ nam ở cùng đêm với nàng, dù như thế nào nữa nàng nhất định phải nắm chặt cơ hội tốt lần này. Trước tiên, nàng phải bảo vệ mỹ nam, trận đầu nàng thắng lợi, lần này, trận chinh phục mỹ nam của nàng bây giờ mới bắt đầu! Thiên Chỉ Diên để đũa xuống, nàng nghĩ rất có thể Thẩm Vân Tương ở trong phòng lưu trữ đây, nên rất nhanh qua đó. Đóng cửa ! Quả nhiên, như sở liệu của nàng! Nàng cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa sổ ở trước mắt ra, rồi bò vào, đến cuối cùng nàng rón ra, rón rén tới trong phòng của . Gian phòng ở phía sau tấm bình phong, nàng thấy có sương mù lượn lờ, Thiên Chỉ Diên lau phen nước miếng ở ngay miệng và hiểm cười.
Chắc lại đc nhìn mỹ nam tắm rồi..tỷ đúng là lợi quá mà..nhg về sau chưa biết đâu nha ) thanks 2 editors nhé