1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: trùng hợp lại gặp nhau

      Editor: Xẩm Xẩm

      Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ đến đón Tô Song Song thẳng tiến khách sạn nổi tiếng nhất ở đây là Ôn Tuyền, tại Tô Song Song có thể tự , tuy quá nhanh, nhưng so với cảm giác chống nạng tốt hơn rất nhiều.

      Cho nên Tô Song Song xuống xe, lúc dừng ở trước cửa Ôn Tuyền, tâm tình kích động khó nên lời, giống như trong khoảng thời gian ngắn mà cảm giác chua xót kia giảm ít.

      Tô Mộ đỗ xe xong, đứng bên cạnh Tô Song Song, nhìn khách sạn năm sao hào nhoáng trước mắt, lập tức hai mắt cũng nhộn nhạo, trong lòng nhịn được cảm khái : có thể đến đây hưởng thụ đãi ngộ này, Tô Song Song đúng là có phúc.

      thôi, con nhóc này, khắc đáng giá ngàn vàng! Có thể tan tành trong chốc lát…!” Tô Mộ xong đưa áo khoác cho lễ tân rồi kéo Tô Song Song vào trong.

      Nhưng khi Tô Song Song hết nhìn đông nhìn tây lại thấy người nên thấy, nhịn được nghĩ ngợi, nếu ông trời cho cơ hội, nhất định phải ngoan ngoãn nắm bắt lấy, tuyệt đối cúi đầu mà , nhất định ngẩng đầu liếc mắt nhìn ai hết.

      Hoặc là thời gian có thể xoay chuyển về lúc trước, đến đây hưởng thụ thế này.

      nhìn người đó trong nháy mắt, Tô Song Song lại cảm thấy chính mình như trở nên bất động, dưới chân như bị ghim lại, thể động đậy, hơn nữa cả người đều cứng ngắc, chỗ bị thương ở chân cũng nhâm nhẩm đau.

      Lúc này, Tô Mộ cũng cảm giác thấy có gì đúng, liền dừng bước lại, quay đầu muốn nhìn Tô Song Song, vừa quay đầu, liền phát ra người đàn ông ở đối diện.

      Tô Mộ hơi trừng lớn hai mắt, nhưng ngoài ý muốn cũng có nhiều kinh ngạc lắm, vội vàng quay đầu khẩn trương nhìn Tô Song Song.

      “Song Song?” Tô Mộ thử kêu tiếng, Tô Song Song cũng hoàn hồn, vội thu lại tầm mắt của mình, hướng Tô Mộ cười gượng cái.

      “Đừng cười ngốc ngếch nữa, theo tôi nhanh lên.”

      Tô Mộ hạ giọng ở bên tai bổ sung câu: “ muốn tìm ta giải thích chút sao?”

      Tô Song Song nghe vậy, cả người hơi chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông đối diện, cho dù chỉ liếc mắt, Tô Song Song cũng có thể chính xác nhận ra .

      Người đối diện phải người khác, đúng là Tần Mặc.

      Tô Song Song đột nhiên cảm thấy mình năm nay nhất định có vận xui, nếu vì sao vào giờ phút này lại trùng hợp gặp được Tần Mặc.

      Ngay lúc tính định bỏ quên , lần nữa bắt đầu cuộc sống vui vẻ, lại đột ngột công khai xuất .

      Tần Mặc im lặng đứng góc, vị trí hề thu hút, hơi cúi đầu như tự hỏi chính mình, nhưng dù vậy, cảm giác về tồn tại của vẫn mãnh liệt như trước.

      Ngay sau đó, quản lý khách sạn sợ hãi bước nhanh đến trước mặt Tần Mặc, giống như cảm thấy có lỗi với việc mình ra đón tận cửa.

      Tần Mặc vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng, khinh thường gì cả, đột nhiên cửa khách sạn mở ra, cũng cảm giác được điều gì, nên ngẩng đầu lên nhìn.

      Tô Song Song biết mình nên tiếp, nhưng cứ như cũ thể động đậy, suy nghĩ sớm buông tha trong lòng lại từng bước trỗi dậy.

      cảm thấy cho dù Tần Mặc có ý định cùng qua lại, cũng muốn giải thích mọi chuyện cho biết, để bản thân trong sạch.

      Tần Mặc vừa thấy , liền nhanh về phía , khuôn mặt lạnh lùng xuất tia dịu dàng.

      Tô Song Song cất bước rồi lại dừng lại, rụt rè trở về, duy trì đứng tại chỗ, nhìn Tần Mặc ở đối diện.

      Mỹ nữ vừa vào mái tóc đen mượt, váy trắng thướt tha, mười phần đều thục nữ, mỉm cười đầy dịu dàng, đôi mắt to trong đầy quyến luyến nhìn Tần Mặc, công khai ái mộ của mình.

      Tần Mặc đứng bên cạnh ta, vươn tay vỗ về đầu ta.

      Hình ảnh trai tài sắc khiến người ta hâm mộ, Tô Song Song rất muốn chúc phúc Tần Mặc nhưng biết vì sao, lòng trầm xuống, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

      “Cái kia… Song Song! Chúng ta mau vào thôi, lát nữa có phòng tốt!” Tô Mộ muốn nhìn nữa, nhưng cũng thể ràng, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của Tô Song Song.

      Lúc này, trong đại sảnh còn hình ảnh của Tần Mặc, Tô Song Song lấy lại tinh thần, làm như có chuyện gì nhìn Tô Mộ nở nụ cười.

      thôi thôi, tôi vừa mới nghĩ xem nên ăn cái gì ngon, lại quên mất chúng ta ở trong đại sảnh, xin lỗi!”

      Tô Song Song xong ra vẻ thoải mái nở nụ cười, nhưng nụ cười kia, Tô Mộ thấy khó coi.

      , nhanh lên, hôm nay dùng tiền của người khác để chơi, muốn ăn cái gì vẫn cần có lòng chút!” Tô Mộ vạch trần lời dối sứt sẹo của Tô Song Song, thấy có chuyện gì, lôi kéo cười hớ hớ đến trước đại sảnh đăng kí.

      Chỉ là trong lòng giờ chửi rủa boss yên: boss này, tại sao có thể làm như vậy, đây phải là muốn nghiền nát trái tim Tô Song Song sao!

      Mãi cho đến khi hai người ăn no ở đây, Tô Song Song mới trở nên bình thường, cười như trước, giống như chưa hề có dù chỉ nửa điểm khó chịu.

      Nhưng Tô Song Song càng như vậy, trong lòng Tô Mộ càng thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể cùng cời với , người ta muốn biểu khó chịu ra ngoài, sao mình còn phải vạch trần cho người ta thêm khó chịu chứ.

      “Song Song, thể chất của tốt, mới có chốc lát, choáng váng!” Tô Mộ uống rượu đỏ, nhắc nhở Tô Song Song.

      Hai gò má của Tô Song Song có điểm phiếm hồng, lúc này rầu rĩ ngâm nga, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Tô Mộ.

      Tô Mộ vừa thấy, vội vàng thu hồi lại rượu trong tay, cau mày nhìn Tô Song Song, có điểm hèn mọn: “… coi như xong, về tửu lượng của , tôi chỉ sợ uống xong rồi thành người điên!”

      Tô Song Song cũng biết cái gì là thể chất thấp kém, ly thôi, mà ràng khi say rượu cũng tệ lắm, náo loạn, rất bình thường nhưng lại máy móc như người chết.

      Đợi cho ngày hôm sau hỏi xảy ra chuyện gì, chắc chắn cái gì cũng biết! Thế mới biết là do tối hôm qua uống rất nhiều.

      Từ này về sau, chỉ cần là Tô Mộ, tuyệt đối cho Tô Song Song uống rượu, bởi vì rất nguy hiểm, người khác thu thập , có khi sáng hôm sau cong cảm ơn người ta chăm sóc cả đêm.

      “Tô Tô, dù sao cũng có , cho tôi uống ngụm !” Đối với Tô Song Song mà , bây giờ xung quanh rất yên lặng, yên lặng khiến tâm tình của lại bắt đầu lẩm nhẩm đau.

      nhìn chằm chằm rượu đỏ trong tay Tô Mộ, liền cảm thấy nếu có thể uống say để giải sầu, chấp niệm này ngày càng sâu, cuối cùng chỉ nhìn chằm chằm vào nó.

      Tô Mộ đảo mắt suy nghĩ chút, đột nhiên như ý thức được điều gì, vội vàng đem rượu đỏ nhét vào tay Tô Song Song.

      “Uống uống ! Hôm nay đặc biệt cho phép uống, cùng lắm tôi khiêng về!” Tô Mộ xong hai mắt liền sáng lên, khiến Tô Song Song cảm thấy rất sợ hãi, biết vì sao, chỉ là có cảm giác tốt.

      Thế nhưng lòng giờ nghẹn lại, cũng muốn nghĩ nhiều, trực tiếp ngửa đầu uống cạn lý rượu.

      Tô Mộ vừa thấy liền ngây người, vội vàng bắt lấy ly rượu trong tay Tô Song Song, đáng tiếc lại chậm bước, Tô Song Song uống còn giọt nào.

      Tô Song Song bình thường cũng uống rượu, lúc này lại uống vội vã như vậy, lại còn là loại mạnh nhất của Ôn Tuyền. Rượu nhanh chóng tác dụng khiến hai gò má ửng đỏ, hai mắt mê ly nhìn Tô Mộ, lại thấy có nhiều Tô Mộ.

      Tô Song Song cau mày, vươn tay bắt lấy Tô Mộ, nhưng bắt được, nhịn được rên hừ hừ: “Tô Tô, già rồi còn lộn xộn cái gì, đừng động nữa, làm tôi choáng váng quá!”

      “…” Tô Mộ thở dài, nhìn Tô Song Song say rượu, nhất thời nghĩ mình làm bậy thể sống, đứng dậy, kéo Tô Song Song lên.

      Cũng may Tô Song Song rất ngoan, tùy ý để Tô Mộ mang , cuối cùng cũng trở về phòng.

      Tô Mộ mở cửa, nhìn người đàn ông đứng ở góc đến ngây ngẩn cả người.

      Tô Song Song và Tô Mộ đặt phòng ở tầng cao nhất, có thể là khu khách VIP, cho nên vốn có người ngoài, vì vậy mà người đàn ông kia hề sợ người khác có thể thấy .

      chậm rãi qua, khuôn mặt quá mức lạnh lẽo, đôi mắt đảo qua Tô Mộ đỡ Tô Song Song, nhíu mày.

      “Để tôi.” về trước hai bước, đến trước mặt Tô Mộ, thân hình cao lớn, giọng lạnh như băng, khiến với tệ nạn coppy truyện k xin phép Tô Mộ cảm thấy rất áp lực.

      nuốt nước miếng cái, sau đó ngoan ngoãn giao Tô Song Song (lqd) cho Tần Mặc, chỉ im lặng ôm Tô Song Song, sau đó nhìn lướt qua Tô Mộ, ý bảo mở cửa.

      Tô Mộ lặng chút, vội vàng lấy ra thẻ phòng, mở cửa ra, Tần Mặc liền ôm Tô Song Song nghiễm nhiên vào, để Tô Mộ hỗn độn đứng mình ở cửa.

      Ngay sau đó, Tô Mộ cũng bối rối theo vào, nhìn Tần Mặc đặt Tô Song Song lên giường, hít sâu vào hơi, can đảm : “Tần tổng, mong ngài đừng làm tổn thương Tô Song Song, nếu tại muốn làm chuyện đó, tôi thề sống chết cũng đồng ý!”

      Tần Mặc vừa nghe, quay đầu lại nhìn Tô Mộ, Tô Mộ lại thấy áp lực rất lớn đánh úp lên người mình, mồ hôi lạnh trán khống chế được chảy xuống.

      nuốt nước miếng cái, lui về phía sau vài bước, nhưng sau đó lại ưỡn ngực, nửa bước cũng lùi nữa.

      nghiêm túc nhìn Tần Mặc, kiên định với lập trường của mình, nhất định bỏ mặc Tô Song Song mình ở đây, bán đứng ấy!

      Tần Mặc nhìn thấy vậy, trong mắt ra chút tán thưởng, lập tức quay đầu lại, lạnh lùng : “ ra ngoài trước , tôi ngay.”

      Tô Mộ vừa nghe, lại nhàng thở ra, cầm chặt thẻ phòng trong tay, nhìn thoáng qua Tô Song Song giường biết gì cả, sau đó mới ra ngoài.

      Vừa ra khỏi phòng, Tô Mộ dựa vào tường, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, chờ bên ngoài nửa giờ, nếu sau nửa giờ mà Tần Mặc ra vào.









      Chương 78: Mơ chính là thực tế

      Editor: sammie

      ra Tô Song Song cũng ngủ, nằm ở giường, mắt mở to nhìn Tần Mặc cười khúc khích, chẳng qua trạng thái này của so với ngủ cũng tốt tới đâu.

      Bởi vì giờ phút này đầu của Tô Song Song còn quay cuồng nữa, dường như chỉ biết cười.

      Tần Mặc yên lặng ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn chăm chú vào Tô Song Song, đôi mắt đào hoa vốn là lạnh lùng băng giá giờ phút này lại tràn đầy tình cảm khó có thể thành lời.

      lát sau, Tần Mặc nhàng phát ra giọng , vươn tay nhéo khuôn mặt nhắn hồng hào của Tô Song Song, da thịt dưới tay trơn bóng mềm mại,giống như trong tưởng tượng của .

      Tô Song Song cảm giác được có người nhéo mặt mình, cười khúc khích bất mãn đưa tay bé ra bắt lấy tay Tần Mặc, khắc khi hai tay chạm nhau, gặp phải bàn tay lạnh, Tô Song Song nhíu mày, dường như ý thức tỉnh táo chút.

      hơi nheo mắt lại, muốn nhắm ngay tiêu cự, nhưng nhìn thấy cách đó xa là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tần Mặc, Tô Song Song càng thêm bối rối, ngay sau đó tiếp tục cười khúc khích.

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song sâu, thu tay mình lại, đắp kín chăn cho , đứng dậy muốn , nhưng trong nháy mắt Tô Song Song đột nhiên ngồi dậy, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của .

      "Tiểu cầm thú, tại sao lại nghe tôi giải thích?" Tô Song Song mơ hồ hỏi, ra giờ phút này căn bản cũng biết mình làm gì, chẳng qua là làm theo ý nghĩ ở trong lòng, hỏi câu hỏi dằn xuống đáy lòng từ bao giờ.

      Động tác Tần Mặc dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Tô Song Song ôm mình, bàn tay của đặt lên bàn tay bé của Tô Song, bọc lấy tay của , chỉ mới hơi dùng sức, Tô Song Song chợt ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc.

      "Tiểu cầm thú! Tại sao!" Tô Song Song la lên cách ủy khuất, trong đôi mắt ngập nước có phần tố cáo nhìn Tần Mặc.

      Tần Mặc cứ nhìn Tô Song Song như vậy, giờ phút này hai gò má Tô Song Song đỏ thắm, trong mắt rưng rưng nước, cổ áo ngủ hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh mãnh khảnh xinh đẹp, trong lúc này lại hít mùi hương nhàng lượn lờ nơi chop mũi , vô cùng mê người.

      Hai mắt Tần Mặc bỗng nhiên tối phần, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, ngăn chặn cảm xúc trong lồng ngực la hét ầm ĩ.

      Miệng Tô Song Song vểnh lên, cho dù say rượu nhưng vẫn mạnh mẽ cố nén nước mắt, cúi đầu, chậm rãi buông thắt lưng Tần Mặc ra.

      dường như có chút cam lòng : "Tại sao lại đối xử với tốt như vậy... Tốt với tôi, nghĩ rời , nhưng sau đó lại bỏ ."

      Câu vô ý thức này của Tô Song Song giống như là cây cỏ áp đảo lý trí cuối cùng của Tần Mặc, lúc Tô Song Song thu tay về ngã xuống giường, Tần Mặc chợt vươn tay.

      tay ôm lấy thắt lưng Tô Song Song, áp vào trong ngực của mình, tay khác chế trụ sau gáy , ngay sau đó cúi đầu, đôi môi mỏng của dán lên miệng đỏ thắm nhắn của Tô Song Song.

      Vốn chỉ là muốn uống rượu độc giải khác, lại nghĩ rằng là thể ngăn cản, Tần Mặc dừng chút, ngay sau đó liền bắt đầu hôn Tô Song Song điên cuồng.

      Đầu óc Tô Song Song tại trống rỗng, chỉ cảm giác được miệng mình ngứa chút, thắt lưng cũng ngứa chút, theo bản năng muốn hé miệng cười, đột nhiên có cái gì đó vào trong miệng của .

      Ngay sau đó sức hút lớn hút lấy đầu lưỡi của , khiến có cảm giác đau, hai mắt vốn rã rời bây giờ điều chỉnh tiêu điểm, khi thấy gương mặt vô cùng đẹp trai của Tần Mặc, còn chưa kịp phản ứng khí bên trong phổi dường như bị hút hết ra ngoài.

      Tô Song Song mơ mơ màng màng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cuối cùng đại não bởi vì thiếu dưỡng khí, cặp mắt mới vừa tập trung lại bắt đầu tan rã.

      Tần Mặc nhận ra được Tô Song Song có gì đó đúng, vội vàng dừng lại, chẳng qua là trán vẫn áp vào trán Tô Song Song như cũ, môi mỏng cùng chiếc miệng của cọ sát nhau như có như .

      Lúc khí được hút vào phổi, trước mắt Tô Song Song cũng bắt đầu ra những chấm , mơ mơ màng màng híp nửa mắt, lại bắt đầu cười khúc khích, chẳng qua chỉ chút, dường như khôi phục được chút ý thức.

      Tô Song Song thấy trước mặt mình có khuôn mặt đẹp trai, cặp mắt hơi kém biến thành mắt của con gà chọi, cuối cùng nhíu mày cái, chậm rãi lẩm bẩm: "Mẹ ơi, con nhìn thấy tiểu cầm thú!"

      Sau đó tỉnh táo lắm hừ tiếng, "Tại sao mình lại mơ thấy ?"

      Tần Mặc vừa nghe liền dừng lại chút, lập tức tàn bạo hôn lên môi đỏ hồng của lần nữa, cả hai dính vào nhau, nhưng Tần Mặc vẫn mở to đôi mắt đào hoa, tỉ mỉ nhìn .

      Trong lúc Tô Song Song gần như thiếu dưỡng khí Tần Mặc buông ra, lúc này mới khẽ rời khỏi , nhìn dáng vẻ mơ màng đáng của , khóe miệng cong lên.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tô Song Song bị Tần Mặc ôm chặt, hơi hướng về bên ngoài, say rượu cùng thiếu khí khiến tự hỏi biết mọi chuyện là thế nào. mơ màng : “ phải là mơ sao?”

      Ngay sau đó, Tô Song Song mạnh mẽ vươn tới bắt lấy cánh tay bên người Tần Mặc, hàm răng dùng lực được nhưng vẫn cắn.

      Tần Mặc hơi cau mày, tùy ý Tô Song Song cắn tay làm nũng mình như bình thường.

      Sau khi cắn xong, vươn tay lau nước bọt miệng, nhíu mày nhìn Tần Mặc, lơ mơ như người bị ngọng: “Quả nhiên là mơ… Tôi cũng đau.”

      Tần Mặc vừa nghe, rốt cuộc nhịn được nhàng nở nụ cười, tuy rằng cứng ngắc nhưng cũng rất dịu dàng.

      TÔ Song Song gật gật đầu, bộ dáng khẳng định, lẩm bẩm với chính mình: “Quả nhiên là mơ, tiểu cầm thú cũng có thể cười.”

      Bỗng nhiên trận choáng váng đầu óc kéo đến khiến khó chịu, nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào phía sau.

      Tần Mặc ôm chặt , thấy Tô Song Song muốn ngủ, chậm rãi thả lên giường, nới rộng áo ngủ cho , vụng về đắp chăn cho .

      Trước lúc , Tần Mặc cúi đầu, nhàng hôn lên trán , chậm rãi trịnh trọng : “Chờ tôi.”

      Hai chữ đơn giản, nhưng lại chứa rất nhiều tình cảm khó nên lời, chậm rãi ngẩng đầu. nhìn hàng lông mày cau lại khi ngủ của Tô Song Song, vươn tay nhàng ấn vào đó, thêm câu: “Phải ngoan.”

      Mà ngay cả Tần Mặc cũng biết được, chính lại có thể ra những lời buồn nôn như vậy.

      xong đứng dậy sửa sang lại đồ vét của mình, nhanh về phía cửa, vừa mở ra thấy vẻ mặt cảnh giác của Tô Mộ.

      Tô Mộ vừa thấy Tần Mặc ra, theo bản năng nhướn cổ nhìn vào bên trong, thấy gì, Tần Mặc lướt qua , câu: “ làm rất tốt.”

      Tô Mộ vừa nghe liền mạnh mẽ xoay người, nhìn bóng lưng của : “Tổng giám đốc Tần, tôi giúp là vì cảm thấy… muốn làm cho Tô Song Song hạnh phúc, nhưng nếu …”

      “Yên tâm.” Hiếm khi Tần Mặc giải thích với người khác, thản nhiên ra hai chữ này, sau đó tiếp tục về phía trước.

      Tô Mộ đứng tại chỗ sửng sốt giây, sau đó vội vàng vào trong phòng, thấy Tô Song Song ngây ngô ngủ giường, liền thở phào nhõm.

      Tộ Mộ quay lại đóng cửa phòng, vươn tay day day chân mày, cảm giác nhanh chóng đến giai đoạn tuổi già.

      cử động chút gân cốt đau nhức của mình, đến giường, ngủ giấc ngon, sau đó ngày mai đưa Tô Song Song vui chơi ngày, khiến đầu ngu ngốc của kịp phản ứng, giúp bớt nghĩ ngợi.

      Tần Mặc tới căn phòng ở cuối hành lang, lúc vào liền thấy người phụ nữ ngồi ngay ngắn bên giường, người này chính là người phụ nữ dịu dàng cùng ở cửa chờ.

      Tần Mặc nhìn thấy , có vẻ gì bất ngờ, tự nhiên cởi bỏ áo khoác, sau đó vắt lên cánh tay, tiến đến cạnh sô pha, : “Dương Hinh, ngủ giường, tôi ngủ sô pha.”

      Dương Hinh vừa nghe, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn , đột nhiên cười lắc lắc đầu, đứng dậy đến bên cạnh , vươn tới kéo tay : “ Mặc. cao lớn như vậy mà ngủ ghế sô pha , thực tôi đau lòng đó.”

      Giọng của Dương Hinh rất bình thường, vô cùng dịu dàng, xong liền kéo tới bên giường, sau đó đẩy xuống giường, còn mình ôm chiếc chăn, tới sô pha.

      Tần Mặc ngồi giường, nhìn bóng dáng bé của , mặt tốt lắm, câu: “Dương Hinh…”

      còn chưa xong, Dương Hinh quay đầu nhìn, cười dịu dàng, cắt ngang lời : “ Mặc, nếu thấy ngại với em, em lập tức giận cho xem.”

      Tần Mặc im lặng , dừng ở giường chút, sau đó xoay người nằm xuống, mặc nguyên đồ như vậy ngủ.

      Dương Hinh nhìn , thở dài. Chậm rãi tới chỗ , nắm bên chăn kéo lên cho . Mí mắt hơi giật giật nhưng mở ra.

      Dương Hinh đứng bên cạnh nhìn mắt , rồi xoay người đến chỗ sô pha nằm xuống.

      Sô pha đối với Tần Mặc vô cùng hẹp, nhưng đối với dáng người nhắn xinh đẹp như Dương Hinh vô cùng rộng rãi, cho nên ngủ ở đây cũng thấy tủi thân.

      ra hai người đều ngủ, qua lúc lâu Tần Mặc mở miệng: “ cuốn em vào chuyện này.”

      Dương Hinh vẫn để xong như cũ, giọng của mang theo ý cười: “ quên à, chúng ta làm chuyện này đều có lợi, nhưng mà xong việc này, Mặc, đừng quên đáp ứng chuyện của em là tốt rồi.”

      Tần Mặc vừa nghe, mạnh mẽ mở mắt, sau đó “Ừ” tiếng. Căn phòng lại chìm vào yên lặng.

      Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song thức dậy, quay người nhìn Tô Mộ ngủ say bên cạnh mình, liền vươn tay lay lay: “Tô Tô! Tô Tô! Tô Tô!”

      “!” Tô Mộ còn tưởng xảy ra chuyện gì, sợ tới mức giật mình, liền vùng dậy, kéo Tô Song Song chạy ra bên ngoài.

      Ngược lại Tô Song Song bị hành động này của Tô Mộ làm cho lờ mờ, phen giữ lại : “Tô Tô, chạy cái gì vậy?”

      Tô Mộ quay đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy có chuyện ăn cướp cháy nhà gì cả, lập tức nhìn Tô Song Song: “Vậy gọi tôi làm gì?”

      “Tôi…” Tô Song Song muốn hỏi, nhưng còn chút ngại ngùng, cuối cùng thể kìm chế được liền hỏi: “Có phải hôm qua tôi gặp Tần Mặc ?”

      Tô Mộ ngồi bên giường, mặt đông cứng, sau đó gật gật đầu.

      “Tôi… làm chuyện gì chứ, sao tôi cảm thấy như chuyện cùng Tần Mặc rồi?” Tô Song Song suy nghĩ, đầu của liền đau như muốn đòi mạng, khiến thể nhớ hình ảnh mơ hồ kia là giấc mơ hay là .

      Tô Mộ nhìn chằm chằm , sau đó như đinh chém sắt: “ nằm mơ đó! Ngày hôm qua cùng chỗ với tôi, làm sao có thể chuyện với Tần tổng được!”

      Tô Song Song gật gật đầu, cũng hiểu được là có khả năng. Chẳng qua lúc cảm thấy được bàn tay đặt miệng mình vẫn có chút ngây người.

      Vừa nghĩ tới bản thân hôm qua mơ thấy việc kia, khuôn mặt nhắn của liền ửng hồng, vội xoay người giả vờ rửa mặt, che giấu cảm xúc xấu hổ chỉ mình hiểu được.


      Chương 78: Mơ chính là thực tế (p2)

      Editor: sammie

      Tần Mặc vừa nghe liền dừng lại chút, lập tức tàn bạo hôn lên môi đỏ hồng của lần nữa, cả hai dính vào nhau, nhưng Tần Mặc vẫn mở to đôi mắt đào hoa, tỉ mỉ nhìn .

      Trong lúc Tô Song Song gần như thiếu dưỡng khí Tần Mặc buông ra, lúc này mới khẽ rời khỏi , nhìn dáng vẻ mơ màng đáng của , khóe miệng cong lên.

      Tô Song Song bị Tần Mặc ôm chặt, hơi hướng về bên ngoài, say rượu cùng thiếu khí khiến tự hỏi biết mọi chuyện là thế nào. mơ màng : “ phải là mơ sao?”

      Ngay sau đó, Tô Song Song mạnh mẽ vươn tới bắt lấy cánh tay bên người Tần Mặc, hàm răng dùng lực được nhưng vẫn cắn.

      Tần Mặc hơi cau mày, tùy ý Tô Song Song cắn tay làm nũng mình như bình thường.

      Sau khi cắn xong, vươn tay lau nước bọt miệng, nhíu mày nhìn Tần Mặc, lơ mơ như người bị ngọng: “Quả nhiên là mơ… Tôi cũng đau.”

      Tần Mặc vừa nghe, rốt cuộc nhịn được nhàng nở nụ cười, tuy rằng cứng ngắc nhưng cũng rất dịu dàng.

      TÔ Song Song gật gật đầu, bộ dáng khẳng định, lẩm bẩm với chính mình: “Quả nhiên là mơ, tiểu cầm thú cũng có thể cười.”

      Bỗng nhiên trận choáng váng đầu óc kéo đến khiến khó chịu, nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào phía sau.

      Tần Mặc ôm chặt , thấy Tô Song Song muốn ngủ, chậm rãi thả lên giường, nới rộng áo ngủ cho , vụng về đắp chăn cho .

      Trước lúc , Tần Mặc cúi đầu, nhàng hôn lên trán , chậm rãi trịnh
      [​IMG]
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Vyvyan

      Vyvyan New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Húuuuuuuuuuuuu, ad ơi, típ , hay mà,...

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79: Thân như chị em tốt

      Editor: Rinn lùn

      Ngày hôm sau ở khách sạn Ôn Tuyền, Tô Song Song và Tô Mộ vẫn tìm nơi yên tĩnh ngâm suối nước nóng như cũ, vốn cho rằng có người thích nơi này, nào biết hai người bọn họ mới ngâm, có người tới.

      Tô Song Song lễ phép ngẩng đầu nhìn qua, định cười với người vừa tới, nhưng khi thấy mặt mũi của ta, vẻ mặt lại có chút cứng ngắc.

      Người này ai khác chính là Dương Hinh, mái tóc dài đen nhánh tùy ý cột sau ót, trực tiếp ngồi xuống, còn xấu hổ cười với Tô Song Song, bộ dáng hết sức dịu dàng.

      Tô Song Song vội vàng nặn ra nụ cười, trong lòng lặp lặp lại thể quá kiểu cách, nhưng dù Tô Song Song tự nhìn, cũng biết giờ phút này mình cười rất khó coi.

      Tô Mộ ngồi bên cạnh Tô Song Song vẫn mở lời nào, vừa thấy Dương Hinh, thái độ thù địch còn sâu hơn so với Tô Song Song, vội bày ra tất cả kỹ năng che chở cho con.

      Dường như sau khi Dương Hinh ngồi xuống vẫn đánh giá Tô Song Song, cặp mắt dịu dàng lộ ra vẻ tò mò.

      Thần kinh Tô Song Song có lớn hơn nữa cũng có thể cảm giác được mình bị người khác nhòm ngó, có tiền đồ quay đầu , định bỏ qua ánh mắt Dương Hinh, nào biết ta hề dừng lại, còn nhìn Tô Song Song chăm chú hơn nữa.

      Nhất thời Tô Mộ cảm thấy đối phương tới đây để gây rối, trợn cặp mắt to nhìn lại, bất mãn hỏi câu: "Tiểu thư, nhìn cái gì chứ!"

      Dương Hinh nghe vậy, hơi sửng sờ, ngay sau đó ngượng ngùng cúi đầu xuống, liên tục xin lỗi: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, chỉ là tôi..."

      tới đây, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi hỏi: "Có phải bức tranh “Hồng Hoang” là do vẽ?"

      "!" Tô Song Song nghĩ tới lại gặp người thích manhua mình vẽ ở chỗ này, quay đầu ngay lập tức, kích động gật đầu, nháy đôi mắt cong cong của mình: "Phải! Xin hỏi có chuyện gì sao?"

      Dương Hinh nghe vậy, cả người từ trạng thái thẹn thùng lập tức chuyển sang hưng phấn, bước lên trước, bộ ngực đầy đặn run lên mãnh liệt, Tô Mộ nhìn suýt chút nữa là chảy máu mũi.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      lúc sau, Dương hinh vui vẻ bắt tay Tô Song Song, đôi mắt mở to ra, mừng rỡ đến mức lời nào tả được: " sao! Tôi chính là fan “Hồng Hoang” đấy! Tôi còn suy nghĩ chẳng biết có phải là , quá tốt rồi, lát nữa nhất định phải ký tên cho tôi!"

      Lần đầu tiên Tô Song Song gặp fan, cũng kích động kéo tay Dương Hinh, hoàn toàn quên mất, này chính là người phụ nữ đứng cạnh Tần Mặc!

      Tô Mộ ngồi bên cạnh, dưới cái nhìn của đây ràng là tiết mục tình địch gặp nhau đến đỏ mắt, hết lần này tới lần khác hai người phối hợp diễn cầm tay nhìn nhau, hai mắt ngấn lệ, hận thể gặp nhau sớm hơn, nhất thời da gà Tô Mộ nổi đầy người.

      Tô Mộ ho tiếng, nhưng hai người kia hoàn toàn để ý đến , ngay cả ánh mắt cũng chưa từng có bóng hình mình, đưa tay lên xoa xoa cái trán hơi nhức .

      rất muốn đá Tô Song Song hề có đầu óc này cước, làm thanh tỉnh lại, sao có thể trùng hợp như vậy!

      ràng ta là người phụ nữ cạnh Tần Mặc, có thể chủ động mình là fan của Tô Song Song hết lần này tới lần khác, nếu mưu gì, thể nào tin được!

      Chẳng qua là Tô Mộ biết bản chất Tô Song Song hiền lành, muốn nghĩ người khác quá hiểm ác, nếu như có chứng cớ thực, cho dù , ấy cũng tin là .

      trắng ra, con này vừa ngốc vừa kém thông minh.

      "Tôi tên Dương Hinh, có thể gọi gọi tôi là Hinh Hinh , tôi gọi Song Song nhé?" Dương Hinh (LQĐ) ngượng ngùng cúi đầu , khuôn mặt nhắn hơi ửng hồng.

      "Có thể, dĩ nhiên có thể! Hinh Hinh, cám ơn ủng hộ!" Tô Song Song có thể là người mê manhua, từ thích của đối với “Thục Tiên truyện" là có thể nhìn ra cấp bậc si mê này.

      Bây giờ có người sống sờ sờ trước mặt thích tác phẩm của , rất vui vẻ, hề biết đông tây nam bắc, càng chưa hiểu tình hình thực tế!

      Tô Mộ đứng bên buồn chán làm khẩu hình: Ngu si!

      Sau đó mặc cho hai người kia "Chị em tình thâm", chăm chú quan sát Dương Hinh thoạt nhìn có ý đồ này, luôn cảm thấy có thể đánh bại nhiều , ở lại cạnh người Tần Mặc, khẳng định phải là nhân vật đơn giản.

      "Song Song, lát nữa chúng ta ăn cơm cùng nhau , tôi giới thiệu bạn trai của mình cho biết, ấy cũng vẽ manhua, vô cùng nổi danh!"

      Nhìn Dương Hinh rất hiền lành vô hại, xong còn ngượng ngùng nhìn Tô Song Song, bộ dạng này làm người ta đành lòng từ chối.

      Tô Song Song vừa nghe đến bạn trai, thần kinh chậm chạm rốt cuộc lấy lại tinh thần, hơi há miệng, lại nổi ra lời.

      Bởi vì vừa nghĩ tới lát nữa thấy Tần Mặc và... bạn , âu yếm ăn cơm, Tô Song Song cảm thấy cả người lạnh lại, cho dù ngâm trong suối nước nóng, cũng có cách nào sưởi ấm thân thể lạnh như băng của .

      Tô Song Song đưa tay sờ trán, nhiệt độ vẫn bình thường, nhưng cảm giác chắc chắn mình bị bệnh! Hơn nữa bệnh cũng hề .

      "Chuyện đó… tôi hơi mệt, vậy nên lần sau chúng ta ăn cùng nhau nhé! Vào ngày khác!" Tô Song Song cười khan, vừa vừa run người, làm ra dáng vẻ tôi rất lạnh.

      Ngay sau đó vội vã đứng dậy, lên bờ, mang quần áo vào, nhìn Dương Hinh cười ngây ngô như cũ.

      Tô Mộ nhìn Tô Song Song (LQĐ) như vậy, trong lòng cảm thấy bực bội, nhắm mắt lại thở dài, dĩ nhiên biết Tô Song Song tránh điều gì, cũng vạch trần mà đứng lên theo, phối hợp diễn xuất với .

      "Song Song, cảm thoải mái sao? Để tôi đưa về, Dương tiểu thư, rất xin lỗi !" Tô Mộ nghĩ sao liền vậy, sau đó cũng theo Tô Song Song.

      Dương Hinh nghe , nhìn Tô Song Song đầy lo âu, cũng đứng lên theo các .

      "Chuyện đó, tôi có thuốc, để tôi lấy cho ." Dương Hinh vừa vừa vội vàng ra ngoài với Tô Song Song.

      Tô Song Song nghe vậy, nhất thời trong lòng lệ rơi đầy mặt,đây là lần đầu tiên giả bệnh, vốn thành thạo, này có cần phải cố chấp như thế !

      Tô Song Song vào phòng khách sạn, nhìn Tô Mộ đứng bên cạnh cười vô cùng nham hiểm, nhất thời cảm thấy người mình vốn bình thường đột nhiên hơi lạnh rồi.

      "Chuyện đó... Do vừa nãy tôi quá kích động, phân địch ta..." Tô Song Song chột dạ , rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

      Tô Mộ chống nạnh nhìn Tô Song Song, bộ hận thể rèn sắt thành thép, rất muốn quở trách Tô Song Song, để đầu thông suốt hơn, nhưng bỗng nhiên Tô Mộ nghĩ đến chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

      "Song Song, rốt cuộc có thích Tần tổng hay ?" Tô Mộ thấy chủ yếu bây giờ nên làm cho Tô Song Song hiểu lòng mình, nếu như ấy quan tâm Tần Mặc, bọn họ còn ở đây níu kéo Tần Mặc làm gì! Cứ trực tiếp rút lui là được.

      Tô Song Song chỉ cảm giác tim mình "thình thịch thình thịch" nhảy đến mấy lần, đưa tay che ngực theo bản năng, nuốt nước miếng cái, sau đó vội lắc đầu.

      Nhưng chấn động lớn như vậy, Tô Song Song lại có chút chắc chắn : "Chuyện đó... Làm sao có thể... Tôi kém ta nhiều như vậy, làm sao có thể..."

      Tô Mộ nghe lắp bắp, trong lòng bi thương gào thét tiếng, xong rồi! Nhìn Tô Song Song kiểu này, cho dù bây giờ chưa lún vào, nhưng sau này Tần Mặc tấn công, chắc chắn ấy cũng rơi vào tay giặc.

      "Song Song ơi!" Nhất thời giọng Tô Mộ trở nên nghiêm trọng, chẳng qua còn chưa kịp hết, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

      Tô Mộ và Tô Song Song đồng thời ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cửa phòng hơi hé ra, Dương Hinh ló đầu vào, cười xấu hổ nhìn Tô Song Song: "Tôi mang thuốc tới đây."

      Tô Mộ và Tô Song Song nghĩ Dương Hinh đem thuốc tới, dù sao Tô Song Song chỉ giả vờ bệnh, hai người hốt hoảng, quên mất chuyện nên mời ta vào.

      Dương Hinh đứng ở ngoài cửa có chút ngượng ngùng cười, hỏi "Tôi có thể vào ?"

      "Đơn nhiên có thể! Mời vào mời vào!" Tô Song Song vội vàng đứng lên, nhìn Dương Hinh cầm trong tay mấy hộp thuốc, nhất thời cảm thấy xong rồi.

      nhìn về phía Tô Mộ heo bản năng, dùng ánh mắt trao đổi với ấy.

      Tô Song Song: Tôi xui mà!

      Tô Mộ: Tự mình làm bậy thể sống!

      Tô Song Song: Tôi xui mà!

      Tô Mộ: Tự xử !

      Tô Song Song: ...

      "Song Song, uống chung hai loại này, đảm bảo ngày mai khá lên." Dương Hinh vừa vừa vội vàng chuyển cái hộp trong tay qua, Tô Song Song bất đắc dĩ nhận lấy.

      Nhưng Tô Song Song nhìn đống thuốc trong tay, Dương Hinh quả thiện lương đến mức đáng giận, nhẫn tâm từ chối ấy.

      Cuối cùng Tô Song Song cắn răng, cảm thấy ăn chút gì rồi uống thuốc cũng chết, trực tiếp mở hộp ra, Tô Mộ lại giữ cổ tay Tô Song Song lại.

      "Song Song, cơm nước xong rồi uống thuốc, dạ dày của ổn!"

      Tô Song Song nghe vậy, nhất thời trong lòng vui mừng, ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, cho ấy ánh mắt như thông minh.

      Tô Mộ lập tức nhìn lại : Bộ dạng như gấu con của , tôi xuống tay là được rồi!

      "Ra vậy! trùng hợp, chúng ta ăn chung , tôi nghĩ rằng bạn trai tôi nhất định cũng rất muốn gặp thử lần!" Dương Hinh vừa vừa xấu hổ cúi đầu xuống, dáng vẻ kia chọc người ta muốn thương , làm đành lòng từ chối.

      Tô Song Song nghĩ tới đề tài này vòng tới vòng lui rồi vòng trở lại, lúc này cũng chẳng cần nhìn chỉ thị của Tô Mộ, rất có tiền đồ gật đầu.

      Chuyện này coi như là trâu bắt chó cày rồi, Tô Mộ cũng tiện gì nữa, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện cho Tô Song Song, lát nữa đừng giả vờ ngớ ngẩn.

      Theo như tính cách Tần Mặc, nơi ăn cơm đương nhiên qua loa, chỉ có thể là phòng riêng ở khách sạn xa hoa nhất, Tô Song Song vừa vào, nhìn cách bài trí vàng son lộng lẫy, cảm thấy nhức nhối.

      Cũng may cuối cùng cũng xác định, mình chẳng cần phải bỏ tiền ra, Tô Song Song mới chậm rãi khôi phục trái tim bé quá bình tĩnh của mình .

      Bây giờ Tần Mặc vẫn chưa đến, Dương Hinh kéo Tô Song Song, dẫn hai người bọn họ ngồi xuống, Tô Song Song và Tô Mộ ngồi cạnh nhau, Dương Hinh ngồi đối diện với Tô Mộ.

      Tô Song Song nhìn chỗ trống trước mặt mình, biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, kìm chế được muốn đứng dậy rời .

      Cũng may vẫn còn sót lại ít lý trí để cho mình làm chuyện mất mặt như vậy, chẳng qua Tô Song Song ngồi ghế đắt tiền hề có cảm giác thoải mái, ngược lại có chút đứng ngồi yên.

      "Song Song, bị bệnh, lát nữa nên ăn những thứ thanh đạm thôi.” Giọng quan tâm của Dương Hinh truyền đến, Tô Song Song phản ứng nhiều, chỉ gật đầu.

      Đột nhiên Tô Song Song nghe tiếng mở cửa, thoáng chốc lòng co rút, vẫn ngồi im tại chỗ nhúc nhích, chẳng dám quay đầu lại nhìn.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênVyvyan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :