Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 33:

      đoạn đừng, kiệu hai loài gọi ngựa lại giống quái thai, trong kiệu hai nữ nhi, bên ngoài ba nam tử. Đoạn đường vẹn dẹn chỉ có năm người theo đoàn, người cầm cương Lạc Hưng ngồi phía đầu kiệu tay đung đưa cương ngựa bắt kịp với tốc độ của người trước LẠc Vinh huynh đệ sinh đôi của , cũng quên thả tốc độ muốn bỏ rơi người phía sau Trung Bảo. Ngắm cảnh chút thấy lạnh người, Tuyết mới thả rèm ra nằm lại nghế dài, đọc sách nhờ ánh sáng của hoá thạch quang xe ngựa như khung cảnh bình thường ánh sáng thiếu hơn đèn điện. Nàng có nhìn sao cũng ra tâm trạng của ba người cận vệ ngoài kia, nhưng có điều là , họ ra chiến trường như thoái quen, người họ luôn mang theo cỗ khí lãnh huyết cùng cao ngạo, cũng đúng cận vệ họ Nguyệt chọn phải nhắm mắt chọn đại á…nhất là nam tử Trung Bảo ngoài kía, nàng cảm giác có khí tức lớn người , nhưng có cái gì đó kiềm hảm chúng lại. Con đường tới trường nàng rất “ dễ ” a~.Nhắm mắt dưỡng thần, nàng nên xem sức mạnh của mình mà tiếp tục rèn luyện a……

      _tiểu Tuyết, ngươi thế nào rồi_Trát Cương vọng ra từ chiếc nhẫn ngọc(chạng vạng: e hèm…sorry vì quên , sau khi kí khuế ước, người và thú có thể chuyện với nhau và nơi ở của thú là vật kí khuế ước, họ có thể với nhau bằng suy nghĩ. Ở đây vật kí khuế ước là nhẫn ngọc bích nên chuyện họ chuyện hay chui từ đâu ra là đương nhiên, và miễn bàn)

      _....

      _tiểu thư a~…_hắn gì a~, với thể lực cơ thể nàng có thể từ từ tập luyện a, dù gì nỡ để bé xinh hơn tiên giáng trần này chịu huyễn lực dày vò á, đáng tiếc. Nhưng lời có trọng lực sao?!!_này này tiểu Tuyết

      _.....

      _tiểu Tuyết_hắn muốn ra ngoài lay nàng dạy a_tiểu Tuyết…

      _ngươi……ồn ào_cau mày, tên này cứ thế làm sao nàng luyện đây?_xong rồi, thần cấp nha~_ thở dài, từ đâu ra nàng có con rồng nhiều chuyện~

      _ngươi…?_Trát Cương tin vào tin mình vừa nghe. Cái gì? Đứa bé này đùa sao?

      _thật_Tuyết vào gian ảo, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh rồi liếc mắt sang nhìn con rồng đứng trần người ra kia có cái gì phải “sốc” như thế a~ nàng chỉ mới đột phá thôi mà.

      _thật?..._không phải khi tiến cấp có biểu như dòng năng lượng sáng lên rồi vào cơ thể hay sao? đằng này….tiến tới bước đến gần nàng hơn, cố nhìn thẳng vào con ngư trong suốt kia, tin a~

      _....._cảm nhận được nội tâm bị nghi ngờ, trong lòng bật lên cảm giác khó chịu, khí lạnh bắt đầu tỏ ra_ngươi…ta dối ngươi được lợi lộc gì?_lúc nảy cứ cái đà kia, tốc độ của nàng rất chậm rồi a~ nàng cũng bất ngờ khi tiến cấp cơ thể nàng bắt đầu thu nhận luồn khí lớn vào tâm mạch, lúc nóng lại lạnh, sau lại rất nhanh chuyển đến ôn hoà với dòng khí trong cơ thể nàng, này cái này nàng hiểu sau kiểm tra lại thực lực nàng mới biết nàng đạt kiếm sĩ cao cấp…

      _ân ta tin, ngươi tăng ta cũng tăng theo thôi, dù gì ta cũng đạt được năng lượng kia từ cơ thể ngươi_nói đoạn luồn sáng trắng bao quanh cơ thể rồng, lát sau khi làn khói kia mờ ảo tản ra, xuất trước mặt nàng là nam tử tuấn tú, tóc bạc, con ngư màu bạc, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình sáu múi, này còn hơn các siêu sao điện ảnh ở đại lục nha, nhưng có điều……… trần như nhộng……….

      Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, sau chứng kiến cảnh tượng kia Tuyết liền rời khỏi gian, trở về với thế giới thực, nàng nghĩ nên cho soái ca có thời gian thay đồ……. được rồi nàng nhận nàng có chút ngại nhưng dù gì cảnh nóng bỏng đó nàng nhìn thấy như cơm bữa a~ Mà đừng hiểu nhầm, khi sát thủ mỹ nhân nào đó làm nhiệm vụ còn nàng ngồi cao chỉ việc tiếp ứng, lâu dần trở nên miễn dịch . Nghĩ lại hình dạng kia..(chạng vạng: ra tỷ là sắc nữ sao!!!?)….giống như rất quen, là người nàng kí khuế ước a~, ngờ con rồng trắng kia lại có hình dáng đẹp trai đến mơ người a~ Bỏ , sau này cũng miễn dịch thôi, nhưng bây giờ bất quá máu mũi muốn trào ra ngoài….T~T

    2. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 34:

      thời gian nằm tĩnh dưỡng lại ghế nệm ấm, nghe tiếng bánh xe lăn sỏi “cột…cột..” nghe tiếng “nất kiệu” của ngựa bên tai, nghe tiếng thở dài. xe ngựa dần qua rừng, khu rừng này rất đẹp nga, phong cảnh rất hữu tình, Tuyết lắng tai nghe, tiếng chuyện cùng cười đùa dần dần đến khi mất hút, đúng nàng ra khỏi địa bàn của phủ thừa tướng cai quản. Vén màng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc giờ là sớ chiều, mặt trời đỏ ửng lăn dần xuống núi, còn vài tia nắng yếu ớt nhoi nhói đám mây tạo gian đỏ ửng. Giớ lạnh thổi ùa vào, mát nhưng nó lại có chút gì đó dư vị của ngày dài khô rát, nóng ẩm. ngày dài và chán nản……..

      _Tiểu thư_Trung Bảo thấy nàng nhìn về phía mặt trời, ánh tia nắng vàng vọt lại chiếu vào khuôn mặt nàng làm sáng lên đôi mắt xanh biếc cùng làn tóc hồng….hồ ly a~ tiểu oa nhi này là hồ ly a~(chạng vạng: nè huynh hết từ diễn tả cái đẹp của người ta rồi hả TT~TT)

      _ân…chuyện gì?_nhẹ giọng bầu trời kia các áng mây ửng hồng trôi lững lờ

      _người nên trở vào, gió đêm độc….

      _ân.._thả rèm xuống, nhưng lại nhớ gì đó vén lên đưa mắt nhìn về phía Trung Bảo thúc ngựa gắt gao bên xe_ ngươi theo cha ta bao lâu rồi?

      _hồi tiểu thư ta theo Thừa Tướng từ lúc , khi ta còn chập chững biết ..

      _ngươi bao nhiêu tuổi?

      _hồi tiểu thư ta 16 tuổi…

      _ân vậy từ nay cứ xưng hô bình thường , ta còn tuổi hơn ngươi nga, còn nữa, ngươi có được hay có thể gọi ta tiếng Tuyết muội hay thất muội như các huynh ta nga~

      _hồi tiểu thư nô tài dám…

      _không sao chuyện đó ta cho phép, với lại sau này ngươi là người thân cận bên ta mãi gọi tiểu thư như thế ta sợ mình tổn thọ

      _nhưng…

      _ngươi theo?_nheo mắt nguy hiểm, gì chứ gọi tiểu thư với nếu có ngày phát điên thích tiếng gọi tiểu thư kia có phải có ngày nàng khổ rồi , chó cũng biết cắn chủ, con người sao chứ?

      _nô tài dám

      _được cứ gọi thế , ta gọi ngươi là Trung Bảo được chứ?

      _ân, tiểu thư

      _ngay cả Lạc Vinh cùng Lạc Hưng cũng thế a~

      _.............ân…….tiểu thư_tiếng đồng thanh của hai huynh đệ

      _tiểu……Tuyết….Tuyết muội mời người vào trong_Trung Bảo có phần quen mặt hơi đỏ, giọng ấp a ấp úng cúi đầu, sau khi tự hỏi bị cái gì

      _ân…_thả ràm vào trong, này chỉ tiếng muội muội làm cái gì phải đỏ mặt, nam tử thời xưa hay đỏ mặt thế sao, hay là do khác đại lục nên da mặt mỏng hơn???

      Nếu Trung Bảo biết suy nghĩ của nàng bây giờ sần sổ lên phản bát mà phản bát phản bát mà mặt đỏ vẫn đỏ những thế còn hơn tôm bị luộc: “ phải vì da mặt mỏng là do từ đến lớn ngoài hai người Lạc Hưng cùng Lạc Vinh ra xưng gọi thân mật với bất kì ai, chỉ là hôm nay lại là nàng, giai cấp cao hơn , địa vị còn tốt hơn …. thấy vui”. Nhưng tiếc những lời kia, Trung Bảo thể chính gốc biết thuật đọc tâm, cũng do đó nên khi nhìn bức rèm cửa vừa kéo xuống tiếp tục làm nhiệm vụ của mình…

    3. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 35:

      Ngồi xe tiếp tục ngẫm nghĩ về những công thức trong hang động bí kiếp tu luyện, nha cái cấp này rất dễ mở, như ngoằng nghèo trong các câu chuyện, mỗi cánh cửa mỗi cấp chỉ khi chủ nhân lên cấp, chỉ cần rót ít huyễn lực vào trong cánh cửa mở, nhưng mà tới giờ có bao nhiêu cấp mới mở được cánh cửa ra nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Tầng là sách dược, có đủ tất cả loại độc cùng giải độc các chữ, bảo sao tên Trát Cương vứt chúng ngay khi lần đọc đầu tiên. Loài rồng chú trọng về sức mạnh chứ phải là dược liệu, tầng hai là sách học đạo, này chuyện này nàng muốn vức a~. muốn vứt a~ chuyện gì a~ nàng làm lười lắm nha, đọc sách đạo đâu, xác thủ như nàng máu rồi lại máu thể càng thể đọc sách nho a~ biết tên nào lại rảnh rỗi bày ra trận này, tầng hai là thế lấy đâu ra tầng ba, sao tự nhiên nàng muốn giống Trát Cương nha~ Buồn lắm í, cầm quyển sách lên đọc đọc, vài chữ rồi lại bỏ xuống, đối với dược liệu nàng còn có hứng thú bên này là đạo học nàng nhìn ngán chi tới đọc muốn a~

      _Ngươi mở được tầng hai rồi sao? nha ngươi giỏi tới thế chứ?

      _a….Trát Cương_ quay phắt người lại, trời ạ con rồng này, bây giờ là người a~ nhưng lếch từ đâu vào a~

      Nha nhìn xem bộ đồ đen, lại đường may cùng mũi chỉ, này chỉ vàng a~ cùng với thắc lưng, nha~ này cái này có phải là khoe dáng người ? Bộ đồ đẹp tinh tế còn hoa văn như như , thắt lưng lớn như ôm xát cơ thể . Này nếu là người có rất nhiều chết sống lại chạy theo a~, đáng tiếc là rồng

      _này nhìn đủ chưa, nước bọt chảy ra luôn kìa

      _nước cái đầu ngươi, cách cư xử với chủ nhân như thế sao?_giật mình nhìn ánh mắt đùa cợt của , cho nàng kiếu là rồng á dù nữ tử đời này có ngã ngục xuống dưới chân cầu xin nàng thà chết cũng a~ (chạng vạng: e….hèm….chuyện này sợ trước bước qua nha~)

      _vâng chủ nhân_hắn bĩu môi nhìn sách tay nàng, có thể đọc được suy nghĩ của nàng, nha con tiểu hồ ly này dám thế khi nhìn biến thành người thế nào a~ còn đứng sững ra bây giờ lại……….hazi…. thất vọng…_ngươi đọc gì a?

      _sách đạo, có lẽ ngươi thích?

      _sách đạo ư? ư? ngờ tầng hai lại có những loại sách này_hắn đem quyển kệ lật ra xem_ nha~ tiểu nha đầu cho ta a~?

      _ngươi thích sao?_Long tộc lại thích sách đạo, điều này giống với tộc kia

      _ân ta thích, cho ta nha chủ nhân..chủ nhân_làm vẻ mặt phụng phịu như con nít đòi quá, cái tính này học từ chiêu trò khi nàng đòi thứ gì của các huynh nàng nga~

      _được a~ nhưng có bộ mặt ấy nữa a~ ta thích_nói đoạn lại quay sang chà sát cánh tay, da vịt da gà gì có người nàng đáng nổi nó cũng nổi, mà đáng nổi nó cũng nổi hết rồi

      _ân…ra ngoài đi_giọng Trát Cương có vẻ trầm xuống

      _sao?????

      _ra ngoài ta có cảm giác thứ gì đó

      _ân…_rời khỏi gian, mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt lại đọng khuôn mặt của Cửu Nha_có chuyện gì sao_phát ra tiếng khẽ nhưng vẫn đủ cho nàng(CN) nghe

      _tiểu thư, có gì a~, trời tối người nên nghĩ sớm_Cửu Nha giật mình nhìn nàng, nhưng hành động khác, từng khi qua làm chiếc kiệu lung lay, thanh gương tay nàng nén chặt hơn tưởng có thể bóp nát

      _ “chuyện gì a?”_chuyển sang trao đổi suy nghĩ với Trát Cương, nàng biết có điều gì đó Cửu Nha giấu nàng

      _ “ngươi cảm thấy gì sao?”

      _ “chuyện gì?”

      _ “có mùi huyết tử quanh đây”

      _ “Huyết tử?”_có người chết sao? chỉ có điều nàng nghe thấy

      Vén màng cửa nhìn ra ngoài trời, đường khá tối, trong xe ngựa chỉ còn ánh sáng của ngọc thạch loe loé, ánh sáng quá yếu ớt, trong gian tối đen như mực kia, thấy đường, lui phía sau càng thấy

      _Lạc Hưng, đoạn đường này nên nghĩ lại nên thêm

      _tiểu thư, hãy cố gắng chút a~ chúng ta qua hết cánh rừng

      _ “Tiểu nha đầu, ta nghe được tiếng nước chảy cách đây 1 dặm phía tây”

    4. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 36:

      _Lạc Hưng cho ngựa dặm về phía tây, sau đó cắm trại nghĩ qua đêm, đó là mệnh

      _...._Lạc HƯng chần chừ nhìn sang Trung Bảo, lúc này ngựa Trung Bảo cùng Lạc Vinh ép xác bên hông xe, đợi Trung Bảo gật đầu mới quay sang nàng tiếng_ là

      Xe ngựa tiếp tục chạy, chạy theo về hướng tây, đến khi xuất con suối , họ mới dừng lại và ở đó dựng lều nghĩ ngơi. Nhìn dòng nước chảy róc rách qua khe đá, ngâm chân dưới nước lạnh, rất lạnh nhưng cũng thấy lòng hơn

      _ “có chuyện gì nữa ? Tại sao phải đến nơi này?”_tiếp tục giao tiếp suy nghĩ với Trát Cương

      _ “ở nơi này có thể tránh được nơi đầy huyết kia”

      _ “nơi này an toàn sao?”

      _ “ân tạm thời là thế, nhưng mùi huyết tử rất nặng”_dừng lát xoay người nhìn mọi người theo sau nàng cả đường dài_ “ngươi tin tưởng họ?”

      _ “ân họ phản bội ta, tuy nhiên có chuyện ta thể tin”

      _ “ngươi có thể tin hay là tuỳ ở ngươi, nhưng họ đều là cao thủ a. Nhất là người tên Trung Bảo mà ngươi gọi, ta cảm giác có nguồn lực lượng rất lớn chỉ là bị phong ấn”

      _ “phong ấn sao?”

      _ “ân, tạm thời để ngươi ở đây ta khám xét tình hình xung quanh xem sao, nghỉ ngơi , cả ngày ta thấy ngươi tốt”

      _ “Ân”_gật đầu rồi quay về lều, ăn thêm bất cứ đồ ăn nào, nàng quên nàng mới khỏi bệnh……..

      Sáng sớm, chim ríu rít, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi qua từng khe lá, rãi rát mặt đất, lá non còn đọng vài giọt sương sớm, dòng nước bên bờ chảy róc rách, từng bóng những chú cá bơi lội theo dòng. ngày đẹp, yên bình, nhưng lòng người nào đó chẳng yên bình. Đêm qua Trát Cương trở về, có bị làm sao a~ có gặp người săn rồng, nhưng nàng cảm thấy gì hết, truyền tin nhẫn ngọc trả lời, bị sao?

      _tiểu thư, mau tình a~ chúng ta còn đoạn đừơng dài_bên ngoài vọng ra tiếng Cửu Nha

      _ân

      Đứng dậy ra ngoài, bây giờ nàng buồn ăn, nhìn cảnh vật xung quanh, bên kia bọn người Trung Bảo tỉnh, và chuẩn bị

      _đi thôi, nên chậm trễ nữa

      _tiểu thư người còn chưa ăn sáng a~

      _các ngươi chưa ăn sáng sao?

      _không

      _ân vậy mau thôi, trễ ngày rồi qua hết rừng nghĩ ngơi_quay người lên xe ngựa chuẩn bị sẵn, nằm lại ghế

      _ “tiểu nha đầu”_bên trong ngọc bích vọng ra tiếng của Trát Cương

      _ “ngươi làm gì thế? Tại sao? ngươi có bị thương?”

      _ “tiểu nha đầu ngươi lo lắng cho ta?”

      _ “ ân phải lo a, nếu ngươi biến mất ta làm sao tìm cách mở tầng tiếp theo đây. Nơi gian kia rất nhiều thứ ta biết”

      _ “…..”

      _ “ngươi có thu kết quả?”

      _ “ân, có nhóm đạo tặc ở khu núi này, cùng lúc ta ngang qua vùng có huyết tử, nhưng dường như là xác của quái thú, bên kia còn có đạo quân, ta biết có phải là đạo chích

      _ “được rồi nghĩ , cả đêm ngươi cũng mệt”_nằm lại ghế nệm nhắm mắt dưỡng thần, tiếp tục cho ma pháp dịch chuyển trong cơ thể, nàng biết rất nhanh rất nhanh có chuyện



      ng nghe thấy


      Vén màng cửa nhìn ra ngoài trời, đường khá tối, trong xe ngựa chỉ còn ánh sáng của ngọc thạch loe loé, ánh sáng quá yếu ớt, trong gian tối đen như mực kia, thấy đường, lui phía sau càng thấy

      _Lạc Hưng, đoạn đường này nên nghĩ lại nên thêm

      _tiểu thư, hãy cố gắng chút a~ chúng ta qua hết cánh rừng

      _ “Tiểu nha đầu, ta nghe được tiếng nước chảy cách đây 1 dặm phía tây”

    5. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG 37: ĐẠO TẶC? XÁC NGƯỜI?

      _ “ tiểu nha đầu”_bên kia chút yên lặng lại bắt đầu rôn rã

      _ “chuyện gì?”_nàng cảm thấy nhức đầu, thậy mệt

      _ “ngươi sao đấy chứ??”_Trát Cương bên trong lộ vẻ lo lắng_ “ta ra ngoài”

      _ “ cần, ta ổn. Chuyện gì?”

      _ “ta cảm giác có ánh mắt người theo dõi chúng ta. Ngươi sao??”_hắn nổi điên lên con tiểu nha đầu này, cơ thể nàng ngày nóng_ “Tuyết…”

      _ “cấp cao nhất?”

      _ “…là kiếm sĩ cao cấp”

      _ “ân vậy để cho người bên ngoài xử”_thở ra hơi mệt mỏi

      _ tiểu thư, ngươi sao chứ?_bên này Cửu Nha thấy người nàng kì quái, nhìn sắc mặt tiểu thư như đỏ lên, người nàng rất nóng

      _ yên lặng, sao_nhìn ánh mắt rươm rướm kia tự nhiên cảm thấy nhức đầu thêm, ngươi còn khóc vậy giết ta luôn

      _ ân, Cửu Nha khóc_vội lau nước mắt nhìn sắc mặt tiểu thư, trong bao có dược tiểu thư để nô tì lấy cho người

      _ân , được cho bên ngoài biết

      _ân

      _ “tiểu nha đầu ngươi chắc chỉ cần dược sao? ngươi rất nóng!”

      _ “ân chỉ cần dược.”_ phải chỉ cần dược nàng cần máu người, nàng nghĩ gì thế, nàng còn con người trước kia nữa rồi được nghĩ được nghĩ_ “ngoài đạo tặc có ai nữa ?”

      _ “ngoài ra ta còn cảm giác có mùi máu tanh rất đậm”

      _ tiểu thư dược đây_ Cửu Nha đem viên ngọc tròn tròn màu xanh đưa vào trong miệng nàng (Hoa Tuyết), chỉ tại nàng thôi quan tâm gì tới tiểu thư

      “ cộc….cộc….cộc…két….”_xe ngựa đột ngột dừng lại, bên ngoài gian yên tỉnh

      _có chuyện gì bên ngoài?_ Cửu Nha gọi lớn hỏi bên ngoài sau lại mang kiếm ra ngoài, lúc lâu bên ngoài lại mang tiếng nôn mửa

      _chuyện gì thế Cửu Nha_bên trong chỉ còn mình, cơn thèm máu nổi lên như đòi mạng

      _ “Tiểu nha đầu…”

      _tiểu thư người tốt nhất nên ra ngoài_bên ngoài lại truyền lên thanh của Trung Bảo

      _...._mặt lời kia nàng vén màng ra ngoài, “đạp” Lạc Hưng ra khỏi chỗ ngồi chiếm luôn chỗ của .

      Trước mặt là cảnh tượng như mới xem phim, loại phim kinh dị, cuộc tàn xác của ai đó mới bỏ lại, máu, máu loang lỗ khắp mặt đất, tay chân người bị cắt ra văng lung tung rải rác mặt đât. Đúng là mùi vị này, nhưng mà…. thầm liếm láp môi khô nóng, ngửi mùi cũng được sao nàng có thể kiềm được

      _ “tiểu nha đầu, ta cảm giác có hơi thở”

      _ “ta biết, Trát Cương cảm ơn”

      _mau dọn dẹp đi_Trung Bảo nhìn hành động kia của nàng có hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ đúng phong thái ra lệnh, biết bao năm qua tiểu thư của thấy những gì tu luyện như thế nào lại trở thành bộ dáng kia. Đối với Cửu Nha là kiếm sĩ cũng thất kinh nôn mửa đối người nàng tiểu thư chỉ biết sống trong phủ, chỉ có thể ngất nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người con người kia tự nhiên khự lại chút sau đó xem như có chuyện gì…..tuy mọi người thấy nhưng thấy nàng thầm liếm môi, như kẻ khát máu ngàn năm nay có được……

      _khoan , tại sao phải dọn_đưa tay ngăn lại ánh mắt như trong suốt nhìn về phía Trung Bảo, sau lại quay sang bãi đất kia, giọng trong veo cất lên_nơi đường xin nhường chỗ, chúng tôi có việc gấp phải qua

      _......_không gian yên tĩnh bất cứ bất động nào

      _...._bọn người Trung BẢo nhìn nhau khó hiểu, sau vẫn đứng yên chờ đợi

      _...._Tuyết yên lặm dựa người nhắm mắt vào sau dưỡng thần

      inh tính dựa dẫm gây họ khắp nơi ngươi có thể giải quyết sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :