1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh sủng - Trúc Mộng Hề (92.1/171) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 090: Bạch Tiểu Thỏ, chị thay đổi
      Edit: Nguyệt Sắc

      Vết thương trán Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương khi ăn cơm trưa bị ông bà ngoại Giản Chính Dương phát , nhưng mà Giản Tình cũng dặn qua, Tiểu Thỏ bảo cả hai người đêm qua đùa với nhau cẩn thận bị đụng đầu. Vì thế giải thích của là, đụng vào cạnh bàn đau quá kêu lên, nghe thấy thực vội kéo lại muốn xem bị đâm thế nào, kết quả kéo quá nhanh đem đầu hai ngươi cụng vào nhau. Sau đó trán cả hai đều bị thương, còn về phần vì sao sưng to như vậy, Tiểu Thỏ lại giải thích.

      “Chủ yếu là lúc ấy cả hai bệnh viện, liền dùng rượu thuốc xoa cho đối phương, kết quả là dùng đúng cách nên những xoa tan được cái bánh bao mà làm nó càng ngày càng sưng to thêm, sau đó hai người đau chịu nổi mới đến bệnh viện băng bó.”

      Tuy rằng có chút tin, nhưng mà Giản Tình cùng Giản Chính Dương đều phụ họa cho lời của Tiểu Thỏ, mấu chốt là tại cũng có chuyện gì, cho nên ông bà ngoại Giản Chính Dương cũng truy cứu nữa.

      Nghỉ ngơi hai ngày, ông bà ngoại Giản Chính Dương cảm thấy thân thể cũng tốt hơn nhiều, băng gạc trán Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương cũng tháo xuống, vết sưng tan it, chỉ là hơi ứ máu nên bầm bầm. Bởi vì vài ngày này Tiểu Thỏ xuất trước mặt ông bà ngoại, Cừu Quốc Vinh cùng Niếp Tiểu Phương có chút nhớ nên gọi điện hỏi sao tới gặp, Tiểu Thỏ đuối lý đành phải chuyển tới ở nhà họ Giản, có thời gian qua.

      Mà bà ngoại Giản Chính Dương biết Niếp Tiểu Phương gọi điện tới cũng tiếp nhận điện thoại chủ động mời hai người họ đến làm thực khách. Vì thế hôm đó phòng bếp của nhà họ Giản bộn bề nhiều việc, khoảng mười giờ, Giản Tình lái xe (là cái xe bị hư mang sửa) đến đón Cừu Quốc Vinh cùng Niếp Tiểu Phương lại đây. Bà ngoại Giản Chính Dương chủ động mời, thù hận nhiều năm cũng nên giải quyết, Niếp Tiểu Phương cùng Cừu Quốc Vinh hôm đó tâm tình rất tốt mang theo nhiều lễ vật.

      Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương đứng ở trong phòng khách, cùng ông bà ngoại Giản Chính Dương đợi Giản Tình đưa ông bà ngoại đến. Khi nghe được tiếng chuông biết họ tới đây, xe chạy thẳng vào gara, Giản Tình đỡ Niếp Tiểu Phương cùng Cừu Quốc Vinh đến phòng khách. Bốn người già chuyện với chuyện với nhau, khách khách khí khí nhưng mất nhiệt tình.

      Đợi đến khi bốn người ân cần hỏi thăm xong, Tiểu Thỏ ở phía sau mới kéo Giản Chính Dương tới chào: “Ông ngoại, bà ngoại.”

      “Ai a, Tiểu Thỏ, trán của cháu sao thế này?” Niếp Tiểu Phương nhìn thấy cái trán của Tiểu Thỏ đau lòng.

      Tiểu Thỏ cười muốn dời cái tay của Niếp Tiểu Phương chạm vào trán : “ có gì, chỉ là cháu cẩn thận bị đụng đầu, ông ngoại bà ngoại, hai người ngồi , để cháu lấy nước.”

      Niếp Tiểu Phương lôi Tiểu Thỏ lại: “Tự mình đụng hay sao?”

      “Đụng đầu thế nào mới có thể sưng như thế này?” Cừu Quốc Vinh cũng lớn tiếng hỏi, ánh mắt khỏi liếc về phía ông bà ngoại Giản Chính Dương ngồi sofa, có chút nghi ngờ, đại khái là suy nghĩ bọn họ ngược đãi Tiểu Thỏ .

      Nhìn thấy dáng vẻ của ông bà ngoại, Tiểu Thỏ có chút khẩn trương, đây là cơ hội làm hòa của bốn người, thể vì chuyện của mà làm hỏng được, vội vàng : “Là , là lúc cháu đùa cùng Chính Dương nên bị đụng vào nhau, sau đó gặp bác sĩ mà tự mình chữa nên mới sưng to thế này. Được rồi, ông ngoại bà ngoại nhìn xem, tại phải cháu rất tốt sao, lần đầu tiên ông bà ngoại Chính Dương thấy cũng giật mình, còn cháu cẩn thận, bị la qua, về sau cháu cẩn thận chăm sóc bản thân mình, mọi người đừng tức giận.”

      “Chính Dương, là như vậy sao?” Cừu Quốc Vinh nhìn Giản Chính Dương hỏi.

      Giản Chính Dương bình tĩnh gật đầu, tuy rằng cảm thấy chân tướng đúng như vậy, nhưng Tiểu Thỏ dặn thể . Tiểu Thỏ cái gì cũng đồng ý.

      Thấy Giản Chính Dương bình tĩnh gật đầu, Cừu Quốc Vinh cùng Niếp Tiểu Phương mới tin tưởng lý do của Tiểu Thỏ, nghĩ đến dáng vẻ nghi ngờ mới nãy của mình, Cừu Quốc Vinh có chút ngượng ngùng: “Lão Giản, A Li, ngại a, con người của tôi chính là thế này, đừng để ý a.”

      “Ha ha, bạn bè vài chục năm gặp, điểm ấy tôi còn biết sao, có việc gì, có việc gì.” Ông ngoại Giản Chính Dương cười cười: “Nếu chúng tôi tiếp nhận Tiểu Thỏ rồi đương nhiên xem nó như con dâu nhà họ Giản mà đối đãi, tuyệt ức hiếp nó, hai người yên tâm .”

      “Tuy rằng tôi có chút tùy hứng, nhưng ác độc đến mức này.” Vẻ mặt bà ngoại Giản Chính Dương tốt lắm, dù sao cũng từng là người bà lại nghi ngờ bà như vậy, cảm giác tốt, nhưng mà may mắn là qua nhiều năm, cố chấp trong lòng cũng còn, mất tại đơn thuần chỉ là vì bị nghi ngờ mà thôi.

      “Tiểu Thỏ đến nhà của chúng tôi, Chính Dương có phần nó nhất định thiếu phần.”

      Cừu Quốc Vinh xấu hổ cười cười, nhìn về ông ngoại Giản Chính Dương cầu cứu, người phụ nữ này, nhiều năm như vậy ông vẫn chịu được a.

      Ông ngoại Giản Chính Dương nhún nhún vai, có chút vui sướng khi người gặp họa, tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm.

      “Ai nha, cháu biết, ra bà ngoại là người miệng cứng nhưng mềm lòng. Kỳ chúng cháu ở chung vài ngày bà ngoại thấy Tiểu Thỏ có những điểm rất đáng a.” Thấy khí cứng lại, Tiểu Thỏ lập tức phát huy đáng của mình, biết xấu hổ mà quấn quít lấy cánh tay của bà ngoại Giản Chính Dương, trêu đùa vô lại khiến người ta cảm thấy là đứa đáng .

      Được rồi, ở chung vài ngày, tuy rằng đa số thời gian Tiểu Thỏ ở lầu ba cùng Giản Chính Dương, nhưng vẫn rất có tâm. Mỗi ngày đều dành chút thời gian chuyện với hai ông bà lão, có gì làm nũng, tuy ông bà ngoại Giản Chính Dương gì, nhưng ngay cả A Hoa cũng , từ khi Tiểu Thỏ đến, trong nhà náo nhiệt lên rất nhiều.

      Vì thế khi thấy Tiểu Thỏ chơi xấu mà làm nũng, bà ngoại Giản Chính Dương khỏi lộ ra nụ cười, nhưng ngòai miệng vẫn lạnh: “Bà chỉ thấy cháu chơi xấu, thấy cháu đáng .”

      “Bà ngoại ~” Tiểu Thỏ lập tức chu miệng lên: “ ràng hôm qua bà như vậy, bà ngoại xấu lắm, sao có thể làm như vậy?”

      Dáng vẻ ủy khuất, ngôn ngữ dịu dàng, Tiểu Thỏ bộ dáng này của mình có bao nhiêu đáng , vài người lớn ở đây hận thể sủng tốt, mà ánh mắt Giản Chính Dương lại tối , dùng khí lực lớn mới có thể khống chế bản thân tiến lên bắt lấy Tiểu Thỏ mang về phòng mà ân ái phen.

      Niếp Tiểu Phương cùng Cừu Quốc Vinh liếc nhau, có chút vui mừng lại có chút ghen tị, Tiểu Thỏ chưa từng làm nũng qua với họ như vậy, nhưng giờ đây làm vậy, đại khái có thể là vì Giản Chính Dương.

      Nhưng mà, có nguyên nhân nữa là muốn hóa giải ân oán giữa bốn người, biết nguyên nhân này có bao nhiêu phần, nhưng chỉ có chút thôi họ mãn nguyện lắm rồi.

      Có Tiểu Thỏ đứng giữa điều hòa, Cừu Quốc Vinh cùng Niếp Tiểu Phương cũng thả lỏng tinh thần hơn, vì thế khí lại bắt đầu hài hòa. Ít nhất mặt ngoài là vậy, nhất đến ân oán hai bên, chỉ đề cập đến vấn đề hôn nhân của Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương. Đầu tiên ông bà ngoại Tiểu Thỏ khẳng định hai người chúc phúc cho họ, hai người chịu thua ông bà ngoại Giản Chính Dương cũng chỉ có mục đích là muốn Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương hạnh phúc.

      Về phần thái độ của ông bà ngoại Giản Chính Dương, ông ngoại Giản Chính Dương là người cởi mở, ông cảm thấy Giản Chính Dương lựa chọn ông tôn trọng, mà bà ngoại Giản Chính Dương, trải qua giây phút sắp mất bạn già cũng thấy ra nhiều vấn đề. Trước yếu ớt của sinh mạng, rất nhiều vấn đề là đáng kể, bà muốn mang theo tiếc nuối mà rời bỏ thế giới này, vì thể dứt bỏ thành kiến với Niếp Tiểu Phương, cũng thể thừa nhận, Tiểu Thỏ là đứa rất đáng .

      Sau khi ăn cơm trưa, ông ngoại Giản Chính Dương cùng Cừu Quốc Vinh chơi cờ vua. Giản Tình cũng có việc ra ngoài, bà ngoại Giản Chính Dương trò chuyện cùng bà ngoại Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương ngồi bên cạnh xem tivi, ăn hoa quả, khí rất hòa hợp. Tiểu Thỏ ngẫu nhiên cũng tham gia câu chuyện của hai bà, ngẫu nhiên cũng làm nũng mà chọc cười cả hai. Mà Cừu Quốc Vinh cùng bạn hữu mỗi khi nhìn thấy vợ bị Tiểu Thỏ chọc cười ngừng cả hai đều nhìn nhau, mặt nở nụ cười.

      Người duy nhất thích chính là Giản Chính Dương. Trong nhà náo nhiệt, nhưng thích náo nhiệt, cho dù là người lớn cũng như vậy, hy vọng Tiểu Thỏ mang lực chú ý đặt người họ.

      Mà từ khi ông bà ngoại đến đây, lực chú ý của Tiểu Thỏ phần lớn đều đặt lên họ, vẫn nhẫn đến bây giờ, giờ thể nhẫn nhịn nữa, phải về phòng.

      “Bà xã, chúng ta trở về phòng .”

      “Trở về phòng? Em ở đây chơi với hai bà, muốn về về mình .”

      “Em trở về cùng .” mới muốn trở về mình.

      muốn.”

      Gặp Tiểu Thỏ cự tuyệt, sắc mặt Giản Chính Dương thối.

      Bà ngoại Giản Chính Dương cùng Niếp Tiểu Phương sớm chú ý tới hành động của hai người, cười cười: “Xem vợ chồng son a, phút cũng thể tách ra, được rồi, hai đứa nếu thấy nhàm chán lên lầu , giờ cơm lại xuống.”

      muốn, cả ngày đều ở lầu 3, cũng buồn thôi.” Tiểu Thỏ lắc đầu liên tục: “Bình thường 24 giờ đều ở cùng ông xã, nên giờ muốn chơi cùng hai bà a.”

      “Chỉ chơi với hai bà ngoại thôi sao?” Ông ngoại Giản Chính Dương chen vào .

      “Đương nhiên còn có hai ông ngoại kính .” Tiểu Thỏ để lọt người, quả nhiên hai ông ngoại nghe xong cười ha ha.

      “Cái miệng nhắn này ngọt a.” Nhà họ Giản xưa này đều vây quanh Giản Chính Dương mà lấy lòng, có Tiểu Thỏ, còn thành kiến, ngẫu nhiên làm nũng, mang đến cảm giác mới mẻ cho người nhà Giản Chính Dương. Năm đó sinh con , trước mười tuổi Tiểu Tình cũng làm nũng với họ nhưng sau mười tuổi còn nữa. Nguyên nhân là do Giản Tình trưởng thành sớm, cảm thấy làm nũng là hành vi ngây thơ. tại có Tiểu Thỏ làm nũng, bù lại những năm nuối tiếc của họ, trong lòng lại càng thích Tiểu Thỏ hơn.

      Tiểu Thỏ lấy được lòng của bốn người già nhưng lại đắc tội với người đàn ông keo kiệt ở bên cạnh. Tay đặt lưng của bắt đầu sờ soạng lung tung khiến hoảng sợ chút nữa nhảy lên. hung hăng liếc mắt cái, người kia, mò mẫm những điểm nhạy cảm người , muốn làm xấu mặt trước mọi người a.

      Có thể là do oán niệm quá sâu, Tiểu Thỏ vốn quyết tâm để ý tới, nhưng Niếp Tiểu Phương lại mềm lòng, nhìn cháu rể cùng cháu đều xanh mét thế kia, bà cũng đành.

      “Được rồi, người già chuyện hai đứa cũng có hứng thú, lên với Tiểu Dương , thích làm gì làm.”

      “Chúng cháu ở đây chơi với mọi người được, mọi người chuyện thong thả, chúng cháu lên lầu.” đợi Tiểu Thỏ chuyện, Giản Chính Dương trực tiếp qua thuận tay ôm Tiểu Thỏ vào ngực lên lầu, nhìn thấy những ánh mắt khác nhau ở dưới.

      “Này, thả em xuống dưới, có ngươi a, mất mặt.” Tiểu Thỏ hóa đá bừng tỉnh, liên tục đánh Giản Chính Dương, người kia cố ý làm xấu mặt trước người lớn sao?

      “Em là bà xã của , ôm em sao lại mất mặt?” Giản Chính Dương thèm quan tâm.

      “Đừng đùa, mau buông em xuống.” Giọng có chút khẩn trương.

      buông.”

      ……

      Nhìn hai tiểu bối “liếc mắt đưa tình” lên lầu, Niếp Tiểu Phương có chút xấu hổ cười: “Bọn trẻ bây giờ, tư tưởng cởi mở, hoàn toàn để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng hai đứa nó cũng ân ái a.”

      “Đúng vậy.” Bà ngoại Giản Chính Dương cười cười: “Hai mươi tư giờ đều ở cùng nhau, năm đó khi tôi cuồng nhiệt cũng có như vậy.”

      xong mới ý thức được mình lỡ miệng nên sửa: “Năm đó khi tôi cùng lão Giản nhau cũng như vậy.”

      Tình cuồng nhiệt năm đó, đối tượng là Cừu Quốc Vinh, đương nhiên, lúc đó chỉ là bà đơn phương, chỉ là lúc đó chìm đắm trong tình nên nhìn mọi thứ, tại nghĩ lại mới phát , nếu năm đó bà thanh tỉnh chút phát Cừu Quốc Vinh bà, khi ở cùng bà đều là cho có lệ, đáng tiếc, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ tường, bà lại kéo dài tình của mình cho đến khi chấm dứt hôn lễ kinh người đó.

      “Ha ha, chúng ta năm đó thể so với chúng tại được.” Niếp Tiểu Phương thêm câu để cho qua câu lỡ lời của bà ngoại Giản Chính Dương.

      “Đúng vậy, xã hội khi đó…” Bà ngoại Giản Chính Dương cũng theo bậc thang mà xuống, tán gẫu về thời điểm nam nữ kết hôn lúc trước, đặc biệt vui vẻ. đến kết hôn, Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương tuy rằng có giấy chứng nhận, nhưng hôn lễ vẫn chưa làm, hai bà lão vỗ mà hợp ý nhau, cảm thấy dù thế nào cũng phải tổ chức cái hôn lễ, vì thế kêu hai người đàn ông chơi cờ đến bàn chuyện hôn lễ.

      Về chuyện tổ chức hôn lễ, bà ngoại Giản Chính Dương cùng Niếp Tiểu Phương lại có tư tưởng giống nhau, hai người đều muốn tổ chức hôn lễ theo lễ nghi truyền thống, hơn nữa muốn làm náo nhiệt.

      “Tôi này, ở nơi này bàn bạc có được , dù sao cũng phải hỏi ý Tiểu Dương cùng Tiểu Thỏ xem chúng nó quyết định làm theo kiểu Trung hay kiểu Tây a.” Ông ngoại Giản Chính Dương vẫn rất dân chủ, luôn lo lắng đến ý kiến của người khác.

      Bà ngoại Giản Chính Dương vẫn có vẻ bá đạo: “Làm theo nghi thức Trung Quốc là truyền thống của chúng ta, có cái gì tốt, tôi cũng tin chúng ta giúp chúng nó chuẩn bị mà chúng nó lại ghét.”

      ……

      Đến giờ cơm chiều, Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương bị kêu xuống lầu, sau khi trở về Giản Tình được cha mẹ gọi đến bàn chuyện hôn của Giản Chính Dương cùng Tiểu Thỏ, Giản Tình có vẻ thiên về tổ chức theo phương Tây, mà bốn người già đều muốn tổ chức theo truyền thống, thảo luận chốc lát vẫn có kết quả, mọi người quyết định hỏi ý kiến của hai đương .

      Nghe Giản Tình đại khái mọi việc Tiểu Thỏ rất cao hứng, hôn lễ là giấc mơ của mỗi , cùng đăng ký với Giản Chính Dương quả là có chút vội vàng, lại thêm bà ngoại Giản Chính Dương phản đối, xảy ra ít chuyện nên hai chữ hôn lễ này phải hủy bỏ. Cho dù là ông bà ngoại Giản Chính Dương nhận , cũng nghĩ tới chuyện làm hôn lễ, nay lại nghe người lớn nhắc tới, , có ngạc nhiên, có bối rối.

      “Cháu, cháu có ý kiến gì, làm kiểu nào cũng được, mọi người quyết định .”

      Giản Chính Dương thấy hưng phấn trong mắt Tiểu Thỏ trong lòng có chút rầu rĩ, cảm thấy chỉ cần hai người đăng kí có giấy kết hôn là được rồi. Nhưng mà tại phát , ra vẫn có số lễ nghi, tuy rằng Tiểu Thỏ , nhưng trong lòng vẫn rất để ý, nợ hôn lễ, mà lại chưa bao giờ đòi .

      Ở cùng với có phải cảm thấy buồn hay , có thể vì chịu nổi mà rời bỏ ?

      Nghĩ tới khả năng này, Giản Chính Dương liền thấy chịu nổi, có thể có tất cả, nhưng thể có Tiểu Thỏ.

      Bàn tay đặt lưng Tiểu Thỏ tự giác mà dùng sức, Tiểu Thỏ thở tiếng nghi hoặc nhìn , Giản Chính Dương vội vàng thả lỏng, nhìn : “Nếu làm Trung Tây kết hợp ?”

      “Chủ ý này hay.”

      câu vô tình, đều được mọi người đồng ý.

      “Cũng được.” Tiểu Thỏ gật đầu, kỳ cũng có mâu thuẫn, vừa muốn mặc áo cưới, vừa muốn ngồi kiệu hoa, nếu làm trung tây kết hợp, hẳn là có thể giải quyết được các mong muốn của .

      “Như vậy cháu có thể vừa được ngồi kiệu vừa được mặc áo cưới phải ?”

      “Ha ha, việc này thành vấn đề, để chúng ta thương lượng lịch trình cụ thể.” Bà ngoại Giản Chính Dương .

      “Con thấy việc này vẫn nên giao cho công ty chuyên tổ chức hôn lễ làm .” Giản Tình : “Kết hôn có nhiều việc lặt vặt, giao cho công ty tổ chức, chúng ta chỉ cần chú trọng vào những vấn đề lớn, giải quyết được rất nhiều phiền toái.”

      “Vậy tìm công ty tổ chức hôn lễ tốt chút.” Bà ngoại Giản Chính Dương .

      “Vâng, vậy việc này giao cho con.” Giản Tình gật gật đầu: “Mọi người nghĩ xem có cầu gì, sau khi ăn cơm xong chúng ta thống kê lại sau đó tìm công ty tổ chức.”

      “Được.”

      Sau giờ cơm chiều, mọi người lại chuyển đến phòng khách thảo luận chi tiết hôn lễ. Tiểu Thỏ ngồi bên cạnh thể chen vào câu nào, chỉ nghe mọi người an bài, ngẫu nhiên cũng có người hỏi ý kiến của , đều có ý kiến gì. nghĩ, hôn lễ chỉ là thông báo cho mọi người kết hôn cùng Giản Chính Dương, tuy rằng đăng ký cũng có thể, nhưng dù sao vẫn nên có hôn lễ lãng mạn.

      chốc cũng thể thảo luận hết, vì thế Giản Chính Dương kéo Tiểu Thỏ lên lầu, vào phòng ôm chặt lấy , lời nào.

      Tiểu Thỏ có chút kỳ quái ôm : “Làm sao vậy?”

      “……”

      “…… Có phải mất hứng vì chuyện hôn lễ ?” Thấy Giản Chính Dương lời nào Tiểu Thỏ suy đoán, Giản Chính Dương thích náo nhiệt, mà chuyện náo nhiệt nhất sắp tới chính là hôn lễ, chẳng lẽ muốn cử hành hôn lễ?

      phải.” Giản Chính Dương thấy Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ mở miệng: “Thực xin lỗi.”

      “Thực xin lỗi?” Tiểu Thỏ kinh ngạc lặp lại lời , thực xin lỗi cái gì?

      “Em ở cùng với có phải rất buồn hay ?”

      có a.” Đây là làm sao vậy, cả đầu Tiểu Thỏ đều là dấu chấm hỏi, hoàn toàn theo kiệp Giản Chính Dương.

      Giản Chính Dương vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình: “Cho dù cảm thấy buồn, cũng để em rời , nhưng mà sau này tận lực đối xử tốt với em, cho nên em phải , vẫn phải ở cạnh , được , bà xã?”

      Tiểu Thỏ hiểu sao Giản Chính Dương lại có suy nghĩ này, nhưng vẫn cố gắng trấn an : “Em nghĩ rời khỏi .”

      Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ lời nào, hạ quyết tâm phải cho Tiểu Thỏ cuộc sống tốt nhất, làm trở thành người hạnh phúc nhất đời này, xem như là bồi thường cho .

      Hai người ôm nhau trong chốc lát, Tiểu Thỏ lại nhận nhịn được: “Ông xã, có thể buông em ra , em muốn toilet.”

      Kỳ lúc lên lầu muốn , nhưng Giản Chính Dương những lời kỳ lạ nên vẫn nhịn đến bây giờ. Lúc này đây quả thể nhịn nữa. Trong khí lãng mạn thế này, hai người có lẽ là phải hôn môi hoặc làm gì đó, biết mình nên đánh gãy khí này, nhưng mà, người có ba cái gấp, thể chờ a.

      Giản Chính Dương buông Tiểu Thỏ, nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng của cảm thấy đáng , hôn mạnh mặt cái.

      thôi.”

      “Vâng.” Tiểu Thỏ sáng mắt gật đầu: “Chờ em toilet xong tiếp tục.”

      “Phốc……” là con thỏ đáng , trách được luôn muốn nuốt vào bụng, làm sao có thể đáng như vậy, vốn có chút hậm hực nhưng nghe Tiểu Thỏ vậy thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

      , mau , đừng nghẹn.”

      “Vâng.” Tiểu Thỏ ôm thắt lưng chạy vào toilet, nhịn được.

      Mỉm cười nhìn Tiểu Thỏ vào buồng vệ sinh, Giản Chính Dương quay đầu nhìn về phía máy tính, trong lòng đưa ra quyết định, mở máy tính, thao tác rất nhanh, muốn cho Tiểu Thỏ biết, muốn trở thành người hạnh phúc nhất đời chỉ là mà thôi.

      Khi Tiểu Thỏ ra thấy Giản Chính Dương gõ gõ đánh đánh laptop, tuy rằng trình độ máy tính nay của tiến bộ hơn trước nhiều, nhưng mỗi khi thấy thao tác của Giản Chính Dương, vẫn có chút hiểu. Vì muốn đả kích tích cực của bản thân, khi làm việc, cực lực chú ý đến, nhưng giờ làm cái gì lại gõ tích cực vậy, có hỏi cũng trả lời làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, hỏi nhiều nữa

      Từ khi ông bà ngoại Tiểu Thỏ cùng ông bà ngoại Giản Chính Dương gặp lại, dưới khuyên giải của mọi người nên cả bốn người đều tiêu tan hận thù, vì muốn thương lượng hôn của Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương, dưới mời mọc của ông ngoại Giản Chính Dương, Niếp Tiểu Phương cùng Cừu Quốc Vinh cũng đến ở tại nhà họ Giản. Mà Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương vốn chỉ ở từ thứ hai đến thứ tư, dưới khuyên bảo của mọi người rằng ở nhà họ Giản cùng với ở nhà của hai người cũng có gì khác gì, lúc này nhà họ Giản lại đông vui như vậy, tạm thời hai người trở về mà vẫn ở đây.

      Tóm lại, nhà họ Giản giờ rất náo nhiệt, Tiểu Thỏ ở chung với mọi người rất tốt, lầu 3 là lãnh địa của cùng Giản Chính Dương, nhưng mà đồng ý của họ cũng ai tiến len quấy rầy. Ở lầu hàng ngày rất náo nhiệt, khi đọc sách mệt mỏi, lại muốn quấy rầy Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ xuống lầu chuyện với mọi người, cuộc sống quả rất vui sướng…

      Đương nhiên, nếu Bạch Tiểu Vũ kia cũng rời càng tốt.

      Bạch Tiểu Vũ sau khi xuất viên nhất định đòi Tiểu Thỏ sắp xếp chỗ ở, bởi vì ông bà ngoại của chuyển qua nhà họ Giản, nên Tiểu Thỏ đưa đến ở nhà của , nhưng Ada sống chết muốn ở cùng , nam quả nữ, tuy rằng có ý gì với Ada, nhưng Tiểu Thỏ vẫn hiểu được lo lắng của ông bà ngoại, chỉ sợ Bạch Tiểu Vũ ăn mất Ada. Tuy rằng đối phương là em trai , nhưng Tiểu Thỏ cũng dám cam đoan Bạch Tiểu Vũ cùng Ada ở cùng nhau thời gian như vậy có phát sinh tình cảm hay , lo lắng chuyện này, Tiểu Thỏ đành phải sắp xếp cho cả Bạch Tiểu Vũ cùng Ada đến nhà họ Giản. Từ đây, nhà họ Giản càng náo nhiệt, Bạch Tiểu Vũ chỉ cần có cơ hội là khuyên Tiểu Thỏ trở về mừng sinh nhật cha, Ada rảnh rỗi quấn quýt lấy Bạch Tiểu Vũ, Giản Chính Dương lúc nào cũng căm tức Bạch Tiểu Vũ cứ muốn mang Tiểu Thỏ , tóm lại, rối loạn.

      Mọi người đều có chuyện của mình, ai chú ý tới Giản Tình thường sớm về trễ. Tần Ca sau khi bày tỏ quả bắt đầu kế hoạch theo đuổi, Giản Tình đáng thương đến trung niên mới được hưởng thụ lần lãng mạn. Đáng tiếc, nếu là vài năm trước có lẽ bà còn có tâm tình, nhưng tại bà lại muốn tìm mùa xuân thứ hai, bà kiên quyết cự tuyệt. Nhưng Tần Ca là người chưa đạt mục đích từ bỏ, thực thi quán triệt chính sách mặt dày theo đuổi bà xã. Vô luận là Giản Tình cự tuyệt thế nào cũng quan tâm, làm cho Giản Tình phát điên, còn phải đề phòng người trong nhà biết, là quá vất vả.

      Sau khi vợ chồng Cừu Tần về nước, vốn muốn nhanh chóng quay lại Trung Quốc nhưng công ty có chút việc, hơn nữa visa có vấn đề, cho nên kế hoạch bị chậm trễ, đợi đến khi Cừu Tần xong mọi việc, cũng nhanh tới lễ mừng năm mới.

      Ở nhà họ Giản, hôn lễ của Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương định vào ngày mười lăm tháng giêng, ngày đó có rất nhiều người kết hôn, vất vả. Giản Tình dựa vào quan hệ mới có thể tìm được nhà hàng đặt năm bàn, cũng may là Tiểu Thỏ có thân thích gì nhiều, nếu năm mươi bàn sợ là đủ.

      Lễ mừng năm mới càng tới gần, thái độ của Bạch Tiểu Vũ càng gấp, bởi vì sinh nhật của cha trước lễ mừng năm mới ngày. vẫn muốn mang Tiểu Thỏ trở về ăn bữa cơm đoàn viên, năm mới càng gần, nếu đặt vé sợ là có.

      “Chị, quay về sao?”

      cái đánh vào bả vai, Bạch Tiểu Thỏ lạnh lùng : “Nếu em còn ầm ĩ, lập tức trở về cho chọ, sau này đừng đến gặp chị nữa.

      “Chị ~”

      Bạch Tiểu Vũ đáng thương hề hề xoa bả vai của mình, hậm hực nhìn Bạch Tiểu Thỏ, sau khi có chồng sao lại biến thành bạo lực như thế, sau này kết hôn tốt hơn.

      Đối với bạo lực của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương tán thành hai tay, cậu em vợ này, sớm thấy gai mắt, đáng bị đánh, hiểu vì sao Tiểu Thỏ muốn đảm đương chức phù rễ, là khó chịu.

      “Giả vờ đáng thương cũng vô ích.” Tiểu Thỏ đồng tình với chút nào, ai bảo đáp ứng loạn xạ, nghĩ đến có chút quan hệ là có thể thay làm chủ sao.

      “Nếu em muốn làm phù rễ đừng bức chị trở về, nếu đừng làm nữa.”

      làm làm, em mới muốn làm phù rễ của ta.” Bạch Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Giản Chính Dương: “Em chỉ muốn chị theo em trở về.”

      “Khi nào em kết hôn chị trở về.”

      “Chị ~”

      “Bạch Tiểu Vũ, em muốn chọc tức chị sao?” thể nhịn nữa, mấy ngày nay Bạch Tiểu Vũ cơ hồ là bên tai ngừng, chẳng những Tiểu Thỏ thể xem sách, Giản Chính Dương cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Khi Bạch Tiểu Vũ nhắc tới chữ nhà kia, tức giận.

      Ngữ khí trầm, cho thấy Tiểu Thỏ rất giận, hơn nữa là rất rất giận. Dường như Giản Chính Dương đến bên cạnh , chỉ cần Tiểu Thỏ mở miệng, nhất định mang cậu em vợ này ném ra khỏi cửa.

      Bạch Tiểu Vũ đối diện với Tiểu Thỏ, sợ hãi chút nào, ánh mắt sáng người như muốn nhìn thấu Tiểu Thỏ, nhưng chỉ thấy được lạnh nhạt của , còn gì khác, cắn môi.

      Ada nghe lén ở ngoài cửa phòng chịu nổi, đây là người trong lòng của , còn chưa khi dễ, dựa vào cái gì để người khác khi dễ: “ về về, có gì đặc biệt hơn người đâu. Vũ, sao đối với ấy tốt như vậy, em thấy ấy khôn đáng.”

      “Câm miệng.”

      Lời của Ada khiến hai người tức giận, Giản Chính Dương cho phép bất luận kẻ nào xấu Tiểu Thỏ, mà Bạch Tiểu Vũ tức giận người kia chính là chị của , chưa tới phiên người ngoài như ta bậy.

      “Em chỉ thôi, vì sao cứ muốn ấy trở về như vậy, xem ấy phân ranh giới ràng, vốn xem là người nhà a.” Ada ủy khuất, giúp người trong lòng còn bị ghét bỏ.

      “Có phải là người nhà hay có liên quan gì tới .

      “Sao liên quan, ấy là chị họ của em, đương nhiên mới là người nhà với em.” Nghĩ tới thích Bạch Tiểu Vũ, nếu Bạch Tiểu Vũ lại là người nhà với Tiểu Thỏ, phải chính cùng cũng có chút quan hệ huyết thống sao, dựa vào, thế làm gì được nữa, Ada vội vàng muốn tách bạch Tiểu Thỏ cùng Bạch Tiểu Vũ.

      “Tuy rằng hai người đều họ Bạch, nhưng đến thân thích, chúng em mới đúng.”

      ……” này, Bạch Tiểu Vũ tự hỏi có nên phá vỡ nguyên tắc đánh con của mình .

      “Vốn là như vậy.” Ada ỷ mình là nữ, phần lớn đàn ông đều ra tay đánh phụ nữ, nên có hơi quá: “ xem, ấy ràng ghét bỏ , còn đứng đây làm gì, bằng chúng ta rời , yên tâm, đâu em đó, đời này em theo chắc rồi.”

      là phiền.” Bạch Tiểu Vũ chịu nổi lạnh run, cũng ở nước ngoài, mấy con nhóc nhiệt tình thấy cũng ít, nhưng da mặt dày theo đuổi như vậy vẫn là gặp lần đầu.

      “Bạch Tiểu Thỏ, chị thực quay về?”

      Tiểu Thỏ cúi đầu đọc sách, dùng hành động bày tỏ đáp án.

      “Được rồi, xem như chị lợi hại.” Bạch Tiểu Vũ thực khó chịu: “Nơi này cũng muốn chứa em, em là được.”

      thong thả tiễn.” Cao hứng nhất chính là Giản Chính Dương.

      “Hừ……” Hừ lạnh tiếng, Bạch Tiểu Vũ vẫn còn hi vọng liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ, thấy thờ ơ, khỏi thất vọng: “Bạch Tiểu Thỏ, chị thay đổi nhiều.”

      Cuối cùng, dưới kinh ngạc của mọi người Bạch Tiểu Vũ rời , Ada vốn muốn theo nhưng bị Cừu Quốc Vinh lớn tiếng khiển trách vẫn phải ở lại. Nhưng mà đem chuyện Bạch Tiểu Vũ rời đổ lên Tiểu Thỏ, đối nghịch với Tiểu Thỏ ở mọi nơi. Tiểu Thỏ bởi vì Bạch Tiểu Vũ nổi giận đùng đùng rời khỏi cũng khó chịu, biết tâm tư Ada nên so đo với ta, trừ lúc ăn cơm, hầu hết thời gian xuống lầu. Ada lại thay thế Bạch Tiểu Vũ hàng ngày chạy lên lầu 3. phải là Bạch Tiểu Vũ, Giản Chính Dương tuy rằng thích , nhưng biết trong lòng Tiểu Thỏ có người em trai này, cho nên việc tự ý xông lên coi như thấy mà tận lực chịu đựng. Biểu của Ada trước đó tốt, giờ còn muốn tìm Tiểu Thỏ gây phiền toái, khi lần thứ ba Ada được cho phép xông lên lầu 3, Giản Chính Dương dùng ánh mắt ngoan trừng .

      “Có tin tôi mang ném từ này xuống ?”

      là ném qua từ cửa sổ lầu 3, thậm chí có ý định tới gần bóp cổ Ada, nếu phải Tiểu Thỏ đúng lúc vệ sinh ra, cho dù là bị ném qua cửa sổ cũng bị ném xuống cầu thang, dù sao nhất định cũng bị thương.

      Nhìn thấy Tiểu Thỏ, Ada chưa bao giờ thấy vừa mắt như vậy, khóc lóc thảm thiết kêu: “Chị họ, cứu em.”

      Khi thấy Tiểu Thỏ bước ra Giản Chính Dương nhanh chóng rút tay lại nhưng vẫn thấy: “ làm gì vậy?”

      có việc gì, cùng em họ đùa chút.” Giản Chính Dương cười như cười: “ thấy em họ hàng ngày đều chạy lên lầu 3, nếu chơi với em ấy lễ phép, có đúng a, em ~ họ ~”

      Ada hoảng sợ lắc đầu, vừa nãy thấy được sát ý trong đầu Giản Chính Dương, làm sao có thể chịu đựng được người đàn ông đáng sợ như vậy ở bên cạnh, thường xuyên lo lắng xem có cuồng tính lên mà giết người a. Giờ khắc này, Ada còn hâm mộ Tiểu Thỏ nữa, thầm nghĩ cách xa càng xa càng tốt, ở trong mắt Ada, Giản Chính Dương chính là người tuấn tú biến thái.

      Dừng chút, lập tức chút do dự quay đầu, muốn ở nơi này, chút cũng muốn, người đàn ông này đáng sợ a.

      có lẽ dọa đến ấy.” Tiểu Thỏ nhìn bóng dáng Ada .

      “Ai bảo ta đáng ghét như vậy.” che dấu chán ghét của bản thân : “Nếu ta dám có ý định gì với em, buông tha dễ dàng như vậy đâu.”

      Tiểu Thỏ nhíu mày: “Chán ghét là chuyện, nhưng đừng xằng bậy.”

      Khi nãy thấy Giản Chính Dương bóp cổ Ada, có chút lo lắng.

      đúng mực.” Giản Chính Dương ôn nhu nhìn Tiểu Thỏ, còn có Tiểu Thỏ, sao có thể làm chuyện phạm pháp để bị chia cắt với Tiểu Thỏ nha, chuyện ngu xuẩn thế này làm. Khi nãy chỉ là dọa đáng ghét kia thôi, chỉ muốn trong lòng ta sợ hãi, sau đó dám đến gây chuyện nữa.

      Tiểu Thỏ nhìn , nghĩ rằng Ada sợ cũng tốt, ít nhất nghĩ cách làm phiền . Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên Ada đều ngoan ngoãn ở nhà họ Giản, cho dù ra ngoài gặp bạn uống trà cũng phải được đồng ý của Cừu Quốc Vinh cùng Niếp Tiểu Phương. Mỗi khi nhìn thấy Tiểu Thỏ hay Giản Chính Dương cứ như chuột gặp mèo, khí ở nhà họ Giản hài hòa hơn, ít nhất ngoài mặt là vậy.

      Mà từ khi Ada ở nhà họ Giản mỗi khi cùng Tô Á ra ngoài, Tô Á đề tự mình đưa về, sau đó nhân cơ hội ngồi lại chút. Đáng tiếc, đa số thời gian Giản Chính Dương đều ở lầu 3, cho dù ở dưới nhưng thấy có người đến là lập tức lên lầu 3. Vì thế đến đây vài lần, Tô Á cũng chưa được với Giản Chính Dương câu, ngay cả Tiểu Thỏ dưới giám thị của Giản Chính Dương cũng thể.

      ngày lại ngày qua, lễ mừng năm mới đến.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 091: Người kia phải người tốt, cách xa chút
      Edit: Nguyệt Sắc

      Trước lễ mừng năm mới ba ngày, Cừu Tần mang theo vợ đến đây, nhà họ Giản đủ lớn, bốn người già đều thích náo nhiệt, vì thế ông ngoại Giản Chính Dương nhiệt tình mời vợ chồng Cừu Tần ở lại đây.

      Ba mươi lịch, nhà họ Giản cùng nhà họ Cừu ăn cơm tất niên rất hài hòa. Đêm khuya mười hai giờ, Giản Chính Dương kéo Tiểu Thỏ lên lầu, mở điện thoại cùng Tiểu Thỏ đếm ngược mừng năm mới như tivi, đếm tới giây cuối cùng, Tiểu Thỏ nghe được Giản Chính Dương nhàng ở bên tai.

      “Về sau, hằng năm đều cùng em đếm ngược.”

      Vài chữ bình thản nhưng so với lời nào cũng ngon ngọt hơn. Tiểu Thỏ cảm động hôn , Giản Chính Dương cũng hôn , khi hai người ôn tồn hôn nhau mọi người dưới nhà cùng nhau chúc mừng năm mới, biết hai người kia khẳng định là thân thiết, nên lên quấy rầy bọn họ.

      Sáng ngày hôm sau, Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương còn nằm trong chăn, Giản Tình lên gõ cửa, muốn họ xuống ăn bánh trôi, ngày đầu năm mới ăn bánh trôi, đại ý cả năm viên mãn.

      Bình thường hai người rồi giường lúc nào Giản Tình cũng quan tâm, nhưng hôm nay là ngày đầu năm, muốn cùng nhau ăn bữa sáng. Bị mẹ chồng đánh thức, Tiểu Thỏ tự nhận thấy bản thân gần đây có phải là quá lười hay , đáp án là có, đỏ mặt lên, có chút xấu hổ, vội vàng đẩy đẩy Giản Chính Dương cùng rời giường.

      Độ ấm điều hòa trong phòng rất thích hợp, Tiểu Thỏ mặc áo ngủ mùa hè cũng thấy lạnh, theo động tác của , lộ ra khuôn ngực tuyết trắng, đó còn lưu lại dấu vết điên cuồng của hai người tối qua. Nhìn đôi mắt tối đen của Giản Chính Dương, cảm thấy hô hấp của càng ngày càng nặng, Tiểu Thỏ hờn dỗi liếc mắt cái.

      “Đồ háo sắc, được có ý gì nữa, hôm nay là ngày đầu năm mới, còn phải xuống chúc tết người lớn.”

      Huống chi mọi người đều chờ bọn họ ăn cơm, nếu cùng ôn tồn thêm lần nữa, chỉ sợ đến trưa, nếu vậy chịu nổi, lấy quần áo cho .

      “Mau đứng lên, được lười.”

      Giản Chính Dương ôm chăn lăn vòng tròn, ngửi hương vị say mê của Tiểu Thỏ ở trong chăn, hưởng thụ chút mới chịu đứng dậy mặc quần áo.

      lâu sau hai người xuống lầu, Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương [Đương nhiên là đa số Tiểu Thỏ , Giản Chính Dương nhiều nhất chỉ đứng bên cạnh gật đầu phụ trợ] chúc tết mọi người. Trừ bỏ Ada hơn , mọi người đều là trưởng bối, cúi đầu cái có bao lì xì, Tiểu Thỏ có chút ngượng ngùng, phong tục địa phương là sau khi thành niên nhận được bao lì xì nữa, chỉ những gia đình khá giả chút, sủng con chút mới cho bao lì xì đến khi kết hôn. Nay kết hôn cùng Giản Chính Dương, theo lý thuyết là nên có bao lì xì a, nhưng mà đây là năm đầu tiên kết hôn với Giản Chính Dương, hẳn là cũng nên nhận bao lì xì, Tiểu Thỏ có chút ngượng ngùng, đương nhiên, cũng có chút tiếc nuối.

      “Em lại mấy tuổi tốt rồi.”

      Mắt thèm thuồng nhìn bao lì xì, sang năm có a, thực luyến tiếc, bao lì xì dày thế này từ đến lớn chưa từng nhận được, thể trách tham tiền a.

      Năm đó cha mẹ vì kết hôn mà cắt đứt với người nhà, tất cả kinh tế trong gia đình đều là do hai người tự cố gắng, phải là giàu có. Ngày lễ tết mẹ chỉ cho thêm chút tiền tiêu vặt tượng trưng, cũng có bao lì xì như thế này.

      Về phần cha của Tiểu Thỏ, sau khi ly hôn với mẹ sống rất tốt, nhưng quan hệ với mẹ con Tiểu Thỏ rất lạnh nhạt, trừ bỏ tiền nuôi dưỡng mỗi tháng, cũng cho Tiểu Thỏ thêm tiền gì.

      Cho nên mới , cầm bao lì xì to như vậy, Tiểu Thỏ mới có cảm xúc thế này.

      Tuy rằng ra điều gì, nhưng những người lớn trải qua nhiều sóng to gió lớn sao có thể đoán được suy nghĩ của . Nhất là người nhà họ Cừu, đây là lần đầu tiên họ đón năm mới cùng Tiểu Thỏ, thậm chí cũng là lần đầu tiên biết tồn tại của , tự nhiên trong lòng rất áy náy, Niếp Tiểu Phương kéo tay Tiểu Thỏ ôn nhu .

      “Về sau, mỗi năm bà ngoại cho Tiểu Thỏ bao lì xì to, mãi cho đến khi bà ngoại thể cho mới thôi, vì thế Tiểu Thỏ cần lo lắng sang năm được nhận.”

      “Phi phi phi…… Đầu năm bà ngoại nên gì lời xấu, cái gì gọi là thể, bà ngoại sống lâu trăm tuổi, để hàng năm cháu vẫn nhận được bao lì xì nha.” Tiểu Thỏ liên tục.

      “Ha ha……”

      “Đúng vậy, yên tâm , đừng tại, cho dù sau này làm mẹ, ba mươi, bốn lăm tuổi, chỉ cần chúng ta còn ở đây, bao lì xì này chạy được.” Cừu Tần hiền lành nhìn Tiểu Thỏ.

      “Nhà họ Giản cũng theo phong tục gì, dù sao cho đến bây giờ mẹ vẫn còn nhận được bao lì xì nha.” Giản Tình nghịch ngợm cười .

      Giản Chính Dương cái gì cũng , chỉ lấy bao lì xì của để vào tay Tiểu Thỏ, của chính là của .

      Biết mọi người an ủi mình, Tiểu Thỏ cao hứng gật đầu: “Tuy rằng đến năm mới có bao lì xì, nhưng cháu vẫn hi vọng thời gian có thể chậm chút, bởi vì đến lễ mừng năm mới lại đại biểu chúng ta lại lớn thêm tuổi, cháu cũng muốn nhanh già như vậy a.”

      “Ha ha, nha đầu kia.”

      ……

      Trong phòng khách cười cười náo nhiệt, thấy trong mắt mọi người chỉ Tiểu Thỏ, trong lòng Ada tương đối khó chịu, nhưng mà cẩn thận lại nhìn thấy ánh mắt của Giản Chính Dương, sợ tới mức đem bất mãn nuốt lại vào lòng. Hôm nay là đầu năm, tuy rằng sống ở nước ngoài, đối với lễ quan trọng nhất chính là noel, nhưng ở Trung Quốc ngày lễ quan trọng nhất là ngày đầu năm mới, nếu trong ngày này ra lời gì đó may mắn, chỉ sợ mọi người ở đây chán ghét , ngay cả cha mẹ cũng vậy, mới muốn trở thành đứa mà mọi người chán ghét nha

      đùa trong chốc lát, A Hoa mời mọi người ăn điểm tâm, mọi người làm ở nhà họ Giản đều nghỉ, chỉ riêng A Hoa có người thân nên ở lại. Giản Tình kêu A Hoa cùng ngồi xuống ăn, trong khí của năm mới, A Hoa từ chối vài lần cũng ngồi xuống, cả gian phòng đều là tiếng cười rất náo nhiệt.

      Bữa sáng là bánh trôi, ngụ ý mọi việc cả năm viên mãn. Hôm qua khi mọi người làm bánh cố ý bỏ vào đồng tiền xu trong bánh, theo phong tục, nếu người nào ăn được cái bánh có tiền xu năm này chỉ bình an mà còn phát tài lớn.

      Người thứ nhất ăn trúng là Tiểu Thỏ, cao hứng, mọi người đều năm nay nhất định may mắn. Bởi vì người nhiều nên họ bỏ đồng xu vào vài cái bánh. Sau đó lại có người ăn trúng bánh có đồng xu, lại là Tiểu Thỏ, ăn trúng ba cái, Tiểu Thỏ cười đến tít mắt. Giản Chính Dương cùng Giản Tình ăn trúng cái, bà ngoại Giản Chính Dương ăn trúng cái, Dacey cũng ăn được cái, cuối cùng là Ada, tuy rằng tin chuyện này nhưng thấy trò này cũng vui, vì vậy khi thấy ăn trúng tiền xu rất vui vẻ, chia sẻ với Dacey khoái hoạt của bản thân.

      Ngày đầu năm mới mọi người đều nghỉ, ra ngoài dạo cũng có ai, cho nên mọi người có ý định ra ngoài, Giản Tình biết lấy từ đâu ra bài mạt chượt, vì thế ông ngoại Giản Chính Dương cùng Cừu Quốc Vinh chơi cờ vua, bà ngoại Giản Chính Dương, Giản Tình, Niếp Tiểu Phương cùng Dacey chơi mạt chượt, còn Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương, Cừu Tần và Ada lại chơi bài.

      Cừu Quốc Vinh cùng ông ngoại Giản Chính Dương chơi vui là chính, bên Giản Tình là chơi ăn tiền, về phía Tiểu Thỏ, trừ Cừu Tần trung niên, mọi người còn lại là trẻ tuổi nên đương nhiên muốn kích thích chút, thua phải bị trừng phạt. Lo lắng đến quan hệ giữa mọi người nên mỗi người tự chọn cách phạt cho mình, thua tự mình trừng phạt.

      Rất đơn giản, Tiểu Thỏ chọn cách dán giấy lên mặt, Giản Chính Dương chọn như Tiểu Thỏ, Ada chọn quỳ, còn Cừu Tần chọn uống rượu (Cừu Tần uống rượu giỏi). Mọi người chơi thẳng đến giữa trưa khi A Hoa gọi ăn cơm, mặt Tiểu Thỏ còn chỗ nào để dán giấy, mặt Giản Chính Dương có hai ba tờ giấy, chân Ada còn cảm giác, Cừu Tần uống tới bảy tám chén rượu, mặt có chút đỏ. Tóm lại, thua nhiều nhất là Tiểu Thỏ và Ada, thắng lớn nhất là Giản Chính Dương, Cừu Tần miễn cưỡng ở giữa.

      Mà bên phía Giản Tình, Giản Tình là người thua tiền nhiều nhất, thắng nhiều nhất là bà ngoại Giản Chính Dương cùng Niếp Tiểu Phương, hai bà lão đều rất cao hứng, Dacey cũng làm nền mà thua ít tiền.

      Nghe A Hoa kêu ăn cơm, bà ngoại Giản Chính Dương : “Được rồi, được rồi, buổ chiều tiếp tục, tại ăn cơm trước.”

      Tiểu Thỏ căm giận kéo tờ giấy mặt, cơ hồ cùng Ada đồng thời : “Buổi chiều chơi.”

      Hai người lần đầu tiên ăn ý như thế.

      Sau khi ăn cơm trưa, Cừu Quốc Vinh cùng ông ngọa Giản Chính Dương tiếp tục ván cờ, Niếp Tiểu Phương cùng bà ngoại Giản Chính Dương quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát, Ada nhận điện thoại của Tô Á ra ngoài, Giản Tình nhận được điện thoại của Tần Ca cũng ra ngoài [tình hình thực tế là bị Tần Ca uy hiếp, nếu bà ra tới nhà, Giản Tình muốn đến nên đành ra ngoài.], Cừu Tần muốn cùng Dacey dạo nên cũng ra ngoài, Tiểu Thỏ vẫn thương nhớ mấy cái bao lì xì để trong túi, vì thế kéo Giản Chính Dương lên lầu, hưng trí bừng bừng mà mở ra. Giản Tình, ông bà ngoại Giản Chính Dương, ông bà ngoại của , còn có cậu mợ nữa là bảy người. Tiểu Thỏ thu lúc bảy cái bao lì xì, cộng thêm của Giản Chính Dương nữa là mười bốn cái. Tiểu Thỏ đếm chút, cái ít nhất có năm ngàn tiền mặt, những khác đều dày hơn vạn, dày nhất là của Giản Tình, hai cái của Giản Tình đều có hai vạn, phỏng chừng nếu phải bao lì xì bị giới hạn có khả năng Giản Tình còn cho nhiều hơn. Mà cái bao lì xì mỏng nhất là của Cừu Tần, bên trong có chi phiếu trăm vạn, Tiểu Thỏ hoảng sợ tới mức tưởng mình nhìn sai, lại Giản Chính Dương đếm giúp mấy con số ở sau, xác nhận vài lần mới biết đó là chi phiếu trăm vạn.

      Tiểu Thỏ có mấy vấn đề: Thứ nhất, chi phiếu này là sao? Thứ hai, chi phiếu này đổi ra tiền thế nào a? Thứ ba, cậu cho trăm vạn, còn hứa là hàng năm cho nhiều hơn nữa, vậy cậu có bao nhiêu tiền a?

      Chỉ là tiền lì xì thôi mà mười lăm vạn, lớn như vậy nhưng chưa từng thấy qua nhiều tiền thế này, hơn nữa lại có chi phiếu trăm vạn, đột nhiên cảm thấy mình trở thành phú ông rồi, là kẻ có tiền nha, Tiểu Thỏ thấy cuộc sống hạnh phúc tới quá nhanh, khó tiếp nhận.

      Nhưng mà cũng có chút bất an, tiền mặt , mấu chốt là tờ chi phiếu trăm vạn kia.

      Tiểu Thỏ lo lắng Cừu Tần có bao nhiêu tiền mà lại vung tay hào phóng như vậy, mợ có biết nếu biết cậu tùy tiện cho cháu của mình đến trăm vạn, biết có ghen a, tốt xấu gì đây cũng là tài sản chung của họ, nếu làm cậu mợ vì mà phát sinh mâu thuẫn, vậy tốt.

      Thấy Tiểu Thỏ vì trăm vạn mà đứng ngồi yên, Giản Chính Dương an ủi: “Sau này kiếm càng nhiều tiền hơn cho em, chút tiền ấy khôn đáng gì, đừng để ý như vậy.”

      “Em tin tưởng .” Tiểu Thỏ đối với Giản Chính Dương vô điều kiện tín nhiệm, mặc dù ở phương diện xã giao tốt lắm nhưng xét tài hoa rất có tiền đồ.

      “Nhưng mà vạn nhất làm cậu mợ mâu thuẫn tốt lắm.”

      Trải qua khoảng thời gian ở chung này, còn Cừu Tần khi về nước cũng hàng ngày gọi điên cho , Tiểu Thỏ có thể cảm nhận được nhiệt tình của nhà họ Cừu dành cho , cho nên trong tiềm thức xem họ như người nhà, bắt đầu đứng ở góc độc của họ mà lo lắng.

      Cừu Tần cùng vợ ra ngoài dạo đến trước giờ cơm chiều mới về, ăn cơm chiều xong Tiểu Thỏ cũng tìm được cơ hội gặp riêng Cừu Tần: “Cậu.”

      Cừu Tần buồn cười nhìn Tiểu Thỏ giống như kẻ trộm: “Làm sao vậy?”

      “Bao lì xì buổi sáng, bên trong có chi phiếu…” Tiểu Thỏ có chút do dự,“Là cậu……”

      Nghe Tiểu Thỏ nhắc tới chi phiếu, Cừu Tần lập tức biết muốn gì: “Từ đến lớn cậu chưa cho lần nào, đương nhiên lần này phải cho bù những lần trước.”

      Tiểu Thỏ cho dù có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị hoảng sợ, cậu cũng là kẻ có tiền a: “Nhưng mà cũng nhiều như vậy a.”

      Bình thường cha mẹ lì xì cho con cái năm trăm đồng thôi là nhiều, tính hai mươi mấy năm qua cũng nhiều như vậy nha.

      “Đây là cả nhà chúng ta cho.” Cừu Tần cười: “Cũng là chị của cậu cho cháu. Tiểu Thỏ, đây là tâm ý của mọi người, nên ghét bỏ, mấy năm nay, chúng ta có lỗi với mẹ con cháu, đặc biệt là cháu, từ sau khi chị qua đời mình cháu có phải rất vất vả hay ?”

      “Cháu sao? Ha ha, hoàn hảo, kỳ cũng có gì.” Tiểu Thỏ cười gượng hai tiếng: “Chi phiếu này, mợ biết ?”

      “Bà ấy biết.”

      “A, kia……”

      “Cho nên cháu phải giữ bí mật a.” Cừu Tần cười cười: “Tuy rằng có đồng ý của ông bà ngoại nhưng đây là tiền cậu tự kiếm nha, lại lấy ra từ túi tiền riêng, dễ dàng, về sau Tiểu Thỏ phải thân thiết với cậu hơn chút.”

      Tiểu Thỏ cười gượng, có chút cảm động gật đầu: “Vâng, cậu,…… ra, cậu nhìn thành như vậy mà cũng có túi tiền riêng a.”

      “Là đàn ông đều có túi riêng thôi.” Cừu Tần cười cười.

      “Vậy có túi riêng có thể làm chuyện xấu a?”

      Cừu Tần đen mặt: “Cậu của cháu chỉ là muốn giữ tiền bên người lúc cần có thể dùng ngay, cũng làm chuyện gì có lỗi với mợ a, tiểu nha đầu nghĩ cái gì đâu.”

      “Ha ha……” Tiểu Thỏ nghĩ Giản Chính Dương trăm vạn phải là tiền gì nhiều, biết an ủi , nhưng mà biết có túi tiền riêng a.

      Vì thế buổi tối hôm đó, Tiểu Thỏ liền mặc áo ngủ bảo thủ, đứng chống nạnh ở bên giường, từ cao nhìn xuống Giản Chính Dương mà thẩm vấn: “Giản Chính Dương, thành cho em biết, trừ bỏ những khoản tiền đưa em, có tiền riêng ?”

      “Tiền riêng?” Giản Chính Dương có chút nghi hoặc gãi đầu.

      “Chính là tiền giữ lại trong người.”

      “Có a.”

      “Cái gì, có túi tiền riêng sao?” ra đàn ông đều có túi tiền riêng a, Tiểu Thỏ thể tin nhìn Giản Chính Dương: “Em còn nghĩ rất thành thực, trước kia phải mọi tài sản đều do em bảo quản sao, vì sao bây giờ lại có tiền riêng?”

      Giản Chính Dương có chút ủy khuất nhìn Tiểu Thỏ: “Trước kia quả giao hết cho em a, còn tiền tại là sau này mới kiếm được.”

      “Nha?” Tiểu Thỏ có chút hoài nghi nhìn Giản Chính Dương, thấy giống như làm bộ : “Vậy tại có bao nhiêu?”

      “Việc này khó mà .”

      “Sao?”

      “Bởi vì muốn tính tiền phải mất chút thời gian quy đổi.”

      “Có ý gì?”

      mở công ty .” Giản Chính Dương tính giấu Tiểu Thỏ: “ tại mới bắt đầu, tiền nhiều, nhưng rất có tiềm năng, cho nửa năm làm nó nổi tiếng. Lấy quy mô tại đáng tiền, nhưng nửa năm sau khác, nếu là năm sau khỏi nữa.”

      “Mở khi nào?”

      “Lần trước khi rời khỏi đây.”

      “Từ lần mà bà ngoại muốn tách chúng ta ra?”

      “Uh.” Giản Chính Dương gật đầu, tại thời điểm đó bị nhốt ở nơi này thể gặp Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương sâu sắc hiểu rằng quá yếu để bảo vệ Tiểu Thỏ, cho nên sau khi trở về chăm sóc thân thể tốt rồi bắt đầu kế hoạch lập công ty. cần có nghiệp của riwwng mình, cần có quyền lực, để người khác dám động đến người phụ nữ của , bởi vì tất cả đều trong giai đoạn chuẩn bị nên cho Tiểu Thỏ, tại công ty dần vào quỹ đạo, nên mới cho .

      đúng, lúc đó mang toàn bộ tài sản giao cho em a, lấy tiền ở đâu?”

      vay ngân hàng.”

      “Vay ngân hàng?…… Giản Chính Dương, lại tiếng nào mà vay ngân hàng, vậy tài sản mà em giữ có ý nghĩa gì?”

      Giản Chính Dương rụt cổ: “ đâu, chỉ cầm ít hơn nữa những gì mẹ cho đụng vào, bây giờ cầm sau này trả về gấp bội, bà xã cam đoan với em, nếu sau này cần tiền với em, em đừng trừng , đừng nóng giận.”

      “Hừ, ai biết còn cầm ở ngân hàng nào khác hay .”

      có, chỉ làm việc với ngân hàng, nếu em lo lắng ngân hàng làm thủ tục, sau này nếu có dùng tài sản gì ngân hàng tự đồng nhắn tin cho em, em thấy được ?”

      “Được.” Tiểu Thỏ gật đầu, người kia rên tiếng nào mượn tiền mở công ty, nếu có chuyện gì làm sao bây giờ, thế này hơi quá đánh, phải tính lâu dài.

      “Từ giờ trở , được gạt em chuyện gì, nếu để em phát tuyệt đối tha cho .”

      “Được được.” Giản Chính Dương đáng thương, trước mặt Tiểu Thỏ chút khí thế cũng có.

      ngờ ít khi ra cửa lại làm nghiệp vụ ngân hàng thành thạo như thế.”

      có nhìn thấy trang web của ngân hàng, đó có giới thiệu các nghiệp của ngân hàng.”

      Thấy Giản Chính Dương có thái độ nhận sai, Tiểu Thỏ quyết định hào phóng tha cho : “Nhớ kỹ, mặc kệ trước kia có làm gì, sau này trở nếu muốn mở tài khoản ngân hàng phải với em, nếu dám tham ô của công, em để yên cho .”

      “Được được.”

      mở công ty, vậy công ty đó ở đâu?” đến đây Tiểu Thỏ có cảm giác mình làm bà chủ rồi nha, có quyền biết chuyện của công ty.

      “Nước Mỹ.”

      “Chỗ nào?”

      “Nước Mỹ.” Lặp lại lần, sợ Tiểu Thỏ , chủ động giải thích nghi hoặc: “ mở công ty IT (Công ty về công nghệ thông tin), bình thường chỉ cần quản lý từ xa, mặt khác bên đó cũng có người phụ trách, chung phụ trách phương diện kỹ thuật, có gì cầu bên đó gửi bưu kiện cho .”

      “Công ty là cùng người khác hợp tác mở sao?”

      “Hợp tác, với tổng cộng hai người, mỗi người chiếm 50% cổ phần, phụ trách hoạt động bình thường ở công ty, phụ trách kỹ thuật.” Giản Chính Dương chính là , nếu kỹ thuật mà nhân viên công ty giải quyết được giải quyết.

      “Đối tác là người thế nào, có thể tin ?”

      “Có thể tin, người Mỹ, quen qua internet, điều tra hoàn cảnh ràng, có vấn đề gì.”

      có gặp qua sao?” Tiểu Thỏ tin lắm người hợp tác với Giản Chính Dương, Giản Chính Dương chưa nước ngoài lần nào, lại có thể cùng người Mĩ hợp tác, hơn nữa trong tin tức cũng đưa tin về nước Mỹ a, có chút lo lắng, vạn nhất bị lừa làm sao bây giờ.

      “Có nhìn qua.”

      “Đối phương trông như thế nào, các ký hợp đồng làm sao, xác định hợp tác thiệt tình với sao, cứ ở trong nước mà đến công ty cũng được à?”

      Biết lo lắng điều gì, Giản Chính Dương cười ôm Tiểu Thỏ vào ngực: “Bà xã, em phải tin tưởng vào năng lực của ông xã.”

      Tiểu Thỏ , lẳng lặng đứng trong lòng Giản Chính Dương, nếu về kỹ thuật nàng rất tin tưởng là người lợi hại như Lí Quả Tử , nhưng nếu xét về việc xử lí các mối quan hệ thể lo lắng.

      Liếc mắt nhìn những bao lì xì mở ra ở tủ đầu giường, nghĩ tại coi như cũng là người có tiền, Tiểu Thỏ nhất thời hào phóng : “ sao, coi như thí nghiệm lần , nếu có bị người ta lừa tại em cũng là phú bà trăm vạn, chúng tiết kiệm cả đời xem là vấn đề gì.”

      Giản Chính Dương: “……”

      Đầu năm có ai tới cửa chơi, Tiểu Thỏ vốn nghĩ nhà họ Giản cũng có thân thích gì, kết quả sáng ngày thứ hai rời giường ăn sáng phát có người ngồi trong phòng khách, chuẩn bị tâm lý nên nhất thời sững sờ biết làm sao. Dù sao cùng Giản Chính Dương tuy rằng đăng ký kết hôn nhưng còn chưa cử hành hôn lễ. có thể ở trước mặt thân thích của nhà họ Giản, ai cũng biết Tiểu Thỏ a.

      “Tiểu Dương, Tiểu Thỏ, dậy rồi sao, lại đây, chào ông , đây là bạn bè nhiều năm của ông ngoại, đây là cháu nội của ông ấy, so với Tiểu Dương lớn hơn chút, hai đứa gọi là Hà đại ca là được.” Nhìn thấy hai người,ông ngoại Giản Chính Dương cười .

      “Lão Hà, tiểu Hà, đây là cháu ngoại cùng cháu dâu của tôi.”

      Nghe ông ngoại như vậy, Tiểu Thỏ vội vàng nắm tay Giản Chính Dương qua: “Ông Hà, năm mới may mắn, Hà đại ca, năm mới may mắn, cháu là Bạch Tiểu Thỏ.”

      Khi chuyện nở nụ cười tươi rất đáng .

      “Ha ha, lão Giản, phúc khí a, Bạch Tiểu Thỏ, là cái tên đáng , cũng là đứa đáng , đến đến, đứa , ông gọi cháu tiếng Tiểu Thỏ, có thể chứ, khi cũng mang cái gì, cho cháu cái bao lì xì.”

      Thấy ông ngoại Giản Chính Dương gật đầu, Tiểu Thỏ mới cười nhận lấy: “Cảm ơn ông Hà.”

      Hà lão gia cười tủm tỉm gật đầu, cháu nội ở bên cạnh vươn tay: “Xin chào Bạch tiểu thư, tôi gọi là Hà Khôn.”

      “Hà đại ca, xin chào.” Tiểu Thỏ muốn đưa tay ra nằm bị Giản Chính Dương nắm lấy trước, khiến Hà Khôn nghi hoặc, Tiểu Thỏ đành vươn tay nắm lấy cánh tay Giản Chính Dương.

      “Hà đại ca cần khách khí như vậy, nếu ông Hà là bạn bè nhiều năm với ông ngoại đương nhiên cũng là bạn bè của chúng tôi, gọi trực tiếp tên là được rồi.”

      “Ha ha, tôi đây khách khí, Chính Dương, Tiểu Thỏ.” Khi chuyện buông tay Giản Chính Dương, đối với Tiểu Thỏ thấy hứng thú, nhưng càng làm thấy hứng thú hơn chính là dục chiếm hữu của Giản Chính Dương, quá mức mạnh mẽ .

      “Vâng.”

      Thấy cơ bắp của Giản Chính Dương có vẻ căng cứng, Tiểu Thỏ biết đây là biểu chào đón của , biết rối rắm cái gì, ngoài việc than thầm keo kiệt còn phải cẩn thận để đắc tội với người ta, đây là bạn của ông ngoại, thể làm tổn thương mặt mũi, người ta còn cho cái bao lì xì nha, thầm nhéo Giản Chính Dương.

      “Ông xã, còn chưa chúc tết ông Hà nha.”

      Dưới uy hiếp thầm của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương tình nguyện mở miệng: “Năm mới may mắn.”

      “Ha ha, năm mới may mắn, vài năm gặp, Tiểu Dương càng tuấn tú a, lão Giản, là có phúc a.” Hiểu tình cảnh của bạn già, đương nhiên ông Hà biết bệnh của Giản Chính Dương nên cũng để ý thái độ của mà còn có chút kinh ngạc bởi vì trước kia trừ người nhà ai Giản Chính Dương cũng để ý, bây giờ lại chúc tết ông, tuy rằng thái độ còn chưa cải thiện nhưng tốt hơn rất nhiều.

      “Ông cũng có gì, cho cháu bao lì xì.”

      “Cám ơn.” Giản Chính Dương nhận lấy, tùy tay giao cho Tiểu Thỏ.

      Ông ngoại Giản Chính Dương vui mừng nhìn Giản Chính Dương, tuy rằng với người ngoài thái độ của tốt lắm, nhưng ông biết đây là đột phá rất lớn của Giản Chính Dương rồi.

      Mà tất cả những điều này đều là vì Tiểu Thỏ, trải qua thời gian ở chung người nhà họ Giản đều thấy được thay đổi của Giản Chính Dương, tuy rằng những thay đổi này đều là vì Tiểu Thỏ, nhưng vẫn khiến họ cảm thấy Giản Chính Dương còn giống như con rối gỗ có sinh mệnh nữa mà trở thành người có tình cảm phong phú. Ông tin tưởng, chỉ cần tiếp tục như vậy, có ngày Giản Chính Dương được Tiểu Thỏ biến thành người sinh động.

      Tuy rằng mọi người nhưng thái độ của nhà họ Giản với Tiểu Thỏ càng ngày càng tốt, càng ngày càng vừa lòng với .

      “Chính Dương, nghe ông nội khi chúng ta còn có đánh nhau, nhiều năm gặp biết còn nhớ ?” Xuất phát từ hiếu kỳ với dục chiếm hữu của Giản Chính Dương với Tiểu Thỏ, Hà Khôn chủ động mở miệng.

      nhớ .” Giản Chính Dương đơn giản mà trực tiếp trả lời.

      Biểu tình mặt Hà Khôn cứng chút, sau đó cười: “Cũng đúng, khi đó chúng ta đềi , nhớ cũng bình thường.”

      “Ông ngoại, mọi người đâu?” Tiểu Thỏ nhìn xem phòng khách, trừ bỏ ông ngoại Giản Chính Dương, có nhìn thấy những người khác.

      “Bà ngoại cháu đến nhà bạn, mẹ cháu có hẹn ra ngoài, ông bà ngoại cháu muốn bái tế mẹ cháu.”N

      “Sao lại gọi cháu a.” Nghe ông bà ngoại bái tế mẹ, Tiểu Thỏ nghi hoặc hỏi.

      “Hôm nay nhà chúng ta có ít khách, đây là năm mới đầu tiên cháu lấy thân phận con dâu nhà họ Giản, ông bà ngoại có ý muốn để cháu ở nhà tiếp khách, thuận tiện làm quen với mọi người. Trước khi hai đứa cử hành hôn lễ, ông bà cùng Giản Tình cũng đến bái tế mẹ cháu, đến lúc đó cháu cùng cũng được.” Ông ngoại Giản Chính Dương giải thích.

      “A, cần khách khí như vậy.” Tiểu Thỏ vừa nghe lại có cảm giác bị giảm thọ: “Mẹ cháu là vãn bối, ông bà ngoại cháu là người thân nên mới , ông cùng bà ngoại Chính Dương nên a.”

      “Xem cháu kìa, người chết mới quan trọng,có cái gì mà nên với nên, chuyện này qua vài ngày lại , hai đứa mới xuống ăn điểm tâm , ăn xong qua đây chuyện phiếm.”

      “Vâng, được.”

      Được ông ngoại Giản Chính Dương cho phép, Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương đến nhà bếp ăn cơm, ăn cơm xong lại đến bên cạnh ông ngoại Giản Chính Dương nghe chuyện. Hà Khôn tựa hồ rất hứng thú với Giản Chính Dương, từ khi hai người ngồi xuống cùng Giản Chính Dương chuyện, nếu Giản Chính Dương đáp Tiểu Thỏ đáp, cứ như vậy, Giản Chính Dương lại mất hứng nhưng vì Tiểu Thỏ nên thể phát hỏa. cảm thấy xú tiểu tử này nhìn Tiểu Thỏ bình thường, trong ánh mắt mang theo hứng thú, vì thế nah nhất định để cùng Tiểu Thỏ chuyện. Mặc kệ là hỏi cái gì đều trả lời ngắn gọn, có đôi khi lại hỏi đàng trả lời nẻo khiến ông ngoại Giản Chính Dương cũng kinh ngạc, cháu ngoại của ông biết phối hợp với người ta từ khi nào vậy?

      Mỗi lần Tiểu Thỏ muốn cùng Hà Khôn chuyện Giản Chính Dương đều như vô tình mà đoạt lấy câu chuyện khiến có chỗ để xen miệng vào, vài lần như thế khiến ông ngoại Giản Chính Dương hiểu lầm, nên khi hai người họ chào ra về, ông ngọa Giản Chính Dương còn kéo tay Hà Khôn .

      “Tiểu Hà a, có rảnh đến chơi, cháu xem Chính Dương nhà ông bình thường để ý người khác, hôm nay lại cùng cháu nhiều như vậy, xem ra hai người rất có duyên a, có rảnh nhất định phải đến a.”

      Hà Khôn nhìn đôi mắt trầm của Giản Chính Dương, trong lòng cười thầm, nghĩ rằng phải cùng với hợp ý mà là để bà xã của mình hợp ý với , là khó a, dục chiếm hữu đạt tới độ biến thái thế này biết bà xã của sao có thể chịu được. Nhưng mà nhìn thấy phẫn nộ lại dám gì, cảm giác cũng tệ, ai bảo là người ác liệt nha, thích nhất là muốn người khác thống khổ.

      Cho nên khi ánh mắt lạnh như băng của Giản Chính Dương chiếu qua, Hà Khôn chân thành kéo tay ông ngoại Giản Chính Dương: “Ông Giản, ông yên tâm, với quan hệ của ông cùng ông nội cháu, cháu và Giản Chính Dương cũng xem là em, về sau có rảnh cháu nhất định đến, đến lúc đó ông đừng chê cháu phiền a.”

      “Ha ha, làm sao có thể, nhất định nhất định, chuyện giữ lời.” Ông ngoại Giản Chính Dương mừng rỡ.

      “Nhất định nhất định.”

      già trẻ cứ như vậy mà quang minh chính đại thành lập nên tình bằng hữu “cách mạng”, thiếu chút nữa khiến Giản Chính Dương tức giận mà lấy chổi quét người.

      Tiễn bước ông cháu Hà , Giản Chính Dương kéo tay Tiểu Thỏ trở lại lầu ba, câu đầu tiên là: “Tên kia phải người tốt, về sau cách xa chút.”

      Tiểu Thỏ có chút : “Em thấy giống a.”

      “Người xấu phải chỉ nhìn là biết được.” Giản Chính Dương liếc mắt , dừng chút lại nghĩ mỗi ngày cùng ở với nhau, chỉ cần họ rời xa cũng sợ tiểu tử kia có hành động gì, cho cơ hội.
      KhaiDoanh_347, garan2602AnAn thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 92 .1 Giản Tình ra tay!

      Edit: Lão ngàn năm

      Sau đó Tiểu Thỏ mới biết được , nguyên lai Giản gia năm mới lần đầu có khách nhân tới cửa bái kiến có lẽ là lại ăn ý hay là có ý khác , ho gi laoz gải mang theo cháu mình rời bao lâu, lại có người tới nhà chúc tết , bất quá lần này đến, tất cả đều là do giản tình đón tiếp , tiểu bối hướng vãn bối chúc tết bộ dáng, có chút là thân thích[ Tiểu Thỏ mới biết được nguyên lai Giản gia cũng có thân thích -0-], còn có số người tôn kính gọi ông ngoại Giản chính Dương là giáo sư, sau đó Tiểu Thỏ hỏi thăm mới biết hóa ra ông ngoại Giản Chính Dương trước khi về hưu từng là nhân viên nhà nước, hơn nữa là người chủ yếu làm cái gì đó rất quan trọng [ chủ yếu là Tiểu Thỏ biết đó là nghề nghiệp gì ]là chuyên viên nghiên cứu, có cống hiến cho tổ quốc.

      Sau đó thỉnh thoảng có số nhân viên cũng đến chúc tết , Tiểu Thỏ biết nguyên lai này lão nhân kỳ rất đơn giản . Mỗi ngàylúc có khách đến, Tiểu Thỏ đều cùng ông ngoại Giản Chính Dương tiếp đãi khách khứa, sau vài ngày, tự nhiên cũng luyện được thân công phu tiếp khách, thẳng đến sau tết mới bắt đầu thanh tĩnh, theo như ông ngoại Giản Chính Dương mà , đây là gần hết kỳ nghỉ, cho nên mọi người phải bận rộn chuẩn bị công tác , thời gian chúc tết cũng qua, bởi vậy mới có ai đến bái phỏng nữa.

      Nếu có thu hoạch gì , đó chính là hồng bao, những người đến chúc tết, có lúc là tiểu bối [ nhưng đối với Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương mà , coi như là trưởng bối ], có lúc là nhận qua giúp đỡ của ông ngoại Giản Chính Dương , có khi là cấp dưới hoặc là đồng nghiệp của ông ngoại Giản , mặc kệ là ai đến, đều cho Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương cái hồng bao, hơn nữa bên trong hồng bao đều ít , ít nhất cái là năm trăm.

      Dựa vào, kẻ có tiền a, Tiểu Thỏ bên nhận hồng bao vui vẻ đến quên trời đất, bên lại nghĩ thầm trong lòng, nếu chính mình hàng năm đều có thể thu nhiều như vậy hồng bao, sau hai mươi nămsẽ có nhiều nhiều tiền a, aiz.


      Bởi vậy hôm đó, đợi ngày cũng có khách tới cửa, trở lại phòng của mình, Tiểu Thỏ chân thành lôi kéo Giản Chính Dương hàm xúc cảm thán ,“Nếu mỗi ngày đều là ngày tết là tốt biết bao a.” Giản Chính Dương nghe xong dở khóc dở cười, mấy ngày hôm nay là phiền, nhưng xem vợ vì được hồng bao mà vui vẻ như vậy, cũng biết suy nghĩ cái gì, sủng nịch ngắt chóp mũi ,“ đứa bé.”

      “Em là trẻ con, vậy chính là người lừa bán vị thành niên.” Tiểu Thỏ nghịch ngợm cười cười, chọc Giản Chính Dươngnhịn được ôm hôn sâu, đến khi tách ra tiểu thỏ phải thở hồng hộc, hờn dỗi đánh lên ngực Giản Chính Dương,“ với bao nhiêu lần rồi, được đột nhiên hôn em, cho dù muốn hôn, cũng cần như vậy dùng sức, mỗi lần đều làm em nghẹn chết mới buông ra, còntiếp tục như vậy,người nín thở giỏi nhất thế giới chắc là em đó .”

      “Ha ha......” Giản Chính Dương cười khẽ,“Hình như phải như vậy nha,quán quân nín thở thế giới cũng phải là chứ phải em nhỉ...... Bất quá, nếu lão bà muốn tranh giải quán quân thế giới, lão công cũng là cam nguyện đứng phía sau ủng hộ em.”

      “Hừ,được mới lạ.” Tiểu Thỏ le lưỡi, còn phải a, mấy ngày nay khách đến chơi, chỉ cần có chàng nào tuổi còn trẻ hay sấp bằng tỏ ra đối với mình có chút hảo cảm, liền trưng ra khuôn mặt thối làm cho người ta xem, làm hại mỗi lần vừa muốn tươi cười nhưng lại thể quá nhiệt tình, người biết còn tưởng rằng biết tiếp đón khách nhân đâu, , cần nghĩ cũng biết, nếu thực trở thành quán quân thế giới đến lúc đó khẳng định rất nhiều fan nam, này bình đại dấm chua,có thể vui vẻ sao?

      Giản Chính Dương cũng chỉ là cùng Tiểu Thỏ giỡn mà thôi, tự nhiên cũng thực nghĩ xem mình có thể nào làm người đàn ông đứng sau quán quân hay , buông ra Tiểu Thỏ, nhìn nắm chặt hồng bao trong tay, vẻ mặt hắc tuyến,“Cậu cho em trăm vạn em cũng bỏ vào sổ tiết kiệm rồi sao lại còn để ý đến chút tiền vặt này?”

      biết cái, cậu cho em là chi phiếu lớn, em xem sổ tiết kiệm, nếu đặt ở ngân hàng ngày mang đến cho em bao nhiêu lợi tức a.” Tiểu Thỏ nhíu mày, như vậy nhiều tiền, lại sử dụng, cũng đầu tư, tự nhiên gửi ngân hàng chờ lãi, nghe lợi tức còn thực nhiều,“Còn đây là tiền mặt, là , mỗi ngày đều cócầm tay chơi đùa, a,càng nhiều lại càng tốt , hắc hắc.”(amen chỗ nãy lão chém , xin mn đừng ném đá TAT )

      Giản Chính Dương:“......”

      “Lão công, vềkhông được nhận nhiều hồng bao như thế này làm sao bây giờ?” Tiểu Thỏ thừa nhận chính mình tham đến hỏng rồi, mỗi ngày thu được nhiều hồng bao như vậy, làm mà hưởng cảm giác quá sung sướng, trách được nhiều đứa đều thích lễ mừng năm mới đâu, chính mình cũng phải đứa , cho dù người nhà hàng năm đều cho mình hồng bao, nhưng người nhàbạn bè, trưởng bối khác cũng nhất định cho , cho nên, thực khó chịu thực chịu thiệt a.

      Giản Chính Dương đầu đầy hắc tuyến, vấn đề này, tựa hồ từ đầu năm mới vẫn rối rắm cho đến bây giờ, vợ của , rốt cuộc là cỡ nào thích hồng bao a,“Nếu nhưthế này, về sau lão công mỗi ngày cho cho em cái hồng bao được ?”

      “Tốt.” Tiểu Thỏ cao hứng gật gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy đúng,“Người ta phải là ý đó, hơn nữa của chính là của em, cho em, phải là lấy tiền của em cho em sao, có ý nghĩa.”

      “......”

      “Quên , suy nghĩ nữa, có thời gian nghĩ đến cái này, bằng hành động , lão công phải cố lên, kiếm nhiều tiền đến nuôi lão bà a.” Tiểu Thỏ suy nghĩ thực sinh động, lúc trước còn buồn bã , ngay sau tìm cho mình lý do, lập tức có chuyện gì.

      “Hảo.” Giản Chính Dương gật đầu,“Yên tâm , lão bà nhất định có thể nuôi em rất tốt.”

      “Ân ân.”

      Giản Tình đóng cửa tiệm thẫm mỹ , sau tết, nhanh chóng cử hành hôn lễ , sáng sớm, Giản Tình liền lôi kéo Tiểu Thỏ cùng Giản Chính Dương [ kỳ là Giản Chính Dương lo lắng Tiểu Thỏra ngoài mình, thế nào cũng phải theo ] đến thẩm mỹ viện của mình, đem nàng ném cho thợ trang điểm trong tiệm, muốn nàng đem Tiểu Thỏ từ đầu tới chan trang điểm cho xinh đẹp.

      Đối với thẩm mĩ, Giản Tình rất là để ý , ở trong mắt bà, Tiểu Thỏ tuy rằng đáng , nhưng là khối ngọc thô chưa mài, muốn làm cho sáng lên, còn phải dựa vào cố gắng của mình, thẩm mỹ viện của bà chính là lựa chọn tốt nhất, là chuẩn bị làm dâu, bà phải biến thành dâu đẹp nhất hoàn mỹ nhất, tuy rằng thời gian có nhiều lắm, nhưng là đối với bà vậy là đủ rồi.

      Tiểu Thỏ vốn nghĩ đến làm đẹp là chuyện mấy hưởng thụ, nhưng sau đó mới nhận ra rằng, khác rất xa so với suy nghĩ của , trừ bỏ lúc bắt đầucó chút đau, những cái khác đều rất thoải mái, nhất là mát xa, Giản Tình tìm người thợ tốt nhất trong tiệm đến giúp , mát xa là thoải mái, làm cho cả người đều thư thái. Tuy rằng Tiểu Thỏkhông phải rất mập, nhưng là khôngchịu vận động, cho nên xương có chút cứng, ở người thường trong mắt thoạt nhìn có gì, nhưng nếu là trong mắt người chuyên nghiệp như Giản Tình, cần phải cải tạo.Vì thế, thợ trang điểm, vài cái sư phụ thể hình vây quanh , vốn Tiểu Thỏ sợ đau, lúc làm,nàng đau muốn chết.

      Nhân viên đều là người mới tay nghề chuyên nghiệp, vừa qua năm mới, thẩm mỹ viện sinh ý phải tốt lắm, nhiều người đến trang điểm, vì thế Ada cùng Dacey ở nhà cũng bị Giản Tình mang đến chơi,so với việc Tiểu Thỏ kêu thảm thiết, hai ngườiđều rất thoải mái, quét chút kem, sau đó toàn thân mát xa chút, tương đương thoải mái, nhất là Ada, cùng mẹ ở phòng, nghe được cách vách truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có chút vui sướng khi người gặp họa,

      làmột người quê mùa, muốn đẹp mà chút đau ấy đều chịu nổi, cũng sợngười khác chê cười.”

      “Ada,con dạo này cư sử tốt.” Dacey ngăn người trang điểm ở mặt mình, dùng tiếng cùng Ada chuyện,“Đó làchị họ của con, con như thế nào có thể như vậy đâu, ba ba cùng mẹ trước kia dạy con như thế nào, con đều quên có phải hay , mẹ hy vọngcon của mình là có tâm địa xấu xa, nếu con nghĩ làm cho ông nội bà nội, còn có ba mẹ đều đối với con thất vọng, mẹ hy vọng con có thể tỉnh ngộ tự suy nghĩ thông vấn đề,thay đổi bản thân.”

      Ada trầm mặc, mọi người tại đều quan tâm thương Tiểu Thỏ, mình chỉ chút cũng được sao?

      “Mẹ biết, con có lẽ là ghen tị mọi người như vậy che chở choTiểu Thỏ, nhưng Ada à, mẹ hy vọng con có thể hiểu được, con vĩnh viễnlà con của mẹ, ở trong lòng của mẹ, con mãi mãi là quan trọng nhất, ai có thể cướp vị trí này, ở trong lòng gia gia bà nội con, năm đó bởi vì bọn họ cố chấp mà tạo thành bi kịch người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bọn họ cảm thấy có lỗi với bác của con, cho nên mới đem tình dành cho bác của con đối với Tiểu Thỏ, đặc biệt thương Tiểu Thỏ, nhưng là con cũng biết, con vĩnh viễn là bọn cháu , bọn họ vĩnh viễn con, tựa như tham món lợi thỏ giống nhau, còn có ba con , tuy rằng tại đối Tiểu Thỏ tốt lắm, đây là bởi vì muốn bồi thường,Ada, con ngẫm lại xem, từ khi con sinh ra, còn có gia gia bà nội ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay thương, mà chị họ con, lúc sinh ra, đầu tiên là cha mẹ tình cảm hợp ly dị, sau đó là mẹ sinh bệnh mất, chính mình độc lập kiên cường lớn lên, vất vả tìm đượcmột người chồng thương mình, lại thiếu chút nữa vì chuyện gia thế mà tách ra, so sánh với con,con là rất hạnh phúc đó.”

      “Mẹ hy vọng con của mẹ, là đứa bé thiện lương tốt bụng, mà phải người hay ganh tị với người khác,lòng dạ ác độc nữ hài tử.”

      Dacey giọng điệu dần dần dịu dàng ,“ Gia gia bà nội con tìm được chị họ của con, phải là bọn họ cần con, ngược lại, con về sau còn có thêm người chị đến thương con, phải rất tốt sao?”

      “Chị ta nào có thương con? Chị ta căn bản là thích con.”

      , Tiểu Thỏ là đứa thiện lương,” Dacey ,“Con hãy tự hỏi chút, nếu hôm naycon có chồng, mà chị em các con lại vưà mới gặp nhau, còn cónhiều tình cảm, Tiểu Thỏ đột nhiên đối với chồng con nhất kiến chung tình, thậm chí là để ý đến tình cảm người thân phá hoại tình cảm của con với chồng con , con nghĩ thế nào?”

      Ada tự hỏi chút, còn ,“Con rất hận chị ta.”

      “Có thế chứ.” Dacey ,“Con ngày đầu tiên liền tỏ vẻ hứng thú với rể, Tiểu Thỏ có đuổi con , rất là rộng lượng nhẫn nại đối với con, nếu đổi thành là Tiểu Thỏ làm như vậy, con phải cảm thấy nàng thực chán ghét, muốn hoan nghênh nàng sao?”

      “Ân.”

      “Cho nên,Ada là muốn làm hạng người như vậy sao?”

      .”

      “ Mẹ biết, con của mẹ, phải là người như vậy.” Dacey có chút vui mừng cười cười,“Ada, chúng ta đều hy vọng hai chị em các con ở chung hòa hợp vui vẻ với nhau, đừng làm chúng ta thất vọng được ?”

      “...... Ân.” Đại khái là lúc chỉ có hai người, mẹ rất dịu dàng làm cho Ada thực dễ dàng hiểu ra, đổi vị trí tự hỏi chút, phát chính mình thực quả rất quá đáng, nhưng mà, cho dù mẹ , cũng để ý Giản Chính Dương nữa, tuy rằng lúc đầu có thích, nhưng nàycái người đáng sợ, giống như đứa giữ chặt lấy những thứ mình thích, tự do nên thích người bạn trai như vậy, hơn nữa lúc tức giận đáng sợ, nam nhân như vậy nàng tiêu thụ nổi, tại để cho cảm thấy hứng thú , là cái nam sinh cho dù tức giận đến giơ chân cũng làm cho sợ hãi-- Bạch Tiểu Vũ.

      Nàng tử rất nhiều lần gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Vũ, nhưng là chưa bao nghe điện thoại của mình, thậtsự là rất đáng ghét. Chẳng lẽ muốn tìm Bạch Tiểu Thỏ giúp đỡ? Xem ra ở trong mắt Bạch Tiểu Vũ, chị Bạch Tiểu Thỏ này chiếm ít phân lượng, bằng lần trước bị Tiểu Thỏ làm cho bỏ cũng có tức giận như vậy.

      Nhưng là nếu tìm Bạch Tiểu Thỏ giúp đõ, chị ta có thể hay muốn giúp chính mình a?

      Ada bắt đầu rối rắm ......

      “Lực đạo thế nào?”

      lúc Ada rối rắm, thợ trang điểm bắt đầu giúp nàng mát xa, hơn nữa giọng hỏi Ada lực đạo như thế vừa ý chưa.
      KhaiDoanh_347, Vy Tử, AnAn3 others thích bài này.

    4. mộng_diệp

      mộng_diệp New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      3
      Bao h thi co chuong moi the ad

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bộ này editor drop rồi bạn
      mộng_diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :