1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Xung quanh mọi người đều mặc đồ bơi tới lui, dáng vẻ quen thuộc. Phương Phương do dự hồi lâu khẽ cắn răng, như hùng hy sinh kéo khăn tắm xuống.

      Vẻ mặt này khiến Mạnh Yên phá lên cười ha ha, đáng . Giang Vũ cũng cười ngật ngưỡng, quá buồn cười. Diệp Thiên Nhiên mím môi cười. Lâm Phương Phương bị bọn họ cười, ngược lại buông lỏng đứng lên. Động tác cũng tự nhiên hơn rất nhiều.

      Toàn thân nóng lên, Diệp Thiên Nhiên chủ động muốn dạy Mạnh Yên, Lâm Phương Phương đợi người khác mở miệng giành đồng ý trước. còn lo lắng họ muốn dạy , như vậy rất thảm, còn Giang Vũ tương đối dễ chuyện, cũng ngại ngốc.

      "Vậy nhờ cậy họ." Mạnh Yên cười híp mắt , ai dạy cũng sao cả.

      Diệp Thiên Nhiên sờ tóc của , dắt xuống hồ.

      Vừa đến trong hồ, cả người Mạnh Yên khẩn trương, tay lập tức nắm chặt, ngày hôm qua rơi xuống nước còn khắc ghi trong lòng.

      "Đừng sợ." Diệp Thiên Nhiên cẩn thận lưu ý đến, " bảo vệ em."

      " họ, bằng em dùng phao ." Mạnh Yên rất vô dụng muốn lùi bước.

      Diệp Thiên Nhiên vỗ vỗ đầu của , " có tương lai, như vậy vĩnh viễn cũng học bơi được." nhóc này mới bắt đầu còn cứng rắn bây giờ lại muốn bỏ cuộc.

      Mạnh Yên bĩu môi, "Vậy dạy ." phải thừa nhận lời của hợp lý.

      Diệp Thiên Nhiên giảng giải động tác và những điều cần lưu ý, cuối cùng ,”Em thử ."

      Mạnh Yên nghe theo vung hai cánh tay bơi, lại dùng chân tát nước, luyện tập lặp lặp lại. Trong lúc Diệp Thiên Nhiên cẩn thận nâng hông của , để cho chìm xuống.

      Mạnh Yên luyện tập hồi lập tức cảm thấy mệt mỏi, ngừng tay chân, "Nghỉ ngơi chút ."

      Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ , "Mới luyện có mười mấy phút đồng hồ." nhóc này vô dụng.

      "Mệt ." Mạnh Yên bất mãn lấy ngón tay chọt vào ngực , ngược lại khiến tay mình đau, " ăn gì vậy?" biết rất thức ăn của nhà họ Giang, thể nào mà lại khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ ăn vụng bên ngoài?

      Động tác Diệp Thiên Nhiên cực kỳ lưu loát tự nhiên giơ ngón tay của lên khóe miệng thổi thổi, "Khá hơn chút nào ?"

      Mạnh Yên giống như bị người ngoài hành tinh đến gần, người này lại bắt chước động tác thường ngày của , có lầm ?

      "Thế nào? Còn đau ?" Diệp Thiên Nhiên lại thổi thổi, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

      " , đau." Mạnh Yên vội vàng rút tay, trong lòng điên cuồng "thình thịch thình thịch", gương mặt nóng bỏng. thể nào? Này. . . Có gì mà đỏ mặt chứ? \lamlam\

      "Trước hết đến nghỉ ngơi cạnh hồ bơi ." Diệp Thiên Nhiên để ý nét mặt của , ôm lấy bơi tới bên cạnh hồ bơi.

      Mạnh Yên nắm tay vịn, hít sâu nhắc nhở mình chớ nghĩ lung tung. Vừa mới bình tĩnh lại, nheo lại mắt tìm vị trí của Phương Phương. Chẳng qua trong hồ đều là đầu người các nhóc, dễ dàng tìm được bóng người.

      chuyển tầm mắt, mới phát cả người ở trong ngực Diệp Thiên Nhiên, khớp nhau giống như trời sinh vậy, nhất thời thân thể cứng đờ cả người tê dại. Những năm gần đây trong đầu chưa bao giờ có chuyện phòng bị với nam nữ, thử nghĩ lúc, xung quanh đều là trẻ con, có thể có ý kiến gì . Mặc dù bây giờ lớn chút, vẫn có hứng thú với chuyện tình cảm tuổi mới lớn. lam-lam

      Nhưng ở trong hồ bơi, trong ngực , lần đầu tiên trong đầu ý thức chuyện nam nữ. Thân thể theo bản năng muốn lùi ra.

      "Sao lại nhích tới nhích lui?" Diệp Thiên Nhiên thấy động tác của , hơi dùng sức ôm vào trong ngực."Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống."

      " họ, em ở chỗ này nghỉ ngơi." Cả người Mạnh Yên được tự nhiên, cần chút gian suy nghĩ kỹ, " bơi vòng , cần phải để ý đến em."

      " cần, muốn bơi." Diệp Thiên Nhiên giữ chặt tay, ôm chặt hơn. Trong lòng có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

      Mạnh Yên càng lúng túng, hai người cách nhau lớp đồ bơi mỏng, dám có bất kỳ động tác gì. Nhưng lại dám trực tiếp mở miệng để cho buông tay, đây phải là lộ vẻ . . . . . . trong sáng sao? ràng suy nghĩ lung tung, bị người phúc hắc này giễu cợt. Trong đầu suy nghĩ nhanh, muốn tìm cớ thích hợp và tự nhiên để lùi ra. Nhưng càng nghĩ đầu óc càng loạn, hoàn toàn nghĩ ra biện pháp gì. Đúng rồi, nghĩ ra, bỗng nhiên ngẩng đầu muốn chuyện. d.d.l.q.d

      Diệp Thiên Nhiên thấy trán rỉ ra mồ hôi, mặt đỏ ửng, có chút hiểu cúi đầu muốn hỏi thăm. Nhưng hai người lại đúng dịp, môi của vừa đúng rơi vào môi , hai người cảm giác cả người như bị dòng điện chạy qua, nhất thời ngây người.
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27 :

      đột nhiên lấy lại tinh thần thuận tay đẩy, hai người nhanh chóng tách ra, mặt đỏ tới mang tai ngó mặt chỗ khác, nhưng mà tay Diệp Thiên Nhiên đặt ở bên hông chưa buông ra.

      ". . . buông tay." Mạnh Yên hít thở thông dùng sức vặn tay , cảm giác bàn tay giống như bàn ủi nóng.

      Lúc này nhịp tim Diệp Thiên Nhiên như sấm, trong đầu trống rỗng. Nghe lời, bàn tay buông ra, nhưng vừa để tay ra cả người Mạnh Yên chìm xuống, sợ ôm cổ .

      Hai người lúng túng nhìn thẳng vào mắt, bên tai Diệp Thiên Nhiên nóng lên, biết làm sao ôm .

      "Tiểu Yên, họ." Giang Vũ và Phương Phương đột nhiên biết từ nơi nào xuất ."Sao hai người lại ở đây? Cũng mệt mỏi?" Lần này phá vỡ gian nho mập mờ này.

      "Đúng rồi, hai người cũng muốn nghỉ ngơi sao?" Mạnh Yên nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, nhìn cậu cười.

      "Chúng ta cũng nghỉ ngơi, dạy Phương Phương học bơi lội quá mệt mỏi." Giang Vũ bất mãn , "Cậu ấy vốn chăm chỉ." Dạy cái gì, cũng phản ứng, chẳng qua chỉ ngây ngốc trong nước.

      Lâm Phương Phương nghe, mất hứng bĩu môi, "Sao lại chăm chỉ? Chỉ là tớ có hơi sợ mà thôi." Này cũng phải để cho thích ứng với hoàn cảnh trong nước trước chứ.

      "Cậu..." Mặt Giang Vũ đỏ lên, muốn phản kích.

      "Được rồi, tớ và Phương Phương ở chỗ này nghỉ ngơi chút." Nhờ chuyện này, Mạnh Yên khôi phục như thường cười , "Tiểu Vũ cậu và họ bơi , cần phải để ý đến bọn tớ, chúng tớ nghỉ ngơi rồi lại học." Lần này cần tìm lý do, có lý do tự động tìm tới cửa.

      "Cũng được." Giang Vũ sớm muốn tự do tự tại bơi vòng, thấy Diệp Thiên Nhiên theo kịp khỏi thúc giục, " họ, ."

      Diệp Thiên Nhiên cúi đầu liếc nhìn Mạnh Yên, ánh mắt phức tạp.

      Mạnh Yên chỉ làm như thấy, giống như mới vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, cười vô cùng ngọt ngào, " họ, bọn em chạy lung tung, đợi lát nữa nhất định rất chăm chỉ học." đưa tay muốn ngồi bên cạnh hồ.”

      Diệp Thiên Nhiên im lặng lên tiếng giúp leo lên, quay đầu bơi ra xa, Giang Vũ theo sát phía sau.

      Mạnh Yên ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng lưng xa, Diệp Thiên Nhiên bơi mười mấy thước cũng bất ngờ ngoảnh đầu lại, hai tầm mắt của người lại lần giao nhau. Trong lòng hoảng loạn vội vàng dời mắt chỗ khác, trong lòng ngừng trách móc, sống lại đời, lại luống cuống tay chân với nam sinh mười mấy tuổi, trời ạ! Này chưa có gì, ngay cả cái hôn cũng có. Có bao nhiêu xấu hổ? Có bao nhiêu lúng túng?

      Lâm Phương Phương đột nhiên mở miệng dọa giật mình, "Tiểu Yên, sao mặt cậu đỏ thế? Có phải ngã bệnh ?"

      " có, có thể do mệt quá." Mạnh Yên có hơi lúng túng, qua loa chuyển đề tài, "Cậu học thế nào?"

      "Đừng nữa." Gương mặt Lâm Phương Phương bất lực, " nghĩ học cái này lại dễ dàng, so với học bình thường còn khó hơn."

      "Từ từ, thể nóng vội." Mặc dù ngoài miệng Mạnh Yên an ủi, nhưng chính mình cũng có lòng tin. Đây là kỹ năng sống. chữ thôi, rất khó. Vốn còn tưởng rằng rất đơn giản, động tay động chân là được, nhưng vừa bỏ tay ra cả người lập tức chìm xuống. Hoàn toàn thể nhõm tự nhiên mà bơi .

      biết học như vậy mất bao lâu?” Phương Phương quan tâm nhất là có thể được ăn KFC hay ? Có thời hạn ?

      sao.” Mạnh Yên hiểu ý của khỏi cười, hai chân đu đưa trong nước, “Dù học tới bất cứ lúc nào cũng mời cậu ăn.”

      Cho đến khi Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ bơi ba vòng trở về, mới tới đây kéo các tiếp tục học bơi lội.

      Chẳng qua Mạnh Yên có thể thấy Diệp Thiên Nhiên càng cẩn thận, tay dám lộn xộn. Nhưng mà vẫn kêu tiếng họ như cũ, mỉm cười như cũ, như chuyện kia chưa từng xảy ra, cũng phát sinh chuyện mập mờ kia.

      “Tiểu Yên, có phải cậu và họ cãi nhau?” Lâm Phương Phương xếp chân ngồi ở giường, trong đầu đây nghi vấn.

      Kể từ sau khi trở về từ hồ bơi, Diệp Thiên Nhiên có tới tìm Mạnh Yên. Nhiệm vũ dạy bơi lội cũng giao cho Giang Vũ, điều này làm cho cậu ngừng than thở. Chuyện gì vậy? ràng là chủ động ra, nhưng lại muốn cho em trai mình dọn dẹp cục điện rối rắm...

      Buổi sáng đến hồ bơi , mình Giang Vũ dạy hai người. Ngoài miệng được quát, mệt chết được, là ngốc, tớ làm...

      “Tớ với ấy? có.” Mạnh Yên nằm sấp ở giường, sau khi ăn cơm trưa xong cả người mệt mỏi, chỉ muốn ngủ. “Bọn tớ cũng ít qua lại, cậu thấy bọn tớ cãi nhau?” đẩy sạch chuyện này , nhưng lại lén lút nghĩ về vấn đề này. Nguyên nhân muốn gặp là gì? Chẳng lẽ sợ lúng túng? Còn sợ có ý với ?

      Nhưng mà cứ việc yên tâm, có ý gì với cả! muốn tự ngược bản thân, kiểu người này làm bạn trai hay ông xã rất mệt. Lòng Diệp Thiên Nhiên quá sâu quá giảo hoạt, lại là kiểu người giả heo ăn thịt cọp, vốn phải đối thủ của . muốn ông xã tương lại an phận thủ thường, muốn gì được đó, lớn lên bình thường, để cho người khác phải chú ý. Nhưng tiêu chuẩn này thôi Diệp Thiên Nhiên cũng phù hợp, cho nên bị đánh rớt.

      “Nhưng sao ấy lại với chúng ta?” Lâm Phương Phương thấy kỳ quái, thường ngày cùng với các , nhưng mỗi lần gọi tới nhà họ Mạnh, cũng đến. Nhưng cũng qua hơn mười ngày rồi, cũng có việc muốn tới.

      “Ai biết được! đến thôi.” Mạnh Yên buồn ngủ, cả người nằm xuống, “ chừng ấy bận việc.”

      “Bận rộn gì chứ? Ngày ngày ra ngoài cũng biết chơi ở đâu, cũng dẫn chúng ta cùng .” Giọng Phương Phương có hơi buồn bực. thấy bóng dáng, và Giang Vũ chỉ có thể đợi ở nhà xem TV giết thời gian.

      Mạnh Yên miễn cưỡng khuyên câu, “Phương Phương, ấy có cuộc sống của mình, chúng ta thể cứ đến quấy rầy ấy.” Tuổi của lớn hơn các , bạn bè giống nhau, bình thường khó chung. Nghe sau khi vào trung học, cũng có mấy người bạn thân, điều này khiến cho rất dễ chịu.

      Phương Phương bĩu môi, “Sao chứ? Nhưng mà cũng may có Tiểu Vũ, nếu quá nhàm chán.” Thời tiết càng nóng bức, hai thể mỗi ngày ra ngoài tìm Mạnh Yên chơi.

      “Tiểu Vũ đâu?” Mạnh Yên hỏi. Sau khi Giang Vũ ăn cơm ở nhà họ Mạnh xong liền thấy bóng dáng đâu.

      “Giúp ông nội trông tiệm vải.” Phương Phương cũng chỉ biết sơ sơ hành tung của Giang Vũ, sau buổi trưa ông bà nội Giang thay phiên nghỉ ngơi, song hôm này Giang Vũ xung phong nhận việc giúp đỡ trông coi cửa tiệm, để cho bọn họ vào nghỉ ngơi. Dù sao lúc này làm gì có người nào mua hàng chứ? Cũng phải là vật liệu khan hiếm.

      “Tớ mệt, cậu ngủ sao?” Mạnh Yên cố gắng mở mắt, gương mặt đấu tranh, buổi sáng học bơi lội hao tổn của nhiều sức lực, bây giờ chỉ muốn ngủ, nhưng tinh thần Phương Phương lại tỉnh táo. Líu ríu ngừng, khiến thể ngủ. Nửa buồn ngủ nửa thức là hành hạ người ta, để cho ngủ .

      “Tiểu Yên, đừng ngủ, với tớ .” Phương Phương đẩy tay của .

      “Chị à, hoặc là ngủ chút hoặc là ra ngoài chơi .” Mạnh Yên muốn khóc, để cho ngủ là hành hạ đó. “Chờ tớ ngủ dậy rồi chơi với cậu.”

      Phương Phương thấy ánh mắt của nửa khép nhắm mắt dáng vẻ thiếu điều muốn nước mắt lưng tròng, cuối cùng mở lòng từ bi, “Cậu ngủ , tớ ra ngoài dạo chút.”

      Cuối cùng cũng được yên tĩnh, ới hai giây Mạnh Yên liền chìm vào mộng đẹp.

      Phương Phương thấy ngủ thiếp , kéo khăn ghế salon đắp lên người , rồi ra khỏi phòng.

      “Ơ, họ, sao tới đây?” Phương Phương vào tiệm vải, chỉ thấy người buổi sáng rảnh chơi cờ tướng với Giang Vũ.

      “Xong chuyện rồi, vừa lúc thuận đường nên tới đây.” Diệp Thiên Nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi sau lưng Phương Phương. Ngay sau đó thất vọng rũ ánh mắt. cũng biết chuyện gì xảy ra? Vừa muốn gặp lại sợ nhìn thấy , cái loại cảm giác thấp thỏm bất an hành hạ cả người khó chịu. cũng tránh mặt hơn mười ngày, cảm giác sống ngày bằng năm. vất vả thuyết phục mình tới đây len lén nhìn, lại thấy người.

      họ, mấy ngày nay bận gì vậy? Mới vừa rồi em và Tiểu Yên có nhắc , muốn dạy bọn em học bơi lội, lại chỉ lần cũng để ý bọn em nữa. là...” Phương Phương bắt đầu .

      “Tiểu Yên tức giận?” Diệp Thiên Nhiên nghe có hơi khẩn trương.

      Phương Phương nhìn khó hiểu, “ có, cậu ấy phải người hẹp hòi.”

      “Vậy người đâu?” nhịn hồi lâu đành ra.

      ngủ, có thể do buổi sáng mệt.”

      “Chuyện gì xảy ra?” Diệp Thiên Nhiên đau lòng nhíu mày, “Tiểu Vũ, có phải do em bắt tập quá nhiều?”

      họ, sao có thể chứ?” Giang Vũ tủi thân, Mạnh Yên cách mười mấy phút đồng hồ phải nghỉ ngơi chút, vốn là người chịu đựng được. Cậu cũng hướng dẫn bài tập vừa phải, cũng để ý tới cậu. “Em quản được, họ, vậy dạy .”

      Diệp Thiên Nhiên nhận lời này, “Em ấy học thế nào? Sao?”

      Giang Vũ liếc mắt, theo tiến độ của mà học nhanh mới là lạ. “Cậu ấy vụng về chết được, lại nghe lời, làm sao có thể nhanh như vậy bơi được?”

      Diệp Thiên Nhiên vỗ vỗ bờ vai của an ủi, “Em cực khổ rồi, kiên nhẫn chút.”

      họ, chính dạy lại bắt em dạy.” Giang Vũ bất mãn, hề kiêng kỵ nhưng ngày thường, “Em bản lĩnh này, dạy .”

      Diệp Thiên Nhiên cùi đầu lên tiếng, đặt con cờ xuống bàn cờ.

      Lâm Phương Phương cẩn thận nhìn trộm , “ họ, Tiểu Yên có phải làm sai chuyện gì ? Khiến tức giận?”

      có.” Diệp Thiên Nhiên chút do dự trả lời, trong lòng có hơi im lặng, hai đứa này có phải nghĩ quá nhiều?

      Lâm Phương Phương hiểu, hỏi có, hỏi cũng có. Nhưng sao lại cảm thấy Diệp Thiên Nhiên tránh Mạnh Yên chứ? Nhưng có nguyên nhân gì muốn tránh mặt Mạnh Yên? Chẳng lẽ quá nhạy cảm?

      Sau khi Mạnh Yên nhìn vòng trong phòng, ơ, túi Phương Phương vẫn còn ở nơi này. Người đâu? Dụi mắt rồi chầm chậm ngồi dậy rửa mặt.

      Hỏi Lý thiến mới biết Phương Phương ở cách vách, chậm rãi sang.

      Mạnh Yên vào thấy bọn họ cúi đầu mỗi người cầm chén ăn gì đó. rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên Nhiên, tiến tới nhìn trong chén. “Mọi người ăn gì vậy? Tớ cũng muốn ăn.”

      Qua nửa tháng, sớm quen còn mống, chuyên hôn hay gì, cần nhớ ở trong lòng. Chức năng thay đổi nhanh của tương đối khá, nhanh chóng xóa bỏ. Bất kỳ chuyện gì khiến cho buồn bực chỉ cần ngủ đêm lập tức hôm sau tốt lên. Kiểu người như thế dễ nghe là khoan dung, khó nghe chút chính là tim phổi.

      “Là chè đậu xanh, cậu tới đúng lúc.” Giang Vũ chạy nhanh vào, nhiệt tình bưng chén đưa cho Mạnh Yên. Chè này là do buổi sáng bà nội Giang nấu xong để trong tủ lạnh nên còn hơi lành lạnh.

      “Cảm ơn Tiểu Vũ.” Mạnh Yên cười híp mắt nhận lấy, ngày nóng bức ăn chén chè đậu xanh thanh nhiệt là thoải mái.

      Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới ngẩng đầu nhìn , mặt hồng hồng vừa tỉnh ngủ, còn mang nụ cười thoải mái, rất đáng , muốn nựng cái. Có thể thấy dáng vẻ bình tĩnh có chuyện gì của , ngọn lửa trong lòng lại bừng lên.

      tự nhiên được như vậy, trong lòng mỗi giờ mỗi phút cũng như đào núi lấp biển, ngay cả buổi tối cũng ngủ yên. ngược lại, chuyện gì cũng có, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, thái độ với cũng bình thường, chút cũng bị ảnh hưởng. Này. . . Này là khiến cho người ta tức giận mà!!!
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28 :

      Mạnh Yên hớn hở uống xong chén chè đậu xanh, ngẩng đầu chỉ thấy Diệp Thiên Nhiên nhìn chằm chằm , "Sao vậy? mặt em dính gì sao?" Tay ngừng lau khóe miệng.

      Diệp Thiên Nhiên trả lời , nhìn hồi lâu mới hỏi, "Muốn uống thêm chén nữa ?"

      Mạnh Yên lắc đầu, mặc dù chè đậu xanh tốt, nhưng uống nhiều quá bị Tào tháo rượt.

      " thôi, có việc tìm em." Diệp Thiên Nhiên chợt đứng dậy, kéo .

      "Tìm em? Chuyện gì?" Gương mặt Mạnh Yên mờ mịt, tay của nắm chặt, giãy dụa hồi lâu được. thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho muốn làm gì làm.

      tay Diệp Thiên Nhiên kéo vào sau nhà họ Mạnh, may là Lý Thiến bận rộn làm việc chú đến bọn họ. Nếu nhất định chắc chắn lung tung.

      Mạnh Yên ngồi ở ghế sa lon tò mò nhìn , đứng cúi đầu xuống tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm , vẻ mặt nghiêm túc.

      Yên lặng hồi lâu, Mạnh Yên bị ánh mắt của nhìn chòng chọc được tự nhiên, ôm lấy gối vào trong ngực, '' di, chuyện gì?'' Mà dáng vẻ này cũng ổn, bị ánh mắt nhìn khiến trong lòng có hơi áp lực, cảm giác mình mắc lỗi gì đó, mùi vị này cực kỳ thoải mái.

      Diệp Thiên Nhiên mở miệng, ''Em...em…'' Trợn mắt nhìn hồi lâu cũng ra câu đầy đủ.

      Mạnh Yên hơi im lặng, kéo vào cho bằng được rồi có lời nào để , làm sao vậy? nhịn được vứt gối xuống giường, ''Có gì , em còn chơi với Phương Phương nữa''.

      ''Chỉ biết chơi? Em mấy tuổi rồi? phải muốn ở nhà học sao?'' Nghe lời này, vốn những lời Diệp Thiên Nhiên muốn trong lòng lại kìm nén, nuốt xuống xụ mặt nhắc nhở , ''Có chỗ nào hiểu?'' Trong lòng ngừng buồn phiền, gì giờ? Chất vấn tại sao tim phổi? Chất vấn vì sao cảm thấy dễ chịu như ? Lờ này bây giờ thể ra miệng.

      Trong lòng Mạnh Yên vui lên, còn muốn mấy ngày nữa qua nhờ vả , ngờ tự động tới cửa. ''Có, có, đợi em chút, em lấy sách''. là thầy giáo kiên nhẫn giảng giải rất ràng, khi nào hiểu nới thôi.

      Lấy tập ghi chép thường ngày ra, để trước mặt xin chỉ bảo.

      ngồi bên cạnh , lúc mới đầu có hơi mềm lòng, tuy nhiên bị nghiêm túc của Mạnh Yên ảnh hưởng, tỉ mỉ giảng những chỗ khó khăn cho .

      Lâm Phương Phương và Giang Vũ ở bên ngoài nhìn lén hồi, '' thôi, sao''. Mới vừa rồi nhìn thấy khí thế Mạnh Yên Nhiên hùng hổ dọa bọn họ sợ hết hồn. Còn tưởng rằng thế nào? Vội vàng chạy theo xem xét lỡ có gì xảy ra còn vào can ngăn.

      Giang Vũ gãi gãi đầu, '' họ mấy ngày nay cứ khó hiểu thế nào ấy, cũng biết chuyện gì xảy ra?''. cứ đứng ngồi yên, lúc giận, lúc cười, lúc buồn, giống như làm ảo thuật, thay đổi liên tục.

      "Có sao?'' Phương Phương vốn nhát gan, đối với Diệp Thiên Nhiên từ trước tới nay chủ động thân cận, lại càng chủ động quan sát .

      ''Quên , chắc chắn cậu có chú ý''. Giang Vũ biết tính tình của , cũng nhiều lời. Kéo rời , sao là tốt rồi.

      Bên trong phòng, ánh mắt Diệp Thiên Nhiên rơi vào người bọn họ, khẽ lắc đầu.

      hồi, dặt cây bút xuống, ''Lần sau tiếp tục'', nhóc này học rất giỏi.

      ''Được'', Mạnh Yên xoa xoa cổ đau nhức, '' họ, nghỉ hè lần này trở về sao? sao chứ?'' tò mò lâu rồi, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè đều về nhà, duy chỉ có năm nay nghỉ hè trở về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      Diệp Thiên Nhiên liếc cái, thấy nghi ngờ, '' sao''.

      Thái độ lạnh nhạt của như vậy, trực giác của ngầm hiểu ra điều gì đó, '' nhớ người nhà sao?''

      Diệp Thiên Nhiên sưng mặt lên, ''Em lắm chuyện''. nhịn véo khuôn mặt mềm mại nhắn của liên tục. Cho đến khi mặt đỏ hồng mới thôi.

      Thảm rồi, lại gây chuyện, tự khinh bỉ chính mình, dám phản khán đành cười trừ , ''Coi như em nhiều chuyện, sau này bao giờ…hỏi nữa''.

      ''Em rất muốn biết chuyện trong nhà của ?'' Giọng Diệp Thiên Nhiên hơi to lên.

      '' , muốn biết'', Mạnh Yên sờ sờ cổ, cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng. Biết chuyện này là ranh giới cuối cùng của , còn dám hỏi, tò mò giết chết bản thân mà.

      Dường như Diệp Thiên Nhiên tiếc nuối rồi lại buông lỏng thở dài, cuối cùng bỏ qua gương mặt đáng thương của . Ngược lại muốn xoa xoa đầu của , tới nữa đột nhiên rụt tay về.

      Từ đó về sau, Diệp Thiên Nhiên cũng tránh mặt nữa, thường ngày cùng tới hồ bơi. Chẳng qua giữa và Mạnh yên có thay đổi , nhưng người trong cuộc cũng hết sức tránh vấn đề này, mắt nhắm mắt mở coi như để ý.

      Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc mấy ngày, rốt cuộc Mạnh Yên và Phương Phương biết bơi. Mạnh Yên cũng thực lời hứa, mời bọn họ ăn KFC ở thành thị sẵn tiện dạo.

      Mọi người ngồi xe hơi tiếng mới tới thành thị, Mạnh Yê dẫn bọn họ đến KFC bên cạnh quảng trường Nhân Dân, lúc này thức ăn nhanh còn là chuyện mới mẻ trong cửa hàng chen chúc người xếp hàng, gian ngớt ầm ĩ.

      Nếu khôn phải vì đồng ý với Phương Phương, muốn ăn chỗ khác. là người có tính nhẫn nại, rất ghét chuyện phải xếp hàng đông đúc.

      Để cho Phương Phương và Gang Vũ tìm chỗ ngồi, Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên mua đồ ăn, xếp hàng nữa tiếng mới tới phiên bọn họ, Mạnh Yên cầm đống đồ.

      ''Gọi nhiều như vậy? Ăn hết ?'' Diệp Thiên Nhiên nhìn nhiều món ăn chất như núi, muốn ngất.

      '' riêng Phương Phương thích ăn, tiểu Vũ cũng thích ăn, ăn hết đem về'', Mạnh Yên tay phía trước, Diệp Thiên Nhiên bưng khay ở phía sau.

      Hai người kia sớm trông chờ mòn mỏi, thấy bọn họ chạy tới hoan hô tiếng, đồ ăn mình thích đem ra rồi.

      Mạnh Yên chọn cánh gà, từ từ gậm. Thỉnh thoảng ăn cái này thấy rất ngon nhưng ăn thường xuyên lại ngán.

      Diệp Thiên Nhiên cầm cái bánh hambuger cắn từng miếng, ăn ngon lành. Mạnh Yên thấy cảm giác cũng muốn ăn, song cũng rời tầm mắt bị lôi cuốn.

      có cách nào, ra thích ăn hambuger, giống như thích ăn mì ăn liền nhưng thấy người khác ăn ngon lành, nhịn được xin chén ăn lại cảm giác ăn ngon, chỏ có thể ăn hai đũa rồi bỏ.

      ''Muốn ăn?'' Diệp Thiên Nhiên cúi đầu ăn lại để ý tâm tình của , điểm này lại khiến người ta khó có thể tưởng tượng, chẳng lẽ lúc ăn còn có tinh thần quan sát sao/

      '' muốn ăn''. Ngoài miệng Mạnh Yên như vậy, ánh mắt lại nhn2 chầm chầm cái hambuger đó rồi chảy nước miếng, nhìn qua giống như ăn rất ngon.

      ''Cho em ăn miếng đó''. Diệp Thiên Nhiên hào phóng đưa hambuger trong tay đến bên miệng .

      Cả người Mạnh Yên cứng đờ, có bệnh sạch , ăn cùng đồ ăn với người ta. Điểm này biết ! trộm trộm nhìn cái, gương mặt thản nhiên bình tĩnh, chẳng lẽ nhất thời quên mất.

      '' cần, ăn ''. Mạnh Nhiên lắc đầu, ''Em thích ăn cái này''.

      '' biết, chẳng qua phải em thèm sao? Cắn miếng cho đỡ thèm''. Lời rất thẳng thắn.

      Thấy bộ dạng chính nhân quân tử, Mạnh Yên khỏi thầm mắng mình mọn , nhịn lại nhẫn, vẫn chịu nổi hấp dẫn đành hung hăng cắn miếng to. Hừ, có gì ngon.

      Thấy phồng hai má, tầm mắt Diệp Thiên Nhiên nhìn chỗ cắn, học bộ dạng của hung hăng cắn miếng to, lỗ tai lại nóng lên.

      Chờ Mạnh Yên nuốt xong thức ăn, ăn cánh gà trong tay mình, đột nhiên nhớ tới điều gì, ngẩng đầu lên, '' họ, ăn hambuger xong rồi?''

      ''Ừa''. Diệp Thiên Nhiên cũng ngẩng đầu lên, ăn viên gà, ''Sao?''

      '' có, có gì''. Mạnh Yên kêu lên trong lòng, động tác người này quá nhanh, còn muốn xé phần mình ăn ra vứt . Chẳng qua này… cũng quá…quá chú ý vệ sinh, quên , ăn cũng ăn vào trong bụng, còn có thể làm thế nào?

      Diệp Thiên Nhiên trộm nhìn , khóe miệng hơi mím lại.

      Ăn uống no nê rồi gói những món chưa ăn xong lại. Phương Phương muốn đến quảng trường Nhân Dân chơi, mọi người có ý kiến nên cùng .

      quảng trường du khách đông đúc, rối rit chụp hình lưu niệm, còn có rất nhiều bồ câu màu trắng, bọn chúng cũng sợ người, du khách cho chúng ăn còn để cho họ chụp hình.

      Mọi người mở to hai mắt nhìn đám bồ câu kia, mới vừa đến gần, những con bồ câu kia bay lên cũng có những con đứng lại, còn có con to gan đậu tay bọn họ. Khiến cho mọi người thích thú nheo mắt lại cười.

      Phương Phương kêu lên, '' Tiểu Yên, chúng ta cũng mua đồ cho bọn chúng ăn .

      Giang Vũ cười rực rỡ gật đầu, chạy nhanh mua.

      ''Ai, tiểu Vũ''. Mạnh Yên kịp ngăn cậu lại, trong lòng quýnh lên, sao cậu ta lại vội vã như thế, đẩy Diệp Thiên Nhiên, '' họ. mau cùng , đừng để cậu ấy bị lạc''. Giang Vũ chưa từng tới đây, hơn nữa cậu rành tìm phương hướng. Ở đây nhiều xe, nhiều người, xảy ra chuyện gì tốt.

      Diệp Thiên Nhiên yên lòng nhìn hai người bọn họ, ''Hai em ở lại vấn đề gì chứ?'' Để hai bé ở lại chỗ này, cũng yên tâm.

      ''Bọn em chạy lung tung, amu ''. Mạnh Yên vội vã vẫy tay, ''Đến lúc đó mất dấu hỏng''.

      Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới đuổi theo chấm đen trước mặt, em trai ngốc này, mua đồ cần gì phải gấp gáp? Còn chạy nhanh nữa, cậu biết chạy mua ở đâu sao?

      Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy bọn họ trở lại, Mạnh Yên lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây, Phương Phương sốt ruột, ''Là tớ tốt, lại những lời kia? Tiểu Yên sao chứ?''

      '' có, họ cũng rồi, có việc gì''. Tuy như vậy, mặt Mạnh yên khó nén nóng nảy, rướn cổ lên nhìn chầm chầm hướng bọn họ .

      Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng vẫn thấy hình bóng họ xuất . Trong mắt Lâm Phương Phương rưng rưng nước mắt, sắp gào khóc.

      Mạnh yên lo lắng như kiến bò trong chảo nóng, tới lui tại chỗ. Lúc này nếu có điện thoại di động tốt, có chuyện gì gọi điện thoại liên lạc, cũng tốt hơn đứng chỗ này giương mắt nhìn.
      Last edited by a moderator: 7/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29 :

      Khi hai người kia bỗng nhiên xuất xa xa trong tầm mắt, Mạnh Yên thở phào nhõm đồng thời vừa tức giận, sao thế?

      "Tiểu Vũ, họ, hai người đâu vậy? Hại bọn em lo lắng muốn chết." Phương Phương nhào tới kêu lên.

      "Xin lỗi, bọn còn mua đồ uống." Gương mặt Giang Vũ áy náy, " đường có người quay phim truyền hình, bọn tớ đứng lại xem chút." Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy, khó tránh khỏi tò mò muốn xem.

      "Ở đâu? Đẹp ? Tớ cũng muốn xem." Ánh mắt Phương Phương sáng lên, lần đầu mới nghe chuyện mới mẻ như vậy, cũng muốn tham gia náo nhiệt.

      Chỉ có Mạnh Yên đứng tại chỗ hai tay đan lại nhàn nhạt nhìn bọn họ.

      "Cũng quay xong rồi." cũng là người có lỗi, nỡ rời khỏi đó.

      Diệp Thiên Nhiên tới bên cạnh Mạnh Yên, đưa bình nước cho , gương mặt lấy lòng, "Khát , uống nước ."

      "Em khát." Mạnh Yên xoay người, trong lòng cực kỳ sợ hãi, sợ hết hồn hết vía chờ đợi, sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, ngược lại bọn họ còn muốn xem náo nhiệt. Có cái gì hay mà xem?

      "Đừng tức giận, lần sau chú ý." Diệp Thiên Nhiên đến gần .

      " cần." Mạnh Yên bĩu môi, " có lần sau." bao giờ ... chơi cùng bọn họ nữa.

      "Đừng mà." Diệp Thiên Nhiên ra lời này, trong lòng nóng nảy, "Là tốt, lần sau nhất định để chuyện xảy ra như vậy.

      "Hừ." Mạnh Yên muốn để ý đến , biết ghét nhất chờ đợi, nhưng vẫn để cho lo lắng chờ đợi, thể tha thứ.

      "Tiểu Yên, bảo đảm, tuyệt đối có lần sau." Diệp Thiên Nhiên gấp đến đổ mồ hôi, nên cảm thấy tò mò mới lạ, lần này thảm rồi. Liên tục dỗ , biết phải làm gì để có thể khiến hết giận mà cười đây.

      Phương Phương nhìn bọn họ, có chút kinh ngạc, "Tiểu Vũ, họ cậu thay đổi? Sao ấy lại sợ Tiểu Yên như vậy?" Trước kia cũng có như vậy. Bình thường sắc mặt chỉ là bình thản nhìn các , mở miệng giải thích cái gì, đừng là mở miệng dỗ dành.

      "Ai biết." Giang Vũ cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người kia, trong lòng có hơi cổ quái.

      ---

      Đến ghi danh ở trường trung học ngày đầu tiên, Diệp Thiên Nhiên quyết định làm chỉ huy trước, đưa bọn họ vòng trong sân trường cho quen.

      Kiểm tra mới biết Mạnh Yên ở lớp , Lâm Phương Phương và Giang Vũ ở lớp ba, nhưng Mạnh Yên buồn bực.

      "Đừng vậy, chỉ cách lớp học, có chuyện gì cứ đến tìm tớ." Phương Phương an ủi, nếu như có thể, cũng muốn tách ra với Mạnh Yên.

      "Chỉ có mình tớ đơn, tớ muốn." Vẻ mặt Mạnh Yên đưa buồn bã .

      "Đừng vậy, bọn tớ cũng có cách." Giang Vũ buông tay, "Dù sao đến lớp học mới cũng có bạn mới."

      "Nhưng mà..." có hứng thú với bạn mới.

      "Mạnh Yên, chúng ta học cùng lớp." Bạn học La Vĩ ra từ phòng học, hào phóng chào hỏi.

      Mạnh Yên bận rộn thu hồi vẻ mặt, cười , "Lớp trưởng, là khéo." [lamlam+ddjj33nd44nl33qujjd00n]

      "Mạnh Yên, lần này chúng ta có thể tiếp tục so thành tích học tập." Ánh mắt La Vĩ vẫn dính vào người .

      "Được." gật đầu đồng ý, vẫn có thể xem cậu là đối thủ đáng gờm. Quá mạnh mẽ hoặc quá yếu cũng khiến cho người ta hăng hái, chỉ có kỳ phùng địch thủ ngang tài ngang sức, lúc này mới khiến cho người ta kích thích.

      "Vậy lấy sách , còn muốn đến trung học cấp hai lấy sách." Diệp Thiên Nhiên mím môi mở miệng cắt đứt, "Tiểu Vũ và Phương Phương ở chỗ này xem sách, chờ bọn quay lại." ghét dáng vẻ Mạnh Yên cười với người khác, điều này khiến cho cảm giác chướng mắt.

      Mạnh Yên chỉ kịp cười với La Vĩ, rồi bị kéo tay bước nhanh rời , "Gấp cái gì, chắc chắn đến kịp."

      " chuyện với loại người đó có gì tốt?" Diệp Thiên Nhiên bụng tức giận, "Em quên lần trước cậu ta hại chúng ta rơi xuống nước?"

      "Nhưng chuyện kia cũng phải là lỗi của cậu ấy, cậu ấy vô tình." Mạnh Yên giải thích vì La Vĩ, "Lúc ấy thuyền rất nhiều người, ai biết..."

      "Làm sao em biết thế?" Diệp Thiên Nhiên lập tức cả giận, giọng to hơn mấy lần, " ràng là cậu ta hại chúng ta, em còn giải thích thay cậu ta, em có ý gì?"

      " họ, làm sao vậy?" Mạnh Yên hoảng sợ, "Em cứ thế, sao lại lớn tiếng như vậy?" thích nhất là cãi nhau với người khác, cảm thấy lớn tiếng kêu la rất lãng phí thời gian.

      Thấy gương mặt vô tội, Diệp Thiên Nhiên buông tay ra, cúi đầu tăng nhanh tốc độ để ý tới , vọt tới trong phòng học nhận sách. Bạn học giúp thầy giáo phát sách bị gương mặt tức giận của dọa sợ, bạn học mới là hung dữ!

      Mạnh Yên bị bỏ lại, trong lòng tủi thân, người này sao vậy? Tự nhiên tức giận ? đâu có sai? mọn vậy sao? Càng nghĩ càng tủi thân, dậm chân xoay người, ngược lại hướng của . \\dddlllqqqddd//

      Diệp Thiên Nhiên nhận sách xong, hơi nguôi giận. Ra khỏi phòng học từ từ tới, lâu cũng thấy chạy tới, trong lòng hoảng hốt, dù tốc độ nhóc kia có chậm cũng tới, chẳng lẽ xảy ra chuyện? Nhìn chỗ cãi nhau lúc nãy, hỏng bét, cũng có ai, đâu rồi?

      Nhìn vòng trong trường cũng thấy người, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên, chạy tới khu nhận sách năm nhất. Phương Phương và Giang Vũ đều ở đây, duy chỉ thấy Mạnh Yên.

      "Tiểu Yên đâu?" buột miệng, đảo mắt nhìn xung quanh.

      Lâm Phương Phương kỳ quái hỏi, " phải cùng với sao? Sao lại hỏi bọn em?"

      "Em ấy tới?" Gương mặt nóng nảy.

      " có tới, sao vậy?" Phương Phương cảm thấy trận bất an.

      " mình em ấy chạy , cũng với tiếng." Diệp Thiên Nhiên sốt ruột, nhóc này cũng quá cáu kỉnh." cách nào tìm thấy."

      " họ, sao lại bắt nạt Tiểu Yên?" Gương mặt Phương Phương biến sắc công kích .

      " đâu có?" Diệp Thiên Nhiên thể tin được nhìn ,” có bắt nạt..." Chẳng qua . . . Chẳng qua có hơi lớn tiếng.

      "Tiểu Yên tuy hơi nóng nảy, nhưng chuyện cũng để ở trong lòng, cũng tranh cãi." Phương Phương tức giận nhìn chằm chằm , "Nếu như phải là chọc cậu ấy tức giận, cậu ấy tiếng nào rời sao?"

      Diệp Thiên Nhiên vốn luôn luôn tự trách mình, nghe lời này trong lòng càng khó chịu.

      "Phương Phương đừng nữa, chúng ta nhanh tìm ." Giang Vũ cũng lo lắng, bận rộn cắt đứt bọn họ.


      Phương Phương cũng mở to mắt nhìn cậu, ba người tách ra tìm, đến trưa cũng tìm được người.

      Ba người buồn rầu, Diệp Thiên Nhiên thân nóng bức đổ mồ hôi, cả người giống như mới tắm xong. Gương mặt Phương Phương đỏ bừng, thở hồng hộc. trán Giang Vũ chảy mồ hôi ròng ròng.

      "Có thể Tiểu Yên về nhà?" Trong đầu Giang Vũ chợt lóe lên.

      Lời khiến tỉnh táo lại, Diệp Thiên Nhiên sáng suốt, " về nhà tìm em ấy, các em về trước , những sách này cầm về nhà giúp ." Đưa sách vào trong lòng Giang Vũ, rồi chạy như bay.

      "Hay chúng ta cứ ở lại xem, nhỡ có ở nhà..." Phương Phương có chút yên lòng.

      "Cũng về nhà." Giang Vũ lau đầu mồ hôi, "Tớ mệt chết được, vừa đói vừa khát..."

      "Được rồi, đừng nữa." Phương Phương nghe cậu lải nhải muốn nhức đầu, nhanh chóng giơ tay đầu hàng, "Chúng ta về nhà."

      "A thím, Tiểu Yên về nhà rồi sao?" Diệp Thiên Nhiên chạy vào trong cửa tiệm, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm.

      "Về rồi, ăn cơm." Lý Thiến chỉ vào bên trong, mới nãy bà thấy con tay bĩu môi trở về, hỏi sách đâu? để ở chỗ Phương Phương. Bà đoán có thể là cãi nhau.

      Vừa dứt lời, Diệp Thiên Nhiên giống như như gió cuốn qua, để lại Lý Thiến hiểu chuyện gì.

      Thấy bình yên ngồi ở trước bàn cơm, tâm tình Diệp Thiên Nhiên hốt hoảng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chẳng qua lại nóng nảy, "Em còn ăn cơm được?"

      Mạnh Yên sớm quên chuyện sáng nay, vốn định chào . Nghe lời này chợt nhớ tới chuyện lúc sáng, nghiêm mặt để ý tới , cúi đầu ăn cơm.

      "Em…em có ý gì? Tại sao có thể tiếng bỏ chạy về nhà chứ?" Diệp Thiên Nhiên vừa tức vừa giận, "Em có biết tìm em ở trường rất lâu ." {lamlam+d/d/l/q/d}

      " có thể tìm." Mạnh Yên tức giận , người này sao lại chuyện có đạo lý? ràng là đúng, là cố ý bỏ ở lại.

      Diệp Thiên Nhiên bị nghẹn, "Em . . Con nhóc có lương tâm."

      "Em có lương tâm nên bị ghét, từ nay về sau có thể cần để ý em." Thấy như vậy, Mạnh Yên tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm , "Chúng ta tuyệt giao."

      Diệp Thiên Nhiên tức muốn hộc máu, mệt mỏi tìm giờ thành như vậy, thể nhàng mà phải nặng lời sao? Còn nhẫn tâm ra lời tuyệt tình như vậy. "Đây là em , hối hận."

      "Là em , tuyệt đối hối hận." Mạnh Yên cố ý chọc giận , múc từng muỗng cơm ăn, nhìn .

      Diệp Thiên Nhiên thấy như vậy, khí huyết dâng trào, cắn răng, vung tay xoay người rời .

      Lúc này Mạnh Yên mới nâng mắt lên thấy bóng lưng xa, trong lòng đột nhiên khó chịu, có khẩu vị. Ném chén đũa gục xuống bàn, trong mắt hơi ấm.

      Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, người nào cũng chịu nhận sai. Né tránh lẫn nhau, nếu tránh được xem như thấy nhau, tuyệt đối chủ động mở miệng chuyện. Giang Vũ và Phương Phương cố gắng hòa giải, nhưng hiệu quả.

      Suốt tuần, hai người này cứ như vậy, cũng để ý đến người khác. Ngày thường vừa vừa cười, ăn uống rất vui vẻ. Bây giờ nhìn nhau, xem như khí.

      Giang Vũ thảm nhất, cả người Diệp Thiên Nhiên lạnh lùng khiến cho người bên cạnh cũng phải nhượng bộ, nhưng cậu lại tránh được.

      "Phương Phương, nghĩ cách để bọn họ làm hòa ." Vẻ mặt Giang Vũ u sầu, "Tiếp tục như vậy nữa, nhìn gương mặt lạnh lùng của họ tớ ăn nổi."

      "Tớ có cách gì chứ, bọn họ thông minh hơn tớ." Phương Phương bất đắc dĩ nhún nhún vai, kéo bọn họ đến, cũng , trêu chọc bọn họ chuyện, bọn họ cũng để ý tới. |d-d-l-q-d-lamlam|

      "Người thông minh cũng có nhược điểm, hai người này cũng là, có gì mà phải ầm ĩ chứ?" Giang Vũ ra sức nắm tóc, làm cho rối loạn, " đúng, có ầm ĩ, là chiến tranh lạnh. Bọn họ ảnh hưởng đến chúng ta, đáng ghét."

      "Cậu đừng lảm nhảm nữa, mau suy nghĩ tìm cách ." Phương Phương đẩy cậu.

      Cậu có cách gì chứ? Chưa bao giờ cậu gặp phải chuyện này, hai người kia quen biết cũng nhiều năm, cho tới bây giờ có cãi nhau, nhưng sao lần này lại cãi nhau rồi giận lâu như vậy? Điều này khiến cậu nghĩ mãi thông. Ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên kêu lên, "Có, tớ nghĩ ra rồi." "d.d.l.q.d-lamlam"

      "Là cách gì?" Phương Phương mừng rỡ, ánh mắt phát sáng.

      Giang Vũ mấy câu bên tai , ngừng gật đầu, trong mắt đều là ý cười.
      Last edited by a moderator: 10/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30 :

      Buổi sáng chủ nhật, Mạnh Yên từ từ gắp thức ăn vào trong miệng.

      "Tiểu Yên, xong rồi." Phương Phương chạy vào nhà họ Mạnh kêu to, thanh chói tai khiến đôi đũa trong tay Mạnh Yên cũng rơi đất.

      "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Mạnh Yên có chút bất đắc dĩ cúi người xuống nhặt đũa lên, mới vừa ăn được miếng điểm tâm.

      " họ ngã bệnh." Gương mặt Phương Phương sốt ruột, giọng vô cùng gấp gáp, " chịu uống thuốc chịu bệnh viện khám bệnh, cậu mau khuyên ấy ."

      "Cái gì?" Mạnh Yên chợt đứng lên, "Sức khỏe ấy luôn luôn rất tốt, sao lại ngã bệnh?"

      "Có thể tâm trạng vui, nên sức khỏe. . . cũng tốt." Phương Phương đảo mắt, " ấy chính là như vậy, bệnh bệnh, ai biết được."

      "Tại sao vậy? ..." Trong lòng Mạnh Yên hoảng loạn có chú ý tới nét mặt của bạn, nghĩ thầm: Người nọ rất cố chấp, ngã bệnh lại khám, vậy phải làm sao bây giờ?

      "Mau theo tớ." Phương Phương vừa kéo tay của vừa chạy ra ngoài, "May ra cậu , có thể ấy nghe."

      Lòng Mạnh Yên như lửa đốt chạy tới nhà họ Giang, Giang Vũ chờ ở ngoài cửa.

      "Tiểu Vũ, họ cậu đâu?" Mạnh Yên nhìn vòng, thấy ai.

      Giang Vũ chỉ vào lầu, " ấy ở trong phòng, chịu rời giường bệnh viện, ..."

      đợi xong, Mạnh Yên xông thẳng hướng Diệp Thiên Nhiên gian phòng. Bởi vì quá nóng lòng, căn bản có chú ý tới phía sau hai người dừng bước, lộ ra cười gian.

      Rèm cửa sổ quá dầy, bên trong gian phòng mảnh mờ tối. Mạnh Yên theo tầm mắt mông lung nhìn tới chiếc giường, "Này, họ."

      Diệp Thiên Nhiên ngủ, chẳng qua là ngẩn người. Lúc ở trong phòng nghe tiếng bước chân của , trong lòng có chút vui sướng, tìm đến giảng hòa sao? Mấy ngày nay chiến tranh lạnh khiến cho cả người được tự nhiên, trong lòng vắng vẻ…

      Mạnh Yên chạy tới mép giường, '' họ, sao rồi? Thấy khó chịu ở đâu?''

      Diệp Thiên Nhiên hiểu, cái gì khó chịu?

      '' họ, họ, nghe thấy em ?'' Mạnh Yên đẩy , thấy có phản ứng trong lòng sốt ruột: ''Mau bệnh viện, ngã bệnh nên khám bác sĩ''.

      Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới chợt hiểu ra, ra là…Nhất định là bọn Giang Vũ làm chuyện tốt. Miệng giật giật chuẩn bị muốn chuyện, nhưng trong đầu có ý nghĩ thoáng qua, giả bộ ngủ lên tiếng như cũ.

      Mạnh Yên cũng sốt ruột, tại sao gọi lại phản ứng? Thảm rồi, có phải sốt quá nên ngất rồi? Nghĩ như vậy, tay tìm kiếm trán của .

      Chẳng qua là ánh sáng quá mờ, chỉ sờ tới chỗ ấm, cũng biết sờ tới chỗ nào?

      Lòng Diệp Thiên Nhiên ngứa ngáy, giống như có con gì bò tới bò lui trong lòng.

      '' họ, lên tiếng , họ? Mạnh Yên sờ tới sờ lui mặt , hình như là lỗ mũi, hình như là mắt, vậy cái này có phải là cái trán?

      ''Sao em ở đây?'' Bây giờ Diệp Thiên Nhiên nhịn được.

      '' họ, tỉnh, Mạnh Yên vui mừng, ''Cảm thấy chỗ nào thoải mái, em dẫn khám bệnh''.

      Diệp Thiên Nhiên lạnh lùng , '' ngã bệnh, liên quan gì tới em?'' Trong lòng lại rất vui vẻ, coi như nhóc này còn có chút lương tâm.

      ''Sao lại vậy, chút cũng biết điều, có chuyện gì chờ sau kho khỏi bệnh hãy ''. Mạnh Yên sờ tới cánh tay của , ơ, hình như là mặc áo…

      ''Sờ lung tung cái gì?'' Cả người Diệp Thiên Nhiên tê rần, ngoài miệng lại nữa điểm chịu yếu thế.

      ''Em đâu có sờ lung tung'' Mạnh Yên đỏ mặt, chẳng qua tối quá nhìn thấy, quan tâm , ''Em muốn đỡ ngồi dậy''.

      '' cần em đỡ'' Giọng Diệp Thiên Nhiên cứng rắn.

      '' này... tức chết được, mau dậy '' Mạnh Yên hung dữ ngắt cái lên tay .

      ''Này, đau quá, đau'' Diệp Thiên Nhiên nhe răng há miệng kêu lên.

      ''Biết đau, vậy còn được, có bị sốt mà hồ đồ'' Tay Mạnh Yên càng dùng sức, ''Rời giường, đến bệnh viện''.

      '' phải em muốn để ý sao? Bây giờ xem là gì?'' Diệp Thiên Nhiên ủy khuất nghẹn khí.

      ''Những chuyện này chờ hết hãy , được ?'' Mạnh Yên tức muốn chết, gấp gáp vì bệnh như vậy. lại quan tâm mà lôi thôi. Có lầm hay ? Ai mới là bệnh nhân?

      '' được, ràng trước'' Diệp Thiên Nhiên xem xét tình hình thế nào, tự nhiên chịu bỏ qua.

      '''' Mạnh Yên muốn bóp chết .

      Diệp Thiên Nhiên càng lên mặt, '' phải ghét sao? phải là muốn để ý sao? Em còn tới làm gì?''

      ''Ai, sao em lại ghét '' Mạnh Yên vỗ cái lên người , phát ra tiếng vang ràng, ''Là để ý em''

      ''Nào có? Là em để ý ''

      '' ràng là ''.

      Hai người trẻ con đẩy tới đẩy lui, đột nhiên Mạnh Yên phát hien65co1 cái gì đúng, kê lên, '' phải ngã bệnh sao? Sao còn có tinh thần như vậy?''

      ''Ai ngã bệnh?'' Trong giọng Diệp Thiên Nhiên có ý cười.

      Lúc này Mạnh Yên mới phát , nắm quả đấm trong lòng tức giận, ''Nếu còn chuyện gì em ''. Hai tên khốn khiếp kia chờ , thế nào cũng phải xử lý bọn họ mới được.

      ''Muốn ?'' Cũng dễ dàng như vậy. Diệp Thiên Nhiên đưa tay dùng chút lực, cả người đều nằm người . ''Trước chuyện ràng ''.

      ''Buông em ra'' Mạnh Yên tức giận nghiến răng nghiến lợi, đây cũng là tên khốn kiếp, '' với em có gì đáng .''

      '' có gì đáng ?'' Diệp Thiên Nhiên biết Mạnh Yên quan tâm , tâm tình phấn khởi, bắt đầu trêu chọc , '' xin lỗi tha thứ cho em''.

      ''Thúi lắm'' Khí huyết Mạnh Yên mở miệng thô bạo.

      Diệp Thiên Nhiên cười tủm tỉm , ''Sao lại tục như thế?''

      '' còn như vậy?'' Mạnh Yên tức giận, ''Ghét, buông em ra''.

      '' thả, em xin lỗi '' Lúc này Diệp Thiên Nhiên lại giống người vô lại, ôm chịu buông tay.

      ''Có lầm hay ? Là đúng'' . Mạnh Yên đối với chuyện đổi trắng thay đen mà tức giận phát điên, muốn đánh trận, ''Là để ý em trước, là lớn tiếng mắng em, là …''

      ''Lúc nào lớn tiếng mắng em?'' Diệp Thiên Nhiên vừa nghe, mặc kệ, ''Em còn vu oan ''.

      '' còn đổ thừa'' Đầu óc Mạnh Yên trở nên hỗn loạn, bất chấp chỗ nào há miệng cắn.

      nhóc xấu xa này, lại cắn người, còn cắn mạnh như vậy, là chó sao? Nhưng chẳng biết tại sao, tim lại ngọt ngào, hạnh phúc. nhúc nhích bởi vì cắn, bởi vì phát tiết.

      Cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi, Mạnh Yên mới nhả răng ra. ''Hừ xem còn dám đổ thừa ? Đây là trừng phạt''.

      Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác

      Chương 30 tiếp theo

      ''Đây là trừng phạt?'' Giọng của có quá nhiều cảm xúc, giống như vui mừng, giống như buồn cười lại giống như biết làm sao, ''Vậy cũng tốt, nhưng mà sau này em đừng nên dùng chiêu này với người khác''.

      '' cho rằng ai cũng đáng ghét giống sao?'' Mạnh Yên để ý, ngay cả nằm người cũng phản ứng. Ở trong lòng cũng giống như người thân và bạn bè.

      ''Được, đáng ghét nhất, xin lỗi, là tốt''. Diệp Thiên Nhiên ngửi được mùi hương thơm ngát của , trong lòng mềm mại, chủ động nhượng bộ, ''Nhưng mà em phải đồng ý với , sau này được cắn người khác''.

      ''Em có bệnh, sao lại cắn người khác? nhận lỗi, em rất hào phóng tha thứ cho ''. Mạnh Yên được tiện nghi còn khoe mẽ.

      Diệp Thiên Nhiên liếc mắt, ''Vậy đa tạ Mạnh đại tiểu thư.

      '' cũng vô dụng, em muốn thực tế'', Mạnh Yên thấy xin lỗi cũng hết giận, cảm thấy đói bụng.

      ''Em muốn gì?'' Bộ dạng Diệp Thiên Nhiên mặc cho người ta trừng phạt khiến Mạnh Yên khẽ phấn khích.

      ''À, mời em ăn hoành thánh và sủi cảo''. đột nhiên muốn ăn những thứ này, mùi vị hoành thánh và sủi cảo trong nước dùng ngon miệng hòa tan với mùi thơm ngào ngạt, mới suy nghĩ chảy nước miếng. đứa bé ngoan, muốn ăn đơn giản để tiết kiệm.

      “Em chưa ăn điểm tâm?”.

      “Ăn cái gì?” Mạnh Yên bĩu môi”, sáng sớm Phương Phương đến gạt em, làm hại em cũng có thời gian ăn”.

      “Vậy à.” Diệp Thiên Nhiên đau lòng, “Vậy hai chúng ta đ ăn, mời hai tên lừa gạt kia ăn.”

      “Ha ha, ý kiến hay.” Mạnh Yên chỉ cần nghĩ tới nghênh ngang ăn đồ ngon trước mặt bọn họ, thấy bộ mặt tội nghiệp của họ khỏi cười ra tiếng. “Có thể buông tay được chưa?”

      vất vả mời làm hòa, Diệp Thiên Nhiên dám chọc giận , mặc dù cảm giác ôm vào trong ngực tốt, nhưng vẫn nỡ buông tay.

      “Em xuống trước, thay quần áo nhanh lên”. Mạnh Yên rời , Diệp Thiên Nhiên nhìn chầm chầm bóng lưng mơ hồ kia, tâm tính tốt lên.

      họ, Tiểu Yên đừng như vậy”, Giang Vũ đáng thương theo phía sau gọi.

      Mạnh Yên cười híp mắt quay đầu lại, gương mặt vô tội, “Ai da, sao cậu còn theo? mời hai người ăn, mau ở nhà .”

      “Tiểu Yên, chúng ta là bạn tốt, sao cậu có thể đối xử với bọn tớ như vậy?” Phương Phương kéo tay của , mặt còn cười nịnh bợ, “ Dẫn chúng ta cùng ăn nữa”

      cần.” Mạnh Yên cười rực rỡ, cố ý chọc giận bọn họ, “Hai người đều lừa gạt, sao tớ phải mời hai người ăn chứ.”

      “Sau này tớ bao giờ…lừa cậu nữa.” Phương Phương vỗ ngực đảm bảo, “Tiểu Yên, có được vậy? Mời chúng ta cùng , dù sao cậu cũng có tiền.”

      “Lần này là họ mời, phải là tớ.” Mạnh Yên chớp mắt vài cái, “Cậu năn nỉ tớ cũng vô dụng.”

      ấy nghe lời cậu, có được ? Tiểu Yên” Lúc này Phương Phương bắt đầu dây dưa.

      Mạnh Yên đảo mắt, hai người này lại quấn lấy, chẳng qua cầu xin rất lâu, cũng trêu cợt đủ rồi. “Được rồi, nếu như còn có lần sau, cậu…hừ”

      Ba tiếng hừ lạnh khiến Phương Phương chảy mồ hôi lạnh, “Quyết có lần sau.”

      Giang Vũ thấy Mạnh Yên mềm lòng, cũng lại gần, “Tớ cũng có lần sau.”

      Mạnh Yên cũng khách khí với cậu, lấy tay gõ gõ đầu của cậu, “Nghe kế này là cậu nghĩ ra, hả?”

      tiếng “hả” kéo dài, cả người cậu run rẩy, trợn mắt nhìn Phương Phương, kẻ phản bội này, “Tớ sai rồi, lần sau dám.”

      Mạnh Yên cũng chơi , lòng từ bi bỏ qua cho bọn họ, “Được rồi, cùng chứ.” Dù sao phải là bỏ tiền, nhiều người ăn cùng, cũng có ý kiến.

      Diệp Thiên Nhiên nhìn ba người bọn họ vui đùa ầm ĩ, khóe miệng cũng cong lên.
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :