1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng điểm giang sơn - Ngư Nghiệt (144 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]

      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com
      Tác giả: Ngư Nghiệt
      Editor: Kún
      Thể loại: Cổ đại, HE.
      Số chương: 144

      Văn án
      Cát vàng đầy trời, gió tanh mưa máu, chiến mã rong ruổi, ngân thương cuồng đao.
      Nàng, là Phượng Diệu công chúa hay Tuyết Hồn tướng quân.
      , Ám Long tướng quân cũng là Tứ Hoàng tử Điểm Thương quốc.
      Đao thương tương chiến, đúng là ngang tay.
      Từ nay về sau nàng vì mà bị sỉ nhục cả đời, vì nàng mà có tỳ vết thể nào rửa sạch.
      Nhưng vì thế mà nhớ đến nhau.
      : “Hứa với nàng giang sơn này là sính lễ?”
      Nàng cười lạnh nhạt, khẽ mở đôi môi đào: “…Hoàng Thượng, nếu hứa giang sơn, ta gả cho người!”
      ngưng thần trầm tư “Để trẫm suy nghĩ. . .”
      cầu của editor, mình post mỗi ngày 1C, mấy bạn thông cảm.
      Last edited: 18/9/14
      Phong nguyet, tart_trung, mal2 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 1: Thành hôn
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com


      Đêm trăng sáng tỏ, vắng lặng, bao trùm cả vùng đất đai mênh mông, xa xa nhìn vào lung linh huyền ảo, nhưng nào ai biết dưới vùng đất đấy, mỗi tấc đất đều thấm đẫm máu tươi!

      Long Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn ánh trăng, từng áng mây nhàng lướt qua mắt nàng, đơn, lẻ loi! Hít hơi sâu, cỗ huyết tinh ùa vào, kích thích dừng dây thần kinh của nàng, trong đầu nàng lại ngừng xoay chuyển từng màn từng màn chiến đấu cùng Triệu Vũ Quốc sáng hôm nay…

      Từ trước đến nay, nàng mạnh mẽ, nàng kiêu ngạo, ngờ hôm nay lại chỉ có thể đánh ngang tay với . Ngang tay – nhưng đối với nàng, đây chính là bại!

      Càng nghĩ càng khó chịu, phẫn nộ, bực tức mà nàng kìm chế trong lòng càng lúc càng dâng cao, Long Tuyết Dao khẽ nhíu mày, nàng ngày thường, khi còn mặc giáp bào, dáng người yểu điệu thướt tha, chỉ có điều, chân mày lệ khí quá nặng, khiến người phải đau lòng.

      trầm tư suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng binh lính bên ngoài doanh trướng truyền vào:

      - Khởi bẩm công chúa, Trương công công đến!

      Long Tuyết Dao hết sức kinh ngạc, Trương công công là thái giám thân cận bên cạnh phụ hoàng, giờ phút này lại đến đây, nhất định là phụ hoàng có việc rồi.

      suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng lạnh giọng :

      - Truyền!

      Trương công công tiến vào doanh trướng, hướng nàng hành lễ, :

      - Tiểu nhân tham kiến công chúa!

      Long Tuyết Dao thấy vẻ mặt háo sắc của khỏi khó chịu, nhàn nhạt hỏi:

      - Công công đến đây gấp như vậy là vì truyền khẩu dụ của phụ hoàng?

      Trương công công kia vội rút từ cổ tay áo ra bức mật hàm, cung kính dâng lên Long Tuyết Dao, đến giờ phút này nàng mới cẩn thận nhìn , Trương công công thân áo bào đầy bụi đất, hẳn là đường ngừng thúc ngựa cấp bách chạy đến đây, việc này càng làm cho nàng ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc, nàng liền gấp rút mở bức mật hàm.

      Chỉ thấy bên trong vỏn vẹn có hàng chữ:

      - Phụ hoàng nhớ hoàng nhi, nhanh trở về!

      Nàng biết chắc chắn phụ hoàng phải vì nhớ mình mà muốn mình trở về, nhất định trong cung xảy ra chuyện nên phụ hoàng mới triệu kiến mình lạ lùng như vậy, nàng nhìn thoáng qua Trương công công vẫn cúi đầu, vội hỏi:

      - Phụ hoàng có bảo ngươi nhắn gì với ta ?

      Trương công công :

      - Hoàng Thượng chỉ chữ.

      - Chữ gì?

      - Hồi!

      Long Tuyết Dao trầm tư suy nghĩ: “ Ta thân ở chiến trường, thắng bại còn chưa phân , triệu hồi chủ tướng trở về là điều tối kị của binh gia, phụ hoàng cái đạo lý này sao, nhưng vì cái gì còn muốn mình trở về?”

      Nàng cẩn thận suy nghĩ, trong giây lát tức bừng tỉnh, trong lòng sáng tỏ: “Tấn quốc và Điểm Thương quốc giao chiến lâu, khó mà dễ dàng phân định thắng bại, đối với hai đại quốc đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, chiến càng kéo dài quốc gia càng bị ảnh hưởng nặng nề, nếu hai nước còn tiếp tục chiến tranh khó tránh khỏi bị nước thứ ba ngư ông đắc lợi, cho nên phụ hoàng mới bảo mình quay về, có lẽ giữa phụ hoàng đạt được hiệp nghị nào đó với Điểm Thương quốc, còn vấn đề người chỉ mập mờ bảo nàng thu binh, nhất định là Hội Trưởng Lão xảy ra chuyện…

      Long Tuyết Dao liền an bài nơi cho Trương công công nghỉ ngơi sau đêm nghỉ mang tin tức đến đây, sau khi an bài ổn thỏa hết mọi thứ, nàng liền mang theo đội quân lên đường trở về thành An Dương.

      Cả đội quân liên tục ngừng nghỉ suốt mấy ngày liền, cuối cùng hoàng cung lộng lẫy nguy nga cũng lờ mờ xuất trước mắt nàng: “ bao lâu rồi nhìn thấy? Năm năm rồi sao…” Nhiều năm liền về hoàng cung, giờ phút này tâm tình nàng có chút kích động.

      Ngự lâm quân thủ thành thấy nàng thân giáp bào màu bạc ngừng giục ngựa chạy đến, trong đầu suy nghĩ biết đây là ai, đột nhiên thấy cửu tiết tiên (roi chín khúc) có khảm thủy tinh màu đen tay nàng, tức thừ người ra.

      Đó là Dạ Mị Roi, là vật mà bất cứ ai trong Tấn quốc cũng biết, chủ nhân của nó chính là vị công chúa dũng cảm nhất, xinh đẹp nhất của quốc gia, Long Tuyết Dao. Vì thế, Ngự lâm quân chút do dự lập tức mở cửa cho nàng vào thành.

      Còn nàng ngừng giục ngựa thấy cổng thành mở đột nhiên ngừng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn tên thị vệ vừa mới mở cửa, tên thị vệ bị nàng nhìn cả người dường như đóng băng lại, nhịn đường mà toàn thân run rẩy.

      đỉnh đầu truyền đến giọng lạnh lùng của Long Tuyết Dao:

      - Tại sao kiểm tra xem ta là ai mà lại mở cửa thành?

      Ba ~

      Giống như tiếng sấm đột nhiên từ trời vọng xuống, bọn thị vệ bốn phía sợ hãi phát run lên, đây là thanh tức giận của Dạ Mị roi, mà bản thân bọn thị vệ cũng biết là mình làm sai cái gì, hiểu lại làm sao chọc giận vị công chúa lãnh khốc như sương băng trong truyền thuyết?

      - Hồi bẩm công chúa… tiểu nhân nhìn thấy công chúa từ xa… nên mở cổng!

      Long Tuyết Dao cười lạnh lùng, bọn thị vệ thấy thế liền lập tức ngây ngốc cả người, nếu dùng từ “đẹp” để miêu tả nụ cười này quá là đơn giản, nụ cười lạnh lùng nhưng lại mang theo vẻ cao quý hoa lệ, đôi môi phơn phớt hồng như lấy hết thảy sắc hồng thế gian, nhưng đôi môi đấy giờ là nụ cười hết sức lạnh lùng, làm người ta dám nhìn thẳng!

      - Làm sao các ngươi biết ta là công chúa?



      Bọn thị vệ vốn vẫn thừ người ra, nghe giọng giận dữ của nàng tức phục hồi tinh thần, :
      - Hồi bẩm công chúa, là vì cái roi này trong tay người…

      Tên thị vệ còn chưa xong thấy Long Tuyết Dao vung Dạ Mị Roi lên, tức nghe thấy tên thị vệ kia kêu lên tiếng thê lương.

      roi này đánh thẳng vào mặt tên thị vệ, máu tươi lập tức chảy ra, nhưng bản thân giờ phút này cũng biết rốt cục là mình sai ở điểm nào, hai mắt mở to nhìn nàng khiếp sợ.

      - Nếu đây là đánh giặc, ngươi lấy vật đoán người, để quân địch dễ dàng tiến vào hậu quả phải chỉ là roi này!

      Long Tuyết Dao xong liền giục ngựa mà !

      Tên thị vệ máu me đầy mặt cùng những tên khác nghe nàng xong câu này lập tức hiểu ra, những lời đơn giản này đủ để ảnh hưởng đến tương lai và cả cuộc đời họ!

      Đúng vậy, nàng chính là Chiến Thần mà hết thảy dân chúng ở Tấn quốc tôn trọng, là Phượng Diệu công chúa và cũng là Tuyết Hồn tướng quân cao ngạo, lạnh lùng, đối với thuộc hạ cầu cực cao, từ khi mang binh đánh giặc đến nay vẫn bất khả chiến bại, mỗi lần giao chiến nàng đều là người tiên phong, thương làm nên chiến thắng, mỗi lần thắng lợi đều là mang đến khích lệ cùng dũng khí đến các thuộc hạ của nàng, cũng làm cho những người theo nàng tâm phục khẩu phục, chưa từng vì bản thân nàng là nữ nhi mà khinh thường!

      Nàng lòng lo lắng chạy về hoàng cung gặp phụ hoàng, mà nào có ngờ cuộc hôn lễ bất đắc dĩ đợi nàng ở đấy!

      Tiếng trống nhạc còn cách rất xa, Long Tuyết Dao giờ phút này đội mũ phượng khăn quàng vai, lẳng lặng ngồi trong tẩm cung đợi phu quân của nàng đến vén khăn lên, hồng sa che khuất tầm mắt, bây giờ trong mắt nàng đâu đâu cũng là màu đỏ, ngồi trong phòng hoa chúc chờ đợi, nàng lại lần nữa hồi tưởng lại lời của phụ hoàng.

      - Dao nhi, ngày tháng của phụ hoàng còn nhiều lắm, dựa theo quy củ của Tấn quốc, muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế phải là người cử hành đại hôn, nếu hết thảy quyền hành trở về tay Hội Trưởng Lão, hôm nay quan lại dưới trong triều đều mong con nhanh chóng thành hôn, đăng cơ, nắm giữ ngọc tỷ, còn họ Dương kia là cháu họ của mẫu hậu con, là người chúng ta có thể tin cậy…

      Vì phụ hoàng, vì giang sơn, nàng chấp nhận thành thân, hôm nay là ngày cuối cùng nàng làm công chúa, bắt đầu từ ngày mai, nàng chính thức đăng cơ kế vị, trở thành Hoàng đế thứ mười ba của Tấn quốc.

      Cánh tay ngừng vuốt ve Dạ Mị Roi, cái roi này vĩnh viễn lạnh như băng, nhưng đối với nàng, lại hết sức ấm áp, đây là thứ duy nhất mẫu hậu để lại cho nàng, còn viên thủy tinh màu đen kia, chính là vật đính ước khi xưa của phụ hoàng và mẫu hậu, cũng chỉ có duy nhất lúc này, nàng mới toát lên vẻ ôn nhu hiếm có, đây cũng là điểm hấp dẫn nhất của nàng, những gì thần bí luôn có sức hút kì lạ.

      Nếu nàng là Chiến Thần trong lòng dân chúng ở Tấn Quốc, với các nam tử nàng là người mà bất cứ ai cũng ao ước, dù biết nơi đây nguy hiểm cũng nguyện ý lao vào!

      tiếng động chợt vang lên, cánh cửa bằng gỗ lim bật mở, nam tử bước vào chính là người mà mọi người gọi là Phò mã.

      Mắt thấy dần tới, lại hết sức vững vàng, Long Tuyết Dao đoán chắc có uống rượu, đối với cái vị đại thần trong triều hẳn là chỉ khách sáo mà thôi.

      Nàng thích bị người khác xoi mói, nhìn trộm, nàng lập tức ngẩng đầu lên, tự mình vén khăn che mặt.

      Hồng sa bị vén lên, Dương Hồng Xương nhất thời bị nàng làm bất ngờ liền dại người ra, trong lòng hết sức run rẩy, thầm nghĩ: “Phượng Diệu công chúa trước giờ đều lấy mặt nạ che mặt, ta cứ tưởng vì bộ dạng nàng xấu xí nên muốn giấu , ngờ đây lại là nữ tử xinh đẹp như vậy, cho dù vạn mỹ nữ đời cũng xứng với nàng, nhưng nàng lại quá đỗi băng lạnh, bốn phía đều toát ra hàn khí”

      Long Tuyết Dao thấy lời nào, cũng hỏi thêm, nhàn nhạt :

      - Ngồi!
      Last edited: 8/8/14
      Phong nguyet thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2: Đêm động phòng hoa chúc.
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com


      Câu lạnh lùng của nàng như gáo nước lạnh đổ lên đầu , tất cả những ảo tưởng nhất thời hoàn toàn tan thành bọt nước, nhưng cũng nhờ thế mới khiến đầu óc của thanh tỉnh lại, nữ nhân trước mặt này phải là bình thường, mà chính là Phượng Diệu công chúa có địa vị vô cùng cao quý ở Tấn quốc này, nghĩ đến đây, Dương Hồng Xương liền nhanh chóng quỳ xuống thi lễ:

      - Để công chúa đợi lâu, Hồng Xương có tội!

      Long Tuyết Dao lạnh lùng liếc mắt nhìn , rồi xoay người sang nhìn cung nữ bên cạnh, lạnh lùng hỏi:

      - Kế tiếp làm gì nữa?

      Cung nữ đứng bên cạnh nghe nàng hỏi thế cả người run rẩy bước ra châm rượu, lại còn lấy ngân châm ra thử xem rượu có độc hay , kiểm tra thấy có gì khác thường liền dâng lên cho Long Tuyết Dao và Dương Hồng Xương

      - Mời Công chúa và Phò mã cùng uống rượu hợp cẩn!

      Long Tuyết Dao môi khẽ nở nụ cười chế giễu, :

      - Cái gì gọi là rượu hợp cẩn?

      Vị công công đứng bên cạnh liền vội mở miệng giải thích:

      - Rượu hợp cẩn là rượu để tân lang và tân nương cùng uống, ý là vợ chồng từ nay đồng tâm chi ý! ( ý vợ chồng đồng lòng với nhau)

      Long Tuyết Dao ánh mắt chút kiêng dè, nhìn thẳng vào Dương Hồng Xương :

      - Ngươi hiểu ý bổn công chúa chứ?

      Dương Hồng Xương vội vàng gật đầu :

      - Thần hiểu, từ nay về sau nhất định hết sức hiệp trợ công chúa…

      - Tốt! Vậy cần nhiều lời nữa!

      Long Tuyết Dao nhìn bộ dạng khúm núm của trong lòng cực kỳ chán ghét, lập tức cắt ngang lời , sau đó lệnh cho cung nữ:

      - Mang rượu tới đây!

      Nhìn Dương Hồng Xương vươn cánh tay trắng nõn ra đỡ ly rượu là Long Tuyết Dao biết ngay chẳng có tí võ công, mi mắt liền khẽ khép lại, nhìn với vẻ khinh thường.

      Dương Hồng Xương đối mặt với ánh mắt khinh thường của nàng cả người liền phát run, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố ra vẻ nho nhã nâng chén rượu lên kính nàng.

      - Công chúa…

      Ánh mắt mang theo vẻ thăm dò…

      Nàng khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn nở nụ cười, giống như ly rượu này phải là cái gọi là rượu hợp cẩn, mà người bên cạnh cũng chẳng phải tân lang của nàng, đây cùng lắm chỉ là thần tử dâng rượu nịnh bợ mình thôi.

      Thấy nàng ngầm ưng thuận, thở phào nhỏm, đánh bạo vòng tay sang tay nàng, cả hai đồng thời cùng uống cạn chén rượu.

      Bọn cung nữ và thái giám tứ phía lúc này liền đồng loạt lui xuống, chỉ còn hai người đối mặt nhìn nhau, Long Tuyết Dao xinh đẹp ngồi thẳng lưng chút nhúc nhích, bộ dạng như sắp sửa ra trận chiến đấu, chỉ có điều, dáng vẻ này, khí độ này, có vẻ hợp với thời điểm tại, đây là đêm động phòng a….

      Còn Dương Hồng Xương kia lại khẩn trưởng đến mức hai tay buông thõng ra, nhưng lại dám ngồi đối diện với nàng.

      lâu sau, dường như muốn phát điên với cái bầu khí căn thẳng này, đành ho khan tiếng:

      - Khụ khụ, công chúa, có cần Hồng Xương thổi tắt nến ?

      Long Tuyết Dao ngạc nhiên nhìn :

      - Tại sao?

      - Ách…

      Dương Hồng Xương cũng ngớ người, biết nên giải thích với nàng như thế nào nữa.

      Nhìn khuôn mặt Dương Hồng Xương thoáng trắng thoáng hồng, nàng thoáng giật mình liền minh bạch ý tứ của , hai người bái thiên địa, cũng uống rượu hợp cẩn, kế tiếp dĩ nhiên là động phòng rồi, trước khi thành hôn cũng có vị ma ma đến giảng giải sơ lược cho nàng về chuyện này, mà khi làm chuyện này, làm sao lại thổi tắt nến cơ chứ…

      Mặc dù bình thường chiến trường nàng là tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến, nhưng giờ phút này nàng lại phải đối mặt với chuyện nàng hoàn toàn muốn, cảm giác sợ hãi nhanh chóng dâng lên trong lòng.

      Vì để che giấu cho sợ hãi và khẩn trương của mình, nàng bèn đặt chén rượu uống xong cầm trong tay xuống bàn, mở miệng có chút do dự:

      - Ngươi làm !

      Dương Hồng Xương nghe thấy thế liền vội vàng đứng dậy thổi tắt nến, cũng chính lúc này, do quay lưng về phía nàng nên nàng thấy được tia hàn quang chợt lóe lên trong mắt

      Trong căn phòng tối mịt, bầu khí hết sức tĩnh lặng, đột tiếng tiếng ầm lớn vang lên kèm đạo bạch quang chói mắt, cơn sấm vừa qua bên ngoài lại vang lên tiếng mưa rơi lách cách, ngờ đúng lúc này trời lại đổ mưa to, cơn mưa đến bất ngờ này hiểu tại sao lại làm cho người ta cảm thấy khí có chút quỷ dị.

      Thấy trời vừa giáng xuống cơn sấm sét, Dương Hồng Xương liền nhàng đến ngồi cạnh nàng, ân cần :

      - Công chúa phải sợ, có ta ở đây!

      Long Tuyết Dao nhìn cười khinh miệt, nhàng lắc đầu, lạnh lùng :

      - Có gì đâu mà phải sợ!

      - Đêm… khuya rồi, hay là để ta cởi áo hộ công chúa…

      vừa xong, đột nhiên nàng ngồi thẳng lưng, đôi tay thường ngày vẫn cầm đao cầm kiếm ngờ lúc này ướt đẫm mồ hôi, dù sao nàng cũng là thân nữ nhi, đêm tân hôn làm sao lại khẩn trương cho được!

      Trong lòng nàng lúc này có hai suy nghĩ đấu tranh mạnh mẽ, ràng nàng hoàn toàn thích nam nhân trước mặt, nhưng nàng cũng biết đêm nay nếu động phòng mang lại hậu quả gì.

      Nếu ngày mai chăn có lạc hồng, chắc chắn đám lão già trong Hội Trưởng Lão bất luận thế nào cũng dễ dàng cho phép nàng thừa kế ngôi vị hoàng đế.

      Hoàng đế Tấn quốc, phụ hoàng của nàng, lúc trước chịu giao nửa phần quyền lực vào tay những lão già đấy chẳng qua là kế kéo dài thời gian, đợi đến khi nàng danh chính ngôn thuận đăng cơ, kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng là lúc nàng nắm giữ lại toàn bộ quyền lực.

      Ở Tấn quốc, có hai thế lực lớn, nắm quyền chủ đạo chính là Đế Đảng và Hội Trưởng Lão, Hoàng đế cảm thấy thời gian còn lại của mình còn lâu nữa nên thể nhượng bước thỏa hiệp với Hội Trưởng Lão để giúp nàng đăng cơ, nhưng đây chỉ là bước cơ bản.

      Mục đích của Hoàng đế chính là tạm thời phân chia hai thế lực Hội Trưởng Lão và Đế Đảng, để cân bằng lại quyền lực của triều đình, chỉ có như thế khi nữ nhi của mình đăng cơ mới bị bất cứ gì kiềm chế nữa, rồi từ từ tìm cơ hội ngư ông đắc lợi, nắm giữ toàn quyền trong tay mình.

      Long Tuyết Dao khẽ thở dài trong lòng, dù lúc này muốn, nhưng nàng cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi.

      - Ân… vậy phiền Phò mã…

      Mãi đến lúc này, nàng mới chịu gọi hai tiếng Phò mã.

      Dương Hồng Xương trong lòng nở hoa, thầm nghĩ ngờ mỹ nhân xinh đẹp như hoa này sắp chân chính trở thành thê tử của mình, cả người khỏi kích động.

      chậm chậm di chuyển đến gần nàng.

      - Ầm ầm ầm…

      tiếng sấm đinh tai nhức óc lại vang, khiến cả người ứa đầy mồ hôi lạnh.

      Đúng lúc duỗi tay muốn cởi áo nàng ra, đột nhiên nàng cảm thấy cơn đau đầu ập đến, cả người mệt mỏi, từ trước đến nay, nàng chinh chiến sa trường biết bao nhiêu lần, mà chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, và Cửu Tiết Tiên kia cũng chưa lúc nào rời khỏi tay nàng, lúc này, cần biết tại sao, vụt phát nàng liền vung lên đánh thẳng vào Dương Hồng Xương.

      Dương Hồng Xuyên nghĩ đến đột nhiên có biến cố phát sinh, chưa biết làm thế nào trúng roi rồi, roi này lập tức làm phun ra ngụm máu tươi, hai mắt hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm.

      - Công chúa, tại sao nàng lại…?

      Đau đầu, choáng váng, mọi thứ nhanh chóng ập đến, nàng biết bản thân trúng Mông Hãn Dược, thầm nghĩ trong lòng: “Thảo nào ngân châm cũng thử ra, Mông Hãn Dược [1] này vốn phải là độc dược…

      Nàng chìm vào suy tư, nhìn chén rượu, rồi nhìn sang Dương Hồng Xương, trong lòng chợt dâng lên hồi chuông cảnh tỉnh: “Người này muốn hại mình!”

      ——————————-
      [1]: Mông Hãn Dược: Mông Hãn Dược, loại thuốc mê rất phổ biến. Mông Hãn Dược của giới giang hồ chính là bào chế từ hoa của cây Cà Độc Dược, uống vào là mê ngay
      Last edited: 8/8/14

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3: Hoa chúc huyết hận
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com


      Lúc này đây Long Tuyết Dao mượn giường nương tạm để che giấu choáng váng, Dạ Mị trong tay trực chỉ Dương Hồng Xương.

      Vẻ mặt Dương Hồng Xương tỏ ra vô tội, hoảng sợ ôm mặt đầy máu hỏi:

      - Công chúa, nàng làm sao vậy?

      - muốn chết mau cút !

      Nàng lạnh lẽo , trong mắt hề có chút bối rối.

      Giờ phút này Dương Hồng Xương có lui ra mà ngược lại gần sát bên nàng, vẻ mặt tỏ ra đáng thương.

      - Hôm nay là ngày đại hỉ của công chúa cùng thần, vì sao công chúa lại đối đãi với Hồng Xương như vậy?

      Lúc này Long Tuyết Dao cảm giác như đầu đau muốn vỡ ra, cả người vô lực, thậm chí thể điều khiển nổi chân mình nữa, nhưng dù cho thế nào nữa, nàng cũng tỏ ra yếu đuối trước mắt , vẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn .

      Dương Hồng Xương lau vết máu tươi mặt mình, cơn đau nóng rát do vết roi thiêu đốt mặt , lồng ngực căm hận nàng, cẩn thận đến gần Long Tuyết Dao.

      Ba—

      Lại tiếng roi vang lên, lực suy yếu, nụ cười chậm rãi nở ra môi Dương Hồng Xương, bộ dạng khúm núm vài giây trước biến mất, giờ phút này, nụ cười khuôn mặt dính máu của , phảng phất mùi vị thỏa mãn!

      - Ha ha, công chúa, roi này hình như còn nghe lời nàng nữa, cẩn thận nào, để Hồng Xương thay nàng bảo quan nó!

      Cơn nóng giận của nàng tràn đến giống như lửa lớn muốn thiêu hủy tất cả, Long Tuyết Dao trợn mắt nhìn :

      - Lùi ra sau bước, nếu muốn chết dưới roi này!

      - Ha ha, công chúa a, ta với công chúa, làm gì mà miễn cưỡng quá vậy? Chỉ càng làm mình bị thương thêm thôi!
      Giờ phút này, bộ mặt hung ác của lộ ra, do dự đoạt lấy roi của nàng.

      - Ngươi dám tới!

      Long Tuyết Dao cao giọng, nhưng nàng phát yết hầu như bị ngàn vạn xà độc cuốn lấy, giây lát mất tri giác, tiếng thét kia tưởng chừng như lớn lắm nhưng thực lúc này chỉ như tiếng rên rỉ.

      Nghe được tiếng rên rỉ này của Long Tuyết Dao, cả người Dương Hồng Xương máu sôi trào, thể nghi ngờ, dục vọng nổi lên, chỉ cách Long Tuyết Dao có nửa bước chân, trong mắt lóe lên sắc dục vọng.

      - Ha ha, cần mất công hô hét, người trong cung sớm bị ta thay đổi hết rồi, hãy ngoan ngoãn cùng Phò mã của nàng vượt qua đêm nay xem sao…

      - Hội Trưởng lão cho ngươi cái gì báu bở, mà sao làm Phò mã cũng muốn? Long Tuyết Dao dự định lợi dụng chuyện để kéo dài thời gian.

      Nụ cười gian nịnh mặt Dương Hồng Xương ngưng lại, khinh thường đáp:

      - Hừ, ta đường đường là hoàng thích Tấn quốc, tương lai chẳng nhẽ bám váy nữ nhân mà sống? Lưu trưởng lão đáp ứng ta, chỉ cần ngươi thể đăng cơ, tương lai thiên hạ này thể có phần của ta, ngươi , chức danh Phò mã ta còn cần dùng đến làm gì?

      Long Tuyết Dao hừ lạnh tiếng, thầm vận nội lực, lại phát vùng đan điền [1] trống rỗng.

      Dương Hồng Xương nhìn ra được nàng cố ý kéo dài thời gian, mắt híp lại.

      - Ha ha, ngươi cần phản kháng vô ích, rượu ngươi uống có độc dược, loại độc này chuyên môn đối phó với những kẻ có võ công như các ngươi…

      Long Tuyết Dao cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa , chân nàng mềm nhũn, khụy xuống giường, mắt phượng trợn trừng lên chỉ nhìn thấy Dương Hồng Xương đắc ý cười nàng, hề có chút gì kiêng nể.

      Phẫn nộ khuếch tán trong lồng ngực khiến cả người nàng muốn sôi trào, nhìn thấy Dương Hồng Xương tự cởi áo , thân mình gầy gò, vừa nhìn thấy biết là đồ dâm dục, Long Tuyết Dao ngay lập tức có ý nghĩ phỉ nhổ vào mặt , nhưng cả người thể sử dụng chút khí lực nào, chỉ có thể trương mắt nhìn tiến tới.

      Điều này làm nàng tức giận cực điểm, phẫn nộ bạo phát, dùng hết lực cuối cùng phát tác qua Dạ Mị, roi đen đánh lên, lần nữa hung hăng văng mặt Dương Hồng Xương.

      - A!

      Dương Hồng Xương đau đớn kinh hô, bị chọc giận rút từ thắt lưng ra thanh chủy thủ, đao đâm trực diện lồng ngực Long Tuyết Dao.

      Đau, giống như là thủy triều từ bốn phía đè ép lồng ngực nàng, hô hấp bắt đầu rời xa mình, nhìn vào lồng ngực mình, máu tươi ngừng trào ra, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái chết từ từ tới, nhưng giờ phút này nàng lại tỉnh táo hơn cả, lồng ngực đau kịch liệt ngờ làm giảm kịch độc của Mông Hãn Dược, nàng vội vàng thu nội lực, điểm bị chủy thủ đâm đúng vào huyệt đạo khiến khí lực gần hao hết, trước khi hôn mê nàng quên dùng phương pháp ngụy trang là mình chết.

      Dương Hồng Xương tức đỏ mắt, cho đến khi thấy Long Tuyết Dao tắt thở, nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng lại có chút tiếc nuối, duỗi tay dò xét hơi thở của Long Tuyết Dao, ngờ tắt thở.

      - Ách… Chết sao?

      Hai mắt ngập dục vọng nhìn vào Long Tuyết Dao, nghĩ muốn buông tha cho thi thể này… Nhưng là, máu nóng mặt trào ra khiến nhớ lại mình ăn phải hai roi của Long Tuyết Dao, dục vọng lóe lên trong khoảnh khắc rồi vụt tắt, gọi người bên ngoài vào phân phó:

      - Người đâu…

      ———————-
      - Dao Nhi, tới đây nào…

      - Sư phụ, hôm nay người muốn truyền thụ cái gì cho đồ nhi ạ?

      - Truyền cho ngươi Quy tức pháp!

      - Ha ha, là phương pháp hô hấp của Ô Quy sao? (rùa đen)

      - Ân, tức pháp này có thể giúp người ta giả chết.

      - là lạ a, ai cũng hi vọng mình còn sống, làm sao lại giả chết làm gì?

      Long Tuyết Dao trong đầu ngừng xuất mãnh liệt hình ảnh thời cùng sư phụ luyện tập, hồi tưởng đến sư phụ truyền thụ cho mình tức pháp Ô Quy, từng chi tiết

      - Quy tức pháp này chỉ làm người ta ngất , phải là còn hô hấp, nhưng là thời gian giữa hít vào thở ra kéo dài ra thêm, khiến người khác cảm thấy như hô hấp còn, mà trái tim cũng đập chậm…

      Hồi ức về trong người Long Tuyết Dao đột nhiên bị đè nén cực độ, hiểu sao cỗ chất lỏng tiến nhập xoang mũi, có cách nào hô hấp được, ngược lại mãnh liệt ho khan, miệng vừa mở ra, khối nước sông ào tới, nàng còn thời gian nghĩ ngợi, bản năng tự động hô hấp trở lại bình thường, giây lát, lồng ngực bị rách, cơn đau ập tới giống như trăm ngàn trùng độc xuyên vào trong tứ chi.

      Đau đớn này khiến nàng tỉnh khỏi cơn hôn mê, giờ phút này, nàng mới phát giác, nguyên là mình bị trôi dạt dòng sông chảy xiết, cả thân mình bất động, nước sông ùa vào miệng khiến nàng thể hô hấp, tình hình nguy hiểm, cả người còn chút khí lực chứ đừng gì có thể vùng vẫy chân tay mà bơi ra bờ biển.

      Oành oành.

      Nước sông chảy xiết đỏ ngầu như tơ máu, trong nháy mắt nàng bị sóng dữ đánh , bản thân Long Tuyết Dao cũng biến mất sau cơn sóng dữ kia.

      Đầu của nàng đánh vào tảng đá sông, trước khi chìm vào hôn mê, liền ôm chặt đoạn cọc gỗ trôi qua…

      Long Tuyết Dao cảm thấy vô cùng lạnh, tựa hồ như bản thân ở trong hầm băng, bên tai có vạn tiếng vó ngựa chạy ầm ầm, liên tục dứt, nhưng nàng có cảm giác tiếng vó ngựa kia mơ hồ… Trong thân thể như có cái gì chảy trào, lạnh từ xương cốt lạnh ra…

      Đột nhiên, nàng cảm giác có chút ấm áp, khối ấm áp kia khiến nàng phản xạ có điều kiện nắm chặt tay muốn buông ra, từ trong lòng vang lên tiếng kêu khát vọng sống, nàng cảm thấy đây là cơ hội sinh tồn duy nhất của mình.

      Cảm giác ấm áp kia như là đống lửa trong mùa đông giá rét, tràn ngập ánh sáng cùng hi vọng, đánh thức cơ thể như chết của nàng.

      - Khụ Khụ…

      Nàng ho khan dữ dội, cảm giác mình còn trong nước, tiếng ầm ầm bên tai xa, nàng cố gắng mở hai mắt nhìn xem mình ở nơi nào, thấp thoáng bóng người, nhưng người nọ hình như sắp rời khỏi nàng, sợ hãi lập tức chiếm cứ nàng, nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng, bấu víu lấy người nọ thều thào:

      - Ta muốn sống!

      Cũng biết là vì cái gì, xong câu này Long Dao Tuyết lập tức mất ý thức, đem tất cả vấn đề còn lại ném cho Triệu Vũ Quốc nhíu mày.

      Nếu là bộ hạ của Triệu Vũ Quốc thấy công tử vì nữ nhân xa lạ mà nhíu mày, nhất định nhân cơ hội này mà bàn tán, chú ý tới nàng…. Nhưng giờ phút này, Triệu Vũ Quốc vì câu “Ta muốn sống” mà thể rời bước .

      ngồi xổm xuống, lúc này đây, cẩn thận nhìn nữ nhân hôn mê bất tỉnh, nhưng phải là muốn nhìn kỹ dung mạo của nàng, đối với từ trước tới nay, đề tài dung mạo nữ nhân phải là thứ thích thú, giờ phút này xem xét nữ nhân mặc y phục xuất giá này, y phục bị xé rách, động lòng người…

      nhìn chất liệu của bộ áo cưới, trong lòng thầm nghĩ:

      - Chất liệu vải quý như thế này, gia thế nữ nhân này rất đặc biệt, có thể nào là bị người khác mưu hại?”
      —————————————————————————

      Chú giải:
      [1] Đan Điền: Đan điền là vị trí chính giửa của xương chậu, ngang với chỗ nối đến xương chân, vị trí tối ưu để truyền năng lượng từ hai chân khi di chuyển. Khi muốn đẩy cánh cửa, cánh tay của mình đặt trước đan điền tất cả năng lượng từ chân được chuyển qua tay cách tối đa. Khi muốn kéo vật gì, con người dùng cái đai quấn quanh bụng tại vùng đan điền. Lúc đó sức kéo mạnh nhất.
      Last edited: 8/8/14

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4: Nghi hoặc về thân phận
      Editor: Kún
      Nguồn: https://kunnhi.wordpress.com

      Nhiều năm qua, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, Triệu Vũ Quốc vĩnh viễn vẫn bộ mặt lạnh lùng, ngờ lúc này nghe nữ tử yếu ớt la tiếng có cảm giác quen thuộc. Có điều nhớ nổi từng nghe qua ở đâu, cảm giác khác thường thể giải thích xuất phát từ cái gì.

      Là đồng cảm chăng? Nghĩ đến đây, Triệu Vũ Quốc lập tức cảm thấy buồn cười, cho tới bây giờ hai chữ này chưa bao giờ thuộc về .

      tự hỏi vì cái gì mà phải nghĩ ngợi đến nữ nhân hôn mê trước mắt, tình quan trọng bây giờ là rời khỏi Điểm Thương quốc.

      Đối với hoàn cảnh xung quanh, cho tới bây giờ Triệu Vũ Quốc chưa bao giờ quên cảnh giác, cho dù đối phương chính là phụ thân của . Nhiều năm chinh chiến cùng đấu tranh trong cung khiến hiểu được điều, cảnh giác cùng tỉnh táo mới là phương pháp để con người ta sinh tồn tốt nhất.

      Triệu Vũ Quốc có hao tốn nhiều tâm tư về nữ nhân được cứu nọ. Cơ hồ thời gian kế tiếp quên tồn tại của nàng. Thỉnh thoảng có đại phu bẩm báo tình huống của nữ tử, mới nhắc nhớ tới nữ nhân xa lạ được bản thân phá lệ cứu lần này.

      Bảy ngày sau, rốt cục đoàn người Triệu Vũ Quốc đặt chân tới lãnh thổ Nam quốc. Giờ phút này thái tử Nam quốc là Hạ Ngải phái người tới đón tiếp bọn họ, thể cảm thán vận khí của mình. Năm đó ngang qua cái hồ trong cung, vừa vặn cứu được hoàng tử Hạ Ngải cẩn thận ngã xuống nước. Khi đó mười hai tuổi, Hạ Ngải chỉ mới chín tuổi, hai người từ lần đó lén kết bái huynh đệ.

      Người nghe được tình mà Triệu Vũ Quốc trải qua cùng Hạ Ngải, chắc chắn tin mà lộ vẻ khinh thường ra mặt. kẻ tàn nhẫn lạnh lùng, sao có thể xuất thủ cứu người xa lạ, sau đó lại có thể có kết nghĩa em!

      Nhưng ngay lúc đó hiểu được hai chữ giá trị. biết, cứu hoàng tử Nam quốc có lợi thế nào, tại chứng minh hành động khi xưa hề uổng phí.

      Hạ Ngải trở thành Thái tử của Nam quốc, cao hứng vô hạn. Cho dù biết lần này Triệu Vũ Quốc chạy trốn nhưng Hạ Ngải vẫn an bài cho đoàn người ở tại biệt uyển ngoài cung, đủ có thể thấy được vị trí của trong lòng vị thái tử này.

      Mới đến Nam quốc, Hạ Ngải an bài thỏa đáng hết thảy, đoàn người rất nhanh ổn định. Ngày hôm đó, Triệu Vũ Quốc chuyên tâm đọc sách trong thư phòng. Với thính giác nhạy bén nghe thấy đế giày cỏ ở ngoài cửa:

      - Vào !

      Người bước vào là Thạch Đông Thăng, có tầm cao cũng cỡ như , chỉ là y mặc thanh sam có điểm đơn bạc. Tương phản cùng Triệu Vũ Quốc là diện mạo của Thạch Đông Thăng quá mức ôn nhu. Nếu phải thân hình cao lớn, người ta tưởng y là mỹ nhân rồi.

      Thạch Đông Thăng thấy chủ nhân ngồi ngay ngắn trước bàn, biết giờ phút này việc y cần chính là im lặng, bất quá trong tâm do dự, biết có nên hồi bẩm hay .

      - Có việc sao?

      - A… Đúng vậy, ách… có việc gì …

      Thạch Đông Thăng vẫn do dự. Triệu Vũ Quốc vô cảm nhìn y, đoán được vài phần.

      - Nữ nhân kia tỉnh?

      Tức khắc trong mắt Thạch Đông Thăng sáng ngời, thể cảm khái vì sao lúc nào chủ nhân cũng đoán trúng tâm tư của y.

      - Vâng, vừa mới tỉnh lại, chỉ là…

      Vẻ mặt Triệu Vũ Quốc chút thay đổi nhìn y.

      - Chỉ là vị nương kia dường như biết mình là ai !

      Lúc này Triệu Vũ Quốc mới khẽ nhíu mày, đứng dậy rồi thong dong ra thư phòng. Đến khi Thạch Đông Thăng phản ứng trở lại trong thư phòng chỉ còn mình.

      Thấy sắc mặt nữ nhân trước mắt tái nhợt, Triệu Vũ Quốc bất ngờ là nàng hôn mê hơn tháng mới tỉnh lại. Ngay cả Trương đại phu cũng là đây kỳ tích, chẳng qua dù là kỳ tích nào cũng tạo thành bất luận rung động gì trong lòng .

      Cũng lời thừa, thản nhiên hỏi nàng:

      - ra tên của ngươi!

      Nữ tử ngẩn ngơ, tuy sắc mặt trắng xanh nhưng lại thể che giấu nổi ngũ quan tuyệt mỹ xinh xắn, nhíu mày liễu rồi đưa ngọc thủ thon nõn như tay hài nhi vò đầu:

      - Ta nhớ !

      Triệu Vũ Quốc lắc mình cái đến trước mặt của nàng, tuyệt nửa điểm thương hương tiếc ngọc, nắm chặt tay khiến đau nàng suýt nữa ngất xỉu .

      - cần giỡn cùng ta!

      - Đau… Đau a…

      Nàng đau tới hít hà nhưng rơi giọt lệ, trong mắt Triệu Vũ Quốc vẻ ngạc nhiên. Với lực đạo như vậy, dù là nam tử cũng khó mà chịu đựng được.

      bên, Thạch Đông Thăng vừa tới trừng lớn hai mắt. ngờ công tử lại lạnh lùng như thế ngay với cả mỹ nhân.

      - Công tử… nương này…

      Y có điểm lo lắng, muốn khuyên can nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Vũ Quốc vội ngậm miệng lại.

      Nàng muốn gỡ tay nhưng cảm giác bàn tay đối phương vô cùng cứng rắn. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ đau đớn kia, cho dù là nữ nhân thấy cũng nhịn được mà sinh ý tiếc thương. Chỉ là Triệu Vũ Quốc vốn như được đúc từ hàn băng ngàn năm!

      - Buông… tay… ra…!

      Nàng dùng sức giãy dụa, đột nhiên cảm thấy đan điền nóng lên, lập tức cỗ nhiệt khí như con ngựa hoang chạy chồm truyền tới cánh tay.

      Triệu Vũ Quốc liền cảm giác mạch đập của nàng trở nên khác thường, trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm báo cho buông tay đối phương. liền lui về phía sau nửa bước, cơ bắp toàn thân co rút như chuẩn bị phát lực.

      Nàng chỉ cảm thấy luồng nhiệt khí kia chất chứa khiến cánh tay căng ra đến mức khó chịu. Tiềm thức vốn tưởng rằng trúng vào nam nhân lãnh huyết trước mắt. ngờ đột nhiên thu tay lại, khiến sức mạnh trong cánh tay lại cường bạo đẩy ngược nàng ngã xuống giường.

      Phốc! tình như vậy khiến Thạch Đông Thăng ức chế được tâm tình:

      - nương cẩn thận!

      Cảm giác xương cốt toàn thân như rời ra từng mảnh, tiếng la trở nên càng yếu ớt nhưng nàng muốn bất luận kẻ nào coi thường, quật cường ngẩng đầu nhìn vào .

      Ánh mắt này khiến Triệu Vũ Quốc cảm thấy quen thuộc, hiểu gặp qua nơi nào, trong lòng thầm nghi ngờ.

      - Nữ nhân này cố ý tiếp cận ta? Hay là vô ý?

      Thạch Đông Thăng chịu nổi. nữ tử tuyệt mỹ mà lại bị người coi như hạt bụi ném ra mặt đất băng lãnh, bước lên phía trước đỡ nàng.

      Nàng cảm kích nhìn Thạch Đông Thăng:

      - Đa tạ ngươi!

      Nụ cười khẽ gượng gạo của mỹ nhân lại khiến y thất thần.

      Triệu Vũ Quốc thấy nàng có biểu khác thường, trong càng thêm nghi hoặc, liền dùng mắt ra hiệu cho Thạch Đông Thăng, sau đó rời căn phòng này.

      Thạch Đông Thăng gấp theo sau với vẻ sợ hãi, mới rồi y chưa được công tử đồng ý tới đỡ nữ tử kia, cúi đầu dám thở mạnh.

      - Trương đại phu như thế nào?

      Nghe công tử hỏi về thương thế nữ tử, y nhàng thở ra:

      - Công tử, nữ nhân này mất trí nhớ, vừa mới rồi Trương tiên sinh dùng kim châm kiểm tra, quả nương này có gạt chúng ta.

      Triệu Vũ Quốc nhíu mày, hiển nhiên rất tin phục đối với của y thuật Trương đại phu, lời nào lại vào phòng.

      Thấy rời , nàng vừa nhàng thở ra. ngờ mới ngồi ngay ngắn giường lại thấy thân ảnh oan gia kia trước mắt, trong lòng có điểm tức giận:” là đáng ghét !”

      Còn chờ Triệu Vũ Quốc tới bên giường, cảm giác nhau nhói nơi cổ tay lại xuất trong đầu.

      - Ngươi đừng tới!

      Trong mắt nàng mang theo bối rối nhưng cũng kém kiên quyết:

      - Ta quên tên, nên ép ta !

      Đáy mắt lập tức ý cười mà chính cũng cảm thấy hiểu.

      - Ngươi được gọi là Thủy Nhan!

      biết vì sao, giờ phút này nhìn thấy tỉnh lại nàng Triệu Vũ Quốc liền nhớ tới màn cứu nàng trong nước kia. liền vô tình thốt ra tên này. Tựa hồ trong nước sông hung dữ kia phản chiếu lại dung nhan tuyệt mỹ. Cũng như ước vọng đẹp đẽ của con người ta thường thể nào đạt thành, giống như hoa dung trong đáy nước.

      Thạch Đông Thăng theo phía sau tức khắc như hóa đá, đứng ở cửa thể ra câu. Trong lòng thầm nghĩ “Công tử vừa sao?”

      Nàng có điểm tin hỏi :

      - Ngươi sao biết ta được gọi tên này!

      “Bởi vì ta mua ngươi!”

      Ách! Thạch Đông Thăng như muốn ngã xuống đất.

      Nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, tựa như bị người dùng châm đâm vào. Với mới tỉnh kẻ đến bóp cổ tay đau muốn chết, đáng ghét hơn là tự xưng là mua nàng.

      Lắc lắc đầu, đôi mắt đẹp trừng lên lạnh lùng nhìn nam nhân như khối băng trước mắt.

      “Ngươi có hảo tâm mua ta sao!”

      “Nữ nhân này ngốc!” Triệu Vũ Quốc nghe có định luận trong lòng.

      “Nằm mơ, ta hảo tâm, mua ngươi để sau này giúp việc!”

      “Vậy ngươi mua ta ở nơi nào?”

      Triệu Vũ Quốc giải thích, xoay người nhìn Thạch Đông Thăng cả kinh choáng váng, : “Ngươi cho thị…”

      xong thong dong bước qua Thạch Đông Thăng, lần nữa rời .
      Last edited: 8/8/14
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :