1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng chiều vô hạn - Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu (78/78)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 49.1

      Editor: Thu Lệ

      thực tế, Qúy Thiếu Kiệt gần như là chạy , đến khi lấy xe trở về, thời gian trước sau chỉ tốn có ba phút, nhưng lúc đóng cửa xe, sải bước đến nơi từng sửa lại cổ áo đứng, trái tim bắt đầu hoảng loạn, người vừa mới đứng chỗ này, đâu?

      Trong lòng có dự cảm xấu xảy ra, cố lựa chọn ngoài trước khi kết thúc, lúc này, nhìn quanh mọi nơi, đêm đông ở cửa khách sạn chỉ có ít người vội vã qua.

      Tim đập điên cuồng, trong lòng bàn tay tất cả đều mồ hôi lạnh, lấy điện thoại di động ra, mới nhớ tới túi xách của cầm lấy đặt xe, di động và ví tiền đều ở bên trong.

      đứng ở nơi đó, suy sụp buông tay xuống, trong đầu oanh tiếng, của , chỉ trong ba phút ngắn ngủi thấy đâu nữa.

      Tự trách, chán nản, sợ hãi, hoảng loạn, chuyện này khiến Qúy Thiếu Kiệt - người có đầy kinh nghiệm thương trường gần như khống chế đượ.

      Tại sao lại để lại mình?

      Vì sao hôm nay để lái xe cầm lái?

      Là chính chạy mất hay có người mang ?

      Từng dấu châm hỏi lần lượt xuất khiến đầu phát đau, bị gió lạnh thổi qua, mới có chút tỉnh táo lại, l/q;d lấy điện thoại ra, “Steven, cậu lập tức liên lạc giúp tôi xem đêm nay ở khách sạn Hán Đường, nơi tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang của các trường đại học quốc tế…”

      Mười lăm phút sau, Quý Thiếu Kiệt và Steven cùng nhau ngồi trong phòng theo dõi của khách sạn Hán Đường.

      Steven đành lòng nhìn sắc mặt từ xanh đến trắng của ông chủ mình nữa rồi. Bên cạnh còn có mấy người chịu trách nhiệm chạy tới chạy lui – chủ nhiệm Lã, quản lý trực ban khách sạn cùng với hai người nhân viên trong phòng giám sát, tất cả đều dám thở mạnh.

      Màn hình chính ngừng thay đổi, trực viên điều tra hơn mười phút sau trước bậc thềm khách sạn xảy ra màn kia, người đàn ông cao lớn trẻ tuổi mạnh mẽ kéo mặc áo bành tô đứng trong bóng tối lên chiếc Audi rồi từ từ chạy mất…

      Quý Thiếu Kiệt nín thở tập trung suy nghĩ, cẩn thận nhận ra, ra… Đúng là cậu ta!

      Tức giận mạnh mẽ dâng lên. Nắm tay đấm cái “Bốp” lên bàn, mặt trầm xuống bước nhanh ra ngoài.

      “Qúy đổng, cái đó…” nhân viên trong đó nhịn được mở miệng, “Vài phút trước, cũng có người cầu xem đoạn băng theo dõi này…”

      “Là ai?”

      Quý Thiếu Kiệt bỗng dưng xoay người, ánh mắt chim Ưng.

      Người lên tiếng bị ánh mắt nhìn chăm chú rùng mình cái, ngập ngừng, nhất thời ra lời.

      Chủ nhiệm Lã gấp đến độ chỉ kém giơ chân, ánh mắt trừng như muốn rớt ra ngoài, “Các cậu còn mau , đích thân Qúy đổng của tập đoàn Qúy Nhân đứng trước mặt, các cậu lại chuyện cho ràng! muốn làm nữa có phải ?”

      Hai người này bị chủ nhiệm Lã văng cho mặt nước miếng, nháy mắt nhìn về phía người đàn ông cao gầy ầm trầm ở cửa: “Là Phó thị trưởng Chung.”

      Steven từ trong lồng ngực lấy ra ba phong bì, chia nhau đặt trước mặt ba người. Quý Thiếu Kiệt bước ra ngoài cửa, giơ điện thoại trong tay lên, “Cục trưởng Trần, tôi là Qúy Thiếu Kiệt, gần đây cậu ba nhà ông làm việc tương đối lên giọng nha…”

      Mấy người trong phòng giám sát đứng dậy nhìn mặt nhau, hai người trước sau đều cùng nhìn đoạn băng theo dõi, cũng vội đến vội , bọn họ đều thể tin được hai mắt mình, thế l.q/d nhưng chỉ trong vòng nửa giờ, có thể liên tục nhìn thấy hai nhân vật bình thường chỉ có thể nhìn thấy ti vi.

      Ngồi xe chạy như bay, Qúy Thiếu Kiệt thoáng yên tâm, ít nhất bị tên người xấu nào bắt cóc. Nhưng mà, chưa yên tâm được giây, trái tim liền níu chặt lại, thể nghi ngờ, lúc này Chung Chấn Thanh cũng biết ở chỗ nào, hơn nữa, nhìn thấy những hành động của .

      Từ đầu đến cuối, người khiến lo lắng là hai em nhà họ Chung.

      Nếu như bị bọn họ tìm được, như vậy chẳng khác nào thả cá về biển, sao thể đồng ý trở lại bên cạnh ? Mấy năm nay, lệ thuộc vào , từng cười với , nhưng mà biết , lòng của , cuối cùng vẫn chưa hoàn toàn thuộc về .

      Lòng như lửa đốt, , tuyệt đối thể để cho hai em bọn họ tìm được .

      ***

      Trong điểm dừng chân đường cao tốc, chiếc Audi TT vẫn còn chưa tắt máy đậu.

      Chung Tĩnh Ngôn ngồi bên cạnh tài xế, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn trẻ tuổi, “Trần Quân Mặc, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tại sao ép buộc đưa tôi đến đây?”

      “Cậu còn nhớ tên của mình à?” Trần Quân Mặc cười hì hì, ánh đèn của những chiếc xe ngừng qua lại chiếu vào, ánh mắt của có vẻ vô cùng đen bóng.

      “Tôi nhớ cậu, giống như tôi nhớ đến ông chú bán báo, hoặc bức tượng điêu khắc bên cạnh bể phun nước trong trường học vậy, điều này có gì ngạc nhiên.” Chung Tĩnh Ngôn lạnh lùng , “Tôi lặp lại lần nữa, mời cậu nhanh đưa tôi về.”

      Trần Quân Mặc bị giọng điệu lạnh như băng của làm cho được tự nhiên sờ sờ cái mũi, mũi thẳng mà nhọn, trong mắt những người phụ nữ khác, lúc nào cũng gợi cảm.

      “Chung Tĩnh Ngôn, tôi đưa cậu đến đây đương nhiên là có lý do. Mấy năm nay rốt cuộc cậu đâu? Đột nhiên thấy cậu nữa, người cuối cùng ở với chung với cậu là tôi, cậu có biết mang d'đ/l]q;d đến cho tôi rất nhiều phiền phức ? Nào là cảnh sát, nào là người nhà cậu, đều muốn sang bằng nhà tôi, cậu biết cậu thiếu tôi lời giải thích à?”

      Chung Tĩnh Ngôn phụng nhịu, vẫn lạnh lùng như cũ, “Trần Quân Mặc, nhiều năm như vậy, cậu có chút tiến bộ nào sao? Tôi sớm rồi, tôi đâu, làm chuyện gì, đều có liên quan gì đến cậu.”

      “Nếu bởi vì tôi đột nhiên biến mất, mang đến phiền phức cho cậu tôi xin lỗi cậu nhưng tôi cảm thấy nhất thiết phải giải thích với cậu, càng nhất thiết phải bị cậu kéo tới đây.”

      vẫn cứ thẳng thắng và hiêu ngạo như vậy, ngay cả đôi mắt to vẫn sáng và mỹ lệ như vậy.

      Trong lòng Trần Quân Mặc mơ hồ dâng lên loại ghe tuông, cũng thừa nhận loại cảm giác đó gọi là bi ai.

      Tôi nay cùng bạn tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, vậy mà lại nhìn thấy đứng đài chữ T, hoàn toàn sợ ngây người, có mấy, đại não trống , trước sau trái phải ai nấy đều nhìn người đẹp, đài chữ T, người mẫu đứng thành hàng, nhưng ở giữa mảnh la hét ầm ĩ, chỉ thừa mình , có cách nào khống chế bám theo , nhìn thấy đứng mình, liền lôi lên xe.

      Giống như bốn năm trước, ngốc nghếch đứng ở cửa trường học chuyền chờ bắt trễ vậy.

      Bộ dạng thông minh, đẹp trai, thành tích học tập tốt, từ đến lớn, gần như chưa bào giờ thất bại, chuyện mình muốn có chuyện lấy được tới tay, chỉ ngoại trừ trường hợp, đó chính là Chung Tĩnh Ngôn, chịu thừa nhận bản thân mình thất bại, l'q/d nhưng mà, là người lớn lên từ trong hủ mật, suy cho cùng vẫn phục. Bốn năm nay, thi đậu vào trường tệ, qua lại với ít bạn , tại đơn vị nghiệp tệ - viện kiểm tra thực tập, hơn nữa hoàn toàn có thể suy ra, nhờ ông già Đông Phong nhà, tương lai tương đối tồi.

      cho là sơm quên mất . Dù sao, qua bốn năm, mà giữa bọn họ, thời gian chuyện với nhau chưa bao giờ cao hơn bốn giờ.

      Như xin đẹp như vậy vây quanh , nên sớm quên .

      Nhưng mà, có số việc chính là kỳ lạ như vậy, trong “Họa bì”, Vương Sinh với Bội Dung: “Là ngươi tin ta! Ngươi tin ta có thể chống cự hấp dẫn!” Khi phản ứng có chút lạc hậu, trong lòng ầm ầm nổ tung, giữa ánh sáng rữ rỡ là màu trắng chói mắt.

      kháng cự hấp dẫn của Tiểu Nhu như vậy là vì chứng minh ý chí của hay là bởi vì trong lòng hăn chỉ có Bội Dung?”

      , nhìn thấy liền khống chế được mình, thậm chí còn làm ra chuyện kéo lên xe – chuyện này vốn nên xảy ra người , chuyện thể tưởng tượng nổi, là bởi vì thích hay là chứng minh chưa bao giờ thất bại hay sao? Hay là vì chuyện làm bốn năm trước?

      thể nghĩ sâu hơn.

      Nhìn thấy , muốn đến gần , muồn nhìn tốt, muốn trò chuyện với , muốn để dễ dàng rời , vì thế, để ý đến phản kháng của , mang đến đây. gần như làm theo băn năng mà thôi.

      kiện đó… Đúng vậy, mấy năm trước, sóng gió của những bức ảnh, chính gởi ra ngoài.

      đứa trẻ ngoan. Tất cả mọi người đều như vậy, nhưng mà, là người tốt mà lại làm hại người mình thích mất tích rồi.

      vẫn luôn với chính mình: Trong lúc đó em bọn họ loạn luân, căn bản chính là đúng! làm việc của ! mất tích hoàn toàn liên quan đến . Sau khi quá nhiều lần, chính cũng tin thể chỉ trích hành vi của bản thân mình, vì thế, quăng chuyện ảnh chụp ra sau ót, thềm nghĩ nữa, cho dù trong lúc vô ý nhớ tới, cũng chỉ là bĩu môi, tuổi còn , loạn luân đâu rồi,…

      Cho tới bây giờ, vẫn có cách nào này ra, ra hận chết sao? “Tôi… Tôi chỉ là, chỉ là muốn biết mấy năm nay cậu sống có tốt …” chua xót : “Xem như bạn học cũ, ân cần hỏi thăm cậu chút cũng được sao?”

      Chung Tĩnh Ngôn đẩy đẩy cửa xe, nhưng cửa xe bị khóa lại rồi, cố gắng bình tĩnh tâm trạng để chuyện với người đàn ông này: “Tôi rất tốt. tại cậu biết rồi? Mời cậu đưa tôi trở về, hoặc là cậu thả tôi xuống, tôi tự nghĩ cách trở về. Cậu có biết, đột nhiên thấy tôi…… Chú ấy lo lắng.”

      “Mấy năm nay cậu đều ở chung chỗ với Qúy Thiếu Kiệt của tập đoàn Qúy Nhân? Cậu… Cậu tình nguyện làm người tình cho ta, cũng chịu….” Trần Quân Mặc đột nhiên oán hận xông tới, nhịn được chất vấn, “Tôi có điểm nào kém ta hả? ta lớn tuổi hơn cậu nhiều như vậy, trừ việc ta có tiền hơn mình còn có gì nữa? Cậu có biết danh tiếng của ta có bao nhiêu hoa ?”

      Chung Tĩnh Ngôn đột nhiên ngẩn ra, Qúy Thiếu Kiệt đào hoa…

      đối với rất tốt, thỏa mãn tất cả cầu của vô điều kiện, hàng tháng bay qua thăm ít nhất hai lần, thế cho nên đều nghĩ đến còn có bạn hay là tình nhân hay ở trong nước… vẫn có nơi phồn hoa của ?

      xem cảm giác tốt kỳ lạ vội ùa lên trong lòng, chuyện này, phải cũng liên quan gì đến sao?

      Trần Quân Mặc thế nhưng xem ánh mắt thất thần của , giờ phút này, dưới bóng đèn lờ mờ của đường cao tốc, nháy cũng nháy nhìn bộ dạng của , làn da trắng tuyết, ánh mắt to mà đen, đôi môi hình trái tim phúng phính, no đủ mà hấp dẫn, bởi vì thất thần mà khẽ nhếch, làm cho người ta nhịn được sinh ra dục vọng muốn hôn môi và vỗ về.

      Đây là chuyện dù có nằm mơ giữa ban ngày cũng dám suy nghĩ, dù có ban ngày cũng chỉ thấy dáng vẻ.

      Trước khi ý thức được bản thân mình làm gì, nụ hôn của liền rơi xuống.



      Chương 49.2

      Editor: Thu Lệ

      Cực kì lâu sau, Trấn Quân còn nhớ nụ hôn đó, từng vô số lần trở về chỗ.

      thực tế thể gọi là hôn, cánh môi chỉ đụng 0,1 giây. Hai bờ môi trái tim này, dày mềm thơn phức như vậy, thậm chí còn nhạy cảm bắt được phía kia bởi vì căng thẳng mà đột nhiên nổi dậy.

      Hiển nhiên, động tác quá mức đột nhiên của khiến sợ, chỉ để lại cho 0,1 giây tốt đẹp, liền xoay mặt , liều mạng chống đẩy, giơ ngón tay lên thiếu chút nữa đâm vào mắt .

      Trần Quân Mặc ngửa đầu ra sau, hai tay chật vật bám vào chỗ tựa lưng của ghế ngồi, lúc đó, hoàn toàn ý thức được, gần năm sau, vì nụ hôn này mà trả giá lớn như thế nào.

      Có vài thứ, nháy mắt đó là vĩnh hằng, vừa hôn lầm cái chính là cả đời.

      “Tôi thích cậu, Chung Tĩnh Ngôn, cậu hãy làm bạn của tôi ! ta, bọn họ cũng lòng đối xử tốt với cậu, cậu hạnh phúc.”

      Trần Quân Mặc cố gắng giải thích, có lẽ là ở cùng với mình thích nhiều năm trong gian hẹp như vậy, nên dũng khí tăng lên gấp bội, lời ra gần như cầu xin, “ theo tôi ! theo tôi! Chỉ có tôi mới thích hợp với cậu nhất. Tôi nhất định đối tốt với cậu.”

      Chung Tĩnh Ngôn tựa sát lưng tấm thủy tinh cửa sổ xe, vẫn còn chưa hết hồn, hai mắt tròn tròn mở to, giống như nai con bị thợ săn đuổi bắt, thân thể cố gắng hết sức lui đến vị trị cách xa l,q;d Trần Quân Mặc nhất, cuối run run: “Hạnh phúc hay hạnh phúc, đó là chuyện giữa tôi và chú ấy, Trần Quân Mặc, tôi chưa từng thích cậu. Bây giờ , tương lai cũng thể. Cậu, cậu hãy để tôi .”

      Chung Tĩnh Ngôn như vậy, ngoan cố thể lý, cả người giống như con nhím, làm Trần Quân Mặc thể mở miệng.

      Theo ý , lại rất ràng đạo lý, này, chính nghĩ ra, nhưng lại cũng từ chối nghe.

      Trước kia, còn ở chung chỗ với hai em nhà họ Chung, vậy muốn lấy lý do hiểu vì còn , hiểu chuyện, tại lại ở cùng với Qúy Thiếu Kiệt - tên đàn ông đào hoa, cam tâm bị ta chơi đùa. Vậy gọi là gì? Trước hết đến loạn luân, danh tiếng hoang đường của Quý Thiếu Kiệt sớm truyền khắp nơi, tuy rằng mấy năm gần đây thu lại rất nhiều, nhưng chó sao có thể thay đổi được?

      , gia thế trong sạch, trẻ tuổi đẹp trai, tiền đồ vô lượng, người như lại chọn, mà đắm mình cùng chỗ với những tà môn ngoại đạo!

      là ma quỷ gì?


      "Tôi chưa từng thích cậu, tại , tương lai cũng !" biết tự trọng như vậy, mà dựa vào cái gì lại như vậy?

      Trong đầu giống như thổi qua từng cơn gió lốc, tất cả đều rối loạn, bên trong xe điều hòa thổi ra hơi ấm, làm cả khuôn mặt đỏ bừng.

      sai! con đường sai lầm! cần phải kéo trở lại! cần giải cứu!

      Những ý niệm này giống như nọc độc cắn nuốt thần kinh .

      bị những tia máu đỏ trong mắt làm sợ hãi, đường cao tốc hẻo lánh, trong buồng xe hẹp hòi, sức lực của phụ nữ cách xa đàn ông.

      “Trần Quân Mặc, cậu bình tĩnh chút, ngàn vạn lần đừng xằn bậy! Nếu tôi… Cậu có biết Qúy Thiếu Kiệt lợi hại biết bao nhiêu , chú ấy bỏ qua cho cậu.” thả giọng , cố gắng làm cho bình tĩnh, nhưng vẫn liên tục cảnh cáo được lo lắng.

      càng yếu đuối lại càng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông. Hơn nữa, thế nhưng lại lấy người đàn ông khác đến uy hiếp ! Trần Quân Mặc hoàn toàn đỏ mắt.

      So sánh với bốn năm trước, người con trước mặt này hoàn toàn thoát vẻ ngây ngô, có đường cong phập phồng mượt mà tất cả đàn ông mơ ước, đó là từ chỗ sâu nhất của dãy núi trong lòng , làm muốn chinh phục.

      khống chế được tâm ma, rốt cuộc xông đến.

      ***

      Chung Chấn Thanh lái xe, Chấn Văn ngồi bên cạnh.

      người nào chuyện, khí bên trong xe ngưng kết lại, cả thở dốc cũng đè nén, nhưng tiếng tim đập lại vang như vậy.

      Buối tối, khi người chủ trì đưa danh sách sắp xếp trang phục cuộc thi cho Chấn Thanh, tùy ý nhìn chút liền chú ý đến vị trí thứ ba, có đến từ nước , tên là Quý Ngôn. Trong lòng yên lặng đọc lại hai chữ này, Quý Ngôn, Ngôn, Chung Tĩnh Ngôn, là chữ Ngôn đó của em .

      Khóe môi khỏi gợi lên nụ cười, giống như chỉ cần lặp lặp lại cái tên đó, trong lòng ấm lên chút.

      định đến cho có mặt rồi rời , những quan chức bên cạnh ngừng các lời khen tặng với , làm người ta chán ghét. Mà ở phía đối diện , bên cạnh đài chữ T khác, người đàn l,q'd ông cao gầy, khí thế bất phàm ngồi, thần sắc giống như bễ nghễ hết thảy, trong lòng hừ lạnh, đồng thời cũng là người ta chán ghét. tưởng, chỉ cần xem tác phẩm của Quý Ngôn này rồi .

      Chờ đến khi cuối cùng này cũng đứng sân khấu, ngọn đèn rất sáng, chỉ cảm giác được người này phát ra hơi thở kiều mị, bên cạnh vang lên tiếng nuốt nước miếng vang dội của tên bụng bự, thào , chậc chậc, này, chậc chậc… Về phần chậc là cái gì, tất cả đàn ông đều biết.

      Trong lòng khinh thường, tùy ý nheo mắt lại, khi khuôn mặt của trở nên ràng trong tầm mắt

      giống như nghe thấy nới nào đó trong đấy lòng sụp đổ ầm ầm.

      xoay người xuống đài, liền biến mất, thức giấc mộng của

      kích động đứng lên, lại bị những người như khu trưởng, chủ nhiệm giữ chặt lại, bọn họ thay phiên nhau , “Phó thị trưởng Chung, ngài đâu vậy? Xem xong rồi hãy …”

      càng sốt ruột lại càng bị kéo chặt, những người đó chỉ sợ đắc tội , đợi cuối cùng phải dùng tiếng rống to luống cuống kết thúc hỗn loạn, vội vàng đuổi qua, chỉ thấy xa xa em của bị chàng trai trẻ mạnh mẽ túm lên xe…

      gần như lảo đảo xông vào phòng giám sát, trực tiếp đưa thẻ xác minh thân phận. Sau đó điện thoại cho Cảnh trưởng Cam nay lên Cục trưởng Cam, cung cấp biển số xe người bắt cóc, mới lên đường đuổi theo.

      Vài phút trước gặp Chấn Thanh, nghe Chấn Văn ở siêu thị cũng gặp em , hai em mới chấm dứt cảm giác đặt mình vào trong mộng chân thực.

      Lạc Lạc của bọn họ, cục cưng bé được bọn nuông chiều. Bảo bối non mềm xuất rồi.

      Con người đúng là loài động vật có lòng tham.

      Lúc trước, bọn họ nghĩ, đời này chỉ cần có thể được nhìn thấy em lần, biết sống tốt liền mong gì hơn.

      Nhưng mà, lúc nhìn thấy người bọn họ mới biết được, chỉ nhìn cái làm sao đủ, cục cưng bé đó, bọn họ nhất định phải che đậy trong ngực, ôm vào trong ngực, nâng trong lòng bàn tay.

      Chấn Thanh căm hận đánh mấy quyền, bắt đầu mở loa, tiếng còi chói tai cắt ngang qua bầu trời đêm, giống như tiếng gào thét sốt ruột.

      Mà cùng lúc đó, sau lưng bọn họ cách đó xa, cũng truyền đến loạt tiếng còi dài, giống như phối hợp với bọn họ, tiếng còi này đặt biệt thê lương kéo dài tiếng, giống như đầy ắp cảnh cáo cấp bách nào đó.

      Xe chạy nhanh như bay, cuối cùng chiếc xe Audi màu quýt cũng rơi vào trong tầm mắt, càng ngày càng gần.

      Gần như khi Chấn Thanh và Chấn Văn ngừng xe, đồng thời chiếc Aston Martin one – 77 màu cũng két tiếng, kiêu ngạo dừng lại trước xe bọn họ.

      Toàn thân Quý Thiếu Kiệt mặc bộ Tây trang màu đen hư nhàn, từ xe bước xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai em bọn cái.

      Chấn Thanh và Chấn Văn trợn mắt nhìn, tràn ngập thù hận ràng viết ở đáy mắt.

      Lúc này rảnh nhiều lời, ba người cùng nhau nhanh chóng chạy về phía chiếc Audi.

      Ba khuôn mặt từ ba góc độ khác nhau gần như đồng thời xuất ở ngoài cửa kính xe, bên trong xe, Trần Quân Mặc bắt hai tay Chung Tĩnh Ngôn, đè ghế ngồi thể động đậy.

      Tóc hỗn độn, quần áo bị vén lên eo, hơi thở yếu ớt.

      Tình cảnh như vậy, sao có thể khiến người ta nổi điên?

      Trần Quân Mặc đột nhiên bị người ta lôi ra làm cho tỉnh lại, rút lại tâm ma.

      Chung Tĩnh Ngôn vô lực nằm ghế ngồi, từ góc độ của , cái thứu nhất rơi vào mi mắt chính là Quý Thiếu Kiệt, ánh mắt đen lay láy của giống như bắt được cộng rơm cứu mạng, yếu ớt câu: Quý Thiếu Kiệt cứu tôi.

      Người kêu, là Quý Thiếu Kiệt.

      Chung Tĩnh Ngôn mơ màng hỗn độn, nhìn cửa sổ bị người ta đập bể, Trần Quân Mặc bị kéo ra ngoài. được ôm trong hai lồng ngực ấm áp vẫn còn run nhè .

      mở to hai mắt, sững sờ nhìn người ôm , từ từ đưa tay, sờ cánh tay bọn họ, ấm, sờ sờ mặt bọn họ, ấm.

      dòng chất lỏng ấm nóng mặt . lấy tay chà , chỉ có ấm mà còn ướt.

      Như vậy là ? phải mơ?

      sao, là các của sao?

      quay đầu bên trái, cả! Lại quay đầu sang bên phải, hai!

      Giọng run rẩy, thử thăm dò kêu . Nghe người khác , nếu mớ quá lớn, làm mộng tỉnh lại.

      Chấn Thanh Chấn Văn chảy nước mắt, trái phải nắm tay em , đặt lên mặt bọn họ, lần lượt ma sát, khẽ hôn, cảm thụ dư vị non mềm ấm áp lâu. Ngay cả khi Chung Bang Lập và Mã Hoa đều phân biệt được hai em bọn họ, nhưng chỉ có người, chưa bao giờ nhận sai bọn họ.

      Đầu mùa đông gió đêm thổi mặt, cực lạnh.

      Steven từ chiếc xe phía sau bước xuống, trừng trị Trần Quân Mặc, nắm tay nện lên người vang lên tiếng bụp bụp, phối hợp với tiếng rú thảm thiết, hết sức kinh người.

      Quý Thiếu Kiệt buông hai tay, yên nhìn ba người ôm nhau ở bên kia.

      thể thừa nhận, ra, hình ảnh ba người cùng ôm nhau, thế nhưng có thể thuần khiết mà tự nhiên như vậy.

      Ở chung quanh họ, giống như hình thành cái kết giới, người ngoài thể xâm nhập, trong mắt bọn họ, hoàn toàn tiếp nhận thêm bất cứ người nao nữa.

      Lúc này , bao gồm cả Steven và Trần Quân Mặc đều đơn lẻ loi khác gì những bóng đèn đường.

      “Chúng ta về nhà! Lạc Lạc, chúng ta về nhà!” Chấn Thanh ôm em lên, Chấn Văn cởi áo khoác xuống, đắp lên người em , lại dùng hai tay bao bọc hai chân lạc mất giày của em , coi ai ra gì cùng nhau đến chiếc xe Volkswagen.

      Khi qua người và Quý Thiếu Kiệt lướt qua nhau, Quý Thiếu Kiệt rốt cuộc kéo tay .

      “Chung Tĩnh Ngôn, đừng !” . Ngay cả chính cũng cảm thấy lời ra miệng lại vô lực như thế.

      Nhưng mà, cần phải , cho dù, biết trước kết quả rồi.

      Hình lúc này Chung Tĩnh Ngôn mới nhớ tới còn có người là , ở trong lòng trai hơi quay đầu.

      Người đó mặc đồ đen hòa hợp với bóng đêm, ánh sáng sau lưng nhìn ánh mắt , nhưng dung mạo đó đúng là côc đơn nên lời.

      “Chung Tĩnh Ngôn, đừng !” vẫn . Đây là người ai bì nổi, trong giọng , bất tri bất giác mang theo ba phần cầu xin.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      CandyTN, Dion, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: em gặp lại!

      Edit: Thu Lệ

      Nhưng mà, hoàn toàn có ai để ý đến . Cho dù là khinh bỉ cười nhạo hay từ chối chửi rủa.

      Ba em bọn họ, chỉ hơi dừng lại tí liền tiếp tục về phía trước. Giống như, ngay cả khi liếc mắt nhìn cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian, giống như, Quý Thiếu Kiệt ngay cả tư cách của con chó cản đường cũng có.

      Còn có chuyện nào khiến người ta phẫn nộ, khiến người ta bi ai như chuyện này sao?

      Sắc mặt chưa bao giờ dữ tợn, đáng sợ như vậy, thái dương nổi gân xanh, quả đấm bóp chặt. Thậm chí suy nghĩ đến góc độ xuống tay tốt nhất, là trước tiên nên xuống tay với tên nhóc ôm người hay là tên nhóc cầm áo.

      Nhưng mà, suy cho cùng, nắm đấm của dần dần nới lỏng ra, cảm giác vô lực giống như mất máu quá nhiều dẫn đến thiếu oxi, chiếm lấy , áp đảo .

      Trước kết giới vô hình của ba em bọn họ, có vẻ dư thừa, có vẻ buồn cười, có vẻ biết lượng sức mình như thế đấy.

      Bọn họ là màu sắc rực rỡ, mà lại là trắng bệch. Bọn họ là tươi sống, mà lại là héo úa. Bọn họ là náo nhiệt, mà lại trống rỗng.

      Từng cơn gió lạnh thổi qua, đèn đường mờ nhạt, vóc người cao gầy, mỏng manh trong đêm đông xào xạc đến nỗi ngay cả bóng dáng cũng có.

      Nhưng mà, nên làm cái gì bây giờ? đó bị ôm , phải mảnh đất hay khu mỏ, lần này cướp được còn có lần sau. thể làm như thương trường được, nhíu nhíu mày, buông tay phất đầu bước , thể cứ như vậy mà để trở lại bên cạnh hai em bọn họ.

      là của riêng mình . Cho dù có lỗi với .

      Đáy lòng đột nhiên sinh ra hận, hận ông trời, giờ phút này lại khiến bất lực như thế. Hận , thế nhưng lại dám làm cho trở nên ti tiện như thế.

      Sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải để cho gặp.

      “Chung Tĩnh Ngôn!” Giọng nghiêng răng nghiến lợi xuyên thấu trời đêm: “Em, lại đây cho !”

      đường cao tốc yên tĩnh, giọng của vang dội đáng sợ. Hai tay Chung Tĩnh Ngôn ôm cổ Chấn Thanh, mềm yếu làm tổ trong lòng trai, bị tiếng rống này làm cho trái tim hoảng sợ phản xạ co rút lại chút, níu chặt cổ áo trai, từ bờ vai trai nhìn lại, biết thế nào, nhớ tới lúc còn ở nước luôn ở cùng với bà ngoại Quý, nhớ tới mẹ Quý hàng tháng đều tới thăm , bà nội Quý, nhớ tới Quý Thiếu Kiệt ôm vào lòng lần sau dẫn em cưỡi ngựa…

      Dưới chân hai em giống như bị bỏng, gần như là chạy trốn, kéo ra cửa sau của khoang xe, cẩn thận ôm em vào, lúc này, bọn họ nghe thấy giọng yếu ớt của em truyền đến: “, em muốn với chú ấy tiếng gặp lại.”

      ***

      Quý Thiếu Kiệt đứng bên cạnh hàng rào bảo vệ phủ đầy bụi ven đường, đưa lưng về phía làn xe, thỉnh thoảng có chiếc xe ngang qua, ánh sáng đèn xe từ xa đến gần chiếu lên thân hình cao gầy thành vòng vầng sáng từ yếu đến mạnh cuối cùng lại biến thành yếu, khuôn mặt của trong bóng đêm, biểu cảm mơ hồ, chỉ thấy được đường cong nửa bên cằm căng thẳng.

      Chung Tĩnh Ngôn bị hơi thở đáng sợ trước sau như của áp bức, cúi đầu, buồn buồn : “Tôi… Tôi gọi điện cho trường học để xin phép nghỉ.”

      chịu để cho nhìn vào ánh mắt , phải chăng chứng tỏ, đối với phải hoàn toàn có cảm giác?

      Đúng vậy, Chung Tĩnh Ngôn là áy náy, cho dù, biết áy náy này của từ đâu mà đến. Đó là của , cùng trai về nhà, phải là đạo lý hiển nhiên à? Nhưng thâm trầm, quái gở nhìn như vậy, thế nhưng khiến cho dám ngẩng đầu, trong lòng sợ hãi.

      “Ngôn Ngôn…” Giọng điệu của Quý Thiếu Kiệt rất bình tĩnh, “ với , em có mấy con mắt?”

      hiểu vì sao đột nhiên lại cái này, có lẽ vì chút áy náy khó hiểu, phá lệ thuận theo : “Hai con.”

      “Em có mấy cái lỗ tai?”

      “Hai cái.”

      “Em có mấy cánh tay? Mấy bàn chân? Mấy là phổi? Mấy trái thận? Em có bao nhiêu cái răng?”

      Vừa mới bắt đầu, ý muốn là gì, dần dần, có chút hiểu rồi.

      “Ngôn Ngôn, em trưởng thành, phải là biết gì như hồi , em cần phải hiểu , ba người các em thể hạnh phúc lâu dài. Thân thể của chúng ta, chính là thế giới , tất cả, đều có đôi có cặp tìm kiếm cân bằng, từ khi bắt đầu có loài người, định trước như thế rồi, bất luận là loại tình cảm gì, đến cuối cùng cũng chỉ có thể còn lại hai người.”

      chiếc xe container nặng nề chạy qua, dưới đèn xe, sắc mặt Chung Tĩnh Ngôn lại trắng bệch như vậy, gió đêm đông lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ áo khoác của trai, mà phía , có hơi thở quen thuộc của trai khiến cho an tâm. suy nghĩ chút, mái tóc ngang trán rớt xuống, che khuất ánh mắt đen sẫm của , “Nhưng mà, chúng ta chỉ có cái miệng, trái tim, vậy đâu nhất định trước chúng ta phải đơn tới già đúng ? Chú Quý, tôi biết, chú… đối xử rất tốt với tôi, tôi rất cảm ơn mấy năm qua chú chăm sóc tôi. Chúng ta… Chú đúng, tôi trưởng thành, bản thân tôi biết mình muốn gì… Tôi nhất định phải ở cùng với các của tôi… Chú…”

      tamh dừng, cắn môi dưới, giống như là cẩn thận suy nghĩ tìm từ: “Chú tốt, Trần Quân Mặc cũng tốt, tôi cần các người đến với tôi cái gì là đúng hay sai. Tôi nhớ được, đêm nãy chú từng , chỉ cần bản thân tôi thích là được rồi, bất kể là đúng hay sai, bất kể kết quả.”

      trưởng thành, nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại lấy lời của đến phản bác .

      Ánh mắt Quý Thiếu Kiệt trở nên hung ác nham hiểm, thêm gì nữa cũng có ý nghĩa, còn cách nào thả lòng kiêu ngạo bẩm sinh lên mặt đất mặc cho người ta giẫm đạp nữa. Cho dù là người nhất, cũng được khinh thường như vậy.

      Hai tay cắm vào trong túi quần, từ cao nhìn xuống : “Chung Tĩnh Ngôn, em có biết ? Cố đôi khi tôi muốn xé em thành từng mảnh , xem xem rốt cuộc trong tim em chứa những gì…”

      Dừng chút, kề sát vào tai , giọng điệu làm người ta rét mà run, “Em có thể cùng bọn họ, nhưng tuyệt đối thể cùng bọn họ lên giường! Em bây giờ là người của , trong bốn năm qua, làm em gào khóc, người làm em tuôn ra nước, là Quý Thiếu Kiệt ! cho phép của , em tuyệt đối thể lên giường với bất kì người nào!”

      Như vậy, là cực hạn của rồi.

      Chung Tĩnh Ngôn lui lại bước, cả khuôn mặt đỏ bừng. Vừa mới bị Trần Quân Mặc xúc phạm, khiến cực kỳ phản cảm với những lời ô ngôn uế ngữ(ngôn ngữ xấu).

      “Đó là chuyện của tôi. Chỉ cần tôi nguyện ý, ai cũng thể xen vào.”

      ngửa khuôn mặt nhắn, xong liền quay đầu chạy về phía các mình.

      “Chung Tĩnh Ngôn, em hối hận! theo bọn họ, ngày nào đó em hối hận!” Người lên những lời này, chính là Trần Quân Mặc quỳ rạp mặt đất.

      hối hận sao? Ai biết được… Ít nhất, giờ này khắc này, em gặp lại sau nhiều năm là chuyện hạnh phúc nhất.

      Chấn Thanh lái xe nhanh như bay, Chấn Văn ôm em chặt vào trong ngực, đùi cuộn tròn trước ngực, chân trần giẫm lên bụng .

      trưởng thành nên cao hơn, trong lòng muốn ôm hết được rồi.

      Chấn Văn lần lượt vuốt ve tứ chi em , hận thể đưa thân hình nhắn mềm mại của trở về lúc năm tuổi, như vậy, liền có thể đem hoàn toàn túm lại từ đầu đến chân ngay chỗ trái tim, thậm chí hi vọng mình giống như con chuột túi, có chiếc túi tùy thân, có thể cất này ở trong túi, chỉ cần cúi đầu cái là có thể thấy được, đưa tay là có thể sờ tới, bao giờ đánh mất nữa, bao giờ để cho chạy mất nữa.

      Lạc Lạc bị bao bọc quá chặt, cũng muốn thở được, nhưng chỉ là nỡ đẩy ra, chỉ có tiếng rên rỉ ừ ừ a a từ trong lồng ngực được nặn ra.

      Quá nhiều lời muốn , ngược lại cả đống chỉ chen chúc tại cổ họng, câu cũng ra được. Bọn họ, chỉ là ôm nhau chặt, mặt cùng ma sát với mặt, cổ giao nhau.

      "Lạc Lạc. . . . . . Lạc Lạc tốt. . . . . . Lạc Lạc dấu. . . . . .Lạc Lạc bảo bối. . . . . ." Những lời cần ra Chấn Văn kích động đến biết cái gì cho phải. Cuối cùng, chỉ hóa thành câu: "Lạc Lạc à, đừng nghe mẹ , bọn đối với em phải. . . . . ."

      Lạc Lạc gật đầu lung tung, đầu ủn tới ủn lui người , cái gì cũng muốn nghe, chỉ muốn tìm được vị trí cách gần nhất.

      lâu thân mật, lần nữa có được mừng như điên, làm khí bên trong xe như muốn nổ tung. có gì hạnh phúc hơn giờ phút này.

      Tim Chấn Văn đập nhanh như vậy, cả khoang xe đều là tiếng “Thình thịch” vọng lại.

      Mà chính là tim đập nhanh, mặc dù Chấn Thanh ngồi phía trước lái xe, cũng là cảm động lây.

      Hai em sinh đôi cùng trứng, làn sóng điện vô hình đưa bọn họ quấn quít nhau, người này người kia cũng , người này đau người kia cũng đau. Vậy nên liền có hai lần và hai lần đâu.

      đường bão táp, ngay cả Chấn Thanh vẫn luôn tuân theo luật pháp cũng vượt đèn đỏ.

      ", . . . . . . Chúng ta về nhà sao?" Chung Tĩnh Ngôn miễn cưỡng từ trong lòng Chấn Văn mở miệng thăm dò.

      Hai em biết lo lắng cái gì, Chấn Thanh : ", Lạc Lạc, chúng ta về nhà của chính mình."

      Lạc Lạc liền có hỏi nữa. Có các ở đây. . . . . .

      Mới vừa dừng xe ở nhà để xe xong, Chấn Thanh liền giành bước tới chỗ ngồi phía sau, nhận lấy em ôm vào trong ngực, đôi môi hồng đến vừa đúng, đầu bắt đầu choáng váng hôn lên.

      Trong thang máy, chân hai em đều mềm nhũn, gần như đứng vững, ba người cũng biết ai đỡ ai, người nào dựa vào người nào, tựa như mây, vui mừng đến thoát lực.

      Lạc Lạc bị kẹp ở giữa, vào căn phòng, ba phòng ngủ phòng khách, lắp đặt thiết bị rất đơn giản ấm áp, còn kịp nhìn kỹ nữa, liền bị đặt ở ghế sa lon.

      Toàn bộ đèn cũng được mở lên, mở hết máy sưởi, rốt cuộc ba người cũng đứng an toàn giữa thế giới sáng ngời.

      ra , bọn họ cũng biết, dọc theo đường mặt của bọn họ đều hơi căng chặt, mang theo điểm thấp thỏm, nhưng bây giờ, bọn họ tham lam nhìn nhau, nhìn, đột nhiên, liền cười.

      tốt, bảo bối của bọn họ trưởng thành, dáng vẻ xinh đẹp, đúng ?

      tốt, các của , thời gian mài dũa bọn họ thành những người đàn ông thành thục, chững chạc, năm tháng gần để lại dấu vết gì người bọn họ, trừ phong cách, tất cả bọn họ đều chưa từng thay đổi.

      tốt mà!

      Bốn năm rồi, ba người bọn họ đều rất tốt, điều này làm bọn họ thấy giống như trùng sinh kiếp sau.

      Lúc mới bắt đầu, bọn họ chỉ là nhìn nhau mỉm cười, sau lại, biến thành cười to, cười đến té người lẫn nhau. Sau đó, lại giống như hồi bọn họ vẫn thường làm, ba cái đầu sát vào nhau tạo thành cái vòng tròn, ngón tay ở phía sau nắm chặt, sáu con mắt kề nhau, hơi thở cùng nghe thấy, bởi vì cố gắng hiểu đối phương, cho nên, bọn họ cũng chồng chất nâng tầng tầng nếp nhăn trán.

      Cười đủ rồi, nhìn đủ rồi, các ôm em lên giường, lột quần áo của ra, kịp chờ đợi gần như là hung tợn nhào tới.

      Lửa nóng của đôi môi, cuồng loạn hôn, vội vàng, loạn xạ rơi vào người , cho đến, bọn họ tìm được hai luồng tuyết mềm đó.

      Giống như lữ khách rất khát, giống như đứa bé bị lạc. Bọn họ dùng tay đè , tay khác chia ra chen vào hai gò cao này, kể cả bầu ngực cũng ngậm hết vào trong miệng, nôn nóng nắm kéo, hưng phấn khát uống, khoảng chừng hơn 20 phút.

      Do Lạc Lạc chóng mặt chịu đựng, biến thành hơi giãy giụa, đến cuối cùng rốt cuộc đau đến la lên: ", đau nha. . . . . ."

      " , thương nha. . . . . ."

      Nước mắt chảy lung tung.

      Bao nhiêu lần, khi đơn đứng ở đất khách quê người, quanh mình đều là khuôn mặt xa lạ, bao nhiêu lần, khi tìm kiếm thành phố quen thuộc trong chương trình dự báo thời tiết, . . . . . . Khi đó, thầm gọi trong lòng , chẳng qua cũng chỉ là câu như vậy!

      Ngoài cửa sổ, chẳng biết mưa từ lúc nào, lưa thưa róc rách lay động đánh vào thủy tinh, bên ngoài yên tĩnh tịch mịch như vậy nhưng bên trong nhà cực kỳ ấm áp.

      Dần dần, bọn họ ngừng hút cắn bầu ngực như con thú , có luồng nhiệt nóng bỏng vẩy vào chỗ bị cắn.

      đôi gò bồng đảo mềm mềm, mượt mà tràn đầy dấu răng. Đầu đỉnh nhọn dính đầy nước miếng của bọn , sáng lóng lánh, nước ươn ướt, sưng to lên.

      So với trong trí nhớ của bọn họ càng thêm hoàn mỹ.

      Em của bọn họ, bảo bối của bọn họ, nằm ở dưới người bọn họ, chân thực chảy nước mắt như thế.

      Làn da đó, là mềm mại, môi trái tim này, là nóng bỏng, đôi gò bồng đảo nhớ thương, đứng vững cao.

      “Lạc Lạc, bọn muốn uống sữa, bọn muốn ăn."
      Last edited: 24/3/16
      CandyTN, Dion, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Miken Ha

      Miken Ha Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      31
      Truyện này là NP hả bạn edit, tội nghiệp QTK quá :yoyo59:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: em chung sống

      Edit: Thu Lệ

      Lúc này, Chung Tĩnh Ngôn toàn thân trần truồng, giống như con nít.

      Toàn thân da thịt khít khao, trắng nõn, bộ ngực non mềm hình như lớn hơn rất nhiều, tụ thành như hai đống tuyết lớn, ngạo nghễ ưỡn lên mê người, eo thon đầy nắm tay, cặp mông mượt mà đầy đặn, hai cái chân dài bạch ngọc cong lên, đầu gối tựa vào nhau, nhưng nơi giữa đùi non nớt có lông lúc này lại lạnh run lộ ra chút đầu mối, thân thể hoàn mĩ như vậy, dâm * mị mà lại thánh thiện, tuyệt đối đủ để phá hủy bất kỳ người đàn ông nào thế gian.

      Bốn năm trước, hai tay tự dâng bộ ngực sữa vẫn còn trổ mã của mình vô số lần, run rẩy mà đưa vào trong miệng các , cảm thấy thoả mãn, nhìn bọn họ giống như những con thú bú bình, eo bàn tay(Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) nâng ngực , mút đến tạo ra tiếng, tham lam đến đáng .

      lần lượt vuốt đuôi tóc bọn họ, giống như bà mẹ trẻ giọng an ủi, từ từ ăn, đừng giành, bên trái là cả, bên phải là hai . . . . . .

      Giống như những gì từng trải qua, bọn họ là món đồ chơi của , cũng là món đồ chơi của bọn họ. Người lớn chỉ lo bận bịu những việc mà bọn họ hiểu, thế giới của bọn họ chỉ có lẫn nhau, gắn bó làm bạn.

      Khi còn bé, chỉ là đứa bé trong nhi viện, gầy khô héo, nước mũi chưa từng rời khỏi lỗ mũi, bị những đứa bé lớn hơn ăn hiếp có chút đờ đẫn.

      cho là, cách hàng rào rỉ sắt, nhìn thấy những mặc váy bồng bồng xinh đẹp ăn kem đủ mọi màu sắc đường đều là thiên sứ. Chỉ có thiên sứ, mới xứng đáng có quyền lợi như vậy.

      Đến khi có ngày, Chung Bang Lập hòa ái dễ gần đem đến chiếc váy hoa mà so với những cái thấy trước đây còn xinh đẹp hơn rất nhiều mặc vào cho , Chấn Thanh vừa gọn gàng lại vừa tuấn đưa cho cây kem toả ra khí lạnh, thẩn thờ ngây người, dám đưa tay đón, chỉ nghiêng đầu tìm kiếm đồng bạn gầy kéo nước mũi giống . nghĩ chết sao rồi sao? Nghe người ta , đứa trẻ ngoan khi chết được lên Thiên đường làm thiên sứ, chỉ có thiên sứ mới có thể mặc váy nhưu thế, ăn kem như vậy.

      là hết sức may mắn, tìm được bất kỳ đồng bạn nào, người khác vẫn còn ở nhân gian, mà thế nhưng vào Thiên đường.

      ngày, nửa đêm muốn tiểu chút, khi đó, trong nhà vẫn còn chưa lắp đặt thiết bị đầy đủ, chỉ ở lầu toilet, lúc ấy còn nên biết dùng bồn cầu cho lắm, dieenn daan leee quyy d0n cẩn thận vẩy nước tiểu dọc theo bồn cầu, đúng lúc này Mã Hoa đẩy cửa vào, bà khoanh tay, từ cao nhìn xuống, dùng ánh mắt vô cùng ác độc và hận thù nhìn chằm chằm vào thân hình nho của , , "Mày làm cho tao ghê tởm! Sao mày chết luôn ! Cút ngay!"

      Ánh mắt đó, giống như rắn độc, những lời đó, con người có thể ra sao?

      bị sợ đến nửa người cũng tê rần, dán lưng lên bức tường gạch men sứ lạnh lẽo, dám làm cử động nào, rất sợ bà đuổi ra khỏi Thiên đường.

      Mã Hoa đuổi ra khỏi Thiên đường, nhưng lại xách như xách con chó , giơ tay lên nắm gáy ném ra ngoài cửa toilet.

      dám khóc, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rớt xuống chiếc vày ngủ Tiểu Trư màu hồng, ở chỗ rẽ cầu thang, gặp được Chấn Thanh, đôi mắt đẫm lệ trong sương mù, ngẩng đầu lên , , em rất sợ. . . . . . Em có thể đến giường ngủ ?

      Chung Bang Lập thường xuyên ở nhà, càng ngày càng hơn dính trai hơn, chỉ cần khắc thấy bóng dáng của bọn họ, lại cảm thấy khủng hoảng, ánh mắt giống như rắn độc ấy cứ cuốn lấy làm thở nổi.

      Đúng vậy, khi đó, Chung Tĩnh Ngôn rất ưa thích nghe bọn họ như vậy, "Lạc Lạc, bọn muốn ăn sữa của em. . . . . ."

      Nàng vẫn luôn cảm thấy, chỉ có thể lấy bộ phận tư mật nhất kiêu ngạo nhất đưa cho bọn họ, để cho bọn họ ngậm hút, bao quanh, trông coi, nàng mới có thể an toàn sống ở trong thiên đường. nguyện ý cho ra tất cả những gì của , chỉ cần bọn họ thích, chỉ cần bọn họ cần, lấy . Chỉ có như vậy, mới có thể báo đáp phần may mắn này.

      "Bọn muốn ăn sữa, này bọn muốn ăn sữa!" Lúc này, tuy rằng nghiệp của các thành công, nhưng ở trước mặt , vẫn đơn thuần giống như hai đứa bé lớn xác, bọn họ dịu dàng nhìn , dịu dàng từng lần cầu.

      Cũng sắc * tình, cũng giả tạo, cùng với liên quan.

      Chỉ là muốn càng thêm chia sẻ thân mật, càng thêm chặt chẽ có được. Bọn họ muốn mau sớm trở về đến những ngày trước kia, giống như bọn họ chưa từng chia xa.

      Máy sưởi mở hơi lớn, khiến chóp mũi Chung Tĩnh Ngôn thấm ra mồ hôi hột. Ánh mắt của các hề ngăn cản nhìn tới trước , mà cũng hề ngăn cản khi bị bọn nhìn.

      Nhưng mà, biết có phải do cách xa nhau lâu rồi thấy hay , thế nhưng lại cảm thấy xấu hổ dưới ánh mắt của các . ràng, bốn năm trước, cảm thấy bản thâ mình từ để lộ ở trước mặt bọn họ. ràng, khi đó, vui mừng vì có thể làm như vậy mà.

      Chẳng lẽ, thời gian, thay đổi cái gì?

      thử thăm dò chụm hai chân lại, ôm chặt hai cánh tay, những chỗ màu hồng đó, những chỗ thẹn với mở ra, cũng cảm thấy nên thu lại trước mặt các , giấu .

      Nhưng mà, ánh mắt của các , lại thản nhiên nồng đậm như vậy, trước mặt ánh mắt trong suốt đó, tự ti mặc cảm, càng cảm thấy khó chịu.

      Bọn họ là trai, là từ cùng lớn lên, khi đái dầm thậm chí là đến kì kinh nguyệt, đều bị bọn nhìn thấy hết cả. . .

      [​IMG]
      ChrisDion thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 52: Chuyện nên tới cũng phải tới, trốn được!

      Editor: Thu Lệ

      Người đàn ông đó, vừa bá đạo lại vừa keo kiệt như vậy, ở nước chỉ vì được bạn học nam tỏ tình, liền ép người ta nghỉ học chuyển , ngày hôm qua, chú ấy nhất định tức chết.

      Nhưng mà, nàng vốn chính là của các mà. Chú ấy thích tức giận cứ để chú ấy tức .

      nâng mắt quan sát bày biện trong phòng, ra gần như giống nhau như đúc với căn phòng lúc trước của cả.

      tường, treo tấm hình phóng đại của , là mười bảy tuổi năm ấy, , mặt cười ra hai vòng xoáy của lúm đồng tiền, mang theo vài phần vô tội hồn nhiên, nụ cười này, là phát ra từ chỗ sâu nhất trong lòng, làm mọi người nhìn thấy nhịn được mà cùng nâng khoé miệng.

      nhàng mở cửa phòng ra ngoài, bày biện phòng khách đơn giản thanh thoát, rất sạch , giống như chỗ ở của hai chàng độc thân chút nào, nhìn ra được thường có người đến dọn dẹp.

      bàn trà màu đen an tĩnh để khung hình. tiện tay cầm khung hình đó lên, có lẽ là lúc khoảng bảy, tám tuổi gì đó, ngồi trong kiệu hoa do các dùng tay nối lại, ánh mắt tập trung, cười đến nguyên cái hình đều thiếu hai cái răng cửa. cả và đều cắt đầu tóc dưa hấu Thái Lang đáng , hơi ngước đầu nhìn , hình như còn nghe bọn họ khẩn trương , nắm chắc, nắm chắc á..., cẩn thận té xuống. . . . . .

      Trong ngăn kéo của bàn trà, còn có tập ảnh của , vui vẻ cười to, gào mà khóc lớn lên, tức giận, làm mặt quỷ, có người nhà, hơn nữa là người theo , quá nhiều, nhớ, có đoạn dieedanleequyyydoon thời gian thích nhất là chiếm lấy máy chụp hình, mặc kệ là ai chụp hình, cũng phải chen vào chân, hơn nữa nhất định phải chiếm vị trí ở giữa nhất, giống như nếu như vậy, bản thân phải là người được coi trọng nhất.

      Ngoại trừ hình ra, ở trong ngăn kéo còn có chút đồ vật cũ. nhìn thấy con vịt màu vàng bằng nhựa mà khi còn bé vẫn hay chơi, mấy nơ con bướm cũ, cái quạt lông vũ công chúa màu hồng, trọn bộ truyện tranh của Miyazaki . . . . . .

      Các vừa ngồi ghế sa lon xem ti vi, vừa cầm con vịt của , nghe tiếng "Cạc cạc" đơn điệu này. . . . . .

      cầm thanh quạt lông vũ đó, tới lui trong phòng như người bị mộng du, khi đẩy cánh cửa của căn phòng khác ra, trong nháy mắt giật mình, các chuyển cả căn phòng trước kia của qua đây rồi sao? Tất cả lại trở về vào cái ngày rời , váy ngủ xốc forum l'q.d xếch ném lên giường, cửa tủ quần áo kéo mở rộng ra, từng chọn bộ đồ thể thao màu hồng để thay, có hai cái dây buộc tóc cùng màu, cái thuần sắc có trang sức, cái mang hình con mèo , chọn cái có trang sức, còn cái mang hình con mèo bị ném treo lược.

      tới toilet, nơi đó, thậm chí ngay cả bàn chãi đánh răng cũng bị ném cong vẹo bồn rửa tay như ngày rời . . . . . .

      Tất cả, đều giống như chỉ học, buổi tối trở lại vậy.

      Nước mắt của cũng ngăn nổi nữa rồi, lách tách lách tách xuống sàn nhà, phòng như vậy, các mang tâm trạng thế nào khi sắp xếp lại căn phòng này? Lại lấy tâm trạng gì, khi mỗi ngày nhìn căn phòng trong bốn năm qua, chờ đến ngày nào đó trở về. . . . . .

      Suy nghĩ lại, lúc đầu có bao nhiêu ngây thơ, chỉ dựa vào những lời từ phía của Mã Hoa, liền chạy xa như vậy, khiến các khó khăn trải qua nhiều năm như vậy. . . . . .

      Nhưng cũng chỉ có chính biết, lúc đó sợ hãi người mình thương nhất đuổi ra khỏi Thiên đường biết bao nhiêu. . . . . . nghĩ, nếu như chỉ là tạm thời tránh ra, cho bọn họ cơ hội xua đuổi, như vậy còn có thể sống ở trong thiên đường chứ? Có lẽ có ngày nào đó, có cơ hội trở về. . . . . .

      biết từ khi nào, các đứng ở sau lưng , ôm vào trong ngực. dứt khoát mở rộng hai cánh tay ôm hai người, chui vào trong lòng bọn họ lớn tiếng khóc lên.

      " xin lỗi. . . . . ."

      xin lỗi, nên đột nhiên biến mất như vậy, nên để cho các lo lắng, nên hoài nghi tình cảm của các , xin lỗi, em còn là tròn mười tám tuổi thuần khiết mà các thương mong đợi.

      "Người phải xin lỗi là bọn . . . . . ." Chiếc hộp Pandora chứa ma quỷ, lúc đầu là do bọn bỏ ma quỷ vào, sao có thể trách người khác mở ra?

      Cũng may, trời cao thương tình, để cho bọn họ mất thứ trân quý nhất —— thế giới cũng chính là người mà bọn họ thương nhất.

      " ngốc, có rửa mặt ? Đừng có dây nước mắt nước mũi lên áo ngủ của ." biết qua bao lâu, Chấn Thanh kéo khóc sướt mướt ra, nâng mặt lên cẩn thận nhìn kỹ. Chung [​IMG]
      Dionsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :