1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Thần - Đào Đào Nhất Luân (Cổ đại, Siêu Hài - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Thái hậu và Hoàng thượng đúng là mẹ con "ruột thịt". Ban thưởng như vậy khác nào kêu Hạng tướng quân vừa uống trà vừa ăn đậu phộng. Đọc truyện này được ăn uống gì hết, ko sặc cười đến chết.
      tieunai691993, CaocaomapHằng Lê thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5: Thái hậu thánh minh!
      Edit: nhinguyen​


      "Bước ra!" rèm cửa vàng tươi bị xốc lên, áo giáp ngực Hạng Tuế Chiêm đầy máu tươi, gầm tiếng, tay đem hai mẹ con từ trong xe ngựa lôi ra ngoài, quăng lên lưng ngựa, tự mình nhảy cái lên lưng ngựa, quất con ngựa 'Đen nhưng đẹp trai' roi, 'Đen nhưng đẹp trai' hí lên tiếng biểu đạt ý tứ "Mẹ kiếp, đau chết được." , nhanh chân chạy sâu vào trong rừng.

      Trước giờ chưa từng cưỡi ngựa kịch liệt như vậy, hai mẹ con bị lắc đến biết Đông Nam Tây Bắc, Kính Hiên ngồi ở phía trước siết chặt lấy bờm của 'Đen nhưng đẹp trai', tiểu kê kê bị lưng ngựa cọ vào đau đớn, Tề Đan Yên ngồi ở giữa nắm chặt áo của Kính Hiên, ngồi sau cùng là Hạng Tuế Chiêm nắm chặt dây cương, thân thể nghiêng đến mức thấp nhất, đem bọn họ ngồi vững vàng lưng ngựa, để tránh va chạm, hai tay giống như đai an toàn bảo vệ bên cạnh hai tổ tông, đề phòng bọn họ bị rớt xuống đất.

      'Đen nhưng đẹp trai' nghĩ, cũng may đây là ngựa khỏe mạnh, bằng ba người các ngươi cùng lúc cỡi ta, đừng là chạy, ngay cả việc có thể đứng nổi hay còn phải hỏi lại.

      Kinh sợ qua , Tề Đan Yên dần dần bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy hai cánh tay giống như tay vịn rắn chắc, cách y phục màu trắng được may bằng gấm Tô Châu thêu hoa văn hải đường ma xát cánh tay của nàng, cánh tay dần nóng lên, nhột nhạt. Nam nhân này, tính cách kiên cường, ngực và bụng cứng rắn dán chặt vào lưng nàng, Tề Đan Yên chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy với nam nhân trưởng thành, đột nhiên nàng ý thức được, mặt mình đỏ lên.

      Sức bậc và sức chịu đựng của 'Đen nhưng đẹp trai' khác xa so với những con ngựa bình thường, ba người giục ngựa chạy như điên về hướng tây, khi mặt trời lên, rốt cuộc bỏ xa bọn binh lính đuổi theo. Kính Hiên bị ói nhiều lần, suy yếu ngã đầu vào tảng đá bên cạnh, ngay cả 'Đen nhưng đẹp trai' lén lút vụng trộm tiểu bên cạnh cũng hoàn toàn phát ra.

      Dưới chân là cát đất màu đỏ thô cứng, bốn phía xung quanh là những tảng đá to lớn, bóng đêm được ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào càng hình dáng kỳ lạ lởm chởm của những tảng đá. bầu trời còn ngôi sao nào, có vài con chim biết tên bay lên, rải rác đậu mấy nhánh cây khô. Lông chim màu đen, vài tiếng kêu chói tai kỳ lạ ngân vang.

      Hạng Tuế Chiêm hứng được nửa ấm nước do sương đọng lá cây, nhàng để bên người Kính Hiên.

      Tề Đan Yên tóc tai rối loạn, nằm úp tảng đá nghỉ ngơi lúc, chật vật đứng dậy, híp mắt nhìn bốn phía khỉ ho cò gáy trong lòng cảm thấy bi thương, trở nên yếu ớt, bỗng nhiên Hạng Tuế Chiêm nắm cánh tay nàng, đẩy nàng nằm tảng đá lớn,khuỷu tay đặt cổ họng nàng, chỉ cần hơi dùng sức có thể làm đứt cổ nàng. Tề Đan Yên vô cùng sợ hãi, mở to mắt vô tội nhìn , thân thể hơi run rẩy.

      "Tề thái hậu, thần khuyên thái hậu tốt nhất là nên an phận chút, đừng cứ năm lần bảy lượt giống như con thiêu thân đâm đầu vào lửa”. Hạng Tuế Chiêm hơi híp mắt lại, để lộ bộ mặt sát khí lẫm liệt của “Giá trị tồn tại của thái hậu là buông rèm nhiếp chính, để cho ấu đế bị người khác cho rằng có chỗ nương tựa, thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương là muốn dạy cho người tiếp thu ý kiến của hữu ích để tránh tình trạng ban mệnh lệnh sai trái, chứ phải để cho thái hậu vẽ đường cho hưu chạy hay giúp hôn quân làm điều ác, đem Đại Kiền thịnh thế đẩy đến chỗ diệt quốc!”

      Tề Đan Yên cảm thấy vô cùng oan ức, thứ nhất nàng có dụ dỗ hay mê hoặc chủ nhân, thứ hai có hại nước hại dân, chỉ là hết ăn lại nằm mà thôi, làm sao lại có liên quan đến tồn vong của đất nước được. Nhưng mà người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, đường đường là thái hậu lại bị thần tử đẩy lên tảng đá thể động đậy, thực là mất mặt mà.

      Nàng suy nghĩ lúc, cũng muốn khéo léo châm chọc phạm thượng. Mưu đồ gây rối, nhưng mà lời đến bên miệng lại thành câu——

      "A."

      "Khuyển Nhung bị thần bức lui 300 dặm, tại 10 ngàn tướng sĩ của Đại Kiền ta đủ lương thảo, chậm chạp khải hoàn trở về phải là vì mưu nghịch, mà là muốn làm cho Khuyển Nhung phải ký hiệp ước đình chiến, có thể bảo đảm cho con dân biên cảnh Tây Bắc ít nhất là ba mươi năm bị ngoại tộc quấy nhiễu. Điều kiện Khuyển Nhung đưa ra là muốn Ngô hoàng đích thân tới ký kết, thần cho rằng thể như vậy, viết tấu chương thỉnh cầu tăng thêm binh lính và vận chuyển lương thảo đến Tây Bắc, ai ngờ tấu chương bị người ta tráo đổi, nghĩ tới các ngươi lại dễ dàng trúng kế mà xuất cung như thế này…..!" Hạng Tuế Chiêm thả lỏng tay ra, Tề Đan Yên ôm cổ ho khan liên tục, mặt đỏ ửng cả lên.

      Vào lúc này, Tề Đan Yên vẫn nắm được trọng điểm trong lời của Hạng Tuế Chiêm, sau khi bình tĩnh lại giống như muốn hỏi tội "Ai kêu ngươi đọc sách, tự viết chữ, viết tấu chương còn để cho người khác viết thay, chúng ta chưa từng nhìn thấy chữ của ngươi, làm sao biết là có phải ngươi viết hay ?”

      đọc sách, viết chữ —— Rốt cuộc là nàng dựa vào suy nghĩ nào mà đưa ra cái kết luận này chứ?

      "Thái hậu từng đọc sách sao? Biết câu ‘ bị người ta tráo thư ’ mà thần mới vừa là có ý gì sao?" Tấu chương của bị người ta trực tiếp đánh tráo, bức chiến thư lại biến thành 'đặc sản của biên thùy' , thử hỏi có oan ức hay ?

      "Ta từng đọc sách." Tề Đan Yên trả lời hết sức nghiêm túc: "Tứ thư ngũ kinh với ba trăm bài thơ Đường ta đều biết, ta biết hơn hai ngàn chữ, năm trăm câu thành ngữ”.

      Ai mà biết ngươi từng đọc sách chứ, nhất là loại sách Trương Sinh ban đêm hò hẹn Thôi Oanh Oanh, Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên chứ. . . . . .

      chuyện với ngươi vĩnh viễn làm được trọng điểm, vừa nhát gan lại tích cực, phản ứng rất chậm chạp. tính tình đáng chẳng trách là được sủng ái, chỉ biết lo cho thân mình.

      Tiếng ngáy của Kính Hiên cắt ngang cuộc chuyện vui vẻ gì của bọn họ.

      Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm hẹn mà cùng quay đầu liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế có tố chất tâm lý vô cùng tốt này. Bỗng nhiên Tề Đan Yên mở dây buộc, đem cái áo choàng tính là dày nhưng ít ra có thể che được đắp lên người Kính Hiên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thực ra rất đáng thương, còn như vậy nhưng cha mẹ đều còn, còn bị nhiều đại thần mắng là đứa ngốc nữa.. . . . . ."

      Hạng Tuế Chiêm cởi áo choàng, tiến lên phía trước, Tề Đan Yên đối với Kính Hiên thương tiếc khiến cho hơi thông cảm với nàng, cái loại thông cảm này còn chưa được vài giây, cái áo choàng vốn là chuẩn bị đắp cho Kính Hiên lại bị Tề Đan Yên lấy cách rất tự nhiên, đắp lên người mình. chỉ như thế, nàng còn bưng ấm nước lên, hơi uống toàn bộ nước mà để dành cho Kính Hiên.

      "Ngươi có lạnh hay ?" Lau lau cái miệng, Tề Đan Yên được bọc trong cái áo choàng dày biết mà còn cố hỏi.

      "Lạnh." Hạng Tuế Chiêm cố ý trả lời.

      Tề Đan Yên vừa nghe, lấy cái áo mà Kính Hiên đắp rất nhiệt tình đưa cho Hạng Tuế Chiêm: “Hay ngươi mặc đỡ cái này ”.

      Tiểu hoàng đế đáng thương chẳng những có chăn đắp, mà ngay cả nước cũng bị uống sạch.

      Càng nguy hiểm hơn chính là, bọn họ vẫn hề ý thức được Đại Kiền trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

      Hạng Tuế Chiêm đem áo quăng trả lại, ước tính sơ bộ vị trí của bọn họ, chắc là cách Tuy Huyền gần nhất. Truy binh chắc chắn bỏ qua cơ hội này, cho dù là có năng lực lấy địch trăm, hộ tống hai người bọn họ hồi cung nhưng mà cơ hội lớn lắm, bằng tương kế tựu kế, xem như hoàng đế đồng ý đích thân đến biên cảnh để ký kết hiệp ước, đây cũng coi như là thành ý của Đại Kiền.

      Vì thế, lúc hừng đông Hạng Tuế Chiêm mang theo hai mẹ con về phía Tuy Huyền, đồng thời lớn tiếng tuyên bố ngự giá đích thân tới, để cho các quan vùng ngoại ô quỳ xuống nghênh đón, thuận tiện mang theo nhân mã hộ giá. Trong lúc nhất thời, hoàng thượng và thái hậu vì muốn ăn xâu thịt dê nướng mà bí mật xuất cung ‘cải trang vi hành’ lại biến thành vì bình an của biên cảnh mà tự mình thân chinh ký kết hiệp ước, đúng là dân như con, khiến cho danh tiếng ở biên cảnh Tây Bắc bỗng nhiên tăng vọt.

      Tề Đan Yên nằm nhoài bên cửa sổ lén nhìn các bá quan văn võ quỳ nghênh đón, hỏi ra mấy vấn đề khiến người ta khó có thể trả lời ——"Ở đây xâu thịt dê thực văn tiền xâu sao? Các ngươi xác định là thịt dê chứ phải là thịt chuột?”

      Kính Hiên cam lòng yếu thế, chỉ số lập tức mở rộng: “Tại sao phải là thịt dê nướng chấm với muối ớt? ở Thịnh Kinh chúng ta đều là chấm với tương vừng mà?”

      Hạng Tuế Chiêm sai người mua 100 cây xâu thịt dê đưa vào loan giá, cũng phân phó người hầu hạ hoàng thượng và thái hậu, canh chừng hai người họ, ăn hết được phép bước ra.

      Đêm đó, trong giấc mơ của Tề Đan Yên đều là mùi thịt dê nướng.

      Ở ma xui quỷ khiến, bên trong câu chuyện máu chó đầy trời, năm đầu tiên khi lên ngôi của Nhân Vũ hoàng đế Đại Kiền, tiểu hoàng đế Cừu Kính Hiên đích thân tới Tuy Huyền cùng Khuyển Nhung ký kết 《Hiệp ước Tuy Huyền》, quy tắc mậu dịch biên cảnh, xúc tiến chăn nuôi và phát triển nghề thủ công, làm cho Trung Nguyên và con dân nơi biên cảnh được ba mươi năm hòa bình rực rỡ, trở thành chiến tích đầu tiên của tiểu hoàng đế.

      Sau khi ký kết hiệp ước, quân đội Đại Kiền nhổ trại theo long giá khải hoàn về triều, lấy Ngụy Hiến Kế dẫn đầu, các quan văn đều viết văn chương ca tụng công đức, văn chương dài khoảng 30 tờ, phân phát khắp nơi như phát truyền đơn, lúc long giá trở về Thịnh Kinh mỗi người cầm quyển, các loại từ ngữ nịnh hót được trau chuốt đẹp đẽ khiến người ta nghe mà mềm cả lỗ tai.

      Ngoại trừ ca công tụng đức ra, các vị đại thần còn nóng lòng muốn nịnh nọt thái hậu, đề nghị nên phong hào cho Tề Đan Yên.

      Phong hào tôn quý thông thường chỉ có các đại thần thỉnh ban khi tiên hoàng còn sống, chứ phải kéo dài lâu đến như hôm nay. Võ Mỵ Nương của thời Đại Đường vì tăng chức nhanh đột ngột nên dùng cách ép bức, cũng là người khởi đầu cho tiền lệ này, sau đó ngừng tự tặng cho mình thêm nhiều danh xưng cao quý, sau khi xưng đế biến thành "Thiên Sách Kim Luân Thánh Thần Hoàng Đế", nhưng được lan truyền rộng rãi nhất là danh xưng 'Tắc Thiên Đại Thánh hoàng đế", đây là tên gọi, cũng chính là Võ Tắc Thiên mà người đời sau bàn luận.

      (Xem thêm ở đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/Võ_Tắc_Thiên)

      Thỉnh sắc phong tôn hào cho Tề Đan Yên nhanh chóng được mọi người đề cập đến, cũng trong ngày lâm triều do Ngụy Hiến Kế dẫn đầu, mọi người dồn dập phụ họa theo.

      Ngồi ở phía sau bức rèm che Tề Đan Yên bị tâng bốc như lọt vào trong sương mù, tự mình nghĩ ra đống từ ngữ đẹp đẽ như "Mĩ" , "Hoa" , "Linh", rồi lại dám ra. Xuyên qua bức rèm che nhìn xuống dưới, bên trái các quan văn bắt đầu gật gù nghĩ đến những danh xưng tôn quý, bên phải các võ tướng đối với chuyện này ràng là quan tâm, phản ứng rất bình thường. Tề Đan Yên nhìn các võ tướng rất dễ dàng nhìn thấy Hạng Tuế Chiêm, chỉ thấy đứng xuôi tay, ánh mắt trầm xuống, như là việc này liên quan đến mình. Mấy ngày nay vào triều nàng đều tự chủ được phải nhìn cái, khi các đại thần nghị thậm chí giống như mấy người đàn bàn chanh chua chửi đổng vào mặt nhau, cũng thấy lên tiếng xen vào.

      Tề Đan Yên thấy bộ dáng biết điều đó của , khỏi hoài nghi người hung ác lấy khuỷu tay đè cổ nàng lần trước có phải là hay , hay do người khác thế thân.

      "Vi thần cho rằng, chữ ‘ Thánh ’ rất hay.” . Ngụy Hiến Kế nịnh bợ trước tiên.

      "Vi thần cho rằng, chữ ‘ Thiên ’ mới thể tài đức của thái hậu” Hộ bộ Thượng thư Lý Minh Chí, chịu thua kém.

      Tề Đan Yên ngạc nhiên, lấy tay áo màu đỏ che nửa bên mặt. A, mấy chữ mà bọn họ hình như rất lợi hại.

      "Ý của mẫu hậu thế nào?” Kính Hiên từ khi lâm triều đến nay đều hỏi câu như vậy.

      "Tốt, tốt." Tề Đan Yên nghiêm nghị gật đầu.

      "Thái hậu thánh minh!" Ngụy Hiến Kế ràng hiểu sai ý, gật đầu tán dương: " chữ ‘Đại ’ cũng được!"

      Thánh, thiên, đại? trong đầu Hạng Tuế Chiêm lần lượt nghĩ qua những chữ này, vượt qua quy củ đưa mắt nhìn Tề Đan Yên ngồi cao. Dưới bức rèm che, chỉ nhìn thấy đôi hài bằng gấm được cẩn ngọc bích lên , lấp ló bên dưới làn váy hoa màu đỏ. Hạng Tuế Chiêm nhàng nhìn lên , vừa cong khóe môi, dời ánh mắt.

      Tề Đan Yên hắng giọng cái, "Hạng ái khanh cảm thấy thế nào?"

      "Vi thần thô lậu, hiểu những thứ này." Hạng Tuế Chiêm từ chối rất nhanh, theo thói quen liền giả vờ mù chữ. Mọi người đều cho rằng tất cả võ tướng đều có ý kiến, tự nhiên mở miệng ——"Chẳng qua vi thần cảm thấy, vẫn chưa tới lúc để thái hậu lên đại náo thiên cung ."

      Toàn bộ triều đình trầm mặc mười giây, toàn bộ quan văn đều quỳ xuống, cùng : "Thần có tội."

      Suýt chút nữa liền trở thành "Tề thiên đại thánh thái hậu" sau khi Tề Đan Yên hiểu ra, cũng lúng túng gãi gãi đầu, chuyện phong hào này, ngày sau bàn tiếp.
      Last edited: 9/7/18
      Lý Linh Lung, ThiênMinh, soonsun8965 others thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Cảm ơn chị Hằng Lê edit truyện này. Đúng như lời giới thiệu facebook, truyện rất hài hước, rất hay.
      Hằng Lê, béo xinh béo đẹpnhinguyen thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆. Chương 6 Nỗi buồn của trứng trứng

      edit: nhinguyen

      Các quan văn đều suy nghĩ phải nịnh nọt như thế nào, Hạng Tuế Chiêm lại muốn tìm ra kẻ chủ mưu tráo đổi tấu chương. Bởi vì tiểu hoàng đế còn chưa tự mình chấp chính, tấu chương các nơi đưa đến số chuyển đến cho Lục Bộ xem xét, sau đó Lục Bộ thượng thư tự mình nghĩ cách giải quyết, còn số khác đưa đến Càn Thanh cung cho hoàng thượng và thái hậu định đoạt. Tấu chương của Hạng Tuế Chiêm là tấu chương khẩn cấp 800 dặm, phải trực tiếp giao cho hoàng thượng. Nhưng bắt đầu từ lúc tấu chương được đưa đến cửa cung kẻ gian có cơ hội làm khó dễ, sai khiến thái giám thay mận đổi đào.

      Có lời đồn đại rằng, Cung Thân vương thu mua lòng người phải chuyện ngày hai ngày, bên trong Tử Cấm thành ước chừng có phần ba thái giám là người của , những thái giám này được phân bố ở mỗi góc trong cung điện, lén lút thông đồng trao đổi tấu chương phải là thể. Huống hồ, Cung Thân vương chỉ lần ám chỉ với Hạng Tuế Chiêm, Kính Hiên tuổi vô năng, gánh nổi quốc gia đại . Tuy rằng Hạng Tuế Chiêm vô cùng đồng ý với quan điểm này của Cung Thân vương, nhưng hoàng quyền là do trời cho, còn phải xem tạo hóa của mỗi người.

      Cung Thân vương có huyết thống hoàng thất, địa vị cao, muốn lật đổ cũng phải hai ngày là có thể làm được, vì để tránh đánh rắn động cỏ, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa. nay xài những ám chiêu này là bởi vì kiêng kỵ binh quyền trong tay Hạng Tuế Chiêm.

      "Đem danh sách những thái giám chạm qua tấu chương điều tra cho kỹ, Bổn tướng quân cho người nghiêm hình tra tấn”.Tuy rằng thần tử bên ngoài thể quản được chuyện trong cung, nhưng Hạng Tuế Chiêm ở Thịnh Kinh cũng coi như tay che trời, việc có liên quan đến chuyện tạo phản, thể nghĩ nhiều như vậy.

      Bên này Hạng Tuế Chiêm vì thái bình thịnh thế mà hao hết tâm can, bên kia người luôn thích tìm đường chết là Kính Hiên tròn tròn lại để tâm đến chính , mà thái hậu vốn nên khuyên bảo hoàng thượng cần cù chăm chỉ lại cả ngày đắm chìm trong việc trị liệu mắt bị cận thị tự mình thoát ra được. Theo như tin tức mà Tử Ngư báo lại, Tề Đan Yên ngày mời thái y châm cứu hai lần, bất cứ lúc nào đầu cũng đều cắm mấy cây châm dài ngắn khác nhau, rất giống con nhím, vô cùng đáng sợ.

      Có thể do ông trời nhìn thấy chướng mắt, trong lần nhật thực toàn phần, toàn dân rơi vào trạng thái khủng hoảng vì 'Điềm may mắn', loại khủng hoảng này đáng ra nên được niềm vui thu hoạch được mùa làm cho giảm bớt, ai ngờ lại gặp phải nạn châu chấu làm cho rất nhiều nơi chuẩn bị thu hoạch trở thành cỏ khô, theo sau đó là trận ôn dịch đáng sợ.

      Vô cùng bất hạnh là nhà mẹ đẻ của Tề Đan Yên cũng chịu cảnh ôn dịch, người nhà gởi thư đến Tề lão gia cả ngày chỉ thích nghiên cứu văn chương thích rèn luyện thân thể, khi ôn dịch đến thể chống đỡ nổi nên bệnh chết. Sau khi Tề Đan Yên nhận được tin báo vào triều. Tử Ngư báo lại nàng đến cả mắt cũng điều trị nữa, khóc vô cùng lợi hại.

      triều hiếm thấy Hạng Tuế Chiêm chủ động lên tiếng, muốn tự mình tuần tra lão tộc,"Thần cả gan khởi bẩm, từ thần được nghe lão tộc y thuật kỳ lạ, có rất nhiều kì chiêu, nay ôn dịch ở Giang Nam lan đến đất Thục, chỉ duy nhất lão tộc là bình yên vô


      Kính Hiên vừa nghe, ngừng gật đầu: “Ái khanh sắp Tây nam, hay nhân dịp này thuận đường ghé sang đất Thục chuyến, nghe phụ thân của mẫu hậu chết vì bị bệnh, ta…… Trẫm ban thưởng lễ hậu táng nhất đẳng cho ông ấy, có khanh qua đó xem xét, lúc về cũng có câu trả lời với mẫu hậu. Còn có chuyện này, trẫm nghe đất nơi đó có màu tím, khanh nhớ mang thùng về cho trẫm xem."

      Đối với lời cực phẩm của tiểu hoàng đế, từ lâu các đại thần còn ngạc nhiên nữa.

      Tin tức Hạng Tuế Chiêm muốn đất Thục rất nhanh truyền tới tai Tề Đan Yên, nàng cũng còn khóc đến chết sống lại nữa, mà cho người tuyên gọi đến Từ Ninh cung. Vì thế nàng gọi Tử Ngư và Cẩm Tú chuẩn bị sẵn y phục cho mình.

      Cẩm Tú cho dù ngu ngốc đến đâu cũng biết quan sát. Nàng ta múc nước cho Tề Đan Yên rửa mặt, lén lút với Tiểu Đông: “Ta cảm thấy Thái hậu rất nể trọng Hạng tướng quân, lúc trước hoàng thượng đến khuyên nàng đều nghe, hôm nay chủ động tuyên triệu Hạng tướng quân, lại tiếp tục khóc nữa."

      Tiểu Đông lại cảm thấy nguy cơ rất lớn: "Ta thấy thái hậu tám phần là xem trọng Hạng tướng quân, muốn tiến cung hầu hạ”.

      Cẩm Tú giật bắn mình, "Nghe Hạng tướng quân còn chưa có con nối dòng ngươi đồng ý sao?"

      "Ta cũng có con nối dòng . . . . . ." Tiểu Đông tám tuổi tịnh thân, nhớ lại chuyện cũ, 'chỗ đó' vẫn còn hơi đau đau, buồn bã “Lúc ta tịnh thân có nghe lão thái giám , vật kia phải bỏ càng sớm càng tốt, Hạng tướng quân lớn tuổi như vậy, nếu như cắt bỏ cũng hơi khó khăn, rất đau”.

      "Tại sao vậy?" Cẩm Tú ngây thơ hỏi.

      "Ta cũng biết, để hôm nào ta hỏi thử." Tiểu Đông nghiêm túc trả lời, cũng tình đem chuyện này trở thành chuyện lớn, giúp Cẩm Tú lấy nước xong, mình chạy đến Kính phòng. Kính phòng có nhiều người thành tinh, ngoài miệng Đông gia gia dài, Đông gia gia ngắn, chỉ mấy câu mà chiếm được tin tức vô cùng khủng khiếp từ miệng Đông gia gia.

      , có nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi muốn tịnh thân. Hai, nam nhân này còn chưa có nhi tử. Ba, trước khi tịnh thân, nam nhân này có chức quan rất lớn, sau khi tịnh thân có khả năng trực tiếp được phong quan tứ phẩm hoặc là càng lớn hơn nữa. Bốn, tiểu Đông vô cùng lo lắng vị trí tổng quản của mình trong Từ Ninh cung bị nam nhân nghe đồn có bề ngoài tệ kia cướp .

      Đám nhân tinh kia hợp lại bàn tán, nam nhân như vậy trong triều nhiều lắm, từng qua lại với thái hậu lại càng ít, chỉ còn lại…. Mẹ nó, phải chứ!

      Ở Từ Ninh Cung vẫn sóng êm gió lặng.

      Hạng Tuế Chiêm vào đại điện, trước tiên hành lễ, ánh mắt hướng lên , chỉ thấy, chỉ thấy Tề Đan Yên ngồi đó, đầu chải kiểu bách hợp kế, cài cây trâm lông vũ đính trân châu, bên cạnh còn cài hoa nguyệt quế, toàn thân là phượng bào màu đỏ sậm kim tuyến thêu hoa vân đất Thục, bên dưới là chiếc váy bằng gấm hoa vân màu xanh ngọc, đôi mắt vốn lanh lợi nay lại hơi sưng, trang phục phú quý cũng khí vui vẻ như trước kia.

      "Hạng tướng quân bồi ai gia đến hoa viên chút, ai gia có việc muốn thương lượng với ngài”. Tề Đan Yên phờ phạc đứng dậy, cho Tử Ngư và Cẩm Tú cùng. Cẩm Tú vô cùng lo lắng, nằm nhoài ngoài hành lang, cắn cắn khăn tay, nghĩ thầm, nương nương chắc là muốn chuyện để tướng quân tiến cung hầu hạ, ai nha làm sao bây giờ, nam nhân men lỳ như tướng quân cho dù thành thái giám giống tiểu Đông, ta sợ ta vẫn thể kiềm chế được a a a…..

      "Hạng tướng quân đích thực là nam nhân khiến cho người ta hâm mộ.”. Tề Đan Yên phía trước, bắt đầu lẩm bẩm: “Trước đây phụ thân ta thường , nam nhi chí tại bốn phương, nữ tử suốt này ở khuê phòng viết chữ, thêu thùa. Ta hỏi phụ thân ta, lúc nào ta mới có thể ra ngoài xem chút, ông cho ta biết, khi ta lớn là có thể . Nhưng khi ta lớn rồi lại phải tiến cung, cả đời đều thể ra ngoài, nghĩ tới, ngay cả gặp phụ thân lần cuối cũng thể được. . . . . . Hu hu hu hu. . . . . ." Nàng vừa vừa khóc.

      Hạng Tuế Chiêm vì tuân theo lễ giáo, đứng cách nàng ba thước, sau lưng nàng.

      "Tang lễ của phụ thân, ta thể đến dự, chỉ có thể nhờ Hạng tướng quân thay ta tận hiếu đạo, có làm ngài khó xử ?” Tề Đan Yên xoay người, móc ra tờ giấy, tha thiết , "Ta có vài lời muốn nhờ ngài chuyển đến cho nương của ta, vốn là viết xong, sau đó tiểu Đông nhắc nhở ta, tại thể viết linh tinh được, bằng trong nhà lại phải bày hương án nghênh đón, quỳ xuống tiếp chỉ. Nhưng ta muốn bọn họ quỳ xuống, vậy phải làm sao bây giờ?"

      mặt Hạng Tuế Chiêm hề có cảm xúc, "Thái hậu có lời gì cần , cứ với thần là được”.

      Tề Đan Yên đem tờ giấy đưa cho , lo lắng : "Ngài biết chữ, xem hiểu đâu."

      Rốt cuộc là ai với ngươi là ta biết chữ vậy? Hạng Tuế Chiêm giật giật khóe mắt, một mặt bởi vì nàng cho rằng mù chữ, mặt khác cũng bởi vì nội dung trong thơ ——

      Củ cải muối chua, các loại đậu làm dưa hai vò.

      Tương ớt ba vò: đừng nhuyễn quá

      Bắp cải mù tạt ba vò

      Rượu Hoa quế mười vò, mứt đào thái lát mười cân

      Còn tưởng rằng là người xa quê nhớ nhà, ra chỉ là cầu đặc sản của quê hương. Bởi vậy mới dám để cho người nhà ra tiếp chỉ, nếu thực bày hương án tiếp nghênh thánh chỉ và đọc to lên, biết mất mặt đến đâu. Giỏi lắm, hai mẹ con ' ruột thịt' này đúng là phải bình thường. người kêu mang thùng đất màu tím của đất Thục về, người liệt kê bản danh sách về đặc sản của đất Thục.

      "Hạng tướng quân, ta nghe ôn dịch của dân gian vô cùng nghiêm trọng, ngài tới đất Thục, phải phòng bị cẩn thận.”. Cuối cùng Tề Đan Yên cũng coi như câu giống tiếng người, vẫn tính là dễ nghe, nhưng sau đó nàng còn : “Thân thể ta yếu ớt, ánh mắt cũng nhìn , nếu ngài bị nhiễm ôn dịch trở về, ta cũng bị ngài truyền nhiễm”.

      "Thái hậu yên tâm." Truyền nhiễm chết ngươi!

      "Ngài định lúc nào khởi hành?"

      "Ba ngày sau."

      "A."

      "Nếu Thái hậu còn gì phân phó, vi thần cáo lui trước ."

      "Hạng tướng quân!"

      "Lại có chuyện gì?"

      Tề Đan Yên rất ngượng ngùng : "Ngài nên trở về sớm chút nha!”

      "Vi thần nhất định nhanh chóng về kinh hầu hạ lão nhân gia ngài." Hạng Tuế Chiêm ôm quyền, nhanh chân rời , thực lười chuyện với nữ nhân kia thêm câu nào nữa.

      Cẩm Tú lén lút ở phía sau, bỏ đầu bỏ đuôi nghe thấy mấy câu “Tướng quân là nam nhân", "Có làm ngài khó xử " với "Hầu hạ lão nhân gia ngài" lập tức cắt câu lấy nghĩa cho rằng Hạng Tuế Chiêm đáp ứng với thái hậu rồi, sau khi trở về tịnh thân tiến cung hầu hạ. Nàng quay đầu liền đem tin tức này cho tiểu Đông biết, mặt tiểu Đông trắng bệch, lại mau chóng chạy đến Kính phòng hỏi thăm nay ở kinh thành sư phụ nào có đao công (tay nghề) tốt nhất. Sau đó, Tiểu Lục tử của Kính phòng lại gặp Tiểu Thanh tử, thêm mắm dặm muối chuyện hồi, Tiểu Thanh tử lại chạy tìm tiểu hoàng đế, cho Kính Hiên biết chuyện kinh thiên động địa này——

      Thái hậu muốn Hạng Tuế Chiêm tiến cung hầu hạ, Hạng Tuế Chiêm đồng ý tịnh thân!

      Kính Hiên nghe xong, nước mắt cảm động rơi xuống, hét lên đầy cảm khái: "Hạng tướng quân thực là đệ nhất trung thần của Đại Kiền ta! Việc này có lợi cho bản thân của chút nào, chỉ có lợi cho người khác, đem cầu cá nhân của mình lại đặt sau cùng, đem lợi ích của quốc gia đặt lên hàng đầu, người này làngười cao thượng, là người thanh khiết, là người đầy thú vị thoát ly khỏi loài người cấp thấp nay."

      Tiểu Thanh tử đề nghị: " dối gạt hoàng thượng, nếu tại trong kinh thành ngươi nào được mệnh danh là ' đao chém đứt' nay nếu phải là sư phụ Cao gia ở phố Nam Trường tuyệt đối còn ai khác, nghe tay nghề của ông ta thành thạo, khi xong việc chút đau đớn, chỉ cần ăn uống, ngủ liên tục ba ngày, sau đó là có thể xuống giường được”.

      " !" Kính Hiên rất hứng thú hỏi, "Chờ Hạng Tuế Chiêm từ Tây Nam trở về, sắp xếp cho Cao Đại Thượng đến tịnh thân cho .”

      "Dạ!"

      Đêm đó, Tiểu Thanh tử đem lời của hoàng thượng muốn sắp xếp cho Cao Đại Thượng giúp Hạng Tuế Chiêm tịnh thân tiết lộ cho ông ta biết, để ông ta chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc ra tay nhất định phải nhanh chuẩn mạnh mẽ, được để cho Hạng tướng quân có chút xíu cảm giác thoải mái nào. Đối với cầu này, Cao Đại Thượng với mái tóc bạc trắng lo sợ đến mặt mày tái mét, nơm nớp lo sợ trả lời:

      "Thanh gia gia, chuyện này đều là người khác tâng bốc tiểu nhân thôi, đao cắt xuống sao có thể thoải mái được? Ngài , có phải hay ?"

      Tiểu Thanh tử cũng chợt nhớ lại lúc mình tịnh thân, cảm thấy có trận đau ở trứng, nhịn được góp ý : “Với tuổi tác như Hạng tướng quân, tịnh thân có dễ dàng hay ?”

      "Sợ là dễ đâu. . . . . ." Cao Đại Thượng tiếc nuối lắc đầu, lấy ra cái ống trúc, cổ tay giơ cao lên, bên trong đều là vôi: “Bình thường khi đến chỗ ta tịnh thân đều là những đứa trẻ khoảng năm, sáu, bảy tám tuổi, vật kia có tí tẹo, cái này là đủ rồi”. Dứt lời lại tiếp tục tìm kiếm, lấy ra ống trúc to như bắp đùi: “Hạng tướng quân sắp bước vào tuổi ba mươi, nếu cắt cái đó, phải dùng đến cái to như thế này. Thanh gia gia, ngài tưởng tượng thử xem, lúc cắt đau hơn, hay là lớn cắt đau hơn?”

      Đáp án hết sức ràng —— Đều đau.

      "Dù như thế nào, cũng nhờ Cao sư phụ để tâm giùm chút." Tiểu Thanh tử để lại bạc, cảm giác mình làm hoàn thành tốt đẹp công việc ổn này, nhanh nhẹn rời .

      Và cứ thế, trong lúc cả hai người Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm ở trong cuộc đều hay biết chuyện gì thầm diễn ra. trong cung lẫn ngoài cung bầu khí đoàn kết hết sức khẩn trương nghiêm túc, yên lặng đợi Hạng Tuế Chiêm trở về kinh, sau đó là việc rất lớn chờ - Tịnh thân.
      Last edited: 5/4/16
      ThiênMinh, soonsun89, Iluvkiwi55 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :