1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Thần - Đào Đào Nhất Luân (Cổ đại, Siêu Hài - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Nghịch thần
      --------------------
      《不臣》
      ---------o0o---------
      Tác giả: Đào Đào Nhất Luân

      [​IMG]
      Tác giả: Đào Đào Nhất Luân

      Thể loại: Cổ đại
      Số chương: 20C + 1PN
      Editor: Nhinguyen
      Bìa: Kún Lazy
      ----------•♥•----------


      Văn án

      Nghe , Tề thái hậu của Từ Ninh cung khi nổi giận chỉ có Uy Viễn tướng quân mới trị được.

      "Haiiiz ~ Tất cả các ngươi, ai ai cũng bắt nạt bà già như Ai gia, hứa hôm nay ra ngoài cung mua gà nướng cho ai gia, kết quả vẫn là của Ngự thiện phòng nướng, đừng tưởng rằng ai gia ăn biết!"

      Uy Viễn Đại tướng quân thường ngày giáp vàng mũ sắt, lúc này lãnh đạm cởi giáp quỳ cách sáu thước ở trước mặt thái hậu, chiếc áo dài màu đỏ tung bay sau lưng, đầy vẻ giễu cợt: "Tuổi Thái hậu vừa tròn đôi mươi, tự xưng mình là ' bà già' thấy xấu hổ sao?"
      "Hạng Tuế Chiêm! Ai gia nhiều lần ra lệnh cho ngươi tiến cung hầu hạ, ngươi kháng chỉ nhiều lần cũng thôi, bây giờ còn dám mắng ai gia biết xấu hổ!"
      " phải Vi thần muốn hầu hạ thái hậu, nhưng thái hậu có nghĩ qua chưa, vào cung phải cần tịnh thân (*)."

      "Ngươi luôn miệng thích ai gia, nhưng lại cứ tiếc mãi mấy lạng thịt đó~ "

      Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Chiêm giương mắt, từng chữ từng câu tựa hồ được chen lấn ra từ hàm răng nghiến chặt, "Thái hậu, nếu như ngài còn bức vi thần, vi thần chỉ có thể đảm bảo là đánh chết ngài."


      "Ồ."
      Tịnh thân: là cắt JJ, theo phong tục xưa chỉ có thái giám mới được vào cung, nên trước khi vô cung phục dịch cần phải thiến trước.

      ★ câu chuyện này viết do trí tưởng tượng của tác giả, hoàn toàn hư cấu, xin đừng kiểm chứng
      Nội dung nhãn mác: Ngọt văn cung đình hầu tước có tình cảm

      Nhân vật chính: Hạng Tuế Chiêm, Tề Đan Yên ┃ vai phụ: Kính Hiên, cá bột ┃ cùng những nhân vật khác

      ==================


      Mục lục
      C1C2C3C4C5
      C6C7C8C9C10
      C11C12C13C14C15
      C16C17C18C19C20
      Phiên ngoại

      EBOOK

      [​IMG]

      Các file đính kèm:

      Last edited: 9/7/18
      tien248, linhly123456, thuhuong65 others thích bài này.

    2. DingDingDong

      DingDingDong Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      12
      hóng truyện này quá, cảm ơn bạn edit~ :) lót dép hóng~ :))))
      British_98, tijiHằng Lê thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 1: người làm quan gà chó lên trời
      Edit: nhinguyen​

      Hàng năm lúc hoa tường vân nở đỏ rực. Tử Cấm Thành giống như được bao phủ bởi màu đỏ của hoa tường vân, nhìn giống như nàng Cửu Thiên huyền nữ khoác chiếc áo nghê thường mà đến, vô cùng vui tai vui mắt. Năm nay hoa đỏ đến mức giống như màu máu nhưng dưới hoàng cung lại mang vẻ xơ xác tiêu điều, Đôn Hiếu đế băng hà, Trương hoàng hậu vô cùng bi thương, nên muốn tự tử theo hoàng đế.

      ra làm gì có chuyện ‘bi thương dứt’ chứ, hoàng thượng có mật chỉ: “Lão tử muốn hoàng hậu mà lão tử đây thích nhất chôn cùng." mà thôi.

      Tề Đan Yên mười bốn tuổi tiến cung, sắc đẹp trung bình, thích thêu thùa, kết quả là thêu đến mờ mắt, nếu theo cách ở thời đại là bị cận thị. Bởi vì nhà mẹ đẻ ở đất Thục là dòng dõi thư hương, vô cùng hiển hách, nên vừa tiến cung liền được làm quý nhân, phong hào, bởi vì thị lực tốt nên dám ra ngoài, tính tình cũng biết làm nũng hay lấy lòng, nên hoàng thượng cũng nhớ nổi nàng là ai. Năm năm trước theo thông lệ miễn cưỡng được nâng cấp thành tần, được ban thưởng thành Dục Quý tần, 3 năm trước hoàng hậu có hỉ mạch, sinh được công chúa được thăng cấp làm Quý tần, hai mươi mốt tuổi, được xem là người ‘lớn tuổi’ trong cung, cùng với các nữ nhân khác cạnh tranh khốc liệt trong hậu cung, được xem như kỳ tích trong câu chuyện cười của mọi người.

      Bên trong《A phòng Cung phú 》(*)có : ba mươi sáu năm, hề nhìn thấy người. Nếu so sánh như vậy, Tề Đan Yên cảm thấy mình còn có chút may mắn, chỉ là, nàng thể nào nhớ được khuôn mặt của hoàng đế ra sao.

      http://www.thivien.net/Đỗ-Mục/A-Phòng-cung-phú/poem-PRU_ew2Q9_CUGXM-oZrryg

      Và cứ thế, trở thành 'người già' nơi hậu cung. Nơi mà nữ nhân tranh đấu khốc liệt, có được bình an, sống sót, các phi tần khác tranh đoạt tình cảm, ghen tuông, ta hạ độc ngươi, ngươi đá bụng ta, làm tổn thương con ta, khiến ta thể mang thai được, ta hại chết con ngươi, hoặc bị đưa đến lãnh cung, gần đây nhất Tề Đan Yên hề bước chân ra khỏi cửa, nếu phải ra cửa luôn khúm núm, rụt rè nhận hết cười chê của mọi người, nhưng mà nàng lại sống rất tốt, thân thể tròn trịa, mặt mày hồng hào.

      Hoàng đế qua đời lúc tráng niên (còn trẻ), Đại hoàng tử còn mất sớm hơn cả ông ta, hoàng hậu sinh được nhị hoàng tử Cừu Kính Hiên, tuy rằng chưa được 8 tuổi, vẫn thuận lý thành chương mà trở thành hoàng đế tiếp theo. Hoàng hậu quyết định tuẫn táng theo tiên đế, nhưng trước đó lại đem các nữ nhân trong cung điểm danh đầy đủ sót người nào, người này có mắt như mù, người kia từng hại nhi tử của ta, người này nhà mẹ đẻ có thế lực quá lớn, nếu được làm ngoại thích chuyên quyền cuối cùng hại nhi tử của ta. Khi kiểm kê đến cuối cùng phát chỉ còn lại Dục quý tần, địa vị cao, chưa bao giờ tranh sủng, có người còn là thân thể tốt, nhà mẹ đẻ là quan văn, trong tay có binh quyền. Sau khi Trương hoàng hậu tính toán kỹ lưỡng, với tình trạng ‘Thân thể tốt’ này có thể cộng thêm điểm, chờ nàng ta chăm sóc nhi tử của ta đến khi trưởng thành, chừng nàng ta chết vì bị bệnh.

      Trương Hoàng Hậu trước khi tiếp nhận ba dải lụa trắng lưu lại số di chiếu, trước mắt là hai di chiếu được công bố, cái là để Dục quý tần thay thế hoàng hậu nuôi nấng nhị hoàng tử Kính Hiên, còn cái khác là cho Hạng phủ, chỉ hôn cho Hạng Vũ, phong Hạng Tuế Chiêm làm đại thần phụ chính, còn ban cho vũ khí có tính sát thương cao – Thượng Phương bảo kiếm, chém hôn quân, dưới chém nịnh thần.

      Trương Hoàng Hậu bước này có thể giống như Gia Cát Khổng Minh, mắt nhìn xa ngàn dặm. Trước tiên về Hạng phủ, mẫu thân của Trương hoàng hậu cũng họ Hạng, tóm lại là thân thích. Hạng phủ đời đời là võ tướng, nối nghiệp cha, Uy Viễn Đại tướng quân - Hạng Tuế Chiêm mới mười ba tuổi theo cha tòng quân chinh chiến đông tây nam bắc, mười mấy năm qua lập được nhiều chiến công hiển hách, tay nắm nửa quân quyền. Hạng Vũ là nữ nhi duy nhất của trai ruột Hạng Tuế Chiêm chết trận ở sa trường, do tay nuôi nấng, năm nay mới được 5 tuổi, nàng còn tuổi nên cho rằng Hạng Tuế Chiếm là cha nàng. Trương hoàng hậu để Kính Hiên với Hạng Vũ trở thành đôi, thể nghi ngờ là tìm chỗ dựa cho nhi tử - Bảo vệ con trai của ta, tương lai đại tiểu thư nhà các ngươi chính là hoàng hậu, còn nữa, thay ta giám sát thái hậu và các đại thần trong triều. Tốt rồi, hoàng tử, thái hậu, tướng quân phân chia quyền hành, bảo vệ và kiềm chế lẫn nhau, tư duy chính trị của Trương hoàng hậu có thể so sánh với Mạnh Đức Tư Cưu*, tầm nhìn biết trước mấy trăm năm.

      Người Trung Quốc phiên tên của nhà tư tưởng người Pháp Montesquieu thành孟德斯鳩. Người Việt dựa vào đó phiên Hán Việt là Mạnh Đức Tư Cưu. Cách phiên này rất phổ biến sách báo trước năm 1945. Về sau người ta phiên thẳng từ tiếng Pháp thành vô số dạng: Mông-tét-xki-ơ, Mông-tét-ski-ơ, Mông-te-xki-ơ, Môngteskiơ ai biết viết thế nào là đúng chính tả. Nhưng cũng còn ai nhớ Mạnh Đức Tư Cưu là ai; đọc sách vở cũ gặp cái tên Mạnh Đức Tư Cưu, biết là về ông (Trung Quốc ) họ Mạnh nào.

      Chỉ trong nháy mắt, Dục quý tần mới mấy ngày trước còn phải thức dậy thực sớm, híp mắt mới nhìn thấy người nào đến để quỳ xuống hành lễ trở thành nữ nhân cao quý nhất trong cung. cần phải tiếp tục sợ hãi vì cấp bậc lễ nghĩa chu toàn mà bị người ta làm khó dễ, cũng cần phải quan tâm người đối diện là địa vị cao thấp thế nào, tất cả đều cao bằng nàng.

      Ngày hoàng đế kế vị, quần thần đều cúi đầu quỳ xuống hành lễ, Tề Đan Yên ngồi sau bức rèm che, thấy phía dưới là đám người, quỳ chỉnh tề giống như bài đô mi nô, hô to hoàng thượng vạn tuế, thái hậu Thiên Tuế. Lễ phục và trâm cài tóc vô cùng phiền phức ép cái đầu của Tề Đan Yên lắc lư hết sang trái rồi lại sang phải, đeo đôi khuyên tai ngọc trai to lớn khiến cho lỗ tai nàng bị đau, làm cho nàng thường xuyên phải rụt cổ lại giống như con rùa đen rụt đầu. Lúc trước Kính Hiên được hoàng hậu bảo vệ giống như gà con trong nhà ấm, nên khi phải đối mặt với nhiều quần thần như vậy, từng người đều mang theo ý xấu riêng của mình, khiến thể thích ứng được, giống như là bị lột sạch ném đường lớn, cảm thấy rụt rè, sợ hãi, hơn nữa còn rất muốn tiểu.

      Hai mẹ con ' ruột thịt' đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập khát vọng giống nhau: ‘Mau làm gì đó để đám trâu non (*) này cút hết !’

      mấy vị quan kêu la ỏm tỏi như nghé con mất mẹ)

      Bên trong nhóm quần thần chỉ duy nhất có người trong mắt hề nịnh nọt, ngực là áo giáp màu đen bảo vệ phát ra tia sáng lạnh lẽo, áo tròn màu đỏ phía sau giống như màu máu, hai mắt màu đen lạnh lùng như chim ưng. Sau khi bình thân chậm rãi đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi cao nhất trong cung điện, đứa long ỷ hết nhìn đông lại nhìn tây, mà ở sau bức rèm che là nữ nhân mặc lễ phục màu đỏ vô cùng cao quý, nhìn mặt, nhưng mà tư thế ngồi thích hợp. Giang sơn do tổ tông, phụ thân và huynh trưởng mấy đời bảo vệ, có thể bị hủy trong tay hai mẹ con này trong tương lai. Tiểu Vũ là đứa con duy nhất của đại ca lẽ phải chôn cùng với hai mẹ con này.

      Sau khi tiến hành xong đại điển, Tề Đan Yên mặt mày rạng rỡ dọn vào ở trong Từ Ninh cung. đường gặp phải các phi tần mà trước đây cười chê nàng, A, tại là Thái phi Thái tần XX, mặt mày xám xịt, mang theo gương mặt "Mâm to có thể chứa mười hai chén chè" , cam tâm tình nguyện quỳ xuống hai bên đường. Tề Đan Yên híp mắt nhìn lúc, ngoại trừ đồ trang sức phát ra ánh sáng, những cái khác đều nhìn .

      Nghĩ đến chuyện sau này mình ở trong cung điện đẹp đẽ này, mặc y phục xinh đẹp, ăn đồ ăn ngon, bảo dưỡng nhan sắc trẻ mãi già, Tề Đan Yên cảm thấy vô cùng cao hứng. Đầu óc đơn giản khiến nàng ý thức được chuyện ‘Buông rèm chấp chính’, ‘Đại đế châu phê’ (thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương) là khái niệm gì, các đời hoàng đế bị quấy nhiều bởi lũ lụt ở Hoàng Hà, man di trộm cướp ở Đông Nam, ngoại tộc tây bắc cấu kết làm loạn, đủ loại tham ô ở Giang Nam. Mấy loại chuyện nhảm ruồi đó vẫn chưa quấy rầy đến trạng thái hưng phấn của con chuột rơi vào hũ nếp là nàng.

      Tục ngữ người làm quan, gà chó lên trời’ ra tiểu thái giám Tiểu Đông từ lúc Tề Đan Yên được làm thái hậu Tiểu Đông nhảy bước trở thành tổng quản thái giám ở Từ Ninh cung, hàng tứ phẩm, mọi người đều đổi giọng gọi Đông gia gia, cung nữ cận thân của nàng là Lý Cẩm Tú cũng được thăng làm thượng cung chính ngũ phẩm, lúc trước bị người ta kêu tiểu tiện tì, bây giờ được người ta xưng là Lý . Tiểu Đông và Cẩm Tú cũng chìm đắm trong trạng thái điên cuồng như bay đám mây có bảy sắc cầu vồng, có chuyện gì cũng thích dạo vòng bên ngoài, cho dù là tiểu cũng cố ý xa hơn hai dặm, nghe người khác ngừng chào hỏi gia gia, .

      Lúc trước khi Tề Đan Yên tiến cung bị thất sủng, tiểu chủ nhân nhà mình đừng là tự mình gọi món ăn, cho dù là ấn theo phân lệ đến Ngự thư phòng nhận nguyên liệu nấu ăn hay khi được ban thức ăn cũng kém hơn người khác. Lúc này giống như xưa, nông nô vươn mình thành địa chủ, hừng đông rực đỏ, mặt trời nhô lên, sơn hào hải vị ăn đến no căng.

      Ngay khi Tề Đan Yên cho rằng tiền đồ của mình như mặt trời ban trưa người xuất , đem nàng từ đỉnh Everest đánh rơi xuống rãnh biển Mariana.

      Tiểu hoàng đế Kính Hiên mấy ngày nay làm ầm ĩ chịu lâm triều, là những người râu ria xồm xàm phía dưới chỉ biết "chi, hồ, giả, dã" nghe hiểu, còn có đại hán cao lớn để râu mép trừng mắt nhìn khiến bị dọa sợ muốn tè ra quần.

      Xem ra , bàng quang của tiểu hoàng đế mới nhậm chức này dường như rất yếu.

      Tề Đan Yên vừa nghĩ, đặc biệt đồng tình nhìn Kính Hiên. Khi nàng tiến cung tuổi của đệ đệ và Kính Hiên nay chêch lệch nhiều lắm, đều bảy, tám tuổi, cả ngày cùng với các bạn câu cá, đá dế, khi rảnh rỗi còn chọc ghẹo vén váy của tiểu muội nhà bên cạnh. giống như Kính Hiên ngay cả lúc đánh rắm cẩn thận bị ị són ra quần cũng đều bị sử quan ở bên cầm bút ghi lại trong tiểu sử, dáng vẻ cực kì cẩn thận viết: "XX năm X đầu tháng X, tiết long khí, màu sắc nhưng lại có mùi hương khác thường, mọi người phía dưới đều thán phục, tức hô to vạn tuế quỳ đến đứng dậy nổi”.

      Kết quả là, Tề Đan Yên ôm tiểu hoàng đế, thương vuốt cái đầu nhắn của , chuẩn bị kể cho nghe câu chuyện kể về Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh để dỗ ngủ trưa, còn mình tiếp tục thêu thùa. Vừa mới kể đến Phan Kim Liên đẩy cửa ra, cây gậy còn chưa đập đến đầu Tây Môn Khánh, nghe thấy Tiểu Thanh bên cạnh Kính Hiên bẩm báo:

      "Khởi bẩm hoàng thượng, Uy Viễn tướng quân cầu kiến ở Nam thư phòng."

      "Nam thư phòng quá xa, gọi tới nơi này ." Kính Hiên vừa lột đậu phòng vừa trả lời đầy hờ hững.

      Dù sao Tiểu Thanh cũng lăn lộn trong cung hai mươi năm, nghe xong những lời này có chút sửng sốt, hơi lớn gan : "Hoàng thượng, thần tử bên ngoài vào hậu cung, sợ là thích hợp."

      Kính Hiên nhét hột đậu phòng vào trong miệng, nhấc cằm : “Ta cần biết có thích hợp hay , Hạng tướng quân muốn gặp ta, ta phải chổng mông chạy đến thư phòng phía Nam để gặp à, rốt cuộc là hoàng thượng hay ta là hoàng thượng?”

      Tề Đan Yên khen ngợi nhìn về phía Kính Hiên, nghĩ thầm, đứa này ghê gớm , còn tuổi như vậy mà có bản sắc hôn quân. Chờ chút, Uy Viễn tướng quân. . . . . . Ồ? Hình như là đại bá của lão bà tương lai của Kính Hiên phải? "Hoàng nhi, con như vậy là đúng.”

      Tiểu Thanh cảm kích cúi đầu nhìn Tề Đan Yên, nghĩ thầm vẫn là thái hậu hiểu chuyện!

      " thể là ‘ ta ’ ‘ ta ’ được, chuyện với người dưới phải tự xưng là ‘trẫm’”. " Tề Đan Yên nghiêm túc , sờ soạng hai hột đậu phộng mà Kính Hiên lột xong quăng vào trong miệng.

      "Dạ! Mẫu hậu!" Kính Hiên gật gù.

      Tiểu Thanh như sụp đổ, lén lút nhìn Tiểu Đông nháy mắt ra hiệu.

      Tiểu Đông cố làm ra vẻ nhắc nhở, "Thưa thái Hậu, Uy Viễn tướng quân còn ở thư phòng phía Nam chờ thánh giá”.

      Tề Đan Yên nghe xong tiếng "Thưa thái hậu" , trong lòng thấy vô cùng an tâm, trợ Trụ vi ngược (giúp hôn quân làm ác) trả lời, "A, vậy y theo những gì hoàng thượng mà làm, gọi lại đây gặp thánh giá.”

      "Dạ. . . . . ." Tiểu Thanh khóe miệng co rúm dập đầu ra ngoài.

      Lúc Tề Đan Yên kể đến chuyện thứ ba, chỉ nghe Tiểu Thanh ở bên ngoài kêu to, : "Uy Viễn tướng quân —— Hạng Tuế Chiêm —— ở ngoài điện đợi ý chỉ ~~"

      "Gọi vào ." Kính Hiên ợ tiếng no nê, sờ sờ cái bụng.

      Tề Đan Yên ở lâu trong hậu cung, nhưng vẫn hoàn toàn biết chuyện cung đấu rầm rộ này đó, chớ chi là giông bão của triều chính. Nàng biết cái gì là Uy Viễn tướng quân, rồi cái gì gì sau đó nữa, chỉ nghe hoàng hậu chỉ hôn cho Kính Hiên, Hạng gia cũng coi như là thân gia. Nàng cũng hoàn toàn biết, chức thái hậu mà nàng làm đây còn có thể sống được đến khi Kính Hiên thành thân hay còn phải xem đạo mật chỉ trong tay của Hạng Tuế Chiêm đưa ra lúc nào.

      Chỉ nghe bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng bước chân vững vàng, có người chậm rãi vào, vòng qua bức tường phù điêu, nhìn thấy hình dáng. Chỉ thấy mái tóc dài của được buộc bởi Tử kim quan, thân y phục hoa tròn màu tím, bên ngoài là áo giáp bảo vệ, bờ vai có vẻ rộng rãi, rắn chắc, thân hình thon gầy, khuôn mặt tuấn, ánh mắt sắc bén với khí thế hào hùng bức người. tới trước cửa, vén áo bào lên, lộ ra đầu hổ giầy vô cùng uy vũ. bước lại gần, quỳ xuống đất hành lễ, kiêu ngạo, siểm nịnh mở miệng :

      "Thần, Hạng Tuế Chiêm khấu kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, thái hậu thánh an."

      Tề Đan Yên có chút đờ người ra, nàng vẫn cho là Uy Viễn tướng quân dù sao cũng phải giống như các diễn viên nam trong phim truyền hình, vẻ mặt dữ tợn, tóc mai điểm bạc, ánh mắt tràn ngập tang thương, đại hán cao lớn vạm vỡ, ai mà biết ta chẳng những phải như vậy mà còn phong độ lẫm liệt, đẹp trai lạnh lùng bức người như thế.
      Last edited: 9/7/18
      garubi29498, ThiênMinh, Abby66 others thích bài này.

    4. trang.ca

      trang.ca Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      258
      C ơi hay quá
      Cám ơn bạn edit ạ

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2: Mỗi phút đều tìm cách tự sát
      Edit: nhinguyen

      " chính là đại thúc triều đình hay léo nha léo nhéo cái gì mà gia tộc ở phía tây biên thùy nổi loạn, dọa ta suýt chút nữa tiểu ra quần”. Kính Hiên tự mình chấp chính, trong miệng nhai đậu phộng nghe lép nhép, lép nhép, giống như là có chỗ dựa thầm cáo trạng với Tề Đan Yên, đôi mắt như ngọc trai len lén liếc xéo Hạng Tuế Chiêm quỳ ở dưới, rất giống như học trò lén lút xấu thầy giáo mình bục giảng mà tivi hay chiếu.

      Tề Đan Yên vừa nghe, theo bản năng mà vỗ bàn cái, duỗi ngón trỏ chỉ chỉ: “Lớn mật!” Đến cuối cùng là lớn mật cái gì, bản thân nàng cũng biết. Cặp mẹ con này đúng là hại nước hại dân đúng như dự đoán, lúc trước Trương hoàng hậu quả nhiên liệu việc như thần, đem hoàng quyền phân chia thành ba phần, nếu sợ rằng Kiền triều thịnh thế thực bị hủy trong nháy mắt.

      mặt của Hạng Tuế Chiêm hề có chút biểu gì, "Thần có tội. Bộ tộc Khuyển Nhung ở Biên thuỳ Tây Bắc làm loạn quấy nhiễu dân chúng hơn ba tháng, tội thần bảo vệ biên thùy bất lực, khấu xin Ngô hoàng ân chuẩn, cho phép tội thần mang ba ngàn tướng sĩ xuất chinh bình loạn, xuất phát trong ngày hôm nay.

      Tròng mắt của Kính Hiên đảo vòng, thằng nhóc này làm sao biết cái gì biên thuỳ chiến loạn, chỉ có thể lặng lẽ hỏi Tề Đan Yên, "Có cho phép ?"

      "Chó Nhung cái gì vậy?" Tề Đan Yên với đều ngốc như nhau, nàng chỉ thích thêu thùa, xem diễn kịch, nữ nhân như nàng hiểu cái gì là văn thao vũ lược, biên thùy báo nguy cấp ở trong mắt nàng còn bằng tối qua lỡ tay cho quá nhiều thức ăn cho cá, kết quả là con cá đuôi vàng tên Đại Hoa biết cảm giác tức nghẹn khi chết vì no là thế nào.

      “Hồi bẩm thái hậu, Khuyển Nhung chính là bộ tộc tây bắc, phát triển ở Liêu Giang, lấy du mục làm phương thức sinh sống, chuyên về chăn nuôi thú dữ, bọn họ có thân hình cao lớn, tính cách tàn bạo, gần năm mươi năm qua nhiều lần xâm phạm biên cảnh của Đại Kiền ta, cướp giật lương thực, gia súc của dân chúng vùng biên thùy, thậm chí là làm nhục nữ nhân, giết người vô tội. Khuyển Nhung từng chiếm Trường Vũ mười hai năm, sáu năm trước Đôn Hiếu đế đánh vào biên thùy Tây Bắc hai lần, chiếm lĩnh hai tòa thành Tuy Dương, Tuy Huyền. Đại Kiền ta hai lần xuất chinh, sắp đem Khuyển Nhung trục xuất ra khỏi Tây Bắc. Những năm gần đây bên trong gia tộc của thủ lĩnh Khuyển Nhung xảy ra nội chiến nên từ từ suy yếu. Nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hai thành của biên thùy Đại Kiền ta”. Hạng Tuế Chiêm bình tĩnh đáp. Mọi người quen biết với Hạng gia đều biết, trong cuộc chiến ở Tuy Huyền, đại ca của Hạng Tuế Chiêm chết ở sa trường.

      "Nghe ra hình như rất đáng sợ.” Tề Đan Yên chớp mắt mấy cái, mặt ngốc đến thể ngốc hơn được nữa, đối với loại chuyện chém giết chiến trường này cái người suốt ngày chỉ núp sau hậu cung làm đà điểu thực thể nào tưởng tượng được.

      Hạng Tuế Chiêm cũng hề đưa mắt nhìn lên, là dựa theo lễ nghi quân thần, thần tử phía dưới thể nhìn thẳng mặt rồng, hai là nếu như đưa mắt nhìn lên, ánh mắt của chắc chắn để lộ ra ý nghĩ trong lòng khi nhìn hai mẹ con họ– “ Hai người các ngươi là đồ ngốc hết thuốc chữa. " .

      "Ừ. . . . . . Chuẩn tấu." Kính Hiên qua loa trả lời.

      "Tạ hoàng thượng ân chuẩn." Hạng Tuế Chiêm cũng đứng dậy, trầm mặc lát, "Trong những ngày vi thần xuất chinh, hi vọng hoàng thượng mỗi ngày chăm chỉ học tập xử lý chính , làm phiền thái hậu giám sát.”

      Ngụ ý là, ngươi làm ơn đọc sách nhiều thêm chút có được !

      "Đọc sách quá vô vị, vẫn là mẫu hậu kể chuyện cổ thú vị hơn!”. Chắc là do ăn nhiều đậu phộng, nên Kính Hiên nhịn được liền đánh rắm cái.

      Ánh mắt Hạng Tuế Chiêm hơi nhàng nhìn lên , từ xa có thể nhìn thấy thoáng qua góc áo đỏ tươi của Tề Đan Yên. Chờ chút, chân đâu? Ánh mắt của nhìn lên thêm chút nữa, phát Tề Đan Yên ngồi xếp bằng. Mẹ nó, đây là tư thế ngồi gì vậy! Người như vậy có thể kể được chuyện cổ gì tốt đẹp chứ? Hạng Tuế Chiêm hơi cắn răng, "Thần ngu dốt, biết thái hậu kể chuyện cổ gì để răn dạy hoàng thượng?”

      Bạn đầu gấu nhưng vẫn còn tơ nào đó lại bắt đầu biết lựa lời, "Kể rất nhiều, thí dụ như Tây Môn Khánh câu dẫn Phan Kim Liên như thế nào, Trương Sinh ban đêm gặp gỡ Thôi Oanh Oanh (trong Tây Sương ký) như thế nào, còn có những câu chuyện tình bí mật giữa Quan Vũ và Lữ Bố,. . . . . ."

      "Khụ khụ!" Tề Đan Yên đưa tay che miệng Kính Hiên, dùng ánh mắt cảnh cáo được thành như vậy, "Khà khà. . . . . . Ai gia vừa mới kể là truyện Hùng Thủy Hử, Tiểu Hồng nương trung thành bảo vệ chủ, còn có chuyện Tam chiến Lữ Bố (*). biết Hạng tướng quân nghe qua chưa?”

      (*) Đây là câu chuyện kể về trận chiến của Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi (Tam -3 vị hùng) đấu với Lữ Bố thời Tam Quốc. Lữ Bố được cho là người có sức mạnh phi thường, rất giỏi võ.

      Đọc thêm ở đây: http://soha.vn/quoc-te/luu-quan-tru...at-ve-nguoi-chien-thang-20150116143547721.htm

      Kính Hiên vội la lên: " đúng! Lữ Bố và Điêu Thuyền mới là đôi, tam là con ả nào thế!”

      Mọi người đều phát ra, vẻ mặt của Hạng Tuế Chiêm xuất chút thay đổi, trán dường như có thể thấy được gân xanh nổi lên, lạnh nhạt : “Thần tập võ từ , đọc qua sách sử, chưa từng nghe qua những chuyện cổ mà thái hậu ”.

      "Hạng tướng quân, đây chính là sai lầm của ngươi, muốn tập võ, cũng phải đọc sách, hai thứ đều nên nắm trong tay, hai tay đều phải mạnh mới được." Kính Hiên nghiêm nghị .

      Chờ ngày kia quần thần hợp nhau tấn công, chư vương lần lượt phản loạn bức vua thoái vị, phế bỏ thằng nhóc nhà ngươi, ngươi biết cái gì gọi là hai tay đều phải mạnh. Hạng Tuế Chiêm trả lời, bên ngoài phải bảo hộ quốc gia, bên trong phải trợ giúp chủ, tiên hoàng vừa , đặt trọng trách nặng nề lên người Hạng gia, giống như hai con heo đạp lên thân thể con kiến.

      Từ lúc Hạng Tuế Chiêm vào đến giờ vẫn còn quỳ, theo như bình thường hoàng thượng nên cho bình thân, Tiểu Thanh thấy vậy quay đầu nhìn Kính Hiên, lại nháy mắt, nhíu chân mày. Kính Hiên ‘A’ tiếng, rốt cuộc nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Thanh, hắng giọng gọi "Tiểu Thanh , trẫm khát nước, pha bình trà nóng đến đây cho trẫm, loại trà mà trẫm thích uống nhất đấy.”.

      Khóe miệng Tiểu Thanh run rẩy lần thứ hai, khom người rời .

      "A, Hạng ái khanh bình thân." Kính Hiên gãi gãi sau gáy.

      "Tạ hoàng thượng." Hạng Tuế Chiêm đứng dậy, đứng thẳng đến mức phía sau lưng đều thẳng tắp, giống như tường thành “Thần cần phải chuẩn bị cho việc xuất chinh, thần xin cáo từ trước”.

      "Ái khanh cần vội, uống chén trà .” Kính Hiên khách sáo .

      Tiểu Thanh cầm khay trà vào, Cẩm Tú rón rén bưng ba tách trà im lặng theo thứ tự đưa cho mọi người, trước tiên là đưa cho Kính Hiên, Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm. Tề Đan Yên ăn nhiều đậu phộng như vậy, còn kể vài câu chuyện cổ, bây giờ rất khát nước, để ý trà hơi nóng, cầm lên liền uống ngay.

      Hạng Tuế Chiêm là người cuối cùng tiếp nhận ly trà, sau khi tạ ơn xong giơ cao ly trà, liếc mắt nhìn thấy màu nâu trong chén trà, đột nhiên hỏi: "Đây là trà gì?"

      "Hồi bẩm Hạng tướng quân, đây là Huyền đậu trà hương." Tiểu Thanh . Sau khi hoàng thượng được sinh ra, liền hầu hạ hoàng thượng, hoàng thượng vui mừng hay khó chịu đều biểu quá ràng. Loại Huyền đậu trà hương rất hiếm thấy, năm có được đến 50kg, uống hai lần khó. nay chủ nhân làm hoàng đế nên mỗi ngày đều muốn uống.

      Sắc mặt Hạng Tuế Chiêm hơi thay đổi, nhấc mắt nhìn qua đống vỏ đậu phộng xếp thành ngọn núi bàn trà phía trước, lại nhìn đến cái miệng của Kính Hiên chuẩn bị uống trà, Tề Đan Yên nốc ừng ực, bỗng nhiên buông tách trà để bên cạnh, tiến lên vài bước, thân hình nhanh như chớp.

      Tề Đan Yên còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt chiếc áo bào màu tím sẫm, tách trà trong tay bị người ta đụng mạnh, rơi xuống đất vỡ tan tành. Tay trái Hạng Tuế Chiêm đoạt lấy chén trà của Kính Hiên , bình tĩnh đến mức cả ngay cả giọt cũng bị đổ ra ngoài, tay phải trực tiếp vung lên đụng vào tách trà của Tề Đan Yên, lại nhanh chóng lùi về sau ba bước, ôm quyền: “Hoàng thượng, thái hậu, Huyền đậu trà hương thích hợp dùng chung với đậu phộng, nếu nặng mất mạng”.

      Đậu phộng dùng chung với Huyền đậu trà hương, quả thực chính là Nhất nhật tang mệnh tán (loại thuốc chết trong ngày) - loại thuốc cực độc.

      Tề Đan Yên che miệng, bộ dáng hoàn toàn như chim sợ cành cong. Nghĩ thầm, hả? thể dùng chung với nhau? Nhưng mà ta ăn rồi cũng uống xong luôn, phải làm sao bây giờ?

      Kính Hiên dại ra lúc, sau khi hoàn hồn liền kêu to: “"Nguy hiểm ! Hạng tướng quân cứu giá có công, nên thưởng, nên thưởng! Nên thưởng cái gì mới được đây….. Mẫu hậu, người thấy thế nào?" Dứt lời, rất nghiêm túc gật gù suy nghĩ.

      Tề Đan Yên liếc mắt, dáng vẻ giống như Mã Cảnh Đào (*) sắp tắt thở, giọng khàn khàn: “ nên vội vàng ban thưởng, để ta ói !” xong tay cầm váy nhảy xuống trường kỷ khắc hoa Hải Đường, Hạng Tuế Chiêm đứng ở bên chỉ thấy bàn chân trắng như tuyết giống như hoa sen chạy nhanh nền gạch màu hồng, khi chạy tấm lụa mỏng màu đỏ được thêu hoa tường vân vai trượt xuống nửa, lộ ra bờ vai tròn, cách tay trơn bóng. Hạng Tuế Chiêm khẽ cau mày, cụp mắt nhìn theo nữa.

      (Diễn viên trung quốc, khá nổi danh, đồng thời cũng là diễn viên nỗi danh về nhập diễn sâu, diễn khá xuất sắc các thể loại phim thuộc thể loại bi kịch như tác phẩm của Quỳnh Dao, đoạn này ý chị nhập diễn khoa trương như diễn viên Mã Cảnh Đào.)

      Sau khi Đôn Hiếu đế băng hà. Đại Kiền loạn trong giặc ngoài, Khuyển Nhung ở Tây Bắc làm lọan, Tây Nam bị chia cắt, nội bộ triều đình đột nhiên chia thành ba phe, trong đó có phe trong bóng tối hỗ trợ đệ đệ của tiên hoàng – Cung thân vương, muốn noi theo gương của Triệu Khuông Dẫn (*) thời Bắc Tống đoạt ngôi của cháu trai, phe khác trước đây là do Trương quốc cửu – Trương Truyền Cát cầm đầu, vọng tưởng biến ấu đế thành con rối, muốn nắm quyền vơ vét của cải, còn phe …. Do Tương Truyện cầm đầu, có ý muốn khoác hoàng bào, thay thế ấu đế. Bây giờ nhìn lại ba phe này cần phải nhàm chán vậy được , cần phe nào động thủ hết! Chính tiểu hoàng đế não tàn ở trong cung có thể dùng đậu phộng và Huyền đậu trà hương tự độc chết chính mình.

      (Triệu Khuông Dẫn: Người có công lập nên nhà Tống, lấy danh là Tống Thái Tổ, từng kết nghĩa em với Sài Vinh người bán dầu trong lúc bin hoàng đế đương thời truy nã vì những biểu của chân mệnh thiên tử tự nhiên toát ra từ người ông như cưỡi được ngựa gỗ ở miếu thành hoàng và nhiều câu chuyện lạ lùng khác. Sau khi khởi nghĩa, kết nghĩa của ông là Sài Vinh lên ngôi lập nên nhà Hậu Chu, Sau khi Sài Vinh chết đưa con là 7t lên ngôi, Triệu Khuông Dẫn được nhân dân ủng hộ và em trai là Triệu Khuông Nghĩa xúi giục ông có chân mệnh hoàng đế nên kéo binh về đoạt ngôi vua)

      Đọc thêm ở đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tống_Thái_Tổ

      "A! Nghĩ ra rồi!" Kính Hiên vô cùng cao hứng, vỗ tay cái bốp: “Người đâu, thưởng cho Hạng tướng quân mười cân đậu phộng và mười cân huyền đậu trà hương!”

      Đây thực là nhịp điệu cứ mỗi phút lại tìm đường chết.

      "Vi thần khấu tạ hoàng thượng ban thưởng, trong thời gian thần Tây chinh, hi vọng hoàng thượng bảo trọng long thể." Hạng Tuế Chiêm cảm ơn, cứ vậy rời .

      Tề Đan Yên ói đến ruột cũng muốn phun ra ngoài, kéo chút hơi tàn trở về, nằm nhoài bàn trà, đầu búi mái tóc trụy mã kế * vô cùng lộn xộn, nghĩ đến lúc nãy thiếu chút nữa chết rồi, càng nghĩ càng sợ đến mức tự mình đấm ngực giậm chân. Kính Hiên im lặng nghe nàng sống chết nhắc nhắc lại, rất chăm chú : "Mẫu hậu, các đại thần đều ám chỉ chúng ta, Hạng Tuế Chiêm công cao chấn chủ, sớm có ý đồ tốt. Hôm nay xem ra, ngoài trừ việc có văn hóa gì, còn lại có thể tin tưởng ”,

      * Trụy mã kế



      "Đúng là có văn hóa gì cả, cái tích của Tây Môn Khánh với Phan Kim Liên nổi danh như vậy cũng chưa từng nghe tới." Tề Đan Yên rất chăm chú gật đầu phụ họa, trọng điểm mà nàng quan tâm với trọng điểm trong câu của Kính Hiên hoàn toàn khác nhau.

      Kính Hiên lập tức đổi trọng điểm, "Có lẽ cũng là bởi vì có văn hóa gì, do đó mà thành niên nhiều năm mà vẫn chưa có hôn phối”.

      Tề Đan Yên nghe xong, vô cùng tiếc hận lắc đầu, "Con đều thích loại nam tử chứa thơ văn đầy bụng, loại múa đao múa kiếm cả ngày như Hạng tướng quân ….” Đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy ngươi mới muốn ban thưởng mà, thưởng chưa?”

      Kính Hiên nháy mắt mấy cái, cố ý : "Còn chưa có thưởng, mẫu hậu cảm thấy nên thưởng gì mới được?”

      Tề Đan Yên cúi đầu suy nghĩ rất lâu, trịnh trọng : "Kim ngân châu báu quá thô tục, thưởng gì đó thực dụng chút ! Thưởng….. Hai mươi cân đậu phộng, hai mươi cân huyền đậu trà hương."

      Có lúc Kính Hiên cảm thấy, Tề Đan Yên mới là mẫu thân ruột của .

      Đêm đó, bên trong Hạng phủ đèn đuốc sáng choang. Hạng Tuế Chiêm người mặc quân trang, lưng khoác áo choàng lông khổng tước được tiên hoàng ngự ban, trong viện con tuấn mã lông đen bóng loáng hưng phấn đá chân, chờ đợi chủ nhân của nó tới cưỡi nó lần thứ hai ra sa trường giết địch.

      Có hắc y nhân từ ngoài phủ chạy tới, ôm quyền quỳ chân đất chờ đợi Hạng Tuế Chiêm. Chỉ nghe ngữ khí trầm thấp của Hạng Tuế Chiêm hỏi, "Thái hậu còn sống ?"

      Hắc y nhân đáp: “Hồi bẩm tướng quân, thái hậu khỏe mạnh. Ban thưởng của thái hậu và hoàng thượng ở ngoài phủ, ách….. tổng cộng ba mươi cân đậu phộng, ba mươi cân huyền đậu trà hương”.

      Đây là muốn ban cho cái chết mà.

      "Ném ." ánh mắt Hạng Tuế Chiêm lạnh lùng nghiêm nghị , "Truyền lệnh, ba ngàn tướng sĩ tức khắc nhổ trại xuất phát."

      "Dạ"

      Hạng Tuế Chiêm phi thân nhảy một cái vững vàng lên ngựa, nắm chặt dây cương, nghiêng đầu : "Phái mấy người nhanh nhẹn có thể tin được bảo vệ hoàng thượng và thái hậu, sắp xếp Tử Ngư vào Từ Ninh cung….. Gọi Tử Ngư lại đây”

      "Dạ!"

      lúc sau, thiếu nữ với y phục ngắn màu xanh lam chạy nhanh lại, quỳ gối trước mặc : “Tướng quân!”

      Tay nắm lấy chuôi kiếm, đưa mắt nhìn phía xa xa: “Sau này ngươi vào Từ Ninh cung giám sát thái hậu, nếu nàng có tâm tư khác thôi, nếu có ngày kết bè kết phái giúp đỡ người khác soán vị, giết cần hỏi tội”.

      "Dạ."

      "Phụ thân!" Hạng Vũ vừa khóc vừa chạy tới, vô cùng đáng thương đứng bên chân ngựa, đưa tay muốn ôm cái: “Phụ thân được !”

      Vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn của Hạng Tuế Chiêm lên mấy phần ôn hòa, xuống ngựa ôm lấy Hạng Vũ, thấp giọng vài câu, Hạng Vũ mới lau nước mắt, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: “Những ngày bổn tướng quân xuất chinh, chăm sóc cho tiểu thư tốt, được có bất kỳ sơ suất gì”. Dứt lời, nắm lấy dây cương quay đầu ngựa, chạy như bay ra ngoài phủ, chùm tua đỏ* đầu theo gió tung bay, dưới ánh trăng tĩnh mịch, tiếng vó ngựa vang lên trong trẻo mạnh mẽ, chấn động tới ô thước số.

      *Chùm tua đỏ


      Tử Ngư đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bóng lưng Hạng Tuế Chiêm, trong lòng thầm: “Mong tướng quân đại thắng trở về, thân thể an khang."
      Last edited: 9/7/18
      ThiênMinh, Abby, Thanh Hằng66 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :