Hình nhân - Cục Xịt Dâu Tây [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kaito_Rose

      Kaito_Rose Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      78
      [​IMG]
      ~Hình nhân~
      Tác giả: Cục xịt dâu tây.

      Thể loại: Ngôn tình đại, viễn tưởng.
      Rating:
      [K+]

      Văn án:
      Once upon a time, there was an ant.

      The ant told me that the frog is bad

      The frog told me that the cat is bad

      The cat told me: No! The rabbit is the worse of them all!

      ~ I am The rabbit ~

      ***

      Ngày xửa ngày xưa, có một con kiến

      Nó nói với tôi rằng con ếch là kẻ xấu.

      Con ếch nói với tôi con mèo mới là kẻ xấu

      Con mèo nói với tôi: ! Con thỏ mới chính là kẻ xấu xa nhất trong bọn chúng!

      ~ Tôi chính là con thỏ ~

      ~~~
      "Là tôi điên hay em mới là kẻ điên? Hay chính vì ở với kẻ điên như em nên tôi mới phát điên như thế này?
      Tôi em nhưng tôi cần em, em là nguyên nhân giúp tôi tồn tại đến tận bây giờ. Em chính là "trái tim" của tôi, thiếu mất em rồi, em bảo tôi phải sống thế nào đây?... Dạ Nguyệt, em làm gì tôi thế này...?"


      Note: Truyện là do dựa sở thích và ý nghĩ cá nhân, tất cả các nội dung có liên quan đều chỉ là do trùng hợp ngẫu nhiên.
      Lịch post: vì truyện vẫn trong thời kỳ sáng tác nên 1 tuần/1,2 chương (tùy vào độ chăm của mình)
      Mong mọi người ủng hộ!!!



      Last edited by a moderator: 28/3/16
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. Kaito_Rose

      Kaito_Rose Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      78
      Hình Nhân - Chương 1
      Mùa đông.

      Đầu tháng 10.

      Tại phòng thí nghiệm một hòn đảo...

      Nơi đây được bao phủ bởi một màu trắng tinh khôi, có cả hàng tấn các lọ thí nghiệm và đủ thứ máy móc hiện đại.

      Một nơi khiến những người bình thường luôn mang theo cảm giác nghẹt thở khi bước vào.

      Tiếng máy đo nhịp tim vang lên từng hồi bíp bíp hòa vào khí tĩnh lặng của căn phòng. Bỗng một giọng nói vang lên làm cắt đứt bầu khí này:

      - Tôi hiểu... thật sự hiểu! Nhịp tim của 104 có đập bình thường thế nhưng lại thể bắt được nhịp thở của ấy mặc dù tôi đã chỉnh lại van tim cả nghàn lần...

      Giọng nói phát ra từ một cậu con trai có gương mặt điển trai. Cậu có đôi mắt nâu màu hạt dẻ, hai hàng chân mày rậm cau lại nhăn nhó, sống mũi cao vào nước da vô cùng trắng trẻo. Cậu khoác người một chiếc áo khoác dài màu trắng, loại áo chuyên dùng cho bác sĩ. Đôi mắt nâu rời khỏi màn hình đo nhịp tim.

      Đứng trầm mặc gần đó là một người đàn ông khá lớn tuổi, có thể thấy rõ gương mặt ông là những vết nhăn hằn lại do năm tháng. Ông cũng khoác người chiếc áo choàng trắng, đôi tay ông được bao phủ bởi găng tay chuyên dùng để phẫu thuật.

      Nghe câu nói của chàng trai đó ông chỉ cười nhẹ, ông nâng tách trà bạc hà ở gần đó lên nhấp một ngụm, trong đầu thầm tán thưởng: ông phải cấy mùi hương bạc hà vào gen của 104 mới được. Ông là người tạo ra 104 ít nhất thì ông cũng phải làm chút gì đó để lưu lại dấu ấn của riêng mình chứ.

      Mặc kệ cho chàng trai mắt nâu kia cứ vò đầu bứt tóc, ông vẫn cứ thưởng thức tách trà bạc hà này. Bạc hà chính là mùi hương thích của ông, nó làm ông cảm thấy nhẹ nhàng, tĩnh tâm...

      - Tiến sĩ, ông mau làm gì chứ! Tháng sau cậu chủ sẽ ghé qua kiểm tra 104, cậu ấy sẽ tức điên lên nếu thấy ấy vẫn chưa được hoàn thành xong.

      Ông bật cười thành tiếng, đặt tách trà xuống bàn rồi tiến lại gần , ông vỗ vỗ vai cậu nói:

      - Bình tĩnh Kelvin. Kẻ già sắp chết như ta còn chưa lo, người trẻ như cậu sao phải vội lên thế.

      - Ông nói thì hay quá rồi! Tiến sĩ ông già chết là quá tuyệt vời, chỉ tội cho người trẻ như tôi ở lại chịu sự hành hạ của cậu chủ.

      Cậu nói, gương mặt tuấn tú nhăn nhó tỏ vẻ bất đồng thấy rõ.

      - Nếu như mẫu thí nghiệm 104 thành công,... Chà,.. sao, chúng ta có thể tiếp tục với mẫu mới 105.

      Kelvin khi nghe thấy câu này thật sự khóc ra nước mắt...

      Lão gia chính là người lên kế hoạch và cho tiến hành thí nghiệm này, đây là quà sinh nhật dành cho con trai của lão gia_ cậu chủ Lâm Tuấn . Từ khi cậu chủ vừa sinh ra đời, hiểu sao lão gia nhất định muốn tặng cho cậu ấy món quà khi cậu ấy tròn 30 tuổi, có gì quá đặc biệt nếu món quà của lão gia cũng như những món quà bình thường mà những ông bố luôn tặng cho con trai của mình vào dịp sinh nhật. Mặc dù danh nghĩa là quà nhưng Kelvin nghĩ "món quà" này vô cùng biến thái...

      Việc chế tạo "món quà" này phải được giữ bí mật, chính vì thế nên cậu và tiến sĩ phải hoạt động thầm hòn đảo riêng của nhà họ Lâm. Kelvin được biết, tiến sĩ Jay là nhà cuồng nghiên cứu, ông lúc còn trẻ từng là cánh tay phải của lão gia, thế lực của nhà họ Lâm trở nên hùng mạnh như ngày hôm nay cũng phần là do công lao của ông. Chính vì lòng trung thành đó nên ông có thể dễ dàng bỏ cả quãng đời còn lại của mình để nghiên cứu nên thứ mà ngay cả bản thân ông cũng thể nắm chắc thành công.

      Nhà họ Lâm thường chọn những đứa trẻ mồ côi ở nhi viện. Sau khi được huấn luyện đầy đủ mọi kỹ năng để có thể trợ giúp tiến sĩ trong việc chế tạo họ được đưa lên hòn đảo riêng này. Thế nhưng trước khi được đưa lên đảo này, tất cả bọn họ đều phải trải qua bài kiểm tra độ thành . Máy kiểm tra dối là thứ giúp ích nhiều nhất trong những đợt kiểm tra ấy. Kelvin cậu phải là trẻ mồ côi thế nhưng vẫn trở thành người đáng tin tưởng duy nhất, được đưa lên đảo cũng chỉ có mỗi mình cậu. Nguyên nhân đơn giản là cậu có trí nhớ. Tiến sĩ khoảng thời gian kí ức lúc của Kelvin có lỗ hổng, chính vì thế ông tin tưởng cậu có thể giữ được bí mật về cuộc thí nghiệm này, và cũng chính tiến sĩ là người đề cử cho cậu theo lên đảo với ông.

      Cậu lúc nào cũng mong ngóng các mẫu thí nghiệm tạo ra đều sẽ thành công để cậu có thể nhanh chóng kết thúc những ngày tháng chỉ có thể quanh quẩn hòn đảo này, cậu muốn về già như tiến sĩ mà vẫn chưa một người vợ...

      ~~~~

      Đêm.

      Đầu tháng 11.

      Hòn đảo nhỏ phủ đầy tuyết trắng...

      Kelvin ngồi bên cạnh mẫu thí nghiệm 104, một tay chống cằm, một tay vân vê lọn tóc dài đen nhánh của 104.

      -Tiến sĩ!

      Ông tiến sĩ ngồi thưởng thức trà bạc hà, mắt lia lại bản dò hiệu số những bất thường nhỏ nhất xảy ra trong cơ thể 104.

      - Hửm?

      - Nếu được tôi muốn đặt tên cho 104...

      - . Đó là chuyện mà cậu chủ sẽ làm.

      - Chỉ là "nếu được" thôi mà!

      Tiến sĩ trả lời nhưng đôi mắt vẫn rời khỏi bảng phân tích:

      - Vậy cậu nói thử xem?

      - Dạ Nguyệt! Tôi đã tìm hiểu rồi, cái tên nhẹ nhàng bí ẩn như thế này rất hợp với con gái. Đặc biệt là người có thân phận như 104.

      Cậu nói với giọng điệu đầy tự hào.

      Bỗng từ cửa ra vào vang lên giọng nói lạnh lẽo.

      - Mị Ảnh..

      Ngay khi vừa thấy bóng người kia, cả hai người đều đứng dậy, chuẩn bị tinh thần báo cáo cho người đàn ông vừa mới bước vào.

      - Tên của thí nghiệm 104 là "Mị Ảnh".

      Người đàn ông tiến vào, nhẹ giọng lặp lại.

      Khoảng vài giây ngay sau đó bỗng có tiếng cười khúc khích của con gái phát ra từ trong phòng, cả ba đều quay sang nhìn về phía tiếng cười ấy...

      - "Mị Ảnh?".... Cái tên thật xấu...

      Giọng mũi nhẹ tênh đáng được phát ra của người con gái, chính xác là 104.

      vẫn nằm im bàn thí nghiệm, thể cử động vì tay chân đều bị những chiếc vòng thép giữ chặt lại, một số thí nghiệm trước nếu mở mắt được lần đầu sẽ kiểm soát được sức mạnh trong cơ thể, đây chỉ là đề phòng với .

      Đôi mắt xám tinh nghịch mở to nhìn thẳng lên trần nhà, nơi có những sợi dây được nối chằn chịt dài ngoằn từ đó xuống thân thể .

      Người đàn ông nhẹ nhàng tiến lại gần bỗng nhiên nơi mà 104 nhìn chằm chằm bị bốc cháy. Những sợi dây bị cắt ngang ngừng tóe lửa...

      Ông Tiến sĩ vội chạy tới kéo tay nới giản khoảng cách của người đàn ông với thí nghiệm 104 ra xa.

      - Chuyện gì vậy?

      - Tôi xin lỗi cậu chủ, chúng tôi vừa tiêm huyết thanh từ cậu chủ vào 104, chất độc có sẵn trong thân thể của ấy kết hợp với huyết thanh sẽ gây nên sự trỗi nhau giữa cơ thể của cậu chủ và 104

      Tiến sĩ tiến tới chạm tay vào một bên má trắng ngần của .

      - Quá lạnh! Kelvin cậu chưa tiêm dung dịch giữ ấm sao?

      Người con trai mắt nâu lúc này liền tiến đến bảng sơ đồ theo dõi, nhíu mày:

      - đâu! Số liệu thay đổi cho thấy dung dịch được tiêm vào từ năm tiếng trước rồi.

      - Cơ thể 104 chịu nổi sao?_ Người đàn ông lên tiếng.

      - Chỉ là do chịu được lạnh nên 104 mới tự mình tạo ra lửa, lửa xuất hiện vô tình bén vào dây..._ tiến sĩ giải thích.

      - Tiến sĩ Jay! Ông cứ tiếp tục tiến hành như kế hoạch về quá trình đã ̣nh sẵn. Tôi đặt cược mạng sống này vào cho ông.

      Nói rồi lần nữa tiến tới gần chiếc bàn thí nghiệm mà 104 nằm, lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc vòng ̉ với mặt dây hình một con bướm đen đặt lên chiếc kệ phẫu thuật gần đó.

      - Tôi mong sẽ là mẫu thí nghiệm cuối cùng... Hẹn gặp lại vào 3 năm nữa!

      nhìn rồi xoay người bước , trước khi ra tới cửa bỗng nhớ ra một chuyện:

      - À, Jay! Mùi hương người ấy, tôi thích. Ông mau tẩy nó .

      ~~~~

      rời khỏi đó, leo lên chiếc phi cơ riêng đã đậu sẵn bên ngoài. Dưới khí trời lạnh giá, chiếc phi cơ cất cánh bay thẳng lên trời...

      - Cậu chủ đã quay lại! Thí nghiệm 104 sao rồi ạ?

      Người đàn ông cầm lấy ly rượu sóng sánh đỏ lên nhấp một ngụm, đôi mắt đen hẹp dài lơ đãng xoáy sâu vào màu đỏ thanh túy của rượu, nhếch môi rồi trả lời với người đứng bên cạnh:

      - Rất thú vị...

      E.N.D Chương 1

      JupiterGalileo thích bài này.

    3. Kaito_Rose

      Kaito_Rose Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      78
      Hình nhân - Chương 2
      Sau khi người đàn ông đó rời khỏi, khí trong căn phòng này dường như cũng được giãn ra đôi chút. Kelvin quay sang nhìn 104 rồi cười cười, giọng ngưỡng mộ:

      - hay thật nha, mở mắt được khoảng mười phút rồi mà chỉ gây mất kiểm soát có một lần thôi á. Các mẫu thí nghiệm trước chỉ cần hơi một tí là đã phá nát cái chỗ này rồi!

      104 nhìn thẳng lên trần nhà, gương mặt nhỏ vô cảm, đôi mắt xám khẽ chớp vài cái.

      Kelvin đến gần , cậu cúi người hỏi:

      - có muốn ngồi dậy ??

      Im lặng.

      - ... Tôi tháo vòng khóa ra cho...

      Kelvin đến bàn điều khiển, tay ̣nh nhấn lên nút ấn để mở những vòng thép giữ chặt lấy tay chân thì tiến sĩ lên tiếng:

      - 104! phải chắc rằng kiểm soát được bản thân mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ biến mất!

      Đôi mắt xám nhìn về phía tiến sĩ, trong veo như muốn nhấn chìm mọi thứ thật sâu vào trong đó.

      - Ý ông là chết?

      Tiến sĩ giơ tay ra hiệu cho Kelvin nhấn nút để mở vòng.

      "Cạch!" ... "Cạch!"Từng tiếng động được vang lên.

      Ông đến bên cạnh 104, đưa tay nắm lấy vai đỡ người ngồi dậy, mỉm cười bất đắc dĩ nói:

      - giống con người... dùng từ chết thích hợp đâu gái à!

      Ông đưa tay với lấy sợi dây chuyền mà cậu chủ đã đặt gần đó trước khi mang vào ̉ 104.

      - Nếu còn muốn tiếp tục tồn tại thì đừng nên ́ kìm nén sức mạnh quá mức. Mặc dù mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi nhưng vẫn nói trước được chuyện bất ngờ gì sẽ xảy ra đâu gái!

      Tiến sĩ Jay nói tay vuốt lại những sợi tóc đen nhánh bị rối của 104.

      - Tôi cảm nhận được sự bất ngờ của hai người. Nhịp tim và các mạch máu trong người ông và ta đã xảy ra thay đổi, dù chỉ trong một chốc._ Giọng nói nhẹ tênh của người con gái lại vang lên, hướng ánh mắt nhìn về phía Kelvin.

      - Thật sự lúc đó tôi đã nghĩ sẽ phá nhiều hơn nữa cơ, lúc cậu chủ tới gần để đặt sợi dây chuyền ấy, tôi đã nghĩ sẽ kiềm chế được mà làm nổ banh cả hòn đảo này.

      Kelvin trả lời, nhớ lại giây phút hồi hộp vừa nãy, nói chừng tim cậu còn muốn rớt hẳn ra ngoài.

      Tiến sĩ sau khi im lặng gỡ rối tóc cho 104 liền nhẹ nhàng tiến về phía bàn điều khiển, tay nâng lên tách trà bạc hà gần đó nhấp một ngụm rồi chau mày. Ông chịu nổi mùi vị nguội nhạt này nên cầm tách trà bước thẳng ra ngoài, quên để lại vài câu cho Kelvin:

      - Tôi nghỉ ngơi tĩnh tâm thưởng thức trà, cậu lo phần còn lại cho 104 !

      Rồi một mạch thẳng về phòng.

      ~~~

      Giữa hàng chục các thiết bị máy móc chỉ còn lại hai người nam nữ.

      Kelvin chợt cười thành tiếng.

      - Ông ấy bối rối??_ 104 hỏi.

      - Đó hẳn là bối rối mà là vui mừng.

      - Vui mừng?_ 104 lặp lại, giọng khó hiểu.

      - Chúng tôi thật sự thể tin lại có ngày này, mặc dù vẫn chưa biết được sẽ ra sao nhưng xem như chúng tôi đã thành công được sáu mươi phần trăm rồi, bốn mươi phần trăm còn lại đều phụ thuộc vào hết đấy. Nói thật là Tiến sĩ Jay gần như đã muốn bỏ cuộc, ông ấy đã ́ng hiến hơn nữa quãng đời của mình vào nghiên cứu, vào khoa học và chỉ liên tiếp gặp thất bại, đa số các mẫu thí nghiệm trước đều mở mắt được quá một ngày..._cậu ngừng một chút nhìn rồi lại tiếp tục_ 104! Tôi đặt hết hy vọng vào đó!

      - Gọi tôi là Dạ Nguyệt và... hứa với Kelvin tôi sẽ "hỏng" đâu...

      Chỉ cần nghe thấy vậy cậu liền bật cười, nụ cười nhẹ nhàng đầy ấm áp. Kelvin đưa tay lên xoa đầu .

      - Chỉ cần qua được đêm nay, ngày mai tôi sẽ chỉ dạy cho rất nhiều thứ thú vị!

      - Thú vị?

      - Phải! Hiện giờ vẫn phải nghỉ ngơi. Mặc dù chất độc trong thân thể của dần thích ứng với máu của cậu chủ nhưng "độc" vẫn là "độc". phải vì cơ thể chứa được độc dược mà có thể xem được, nó vẫn còn rất yếu. Nói trắng ra, khác một đứa trẻ vừa chào đời cho lắm..._ giọng Kelvin nhỏ dần.

      - ...

      Kelvin đưa tay xoa đầu xuống dần dần đến phần gáy của , các ngọn tay của cậu nhẹ nhàng chà xát phần gáy trắng nõn lạnh lẽo của . Cậu nhìn , ánh mắt đầy khó hiểu rồi nhích dần ngón trỏ về phía gáy tai. Kelvin nhấn nhẹ xuống nơi mềm mại ấy, khẽ lẫm bẩm:

      - Chúc ngủ ngon!

      Ngay lập tức đôi mắt xám nhắm lại, người con gái gục đầu xuống nghiêng người ngã vào lòng ngực của cậu.

      Kelvin bế lên rồi từng bước rời khỏi khu vực thí nghiệm. Cậu để đầu tựa vào lòng ngực của mình, bế dọc hành lang dài lạnh lẽo.

      Mở cửa...

      Cậu bế vào một căn phòng lớn. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết hai người đàn ông ở đây đã khổ sở cất công trang trí từ rất lâu. Màu chủ đạo của căn phòng là xanh da trời và trắng. Trong phòng có đủ bộ bàn ghế gương soi trang điểm với đầy đủ các đồ dùng cần thiết cho người con được xếp ngay ngắn đó. Cạnh đó là chiếc tủ quần áo chứa đầy quần áo dành cho phụ nữ. Tất cả đồ vật trong căn phòng này hiển nhiên được xây ra là để dành cho mẫu thí nghiệm thành công. Mà đương nhiên, hiện tại cũng chính là phòng của Dạ Nguyệt.

      Cậu tiến về chiếc giường trắng rồi đặt xuống, đắp mền rồi vuốt lại mái tóc xõa tung của .

      - Mong là sẽ qua được đêm nay...

      Nói rồi cậu quay lưng rời .

      ~~~~

      Once upon a time, there was an ant.

      The ant told me that the frog is bad

      The frog told me that the cat is bad

      The cat told me: No! The rabbit is the worse of them all!

      ~ I am The rabbit ~

      ***

      Ngày xửa ngày xưa, có một con kiến

      Nó nói với tôi rằng con ếch là kẻ xấu.

      Con ếch nói với tôi con mèo mới là kẻ xấu

      Con mèo nói với tôi: ! Con thỏ mới chính là kẻ xấu xa nhất trong bọn chúng!

      ~ Tôi chính là con thỏ ~

      ~~~

      Lời bài hát nhẹ nhàng vang lên và cứ được lặp lặp lại như thế. Nó được phát ra từ chiếc hộp nhạc gần đó...

      End chap 2.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. Kaito_Rose

      Kaito_Rose Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      78
      Hình nhân - Chương 3
      Sáng sớm mùa đông, từng cơn gió lạnh buốt nhẹ nhàng thổi qua hết đợt này lại đến đợt khác.

      Trong căn phòng nhỏ, gái nằm yên chợt tỉnh giấc, nhẹ nhàng ngồi dậy đưa đôi mắt xám nhìn ngắm một vòng căn phòng.

      Tất cả mọi vật dụng được sắp xếp gọn gàng và sạch . Nổi bật nhất trong căn phòng đó là bức tranh một người con gái với đôi mắt xám bí ẩn. Hiển nhiên đó là hình ảnh của .

      - Đó là bản phác thảo, chúng tôi đã tự tưởng tượng và sử dụng máy tính để tạo nên gương mặt hoàn chỉnh trước khi tạo ra cơ thể cho .

      Kelvin đã đứng trước cửa phòng từ lúc nào...

      Cậu tiến đến gần, đỡ đứng lên, nhẹ giọng hỏi:

      - thích ?

      Dạ Nguyệt gật đầu.

      Kelvin cười nhẹ xoa đầu rồi dìu ra khỏi phòng. Hai người từng bước xuyên qua khu hành lang rộng lớn dẫn đến phòng thí nghiệm. Khi mở cửa bước vào thấy tiến sĩ đã ở trước trong phòng. Ông qua lại giữa những ống nghiệm, trán nhăn lại như cân nhắc giữa hàng nghìn chất hóa học ở đây.

      Ông ngẩng đầu lên, trông ông khá là bất ngờ khi thấy nhưng ông vẫn giả vờ che giấu bằng nụ cười ấm áp.

      - gái nhỏ dậy rồi đấy à.

      Gương mặt Dạ Nguyệt giữ nguyễn trạng thái vô cảm.

      Kelvin dìu lại bàn thí nghiệm, để ngồi xuống. Tiến sĩ đến gần , ông cầm lấy thứ gì đó kì lạ kẹp vào ngón trỏ của , hỏi:

      - Giấc ngủ như thế nào?

      - Tôi thấy... rất nhiều thứ...

      Dạ Nguyệt nhẹ giọng trả lời.

      - Đó gọi là 'giấc mơ', là cách mà bộ não thư giãn. sẽ còn gặp nhiều trong giấc ngủ.

      Tiến sĩ Jay vừa nói vừa cầm lên một ống tiêm ở gần đó tiêm vào ̉ tay .

      - Có thấy đau ?

      Ông hỏi rồi rút ống tiêm ra.

      Dạ Nguyệt yên lặng một lúc thật lâu rồi cuối cùng đáp:

      - .

      Tiến sĩ Jay cười cười, đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên đầu :

      - Tốt lắm!!

      hiểu, sao ai cũng thích đụng vào cái đầu của thế nhỉ...

      Nghĩ nghĩ một chút, nói:

      - Chẳng phải là tốt sao? Ông nói dối.

      vạch trần khiến ông khỏi bàng hoàng, ông im lặng nhìn vào đôi mắt xám của , giọng nhắc nhở:

      - gái nhỏ! Nhớ kỹ điều này, trừ khi cần thiết, nếu phải tuyệt đối được đọc suy nghĩ của người khác như thế!

      - Tại sao?_ thắc mắc.

      Kelvin im lặng nãy giờ chợt lên tiếng:

      - Bởi vì việc xâm nhập vào sóng não của một người là rất khó. Tầng điện ở sóng não của mỗi người đều khác nhau, mặt dù điện rất nhỏ nhưng khi sóng khác nhau cùng chạm vào nhau... nếu muốn đầu mình bị nổ tung thì nên cẩn thận khi đùa nghịch với sóng não của người khác.

      - Nhưng tiến sĩ nói dối...

      Kelvin đưa mắt nhìn tiến sĩ Jay, ông nhún nhún vai ra vẻ ta đây vô tội.

      - Cháu gái nhỏ, mặc dù cảm thấy đau đớn là điều tốt nhưng điều này sẽ giúp ích cho cơ thể rất nhiều sau này. Đặc biệt là đối với người như cháu, cảm thấy đau đớn chính là rất tốt...

      suy nghĩ lại cảm thấy có điểm đúng, nếu sau này sơ xảy đổ máu mà lại chẳng để ý thấy đau chút nào, vậy chẳng phải sẽ biết mà để mặc vết thương chảy máu đến chết chứ...!

      Mặc dù Kelvin bảo hiện tại đầu óc chẳng khác nào đứa trẻ nhưng cũng phải ngốc đến mức biết gì.

      Dù sau thì đây cũng là chuyện ở hiện tại, mà mãi đến sau này khi rời khỏi hòn đảo, mới thật sự nhận ra điều mà tiến sĩ nói:' Rất tốt' ở đây là như thế nào.

      Quay trở lại thời điểm hiện tại, dù có thắc mắc nhưng vẫn im lặng.

      ra tiến sĩ cho truyền tải vào bộ nhớ não của Dạ Nguyệt thứ gọi là hoạt động và sinh hoạt của con người. Thế nên nếu như đầu óc của Dạ Nguyệt chưa phát triển đến mức dễ dàng hiểu được mọi thứ, về cơ bản là sai hoàn toàn.

      ~~~

      Bọn họ bắt đầu dạy mọi thứ, đầu tiên là màu sắc. Kelvin dẫn ra khỏi tòa nhà, tiến đến dãy hoa đầy màu sắc được trồng ven hòn đảo, Dạ Nguyệt lần đầu thấy những cảnh vật bên ngoài nên khỏi đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.

      Kelvin nắm tay tiến đến gần một bông hoa. Cậu chỉ vào nó rồi quay sang hỏi :

      - Đây là màu gì?

      - Đỏ.

      - Tên hoa?

      - Hoa hồng đỏ._ Dạ Nguyệt trả lời chút chần chừ.

      Kelvin cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi trả lời chính xác. Não nhận đủ những thông tin cần thiết từ thế giới rồi. Cậu tiếp tục:

      - Hoa hồng đỏ kiêu sa lộng lẫy, người biết một khi ngắt nó, những chiếc gai có độc từ thân hoa sẽ được phun ra, người hái hoa sẽ chết trong tích tắc.

      Kelvin nhìn gương mặt chút biểu tình của rồi chỉ sang cây hoa khác gần đó.

      cần cậu hỏi, đã nói được câu trả lời:

      - Màu trắng. Hoa cúc.

      Kelvin cười nhẹ, xoa đầu rồi giải thích:

      - Khác với hoa hồng đó, cúc trắng là loài hoa vô cùng tinh khiết, nó đứng giữa ranh giới cái chết và sự sống, đập nhuyễn cánh hoa, dùng đúng liều lượng nó sẽ là loại thuốc chữa được bất kỳ vết thương nào. Dùng sai liều lượng dù chỉ là một chút cũng khó mà toàn mạng. Dạ Nguyệt, giống hoa cúc trắng lắm!

      ...

      Kelvin dẫn vòng quanh đảo, nói cho biết rất nhiều thứ,... Rốt cuộc cũng hết một ngày.

      Khi dẫn quay trở lại trong phòng thí nghiệm đã thấy tiến sĩ đâu, quay sang nhìn Kelvin, Kelvin hiểu ý trả lời:

      - Ông ta ăn rồi.

      lập tức hỏi lại:

      - cần ăn sao? Sao với tiến sĩ?

      Cậu để ngồi xuống bàn thí nghiệm, tay cầm lấy ống tiêm bên cạnh rồi nhẹ nhàng nhấn mũi kim xuống ̉ tay .

      - Tôi đói muốn chết rồi đây này, tiêm cho xong tôi cũng ăn.

      Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi lại

      - Vậy tại sao tôi thấy đói? cả ngày tôi cũng chưa ăn gì...

      Kelvin rút ống tiêm ra, lấy bông gòn chùi lấy vết máu nhỏ rỉ ra.

      - Vì dạ dày còn rất yếu, trước mắt chỉ có thể truyền và tiêm dịch thức ăn vào người. Dịch cũng đã tiêm vào từ sáng rồi, thấy đói cũng phải.

      Đôi mắt xám dán chặt vào gương mặt của người con trai.

      - muốn đến phòng ăn với tôi ?

      Cậu thu dọn kim tiêm và bông gòn, ngưng một chút cậu ngẩng đầu lên nhìn :
      - Nơi đó có ban công, có lẽ sẽ rất thích ngắm nhìn cảnh vật xung quanh từ đó.

      Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu.

      Kelvin hơi bất ngờ trước nụ cười của , cậu ngơ ngẩn một lúc thật lâu cho đến khi nghe thấy tiếng hắng giọng từ sau lưng.

      Cả hai đều nhìn lại, là tiến sĩ Jay.

      Ông vẫn khoác người cái áo khoác dài màu trắng, tay là tách trà nhỏ bốc khói nghi ngút. Mùi hương bạc hà vừa mạnh mẽ vừa đan xen chút dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng thí nghiệm.

      Ông đặt tách trà lên bàn làm việc, đôi mắt nheo nheo nhìn lên bảng số liệu thống kê tình trạng cơ thể của Dạ Nguyệt. Sau hồi lâu chăm chú, ông nở một nụ cười chưa hề xuất hiện một lần trong đời. Lại hướng ánh mắt đầy mãn nguyện và nhẹ nhõm về phía Dạ Nguyệt:

      - Xem ra ta đây cuối cùng cũng có thể tận hưởng tuổi già rồi!

      Ông thốt lên, giọng nói chứa đầy sự vui vẻ.

      Kelvin bỗng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của rồi kéo ra khỏi phòng thí nghiệm:
      - Ông già đó xem ra vui mừng đến chết mất thôi.

      ***
      Sau khi qua một dãy hành lang dài đằng đẵng, cuối cùng Kelvin cũng dẫn vào một căn phòng.

      Nơi đây được thiết kế với những trang trí và sắp xếp đơn giản. Một gian bếp nhỏ để nấu ăn, một chiếc bàn gỗ dài màu đen với bốn chiếc gế dựa gỗ cùng màu. Đối diện là một chiếc tivi, bên cạnh là một bức tường được khoét hàng đống lỗ hổng, bên trong những lỗ hổng ấy chứa đầy những quyển sách dày ̣m, còn có một ban công rộng lớn nhìn ra biển.

      Kelvin buông tay Dạ Nguyệt ra, thấy đôi mắt xám nhìn chằm vào bức tường sách cậu vừa giải thích vừa sải chân đến gian bếp:
      - Ông tiến sĩ đó là một lão già quái dị... và thiên tài. Tôi cũng chẳng hiểu sao ông ta lại nghĩ ra kiểu chứa sách như thế nữa.

      Dạ Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng, đôi chân tiến dần về phía kệ sách, đôi tay nhỏ lia hoàng loạt những quyển sách dày ̣m: đa số chỉ toàn sách về nghiên cứu khoa học và tự nhiên.

      nhướng nhẹ hàng lông mày thẳng tắp, trả lời Kelvin:
      - Rất ấn tượng, tôi thích lắm.

      Kelvin quay lưng về phía , cậu phải bận rộn chuẩn bị đồ ăn, hơi thở dài trả lời :
      - là do ông ta tạo ra, cùng sở thích của ông ta là đương nhiên.
      Cậu còn quên mắng thầm ông già ăn mà chừa phần cho cậu, hại bây giờ cậu phải lăn lộn chế biến những thứ chết tiệt.

      Qua khoảng nửa tiếng, cậu cuối cùng cũng bưng ra được một tô đồ ăn bốc khói. Ngửi thấy mùi lạ, Dạ Nguyệt liền xoay người tiến về phía bàn ăn, tự động kéo ghế ngồi xuống cạnh Kelvin, đôi mắt xám nhìn thẳng vào tô đồ ăn bốc khói.

      - Sao? Đồ ăn tôi nấu có phải nhìn rất hấp dẫn hay ?

      Dạ Nguyệt gật đầu.

      - Thứ này rất đặc biệt, mùi vị do tôi nấu là độc nhất vô nhị. Muốn ăn thử ?

      Dạ Nguyệt nhìn cậu, gật đầu lần nữa, đôi mắt xám toát ra vẻ mong chờ.

      - Món độc nhất vô nhị này, phải ai muốn cũng nấu được đâu.Có muốn biết đây gọi là gì ?

      lại gật đầu.

      - Là mì gói.

      End chương 3
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @Kaito_Rose pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :