1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 132: đề
      Lam Phượng Hoàng

      Lăng Vân sững sờ tại chỗ, ánh mắt dừng người hai nữ tử đứng trong viện, dời được, trái tim trai trẻ liều mạng đập thình thịch, ngừng nuốt nước bọt, cũng may lý trí nhiều năm vẫn còn, y dùng lực giữ chặt tay áo Phong Thiển Ảnh, lắp ba lắp bắp hỏi, "Thiển . . . Thiển Ảnh . . . đó là nương nhà ai?"

      Mắt phượng của Phong Thiển Ảnh hếch lên, biết còn cố hỏi: "Cảm thấy rất xinh đẹp phải , động lòng rồi sao? Hừ hừ, đều là danh hoa có chủ, huynh đừng mơ tưởng."

      Lăng Vân lộ vẻ thất vọng, thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn về phía khác, rồi lại chịu nổi tâm tình ưa thích cái đẹp mà muốn quay lại nhìn thêm.

      "Minh Kỳ, sao hai người lại rảnh rỗi mà đến đây?" Quân Nho ôm Trầm Ninh Ninh cười bước ra đón họ.

      Lý Minh Kỳ mặc váy dài màu xanh biển, đai lưng dài chậm rãi tung bay trong gió xuân, nét mặt nàng xinh đẹp mà dịu dàng, cái trán trơn bóng điểm nốt ruồi mỹ nhân, da thịt trắng hồng non mịn, cằm nhọn tinh xảo, làm nổi bật xương quai xanh, vẽ ra đường cong lưu loát, tựa như hoàng hoa thiếu nữ vừa tròn đôi tám.

      "Quân Nho, Ngạn Khanh muốn mở tiệc đãi khách ở Tùng Hạc lâu, gọi mọi người qua đó uống rượu." Môi đào của Lý Minh Kỳ nhếch lên, lộ vẻ cười như cười, dịu dàng khiến người say mê, đón lấy con trai ở bên cạnh, cười nựng mặt Trầm Ninh Ninh, : "Thằng bé Ninh Ninh này, gặp huynh liền thân thiết còn hơn gặp cha nó nữa."

      Quân Nho chắp tay sau lưng chỉ cười , thích loại tình cảm huyền diệu này, ta chẳng thể phân biệt , cũng muốn làm .

      Tuyết Nữ cũng cười, lộ ra đôi lúm đồng tiền, ngoài miệng , nhưng trong lòng nghĩ, quan hệ giữa người với người, mặc kệ quen lạ xa gần, bất kể lớn , đều phải dùng tình, mà tình của Trầm Ngạn Khanh đều dùng hết, người khác có thể chia được chút nào đâu chứ?

      "Thiển Ảnh, thiếp tìm chàng cả nửa ngày, ra chàng trốn ở nơi yên tĩnh này, vị thiếu hiệp kia là ai?" Vạt tóc cùng tay áo tuyết trắng đều bay lên, vài bước liền tới trước người Phong Thiển Ảnh.

      Lăng Vân đỏ mặt, khẩn trương, "Tại hạ Lăng Vân, chưa thỉnh giáo tục danh của nương?" Vị nương áo xanh kia xinh đẹp mờ ảo, có dáng dấp của vùng sông nước, nương áo trắng trước mắt, chỉ nhăn mày cười liền có thể chấn động lòng người, biết ai mới có thể may mắn ôm giai nhân về.

      "Tuyết Nhi, được càn quấy. Khiến Lăng huynh chê cười rồi, đây là vợ ta, Tuyết Nữ." Phong Thiển Ảnh thuận thế ôm lấy thắt lưng Tuyết Nữ, thể đầy đủ ham muốn chiếm hữu, mắt phượng ngập tràn đắc ý.

      Vợ . . . Vợ? Vợ của Phong Thiển Ảnh?

      Lăng Vân sững sờ tại chỗ, tiêu hóa nửa ngày mới chấp nhận đây là , ánh mắt ai oán đáp trả, thằng nhóc nhà ngươi có phúc đó. Nghĩ nghĩ lại, cấp bậc lễ nghĩa nên có cũng thể thiếu, y thở dài chào, "Chào đệ muội."

      Nữ tử áo trắng là nương tử của Phong Thiển Ảnh, vậy thân phận của nữ tử áo xanh cũng rất dễ đoán, nhất là sau khi nghe thấy đứa gọi mẹ. Lăng Vân chấn chỉnh tinh thần, lộ ra nụ cười thiện ý với Lý Minh Kỳ.

      "Minh Kỳ, vị này là thiếu Trang chủ Lăng Vân của Lăng gia bảo, hôm đại hôn của muội và Ngạn Khanh, huynh ấy cũng có mặt." Quân Nho cười giới thiệu mọi người với nhau.

      "Lăng Vân bái kiến Trầm phu nhân."

      "Lăng thiếu hiệp, huynh làm gì vậy? Mau mau đứng lên, Minh Kỳ thẹn dám nhận." Lý Minh Kỳ giật mình, tay áo thêu hoa văn mây nước khẽ nâng về phía trước.

      Lăng Vân liền cảm thấy mùi hoa thoảng đến, thân mình khống chế được bị nâng lên. Y mạnh mẽ dùng sức, hai chân kề sát mặt đất, thắt lưng khom xuống, muốn vái chào cho đúng, đáng tiếc chống nổi sức người, y ngạc nhiên đứng dậy, thầm than công lực của vị Trầm phu nhân này sâu lường được, Vô Trần cung quả nhiên có người phàm.

      Đợi khi y đứng dậy rồi, Lý Minh Kỳ nghiêm mặt : "Chúng ta là người cùng thế hệ, sao lại gọi ta là Trầm phu nhân? Tự nhiên lại thành xa lạ, Lăng thiếu hiệp vẫn nên gọi ta là Minh Kỳ thôi."

      "Nếu như thế, Lăng Vân liền cung kính bằng tuân mệnh." Y thuận theo, lập thức thay đổi cách xưng hô.

      Quân Nho cười ha ha, gõ cây quạt trong tay, "Được rồi, chúng ta nhanh thôi, đừng để bọn họ đợi lâu. Minh Kỳ, muội và Tuyết Nữ có cùng ?"

      Trầm Ninh Ninh tựa vào vai Lý Minh Kỳ, dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ chuyện, có chút rầu rĩ, "Mẹ . . . ." Đầu cọ cọ vào cổ nàng, đầy vẻ làm nũng.

      Lý Minh Kỳ nhịn cười, với Quân Nho: "Muội đâu, hôm nay Ninh Ninh ra ngoài chạy chơi cả nửa ngày, mệt rồi."

      "Cũng được." Quân Nho gật đầu, ánh mắt dời về phía Tuyết Nữ.

      "Minh Kỳ , muội làm gì?" Tuyết Nữ buông Phong Thiển Ảnh ra, còn quên dặn dò: " được uống rượu."

      Phong Thiển Ảnh gật đầu liên tục, rất có dáng vẻ thê nô.

      Quân Nho dẫn đường đưa Lăng Vân và Phong Thiển Ảnh bước về phía khu vườn, khi bước đến cửa viện xoay người liếc mắt xem xét Lý Minh Kỳ, ánh mắt rất sâu xa, chứa những thứ mà nàng tài nào hiểu .

      Tuyết Nữ vỗ vỗ bờ vai nàng, "Nhìn cái gì đấy?"

      Lý Minh Kỳ vội vàng lắc đầu, " có gì, có chút thất thần, sao vậy?"

      "Minh Kỳ, muội tin tưởng bọn họ muốn đãi tiệc?" Tuyết Nữ tràn ngập suy tư.

      "Có lẽ giống như bình thường."

      "Muội nghĩ thông chưa, đánh ư?"

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 132: đề (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ nghe nàng ta hỏi liền nghiêm túc, "Tuyết Nhi, tẩu nghĩ đến chưa, nếu thực có ngày đó, tẩu làm thế nào?" Dù thế nào, cũng là cha của mình, có thể trơ mắt nhìn quan tâm sao?

      Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn trời xa xăm, ánh nắng chói lọi như thế lại thể làm tiêu tan lo lắng tận đáy lòng mình, thở dài : "Phụ thân nhập ma rất sâu rồi." Nàng ta cười miễn cưỡng, ngón tay chải vuốt sợi tóc mềm mại của Trầm Ninh Ninh, "Thực ngoan. Minh Kỳ, muội cần quan tâm đến chuyện của ta, nhanh đưa Ninh Ninh về phòng , thân thể trẻ con yếu ớt, đừng để bị cảm lạnh."

      "Ừm, tẩu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều." Trầm Ninh Ninh ôm cổ nàng, rơi vào mộng đẹp. Lý Minh Kỳ thay đổi tư thế ôm bé, để thằng bé ngủ càng thoải mái, nàng muốn trấn an Tuyết Nữ vài câu, lại biết nên từ đâu, cuối cùng chỉ : "Tuyết Nhi, tốt thôi." Hết thảy đều tốt đẹp thôi.

      "Được rồi, được rồi, muội muốn gì, trong lòng ta đều biết, muội đừng lo lắng cho ta, nhanh đưa thằng bé về nghỉ ngơi ." Tuyết Nữ dùng hai tay xoay vai nàng, đẩy nàng về hướng Trúc uyển.

      Lý Minh Kỳ hết cách, đành phải nương theo nàng ta, bế bé con về phòng, ôm bé ngủ thoáng giấc trưa.

      Khi nàng tỉnh lại cố ý hỏi lần, ba người họ có trở về hay ?

      Cả hai nha đầu đều lắc đầu đáp, có.

      Lại hỏi, thành Lâm Nghi có động tĩnh gì ?

      Hai nha đầu lại cùng lắc đầu .

      Chuyện gì cũng chưa xảy ra? Chỉ đơn thuần ăn bữa cơm? Nàng nghi hoặc khó hiểu, nếu phải yên lòng vì Ninh Ninh, nàng nhất định đuổi theo xem cho .

      Buổi chiều rảnh rỗi, Lý Minh Kỳ tựa vào bên giường đọc sách, lật tới lật lui vẫn chỉ được vài tờ, phần lớn thời gian đều dùng để ngẩn người nhìn con trai ngủ trưa.

      Khi Trầm Ninh Ninh tỉnh lại, Lý Minh Kỳ mình nhạt nhẽo ăn cơm chiều, nghe thấy giường có động tĩnh, nàng tùy ý buông chén đũa, giọng hỏi: "Ninh Ninh tỉnh rồi?"

      Phượng Nhã ôm nhóc con từ buồng trong ra, "Tiểu Chủ nhân vừa tỉnh, còn chút mơ hồ, nô tỳ ôm được rồi, ngài vẫn nên nhanh ăn cơm ." chén cơm chỉ lùa hai đũa, lại ngồi đó ngẩn người.

      Trầm Ninh Ninh giãy giụa trong lòng Phượng Nhã, tay bé đầy thịt nắm thành nắm, dùng sức dụi dụi mắt, bổ nhào đến cạnh nàng, yếu ớt mở miệng, "Mẹ . . . Ôm." Tóm đầu gối nàng, muốn chui vào lòng nàng.

      Lý Minh Kỳ đau lòng cho con trai, xoay người ôm lấy bé, giam trong lòng mình, tựa lên trán bé, "Chưa tỉnh ngủ sao?" ngủ cả buổi chiều, mà vẫn buồn bã ỉu xìu, thân thể trẻ con rất mảnh mai, về sau thể để nhóc con này càn quấy nữa.

      Trầm Ninh Ninh gì, thực hưởng thụ giờ khắc dịu dàng này, chụt tiếng, hôn nàng ngụm.

      Lý Minh Kỳ cọ gương mặt đầy nước miếng lên mặt bé, cười : "Ngọc nhi, cái ghế dựa đến đây."

      Phượng Ngọc dạ tiếng, tốc độ rất nhanh, đặt ghế dựa bên cạnh Lý Minh Kỳ, còn hiểu chuyện đặt lên ghế tấm nệm lót, "Chủ nhân, xong rồi ạ."

      "Ừ, Ninh Ninh, ngồi ở đây ăn cơm với mẫu thân, được ?"

      Trầm Ninh Ninh cũng náo loạn, mặc cho mẫu thân sắp xếp để mình ngồi ghế bên cạnh nàng, rất ngoan ngoãn. Ghế hơi thấp, miễn cưỡng lắm cằm của thằng bé mới có thể đặt đến mép bàn, nhìn trái ngó phải, cảm thấy bất mãn với độ cao này. Nhưng nghe thấy mẫu thân hỏi, vẫn vô cùng phối hợp gật gật đầu. Bé ngửi mùi thức ăn đầy bàn, nước miếng tự giác ứa ra, bé cũng đói bụng.

      Phượng Nhã múc cho tiểu Chủ nhân chén cháo nấu mềm, thổi nguội rồi đút bé từng ngụm. Trong cháo thêm chút thịt bằm, lại thêm chút muối, hương vị thơm nồng ngon miệng, vào miệng liền tan.

      Ban đầu Trầm Ninh Ninh ăn rất ngoan, chờ khi hơi no, bé yên được nữa, mắt to di chuyển theo đôi đũa của Lý Minh Kỳ, vừa nhìn vừa chảy nước miếng, bé cũng muốn ăn. Nhóc con a a gọi mẹ, cuối cùng nhất quyết vịn bàn, đứng lên ghế, nhìn thức ăn bàn, chọn món, trực tiếp dùng tay bốc, "A. . . ."

      Lý Minh Kỳ chớp mắt, dung túng ngăn lại, cười nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của con trai, chiều : "Nhóc con hư hỏng, cái gì con cũng muốn nếm, đó là thứ con có thể ăn sao?"

      Trầm Ninh Ninh chỉ biết thức ăn bàn xanh mơn mởn, rất đẹp mắt, hơn nữa mẹ bé lại ăn nhiều nhất, bé đương nhiên cho rằng ăn ngon nhất. Khi thức ăn đến miệng, bé liền chu miệng phun ra, khuôn mặt nhăn nhúm, đau khổ thè lưỡi, nhìn mẫu thân cầu cứu, "A . . . ?" Mẫu thân, mẹ ăn cái gì thế, quá khó ăn.

      Hai nha đầu nín được, cười chia làm hai đường, Phượng Nhã xoay người vắt cái khăn ướt, Phượng Ngọc túm viên kẹo.

      "Sao rồi? Có ăn được ? Sau này còn tò mò nữa ." Lý Minh Kỳ đầy mắt ngập ý cười, nhận lấy khăn ướt trong tay Phượng Nhã lau mặt cho con trai, lại đút cho bé viên kẹo hoa quả, "Nhìn bộ dạng tham ăn của con này, biết giống ai."

      Giống ai? Nếu Lý lão gia ở đây, khẳng định , giống hệt con trước kia, giống lắm . . .

      Trầm Ninh Ninh chui đầu vào trong lòng nàng, cọ rồi lại cọ, ngượng ngùng che mặt, lén nhìn xuyên qua ngón tay, "Mẹ . . . ."

      "Chủ nhân, có ai trêu chọc trẻ con như ngài , biết khổ qua* rất đắng, sao ngài lại cản?" Phượng Ngọc bất bình căm giận thay tiểu Chủ nhân nhà mình. (*khổ qua còn gọi là mướp đắng, khổ hoa)

      "Là đắng hay ngọt, đều phải do chính thằng bé nếm thử mới nhớ lâu, lần sau biết cái gì có thể nếm, cái gì nên ăn, người lớn cho làm sao có thể nhớ lâu bằng tự mình nếm trải." Lý Minh Kỳ ăn cũng no rồi, ôm bé con đứng dậy khỏi bàn cơm, "Ăn uống no đủ rồi, hai mẹ con ta ra ngoài tản bộ nhé."

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc nhìn nhau cười khổ, cung chủ như thế, chủ nhân cũng như thế, cuộc sống tương lai của tiểu Chủ nhân cũng thực khó khăn ha.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Đợt trc nghe bạn 4 bạn nam của Vô trần cung đều rất chung tình.3 trong 4 người có đôi có cặp hết rồi còn mỗi Quân Nho là FA thôi. Đợt trc đọc nghi nghi rồi, hôm nay đọc càng chắc là Quân Nho thích LMK đúng ko bạn?

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ko biết có thích Kỳ Kỳ ko, nhưng nhất định là thích Ninh Ninh :yoyo36:

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hy vọng ng Quân nho thích k phải LMK, vì LMK là của TNK rồi mà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :