1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73: thể hết đau đớn (1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Qua chuyện này, Tô Song Song hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng vươn tay che miệng Tô Mộ, kéo ấy vào, sau đó nhìn nhìn bên ngoài, khẩn trương đóng cửa lại.

      Sau khi cửa đóng, Tô Song Song nhịn được oán trách : "Tô Tô, tự nhiên kêu cái gì chứ! biết làm phiền người khác sao, cẩn thận lát nữa lại bị người ta bắt !"

      Tô Mộ tiến vào cũng nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, dáng vẻ như bị ngạc nhiên và kinh hãi rất nhiều, Tô Song Song oán trách xong cũng nhận ra Tô Mộ có điểm thích hợp.

      thấy đối phương gắt gao nhìn mình chằm chằm, Tô Song Song theo bản năng đưa tay sờ mặt mình, sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển, đụng tới hai mắt của mình.

      Ngay tức khắc đến chính cũng sửng sốt, Tô Song Song vội vàng quay đầu nhìn vào chiếc gương tường ở phía đối diện, vừa nhìn thấy, chính mình cũng nhịn được kêu lên tiếng.

      Tiếng kêu này của ngược lại lại làm cho Tô Mộ lấy lại tinh thần lúc chưa đến đây, Tô Mộ nhìn thấy thân thể Tô Song Song lảo đảo như muốn ngã, vội vàng vươn tay đỡ, sợ Tô Song Song lại bị thương tiếp.

      " đây là sao ? Mắt sắp sưng thành bánh bao rồi?" Tô Mộ vỗ về , nhưng vẫn kinh ngạc thôi. Tô Song Song về phía chiếc giường bên này, sau đó ngồi xuống.

      Tô Song Song kịch liệt hô hấp hai cái, mới lấy lại tinh thần, vươn tay chạm vào mắt mình, đáng thương nhìn Tô Mộ.

      Thảo nào hôm nay cho dù có cố trợn mắt như thế nào, phạm vi nhìn thấy cũng rất và hẹp, Tô Song Song thấy ánh mắt dò hỏi của Tô Mộ, chỉ thở dài.

      Ngay sau đó Tô Song Song cúi đầu, cũng gì, ra cũng phải là muốn cho Tô Mộ, mà là biết nên như thế nào.

      Dù sao chuyện tranh cãi giữa và Tần Mặc, người ngoài nhìn vào cũng thấy có gì đặc biệt, họ chỉ cảm thấy bọn họ cùng lắm là quan hệ hàng xóm thân thiết chút, hoặc xem như là bạn bè bình thường.

      Nhưng trong lòng rất khó chịu, cho nên Tô Song Song nghĩ mở miệng, sợ Tô Mộ nghe được tâm tình của bây giờ, chê cười , thậm chí hiểu lầm có ý gì với Tần Mặc.

      Vừa nghĩ nên thế nào với Tô Mộ ấy lại hỏi nhiều gì thêm, chỉ đứng dậy, vào toilet lấy chiếc khăn mặt nhúng qua nước lạnh, sau đó đặt mặt Tô Song Song.

      Tô Song Song theo bản năng muốn làm gì cho hết lớp dính dính mặt của nước mặt khô lại, nhưng ý thức được đằng sau, liền thuận thế đỡ lấy khăn mặt lạnh lẽo lên mặt mình, vừa nặng nề thở dài hơi, vừa trực tiếp đổ người về sau, nằm giường.

      Tô Mộ gặp dáng vẻ này của Tô Song Song, cũng mở miệng ép hỏi cái gì, ngược lại là ngồi xuống cạnh , tìm vị trí thoải mái, lại tựa vào đầu giường, rũ mắt nhìn Tô Song Song nằm giường chưa gượng dậy nổi.

      " , chuyện gì xảy ra?" Tô Mộ hỏi xong thấy Tô Song Song vẫn nằm giường giả chết, có chút ý tứ muốn giải thích, liền vươn chân, đá vào đùi của Tô Song Song.

      "Được rồi, đừng giả bộ chết, đầu cho dù có suy nghĩ tiếp cũng tìm ra được biện pháp giải quyết, còn bằng để tôi nghĩ giùm .”

      Tô Mộ xong lại đá Tô Song Song có chút phản ứng nào, tuy rằng ra vẻ thoải mái, nhưng ra gấp gáp tới tận cổ họng rồi.

      Bởi vì và Tô Song Song quen nhau nhiều năm như vậy, trừ việc cha mẹ của ấy qua đời, chưa từng thấy qua vẻ mặt uể oải như thế của Tô Song Song!

      Tô Song Song rốt cục cũng có phản ứng, lấy chiếc khăn mặt ra, quay đầu nhìn Tô Mộ.

      Tuy rằng muốnTô Mộ lo lắng thay , nhưng nhịn được mắt lại đỏ lên, được gì hoàn chỉnh, vừa muốn muốn khóc, vội vàng quay đầu trở lại, để chiếc khăn trở lại mặt mình, buồn rầu lên tiếng.

      Tô Mộ vội muốn chết, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, trực tiếp nhảy dựng lên, cầm chiếc khăn mặt Tô Song Song giật phắt ra, nhìn , hổn hết quát:

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? !”

      tiếng rống này, chắc chắn làm đau hết màng nhĩ của Tô Song Song, cố hết sức mở to đôi mắt díu chặt lại, rầm rì : “Tôi bị người khác hiểu lầm!”

      Tô Mộ vừa nghe cần Tô Song Song thêm gì nữa, biết vì sao uể oải như vậy.

      giật giật môi mình, nhưng cũng biết nên khuyên Tô Song Song thế nào, cuối cùng chỉ dùng sức đá chân của ấy, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, quát: “Xem có còn tiền đồ hay , bị hiểu lầm phải giải thích!”

      Tô Song Song rốt cuộc cũng chuyển tầm mắt đến mặt Tô Mộ, vô cùng bi ai : “Ngay cả cơ hội giải thích cũng có.”

      Đột nhiên, Tô Song Song nghĩ đến cái gì liền ngồi mạnh xuống, nhìn đồng hồ tường, tinh thần tỉnh táo trở lại, vươn tay bắt lấy cánh tay của Tô Mộ.

      “Tô Tô, mau đưa tôi tới công ty, tôi có thể giải thích xe.”

      Ngay lúc Tô Song Song hưng phấn muốn đứng dậy thay quần áo, Tô Mộ lại vẫn đứng tại chỗ, im lặng, hơn nữa vẻ mặt rất khó coi.

      Tô Song Song biết vì sao, liền có cảm giác xấu, vừa chống nạng đứng lên, lại ngồi trở lại giường, ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, vẻ mặt muốn lại thôi.

      “Tô Tô, đến tìm tôi có chuyện gì?” Tô Song Song quên, hôm nay là ngày làm việc, Tô Mộ lại đột nhiên đến tìm , nhất định là có chuyện gì, thậm chí còn là chuyện rất quan trọng.

      Nếu tham của này mạo hiểm mà đến nhà lắc lư trong giờ làm việc thế này.

      Qủa thực, khi Tô Song Song mở miệng hỏi, thân thể Tô Mộ giống như bị Tô Song Song đâm qua, người hơi lắc lư chút.

      Tô Song Song thấy Tô Mộ khó xử, tại có thể khẳng định, chuyện xảy ra liên quan đến mình, hơn nữa cũng phải chuyện tốt đẹp gì.

      , Tô Tô, có gì mà tôi chịu được chứ!” Tô Song Song ra vẻ thoải mái, đôi mắt sưng vù kia cũng híp lại, cố nặn ra vẻ tươi cười nhìn Tô Mộ.

      Tô Mộ vẫn có chút do dự, nghĩ ngợi, vô thức cúi đầu lấy trong túi áo mình ra mảnh giấy nhăn nhúm, dám nhìn Tô Song Song, chỉ đưa tờ giấy này cho .
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73: thể hết đau đớn(2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Song Song nghi ngờ nhìn tờ giấy tay Tô Mộ, đứng ngay ngắn nhận tờ giấy, vừa mở ra, sắc mặt cứng đờ.

      Đây là thư sa thải , Tô Song Song thể tin được, cẩn thận nhìn lại lần, đến lúc thấy tên của mình, tờ giấy theo tay rơi mặt đất.

      Tô Mộ phiền chán nhíu mày, nhìn tờ giấy kia nằm lẻ loi đất, lại hung tợn đạp cước, giống như làm thế mới có thể trút được giận dữ lúc này.

      “Công ty này, là khinh người quá đáng, ràng người ta bị hãm hại, lại trực tiếp sa thải !” Tô Mộ thấy Tô Song Song gì, tức giận than thở câu.

      nghĩ ngợi rồi thêm: “Nơi này cần , còn có chỗ khác, Song Song, chờ chị đây giới thiệu cho chỗ tốt hơn nhiều!”

      Tô Song Song nhìn tờ giấy bị Tô Mộ giẫm nát dưới chân, trong lòng lên được là cảm giác gì, ê ẩm đau đớn, giống như bị cái gì đâm vào, khiến đến hít thở cũng khó khăn.

      Tô Song Song biết, tờ giấy này phải là minh chứng cho việc công ty tín nhiệm , mà là Tần Mặc hề tin tưởng ! Hơn nữa thèm gặp lại !

      Tô Song Song nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, hề nghĩ ngợi, quay người bắt lây chiếc nạng, như người điên ra ngoài. Tô Mộ hoảng sợ, lúc kịp phản ứng liền vội vàng theo sau Tô Song Song để che chở cho .

      Tô Song Song thẳng tới phòng của Tần Mặc, dùng sức gõ cửa, nhưng vẫn có phản ứng gì, ánh mắt hơi lóe lên, có ý nghĩ tốt lành.

      Tô Song Song dừng chút, vươn tay lấy chiếc chìa khóa ở trong túi áo, Tô Mộ đứng cạnh nhìn Tô Song Song lại có chìa khóa của phòng cách vách, liền im lặng chút, gì.

      Nhưng là Tô Song Song cho dù cố cắm thử chìa khóa cửa nhiều lần thế nào, chìa cũng thể lọt vào lỗ.

      Tô Mộ thở dài, đoạt lấy chìa khóa trong tay của Tô Song Song, cắm vào ổ khóa, cửa mở ra.

      Tô Mộ lui về phía sau từng bước, nhìn Tô Song Song, mở cửa, chỉ lẳng lặng chờ .

      Lúc Tô Song Song đặt tay nắm đấm cửa, ra biết hoàn cảnh trong phòng rồi, hít vào hơi sâu, thong thả đẩy cửa ra.

      Cửa mở ra trong giây kia, Tô Song Song như đà điểu nhắm chặt hai mắt lại, trong phòng im ắng, tâm trạng cũng chìm xuống đáy.

      Bởi vì đoán đúng, Tô Mộ vội vàng thăm dò vào xem xét, nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng, nhíu mày, biết phải gì.

      Cuối cùng Tô Mộ hơi giận vỗ bả vai Tô Song Song tiếng, rống lên: “Đừng làm rùa đen rúc đầu rụt cổ, ràng biết chuyện gì xảy ra, thử chạy theo xem hết hy vọng chưa!”

      Tạm dừng chút, Tô Song Song lại rất bình tĩnh, chậm rãi mở mắt, nhìn căn phòng trống trải, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của Tô Mộ, cười khổ tiếng.

      ra lúc mở cửa, hề nghe thấy tiếng kêu của Như Hoa, biết, Tần Mặc còn ở đây nữa.

      Chỉ là , Tô Song Song hiểu, tại sao, rốt cuộc vì sao? Vì sao ngay cả cơ hội giải thích cũng cho , Tần Mặc cứ bước quả quyết như thế.

      Tô Mộ xoay người kéo Tô Song Song trở về, mới được vài bước, Tô Song Song liền ngồi chồm hổm mặt đất, hai tay ôm mặt, bắt đầu khóc rống lên.

      Tô Mộ chỉ đứng tại chỗ, cũng biết gì bây giờ, qua vài phút, thong thả ngồi xổm bên cạnh Tô Song Song, vươn tay ôm bả vai của ấy.

      “Tô Tô… Tôi rất khó chịu … Tôi… tôi tự lượng sức mình mà thích tiểu cầm thú…” thanh của Tô Song Song rất , khóc nức nở, Tô Mộ nghe thấy mà tan nát cõi lòng.

      Tô Mộ há miệng thở dốc, lời vừa đến miệng lại cố nhét trở lại, quanh co vòng vo chút, nghĩ ngợi, lại : “Cái kia… Song Song, có lẽ qua thời gian mọi chuyện tốt lên, đừng nghĩ đến chuyện này nữa được ?”

      Tô Song Song im lặng , khóc được lúc, cuối cùng đứng dậy, ra vẻ tươi cười nhìn Tô Mộ, tuy rằng cười tươi như nắng, nhưng Tô Mộ lại thấy vô cùng gượng ép.

      thấy hôm nay mình cũng đa sầu đa cảm, vỗ về tâm trạng của Tô Song Song rồi về, vẫn quên đóng cửa lại.

      Cửa đóng lại, Tần Mặc ra từ sau tấm rèm ngoài ban công, mày gắt gao nhíu lại cùng chỗ, trong mắt lộ vẻ khó thành lời, đau lòng.

      chậm rãi nhắm mắt lại, dựa người vào thành tường lạnh lẽo, qua lúc lâu, mới khởi động lại thân thể, mở cửa rời .

      Lúc đứng ở bên ngoài, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng của Tô Song Song, sau đó rũ mắt xuống, nhanh chóng rời .
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74: Đủ loại người bình thường(1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Mô vẫn sợ Tô Song Song xảy ra chuyện gì, liền đứng ở bên cạnh nhìn , nhưng sau khi Tô Song Song khóc xong, lại giống như người bình thường, như cũ nguyên vẹn.

      Nhưng chính bởi vì như vậy, Tô Mộ mới cảm thấy lo lắng, Tô Song Song thúc giục Tô Mộ làm, xem xét kỹ lưỡng mọi thứ trong chốc lát, cuối cùng cảm thấy Tô Song Song ổn định, mới yên tâm rời .

      Tô Mộ vừa , Tô Song Song liền nhịn được vỗ vào hai bên má của mình, thở dài, trong lòng loạn như vừa có vạn con ngựa chạy qua, giày xéo thảm hại.

      nghiêng về phía sau, tựa vào ghế, bắt đầu rầm rì, mới vừa rồi chắc chắn là do đầu có vấn đề, nhất định là di chứng do chấn động của não, nếu làm sao có thể đột nhiên ra là thích tiểu cầm thú chứ!

      Chính yếu là, lại trước mặt Tô Mộ, biết qua hôm nay, liệu tất cả mọi người có đều biết là thích Tần Mặc hay ?

      Tô Song Song lập tức liền ủ rũ, nhéo nhéo quần áo của mình, hối hận muốn chết, những nghĩ tới lời vừa ra, lại thấy tâm tình rơi “lộp bộp” xuống cách thảm hại.

      Trong phòng im ắng, ngay cả Tứ gia cũng ngoan ngoãn, Tô Song Song lặng lẽ nhắm mắt lại, cũng suy nghĩ về chuyện này nữa.

      muốn dựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên điện thoại vang lên, Tô Song Song vội vàng đứng dậy, vừa thấy màn hình hiển thị tên người gọi, tâm trạng lại trầm xuống.

      nhíu mày, cầm điện thoại lên, nhấn phím nghe, đối phương còn chưa , Tô Song Song nhịn được mở miệng: “ rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu lại muốn đùa giỡn tôi, đừng trách tôi khách khí!”

      Tuy rằng, Tô Song Song chưa biết khách khí như nào, nhưng chỉ biết thể để thua ta về phương diện khí thế, cổ họng liền rống lên cách nặng nề.

      Tô Song Song oanh tạc trong điện thoại, sau đó điện thoại trong nháy mắt liền yên tĩnh, đầu bên kia vang lên thanh dịu dàng: “Song Song, sao vậy, chuyện gì xảy ra sao?”

      Tô Song Song vừa nghe liền lặng chút, lập tức kịp phản ứng, người gọi điện cho phải là Âu Dương Minh xấu xa kia, mà là Âu Dương Minh .

      đảo mắt, thở phào nhõm, sau đó vội vã làm ra dáng vẻ kinh ngạc: “A! tôi nhìn nhầm tên người gọi, còn tưởng là Tô Tô, haha… haha!”



      Tô Song biết trình độ ứng phó của mình cao chút nào, có tâm tình mà diễn với Âu Dương Minh.

      tại chỉ nghĩ mình là người trầm lặng, nên hỏi phải trầm lặng như thế nào, chỉ là muốn thôi.

      Đối phương tạm dừng chút, lập tức cười rộ lên, tiếng cười rất dịu dàng, như làn gió xuân man mác thổi qua, nhàng vờn quanh trái tim của Tô Song Song, hết sức thoải mái.

      Thần kinh của Tô Song Song vẫn buộc chặt nãy giờ được thả lỏng ít, cầm điện thoại, điều chỉnh tâm tình chút, hỏi: “Âu Dương… phó tổng, ngài có chuyện gì sao?”

      Hiển nhiên, Âu Dương Minh thích việc đột nhiên sửa lại xưng hô với , nhưng bản tính của vốn hiền hòa, cho dù vui cũng để lộ ra, ngược lại còn lo lắng cho đối phương.

      ra cũng có gì, chỉ là hôm nay biết …bị sa thải…, có chút ngoài ý muốn, cho nên… ra mở cửa , tôi ở trước cửa phòng .”

      “Gì?” Tô Song Song nghe xong kinh khủng kêu lên tiếng, vội vàng đứng lên, chân bị thương bị va đập cái, đau đến trắng bệch cả sắc mặt.

      Âu Dương Minh ở đầu dây bên kia điện thoại cũng nghe thấy thanh của Tô Song Song, lại cảm hấy có gì đúng, liền gõ cửa: “Song Song, làm sao vậy?”

      Tô Song Song giật giật ánh mắt, cảm thấy đây chính là Âu Dương Minh bình thường, để ở ngoài cửa đập loạn như vậy tốt lắm, để vào trong nhà chắc cũng có vấn đề gì lớn.

      Tô Song Song chống xuống giường, nhảy đế cửa, mở cửa ra, Âu Dương Minh thấy cửa mở ra trong nháy mắt, quan sát Tô Song Song sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy trán, vội vàng đưa tay đỡ lấy , để trở về bên giường.

      ra, vừa rồi bị đụng đau như vậy khiên có chút chịu nổi, lúc này ngồi giường thấy tốt hơn nhiều.

      Chính là bây giờ phải lấy lại tinh thần, lại thấy Âu Dương Minh nửa quỳ nửa ngồi trước mặt , để chân bị thương của lên đầu gối của , sau đó kéo ống quần của lên.

      Tô Song Song nghĩ đến Âu Dương Minh lại trở nên biến tài, vừa muốn ra đòn đá ta, Âu Dương Minh ngẩng đầu nhìn dịu dàng cười.

      “Song Song, thả lỏng ra, tôi phải xem có bị thương nhiều , nếu phải đưa đến bệnh viện.” Âu Dương Minh xong liền trực tiếp vén ống quần của Tô Song Song, cẩn thận kiểm tra.

      Tô Song Song cảm giác được Âu Dương Minh có điểm gì kỳ lạ liền nhàng thở ra, giật giật chân bị thương của chính mình, cảm thấy có vấn đề gì lớn.

      có gì, đứng lên , mời ngồi!” Tô Song Song chỉ vào chiếc ghế của mình, vừa thấy quần áo bày bừa đó, hận thể tìm cái lỗ để chui vào.

      Trăm triệu lần nghĩ tới đột nhiên lại có người đến gặp , ngay cả cơ hội để thu thập đồ đạc cũng có, là rất giảo hoạt.

      Âu Dương Mình nhìn thoáng qua quần áo để bừa bộn ghế hơi sửng sốt, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy qua chỗ nào loạn như vậy, nhưng giây tiếp theo, vẫn khôi phục sắc mặt như lúc ban đầu.

      chỉ như thế, dưới kính mắt của còn lộ ra chút ý cười dịu dàng, rất tự nhiên đem quàn áo của cất cẩn thận giường, sau đó ngồi lên ghế.

      Tô Song Song xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, việc như thế rồi, chỉ có thẻ kiên trì nhìn cười gượng mấy tiếng, khô khan giải thích: “Cái kia, hai ngày gần đây viết chuyện tranh nên hơi vội vàng, có thời gian thu dọn phòng ở đừng để ý!”

      có chuyện gì, như vậy ngược lại có vẻ ấm áp hơn.” Âu Dương Minh xong rồi nhìn quanh căn phòng của Tô Song Song, diện tích lớn, lại bị chất đầy đồ đạc, nơi nơi đều là những vật trang trí xinh xắn đáng , có thể thấy được rất thích chúng.

      “Đúng rồi, Âu Dương phó tổng, tới tìm tôi vì chuyện tôi bị sa thải sao?” Tô Song Song lời này ra có hơi xấu hổ, tại muốn nhất chính là nhìn thấy Âu Dương Minh.

      rơi vào tình trạng này, tất cả đều do người trước mặt này ban tặng, Tô Song Song cảm thấy mình tuyệt đối là người tốt, nếu khi đối mặt với người có thâm thù đại hận như thế sao có thể bình tâm, cùng bàn chuyện nhà cửa.

      Tô Song Song khẳng định, đầu óc chắc chắn hỏng rồi, còn bình thường nữa rồi!

      “Đúng vậy, hai ngày trước tôi rất choáng váng nặng nề, nên ở nhà tĩnh dưỡng ngày, nghĩ tới hôm nay đến công ty nghe được tin bị sa thải, nguyên nhân là do…”

      Âu Dương Minh đến đây liền dừng lại chút, giống như biết cách nào để giảm tránh chuyện này.

      Tô Song Song lại tiếp lời của : “Cái kia… ra chỉ là hiểu lầm, nhưng tôi vẫn có phần trách nhiệm, trong lúc làm việc lại cẩn thận, nhiệm vụ cũng xong, bị sa thải cũng có gì tiếc cả.

      Tô Song Song đường hoàng mấy lời thế này, đầu rất nhanh động não, muốn tìm cách nào để tinh thần biết quỷ hay đưa đến bệnh viện, kiểm tra xem có phải ta bị đa nhân cách hay .

      Ấn tượng của đối với Âu Dương Minh rất tốt, cho nên thể thấy chết cứu, nhìn Âu Dương Minh tiếp tục rơi vào tay giặc.

      Chỉ là cảm giác, Âu Dương Minh ở đối diện có chỗ nào thích hợp, nhưng thích hợp ở đâu, thể nghĩ ra được, cuối cùng nghĩ nữa.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 74.2: Đủ loại người bình thường (2)


      Đột nhiên trong đầu lóe lên ý, có thể là chân bị đau, sau đó để đưa mình đến bệnh viện, sau đó suy nghĩ chiêu tiếp theo làm thế nào để làm kiểm tra tổng quát.

      Tô Song Song thấy kế hoạch này rất tốt, vừa muốn mở miệng, cửa lại vang lên tiếng đập.

      mặt lộ vẻ nghi ngờ, theo lý thuyết lúc này nên có người nào đến tìm nữa, chả nhẽ là Tô Mộ quay lại? Tô Song Song vừa muốn đứng dậy ra mở cửa, Âu Dương Minh lại làm động tác tay ngăn lại, đứng dậy ra mở cửa.

      Cửa mở khắc kia, biểu cảm mặt Âu Dương Minh hơi cứng ngắc, lập tức bày ra chiêu thức tươi cười như cũ.

      Tô Song Song ngẩng cổ nhìn thoáng qua, khi thấy người đến là ai, hơi lặng người, lập tức lại thấy bất ổn.

      ấy tới làm gì? phải các thân quen sao?

      “Cái kia…. Tần, mời vào!” Tô Song Song nghển cổ câu, Tần Cầm đứng ở cửa cúi đầu chỉnh lại mái tóc cuộn sóng của mình, nhìn Âu Dương Minh cười sau đó lập tức vào, nhìn Tô Song Song cười rất vui vẻ.

      Tô khỏe chứ!” Tần Cầm bắt chuyện, Tô Song Song vừa muốn đứng lên chào hỏi, Tần Cầm lại đến bên cạnh Tô Song Song, vươn tay nhàng đặt bả vai của , ý bảo cần đứng dậy.

      Tần tới đây là vì…?” Tô Song Song nghĩ Tần Cầm đến đây chuyện phiếm, theo bản năng thấy chắc chắn Tần Cầm đến vì chuyện liên quan đến Tần Mặc.

      Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Tô Song Song lại gấp gáp, khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Cầm ở đối diện mỉm cười, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận hơn, chỉ sợ mình thở to mà nghe được gì.”

      “Cũng có gì quan trọng, chuyện thứ nhất chính là em trai tôi nhờ tôi qua chỗ lấy hộ chìa khóa!”

      Tần Cầm xong, liền vươn tay ra, cười rất xa cách.

      Tô Song Song nghe thấy lời này, tâm tình lại rơi xuống, như ngã xuống đáy vực, như nghe được tiếng va chạm rất lớn.

      nuốt nước miếng cái, lập tức sờ soạng người mình, cả nửa ngày mới tìm thấy chìa khóa trong túi áo.

      đặt lên tay Tần Cầm, ra vẻ bình tĩnh : “Cái kia… Tần tổng muốn mang ?”

      “Đúng vậy, cậu ta chỉ ở đây để tránh né an bài của ông nội, tại ông nội ra nước ngoài, em trai tôi cũng muốn ở lại đây.”

      Tần Cầm rất dịu dàng, nhưng Tô Song Song ngốc, có thể nghe được, ý trong lời của Tần Cầm chính là và Tần Mặc là hai người cùng thế giới.

      ra Tô Song Song nghĩ nhiều, Tần Cầm chỉ muốn giải thích cho Tô Song Song đỡ hiểu lầm, muốn Tô Song Song biết là Tần Mặc chuyển theo kế hoạch, trong lúc này, hai người họ nên có quan hệ với nhau.

      Chỉ tiếc Tần Cầm giải thích tốt, lại gây ra tác dụng phụ.

      “Còn có việc nữa, tôi muốn mang ta !” Tần Cầm xong, xoay người đưa tay giữ chặt caravat của Âu Dương Minh, ngả ngớn khinh thường cười, tay kia lấy mắt kính của ta xuống.

      Âu Dương Minh trở tay kịp, mắt kính mũi rất dễ dàng bị lấy xuống, trong nháy mắt liền nhíu mày.

      Tô Song Song cũng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, vừa thấy hiểu tại sao mình luôn cảm giác Âu Dương Minh trước mặt đúng lắm!
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Vyvyan

      Vyvyan New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Mau lên ad ơi, gay cấn mà,....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :